iris no ame no hi

29

Upload: ruby-tran

Post on 13-Mar-2016

224 views

Category:

Documents


0 download

DESCRIPTION

Iris no Ame no Hi

TRANSCRIPT

Page 1: Iris no Ame no Hi
Page 2: Iris no Ame no Hi
Page 3: Iris no Ame no Hi
Page 4: Iris no Ame no Hi
Page 5: Iris no Ame no Hi
Page 6: Iris no Ame no Hi

MỞ ĐẦUĐó là phần còn lại của một con rô bốt.

Tay và vai trái của nó đã đứt lìa. Phần còn lại của cánh tay phải thì hướng về một phía không tự nhiên. Phần thân dưới, bị đứt lìa, đã không còn. Từ phần bụng, các ống dẫn, bộ phận trông như nội tạng túa ra rối bù.

Thoạt nhìn thì con rô bốt này trông không hơn gì một đống phế liệu. Nhưng đã lâu, rất lâu rồi, nó từng có một cuộc sống hạnh phúc, phục vụ trong một gia đình, và được chủ nhân của nó yêu mến.

HRM021-α, tên đăng kí của nó là Iris Rain Umbrella.

Dựa vào dữ liệu trong mạch thần kinh của HRM021-α, những ghi chép sau đây đã được xây dựng lại bởi Ralph Ciel thuộc phòng thí nghiệm người máy đầu tiên, trường đại học Oval.

CHƯƠNG I - THÁO RỜI7 Ngày Trước

Page 7: Iris no Ame no Hi

Dọn dẹp đường phố! Về nhà sớm!

7 Ngày Trước

Tại trung tâm quảng trường đài phun nước Venus có một bức tượng nữ thần đẹp lộng lẫy.

Bà có đôi chân thanh mảnh cùng nước da trắng như tơ và một thân hình tuyệt đẹp. Hôm nay, vị nữ thần vẫn nở một nụ cười hiền dịu trên gương mặt và lặng lẽ quan sát đám đông xung quanh.

Thị trấn Oval đã từng bị thiêu rụi trong ngọn lửa chiến tranh. Lần đó, phần lớn thị trấn đã bị cháy trụi, nhưng chỉ có duy nhất bức tượng nữ thần vẫn đứng vững mà chẳng hề bị trầy dù chỉ một vết xước, cứ như một phép màu vậy. Từ ngày hôm đó, bức tượng nữ thần đã trở thành biểu tượng của niềm hy vọng và sự tái sinh và được bảo vệ như một di sản văn hoá quan trọng nhất nước.

Ngoài bức tượng nữ thần cao khoảng một mét bảy này, còn có một đài phun nước đang nở rộ những bông hoa nước mang màu sắc cầu vồng. Ngồi trên những băng ghế màu trà sậm được đặt xung quanh đài phun nước là những cụ già đang trò chuyện, những đứa trẻ đang vui đùa và những đôi tình nhân đang thổ lộ tình cảm với nhau. Đó là một quang cảnh hài hoà cứ như trong tranh vẽ.

— Đúng là giống thật.

Page 8: Iris no Ame no Hi

Một tiếng rít bắt đầu vang lên, tôi điều chỉnh hoạt động đồng tử thuộc hệ thị giác. Sau khi phóng tầm mắt về phía bức tượng nữ thần, tôi khẽ thở dài.

Bức tượng nữ thần trông thật giống Giáo Sư. Giáo Sư là một nhà nghiên cứu rô bốt hàng đầu, Giáo Sư Wendy von Umbrella. Chị ấy có dáng người cao ráo cùng một mái tóc đen xinh đẹp và gợi cảm. Chị ấy luôn mang một cặp mắt kính với khung kính màu bạc trông rất hợp, và đó chính là Giáo Sư mà tôi vẫn luôn tự hào.

Trong lúc đang ngây ra nhìn bức tượng nữ thần và mãi suy nghĩ về vẻ đẹp của Giáo Sư thì có một mùi hương ngọt gắt của thuốc hút bay đến. Tôi quay cổ, xác nhận nguồn mùi hương toả ra.

Ngồi trên ghế dài, đang hút một điếu thuốc chính là một người đàn ông trung niên bận áo khoác màu xanh thẳm. Ông ta đang đọc một tờ nhật báo Oval số hôm nay, nhưng mới nãy, ông ta bắt đầu lén nhìn tôi. Tôi nở một nụ cười thân thiện chào ông ta. Thấy vậy, ông ấy ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.

Nhân tiện nói thêm, thuốc hút vòng là một sản phẩm dùng để cai thuốc lá. Hình dạng của nó thì đúng với chữ ‘vòng’ trong tên gọi, còn kích cỡ thì khoảng cỡ vòng tròn tạo nên bằng cách chụm đầu ngón trỏ và ngón cái lại. Khi người ta bắt đầu hút, điếu thuốc hình nhẫn này sẽ ngay lập tức dũi thẳng và đầu của điếu thuốc có thể phát sáng.

Mặc dù nó là đồ thay thế cho thuốc lá nhằm tránh việc miệng của người đang cai thuốc trở nên quá rảnh rang, nhưng gần đây số người mua vì thích mùi hương của nó cũng dần tăng lên. Trong số những sản phẩm tương tự, bán đắt nhất là loại hai vòng ghép lại thành hình số 8. Loại này có thể được tách làm hai nửa, một nửa dùng để hút và một nửa dùng làm gạt tàn.

Sở dĩ tôi am hiểu như vậy là vì Giáo Sư Umbrella yêu thích loại thuốc hút vòng này.

— Hừmm.

