chương 2 tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · tác giả: phỉ ngã tư tồn...

26
Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi mơ màng tỉnh lại, tôi có cảm giác mình đang bị ngâm trong băng đá, vừa lạnh vừa tối. Bn bbao quanh bởi đại dương lạnh giá và đen kịt khiến tôi không thể nào hít thở nổi. Tôi thì thào gọi một tiếng mẹ, ánh đèn chói lóa làm mắt tôi mờ đi. Tôi trông thấy Trình Tử Lương. Còn có rất nhiều người khác vây quanh tôi, Trình Tử Lương nửa ngồi nửa quỳ, trong tay cầm lọ thuốc xịt của tôi. A Mãn cung huýt nói: “Xe cấp cứu tới ngay bây giờ đây!Thực ra, chỉ cần đưa cho tôi lọ thuốc là coi như kéo tôi tcõi chết trở về rồi. Không biết vì sao mình vẫn sống, tôi yếu ớt vùng vẫy một hồi, cuối cùng, Trình Tử Lương ghì cánh tay tôi xuống. Anh ta nói: Đừng cử động!Những chuyện không thể ngờ được trên đời này đúng nhiều vô kể. Chẳng hạn như, mẹ tôi chết oan chết uổng; chẳng hạn như, tôi vẫn sống vui vẻ sau khi chia tay Trình Tử Lương dù rằng tôi từng nghĩ sự chia lìa sẽ đau đớn hơn cả cái chết. Tôi cũng không ngờ sẽ tái ngộ Trình Tử Lương, điều không ngờ nhất chính là có một ngày, tôi lại được nghe giọng nói dịu dàng của anh ta với mình. Có lẽ tôi nên chết đi thì hơn, hoặc là, anh ta cứ như trước kia, hận tôi thấu tận tim gan, hận đến nỗi không muốn mở miệng nói với tôi nửa lời. Tôi được đưa đến bệnh viện, Trình Tử Lương ngồi trên xe cứu thương cùng tôi, không ai thấy điều gì lạ thường cả. Nghe nói đám người kia sau khi uống rượu chán chê đã lôi nhau về, Trình Tử Lương nhất thời nổi hứng muốn đến chào tôi, vì thế cứu được mạng tôi. Lúc này, tôi thực sự căm ghét bóng đèn sáng chói trên nóc xe, căm ghét cái mùi của mặt nạ dưỡng khí, căm ghét sự hiện diện của Trình Tử Lương ở đây. Bác sĩ Vương Khoa là người quen của tôi, hôm nay ông ấy vốn không có ca trực, nhưng vì tôi nhập viện nên mới bị gọi đến vào giữa đêm thế này. Vương Khoa lắc đầu nhìn tôi. “Ung rượu phải không?Cả người tôi nồng nặc mùi rượu, muốn chối cũng không được. Vương Khoa li nói: “Người không muốn sống thì thần tiên cũng không cứu được! Xem cô còn tự giày vò bản thân được đến bao giờ!Tôi ngượng ngùng nói: “Bác sĩ Vương, ở đây có cả bạn bè lẫn cấp dưới của tôi, nể mặt tôi một chút được không?www.vuilen.com 19

Upload: others

Post on 05-Mar-2020

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Chương 2

Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi mơ màng tỉnh lại, tôi có cảm

giác mình đang bị ngâm trong băng đá, vừa lạnh vừa tối. Bốn bề bao quanh bởi đại dương lạnh giá và đen kịt khiến tôi không thể nào hít thở nổi. Tôi thì thào gọi một tiếng “mẹ”, ánh đèn chói lóa làm mắt tôi mờ đi. Tôi trông thấy Trình Tử Lương.

Còn có rất nhiều người khác vây quanh tôi, Trình Tử Lương nửa ngồi nửa quỳ, trong tay cầm lọ thuốc xịt của tôi. A Mãn cuống huýt nói: “Xe cấp cứu tới ngay bây giờ đây!”

Thực ra, chỉ cần đưa cho tôi lọ thuốc là coi như kéo tôi từ cõi chết trở về rồi. Không biết vì sao mình vẫn sống, tôi yếu ớt vùng vẫy một hồi, cuối cùng, Trình Tử Lương ghì cánh tay tôi xuống. Anh ta nói: “Đừng cử động!”

Những chuyện không thể ngờ được trên đời này đúng là nhiều vô kể. Chẳng hạn như, mẹ tôi chết oan chết uổng; chẳng hạn như, tôi vẫn sống vui vẻ sau khi chia tay Trình Tử Lương dù rằng tôi từng nghĩ sự chia lìa sẽ đau đớn hơn cả cái chết.

Tôi cũng không ngờ sẽ tái ngộ Trình Tử Lương, điều không ngờ nhất chính là có một ngày, tôi lại được nghe giọng nói dịu dàng của anh ta với mình. Có lẽ tôi nên chết đi thì hơn, hoặc là, anh ta cứ như trước kia, hận tôi thấu tận tim gan, hận đến nỗi không muốn mở miệng nói với tôi nửa lời.

Tôi được đưa đến bệnh viện, Trình Tử Lương ngồi trên xe cứu thương cùng tôi, không ai thấy điều gì lạ thường cả. Nghe nói đám người kia sau khi uống rượu chán chê đã lôi nhau về, Trình Tử Lương nhất thời nổi hứng muốn đến chào tôi, vì thế mà cứu được mạng tôi.

Lúc này, tôi thực sự căm ghét bóng đèn sáng chói trên nóc xe, căm ghét cái mùi của mặt nạ dưỡng khí, căm ghét sự hiện diện của Trình Tử Lương ở đây.

Bác sĩ Vương Khoa là người quen của tôi, hôm nay ông ấy vốn không có ca trực, nhưng vì tôi nhập viện nên mới bị gọi đến vào giữa đêm thế này. Vương Khoa lắc đầu nhìn tôi. “Uống rượu phải không?”

Cả người tôi nồng nặc mùi rượu, muốn chối cũng không được. Vương Khoa lại nói: “Người không muốn sống thì thần tiên cũng không cứu được! Xem cô còn tự giày vò bản thân được đến bao giờ!”

Tôi ngượng ngùng nói: “Bác sĩ Vương, ở đây có cả bạn bè lẫn cấp dưới của tôi, nể mặt tôi một chút được không?”

www.vuilen.com 19

Page 2: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Tề Toàn lúc này đã tỉnh rượu, đang gọi điện sai người mời chuyên gia đến xem bệnh cho tôi. Anh ta tưởng là tôi bị dị ứng sau khi dùng thuốc bôi chân rồi lại uống rượu, đến khi biết tôi lên cơn suyễn, anh ta mới cúp máy, thong thả đến chỗ tôi. “Sao cô lại mắc bệnh này thế? Y hệt Tô Duyệt Sinh? Đúng là người một nhà có khác!”

Tôi cười trừ, chẳng còn hơi sức để phản bác anh ta. Bác sĩ kiểm tra xong nói không có gì đáng ngại, chỉ quở trách tôi đi đứng không cẩn thận làm bong gân, cuối cùng yêu cầu tôi nằm viện để quan sát.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia, cứ như thế đến khi trời sắp sáng, Tề Toàn và mọi người ai về nhà nấy. Trình Tử Lương cũng đã rời khỏi đây, giữa chúng tôi chẳng có gì để nói cả, may mà anh ta không nhiều lời thừa thãi trong lúc đông người. Quá khứ nên được giữ yên thì hơn.

Tôi ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh. Rèm cửa sổ vẫn kéo kín, phòng bệnh yên ắng, nghe rõ tiếng nước truyền nhỏ giọt tí tách. Tôi giơ cánh tay lên nhìn, đột nhiên phát hiện trên ghế dài có người.

Là Tô Duyệt Sinh.

Tôi giật nẩy mình, kinh ngạc ngồi dậy, hỏi: “Anh... sao lại ở đây?”

“Công việc hòm hòm rồi nên về trước.”

Tôi chợt nhớ ra Hướng Tinh cũng nằm ở viện này. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Duyệt Sinh yêu thương “gà cưng mới” đến nỗi đang ở nước ngoài cũng phải lập tức bay về, thành ra tôi cũng được thơm lây một chút. Tô công tử thăm người đẹp xong, tranh thủ ghé qua hỏi han tôi.

Tôi nói: “Hướng Tinh sao rồi? Hôm nay em vẫn chưa qua thăm cô ấy được.”

“Ổn rồi!” Tô Duyệt Sinh có vẻ uể oải, chắc là do vừa xuống máy bay. “Nghe nói em được cấp cứu đưa tới, sao lại quên mang theo thuốc thế?”

“Em có mang theo thuốc, nhưng không lấy được.” Sức khỏe yếu như thế, thực sự đã có lúc tôi nghe năm xưa Tô Duyệt Sinh cứu mình cũng một phần là vì chúng tôi mắc chung một bệnh. Mỗi khi bệnh tái phát, ai cũng trở nên chật vật, yếu đuối như một đứa trẻ, chẳng tốt hơn người kia là bao. Vì thế, Tô Duyệt Sinh mới cảm thấy tôi cùng một thuyền với anh.

Có tiếng gõ cửa vang lên, tài xế của Tô Duyệt Sinh mang thuốc vào cho tôi. Tô Duyệt Sinh nói: “Anh về ngủ một lát, có chuyện gì thì gọi đến.”

Thực ra tôi đã bình phục tám, chín phần rồi. Người mắc bệnh hen suyễn, những lúc không phát bệnh thì cũng khỏe khoắn như người bình thường thôi.

www.vuilen.com 20

Page 3: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Ngủ được một giấc, tôi có cảm giác mình đã khỏe như vâm. Đợi chai nước truyền chảy hết, tôi lên tầng trên thăm Hướng Tinh. Cô nàng cũng đã dậy, hiện giờ có thể ăn được đồ loãng, nhưng trông người vẫn còn khá yếu.

Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, ngay cả dáng vẻ lười nhác ngồi tựa thành giường cũng đẹp như Tây Thi. Hướng Tinh sau khi phẫu thuật, trung khí thiếu hụt, tôi dặn cô ấy hạn chế nói chuyện. Chỉ là thấy tôi mặc quần áo bệnh nhân, ánh mắt cô ấy toát lên vẻ kinh ngạc. Tôi chủ động giải thích: “Bệnh cũ ấy mà, chị bị hen suyễn, hôm qua uống quá chén nên phải nhập viện, thật là mất mặt!”

