chien tranh bien gioi 1979

63
^=^ §Æng Hoμng H¶i ^=^ [email protected] [email protected] Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org History E-Books: HD200506038 Compiled & Published by Rosea ChiÕn tranh Biªn Giíi V (Mét c©u chuyªn kh¸ hay vμ c¶m ®éng, sù ®óng sai th× xin ch-a bμn ®Õn nh-ng nh÷ng g× mμ t¸c phÈm nμy mang l¹i cho ng-êi ®äc th× cã lÏ trªn c¶ hiÖu qu¶ tuyªn truyÒn, Rosea ®· hiÓu v× sao d©n téc ta l¹i cã thÓ tr-êng tån bÊt diÖt ngay c¶ khi bªn c¹nh m×nh lóc nμo còng lμ bon GhÎ. V× lÝ do thËt ®¬n gi¶n, chóng ta cã nh÷ng ng-êi con anh dòng bÊt khuÊt – M¾t m×nh mμ kh«ng bÞ cËn th× cã lÏ m×nh còng xin ®i lÝnh, lμm lÝnh g¸c chèt hoÆc chÝ Ýt còng lμ lÝnh biªn phßng, quyÕt kh«ng ®Ó cho bän GhÎ lÊn cña ta thªm mét tÊc ®Êt nμo n÷a, vμ tiÕn tíi lμ ta sÏ ®ßi l¹i nh÷ng vïng ®Êt lμ cña ta mμ bÞ bän GhÎ lÊn chiÕm) fhfjfgtjgfkghkgkg Đây là 1 chuyn ca bác Cao Sơn, mn phép post lên cho mi người xem li: Xúc động quá kkhông biết có đầu có đũa không. Ngày đấy em thuc Tiu đoàn 5, trung đoàn 692 ( đoàn Thanh Xuyên, đơn vtrước đây ca Lê Đình trinh), sư 301, Quân khu TĐ lên tăng cường cho mt trn. Lên đến Bc Quang, cách thHG khong 80km thì lính đào ngũ hơn na. Squá các bác . Em thì lúc đấy 17 tui, bgy sng trâu nên còn máu. Tthxã HG, rphi đi lên cng tri Qun b. Đây goi là ca tvì pháo TQ sut ngày giã cua. Bn em hành quân b. Chp ti, cđơn vdng chân nghăn cơm. Cơm xong, em vi thng Ton cm găng gô xung sui múc nước lên đun pha trà. Đột nhiên có nhiu tiếng nddi. TQ pháo kích đấy. Đất đá bay rào rào. Em vi thng Ton ngã dúi ngã di. Skhông thđược. 15 phút thì pháo dt, Ton nămg cnh em không nhúc nhích. Em lay nó dy, nó không núc nhich. Nó đi ri các bác . Sau đó, em trên y 6 tháng. Bn em tiếp qun ca đặc công. Nếu em không nhm thì đấy lính ca M113. Đại hình đim cao đấy rt bun cười. Phái bên TQ thì rt dc và có nhiu vt cn, phía bên ta thì thoai thoi và trng trơn. CHính vì vy, bên kia mi tchc đánh theo phân di 3 người. Đánh kiu đó, bbinh ta khoác thét vì đại hình trng tri. Em sktiếp cho các bác 6 tháng trên y em đánh đám ra sao. bây gicho em đi ngđã

Upload: viet-long-plaza

Post on 17-Jan-2015

1.274 views

Category:

Documents


5 download

DESCRIPTION

 

TRANSCRIPT

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

History E-Books: HD200506038 Compiled & Published by Rosea

ChiÕn tranh Biªn Giíi V

(Mét c©u chuyªn kh¸ hay vµ c¶m ®éng, sù ®óng sai th× xin ch­a bµn ®Õn nh­ng nh÷ng g× mµ t¸c phÈm nµy mang l¹i cho ng­êi ®äc th× cã lÏ trªn c¶ hiÖu qu¶ tuyªn truyÒn, Rosea ®·

hiÓu v× sao d©n téc ta l¹i cã thÓ tr­êng tån bÊt diÖt ngay c¶ khi bªn c¹nh m×nh lóc nµo còng lµ bon GhÎ. V× lÝ do thËt ®¬n gi¶n, chóng ta cã nh÷ng ng­êi con anh dòng bÊt khuÊt – M¾t m×nh mµ kh«ng bÞ cËn th× cã lÏ m×nh còng xin ®i lÝnh, lµm lÝnh g¸c chèt hoÆc chÝ Ýt

còng lµ lÝnh biªn phßng, quyÕt kh«ng ®Ó cho bän GhÎ lÊn cña ta thªm mét tÊc ®Êt nµo n÷a, vµ tiÕn tíi lµ ta sÏ ®ßi l¹i nh÷ng vïng ®Êt lµ cña ta mµ bÞ bän GhÎ lÊn chiÕm)

fhfjfgtjgfkghkgkg

Đây là 1 chuyện của bác Cao Sơn, mạn phép post lên cho mọi người xem lại: Xúc động quá kể không biết có đầu có đũa không. Ngày đấy em thuộc Tiểu đoàn 5, trung đoàn 692 ( đoàn Thanh Xuyên, đơn vị trước đây của Lê Đình trinh), sư 301, Quân khu TĐ lên tăng cường cho mặt trận. Lên đến Bắc Quang, cách thị xã HG khoảng 80km thì lính đào ngũ hơn nửa. Sợ quá các bác ạ. Em thì lúc đấy 17 tuổi, bẻ gẫy sừng trâu nên còn máu. Từ thị xã HG, rẽ phải đi lên cổng trời Quản bạ. Đây goi là cửa tử vì pháo TQ suốt ngày giã cua. Bọn em hành quân bộ. Chập tối, cả đơn vị dừng chân nghỉ ăn cơm. Cơm xong, em với thằng Toản cầm găng gô xuống suối múc nước lên đun pha trà. Đột nhiên có nhiều tiếng nổ dữ dội. TQ pháo kích đấy. Đất đá bay rào rào. Em với thằng Toản ngã dúi ngã dụi. Sợ không thở được. 15 phút thì pháo dứt, Toản nămg cạnh em không nhúc nhích. Em lay nó dậy, nó không núc nhich. Nó đi rồi các bác ạ. Sau đó, em ở trên ấy 6 tháng. Bọn em tiếp quản của đặc công. Nếu em không nhầm thì đấy lính của M113. Đại hình điểm cao đấy rất buồn cười. Phái bên TQ thì rất dốc và có nhiều vật cản, phía bên ta thì thoai thoải và trống trơn. CHính vì vậy, bên kia mới tổ chức đánh theo phân dội 3 người. Đánh kiểu đó, bộ binh ta khoác thét vì đại hình trống trải. Em sẽ kể tiếp cho các bác 6 tháng trên ấy em đánh đám ra sao. bây giờ cho em đi ngủ đã

Windows XP
Typewriter
Sieu thi dien may Viet Long - www.vietlongplaza.com.vn

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Em vừa đi Sơn la về. Em kể tiếp nhé. Hôm nọ kể đến đoạn thằng Toản về chầu ông vải rồi phải không? Trong kỹ thuật QS, mỗi nước có môt lực lượng dọn chiến trường riêng của mình. Mỹ lấy không quân làm lực lượng dọn chiến trường. Liên xô lấy tên lửa. TQ thì dùng pháo binh. Chính vì vây, chiến thuật của chúng nó là rót pháo. Cấp tập, dồn dập vào những vị trí chúng cho là trọng yếu. Khoảng 30 phút sau klhi pháo bắn, bộ binh mới xông trận. Đó là lý do tại sao bọn Tàu khaói chơi pháo thế. Những chuyện thêu dệt là pháo tầu bắn giỏi đến mức đạn chui vào nòng pháo ta là phét lác. Khi pháo bắn, trinh sát pháo phải nằm trong trận địa pháo để báo về hiệu chỉnh. Có khi pháo dập luôn cả vào vị trí đang ẩn nấp. Sau trận pháo đầu tiên. Em đã hiểu thế nào là chiến trường. BỌn em thu don đồ đạc nhanh chóng và hành quân tiếp. Khi lên đến chôt. Thật kỳ lạ. Bọn em vừa qua 3 tháng huấn luyện bản lề, quân lệnh như sơn, tóc tai quần áo chỉnh tề. Nhưng trên này, lính chốt trông như người rừng. Họ thực hiện 3 không: 1. Không mặc quần áo mới ( chỉ người chết mới thay quần áo mới) 2. Không cắt tóc cạo râu( Sợ vận đen) 3. Không bắt tay và chào tạm biệt ( sợ tạm biệt rồi mãi mãi không về) Bọn em nhanh chóng vào hầm. Gọi là hầm cho oai, pháo dập trúng thì 10 hầm như thế cũng không tránh nổi. Em cùng hầm với thằng Chính. Thằng này quê Hải hưng, nói ngọng, núc nào cũng mơ ước được ăn nòng nợn. Thằng Chính lên đây 3 tháng, nó đánh 5 trận rồi. Em hỏi nó có sợ không. Nó bảo trận đầu sợ đ... bắn được. Nằm dưới hầm, thò súng lên trời kéo một băng. Thế đã nhé, mai em lại kể tiếp Kể tiếp nhé... Thằng Chính cùng hầm hơn em 3 tuổi đời. Nó nhập ngũ trước em 3 năm. Đúng ra, giờ này nó phải ở quê cày ruộng rồi mới phải. Nó bảo, hôm đó, chúng nó đã được ra quân. Đơn vị cách nhà ga 15 km đi bộ. Một số thằng cầm được quyết định là về ngay. Một số còn lưu luyến anh em, ở lại đêm cuối với anh em, mai đi sớm ra ga. Chính cũng vậy, 3 năm ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với nhau, còn một đêm hàn huyên, nên nó ở lại. Không ngờ, đêm hôm đó, bọn Tàu giở chứng. Toàn đơn vị được đặt trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cao độ. Những cậu nào về từ chiều thì thôi, cậu nào còn ở lại thì phải ở lại để chiến đấu. Vậy là nó phải ở lại và hôm nay đang ngồi với em trong hầm chữ A, bên kia là đất Tầu. Em là lính mới, nhiều cái bỡ ngỡ chưa biết, Chính phải chỉ bảo từng ly từng tý. Chẳng hạn như là, ra khỏi hầm phải đội cái nồi cơm điện nặng 1,4kg. Đầu em thì nhỏ, đội vào cứ lủng là lủng lẳng. Em nghĩ chỉ chẳng cần mảnh đạn mảnh pháo, chỉ cần hòn đá rơi vào cái mũ sắt này em cũng lộng óc mà chết. Đầu hầm luôn đặt một khẩo cối cá nhân 60 và 2 hòm đạn đã nhồi liều phóng. Chính bảo em tranh thủ mà ngủ, ngủ được lúc nào là ngủ ngay. Bọn Tàu nó đánh không kể giờ đâu. Chính kiểm tra lại cơ số đạn, kéo cơ bẩm, khoá an toàn, đặt súng xuống rồi nằm ôm. Một lát thì thấy nó gáy như sấm. Em ra khỏi hầm, nhìn ngó các hầm xung quanh. Các hầm được nối với nhau bằng giao thông hào. Em chạy qua mấy hầm chơi, tìm mấy thằng cùng đơn vị. Có mấy thằng đang khóc tu tu. Em cũng hơi hãi nhưng không đến mức ấy. Đại đội trưởng nhắn em về hầm. Giọng nói ông mêm mỏng đến không ngờ. Sau này em mới hiểu, trên này, cái sống và cái chết cách nhau gang tấc. Mọi người luôn cảm thấy cần nhau, dựa vào nhau để sống, vì vậy, không có chủ nghĩa quân phiệt như của mấy ông sỹ quan dưới kia. Em lại phải đi thổi cơm cho các cháu, hẹn kể tiếp cho các bác vào hôm sau. Lần sau gay cấn đấy: đánh nhau bên đất Tầu Cơm nước xong rồi, kể tiếp nhé. Đêm hôm ấy, em không ngủ được. Hoàn toàn không phải vì sợ, mà thấy tiếc thời gian cho giấc ngủ. Cứ nghĩ rằng, mình ngủ và chẳng biết liệu ngày mai mình có dậy không, thế là lại cố căng

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

mắt để thức. Một đêm yên tĩnh trôi qua. Sáng sớm, thằng Chính dậy. Nó đứng ***** ngay trước cửa hầm. Một tay cầm vòi phun lung tung, một tay cầm quả đạn cối to bằng cái bắp ngô thả vào khẩu cối 60. Tiếng nổ đầu nòng làm em giật mình, vơ khẩu súng, đội mũ sắt lao ra cửa hầm. Thằng Chính cười hềnh hệch bảo đấy là bắn cầm canh. Em kêu phí đạn thế, Tàu nó sang thì lấy đâu ra đạn mà đánh. Thằng Chính bảo, phải bắn cho chúng nó biết chủ quyền của VN ở trên điểm cao này. Các hầm xung quanh cũng thế, anh em vừa ***** vừa bắn, ngoạn mục lắm. Trời sáng rõ, em leo lên hầm nhìn sang bên tàu. Cũng rừng cũng núi như ở bên ta. Sao nó còn muốn lấy đất ta làm gì? 8h sáng, em được lệnh tập trung. Khả năng hôm nay lại đánh. Một trung đội được lệnh vòng ra sau đánh vào lưng khi tấn chúng tấn công điểm cao. Em nằm trong nhóm đó. Thằng Chính nhìn em đầy lo âu, nó không chào tạm biệt, chỉ bảo em cẩn thận. Bọn em xuất phát, có trinh sát dẫn đường. Hành trang gọn nhẹ: lương khô, nước, 2 quả lựu đạn, súng và 100 viên AK. Trinh sát là thằng Sơn rùa, quê ở Đan phượng, trước là lính trung đoàn 72, trinh sát luồn sâu. Cu cậu cũng mới được điều lên đây. Riêng nó có la bàn và bản đồ. Địa điểm tập kết thì chỉ mình nó biết. Đi đến chiều. Bọn em dừng lại ăn lương khô. Mặt thằng Sơn tái ngắt, không hiểu vì đói hay mệt. Ăn xong nó lại giục anh em đi mau. Nó truyền lệnh xuống phía dưới cho những người đi sau xoá dấu vết. Bỏ mẹ, sao lại phải thế? Sao lại phải xoá dấu vết. Em chưa có kinh nghiệm chiến trường nhưng cũng thấy nghi ngờ. Trời tối. Bon em dừng chân ở một thung lũng. Mọi người tản ra, không được nói chuyện, ko được hút thuốc, không có ánh lửa. Em tiến đến chỗ Sơn rùa. Nó đang cầm cái đèn pin bịt vải đen chỉ khoét một lỗ bằng hạt gạo soi bản đồ. Em hỏi lạc đường rồi đúng không Sơn. Nó nhìn em sợ hãi hỏi sao biết. Em bảo thấy mày bắt xoá dấu vết là tao ngờ rồi. Sơn bảo, bỏ mẹ, lạc vào đất tầu 5 cây rồi. Em tí ***** ra quần. Bây giờ mà gặp lính Tàu, chắc chắn cái thung lũng này thành cối xay thịt. Sơn bảo, có nên nói cho anh em biết không. Em bảo, nên nói để anh em chuẩn bị tinh thần. Trung đội phần lớn là lính mới như em, một số lính cũ, cũng chỉ đánh dăm ba trận thôi, không lại được với lính thời chống Mỹ. Thoạt đầu mọi người rất hoang mang, sau cũng ổn định dần. Em bảo, tối nay ta cố mà ngủ. Nếu đánh thì đánh, chết thì chết. Đời trai, một xanh cỏ, hai đỏ ngực, lo gì. May quá, một đêm yên tĩnh bên Tàu đã trôi qua. Trời tang tảng sáng, bọn em quyết đinh nhằm hướng nam tiến. Không cần trinh sát, không cần la bàn, không cần cắt góc phương vị, cứ hướng nam là về đất Việt rồi. Mệnh lệnh được ban ra, tuyệt đối bí mật, gặp địch, mọi người tản thật nhanh. Nếu bị phát hiện. Lính mới không được nổ súng, để lính cũ bắn trước. Đi được khaỏng 2 tiếng, bên sườn núi bên cạnh có tiếng đá rơi rào rào. Anh em vội vang tản ra mỗi người mỗi hướng. Không biết bọn Tàu đã phát hiện ra mình chưa. Không khí như đông đặc lại, thời gian ngừng trôi, ai nấy căng thẳng. Một tràng AK đột nhiên ré lên, phá tan sự im lặng. Bên kia nhốn nháo, bên ta nhốn nháo. Thằng Tạo, quê ở phúc thọ, sợ quá tay ríu vào cò súng không gỡ ra được. Bên tàu đã phát hiện ra ta. Chúng chưa biết bên ta có bao người. ta cũng chưa biết chúng thuộc đơn vị nào, binh chủng vào, bộ đội biên phòng hay sơn cước. Sau tràng AK lỡ làng kia, lập tức ta nổ súng áp đảo ngay. Bây giờ em mới hiểu tại sao chỉ có lính cũ được bắn. Khi chưa biết thực lực của nhau, các bên thường nghe tiếng súng để đoán trình độ tác nghiệm chiến trường của nhau. Nếu tiéng điểm xạ đều, tằng tằng...tằng tằng. Cứ 2 phát một, đều như giã cua, không nhanh, không chậm, ắt hẳn tay cơ cao, đánh trận nhiều. Lính mới thường làm một tràng dài, bắn vọt lên giời, sau đó lại im bặt. Riêng khoản điểm xạ, sâu tay cò không lo tắc cú, em bắn hơi bị chuẩn. Lúc đó em hơi sợ, lẩm bẩm bài:'''''''' tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới..." lấy lại được khí thế ngay. Bọn Tàu nhốn nháo chạy ngược chạy xuôi. Chúng có chừng một đại đội, đóng vắt vẻo bên sưòn núi. Chúng đang đánh răng rửa mặt buổi sáng. Chắc chúng mới đến đêm qua vì chiều qua chúng em qua đây không gặp. Em vừa bắn vừa di chuyển. Khoảng 10 phút sau, em hết sợ, máu căng phần phật trên mặt. Em mang có 100 viên đạn nên bắn rất tiết kiệm. Trong iều kiện thế này, lấy đạn

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

của đich là điều không tưởng. Bọn Tàu bắt đầu ổn định, chúng cũng đoán ta không đông, chúng bắt đầu triển khai tấn công. Tả khoai ầm ỹ như đi chơ. Vừa đánh vừa rút. Rút không nhanh chúng chặn khe núi đằng kia thì ngồi đấy đợi nó nhằm từng thằng nó xơi. Bọn tàu cũng nhìn thấy điều đó, chúng bắt đầu triển khai quân chặn đượng rút của bọn em. Bọn em chạy phía dưới, chúng chạy phía trên. Vừa chạy vừa bắn như phim Mỹ. Khi còn cachs khe núi một quãng nữa, súng rổ rát mang tai. Em và mấy người nữa, trong đó có thằng Tạo, chặn lại cho mọi người rút lui. Mọi người nhanh chóng vượt qua khe núi. Em và nhóm ở lại bình tĩnh chặn các đợt phản công của địch. Đạn mọi người để lại cho bọn em khá nhiều. Thằng Tạo nổi hứng bỏ AK, dùng trung liên RBK bắn như vãi trấu. Thằng Luyện dùng AK và khẩu M79, thi thoảng lại đệm một quả như tiếng pháo đùng. Bọn em cầm cự khaỏng 1 tiếng. Thằng Luyện bị một viên xuyên qua bắp tay, may chỉ vào phần mềm. Cái mũ sắt của em bẹp một góc, không hiểu bị bắn lúc nào. May thế cơ chứ, nếu không, chắc vỡ tan thiên linh cái rồi còn đâu. Khi biết chắc chắn anh em đã thoát khỏi tầm nguy hiểm, bọn em rút lui.

Hôm nay kể thế thôi nhé. mai kể tiếp phần: năm ngày lạc bên đất tàu Tiếp đây, chuyện đánh Tầu tiếp đây.... Sau khoảng một tiếng. Bọn em bắt đầu rút. Phía bên kia cũng ngừng tấn công. Em kiểm lại cơ số đạn dược. Thấy còn đủ để đánh trận nữa. Thằng Tạo lấy một quả lựu đạn mỏ vịt, rút gần tụt chốt, buộc vào sợ dây chuối, chăng ngang đường đi. 5 thằng chạy nhanh qua hẻm núi. Chạy khoảng nửa tiếng thì dừng lại thở. Thằng nào mặt mũi cũng đen nhẻm vì khói súng. Bây giờ mọi người mới chú ý đến vết thương của thằng Luyện, máu vẫn chưa cầm, ri rỉ chảy qua lớp băng. Mặt nó tái xanh vì sợ và vì mất máu. Nó khát nước, em đưa cho nó cái bi đông. Nó uống được 2 hớp em giằng lại, uống càng nhiều càng mất máu. Có tiếng lựu đạn nổ sau khe núi. Thằng Vinh, quê ở ba vì, cười sằng sặc. Ít nhất cũng phải đi 2 thằng Khựa. Em bảo, nghỉ thế thôi. Tiếng nổ vừa rồi chứng tỏ bọn nó đã vượt qua khe núi. Chạy không mau thì thành bia di động cho chúng nó bắn bây giờ. Lúc ở lại chặn địch, thằng nào cũng thích có nhiều súng đánh cho nó máu. Bây giờ cần rút nhanh thấy lỉnh kỉnh quá. Thằng Tạo ngoài khẩu AK còn khẩu Trung liên. Thằng Luyện bị thương, tự đi được là may lắm rồi, khẩu AK và khẩu M79 chia cho thằng Vinh và thằng Minh vác. Em xách túi đạn M79, đâu còn mươi quả gì đấy, nặng cũng kha khá. Bọn em tính nhẩm trong đầu, đường chim bay về VN khảng 2 đến 3 km. Trèo đèo lội suối vòng vo đến 10 km là cùng. Đi nhanh chỉ hết 2 tiếng. Cả bọn mừng khấp khởi. Dọc đường còn bình luận lính sơn cước của Tàu thua xa dân quân tự vệ của mình. Bên kia sườn núi bỗng có 2 con đại bằng bàng núi bay vọt lên, lượn mấy vòng trên không mà chẳng chịu xuống. Em là người HN, nhưng vẫn theo ông đi săn. Em hiểu rằng có người ở đấy. Vậy thì chết rồi. Thảo nào thấy bọn nó ngừng tấn công. Anh em đã vội coi thường lính sơn cước. Chúng nó thôi tấn công để triển khai các mũi bắt sống anh em đây mà. Em bảo mọi người dừng lại hội ý nhanh. Tình hình là không thể đi qua con đường trước mặt. Hai bên là núi đá, vách dựng đứng. Có trèo được lên thì cũng chạm bọn tàu phiá bên kia. Chúng nó là lính sơn cước. Xuất thân là dân miền núi, leo núi nhanh hơn chạy bộ. Mình toàn dân đồng bằng, có mỗi thằng Vinh người ba vi, ở đấy còn có núi. Leo thi với bọn tàu cầm chắc caí thua. Tiến lên không được, lui lại không song. Anh em ngồi xuống phiến đá bên đường, ngó nghiêng tìm chỗ nấp. Đánh nhé, chết thì thôi. Cả năm anh em chưa ai lấy vợ. Chết rồi, bố mẹ khóc một ngày là nguôi ngoai. Thằng Luyện có người yêu rồi. Lúc nhập ngũ có ăn nằm với cô ấy. Chẳng hiểu có đậu giọt máu nào không. Nó sụt sịt ngồi khóc. Anh em chia nhau đều chỗ đạn. 5 thằng phá lệ chia tay nhau, nói lời vĩnh biệt, thằng nọ mong thằng kia sống để về chăm dưỡng bố mẹ của nhau. Cứ hi vọng thế thôi. Chứ ai cũng cầm chắc cái chết. Sau màn chia tay, thằng nào thằng nấy vào vị trí sẵn sàng chiến đấu. Em chọn một phiến đá cao. Tựa lưng vào vách núi, mặt hướng ra đoạn đường vừa qua. Đằng nào cũng chết thì phải chết cho oai. Một ý nghĩ loé lên. Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất. Bọn Tàu đang đuổi theo ta, tai sao ta không đi ngựoc lại chỗ chúng nó. Ít ra là thoát được trận này. Sau đó tuỳ cơ ứng biến. Em gọi mọi người, trình bày phương án. tất cả đồng ý. Em bảo mọi người bây giờ mình đang chơi trò

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

mèo đuổi chuột. Vì vậy phải nhanh, gọn, giấu bớt súng đi chạy cho nhanh. Năm thằng lập tức quay ngược trở lại. Em vẫn giữ khẩu M79 vì nó cũng không nặng lắm. Đúng như dự đoán, đi được một lúc thì bọn em gặp bọn Tàu. Chúng đi không nhanh, cẩn thẩn nhưng không lục soát dọc đường. Chúng nghĩ là bọn em đã chạy xa. Chúng đợi bọn em gặp cánh phục kích nổ súng thì chúng mới khép vòng vây. Chính vì điều đó, chúng đi qua chỗ 5 thằng nấp mà không hề hay biết. Em nhìn rõ từng thằng đi qua, thằng nào thằng ấy đi trên đá như bay. Chúng chẳng to hơn anh em là mấy, nhưng rắn rỏi hơn nhiều. Khi thằng cuối cùng đi qua, đợi một lát cho an toàn, bọn em ra khỏi chỗ nấp. Thằng Tạo lại đ ái ra quần vì sợ. May lần này nó không bóp cò súng. Em bảo mọi người, bây giờ quay lại chỗ chúng nó đóng quân hôm qua. Trốn đấy là an toàn nhất. Vì khoảng 1,2 giờ nữa, 2 cánh quân gặp nhau, chúng sẽ xới tung cả cánh rừng này để truy lùng bọn em. Vì vậy, nơi ít có khả năng tìm kiếm chính là chỗ chúng vừa đóng quân. Khi bọn em trở lại đến khe núi hồi sáng đánh nhau, chỗ quả lựu đạn nổ, không hề có vết máu. Lựu đạn mỏ vịt khi bật chốt, sáu đến bảy giây sau mới nổ. Chắc là chúng kịp chạy. Bọn em thận trọng leo lên lưng chừng núi. Mười mấy cái xác được xếp ngay ngắn, bọc bên ngoài bằng một túi nilon màu xanh, in ngôi sao bát nhất và chữ Tàu loằng ngoằng. Chúng nó đã kịp căng lều dã chiến. Chắc bên trong có thương binh vì bọn em nghe thấy tiếng la hét đau đớn vọng ra. Thằng Vinh bảo trèo lên phía trên bọn Tàu rồi kiếm hốc đá nào ẩn náu. Em bảo lên trên dễ coi động tĩnh của bọn tàu, nhưng sểnh chân, có hòn đá nào rơi xuống thì xong phim. Xuống thấp hơn chúng nó, khéo vẫn theo dõi được mà lại an toàn hơn. Bình thường, chắc mấy thằng phải cãi nhau ỏm tỏi tranh nhau ai bắn trúng, Tàu chết nhiều. Bây giờ không ai còn tâm trí để đùa. Bọn em kiếm hốc đá ẩn tạm vào, giở lương khô ra ăn. Lương khô chỉ còn một ngày ăn. Bọn em không dám ăn nhiều, sợ phải ở lại đây vài ngày cho đến khi bọn Tàu rút lui. Đến chiều, hai cánh quân gặp nhau đã rút về. Chúng nói oang oang. Tiếc là em không hiểu tiếng tầu để nắm tình hình. Mọi người thấy thế bảo đên nay rút luôn. Em vốn cẩn thận, bảo suy nghĩ cái đã. Em quyết đinh ở lại đêm nay, đến sáng mai nếu không thấy chúng đổi quân thì rút. Đêm hôm đó, anh em thay nhau gác. Mệt đờ đẫn nhưng chẳng dám ngủ. Đến sáng, một số lính Tàu rời khỏi doanh trại, Chúng đi đổi ca cho bọn phục kích bọn em suốt đêm qua. May chưa. Nếu đêm qua bọn em mò mẫm về chắc bị chúng tóm sống. Lần sau lại tiếp nhé. Bây giờ em lại bận mất rồi Em vừa bị vợ mắng, bảo là ông rỗi hơi. Bây giờ bọn thanh niên nó thích chuyện "giăng hoa", ai thèm nghe ông kể chuyện đánh đấm. Kệ con mụ già ấy. Em cứ tiếp tục nhé: Ngày hôm đó là một ngày dài nhất trong đời em. Em có cảm giác một ngày dài 100 tiếng chứ không phải 24 tiếng như mọi khi. Thằng Luyện mất nhiều máu, yếu lắm rồi. Nằm bệt trong hốc đá, thiêm thiếp ngủ. Thằng Tạo thì ngưòi khai lòm. Thằng này đến lạ. Vào trận đánh đấm không đến nỗi nào, cừ ra phết. Thế mà cứ trước lúc đánh thì lại hay ti rỉn ra quần. Thằng Vinh tựa đầu vào tảng đá. Ngủ mơ, cười tủm tỉm một mình. Thằng này ăn khoẻ như trâu, chắc đang mơ được một bữa tuý luý. Thằng Minh ngồi một chỗ, không ngủ, không nói năng, mắt mở thao láo vô hồn, tay mân mê chốt an toàn quả lựu đạn. Em động viên tinh thần mọi người. Thành cổ quảng trị bé bằng cái nong tằm. Bộ đội ta rúc từ dưới cống ngầm đánh cả tháng có sao đâu. Bây giờ ở đây, rừng núi đại ngàn mịt mùng thế này. Bọn Khựa tìm chúng ta sao được. Anh em yên tâm, kiểu gì tao cũng có cách. Em là thằng ít tuổi nhất bọn. Em nhập ngũ khi mới 17. Các chú ở phường còn bắt em xin chữ ký phụ huynh vào đơn nhập ngũ. Ngày về đơn vị huấn luyện. Ma mới bị ma cũ bắt nạt. Em đánh từng thằng không nương tay. Kết quả là bị thuyên chuyển sang đơn vị chiến đấu. Nhưng được cái, anh em nể phục, tin yêu, bảo gì nghe nấy. Nghe hơn cả mấy ông sỹ quan chỉ huy. Chỉ một phút núng chí vào lúc này. Hậu quả sẽ khôn lường. Em bảo thằng Minh đưa em quả lựu đạn đang cầm trong tay. Chỉ sợ nó nghĩ quẩn, liều mạng với mấy thằng Tàu thì nguy. Đến lúc này, em thấy cần phải sống, cần phải về, không được manh động. Mọi người đói lả. Không dám ăn nhiều lương khô. Em bảo, thôi ăn đi, ăn hết đi để lấy sức mà về đến VN. Tối nay, tao sẽ đi kiếm đồ ăn dự trữ. Thằng Vinh nghe thấy thế, cười rạng rỡ, cho một

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

phong 702 vào mồm, nhai nhồm nhoàm. Thiếu nước, nó bị nghẹn. mãi mới nuốt được. Em bò xuống khe lấy nước cho anh em. Đói thì 30 ngày mới chết, khát thì chỉ 3 ngày là chết. Mấy thằng Tàu đang tắm dưới suối. Em chỉ cách chúng nó khoảng 20m. Quần áo, súng đạn chúng vứt đầy trên bờ. Ngon quá, nếu mà không sợ bị lộ, em nấp ở đây, kéo một băng, máu bọn Tàu sẽ hoà với nước suối, chảy về xuôi, gột rửa cho những linh hồn đồng đội đã ngã xuống vì quê hương. Buổi chiều, chúng nó lại đổi quân. Chúng quyết bắt sống anh em. Em lẩm bẩm, may bọn này là lính sơn cước, trèo núi thì nhanh nhưng hơi bị ngu. Gặp lính biên phòng, dùng chó nghiệp vụ đánh hơi thì bọn em không thoát được. Tối đến, anh em đã xơi hết khẩu phần lương khô. Em sẽ đột nhập doanh trại bọn tầu, kiếm cái ăn. Định mặc mỗi cái quần đùi và mang theo con dao găm cho gọn nhẹ. Thấy không ổn. Lính hà nội cởi quần áo ra da trắng như cục bột. Không trăng không sao, kẻ kém mắt cũng phát hiện ra. Em lại mặc quần áo vào, kể ra cũng hơi vướng víu, nhưng chịu đuợc. Bọn Tàu đang ăn tối. Chúng cũng tổ chức sáu người một mâm như quân đội ta. Mỗi thằng một bát canh, to bằng cái chậu rửa đ ít của chị em. Mùi thức ăn bay ra làm em nuốt nước bọt ừng ực. Không khéo tiếng nuốt nước bọt gây ra tiếng động lộ thì chết. Em không nuốt nữa, nứơc dãi túa ra 2 bên mép, chảy cả xuống cổ. Một thằng ăn xong, bô lô ba la cái gì đó rồi đi ra ngoài. Nó đứng ngay cạnh em, cởi khuy quần rồi đ ái tồ tồ. Đái mãi không hết. ăn nhiều uống nhiều thế kia cơ mà. Em không dám thở, sợ nó nghe thấy. Gần quá. Em có cảm giác, quàng tay một cái, làm đến roẹt, đứt ngay động mạch cảnh, kêu đằng giời. Tay nắm chuôi dao, tay kia sờ vào lưỡi xem có đủ độ sắc làm một nhát không. Nếu nó nhìn thấy em, chỉ cần có một hành động bất thường, em sẽ thịt nó ngay. Rồi sau tính tiếp. May quá, nó đ ái xong, đứng vung vẩy cho hết nước rồi vào lán. Chúng nó đã ăn xong. Bọn nuôi quân đang thu dọn bát đĩa. Em bò vào gần bếp dã chiến. Mắt em hoa lên: thịt hộp, lương khô, thực phẩm để tràn trề trong những hòm gỗ thông sơn màu xanh ***** ngựa. Em lấy một cái túi bẩn vứt ở đấy, cho một số đồ ăn vào, bò ra. Vừa đi vừa nghĩ không biết chúng nó có phát hiện ra mất túi không. Liều quá. Thôi thây kệ, chắc chả chú ý đến cái túi này đâu, mà hình như chúng nó vứt đi rồi thì phải. Xuống đến nơi. Mấy anh em mồ hôi vã như tắm. Chúng nó ngồi dưới sợ hơn em bò lên. Chúng nó lo cho em. Em bảo, sợ cái đ... gì. Tao mà không đi lính, thì chắc tao cũng đi ăn cắp. Thầy tử vi xem cho tao lúc tao mới sinh bảo thế. Em pha trò nhưng không thằng nào dám cười. Chúng nó sợ quá, mất cả khôn. Em dùng lưỡi lê, mở hộp thịt, bón cho thằng Luyện. Nó trệu trạo nhai, mãi không nuốt được. Em đành cho nó húp nước thịt. Em bảo nó cố mà ăn. Ăn để sống. Sống để về xem cái đứa kia có mắn đẻ không. Nó cười cười nồi lại thiếp đi. Cánh tay nó đã cầm máu, nhưng nhiễm trùng, sưng to, đỏ lựng như bắp chuối. Người nó nóng hầm hập. Lại một đêm không dám ngủ. Em bị bệnh nghiến răng, ngủ là nghiến ken két. Trời đất âm u thế này, tiếng nghiến răng vang cả cây số. Bọn Tàu trên kia mà nghe thấy, có không biết là tiếng nghiến răng của người, cũng tưởng của thú. Phệt cho một quả na xuống đây thì chết oan. Em bật lưỡi lê. Ngồi tựa vào vách đá, mở mắt trừng trừng. Thi thoảng cái đầu lại gật xuống. Mũi lê đâm vào trán, tỉnh ngủ ngay. Thế thôi nhé. Mai lại tiếp

Đây, tiếp đây. Đã sang đến ngày thứ tư bên đất Tầu. Sáng hôm đó, chúng vẫn đổi quân phục kích. Em bảo mọi người cố chờ nốt hôm nay. Nếu tối nay, chúng rút bọn phục kích về, bọn em sẽ rút trong đêm. Ban ngày, ngủ gà gủ gật. Anh em chia nhau cảnh giới xem động tĩnh của bọn Tàu trên sườn núi. Đến chiều, ca thằng Vinh gác, nó vội lay em dậy, bảo ra xem lạ lắm. Em trườn ra ngoài, tìm một chỗ kín đáo, lấy thêm cây rừng che cho chắc chắn, chăm chú quan sát. Hình như bọn Tàu tăng thêm quân. Lính Tầu ở đâu kéo về đông lắm. Chết rồi, thế này thì không có cơ hội rút về đêm nay rồi. Mồ hôi rịn ra ướt cả áo. Nhưng mà lạ thật. Có thằng bị thương, đi đứng tập tễnh. Có bọn khiêng xác, nhiều lắm. Thôi đúng rồi, bọn này chính là bọn tấn công điểm cao mà trung đội em sẽ

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

đánh vu hồi đây. Tức là trận chiến đã xảy ra. Ở đây khuất núi, không nghe được tiếng súng. Anh em ơi, ở nhà có ai việc gì không? Chính ơi, mày có còn để sáng sáng ***** sang đất Tầu nữa không? Mà trung đội em không biết có kịp về đến nơi tập kết để táng nhau với bọn này không? Em trở lại vị trí trú ẩn. Trao đổi tình hình và nhận định với anh em. Cũng có khả năng, bọn tầu thương vong thế này, chúng sẽ rút vào đêm nay hoặc sáng mai. Cũng có thể, đại đội sơn cước đang đóng trên kia, là lực lượng hỗ trợ cho đơn vị đánh điểm cao. Nhưng bất ngờ gặp bộ đội ta, suy đoán tình hình không chính xác nên cố thủ ở đây. Mà cũng có thể, cả đơn vị này nhập vào một, củng cố đội hình, lấy địa điểm này làm căn cứ rồi lại tiếp tục đánh lấn sang đất ta. Em cứ suy nghĩ miên man mà không có lời giải đáp cụ thể. Em bảo thằng Vinh, lên theo dõi tiếp xem chúng có căng thêm lều bạt dã chiến không. Thằng Vinh báo về, hình như chúng đang thu dọn. Bọn em thở phào. Đến chiều. Chúng vẫn chưa có dấu hiệu chuyển quân. Em bắt đầu thấy lo. Thương binh mới rống như bò trong mấy lều quân y. Bọn nó vẫn đổi ca đi phục kích. Tối hôm đấy, mọi người ăn tiếp chỗ thực phẩm lấy trộm của bọn Tầu. Bây giờ bọn chúng đông quá, em không dám mạo hiểm trộm cắp một lần nữa. Một đêm căng thẳng và không ngủ lại trôi qua. 4h sáng, thằng Tạo lay lay em thì thầm, chúng nó đang rút. Chúng nó đang rút thât. Chúng đang xuống núi. May quá, đường chúng leo xuống cách xa bọn em cả trăm mét. Nó mà xuống đường này có khi anh em không kịp chạy. Em hội ý nhanh. Rút thôi. Nhưng không rút theo đường cũ. Sẽ rút theo đường vòng qua quả núi kia. Nếu vẫn còn bọn phục kích. Mình sẽ xuất hiện sau lưng chúng nó. Mình chủ động, nó bị động. Mình sẽ đánh vượt mặt chúng nó để về. Bọn Tàu ở đây chắc cũng rút khá xa, chúng không kịp gửi quân viện trợ đâu. Mà quân viện trợ có đến nơi, thì có lẽ mình đã ngồi rung đùi uống rượu trong hầm rồi. Còn bọn phục kích trong lòng thung lũng này, không sợ lắm, vì chúng mệt mỏi lắm rồi. Vả lại, lúc đó, mình trên cao, nó dưới thấp, thoải mái mà nện. Bọn em kiểm tra lại đạn dược. Không đến nỗi tồi. Khó khăn nhất là thằng Luyện, nó không đi được nữa, mê man, mụ mị. Em bảo thằng Tạo và thằng Vinh hai đứa 2 bên dìu thằng Luyện. Khi nào gặp địch thì quảng nó vào hốc đá nào rồi đánh. Em đi trước, 2 thằng dìu Luyện đi giữa, thằng Minh đi cuối. Bọn em đi chậm vì có thương binh, vả lại đi chậm để dò đường và nghe ngóng. Quả như em dự đoán. Đi được 2 tiếng, trời đã sáng rõ, em phát hiện ra bọn phục kích. Chúng có khoảng hơn 10 thằng.Chúng đang tập thể dục cho người ngợm đỡ mỏi vì cả đêm nằm phục. Theo thường ngày thì giờ này chúng sắp đổi ca. Vì vậy chúng rất mất cảnh giác. Phía trước chúng có rất nhiều tảng đá để che chắn, nhưng sau lưng chúng, đối diện với bọn em lại tơ hơ. Chúng không nghĩ là bọn em đi đường này. Em ra hiệu cho mọi người. Tìm chỗ nghỉ ngơi cho Luyện. Nó đã tỉnh, nó thều thào xin quả lựu đạn. Nó chỉ đủ sức để nếu có mệnh hệ gì thì dùng răng cắn chốt quả lựu đạn. Một giọt nước mắt lăn trên gò mà nó. Em thấy cay sống mũi, nhưng không còn thì giờ nữa. Em nhanh chóng tìm vị trí chiến đấu. 3 thằng kia cũng vậy. Thằng Tạo đi khom, vừa đi vừa lấy tay gại gại đũng quần. Chắc lại ti rỉn rồi. Cả bốn thằng cùng đồng loạt nổ súng và hô xung phong. Thét xung phong chứ không còn là hô nữa. Cho khí thế, cho áp đảo. 5,6 thằng Tàu gục ngay sau loạt đạn đầu tiên. Lũ còn lại nháo nhác như ong vỡ tổ. Thằng vội đi lấy súng. Có thằng đang ị hớt hải không kịp kéo quần cứ thế bò lê tìm chỗ nấp. Bọn em tiếp tục bắn, bình tĩnh tiêu diệt từng thằng. Bọn tàu bắt đầu bắn trả. Đạn đập bôm bốp voà vách đá xung quanh em. Thằng Tạo ném một quả lựu đạn về phái sau tảng đá. Cùng với tiếng nổ là vài cái mũ bay lên. Bọn Tàu bị đánh bất ngờ, lại vào thời điểm bất ngờ, khiến chúng không kịp trở tay. Trận đánh kéo dài độ 20 phút. Mấy thằng Tầu còn sống đã bắn hết đạn. Lúc cuống chúng chỉ kịp vớ lấy súng. Mỗi khẩu cùng lắm có 30 viên. Chúng không dám bò ra chỗ để đạn, thằng nào bò ra em bắn rát rạt. Chúng cởi áo may ô mắc lên đầu súng xin hàng. Chúng không dám đợi viện binh ở phái bên kia núi, trong thung lũng. Chỉ sợ bọn em tung thêm mấy quả lựu đạn thì chấm dứt. Em bảo thằng Tạo và thằng Minh bắn iểm trợ, em và thằng Vinh bò ra bắt chúng nó. Đầu tiên, em vứt hết vũ khí đạn dược của chúng xuống vực. Sau tảng đá, có 6 thằng Khựa, mặt mũi tái mét, run rẩy. Có thằng vẫn đang mặc quần đùi. Có thằng chưa kịp lấy súng. Thằng Vinh bảo bắn hết chúng nó đi trừ hậu hoạ. Em bảo không được. Chúng nó là tù binh. Vinh cãi nhưng mình có đem về VN được đâu. Em bảo Vinh trói chân trói tay bọn nó lại đã. Vinh sợ đi rồi thì chúng sẽ cởi

