14 ngÀy cÁch ly vÌ covid-19conducmevonhiem.org/wp-content/uploads/2020/04/... · trong phòng...
TRANSCRIPT
14 NGÀY CÁCH LY VÌ COVID-19
Dù đã chuẩn bị tâm lý là có thể được đưa đi cách ly tập trung, tôi vẫn bỡ ngỡ khi về đến
sân bay Tân Sơn Nhất. Sân bay vắng lặng lúc nữa đêm. Chỉ có hành khách của chuyến bay
từ Manila về, mọi người im lặng chẳng nghe ai nói năng gì như mọi khi. Tại sân bay một
số nhân viên hải quan mặc đồ bảo hộ từ đầu đến chân ngồi cạnh máy tính. Họ bảo chúng
tôi khai báo y tế online theo hướng dẫn dán sẵn ở một vài nơi quanh đó. Khai báo xong,
họ phát cho chúng tôi mỗi người một giấy thông hành để qua hải quan và bảo “chuẩn bị đi
cách ly tập trung 14 ngày nghe chị”. Tôi chưa kịp đọc tờ giấy thông hành thì chú công an
gọi “nhanh nhanh chị ơi” rồi chú cầm luôn tờ giấy.
Đi thẳng xuống chỗ lấy hành lý, tôi thấy một đoàn người đang đứng yên một chỗ. Một bác
trung niên bảo “đi lấy hành lý rồi qua kia chờ xe chở đi cách ly”. Tôi cũng tranh thủ online
để nhắn tin, email báo cho các Chị yên tâm. Đến nơi tôi thấy nhiều người từ những chuyến
bay trước vẫn đang chờ gọi tên. Người thì tranh thủ ngã lưng vì mất ngủ, kẻ thì nhận cơm
cơ quan tiếp tế vì không có quán xá gì chung quanh. Có gia đình trải chiếu ngồi tám chuyện
luôn. Vui nhất là bác trưởng nhóm gọi tên các hành khách đi cách ly. Vì số lượng xe có
hạn nên lâu lâu mới có một chuyến đến. Khi xe đến, bác cất giọng vừa to, vừa khỏe, “cả
nhà mình ơi, tin vui tin vui, nghe đây nè, 8 người sau đây khi nghe tên thì nói ‘có’ cho
mình mừng nha….”. Khi có ai tới hỏi là bác giải quyết nhanh gọn nhẹ và hài hước, nên dù
đợi lâu mà thấy mọi người không ai phàn nàn. Lâu lâu bác lại làm trò khiến mọi người
cười rồ lên. Có một cô gái trẻ lên thắc mắc sao lâu đến tên mình, vì đang mang thai và mệt.
Bác nhanh nhẹn bảo “Ồ tội cháu quá, sao cháu không nói sớm, chắc cháu mệt lắm, cháu
ngồi xuống đây, bác giải quyết ngay cho cháu, chịu khó nghen…”. Thế là mọi người lại
phá lên cười. Một lát sau có cậu thanh niên tiến lên, “cháu đợi lâu lắm rồi mà không nghe
tên cháu được gọi”. “Thế cháu nộp passport chưa”. “Dạ chưa”. “Ôi trời ơi, cháu ơi, cháu
đem passport nộp đi, không là đợi đến sáng mai cũng chưa được gọi”. Ngay lập tức nhiều
người đứng phắt dậy lên nộp passport. Mọi người lại được một trận cười nữa. Cứ như thế
cho đến chuyến xe cuối cùng của đêm hôm đó. Một số người có lẽ thương bác đứng gọi
như thế suốt nhiều giờ hay vì cảm mến nên đem bánh kẹo hoặc những thức ăn gì đó đến
mời bác.
Đúng 4h sáng tên tôi được gọi sau gần 4 giờ chờ đợi và là chuyến xe cuối cùng. Tôi không
biết mình được đưa đi đâu. Dán mắt ra đường một lúc tôi thấy “Chào Mừng Quý Khách
đến Suối Tiên”. Thì ra chúng tôi được đưa đến Trung tâm Giáo dục Quốc phòng và An
Ninh của ĐHQG- HCM. Đến nơi chúng tôi
được yêu cầu bỏ lại tất cả hành lý ngoài cổng
rồi vào trong xếp hàng khai báo y tế, đo nhiệt
độ. Sau đó, mỗi người nhận nhu yếu phẩm
gồm chiếu, khăn mặt, kem, bàn chải đánh
răng, nước uống, 1 hộp sữa tươi và 2 xúc
xích; rồi tự tìm phòng ở. Hành lý sau khi khử
trùng cũng được đưa vào.