Hướng Tinh nhỏ nhẹ nói: “Phải giữ gìn sức khỏe nhé, chị Xảo!”

Lần đầu tiên được nghe hai tiếng “chị Xảo” thân thiết như vậy, dường như tôi đã thấy cách gọi này ở đâu đó. Trở về phòng mình, tôi mới nhớ ra, Xảo Thư, đó chẳng phải con gái của Vương Hy Phượng trong Hồng lâu mộng sao?

May sao gặp được ân nhân

Là nhờ dư phúc nương thân đó mà

Âm công vun lấy phúc nhà

Hết lòng cứu giúp người ta khi nghèo

Anh gian, cậu ác chớ theo

Nhãng tình máu mủ, chỉ yêu bạc tiền

Có trời báo ứng ở trên.1

Xảo Thư sinh ngày mùng Bảy tháng Bảy, một ngày xấu, cho nên già Lưu đặt tên cho nàng là Xảo Thư, hòng lấy độc trị độc, hi vọng cái tên này có thể trấn áp được vận xui.

Vì sao tôi tên là Thất Xảo? Đương nhiên không phải vì sinh ngày mùng Bảy tháng Bảy như Xảo Thư rồi. Mẹ tôi thích chơi trò Tangram2, thích đến nỗi vào phòng sinh vẫn mang theo một bộ để chơi. Sau đó, nghe y tá nói mẹ tôi đã hạ sinh một bé gái, bà liền gật đầu, thốt lên: “Vậy gọi là Thất Xảo đi!”

Tôi so ra thì kém xa Xảo Thư trong Hồng lâu mộng, bởi vì tôi không có anh trai, mẹ tôi cũng không có anh trai, đương nhiên không có “cậu độc ác, anh hung bạo”. Nhưng mà nghĩ lại thì số mệnh của tôi cũng chẳng tốt hơn Xảo Thư là bao. Xảo Thư chí ít lúc nhỏ cũng được sống mấy năm vinh hoa phú quý, còn tôi do mẹ một tay nuôi nấng, cuộc đời như đám bèo trôi dạt. Đó là quãng thời gian khổ cực nhất, thậm chí còn không trả nổi tiền thuê nhà.

www.vuilen.com 21

Page 4: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Có điều, lúc xui xẻo nhất, tôi đã được Tô Duyệt Sinh cứu giúp, cũng giống như già Lưu đã cứu vớt Xảo Thư. So sánh Tô Duyệt Sinh với già Lưu, đúng thật là một chuyện khôi hài.

Hồi học cấp hai, tôi có một cô bạn tên Trần Minh Lệ học ngữ văn rất giỏi. Cô nàng vô cùng thích Trương Ái Linh, suốt ngày ghi ghi chép chép mấy câu trích dẫn của Trương Ái Linh, còn lấy tên tôi ra đùa cợt. Trong tiểu thuyết Kim tỏa ký của Trương Ái Linh có một nhân vật tên Tào Thất Xảo, thế nên Trần Minh Lệ lúc nào cũng trêu chọc tôi, nói nhà Tào Thất Xảo bán dầu mè, còn nhà tôi mở thẩm mỹ viện, đúng là rất giống. Tôi nhận ra thái độ khinh miệt trong giọng nói của Trần Minh Lệ, thẩm mỹ viện còn không bằng cửa hàng dầu mè. Lực học của tôi ngày ấy rất kém, lại cả ngày chơi với đám con trai, hễ tan học là cùng tụi nó đi chơi game ở cửa hàng cuối phố. Ngôi trường tôi học không phải tốt nhất nhưng cũng có thể xếp vào hạng hai. Gần trường tôi có một trường trung cấp điện tử, học sinh nam nghịch ngợm khét tiếng, thường xuyên lượn lờ trước cổng trường tôi để trấn lột tiền tiêu vặt của bọn con trai, hay huýt sáo trêu đùa đám con gái. Có hôm tan học muộn, tôi trông thấy Trần Minh Lệ bị mấy đứa con trai trường trung cấp điện tử vây quanh trêu chọc. Cô nàng khóc nức nở. Hóa ra có một tên khốn kiếp tới gần vén váy Trần Minh Lệ, bị cô ấy chửi là đồ lưu manh, sau đó bọn chúng kéo bè kéo hội đến vây quanh Trần Minh Lệ, còn động chân động tay.

Đám con trai trường tôi thấy vậy chỉ lặng lẽ chuồn đi, tôi nhất thời căm phẫn, nhặt một hòn gạch ném về phía bọn chúng.

Chuyện này sau đó được đồn đại rất sinh động, người ta miêu tả tôi chẳng khác nào một nữ hiệp, rằng tôi cầm gạch trong tay, một chọi bảy, khiến cả đám con trai chạy bán sống bán chết. Thực ra đâu có khoa trương đến thế! Đám người kia chỉ có năm tên, tôi ném gạch vào một tên khiến mặt gã máu me bê bết, sau đó xông tên đá một tên khác khiến gã ngã lăn quay, kêu gào ầm ĩ. Thế là những tên còn lại sợ quá tự động bỏ chạy. Tôi nổi như cồn sau một trận đánh nhau, bắt đầu được gắn biệt danh “Thập Tam Muội”, mọi người nói trong trường có mười hai thằng con trai đánh nhau giỏi nhất, tôi hay chơi cùng họ nên trở thành người thứ mười ba. Dần dà, biệt danh này cũng biến mất, lên cấp ba, các bạn nữ đều kính nể gọi tôi là “chị Thất”.

Tôi vào được cấp ba là nhờ chạy tiền. Khi đó, mẹ tôi quen được một người đàn ông giàu có, việc làm ăn của thẩm mỹ viện trở nên phát đạt. Thậm chí mẹ còn đổi sang dùng một chiếc BMW, mua vài căn nhà lớn. Tôi bỗng chốc trở thành con gái nhà giàu. Vợ của thầy hiệu trưởng thường xuyên đến thẩm mỹ viện của mẹ tôi để tân trang nhan sắc, mẹ tôi nhờ cậy bà ta, đồng thời đưa tiền chạy chọt, vì thế tôi nghiễm nhiên được bước chân vào trường cấp ba tốt nhất vùng.

www.vuilen.com 22

Page 5: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Nếu không học ở ngôi trường ấy, có lẽ tôi đã không có cơ hội gặp gỡ Trình Tử Lương. Anh ta được mời về trường diễn thuyết với tư cách là cựu học sinh xuất sắc. Tôi và đám bạn học ngồi trong hội trường, say sưa ngắm nhìn anh ta.

Chàng bạch mã hoàng tử trong mộng của nữ sinh cả trường có lẽ chính là một người như vậy: tuấn tú lịch lãm, phong độ có thừa, nói tiếng Anh, tiếng Pháp như gió, sinh viên của trường đại học lừng lẫy Ivy League, gia đình thế lực.

Trần Minh Lệ khi ấy đã trở thành bạn thân của tôi. Từ sau cái lần được tôi giải cứu, cô nàng liền coi tôi như chị em ruột, thường xuyên giúp tôi làm bài tập toán. Cô nàng đã phải học ngày học đêm để thi được vào trường cấp ba này, vì thế rất “ngứa mắt” với thái độ học nửa vời của tôi, lúc nào cũng ép tôi học hành nghiêm túc.

Thời cấp ba, Trần Minh Lệ là hoa khôi toàn trường. Cô ấy thích mặc váy trắng, thích buông mái tóc đen dài, dáng vẻ thanh tao như nữ chính trong những bộ phim thần tượng. Số người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị. Chẳng có đứa con trai nào thích tôi, bọn họ đều coi tôi là “huynh đệ” tốt!

Bắt đầu từ khi ấy, tôi trở thành một cô gái mơ mộng, hằng ngày đều bắt chước Trần Minh Lệ, đọc danh ngôn của Trương Ái Linh, Diệc Thư, đọc truyện của Vương Tiểu Ba, Annie Bảo Bối... Cũng từ khi ấy, tôi bắt đầu nuôi tóc dài cho giống với rong biển như ngòi bút của Annie Bảo Bối từng miêu tả.

Trần Minh Lệ là đại diện của trường lên phát biểu sau khi Trình Tử Lương diễn thuyết xong. Bài phát biểu do cô ấy tự viết rồi được giáo viên chỉnh sửa. Cô ấy đã tham gia nhiều cuộc thi hùng biện nên giọng nói trầm bổng du dương rất có khí thế. Ngày hôm đó, Trần Minh Lệ đã gây ấn tượng sâu sắc với Trình Tử Lương. Sau buổi diễn thuyết, ban lãnh đạo trường mở tiệc mời Trình Tử Lương. Trần Minh Lệ được yêu cầu đi cùng, lúc trở về, cô ấy cứ xuýt xoa khen Trình Tử Lương phong độ, nào là anh ta đã kéo ghế giúp cô, gọi cô là “sư muội”, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thân thiện... Tôi nghĩ, cả đời này tôi cũng không thể gặp được một bạch mã hoàng tử như Trình Tử Lương, người sẽ gọi tôi là “sư muội”, sẽ kéo ghế giúp tôi, sẽ nhìn tôi trìu mến.

Tôi thực sự rất ngưỡng mộ Trần Minh Lệ. Về sau, cô ấy thi đỗ một trường đại học tốt, còn tôi chỉ đỗ trường nguyện vọng ba, còn đào khoét của mẹ một khoản tiền lớn để đóng học phí. Những tưởng cả đời này tôi sẽ không gặp được nhân vật kiệt xuất như Trình Tử Lương, thế nhưng trong kỳ nghỉ hè, tôi nhận được điện thoại của Trần Minh Lệ. Cô ấy nói: “Mai anh Trình mời khách đấy, cậu có đi không?”

“Anh Trình nào cơ?”

www.vuilen.com 23

Page 6: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

“Trình Tử Lương chứ còn ai nữa? Anh ấy hứa sẽ mời tớ ăn cơm sau kỳ thi đại học.”

Tôi không ngờ Trần Minh Lệ còn thường xuyên liên lạc với Trình Tử Lương, hơn nữa, còn được anh ta mời cơm. Càng nghĩ, tôi càng ghen tị.

“Tớ đi làm gì chứ? Anh ấy có mời tớ đâu.”

“Những đi một mình tớ ngại lắm!” Trần Minh Lệ ngượng ngùng nói.

Thiếu nữ mười tám đôi mươi đi đâu cũng lôi kéo bạn thân đi cùng, tôi thường xuyên trở thành đối tượng rủ rê của Trần Minh Lệ. Chúng tôi cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, cùng nhau chạy bộ... dường như đã hình thành thói quen dính lấy nhau như hình với bóng.