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

trói cho nhau. Em bảo cứ yên tâm. Sau khi trói tay trói chân từng thằng, em trói 6 thằng quay lưng vào với nhau. Gài một quả lựu đạn rút gần tuột chốt vào nút trói. Chúng mà gỡ, chốt tụt. 6 thằng đang dính chặt thế này, chạy đường giời. Trừ khi có thằng khác đến gỡ. Số súng còn lại, thằng Vinh tháo qui lát, vứt thật xa xuống vực. Thằng Tạo đã kịp thời mót được mấy phong lương khô của bọn Khựa, đưa cho thăng Vinh một thanh. Lương khô bọn này ăn ngon hơn của ta. Em ra hiệu rút nhanh. Theo như dự tính, khoảng một tiếng sẽ gặp nốt toán còn lại. Lần này đánh sẽ gay go hơn vì chúng nó cũng chủ động. Mình chỉ có lợi điểm là ở trên cao và bí mật về lực lượng. Không đầy một tiếng, cánh quân kia xuất hiện. Không đông như toán trước, nhưng chúng tiến cẩn thận hơn. Vừa đi, chúng vừa tìm địa thế ẩn nấp. Em ra hiệu cho mọi người tản ra. Phương án tác chiến lần này phải thật bài bản. Đầu tiên bắn rát xung quanh toán quân, khiến chúng co cụm lai, em sẽ dùng M79 phệt cho chúng chết có bầy, xuống âm ty có bạn có bè. Mọi việc diến ra như mong muốn. Nhóm đầu tiên, vụt một quả M79 chơi 6 thằng. Bọn còn lại biết có bên ta có hoả lực mạnh, chúng không co cụm nữa. Bên chúng có một khẩu trung liên, khạc đạn điếc nhĩ. Chúng còn độ 5 tên, như vậy là tương đối cân bằng lực lượng. Bây giờ cứ thong thả mà đánh. Bọn viện trợ có tới được cũng phải mất nửa ngày đường. Trận chiến có vẻ căng thẳng, lựu đạn 2 bên đều không nắm tới. Em lấy cái mũ sắt cướp được của bọn tàu, đội lên đầu súng, thò một chút xem sao. lập tức đạn va choang choang, tay rung bần bật. Vị trí của em thế là mất thế thượng phong rồi. Chắc là lúc em tụt xuống để thay băng đạn thì chúng trồi lên đây. Em tính kế trườn ra chỗ khác. Khó quá, mình giơ cái mũ mà đã thế. bây giờ quăng thân ra khác gì bị thịt. Đang suy nghĩ lung mung thì chợt nhìn thất khe hở giữa 2 phiến đá, to gần bằng cái bát. Giời thương ta rồi, khác gì lỗ châu mai đâu. Em kê súng vào khe hở, tìm mục tiêu. Mấy chú thấy em không bắn, nhấp nha nhấp nhổm, có lúc thò cả nửa đầu lên khỏi chỗ ẩn nấp. Em bình tĩnh lấy đường ngắm. Cái đầu kia kìa, của thằng gĩư trung liên. Em nín thở bóp cò. Cái đầu bật ngửa ra đằng sau. Tiếng mũ sắt đập vào đá kêu loảng xỏang. Bọn Tầu thấy vậy vội thụp xuống, anh em vội trồi lên lấy đường ngắm trước. Thế thượng phong laị thuộc về ta. Em bảo mỏi người bắn áp đảo để em bò lên ném lựu đạn. Anh em bắn rát ràn rạt, không thằng tàu nào dám ngóc đầu lên. Em vừa bò vừa lăn, chỉ sợ cậu nào chúi mũi súng xuống đất thì em tiêu đời. Em rút chốt quả lựu đạn thứ nhất, buông mỏ vịt cho búa đập vào nụ xoè, đếm đến 3 mới ném. Quả thứ 2 cũng thế. Mỗi một quả, hi vọng một tằng chầu diêm vương. Anh em tranh thủ lúc chúng rối trí, thay đổi vị trí ẩn nấp có lợi hơn. Vừa di chuyển, vừa nhả đạn. Bọn tàu bắt đầu rút chạy, chúng còn 3 tên. Lần này thì anh em quyết không để sổng trừ hậu hoạ. Sau khi tiêu diệt tên cuối cùng. Mọi người nhìn nhau vui mừng, nhưng không ai nói gì. Bốn anh em thay nhau rìu Luyện. Cứ nhằm thẳng hướng nam mà tiến. Đến chiều tà, không biết đã về đến đất Việt hay chưa. Đang đi, bỗng dưng em bị ai đó ôm chặt chân, đẩy ngã dúi về phái trước. Ngay lập tức bị một cái bao tải chùm lên mặt, tay bị trói nghiến. Em ho sặc sụa vì cái bao tải hôi quá. Sơ sểnh quá đi mất anh em ơi, đánh mãi không ai chết, bây giờ lại bị chúng nó bắt sống. Em còn đang ho, chưa kịp hoàn hồn, nghe thấy tiếng lào xào báo cáo tiểu đội trưởng bắt được 5 thằng tàu, trong đó có một thằng bị thương. Giời ơi, hoá ra là quân ta. Em thét lên. Người nhà, người nhà. Cậu tiểu đội trưởng nghe thấy thế vội bảo anh em bỏ cái bao tải trùm kín mặt bọn em. Em thều thào đọc mật khẩu: Quê hương, quê hương... Cậu tiểu đội trưởng sững người một lúc rồi bảo mật khẩu đã thay đổi. Em bảo em đánh nhau bên kia năm ngày nên không biết thay đổi thế nào, chỉ biết mật khẩu cũ hỏi Quê hương, trả lời Đất mẹ. Cậu tiểu đội trưởng bỗng xẩy xổ đến ôm chầm lấy em, miệng lẩm bẩm, lính 301 hả? Mọi người tưởng các cậu đi rồi. Hôm qua vừa có điện từ chỉ huy mặt trận xuống các đơn vị nêu gương hi sinh anh dũng của các cậu. Thế là bọn em về được đến VN, sau năm ngày đấu trí đấu súng. Em cũng không hiểu, sau này các ông nhà văn viết truyện toàn lấy ở đâu đâu, còn vụ của em thì không thấy ai đả động đến, hay là vì điều gì tế nhị chăng. Kì sau em sẽ kể tiếp trận đánh của anh em ở nhà. Bọn em cũng không kịp hỏi những người lính vừa bắt bọn em thuộc đơn vị nào. Gặp người nhà là mừng lắm rồi. Họ bảo về chỗ họ ăn uống, nghỉ ngơi rồi về đơn vị sau. Em hỏi đơn vị em còn

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

cách bao xa, đi như thế nào. Cậu tiểu đội trưởng bảo một người lính dẫn đường rồi dùng máy 2W gọi về sở chỉ huy, thông báo về tình hình của bọn em. Hoá ra chỗ này chẳng xa đơn vị em là bao nhiêu, vòng qua mấy quả đồi trọc, trèo lên con dốc đi một đoạn là thấy. Chỉ có một đoạn đưòng chừng 5km đường chim bay mà bọn em đi hết 5 ngày. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy tởn. Anh em đơn vị nghe báo bọn em về. Mừng quá, nhiều người chân đất cởi trần chạy xuống chân dốc đón. Thằng Sơn rùa vừa chạy vừa khóc hu hu. Gặp em, nó bảo tao tưởng bọn mày không về tao ân hận cả đời. Em bảo trinh sát luồn sâu mà đi rừng như c ứt Anh em không cho bọn em đi, họ bảo bọn em đã quá mệt, bọn em xứng đáng để họ khênh lên núi. Một phần vì mệt, một phần không muốn phụ lòng tốt của mọi người, mấy thằng nằm tơ hơ ra cho anh em khiêng. Mọi người đưa luôn bọn em về tiểu đoàn. Tiểu đoàn trưởng là lính đánh Mỹ. Gan ông là gan cóc tía. Ông đã từng đánh giáp la cà cùng lúc với 2 thằng Mẽo. Ông chạy ra đón từ đầu chiến hào. Ông vỗ vai, lắc lắc rồi ôm từng thằng. Mắt ông ngấn nước. Ông bảo chúng mày khá lắm, lính mới mà thế này thì có thằng giặc nào mà ta không thắng. Ông nói tiếp, hồi trưa, ông có nghe thấy tiếng súng bên kia bên giới, ông hỏi sở chỉ huy xem có đơn vị nào tác chiến bên ấy không. Trên sở chỉ huy cũng không biết gì. Ông không dám nghĩ là mấy thằng còn sống đang choảng nhau với địch. Ông đoán là bọn Tàu bắn nhầm nhau. Thằng Luyện được đưa ngay về tuyến sau trong đêm hôm ấy. Mãi sau này em mới gặp lại nó, một ống tay áo gió thổi bay phất phơ. Nó bảo cánh tay ấy bị hoại tử, phải tháo khớp. Em báo cáo chuyện không mang được súng về vì lý do bảo toàn tính mạng. Tiểu đoàn trưởng trầm ngâm. Ông là lính già, đánh hàng trăm trận, ông biết việc bảo toàn vũ khí đạn duợc rất khó. Nhưng quân lệnh là như thế. Mất súng là có tội. Ông sẽ xem xét tình tiết cụ thể để báo cáo cho trung đoàn sau. Em về đến hầm, thằng Chính đang ngồi đợi. Nó nhìn em cười. Nó bảo may cho bọn em, nó không tạm biệt nên em còn sống để về. Em bảo, 5 thằng bọn tao còn vĩnh biệt mà bây giờ vẫn sống nhởn thì sao? Nó cười, tí nữa thì thiếu một thằng buổi sáng cùng nó đ ái sang đất Tầu. Mà bây giờ phải cẩn thận đấy. Bọn Tàu đang ở gần lắm, nó dùng súng bắn tỉa, suýt nữa thì tao cụt mất chim. Nói xong nó cười nắc nẻ. Em lăn vào hầm, bảo nếu bọn bộ binh Tàu tấn công thì đánh thức, còn pháo bắn thì mặc kệ, cho em ngủ một bữa. Nói chưa dứt câu, răng em đã nghiến kèn kẹt. Cũng không biết là em ngủ bao lâu. Có lẽ phải một ngày một đêm. Khi em bừng mắt là gần chiều. Thằng Chính đang ngồi lau súng ở cửa hầm. Nó hỏi đói không, ăn cơm đi. Bữa nào nó cũng đi lấy cơm cho em, sợ em thức giấc thì có cái ăn ngay. Em đói quá, và một lúc hết ngay đống cơm nguội. Nó bảo, đại đội phó chính trị xuống bảo khi nào thức thì viết bản tường trình. Em hỏi lại, bản tường trình mất súng hay bản báo công? Nó bảo không rõ và ngạc nhiên, ơ thế 2 cái đấy khác nhau à? Lúc này em mới nhớ đến trận đánh vừa rồi. Em hỏi nó chuyện đánh đấm thế nào? Nó kể: " Bố t iên s ư cái bọn Tàu. Sau khi bọn mày đi nửa ngày, pháo bắt đầu giót xuống điểm cao". Em hỏi lại, cối hay pháo? Nó à lên "chắc là cối. Chúng bắn lâu lắm, lâu hơn mọi khi nhiều lần. Mà lính mình đã làm sạch cả một vùng, làm sao mà trinh sát pháo của nó vẫn bò vào trận địa để hiệu chỉnh nhỉ. Bọn nó bắn trúng lắm". Em bảo, cối thì cần đ... gì trinh sát, ở bên kia nó dùng ống nhòm cũng chỉnh được. Nó lại ừ nhỉ. Đúng là đồng chí nông dân, đánh trận mãi mà vẫn chưa phân biệt được cối với pháo. Nó tiếp" Tao có dám bò ra khỏi hầm đâu, nằm bẹp gí. Đại đội trưởng đội mũ sắt, theo giao thông hào đến từng hầm động viên anh em chiến sỹ. Ông ấy bảo tý nữa là nó đánh lên đấy. Chuẩn bị tinh thần. Chẳng bảo thì tao cũng chuẩn bị tinh thần. Oánh đến trận thứ 6 mà không biết sau cối thì bộ binh xung trận thì ngu quá mày nhỉ". Em hưởng ứng, ngu thật! Nó lại tiếp tục" Lần này khác, không đợi pháo... à... cối dứt, súng bộ binh của Tàu đã nổ chí chát dưới chân điểm cao. Bỏ mẹ. Trên vẫn giã cối, dưới bộ binh vẫn xung trận. Chắc đợi bộ binh áp sát trận địa thì cối mới dừng đây. Bên ngách bên cạnh, trung liên của thằng Lượng đã réo rắt nhả đạn. Mả b ố khẩu súng ấy như ma làm, lúc thì bắn hay thế, lúc thì hóc liên tục. Tao đội mũ sắt, lao ra ngoài. Mảnh đạn cối bay vèo vào trên đầu. Dưới chân dốc. Bọn Tàu đang tranh thủ triển khai chiến thuật. Chúng lợi dụng khi cối bắn thì anh em mình rúc cả dưới hầm. Một quả đạn cối thối liều, rơi ngay dưới chân dốc. Đạn nó giết chúng nó. Ba bốn thằng bay lên phất pha phất phơ. Đúng là đạn của chúng nó mà. Gần thế, cối mình sao bắn được.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Có lẽ hôm nay chỉ kể được đến đây thôi. Lúc nãy uống bia, chữ nghĩa say sạch cả rồi. Mai nhé, nhất định ngày mai sẽ tiếp tục...

Tiếp đây, chuyện của anh em trên chốt đây. Hôm nay viết được ít. Mong các bác thông cảm nhé Em hỏi lại, cối nó nện chính xác lắm à? Quân nhà mình thương vong nhiều không? Chính kể tiếp:" lúc đầu thì anh em chui tịt dưới hầm ếch, bịt tai nhắm mắt thây kệ nó bắn. Sau thấy bộ binh chúng triển khai nên ai nấy vào vị trí chiến đấu. Lúc ấy bắt đầu thương vong nhiều. Cái hầm của thằng Trung kia kìa... đấy... chỗ hố đạn đấy. 3 thằng đi một lúc. Thằng Trung chỉ tìm thấy cái đùi phải với cái mũ sắt. Tội nó quá, nó mới lấy vợ". Em kêu thế à và bảo nó kể tiếp đi, đừng lam man quá. Nó tiếp: " Bọn này nó hiểm quá. Nó triển khai bộ binh đểu dụ lính mình ra khỏi hầm để cho cối nện. Mà lúc ấy, quân mình đã nghĩ đến chuyện ấy đâu. Cứ sợ bất cẩn một chút, bộ binh nó ào lên thì hối không kịp. Mấy bố sỹ quan chạy đôn chạy đáo hò hét anh em vào vị trí chiến đấu. Sợ bỏ mẹ, mảnh đạn bay rèo rèo trên đầu như thế ai mà chẳng sợ." Em hỏi lại, sao mình không ào xuống đánh bỏ mẹ chúng nó đi. Chính bảo: " Mày ngu, đ... hiểu gì về binh pháp, mình chỉ cần dốc quân ra khỏi vị trí cố thủ, là bộ binh nó rút ngay về bên kia. Lúc đó không chỉ là mấy khẩu cối đểu đang bắn, mà cả họ hoả lực nhà chúng nó trút lửa vào mình. Chạy về cũng chả kịp." Em à lên một cách ngớ ngẩn. Đúng là em chưa có nhiều kinh nghiệm chiến trường. Mấy ngày choảng nhau bên kia, một phần là bản năng cá nhân, một phần là sự thông minh đột xuất giữa cái chết và cái sống. Mà có lẽ, phần nhiều là may mắn nên mới thoát chết. Giờ về trạng thái bình thường, thấy mình ngô nghê thật. Thằng Chính lại kể tiếp " Ông Lượng, tiểu đoàn trưởng lo sốt vó, theo ông ấy dự tính thì giờ cái trung đội của mày phải thịt xong lũ cối rồi chứ. Sao mà chúng nó vẫn ngang nhiên khạc đạn thế kia. Ông động viên anh em, sống chết cũng phải bám chiến hào nhé. Đội bom đội đạn để bám chiến hào. Sểnh một tý là mất điểm cao đấy. Mà lúc ấy, bọn tàu vẫn không xông lên, cũng chẳng rút lui. Thi thoảng chúng lại bắn cạch cạch đùng đùng trêu ngươi. Đạn cối vẫn nện đều đặn. Ông Lượng liên lạc với sở chỉ huy xem có tin tức của trung đội mày ko. Trên đấy bảo không. Ông ấy càng lo. Tao cáu quá, lấy khẩu B41 của thằng Tình bò xuống phía dưới, tìm cái thằng cạnh đùng ấy, phụt cho nó một phát. Trượt mới đau chứ. Lúc ấy cuống, tao quên mẹ nó mất B41 lấy đường nhắm ngược với chiều gió. Tao lại lấy xuôi chiều gió như B40. Có mỗi viên đạn, bắn xong thấy tiếc quá, bao nhiêu công mới bò được xuống đây, giờ bắn trượt lại hết đạn. Mà cái khẩu B41 này, hết đạn khác gì cái tuýp nước đâu mày nhỉ, vô dụng quá. Tao lại bò lên. Ông Đại đội trưởng đang gào khản cổ, lạc giọng, yêu cầu triển khai cái này, triển khai cái kia. Thương binh bắt đầu nhiều. Phần lớn là bị mảnh đạn. Trung đội 24 ( quân y) chạy ngược chạy xuôi không hết việc. Ông Luợng thương lính quá. Thế gọi là nướng quân đây. Ông ra lệnh chia nhau ra mà xuống hầm tránh đạn. Chỉ giữ lại trên này ít thôi. Chắc ông đọc được chiến thuật của mấy thằng Khựa dưới kia. Toàn bộ những người nằm trên đều phải bắn. Không trúng cũng bắn, không có địch cũng bắn. Bắn rát vào để bộ binh chúng không có cơ hội tiến lên. Anh em toàn tụt dưới hào, giơ súng lên đầu nhả đạn đấy chứ. Thay phiên nhau như thế. Lượng thương binh giảm hẳn. Đến chiều, cối ngừng bắn, bộ binh chúng cũng rút. Ông Lượng nhận xét tính hình, nếu chúng nó dùng chiến thuật này, chắc chắn tối nay chúng sẽ không đánh. Chúng sẽ đánh vào ngày mai, cốt để lính ta nhìn thấy mà chui ra khỏi hầm để hứng pháo. Thế là tối hôm đó tao ngủ một giấc ngon lành. Tiếp nhé. " Hôm sau, cả buổi sáng, toàn bộ mọi người chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Mấy thằng hôm qua bị thương nhẹ cũng không chịu lui về tuyến sau. Vài thằng nghĩ ra sáng kiến lấy mũ sắt của anh em dưới hầm, đội liền 2 cái cho chắc chắn, bám trụ ngoài chiến hào. Đến trưa, bọn tàu vẫn không có động tĩnh gì. Không hiểu chúng nó định giở trò gì đây? Chúng định chơi kiểu xa luân chiến ư? Đợi cho lính nhà mình kiệt sức và thương vong nhiều mới tấn công ư? Tao đề nghị ông Luợng cho một số anh em dũng cảm, mang theo hoả lực mạnh, bò xuống, cận chiến khiêu khích. Ông Lượng không đồng ý, ông ấy bảo sẽ đánh thế nhưng không phải là lúc này. Bây giờ cái quan trọng nhât là khoá mõm những khẩu cối lại. Mà lúc ấy bọn mày ở đâu nhỉ, đi hơn một ngày rồi còn gì?". Em lẩm bẩm, thôi, kể kiếp đi, biết rồi còn hỏi làm gì. Thằng Chính tiếp: " Đến trưa, mọi người đang ăn, mặt đất rung lên bần bật, đất đá rơi rào rào.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Mọi người bật dây, xách súng sách mũ chạy ra. Chúng nó tăng cường thêm hoả lực mày ạ. Rõ ràng là tiếng nổ của pháo 105 xen lẫn cối 82. Bọn Tàu lại bắt đầu triển khai quân. Ông Lượng ra lệnh giữ nguyên chiến thuật hôm qua để bảo toàn lực lượng. Bọn tàu bắn độ 1 tiếng thì thấy đạn rơi lung tung, không chụm nữa, sau thấy thưa dần rồi tắt hẳn. Ở đây nghe thấy tiếng súng vọng về. Ông Lượng không kìm được, nhẩy lên khỏi chiến hào hô: " Trung đội 4 khoá mõm được hoả lực rồi. Đại đội 2 bảo vệ điểm cao, 2 trung đội còn lại của đại đội1 theo tôi đánh xuống phía dưới. Anh em hô xung phong ầm ỹ, vừa hô vừa tập hợp lực lượng. Dưới núi, bọn Tàu bắt đầu hoang mang. Chúng không giữ được bình tĩnh như hôm qua nữa. Bọn nó bắt đầu vỡ trận. Không có cối, pháo iểm trợ là bọn nó hoảng rồi. Ông Lượng dẫn 2 trung đội xuống, vừa tiếp cận vừa bắn. 2 trung đội lại chia thành nhiều nhóm nhỏ. Mỗi nhóm khoảng 4,5 người. Nhóm nào cũng có hoả lực, ít ra thì trung liên, không thì B40 hoặc M79. Bọn Tàu cũng đánh trả, vừa đánh vừa rút". Em hỏi Chính lúc đó ở trên hay ở dưới. Nó bảo: '''''''' Ở trên, tao thuộc ở trung đội hoả lực cơ mà. Quân mình đánh cho chúng nó ra xa, rơi vào tầm ngắm của trung đội tao. Lúc ấy cối mình mới nện. Sướng tay lắm mày ạ. Bộ đội mình được lệnh lui quân, không đánh tiếp nữa. Ông Lượng bảo đánh nữa là lọt vào vòng vây của nó. Bởi lực lượng đánh chiếm điểm cao thật sự chưa xuất hiện, chúng còn đang ém quân đợi lệnh. Thằng Quân mông béo bò nhấp nha nhấp nhổm, bị bắn mất một miếng thịt sấn, không ngồi được la oai oái." Em hỏi tiếp, thế đêm hôm ấy nó có đánh không? Chính bảo:" Không, đêm hôm ấy nó không đánh. Ông Luợng đoán sai. Chẳng hiểu vì sao nó không đánh. Nhưng mới sáng sớm thì nó đánh. Chắc nó đợi cả đêm lính mình thức, gần sáng quá mệt rồi thì nó mới đánh. Đêm qua lính nó sang đông quá. Chỗ nào cũng tháy chúng nó. Đằng trước, đằng sau, hai bên đều thấy bọn quấn xà cạp. Ông Luợng lo quá. Không nghĩ là chúng đông thế này. Lực lượng đánh tập hậu thì có mỗi trung đội mày. Hôm qua đã chiến với bọn cối rồi, không biết thương vong thế nào. Mà có còn nguyên vẹn thì cũng mỏng lắm so với chúng nó. Chúng bắt đầu tấn công. Chúng áp sát điểm cao nhanh lắm. Khẩu trung liên của thằng Lượng đang nổ như pháo rang bỗng câm tịt. Tao tưởng nó dính rồi, vội bò sang ngách bên ấy. Nó đang ngồi thụp xuống móc vỏ đạn hóc. Khẩu súng lại giở chứng, bây giờ chỉ bắn cắc bụp như súng trường. Tao bảo thằng Luởng vất mẹ nó khẩu ấy đi, lấy AK mà đánh. Nhanh lên không nó tràn vào bây giờ. Tầm bắn lúc ấy khoản 100 đến 300 mét, lựu đạn vô dụng. Vài anh em chỉnh lại hướng bắn của cối 60, nện thẳng vào chúng nó. Cối bắn gần thế nguy hiểm lắm, mình chết như chơi. Nhưng thây kệ, Chúng nó đông quá mà. Ông Lượng chạy đi chạy lại. Ông gọi điện về trung đoàn yêu cầu tăng thêm quân. Chúng nó khép vòng vây rồi. Bắt đầu thấy tiếng súng của trung đội tập hậu. Ông Lượng mừng quá, động viên anh em đánh mạnh vào. Quanh tao bỗng sáng nhoà, nóng hừng hực. Bỏ mẹ, chúng nó thổi B40 đấy. Tiếng súng của thằng Lượng tắt hẳn. Vài cụm lửa kèm theo tiếng nổ lớn giữa lực lượng chúng nó. Lúc ấy, tao cũng chẳng hiểu là hoả lực gì. Bọn nó nhốn nháo, chạy tứ tung. AK của tao bắn nẩy tưng tưng, tê tay quá. Khẩu của mày là đời sau, có khuyết chống nẩy. Khẩu của tao khác đ... khẩu cạcbin. Tao chạy sang lấy khẩu súng của thằng Lượng. Nó tựa lưng vào vách hào, mắt vẫn mở trừng trừng. Máu rỉ ra từ tai và mũi. Tao cũng chẳng kịp vuốt mắt cho nó. Vơ vội khẩu súng là nhổm lên táng tiếp. Bọn tàu bắt đầu chia nhỏ quân ra theo từng nhóm. Một vài nhóm đã tiến đến gần ta lắm rồi. Tao thấy ông đại đội trưởng rút súng ngắn ra bắn. Ông này có vấn đề hay sao ấy? Lúc đấy thì oai với ai mà dùng súng ngắn. AK của thương binh ngổn ngang dưới giao thông hào sao không lấy. Súng ngắn bắn xa 50 m mà trúng tao gọi ông ấy bằng cụ ngay. Hình như sau đó ông ấy cũng thấy sự bất hợp lý, ông ấy đổi súng sang CKC. Vẫn dở hơi, loại này cắc bụp 5,6 phát lại hì hục lắp đạn. Tao gần hết đạn, may quá lúc ấy phía sau chuyển đạn lên. Tao bảo sao không lắp sẵn vào hộp tiếp đạn cho anh em, bọn nó bảo thiếu người. Bên ngách hầm gần đấy bị sụt vách, hở tơ hơ. Mấy thằng bên đấy bò sang ngách bên này Cho nó có anh có em. Thắng nào thằng ấy mồm toàn đất. Thằng Kiên vị một viên rẹt qua tai, máu chảy ròng ròng. Nó chúng chẳng chịu băng bó, nó bảo để thế tý là khô miệng ngay, như đỉa cắn là cùng. Mệnh lênh được ban xuống. Bằng mọi cách phải bám trận địa, kể cả phải đánh giáp la cà. Còn một người thì còn đánh. Tao nghĩ chả đánh thì chạy đi đâu, việc gì phải lên gân lên cốt, đúng là mấy bố sỹ quan chính trị. Vị trí của trung đội 4 thất thủ rồi. Một vài thằng tàu đã nhảy xuống được chiến hào. Bên ấy đang đánh giáp la cà. Tiếng thét của ta, tiếng khóc của tàu nghe to hơn cả tiếng súng. Cứ đến đùm một cái đi luôn thì không sao. Bị lê đâm vào người chết từ từ đau bỏ mẹ. Thằng Kiên vừa bắn

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

vừa di chuyển sang phía trung đội 4. May quá mình lại đẩy bật chúng ra khỏi chiến hào. Bọn dưới lên chưa kịp vì ta bắn rát quá. Bọn trên bị ta thịt hết. Bên ấy, địa hình địa vật có lợi cho bên nó, anh em bị thương khá nhiều. Bọn Tàu cũng nhìn thấy được vấn đề, chúng tập hợp lực lượng khoét sâu vào vị trí phòng thủ của trung đội 4. Ông Lượng lập tức triển khai, chia lửa ở các nơi xung quanh về đấy. Chúng nó cũng chẳng làm gì được hơn. Tiếng súng của trung đội tập hậu rộ lên, gần lắm rồi. Phía bên này thấy bọn Tàu co lại thằng bắn lên trên, thằng bắn xuống dưới. Ông Lượng nhìn thấy vội kéo một trung đội đánh xuống phiá ấy. Ông ấy đoán sau lưng chúng là trung đội đánh hậu. Phải đánh xuống để mở đường cho chúng nó lên đây. Y như rằng, trên đánh xuống, dưới đánh lên, bọn tàu dạt sang sang một bên. Trung đội đánh hậu vừa đánh vừa giật lùi để lên chốt. Trên này phải ngừng bắn, thi thoảng bắn tỉa phát một thôi. Sợ luống cuống lại nện vào lưng nhà mình. Trung đội đánh hậu thiệt hại mất 1/3 quân số. Đấy, mấy hôm sau thằng Sơn rùa với ông Trung đội trưởng phải ngồi hầm viết bản kiểm điểm đấy. May mà lập công chuộc tội, diệt được đại đội cối." Em lại phải nhắc nó kể tiếp, thằng này hay con cà con kê ngan ngỗng lắm " Lại một lần nữa, Bọn tàu nhảy được vào chiến hào. Lần này ở đoạn mé đồi dưới kia kìa. Chúng nó đông lắm, đến vài chục thằng. Chui được vào chiến hào rồi chúng nó đánh loang ra 2 bên. Bên ấy yêu cầu trên này đánh thẳng xuống, trùm đạn lên cả ta lẫn đich, thế thì mới giữ được. Nếu không, chúng cố thủ được chỗ ấy, Lấy chỗ đó làm cơ sở để đánh tiếp, ta còn mất nữa. May qua, nửa tiếng sau ta lấy lại đuợc. Chiến sỹ ta hầu như chẳng còn ai. Một vài thằng còn sống vì bị thương rồi giả chết nên thoát. Thằng Tiến, hình như ở gần nhà mày, chết đè lên một thằng Tàu. Gỡ mãi mới ra. Tay trái ôm cổ, tay kia vẫn nắm chặt cán dao, lưỡi dao cắm sâu vào bụng thằng Khựa. Thương lắm. Đánh đến chiều muộn thì chúng nó bắt đầu rút. Tao hoa mắt, tai điếc đặc. Bọn nó rút cũng không thu được hết xác. Hôm sau anh em phải đi dọn, nôn mãi về nhà không hết. Mày thấy không, đến hôm nay mày về mùi vẫn nồng nặc đấy thôi. Đến chiều thì lính ở mấy điểm cao khác cũng đên chi viện. Lúc đấy trận gần tàn rồi. Đến để hôi chiến lợi phẩm à?" Em bảo, sao lại mất quan điểm thế. Các điểm cao khác cũng phải giữ chứ, đi hết thì để đấy cho không chúng nó à?. Thằng Chính cười hềnh hệch. Nó bảo nó biết chứ, nhưng nó cứ thích nói thế cho sướng mồm đấy. Trận đấy ta giữ được điểm cao. Gọi là thắng cũng đươc. Nhưng nói thật, không hoành tráng như phim đâu. Trước đây, em là thằng thích xem phim chiến đấu của Liên xô. Đánh rồi mới thấy chiến trường không giống phim. Khốc liệt hơn nhiều. Tàn bạo hơn nhiều. Thi thoảng em vẫn gặp lại anh em, nhất là dịp 22 tháng 12. Mấy anh em ngồi lại với nhau, uống dăm ba chén rượu, nhắc lại chuyện cũ. Năm nào cũng thế, chuyện chỉ có vậy thôi nhưng đều cảm thấy như vừa hôm qua. Cứ gặp là ôm nhau, như ở dưới chân dốc sau năm ngày đi lạc. Thằng Sơn rùa giờ lang thang ở HN kiếm sống. Nó ngồi khâu giầy ở ngõ Hào nam. Nếu ai vô tình đi qua, sẽ thấy một người đàn ông có đôi mắt cười, cái lưng gù, cặm cụi đuờng kim mũi chỉ. Nó lấy vợ cũng giống như đi lạc đường. Tính nó thế. Lấy nhau một năm thì vợ bỏ. Thằng Tạo giờ làm thợ khoan móng. Nó lang thang đi khắp các công trình. Thi thoảng về HN lại ghé thăm em. Thằng Vinh về Ba vì nuôi bò. Giờ nó không ăn khoẻ nữa rồi. Chắc tại bú sữa bò nhiều quá đây mà. Thằng Minh bán đồ gỗ ở Đê la Thành. Em cũng chẳng nhơ số nhà bao nhiêu. Hôm vừa rồi qua nhà nó. Nó cho một cái kệ ti vi. Thằng này vẫn chưa lấy vợ. Hình như sau trận ấy cậu bị thọt cà, mất khả năng chiến đấu...

Nếu các bác thấy không chán. Em sẽ kể tiếp chuyện trung đội đánh hậu đánh bọn cối thế nào. Nhưng phải thư thư cho em, vì tuần sau em đi công tác mất rồi. Tiếp đây bà con ơi. Định để sang tuần mới kể tiếp, nhưng thấy bà con sốt ruột quá nên trưa nay phải ngồi viết đấy... Trung đội rút nhanh qua hẻm núi. Trung đội truởng ra lệnh chạy thật nhanh. Ông có vẻ đã mất bình tĩnh. Trung đội trưởng mới tốt nghiệp lục quân, đeo lon thiếu uý. Ông lên đây mới 3 tháng. Thằng Sơn vừa chạy vừa giở bản đồ ra xem. Anh em thấy thế mắng: _ Mày xem bản đồ để đưa anh em vào sâu đất Tầu lần nữa à?

