nguyen phong viet

113
Tuyển tập thơ Nguyễn Phong Việt Tác giả: Nguyễn Phong Việt Sưu tầm và tạo ebook: Buratinodl 09/2011

Upload: e7tf

Post on 05-Dec-2014

146 views

Category:

Documents


9 download

TRANSCRIPT

Page 1: Nguyen Phong Viet

Tuyển tập thơ Nguyễn Phong ViệtTác giả: Nguyễn Phong Việt

Sưu tầm và tạo ebook: Buratinodl

09/2011

Page 2: Nguyen Phong Viet

Tiểu sử

Nguyễn Phong Việt sinh Năm 1980 tại Tuy Hoà, Phú Yên (cựu học sinh chuyên ban Nguyễn Huệ).

Lĩnh vực sáng tác: thơ, văn.

Thành viên Hội bút Vòm Me Xanh - Báo Mực Tím. Biệt danh Me Quê (1998, Bút trưởng năm 2002). Ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổitrẻ.

Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ-Tin học Thành phố Hồ Chí Minh.

Page 3: Nguyen Phong Viet

Lời ngỏ - Như cây non... cần phải lớn trước đã

Tôi nhận ra rằng, về mặt thể xác, mỗi người trong cuộc đời đều chỉ làm trẻ con đúng một lần, nhưng về mặt tinh thần thì mỗi quãng đời trong cuộcđời, mỗi người lại được làm trẻ con thêm một lần nữa...

Như những tháng ngày đầu tiên chúng ta sinh ra đời, chúng ta học cách nhận biết những gương mặt quen thuộc, học cách nhìn cảm xúc của họ đểđoán biết và cư xử cho phù hợp... Rồi những ngày 13-14 tuổi, khám phá ra những khác lạ bản thân, chúng ta bắt đầu học cách cảm nhận đượchương vị của cái gọi là tình yêu trong cuộc đời... Đến ngày 18 tuổi, chúng ta học cách sống xa nhà, theo đúng trình tự thì năm 22 tuổi chúng ta bắtđầu học cách để vào đời... và đến một ngày nào đó - tuỳ thuộc vào việc chúng ta tìm thấy được tình yêu đích thực trong cuộc đời của mình sớm haymuộn – chúng ta bắt đầu học cách bước vào cuộc sống hôn nhân...

Trừ những trường hợp ngoại lệ, thì những trình tự này thường đúng với số đông. Chúng ta không thường tự hỏi bản thân mình, mỗi lần được làmtrẻ con trong một quãng đời như thế, chúng ta ước mong trở thành như thế nào... Chúng ta không tự hỏi, vì chúng ta không có nhiều thời gian.Chúng ta chỉ đủ thời gian để lựa chọn. Và thậm chí nhiều khi chúng ta còn không có quyền được lựa chọn sống quãng đời đó như thế nào. Mộtngày cách đây không xa, một người bạn của tôi, một người mẹ của 2 đứa con nhỏ, đã bước vào đời sống hôn nhân được 5 năm. Cô ấy kể vềnhững bức bối trong gia đình của mình. Và đang trong những ngày tháng chọn lựa mình có nên sống một cuộc đời mới... vì hơn ai hết, cô ấy hiểu rõbi kịch của những đứa con sống trong ngôi nhà mà cả cha lẫn mẹ luôn một mực nói rằng - họ đang sống với nhau là vì con cái dù không còn tìnhyêu. Bởi vì cô ấy từng là một đứa con trong gia đình như thế. Đã có nhiều lúc mẹ cô ấy muốn ngăn cô ấy lại trong việc tìm cách bước ra khỏi cuộchôn nhân của mình, cô ấy thậm chí đã từng gào lên trong nước mắt: “Con đã sống một cuộc đời của một đứa trẻ bị tổn thương vì cái tình yêuthương giả tạo của ba mẹ. Con không cho phép con của con, cháu của mẹ, lại lặp lại bị kịch của chính con nữa...”

Có những lúc ta phải cho phép bản thân mình được quyền chọn lựa...