“Thôi, tớ không đi đâu, cậu với anh Trình hẹn riêng, tớ đi không tiện lắm.”

Có thể là vì câu nói này của tôi mà Trần Minh Lệ lại càng căng thẳng, nhất quyết kéo tôi đi bằng được, như muốn chứng minh rằng quan hệ giữa cô ấy và Trình Tử Lương chỉ là bạn bè bình thường.

Thời con gái, ai mà chẳng như vậy!

Thế là, tôi bị Trần Minh Lệ lôi đi làm kì đà. Ở trước mặt người khác giới, Trần Minh Lệ luôn tỏ ra nhã nhặn, dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ. Các món ăn hôm ấy đều rất ngon, tôi không chen được câu nào vào cuộc trò chuyện giữa hai người họ nên chỉ có thể cắm đầu ăn.

Rất lâu, rất lâu về sau, Trình Tử Lương nói với tôi rằng, anh chưa bao giờ thấy cô gái nào ăn khỏe đến thế. Lúc đó, tôi vẫn còn trẻ, nghe Trình Tử Lương nói vậy liền nhéo cổ anh. “Anh dám nói nữa không!”

Trình Tử Lương cười lớn, kéo cánh tay tôi lại và hôn. “Anh lại thích con gái ăn khỏe!”

Có những chuyện không nên hồi tưởng, hễ hồi tưởng là thấy lòng cô quạnh. Thời điểm một tình yêu bắt đầu, có lẽ cũng chính là lúc nó được định trước kết cục. Tôi còn quá non nớt để nhìn thấu lòng người, mẹ tôi thì khác, mẹ nói: “Con và Trình Tử Lương sẽ chẳng đi đến đâu cả.”

Tôi không nghe lời mẹ. Khi đó tôi ngốc lắm, thích một người là cho rằng cả đời không thay đổi, gắn bó dài lâu sánh cùng trời đất. Tôi không biết rằng thế sự vô thường, có rất nhiều tình cảm chỉ trong chớp mắt đã đứt đoạn. Trên đời đâu có nhiều nàng Lọ Lem đến thế, truyện cổ tích chỉ được bịa ra để gạt người.

www.vuilen.com 24

Page 7: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Hoàng tử liều mình giết rồng đen cũng là để cứu công chúa, cho dù không có rồng đen, thì hoàng tử cũng đã tự mình thay đổi chủ kiến.

Lúc tôi được ra viện, Hướng Tinh vẫn chưa được ra. Tô Duyệt Sinh đến thăm Hướng Tinh, trùng hợp gặp tôi chuẩn bị ra về nên cho tôi đi cùng. Tôi từ chối. “Không sao, tài xế đang trên đường tới rồi, anh ở lại thêm với Tinh Tinh đi!”

“Anh có chuyện cần nói!”

Chẳng mấy khi Tô Duyệt Sinh nói chuyện nghiêm túc với tôi. Thực tế là tôi rất ít gặp anh, anh có một nơi ở khác, mặc dù trong căn hộ của tôi có một phòng ngủ riêng cho anh, nhưng số lần anh đến không nhiều.

Tô Duyệt Sinh im lặng suốt dọc đường, mãi đến khi về nhà, tôi rửa trái cây đem ra gọt, anh mới mở miệng: “Trình Tử Lương đến gặp em rồi à?”

Tôi tập trung gọt trái cây, không ngẩng đầu lên. “Không, Tề Toàn đãi khách ở Lotus, đúng lúc em phát bệnh nên họ đưa em đi viện. Sau đó thì anh ta không đến nữa.”

Cuộc sống đâu phải phim kịch, chia tay là chia tay, làm gì có mấy tình tiết mập mờ không rõ. Tôi thực không hiểu vì sao Tô Duyệt Sinh lại đột nhiên hỏi đến Trình Tử Lương, xưa nay anh vốn không phải người nhiều chuyện.

“Anh đã gây rắc rối cho Trình Tử Tuệ, cứ tưởng Trình Tử Lương đến tìm em để trả thù thay chị anh ta chứ?”

Tô Duyệt Sinh nhếch môi cười khẩy, tôi lại thầm nghĩ điệu cười của anh thật giống bị trúng gió.

Tôi thở dài. “Đừng để em liên lụy là được!”

“Dù sao em cũng là người của anh, cháy thành vạ lây, em khó tránh lắm!”

Tôi giơ ngón tay lên đếm, sau đó lắc đầu.

Tô Duyệt Sinh tò mò hỏi: “Thái độ gì thế? Tính cái gì thế? Làm thầy bói đấy à? Học từ bao giờ thế?”

“Không phải. Em vừa tính ra, năm nay chúng ta chung giường được có một lần, hôm đó là lễ Tình nhân, anh uống say mềm. Em cũng là hữu danh vô thực, lần này cháy thành vạ lây quá oan uổng!”

Chẳng mấy khi người khác thấy bộ dạng giận dữ của Tô công tử, ngay cả tôi cũng vậy. Hiện giờ, anh đang tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Tôi sợ ngây

www.vuilen.com 25

Page 8: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

người, không hiểu vì sao anh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. Táo đã được gọt xong nhưng tôi cũng không dám ăn, tôi đặt tách trà lên bàn, tay run rẩy suýt làm rơi.

Tôi thành khẩn nói: “Anh cũng biết em nói chuyện không biết nặng biết nhẹ mà, cứ coi như tại em gặp lại Trình Tử Lương xong bị động kinh vậy nhé.”

Tô Duyệt Sinh giễu cợt tôi: “Hóa ra em vẫn còn lưu luyến hắn nhỉ?”

“Lưu luyến gì chứ!” Tôi ủ rũ nói. “Em chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, các anh khinh công cao cường, cách sơn đả ngưu3, chạm nhẹ một cái là em đã tiêu đời rồi. Cả ngày em cứ nơm nớp lo sợ, làm sao không bực bội cho được? Vì sao Trình Tử Lương không ở nước ngoài, tự dưng về nước làm gì thế?”

Tô Duyệt Sinh nguôi giận, trở lại trạng thái bình thường, sắc mặt không lộ rõ vui buồn, giọng điệu cũng thản nhiên: “Về nước kết hôn.”

Tôi “à” lên một tiếng, tiếp tục gọt táo. Tô Duyệt Sinh nhắc nhở: “Vừa gọt một quả rồi!”

“Quả đó cho anh.” Tôi vội đặt quả táo xuống trước mặt anh. “Em chọn quả to nhất, đỏ nhất cho anh đấy, chắc chắn rất ngọt.”

“Đừng ăn táo nữa, hôm nay phải bồi thường cho em.”

Tôi ngẩn ra. “Gì cơ?”

Tô công tử mất kiên nhẫn. “Em vừa nói năm nay mới chỉ lên giường một lần đấy thôi? Hôm nay bù đắp cho em, kẻo em lại kêu mình hữu danh vô thực.”

Tôi không biết nên khóc hay cười, nên vui mừng hay xấu hổ, ngây ngốc một lát, đành gượng gạo cười.

Lên giường với Tô Duyệt Sinh thực ra cũng không phải chuyện khổ sở gì, vì dù sao kĩ thuật được gọt giũa lâu dài cũng trở nên nhuần nhuyễn không có chỗ chê. Lần đầu tiên lên giường với anh, biểu hiện của tôi thực sự là không tốt cho lắm. Chắc do tôi không hợp với phong cách của Tô công tử nên từ đó anh rất ít khi đụng vào tôi. Cứ như vậy, lâu dần quan hệ giữa chúng tôi biến thành bạn bè đơn thuần.

Tâm trạng Tô công tử hôm nay không tốt, dù tôi có cố gắng đến mấy vẫn chẳng thể khiến anh vui lòng. Cuối cùng, chúng tôi lăn ra ngủ, còn quay lưng vào nhau.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy Tô Duyệt Sinh hỏi: “Em cố tình phải không?”

www.vuilen.com 26

Page 9: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Tôi giả vờ ngủ say, Tô công tử bèn đá vào chân tôi, chẳng may trúng vào chỗ bị thương, tôi đau điếng người.

“Cố tình cái gì?”

Tô công tử vẫn quay lưng về phía tôi, giọng nói lạnh lùng: “Anh dễ bị lợi dụng thế sao?”

Tôi không trả lời. Quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh bắt đầu không mấy suôn sẻ, anh cứu tôi ra khỏi bước đường cùng, bà Tô là một ngọn núi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhả đá xuống đè chết người, còn Tô Duyệt Sinh lại là ngọn núi cao hơn, tôi có vinh hạnh gì được ngọn núi cao chót vót ấy cứu vớt đây? Tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé, dễ dàng bị người ta gí chết bằng một ngón tay. Tôi nào dám lợi dụng gì Tô Duyệt Sinh chứ, chỉ là ở cạnh anh quá lâu, lâu đến nỗi tôi thấy sợ hãi. Anh vứt bỏ tôi chỉ là chuyện trong phút chốc, mặc dù không hẳn anh thích tôi, nhưng chỉ cần anh thừa nhận tôi là người của anh thì dẫu kẻ khác có muốn bóp chết tôi, cũng cần phải cân nhắc kĩ càng.

Đây thực sự là một cuộc sống rất bi thương, tôi hiểu rõ điều đó. Thế nhưng, cưỡi hổ khó xuống, một khi đã lựa chọn con đường này, dù nhiều chông gai thế nào cũng vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Thấy tôi im lặng, Tô Duyệt Sinh lại mở miệng: “Hay là anh đã nghe nhiều rồi? Em gặp lại Trình Tử Lương nên thẫn thờ, đành tùy tiện lên giường với người khác để giữ tâm trạng bình tĩnh?”

Lần này thì phải phân trần rồi, tôi cười ngốc nghếch, nói: “Anh nghĩ linh tinh quá, chuyện em và Trình Tử Lương, chẳng phải anh rõ mười mươi rồi ư? Em mà còn lưu luyến anh ta thì trời không dung tha em, ngay cả mẹ cũng không thể yên lòng nhắm mắt.”

Nghe tôi nhắc tới mẹ, Tô Duyệt Sinh biết tôi chân thành nên không nói thêm nữa, chỉ cười nhạt một tiếng.

Tôi ngồi ở đầu giường rất lâu, đợi đến khi Tô Duyệt Sinh ngủ say mới đi tắm rửa.