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

_ Đừng lắm mồm, tao xem để không chui vào bãi mìn của nó. Sơn lầu bàu. Phải rồi, mải đánh, mải rút, không ai lưu ý đến chi tiết đó. Bây giờ thằng Sơn rùa nhắc, mọi người bỗng rợn tóc gáy. Tốc độ bỗng chùng xuống, chẩm hẳn lại. Một vài cậu lúc rút thì chạy trước, bây giờ khiêm tốn đi phía sau. Trung đội trưởng không dấu được vẻ mặt lo âu. Ông hỏi: _ Có cậu nào được huấn luyện tương đối kỹ về tháo gỡ mìn không? Không có tiếng trả lời. Hầu hết anh em mới huấn luyện 3 tháng. Nguyên tắc kích nổ và cấu tạo của các loại mìn nhiều người còn không nắm rõ. Nói gì đến kinh nghiệm và bản lĩnh gỡ mìn. Trung đội đã dừng hẳn lại. Mọi người có cảm giác, chỉ bước thêm vài bước nữa thôi. Mìn lá, mìn cóc sẽ nhẩy tưng tưng và phát nổ, cướp đi đôi chân của mỗi người. Bỗng có người từ phía dưới đi lên, đó là Thắng, người Vĩnh tuy, Hà nội. Thắng bảo: _ Báo cáo trung đội trưởng. Để em chạy trước cho. Mọi người chạy sau em 50m. Nếu em lạc vào bãi mìn thì mọi người biết đường mà tránh. _ Cả tôi nữa. Sơn rùa xung phong. Tôi có lỗi trong việc xác định phương hướng dẫn đến hoàn cảnh này. Tôi sẽ chạy cùng Thắng. Không còn cách nào khác. Trung đội trưỏng chấp nhận phương án trên. Thằng Sơn vẫn cầm tấm bản đồ. Ít ra, một cách tương đối để xác định đường rút an toàn. Khi Sơn kể cho tôi đến đoạn này. Tôi chợt liên tưởng đến một bộ phim của Liên xô. Các chiến sỹ Hồng quân đã dùng một chú chó, phá mìn mở đường máu cho Hồng quân rút lui. Thằng Thắng, trước khi nhập ngũ nó là thợ mộc. Cùng tiểu đội với tôi, một hôm tôi bảo. Nhà văn gọi là " văn sỹ", người soạn nhạc là " nhạc sỹ".... mày là thợ mộc, gọi là "mộc sỹ" nhé. Cái tên Thắng "mộc sỹ" bắt đầu từ đấy. Thắng và Sơn chạy trước. Đoạn nào thấy an toàn, chúng nó chạy rất nhanh. Đoạn nào thấy nghi ngờ, Thắng lấy cái cành cây cào cào phía trước rồi mới nhẹ nhàng, cẩn thẩn đặt chân. Toàn bộ trung đội không gặp bất cứ một bãi mìn nào. Thật may mắn. Quá trưa, Trung đội bỗng sững lại vì nghe thấy tiếng nổ đầu nòng vọng lại. Trung đội trưởng ra lệnh dừng quân. Ông cùng mấy cậu tiểu đội truởng hội ý và quyết đinh thay đổi hướng rút. Ông bảo: _ Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt đại đội hoả lực của địch, sau đó đánh tiếp vào sau lưng bọn tấn công điểm cao. Hôm qua ta đã đi lạc. Bây giờ chúng ta sẽ rẽ phải, tiếp cận mục tiêu. Toàn trung đội chú ý, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Không có tiếng đáp trả. Thực ra, ở hoàn cảnh này, ai cũng căng như dây đàn và luôn sẵn sàng trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu cao độ. Trung đội đổi hướng. Tiến quân một cách thận trọng. Trung đội trưởng đã xác định được vị trí của đại đội hoả lực địch. Ông phổ biến phương án tác chiến và ra hiệu cho từng nhóm áp sát trận đại cối. Trận địa cối của địch khá kiên cố. Chúng lợi dụng địa hình núi đá để đặt súng. Mỗi một khẩu, có 3 cối thủ. Cứ 3 khẩu cối lại có một thằng tiểu đội trưởng dùng ống nhòm quan sát và báo cự ly hiệu chỉnh cho 3 khẩu mình phụ trách. Bọn tàu đang mải mê bắn. Chúng không hề hay biết có bộ đội ta ở gần đấy. Trung đội trưởng nhận thấy tình hình bất lợi. Thứ nhất, đo địa hình phức tạp, các hốc đá chúng chọn để đặt cối như công sự tự nhiên. Thứ 2, lực lượng của ta hơi mỏng so với địch. Ông đang phân vân chưa biết tìm cách đánh nào cho hợp lý thì một chiến sỹ tên là Khuê, người hàng Bạc, hiến kế: " Báo cáo, cho hoả lực của mình leo cao hơn, phía này. Từ trên đỉnh núi, chắc chắn trận địa chúng hở. Khi tấn công, đừng nhằm vào chúng vội. Ta dùng hoả lực nhằm vào hòm đạn bắn trước. Đạn nổ, khác gì bom đâu. Lúc ấy, chả cần tiêu diệt lũ Tàu kia, chúng nó cũng tự chết". Một ý kiến hay và thông minh. Trung đội trưởng cho triển khai phương án tác chiến mới. Sau khi phân đội hoả lực đã leo lên trên núi, nhìn xuống, quả như dự đoán. Trận địa đã mở ra rất nhiều, nhưng không phải là toàn bộ. Cũng chẳng sao. Hở chỗ nào, đánh chỗ ấy đã. Lính cối mà tác chiến như bộ binh chắc chắn kém hiệu quả. Hoả lực của trung đội được tập trung: M79, B40. Sau tiếng hô bắn của tiểu đội trưởng. Lửa khạc ra từ các họng súng của ta. Khoảng 5. 6 khẩu cối tung lên. Đạn cối nổ rầm trời. Lũ còn lại ngơ ngác vội vớ súng bộ binh đánh trả. Hoả lực của ta bắt đầu di chuyển để tìm vị trí thích hợp hơn. Thêm một vài khẩu cối bay lên trời. Các chiến sỹ dùng AK phía dưới bắt đầu bám trận địa để đánh. Bọn địch nhốn nháo lắm. Chúng vừa bắn lên trên núi để hạn chế hoả lực, vừa bắn xuống dưới để đẩy lùi tấn công của bộ đội. Không phải thằng Tàu nào cũng có súng. Vì đây là đại đội cối, mỗi khẩu đội chỉ được trang bị 1 khẩu AK và cả đại đội có thêm 1 vài khẩu trung liên và B40. Bên vách núi nơi hoả lực ta đang tác chiến thấy

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

một vài cụm lửa bùng lên. Chúng bắt đầu thổi B40 lên trên ấy. Chỉ trong một thời gian ngắn. Bọn Tàu đã ổn định được đội hình. Một số vẫn tiếp tục cho những khẩu cối còn lại nhả đạn. Một số cố thủ trong những hốc đá đánh trả bộ đội ta. Tuy chúng không đủ súng, nhưng vì địa hình có lợi cho chúng nên tình hình khá căng thẳng. Bên ta không còn cách nào khác để tiếp cận. Đạn cối vẫn nổ cạch đùng một cách như trêu tức. Trung đội trưởng căng thẳng. Có lẽ đời ông, đây là lần đầu tiên ông gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế này. Không khí bỗng ngột ngạt như có con quái vật nào hút hết Oxy. Thắng "mộc sỹ" bò đến bên trung đội trưởng. Nó bảo _ Anh bảo anh em tập trung thủ pháo lại đây, bắn iểm trợ cho em nhé. Em bò lên, dùng thủ pháo chọi lại với mấy thằng chó này. Trung đội trưởng ra hiệu tập trung thủ pháo lại. Vài anh em nữa xung phong. Mỗi thằng quấn khoảng chục quả xung quanh người. Bỏ lại số đạn AK mang theo, chỉ giữ một băng đầy lắp luôn vào súng. Thắng chỉnh lại khoá nòng cho về nấc bắn phát một. Thế cho tiết kiêm. Thắng phân công cho anh em, mỗi người tiếp cận theo một hướng. Cứ men theo vách đá mà bò. Chúng nó có nhìn thấy cũng chẳng bắn được đâu. Nhưng càng bí mật càng tốt. Bốn anh em bắt đầu xuất phát. Chưa đầy 2 phút sau, thằng Thông nhổm dậy, giật người một cái rồi đổ ngang trên phiến đá. Máu phun ra 3,4 chỗ trên người. Tay nó vẫn nắm chặt quả lựu đạn chưa kịp rút chốt. Thằng Sơn rùa thấy bỏ súng lại lăn theo vách đá, tiếp cận kéo thằng Thông xuống. Sơn gỡ quả lựu đạn từ tay Thông, quấn dây thủ pháo quanh người và bò lên đánh tiếp. Phía dưới. AK của ta và của địch vẫn nổ rền. Bọn cối vẫn cạch đùng. Hoả lực trên núi của ta tiêu diệt thêm 2 khẩu cối nữa. Không thấy B40 của ta bắn nữa. Chắc là hết đạn. Thằng Thắng ''''''''mộc sỹ" đã tiếp cận ổ thứ nhất. Nó lăn một vòng, tung quả thủ pháo về phía bọn Tàu. Sau tiếng nổ của lựu đạn thấy Thắng chồm lên nổ mấy phát súng. Ổ đề kháng thứ nhất bị tiêu diệt trong nháy mắt. Thằng thắng lúc ấy bị một vết thwong ở bắp chân. Không biết là do đạn bắn hay chính mảnh lựu đạn nó ném gây ra. Thắng xé quần ga rô cho máu ngừng chảy. Nó bắt đầu tiếp cận ổ đề kháng thứ 2. Mấy anh em cũng bắt đầu ném lựu đạn. Không may mắn như Thắng. Có cậu bị bọn địch ném trả. Một cậu bị thương không di chuyển được nữa. Nằm giữa các phiến đá la oai oái. Thắng đã tiếp cận ổ thứ 2. Nó lại ném lựu đạn. Lần này nó giữ lâu hơn mới ném. Lựu đạn nổ khi còn cách mặt đất khoảng 2 m. Các mảnh đạn như lưới chụp xuống ổ đề kháng. Chúng nó không chết hết. Thằng bị thương vẫn ngoan cố bắn trả. Thằng Sơn cũng bò đến nơi. Nó phệt một phát AK. Tiếng súng kia tắt hẳn. Bộ đội ta đã bắt đầu thấy dễ thở. Lựa theo địa hình bắt đầu tấn công lên trên. Các ổ đề kháng của địch bị vỡ trận. Chúng bắt đầu rút. Khi rút bao giờ cũng hở sườn. Làm bia di động cho mấy cậu thiện xạ. Hoả lực của ta trên vách núi cũng bắt đầu rút xuống, nhập với đội ở dưới tấn công bọn còn lại. Cối của bọn Tàu đã ngừng bắn. 30 phút sau, ta đã làm chủ trận địa. Trung đội trưởng ra lệnh phá huỷ vũ khí đạn dược của chúng. Không truy đuổi lũ tàn binh. Thu dọn tử sỹ và chuyển thưong binh về tuyến sau. Rút nhanh để tiếp tục đánh phối hợp với điểm cao như kế hoạch Mấy hôm nay bận bịu quá. Không viết đwọc nhiều. Kính biếu bà con một đoạn viết về cuộc sống của anh em trên đấy. Sau trận đánh bảo vệ điểm cao ấy. Đơn vị bị thương vong nhiều. Lính mới lại được tăng cường từ tuyến sau lên. Tôi nghiễm nhiên trở thành lính cũ, mặc dù thời gian lên đây chỉ hơn họ vài ngày. Người này kể cho người kia, người kia kể cho người kia nữa. Năm thằng bọn tôi trở thành câu chuyện hàng ngày của mọi người. Tôi đi đến đâu, cũng được mọi người chào đón nồng hậu. Thậm chí có lần, sang đơn vị bạn chơi, mọi người còn kéo bằng được vào hầm chỉ để hỏi "có sợ không?". Tất nhiên, sợ chứ, nhưng về nhà thì mới thấy sợ. Lúc ấy hăng máu lắm, sợ thì chắc không về đến nhà được rồi.

Nghe truyện xúc động quá. Bây giờ bọn trẻ sung sướng, chẳng biết chúng nó có còn nghĩ đến cha anh nhiều không.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Những người trực tiếp chiến đấu kể bao giờ cũng thực tế hơn mấy ông nhà văn quân đội.

Xin bác phi công cho biết đây là chuyện của bác hay là bác copy của ai vậy?

Em vừa đọc chuyện của bác, vừa nhìn sang mấy thằng sinh viên tàu mà chỉ muốn nó biết tiếng Việt để đọc được những chuyện như thế này. Mấy thằng nó vẫn nói với mình là TQ không thèm chấp Việt nam năm 79. Lại đang kêu dân Việt nam vừa bị bắn chết ở biển Thanh hoá là cướp biển. Hận chúng nó không tưởng được. Ở đây mình hàng ngày phải sống với cả một đống bọn tàu mà vẫn phải cười đùa với chúng nó. Cũng may thấy bọn Mỹ ở đây có vẻ cũng ghét thằng tàu.

Hiếm khi mà được đọc truyện xúc động như thế này bác kể tiếp cho anh em nghe nhé

Cảm ơn Bác đã post lại truyện này của Bác Cao Sơn, em cứ tưởng tèo téo teo không được đọc lại nữa, lần này phải copy ra word thôi! Truyện này của Bác Cao Sơn, đã gây " sốt " tại Lịch sử văn hoá cách đây chừng ngót hai năm !

Đọc xong càng thấy tinh thần " Đánh cho sử thi Nam quốc anh hùng chi hữu chủ " các bác ạ

Các bác kể chuyện hay quá, sao không post luôn vào topic Chiến tranh biên giới luôn cho dễ theo dõi.

Cuộc chiến biên giới năm 79 tuy có làm thiệt hại cho VN nhưng đó là một sự thất bại của TQ.Lý do là đường lối quân sự lạc hậu không thích hợp,sau chiến tranh với VN các nhà quân sự của TQ đã bắt đầu nhận ra việc phải thay đổi đường lối quân sự và bắt tay vào cải tổ quân đội,sau chiến tranh vùng Vịnh thì việc canh tân quân đội của TQ được đẩy nhanh hơn tạo tiền đề cho một lực lượng quân sự hùng hậu ngày nay.Cuộc chiến năm 79 là một thắng lợi về quân sự của VN nhờ vào sự hiểm trở của địa hình và tinh thần chiến đấu của quân dân,Được sự ủng hộ và viện trợ của LX và một số nước anh em .Trước khi tấn công VN,TQ đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt ngoại giao đối với hai nước HK và LX,các nước trong khu vực.

Cảm ơn bạn Phicon! Bên phía bọn tớ (Thnah thủy) thì lại không có được nhũng chuyện ly kỳ như vậy. Diện tích đánh nhau chỉ khoảng 3-4km2. Điểm cao 685 lại nằm sâu trên đất Việt Nam đến gần 3 km. Hâm ta và hầm Tầu chỉ cách nhau 1 tầm đá ném. Vì vậy để gùi nước từ hang dơi lên can nước phải được đổ đầy để tránh tiến nước lóp bóp. Trên đó, gọi là hầm chốt, nhưng thực tế chỉ là những hõm đá nhỏ, lính ta lợi dụng để xếp cây và bao cát (rất đáng tiếc lại là các bao cát nhỏ hơn cái gối, màu xanh rêu) và xếp đá phủ ngụy trang bên ngoài (vì đây là núi đá). Không thể còn một hòn đá nào cỡ 1 người ôm, vì DKZ phía bên 1250 sẽ bắn cho đến khi hòn đá đó nát nhỏ. Vì vậy hầm cũng chỉ đủ chỗ để ngồi khom khom. Những cái hầm đó mà ban ngày bị pháo bắng nhiều, hở bao cát ra cũng sẽ bị DKZ bắn vỡ luôn. Tối lại phải bò ra dùng đá lấp kín các bao cát đi.

Xin lỗi, có phải là trong trường hợp này, quân địch đã lấn được sâu vào trong lãnh thổ của ta hơn 3km?

Sau khi bình thường hoá quan hệ, anh đã có điều kiện lên lại chiến trường xưa chưa? chỗ bị địch chiếm bây giờ thuộc ta hay mất vĩnh viễn rồi?

Cảm ơn anh.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Trả lời câu hỏi " Xin lỗi, có phải là trong trường hợp này, quân địch đã lấn được sâu vào trong lãnh thổ của ta hơn 3km? Sau khi bình thường hoá quan hệ, anh đã có điều kiện lên lại chiến trường xưa chưa? chỗ bị địch chiếm bây giờ thuộc ta hay mất vĩnh viễn rồi?" Chúng tôi đã lên thăm lại chiến trường cũ, biên giới đã được trả về vị trí cũ của nó (muốn sang Tầu bây giờ phải đi qua cửa khẩu, nằm ở cầu Thanh Thủy (cuối con suối cùng tên-sát ngay bên sông Lô). Còn những bản ngày xưa dân đi sơ tán hết hiện nay đã rất đông đúc, có lần trên TV còn ca ngợi xã Tân Tiến là địa phương làm kinh tế giỏi. Thật mừng. Còn Thanh Thủy bây giờ cũng là 1 thị trấn rất sầm uất, Hà Giang to hơn ngày ấy rất nhiều rồi! Vẫn chưa có điều kiện tham lại Làn P (đấy là tên trên báo hồi ấy, tên thật là Làng Ping) trong đó có thung lũng Ma.

Chào các bạn.

Mình thỉnh thoảng có chui vào đây đọc. Hôm nọ đọc được chuyện của cao son, lần ra dấu chân hắn bên DL, hoá ra người quen. Hôm nọ thấy bạn nào đó bảo Sơn sinh năm 72, sau đó lấy mốc 84 trừ đi 72 bằng 12 tuổi {bị modxoá mất rồi}. Các bạn không chú ý đến mốc thời gian, Sơn sinh năm 71, năm 88, 89 súng vẫn còn nổ.

Phai Phai. Mình là lính 312 {85_89}, cũng từng nằm trên Hà Giang vào thời kỳ căng thẳng {cuối 85 đầu 86}, sau đó 88 lại lên đó một lần nữa. Cậu ở đơn vị nào thế.

Cao Son. Ông bốc phét kinh quá. Nếu tôi nhớ không nhầm, ông là lính quân đoàn 2 bên Long hải, Lào cai chuyển sang cơ mà nhỉ, đâu phải QKTD. Chuyện hầm bà làng ở những đâu với đâu ông lôi vào chuyện của ông. Tôi thấy sự thật không nhiều. Này, tôi còn giữ một số ảnh của ông thời kỳ đấy.Quả là bây giờ rất đáng quí. Hôm vừa rồi bắt vợ lục tung gác xép, tìm được mấy cái ảnh của ông thời lính. Giờ ông đã nhận ra tôi là ai chưa.

Nếu muốn lấy lại ảnh thì phải hối lộ đấy nhé. Ảnh chụp 17năm rồi, hỏng gần hết, nhưng vẫn nhận ra ông đấy, mai tôi đi scan đã

Hà hà, giữ đúng lời hứa, hôm qua tôi đi scan, hom nay bốt nhé.

Ông thông cảm, tại cái gác xép nhà tôi nó dột, nên ảnh bị ướt, hỏng hết. Đây, tuổi 17 đây này. Giờ thì ông đã nhận ra ai chưa?

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Em đang họp giao ban đầu tuần thấy điện thoại nheo nhéo của mấy đứa em bảo co anh nào post ảnh của anh hồi quân ngũ. Họp xong em nhào vào đây ngay. Em nhận ra anh rồi. Cho em xin, đừng post thêm nữa, người ta cuời cho.

Chuyện em thêm mắm thêm muối đã bị anh em tổng xỉ vả em chừa rồi. Anh tha cho em.

Anh cho em xin lại chỗ ảnh cũ nhé. Hầm em dính pháo mất sạch chẳng còn gì. Cho em xin số dt để liên lạc.

Kính anh.

Ngày trước đọc bài của bác Cao Sơn, em tin sái cả cổ. Giờ nghe chính bác ấy xác nhận đã nói dối. Thất vọng não nề. Hu hu

Trả lại lòng tin cho em

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Tớ cũng thế ! hoá ra đ/c Cao Sơn còn đi lính sau mình, lên chốt cũng sau nốt ! To CS : bạn đã ở Vị Xuyên vào thời gian nào vậy ?

Tôi nghĩ các bác không nên trách Cao Sơn. Chỉ riêng việc bác ấy sống và chiến đấu trên đó đã đáng trân trọng rồi. Hì hì, có mắm muối thì anh em ta mới thấy hay chứ, mà toàn dựa trên tình tiết có thật chứ bịa được đâu.

Mà bác chiên_hữu cũng ác quá, có gì post phát message cho Cao Sơn là được rồi, lôi lên đây làm gì.

Lính tráng xưa nay vẫn nổi tiếng là một tấc tới trời mà. Thế nó mới vui. Tớ vẫn vote cho Cao Sơn 5 sao cộng với 2 sao cho công bịa truyện như thật. hehhee.

Được anh em cho 2 chữ "đại xá" thế là mình mừng rồi.

Các tình tiết mình viết đều là thật cả đấy, có điều là của các anh em cùng đơn vị và khác đơn vị. Mình chọn lọc rồi nhét vào một bối cảnh có nhân vật "tôi" cho nó liền mạch. Thế nó mới máu, nhỉ.

Trước sau gì em vẫn ủng hộ bác Cao Sơn Khi em oe oe thì TQ nó tẩn mình được hơn tháng, Bố em cũng đọng viên rồi, phòng tuyến 2 ! May mắn là bây giừ đi làm về em vẫn chào Bố mỗi ngày

Em cũng thấy bác chiến-hữu "ác quá" bác ạ . Bây giờ bác Cao Sơn ra đường lại bị người ta nhận diện ném đá thì bỏ xừ. Bác Cao Sơn thích xoá hình thì liên lạc với bác Mod làm hộ cho.

Em vẫn thấy tôn trọng bác Cao Sơn (tuy hơi thất vọng). Hy vọng tuy bác sáng tác nhưng vẫn dựa trên các tình tiết có thật.

Bây giờ đến lượt bác chiến hữu kể chuyện cho anh em đi.

Vậy giống tớ rồi, lúc tớ 2 tuổi, bố tớ là phóng viên chiến trường, từ mặt trận về ôm con dòi trong giày bò ra, bà già tức quá đá ra khỏi phòng. Ông kể, nhiều khi phải lội qua xác lính Shino để lên trực thăng. Mà này, sao thấy nói là có lúc tụi nó bắn cả đại bác giấy, sau đợt pháo giấy bay đầy trời. Nghe kể có anh lính B40, còn 2 quả đạn thấy một đám hơn chục thằng Khựa đang núp chơi một phát đi hết. Về bị kỷ luật vì đến lúc tank vào thì không có đạn bắn, lạ nhỉ!

Nếu không có chú Nga đem máy bay chở một lữ đoàn từ biên giới Tây Nam về chi viện thì câu nói của Đặng chắc có lẽ thành hiện thực bởi vì lực lượng chủ chốt của ta đều đưa qua bên CPC rồi thì còn đâu mà đánh với đấm. Chỉ còn lại mấy anh dân quân mà thôi.

Chuyện của Bác Phicông hay quá, tôi nghĩ là Bác viết văn như thế này mấy ông nhà văn quân đội chắc phải ngả mũ chào. Tôi đã đọc hết bài của Bác rồi rất hay như là cuốn tiểu thuyết ấy. - Million Thank - Million Thank- Million Thank- Million Thank- Million Thank- Million Thank- Million

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Thank- Million Thank- Million Thank- Million Thank- Million Thank- Million Thank- Million Thank-

Million Thank- Million Thank- Million Thank- Million Thank

Năm 79 thì ông bà già em cũng đã sẵn sàng tái ngũ nhưng chưa được gọi. Cả nhà em đã nhốn nháo rồi, mà cả Hà Nội đua nhau bán nhà cửa, đồ đạc, sống gấp đủ biết tình hình nghiêm trọng đến đâu. Khối người đã tính chạy vào Nam tránh giặc rồi các bác ợ. Cậu ruột em là trung úy, đại đội trưởng bộ binh trực tiếp đánh nhau trên đấy, sau trận chiến được phong lên đại úy trước hạn. Tình hình cũng không oai như các bác nói đâu, Ghẻ rút là tổng hợp của nhiều yếu tố; chính trị, quân sự, ngoại giao... chứ không đơn giản là bị ta đánh thua rồi chạy đâu. Năm 1988, nhân sự kiện Ghẻ uy hiếp Trường Sa của ta, nhà em nói chuyện thời cuộc và em đã được một câu nhớ đời. Đó là khi em bảo "Mình đánh Ghẻ tan tác năm 79 mà giờ nó dám đánh mình sao?" Cả nhà bao nhiêu người lớn cười rộ lên, cậu em bảo là "Mày lớn mà chả khôn, nghe đài báo thì rồi chết con ạ". Hồi đầu năm nay em có nói chuyện lại thì cậu em cũng nói "Nó như thằng anh lớn, thỉnh thoảng bắt nạt mình. Cái chính là mình nhỏ bé hơn nó nên luôn luôn phải chịu lép là điều tất yếu". Cậu em là lính giữ thành cổ Quảng Trị 72, trực tiếp đánh Ghẻ trên biên giới 79, bây giờ là sĩ quan cao cấp trong quân đội, độ máu chắc không phải giới thiệu, em nghĩ ông ấy không nói chơi.

Nếu Ghẻ định chiếm đóng nước ta thật thì các bác nghĩ là ta chống nổi chăng? Các bác nghĩ ta là thiên thần hay sao? Đánh ta chỉ là mấy chục sư đoàn của hai đại quân khu thực sự ghẻ, toàn lính địa phương không thiện chiến, trang bị xoàng xĩnh. Dù nó mất đến một tháng và mấy chục ngàn người để chiếm được các vị trí dọc biên giới, nhưng nếu nó thực sự muốn tiến nữa thì các bác nghĩ một quân đoàn 1 nhỏ nhoi có đỡ được Hà Nội không? Nhất là khi các vị trí hiểm yếu vùng biên đã mất sạch, từ Lạng Sơn về Hà Nội bao xa? Dù mất mát mấy chục ngàn người thật nhưng con số đó so với Ghẻ thì đáng bao nhiêu? Chỉ có Việt Nam thiếu súng đạn chứ Ghẻ không thiếu người, cái này chắc các bác nghe nhàm tai rồi. Nếu so đọ tổng lực với đủ tăng, pháo, không quân, hải quân... thì chúng ta đỡ được chăng (chưa kể nuk)? Các bác nên nhớ là dù chúng ta có lịch sử ngàn năm chống Ghẻ thì cũng chả mấy khi chúng ta chặn đứng được Ghẻ ở cửa ngõ nước nhà, chủ yếu là rút lui đánh du kích. Đó là khi con người còn quá nhỏ bé trước thiên nhiên, thiên nhiên là bạn của chúng ta trong công cuộc kháng chiến. Ngày nay, khi sức mạnh con người đã có thể xoay chuyển thiên nhiên, bắt thiên nhiên phục vụ con người thì yếu tố địa lợi đâu còn như xưa. Nó chỉ có thể giúp chúng ta kéo dài cuộc chiến chứ không giúp được chúng ta giữ đất. Do đó, em không nghĩ Ghẻ rút đơn giản là vì bị ta đánh thua. Nói về thắng thua thì mỗi bên có cái được có cái mất, thật khó để khẳng định tuyệt đối. Ở đây cũng đã có nhiều bác đưa ra nhiều nguồn thông tin và nghiên cứu đa chiều, đa diện, em không nhắc lại. Nhưng em khẳng định là không đủ cơ sở để nói ta thắng lợi huy hoàng, kể cả về mặt quân sự (dù Ghẻ chết nhiều hơn ta). Chừng nào chúng ta chỉ ra được rằng Ghẻ rút lui đơn thuần vì thất bại quân sự thì lúc đó mới tạm coi là chúng ta chiến thắng về quân sự. Đội quân tấn công thường chịu nhiều thiệt hại hơn quân phòng ngự, cái đó hiển nhiên đúng. Liên Xô tổn thất biết bao nhân mạng trong chiến tranh thế giới thứ 2, nhưng vẫn được coi là chiến thắng đó thôi. Chiến thắng quân sự chỉ đến khi bên tấn công đánh tan rã quân đội đối phương, chiếm được đất, thu được dân; hoặc bên phòng ngự đánh tan rã quân tấn công, giữ được đất, giữ được dân. Với định nghĩa như vậy, hầu như không thể xác định được một chiến thắng quân sự rõ ràng cho những cuộc xung đột hiện đại kiểu như chiến tranh biên giới 1979, vì không có bên nào đánh tan được quân đội đối phương cả. Có thể có chiến thắng quân sự một phần nhưng khó có chiến thắng quân sự tuyệt đối như kiểu chúng ta đánh tan mấy chục vạn quân Nguyên-Mông thời xưa. Nếu Ghẻ điên lên đánh tiếp đến cùng thì chắc quân đội chúng ta tan rã chứ không phải quân Ghẻ. Ghẻ bị thiệt hại lớn chứ không bị tan rã vì nó có lực lượng dự trữ dồi dào phía sau, và nó hoàn toàn có thể đánh tiếp nếu thích. Túm lại, những nguyên nhân rút lui của Ghẻ bao gồm các yếu tố sau:

- Thứ nhất: Mục tiêu chính của Ghẻ là đánh phá làm suy yếu Việt Nam chứ không phải là chiếm đất. Năm 1979 Ghẻ phá nát gần như toàn bộ các tỉnh biên giới, gây thiệt hại nặng nề về người và của cho Việt Nam. Những năm sau đó, xung đột liên miên với Ghẻ làm chậm sự phát triển

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

của kinh tế Việt Nam, gây bất ổn cho nền kinh tế - xã hội trong một thời gian dài. Điều này thì Ghẻ công khai tuyên bố, các bác ở đây đã đưa ra nhiều dẫn chứng. Ghẻ cũng có ý dằn mặt Việt Nam và chứng tỏ cho Việt Nam thấy Liên Xô cũng chẳng dám phản ứng mạnh, do đó không thể là chỗ dựa lâu dài cho Việt Nam. Từ đó có thể thấy, Ghẻ rút quân một phần là vì đã đạt được mục đích nhất định. Có bác nói Ghẻ không đạt được mục đích kéo quân Việt ra khỏi Campuchia, cái này em đồng ý. Nhưng có mấy khi trong đời các bác đạt được tất cả mục đích của mình, đạt được một số kha khá thì cũng coi là đạt yêu cầu chứ, Ghẻ cũng vậy thôi.

- Thứ hai: Áp lực chính trị-ngoại giao rất lớn. Sau một thời gian xây dựng và củng cố quan hệ với chú Sam, giờ đây Ghẻ muốn bước ra khỏi cái bóng của Gấu để vươn mình trở thành ông lớn. Mà ông lớn thì quan trọng là cái sĩ diện, không lẽ lại chơi tới số với một thằng bé hơn mình nhiều lần? Thật chả coi ra làm sao! Mặt khác, Gấu cũng gây sức ép mạnh (dù khó có khả năng Gấu đánh Ghẻ giải vây cho ta) và Sam thì ngay từ đầu đã không muốn cuộc chiến lan rộng. Cộng đồng quốc tế đang đổ dồn con mắt vào cuộc chiến vì cái tên Việt Nam đã quá quen thuộc, dù muốn tát thằng trẻ con Việt Nam phát nữa thì thằng-muốn-làm-người-lớn như Ghẻ chắc cũng chùn tay khi thấy bà con lối xóm cứ nhìn mình chằm chằm. Việt Nam tuy bé mà nổi tiếng, lại thêm giỏi khóc lóc nên Ghẻ cũng ngại dây dưa. Ghẻ rút vì áp lực ngoại giao không cho phép Ghẻ chơi bẩn, điều này có thể phương hại đến mục tiêu chiến lược xa hơn.

- Thứ ba: Ghẻ chịu tổn thất quân sự ngoài dự tính. Em xin khẳng định với các bác là thiệt hại năm 79 không quá lớn so với tiềm lực quân sự của Ghẻ, nhưng nó vượt quá dự tính ban đầu và cuộc chiến kéo dài quá mức cần thiết. Nếu sau 1 tháng nó chiếm được Hà Nội thì chắc dù mất đến 200-300 ngàn lính nó cũng chơi chứ tiếc gì 60 ngàn, cái chính là nó không kịp thực hiện được các nhiệm vụ quân sự trước khi áp lực chính trị-ngoại giao trở nên khó chịu. Đây cũng có thể coi là một thất bại về quân sự của Ghẻ, nhưng nó không phải là yếu tố duy nhất làm cho Ghẻ rút.

Cái chính mà em muốn thưa với các bác là ở chỗ, thay vì nghĩ cách mua vũ khí trang bị đánh Ghẻ, hãy tìm những cách ít tốn tiền hơn mà lại có lợi cho dân cho nước. Hãy làm cho Ghẻ không có ý định (và không dám?) đánh mình, hơn là nghĩ cách đánh lại Ghẻ. Tương quan hai nước giờ đã khác rất nhiều, chạy đua với Ghẻ chỉ làm cho ta chảy thêm nhiều máu mà rồi chẳng bao giờ bằng được nó. Tại sao Malaysia, Singapore, Thái Lan... sức mạnh quân sự kém Việt Nam nhiều mà chả thằng nào sờ đến? Tại sao Đài Loan chỉ một bước chân là Ghẻ dẫm bẹp mà vẫn đứng yên? Tại sao mấy thằng châu Âu nhỏ xíu như kiểu Luxemburgh mà chả thằng nào thèm chiếm? Hãy mở rộng các mối quan hệ ngoại giao, hãy tập trung phát triển kinh tế, hãy làm cho Việt Nam thực sự là bạn bè, là chỗ làm ăn hấp dẫn cho tất cả những thằng nhà giàu. Hãy kêu gọi nước ngoài đầu tư trực tiếp thật nhiều, hãy đào tạo ra nhiều người Việt Nam thật giỏi, hãy tạo dựng hình ảnh một Việt Nam hòa bình, thịnh vượng, hiếu khách thay vì hình ảnh của một con ngoáo ộp mang trên mình những vết sẹo chiến tranh. Hãy làm cho người ta cần mình hơn là thương hại. Nếu mình thực sự cần thiết cho nhiều thằng khác thì Ghẻ dù có muốn nuốt ta ắt cũng sẽ có nhiều người bênh, mà nếu đụng chạm quyền lợi thật sự thì nó tẩn nhau thật chứ không chỉ đứng ngoài can đâu.

Hãy thử xem lại xem hình ảnh Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế như thế nào. Cho đến nay, đa số người nước ngoài nếu có biết thì cũng chỉ biết đến Việt Nam anh hùng, giỏi đánh nhau, không nhiều người biết là Việt Nam đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Người Việt vẫn được coi là hiếu chiến, dù rất thông minh và cần cù. Việt Nam vẫn được coi là một "người anh em đỏ", đồ đệ của Ghẻ. Vậy nếu những nhận thức này không thay đổi, khi Ghẻ đánh ta lần nữa thì người ta có coi là chuyện một quốc gia xâm chiếm một quốc gia khác hay không? Hay nó chỉ là chuyện trong nhà giữa "hai người anh em đỏ"?

Ghẻ với ta chưa bao giờ là bạn và cũng không bao giờ có thể là bạn, với Ghẻ ta chỉ là một phiên bang không hơn không kém. Tất cả những thằng Ghẻ mà em gặp, già trẻ lớn bé, học ít học

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

nhiều, nội địa hay khách, đều có cái suy nghĩ rằng Việt là một phần tất yếu của Ghẻ, dù nhiều thằng trong số ấy biết cách che giấu suy nghĩ này một cách khéo léo. Rất tự nhiên, nhiều thằng Tây ngu ngơ cũng nghĩ như vậy. Chúng ta cần thay đổi hình ảnh ấy, bằng lời nói, bằng việc làm, để người ta biết đến Việt như là một quốc gia, một dân tộc độc lập, có chủ quyền và nhất thiết không phải là phiên bang của Ghẻ. Để rồi nếu có gì xảy ra thì ít nhất người ta cũng biết đường mà chửi, mà bênh chúng ta. Trước mắt, dù muốn hay không thì chúng ta cũng phải chịu lép.

Để giữ mình, không nhất thiết lúc nào cũng phải dùng vũ khí.

(Trong lúc nóng nếu em có nhỡ viết câu nào chữ nào phạm húy thì xin các Mod cứ xóa, xóa bao nhiêu cũng được. Em xin đội ơn lắm lắm!)

Khả năng quân Tầu bị Liên Xô cho ăn chưởng vào lưng, thọc thẳng vào căn cứ của nhà nước Tầu vùng Đông Bắc khó xảy ra. Chúng ta mất miền Bắc, Tầu tung Hải quân đánh chiếm Đồng Hới. Ta trước sau không cứu được nhau, mất Hà Nội. Các đơn vị kéo vào núi đánh du kích, thiệt hại nặng nề. Một cuộc trường chinh kháng chiến nữa lại diễn ra, nhưng không phải 9 năm hay 20 năm, mà chỉ 2 năm. Kịch bản như hệt các cuộc kháng chiến cũ. Quân ta chia làm hai cánh kỳ và chính.

Một tiến dọc bờ biển, sử dụng không quân và các căn cứ lớn dọc bờ biển khống chế hải quân đich. Đàn máy bay MIG-19 và MIG-21 cải tiến khuất phục trước SU-22, MIG-21 hiện đại và có thể (tin đồn) MIG-23. Địch tập trung ở vùng đồng bằng Thanh Nghệ và Bắc Bộ, lợi thế cơ giới. Ở Thanh, như Quảng Trị hồi đánh Mỹ, bị những cánh quân hướng tây kéo xuống phải rút. Ta mất 6 tháng cải tạo lại đường Trường Sơn từ Tây Thanh Hoá và Bắc Lào về Bắc Bộ. Sau đó, mũi tiến quân chính (lấy kỳ làm chính), từ Hoà Bình, Tây Thanh Hoá đông tiến, địch không bao giờ tổ chức được một hành lang an toàn dọc đường 1 và đường 2. Ta không nể ông anh đã giúp đỡ bao năm nữa, vì đã chiếm Hà Nội, không cho rút lui. Cả thế giới gây áp lực, hiệp định được ký, đổi tù binh lấy chiến phí. Thu hồi Hoàng Sa. Tầu bé lặng lẽ bỏ Trường Sa. Không phải thứ trưởng tầu bị cách chức, mà quân đội Tầu biến mất dạng trong chính quyền. Một cuộc thanh toán đẫm máu "thỏ chết bẻ cung" diễn ra với chóp bu quân đội Tầu thất nghiệp. Lính Tầu thì đi học nghề.

Còn kịch bản lớn hơn, Tầu huy động hai Hạm Đội cực lớn (mượn, lúc đó ứ có), môt chiếm Đồng Hới, một chiếm Đà Nẵng. Điều đó đảm bảo khoa học quân sự phương Tây (bao giờ cũng đánh Đà Nẵng trước). Ta lại theo vua hàm Nghi, rút về sơn phòng bên Lào. Ngay ngày hôm sau, các nhà máy quân sự và căn cứ lớn nhất của tầu ở đông bắc bị phá huỷ. Mất cân bằng lực lượng dẫn đến uy hiếp trược tiếp khối Vacsawa. Cầu hàng không khổng lồ xuất hiện. Quân tầu khốn đốn vì xe tăng lạc hậu, mà vũ khí cầm tay không phải 12,7mm và B-41 nữa. Cơ giới Tầu buộc phải tập trung trong các căn cứ lớn ven biển với vành đai trắng xung quanh. Các tuyến đường giao thông bộ hoàn toàn tắc vì SAM-7 và ATGM-3. Tầu bé và Nam Hàn ngọ nguậy, vì việc Tầu bị giải tán chính quyền đang hiện ngày một rõ. Ấn Độ tràn sang biên giới, chiếm Tây Tạng. Giai đoạn cuối là các đơn vị mới đã huấn luyện vũ khí mới xong, đang đầy kinh nghiệm chiến tranh 30 năm, xuất phát từ Nam Lào, Nam Bộ bắc tiến. Đường tiếp vận biển bị SU-22 cắt, từng khối lớn Tầu bị chia cắt ven biển Đông. Tầu yêu cầu đình chiến cứu quân, nhưng không được đáp ứng

Chắc bác này cứ quen nghĩ là nước ta là nước nhỏ, nên Trung Hoa vĩ đại cả tỉ người, chỉ cần mỗi người dân Tàu nó đứng ở biên giới mà tiểu sang thì cả nước ngập lụt?!

Xin thưa là nước ta cóc phải nước nhỏ! Dân số thứ 13 thế giới, đất rộng hơn nước Anh. Binh lực thời đấy cũng hai triệu người chính quy, nếu cần gọi hết đàn ông trong tuổi lính thì cũng chắc cỡ hơn 10 triệu lính. 60 vạn của thằng Tàu là cái gì! Nó có thể huy động được bao nhiêu lính? Hồi ở

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Triều tiên đánh Mỹ tử chiến thế mà nó cũng chỉ huy động tổng cộng chừng 1 triệu thôi mà đa số là dân công. Mạnh như Mỹ mà cóc dám đem quân ra Quảng Bình, giữ Khe Sanh đựơc 1 tí rồi cũng phải rút.

Nhưng công nhận là có nhiều người sợ Tàu thật mặc dù ta mới vừa thắng Mỹ xong. Bởi vậy đại tướng Lê Đức Anh đã nói là phải dạy lịch sử, nhắc đi nhắc lại chiến thắng của ta nếu không thì vài năm sau bọn trẻ VN không tin rằng ta có thể thắng Mỹ!!

Bác Cavalry nói hay lắm, em chỉ xin nói thêm với bác ybsad

Ừ, đúng là xét toàn lực ta không bằng Ghẻ, nhưng Ghẻ cũng có cái khó của nó, 1- Bác bảo thằng khổng lồ như nó thì cần bao nhiêu quan để giữ dân, giữ đất, không phải muốn mang xuôi nam bao nhiêu quân thì mang, WW2 đã chỉ ra rằng nếu một quốc gia huy động hơn 2% dân số ra trận thì nó sẽ nhanh chóng hụt hơi vì kiệt sức, vậy suy ra Ghẻ cao lắm chỉ huy động được vào quân đội để đi đánh nhau cỡ 100 triệu quân, còn phải giữ LX, phòng Ghẻ nhỏ, chống nổi dậy ở Tây Tạng, bảo vệ trong nước, vậy tối đa được bao nhiêu?

2- Không phải cứ có nhiều quân thì đánh được, bác đã nghe câu một người đương ải trăm người khó vượt chưa, địa hình nước ta nhỏ, chỗ rộng nhất cũng không đủ để triển khai đến một tập đoàn quân theo hàng ngang, lại bị sông núi chia cắt nhiều, xét về thực tế thì không thể tổ chức phối hợp cỡ tập đoàn quân trên cùng một hướng được, do đó chỉ có thể xuống từng 2-5 quân đoàn một, hơn nữa khu biên giới hiển trở dễ đánh du kích không phải là nơi có lợi cho vận tải. Vây bác thử tính xem Ghẻ chịu được các hậu quả về KT, CT và QS trong bao lâu.

Bác thông thái này cho em nhắc lại nhé, em nói ta là nước nhỏ so với Ghẻ. Để tránh làm cho bác hiểu "nhỏ" theo nghĩa cơ bắp đơn thuần, em muốn nói thêm là nước ta nhỏ và yếu hơn hẳn so với Ghẻ. Bác thấy nước ta có cái gì to hơn, mạnh hơn Ghẻ thì chỉ ra giúp em với. Còn nếu bác so nước ta với nước Anh thì em cũng xin chiều lòng bác mà thưa thế này ạ: Dân số nước ta, diện tích nước ta đều to hơn nước Anh cả nhưng nó tiêu tiền bảng Anh còn ta tiêu tiền đồng Việt Nam, thu nhập đầu người của nó bằng bao nhiêu lần ta? Nước Anh giàu mạnh hơn hay là ta giàu mạnh hơn? Vị trí của nước Anh trên trường quốc tế so với ta thế nào mà bác so sánh thú vị thế? Số dân đứng thứ 13 trên thế giới, diện tích lớn hơn nước Anh chả nói lên được cái mẹ gì hết, trừ mỗi cái tên Việt Nam làm cho nước ngoài luôn luôn liên tưởng tới một nước nghèo!

Bác bảo dân mình không thiếu người, thế nếu giả sử bác có huy động được 10 triệu lính đi chăng nữa (em không chắc là có bác trong đó hay không) thì lính của bác cầm d.. để bắn chúng nó à? 10 triệu lính của bác ăn gì, mặc gì, lấy gì để đánh nhau? Có ông nội thằng Gấu cũng không viện trợ nổi cho bác 10 triệu súng đâu bác ạ, đừng nói là bác tự chế được 1 triệu súng kíp nhá. Có gần 10 năm đánh nhau lẻ tẻ trên biên giới mà kinh tế nước ta đã kiệt quệ rồi, đánh nhau tổng lực thì bác có lấy gạch đá ra mà đánh lại Tàu được không? Trong khi đó Tàu nó đã tự sản xuất được súng đạn, tên lửa, xe tăng, tàu bò, máy bay... và viện trợ cho mình từ lâu rồi (chưa kể nuk). Bác huy động cả nước được 10 triệu lính mà Tàu chỉ có 60 vạn đánh bác thôi á? Bác tính lại chứ em thấy logic của bác không ổn tẹo nào. Cứ cho là mỗi bên huy động được 10% dân số làm lính đi đánh nhau đi (tăng lên cho Việt Nam hẳn 20%), bác cứ ước lượng xem mỗi bên có bao nhiêu lính, chưa kể trang thiết bị vũ khí. Nếu bác cứ muốn chứng minh là mình giàu mạnh hơn Ghẻ thì em cũng xin chịu không dám cãi nữa.