Trong cuộc đời, vẫn tồn tại hiếm hoi những người chỉ yêu một con người trong suốt cuộc đời của họ (có thể là người đang sống với họ, nhưngthường thì là người mà họ chưa bao giờ có cơ hội để nắm tay nhau đi đến cuối con đường). Tôi tin vào điều đó. Nhưng tôi cũng tin không phải làhọ đã, đang và sẽ tiếp tục yêu con người kia qua từng ngày mà con người kia đang sống và già đi. Cái mà họ yêu suốt đời thật ra chỉ là “nhữngkhoảnh khắc”. Họ sống với tình yêu ấy vĩnh cữu thông qua những cái khoảnh khắc đã đóng băng thuộc về con người kia, đó có thể là một nụ cười,một cái ôm xiết chặt, hay có khi chỉ đơn giản là một cái vuốt tóc ngang tầm mắt... Nếu có ai trách họ đang tự đánh lừa chính bản thân mình, họ sẽvẫn mỉm cười, vẫn mặc kệ, miễn sao họ luôn cảm thấy hạnh phúc khi giữ lại được những hình ảnh về con người kia ở một góc trái tim của mình.

“Hoặc là V. đã đi qua rất nhiều oán hận, hoặc bao dung chính là tố chất bẩm sinh trong con người em!”, một người bạn đã comment như thếtrong một entry trên trang 360 cách đây không lâu của tôi. Tôi đã reply: “Em chỉ là một người bình thường, nên đi qua nhiều oán hận thì có lẽđúng với em nhất. Nhưng thú thật là phải đi qua những điều ấy mới thấy mình đủ sức bao dung và học được sự bao dung như không thểkhác...”. Có một quãng đời mà ngay từ khi bước vào, tôi đã chọn những cảm giác oán hận để học. Tôi không nghĩ là tôi sai, vì ở quãng đời đó tôichỉ là đứa trẻ, tôi đã lựa chọn cách này... còn bạn may mắn hoặc tỉnh táo hơn thì lựa chọn một cách khác. Nhưng khi đã trưởng thành trong quãngđời đó, và lại trở thành đứa trẻ con của một quãng đời kế tiếp... tôi thấy mình cần phải nói một lời cảm ơn với chính bản thân mình. Khi đã đi quaquá nhiều oán hận, tôi mới dần dần cho mình cơ hội bao dung từng chút một... Để rồi đến một lúc nào đó, tôi tự mỉm cười với chính mình, nếu mìnhkhông bao dung cho những oán hận ấy (nói cách khác là không bao dung cho chính bản thân mình) thì ai sẽ bao dung cho mình đây? Cũng như tráitrên cành, mọc ra, lớn lên, đến kì trái chín, rồi cũng phải đến lúc rụng xuống mặt đất chứ không thể ở mãi trên cành được... Thời gian chính là câutrả lời tốt nhất!

Bằng cách này hay cách khác sự lựa chọn làm cho con người ta trưởng thành. Chúng ta lựa chọn trong mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút và thậm chí làmỗi giây. Ngay cả khi chúng ta không có quyền lựa chọn – thì chẳng phải chính cuộc đời đã cho ta một lựa chọn duy nhất. Hạnh phúc hay khổ đauthì có phải lựa chọn mới biết, dù bản thân những linh cảm của trái tim nhiều lúc cũng mách bảo chúng ta cách tốt nhất, nhưng không có gì là chắcchắn cả. Chọn lựa là trả giá. Không chọn lựa – nghĩa là chỉ có một chọn lựa duy nhất – cũng phải trả giá... Biết chấp nhận cái giá mình phải trả là tốtnhất!

Chúng ta, những con người, dù không ai nói ra, nhưng từ trong tiềm thức, sau mỗi chọn lựa chúng ta đều mong muốn điều tốt nhất, hạnh phúc nhấtsẽ đến với mình... Chúng ta không chọn lựa để khổ đau, và ngay cả khi chúng ta chọn lựa khổ đau - thì bởi vì đó là chọn lựa ít khổ đau nhất... Trongcuộc đời luôn có những con người cao thượng sống khác với những lựa chọn bình thường. Tôi biết. Nhưng tôi tin mình thuộc về số đông...

Rốt cuộc, cũng giống như một cái cây non, cần phải lớn lên từng ngày trước đã, còn chuyện tỏa bóng mát lớn đến chừng nào trên một mảnh đất...hãy để dành lựa chọn ấy cho một ngày cận kề với quãng đời đó!