Ở khu vực này có 5 tòa nhà. Mỗi nhà gồm 4 tầng. Có hơn 1000 người cách ly ở đây. Rảo
quanh một vòng, tôi quyết định lên tầng 3 của nhà thứ 5. Phòng chúng tôi gồm có: Hương
Giang, Ca Dao, Duy Uyên, Lê Phương đến từ Quảng Trị, Huế, Bình Thuận, Tp. Hồ Chí
Minh và cô giáo Margie người Philippines. Chúng tôi người đi làm, kẻ đi học và đều trở
về từ Philippines. Dọn dẹp lau chùi là công việc đầu tiên ở khu cách ly. Khi tôi đang quét
lau nhà thì Ca Dao cứ chằm chằm nhìn tôi. Một lúc em hỏi “Chị có phải là sơ ở nhà thờ
không? Vì em thấy kiểu tóc của chị và cách chị quét dọn là em biết. Em có người cô đi tu,
và cô cũng sạch sẽ vậy đó”.
Công việc của ngày đầu tiên ở trại cách ly là ổn định chỗ ở, làm quen với những người bạn
mới cùng phòng, và nhận nhu yếu phẩm.
Trong phòng chúng tôi có độ tuổi và cách sinh hoạt khác nhau nhưng sống rất hài hòa, thân
tình, và biết lắng nghe nhau. Duy Uyên- 23 tuổi là em út. Út rất khỏe và có sở thích ngủ
vượt thời gian. Em có biệt danh là cô bé “5 phút” vì làm gì cũng trong vòng 5 phút thôi,
trừ ngủ và đi bộ mỗi tối, cũng là chuyên viên đi đổ rác của phòng. Hương Giang suốt ngày
ho khan và khai khó thở đòi được đi xét nghiệm, được bác sĩ thăm khám 3 lần/ngày và phát
cả thuốc ho. Cuối cùng cũng toại nguyện không chỉ 1 mà là 2 lần xét nghiệm luôn. Bạn
này dù dành hầu hết thời gian ngày đêm và các sinh hoạt trên chiếc giường của mình nhưng
dáng vẫn nhỏ nhắn xinh xắn tựa Hương Giang Idol. Ca Dao lớn hơn chút xíu nên biết nhìn
trước nhìn sau, vài ba ngày biết cầm chổi quét lau nhà, là con chiên ngoan đạo, trung thành
với chuỗi Mân Côi mỗi ngày ở khu cách ly. Với giọng ca thánh thót, em tham gia tập hát
online và được chọn là người công bố Lời Chúa trong nhóm cầu nguyện. Cô Margie thì
bận rộn ngày đêm với các lớp học tiếng Anh
online. Lúc rảnh rỗi, cô là một fan hâm mộ thuộc
hạng bậc nhất của các sao Hàn, có thể cùng đồng
hành với họ thâu đêm trên phim trường. Có lần
cô cất giọng cười hahaha lúc nửa đêm làm mọi
người ngồi nhổm dậy nhìn ngơ ngác. Nhờ sự hiện
diện của cô mà chúng tôi có cơ hội kể chuyện
bằng tiếng Anh và cơ hội làm thông dịch viên. Cứ
mỗi lần các chú thông báo là cô cứ nhìn vào phản ứng của mọi người trong phòng để đoán
nội dung thông tin.
Phần tôi cũng được chị em, bà con, bạn bè xa gần quan tâm khi nghe đi cách ly, nên dành
trọn hai ngày đầu để trả lời điện thoại và tin nhắn.
Những ngày sau đó, cứ mỗi sáng thức dậy là
Thánh Lễ online qua Youtube và bổn phận thiêng
liêng. Ngày nào Lễ Trọng thì có Dao cùng dự lễ.
Sau đó cùng một số người tham gia đi bộ phơi
nắng quanh sân. Khoảng 8h00 về phòng đánh thức
mọi người dậy ăn sáng, vệ sinh phòng, đo nhiệt độ, nhận đồ dùng trong ngày. Quay qua
quay lại đã 10h30. Và thế là chuẩn bị nhận đồ ăn trưa. Giờ thiêng liêng tiếp theo lúc 3h00
chiều. 5h00 tập thể dục, cơm tối, đi dạo và chuỗi Mân Côi-tạ Chúa. Tóm lại là bổn phận
Tìm về chốn Bình Yên
thiêng liêng tạm ổn. Tôi cũng được các chị chuyển cho ít đồ dùng cần thiết, thuốc men, và
ít thứ bồi dưỡng trước khi lệnh ngừng tiếp tế có hiệu lực.