Thời trung học, tôi vô cùng ghét mẹ, vì mẹ luôn có những mối quan hệ mập mờ với những kẻ lắm tiền. Tiền quan trọng đến thế sao, những kẻ đó cũng đâu có cưới mẹ, họ chỉ coi mẹ là món đồ chơi mà thôi.

Sau này, tôi còn vô liêm sỉ hơn cả mẹ.

Tôi về phòng riêng, chợp mắt một lát lại mơ thấy Tô Duyệt Sinh. Anh nói: “Em có gì đáng để tôi ra tay giúp đỡ?”

www.vuilen.com 27

Page 10: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Lần đó, Tô Duyệt Sinh đã cãi nhau một trận ra trò với Trình Tử Tuệ. Nghe nói đến cuối cùng, ông Tô phải ra mặt giảng hòa. Tô Duyệt Sinh nói một câu khiến cha mình phải nghẹn họng: “Người phụ nữ của tôi, ai dám động vào.”

Từ đó, ba chữ Trâu Thất Xảo trở thành cái tên gây tò mò, ông Tô suýt nữa thì phát bệnh tim, ngay cả Trình Tử Tuệ cũng sợ tôi sẽ được bước chân vào nhà họ Tô. Bà ta có nằm mơ cũng không muốn thấy tôi trở thành “con dâu”. Thế nhưng, Tô Duyệt Sinh chỉ nói vậy mà thôi. Trình Tử Tuệ rốt cuộc cũng hiểu ra tôi chỉ là công cụ để Tô Duyệt Sinh đối đầu với bà ta.

Tôi ngủ chập chờn, tỉnh dậy thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Gió lạnh lùa vào trong phòng, tôi co ro trong chăn. Trời vẫn chưa sáng, nhưng tôi lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Thực ra vì buổi tối chưa ăn cơm nên giờ bụng đói cồn cào không ngủ nổi. Tôi mò xuống bếp, mở tủ lạnh xem có gì ăn được không, đúng lúc Tô Duyệt Sinh cũng xuống uống nước.

Anh uống nước chanh, còn bỏ thêm đá. Tôi rót cho anh một cốc nước, nịnh nọt: “Anh đói không? Có muốn ăn gì không?”

Đồng hồ treo trong bếp đã điểm ba giờ sáng, lúc này làm đồ ăn thì có phần kì quặc, nhưng Tô Duyệt Sinh nghiễm nhiên gật đầu, tôi không dám để anh ôm bụng đói. Thế là, tôi nấu hai bát mì, một bát có trứng gà, một bát không. Tô Duyệt Sinh không ăn trứng nên tôi thêm thật nhiều rau vào bát của anh.

Ăn được hai, ba miếng thì Tô Duyệt Sinh buông đũa. Tôi sợ anh chê, vội hỏi: “Hay để em gọi đồ bên ngoài về?”

“Xin lỗi!”

Tôi ngây ra. Tô công tử đang nói xin lỗi tôi? Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Anh có phần áy náy. “Vừa nãy đột nhiên nhớ ra, hôm qua là sinh nhật em!”

“À... Em còn quên nữa là! Không sao cả! Không kỉ niệm sinh nhật là tốt nhất, phụ nữ qua hai mươi lăm, ai còn muốn nhớ sinh nhật nữa chứ?”

Nói vậy chứ thực ra trong lòng tôi vẫn chưa hết kinh ngạc, Tô Duyệt Sinh mà cũng nhớ đến sinh nhật của tôi.

“Điều ước năm ngoái của em là có anh cùng đón sinh nhật năm nay. Vậy mà anh lại quên mất.”

Năm ngoái, khi thấy Trần Quy và mấy người quản lí mua bánh ga tô đến chúc mừng tôi, Tô Duyệt Sinh mới biết là sinh nhật tôi. Anh cao hứng bảo tôi châm nến và ước. Ở trước mặt Tô công tử, tôi đương nhiên phải lấy lòng anh,

www.vuilen.com 28

Page 11: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

vậy nên tôi đã nói là mong năm sau anh vẫn ở bên đón sinh nhật cùng tôi. Tôi nói xong liền quên, không ngờ anh còn nhớ.

“Không sao thật mà, hơn nữa, chẳng phải anh cũng đã đón sinh nhật cùng em rồi đấy thôi!” Tôi tỏ ra thức thời nói. “Anh xem, chúng ta còn ăn mì trường thọ cùng nhau cơ mà. Nếu không phải do anh bảo đói thì em cũng không nghĩ ra việc nấu mì ăn đâu.”

Dường như vẫn còn áy náy, Tô Duyệt Sinh nói: “Nói điều ước của em đi, anh nhất định sẽ đáp ứng!”

Tô Duyệt Sinh nói những lời này quả thực là ngàn năm khó thấy, chẳng phải chỉ cần đưa cho tôi một tờ chi phiếu trống để tôi tự điền số là được rồi sao. Đáng tiếc, tôi phải chừa một đường lui cho mình, nên giả vờ hờn dỗi nói: “Được thôi, thế một viên kim cương thật to nhé, anh tặng em đi!”

Tô Duyệt Sinh rất hào phóng, chỉ hai ngày sau đã sai Tiểu Hứa mang đến cho tôi một sợi dây chuyền có gắn viên kim cương rất lớn, tỏa sáng long lanh.

Tôi đắc ý đeo đi khắp nơi khoe khoang. Thế là bên ngoài lại xôn xao tin đồn, đại khái là: mặc dù Hướng Tinh được ưu ái nhưng tôi vẫn chưa “thất sủng”, chứng tỏ hồ li tinh là tôi đây đã không uổng công tu luyện ngàn năm.

Thực sự là có nằm mơ tôi cũng không nghe Trình Tử Lương sẽ mời tôi đi ăn. Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối, nhưng nghĩ lại thì vì sao phải từ chối chứ? Tốt nhất là cứ vô tư đến gặp anh ta! Dù vậy, gần đến giờ hẹn, tôi vẫn khó tránh khỏi hồi hộp, chỉ riêng việc chọn trang phục thôi mà tôi cũng phải đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định mặc bộ đắt nhất trong tủ đồ của mình, xách chiếc túi xịn nhất, và đeo sợi dây chuyền vừa được Tô Duyệt Sinh tặng. Sau khi dùng tiền của để ngụy trang từ đầu đến chân, tôi ra khỏi nhà.

Vùng này không có nhiều nơi ăn uống, tôi chỉ lo gặp phải người quen, lại có tin đồn không hay truyền đi. Vì thế dọc đường tôi cứ thấp tha thấp thỏm như một tên ăn trộm. Mãi đến khi vào phòng đặt riêng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trình Tử Lương không hẹn riêng tôi, mà có thêm Tề Toàn và đám bạn của anh ta. Họ vừa trông thấy tôi liền nháo nhào. “Trời ơi thua mất rồi.”

“Trả tiền đi!”

“Tử Lương tài thật, đoán ra Thất Xảo sẽ xách túi Birkin da rắn đến.”

Trình Tử Lương mỉm cười thu đống tiền trên bàn, sau đó đưa cho tôi một nửa. “Này, phần của em!”

Bấy giờ tôi mới biết họ đang cá cược xem tôi sẽ mang theo túi xách nào. Tề Toàn nói thường ngày tôi hay xách chiếc Dior màu đen, nhưng Trình Tử Lương

www.vuilen.com 29

Page 12: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

lại nói tôi nhất định sẽ mang theo túi Hermes, hơn nữa, còn đoán chính xác là chiếc Birkin bằng da phiên bản giới hạn.

Tôi tỏ ra biết điều, tươi cười hớn hở nhận lấy số tiền mà Trình Tử Lương đưa, vừa hôn lên mấy tờ tiền vừa hôn gió đám người kia. “Cảm ơn các sếp nhé!”

“Cảm ơn kiểu này sao?”

“Các vị đều là sếp lớn, sao lại bắt bí cô chủ quèn như em chứ?” Tôi làm bộ đáng thương. “Hay là thế này đi, tối nay mời các vị đến Lotus, em sẽ dốc sức phục vụ!”

“Thôi thôi, cô mà dốc sức một lần nữa khéo chúng tôi phải đền một mạng mất!” Tề Toàn hậm hực nói. “Chuyện hôm trước cô phải nhập viện ấy, Triệu Vân biết tin đã mắng tôi một trận. Triệu Vân bảo vệ cô như em gái ruột không bằng! Nếu có mắng thì chỉ có Tô Duyệt Sinh mắng tôi mới đúng!”

Tôi cười đến căng da mặt. “Đấy là vì anh Triệu tốt bụng, sếp Tề lại đoán linh tinh rồi!”

“Hôm nay không uống rượu nữa!” Tề Toàn dõng dạc nói. “Lần trước cô đã phải chịu khổ rồi nên bữa cơm này coi như bù đắp cho cô nhé! Nào nào, ngồi ghế đầu đi!”

Tôi chối đây đẩy, cuối cùng nhường qua nhường lại, đành ngồi vào vị trí khách thứ, đương nhiên khách VIP không ai khác ngoài Trình Tử Lương.

“Anh Tử Lương mai sẽ đính hôn, nên hôm nay ăn uống xong, chúng ta sẽ tới Lotus chơi tăng hai nhé! Cô Trâu nhất định phải cho các em xinh tươi ra phục vụ anh Tử Lương của chúng tôi đấy, đêm độc thân còn lại mà!”

Tôi vỗ ngực đảm bảo: “Sếp Tề yên tâm, tối nay ba ngàn giai nhân tùy ý anh Trình chọn lựa!”

Qua vài tuần rượu, rốt cuộc tôi cũng biết người sẽ đính hôn với Trình Tử Lương là thiên kim tiểu thư nhà họ Phùng - Phùng Hiểu Lâm. Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, môn đăng hộ đối. Giữa chừng, Tề Toàn có bâng quơ hỏi đến ngày cưới, Trình Tử Lương cũng hờ hững trả lời: “Chắc là trong năm nay.”

Tôi chăm chú ăn món đậu nành luộc. Đám người này đều rất sành ăn, sơn hào hải vị đã ăn nhiều đến phát ngấy, thế nên bọn họ thường chọn những nhà hàng phục vụ các món thanh đạm. Ở đây, tôi thấy ngoài việc món ăn ít dầu ít muối, giá cả đắt đỏ ra thì chẳng có gì đặc biệt cả.