( Như cây non... cần phải lớn trước đã, blog.yume.vn, 17/6/09)

Page 4: Nguyen Phong Viet
Page 5: Nguyen Phong Viet

Cho một đóa hoa cúc vàng!

Cơn gió về ngang cửa với một niềm tingặp lại hoa cúc vàng năm trướccâu chuyện về thiên đường vẫn chưa được kể hếtkhi có người đi lạc giữa những vì sao

Trong một đêm có bao nhiêu triệu giấc chiêm baogiống nhau trong khoảnh khắcthấy lại mình từ kí ứcvui mà nghẹn ngàođể cơn gió khỏi thấy lòng nôn nao

Hoa cúc vàng không nhớ rõ những vì saothiên đường hay cuộc sốngcó những mùa dài cứ lẩm nhẩm đọc- đừng quên!

Cơn gió trở về trong đêm gọi têntin mình còn may mắncuộc viễn du suốt 12 thángmà nỗi nhớ vẫn như vừa bắt đầu

Tiếng chuông đồng hồđánh thức đêm qua maucơn gió thổi không ngừng xao xácmặc những vì sao đã tắt

Mà nào đâu biếthoa cúc vàng đã nở trên khung cửa một ngôi nhà khác!

Page 6: Nguyen Phong Viet

Từ đó những giấc mơ

Những yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa- có gì đâu để nhớ?vào cái ngày một người bỏ đi về phía ngôi nhà với cánh cửa rộng mở…nơi có một người khác ta!

Ngôi nhà ấy từ đó sẽ yên vui hay xót xanhững con người ấy từ đó có đủ đầy hay mất mátbữa cơm ấy từ đó nhiều tiếng cười hay chỉ nhìn nhau thinh lặngta cũng đâu thể làm gì hơn.

Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thươngbỏ ta đi bằng một tin nhắnta mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thảnta khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúcta cảm ơn một quãng đời đã gặp nhau đúng lúcrồi chấp nhận như cơn gió bay…

Người trở về và biết phải quên đã có với ta những giấc mơ nàynằm bên nhau mà vẫn thương từng hơi thởchạm môi nhau mà vẫn muốn gần hơn nữangồi bên nhau mà vẫn thèm nhiều thêm một chổ dựagiống những cuộc đời vĩnh viễn cô đơn

Người trở về và vun vén cùng một người khác niềm tinđây là lần sau cuối người được quyền chọn lựadốc hết lòng mình ra để cho hết những nặng nợgom góp mỗi sẻ chia thành nhung nhớvà đắp lên đời nhau

Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thươngthôi nhìn lại phía sauta mang ý nghĩ của một người đi lạcchỉ muốn trở về nhà ôm lấy những gối chăn quen thuộcngủ một giấc từ bình mình của ngày hôm qua đến bình minh của ngày mairồi tự mình đánh thức…như chưa hề tồn tại bình minh của ngày hôm nay!

Page 7: Nguyen Phong Viet

Có người sẽ quên hết tình yêu chỉ giữ lại đau khổ trong giây phút nàycó người lặng im dù trái tim muốn một lần lên tiếngcó người nghĩ ra cách bỏ chạy đi để mệt nhoài đến kiệt sứccó người chẳng còn bận tâm người mình từng hết lòng yêu thương sống một cuộc đời với người khác…Để từ đó những giấc mơ…càng lúc càng vắng đi những người biết đợi chờ.

Page 8: Nguyen Phong Viet

Không phải lỗi của hoa hồng vàng

Một ngày tình yêu gõ cửacủa ngôi nhà có hoa hồng vàng nở suốt bốn mùa đón gióngười con gái cười xinhbình yên.

Nhưng cuộc đời luôn có những lý lẽ riêngsáng nắng, chiều mưa, và đêm về trong bãohoa hồng vàng thay những cánh hoa đầu tiên dần héongười con gái cười quênbuồn tênh.

Có những ngày thời gian ngưng đọng trong một giấc chiêm baohoa hồng vàng chết lặng...tiếng chim hót ngoài kia cũng hóa thành từng giọt nước mắtngười con gái cười ngẩn ngơbơ vơ.