Còn chuyện sợ Tàu hay không sợ Tàu hay không lại là một chuyện khác. Bác cho là bác không sợ, vậy bác nghĩ là em sợ nó sao? Em đi học đi làm chả bao giờ chịu kém một thằng Tàu nào hết, vậy em có cần phải sợ nó không? Nhưng không sợ không có nghĩa là phải đối đầu với nó để chứng minh cái sự anh hùng rơm của mình. Anh hùng mà làm gì khi dân thì đói, nước thì nghèo? Anh hùng mà làm gì khi hàng năm phải ngửa tay xin tiền của hết thằng nọ đến thằng kia? Anh hùng mà làm gì khi người ta nhìn mình thấy thương hơn là thấy nể? Nếu đối đầu chạy đua với

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Tàu để dân vẫn đói, nước vẫn nghèo thì em chả bao giờ làm. Vả lại ngày xưa còn xin được tiền của Gấu chứ bây giờ em đố bác xin được của thằng nào cái gì. Gần 10 năm sau đổi mới với bao nhiêu hứa hẹn, bây giờ bác xin tiền của ai cũng khó vì chúng nó biết hết bài vở khóc lóc của bác rồi. Do vậy, bác muốn mua cái gì thì xì tiền túi ra, nếu không thì vay. Thực ra viện trợ của Gấu trước đây cũng là vay chứ nó có cho không mình đâu, trả toàn bằng gạo, rồi sau không có để trả cứ ỳ ra nó xóa cho một ít, còn lại bao nhiêu anh em vẫn còn đang kéo cày trả nợ đất khách kia kìa bác. Bác cứ tính hộ em để mua một cái tàu lớp nọ lớp kia, một cái máy bay, một dàn tên lửa... thì bằng xây bao nhiêu cầu cống, đường xá, bao nhiêu trường học, bệnh viện, bằng bao nhiêu học bổng cho sinh viên, bằng bao nhiêu khoản cho vay hỗ trợ xóa đói giảm nghèo, bằng bao nhiêu phần trăm GDP hàng năm... Bác sẽ thấy chạy đua vũ trang nó ăn vào máu thịt của dân đến mức độ nào, nó làm kiệt quệ kinh tế nước nhà đến bao nhiêu. Do vậy, không nhất thiết là chạy đua bằng mọi giá, chi tiêu cho quốc phòng vẫn cần nhưng không thể chạy đua, nhất là chạy đua với thằng Ghẻ.

Vậy giữa một đằng là anh hùng ăn xin, một đằng là nhà giàu nhũn nhặn bác chọn cái nào? Mà bây giờ ăn xin cũng khó lắm rồi bác ơi, thế giới bây giờ toàn thằng khôn.

Sợ hay không sợ cũng chỉ nằm ở chỗ có đủ tri thức hay không mà thôi.

Khiếp, với logic đó thì ta thua Mỹ mới phải đạo. Bạn đừng lấy ý kiến người trong cuộc để chứng minh. Thưa bạn một người lính từng 40 ngày nằm trong Thành cổ nói: "hồi đấy đánh thì cứ đánh chứ chuyện chiến thắng ai cũng nghĩ là xa lắm, trong thâm tâm cũng nghi ngờ chiến thắng lắm". Người này sau KC chống Mỹ, sang K đủ 10 năm, báo tử hụt 1 lần, chắc độ chiến cũng ko fải bàn cãi nhỉ. Bạn bảo nó có nuk, thế Mỹ không có nuk à??? Bạn bảo nó tự sản xuất vũ khí, thế Mỹ nó nhận viện trợ của ai??? Bạn bảo nó đông, thế Mỹ + ĐM + ngụy ít chắc???

Chiến trận hiện đại, đến LX còn chả nghĩ VN đánh nổi Mỹ. Đánh Pháp 9 năm, Mỹ 20 năm ~ 30 năm kinh nghiệm chinh chiến mà không hơn thằng Tầu đánh đâu thua đấy à?

Kịch bản: Sau 5 năm đầu chiến tranh, Tầu mới có những kinh nghiệm nhất định đối phó với 1tr Việt quân. Chấ tlượng vũ khí kém hơn Mỹ, thậm chí trên 1 số mặt kém hơn cả quân VN làm thương vong và tổn thất đến mức khủng khiếp. Khối Vacssava đứng đầu là Nga chẳng ưa gì chệt, vẫn bơm tiếp - mặc dù rất hạn chế - viện trợ cho VN. Sau 75, có được vùng đất từ Cao nguyên đến miền Tây màu mỡ, chuyện lương thảo không còn nặng nề như kháng chiến chống Mỹ. Hết kế hoạch 5 năm thứ nhất, quân khựa co cụm ở các thành phố lớn và bờ biển, lại phải nhường lại nông thôn miền Bắc, miền Trung cho VC. Với tâm lý ngàn đời ghét khựa, bộ máy ngụy quyền không có bất kỳ giá trị nào trong việc bình định. Tiềm lực quân sự cạn kiệt. Bị LX rút vòi, các hệ thống khí tài dần xếp xó do thiếu trang bị, phụ tùng. Với các vũ khí tự chế được, khựa không thể duy trì một ưu thế đáng kể nào về mặt hỏa lực đối với Việt quân. Không B52, không tàu sân bay, các máy bay của khựa đều là loại nhỏ, lại thiếu hệ thống trinh sát và điều khiển hiện đại như của Mỹ, các máy bay này tiến hành chiến tranh như WW2. Lực lượng phòng không và không quân của Việt nhàn nhã hơn rất nhiều trong việc bảo vệ không phận. Các sân bay mặt đất bị đánh phá bằng pháo kích và đặc công liên tục, việc bay ném bom trở thành duy trì biểu tượng. Còn lại 2 ưu thế là pháo binh và bộ binh, đáng tiếc việc duy trì đội quân hàng triệu người ở VN yêu cầu năng lực hậu cần vượt quá khả năng. Đường sắt không thể sử dụng do bị phá hoại, đường không không đáng kể, chỉ còn đường biển. Từ các cảng, những con đường hậu cần luôn là con đường chết chóc. Qua những miền nông thôn tiêu điều của VN, với hàng tiểu đoàn hộ tống, rất nhiều chuyến hàng vẫn mang danh tử thần.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Thế ai thắng ai thua nhỉ???

Nếu như đánh giá và nhận xét về cuộc chiến lúc bấy giờ thì tớ cũng không tin là Khựa có thể làm được 1 chuyện gì hơn Mĩ + Đồng minh . Có nghĩa là cùng lắm cũng chỉ kéo dài cuộc chiến đưọc 2 năm , sau đấy sẽ bị những thiệt hại và tổn thất nghiêm trọng đến nỗi hậu cần nước nhà không chịu nổi nhiệt . Và việc rút quân là hiển nhiên . Lúc đó Tầu không đủ mạnh như Mĩ để duy trì 1 cuộc chiến mười mấy năm đâu . Nếu như nhận xét về mối quan hệ của Việt Nam và Trung Quốc thời hiện nay thì mình đồng ý với bạn . Việt Nam là 1 nước nhỏ , kinh tế chỉ mới đang trên đà phát triển . Do vậy chúng ta cần hoà bình hơn bao giờ hết . Việc bắt tay với các nước trên thế giới là rất cần thiết . Không kể đó là Mĩ hay ghẻ .

Hoang

Làm bạn và tranh thủ sự ủng hộ đúng là truyền thống, bản chất của ta rồi, nhưng muốn làm bạn thì cũng phải có gì đấy mới nói chuyện được chứ. Chung quy cũng là phải có thực lực thôi chứ "mồm mép" thì không đủ đâu. Mình nghĩ rằng để giàu mạnh và hạnh phúc, có nhiều nước chọn con đường yên phận, trở thành "chư hầu" của nước lớn, nhưng với Việt Nam thì hạnh phúc phải bắt đầu từ hai chữ "độc lập, tự do". Độc lập có nghĩa là tự bước đi bằng chính đôi chân của mình và tự do là được sống theo đúng truyền thống văn hóa. Lịch sử luôn phải "tay đôi" với kẻ mạnh chứng tỏ Việt Nam luôn sẵn sàng hy sinh tất cả cho điều đó. Nó đã nằm trong máu, có muốn khác đi cũng không được. Nguyễn Trung Trực chẳng từng khẳng định chừng nào làm cỏ hết nước Nam thì người Nam mới từ bỏ ý định ấy. Ngán ngại Tàu chỉ là động lực thúc đẩy tụi nó, là chưa đánh đã thua. Dựa hơi các nước lớn có thể sống yên thân, no ấm nhưng sợ rằng lúc đó Việt Nam chẳng còn là Việt Nam nữa vì xưa nay ông bà ta chỉ biết có "đầu đội trời chân đạp đất" thôi.

Rất khảng khái, đúng là VN ta còn tương lai. Nhớ đăng ký nghĩa vụ quân sự nhé

Công nhận là đọc bài của bác em thực sự mở rộng được tầm mắt. Em đồng ý với bác ở nhiều mặt và đặc biệt là ý kiến của bác là muốn thằng tầu nó không đụng đến mình thì phải tập trung phát triển về kinh tế, ngoại giao để cả thế giới biết đến Việt Nam. Vấn đề nữa mà mọi người đặt ra giả thiết là nếu thằng tàu đánh tới cùng thì tình hình liệu sẽ như thế nào? Theo em thằng tàu sẽ chiếm được Hà Nội. Nhưng có lẽ chúng sẽ không trụ được lâu được. Việt Nam so với thằng tàu chỉ như một đứa trẻ con với thằng anh lớn. Nhưng em vẫn tin vào sức mạnh của con ngườii Việt Nam chúng ta. Trong lịch sử mỗi lần đánh Việt Nam chúng đều đánh chiếm được Thăng Long cả đó là điều không phủ nhận được. Nhưng sau đó lại bị đánh bật trơ r ra và thất bại thảm hại. Điều đó chứng tỏ con người Việt nam không đơn giản. Chúng ta nhỏ chúng ta không thể đối đầu trực diện đó là điều tất nhiên quan trọng là chúng ta vẫn bảo vệ toàn ven nền độc lập dân tộc.

Thông tin tuyên truyền một chiều khiến cho lắm người còn ảo tưởng về sức mạnh kinh người của Việt Nam. Nếu quân đội Việt Nam giỏi đến mức đánh cho Mỹ tan tác như vậy thì đã giải phóng miền Nam từ 64-68, chứ đợi làm gì đến sau 73 khi Mỹ và chư hầu rút hết quân (cùng với phần lớn bộ máy yểm trợ chiến đấu). Chúng ta thắng cuộc chiến tranh chứ không hoàn toàn thắng trên chiến trường đánh Mỹ, chúng ta thắng quân đội VNCH có Mỹ và chư hầu giúp sức chứ không phải đánh thắng quân Mỹ. Hãy xem lại xem quân ta thắng được quân Mỹ bao nhiêu trận trên chiến trường, thương vong hai bên sau mỗi lần đụng độ và địa bàn đánh chiếm được. Nên nhớ, quân Mỹ chỉ có mấy trăm ngàn (lúc cao điểm nhất, kéo dài không lâu) và phải bao bọc cho một quân đội VNCH kém thiện chiến, so với hai triệu chiến binh Việt Nam lão luyện (kể cả du kích). Vậy mà ta không thể thống nhất được đất nước sớm hơn, thế thì quân Mỹ có kém như các bác nói không? Mỹ rút quân chủ yếu là do sức ép chính trị - ngoại giao trong nước cũng như

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

quốc tế quá dữ dội, và đặc biệt là sự chuyển hướng trong quan hệ quốc tế (khi Sam kết thân với Ghẻ thì cuộc chiến Việt Nam mất dần giá trị sử dụng). Mỹ mới mất 50 ngàn người lính thì nó đau nó tiếc, xã hội nó quằn quại đến mức phải rút quân. So sánh ơi là so sánh!

Mỹ thua vì Mỹ không có lý do để tiến hành chiến tranh ở Việt Nam. Còn trong đầu thằng Ghẻ lúc nào cũng nghĩ Việt Nam là thuộc về nó, thằng Ghẻ nào cũng vậy cả nên đánh Việt Nam dân nó có thằng nào phản đối đâu, cho đến tận bây giờ luôn. Mỹ lạ nước lạ cái, chứ Ghẻ đâu có lạ gì khí hậu, địa hình, con người Việt Nam? Chắc Ghẻ không ngu đến mức chiếm đóng Việt Nam lâu dài làm gì cho các ông mơ đánh du kích, nhưng cứ nhìn mức độ tàn bạo của Ghẻ đối với dân ta thì biết hậu quả sẽ ra sao. Nếu Ghẻ dấn thêm quyết đánh xuống Hà Nội thì liệu quân đoàn 1 nhỏ nhoi có đỡ nổi không? Rồi sau khi chiếm được nó lại biến Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, Thái Nguyên... thành một Lạng Sơn nữa, sau đó rút quân thì các bác tính sao? Các bác thử tính xem mất thêm mấy mươi cái kế hoạch năm năm nữa để có internet cho các bác tán phét như bây giờ?

Đến năm 2005 rồi, khi mà cả thế giới đang đi tới xu hướng ràng buộc và phụ thuộc lẫn nhau trên nhiều mặt rồi mà vẫn còn nhiều ông ôm khư khư cái câu khẩu hiệu "độc lập tự do" cứng nhắc từ mấy mươi năm trước. Những câu này là trong sách dạy học sinh lớp 6 từ cách đây 20 năm rồi ông bạn ạ. Nếu tự đi trên đôi chân của mình thì trong túi ông phải có tiền, tủ lạnh của ông phải có thức ăn và người ông phải mặc quần áo chứ không phải là dí súng vào người thằng khác. Trong một thế giới hòa trộn lẫn nhau này ông định nghĩa thế nào là sống cho đúng truyền thống văn hóa Việt? Muốn sống theo đúng truyền thống văn hóa Việt thì đề nghị ông đừng mặc quần bò, hãy mặc áo dài khăn đóng, mời ông ăn trầu, nhuộm răng đen và đi guốc. Ông đừng phản bác lại ý kiến bố mẹ, ông đừng nắm tay con gái, đừng có sơ soạng linh tinh và giả sử bố mẹ ông có nhắm cho đám nào thì ông cũng cố mà lấy, dù con đấy hôi nách hay sứt môi lồi rốn.

Hô khẩu hiệu thì dễ lắm, biết làm và làm được mới khó. Đố ông dựa được vào thằng nào trong cái thời buổi này đấy, nếu ông không làm lợi cho nó thì nó cho ông vào sọt rác, ở đâu cũng vậy thôi. Ông phải làm cho thằng khác dựa vào mình thì ông mới sống được, chứ bây giờ mà ông còn nghĩ là ông đưa nước ông, dân tộc ông dựa vào thằng khác được à? Phải làm cho thằng khác cần mình, phải gắn quyền lợi của mình vào với nó thì có gì nó mới bênh ông. Nếu không phải thế thì không hiểu cái thực lực mà ông nói trên kia là cái gì hay cũng là khẩu hiệu nốt?

Không hiểu cái ảo tưởng về một Việt Nam vĩ đại còn làm khổ dân tộc này đến bao giờ? Xin hãy nhớ cho rõ: Việt Nam đang nghèo, Việt Nam đang lạc hậu, Việt Nam đang yếu, mà đã là năm 2005 rồi đấy! Tiện đây em cũng xin chấm dứt nói chuyện chủ đề này vì thấy không còn nhiều điểm đáng nói. Chào các bác em ngược

Các ông chẳng hiểu gì về quân sự cả. Các ông tưởng thằng Tầu muốn huy động bao nhiêu quân sang VN cũng được sao? Một quả đạn pháo nặng đến mấy chục kg, một hòm đạn AK bắn được bao lâu? Một người ăn và uống hết bao nhiêu kg/ ngày? Ngày xưa quân Mỹ đánh nhau với mình một người lính của nó ngoài chiến trường phải có 25 người phục vụ. Vậy chỉ cần thằng tầu bằng nửa số người phục vụ thì 10 triệu quân sang đây phải có 125 triệu người phục vụ đó. Vậy liệu nền kinh tế có chịu được không? Lào cai, Hà giang, Lạng Sơn, Quảng Ninh, Cao Bằng tôi đã đi hết rồi, toàn đường độc đạo. và chỉ có mỗi Lạng Sơn đến bây giờ mới có đường giao thông thuận lợi chứ còn các tỉnh khác thì xe tăng hay vận tải của tTầu xuông đến HN chắc cũng còn chỉ độ vài chiếc vì phần lớn đều chết vì tai nạn rồi. Ngày xưa đánh Mỹ quân mình chết chủ yếu là do phi pháo và bom và không quân, còn chết vì AR15 và M16 thì ít lắm. Trận nào mà chúng nó bị mất liên lạc với trung tâm là trận đấy chúng nó thành liệt sỹ hết.. Điển hình như ở thung lũng Yadrăng, Làng Vây, Vạn Tường. Đấu tay đôi bằng súng bộ binh thì những thằng lính to xác chỉ là cái bia thịt. Trên diễn đàn này có ai đó nói là Mỹ bảo vệ vòng ngoài? Còn lâu nhé, xem lại đi. Đầu tiên nó chỉ

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

là những đơn vị bảo vệ các căn cứ không quân, hậu cần, cảng biển. Mãi đến năm 1965 nó mới bắt đầu chiến dịch tìm và diệt.( các tướng lĩnh của Mỹ hồi đó gọi là tìm và né). Chẳng thấy Việt cộng đâu mà chỉ thấy toàn quân mình chết nên chúng nó rất sợ. Khi nghe thấy súng nổ là chúng nó chui hết xuống hầm hào và alo về trung tâm chỉ huy Xivi loạn cả lên, khỏi cần mật khẩu luôn. Từ năm 1964 đến 1969 chúng nó đã mất 50 nghìn quân, và khoảng 150 nghìn lính bị loại khỏi vòng chiến đấu vĩnh viễn. Nếu không có trực thăng cứu thương và công tác cấp cứu tốt thì chắc chắn số chết phải hơn 100 nghìn quân. Có nhiều thằng phòi hết ruột ra ngoài, mất cả hai chân , mất cả chim mà chúng nó vẫn cứu được. Các ông xem phim thì thấy cứ thằng nào nói ngày xưa tham chiến ở VN là đã doạ được ối người. Sau mậu thân 68 thì Mỹ bắt đầu rút quân và lính Mỹ không dám bén mảng ra ngaòi nữa, đến năm 1971 rút gần hết. Năm 1973 thì rút hết. Trở lại vấn đề chiến tranh với Tầu: Chỉ có một đường duy nhất có thể tiến được xuống Hà Nội là đường Lạng Sơn. Hoặc là từ Cao Bằng đi theo đường Đông Khê rồi cũng ra Lạng Sơn chứ còn theo đường Cao Bằng >Bắc cạn thì không thể đi được vì đến cầu Thài Hồ Xìn thì đã bị phá rồi. Mà núi non ở đó thì khỏi cần súng ống, cứ ở trên núi lấy đá mà ném thì xe tăng cũng thủng chứ chưa nói đến mấy thằng Tầu chân đất. Đường Lào cai và Hà giang cúng không thể về được vì quá dài và cũng hiểm trở. Vậy phòng liệu có về HN bằng con đường Lạng Sơn có khả thi không? Tôi cho là không vì: + Quân đoàn chủ lực vẫn còn nằm ở hướng này. + Đường hiểm trở và cũng độc đạo( không phải to như bây gờ mà cũng không phải là đường bây giờ, ngày xưa đi trong Đồng Mỏ ). Nếu đánh ít quân và ít chiến xa thì không đủ sức để xuyên thủng các trận địa phong ngự dọc hai bên đường còn nếu phải dồn nhiêu quân và dồn chiến xa sẽ bị chiến thuật phục kích chặn đầu khoá đuôi thời đánh Mỹ giết chết. + Nếu giả sử nó chọc thủng được phòng tuyến của mình ở Đồng Mỏ , tiến vào sâu hơn thì chúng lấy gì để bắn, lấy gì để ăn. Hết lương thảo chắc cũng thự tan vì dân trên đó đói khổ làm gì có lương thảo để mà cướp. + Xét về trình độ tác chiến thì hầu hết những người tham gia chống Mỹ vẫn còn ở tại địa phương, kinh nghiệm đầy mình. Chỉ cần trang bị súng là tập hợp chiến đấu ngay được. Thậm chí còn điêu luyện hơn lính chính quy. Mà hồi đó làng xã nào chẳng có lính chiến trước 75 giải ngũ. Còn đạn dược thì hồi đó ta ở miền Bắc ta không thiếu. Tôi có gặp nhiều người tham gia chiến đấu chống Tầu hiện vẫn còn làm lãnh đạo của các Tỉnh , Huyện của Lào, Hà, Cao, Lạng , Quảng các ông ấy kể lại là đánh giết Tầu thì dễ nhưng vì nó đông hơn gấp nhiều lần bắn không xuể. Nòng súng đỏ là chuyện bình thường. Ngoài ra lúc đó nhiều nước lên tiếng phản đối nên nó cũng phải run tay chứ. Nhưng xét cho cùng là nó biết không thể thắng được nên rút lui trong danh dự. Nếu nó thắng được mình thì tôi gì nó không vào HN bê cái tháp rùa về khoe.

Đại ca hungdung75az nói quá đúng! Trước đây đệ cũng có đọc được tài liệu nào đó nói đại khái như vậy. Thằng Tàu hồi đó chiến thuật rất dốt. Trong khi đó ta vừa bước ra khỏi cuộc kháng chiến chống Mỹ nên còn rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Mà dân ta được cái đánh nhau giỏi, chịu khổ lại quen rồi nên chiến tranh chỉ là chuyện nhỏ. Đệ còn nhớ trong một bộ phim tài liệu của Đức nói về chiến tranh Việt Nam khẳng định người Mỹ ko thể nào chiến thắng được ở chiến tranh Việt Nam. Trong đó dẫn chứng, 1 lính du kích VC, với 2 nắm cơm - 1 khẩu AK, 1 khẩu B40 có thể quấy rối cả một trại quân Mỹ trong 3 ngày (chủ yếu là làm cho nó sợ, mất ăn mất ngủ). 1 sư đoàn được báo cáo là gần như bị tiêu diệt nhưng 6 tháng sau lại thấy xuất hiện ( được trang bị thô sơ hơn) và chiến đấu dũng mãnh. Đấy các huynh thấy đấy, thế thì có bố quân đội nào trên thế giới chịu được quân nhà mình cơ chứ. Chiến đấu du kích lại là bản chất chiến đấu vốn có của dân tộc ta rồi. Bọn Khửa dù có tiến được sâu nữa thì cũng chịu được mấy hồi. Giầu như thằng Mẽo còn chịu ko nổi nữa là bọn Khửa mới bước ra khỏi Cách mạng văn hoá (cái này thì khỏ nói về sự ngu ) Ko rút sớm trong danh dự mới là lạ. Viva Việt Nam.

Bác lại coi thường đối thủ quá rồi . Đành rằng lính Mĩ phụ thuộc nhiều vào khí tài quân sự nhưng chúng nó đánh nhau cũng không vừa đâu xem chiến tranh thế giới thì biết. Thằng Tàu cũng vậy. Phải cảnh giác kẻo lại như IRAQ thì trắng mắt ra ! Mà trên diễn đàn không thiếu người hiểu biết

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

sâu sắc về quân sự . Thậm chí có một vài đồng chí đã từng bị Tàu nện pháo tơi bời vào những năm 1988 ở Vị Xuyên đấy.

Ờ, Tàu không chủ trương dùng KQ trong không phận Việt nam vì nó tuyên bố là "chiến tranh hạn chế". Nhưng vi phạm không phận Việt nam để khiêu khích thì đài báo ngày đấy nói là cả năm phải hàng trăm vụ.

Tôi nhớ một cái rơi ở Bắc Giang, còn chiếc ở Nam định theo Jet_Ace thì không biết.

Năm 81, 82 đi xem triển lãm Giảng Võ có thấy xác chiếc máy bay rỗ như tổ ong ở đó, có biển ghi là máy bay Trung quốc bị bắn rơi.

Cuộc chiến tranh với Trung Cộng hoàn toàn có thể tránh được, nếu ngoại giao lúc đó khôn khéo hơn. Nó là nước lớn, vừa giúp mình đánh Mỹ xong, thằng CPC là thằng em ruột nó và là một đất nước có chủ quyền. Tất nhiên chính quyền nó có tội ác chống lại loài người nhưng nếu lức đó mình không đánh vội mà củng cố , trang bị cho Hun-xen thậm chí bí mật đem quân sang trong trang phục của quân Hun-xen để thành lập một chính phủ đối lập với Khơ me đỏ rồi từ đó thông qua con đường ngoại giao vận động hành lang lấy danh nghĩa là phù Hun diệt Khơ. Khi danh đã chính, ngôn đã thuận thì chắc chắn rằng sẽ có nhiều nước ủng hộ mà Nga, Mỹ, Thái Lan, Nhật Bản, Đức, Anh Pháp sẽ ủng hộ đầu tiên. Nhưng lúc đó mình quá hung hăng, bất chấp luật pháp quốc tế mình chiếm CPC trong vòng một tuần. Mình nghĩ mình thắng Mỹ mình qua mạnh rồi , ai cũng sợ=> chủ quan khinh địch. Năm 1978-1979 mình mất rất nhiều đất với Khơ. Mãi sau mới rút kinh nghiệm, CPC định dùng 25 sư đoàn làm một phát đến tận SG. Nhưng mình đã chuẩn bị kịp và làm thịt hết rồi trên đà tiến thẳng sang Phnômpênh. Nếu xe tăng và máy bay mất phanh thì chắc là đã sang dạo trên đường phố Băng cốc rồi chứ không phải vào sâu 2,5Km như báo chí đã đưa. Bản thân khi đang đánh CPC, mình được Ấn cung cấp các thông tin tình báo là Khựa đang tập trung quân rất đông dọc biên giới V-T và nhận định sẽ đánh mình mình còn không tin. Nhận định là nó không dám đánh. Sự thật thì........... Cũng may là bà con dân tộc và các chiến sỹ biên phòng, dân quân chiến đấu tuyệt vời với một lòng tin tuyệt đối với tổ quốc. Mình lùi thì tổ quốc lùi vào đâu. Nhiều chiến sỹ không chuyên, nhiều dân quân, nhiều già trẻ trai gái đã chiến đấu đến mẩu lê, báng súng của mình và gục ngã trên chiến hào. Họ đã tô thắm cho mảnh đất và lá cờ của Việt Nam. Nhưng mỗi lần đi công tác lên đó thăm lại người ta tôi vẫn thấy người ta vẫn nghèo như ngày nào. Nhà vẫn là nhà tre, vách thủng lung tung, cơm không đủ no, áo không đủ ấm. Liếc sang trụ sở chính quyền mà chạnh lòng. Ngồi ăn một bữa cơm thịt thú rừng mà cảm thấy mình có tội, vì một bữa ăn của mình có thể nuôi được một gia đình họ trong một năm. Nhưng biết làm sao được khi mình cũng chỉ là hạt cát trong cái 84 triệu người này thôi. Trở lại câu vận mệnh của đất nước. Tôi thấy có ai đó quá mơ hồ về vị trí của một quốc gia. Ví dụ nhé, vào bàn nhậu mà trong túi chẳng có lấy một xu thì anh bạn mình mời mình vẫn thấy thiếu tự tin chắc là trong bữa nhậu chỉ lo nghĩ rằng không biết thằng bạn mình nó có đủ tiền trả hay không. Bất kỳ quốc gia nào cũng phải phát triển song song kinh tế với quốc phòng. Nếu chỉ một thì coii như không phát triển gì. Nếu anh không mạnh về quân sự (tuy chỉ đủ để phòng thủ thôi) thì trong tiếng nói quốc tế giao bang anh chẳng có ý nghĩa gì cả. Ví dụ: Nhật bản, Nam Hàn, kinh tế tăng trưởng thần kỳ nhưng quốc phòng thì lẹt đẹt nên hậu quả bây giờ người ta cho Nhật và Nam hàn đang chạy đua vũ trang, gây bất ổn khu vực( do mua quá nhiều vũ khí mới trong lúc này), nếu quan tâm từ trước thì đâu phải khổ sở trong việc bố trí cho các mối đe doạ như vậy. Việt nam chúng ta cung vậy thôi, trong hoàn cảnh nhiễu nhương, chân lý đang thuộc về( và sẽ mãi mãi) kẻ mạnh thì học mọt it miếng võ phòng thân là việc phải làm. Không có võ có ngày mất mạng,, mà mất ngay tại nhà mình cơ. Chúng ta phải mạnh cả về quân sự và kinh tế thì mới có vị trí trên bản đồ hợp tác được. Và theo tôi giải pháp để đòi đất, đòi biển, đòi đảo là: +Cải cách sâu rộng và triệt để hơn nữa các cơ quan công quyền +Đẩy mạnh và quy hoạch lại các phương án trong chiến lược( không phải chiến thuật nhé) chống tham nhũng

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

+ Tiến hành hoà giải dân tộc, để đưa những con người có tâm có tài về phụng sự tổ quốc + Bầu chọn một tổng công trình sư xứng xứng đáng như Hồ Chủ Tịch để thu hút nhân tài trong thiên hạ + Mở rộng giao bang, đa dạng hoá các mối quan hệ để giảm dần sự chi phối và phụ thuộc của Trung Quốc.Thực ra quan hệ này lợi ích vẫn chưa rõ ràng vì xét về quân sự Khựa luôn luôn kiềm chế ta, lấn chiếm dất đai. Xét về kinh tế mình xuất sang nó 3 tỷ thì nó xuất sang mình 5 tỷ, mà hàng của nó đâu phải là máy móc tân tiến hay công nghệ mới gì đâu. CHủ yếu là gà vịt, ốc biêu vàng, dây chuyền sản xuất đường mía, ( Xe máy, quần áo, dầy dép, và các mặt hàng tiêu dùng khác) + Cải cách hệ thống ngân hàng và đẩy mạnh cổ phần hoá các doanh nghiệp kinh doanh không thuộc lĩnh vực quốc phòng an ninh + Quan tâm xây dựng kinh tế miền núi, hải đảo, vùng sâu vùng xa +Tổ chức thi tuyển công chức công khai minh bạch hàng năm Có như vậy chúng ta mới phát triển kinh tế 10 đến 14% năm và bền vững được. Lúc đó kinh tế của ta sẽ vượt TQ( GDP/đầu người) và hơn hẳn TQ về mọi chỉ số phát triển. Đến khi mình sánh vai với Nhật, Hàn liệu TQ có trả Hoàng Sa không? Trả Hữu Nghị Quan không? Ví như Nhật đòi Nga quần đảo Curin, không phải trả 2 đảo mà trả 4 đảo thì mới nói đến chuyện bình thường và đầu tư nhé. Xem họ mà cảm thương nước mình. Thôi đi làm đây, có thời gian sẽ port tiếp

Cu em xem phim nào nói thế đấy ? Thứ nhất: du kích thì không gọi là lính, và lính thì không gọi là du kích. Do đó không tồn tại cái gọi là "lính du kích" Thứ hai, khi bắn B40 tạo ra một quầng lửa rộng, đốt cháy cỏ sau lưng, nhìn từ xa hàng trăm mét vẫn thấy. Thời gian một viên M79 nện vào mục tiêu đó dưới 2 sec. Tầm bắn hữu dụng của M79 xa hơn tầm của B40. Thứ ba, khi lính Mỹ đã tập trung thành trại --> quân số tương đương đại đội trở lên , chắc chắn sẽ có xạ thủ bắn tỉa để counter sniper của đối phương. Với xạ thủ bắn tỉa thì đối phương có quấy rối bằng súng bắn tỉa cũng toi nữa là AK. Tóm lại : 99% là xuyên tạc với dụng ý không tốt ( ví von VC như quân khủng bố Iraq ).

BTW: các bác ko nên tiếp tục chủ đề theo hướng tranh luận vô ích. Ai có hình post lên. Thế ạ.

Ông bạn nếu làm ở bộ Ngoại giao hay bộ tổng Tham Mưu thì tôi đành chịu thua. Nếu ông bạn làm nơi khác thì nhờ người mượn cho 1 quyển 50 năm đối ngoại của Việt Nam. Trong đó có phân tích tình hình điều kiện của đất nước, ngoại giao, quân sự, và cả những chuyện thâm cung bí sử nữa. Nhưng tiếc rằng quyển đó ghi là lưu hành nội bộ và đóng chữ mật nên tôi không thể làm gì hơn là đăng tải những gì còn nhớ được lên diễn đàn này. Ông bạn tưởng là thằng Tầu tự dưng nó mang quân sang nó đánh mình ư? Tất cả các cuộc chiến tranh đều phải tạo cớ cho dù đó là sự thật hay giả tạo. Phát xít Đức tấn công Balan cũng phải lấy tù binh giả làm lính Balan rồi tấn công vào quân Đức để dựng kịch bản. Pháp tái chiếm VN cũng phải mượn cớ tước vũ khí của Nhật. Mỹ đánh Irắc cũng phải tạo bằng chứng giả về vũ khí giết người hàng loạt. Vậy nếu năm 1979 mình không đánh CPC thì TQ nó đánh mình vì lý do gì? Những năm đó khi thằng Đặng lùn trở lại nắm quyền nó đang tiến hành cải cách kinh tế, bắt tay với phương tây, dại gì mà nó chơi mình để các nước khác quay lưng với nó. Còn nói về cấm vận thì mình đánh CPC là các nước phát triển nó quay sang cấm vận kinh tế luôn chứ đâu phải đợi đến khi mình chiếm đóng. Mình mất cơ hội để nối lại quan hệ bình thường với Mỹ( khi đó ông Cát tơ làm tổng thống mang quan điểm ôn hoà). Đang muốn tranh thủ mình để tránh sự đổ bộ của TQ và Nga Xô bành trướng xuống phía nam. Đây sai lầm nghiêm trọng nhất và là bài học đau xót nhất trong lịch sử ngaọi giao của dân tộc, đánh mất một hình ảnh VN yêu chuộng hoà bình và tôn trọng luật pháp quốc tế. Liệt sỹ 7 năm ở CPC nhiều hơn 9 năm kháng chiến chống thực dân pháp xâm lược. Còn bao nhiêu người nữa vẫn nằm trong lòng đất khách chưa tìm được. Kinh tế sau chiến tranh kiệt quệ thì 16 năm sau hoà bình càng kiệt quệ hơn bởi cái nhìn lệch lạc về xã hội và về chính

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

mình. Sai lầm này đã được cố Tổng bí thư Nguyên Văn Linh nói trong đại hội VI của đảng rồi. Nếu hồi đó vượt qua được tư tưởng anh hùng rơm, tư tưởng đam mê quyền lực của một số ít người. Vì dân vì nước mà bớt đi tính kiêu căng tự mãn, gạt mọi hận thù để đi đến một quốc gia đoàn kết, công bằng thì bây giờ thế hệ của tôi, của bạn đâu cần ra sức mà tưởng tượng thằng Tầu nó nhòm ngó giang sơn, xã tắc Việt nam. Mà bây giờ có khi tôi hoặc bạn đang ở đâu đó bên TQ với tư cách của một nhà đầu tư , ông chủ chứ không phải là một du học sinh , một cán bộ ngoại giao sang giơ tấm bản đồ phân bua là đất của tôi. Điều này không phải là tôi nghĩ ra mà là tư tưởng lớn của người sáng lập ra nhà nước VNDCCH, các vua nhà Lý, Trần, Lê, Quang trung đã làm. Ai nợ máu nước mình nhiều như nước Pháp nhưng Hồ chủ tịch đã gạt mọi hiềm khích bắt tay với Pháp và cho Pháp được đặc quyền xây dựng kinh tế trên toàn cõi Việt Nam ( Cuộc thương lượng năm 1946) chỉ tiếc năm đó thằng toàn quyền Đông dương nó ỉm đi và xuyên tạc về VNDCCH nên Đờ gôn đã bỏ qua một cơ hội tốt để tránh đổ máu cho cả hai phía mà sau này ông đã viết trong hồi ký của ông. Khi về Việt nam Hồ chủ tịch bắt tay với ai trước? Xin thưa đó là Mỹ và đồng minh Tưởng. Khi dành được độc lập Hồ chủ tịch đã mời những ai vào chính phủ? Xin thưa là những người không cùng tư tưởng nhưng cùng vì VN. Ngay cả những người đối nghịch với mình như Bảo Đại cũng được mời làm cố vấn cho chính phủ.Lúc đó nhiều nhân sỹ , chí sỹ yêu nước đã rời nơi gấm hoa về với đất mẹ mặc dù trong họ không có dòng máu cộng sản. Xa hơn một chút là khi Quang Trung đánh tan quân Thanh cũng đã cho người đóng giả mình sang TQ để đặt mối quan hệ giao bang, Lý Thường Kiệt đánh tan quân Tống cũng phải để cho họ con đường thoát và giữ hoà khí hai nhà Tống Lý. Vua Trần Lê cũng vậy. Vậy thời nay chúng ta thì sao? Chúng ta vẫn vì sỹ diện, vẫn vì những tư tưởng hẹp hòi, kỳ thị, vẫn đam mê quyền lực một cách thái quá. Trên khắp Việt Nam này ai chẳng có người thân ngã xuống cả 2 phía. Chiến tranh đã lùi xa , xin cũng đừng gời lên những nỗi đau mất mát. 44 triệu đông bào miền bắc vui thì cũng có 40 triệu đồng bào Miền Nam đau khổ vì đã có người nằm xuống ở bên kia bờ quan điểm. Tôi nó đây không phải là có tư tưởng không đấu tranh hay phản động đâu nhé. Đây là những gì tôi biết được khi đi công tác, khi được ngồi ăn cơm với người ta. Hồi đầu tôi cũng nghĩ đi theo Mỹ chết cũng chẳng oan, nhưng đến khi nghĩ lại nêu hồi đó nhỡ VNCH lấp đuợc sông Bến Hải ( giả thiết thôi nhé) tiến ra bắc và họ cũng kỷ niệm rầm rộ ngày thống nhất đất nước và trên các phương tiện thông tin đại chúng cũng rầm rộ từ tiêu diệt bọn tay sai Trung Cộng thì những người có người thân nằm xuống như tôi sẽ nghĩ gì? Tôi nghĩ rằng khôn khéo trong ngoại giao, phát triển trong kinh tế, giỏi võ và nghĩa hiệp thì không ai dám động đến Đất mẹ của chúng ta cả. Còn cứ lẹt đẹt, cứ hận thù thế này thì đất mẹ của chúng ta ngày càng bị thu hẹp, thậm chí còn bị xoá tên trên bản đồ thế giới. Mong rằng chúng ta đóng góp nhiều ý kiến hơn nữa để đưa đất mẹ đi lên và đòi lại được( thậm chí chuộc lại) những gì chúng ta đã mất.

Bác nói thế nào ấy! em đâu bảo đấy là du kích. Đó là lính, nhưng chủ yếu chỉ có nhiệm vụ quấy nhiễu, bắn xong là té. Mục đích ko phải để tiêu diệt địch mà chủ yếu chỉ là quấy rối nó mà thôi. Còn lính bắn tỉa, thì lính Mỹ đâu phải nó đóng ở nơi chống trải, mà có thể chỉ là các bốt mà thôi, bác cũng biết nước ta dọc miền trung toàn là rừng núi. Lính bắn tỉa nào mà có thể canh được tất cả các hướng đây. Dù cho ngày đó nó có kính hồng ngoại (hơi xa xỉ thời đó) thì cũng có ngắm được khi lính nàh mình núp ở sau cây, gò không vậy? Em chỉ nói thế thôi và em thấy thông tin ấy chẳng có gì là xuyên tạc cả, tên phim thì em ko nhớ, vô cùng cáo lỗi ko thì em cũng đã đưa lên rồi, em chỉ nhớ nó có chiếu hẳn hoi trên đài truyền hình VN. Chúc mọi người vui vẻ

Lúc đó tôi nghe nói không quân của ta máy bay hiện đại hơn thằng tàu ghẻ. CÓ câu chuyên chiếc quần đùi của thằng tàu ghẻ Bac nào biết chưa? Có hàng phở tàu rất ngon ở Tạ Hiện, hoá ra là trong nồi nước phở có cài quần đùi....

Đói thì đói cũng chơi, giàu mà để làm gì khi mà thỉnh thoảng mấy thằng Khửa lại cho tàu hải quân ra chơi mấy tàu đánh cá của mình, làm ngư dân mình chết ( nói đến lại uất). Thằng Khửa ấy chẳng bao giờ tha cho mình đâu, nếu có cơ hội thì nó chơi mình ngay. Em có đọc một tài liệu ( của ông ngoại - là đại tá về hưu) nói về nhận định của bộ chính trị ta trong suốt những năm từ

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

khi bon Khửu đánh ta cho đến khi mình bình thường hoá quan hệ với nó (năm 1991). Trong tài liệu đó có nhấn mạnh rất rõ là bọn Khửa nói tóm lại là CNXH nhưng nặng hơn cả là chủ nghĩa bá quyền. Nó mãi mãi vẫn là một nước bá quyền mà thôi. Nếu mình mà lơ là cảnh giác là nó sẵn sàng nuốt mình ngay. ( Chưa chắc đã bằng quân sự nhưng thằng nay ma mãnh lắm). Mà thực tế hiện nay, đối với nước mình thì bọn phản động chỉ diễn biến hoà bình, các nước ĐNÁ thì coi như đã yên ổn, chỉ có thằng Khửa là đe doạ ta trực tiếp bằng QS. Quần đảo Trường Sa còn đó, nó chả thèm nhỏ dãi ra ấy chứ. Hạm đội TBD của Nga lại rút đi rồi. May mà bi giờ mình còn vào ASEAN nên đối thoại còn cân bằng chứ một mình mình mà ngồi đàm phán với nó trước đây thì chỉ có nước chuẩn bị ten ten. Đúng là mình đang ngồi cạnh một tên cướp ngày ấy chứ. Nhưng cũng may Đảng ta sáng suốt nên luôn đề phòng. hee

Hồi đó Thằng ĐẶNG bảo VN xua đuổi Hoa Kiều, chiếm CPC là Tiểu bá (LX là Đại bá) nên dạy cho VN bài học. Lúc đó nhiều Hao Kiều về Tàu lắm mà. Tôi cũng đã nghe chuyện của 1 bà ng Hoa ở Thái Bình kể là có ng đến tận nhà vận động đi TQ mà. Lê Đình Trinh bị mấy thằng lính tàu mặc giả côn đồ chém chết ở cửa khẩu LS. Lúc đó ông nào mà mặt mũi giống tàu thì khó mà yên ổn lắm.