Lotus của tôi chẳng phải cũng kiếm tiền kiểu này sao?

www.vuilen.com 30

Page 13: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Mọi người ăn uống no say liền khởi hành đến Lotus. Lúc tới đây, tôi đã cho tài xế về trước nên bây giờ Tề Toàn để tôi ngồi xe anh ta cùng với Trình Tử Lương. Tôi nhất thời không thể tìm được lí do thoái thác, đành ngồi vào ghế phụ lái. Thế nhưng Tề Toàn sống chết bắt tôi ngồi ở hàng ghế sau. “Tôi mua con xe này là bởi thích cái hàng ghế sau rộng rãi ba người ngồi không hết. Nếu cô chê chật thì để tôi lên ghế trước.”

Tôi không dám chê bai xe của Tề công tử, đành xuống ngồi cùng hai người họ.

Tề Toàn dọc đường luôn miệng nói chuyện, tôi cũng nhiệt tình đối đáp anh ta. Kì thực, nói gì tôi cũng cảm thấy bất an, bởi vì Trình Tử Lương ngồi ngay bên cạnh.

Từng có thời gian tôi ngày ngày nghe giảng kinh Phật, truyện về Lục Tổ Huệ Năng có đoạn: Gió thổi động cành Phan; một vị tăng nói gió động, một vị tăng khác nói cành phan động, cả hai tranh cãi không ngừng, bấy giờ Huệ Năng bước ra nói: “Chẳng phải gió động, chẳng phải phan động, mà là tâm các vị động.”

Tôi thừa nhận, bản thân không thể giữ lòng bình lặng như nước tù. Ngồi bên cạnh Trình Tử Lương, tim tôi đập loạn nhịp, chỉ có thể ra sức phớt lờ anh ta đi.

Đến nơi, Trình Tử Lương không đợi tài xế, mà tự mở cửa xuống trước, sau đó một tay che mui, một tay đỡ tôi. Đám công tử này đều có phong độ như vậy. Xe của Tề Toàn khá cao, tôi lại đi giày cao gót, đành đưa tay ra. Lúc anh ta cầm lấy tay tôi, thú thực là đầu óc tôi trống rỗng. Ra khỏi xe, tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, tươi cười nói cảm ơn.

Tôi nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng bản thân không thể chống đỡ thêm được nữa. Vì vậy, sau khi sắp xếp phòng hát và cử mấy cô gái ra phục vụ, tôi nhanh chóng rút lui. Trở về phòng làm việc, tôi pha một tách cà phê. A Mãn vào nói qua với tôi về tình hình công việc và đưa tôi xem báo cáo. Mặc dù không uống rượu nhưng tôi thấy hơi đau đầu đành thở dài nói: “Cứ để đấy xem sau!”

A Mãn mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi, anh ta rời khỏi phòng. Lát sau, Trần Quy vào rỉ tai tôi, đám người của Tề Toàn chơi bời quá đà, gọi những hơn hai mươi cô gái đến chơi trò ném khăn tay. Lần này, Trần Quy không phục vụ rượu mà sai một nữ nhân viên khác đi thay, tránh bị chuốc quá đà.

Tôi buồn bã nói với anh ta, việc làm ăn khó tránh xã giao, không được làm phật ý khách.

Trần Quy “xì” một tiếng đầy khinh bỉ. “Có nghĩa khí một chút được không hả? Kiếm ít tiền đi một tẹo cũng đâu có chết ngay!”

www.vuilen.com 31

Page 14: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Không thể diện, không tự tôn. Đó chính xác là tình trạng của tôi hiện nay.

Chẳng buồn đôi co với Trần Quy, tôi gọi điện yêu cầu nhà bếp mang tới một suất cơm rang. Tối nay tuy rằng ăn nhiều nhưng tôi chưa thấy no. Trần Quy cũng chen vào giành cơm của tôi, hai chúng tôi đang chụm đầu ăn thì đột nhiên có ai đó ở bên ngoài nói vọng vào: “Cô Trâu đúng là biết tận hưởng quá nhỉ?”

Thật không ngờ là Trình Tử Lương, tôi vội vàng cười tươi rói. “Sếp Trình sao lại đến đây? Thật là... vinh hạnh cho em!”

Trần Quy đứng dậy nhường ghế. “Mời sếp Trình ngồi!”

“Đừng gọi sếp nữa, tôi đâu có mở công ty, sếp gì chứ!”

Có vẻ như Trình Tử Lương đã uống khá nhiều, anh ta nheo mắt quan sát xung quanh. “Thất Xảo, chỗ làm việc của em được đấy, ở đây khá yên tĩnh!”

Tôi không dám nhiều lời với Trình Tử Lương, nhất là khi anh ta đang say, bèn cười, nói: “Trần Quy mau đưa anh Trình về đi, lát nữa để Tề công tử phát hiện anh Trình trốn khỏi bàn tiệc là kiểu gì cũng bị phạt rượu đấy!”

Trình Tử Lương nới lỏng cà vạt, nói với Trần Quy: “Quản lí Trần tạm thời tránh đi một lát nhé, tôi có chuyện muốn nói với bà chủ của anh!”

Trần Quy liếc nhìn tôi. Mặc dù ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa nhưng thực chất trong lòng tôi đang run rẩy. Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu ra hiệu cho Trần Quy đi. Anh ta ra khỏi phòng, còn biết ý chỉ khép hờ cánh cửa.

Trình Tử Lương nhìn cửa, lại nhìn tôi, sau đó mới nói: “Có điều này anh muốn nói với em từ lâu nhưng chưa có cơ hội.”

Tôi không biết tiếp lời ra sao, đành chăm chú lắng nghe.

Trình Tử Lương tiếp tục: “Đừng ở cùng Tô Duyệt Sinh! Anh ta là loại người nào, em rõ hơn anh!”

Tôi thật không ngờ anh ta lại nói câu này, lặng thinh giây lát mới cười, đáp: “Hóa ra anh Trình hiểu lầm, em và anh Tô thực sự không như mọi người nghĩ...”

Trình Tử Lương nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Những chuyện trước khi xảy ra tai nạn xe, em còn nhớ không?”

“Tai nạn xe?” Tôi ngẩn người, sau đó “à” một tiếng, nói: “Chuyện của mẹ em phải không? Thực ra cũng đã qua lâu rồi mà...”

www.vuilen.com 32

Page 15: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

“Anh nói vụ tai nạn của em.” Trình Tử Lương nhìn thẳng vào mắt tôi. “Em quên rồi sao?”

Tôi ngơ ngác nhìn Trình Tử Lương. Anh ta lại nói tiếp: “Em lái xe đâm vào cây, suýt nữa mất mạng. Khi đó anh ở nước ngoài, tất cả mọi người đều giấu anh. Đến lúc biết chuyện, anh đã gọi điện về cho em nhưng em vẫn ở trong bệnh viện, không ai để em nghe máy cả.”

Tôi ngẩn ra một lúc mới cảnh giác nói: “Anh Trình, em không hề lái xe gây tai nạn... Đúng là em nằm viện nửa năm, nhưng là vì em bị bệnh. Tay lái của em trước giờ vẫn rất tốt.”

Trình Tử Lương đột nhiên lao đến hôn tôi. Đầu óc tôi rỗng tuếch, mấy giây trôi qua mới giật mình giãy dụa. Trên người Trình Tử Lương thoảng mùi rượu và hơi thở xa lạ khiến tôi thấy lo lắng. Anh ta thực sự uống say rồi. Tôi sợ có người bất ngờ vào phòng nên cố gắng đẩy Trình Tử Lương ra, còn bấm mạnh vào cánh tay anh ta.

Rốt cuộc, Trình Tử Lương cũng chịu buông. Con ngươi đen sẫm của anh ta phản chiếu gương mặt tôi, nhỏ tí như hai đốm lửa.

Trình Tử Lương nói: “Em có thể quên bất kì điều gì, nhưng không được quên anh.”

Tôi đành thôi tranh cãi với anh ta, dỗ dành anh ta như một đứa trẻ: “Được rồi, em không quên anh.”

Trình Tử Lương nhìn chăm chăm vào tôi, ánh mắt ấy thực sự khiến tôi sợ hãi. Cuối cùng, anh ta dịu dàng nói: “Yên tâm, anh sẽ tìm cách kéo em về bên anh.”

Tôi dở khóc dở cười, đang mải nghĩ kế thoát thân thì đúng lúc đó A Mãn gõ cửa. “Cô Trâu, cô có trong đó không?”

Chắc là Trần Quy không yên tâm nên đã bảo A Mãn đến xem tôi thế nào. Tôi vội lên tiếng bảo A Mãn vào, Trình Tử Lương cũng không nói gì thêm mà lặng lẽ rời đi. Tôi hiểu anh tính tình Trình Tử Lương, trong tình trạng này, tôi chỉ có thể để mặc anh ta đi, hi vọng rằng ngày mai tỉnh rượu, anh ta sẽ quên tất cả.

Có lẽ do ảnh hưởng bởi thái độ lạ lùng của Trình Tử Lương nên tâm trạng tôi bị xáo trộn. Gần đến giờ tan làm, tôi không nhịn được phải nhắn tin cho Tô Duyệt Sinh, hỏi xem có cần chuẩn bị đồ ăn khuya hay không.

Rất hiếm khi tôi chủ động tìm Tô Duyệt Sinh, vì thế anh nhanh chóng gọi điện lại, hỏi: “Đang ở đâu?”

www.vuilen.com 33

Page 16: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

“Sắp tan làm rồi.”

“Đừng ăn khuya nữa!” Anh ngừng một lát. “Có cần tài xế đến đón em không?”

Tôi và Tô Duyệt Sinh có điểm giống vợ chồng lâu năm, nói chuyện chẳng bao giờ quanh co lòng vòng: “Tối nay anh rảnh à?”

Tô Duyệt Sinh không trả lời câu hỏi này của tôi, chỉ nói ngắn gọn: “Về nhà em đi!”

Tôi vẫn mang theo hai phần đồ ăn khuya về. Đầu bếp của Lotus thực sự có tay nghề rất tốt, vậy mới hầu hạ được đám công tử nhà giàu kia. Nếu Tô Duyệt Sinh không ăn, tôi giữ lại đến mai làm bữa trưa cũng được, đương nhiên là xưa nay tôi chẳng thể dậy nổi để thưởng thức bữa điểm tâm buổi sáng.