Chẳng có ai hiểu hết nỗi đau của sự đợi chờkhông có ai tin tình yêu lại mang đến niềm tuyệt vọnghoa hồng vàng bỏ rơi mình phía bên kia đời sống...người con gái cười thiết thaxót xa.

Có người trách tình yêu đừng gõ cửa ngôi nhàthì hoa hồng vàng vẫn vàng tươi như từng có năm tháng...thì người con gái cứ vô tư mà vui sống...thì nắng, mưa, bão cũng chỉ như một mặt hồ thoáng xao động...thì tiếng cười vẫn trong veo dù có lẫn nước mắthồn nhiên.

Rồi đôi lần trốn chạy khỏi ngôi nhà đã không còn bình yênquặn lòng nhìn đến bao lần những tình nhân về qua phốhoa hồng vàng rũ mình chào mùa gióngười con gái cười mịt mờxác xơ.

Và cuộc ra đi khi nắng chưa về trên thềm nhàhoa hồng vàng ở lại...tình yêu ở lại...người con gái cười nóiơ hờ.

Để thời gian đi hết bốn mùangày người con gái trở lại...

Page 9: Nguyen Phong Viet

hoa hồng vàng nơi ngôi nhà bỗng một sớm mai thức dậyngười con gái cười quencô đơn.

Những trang nhật kí được viết ra nhiều hơncó buồn vui, có ray rứt...hoa hồng vàng rũ những hạt sương và nhìn thấy nắngngười con gái cười khúc khíchbình yên?

Một ngày tình yêu lại gõ cửacủa ngôi nhà có hoa hồng vàng nở đã nhiều tháng nămngười con gái cười nghi ngạichờ đợi.

Nào phải đâu hoa hồng vàng có lỗiNào phải đâu tình yêu làm trái tim con người đau nhóiNào phải đâu những thiên thần bỏ mặc ngày người con gái tuyệt vọng trong mệt mỏiNào phải đâu cuộc đờiNào phải đâu gian dối...Nào phải đâu tất cả những điều đóngày người con gái biết yêu trở lại!

Page 10: Nguyen Phong Viet

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đờinhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vuitrong quãng đời quá nhiều mưa giónhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thểchỉ một lần nhìn thấy mặt trời kia

Ngày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưacó một cái tựa vai nhau rất khẽcó giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữacó những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ - Nhớ…có lời hứa nhìn thấy nhau mỗi ngày…

Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bayngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều giókhi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổthì hãy tự sưởi ấm cho nhau!

Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâunên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đậpnên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sốngnên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọngđể có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người…

nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vuikhi ta biết trong lòng người đau đớncó những lằn ranh mà người không được phép vượtmặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!

Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa…người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt…dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phậnmà không ai trong chúng ta muốn lặng im…

Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chimcòn ta sống quãng đời ấy như một cơn gió

Page 11: Nguyen Phong Viet

không có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thởsao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đờinhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Page 12: Nguyen Phong Viet

Đừng đi

Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳmdù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặtcứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đậpđừng đi…

Sẽ không cần những ngón tay níu giữ từng dấu chân ngườikhông cần nữa những dặn dò khi tuyệt vọngkhông cần những lo toan cuộc đời này có phải đáng sốngkhông cần tự hỏi mình tại sao phải cô độcđể được cười vui như chưa bao giờ đánh mấtmột tình yêu nào…

Đừng mơ về đâu đó bầu trời caohãy sống như bao người trong tháng ngày cơm áonhưng điều giản đơn là cần có nhau sao định mệnh chẳng khi nào chịu hiểuvì đó mà nước mắt rơi…

Vì đó mà cả thế giới dồn hết nỗi đau vào trong tim một con ngườivì đó mà cần hai con người khóc để còn tin vào nước mắtvì đó mà hai bàn tay giữ một bàn tay cũng không đủ chặtvì đó mà cuộc đời đã nhiều thêm một lần cắn môi đầy chua chát…đừng đi…

Đừng đi…nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhauđược chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúcnhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cátgiữa đại dương trong mắt chúng ta…

Đừng đi…cuộc đời khốn khó rồi sẽ quachúng ta sẽ gieo những giận hờn, yêu thương giữa lòng bàn tay số phậnchúng ta sẽ cõng những đứa con trên vai mà không bao giờ biết mệtmua cho chúng những que kemvà giấu những ngày nóng bức dưới bóng mây râm mát…chúng ta sẽ chải tóc trước thềm nhà trong sương sớm và chiều chưa tắt nắngchúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt

Page 13: Nguyen Phong Viet

thấy đời mình như một cánh chim…

Đừng đi mà…

Đừng đi…Ai cũng cần phải sống vì một con người!