Tôi viết cũng khá đầy đủ về bài học của chúng ta rồi nhưng xin giải thích thêm: + Chúng ta nếu bằng đường lối ngoại giao khôn khéo đã tránh được cuộc chiến. Còn gây chiến và quấy rối thì biên giới nước nào chẳng vậy? Thời nào chẳng vậy, bây giờ ai lên Cao Bằng xem thác Bản Dốc xem, mình xây nhà trên đất mình , cách cột mốc hơn 1km mà nó vẫn sang nó đập đó thôi. Trên biển máu của bà con và chiến sỹ mình vẫn đổ đó thôi. + Đất nước vừa thoát ra khỏi cuộc chiến tranh với 90% cơ sở hạ tầng bị phá, kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào viện trợ. Các nước trên thế giới đang rất phấn khởi vì VN đã thoát ra khỏi cuộc chiến tranh. Bản thân tổng thống Ford năm 1975 cũng đã vui mừng vì chiến tranh đã chấm dứt. Nhiều nước đang bắt tay với Việt Nam và đây là cánh cửa rộng để ta đi ra với thế giới. + TQ là một nước lớn, khi lâm trận thì chẳng thể biết được bên nào thắng bên nào thua nhưng thiệt hại về kinh tế là điều không phải bàn cãi. Năm 1975 đến 1985 dân ta không có cơm để ăn, áo để mặc. Ai làm nông nghiệp thì kha hơn song ai là cán bộ công chức thời đó thì chắc không lạ gì đi xếp hàng từ 2 giờ sáng để mua sắn, hạt bo bo, ngô, gạo mốc chứ? Trong khi đó hàng tỷ USD được ném vào cuộc chiến. Mọi người phản đối tôi nhưng tôi thấy rằng thời buổi này không có tiền thì đừng mơ mà mua cái này cái nọ. Phải giầu đã, phải khôn ngoan, linh hoạt, biết tận dụng các cơ hội để giảm thiểu sự đe doạ. Hành động vũ lực chỉ là biện pháp của kẻ võ biền. Dân ta có câu lạt mềm buộc chặt hay lấy nhu thắng cương. Máy bay hiện đại là trên 30 triệu USD một chiếc, tầu chiến hiện đại hàng trăm USD một chiếc, chiếc nào ngon lên đến hàng tỷ USD chưa kể đến chi phí bảo dưỡng , vận hành. Ngân sách VN lấy đâu ra đầu tư nhiều như vậy? Nếu chạy đua vũ trang thì đất nước này liệu có chịu đựng được không? Nếu để đủ duy trì lực lượng hiện tại và bảo dưỡng đình kỳ ( không kể mua vũ khí mới) VN cũng phải cần đến 2,5 tỷ USD rồi. Cái khoản này đã là quá sức chứ chưa nói đến khoản khác đâu. Xem phát triển kinh tế các ông cứ tưởng 8%/năm là oai a? Đứng thứ 2 thế thế giới là oai a? Nước ngoài nó khen, nó đọng viên thôi. Xem cơ cấu xuất khẩu thì biết được chất lượng phát triển. Vẫn là dầu thô ( theo bộ trưởng bộ Tài chính Nguyễn Sinh Hùng thì hết dầu thô ngân sách chờ vào đâu) 6tỷ USD, may mặc, giày dép, thuỷ sản , đồ gỗ , hàng điện tử. Vẫn là xuất nguyên liệu thô và hàng nông sản. Khi nào VN xuất được hàng tỷ USD hàng hoá có hàm lượng chất xám cao như phần mềm, hàng điện tử, đồ gia dụng, máy móc công nghệ cao thì hãy nghĩ đến chuyện có nhiều tiền nhé. Các ông cứ mơ hồ về sự phát triển của quân sự , kinh tế nhưng các ông biết là các vũ khí của mình đều có độ an toàn cực thấp không? Phi công thì sợ khi lên máy bay. Thuỷ thủ thì hạm tầu, bộ binh thì sợ đạn nổ khi nào chẳng biết và tất cả đã quá cũ. 3 con SU30 thì đem ra doạ được ai? Mấy chục con Su 27 chắc chỉ đủ cho hệ thống phòng không hiện đại nó ăn gỏi trong vòng vài phút. Kinh tế thì sao? Vẫn nghèo, tiền chủ yếu là tham nhũng mà có ( 1/3 quan chức được hỏi trả lời đã từng và sẵn sàng nhân hối lộ http://vietnamnet.vn/chinhtri/2005/11/517669/ ). Đây là cuộc

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

phỏng vấn khoảng 6 ngàn người ở tất cả các ngành nghề. Ai vào miền tây quảng trị chưa nhỉ? Bà con Paco, Vân kiều vẫn còn ở những căn nhà tranh dột nát từ 40 năm trước đó (đó là ven đường, nhưng vào sâu hơn nữa chắc là tồi hơn) còn bên cạnh là những toà nhà đồ sộ của trụ sở chính quyền. Lên vùng tây bắc, rồi các tỉnh biên giới tây nguyên, dọc các tỉnh miền trung, đông nam bộ mà xem. Dân vẫn nghèo vẫn đói khổ như ngày nào, mua cho họ buồng chuối, con gà là họ mừng cuống lên cảm ơn rối rít. Và thật xấu hổ khi chỉ mấy phút sau những cuộc vui tiền triệu, những mùi chai rượu ngoại đắt tiền của mấy ông chính quyền , lãnh đạo công ty nhà nước và chúng tôi át hết cả mùi sắn bung, mùi ngô nướng và mùi kham khổ của họ. Không hiểu sao chỗ nọ chỉ cách chỗ kia vài mét . Thật buồn Mọi người cứ nghĩ là mình mua sắm vũ khí mới mà thằng Tầu công nó không biết mua chắc? Mình mua một nó mua một trăm, mình bắn nó một nó bắn 1000. Nói ra đây không phải là sợ nó nhưng để thấy rằng mình vẫn thua kém nó về mọi mặt. Nên chúng ta phải dùng mưu để nói chuyện với nó chứ không phải bắn pháo hay tên lửa sang đất nó. Nên chúng ta đừng bao giờ hão huyền, đùng bao giờ để tình cảm chi phối những việc làm của chúng ta. Nhìn sang Đài Loan, họ giầu như thế nhưng vẫn rất tiết kiệm. sang Việt Nam làm việc cơm ăn có 9.000 đòng một bữa mà họ không dám ăn. Nhật bản , Hàn Quốc cũng vậy, cực kỳ tiết kiệm và làm việc thì như một cái robót, không biết thời gian và mệt mỏi là gì. Họ giàu hơn cũng đúng thôi. Mình nghèo cứ đỏ cho hoàn cảnh, đổ cho cơ chế đổ cho thiên nhiên khắc nghiệt, các nước khác nó khó gấp vạn lần mình. Theo quan điểm của tôi muốn đòi được Hoàng Sa, giữ được Hoàng Sa mỗi người chúng ta phải tự vươn lên, vượt lên chính mình và hơn đối phương về mọi mặt( xin đùng nghĩ là Việt Nam có hơn Mỹ mà vẫn chiến thắng Mỹ đấy nhé, Xét về chung cuộc VN vẫn hơn Mỹ về mọi mặt). Còn không thì đến cái tháp rùa cũng chưa chắc đã giữ được. Cái chính là nó luôn muốn chơi mình chứ đâu phải mình ko nhận ra là mình còn nhiều cái yếu. Mình cũng muốn đối thoại lắm chứ, sau cải cách mình luôn muốn quan hệ ngoại giao với tất cả các nước. Cái này đã được khẳng định trong " 6 đặc điểm của thời kỳ quá độ lên CNXH ở VN" trong Đại hội Đảng 7 (1991). Hiện tại, nước mình có một địa vị nhất định trên TG về ngoại giao nhưng các huynh thấy thằng Khửa nó có coi luật pháp Quốc tế ra gì ko? Như Đài Loan ko có Mỹ bảo hộ nó chẳng cho toi luôn. Nó lại là nước lớn, nhiều nước có rất nhiều quyền lợi tai nó nên các huynh có thấy nước nào phản ứng nếu nó gây hấn với một nước nhỏ như mình ko? Khi tàu hải quân của nó bắn chìm tàu đánh cá của ta là chết 12 thuyền viên các huynh có thấy nước nào phản đối nó trên mặt trận ngoại giao hay ko? hay chỉ là đưa tin như một tai nạn, xung đột mà thôi. Nếu khi mà nó gây hấn ở TS, sau đó viện cớ tấn công mình (hạn chế như năm 79) thì sao? các huynh lúc đó chắc nghĩ còn LX áp lực ngoại giao hay là một số nước nào khác đây? Nói tóm lại là như ở trên đệ đã nói, mình đang ngồi cạnh một tên cướp, mà cướp thì bất chấp cần gì biết đến luật pháp đây. Mặc dù bây giờ ta còn gặp rất nhiều khó khăn nhưng vẫn luôn phải đề phòng. Cũng tại ta ko hiểu sinh ra thế nào mà lại nằm cạnh ngay một nước lớn có chủ nghĩa bá quyền như vậy. Viva Việt Nam

Đăng lại ở đây một bài tôi đã đăng ở box LSVH. Theo đó, bạn có thể tham khảo thêm một cuốn sách nữa của nước ngoài về cuộc chiến.

Bài sau trích từ cuốn: Why Vietnam invaded Cambodia - Political culture and the causes of war. Tác giả: Stephen J. Morris. Stanford University Press.

Gần hai thập kỉ trước khi là thuộc địa của Pháp, quan hệ giữa Cambot và Vietnam phụ thuộc rất nhiều vào sự tranh gìành quyền lực giữa các thành viên trong gia đình hoàng gia. Quân đội các nước Malays, Thai, Vietnam thường được thỉnh cầu cho việc tranh giành quyền lực đó. Đến đầu thế kỉ thứ 18 thì chỉ còn hai nước mạnh là Thai và Vietnam có ảnh hưởng lớn tới chính trường Cambot. Sự ảnh hưởng này khi thuộc Thai, khi thuộc Vietnam nhưng đa phần Vietnam có ảnh hường lớn hơn. Đổi lại việc bảo hộ này là việc nhượng bộ lãnh thổ hay vật cống (có thể mang tính tượng trưng). Trước sự ảnh hưởng của hai nước láng giềng, trong những năm đó cũng có những cuộc nổi dậy của người Cambot, thường là chống lại quân của nước đang bảo hộ tại bản

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

địa và chưa một nhà lãnh đạo Cambot nào lại đối đầu cùng một lúc với hai nước trên cùng một lúc. Ta sẽ hiểu thêm về chính quyền của Polpot sau này.

Pol Pot và một số sinh viên khác trở về Cambot vào năm 1953. Họ gia nhập mặt trận Issarak thân Viet (giải phóng Khơ me) do Ngoc Minh Son lãnh đạo vào những ngày cuối của cuộc chiến chống thực dân. Một điểm chú ý ở đây: sẽ lầm lẫn nếu đánh giá vai trò của Pháp trong việc hình thành Khơ me đỏ, vì một số thành viên chủ yếu của Pol Pot, tiêu biểu là Nuon Chea và Ta Mok chưa bao giờ đặt chân tới Pháp. Nhóm này đã leo nhanh lên các vị trí lãnh đạo của Đảng cách mạng nhân dân Khơ me vào năm 1960. Đảng này được đổi tên thành Đảng lao động Cambot, rồi Đảng cộng sản Cambot (KCP). Vào năm 1963 Pol Pot được bầu là Tổng bí thư. Cũng vào năm đó, do sự đàn áp của cảnh sát của Sihanuk, hầu hết thành viên của Đảng phải bỏ thành phố về các vùng rừng núi và tổ chức lại chống chính quyền Sihanuk.

Bàn một chút về chính sách của Quốc vương Sihanuk đối với Vietnam. Vào tháng 1 năm 1963 ông viết: Dù ông ta là Gia Long, Hồ Chí Minh hay Ngô Đình Diệm, không một người Vietnam nào có thể ngủ ngon cho tới khi có thể xâm chiếm, bắt làm thuộc địa và tiêu diệt toàn bộ người Cambot" (Cambodian News, Janủay 1963, p. 4) Tuy vậy, khác với Pol Pot, ông có một cách nhìn khác: " Trong quan hệ của tôi với Vietnam, tôi luôn chấp nhận một quan điểm thực tế. Trời đã tạo Vietnam là một nước láng giềng với gần 60 triệu dân ( vào năm 1960s) gấp gần 8 lần Cambot. Đỏ hay xanh đều là láng giềng nguy hiểm cả." Quốc vương Sihanuk bị đảo chính bởi Lon Nol vào tháng 3 năm 1970. Lon Nol theo đuổi chính sách quét sạch VC ra khỏi Cambot.

Quay lại với KCP, tại hội nghị Đảng vào tháng 9 năm 1971, ban lãnh đạo KCP nhận định rằng Vietnam là kẻ thù nguy hiểm nhất của Cambot với cùng quyết định là trục xuất toàn bộ cán bộ và quân đội Vietnam tại Cambot. Cần chú ý rằng khi quyết định này được đưa ra, lực lượng chính phủ Lon Nol còn đông gấp nhiều lần quân Khơ me đỏ. Chính sách này bắt đầu được thực hiện từ năm 1971 với nhiều vụ bắt cóc và thủ tiêu cán bộ Vietnam. Vào thời điểm này, quan hệ giữa KCP và Đảng Cộng sản Vietnam bên ngoài vẫn còn tỏ ra tốt đẹp, qua các thư xin lỗi bắn nhầm... Quan hệ ngày càng xấu đi và vào năm 1972 được chính thức hóa. Vào năm 1972, Khơ me đỏ có khoảng gần 40,000 quân. Hiệp định Paris được kí kết, hầu hết các đoàn quân chủ yếu của Vietnam được rút ra khỏi Cambot. Nhũng lực lượng còn lại luôn chịu sự quấy phá và ám sát thủ tiêu của Khơ me đỏ. Quan điểm của Hanoi giai đoạn này cho quân đội tại Cambot như sau: " Nếu Khơ me đỏ muốn xâm phạm chỗ đóng quân của ta thì chúng ta chỉ trả miếng vừa đủ để tự vệ nhưng chúng ta ko được nổ súng trước. Chúng ta chỉ cần dọa quân anh em. Hạn chế tổn thất một cách tối đa". Tại sao thì chúng ta có thể hiểu. Ngay sau khi giành được quyền lực vào tháng 4 năm 1975, Khơ me đỏ thực hiện một cuộc thanh trừng tàn bạo nhất trong lịch sử của các nước cộng sản. Tất cả các cư dân thành phố thị trấn đều bị đẩy về nông thôn. Tất cả những người được cho la có quan hệ với chế độ trước đều bị xử tử, cấm tôn giáo, tàn phá chùa chiền, buộc các vị sư phải làm nông dân... Bị ảnh hưởng nặng bởi Mao, KCP tuyên bố sẽ làm cuộc Đại nhảy vọt, Đại Đại nhảy vọt qua chính sách tự cung, tự cấp.

Chính sách thù địch của Pol Pot đối với Vietnam vẫn được theo đuổi. Tuy nhiên, KCP cũng có quan điểm tương tự đối với Thailand. Vào tháng 1 năm 1977, khoảng 200 lính Khơ me đỏ tấn công 4 làng của Thai dọc biên giới giết hại 29 thường dân và một cảnh sát. Những cuộc tấn công vượt biên này kéo dài tới tháng 4. Vào tháng 7, 300 lính Khơ me đỏ đụng độ với quân đội Thai. Vào tháng 8, 200 lính vượt biên giới tấn công 3 làng của Thailand.. Vào tháng 11, Khơ me đỏ đồng loạt tấn công 10 làng của Thai dọc biên giới. Quan điểm của chính phủ Thai là KCP ko đứng đàng sau các cuộc tấn công. Nhưng vào 15 tháng 12, 200 lính Khơ me tấn công các làng Thai dọc biên giới giết 16 dân thường. Chính phủ Thai ko phản đối với hi vọng xây dựng một ko khí tốt đẹp. Tuy nhiên các cuộc tấn công của Khơ me đỏ kéo dài cho tới năm 1978 và tạm kết thúc với sự can thiệp của TQ. Vào tháng 9 năm 1978, Ieng Sary tuyên bố cử đại sứ tới Bankok.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Trở lại quan hệ với Vietnam. Vào thời điểm tháng 4 năm 1975, Khơ me đỏ có khoảng 230 tiểu đoàn với quân số khoảng 60000 quân. Quân Bắc Việt ước tính 500000 quân. Tuy nhiên, vào đầu tháng 5, Khơ me đỏ đã tấn công các đảo Vietnam trong vịnh Thailand. Mặc dù bị ngạc nhiên, quân Vietnam đã đáp trả thích đáng. Vào cuối tháng 5, Vietnam đã chiếm lại được các đảo, bắt khoảng 300 tù binh. Vào ngày 2 tháng 6 Pol Pot đón tiếp Nguyễn Văn Linh và thông báo rằng đó là do sự hiểu lầm về địa lý. Biểu hiện thù địch đối với Vietnam tạm lắng.

2 năm sau, Khơ me đỏ đã chủ ý chọn ngày kỉ niệm giải phóng miền Nam để tấn công hai tỉnh An giang và Châu đốc., đốt nhà và giết hại hàng trăm người. Hanoi bị sốc bởi cuộc tấn công.

Trong vòng tháng 4 và tháng 5, Khơ me đỏ đã thực hiện các vụ tấn công có hệ thống vào các làng biên giới của Vietnam. Khoảng hai quân đoàn được tập trung tại biên giới gần Tây Ninh và cuối tháng 5, lực lượng này đã mở một cuộc tấn công lớn vào lãnh thổ Vietnam. Tuy nhiên, Vietnam vẫn gửi lời chúc mừng tới Pol Pot vào ngày 27 tháng 9 năm 1977 nhân kỉ niệm KCP.

Một kí giả người Hungary, Kandor Dura đã được mời tới thực địa để chứng kiến tội ác Khơ me đỏ đối với Vietnam. Nhiều cuộc gặp tại địa phương được bố trí. Nhiều lãnh đạo vùng đã phát biểu: Có một thế lực lớn đang đứng đằng sau và đang làm phức tạp thêm tình hình. Nhiều vị còn chỉ đích danh TQ. Tuy nhiên đột ngột toàn bộ tài liệu của phóng viên này bị tịch thu và chỉ được trao trả vào cuối năm 1977.

Cho tới tháng 9. Hanoi vẫn hi vọng có thể tránh được một cuộc chiến tranh toàn diện. Vào tháng 12, chiến sự biên giới căng thẳng thêm. Hanoi bắt đầu dùng máy bay, pháo và khoảng 20000 quân tấn công đe dọa vào Svay Rieng, chỉ cách HCMC khoảng 55 dặm. Hanoi hi vọng với đòn này có thể kéo Khơ me đỏ vào vòng đàm phán, nhưng chỉ làm tăng tính thù địch của KCP. Vào ngày 31 tháng 12 năm 1977, Cambot tuyên bố mối quan hệ với Vietnam tạm thời xấu trầm trọng với những lực lượng xâm lược Vietnam. Vào đầu tháng 1 năm 1978 Vietnam rút quân khỏi Cambot. Hanoi thông báo với phóng viên mục đích của cuộc phản công là làm dịu tính hung hãn của Khơ me đỏ. Nhưng điều đó hoàn toàn ko có tác dụng. Vào năm 1977, quân đội Cambot có khoảng 77000 quân. Bộ máy tuyên truyền của KCP tuyên bố: Vietnam là một nước lớn với 50 triệu dân và làm thế nào để Cambot, một nước với dân số chỉ có 8 triệu chiến thắng Vietnam. Chúng ta thắng họ đơn giản bởi chúng ta phải thắng họ. Theo con số, mỗi người chúng ta phải giết 30 người Vietnam. Theo con số này, một lính Cambot bằng 30 lính Vietnam. Nếu chúng ta có quân số là 2 triệu thì sẽ tương ứng là 60 triệu người Vietnam. Chúng ta ko cần 8 triệu người, chúng ta chỉ cần 2 triệu quân để nghiền nát 50 triệu người Vietnam và chúng ta vẫn còn 6 triệu người còn lại." Vào cuối tháng 5 năm 1978, đụng độ tiếp tục xảy ra trên biên giới giữa hai bên. ............ ............ Vào ngay 25 tháng 12 năm 1978, Vietnam quyết định tấn công toàn diện Cambot với 3 quân đoàn khoảng 150000 quân. Họ giành quyền kiểm soát Phnom Penh vào 7 tháng 1 năm 1979. Ban lãnh đạo Khơ me đỏ bị tiêu diệt gần nửa chạy tới vùng bắc của đất nước. Ban đầu họ định tấn công trực diện với quân Vietnam nhưng do thiệt hại quá nặng, Khơ me đỏ chuyển sang chiến tranh du kích.

Quyết định quân sự của Vietnam chống lại việc xâm phạm lãnh thổ và tấn công cư dân bởi quân Khơ me đỏ là hoàn toàn có thể hiểu được. Tất nhiên, VN đã có trách nhiệm trong việc tạo tính thù địch trong dân Cambot đối với họ trong việc cố giành quyền kiểm soát phong trào cộng sản Cambot trong các thập kỉ cách mạng và chiến tranh. Nhưng VN đã dừng can thiệp trực tiếp ngay sau năm 1975. Trên thực tế, cho tới năm 1978, lãnh đạo VN đã đáp trả các vụ tấn công của Cambot một cách tự vệ cả về mặt quân sự cũng như chính trị. Quyết định này biểu hiện cam kết tự vệ của VN và sự khôn ngoan của họ ko muốn làm mất mặt TQ.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Cuộc chiến năm ´79 là một loạt các sự mâu thuẫn, đối nghịch. Một nước nhỏ hơn với lực lượng quân sự yếu hơn "dám" tấn công xâm chiếm một nước tương đối lớn hơn. Đồng minh chủ yếu của Cambot, TQ cũng yếu hơn về mặt quân sự với đồng minh chủ yếu của VN , Liên Xô. Trong lịch sử, dân Cambot thường coi dân VN là những kẻ xâm lược, mặc dù, Thailand mới chính là nước có nhiều cuộc tấn công chiếm đất nhất đối với dân Cambot nhưng có lẽ khác biệt chủ yếu về tín ngưỡng cũng là một lí do. Các vua Việt muốn áp đặt đạo Phật VN thuộc dòng Mahayana ( giống ở TQ), lên dòng Theravada ở Cambot. Đó chính là lí giải tại sao dân Cambot hận dân VN nhiều hơn dân Thai cho đến tận ngày nay.

Cuộc chiến nào cũng có mặt lợi và mặt hại. Đối với VN , đó là sự chấm dứt và loại bỏ được một chính phủ thù địch, luôn tìm cách gây hấn, xâm chiếm.... giúp nhân dân Cambot thoát được một chế độ diệt chủng tàn bạo. Nhưng VN cũng đã phải trả một cái giá ko nhỏ. Rất nhiều chiến sĩ quân đội VN đã ngã xuống trên mảnh đất quê người. VN đã "sa lầy" vào Cambot gần 10 năm trời. Cuộc chiến giành độc lập, thống nhất đất nước đã bị cuộc chiến Cambot làm tổn hại nhiều. Ngoài Liên Xô, Vietnam đã gần như bị cô lập hoàn toàn với thế giới. Tất nhiên, đó cũng do tác động của Mỹ, nước bại trận đã tìm cách hạ thấp vị thế, gây khó dễ cho VN. Chi phí duy trì quân đội tại nước ngoài là ko nhỏ, chưa kể cuộc chiến biên giới với TQ năm 1979, lẻ tẻ đến 1985 đã dẫn đến hệ lụy là ta phải duy trì một lượng quân lớn tại các tỉnh phía Bắc để phòng tránh một cuộc tấn công tương tự.

Cuộc chiến với Cambot sẽ thật "hoàn hảo", nếu ngay sau cuộc chiến từ hai đến ba năm, VN trao trả quyền lực quản trị Cambot cho Liên hiệp quốc. Giả thiết rằng tình cảnh lúc đó các nước phương Tây đồng loạt bao vây cấm vận Việt Nam, ủng hộ Khơme đỏ. Thailand mở cửa nuôi dưỡng Khơme đỏ tại vùng giáp ranh biên giới. Cộng vào đó là sự ủng hộ ra mặt bằng quân sự của TQ. Vậy nếu rút ngay mà không có chắc thì Vietnam sẽ bị hở sườn. Chính phủ mới sẽ không chịu nổi đòn tấn công đầu tiên của Khơme đỏ. Và với đà thắng đó, lịch sử sẽ lập lại.

Hình như ngày đó ở LHQ và các nước phương Tây, khái niệm nhân quyền, tội ác chống lại loài người, tội ác diệt chủng bị "mờ" đi. Vietnam bị bao vây, cấm vận chỉ vì mỗi cái tội là "dám" thắng Mỹ.

Đệ cũng đồgn ý là việc ta đem quân sang CPC là hoàn toàn đúng đắn nhưng chỉ có điều là chúng ta phải duy trì quân ở CPC quá lâu. Tuy nhiên, thực tế vẫn khẳng định sự đúng đắn của ta trong quyết định đưa quân vào CPC.

Tướng mà không thích đánh nhau mới là lạ, đấy là ông tướng mù. Ông tướng chỉ không thích ra trận thôi còn ở nhà mà nướng quân và lên sao thì ai chẳng thích. Ông biết lính khổ như thế nào khi tham chiến không? Dân khổ thế nào khi nhường nốt miếng sắn cho lính không? Nếu người dân VN không vì cái tổ quốc này thì chắc bây giờ là một tỉnh hay một bang của người khác rồi, còn đâu có những lá cờ đỏ sao vàng như ngày hôm nay. Dữ nước đâu phải chỉ mua sắm vũ khí, đâu chỉ là ra đòn tiêu diệt đối thủ là yên thân. Giết thằng này có thằng khác có độ thích nghi cao hơn, tàn bạo hơn. Giữ được nước hay không là phụ thuộc vào dân chứ không phải là mấy cái máy bay tầu bò đó. Khi mà một người dân là một người lính thì cả thế giới này cộng lại cũng không dám đụng đến một cái cây ngọn cỏ của Việt Nam. Các ông cứ để dân nghèo mãi xem, rồi không những Tầu cộng mà còn nhiều thằng khác nó xâu xé cái đất nước này đấy. Chỉ mỗi mấy cái bản ở Tây Nguyên thôi mà hàng sư đoàn đã phải giam chân ở đó rồi, chưa kể đến công an, lực lượng đặc biệt suốt ngày đêm ăn chực nằm chờ ở dọc biên giới. Nếu ở miền bắc giáp biên giới cũng vậy xem sao? Vũ khí gì để giữ người giữ đất đây? Còn năm 1946 ( có lẽ không liên quan đến đến chủ đề này nhưng cũng xin được nói luôn) không có ngoại giao khôn khéo( hiệp định sơ bộ ngày 6/3/1946 và tạm ước Việt Pháp 14/9/1946) thì 20 vạn quân Tưởng + Lũ mắt xanh mũi lõ nó làm gỏi cả CP VNDCCH rồi, sự hết lòng vì dân ( chia lại ruộng đất giảm tô 25% , ra sắc lệnh bãi bỏ thuế thân và nhiều thuế vô lý khác, sắc lệnh bình dân học vụ 8/9/1945) đã giúp cho dân tộc VN có được ngày 7/5 đó? Phương án phải đánh nhau

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

là phương án được Hồ chủ xếp vào hàng thứ yếu, bắt buộc mà thể hiện rõ nhất trong lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến" chúng ta càng nhân nhượng giặc pháp càng lấn tới" nên bắt buộc chúng ta phải đánh. Trở lại năm 1979 chúng ta đã làm hết về mặt ngoại giao chưa? Xin thưa là chưa, chúng ta vẫn ỷ thế mạnh ( lúc đó mọi người đều cho là VN mạnh thứ 4 thế giới về quân sự) mà phớt lờ các cảnh báo của Ấn Độ, của Pháp , Liên Xô. Lúc đó các chuyên gia ngoại giao khuyên ta nên tranh thủ Liên hiệp quốc, nuôi Hun xen đủ mạnh để thành lập chính phủ trước sau đó dưới ngọn cờ diệt Khơ phù Hun để danh chính ngôn thuận vào CPC. Lúc đó sẽ không phải bị cấm vận về mọi mặt mà lại tạo được 1 hình ảnh Việt Nam nghĩa hiệp. Thật buồn cười khi phản đối Mỹ xâm lược Irắc ( Hút xen cũng phạm tội ác chống lại loài ngườ và sau khi lật đổ Hút xen mới dựng CP bù nhìn lên, vì trong nước chưa có chính phủ đối lập) mà lại cho mình đánh CPC theo cách như vậy là đúng ( giống hệt kịnh bản của Mỹ - đánh xong mới dựng Hunxen lên- khác là Mỹ đánh còn kéo thêm chư hầu còn mình thì chẳng kéo ai, mặc dù kinh tế còn cực nghèo). Như vậy là bản chất không thể biện minh cho hành động( mặc dù Khơ là thằng diệt chủng, và uy hiếp trực tiếp đến an ninh quốc gia). Dù bất kỳ lý do gì chăng nữa khi đem quân vào một nước có chủ quyền, có chính phủ hợp pháp mà không được LHQ chấp thuận thì việc đó là sai. Nhiều thằng sẽ lợi dụng cái sai đấy để đe doạ ( có cớ mà) mình. Bản thân thằng Tầu trong thời kỳ đó chỉ muốn gây sự thôi chứ chưa có ý định đánh. Cái sai lầm của người đứng đầu có thể giết chết cả một dân tộc là ở chỗ đó. Tôi rất mong có nhiều Hồ Chủ Tịch trên đất nước này.

Tôi chả biết Hun Sen hay Heng Samrin là ai. Chỉ biết là lính Pol Pot nó vào An Giang, Tây Ninh cắt cổ mổ bụng mấy nghìn đồng bào thôi ! Chỉ cần thế là đủ để đi đánh đám diệt chủng đấy rồi.

Có nói. Tình báo Ấn Độ nó cung cấp tin này chứ không phải là Nga so. Sự tập trung quân nhiều chỉ khi mình bắt đầu đánh CPC còn trước đó chỉ đủ đẻ quấy nhiễu thôi, từ khi mình đánh CPC đến khi nó đánh mình là 1 tháng rưỡi. Tin này được Ấn Độ cung cấp trước khi nó đánh mình 1 tháng nhưng các vị vẫn cho rằng nó không giám đánh.Sự chuẩn bị gấp gáp biểu hiện trong việc chuẩn bị sơ sài về phương án tác chiến và đảm bảo hậu cần. Phương tiện chiến tranh nên nó mới gặp nhiều khó khăn và tổn thất nhiều như vậy. Nếu nó chuẩn bị ký hơn và nghiên cứu mình kỹ hơn thì chắc chắn nó sẽ tiến được sâu hơn cho đến khi chạm trán với quân chủ lực. Mục tiêu của nó chắc xuống đến HN chứ không phải chỉ dừng ở Lạng sơn và Cao Bằng đâu.

Theo em đc biết thì ,trong giai đoạn và thời điểm lúc đó việc tấn công tiêu diệt "hoàn toàn" Khơ me đỏ là "hợp lý" .Bởi lúc đó khả năng ta luôi dưỡng tương lai cho Hunxen là rất mờ mịt,Khơme đỏ đã mạnh động 1 cách cực đoan ,...hằn thù dân tộc trong chúng về người VN là rất lớn..(lại đưọc TÀU đỡ đầu cho những hành động đó, có thể là có cam kết của TÀU),hơn thế Khơme đỏ cũng ko nghĩ đc rằng : sự chịu đựng... mất mát...hi sinh.. của dân tộc VN qua 2 cuộc chiến tranh đã là quá đủ cho đến ngày toàn thắng 1975,sự chịu đựng đó ko cho phép để có bất kỳ 1 hành động tàn sát nào nữa tiếp diễn với ngưòi dân VN , sau 1975.Khơme đỏ đã đi qua xa giới hạn chịu đựng của người VN,Khơme đỏ cũng không thể hình dung đc hành động đó có thể kết liễu chế độ của chúng một cách nhanh chóng như vây.Khơme đỏ đã giết hại rất nhiều KIỀU BÀO ta tại CPC,tàn sát dã man những xã vùng biên ,đưòng lối đối ngoại lúc đó của CPC với VN ta là ko thể chấp nhận đc, sự xúc phạm danh dự tới 1 dân tộc đã phải chiến đấu để bảo vệ truyền thống bản sắc của mình suôt 1000 năm .

cho cac bác đọc"...Uỷ ban trung ương đảng CS VN tỏ ra kiên quyết khi họp bí mật ở HN để quyết định điều cần làm đối với vấn đề CPC,sau khi đã rõ ràng rằng những đề nghị ngừng bắn của họ bị bác bỏ 5/12/1978.vì nhóm Ponpot đã ngăn cản mọi cố gắng đi đến 1 giải pháp hoà bình ,và như vậy 1 cuộc xâm chiếm quân sự đã trở thành 1khả năng.Nhưng UỶBAN TW ĐẢNG vẫn chọn con dưòng đúng đằng sau các lực lượng chống Ponpot bên trong ĐCS CPC và ủng hộ họ với lục luợng quân sự VN nếu tỏ ra là cần thiết...................SỰ CHỊU ĐỰNG LÀ QUÁ GIỚI HẠN,cuối cung giáng sinh năm 1978 ,mười hai sư đoàn VN khoảng 120000 quân ,với xe tăng và xe bọc thép đổ qua biên giới tràn vào CPC với 1 tốc độ làm kinh ngạc những người quan sát.Cuộc tấn

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

công đã đc đích thân tham mưu trưởng quân đội VN tướng VĂN TIẾN DŨNG chỉ huy.Tướng Dũng là người phụ trách quân giải phong NAM VN trong cuộc tiến công cuối cũng năm 1975 .Các lực lưong Khơme đỏ đã phạm phải 1 số sai lầm cổ điển .Trả lời lại 1 số thăm dò bước đầu của VN ,Ponpot tập trung hơn nửa tất cả lực lượng cảu mình để đối phó với cuộc tấn công của quân VN ở "Mỏ vẹt" hoặc vung"Lưỡi câu".Lúc đó tướng DỵNG tấn công xuyên sườn từ PLAYCU và TÂY NINH.............."

Em đc biết quyết định đánh Khơme ,ko phải là quyết định đơn độc phớt lờ cảnh báo của ÂĐ,LX,...như bác nói,quyết định đó đã đc cân nhắc trong 1 khoảng thời gian khá dài,và với sự nhất chí ủng hộ của khối XHCN ...

Ừ, đồng ý! hungdung75az hùng dũng quá nhỉ. Cậu quên mất là tướng của ta đa số là nông dân đi lính, lâu và có công, đủ trình thì lên tướng. Oánh nhau thì đi ra mặt trận chứ không nằm nhà!

Theo "Biên niên sử ngành quân khí VN", từ tháng 8/1977 Cục Vũ khí đã có lệnh triển khai sản xuất mìn, lựu đạn và chuyển trạng thái chiến đấu các kho vùng Tây Nguyên và Nam Bộ "để đối phó với tình hình phức tạp ở biên giới Tây - Nam". Nhịn nó 2 năm trời mới đánh đấy, các anh hùng võ mồm ạ! Hàng vạn đồng bào và hàng nghìn chiến sĩ hy sinh trong 2 năm ấy để cản mấy thằng đi theo dấu cây thốt nốt đấy ạ.