Tôi dự đoán tình hình sai lệch hết cả. Về tới nhà, tôi liền trông thấy Tô Duyệt Sinh mặc áo ngủ, nằm trên giường của tôi xem Cúp châu Âu. Phòng của anh không có ti vi nên anh xem ở phòng tôi. Đàn ông! Mê bóng đá đến nỗi dùng trâu kéo đi cũng không nhúc nhích mới là đàn ông! Một người mắc chứng sạch sẽ như Tô Duyệt Sinh mà lại chịu nằm trên chiếc giường không thay ga thường xuyên của tôi.

Tôi đưa hộp đồ ăn cho anh, anh vô thức nhận lấy, vừa ăn vừa xem ti vi hệt như trẻ con. Tôi cười thầm, chỉ tiếc không thể chụp lại cảnh Tô Duyệt Sinh cầm bánh bao chiên bằng tay mà ăn. Cả bàn tay anh dính đầy dầu mỡ. Nếu chụp được tấm ảnh này, chắc tôi có thể sách nhiễu anh cả đời?

Tôi đi lấy cho anh một cốc bia đá. Anh ăn rất ngon miệng, ăn xong liền quẳng hộp lại cho tôi, hai tay vẫn giơ ra phía trước. Tôi hiểu ý, lấy khăn ướt lau tay cho anh, lau xong một tay, anh đổi tay kia. Lúc này Tô Duyệt Sinh giống hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn. Đáng tiếc, tôi không đắc ý được lâu, thời gian nghỉ giữa trận đấu đã đến.

Ti vi vừa phát quảng cáo, Tô Duyệt Sinh lập tức khôi phục trạng thái bình thường. Anh liếc tôi một cái, hỏi: “Tối nay có chuyện gì?”

“Có gì đâu.” Tôi cười hiền dịu rồi ôm lấy cổ anh. “Tự dưng thấy nhớ anh thôi?”

Tô Duyệt Sinh gạt tay tôi xuống. “Bắt chước người khác làm nũng cũng không biết cách!”

Hiệp hai sắp bắt đầu, tôi đành đứng dậy đi tắm, sau đó mặc chiếc áo ngủ mát mẻ nhất bước ra. Dẫu sao, tôi có mặc gì đi chăng nữa thì Tô Duyệt Sinh cũng làm như không thấy. Quả nhiên, tôi nằm cạnh anh hồi lâu, sắp ngủ thiếp đi rồi,

www.vuilen.com 34

Page 17: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

nhưng mãi đến khi trận bóng kết thúc, Tô Duyệt Sinh mới chợt nhớ ra hỏi tôi: “Rốt cuộc tối nay xảy ra chuyện gì?”

Tôi do dự giây lát, quyết định thành thật với anh. “Trình Tử Lương hôm nay đã mời em ăn cơm.”

Tô Duyệt Sinh chỉ “ồ” một tiếng rồi thôi. Tồi ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Anh đừng hiểu lầm, có cả đám người Tề Toàn nữa. Em thấy không đi thì không hay cho lắm, để người khác biết lại cho rằng có vấn đề gì. Thực ra em và anh ta chẳng có gì cả.”

Tô Duyệt Sinh nửa cười nửa không. “Yên tâm, anh không hiểu lầm em đâu!”

Tôi nói với giọng hờn dỗi: “Nếu không tại anh ta nói những điều kì quặc thì em cũng không tới nói cho anh biết.”

“Anh ta nói gì?”

“Anh ta hỏi em còn nhớ vụ tai nạn xe không, còn kể rằng em lái xe đâm vào cây. Em đâu có lái xe gây tai nạn thế chứ!” Tôi làm bộ như đang kể chuyện cười. “Trình Tử Lương mà cũng uống say rồi nói lăng nhăng, cũng may mà A Mãn tới đúng lúc, không thì không biết anh ta còn nói những chuyện vớ vẩn gì nữa!”

Tô Duyệt Sinh vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy. “Anh ta chưa nói anh ta còn yêu em.”

Tôi chợt thấy trong lòng khó chịu, không rõ vì sao, có lẽ chữ “yêu” kia đã kích động tôi.

“Em và anh ta từ lâu đã không còn gì rồi. Nói với anh chuyện này cũng là vì em không còn gì vướng bận nữa cả, em lại không có bạn bè nào khác, chỉ có anh biết giữa bọn em xảy ra chuyện gì.”

Tô Duyệt Sinh không tiếp lời, anh châm một điếu thuốc. Phòng tôi vốn không có gạt tàn, anh đã mang một chiếc từ phòng khác vào. Lúc này tôi cũng rất muốn hút một điếu nhưng lại lười đi lấy.

Tôi nói: “Em yêu một người suốt mười năm, cuối cùng lại kết thúc thê thảm như vậy, em... nghĩ đến là thấy buồn lòng. Tô Duyệt Sinh, anh phải đối xử với Tinh Tinh thật tốt! Nếu một cô gái bị tổn thương nặng nề thì cả đời này cô ấy sẽ không thể yêu ai khác.”

Tô Duyệt Sinh “ừ” một tiếng, có vẻ rất hào hứng. “Anh sẽ tốt với cô ấy. Em cứ lo cho bản thân em trước đi.”

www.vuilen.com 35

Page 18: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

“Em coi như xong đời rồi.” Giọng điệu của tôi vô cùng nhẹ nhõm. “Qua vài năm nữa, em sẽ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi... Mà thôi, không nên hại mấy đứa cô nhi vô tội đó. Chúng nó phải được một người mẹ trong sạch nhận nuôi, em cứ ở một mình tới già thì hơn.”

Tôi quên mất bản thân đã nói những điều vớ vẩn gì, rõ ràng là không uống rượu, nhưng cứ như một kẻ say khướt vậy. Cuối cùng, tôi hứng lên đè Tô Duyệt Sinh xuống, bắt anh nói yêu tôi. Anh không nổi giận nhưng cũng không chịu nói, ầm ĩ một hồi, anh vỗ vỗ tôi. “Đừng làm trò dở hơi nữa, mau đi ngủ đi!”

“Vậy nói anh thích em đi!” Tôi lùi lại một bước, túm lấy đai áo ngủ của anh, dứt khoát không chịu thôi nếu anh chưa nói.

“Hôm nay em thực sự bị tình cũ kích thích phát khùng rồi phải không?” Tô Duyệt Sinh sa sầm nét mặt, gằn giọng nói. “Muốn phát khùng thì đi chỗ khác. Em bây giờ hai mươi tám chứ không phải mười tám, ai mà dỗ dành được em nữa? Cho dù em có đang mười tám tuổi đi nữa thì cũng tự soi gương nhìn lại mình đi, thằng đàn ông nào sẽ thích em chứ?”

Bị mắng xối xả, tôi bật khóc nức nở. Tô Duyệt Sinh bỏ về phòng riêng, còn tôi cuộn tròn trong chăn, căm ghét bộ dạng này của bản thân đến tột cùng, nhưng chẳng thể nào kìm nén nổi những giọt nước mắt.

Khóc mệt lả, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, tôi thấy mình lái con Porsche 911 giữa đường núi mù sương. Đó là một nơi hoang vu và lạ lẫm, tôi chạy xe với tốc độ cực nhanh, lòng ngập tràn căm phẫn mà không biết vì sao, chân nhấn ga hết cỡ. Đến chỗ cua gấp, xe mất lái lao ra ngoài, đụng phải thân cây. Lá rụng lả tả, rơi cả vào trán tôi. Tôi biết mình đang chảy máu, toàn thân đều là máu, có tiếng ai đó kêu tên tôi trong hoảng hốt. Mắt tôi nhòa đi nhìn không rõ, cảm giác đó chính là Trình Tử Lương. Sau đó tôi tỉnh dậy.

Tôi chưa bao giờ mơ về Trình Tử Lương, cũng không dám chắc người tôi thấy trong mơ có phải là anh. Nhưng ngoài Trình Tử Lương ra thì đâu còn ai khác? Mặc dù không nhìn rõ, tôi vẫn nhận ra giọng nói của anh, xen lẫn kinh hoàng và tuyệt vọng. Đó nhất định là Trình Tử Lương, trên đời này chỉ có anh mới lo lắng cho tôi như vậy.

Cơn ác mộng khiến cả người tôi toát mồ hôi lạnh, tôi trở dậy tắm lại lần nữa, trấn tĩnh bản thân. Thực ra còn một chuyện khác nan giải hơn, tôi đã đắc tội với Tô Duyệt Sinh, tính anh lại nhỏ mọn, không biết có định trả đũa tôi không nữa.

Tôi len lén đi sang phòng ngủ của Tô Duyệt Sinh, thấy anh vẫn đang ngủ say. Tôi hôn lên vành tai anh, anh không nhúc nhích. Tôi hôn lên cổ anh, anh vẫn bất động. Đến khi tôi hôn vào mắt anh, anh liền tỉnh, giơ tay lên phất phất như thể đuổi ruồi.

www.vuilen.com 36

Page 19: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Tôi cố tình sán lại gần anh, khúm núm nhận lỗi, cọ tới cọ lui trên người anh như một chú cún con. Đàn ông sáng sớm chưa tỉnh hẳn, ý thức mơ hồ, rốt cuộc anh đã không trụ được nữa. Lần này diễn ra rất chóng vánh, có lẽ do cả hai vẫn đang ngái ngủ nên đều nhanh chóng thiếp đi.

Tô Duyệt Sinh tuy thù dai nhưng cũng không quá so đo với tôi. Giữa chúng tôi có một sự ăn ý kì lạ, nếu tôi đắc tội với anh, chỉ cần lên giường là mọi thứ coi như chưa từng xảy ra. Nói dễ nghe một chút thì đó là “tính cách công tử”, nói khó nghe thì là chủ nghĩa Sô-vanh4 đã ăn sâu vào con người anh, cho rằng đàn ông không nên chấp vặt với phụ nữ. Ban đầu, tôi cực kì ghét cái tật xấu này của Tô Duyệt Sinh về sau nhận thấy như vậy thực ra lại hay. Chẳng qua chỉ là dùng thịt đền tội, thế là bớt lo. Có điều, nếu tôi chọc giận anh quá đà vẫn sẽ bị bơ đi hai, ba tháng. Không gặp được anh thì có muốn lên giường đền tội cũng không được.

Tôi ngủ một mạch đến chiều, lúc tỉnh dậy thì Tô Duyệt Sinh đã đi rồi. Chiếc gạt tàn trên bàn đầu giường đầy mẩu thuốc lá, gần đây không rõ có chuyện gì phiền lòng mà anh lại hút nhiều thuốc như vậy. Dù có vấn đề gì thì Tô Duyệt Sinh cũng sẽ không nói với tôi, anh chễm chệ trên cao, một kẻ phàm phu tục tử như tôi thì giúp sao được anh? Bản thân tôi không gây rắc rối làm liên lụy tới anh đã là tốt lắm rồi.

