bài dự thi đạt giải ba
DESCRIPTION
Bài dự thi đạt giải Ba cuộc thi viết Cung Bậc Yêu ThươngTRANSCRIPT
Bài dự thi đạt giải Ba cuộc thi viết Cung Bậc Yêu Thương
Gần 12h trưa, tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, hơi có phần giật mình, chỉ một thoáng
thôi, vì thấy xung quanh chỉ có mình tôi. Trong căn phòng vắng, không gian tĩnh
lặng…chỉ có mình tôi…
Dư âm của những ngày vừa qua có lẽ vẫn còn chưa dứt hẳn, tôi vẫn đang mơ màng chưa
trở về với hiện tại. Cái cảm giác của 5 tháng trước lại trở về, tuy có phần nhẹ nhàng hơn.
Một chút thoáng buồn khi nhận ra ta đang trở về với cuộc sống bình thường. Không còn
những tiếng cười đùa, không có ai đó gọi ta dậy lúc sáng sớm, không còn những âm
thanh rộn rã của mọi người buổi ban sáng…
Chỉ mới hôm qua thôi, chúng tôi vẫn còn đang ở nơi ấy, mảnh đất Tháp Mười xinh đẹp,
nơi mà hơn 5 tháng trước đây, chúng tôi, những chiến sĩ Tình nguyện Mùa hè xanh đang
cùng chung sống dưới một mái nhà. Mỗi khi nhắc đến, tôi lại cảm thấy thật xao xuyến,
bao nhiêu kỷ niệm ùa về, đan xen lẫn lộn, bao nhiêu cảm xúc dâng trào, làm cho tôi thực
sự không thể nói hết bằng lời. Gần 20 năm cuộc đời, điều mà tôi cảm thấy mình đã quyết
định đúng nhất đó chính là trở thành một Chiến sĩ Tình nguyện Mùa hè xanh. Một
quyết định mà tôi đã không đắn đo, ngần ngại, dù biết phía trước sẽ còn rất nhiều cam
go, thử thách, nhưng có một điều gì đó thôi thúc tôi phải tham gia. Kể từ đó, đời tôi rẽ
sang một hướng khác…
Một sinh viên năm 2 suốt ngày chỉ biết quan tâm đến việc học và làm việc, sự trải
nghiệm cuộc sống của tôi hầu như là con số không. Hằng ngày, đối với tôi, hoàn thành
trách nhiệm của mình, thế là đủ. Tôi cũng không phải là người dành nhiều thời gian cho
gia đình, mỗi ngày tôi đều tìm lý do để ra khỏi nhà, đối với tôi, hạnh phúc gia đình là
chuyện gì đó không quan trọng, tôi không làm chuyện gì có lỗi với ba mẹ, thế là được!
Bạn bè tôi cũng không có nhiều, hầu như tất cả chỉ là bạn xã giao, những mối quan hệ để
làm việc và học tập. Tôi chưa hề nghĩ đến việc mình sẽ có những người bạn mà mình yêu
thương thật sự, hai tiếng “bạn bè” quá xa vời, đối với tôi, sống một mình là đủ. Tôi như
một con ốc sên, dần thu mình lại và lê từng bước chậm chạp qua cuộc đời. Mỗi ngày đến
lớp đều tươi cười rộn rã, học tập và làm việc hăng say. Nhưng sau đó, nhìn lại xung
quanh mình chẳng còn ai. Nhiều lúc, chạy xe với tốc độ cao trên đoạn đường về nhà, mắt
tôi đỏ hoe và ướt sũng….tôi biết…không phải do bụi đường…
Cuộc sống ấy có lẽ sẽ còn tiếp tục nếu như tôi không đến với Mùa hè xanh. Lúc đó, tất cả
những gì tôi mong đợi là được thoát khỏi cuộc sống ồn ào nơi phố thị, được làm những gì
mà mình chưa bao giờ làm, được đến một nơi hoàn toàn xa lạ…
Rồi ngày xuất quân cũng đến, mang ba lô trên vai, mẹ theo sau căn dặn đủ mọi điều, có
lúc tôi biết mẹ đang đứng từ xa nhìn tôi thu xếp hành trang…Ba chở tôi trên chiếc xe
máy ra trường, hỏi han tôi nhiều điều. Khi ấy, tôi chợt nhận ra không biết đã bao lâu rồi
hai cha con chưa nói chuyện lâu đến thế, chưa ngồi gần nhau như thế. Bỗng thấy mình
như được sống lại những ngày còn bé, được ba chở đến trường hằng ngày. Mắt tôi ướt
sũng…đúng là “có đi xa mới thấy nhớ quê nhà”…
Chúng tôi khác biệt với những người khác, những chiến sĩ Nhà chúng tôi được bố trí ở
hai ngôi nhà nằm cạnh nhau, thế nên “bất đắc dĩ” chúng tôi có tới 14 người chung sống
cùng nhau. Những gương mặt vừa lạ vừa quen, bắt đầu một tháng trở thành người một
nhà. Thời gian trôi qua nhanh, mỗi ngày tôi và các bạn đều có những trải nghiệm mới.
Tôi bắt đầu quen dần với cuộc sống nơi đây, và bắt đầu thấy quý mến những người anh
chị em của mình. Những tiếng nô đùa, trêu chọc, những ngày vất vả trên công trường,
những buổi sáng thức dậy sớm đi chợ cùng các bạn nữ, những đêm ca hát đến
khuya…mỗi ngày đều là một kỷ niệm. Tôi cảm thấy mình hạnh phúc khi được sống
trong một gia đình ấm cúng, đầy tình thương mến. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tôi yêu
con người và cuộc sống miền Tây đến như thế, những con người chân chất, hằng ngày
dầm mưa dãi nắng, cuộc sống tuy vất vả nhưng đầm ấm, yên bình. Ở cùng các bạn, tôi
học được rất nhiều điều, và chợt cảm thấy hối hận khi bây lâu nay ta sống hỡ hững đến
mức nào. Hơn thế nữa, lần đầu tiên trong đời tôi sống vì người khác mà không phải cho
riêng bản thân mình, tôi biết thế nào là hy sinh vì những người mình yêu quý.