Tôi lại hướng ánh mắt về phía bức tượng nữ thần, rồi chợt suy tư. Tượng nữ thần trông rất giống Giáo Sư. Nhưng mà, tôi có cảm giác rằng nó vẫn còn thiếu “Một thứ gì đó”. Cứ mỗi lần nhìn ngắm nó là tôi lại có cái cảm giác không hợp này.

Trong khi cái câu hỏi vô nghĩa này đang vẩn vơ trong tâm trí tôi thì đã đến lúc về.

— Sau năm phút nữa, cô sẽ không thể về đến nhà đúng thời gian biểu.

Giọng nói điện tử vô hồn phát ra từ mạch thần kinh thúc giục tôi mau về nhà.

— Được rồi, cũng sắp đến lúc về.

Tôi bắt đầu vội bước về nhà. Chiếc giỏ đi chợ bên tay trái tôi đựng đầy những thành phần cho bữa cơm chiều nay. Một con cá La Bier óng ánh màu bạc được buộc chặt sau lưng tôi khiến cho ai nấy đi ngang qua cũng phải quay mặt đi khi nhìn thấy nó. Nhìn thấy cảnh tôi mang trên lưng

Page 9: Iris no Ame no Hi

một con cá to, dài cả mét trong khi tôi chỉ cao có một mét năm thì ngạc nhiên cũng là chuyện khá bình thường. Nhưng sau khi nhận ra tôi là rô bốt thì vẻ mặt của họ đều tỏ ra rằng điều này có thể hiểu được.Điểm khác biệt giữa người và rô bốt rất là đơn giản. Ai có một chiếc ăng ten tròn (trông như tai nghe) gắng trên đôi tai thì là rô bốt, còn ai không có thì là người. “Đó là rô bốt của dinh thự Umbrella!” — một giọng nói rõ ràng hướng vào hệ thính giác của tôi. Vì vậy, tôi nở một nụ cười đáp lại. Mặc dù rô bốt gia dụng không phải là hiếm, nhưng vì Giáo Sư là một người nổi tiếng nên đôi lúc tôi được chú ý khi đang đi trên phố.

Sau khi đi được khoảng mười phút, tôi đã đến dinh thự Umbrella. Nhìn cánh cửa màu xanh lam chằn chịt những dây thường xuân, tôi cất tiếng nói: “Xác nhận mã số HRM021-α, Iris Rain Umbrella. Em đã về.” Sau khi giọng nói điện tử nói “Xác nhận hoàn tất, xin vào nhà”, cánh cửa lớn khẽ hé mở.

Dinh thự Umbrella là một toà biệt thự lớn. Nơi đây có một sân trong rộng bằng ba quảng trường nhà ga, cùng với đó là một toà nhà nguy nga chẳng hề thua kém những toà biệt thự của mấy ông giám đốc. Chỉ riêng bức tường gạch đỏ phía ngoài củng đủ để mọi người thấy được sự cao quý trong lịch sử và truyền thống của gia đình Umbrella.

Sau khi bước vào biệt thự, một đường hành lang lộng lẫy ngay lập tức hiện ra trước mắt tôi. Ánh nắng xuyên qua chúc đài treo tạo nên một ánh sáng rực rỡ. Tấm thảm trải trên sàn nhà có phong cách giống với những tấm trong lâu đài cổ. Giá trị của mỗi bức tranh khổ rộng được treo trên tường có thể mang lại một cuộc sống xa hoa.

Băng qua hành lang với sàn nhà sáng bóng đầy tinh tế, trước tiên, tôi cho con cá vào tủ đông. Cảm thấy khoẻ hẳn ra, tôi bắt đầu bước về phía căn phòng cuối phía tây ở cùng lầu — Phòng nghiên cứu. Phòng nghiên cứu chứa đầy vật liệu và dụng cụ là một nơi sạch sẻ nhưng lại lạnh lẽo như một cánh đồng tuyết vào một ngày mùa đông.

Ngồi trên chiếc giường màu kem cạnh tường, tôi bắt đầu xác nhận máy đo trên người.Pin ở mức 82.50%, chất thải trong cơ thể ở mức 1.73%. Năng lượng trên mức cần thiếc cho lao động, nhưng mà việc sạc pin là chỉ thị của Giáo Sư. Vì vậy tôi sạc pin ngay lập tức.

Sau khi đã tiệt trùng ống dẫn dài, nhỏ hai lần bằng hoá chất, tôi mở khoá cổ tay, để lộ ra phích cắm. Chỉ cần một sai lầm, thứ dầu máy đen thui có thể sẽ bắn tung toé khắp phòng, vì vậy tôi phải hết sức cẩn thận.

Tôi gài ống dẫn vào hai cổ tay rồi bật công tắc. Điện năng và đầu bôi trơn đang dần chảy vào phích cắm trên cổ tay phải. Cùng lúc, chất thải màu trà trong cơ thể tôi đang bị hút ra từ cổ tay trái.

Trong sách hướng dẫn bảo trì rô bốt, họ vẫn hay nói rằng hệ thống này cũng tương tự như tryền dịch ở người. Trên thực tế, khi hệ thống thực hiện quá trình bài tiết và làm sạch những bộ phân bên trong cơ thể, nó giống như thẩm tách nhân tạo hơn là truyền dịch.

Trong lúc ngước lên khi đang sạc pin, tôi chăm chú nhìn những tấm bảng kim loại trên trần nhà.

Page 10: Iris no Ame no Hi

Cả trần nhà cứ như một tấm gương nhẵn nhụi phản chiếu hình ảnh của cả người tôi.