Suốt một tuần sau đó, tôi không hề gặp được Tô Duyệt Sinh. Còn Trình Tử Lương lại gọi điện cho tôi hai lần, nhưng tôi đều không nghe.

Chuyện đã qua đừng nên nhắc lại, cuộc đời vốn nhiều mưa gió rồi.

Cho dù không thể xóa nhòa kí ức, yêu và hận vẫn nằm sâu trong lòng.

Thực sự muốn cắt đứt quá khứ, để tiếp tục ngày mai tươi đẹp.

Anh đừng nhọc lòng nghe ngóng về em nữa...

Mẹ tôi từng rất thích ca khúc này, mẹ hát cũng hay nữa. Tôi luôn cảm thấy giọng ca của mẹ còn cảm xúc hơn những ca sĩ chuyên nghiệp, chỉ tiếc là mẹ không được may mắn thôi.

Cả đời mẹ đã trải qua đủ buồn vui tan hợp, lúc giàu hay lúc nghèo, bên cạnh mẹ vẫn luân phiên kẻ đến người đi, vậy mà cuối cùng phải từ giã cõi đời này trong đơn độc. Ngay cả tôi cũng chỉ có thể trông thấy một tấm bia mộ.

Nghĩ đến mẹ, lòng tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi không muốn gặp Trình Tử Lương, mặc kệ anh ta định nói chuyện gì với tôi. Trình Tử Lương cũng không quấy rầy tôi nữa, ít lâu sau, tôi nghe nói anh ta bị vợ sắp cưới dính lấy như sam, hai người họ sẽ qua Ý để đặt may váy cưới.

www.vuilen.com 37

Page 20: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Kết hôn là chuyện cả đời. Hồi nhỏ, tôi cũng mong mỏi được khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi như nàng công chúa, trên đầu phủ mạng che trông thật lộng lẫy và kiêu sa. Nếu tôi quyết tâm bằng được, liệu có thể tìm thấy một người để trao thân gửi phận?

Đang mải mê suy nghĩ về váy cưới, tôi nhận được điện thoại của Hướng Tinh. Cô nàng khóc tức tưởi nhưng lại không chịu nói rõ đã xảy ra chuyện gì. Tôi đành dỗ dành Hướng Tinh và đồng ý sẽ lập tức đến gặp cô ấy.

Hóa ra nguyên nhân là vì Tô Duyệt Sinh gần đây rất lạnh nhạt với cô nàng, thậm chí chẳng buồn gọi điện. Hướng Tinh nóng lòng đi nghe ngóng mới biết dạo này anh đang theo đuổi một cô sinh viên khóa dưới cùng khoa với cô ấy.

Hướng Tinh khóc đến nỗi hai mắt sưng mọng như quả hạnh đào. “Anh ấy chia tay với em cũng được, nhưng vì sao lại theo đuổi cô gái khác cùng trường em? Anh ấy muốn em phải đối mặt với mọi người thế nào đây?”

Tôi thở dài, Tô Duyệt Sinh đúng là quá đáng, nhưng vốn dĩ anh trước giờ vẫn thế, sự kiên nhẫn với phụ nữ không bao giờ được lâu dài. Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ Hướng Tinh: “Hi vọng người đàn ông yêu em cưng nựng em như viên ngọc thì cần phải có may mắn nữa.”

“Em không hiểu.” Hướng Tinh thổn thức. “Đang yên đang lành, vì sao đột nhiên anh ấy lại thay đổi?”

Tôi cười. “Trên đời có cái gì lâu bền mãi mãi đâu? Ráng chiều dẫu đẹp rồi cũng tàn. Chúng ta chẳng thể làm gì ngoài việc phải nghĩ thoáng ra!”

Hướng Tinh vẫn sụt sịt. “Có phải anh ấy chưa từng yêu em không?”

“Em hỏi anh ấy thử xem.”

Hướng Tinh lại òa khóc.

Cũng may cô ấy chỉ khóc chứ không có hành động gì quá giới hạn. Tôi thầm nghĩ, sau này không nên dính dáng tới phụ nữ của Tô Duyệt Sinh nữa thì hơn, một lần là quá đủ rồi.

“Đừng khóc vì li sữa đã đổ? Nếu anh ấy thực sự không yêu em thì em khóc cũng vô ích, đau lòng cũng vô ích, đàn ông còn nhiều, người sau sẽ tốt với em hơn. Quên anh ấy đi!”

Rốt cuộc, Hướng Tinh cũng không nhịn nổi nữa, lên giọng gay gắt: “Mọi người nói chị là người lâu nhất! Chị ở cạnh anh ấy mười năm, có phải đã sớm đoán được kết cục ngày hôm nay không? Có phải chị đang rất đắc ý không?”

www.vuilen.com 38

Page 21: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Tôi thở dài đứng dậy bỏ đi.

Không phải là tôi không biết đồng cảm, mà là tôi lười giải thích. Bí quyết để có thể ở bên Tô Duyệt Sinh lâu dài chính là không được yêu anh. Đâu có cô gái nào làm được như vậy, chỉ cần bị anh liếc nhìn một cái thôi là đã sập bẫy rồi.

Có lẽ ban đầu, phụ nữ sẽ không xiêu lòng trước một người đàn ông tuấn tú phong độ, lắm tiền nhiều của, thế nhưng nếu anh ta chủ động theo đuổi thì khó có cô gái nào không đổ.

Nói qua cũng phải nói lại, tôi rất nể phục bản thân, ở bên cạnh Tô Duyệt Sinh ngần ấy năm mà vẫn không yêu anh ta. Thực sự hiếm có!

Tình yêu quả nhiên là một thứ kì lạ. Trình Tử Lương không thể sánh bằng Tô Duyệt Sinh, nhưng tôi lại thích Trình Tử Lương.

À không, chính xác là “từng thích”.

Bị Hướng Tinh làm cho phiền muộn, tôi bảo tài xế đưa mình đến tiệm trang sức. Khi không có cảm giác an toàn, phụ nữ thường đi mua sắm, đây là một cách tiêu tiền chính đáng.

Bước vào cửa tiệm, tôi mới biết mình đã phạm sai lầm. Bởi vì Trình Tử Tuệ cũng đang ở trong đó.

Mấy năm không gặp, Trình Tử Tuệ vẫn giữ được vẻ đẹp rạng ngời. Nghe đâu bà ta hơn tôi mười mấy tuổi, nhưng trông trẻ như bằng tuổi với tôi vậy. Trông thấy tôi, Trình Tử Tuệ ngẩn ra giây lát rồi chủ động bắt chuyện: “Thất Xảo.”

Chỉ những người thân thiện mới gọi tôi là Thất Xảo. Không hiểu sao bà Tô lại khách khí với tôi như thế. Người nhà họ đúng là luôn sống giả dối hai mặt, khẩu Phật tâm xà!

“Có thời gian dùng một tách cà phê không?” Bà Tô hỏi tôi. “Gần đây có một quán, cùng đi nhé?”

Tôi đành mỉm cười đồng ý.

Quán vắng vẻ, rất phù hợp để trò chuyện. Bà Tô chỉ gọi một cốc nước lạnh, còn tôi gọi một cốc latte cỡ lớn. Tôi đang băn khoăn có nên lén gọi điện báo cho Tô Duyệt Sinh hay không thì bà Tô cười, nói: “Tôi có phải hổ báo gì đâu, cô sợ tôi ăn thịt cô à?”

Cũng phải, Tô Duyệt Sinh mà biết thì kiểu gì cũng không vui. Dù sao thì không phải tôi cố ý đi tìm bà Tô, chỉ là vô tình gặp, người ta nhất định kéo tôi đi cà phê thì tôi tháp tùng thôi.

www.vuilen.com 39

Page 22: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Sau khi tỉ mỉ quan sát tôi, Trình Tử Tuệ nói: “Thần sắc cô tốt đấy chứ?”

Tôi “nịnh bợ”: “Bà cũng vậy!”

Bà Tô cười cười. “Tô Duyệt Sinh chắc chắn không vui nếu cô gặp tôi, vì thế tôi mới không tới quấy rầy cô. Dạo này vẫn ổn chứ?”

Tôi đáp: “Vẫn tốt.”

Hai chúng tôi nói vài câu khách sáo như thể bạn cũ lâu năm không gặp. Tôi thực sự không chịu nổi thêm được nữa, người phụ nữ này đáng sợ ở chỗ, không ai biết được bà ta muốn làm gì. Đợi đến khi tôi uống hết latte, bà Tô mới thản nhiên nói: “Tử Lương đã về nước, hơn nữa sắp tổ chức đám cưới. Tôi hi vọng cô sẽ không gây phiền toái gì cả.”

Tôi châm chọc: “Cô yên tâm, tôi không có bản lĩnh đó.”

Bà Tô mỉm cười. “Bản lĩnh của cô thế nào, tôi biết chứ. Hồi đó Tử Lương vì cô mà đòi sống đòi chết, may mà cuối cùng cô chủ động cắt đứt với nó, nếu không, hiện giờ như thế nào thật khó đoán.”

Tôi duy trì nụ cười trên khuôn mặt, trong lòng thì đã ngán ngẩm đến cực độ, đang kiếm cớ ra về thì lại nghe bà Tô hỏi: “Thấy bảo cô đã quên hết chuyện quá khứ rồi, chẳng lẽ là thật?”

Tôi ngơ ngác nhìn bà ta. Bà ta đang gõ những ngón tay xuống mặt bàn, dáng vẻ suy tư. “Thực ra tôi không phải người nhiều chuyện. Tôi chỉ tò mò, không ngờ cô thực sự đã quên.”

Một cảm giác kì lạ xuất hiện trong lòng tôi, giống như đang nằm mơ, lại giống như bị lạc trên con đường vốn quen thuộc. Bàn tay đã lấm tấm mồ hôi, tôi qua quít nói: “Có những chuyện quên đi là tốt nhất.”

Bà Tô vẫn hơi cười. “Đúng vậy, thực ra tôi chỉ không hiểu, chẳng lẽ Tô Duyệt Sinh không sợ cô nhớ lại tất cả ư?”

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, tôi nhìn màn hình rồi nói với bà Tô: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện một lát.”