Tối nào cũng thế, Dao và tôi cùng đi lần hạt chung. Em thuộc nhiều kinh ở Giáo xứ nên
ngày nào em chủ sự là tôi dùng đến sự hỗ trợ của anh Google. Còn em, sau hơn 2 tuần cách
ly là gần thuộc Kinh Năm Thánh Hội Dòng. Mỗi lần kết thúc giờ kinh là hát “Này con đây
là tôi tá Chúa, xin hãy thành sự cho con theo Lời Ngài” – Ave Maria! Em không quên nhắc
tôi, “sơ ơi, sơ đừng rủ con đi tu nha, con có người yêu rồi”. Tuần thứ hai trong thời gian
cách ly, khi tôi đang đi dạo, bỗng có một anh trạc tuổi 35 chạy đến gọi tôi: Sơ…sơ…con
là Vinh đây. Con là người có đạo, đạo gốc a sơ. Ngày nào con cũng đi lễ hết…”. “Sao biết
sơ?”. “Bé cùng phòng sơ kể chuyện sơ cho con nghe”… “Vậy giờ mình đi lần hạt chung
nha”. “50 kinh luôn hả sơ?”… Thế là chúng tôi có thêm một người bạn lần chuỗi mỗi ngày.
Anh này giọng đọc to, rõ, kèm thêm cử chỉ thể hiện lòng sốt mến, nên cách 20m vẫn nghe
giọng của anh. Cuối giờ kinh, tôi nói “Vinh có giọng tốt nhỉ!”. “Dạ, con đang dạy ở trường
ĐH Kinh tế Sài Gòn a sơ. Làm thầy giáo nói to quen rồi. Với lại mình đọc kinh to là để
làm chứng cho mọi người biết là mình có đạo”. Hai hôm sau lại có thêm một em và một
cô theo Tin lành cùng tham gia nhóm khi chúng tôi lần chuỗi. Họ không đọc nhưng cùng
đi với chúng tôi cho đến cuối giờ kinh. Vậy là dân số cầu nguyện với chuỗi Mân Côi có
chiều hướng gia tăng!
Ngoài ra, tôi cũng dành thời gian đi quanh quan sát cảnh sinh hoạt ở khu cách ly. Nó như
một xã hội thu nhỏ đầy đủ mọi thành phần. Từ em nhỏ 2 tuổi cho đến một số cụ già độ
ngoài 80. Người lớn tuổi thì tập dưỡng sinh, đi bộ. Thanh niên tranh thủ chơi bóng chuyền,
bóng rổ, cầu lông. Một số cô tập thể dục erobic ở hành lang. Thấy vậy, vài chú trung niên
cười nói “vừa uống cafe vừa xem biểu diễn cũng vui”. Có bác vui tính đến phòng cạnh hát
theo yêu cầu của quý cô. Giọng bác to quá làm các chú dân quân chạy tá hỏa đến tưởng
chuyện gì không lành. Một vài em nhỏ chưa quen nên cứ khóc thét lên. Đa số mọi người
dành thời gian để ngủ. Có lần tôi đi ngang qua một phòng, nghe giọng ngái ngủ từ phòng
vọng ra “mình
mà không có sức
khỏe đủ để trở
qua trở về là
thân hình lầy
luôn rồi”.
Về đội ngũ phục vụ và những nhu cầu thiết yếu, các chú dân quân làm công tác hậu cần rất
tốt. Các chú được trang bị hệ thống âm thanh khá tốt để thông báo với mọi người về các
sinh hoạt trong ngày, bắt đầu từ 6h sáng đến khoảng 10h đêm, nhắc nhở mọi người trật tự,
giữ gìn vệ sinh chung, tôn trọng lẫn nhau, yêu thương nhau như anh chị em một nhà, thông
báo đo nhiệt độ, nhận phần cơm sáng, trưa, chiều, và nhận các nhu yếu phẩm. Tình hình
dịch bệnh cũng được các chú cập nhật. Cứ mỗi lần giọng các chú cất lên là cả 5 tòa nhà
nghe rõ mồn một. Các chú phục vụ nhanh nhẹn, vui tươi và rất nhiệt tình. Ngày nào cũng
với bộ đồ bảo hộ từ đầu đến chân, các chú đưa cơm tận từng phòng cho người cách ly, kể
cả cơm chay hay cơm dành cho người đạo Hồi cũng được cung cấp đầy đủ. Hơn 1000
người mỗi ngày thải ra một núi rác, nhưng các chú dọn dẹp sạch sẽ. Điện nước phòng nào
có vấn đề, gọi là các chú lên ngay.
Các chú trực sẵn ở khu vực hậu cần, ai cần gì cứ đến với các chú. Găng tay, khẩu trang,
dung dịch rửa tay, xà phòng gội, tắm, giặt….đều có. Cơm nước
đầy đủ, mấy ngày sau các chú còn phát thêm bánh, sữa, cafe.
Tối đến các chú mở nhạc, nhảy vài điệu Covid, rồi hát tặng
mọi người vài bài trước
khi chúc mọi
người ngủ
ngon. Cuộc
sống cứ thế
diễn ra cho đến
ngày kết thúc.