Page 14: Nguyen Phong Viet

Đã từng

Đã từng…Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái timkhông bao giờ trở lạichiếc chìa khóa mang theo vào cuộc đời của một người đi mãivẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân…

Đã từng…có nhiều tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình với sự cô đơnnhư một ngôi nhà khóa trái cửabất cần cuộc đời với những chọn lựamiễn sao được thấy lòng bình yên

Chưa bao giờ ta biết quí một nỗi đau riêngmột nụ cười ai đó dành cho mình cũng không thèm nhớmột cái ôm xiết nhau mà ta vùng vằng như chạm phải lửamột đôi lần hạnh phúc chìa tay ra nhưng ta cứ mãi nhìn về đâu đókhông chút gì đắn đo…

Để rồi ta nhận được nụ hôn đánh đổi cả quãng đời không một ước mơthấy một ánh nhìn thôi lòng cũng rúng độngbiết bao nhiêu con người đi qua ta nhưng chỉ một người biết cách làm ta khócđau đớn mà vui…

Người chỉ một lần mở cánh cửa ra và dạy ta biết cách cườibiết ôm một con người như thế nào là chặtbiết hôn như thế nào để người kia hạnh phúcvà biết yêu như thế nào để không bao giờ chia cách(rồi người lại khóa trái cửa và mang theo chiếc chìa khóa ra đi!)

Người (nhẫn tâm) sưởi ấm một trái tim bằng đôi taybằng những vỗ về, tha thiết…sao lại còn ném nó trở về với những bông tuyếtđưa thân nhiệt một con người trở về nhiệt độ âm…

Ngôi nhà từ đó đi qua suốt bốn mùa với cảm giác mùa đôngđợi một bàn chân quay trở lại…trên ổ khóa cảnh cửa với nét son môi còn hằn lên mãi mãitreo tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc những nét phấn mờ thôi“Đã từng…biết yêu thương một con người!”.

Page 15: Nguyen Phong Viet

Bởi vì không thể quên

Bởi vì không thể quênnên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gianđã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!

Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thườngnấu cho nhau một bữa ănmua một viên thuốc khi người kia đau ốmhay vuốt giùm sợi tóc bay ngang tầm mắt…nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người đượcchẳng dễ gì có thể sẻ chia…

Đã bao giờ người muốn gọi tên tamuốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấcmuốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhấtmuốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khácmuốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời…

Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao ngườikhi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tớikhi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhóikhi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổixót xa nào hơn…

Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mìnhcứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựakhông phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đóvới một vòng tay bao dung!

Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chungyêu một người và lấy một người khác…rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnhtự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???

Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trờinhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sángngười không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt…dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn…

Bởi vì không thể quênnên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!

Page 16: Nguyen Phong Viet

Cần sinh ra thêm lần nữa?

Nếu được sinh ra thêm lần nữa…Người sẽ chọn niềm vui hay đau khổ?

Sẽ chọn thương yêu trong cô đơn hay từ bỏSẽ chọn vẫn bước đi hay đứng lại chờ một ai đóSẽ chọn khóc một mình hay cần người than thởSẽ chọn trở về hay dấn thân dù đã từng lầm lỡ…Khi cuộc đời không thể đổi thay?

Người chọn không gặp nhau trong quãng đời nàyđể mỗi người thuộc về một con đường xa lắcLỡ có gặp nhau cũng sẽ cười vui mà không bao giờ rơi nước mắtLỡ có không thấy nhau thì chẳng ai cần ai đưa tiễn…Trái tim tự nó đã bình yên?