Về chiến tranh biên giới Tây Nam, tôi xin đóng góp một số thông tin như sau để các bạn tham khảo : Có thể chia quan hệ Việt Nam – Cam-pu-chia từ hoà bình đến chiến tranh (1975-1979) thành hai giai đoạn : 1. Từ 1975-1977 : Trong giai đoạn này đã diễn ra các xung đột nhỏ ở dọc biên giới Tây Nam. Đặc biệt là các vụ Khme đỏ đánh chiếm đảo Thổ Chu, Phú Quốc, giết hại dân thường VN. Trong giai đoạn này VN chưa đánh giá đúng bản chất của Khme đỏ cũng như những tính toán của lực lượng này và những thế lực đứng sau nó nên đã không coi xung đột biên giới là chủ trương của lãnh đạo CPC. Do đó, phía VN chủ trương giải quyết hoà bình cách tranh chấp, giữ hoà khí và chưa đánh trả quyết liệt. VN thúc đẩy xúc tiến đàm phán để giải quyết xung đột. 2. Từ 1977-1978 : Giai đoạn này tần số những lần gây chiến của Khme đỏ và quy mô tăng đột biến. Qua tìm hiểu và đánh giá VN đã nhận rõ nguyên nhân các cuộc xung đột. Chính vì vậy VN kiên quết đánh trả và đồng thời kiên trì đề nghị phía CPC thương lượng, vận động quốc tế giúp VN thương lượng với CPC (qua trung gian TQ, Không Liên Kết, LHQ nhưng không thành vì nhân tố TQ)

Nguyên nhân chiến tranh biên giới Tây Nam 1. Bối cảnh : Cuộc chiến tranh này diễn ra cuối thời chiến tranh lạnh. Mỹ mới rút khỏi ĐNÁ lục địa và đang phải tiến hành củng cố vị trí của mình trong thế giới « tự do ». Liên Xô và Trung Quốc đều lợi dụng tình thế cải thiện quan hệ với Mỹ. Đây là giai đoạn hoà hoãn thứ hai giữa hai cường quốc Xô-Mỹ trong suốt chiến tranh lanh. Quan hệ quốc tế trong khu vực ĐNÁ nói chung và Đông Dương nói riêng chịu tác động của các mâu thuẫn lớn giữa LX-Mỹ; LX-TQ; TQ-VN. 2. Mục tiêu của Polpot và nguyên nhân cuộc chiến tranh : Thứ nhất, Polpot lựa chọn mô hình cộng sản nông thôn của Mao Trạch Đông là nền tảng lý luận xây dựng CNXH. Theo lý luận này, trong chiến tranh, « nông thôn bao vây thành thị », đưa cách mạng từ rùng rú về thành phố. Còn trong xây dựng hoà bình, vai trò của nông dân là trên hết. Không cần trí thức, không cần thành phố. Cả nước là một cánh đồng. Tiến lên CNXH bằng cái đòn gánh và nồi cơm to (thuyết này của MTĐ nêu ra khi tiến hành CM công nghiệp không thành công đầu những năm 50). Chính vì vậy, Polpot đã tiến hành những « cải cách » nhằm làm trong sạch hoá xã hội CPC : loại trừ trí thức, tiểu tư sản, tầng lớp bóc lột (Việt kiều, Hoa kiều, Thái kiều…). Đối lập mô hình XHCN ở CPC với mô hình ở VN. Tiến hành tuyên truyền chống VN để loại trừ những phần tử thân VN trong Đảng Cộng sản CPC không tuân theo định hướng mao-ít

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

của Polpot. Đánh ra bên ngoài cũng là một giải pháp giải quyết vấn đề nội bộ. Lý do tương tự cũng phù hợp với trường hợp TQ năm 1979. Thứ hai, Polpot có tư tưởng « dân tôc » quái thai. Trong nước thì tiến hành đàn áp, diệt chủng nhưng lại nêu cao ngọn cờ dân tộc chủ nghĩa bằng việc tuyên truyền cho một nhà nước CPC tương xứng với hào quang của Đế chế Angco khi thịnh vượng nhất với lãnh thổ bảo gồm Nam bộ VN và phần Đông Thái Lan. Đây là một ám ảnh của không chỉ Polpot mà còn của nhiều Đảng phái CPC hiện nay nhằm lôi kéo cử trị. Polpot một phát động chiến tranh với VN (tất nhiên với hy vọng chiến thắng) nhằm lấy lại vùng đất Khme Kromm. Thứ ba, chúng ta phải kể đến sự mâu thuẫn giữa VN và Đảng CS CPC (Khme đỏ). Từ 1954, Đảng CS CPC bất đồng đường lối với VN. Cho rằng VN đã bán rẻ CPC trên bàn đàm phán tại Geneve, ký hiệp định này trên lưng cách mạng CPC và Lào. Thực chất tại Geneve, đoàn VN đã hết sức đấu tranh để đoàn Đảng CS CPC và đoàn Pathet Lào tham dự. Nhưng do tính toán của các cường quốc và do thực lực của hai lực lượng này, họ đã không được tham dự đồng thời trong Hiệp định Geneve, hai lực lượng này không được phân chia vùng tập kết (tức vùng chiếm đóng) mà phải giải giáp và gia nhập chính quyền hoà giải. Trong chiến tranh chống Mỹ, VN vừa ủng hộ Đảng CS CPC vừa có quan hệ tốt với chính quyền trung lập CPC do Hoàng Thân Xi-ha-núc đứng đầu. Trong khi Đảng CS CPC lại chống lại chính quyền của Xi-ha-núc. Năm 1973, VN ký Hiệp định Paris với Mỹ. Polpot cho rằng một lần nữa VN lại ký hiệp định trên lưng cách mạng CPC vì Hiệp định này chỉ có giá trị đối với VN và vô hình chung đẩy CPC thành mục tiêu chiến tranh của Mỹ. Thực tế là sau 1973, Mỹ tăng cường viện trợ quân sự cho chính quyền Nguỵ ở Phnôm-pênh và ném bom gây nhiều thiệt hại cho Đảng CS CPC. Trong thời gian này, Poltpot đã dần triển khai chính sách chống VN thông qua việt loại trừ khỏi ban lãnh đạo những phần tử thân VN và nhích dần về phía TQ. Thứ tư, sau khi giải phóng Phnôm-pênh, tháng 4/1975, Polpot cho rằng CPC đã thắng Mỹ. Trên cở sở « lạc quan cách mạng », Polpot cho rằng CPC hoàn toàn có thể thắng cả VN nhất là trong bối cảnh có sự trợ giúp của TQ. Vì vậy Khme đỏ đã sớm sắp đặt kế hoạch đánh VN. Thứ năm, những tồn tại lịch sử giữa VN và CPC bị Polpot công cụ hoá. Miền Nam là lãnh thổ cũ của Angkor, hồi ức về sự đối xử dã man của lính VN dưới thời chúa Nguyễn Ánh, lính Cộng hoà… Thứ sáu, sai lầm chủ quan của VN. Như trên đã nói, từ năm 1975, CPC đã nhiều lần gây xung đột. Nhưng do thiếu thông tin, quá tin vào « bạn bè », VN đã không sớm nhận ra bản chất của Khme đỏ để có biện pháp đối phó hoặc răn đe sớm hơn. Không sớm nhận thức được rõ vai trò của TQ (đến giữa năm 78 ta mới nhận biết được mối liên hệ này). Thứ bảy, vai trò « thày dùi » không thể phủ nhận của TQ. TQ là người cung cấp lý luận, trang bị vũ khí, cố vấn, hứa hẹn giúp đỡ và thúc gục Polpot đánh VN. Về vấn đề CPC, ông Trường Chinh có viết (ND ngày 24/11/1979): Cuộc chiến tranh xâm lược của bè lũ Polpot Ieng Xary chống VN thực chất là một cuộc chiến tranh của tập đoàn phản động trong giới cầm quyền Bắc Kinh, do Bắc Kinh tổ chức, nuôi dưỡng và chỉ đạo. Nó nằm trong kế hoạch từng bước kiềm chế, làm suy yếu và thôn tính VN. Văn kiện Đại hội V ĐCS Viêt-nam viết : Trung quốc " thúc đẩy bè lũ tay sai Polpot mở rộng và tăng cường chiến tranh ở biên giới Tây Nam nước ta hòng đánh chiếm nhiều vùng rộng lớn từ Hà Tiên đến Tây Ninh, tạo cơ hội cho bọn phản động trong Việt Nam nổi dậy lật đổ cách mạng. Phối hợp với kế hoạch này, Trung Quốc dựng lên cái gọi là "sự kiện nạn kiều", "cắt viện trợ", rút chuyên gia, tìm đủ cách gây rối cho ta về chính trị, kinh tế, tăng sức ép quân sự dọc biên giới phía Bắc nước ta và ở Biển Đông... Trung Quốc xúi giục bọn Polpot cự tuyệt mọi đề nghị thiện chí của VN (VKĐH V TI,tr 25-26)

Các mốc lớn cuộc chiến tranh : - Khiêu khích, xung đột : 04/5/1975 : CPC đánh Phú Quốc; 8/5/75 : đánh Hà Tiên - Tây ninh; 10/5 : đánh Thổ chu. Năm 1975 gây ra 100 vụ xung đột; năm 1976 : 280 vụ; đầu năm 1977 : 185 vụ. - 30/4/1977 : Chiến tranh biên giới (vào thời điểm này đã xảy ra chiến tranh biên giới chứ không phải đển 12/1978 như một số bạn đã nêu). - 31/12/77 : Cắt quan hệ ngoại giao. - 23/12/1978 : Khme đỏ tập trung 19/23 sư đoàn, đánh sang Việt nam. Việt nam đánh lại, truy

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

kích và đáp lời kêu gọi của Mặt trận đoàn kết dân tộc cứu nước CPC đã giúp nhân dân CPC lật đổ chế độ diệt chủng.

Các biện pháp đấu tranh ngoại giao của phía VN nhằm giải quyết chiến tranh biên giới tây nam - 4/1976 : Thoả thuận họp hội nghị cấp cao giữa hai Đảng - 5/1976 : Hội nghị trù bị họp, thoả thuận : hai bên giáo dục nhân dân, tránh va chạm; mọi va chạm phi được giải quyết trên tinh thần hữu nghị, tôn trong lẫn nhau; Ban liên lạc điều tra, giải quyết các cuộc va chạm. - 7/6/1976 : Trung ương Đảng và chính phủ Viêt-nam gửi thư đề nghị gặp phía CPC. (18-6 CPC trả lời : găp khi hết va chạm) - 10/1977 Thứ trưởng Phan Hiền gặp đoàn Polpot ở Bắc kinh, đề nghị đàm phán về biên giới (khme đỏ yêu cầu chấm dứt xung đột biên giới đã). - 31/12/1977 : Chính phủ Viêt-nam ra tuyên bố sẵn sàng gặp phía CPC - 1/1978, Thứ trưởng Phan Hiền găp phía CPC ở Bắc kinh(CPC yêu cầu VN thừa nhận đã xâm lược thì gặp) - 4/1/1978 : VN phê phán gián tiếp Trung Quốc trong vấn đề CPC - 5/2/1978 : Tuyên bố của chính phú VN gồm 3 điểm : (1) Chấm dứt xung đột, cách ly quân hai bên, rút về 5 km ; (2) Đàm phán ký hiệp ước tôn trọng độc lập, chủ quyền,toàn vẹn lãnh thổ, không xâm lược, lật đổ ; (3) Thoả thuận hình thức bảo đảm quốc tế. - 10/3/1978 : Qua TTK LHQ, đề nghị LHQ giúp hai bên ngồi vào đàm phán - 3/1978 : Đề nghị Xrilanca, chủ tịch phong trào KLK giúp VN gặp CPC - 10/4/1978 : Bộ trưởng ngoại giao VN gửi công hàm nhắc lại nội dung 5/2/1978 - 6/6/78 : BNG VN gửi công hàm nhắc lại đề nghị ngày 5/2/78 và hai điểm : (1) Chấm dứt hoạt động quân sự, lưc lượng vũ trang rút về 5 km ; (2) Bàn địa điểm họp hai bên. (12-4 CPC bác bỏ, nêu 3 vấn đề : biên giới, âm mưu lật đổ, quan hệ đặc biệt) - 27/6/1978 : TTXVN bác bỏ lời vu cáo 24/6/78 của IENGXARY về kế hoạch VN làm đảo chính cùng với CIA. - 7/1978 : tại hội nghị ngoại trưởng KLK Beograt VN đưa dự thảo nghị quyết kêu gọi VN và CPC giải quyết xung đột - 23/12/1978… đoạn này tất cả các bạn đều đã biết và sau đó là giải phóng CPC.

Đánh giá việc VN giải quyết chiến tranh biên giới tây nam, giúp nhân dân CPC lật đổ chế độ diệt chủng Polpot - Giai đoạn đầu 1975-77 : Ta chưa thấy rõ bọn Polpot; còn coi là cộng sản chân chính : chủ trương không đánh trả nên bị thiệt hại. - Các biện pháp đấu tranh ngoại giao với CPC đã nêu được thiên chí muốn giải quyết xung đột băng đàm phán, song chưa nêu rõ trên dư luận quốc tế việc Việt Nam sẽ vào CPC là phòng vệ chính đáng, vừa để truy kích địch, vừa giúp nhân dân CPC lật đổ chế độ diệt chủng, thậm chí lúc đầu còn Viêt nam tuyên truyền không có quân VN ở CPC. Điều này dẫn đến thế giới nghi ngờ tính toán của Viêt nam. - Về mặt quân sự : Sử dụng chiến thuật không phù hợp. Nhiều nhà nghiên cứu quân sự đã mô tả chiến thuật này là « ném đá ao bèo » hoặc « xua gà ». Chính vì vậy, mặc dù giành chiến thắng nhanh chóng nhưng không tiêu diệt được sinh lực địch, chỉ xua tan, không bắt được đầu sỏ do đó địch mau chóng cụm lại. - Chưa chuẩn bị tổt lực lượng cho một kể hoạch hậu Polpot. Việc Đảng của Hênh Somrin thành lập tại Viêt Nam quá muộn dẫn đến tính hợp pháp của đảng này trên thế giới chưa cao. Đảng này cũng không đủ mạnh để đảm nhận vai trò lãnh đạo CPC sau chiến tranh. - Sai lầm lớn nhất của Viêt Nam là việc ở lại CPC quá lâu, bị cuốn vào chiến tranh du kích với vị trí bất lợi. Đúng như một bạn đã nói, chúng ta có lẽ đã có giải pháp nào hay hơn thế. Chẳng hạn sau đó rút về nước, yêu cầu LHQ vào giám sát (tất nhiên khả thi hay không sẽ phụ thuộc vào TQ với vai trò là thành viên thường trực HĐBA LHQ)… Hậu quả của việc chúng ta phải ở lại là rất lớn cả về kinh tế, chính trị, ngoại giao… Đến năm 1991 khi Hiệp định Paris về CPC được ký kết chúng ta mới phần nào thoát khỏi gánh nặng này.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Về nguyên nhân chiến tranh biên giới phía Bắc xin có một số thông tin cùng các bạn như sau : Để đánh giá đúng nguyên nhân cuộc chiến này trước hết phỉa xem lại quan hệ giữa VN và TQ từ 1975 trở đi. Trong giai đoạn 1975-1978, Việt nam vẫn coi TQ là nước XHCN do đó chủ trương phát triển quan hệ với TQ như với các nước XHCN khác, giải quyêt các vấn đề giữa hai nước qua thương lượng. Tuy nhiên trong quan hệ hai nước đã nảy sinh một số vấn đề.

1. Việc Trung Quốc cắt viện trợ đã cam kết với VN : Có thể nói cắt viên trợ là một bộ phận trong chính sách của TQ nhằm ép VN theo định hướng của TQ, phục vụ mục tiêu bình thường hoá quan hệ với Mỹ, tăng cường mở rộng ảnh hưởng ở ĐNA. Trong hai năm 1969-1970, để phục vụ tiếp xúc với Mỹ, ép VN giảm nhịp độ chiến tranh thống nhất VN và giảm đàm phán với Mỹ ở Paris, Trung Quốc liên tục giảm viện trợ cho Việt Nam. Riêng về viện trợ quân sự, TQ chuyển dần sang viện trợ vũ khí phòng thủ nhằm giảm khả năng tiến công của quân đội VN. Tiếp tục đặt vấn đề viện trợ của TQ trong yêu cầu VN giảm quan hệ với LX, thậm chí khuyên VN từ chối viện trợ của LX. Mao tuyên bố : TQ có thể bao VN hết nếu VN thôi nhận viện trợ của LX. Ý đồ của TQ bộc lộ rõ là âm mưu độc quyền công cụ hoá chiến tranh VN trong đàm phán với Mỹ. Ngược lại trong hai năm 1971-1972, TQ lại tăng viện trợ nhằm gây sức ép với phía Mỹ trong đàm phán Trung - Mỹ. Đồng thời giai đoạn này tình hình chiến trường căng thẳng hơn nhiều nên phái VN cũng yêu cầu TQ và LX tăng viện trợ thêm. Năm 1973, lãnh đạo tuyên bố giữ nguyên mức viện trợ trong 5 năm cho VN. TQ muốn duy trì nguyên trạng VN (chia cắt hai miền như Triều Tiên và đúng với thoả thuận giữa TQ và Mỹ ở Thượng Hải) nên chuyển hẳn viện trợ vũ khí tiến công sang vũ khí phòng thù nhằm ngăn cản khả năng VN giải phóng và thống nhất. Đến cuối năm 1975, TQ chấm dứt mọi viện trợ không hoàn lại cho VN. Cuối năm 1977 TQ chấm dứt cho vay. Căng thẳng trong vấn đề viện trợ, cho vay và chuyên gia TQ ngày càng tăng cao. Sau khi tiến hành rút chuyên gia khỏi nhà máy dệt Vĩnh Phú tháng 5/1978, giữa tháng 5/78, TQ tuyên bố cắt 21 công trình TQ đang giúp VN, cuối tháng 5/78, cắt 51 công trình , tháng 7/78, TQ rút toàn bộ chuyên gia, cắt toàn bộ viện trợ. Có thể nói viện trợ của TQ cho VN trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ phục vụ một cách sát sao chính sách của TQ đối với Mỹ và khu vực. Đúng như câu nói mà nhiều người đều đã từng nghe : TQ đánh Mỹ đến người VN cuối cùng. Viện trợ này một mặt để nuôi chiến tranh ở VN nhằm thúc đẩy đàm phán Mỹ - Trung. Mặt khác viên trợ này nhằm buộc VN nằm trong quỹ đạo của TQ, gạt ảnh hưởng của LX đối với VN và thông qua VN sẽ tăngg cường ảnh hưởng trong khu vưc. Nên biết rằng trong suốt giai đoạn này TQ lớn tiếng ủng hộ các phong trào CS mao-ít tại các nước khác trong khu vực với ý đồ sử dụng lựclượng này và cộng đồng người Hoa như là tiền trạm cho chính sách của TQ trong khu vực. 2. Vấn đề xung đột biên giới VN – TQ 1975-1978. Tranh chấp biên giới là một trong những đặc điểm quan hệ VN-TQ kể từ khi hai nước tồn tại như la hai quốc gia. Trong các tranh chấp này hầu TQ luôn là bên chủ động tạo vấn đề thông qua di dân, mua chuộc các nhóm dân tộc thiểu số ở vùng biên hoặc lấn chiếm bằng quân sự, xâm canh…Trong giai đoạn này, khiêu khích biên giới là bộ phận trong chính sách của Trung Quốc chống Việt Nam nhằm gây mất ổn định cho Việt Nam, ép VN nằm trong quỹ đạo ảnh hưởng của TQ. Những hành động lấn chiếm của TQ diễn ra một cách hệ thống ngay từ sau khi Hiệp định Geneve được ký kết nhưng đến khi VN thống nhất, TQ tăng cường hơn nữa các hoạt động này. Bị vong lục Bộ Ngoại giao Việt Nam ngày 14/2/79 nêu tóm lược lịch sử biên giới Việt Nam - Trung Quốc từ các công ước ký kết giữa Chính phủ Pháp và triều đình Mãn Thanh 1887, 1895. Trong đó ghi rõ những vi phạm của Trung Quốc : năm 1974 : 179 vụ; 1975 : 294 vụ; 1976 : 812 vụ; 1977 : 873 vụ (tổng cộng từ 1974-1977 : 2158 vụ). Từ năm 1975-1977 : 1.500 lần tàu thuyền TQ xâm phạm vùng biển VN. Kể từ tháng 9/78 khi Trung Quốc chấm dứt đàm phán về người Hoa, Trung Quốc đẩy mạnh hoạt động chuẩn bị chiến tranh ở biên giới, điều động hàng chục sư đoàn, đem nhiều vũ khí dụng cụ chiến tranh tới biên giới. Đồng thời Trung Quốc kích động người Hoa gây rối ở vùng biên giới, tăng cường hoạt động vũ trang xâm phạm lãnh thổ Việt Nam. - Các bác chú ý đoạn này hộ tôi cái nhé

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Tháng 1/1979, Đặng Tiểu Bình khi thăm Mỹ, Nhật đã đe doạ "cho Việt Nam một bài học cần thiết", "cần phải trừng phạt Việt Nam". Theo hãng tin ANSA từ Nữu Ước ngày 23/1/79 : “Trung Quốc đã chuẩn bị kế hoạch mở một cuộc xâm lăng vào Việt Nam".

3. Vụ "nạn kiều", người Hoa Gây vụ "nạn kiều" nằm trong chính sách chống Việt Nam của Trung Quốc nhằm gây rối cho Việt Nam, phá hoại kinh tế của Việt Nam (do người Hoa bỏ công việc, ra đi hàng loạt) tạo tâm lý chống Việt Nam trong nhân dân Trung Quốc ép VN phải nhân nhượng trong vấn đề biên giới, CPC… Ở Việt Nam có trước 1978 có khoảng hơn một triệu người Hoa, nhiều người Hoa là tư sản. Từ 24/3/1978 Việt Nam tiến hành cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh. Do nắm vai trò chính trong kinh tế tư nhân ở Miền Nam, người Hoa là lực lượng bị ảnh hưởng nhiều nhất của chính sách này. Nhân dịp này, cuối tháng 4/1978, Trung Quốc chủ động nêu ra vụ "nạn kiều" Đây thực ra là một vấn đề khá nan giải. Từ tháng 5/1955, hai Đảng Việt Nam - Trung Quốc tho thuận là Hoa kiều ở Việt Nam do ĐLĐ Việt Nam phụ trách : Đại sứ quán Trung Quốc không cấp hộ chiếu cho người Hoa, chỉ cấp "chứng minh thư du lịch" theo danh sách của Việt Nam. Ở miền Nam, theo chính sách của chính quyền NĐD, từ 1956 hầu hết Hoa kiều phải vào quốc tịch Việt Nam, trở thành người Việt gốc Hoa. Như vây thực chất ở VN không còn thừa nhận khái niệm Hoa kiều mà chỉ có cộng động người Việt gốc Hoa. Họ là những công dân VN và phải chịu pháp luật VN như mọi công dân khác. Nhằm gây hận thù dân tộc, kích động tâm lý chống Việt Nam trong nhân dân Trung Quốc, TQ đã tung tin tuyên truyền đe doạ, lôi kéo người Hoa của Trung Quốc để gây vụ "nạn kiều". Từ đầu 1977, trong người Hoa có tin đồn : Trung Quốc ủng hộ CPC chống Việt Nam. Chiến tranh Trung Quốc - Việt Nam sẽ xảy ra. Người Hoa ở Việt Nam sẽ bị thiệt hại, phi rời Việt Nam nhanh. Chính phủ Trung Quốc kêu gọi người Hoa về nước, ai không về là phản bội Tổ quốc. Trung Quốc quyết định từ 1/9/78 cấp lữ hành chứng thay cho hộ chiếu cho Hoa kiều chưa có hộ chiếu Trung Quốc. Ngày 8/8/1978, hai bên họp cấp thứ trưởng, song không tho thuận được gì do phía Trung Quốc họp để tuyên truyền, kích động người Hoa, gây tâm lý chống Việt Nam trong nhân dân Trung Quốc. Cũng ngày 8/8/1978 xung đột ở cửa khẩu Bắc Luân, Quảng Ninh. Các ngày 10, 11, 13, 19, 20/8/1978, đặc biệt ngày 25/8/1978, TQ kích động người Hoa khiêu khích ở Hữu Nghị quan làm 2 người chết, 25 bị thương (7 bị thương nặng). Thủ đoạn của TQ còn thâm hiểm ở chỗ sau khi kêu gọi người Hoa về TQ, tập trung người Hoa ở các cửa khẩu, hải cảng TQ lại không mở cửa khẩu hay cho tầu đến đón người Hoa gây ra tình trạng lộn xộn. Đặc biệt ngày 19/8/1978, Trung Quốc bắt đầu yêu cầu Việt Nam nhận lại người Hoa (đến đây thì thủ đoạn “thâm nho nhọ đít” như một số bạn nói đã lộ mặt)

Nguyên nhân của cuộc chiến tranh 17/2/1979 :

1. Một số nhà nghiên cứu cho rằng Trung Quốc đánh Việt Nam vì Việt Nam chống Trung Quốc, thể hiện qua các sự kiện lớn : - Vấn đề người Hoa - Việt Nam liên minh với Liên Xô, góp phần thực hiện chiến lược của Liên Xô bao vây Trung Quốc, mở rộng ảnh hưởng ở khu vực ảnh hưởng truyền thống của Trung Quốc. - Lật đổ đồng minh của Trung Quốc ở CPC, xây dựng liên minh đặc biệt Việt Nam-Lào-CPC, trái với chiến lược của Trung Quốc ở ĐNA''. 2. Một số ý kiến khác cho rằng : Trung Quốc đánh Việt Nam chủ yếu nhằm phục vụ việc điều chỉnh chiến lược toàn cầu của Trung Quốc : đi với Mỹ và phương Tây nhằm tranh thủ vốn và khoa học kỹ thuật của họ phục vụ 4 hiện đại hoá (đánh cho người ta xem); phá thế 2 cực Xô-Mỹ, xác lập thế 3 cực Xô-Mỹ-Trung gii quyết công việc thế giới; phục vụ chiến lược của Trung Quốc ở ĐNA''.

Những ý kiến nêu ở phần (1) đáng để suy nghĩ, song cần cân nhắc thêm các khía cạnh : - Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa của Việt Nam từ 1974, liên tục xâm phạm, khiêu khích biên

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

giới trong những năm về sau, trước khi có vụ người Hoa, trước khi Việt Nam ký với Liên Xô hiệp ước hữu nghị và hợp tác và vào CPC giúp nhân dân CPC lật đổ chế độ diệt chủng. - Người Hoa ở CPC bị bọn Polpot đối xử tệ hại, song Trung Quốc không phản ứng, ngược lại, còn viện trợ cho chúng. - Anbani chống Liên Xô gay gắt, liên tục, song từ 1971, Trung Quốc đã giảm viện trợ cho Anbani, không cử đoàn Đảng sang dự đại hội Đảng Anbani và từ 7/7/1978 đã cắt hoàn toàn viện trợ, rút chuyên gia về nước vì những lý do kỹ thuật. Những mốc đó gắn với các mốc điều chỉnh chiến lược của Trung Quốc : 1971 đón Kissinger và 1972 đón Nixon. - Việt Nam đã nêu quan hệ đặc biệt với Lào và CPC từ 1976; đã ký Hiệp ước hữu nghị và hợp tác với Lào ngày 18/7/1977, song Trung Quôc không phản ứng.

Trong Bản báo cáo của Chính phủ VN trước Quốc hội tháng 5/1979 nêu rõ nguyên nhân của cuộc xâm lược của Trung Quốc là : - Tiêu diệt một bộ phận lực lượng vũ trang của ta, phá hoại tiềm lực quốc phòng và kinh tế, chiếm đoạt đất đai của ta, kích động bạo loạn. - Buộc chúng ta từ bỏ trách nhiệm giúp đỡ Campuchia, tạo điều kiện cho bọn Polpot-Ieng sary đẩy mạnh hoạt động chống lại nhân dân Campuchia, khôi phục ách thống trị của chúng. - Tranh thủ sự tín nhiệm của Mỹ và các nước đế quốc đối với Trung Quốc, cầu mong các nước đế quốc liên minh chặt chẽ hơn nữa với Trung Quốc, giúp Trung Quốc nhiều hơn để thực hiện kế hoạch 4 hiện đại hoá hòng nhanh chóng ngoi lên địa vị một cường quốc siêu đẳng, để chống Việt Nam, chống Liên Xô, chống lại các trào lưu cách mạng thế giới. - Thị uy với các nước ĐNA'', gỡ thể diện của chúng sau thất bại nặng nề ở CPC.

Thực tế TQ còn muốn trừng phạt VN vì đã làm hỏng tiến trình hoàn hoãn Mỹ -Trung do việc VN giải phóng miền Nam thống nhất tổ quốc. Làm cho thoả thuận của TQ với Mỹ ở Thượng Hải vô nghĩa và như vậy làm cho khả năng thống nhất TQ với Đài Loan trở nên khó khăn. Ngoài ra, việc TQ đánh VN cũng là để giải quyết các vấn đề nội bộ. Như nhiều bạn đã phân tích, ĐTB mới trở lại nắm quyền nhưng định hướng 4 hiện đại hoá không được chấp nhận bởi tất cả các phe phái. Vị trí chính trị của họ Đặng chưa thực sự được bảo đảm. Trong bối cảnh đó đánh VN sẽ chuyển dịch trọng tâm dự luận TQ ra ngoài tạo điều kiện cho Đặng tiến hành cải cách như đã định. Thực tế lịch sử TQ đã nhiều lần chứng minh thủ đoạn chính trị này của giới cầm quyền TQ : Tể tướng Vương An Thạch khi tiến hành cải cách cũng đánh Đại Việt để đánh lạc hướng dư luận. Dưới thời Mao, những xung đột biên giới với Ấn Độ, LX cũng gắn liền với những khủng hoảng chính trị nội bộ sau Đại nhảy vọt, Trăm hoa đua nở hay Đại Cách mạng văn hóa.

Nguyên nhân từ phía VN : - Không có đánh giá đúng về TQ ngay từ đầu. Thực ra sau Geneve, VN đã phần nào nhận ra được thâm ý của TQ và trong suốt kháng chiến chống Mỹ, VN đều cảnh giác với những gì TQ thúc giục chúng ta : Cách mạng văn hoá, trường kỳ kháng chiến không đàm phán với Mỹ, không nhận viện trợ của LX, đưa quân tình nguyện TQ sang đánh Mỹ ở VN, để TQ đứng ra làm trung gian đàm phán với Mỹ… VN vẫn có một phần tin vào sự hợp tác “vô tư” của TQ nên khi gặp vấn đề từ năm 1975 đã không xử lý đúng đắn được. - Không đánh giá đúng vấn đề CPC để dẫn đến phải đưa quân vào CPC tạo cớ cho TQ đánh VN với sự ủng hộ ngầm hoặc công khai của Mỹ và các nước ASEAN đặc biệt là Thái Lan. - Không cân bằng được quan hệ giữa VN-TQ và VN-LX. Tạo cớ cho TQ tố cáo VN liên minh với LX để bao vây TQ.

Tóm lại cuộc chiến ở biên giới phía Bắc, nếu nhìn từ cả hai phía thì khó tránh khỏi. Một mặt TQ đã chuẩn bị cuộc chiến này như là một con bài trong quan hệ với Mỹ và ASEAN (TQ tuyên bố : “đánh cho người ta xem”). Mặt khác TQ cũng cần có chiến tranh để giải quyết các vấn đề nội bộ. Và cuối cùng những thiếu sót của VN cũng đã góp phần làm cho cuộc chiến nổ ra. Mặc dù TQ không dạy được cho VN bài học mong muốn là phải thần phục TQ, nhưng thực tế cho thấy VN cũng nhận được nhiều bài học qua vụ này. Bài học lớn nhất là bài học sống như thế nào với thằng láng giềng vừa to khoẻ, vũ phu, tham lam, giảo hoạt. Con người ta có nhiều thứ có

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

thể lựa chọn được (kể cả vợ, chồng) nhưng cha mẹ, anh em, họ hàng và thằng hàng xóm thì không. Chính vì vậy truyền thống VN đã để lại câu nói chỉ đạo cho ứng xử với làng giềng là : “bán anh em xa, mua láng giềng gần”. Trong khi đó VN lại đi tìm kiếm một ông anh ở rất xa (LX) để chọc tức một thằng láng giền gần. Bài học thứ hai, VN là nước nhỏ (như Cụ Hồ nói : nước nhược tiểu) thì tốt nhất không nên giây vào cuộc chơi của các nước lớn. Mà nếu vì quyền lợi của mình bị xúc phạm mà phải tham gia vào thì giữ cân bằng trong quan hệ vơi các nước lớn là an toàn nhất. Không nên thực hiện “nhất biên đảo”. Các nước lớn sẵn sàng hy sinh lợi ích của các nước nhỏ để đạt mục tiêu của mình. Nam tư, Hy lạp đã bị LX vứt bỏ trong chiến tranh TG II đã là ví dụ. Và chính trong vụ việc này thái độ của LX cũng đủ cho VN một bài học. Mặc dù ĐTB đã tuyên bố sẽ “dạy cho VN một bài học” từ 31/1/1979, nhưng LX vẫn làm ngơ cho dù đã ký Hiệp ước với VN trong đó có điều khoản tương trợ khi bị xâm lược và bị đe doạ xâm lược. Thực chất tuyên bố của Đặng ở Mỹ và sau đó ở Nhật không chỉ nhằm vào Mỹ và đồng minh hay VN mà còn là câu xin phép LX : tớ sắp đánh thằng VN, cậu có ý kiến gì không. Sự im lặng của LX là câu trả lời đồng ý : cậu cứ việc đánh, tớ sẽ kiếm chác tí trong vụ này… Và sau đó, tháng 5/1979, LX được VN đồng ý cho vào cảng Cam Ranh.

Hàng vạn hàng ngàn người trả giá gì ở đây? Hay là cái giá của sự ngu xuẩn, trả giá việc đánh bóng tên tuổi?. Rồi sa lầy nghiêm trọng , rồi phải bàn giao cho LHQ, cũng may là thế giới đổi chiều nếu không LHQ nó không chịu nhận, LX ngả mũ thì đến bây giờ VN chẳng có nổi cái máy tính và mạng Internet để anh em minh ngồi tán ngẫu như thế này .Nhưng cuộc chiến cũng đã kịp làm cho bao nhiêu thế hệ phải còi xương và suy dinh dưỡng.Tôi còn nhớ mãi khi hai người cậu tôi hy sinh ở phía Tây Huế ông bà ngoại tôi gạt nước mắt động viên người cậu còn lại và 2 anh trai tôi lên đường. Nhưng khi có lệnh năm 78 đi CPC ông bà tôi phản ứng quyết liệt. Nhất quyết không cho đi với lý do đất nước mình thống nhất rồi còn việc của người ta mình đừng xen vào,bây giờ tôi thấy họ có lý khi làm điều đó. Anh thứ 2 của tôi cũng chết vì bị phục kích và đến bây giờ bẫn chưa tìm được xác ,Khi nhận được tin báo tử ông bà và mẹ tôi không còn đứng vững được nữa. May lần đó bố tôi ở chiến trường Lào về nghỉ phép nên cả nhà cũng có chỗ dựa. Ai có nỗi đau mất người thân thì mới thấy hết được sự tàn khốc của cuộc chiến này. Ai cũng thừa biết dân tộc CPC là đồ phản phúc từ những năm đầu thế kỷ 20 (vì thế Ông Hồ mới quyết đinh giải tán ĐCS Đông Dương) gió chiều nào nó theo chiều đó,nó áp dụng ngay chiến thuật mình vừa dạy nó, đánh giai giẳng. Ngày nó là dân, đêm nó là quân, lấy gài mìn phục kích làm chính. Hồi đầu dân nó còn quý bộ đội rồi sau đó nó quay sang căm gét, vì mình đâu phân biệt được dân và quân, để bảo vệ tính mạng lính ta xả bừa vào bất kỳ nơi nào nghi ngờ và có vật lạ chuyển động. Dân nó chết vì lính mình cũng rất nhiều. Mình càng đánh càng thiệt hại nặng, chứ hồi đầu sang nó không có khả năng chống cự. Đánh một lèo đến Phnômpênh. Khơ trả giá đắt khi đem quân chủ lực ra nghênh chiến mặt đối mặt với mình. Đến bây giờ người ta cứ tuyên truyền rằng dân nó biết ơncông mình thế này thế nọ nhưng đó là mình tự kể công mình thôi chứ còn ai đã từng sang CPC thì biết, dân nó vẫn còn ghét và căm thù mình lắm. Nó bảo mình chiếm đất, và đe nẹt nó đấy. Mọi người bảo đem quân đánh nó là đúng ư? Vậy bây giờ CPC là của ai? Người thượng chạy sang đất ai, và bàn đạp để nó chống phá mình xuất phát từ đâu? Không phải cái sai lầm có thể chứng minh được ngay một lúc và không pahỉ ai cũng nhận ra. Mỗi ngày một hy vọng là ngày mai se tiêu diệt được nó rồi đến 9 năm cũng chẳng tiêu diệt nổi.Nếu không coi là sai lầm thì mình đâu chịu rút quân, đúng không? Nhiều người trên diễn đàn này cho rằng TQ đánh mình là tất yếu và là sự chuẩn bị nhiều năm? Đánh nhau khó lắm đấy, phải có lý do để đánh trừ những thằng cùn như Hutxen. TQ năm đó có 10 đầu 20 tay cũng không dám đánh VN mà không có lý do vì: + Đặng đang cải cách kinh tế, kết thân phương tây. + Mỹ hồi đó đang muốn bình thường hoá với ta ( thể hiện ở việc quyết định trao trả ĐSQ của VNCH cho ta), mà lúc đó TQ đang đẩy mạnh quan hệ với Mỹ Kết cục là để cái cớ ngon để thằng Tầu nó đánh mình, đến bây giờ TQ vẫn chi phối được CPC. Hậu quả keo theo đến giờ chưa có con số chính thức nhưng cực kỳ nặng nề. Thiệt hại trực tiếp và thiệt hại do cấm vận.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Theo em thì ta chiếm đóng Campuchia là có kết qủa đấy chứ.Nếu ta không diệt tận gốc rễ Ponpot thì làm sao biên giới cũa ta yên ổn đến hôm nay.Nếu ta không dứt điểm vào thời gian đấy thì chiến tranh sẽ xãy ra dài dài ơ biên giới , nó cứ chiếm rồi ta đuổi nó về thì mệt lắm.Còn bây giờ ta đã dựng được một chính quyền thân VN rồi đấy.Tuy là có mất mát hy sinh, nhưng cũng đáng chứ Bác Hungdung 75 ah.Thằn Ponpot nó khùng lắm, đồng bào nó mà nó còn diệt chủng nữa là.Nếu không diệt nó thì, nó trả toàn bộ hận thù lịch sử lên dân tộc ta lúc đấy thì không ai gánh nổi đâu.Vì vậy không phải như bác nào ấy bảo là chính quyền ta thời đó thích đánh nhau đâu.Bác tưỡng tượng xem thằng khùng Ponpot mà nắm chính quyền đến bây giờ thí Mỹ sẽ diệt nó trước ta nhỉ.( vì thằng Khùng này nó ác hơn cả Sadamhutsen)

Hồi xưa tôi luôn tin tưởng thế. Chỉ đến khi mấy thằng Thuỵ điển cùng lớp nó chỉ cho mấy cái sách dịch của LXô (không nhớ tên) mới biết chỉ có Liên xô và Ấn độ ủng hộ thôi. Các nước xã hội chủ nghĩa thì không ý kiến gì vì đợt đó Liên xô cũng đang đánh Apganistan và ép khối phải ủng hộ. Kinh nghiệm Tiệp khắc bị Liên xô đưa quân sang đánh năm 1968 làm các nước đó phải cân nhắc.

Theo cuốn sách đó thì sau khi Việt nam ở lại Campuchia quá lâu mà không tiến hành bầu cử và rút quân, cũng như cho Liên hợp quốc vào điều tra, hàng loạt nước đã cô lập ngoại giao với Việt nam, trong đó có cả những nước gần gũi nhất với ta là Đông Âu và Đông Bắc Âu. Cái này trong bài của Tiến sỹ Lê Đăng Doanh, cựu trợ lý của mấy đời tổng bí thư, phát biểu trước Đại hội Đảng trù bị, được đưa lên Internet hồi đầu năm cũng nói tương tự.

Tất nhiên hệ quả này còn là do có cả sức ép của Mỹ + Trung quốc nữa. Đến nỗi nhiều tổ chức quốc tế cũng đình chỉ hoàn toàn quan hệ với Việt nam (World bank và IMF chẳng hạn).

Cho đến năm 1988, Việt nam muốn quay lại chính trường quốc tế, yêu cầu đặt ra đầu tiên của Liên hợp quốc và các nước, đặc biệt là khối láng giềng Đông Nam Á và TQuốc, là ta phải rút quân khỏi Campuchia, tổ chức bầu cử, trả lại tài sản cho Campuchia, ký hiệp định đất đai với Campuchia... gì đấy nữa tôi không nhớ hết. Sau đó thì mới có đàm phán cho VIệt nam quay lại. Do đó từ năm 88-89 ta rút đại quân ra khỏi Campuchia, và bắt đầu quá trình đàm phán hoà bình ở Giacácta, thủ đô Indonexia. Đoàn nhà ta do Bộ trưởng Bộ ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch dẫn đầu (ông vừa mới mất).

Sau khi LHợp Quốc vào Campuchia xong thì mới bắt đầu tiến trình đàm phán bình thường hoá TQ-VN, Mỹ-VN, Pháp-VN, ĐNÁ-VN.

Sách tôi đọc năm 2002 ở Anh, được in năm 97 gì đấy, dịch từ tiếng Nga sang tiếng Pháp và Anh.

Đừng nói cùn như vậy, khi nào chú trực tiếp cầm súng, chú có người thân ngã xuống .Khi nào chú có điều kiện đi thực tế khắp các bản làng của Việt Nam. Đi sang CPC, và các nước trên thế giới người ta nói cho mình nghe những gì suy nghĩ về mình thì lúc đấy hãy nhận xét là ai thối mõm nhé. Còn bao giờ vẫn có cảnh khen nhau thô thiển, có cảnh chỉ nghe điều thuận không nghe điều nghịch thì tất cả rồi sẽ vẫn lẹt đẹt và suốt ngày chỉ biết ôm gối ngồi lo thằng Tầu nó có tha mạng mình hay không. Ông qdndvn nói đúng, chẳng có ma nào nó thèm ủng hộ cái lối hành xử theo kiểu cao bồi đó của mình. Đến khi sa lầy không cứu vãn nổi nó ép cho lòi cả mắt. Giá nào cũng gật vội đó thôi. Kết quả là 30 năm đánh Mỹ gian khổ là vậy thì còn có gạo mà ăn còn 10 năm đánh thằng CPC (làm điều tốt đẹp) thì sắn không có mà húp. Hồi đó nó còn bắt cho mượn cảng, mượn đất để đưa quân và phương tiện vào giám sát rút quân và thi hành lệnh ngừng bắn, cũng may mà có thằng Thái Lan và mấy thằng tây âu nó bênh chứ không thì còn nhục nữa. Ai có tài liệu đàm phán để rút quân post lên cho anh em mở rộng tầm nhìn chút? Hồi đầu thì nó còn vcần mình (vì lúc đó Liên Xô và các nước Đông âu vẫn còn) còn sau khi Liên Xô cải cách nó biết thừa là LX sụp thì nó chẳng thèm chơi với mình nữa. Đến bây giờ lại chạy đi

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

lạy nó có phải là nhục không? Nếu tỉnh táo hơn thì mình nói chuyện với tư cách là người nó cần chứ? Không nhanh chóng thoát khỏi cái quan điểm lỗi thời của TQ mình sẽ mãi mãi là thằng cu em của TQ thôi. Hiểu chưa? Sau bao nhiêu năm bị nó o bế, bây giờ khi mở rộng quan hệ với các nước lớn, các nước giầu nó mới chịu dẫn xác sang xoa dịu một chút đó. Kế hoạch của Hồ Cẩm Đào là đến APEC năm 2006 mới tiện họp rồi ghé thăm luôn đấy. Nhưng trước tình hình mới nó phải gấp gáp sang để động viên nốt mấy chiến sỹ chống Mỹ còn lại. Chơi với thằng nhà giầu mình cũng được mát mặt chứ. Lá rách đùm lá rách còn rách hơn. Đi cạnh thằng giầu cũng ít bị bắt nạt hơn. Cái lợi rõ ràng : Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, đến EU còn các nước ''anh em" thì xuất đi không thấy tiền về, xuất sang nó của ngon vật lạ còn nó xuất sang mình toàn ốc biêu vàng, gà cúm , lơn bệnh, hoa quả tẩm thuốc độc, nhà máy đường( riêng cai ngành này chủ yếu là thiết bị nhập từ TQ -trừ vài ba nhà máy do nước ngoài và cty cổ phần đầu tư-và số nợ khó đòi lên đến hơn 7 nghìn tỷ đồng- đủ 20 cái SU30 đấy- nợ không có khả năng thanh toán hơn 6 nghìn tỷ và số lỗ luỹ kế hơn 4 nghìn tỷ đồng). Nên giữ được nước thì phải giầu có. Ví như có thương bố thương mẹ không có tiền thì lấy đâu bệnh viện tốt, lấy đâu cơn ngon quần sao ấm mà cho mẹ mặc dù là trong bụng rất thương. Muồn giầu có thì phải chịu khó làm việc suy nghĩ làm sao có lợi cho dân tộc mình nhất ( không có bạn bè vĩnh viễn , chỉ có lợi ích dân tộc là vĩnh viễn). Tránh những va chạm không cần thiết, đôi khi cũng phải biết chịu nhục( Câu Tiễn còn nếm cả phân để rồi có cơ hội dành lại giang sơn. Mình yếu hơn phải biết lấy hoà khí làm đầu, chịu khó hoà nhập kinh tế để đưa đất nước đi lên. Đưa nhiều thằng nhà giầu nó vào nhà mình chơi dụ nó ngồi uống nước, tán phét để chờ trời sáng chứ không phải là chạy đua với nó về quân sự. Ngày xưa nhà tranh vách đất thì chó gà ỉa thoải mái, bây giờ nhà 3 tầng lát ngạnh mem hay sàn gỗ rồi thì chịu kho đem gà chó về quê. Chỉ cần nó tương cho mấy quả tầm trung thì VN phát triển đến điểm xuất phát. Còn cái Trường Sa dồn tiền vào nhanh chóng xây dựng thành các khu du lịch, xây thêm mấy cái sòng bạc, các cụm dân cư , xây mấy cái nhà máy lọc nước ngọt, xây mấy cái nhà máy chế biến hải sản và khu hậu cần để phục vụ cho đánh bắt thuỷ sản, xây đi cái sân bay để lấy chỗ cho mấy cái su hào lên xuống. Rồi đem dân ra đó ở cho đông đúc,tàu bè to nhỏ đậu thật nhiều. Khu nào xa đem BP, Epson, Standard Oil, Mobil, Total, DOG vô rồi cho nó làm rồi để tỷ lệ ăn chia hậu hĩnh vào xem xem nó có làm gì được không. Còn Hoàng Sa thì thế hệ tôi và các ông đừng mong đòi. Hãy mở cửa và chịu khó làm ăn, khấm khá lên và khi nào bằng Nhật thì đem vàng USD và cả lựu đạn sang tận nhà thằng Tổng bí thư nói chuyện với nó. Có tiền sẽ mua được hết.