Về mặt y tế, chúng tôi được các anh chị y bác sĩ đo nhiệt độ ngày 2 lần. Hễ ai ho hen khó
thở là được chú ý ngay và được chăm sóc chu đáo. Tất cả mọi người đều được lấy mẫu xét
nghiệm 2 lần. Ai cũng hồi hộp chờ kết quả xét
nghiệm như chờ điểm thi tốt nghiệp, nhưng lần
này hễ một người rớt là cả phòng đồng lòng tự
nguyện rớt theo. Có người còn nằm mơ kết quả
dương tính. Hết 14 ngày cách ly mà chúng tôi
vẫn chưa được về. Khi thông báo phát cơm, có
người còn bảo, “tôi không muốn ăn, tôi muốn
biết kết quả”. Các chú động viên “đừng lo, cứ ở
yên trong phòng, nhớ ăn sáng, trưa, chiều, ngủ đủ giấc, chờ kết quả âm tính lần 2 mới được
xuất quân. Hiện viện Pasteur đang làm việc ngày đêm để cho ra kết quả xét nghiệm của
hơn 20 khu cách ly của toàn quốc. Vì thế anh chị em chịu khó đợi thêm nhé”. Thế là mọi
người vỗ tay tỏ ý cộng tác, rồi ai về phòng nấy.
Ngày về rồi cũng đến, sáng
4/4, chúng tôi được thông
báo hôm nay được xuất
quân. Các chú đã nhắc nhở
mọi người chuẩn bị đồ đạc,
dọn vệ sinh từ những ngày
trước nên hầu như ai cũng đã
sẵn sàng. Sau bữa điểm tâm,
các chú có mặt ở tất cả các
hành lang của mỗi tòa nhà,
phụ giúp mọi người chuyển hành lý xuống sân. Tất cả mọi người đều ở trong phòng chờ
được gọi tên. Phòng chúng tôi cũng tranh thủ cám ơn nhau và chụp hình lưu niệm.
Lời dặn dò cuối của anh chỉ huy khu cách ly chúng tôi vang lên… “Chúng ta đã trải qua
hơn 2 tuần với nhau ở đây, không dài và cũng không ngắn, nhưng có nhiều điều để chúng
ta lưu nhớ. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ tốt, cùng đồng lòng và chung sức với tổ quốc
để chống dịch. Cám ơn mọi người đã cộng tác với chúng tôi để thi hành tốt nhiệm vụ. Xin
mọi người khi về nhà tiếp tục thực hiện khuyến cáo của Bộ y tế. Tóm lại là: Biết yêu tổ
quốc, và yêu đồng bào, ai ở chỗ nào, ở yên chỗ đó, đừng có lang thang, mà gây đại họa….
Tôi xin tuyên bố: Giờ xuất quân…bắt đầu!”
Thế là tên chúng tôi bắt đầu được gọi. Chúng tôi lần lượt xuống sân, luôn giữ khoảng cách
2m và đeo khẩu trang mọi nơi mọi lúc. Chúng tôi được dẫn tới phòng y tế để nhận giấy
xác nhận cách ly. Sau đó chúng tôi được đưa ra xe và di chuyển về địa phương. Có 20
chiếc xe buýt chờ sẵn để đưa người cách ly về các quận của thành phố.
Tạ ơn Chúa và cám ơn tất cả mọi người, hôm nay tôi được về nhà an toàn. Nhìn lại hơn
hai tuần sống trong trại cách ly, tôi thầm biết ơn Các Chị Em thân yêu trong gia đình thiêng
liêng của tôi. Các Chị, Các Em luôn đồng hành với tôi trong lời cầu nguyện, hướng dẫn
động viên chia sẻ và lắng nghe khi tôi cần đến. Tôi dâng một, và Chúa đã ban lại cho tôi
gấp trăm. Tôi biết ơn những người chăm sóc chúng tôi trong những ngày cách ly. Vui vẻ
phục vụ, không than phiền, lại còn động viên và tìm những cách hài hước làm chúng tôi
vui lây. Tất cả vì sự an toàn của tôi, của gia đình và cộng đồng. Tôi biết ơn những người
bạn mới cùng phòng và cùng khu cách ly, cùng chia sẻ những giờ cầu nguyện, kinh nghiệm
sống và vui cười với nhau. Cám ơn tất cả những người thân, bạn bè xa gần luôn hỏi thăm
và cầu nguyện cho tôi. Covid dù nhỏ bé nhưng có thể làm xáo trộn thế giới và cướp đi vô
số mạng sống con người. Trong biến cố này, mọi người dù cách ly về không gian nhưng
xích lại gần nhau hơn về tình người. Dù xa mặt nhưng không cách lòng. Cầu mong Thần
Khí của Chúa Phục Sinh sẽ làm cho thế giới sớm hồi sinh theo thánh ý Ngài.
Nt. M. Anna Lê Phương, FMI