Theo lý thuyết thì không có khác biệt nhiều trong giới tính của rô bốt, nhưng tôi ắt hẳn là một cô gái. Tuổi thiết lập của tôi là mười lăm. Tôi có đôi mắt lam cùng một đôi chân dài, thanh mảnh. Mái tóc màu hạt dẻ của tôi thì hơi quăn và dài dến vai. Tay tôi thì dài ngang Giáo Sư, còn gương mặt tôi thì xinh xắn, cũng giống như Giáo Sư vậy — Đây là kiến thức của tôi, không phải chỉ là ý kiến cá nhân. Có lẽ vì Giáo Sư lúc nào cũng khen tôi đáng yêu nên tôi mới cảm thấy thế.

Trang phục hầu gái mà tôi đang bận được thiết kế theo phong cách truyện cổ tích. Một chiếc băng ren nhấp nhô trên đầu, đồng thời phần cắt trên chiếc tạp dề càng làm tôn lên những đường cong của ngực. Chiếc váy màu hồng bó sát eo trong khi bản thân nó lại rộng lùng thùng khiến cho người khác dễ dàng liên tưởng đến một chiếc áo cưới. Không biết Giáo Sư mua bộ đồ hầu gái đáng yêu này ở đâu nhỉ? Cho đến tận bây giờ nó vẫn là một bí ẩn.

Sau mười hai phút một giây, quá trình sạc pin đã hoàn tất. Pin ở mức 99.93%, chất thải trong cơ thể ở mức 0.02%.

—Được rồi, đã đạt được mức cần thiết.

Tôi nhảy khỏi giường, rời khỏi phòng. Điểm đến của tôi là nhà bếp, bởi tôi phải chuẩn bị cơm chiều. Căn nhà bếp rộng lớn này không hề thua kém những nhà hàng cấp cao. Tôi bắt đầu làm một nồi Bill La Bier hầm. Ở đây có rất nhiều nồi niêu, bồn rửa chén cũng như bếp ga, nhưng tôi luôn nấu ăn ở bên trái nhà bếp. Giáo Sư rất giàu có, chị ấy có thể thuê cả một chục hay thậm chí là hai chục đầu bếp, nhưng đến giờ thì chị ấy vẫn chưa thuê một ai. Không chỉ có đầu bếp, mà chị ấy còn chẳng thuê thêm một cô hầu nào khác, nên tôi phải gánh vác cả dinh thự Umbrella rộng lớn. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức và chăm chỉ hoàn thành những việc nội trợ như nấu ăn, giặt đồ hay lau nhà.

Tôi mau chóng cắt con cá La Bier và nhẹ nhàng nâng miếng cá màu hồng lên.

—200.0025 gam.

Trong lúc đang tham khảo công thức nấu ăn trong mạch thần kinh, tôi hoàn tất khâu chuẩn bị món cá Bill Labier hầm. Nhân tiện nói thêm, “La Bier” là một giống cá gần giống cá hồi và “La Bier” thật ra là tên của một người. Tôi nghe nói rằng đã lâu rồi, có một người đánh cá tên là La Bier bắt được một con cá La Bier to, sau đó ông ta đã bỏ ra một đêm để nấu cả con cá. Phong cách của ông là cắt con cá ra thành nhiều khúc lớn rồi hầm nó với các loại gia vị — Đó là món cá La Bier hầm nguyên thuỷ. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu muốn nấu cho ngon thì phải vận dụng khá nhiều kỉ thuật. Ví dụ, ta phải canh đúng lửa và kiên nhẫn hớt bọt.

Từ lúc tôi cầm con dao bếp lên, đã hai mươi phút mười hai giây trôi qua, công việc cũng gần như hoàn tất. Tôi cho phần thức ăn còn lại vào tủ đá. Giáo Sư không thường có khách đến thăm nên những phần còn lại đó nhất định sẽ bị rữa trong tủ đá. Với một lượng lớn thực phẩm cùng một nhà bếp rộng lớn, dinh thự Umbrella vẫn luôn phung phí như vậy đấy.

Trong lúc tôi đang khẽ phàn nàn thì một giọng nói điện tử bắt đầu inh ỏi trong đầu tôi.

Page 11: Iris no Ame no Hi

— Giáo Sư Wendy von Umbrella đã về.

“Chị ấy đã về!”

Tôi chạy ùa ra khỏi bếp, vượt qua hành lang và đẩy mạnh cánh cửa ra vào. Chiếc váy của tôi phất phơ trong gió, tôi bắt đầu chạy ra sân trước.

— Giáo Sư, Giáo Sư, Giá Sư!

Bước qua cánh cổng là một người phụ nữ cao ráo, tóc đen, bận một bộ vét trắng như thiên nga và trông xinh đẹp khó ai sánh nổi mặc dù chị ấy chẳng có vẻ gì là đã trang điểm — Giáo Sự của tôi chậm rãi bước tới tôi. Và rồi, chị ấy đột ngột vẫy tay chào tôi.

Chẳng thèm để ý đến chuyện hao pin, tôi dốc hết sức chạy đến chỗ Giáo Sư. Tôi chạy với vận tốc cả trăm mét một giờ trong chín giây và phanh gấp trong ba mét trước mặt Giáo Sư. Tôi không hề đổ lấy một giọt mồ hôi hay thậm chí là thở một hơi hỗn hễnh, nhưng cơ thể tôi toả nhiệt như một lò hơi như bị đốt nóng. Hình ảnh của Giáo Sư xoắn vào mạch thần kinh của tôi.

“Chào mừng chị đã trở về, Giáo Sư!”