Cụ Nguyễn Cơ Thạch mất rồi à, tiếc thật, đọc hồi kí của ông Trần Quang Cơ đến đoạn cụ Thạch mắng vỗ mặt Từ đôn Tín của Trung Quốc mà sướng. Bạn nào đọc cuốn hồi kí trên sẽ thấy về sau mình giữ Campuchia không hẳn là chỉ để backup cho Hunsen đâu.

hungdung75az bức xúc quá nhỉ? Có tiền mua được hết à??? Sao thằng Nam Hàn không lấy tiền, rồi vay tiền mẽo thêm vào mua mẹ nó thằng Bắc Hàn đi, suốt ngày lo nơm nớp làm gì??? Có tiền sao thằng Mẽo nó không bỏ tiền ra mua mẹ nó mấy cái tổ chức khủng bố như AlQuaeda đi, đánh đấm lằng nhằng cả chục năm rồi mèo vẫn hoàn mèo???

Cứ tưởng có tiền làm gì cũng được à??? Ngu!!! Ngậm miệng nhịn nó như con cún thì nó được thể nó đè tiếp ngay, chứ ở đấy mà làm với chả ăn!!! Ra cái điều dạy dỗ

Đừng bực mình và vô văn hóa như vậy. Tin mới cho ông bạn nghe đây tin không thì tùy. Đang mặc cả với nhau, trước sau gì thì Nam Hàn và Mỹ sẽ mua được Bắc Hàn thôi. Một đât nước mà không có điện thoại di động, không có internet, không có cơm để ăn và 3 năm vừa rồi khoảng 1 triệu người đã bị chết đói và chết rét. Bây giờ ông bạn cứ chú ý trên bàn đàm phán nhé, đầu tiên

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

là viện trợ kinh tế sau đấy là viện trợ bằng tiền , tiếp theo là tìm chỗ cho gia đình nhà Kim hạ cánh và sau đó là bỏ chế độ còn hàng rào thì còn lâu nó mới bỏ. Nam hàn giờ cho của thối ấy chắc gì nó đã nhận, nếu không có sự trợ giúp của quốc tế còn lâu nó thu nạp cái bầy người nguyên thuỷ ấy. Đến giàu có như Tây Đức khi nhận Đông Đức về cũng phải mặc cả mãi với các NATO chứ khi LX sụp đổ rồi chắc gì nó chịu nhận? Trung Quốc đang rất nỗ lực để động viên Bắc Hàn chiến đấu đến người dân cuối cùng. Nhưng xem ra mấy cuộc hội ngộ của dân bắc Hàn tại nam Hàn đã làm cho nỗ lực của TQ trở nên vô nghĩa. Cộng với việc Nam Hàn cho xây dựng khu kinh tế hỗn hợp bên khu phi quân sự ở bên Bắc Hàn càng làm cho TQ điên đầu. Rồi chắc chắn sự ngoan cố không thể cưỡng được xu thế đi lên của thế giới đâu. Các ông cứ bênh bắc Hàn chứ mấy cái thằng khùng đó nó có vũ khí hạt nhân thì chưa biết có chuyện gì xảy ra. Ông tưởng là nó bắn vào Mỹ, nó bắn vào Nhật, vào Hàn, vào Đài Loan là các ông sướng hả? Lúc đó nó rút toàn bộ vốn đầu tư ở Việt Nam về để tái thiết nước nó thì tôi và ông ra đứng đường liền. Năm 2001 thằng Binladen nó mới chơi cho Mỹ một phát sơ sơ mà kinh tế thế gới tụt đến 1% và không tiến được vào năm kế tiếp. Đầu tư nước ngaòi vào VN ảnh hưởng nghiêm trọng và kinh tế VN không đạt được tốc độ tăng trưởng dự kiến. Năm nay lạy trời mưa thuận gió hoà , Bác Khải đi công du Mỹ một chuyến mà kinh tế khởi sắc chứ cứ ôm vai bó gối phải cầu cạnh TQ thì cái diễn đàn này chắc phải kiếm đến 18 nghìn cái địa chỉ web may ra ông và tôi mới có điều kiện để nói phét, chứ không phải để ông gọi là thằng Tàu, thằng Khựa. Còn thằng Bắc Hàn ông cứ tưởng tưởng nước mình trong những năm 76 đến 85 thế nào thì bây giờ Bắc Hàn nó như thế. Hay là hồi đó ông chưa đẻ? Nếu mà chưa đẻ thì chắc không biết được một thời tem phiếu, một thời thủ kho to hơn thủ trưởng, nghe đài BBC phải chui vào trong chăn, đánh điện về chịu tang ông bà phải một tuần mới đến nơi, hạt bo bo ăn vào thế nào đi ị ra vẫn nguyên như thế. Kể ra có khi nhiều người cho là cổ tích nhưng đó là sự thật. Ông thích đánh nhau thì ông cứ việc đi đánh còn tôi đánh nhau chán rồi.

Chú càng nói càng chẳng hiểu biết gì. Thằng Mỹ mà không đánh nhau thì kinh tế thằng Mỹ còn lâu mới phát triển được. Thậm chí nó đang nhào nặn ra một Biladen và Zacauy để có cớ đánh nhau. Bản chất kinh tế của thằng Mỹ xưa đến nay là vậy. Khi kinh tế trì trệ nó lại phải choảng nhau. Ở đây có ai chuyên gia về kinh tế giải thích hộ chú kien098 chút.

Không dánh trước thì sẽ đánh sau ... việc VN đưa quân vào Căm chỉ làm nhanh thêm quá trình đó thôi. Nói chung anh bạn không muon biet điều đó, nếu ko, ko bao giờ có đoạn TQ chuận bị quân lực dọc biên giới. Nếu hai mặt giáp công anh bạn bảo VN có mất nước ko? Anh ban muon VN thanh mot tinh cua TQ vao thap ky 80 thi noi luon cho nhanh, tranh luan lam gi cho lam chuyen.

Này cái bửu bối gì của anh bạn post lên cho bà con xem hay nói phét. Thế bửu bối ko có đoạn TQ tập trung quân chuẩn bị tấn công VN từ lúc nào à??? bửu bối gì mà chán thế vứt đi cho nhanh.

Theo đệ thì cuộc chiến ở CPC và biên giới phía Bắc đều là những cuộc chiến mà nước ta ko thể tránh được. Vì thực tế việc cuộc chiến này nổ ra ko phải do quyết định của mình ta. Nếu ta ko đánh sang CPC thì ko sớm thì muộn nó cũng tấn công lớn ta (có thể là vài ba năm sau). TQ cũng vậy, cái đó ko thể bằng ngoại giao trong một vài năm mà có thể giải quyết được. Hay là khi nó tấn công tổng lực sang ta ( với trang thiết bị tốt hơn) rồi ta ở nhà cầm cự phản công (ko tấn công sang CPC) để rồi đợi các nứơc trên thế giới phản đối ( cũng nên biết TQ ko bao giờ thông qua một nghị quyết có lợi cho ta về vấn đề CPC), khi xung đột vào những năm 1975-1977 thì đâu có nước nào phản đối CPC tấn công ở biên giới ta ( bằng đường ngaọi giao chính thức) . Đấy tình cảnh thực tế nó là như vậy. Theo đệ cái này ta phải chấp nhận, ta chỉ đánh giá về khoảng thời gian quá lâu khi ta đóng quân ở CPC mà thôi. Đệ trẻ người non dạ chỉ biết nói vậy, các huynh có gì xin chỉ bảo đệ với

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Lâu lâu có người như cậu Hungdung này vào diễn đàn xem ra vui phết, sôi nổi hẳn, có "bia", để anh em bắn, đúng là hùng dũng.

Hậu sinh chẳng biết nhiều lắm thông tin của các vị tiền bối, đặc biệt là vị trưởng lão chuyên khoe xơi bo bo này. Sinh sau, tất ít hiểu biết hơn, hay... chậc, ngu hơn. Nhưng cũng xin tặng tiền bối 1 sao, cho khỏi tủi, vì hậu bối còn "kém xa" tiền bối nhiều lắm.

theo ông thực tế nó phải thế nào, ông đang ở đâu mà hô hào thực tế, hehe cứ về và thử một lần cầm súng và đi tập quân sự xem , thực tế àh nghe đúng lắm nhưng cái khó rằng có những người thì cứ hô hào , có những người chỉ võ mồm mà chẳng biết được rằng những cái khó khăn của nước ta hiện nay, đúng là nước ta cần nhân tài và thật nhiều nhân tài lắm nhưng để sinh ra một con người như Hồ Chủ tịch thì đúng là khó quá, tại sao trong những giờ phút vận mệnh đất nước ngàn cân treo sợi tóc thì đất nước ta lại có một người con như cụ, hehe cứ học tập thật tốt ở P đi rồi về VN xây dựng đất nước,

Mà em vừa nhận thấy là mới bị bác nào cho mấy con 1 * Chắc là do em ủng hộ bác hungdung, nói thật các bác nghe, em chẳng quan tâm đến sao xẹt gì đâu, có 0 cũng no vấn đề.

Cái vấn để, cái thực tế mà em nhận ra là Vn mình ko tiến lên được là bởi tính đố kị, ghen tị, lthiếu tin tuởng lẫn nhau của 1 số cá nhân. Mà tính này thì ko chỉ ở Vn đâu, mà ở đâu cũng tồn tại, có khác là ít hay nhièu thôi.

Hồ chủ tịch nhờ giỏi dùng nguời, làm cho toàn Đảng, toàn dân đoàn kết mới oánh thắng xâm lược. Thế nhé, ko các bác lại suy diễn lung tung, em là trung với Đảng, hiếu với dân, em cũng chẳng dám hô hào hay võ mồm vì sức người có hạn, mà đất nước lại lớn ! Chẳng có ai ngoài Hồ chủ tịch làm được điều đó cho đến nay đâu !!!!

Sau cái vụ Campuchia thì Nam Tư, Albani và Bắc Triều Tiên theo chân Trung Quốc quay sang chống VN. Bây giờ cả 3 thằng đó đều bi đát cả, đáng kiếp.

Bác này kém quá, đọc biết ngay là nói phét vì lần đầu tiên ra chiến trường mà nghe kinh nghiệm trong đất Tàu cứ như đi lính cả chục năm rồi, hơn nữa đi mai phục để đánh úp bọn Tàu gì mà đi cả ngày, nếu mai phục thì chỉ cách trận địa chính ít thôi

Ngày này năm xưa: Việt Nam rút khỏi Campuchia Quân đội Việt Nam ở lại Campuchia 10 năm Ngày hôm nay, 26-9, đánh dấu 15 năm sau khi Việt Nam hoàn tất việc rút quân ra khỏi Campuchia (26-9-1989). Đầu năm 1979, quân đội Việt Nam chiếm được thủ đô Phnom Penh. Pol Pot và lực lượng Khmer Đỏ chạy trốn ra khu vực biên giới với Thái Lan.

Nước Cộng hòa nhân dân Campuchia được thành lập. Nhiều khía cạnh cuộc sống trước thời Khmer Đỏ được phục hồi.

Đảng Nhân dân Cách mạng Campuchia, thân Việt Nam, giành thắng lợi trong cuộc bầu cử quốc hội. Tuy nhiên, cộng đồng quốc tế từ chối công nhân tân chính phủ. Lúc này, một chính phủ lưu vong, bao gồm Khmer Đỏ và vua Sihanouk, vẫn giữ ghế tại Liên Hiệp Quốc.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Năm 1986, Việt Nam nói đã bắt đầu rút một phần quân đội tại Campuchia. Các đợt rút quân tiếp tục trong vòng hai năm kế tiếp, mặc dù khó biết được số lượng chính xác.

Tháng 4-1989, Hà Nội và Phnom Penh loan báo cuộc rút quân của Việt Nam sẽ hoàn tất trước cuối tháng Chín của năm.

+Tác động quốc tế Sự biến đổi thế cân bằng chiến lược quốc tế trong thập niên 1980 đã tác động đến các diễn biến ở Đông Dương.

Quân đội Việt Nam vào Campuchia năm 1979 đánh lực lượng Khmer Đỏ

Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô, Leonid Brezhnev – trong bài diễn văn ở Tashkent tháng Ba 1982 – lần đầu tiên tuyên bố công khai là Moscow sẵn sàng cải thiện quan hệ với Trung Quốc.

Nhiều cuộc gặp nhằm làm tan băng quan hệ Xô – Trung diễn ra trước năm 1985, khi Mikhail Gorbachev lên làm tổng bí thư tại Liên Xô.

Bắc Kinh yêu cầu Moscow đáp ứng ba điều kiện để bình thường hóa quan hệ: giảm quân Liên Xô dọc biên giới Xô – Trung và Trung Quốc – Mông Cổ; rút quân Liên Xô khỏi Afghanistan; và thôi ủng hộ việc Việt Nam đóng quân tại Campuchia.

Phát biểu tại Vladivostok tháng Bảy 1986, ông Gorbachev loan báo Liên Xô sẽ bắt đầu rút khỏi Afghanistan trước cuối năm đó và sẵn sàng thảo luận việc rút quân khỏi Mông Cổ.

Sau diễn biến này, Bắc Kinh tập trung nỗ lực ngoại giao vào điều kiện thứ ba: Việt Nam cần rút khỏi Campuchia.

Cần lưu ý trước đó vào năm 1985, trong hội nghị ngoại trưởng ba nước Đông Dương, đã có tuyên bố chung bày tỏ mong muốn bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc và ý định – lần đầu tiên tuyên bố công khai – rút quân Việt Nam khỏi Campuchia trước năm 1990.

Nếu người ta đi theo quan điểm cho rằng Việt Nam xem cuộc xung đột ở Campuchia chủ yếu là kết quả từ chính sách của Bắc Kinh, thì sự thay đổi chính sách của Việt Nam về vấn đề Campuchia tất yếu gắn với sự thay đổi trong chính sách Trung Quốc của Hà Nội.

Bên cạnh đó, sự thay đổi trong cái nhìn về tình hình quốc tế, và những khó khăn kinh tế trong nước đã buộc ban lãnh đạo ở Hà Nội khi đó thi hành các thay đổi chính sách.

Ngoại trưởng Việt Nam, Nguyễn Cơ Thạch được trích lời trong một cuộc phỏng vấn với Seki Tomoda, giáo sư đại học châu Á (Asia University) ở Tokyo rằng: “Xu thế chung của thế giới lúc ấy là nhắm đến hòa bình ở Campuchia. Và chúng tôi cho là Việt Nam có lợi khi giúp đỡ tiến trình hòa bình bằng cách rút quân ra khỏi Campuchia.”

Lời nói này được trích trong bài viết của Seki Tomoda, “Detaching from Cambodia” (Tách khỏi Campuchia), in trong quyển “Vietnam Joins the World” (Việt Nam gia nhập thế giới, 1997).

Theo Seki Tomoda, để thoát khỏi sự cô lập quốc tế và tận dụng các thay đổi quốc tế, Hà Nội mở chiến dịch ngoại giao gồm bốn phần: thoát ra khỏi vũng lầy Campuchia, cải thiện quan hệ với các nước trong ASEAN, bình thường hóa quan hệ với Mỹ và Trung Quốc.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

+Diễn biến vùng Đông Nam Á Một tuyên bố chung của ngoại trưởng Việt Nam và Indonesia năm 1987 đề nghị một cuộc gặp không chính thức giữa các phe chính trị của Campuchia.

Việt Nam muốn thoát khỏi sự cô lập khi gia nhập các tổ chức như ASEAN

Nó dẫn đến các cuộc gặp Jakarta không chính thức vào tháng Bảy 1988 và tháng Hai 1989.

Yếu tố Thái Lan cũng xuất hiện ở đây: Tháng Tám 1988 chứng kiến thủ tướng Chatichai Choonhavan lên nắm quyền tại Thái Lan.

Trong những năm trước đó, Hà Nội cáo buộc Thái Lan dính líu vào âm mưu bá quyền của Trung Quốc.

Khi Chatichai Choonhavan trở thành thủ tướng, chính sách của Thái Lan với Việt Nam và chính quyền thân Hà Nội ở Phnom Penh cũng bớt cứng rắn hơn.

Động thái của Chatichai chủ yếu thông qua biện pháp kinh tế để biến Đông Dương “từ chiến trường thành thị trường”. Sự tăng trưởng kinh tế của Thái Lan trong thập niên 1980 cho phép chính quyền Thái Lan nhìn Đông Dương như một thị trường hứa hẹn mà ở đó Thái Lan có thể đóng vai trò quan trọng.

Tính đến trước năm 1990, nếu quan hệ ASEAN – Việt Nam đã cải thiện một bước, thì quan hệ Việt – Trung chưa tiến xa như thế.

Khi cuộc đối thoại cấp ngoại trưởng – lần đầu tiên kể từ năm 1979 – tái tục tháng Giêng 1989, Trung Quốc chỉ muốn thảo luận với Việt Nam về một vấn đề duy nhất: là việc rút quân của Việt Nam khỏi Campuchia, chứ không bàn vấn đề bình thường hóa quan hệ.

Dù vậy, đã có hội nghị quốc tế Paris trong năm 1989, với đại diện 18 nước, bốn đảng chính trị Campuchia, và tổng thư ký Liên Hiệp Quốc. Mục đích nhằm thương lượng giải pháp toàn diện cho Campuchia.

Có ba mục tiêu chính của hội nghị hòa bình Paris: sự rút quân toàn bộ của Việt Nam, sự ngăn Khmer Đỏ quay lại, và sự tự trị thật sự của người Campuchia.

Yếu tố ban đầu hoàn tất vào ngày 26-9-1989 khi Việt Nam hoàn tất việc rút quân khỏi Campuchia.

Nhưng một thoả thuận toàn diện sẽ chỉ đến vào tháng 10-1991, khi có việc ký thỏa thuận hòa bình Paris, để từ nay chính phủ Campuchia bắt đầu hướng về cộng đồng quốc tế cho nỗ lực tái thiết và trợ giúp tài chính.

Quân sự Việt Nam sau Chiến tranh Lạnh Bộ đội biên phòng đón tàu chiến USS Vandegrift của Hoa Kỳ ghé cảng Sài Gòn Tại hội thảo Vietnam Update ở Singapore tháng 11-2004 vừa qua Giáo sư Carl Thayer, Học viện Quốc phòng Úc đã trình bày bài viết của mình có tựa đề "Vietnam’s Foreign Relations: The Strategic Defence Dimension" (Quan hệ Đối Ngoại của Việt Nam, Thước đo có tính Quốc phòng Chiến lược).

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Trong bài viết, ông Carl Thayer phân tích các hình thức hợp tác quốc phòng của Việt Nam với các nước trong các thập niên gần đây.

BBC đã phỏng vấn Giáo sư Carl Thayer về các điểm ông đề cập trong bài viết này.

Giáo sư Carl Thayer: Việc Liên Xô sụp đổ bất ngờ khiến Việt Nam ở vào thế bị động. Các khoản viện trợ quân sự ngưng toàn bộ và ngay lập tức Việt Nam phải dùng ngoại tệ mạnh để mua thiết bị quốc phòng của Liên Xô. Vào thời điểm đó Việt Nam cũng đối diện các mối đe dọa từ Trung Quốc tại khu vực biển Đông. Với giai đoạn đầu của chính sách Đổi mới về kinh tế, Việt Nam bắt đầu đi tìm các đối tác mới trên thế giới. Thế nhưng rồi Việt Nam lại thấy cần phải quay lại với đối tác cũ. Đối tác chính vẫn là Nga và đối tác lớn kế tiếp là Ukraina, hay Belarus và các nước Đông Âu. Kinh tế của Việt Nam trong những năm vừa qua tiếp tục phát triển và Việt Nam hiện nay chi tương đối nhiều cho quân sự. Thế nhưng về cơ bản thì quân đội nhân dân Việt Nam thiếu các phương tiện và thiết bị quân sự qui mô. Vũ khí cũng đã và đang cũ dần và thiếu phụ tùng thay thế. Và hiện nay Việt Nam đang hiện đại hóa kho vũ khí của mình.

BBC: Giới quan sát nói rằng 60%-70% kho vũ khí của Việt Nam đã bị lỗi thời. Vậy sự lựa chọn của Việt Nam là gì?

Giáo sư Carl Thayer: Vào thời điểm Liên Xô sụp đổ, Việt Nam đã thực hiện việc điều chỉnh về qui mô và có tính chiến lược về quốc phòng. Họ phải bớt chi cho quốc phòng. Vào năm 1987 có tới 1.2 triệu lính trong các đơn vị chính qui và cho tới nay chỉ có chưa tới 500 ngàn lính. Rồi họ cũng phải làm tất cả mọi thứ trong giai đoạn khó khăn như việc đại tu thiết bị và bảo dưỡng hết sức cẩn thận để phục vụ cho các trung đoàn hay đơn vị ở vị trí sẵn sàng chiến đấu. Khi chúng ta nói đến vũ khí lỗi thời, chẳng hạn như xe tăng, thì xe tăng mà Việt Nam còn có từ trước có thể là cũ nhưng thiết bị ngắm bắn và bộ điều khiển bắn vẫn còn hoạt động khá tốt. Trong chiến tranh vùng vịnh lần thứ nhất, các chuyên gia quân sự của Việt Nam đã quan sát tỷ mỉ những diễn biến trên chiến trường và thấy rằng không có sự lựa chọn nào tốt hơn là phải hiện đại hóa quân sự. Họ từng bước mua thiết bị quốc phòng. Chi tiêu cho quốc phòng của Việt Nam còn thua xa các nước tại khu vực Đông Nam Á.

BBC: Ông có thể nói rõ thêm về việc hiện đại hóa quốc phòng của Việt Nam?

Tàu chiến và máy bay chiến đấu là hạ tầng qui mô của quân sự hiện đại

Giáo sư Carl Thayer: Ngoài việc mua sắm tàu chiến, máy bay, ..thì việc hiện đại hóa có thể hiểu rằng họ tham gia cùng sản xuất, tức là có việc chuyển giao công nghệ. Có hai yếu tố cần lưu ý. Thứ nhất là tàu chiến và chiến đấu cơ là hạ tầng quốc phòng. Thứ hai các thiết bị đưa lên máy bay chiến đấu hay tàu chiến để tăng khả năng công phá của chúng. Chẳng hạn như không lực của Việt Nam với phản lực MiG21. MiG21 là chiến đấu cơ thế hệ cũ, thế nhưng có thể nâng cấp thiết bị điện từ thông qua hợp tác với Israel, Ấn độ, Nga hay Ukraina. Tức là có thể gửi các thiết bị đó sang những nước này để nâng cấp rồi lại mang về Việt Nam.

BBC: Ông nói về các đối tác quân sự truyền thống của Việt Nam như Nga hay Ukraina. Theo ông những thay đổi về chính trị tại những nơi như Ukraina có tạo những ảnh hưởng trong quan hệ về hợp tác quân sự với Việt Nam hay không?

Giáo sư Carl Thayer: Tất nhiên là có. Nếu ta nhìn một bức tranh lớn hơn tại Đông Âu thì việc chủ nghĩa xã hội sụp đổ tại đây. Chúng ta thấy có những thay đổi về dân chủ và quốc hội các nước này đã thông qua luật hạn chế bán một số thiết bị cho những nước vi phạm nhân quyền. Cộng hòa Czech là một trong những nước như vậy. Và Hungary không có liên hệ quân sự với Việt Nam. Về góc độ hợp tác giữa Ukraina và Việt Nam, hầu hết các thiết bị Việt Nam mua của

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Ukraina được xem là chủ yếu dùng cho mục đích quốc phòng chứ không phải làm thay đổi cán cân quyền lực. Tức là không được dùng để đàn áp các nhóm trong nước như các nhóm cỗ vũ cho dân chủ hay các nhóm đấu tranh cho tự do tôn giáo. Do đó nếu có những sức ép tại Ukraina nhằm hạn chế hợp tác quân sự với Việt Nam vì các lý do về nhân quyền thì người ta có thể biện luận rằng không có thiết bị hay vũ khí nào mà Việt Nam mua của Ukraina tạo ra những ảnh hưởng về thực trạng nhân quyền tại Việt Nam trong khi Việt Nam tự bảo vệ mình. Thế nhưng những đối tác giàu tiềm năng như tôi vừa đề cập là Cộng hòa Czech và Hungary đã cấm bán thiết bị quân sự và vũ khí cho Việt Nam.

BBC: Ông đề cập rằng việc chấm dứt xung đột Campuchia đã mở ra giai đoạn hợp tác quân sự mới cho Việt Nam. Điều này có nghĩa là xung đột tại Campuchia đã đẩy Việt Nam vào thế bất lợi về góc độ nâng cấp thiết bị quốc phòng và hợp tác với các nước trong khu vực?

Trung Quốc đầu tư nhiều cho quân sự trong những năm qua

Giáo sư Carl Thayer: Xung đột Campuchia đã đẩy Việt Nam vào thế bất lợi. Việt Nam bị cô lập và nhiều nước không muốn quan hệ với Việt Nam. Thế nhưng cho tới khi Việt Nam đồng ý rút quân khỏi Campuchia và tỏ ý đi đến một thỏa thuận chính trị tại Campuchia thì Thái Lan là nước đã khởi đầu trong khối ASEAN. Thủ tướng Thái lúc đó tuyên bố rằng muốn thấy chiến trường trở thành thương trường. Tức là lúc đó Việt Nam đã có quan hệ đối ngoại trở lại với Thái Lan trước khi Việt Nam trước khi Việt Nam chính thức rút quân khỏi Campuchia. Nó cũng đánh dấu việc các nước láng giềng khác bắt đầu quan hệ lại với Việt Nam.

BBC: Nếu chúng ta nhìn vào số các đoàn quân sự các cấp của Việt Nam ra nước ngoài cũng như các phái đoàn quân sự nước ngoài viếng thăm Việt Nam thì số các đoàn của các nước trong vùng là khá cao. Điều đó chứng tỏ quan hệ với các nước láng giềng là khá quan trọng?

Giáo sư Carl Thayer: Có nhiều dạng trao đổi quân sự giữa Việt Nam và các nước trong vùng. Giữa Thái Lan và Việt Nam thì việc bàn luận chủ yếu là những biến cố tại vùng lãnh hải giữa Thái Lan và Việt Nam. Nơi đây có các ngư dân của nước này đánh bắt cá trong vùng nước của nước kia và rồi có cả tàu hải quân tham gia bắt ngư dân và gây ra các tranh chấp. Chúng ta thấy hai phía tổ chức tuần tiễu chung tại khu vực là khoảng 9 lần. Thế nhưng trong khi hai bên tỏ ý muốn giải quyết vẫn đề này thì những nghi ngại vẫn tồn tại. Quan hệ quân sự giữa hai nước cũng có những điểm khá lạ, chẳng hạn như trước đây tôi được biết rằng phía Thái Lan nói có thể cung cấp cho Việt Nam các thiết bị thay thế mà họ mua được của Trung Quốc. Và để đổi lại thì Thái Lan muốn Việt Nam trao cho Thái Lan các thiết bị mà Việt Nam giữ được của Hoa Kỳ hồi năm 1975. Theo tôi thì đề nghị này không được thực hiện. Quan hệ quân sự của Việt Nam với Lào là quan hệ gần gũi nhất. Lào là nước duy nhất Việt Nam hỗ trợ và đào tạo quân sự. Quan hệ quân sự với Campuchia rất ít. Sự hiện diện của Việt Nam tại Campuchia tạo ra bất bình do đó Việt Nam cũng không muốn đao to búa lớn tại đây. Nước láng giềng nữa là Trung Quốc. Việt Nam và Trung Quốc bình thường hóa quan hệ. Họ chủ yếu cử các phái đoàn chính trị sang thăm lẫn nhau để nói về hệ tư tưởng. Nói về việc đảng làm sao kiểm soát được quân đội. Và vai trò của quân đội trong việc xây dựng kinh tế. Thế nhưng về quan hệ quốc phòng giữa hai nước theo nghĩa hẹp thì Việt Nam và Trung Quốc không trao đổi và hợp tác gì.

BBC: Ngoài việc Việt Nam hiện đại hóa quân sự thì chúng ta thấy việc trao đổi các chuyến viếng thăm của phái đoàn quân sự của Việt Nam với các nước và ngược lại. Hoạt động đó được xem là ngoại giao quốc phòng đúng không?

Giáo sư Carl Thayer: Trong quá khứ Việt Nam là thành viên của khối Sô Viết và thấm nhuần tư tưởng là Chủ nghĩa Xã hội bị Chủ nghĩa Đế quốc tấn công và lựa chọn đi theo chiến lược quân sự của Liên Xô cũ, theo hiệp ước Warsaw và Việt Nam quan hệ với Ấn độ và Cuba. Vào đầu

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

thập niên 1990, tức là sau khi Việt Nam rút khỏi Campuchia, Việt Nam được xem là một nước “bình thường”. Hòa nhập với các nước trong vùng. Và các liên hệ giữa bộ quốc phòng các nước đôi khi cũng qua bộ ngoại giao. Tức là từ lúc Việt Nam có quan hệ quân sự với dưới 20 nước thì nay đã có liên hệ quốc phòng với hơn 60 nước. Việt Nam cử 24 tùy viên quân sự sang các nước và có 34 nước cử tùy viên quân sự sang Việt Nam. Chúng ta thấy Việt Nam có khẩu hiệu quen thuộc đó là kết hợp giữa phát triển kinh tế với quốc phòng. Kết hợp giữa quốc phòng với ngoại giao. Và kết hợp quốc phòng với an ninh. Do đó với khuôn khổ này thì Bộ Quốc Phòng đang đóng vai trò rất năng động. Ngoài liên hệ với các đối tác truyền thống thì nay chúng ta thấy có cả các đối tác rất mới như Brazil, Nam Phi, Bỉ, …

Trường Sa vẫn chưa có được giải pháp toàn diện

BBC: Trong nghiên cứu của mình ông cũng nói rằng Việt Nam áp dụng chiến lược cân bằng các quan hệ hoặc đôi khi đi theo nước lớn hoặc đi theo đa số nhằm đảm bảo vị thế của mình. Thế nhưng điều đó được thể hiện thế nào trong tranh chấp tại quần đảo Trường Sa?

Giáo sư Carl Thayer: Chúng ta đang nói tới sức mạnh của Trung Quốc với hình bóng quân sự bao trùm lên khu vực Biển Đông. Có một số học giả cũng bàn luận về sự lựa chọn của Việt Nam xích gần lại với Trung Quốc để khỏi bị ảnh hưởng xấu. Đối sách cân bằng theo các nhà hoạch định chiến lược của Hoa Kỳ là việc thúc giục Việt Nam dựa vào Hoa Kỳ bởi họ đều chia sẻ lợi ích chung là khống chế Trung Quốc. Thế nhưng các phân tích gia quân sự của Việt Nam nói rằng lịch sử của Việt Nam với cường quốc phương bắc cũng không cho thấy chính sách theo nước lớn là có lợi.Trong khi đó lịch sử của Việt Nam dựa vào thế mạnh quân sự của Liên Xô cũ quá mức cũng cho thấy những điểm bất lợi. Do đó trong bài viết của mình tôi đề cập việc Việt Nam sử dụng nhiều cách tiếp cận nhằm có các giải pháp thay thế hoặc dự phòng. Tức là một mặt thì vẫn xây dựng quan hệ hữu hảo và hợp tác với Trung Quốc. Mặc khác thì Việt Nam cũng triển khai tàu chiến và không lực tại khu vực như mối răn đe đối với Trung Quốc. Nếu đọc kỹ Sách Trắng ra năm 2004 thì chúng ta thấy Việt Nam có những quan ngại lớn tại khu vực họ gọi là Biển Đông tuy những quan ngại này không lớn như nói hồi năm 1988 khi Việt Nam dùng thuật ngữ điểm nóng. Tôi nói chuyện với nhiều tuỳ viên quân sự của Việt Nam tại các nước. Trong các cuộc nói chuyện riêng tư, họ luôn băn khoăn không biết Trung Quốc sẽ làm gì tại biển Đông. Và hiếm khi thấy một tuỳ viên quân sự Việt Nam nào lại bình luận về những điểm tích cực đối với Trung Quốc trong khu vực Biển Đông.

BBC: Điều đó có nghĩa là tranh chấp tại Biển Đông sẽ vẫn còn là vấn đề trong tương lai chứ không có giải pháp nào hay thỏa thuận nào?

Giáo sư Carl Thayer: Việt Nam không đứng lẻ loi. Một khi Việt Nam là thành viên của ASEAN thì tranh chấp tại đây là vấn đề của cả ASEAN. ASEAN và Trung Quốc đã mất nhiều năm đàm phán cố gắng có được bộ luật ứng xử. Rốt cùng thì họ có được một đích ngắn hơn mục đích đề ra. Tức là chỉ có được tuyên bố của các bên theo đó các bên nói duy trì hiện trạng và không dùng vũ lực chống lại lẫn nhau. Sách Trắng của Việt Nam cũng như các nước ASEAN luôn nói rằng tuyên bố này chỉ là bước khởi đầu của bộ luật ứng xử thôi, thế nhưng Trung Quốc phản đối vì họ cho là bộ luật ứng xử sẽ có bản chất ràng buộc về pháp lý kìm hãm hành động của Trung Quốc. Một mặt thì Việt Nam đưa du khách ra theo các tour du lịch, mặc khác thì Trung Quốc và Philippine tuyên bố cùng thăm dò dầu khí, theo luật quốc tế thì các hoạt động cho mục đích kinh tế trên khu vực đó sẽ là cơ sở để nói đó là lãnh thổ và chủ quyền. Do đó có những căng thẳng và tức tối nào đó. Thế nhưng bộ máy quân sự đang lớn dần của Trung Quốc có nghĩa rằng cuối cùng thì biển Đông sẽ trở thành cái hồ của Trung Quốc do vị thế và sức mạnh quân sự nổi trội của Trung Quốc. Việt Nam có thể có khả năng răn đe về quân sự nhưng không có khả năng chiếm giữ. Nước duy nhất có thể đối trọng được với Trung Quốc là Hoa Kỳ.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Trung Quốc là con voi hiền? Trung Quốc tăng tín dụng cho các công ty nội địa nhiều Trong vòng 5 năm qua, Trung Quốc đã thể hiện là quốc gia có ảnh hưởng lớn tới các nước Châu Á, tăng cường các liên hệ ngoại giao với các nước láng giềng và thiết lập các mối liên kết về thương mại quan trọng tại khu vực châu Á. Trung Quốc cam kết đẩy mạnh tự do mậu dịch với các nước trong khu vực và các quan chức Trung Quốc và thuật ngữ mà các quan chức Trung Quốc thường dùng để nói về quan hệ song phương đó là hai bên cùng có lợi hay ''''win-win''''.

Thủ tướng Ôn Gia Bảo của Trung Quốc gần đây còn dùng hình tượng con voi hiền lành để nói rằng Trung Quốc không đưa ra đe dọa nào đối với các nước Đông Nam Á.

Các nhà quan sát cho rằng trước hết phải nói rằng ngoài những quan ngại về mối liên hệ về chính trị và các quyền lợi về an ninh thì chúng ta thấy một số nước có các thỏa thuận kinh tế gần đây với Trung Quốc cho thấy họ chịu một lực kéo nào đó của kinh tế Trung Quốc.

Thế nhưng với các thỏa thuận kinh tế song phương thì việc kinh tế Trung Quốc tăng trưởng mạnh cũng đồng nghĩa với thực tế là họ sẽ hút rất nhiều nguồn tài nguyên và năng lượgn từ bên ngoài và sẽ làm cho các nền kinh tế láng giềng với Trung Quốc phụ thuộc chặt chẽ vào nhu cầu tại Trung Quốc.

Một loạt các nước tại Đông Nam á như Miến Điện và Campuchia mới đây đã có những thỏa thuận kinh tế với Trung Quốc và đi kèm với những thỏa thuận kinh tế là những ảnh hưởng về chính trị.

Khu chợ Bogyoke ở Rangoon Miến Điện

Campuchia, nơi có quan hệ gần gũi hơn với Bắc Kinh trong khuôn khổ kinh tế, chính trị và thậm chí cả quan sự mà thậm chí một số quan chức Campuchia sợ rằng quan hệ đó là quá gần gũi với Bắc Kinh.

Vào cuối năm ngoái Trung Quốc và Campuchia đã ký một thỏa thuận quân sự theo đó Bắc Kinh sẽ cung cấp vốn để đào tạo quân sự cũng như cung cấp một số thiết bị. Và Campuchia cũng đã nhận viện trợ để xây dựng một tuyến đường sắt nối tới tỉnh Vân Nam.

Trung Quốc đã cho Campuchia vay hơn 45 triệu đôla trong vòng hai năm qua và hầu hết các khoản tiền này là khoản cho vay không tính lãi.

Vào tháng Tư vừa qua thì Thủ tướng Hunsen của Campuchia cũng đã tới Trung Quốc trong chuyến đi thắt chặt hơn quan hệ kinh tế giữa hai quốc gia.

Trung Quốc đang muốn trở thành quốc gia lãnh đạo tại Á châu và những chiến lược họ đang thực hiện cho thấy điều này.

Cũng như đối với Campuchia, câu chuyện tương tự đã xảy ra tại Miến Điện, vào tháng ba năm nay, phó thủ tướng Trung Quốc Ngô Nghi đã ở Rangoon để ký 24 thỏa thuận hợp tác kinh tế và kỹ thuật với chính quyền quân nhân mà hiện đang bị cộng đồng quốc tế tảy chay và cấm vận kinh tế vì lý do chính trị.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Trung Quốc nói Nhân Dân Tệ ổn định ''''tốt'''' cho Á châu

Trung Quốc đã cho Miến Điện vay khoảng 200 triệu đô là với lãi suất rất thấp. Thế nhưng tại Miến Điện giới chỉ trích cũng nói rằng Trung Quốc đang dùng Miến Điện để đổ hàng rẻ vào.

Hơn nữa họ cũng nói là Bắc Kinh cũng yêu cầu Rangoon cho các công ty Trung Quốc những ưu đãi.

Cũng có tin rằng Trung Quốc đang hỏi ý kiến nhà chức trách Miến Điện về cái gọi là khu vực kinh tế thân Trung Quốc ở gần Rangoon.

Gần đây Thái Lan cũng đã ký một thỏa thuận mậu dịch mới với Trung Quốc và giới kinh tế gia cho rằng Trung Quốc đã có lợi về mặt xuất khẩu hơn là Thái Lan khi thỏa thuận đi vào giai đoạn thực hiện.

Theo thỏa thuận giữa Trung Quốc và Thái Lan ký hồi tháng 10 năm ngoái, với giai đoạn đầu áp dụng đối với các mặt hàng rau và hoa quả, thì các loại táo và lê rẻ tiền của Trung Quốc đã tràn ngập Thái Lan đặc biệt là hoa quả từ tỉnh Vân Nam, nơi trồng nhiều rau và quả nhất tại Trung Quốc.