Mùa hè xanh đối với tôi cũng sẽ thiếu đi ý nghĩa nếu như không nói đến anh chị chủ
nhà. Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên đến nhà và gặp anh chị, tôi còn bỡ ngỡ gọi anh là
“chú”. Sau này anh nói nếu còn gọi “chú” sẽ phạt một ly rượu nên tôi mới dám xưng
“anh”. Anh chị đối với chúng tôi như người trong gia đình, có món gì ngon, anh chị đều
để lại cho chúng tôi. Nhiều khi nghĩ đến việc anh cực khổ đi mò cua bắt ốc, đi câu cá về
cho chúng tôi thì tôi lại thấy rưng rưng trước tấm lòng ấy.
Thế rồi thời gian cũng qua mau, điều gì tốt đẹp cũng không thể ở bên ta mãi mãi. Ngày
trở về cũng tới, chúng tôi thu xếp hành lý mà ai cũng lặng im vì không nói nên lời. Bữa
ăn cuối cùng diễn ra trong im lặng, tôi bỏ dỡ bữa ăn, vào đóng cửa phòng mà khóc nức
nở. Một cảm giác gần như là đau đớn, tiếc nuối khi biết mình sắp phải xa nơi đây, xa các
bạn, xa gia đình anh chị. Một chút sợ hãi và cô đơn khi nghĩ đến việc tôi sẽ lại sống như
lúc trước, thiếu vắng đi tình thương mà mình đã vun đắp trong một tháng qua. Gạt nước
mắt và cố gắng trở nên mạnh mẽ, nhưng một lần nữa, chúng tôi cũng không thể kìm lòng
khi anh ôm chầm lấy chúng tôi mà khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh say…
Thế mà nhanh thật, đã 5 tháng rồi kể từ ngày chia ly đầy nước mắt ấy. Suốt 5 tháng qua,
cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi. Đối với tôi, gia đình lúc này là quan trọng nhất. Một
tháng Mùa hè xanh đã cho tôi thấy được ý nghĩa thực sự của hai tiếng “gia đình”. Giờ
đây, sau khi tan học, điều tôi mong muốn nhất đó chính là được trở về với gia đình, được
phụ giúp ba mẹ công việc nhà, được vào bếp cùng mẹ. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để
làm tôi hạnh phúc. Hơn nữa, giờ đây, tôi không hề đơn độc trong cuộc sống, mà xung
quanh tôi lúc nào cũng có những người bạn tốt, đó chính là những người anh em đã
chung sống cùng tôi trong suốt những tháng ngày Tình nguyện. Chúng tôi, dù giờ đây
không còn sống cùng nhau, ai cũng đã trở về với gia đình của riêng mình, nhưng tình
bạn thân thiết được vun đắp suốt những tháng ngày qua thì không hề phai nhạt. Hằng
ngày trên giảng đường, chúng tôi lại gặp nhau, cười đùa và cùng ôn lại những kỷ niệm.
Đôi khi tôi tự hỏi “Đây phải chăng là hạnh phúc?”
Như những lời hứa hẹn, chúng tôi lại cùng nhau trở về mảnh đất Tháp Mười ấy, nơi đã
khắc ghi biết bao nhiêu kỷ niệm, nơi đã là những ngày đầu tiên của tình bạn keo sơn gắn
bó. Được về thăm lại anh chị và một lần nữa trải nghiệm một cuộc sống miền Tây sông
nước cùng nhau, chúng tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Lại những bữa ăn đông người,
nhâm nhi ly rượu đầy và kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn trong cuộc sống. Nơi
đây như trở thành quê hương thứ 2 của chúng tôi, nơi những người anh em gặp mặt sau
những tháng ngày học tập và làm việc nơi thành thị xô bồ và ồn ào náo nhiệt.
Vừa qua đã là lần thứ ba tôi trở về nơi ấy cùng các bạn kể từ sau kết thúc Mùa hè xanh,
mỗi lần trở về lại là những niềm vui mới, vẫn cây cầu ấy, con sông ấy, ngôi nhà ấy,
nhưng lúc nào đối với tôi cũng đều là những trải nghiệm thú vị. Định mệnh đã cho một
người con thành thị như tôi có được một miền quê sông nước, có được một người anh cả
chân chất, hiền hòa và những người bạn, người anh chị em thân thiết. Còn gì hạnh phúc
hơn?
Những ngày về lại có chút tiếc nuối, lại có những lời hứa hẹn sẽ còn quay lại nơi đây.
Phải, tôi sẽ còn quay trở lại. Dù cho hai năm, ba năm nữa, khi chúng tôi đã tốt nghiệp ra
trường, dù cho năm năm, mười năm nữa, khi các bạn đã trở về quê hương và lập gia
đình, tôi vẫn sẽ trở về nơi đây, dù cho một mình đi chăng nữa. Vì tôi đã coi nơi đây như
quê hương của mình, nơi mà nhìn đâu cũng thấy những bóng dáng thân quen của những
người bạn, những kỷ niệm về một thời sinh viên tươi đẹp cùng màu áo xanh Tình
nguyện….Mãi mãi tuổi 20…
(Ẩn danh)