Tôi đang rộng tay ra cười tươi đón chào sự trở về của Giáo Sư. Dù có phần hơi thái quá, nhưng đây chỉ là cách tôi thể hiện tình yêu của mình dành cho Giáo Sư mà thôi.

Giáo Sư nhìn tôi và nở một nụ cười hiền dịu. Chị ấy dập điếu thuốc vòng và bỏ vào gạt tàn. Hệ khứu giác của tôi đã phát hiện một mùi ngọt gắt.

“Chị đã về, Iris. Hôm nay em có làm một cô bé ngoan không?”

Đó là một giọng nói có phần sâu lắng, trầm tĩnh và ôn tồn đối với một người phụ nữ. Khung kính màu bạc trên sống mũi càng làm gương mặt uyên bát của chị ấy thêm phần nổi bật.

“Vâng! Iris của Giáo Sư hôm nay cũng vẫn là một cô bé rất rất là ngoan!”

“Vậy à. Còn cơm chiều đến đâu rồi?”

“Đúng như em đã nói với chị, một nồi La Bier hầm!”

“Em đúng là một cô bé ngoan.”

Giáo Sư giơ tay phải về phía tôi.

— Được rồi, đi thôi!

Tôi vui mừng đón chờ khoảnh khắc đó.

Page 12: Iris no Ame no Hi

Bàn tay của Giáo Sư nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Chị ấy dùng một động tác nhẹ nhàng nhưng có phần thơi thô ráp để vuốt ve mái tóc màu hạt dẻ của tôi.

Đây quả thật là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.Tôi như một chú mèo con được vuốt ve và rêu lên những tiếng thoả mãm trong cổ họng. Tôi tận hưởng cảm giác thích thú khi được tiếp xúc với bàn tay mềm mại của Giáo Sư và mùi hương ngọt gắt cù mũi của khói thuốc.

O

Giờ cơm chiều vẫn luôn là thời khắc hồi hộp nhất đối với tôi.

Giáo Sư từ từ múc một miếng cá La Bier trong nồi ra. Sau đó chị ấy tiếp tục dùng một con dao nhỏ cắt miếng cá ra và găm nĩa vào rồi đưa lên bờ môi màu hoa hồng.

Có một chút cử động nhẹ nhàng của Giáo Sư khi đang nhai. Tôi chăm chú nhìn sắc mặt chị ấy chằm chằm, thấy hơi lo.

—Giáo sư, chị thấy sao? Có ngon không? Hửm? Ngon không?

Tôi hỏi đi hỏi lại trong lòng, chờ đợi Giáo Sư cho ý kiến.

“Hừmm……”

Giáo Sư khẽ lắc đầu. Mạch thần kinh của tôi bỗng nhiên hạ nhiệt. Diễn tả theo góc độ của con người thì đó có nghĩa là một cơn ớn lạnh chạy đến tận xương sống tôi.

“Ơ- ơ- ư- ưmmmm, c- c- c- c- c- có vấn đề gì ạ”

Hôi hỏi với một tốc độ nhanh đến chóng mặt. Đối với Iris Rain Umbrella, người lúc nào cũng tự hào về biệt tài nội trợ của mình, việc bị chê nấu ăn dở tương tương với việc hỏi về ý nghĩa về sự tồn tại của tôi.

“Nói thật lòng là……”

Giáo Sư nhướng đôi chân mày xinh đẹp của mình, nói với một giọng diệu rõ ràng là không vừa ý.

“N- Nói thật lòng thế nào?” Tôi hồi hộp chờ lời bình luận tiếp theo của chị ấy.

Tuy nhiên, Giáo Sư hơi bĩu môi tồi nở một nụ cười trên gương mặt. Chị ấy đột nhiên nói.

Page 13: Iris no Ame no Hi

“Ngon thật đấy.”

Tôi thấy hơi bị sốc nên không thể làm gì ngoài việc thốt lên một tiếng “……Ơ?” ngốc nghếc.

“A…… Ơ? Không phải là chị không thích sao……”

“Không, nó thật sự rất ngon. Đặt biệt là canh lửa rất tốt.”

“…………”

“Ồ? Gì vậy, Iris? Sao em im ru vậy?”

Bạn có thể nói rằng Giáo Sư là một S. S trong SM [1], một người ác dâm . Chị ấy luôn dùng những cái bẫy như vậy để chơi khăm tôi. Còn chưa nói đến việc đây đã là lần thứ hai mươi bốn nữa chứ. Sự đáng thương khi làm rô bốt là họ thậm chí còn nhớ hết có bao nhiêu lần những việc vô nghĩa đó xảy ra.

“Này, Giáo Sư! Không phải em đã nói là không được đùa như vậy nữa sao!”

Tôi giận dữ ném chiếc khăn ăn vào giáo sư.

Page 14: Iris no Ame no Hi

“Ôi thôi, thật quá phí phạm.”

Page 15: Iris no Ame no Hi

“Theo những lời chị nói thì nồi cá La Bier hầm hôm nay cũng phí phạm đâu kém! Kêu em đi mua cả một con cá to như vậy, chị định sẽ làm gì với nó đây!”

Giáo Sư thường sẽ trả lời “Chị sẽ giải quyết nó trong hai ngày” và tiếp tục ăn. Tôi đáp lại “Chị lúc nào cũng nói dối……,” rồi vò chiếc khăn ăn cuối cùng lại và ném nó trúng tay Giáo Sư cái phạch.

“Ừmm, đúng là ngon thật. Iris đúng là giỏi bếp núc.”