Chẳng hạn như tỏi và hành từ Vân Nam nay rẻ hơn tỏi và hành trồng ở phía bắc Thái Lan.

Trong khi đó Thái Lan rất khó bán các loại trái cây đặc sản như sầu riêng hay mãng cầu sang Trung Quốc.

Số liệu chính thức tại Thái Lan cho thấy trong 3 tháng đầu kể từ khi hai bên thực hiện thỏa thuận ký cách đây 8 tháng, Thái Lan đã nhập rau và quả từ Trung Quốc hơn 200% trong khi Thái Lan chỉ xuất khẩu mặt hàng cùng loại vào Trung Quốc tăng có 80%.

Điều tương tự xảy ra đối với các nước như Miến Điện, Lào hay Campuchia, việc mất cấn đối về buôn bán trong mậu dịch song phương lại càng dễ thấy.

Miến Điện nhập khẩu hàng hóa từ Trung Quốc với giá trị khoảng 900 triệu đôla trong khi họ chỉ xuất được vào Trung Quốc khoảng 170 triệu đôla.

Trong khi đó Lào nhập khoảng 90 triệu đôla hàng hóa, ở mức gấp đôi so với số liệu ra vào năm 2002.

Tại Diễn đàn kinh doanh Châu Á tại đảo Hải Nam gần đây thì các nhà lãnh đạo Trung Quốc khẳng định với những đại biểu rằng nếu Trung Quốc không đưa ra các cơ hội kinh tế cho khu vực thì họ sẽ mất vị thế đang nổi trội.

Các đập thủy điện của Trung Quốc làm ảnh hưởng lưu vực sông Cửu Long

Một trong những thuật ngữ mà các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã dùng và nay tránh dùng để chỉ Trung Quốc là sự lớn mạnh một cách ôn hòa.

Tức là ý họ muốn khẳng định rằng Trung Quốc mến chuộng hòa bình và không tìm đến vị trí bá chủ.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Cũng chính tại hội nghị này, thậm chí chủ tịch Hồ Cẩm Đào mặc dù dùng từ hoà bình và ôn hòa tới 11 lần thì không dùng từ lớn mạnh để chỉ Trung Quốc.

Thế nhưng bất kể đó là từ lớn mạnh hay bá chủ hay từ gì mà Trung Quốc đang tránh dùng thì cái gọi là tiêu chuẩn nước đôi cũng đang tồn tại.

Chẳng hạn trong khi họ đang có lợi nhiều trong giao thương với Tháo Lan thì đề xuất của Thái Lan muốn Trung Quốc thực hiện thỏa thuận gọi là mở cửa bầu trời để tạo điều kiện dễ dàng hơn cho hàng không hai nước khai thác dường như chưa nhận được hưởng ứng của Trung Quốc.

Bắc Kinh nói cho tới nay mới chỉ đồng ý nghiên cứu các đề xuất này.

Bắc Kinh hùng biện về hợp tác tài chính và mậu dịch tự do trong vùng lại không bao gồm cam kết cho Ủy hội Sông Mekong.

Thế nhưng các con đập mà Trung Quốc xây để xảy 14 nhà máy điện thì lại ảnh hưởng trực tiếp tới nguồn nước nơi con sông này chảy qua tại nhiều nước

Thế nhưng giới quan sát và học giả tại Trung Quốc nói rằng dường như Bắc Kinh về chiến lược tỏ ra cam kết đảm bảo rằng Đông Nam Á hưởng lợi được từ tăng trưởng của Trung Quốc.

Thế nhưng họ cũng nói là các nước Đông Nam Á đang nhận thấy rằng các thỏa thuận với Trung Quốc không phải là vô điều kiện.

Việt Nam ở đâu giữa Nam Bắc Hàn? Bắc Triều Tiên: lãnh tụ kính mến Kim Chính Nhất với cha là lãnh tụ vĩ đại Kim Nhật Thành nay đã qua đời Bắc Triều Tiên nặng lời chỉ trích Hoa Kỳ, Hàn Quốc và Việt Nam nhân vụ hàng trăm công dân của họ được đưa đến Seoul tuần qua. Ngày 03.08.2004 phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Bắc Hàn đã lên án Hoa Kỳ đóng vai trò "xúi giục" Nam Hàn trong vụ "đưa đi hàng trăm người miền Bắc, đa số là phụ nữ và trẻ em, đến Nam Hàn theo các nhóm sau khi dụ dỗ họ sang Việt Nam".

Bắc Triều Tiên còn nói: "Hoa Kỳ như muốn tính toán rằng họ có thể dùng vụ "đào tẩu" này để lật đổ CHDCND Triều Tiên, như họ đã làm ở Đông Âu".

Bắc Triều Tiên muốn nói đến vụ chạy trốn của những người Đông Đức năm 1989 đưa đến sự kiện bức tường Berlin sụp đổ.

Trong cuộc họp báo, người phát ngôn Bộ ngoại giao Bắc Hàn cũng chỉ trích Việt Nam là đã "thông đồng" với Nam Hàn trong vấn đề đưa người tị nạn sang Nam Hàn:

"Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên có đủ thông tin chứng minh rằng Việt Nam liên quan đến âm mưu của nhà chức trách Mỹ và Nam Hàn trong việc dụ dỗ và bắt cóc các công dân Bắc Triều Tiên. Qua việc dính líu vụ việc này, Việt Nam tự bộc lộ là họ có thể uốn mình trước mọi hành động bội phản, từ bỏ ý thức căn bản về trách nhiệm và đạo đức giữa các quốc gia để đáp ứng quyền lợi của mình."

Cuộc chiến giữa các nền văn minh

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Lê Hải Biên tập viên Ban Việt Ngữ đài BBC

Tranh chấp trên biển Đông có khả năng kéo theo xung đột vũ trang Học giả Samuel P. Huntington cho rằng thế giới đang hình thành theo thế phân chia giữa các nền văn minh và như vậy chiến tranh toàn phần nếu có sẽ bắt nguồn từ cuộc chiến ở nơi giao nhau giữa các nền văn minh. Để bùng nổ một cuộc chiến như vậy, xung đột nơi giao điểm phải được các khối liên kết bậc hai và bậc ba (nơi xung đột được giải quyết bằng đàm phán chứ không phải vũ lực) hậu thuẫn mạnh.

Mặc dù cho rằng một cuộc chiến như vậy có nhiều khả năng bùng nổ giữa phe Hồi giáo và Không-Hồi giáo, nhưng Huntington cho rằng hoàn toàn có thể bùng nổ cuộc chiến giữa hai nền văn minh Hoa Kỳ và Trung Quốc, với nơi giao tranh là Việt Nam và biển Đông.

Theo phân tích của Huntington, tăng trưởng của Trung Quốc làm thay đổi tương quan lực lượng giữa các nền văn minh cùng với cơ cấu quan hệ giữa các trung tâm văn minh.

Ông cho rằng vào khoảng năm 2010 hai miền nam - bắc bán đảo Triều Tiên thống nhất, còn Hoa Kỳ thì rút quân khỏi đây và giảm mạnh lực lượng quân sự ở Nhật.

Cũng theo dự tính của Huntington thì khi đó Đài Loan đạt được thỏa thuận với Trung Quốc để có được độc lập nhưng trên nghi thức công nhận quyền cai trị của Bắc Kinh, đổi lại là vị thế ở Liên Hiệp Quốc trên cơ sở tương tự như Bạch Nga và Ukraina năm 1946. Tăng trưởng của Trung Quốc làm thay đổi cân bằng thế giới

Huntington tính là năm 2010 khai thác dầu khí trên biển Đông phát triển mạnh, với Trung Quốc chiếm đa số, nhưng không thiếu mặt Việt Nam mà sau lưng là các công ty dầu khí Hoa Kỳ.

Vì phải giữ viễn cảnh phát triển mà Trung Quốc sẽ gia tăng kiểm soát trên biển, còn Việt Nam thì chống lại, dẫn đến đụng độ vũ trang giữa các tầu chiến.

Vẫn theo phân tích của Huntington thì Trung Quốc vì muốn rửa nhục cuộc chiến năm 1979 nên sẽ xâm chiếm Việt Nam, khiến nước này cầu viện Hoa Kỳ.

Thế cờ khi đó sẽ tiếp diễn theo hướng là Trung Quốc cảnh báo Hoa Kỳ nên đứng ngoài, trong khi Nhật và các nước châu Á khác thì do dự chưa biết định như thế nào.

Thế nhưng hành động mang hạm đội tầu sân bay của Hoa Kỳ vào khu vực cùng với lệnh cấm vận sẽ khiến Trung Quốc tức giận tấn công từ trên không.

Theo sau diễn tiến đó tổng thư ký Liên hiệp quốc và Nhật Bản nhảy vào can nhưng chiến tranh càng lan rộng ra khắp vùng Đông Nam Á.

Trong chương cuối của quyển Sự va đập giữa các nền văn minh, Huntington mặc sức để cho cuộc chiến leo thang với Hoa Kỳ, châu Âu, Nga và Ấn độ vào một phe, còn bên kia là Trung Quốc, Nhật Bản cùng đa số các nước Hồi Giáo. Tài nguyên biển gây nguy cơ xung đột

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Tiếp tục phép tính lạnh lùng của cuộc chiến, Huntington cho rằng bất kể cuộc xung đột quân sự có dùng đến vũ khí hạt nhân này được chấm dứt bằng cách nào đi nữa thì kế hoạch tái thiết thời hậu chiến (theo mô hình tương tự như kế hoạch Marshall sau Đệ nhị thế chiến) sẽ khiến trung tâm của thế giới chuyển dời về phương Nam: Nam Mỹ giúp Hoa Kỳ, châu Phi giúp châu Âu, và Indonesia giúp châu Á.

Quan hệ quân sự trong vùng Trung Quốc đã tổ chức hội đàm sáu bên về vấn đề hạt nhân Bắc Hàn Thượng tướng Phùng Quang Thanh, thứ trưởng quốc phòng Việt Nam, vừa kết thúc chuyến viếng thăm tới Seoul. Theo báo Quân Đội Nhân Dân thì chuyến đi nhằm mục đích củng cố mối liên hệ quân sự với Nam Hàn.

Ông Phùng Quang Thanh đã cùng Bộ trưởng quốc phòng Nam Hàn trao đổi ý kiến về tình hình an ninh khu vực mà hai bên cùng quan tâm, hàm ý có vấn đề Bắc Hàn, một đồng minh lâu đời của Việt Nam.

Giải thích về chuyến đi này, phóng viên Kavi Chongkittavorn hiện cộng tác với tờ the Nation tại Bangkok giải thích:

Chongkittavorn: Tôi nghĩ rằng có hai vấn đề: một là lòng ước muốn của chính phủ Nam Hàn muốn đạt đến thỏa ước hữu nghị và hợp tác, bởi vì Nam Hàn muốn nối theo bước của Nhật Bản. Mặt khác là vì tình hình an ninh tại bán đảo Triều Tiên, vì Bắc Hàn từ hai năm nay không tham dự Diễn Ðàn Khu Vực Hàng năm gọi tắt là RAF. Tôi nghĩ rằng các nước có chân trong diễn đàn này rất mong Bắc Hàn trở lại bàn hội họp bởi vì vấn đề làm sao đạt đến hòa bình và an ninh là một vấn đề cực kỳ quan trọng cho tất cả các nước ASEAN.

BBC: Nếu xét tới mối liên hệ có từ lâu đời giữa Bắc Hàn và Việt Nam, thì chuyến viếng thăm này được đánh giá như thế nào?

Chongkittavorn: Tôi nghĩ rằng từ khi Việt Nam gia nhập cộng đồng quốc tế trong thập niên vừa qua, thì Việt Nam cũng hiểu các khó khăn mà một quốc gia như Bắc Hàn phải trải qua, như là làm sao để quốc tế công nhận và làm sao tạo thanh thế với quốc tế. Tôi nghĩ rằng Bắc Hàn cũng sẽ chụp lấy thời cơ để tham dự Diễn Ðàn Khu Vực Hàng Năm. Quí vị nên nhớ là từ khi Bắc Hàn gia nhập Diễn Ðàn hồi năm 2000, mà vốn đã làm cho nhiều nước trong vòng hy vọng rất nhiều, thì nay vấn đề bán đảo Triều Tiên sẽ được các nước liên hệ bàn thảo rộng rãi ở diễn đàn cấp vùng. Trước đây, cuộc xung đột Campuchia cũng đã được một số nước trong diễn đàn này bàn thảo, và đó là một điều tốt.

=========================

Sức mạnh Trung Quốc luôn khiến nước khác phải e dè Trên đây là trao đổi của phóng viên Kavi Chongkittavorn với đài BBC nhân chuyến đi của Thượng tướng Phùng Quang Thanh tới Nam Hàn. Ông Chongkittavorn đã nhắc tới triển vọng bàn thảo chủ đề Bắc Hàn tại diễn đàn khu vực, nơi đã từng họp bàn về cuộc xung đột Campuchia.

Vậy Việt Nam có muốn sử dụng mối quan hệ với các nước khác để tạo ra một dạng đối trọng nào đó với Trung Quốc, xét về quan hệ quân sự? Giáo sư Carl Thayer, thuộc Học Viện Quốc Phòng Úc giải thích:

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Thayer: Tôi nghĩ rằng phía Việt Nam đã biết rằng trong quá khứ, việc quá phụ thuộc vào một cường quốc nào đó có thể trở thành thảm họa. Trong khi đó, xét về địa lý thì Trung Quốc vừa rộng lớn vừa mạnh trong khi Việt Nam chỉ bằng một tỉnh nhỏ của Trung Quốc. Trung Quốc sẽ chẳng di dời đi đâu cả. Do đó, Việt Nam cần phải quan hệ tốt với Trung Quốc, đó là điều đang diễn ra. Thế nhưng Việt Nam cũng không quá lệ thuộc vào Trung Quốc. Họ có quan hệ rộng mở với cả Hoa Kỳ, và bằng cách đó, tạo ra sự cân bằng trong quan hệ với Trung Quốc.

BBC: Thế chuyện Việt Nam quan hệ với Hoa Kỳ có khiến Trung Quốc quan ngại hay không?

Thayer: Tôi nghĩ là có. Trong lịch sử, sự hiện diện của Mỹ tại bán đảo Đông Dương lúc nào cũng làm cho Bắc Kinh quan ngại. Trước cuộc chiến chống khủng bố, Trung Quốc đang tạo ra những ảnh hưởng mạnh tại khu vực này. Kể từ sau sự kiện 11/9, Hoa Kỳ đã gia tăng vai trò của họ trên toàn Đông Nam Á, và quan hệ quân sự giữa Hoa Kỳ và Việt Nam, từ các chuyến viếng thăm của Bộ Trưởng Quốc phòng, Tổng tư lệnh đến các chuyến viếng thăm khác, chắc chắn sẽ làm cho Trung Quốc nghi ngờ và quan ngại.

BBC: Vậy Trung Quốc có thể làm được gì về chuyện này?

Thayer: Trung Quốc tìm cách tạo ảnh hưởng không chỉ với Việt Nam, mà với cả Đông Nam Á, trong các lĩnh vực mậu dịch, kinh doanh và dần dần là với quốc phòng. Do đó, chúng ta phải thấy rằng Trung Quốc bây giờ tự coi họ thực sự là một người trong cuộc. Bộ Quốc Phòng của Trung Quốc cũng đưa ra một khái niệm mới về an ninh, ít nhất là từ năm 1997, nhấn mạnh tới quan hệ đa phương. Có lẽ một phần là bởi vì quan hệ Trung Quốc và Hoa Kỳ là cuộc chơi không người thắng kẻ thua; thế nhưng nếu nhìn góc độ phức tạp hơn thì không hẳn như thế. Trên thực tế, Trung Quốc đã được chấp nhận là một người trong cuộc tại khu vực này. Do đó, Trung Quốc sẽ quan ngại về ảnh hưởng của Mỹ trong khu vực. Mặt khác, vì Trung Quốc được coi là một người trong cuộc nên họ cũng được chào đón cả ở Việt Nam cũng như các nơi khác tại Đông Nam Á.

Bắc Hàn chỉ trích Việt Nam về người tỵ nạn 460 người tỵ nạn Bắc Hàn được chuyển tới Seoul bằng hai chuyến bay đặc biệt Bắc Hàn vừa lên tiếng chỉ trích Việt Nam vì đã tham gia vào vụ 460 người tỵ nạn Bắc Hàn được chuyển tới Nam Hàn tuần trước. Thông tấn xã Bắc Triều Tiên trích lời người phát ngôn Bộ Ngoại giao nước này cáo buộc Việt Nam "cấu kết với Hoa Kỳ và một số phần tử Nam Hàn trong việc dụ dỗ người Bắc Hàn tới Việt Nam" để rồi sang Hàn Quốc.

Ý kiến thính giả

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay Bắc Hàn có chỉ trích nặng nề như vậy đối với Việt Nam, nước mà cho tới nay vẫn im lặng về vụ người tỵ nạn Bắc Hàn.

Tình hình căng thẳng

Lễ kỷ niệm 10 năm ngày mất của người mà dân Bắc Hàn gọi là Lãnh tụ vĩ đại, ông Kim Nhật Thành, hồi đầu tháng Bảy, một số người dân Nam Hàn gốc miền Bắc không được chính phủ cho phép tới tham dự.

Quan hệ vốn chưa tan băng giữa hai miền Nam - Bắc lại thêm một lần căng thẳng.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Thế nhưng phải đợi tới hơn nửa tháng sau, khi chuyến bay đặc biệt của hãng hàng không Asiana hạ cánh xuống phi trường quân sự Sungnam gần Seoul với hơn 200 người tỵ nạn Bắc Hàn trên khoang và một chuyến bay tiếp sau đó chở thêm hơn 200 người khác, thì không khí giữa hai bên mới thực sự là nóng bỏng.

Việt Nam ... uốn mình trước hành động bội phản, từ bỏ ý thức trách nhiệm và đạo đức giữa các quốc gia để mưu cầu quyền lợi riêng

Bộ Ngoại giao Bắc Triều Tiên

Bắc Hàn lớn tiếng công kích cái mà họ gọi là ''dụ dỗ người Bắc Hàn'' bỏ trốn của Nam Hàn, và cho rằng đây là âm mưu của Hoa Kỳ nhằm can thiệp chính trị vào Bắc Triều Tiên. Bộ Ngoại giao Bắc Hàn tuyên bố:

"Gần đây nhà chức trách Nam Hàn, dưới sự xúi giục và chỉ đạo của Mỹ, đã bịa ra cái gọi là "sự đào tẩu và chuyển giao hàng loạt người từ miền Bắc".

Họ đã đưa đi hàng trăm người miền Bắc, đa số là phụ nữ và trẻ em, đến Nam Hàn theo các nhóm sau khi dụ dỗ họ sang Việt Nam theo từng giai đoạn qua ngả gần Bắc Hàn.

Không phải ngẫu nhiên mà vụ này được bịa đặt chưa đầy một tuần sau khi Hạ viện Mỹ thông qua "dự luật nhân quyền về Bắc Hàn" hứa hẹn "trợ giúp tài chính" cho những "kẻ đào tẩu từ miền Bắc".

Thế nhưng sự việc không chỉ dừng lại ở căng thẳng Nam Bắc Triều, cho dù có ''yếu tố Hoa Kỳ'' như Bắc Hàn cáo buộc.

Sự tham gia của Việt Nam với tư cách quốc gia trung chuyển của con số 460 người tỵ nạn Bắc Hàn, nhiều người trong số đó đã ăn chực nằm chờ ở TP Hồ Chí Minh nhiều năm nay trước khi được Nam Hàn tiếp nhận, đã làm cho Bắc Hàn hướng một phần sự chỉ trích quyết liệt về phía người đồng chí lâu năm của mình. Bộ Ngoại giao Bắc Hàn:

"Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên có đủ thông tin chứng minh rằng Việt Nam liên quan tới âm mưu của nhà chức trách Mỹ và Nam Hàn trong việc dụ dỗ và bắt cóc các công dân Bắc Hàn.

Qua dính líu vào vụ việc này, Việt Nam tự bộc lộ là họ sẵn sàng uốn mình trước mọi hành động bội phản, từ bỏ ý thức căn bản về trách nhiệm và đạo đức giữa các quốc gia để mưu cầu quyền lợi riêng của mình."

Bình Nhưỡng vẫn phải dựa vào viện trợ nước ngoài

Chỉ trích nặng nề

Chuyên gia về Việt Nam và châu Á tại Học viện quốc phòng Úc Carl Thayer nói ông ngạc nhiên khi nghe tuyên bố nặng nề như vậy từ phía Bắc Hàn.

Ông cho biết quan hệ giữa Việt Nam và Bắc Hàn không phải lúc nào cũng thuận lợi. Hai bên đã từng bất đồng sâu sắc xung quanh cuộc chiến Campuchia.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

"Thế nhưng đây là lần đầu Bắc Triều Tiên chính thức chỉ trích Việt Nam nặng lời như vậy trong nhiều năm nay.

Chỉ trích này của Bắc Hàn chắc chắn làm Việt Nam ngạc nhiên."

Việt Nam cho tới tận thời điểm này vẫn im lặng trước các bình luận và cáo buộc.

Tin cho hay chính phủ Nam Hàn đã được phía Việt Nam yêu cầu không tiết lộ lộ trình của hai đợt người tỵ nạn, cũng bởi vì muốn tránh căng thẳng với Bắc Hàn và Trung Quốc là nước đang lưu trú hàng trăm ngàn người tỵ nạn Bắc Hàn.

Trừ các trường hợp người đào tẩu Bắc Hàn trèo tường vào các đại sứ quán nước ngoài một cách lộ liễu, Trung Quốc vẫn muốn giải quyết vấn đề một cách êm thấm và trong yên lặng, vì quan tâm của Trung Quốc là thiết lập ổn định trên bán đảo Triều Tiên.

Thế nhưng con số quá lớn hàng trăm người trong một đợt vận chuyển như lần này không thể không đánh động sự chú ý của dư luận.

Việt Nam và Bắc Hàn nay chỉ có một chút liên hệ về tình cảm

Chuyên gia về Việt Nam Carl Thayer

Có nhận định cho rằng cũng chính vì lo sợ mất lòng nước đàn anh Trung Quốc đã và đang hậu thuẫn chính thể Bắc Hàn, mà quốc gia cộng sản này càng nặng lời với Việt Nam.

Tuy nhiên theo ông Carl Thayer, trong trường hợp quan hệ hai bên xấu đi, thì nước thua thiệt hơn không phải là Việt Nam vì Bắc Hàn cần Việt Nam hơn là Việt Nam cần Bắc Hàn.

"Thực tế, quan hệ giữa Việt Nam và Nam Hàn nay phát triển tốt hơn và có lợi hơn là quan hệ với Bắc Hàn.

Đối với người anh em từng chung ý thức hệ hồi thập kỷ 60 - 70 thì Việt Nam nay chỉ có một chút liên hệ về tình cảm".

Các chuyên gia cho rằng, Việt Nam, cũng tương tự như Trung Quốc, không hề muốn chứa chấp người tỵ nạn Bắc Hàn.

Liệu có thêm dòng người đào tẩu?

Đợt người tỵ nạn lớn này cũng có thể đang gây ra những lo ngại rằng sẽ tiếp tục có thêm người đào tẩu từ Bắc Hàn tới Việt Nam.

Tuy nhiên, ông Tim Peters là giám đốc tổ chức thiện nguyện Helping Hands Korea chuyên cứu trợ người Bắc Hàn nhận xét, nguy cơ đó có xảy ra không lại phụ thuộc vào nhiều yếu tố, nhất là vào sự tiếp nhận của Nam Hàn.

Bắc Kinh đã phải chứng kiến dòng chảy tỵ nạn Bắc Hàn

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

"Liệu Nam Hàn có đủ sức đón nhận hàng trăm ngàn người đang ở Trung Quốc và các nước lân cận để chờ được tiếp nhận hay không? Đó là một áp lực quá lớn."

Thế nhưng ông Peters cũng phải thừa nhận một điều là dù không được tiếp nhận thì vẫn có người rời bỏ Bắc Hàn vì theo ông từng tận mắt chứng kiến, trong nhiều trường hợp người đào tẩu Bắc Hàn chạy trốn khỏi đất nước của mình với cả một "sự quyết liệt".

Sự quyết liệt đó đã tiếp cho họ sức lực, để họ có thể vượt cả hàng ngàn cây số trong điều kiện khắc nghiệt, để tới một nước thứ ba chỉ trong vòng có vài tháng.

Như vậy những gì xảy ra mới rồi với người tỵ nạn Bắc Hàn có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm còn lớn hơn và đe dọa hơn là người ta tưởng.

Làm gì mà ông nóng tính vậy? Tôi đang chứng minh tại sao đánh CPC mà phớt lờ các cảnh báo của LHQ là sai lầm nghiêm trọng. Nhiều người bảo không sai lầm? Đó là tầm nhìn ngắn đặc trưng của người Việt chúng ta ví như làm con đường tại sao không tính là một ngày nào đó quốc gia sẽ giầu có, dân sẽ có ô tô và đường 15 mét sẽ trở nên chật hẹp. Nếu chưa làm được 50m thì ta mở một con đường 15 mét trước và cắm cột mốc giới để đấy và ghi cấm xây dựng. Khi nào có tiền làm tiếp sẽ đỡ được một khoản tiền đến bù giả toả có hơn không? Hay là thích giải toả để vì cái gì khác? Còn đánh CPC tại sao không lường trước là đánh vào thì cả thế giới nó lên án, bao vây, cấm vận và Trung Quốc nó sẽ đánh mình? Để đến khi đánh rồi mới biết rằng không thể tiêu diệt được đối thủ, sa vào chiến tranh du kích, rút đi thì coi như về cách đó 10 năm và quân chêt nhiều mà không giả quyết được việc gì. Khi sang bên đó ngộ nhỡ sa lầy do thằng Pôn Pốt nó cự lại mãnh liệt +TQ nó xuôi dòng về HN thì ông tính sao? Hay lấy luôn đất nó làm thủ đô? Ông bảo 23 sư đoàn CPC và quân của TQ giáp công? Cứ tưởng tượng ra chứ ngay trong tuần 4 ngày đầu 19 sư đoàn chủ lưcthiện chiến nhất của Pôn pốt đã bị xoá sổ bên đất Việt Nam, chỉ còn lại 4 sư bên nước nó thôi. Tham gia trong trận đánh tiêu diệt này có sư 341 nơi hai ông anh tôi tham chiến. Ông anh đầu tôi kể lại là chỗ ông anh tôi ít thằng thoát chết lắm. Cái nữa các ông cứ bảo là mình biết TQ trước sau gì cũng đánh và nó chuẩn bị đánh mình từ trước vậy tại sao lại không bố trí lực lượng phòng bị để đến khi nó đánh mới vác xác từ trong ra? Hay là nó đi trước một bước xúi CPC đánh ông và kịch bản do nó đạo diễn là 100% ông sẽ đem quân vào CPC để nó có cớ đánh ông? Cái nữa là ông biết nó đánh ông tại sao khi tình báo Ấn Độ nó cung cấp tin cho ông trước đó 1 tháng ông vẫn không chịu chuyển quân ra để đối phó hay là ông chê nó không giỏi và không đánh được ông? ( Thói ngạo mạn sẽ giết chết anh hùng) Cho tôi một lời giả thích hỡi các chiến lược gia? Còn bàn chút về bắc Hàn : Nó sắp chết đến nơi rồi. Bây giờ chỉ có mỗi thằng TQ nó sợ Mỹ nên muốn giữ thôi, Dân nó cũng ngán đến tận cổ gia đình nhà Kim rồi.

Ông này nói cùn ha? Số liệu của ông cũng sai nốt. Ponpốt có 23 sư đoàn chủ lực, và chỉ 19 trên 23 sư đoàn tham chiến thôi trong ngày 22/12 thôi Và 19 sư đoàn này bị đánh tơi bời từ ngày 22 đến ngày 31/12/1978 rồi. Rất ít trong số đó chạy về được Phnongpenh. Sau đó bắt đầu thừa thắng mới đánh phát đến 7/1/1979 thì làm chủ Pnongpenh luôn. Nhiều người ở HN tham gia trận đó đó, đi hỏi người ta thử xem có phải không? Ông càng nói càng sai, vì để ông diệt nó mà đem hết quân chủ lực đi trong khi đó như ông nói biết TQ nó trước sau gì cũng đánh mà ông lại không có phòng bị vậy là ông đánh bạc rồi. Khác gì để doanh trại trống mời Vân Trường vào xơi.Phạm phải sai lầm sơ đẳng của người cầm quân. Nó có 19 sư đoàn thì cùng lắm đánh nó ông dùng 23 sư đoàn là cùng chứ gì? Sau năm 75 quân số có hơn 1 triệu quân đấy ông kễnh ạ. Đứng thứ tư thế gới về sức mạnh đấy. Vì thế ông mới tiến đánh nó để chứng minh sức mạnh của ông. Khi ông nó sang ngày 22/12 pháo ông bắn còn hơn mưa đấy trên cái mảnh đất TX Tây Ninh bé tý tẹo. Nó chết gần hết rồi còn đâu mà đánh.

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Nói thật thì em đồng cảm với bác hungdzung ở nhiều điểm. Ta cứ thích lấy thắng bại chiến trường quyết định ngoại giao,chứ thực ra đánh Cambốt cũng có thể có nhiều kiểu,ví dụ đập tan quân chủ lực của nó rồi mặc cha nó đấy chẳng hạn.Nó quấy ta lại đánh,đánh có cớ hẳn hoi,thọc một phát thật đau rồi lại rút.Đằng nào cũng vậy,vẫn phải bố quân dọc biên giới,chỉ phòng ở tây nam có khi đỡ hơn là vừa đóng bên Cam vừa chốt phía bắc.

Nhưng nói ngược lại,làm thế ta cũng tệ hại chả khác gì thằng Do thái.Như bây giờ thế giới dần thông cảm với ta về chuyện Cam,chứ giống thằng do thái có khi người ta ghét,mà ta làm gì có Mẽo đứng sau,nguy cơ cấm vận hay tuyệt giao còn cao hơn.

Kiểu này hay khác,chẳng thấy một chút tương lai hoà bình hay sáng sủa nào hết,kể từ lúc ta bỏ lỡ cơ hội bình thường hoá với Mẽo và ASEAN. Nói chung em nghĩ các cụ ta thời đó vừa có phần hơi kiêu,vừa hơi rốt và cũng hơi tốt bụng quá với Cam nữa (còn có tham hay không trời biết,em thì em chả rước nợ vào người làm gì).Cái hại ai cũng thấy nhưng cũng khó phán xét các cụ làm sai được.

19 sư đoàn KR chỉ tan chứ không chết. Cái này các bác cứ đọc quân sử các sư đoàn hay quyển Cuộc chiến tranh bắt buộc thì biết. Chỉ mấy tuần sau khi mất Phnom Penh là quân KR hồi lại, nhiều nơi chúng còn phản công đánh tơi tả quân ta.

Từ 75-78 đánh KR bên ta có 80.000 thương vong, bằng 78% thương vong của 9 năm chống Pháp. Các bác thấy là nó căng thế nào rồi đấy.

Từ năm 75 đến 78 thương vong đến hơn 80.000 bằng 78% so với 9 năm chống Pháp? Vậy còn từ 79 - 89 thương vong bằng 22% của 9 năm chống Pháp? Các chuyên gia quân sự nghe ông chiangshan nói có được không? Tổn thất ít vậy thì việc gì phải rút quân?Ở thêm 20 năm nữa thì đã sao và người Việt mình đẻ thừa sức chỗ mất đó. Xin thưa với ông là số liệu lịch sử của mình sửa liên tục để hợp với thời cuộc, và theo mục đichs chính trị cho từng thời kỳ. Ví như khi vào nhận trợ cấp ODA không hoàn lại thì khai 70% xã nghèo, còn khi nào xét thi đua thành tích xoá đói giảm nghèo thì số đó chỉ còn 25% thôi, mà cũng con người đó làm báo cáo. Ông biết là khi đó nó mới chỉ quấy rối ở biên giới ông lấy đâu ra mà mất nhiều thế. Con số của ông đưa ra là không đúng vì: + Tổn thất nhân mạng bằng và hơn 9 năm chống Pháp. Cái này chủ yếu tổn thất ở bên Căm. Còn số liệu của ông đưa ra nếu có cũng chỉ là tuyên truyền về hậu quả của việc Pôn pốt + Khi đánh Căm tiến cực nhanh và dốc toàn lực và đánh trong hành tiến dĩ nhiên mất nhiều quân hơn. Và chốt ở Căm 10 năm bị sa vào cuộc chiến không có giới tuyến vậy chết nhiều hay chết ít? Nhiều hôm đang đi gặt lúa giúp dân còn bị thằng gặt lúa nó chơi cho 2 quả lựu đạn chết cả gần chục ông. Chiến tranh du kích như vậy 10 năm mà ông bảo chết ít thì quả là lạ. + Các ông bảo TQ nó không biết đánh nhau, thổi kền te te khi xua quân và đánh theo kiểu biển người thế mà chết có 60 nghìn vậy ông nấp trong hầm, lô cốt khi thủ sao chết nhiều thế? Vậy quân mình không biết đánh nhau à?10 năm nay tôi đi khắp các tỉnh Tây Nam và sang cả Căm tìm anh tôi tôi thấy các nghĩa trang phổ biến là chết năm 79. Mãi đến tháng 10 vừa rồi mới tìm thấy ở Kiên Gian. Rất nhiều mộ vô danh, chứng tỏ là cuộc chiến lúc kiểm soát được lúc không và có những lúc bị nó đánh cho không kịp đưa xác đồng đội đến nơi tập kết.

Em có 2 ý thế này, viết xong các bác có khóa hay cho 1* em cũng chịu. Box Kĩ thuật quân sự nhưng Kĩ thuật đâu phải chỉ có trên truờng chiến truờng, cầm súng bắn nhau, lấy pháo, tên lửa nện nhau??? Kĩ thuạt còn là Ngoại giao, Hậu quả của cuộc chiến ra sao, cái được cái mất chứ.

Ý thứ 1: Các bác bàn về Vn oánh cam bốt là đúng hay sai, cái đấy em ko dám bàn. Cái em muốn nói là HIỆN TẠI ĐÂY NÀY, dân cambốt nó thiếu thiện camt với Vn và tôn sùng Tàu. Em đang học cùng với các Sv cam bốt và nói chuyện với 1 số dân cam bốt ở Pháp, đó là sự thật, là HIỆN TẠI !!!

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

Các bác thử tưởng tượng nhé: Vn nhìn thằng Tàu thế nào thì thằng Cam bốt nhìn ta như vậy. Tất nhiên ta hơn thằng tàu, bản tính dân ta đa số là yêu hoà bình vì ta đã nếm trải quá nhiều chiến tranh gian khổ rồi, còn thằng tầu thì đi gieo chiến tranh khắp nơi.

Ý thứ 2 : Bây giờ là thời đại nào rồi mà lúc nào ta cứ ngời 1 xó lo mai thằng tàu nó bắn dân mình, mai nó oánh mình. Dân ta bây giờ dễ dàng đi làm việc, học tập, giao lưu vói cả Thế giới, sao ko tận dụng điều này? Chính việc các bác lúc gặp bọn Tàu cứ gân cổ lên tranh cãi với chúng nó càng chứng tỏ mình yếu, mình sợ phụ thuộc vào nó. Sao ko có ai có cái nhìn vượt hẳn lên nhỉ ??? Ta cứ coi nó như 1 nước rất bình thường, luôn vững vàng trước các thủ đoạn của nó thì nó càng nể mình. Chứ ai đời gặp Tàu lúc nào cũng cãi mình là nước lớn, ko sợ chúng mày đâu, chính thế mới càng chứng tỏ ta luôn coi nó là ông Kẹ, lúc nào trong đầu cũng ám ảnh về nó. Thế chưa phải là nước lớn, nước lớn nói ít mà kẻ khác vẫn sợ, vẫn nể, cần gì khoe này nọ nhỉ ??? Người ta nói có liều lĩnh mới thành nghiệp lớn, vậy Vn ta sợ gì ????

Em là du học sinh tại Pháp, em mới 20 thôi, hiểu biết còn hạn chế, các bác nghe chối tai thì cứ khoá vào, em cũng ko post thêm 1 bài nào nữa đâu.

Câu cuối: Tiền bối mà khôn là phải giúp đỡ hậu bối, chứ đừng làm tướng ở đây, đừng nói với người khác với cái đầu quá TO. Nếu các bác làm tướng thật thì chắc chẳng chui vào xó xỉnh này tán fét đâu ạ, còn nhiều viêc bộn bề lắm, thế mới là giúp dân, giúp Đảng !!!

Chào các tiền bối, em rút ạ, các bác cứ bàn đai sự nhé !!!

Quên mất, bác hungdung ạ, bác đừng có quá chú trọng phân tích những sai lầm hay thiếu sót nhiều quá như thế. Chẳng ai hoàn hảo đâu, lịch sử thế giới đã chứng minh rồi, đến Einstein cũng có 1 phần trắh nhiệm trong chiến tranh đấy ạ. VN như thế này là tốt lắm rồi, quan trọng là phải phát triển mạnh và vững cắch như thời gian vài năm gần đây. Ở Pháp dân VN được quý và nể, quý hơn dân Tàu bác ạ, nên cứ phải tự hào về VN, về các cuộc chiến đấu, về các chiến sĩ đã ngã xuống mà cố gắng lầm việc, học tập giúp ích cho Tổ quốc.

Như cụ Giáp đă nói; VN là dân tộc anh hùng nhưng vẫn là anh hùng nghèo, cho nên phải tiến lên !!!!

Ông cứ xem lại đi có phải có 1 triệu quân không nhé? Còn ông bảo dồn 90% quân chủ lực vào Căm vậy ông cho rằng thằng TQ nó không bằng thằng Căm à? Hay là các chiến lược gia cho rằng mình đánh thắng Mỹ rồi không thằng nào dám động đến mình? Ông bảo sợ 2 mũi giáp công thì chính ông bị rồi đó thôi chứ cần đâu tưởng tượng hay suy luận. Đang giơ ngực ra cho thằng Căm nó sờ thì mông đã có cái... của thằng Khựa thúc vào rồi( xin lỗi bà con ttvnol nhé). Trình độ thằng Căm nó lùn chứ lúc đó nó củng cố lại rồi đánh chặn tiêu hao, quấy rối thì còn lâu mới rút được. Đằng này sau khi thất thủ lại cay cú dốc toàn lực quyết một phen sống mái. Lúc đó nếu nó khôn khéo và cự lại được ông + 600.000 quân TQ ở phía bắc đánh rát thì ông tự đẩy ông vào chỗ khó. Vậy có phải là ông đánh bạc với vận mệnh của Đất nước không? Tôi thấy ông nên bớt chút thời gian ra mua mấy bông hoa và mấy nén nhang lên các tỉnh phia bắc vái cho hương hồn các chiến sỹ biên phòng, dân quân tự vệ và những người dân vùng biên đã ngã xuống vì sự ngu xuẩn và kiêu ngạo của các ông được rồi đó. Nhân thể cầm một ít tiền lẻ lên mua cho người ta buồng chuối, con gà và mấy củ măng để người ta có tiền cho con đóng học. Dân trên đó tốt lắm, họ không xin đâu, mua xong thì chịu khó mang về đừng vứt đi mà người ta tủi.

cái ông hùng dũng oai phong này lằng nhằng quá, tui thì tui thấy ông nói yêu nước thì phải thực tế là đúng rồi nhưng ông bảo mình đánh Cam mà phớt lờ LHQ là gay, về mặt lý thuết thì đúng thế nhưugn nếu ko đánh thì năm ấy nó cho mẹ quân vào Sài gòn ăn cơm ở Sài gòn rồi, rồi còn

^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^ [email protected][email protected]

Allrights reseved by Rosea HD200506038 http://danghoanghai.999.org

đảo Phú Quốc rồi quần đảo Thổ Chu nứa, ko đánh nó thì ông cứ thử đến làng Ba Chúc xem sao, ko đánh nó thì nó giết mẹ hết cả dân nó rồi,cái sai của mình là ở đó lâu quá, vả lại do ông LX trở mặt để cho thằng Tung của nó quậyy ở TS năm 88 , nếu mà LX giúp mình vụ ấy thì vớ vẩn đến giờ các đồng chí vẫn làm nhiệm vụ quốc tế đấy,

Nói năng thì công nhận cũng được nhưng mà sao ko lấy đường link rõ rằng để anh em xem nguồn từ đâu, ai chẳng biết là lấy từ BBC nhưng chẳng may cái thằng nào đấy nó lại nói vi phạm bản quyền của nó rồi lại bị lock diễn đàn như năm ngoái ấy, mà nếu Hungdung75 thicýh bàn về vấn đề này anh em mình sang Lịch sử văn hóa đi, hay bảo các bác ấy mở lại thảo luận chúng ta táng nhau chứ làm trò ở đây dễ gây ảnh hưởng đến anh em lắm

Nói năng hơi nóng tính anh em thông cmả nhé