Sau đó, tôi vội vã chạy ra hành lang. Tô Duyệt Sinh cất giọng hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Quán cà phê.”

“Hẹn với bạn à?”

www.vuilen.com 40

Page 23: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Do dự giây lát, tôi nói dối: “Là Hướng Tinh, em ấy buồn nên tìm em tâm sự.”

“Em đổi nghề làm bác sĩ tâm lý à?”

Tôi thở dài, nửa đùa nửa thật trách móc: “Sau này anh đừng có hại mấy cô bé đó nữa, thấy mà thương.”

“Anh cũng cảm thấy em đáng thương đấy chứ.”

Tôi sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm nên “a” một tiếng.

“Đừng giả vờ nữa, quay lại!”

Tôi quay đầu lại theo bản năng, trông thấy Tô Duyệt Sinh đứng ngoài cửa kính vừa cúp điện thoại. Anh mỉm cười với tôi. Nụ cười quá đỗi quen thuộc ấy lại khiến tôi khiếp sợ. Nhân viên phục vụ mở cửa, Tô Duyệt Sinh đi vào. Tôi quay sang nhìn Trình Tử Tuệ, bà ta cũng đang hoảng hốt nhìn Tô Duyệt Sinh.

Tô Duyệt Sinh căn bản không thèm đếm xỉa gì đến bà ta, như thể người lạ vậy. Anh chỉ nói với tôi: “Đi thôi.”

Tôi buộc phải quay lại lấy túi xách rồi ngoan ngoãn theo anh về.

Lên xe, tôi mới bắt đầu cảm thấy run rẩy. Tô Duyệt Sinh không nói một lời, tài xế của anh xưa nay vốn trầm tĩnh, chỉ chuyên tâm lái xe. Tôi rụt rè hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Chắc chắn không phải tình cờ đi ngang qua!

Tô Duyệt Sinh không trả lời, tôi đột nhiên hiểu ra, là tài xế đã gọi điện báo với anh. Tôi vô cùng phẫn nộ, nhưng nhẫn nhịn cho tới khi về đến nhà, lên phòng đóng cửa lại, mới chất vấn Tô Duyệt Sinh: “Anh theo dõi em?”

“Em không quan trọng đến mức đó đâu.” Tô Duyệt Sinh cay nghiệt nói những lời sắc như dao. “Tài xế trông thấy Trình Tử Tuệ nên báo cho anh biết. Đã dặn em bao nhiêu lần rồi, tránh xa bà ta ra, có ngày chết em cũng không biết lí do đâu!”

“Vì sao anh không cho em nói chuyện với Trình Tử Tuệ?” Tôi hỏi. “Trình Tử Tuệ nói em đã quên hết, em quên cái gì?”

Tô Duyệt Sinh không trả lời mà quay người định bỏ đi. Tôi bổ nhào ra giữ lấy anh. “Tô Duyệt Sinh, anh nói đi, rốt cuộc em đã quên cái gì?”

Tô Duyệt Sinh quay đầu nhìn tôi, cười châm chọc. “Em chẳng quên gì cả, chẳng lẽ em không biết?”

www.vuilen.com 41

Page 24: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

Anh đẩy tôi ra rồi đạp cửa bỏ đi. Tôi cảm thấy phẫn nộ như trong cơn ác mộng kia, cứ lái xe vun vút trên sườn núi quanh co không thấy tận cùng. Đèn xe chỉ đủ chiếu sáng một vùng nhỏ bé trước mắt, tôi liều mạng đạp chân ga, cuối cùng đâm vào thân cây. Giấc mơ kia rõ ràng đến chân thực.

Tôi không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, cứ thế một mình đứng giữa phòng khách. Đây là căn hộ mà Tô Duyệt Sinh mua giúp tôi, thuộc khu chung cư tốt nhất thành phố, mỗi hộ có một thang máy riêng, riêng tư tuyệt đối. Cả người tôi đột nhiên run, giường như đang ở một nơi lạ lẫm, thậm chí không biết mình thực sự là ai. Bốn phía xung quanh đều tăm tối mịt mờ.

Tôi trấn tĩnh, quyết định vẽ lại hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ kia. Có lẽ nó thực sự tồn tại, có lẽ đó không phải là một cơn ác mộng.

Trong nhà chỉ có bút kí tên và giấy trắng, tôi đi tìm giấy bút, bắt đầu phác thảo bức tranh. Lúc đầu, tôi chỉ vẽ nguệch ngoạc máy nét như trẻ con tập viết để miêu tả con đường lên núi. Sau đó, tôi chợt phát hiện không thể khống chế được bàn tay mình, chiếc bút nghiêng nghiêng di chuyển linh hoạt trên giấy, vô cùng quen thuộc, vô cùng thân thiết. Mỗi động tác đưa bút dường như là một cử chỉ tự nhiên theo bản năng, tôi vô thức vẽ ra một bức tranh, nhanh chóng đến nỗi chính bản thân cũng không ngờ. Kiểu vẽ này hình như được gọi là... kí họa bút sắt?

Tôi nhìn mảnh giấy, một bức họa đơn giản mà chân thực thế này làm sao tôi có thể vẽ ra được? Nét vẽ rõ ràng là rất chuyên nghiệp, nhất định phải trải qua thời gian dài khổ luyện mới có thể vẽ được như thế. Tôi đột nhiên bị kích động, lập tức ngồi trước gương để tự họa chân dung.

Những đường nét vừa quen vừa lạ dần dần hiện lên trên nền giấy trắng tinh. Tôi vẽ vô cùng nhanh, chỉ vài nét bút đã hoàn chỉnh gương mặt của chính mình. Thậm chí, tôi còn không nghĩ ngợi mà hạ bút kí vào góc dưới bên phải hai chữ “Thất Xảo” một cách nhuần nhuyễn. Chữ kí này khác hoàn toàn so với chữ kí thường ngày tôi vẫn dùng. Tôi tròn mắt nhìn nét chữ xa lạ đó, cảm thấy mình như sắp phát điên.

Tôi đứng phắt dậy, có lẽ tôi nên tìm ai đó giúp đỡ. Nhưng ai mới được đây?

A Mãn? Trần Quy?

Tôi bất giác nghĩ đến Trình Tử Lương, nghĩ đến những điều kì quặc mà anh ta nói đêm đó. Thế là, tôi vội vàng gọi điện cho anh ta. Điện thoại của Trình Tử Lương nằm ngoài vùng phủ sóng, tôi thẫn thờ nghe giọng nữ máy móc nói lời xin lỗi, cảm giác lạnh lẽo bủa vây toàn thân. Không biết từ khi nào tôi đã ngồi sụp xuống nền nhà, tựa lưng vào xô pha mà run rẩy. Tôi cảm giác được có điều

www.vuilen.com 42

Page 25: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

gì đó không ổn, nhưng cụ thể là gì thì không thể nói rõ. Bạn bè tôi thì sao? Không, những người bạn hiện giờ đều là mới quen vài năm gần đây, mà tôi thì chẳng có lấy một cô bạn gái thân thiết nào cả.

Tôi nghĩ đến Trần Minh Lệ, vì sao tôi không nhớ số điện thoại của cô ấy? Chúng tôi đã bao lâu rồi không liên lạc? Sau khi cô ấy ra nước ngoài, chúng tôi đã không còn tin tức gì của nhau nữa, vậy những bạn bè khác của tôi thì sao? Họ đi đâu cả rồi?

Tôi ra sức nghĩ rồi lại nghĩ. Rốt cuộc thì trước kia tôi có những người bạn nào? Chẳng lẽ ngoài Trần Minh Lệ thì không còn ai khác? Sinh mệnh dường như có vết đứt gãy, hình thành một vực thẳm ghê rợn. Tôi đứng cạnh vách đá, không dám khát khao, không dám hồi tưởng, chỉ muốn bám víu vào một cọng rơm cứu mạng để có thể thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng này. Tôi áp khuôn mặt đang nóng hầm hập xuống nền đá mát lạnh, cảm giác như được ngâm mình trong làn nước suối tinh khiết, tìm kiếm một chút an ủi cho cõi lòng rối ren.

Tôi chừng như buồn ngủ, chừng như đánh mất lí trí trong phút chốc, chuông điện thoại reo kéo ý thức của tôi trở về. Trần Quy gọi điện nhắc nhở tôi: “Cô Trâu, tối nay cô có hẹn ăn cơm, đừng quên nhé!”

Hiện thực tựa hồ gào thét trở về, tôi giống như đang nằm mơ giữa ban ngày, mồ hôi chảy ròng ròng, mơ màng trước mọi thứ. Tôi gắng trấn tĩnh bản thân, hỏi: “Công ty trả tiền lương cho tài xế của tôi phải không?”

Trần Quy có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn trả lời tôi: “Không phải, trước giờ cô dùng tài xế của anh Tô mà, anh Tô trả lương.”

Tôi có cảm giác mình bị nhốt trong mê cung, kí ức chỉ có một phần. Tài xế này đã theo tôi nhiều năm, trung thực đáng tin, nhưng tôi không thể nhớ nổi anh ta trở thành tài xế của tôi từ khi nào. Chuyện hôm nay khiến tôi đột nhiên sực tỉnh bắt đầu tìm hiểu lai lịch người này. Thật không ngờ anh ta là người của Tô Duyệt Sinh.

Trần Quy dường như rất ngạc nhiên với thái độ kì lạ của tôi. Anh ta hỏi: “Cô không khỏe à? Cô đang ở đâu? Có mang theo thuốc không?”

“Không, tôi không sao.” Tôi sờ cái trán nóng rực, gạt tóc mái sang một bên. “Anh đừng lo, tôi đang ở nhà.”

Tôi hi vọng tìm hiểu rõ mọi chuyện, có thể những điều Trình Tử Lương nói là sự thật, tôi từng lái xe gây tai nạn, chỉ là tôi đã quên mất thôi.

Ghi chú:

www.vuilen.com 43

Page 26: Chương 2 Tbookserver.vuilen.com/book/dungnhacemnholai/... · Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Chương 2 T ôi

Tác Giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Người Dịch: Vương Thanh Tâm ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI

1. “Phúc thừa sót lại”, khúc mười một trong Hồng lâu mộng (Bản dịch thơ của nhóm Vũ Bội Hoàng).

2. Trò xếp hình cổ xưa của Trung Hoa với bảy miếng gỗ.

3. Tên các chiêu thức võ thuật.

4. Một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng của một nhóm người.

www.vuilen.com 44