Giáo sư bình luận một cách thong thả, rồi cho một miếng cá La Bier vào miệng. Dù có nơi nản nhưng nhìn thấy Giáo Sư thích món cá hầm thì một cảm giác mĩ mãn lại xuất hiện trong tim tôi.

Sau buổi cơm chiều, Giáo Sư vào phòng vệ sinh. Trong lúc đang dọn đĩa, tôi chợt nhớ lại những hành động trẻ con của Giáo Sư, lúc thì trông thật buồn cười, lúc thì lại thấy bực mình, nhưng đến cuối cùng thì nụ cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt tôi.

Hôm nay Giáo Sư vẫn rất xinh đẹp, thích trêu chọc người khác và nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

— Hừm, Tôi đã mãn nguyện. Đến giờ tôi vẫn không có ý kiến gì.

Một đêm yên bình dần trôi qua và đã đến giờ ngủ. Tôi bận bộ đồ ngủ yêu thích có in hình một bông hoa rồi gõ cửa phòng Giáo Sư.

“Giáo Sư, xin lỗi vì đã làm phiền chị.”

Tôi bước vào phòng. Như thường lệ. Giáo Sư, bận một đồ ngủ màu tím hơi hở ngực, đang nằm trên giường. Chị ấy đang ngậm một điếu thuốc vòng trong miệng. Mùi ngọt gắt hoà lẫn với một ít mùi bạc hà lan toả khắp phòng cùng với khói thuốc. Khẩu hiệu trên ti vi là “Mùi vị của mối tình đầu” có vẻ khá là đúng lúc. Phải rồi — đó là mùi vị của mối tình đầu đối với tôi. Tình cảm giữa Giáo Sư và tôi — Tôi thật sự muốn có cảm giác đó, nhưng chỉ có tôi là người đang yêu, còn Giáo Sư lúc nào cũng điềm tĩnh.

Tôi cũng hiểu những cảm xúc đó cũng chỉ là vô ích, nên tốt hơn là tôi nên cẩn thận.

“Giáo Sư, hút thuốc trên giường ngủ là bất lịch sự lắm đấy.”

“Đâu có trái luật đâu nhỉ.”

“Và nó còn có thể gây hoả hoạn.”

“Chị chưa từng nghe nói đến vụ hoả hoạn bởi hút thuốc cả.”

Page 16: Iris no Ame no Hi

Giáo Sư nhìn lên trần nhà, tiếp tục phì phò khói thuốc. Phải rồi, “Thuốc hút” là một tên khác của thuốc hút vòng.

“Theo dữ diệu thì có tổng cộng tám vụ tai nạn xảy ra trong năm nay.”

Tôi kiêm quyết chắn tầm nhìn của Giáo Sư và nhìn xuống chị. Khói thuốc như muốn thiêu đốt mắt tôi.

“Vậy có bao nhiêu vụ xảy ra trong thị trấn Oval?” Chị ấy lại tiếp tục hút.

“…… Không.”

“Vậy là tốt.”

“Nhưng điều đó đâu thể được lấy làm cái cớ đâu, Giáo Sư.”

Tôi ngoan cố vồ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Giáo Sư. “Ấy, trả đây!” Giáo Sư ngồi dậy, với tay bắt lấy khuỷu tay tôi.

Xem như là trả đũa việc Giáo Sư trêu tôi vào giờ cơm chiều, tôi chạy quanh phòng trong khi đang cầm điếu thuốc. Giáo sư cũng leo ra khỏi giường đuổi theo tôi. Tôi trốn sau bàn ghế nên Giáo Sư không tài nào bắt được. Mặc dù đó chỉ là trò trẻ con nhưng trong đó vẫn có một sự hấp dẫn không thể cưỡng lại được.

Sau khi chơi đuổi bắt được hai vòng nhỏ, Giáo Sư nói “Đến giờ ngủ rồi” và bỏ cặp kính màu bạc ra. Chị ấy chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh như pha lê đa sắc. Giáo Sư vẫn là một người xinh đẹp bất kể có mang kính hay không.

—A.

Bức tượng nữ thần không có mang kính.

“Gì vậy?” Giáo Sư nhìn tôi chằm chằm. Tôi khẽ nghiêng đầu và thật lòng nói ra những suy nghĩ của mình: “Giáo Sư đúng là…… phù hợp với mắt kính và thuốc hút.”

“Hở? Sao tự nhiên em lại nói như vậy.”

“Không, đó không chỉ là suy nghĩ của em. …… Vậy Giáo Sư, có được không nhỉ?”

Câu hỏi này có nghĩa là tôi có thể rúc vào chăn của Giáo Sư hay không.

Page 17: Iris no Ame no Hi

“Cứ tự nhiên.”

Giáo Sư dở chăn lên và vẫy tay. Tôi nói “Em xin lỗi” rồi ngượng ngùng nằm bên cạnh Giáo Sư. Sau đó, tôi thu mình lại và ngẩn đầu lên nhìn Giáo Sư.Chúng tôi đang rất gần nhau, và tôi có thể thấy mình phản chiếu trong con ngươi của Giáo Sư.

“Chúc ngủ ngon, Giáo Sư.”

Tôi dùi đầu vào “đôi gò bồng đảo” của giáo sư. Nó thật mềm mại và còn toả ra một mùi hương quyến rũ.

Giáo Sư vừa dịu dàng ôm tôi vừa vuốt nhẹ mái tóc tôi. Rồi, chị ấy nói “Chúc ngủ ngon” và hôn lên trán tôi.

Sau khi chuyển sang “sleep mode”, tôi chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay tôi lại có một một ngày hạnh phúc.

6 Ngày Trước

“Cảm ơn cô đã hay lui tới!”

Tiếng người bán thịt vang vọng sau lưng tôi vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi. Tôi bước đi trên con đường dẫn đến dinh thự Umbrella. Hôm qua là cả một con cá La Bier óng ánh, còn hôm nay tôi lại vác một cái cẳng bò màu trà cùng với bó hành lá trắng nõn sau lưng. Cứ như tôi đang tay hành lá, tay cẳng bò.

Tôi vội vã bước đi với ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình. Tính ra thì thực đơn cho bữa cơm chiều của dinh thự Umbrella lúc nào cũng lộ với người dân trong thị trấn. Tối qua là một nồi cá La Bier hầm, còn hôm nay lại là món canh bò nấu hành lá theo phong cách Oval.

Sau khi đi đi lại lại một hồi rồi băng qua quãng trường đài phun nước Venus, tôi đã đặt chân đến đường chính của khu thương mại.

Oval là một thị trấn thơ mộng với hệ thống kênh rạch chảy quanh trông như một trái xoan khi nhìn từ trên cao xuống. Nơi đây đã từng xảy ra dịch bệnh do nạn lũ lụt, nhưng giờ đây, khi mà hệ thống thoát nước và cống rãnh dưới nước đã hoàn thành thì số lượng khách du lịch và người dân đến đây định cư cũng tăng lên đều đều. Ngoài ra, nơi Giáo Sư đang làm việc – Phòng thí nghiệm rô bốt đầu tiên của trường đại học Oval – chính là toà nhà cao nhất trong thị trấn.

Trung tâm nghiên cứu rô bốt gần như đã trở thành một điểm thu hút khách tham quan, nhờ vậy

Page 18: Iris no Ame no Hi

mà người dân trong thị trấn Oval khá là thân thiện với rô bốt. Chí ít thì không có những bảng hiệu như ‘Cấm rô bốt’ được treo trong xe buýt hay nhà hàng. Nhưng ngay cả trong một thị trấn như vậy, không phải ai cũng thân thiện với rô bốt. Vừa nãy còn có vài bà nội trợ sống đâu đó quanh đây bàn tán: “Nhìn kìa, rô bốt của cái cô giáo sư đó đó”, “Trông thật bẩn thỉu……”. Thật sự tôi cũng chẳng cố ý nghe lỏm cuộc trò chuyện của họ đâu, chỉ là do tôi có chức năng tự động phát hiện âm thanh xung quanh mình mà thôi.

Trước tiên tôi phải nhấn mạnh điều này, tôi là một rô bốt bình thường được Giáo Sư tạo ra để làm công việc nhà và mã xác nhận của tôi là HRM021-α. Công việc của tôi là làm tất cả công việc nhà và trò chuyện với Giáo Sư. Ngoài ra thì cũng chẳng còn gì hơn. Chỉ là do có nhiều người cứ thích ngồi lê đôi mách quá thôi và tin đồn thì thường sẽ ngày càng tồi tệ. Trong số những tin đồn quái ác đó, hơn cả là một tin nói rằng nhà nghiên cứu rô bốt Wendy von Umbrella là một người đồng tính và có một sở thích không lành mạnh với những rô bốt có kiểu dáng cô gái trẻ. Có lẽ là vì Giáo Sư vẫn còn độc thân và chị ấy đã đá hết tất cả những người đàn ông định theo đuổi chị ấy, thế là những tin đồn như vậy đã xuất hiện.

Thật ra, đúng là có một số lượng ít người sử dụng rô bốt nữ vào những “mục đích đó”. Tôi không thể phủ nhận điều này, nhưng lợi ích mà lĩnh vực đó mang lại đã góp một phần đáng kể vào ngành công nghiệp rô bốt. Một số người giàu có thậm chí còn mua vài ba rô bốt có cùng mẫu mã nhằm tạo ra một dàn “Harem ảo [1]”.

Dù sao thì Giáo Sư cũng không phải là người như vậy.

Giáo Sư không hề ra bất cứ yêu cầu giới tính nào đối với tôi. Tôi có thể tự tin nói ra điều này sau khi đã phục vụ chị ấy được ba năm.

Sở dĩ Giáo Sư tạo ra tôi là vì “người em gái” quá cố của chị ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn.

Vào một mùa thu bốn năm về trước, hôm đó, chị em nhà Umbrella lái xe hơi đi nghỉ mát, Giáo Sư là người lái. Thế rồi trên đường đi, xe của họ đã va vào trước gầm một chiếc xe tải lấn làn đường. Lỗi rõ ràng thuộc về chiếc xe tải, nhưng vì Giáo Sư là người lái nên chị ấy cảm thấy có lỗi với cái chết của người em gái. Thế là từ ngày hôm đó, không hể có bóng dáng của bất kì một chiếc xe hơi nào trong dinh thự Umbrella.

Cha mẹ của họ đã qua đời lúc họ còn nhỏ nên hai chị em phải nương tựa vào nhau mà sống. Vì vụ tai nạn đó mà Giáo Sư đã mất đi người thân duy nhất trong gia đình — Em gái của chị ấy.

Iris Rain Umbrella. Đó là tên của người em gái quá cố của chị ấy — Và cũng chính là tên của tôi.

Như vậy, tôi chính là một sự “thay thế” cho người em gái của chị ấy. Cũng giống như thuốc hút vòng thay thế cho thuốc hút bình thường, cả hai đều chỉ có vẻ ngoài là giống hệt nguyên bản. Mỗi lần hình bóng của tôi phản hiếu trong mắt của giáo sư, tức là lúc đó giáo sư không nhìn tôi mà chỉ đang tìm kiếm người em gái của chị ấy trong tôi.

Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hài lòng với điều đó. Giáo sư lúc nào cũng ân cần chăm sóc tôi; Dù cho tôi muốn di dã ngoại hay bất cứ điều gì thì chị ấy vẫn luôn lắng nghe những yêu cầu của tôi. Và

Page 19: Iris no Ame no Hi

điều quan trọng nhất chính là chị ấy luôn dịu dàng với tôi. Tôi mà không cảm thấy hài lòng thì tôi đúng thật là quá mít ướt.

Đôi khi — Thật sự chỉ là đôi khi — tôi có một cảm giác nhoi nhói trong ngực cứ như bị gai hoa hồng đâm phải, nhưng tôi cũng đã thấy quen với nó.

O

Sau bữa cơm chiều, đã đến giờ bảo trì hàng tuần của tôi.

“Ta bắt đầu nào~”

Khoát trên mình chiếc áo bờ-lu, Giáo Sư bước vào phòng thí nghiệm. Trên tay chị ấy là một chồng tài liệu dày cộm.

Nhìn thấy cảnh này, tôi bất mãn mặt quay đi.

Đó là vì tôi ghét phải tiến hành bảo trì.

“Đừng nhúc nhích.”

Giáo Sư liền móc ra một chiếc đèn pin mini trong túi rồi ấn công tắc, tia sáng chói lọi chiếu thẳng vào mắt tôi. Quá trình này chẳng hề quyết định sự sống cái chết gì mà chỉ là một kiểm tra đơn giản để xem đồng tử của tôi có hoạt động bình thường hay không.

Sao đó Giáo Sư lấy ra vài tấm thẻ và xốc chúng lên thoăn thoắt cứ như một ảo thuật gia rồi nhanh chóng đặt trước mặt tôi. Tôi lập tức trả lời những gì mình nhìn thấy — “Sao, thập, táo, giấy.”

“Tuyệt vời.”

Hoạt động thị giác của tôi xem ra vẫn còn tốt chán.

Rồi Giáo Sư nói với giọng diệu cứ như một vú em đang chăm sóc một đứa bé: “Được rồi, Hầy~.” Tôi lại càng thấy bối rối. Giáo sư cậy miệng tôi ra bằng đôi tay đã đem găng rồi cẩn thận xem xét tình trạng răng miệng của tôi. Tôi không thể làm gì khác ngoài thở hổn thển.

Giáo Sư thoăn thoắt ghi lại kết quả lên một tờ giấy bên cạnh. Tờ giấy đó chính là văn bản chính thức mà sau đó sẽ được đưa cho cơ quan chức trách. Luật pháp quy định rô bốt trong một gia đình bình thường phải được kiểm tra định kì mỗi nửa năm một lần.

Đối với tôi thì mỗi tuần một lần. Có lẽ vì tôi là rô bốt mẫu mã mới nên phải qua nhiều lần kiểm

Page 20: Iris no Ame no Hi

tra khác nhau.

“Tiếp theo sẽ là kiểm tra da.”

— Nó đó! Kiểm tra da!

Đúng như tên gọi của nó, việc kiểm tra được thực hiện trên da tôi. Có nghĩa là—

Tôi phải cởi đồ ra.

“Trước tiên, là mặt.”

Giáo Sư dùng hai tay giữ lấy mặt tôi, kéo tôi lại gần chị ấy.

— Oái!

Giáo Sư nhìn mặt tôi chằm chằm cứ như sắp đốt một lỗ trên đó. Cặp tròng đen màu hắc hổ phách đang tiến lại gần hơn về phía tôi.

“Hừm……” Giáo Sư quan sát tôi với một ánh mắt nghiêm trọng như liếm vào mặt tôi. Cả người tôi cứng đờ, nhưng tim tôi lại đập loạn nhịp. Chỉ cần một chút lay động, mặt của hai chúng tôi sẽ chạm vào nhau.

“Da mặt của em vẫn ổn.” Giáo Sư ghi lại kết quả, rồi chị ấy nói cứ như không có chuyện gì xảy ra: “Tiếp theo là cởi đồ ra.”

“V-Vâng……”

Tôi ngượng nghịu cởi đôi tất ra rồi cho vào giỏ đồ. Sau đó tôi cởi tiếp chiếc băng ren, tạp dề và váy, chỉ để lại mỗi chiếc áo ngực và quần cụt che thân. Tôi không hề cảm thấy lạnh tí nào. Phải nói rằng giờ đây cơ thể tôi đang nóng như bị thiêu đốt.

Lý do mà Giáo Sư kêu tôi cởi đồ ra không phải là vì bất cứ thứ sở thích bậy bạ nào. Kiểm tra da là một công đoạn nhằm tìm ra xem có vết xước hay biến đổi gì trên lớp da nhân tạo của tôi hay không. Từ mặt đến cổ, vai, bụng và lưng, Giáo Sư thận trọng kiểm tra với một ánh mắt tập trung cao độ.

— Aa….. Hu hu.

Lớp da nhân tạo của tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của Giáo Sư, làm cho lưng tôi muốn nổi da gà. Mặc dù đã trải qua khâu kiểm tra này hàng tuần trong ba năm, nhưng đến giờ tôi vẫn

Page 21: Iris no Ame no Hi

không hề cảm thấy quen.

“Được rồi, cởi áo ngực ra.”

“Ưưư……”

“Gì vậy?”

Tôi dốc hết sức mạnh tinh thần nói “Không…… Không có gì” trong khi đang dũi tay ra sau lưng. Ngay cả nếu tôi không chịu hợp tác thì cũng chỉ làm kéo dài thời gian kiểm tra mà thôi.

Tôi cởi chiếc áo ngực màu lam ra, để lộ cặp ngực trắng trẻo. Không quá to hay nhỏ, đường nét mêm mại hoàn toàn phù hợp với một cô gái trẻ thời này — Đó chính là những gì Giáo Sư đã nói. Tôi được tạo ra dựa trên hình mẫu em gái Giáo Sư, nên ngực của cô ấy hẳn cũng như vậy.

Giáo Sư bỏ kính ra và quan sát chi tiết. Tôi thấy ngượng đến mức muốn thở ra lửa.

“Được rồi, cởi quần lót ra luôn.”

Giáo sư ghi lại kết quả lên giấy và điềm nhiên giao cho tôi chỉ thị tiếp theo.

— Hu hu hu hu.

Tôi đặt tay lên quần lót và miễn cưỡng cởi nó ra. Nói thật lòng, cơn ngượng tột độ của tôi đang làm tôi thấy chóng mặt.

Sau khi cởi quần lót ra, tôi đã hoàn toàn trần trụi.

“Để xem……”

Giáo sư lập tức ngồi xổm trước mặt tôi. Rồi chị ấy kiểm ra ‘phía trước’ và ‘phía sau’ của tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của Giáo Sư và trán của chị ấy chạm nhẹ vào thân dưới của tôi. Người ngoài mà nhìn thấy cảnh này thể nào cũng sẽ hiểu nhầm.

“Hừm…… Chỗ này……”

Giọng nói điềm tĩnh của Giáo Sư bỗng trở nên nặng nề. Có vẻ như chị ấy đã phát hiện ra “chúng”.

“Lại là mấy đớm ấy nữa à?”

Page 22: Iris no Ame no Hi

Tôi hỏi chị ấy, Giáo Sư trả lời trong khi vẫn tiếp tục kiểm tra: “Ừ. Có một đớm bên trái mông.” Rồi chị ấy lấy tay chạm vào chỗ đó. Cơ thể tôi lắc nhẹ.

“Nó có đường kính năm centimet và có màu tía nhạt ……”

Giáo Sư ghi lại đặc điểm của cái đớm đó. Không biết sao mà cơ thể tôi lâu lâu lại trổ nên những đớm nhỏ. Vị trí của chúng luôn thay đổi và thậm chí chúng đôi khi còn xuất hiện trên mặt tôi. Lúc đầu tôi cũng bị sốc, nhưng giờ tôi đã quen với việc này.

“Có thể sửa được không nhỉ?”

“Đương nhiên là được.”

Giáo Sư lấy ra một chiếc máy thậm chí còn nhỏ hơn cả chiếc đèn pin - chỉ to bằng cây bút bi và ấn vào mông tôi. Phương pháp này được gọi là phương pháp phân tách quang học, hay còn gọi là “làm sạch vết bẩn” trên làn da nhân tạo của tôi.

“Xong rồi.”

Rồi Giáo Sư vỗ vào mông tôi cái chát. Tôi xoa nhẹ, rồi nhanh chóng mặc quần lót và áo ngực vào. Thật may là cái đốm hôm nay cũng nhỏ. Rủi mà cái đốm quá lớn thì tôi đã phải tiếp tục đứng đây trong bộ dạng trần truồng.

“Ta nghỉ một lúc nào.”

Dứt lời, Giáo Sư rời khỏi phòng nghiên cứu. Vì hút thuốc bởi đây bị cấm nên chị ấy sẽ hút ở ngoài hành lang.Đợt kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc. Tôi thở phàu nhẹ nhỏm.

Vì thanh danh của Giáo Sư, tôi phải giải thích một chút — Về lý do mà Giáo Sư đích thân kiểm tra tôi mà không đưa tôi đến chỗ các chuyên gia. Nếu tôi từ chối việc bảo trì thông thường thì tôi sẽ phải đến cơ quan chức năng để tiến hành việc bảo trì. Nếu vậy, tôi sẽ phải phô cơ thể của mình trước mặt những nam kỹ thuật viên. Chỉ nghĩ đến thôi tôi cũng muốn chết khiếp rồi.

Nên Giáo Sư đã lấy chứng nhận kỹ thuật viên rô bốt và gánh vác trách nhiệm bảo trì của tôi. Chưa kể việc này còn xóa bỏ những qui trình rườm rà khi phải đến nhiền cơ quan chính phủ khác nhau. Vì vậy, tôi chỉ có thể tiến hành việc kiểm tra ở nhà như vầy bởi Giáo Sư.

— Dù tôi biết là vậy……

Năm phút sau, Giáo Sư ngồi lại ghế, nói “Tiếp tục,” và bắt chéo tay. Vẫn còn rất nhiều tài liệu

Page 23: Iris no Ame no Hi

kiểm tra, tôi còn phải tiến hành quét mạch thần kinh, xác nhận việc kiểm soát các hoạt động và kiểm tra mạch an toàn.

Cảm thấy chán nản, Tôi miễn cưỡng nhìn Giáo Sư như đứa trẻ nhìn một ông bác sĩ đang cầm bơm tiêm.

Phát hiện ra ánh mắt của tôi, Giáo Sư nói với một giọng điệu lạ lùng của một tiểu thư được nuông chiều “À ha, Iris em, em có muốn nói điều chi?”

Miệng chị ấy dường như lộ ra một chút gì đó thích thú.

“Không Có!”

Tôi giận dỗi quay mặt đi.