Người sẽ chọn gặp nhau để ray rứt nhiều hơnBiết cảm giác của một người đi nhầm đường đầy hối tiếcBiết cảm giác đứng giữa trời mưa chợt vỡ òa khi thấy một tia nắngBiết cảm giác mình không dám buông tay vì đó là hạnh phúcBiết cảm giác của miệng cười trên môi mà khổ đau co thắt trong lồng ngực…lúc phải ngoái nhìn?

Người chọn không gặp nhau để - chẳng - có - gì - nhớ - để mà quênsống bình thường như mọi người cần sốngKhông quá ít niềm vui nhưng cũng đừng nhiều tuyệt vọngNhư mỗi buổi sáng soi mình vào gương và đêm về thấy thương mình còn biết khócCảm ơn bản thân đã không quá lạnh lùng?

Người sẽ chọn gặp nhau để nhận ra yêu thương có thể là nhẫn tâmChấp nhận một viên đá tan trong tách cà phê cũng là mất mátChấp nhận một tiếng cười không hề quí giá hơn một giọt nước mắtChấp nhận một ngôi sao không thể mãi vĩnh hằng vì cần giây phút tắtđể một ngôi sao khác sáng lên?

Người chọn không gặp nhau để mỗi người đều biết lặng thinhhay chọn gặp nhau để mỗi người biết rằng cần chia sẻ?Người chọn không gặp nhau để mỗi người ít đi những duyên nợhay chọn gặp nhau để mỗi người biết không thể thiếu nhau?

*

Nếu được sinh ra thêm lần nữa…Người chắc chọn niềm vui hơn là đau khổ?

Page 17: Nguyen Phong Viet

Nếu không muốn đi hết con đường

Nếu không muốn đi hết con đường…Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hônKhông ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khácMuôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đếnLàm ơn đi mà…

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?Khi ta cười không cần ai chia sẻ?Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cảHãy thử cắn chặt môi…

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơnMột đốm lửa trong tim ngườiGiữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khácGiữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sángGiữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bướcĐi khỏi cuộc đời của mình…

Nếu không muốn đi hết con đường….Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tinĐừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khácLàm ơn đi mà!...

Làm ơn đi…Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của taChờ tìm thấy một người trong đời thậtVẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúcMà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độcNghiệt ngã đến tận cùng…

Page 18: Nguyen Phong Viet

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnhĐời người mình yêu thươngCũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mátNhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà…Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm

Page 19: Nguyen Phong Viet

Chỉ những chiếc lá mới biết…

Có những năm tháng của chúng tarơi theo mùa lá trước hiên nhàrơi không chạm đấtđể những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thậtthì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?

Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yêngiữa thành phố xa lạvà tự hỏi giá như có thểchọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đấthay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gióchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhàtheo năm tháng của chúng ta rơi về đâunhững chiếc lá vừa xanh non đã lìa cànhnhững chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đấtnhững chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mátnhững chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…có ai biết?

Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mìnhngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếcvà tự hỏi giá như có thểchọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhàtheo năm tháng của chúng ta rơi thật maukhông kịp nhớ mình đã sốngnhững chiếc lá chưa bao giờ mọc ralàm sao biết cảm giác chạm đấtnhững chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưalàm sao biết cảm giác của một tia nắngnhững chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vànglàm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không hề là cay đắng…làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?

Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đingay khi hình dung về đích đếnvà tự hỏi giá như có thểchọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhàNhìn - đẹp - biết - bao…(còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đấtcó lẽ chỉ những chiếc lá mới biết…)?

Page 20: Nguyen Phong Viet
Page 21: Nguyen Phong Viet

Đám cưới

Làm sao biết trong lòng người hạnh phúcKhi cái nắm tay quan trọng nhất đời người có khi đã không được nắm thật chặt?

*

Không có tiếng pháo nào thay thế được nhịp timdẫu là rộn ràng hay ngừng lại trong khoảnh khắcMột câu nói mang lại niềm vui cho người nàynhưng lại khiến một con người khác chết lặng- Đồng ý hay không trao số mệnh cho một ngón tay?

Người đã đứng đó và đưa ra quyết định chỉ trong một phần ngàn giâyĐể từ đây cuộc đời mình phải sống khácĐể từ đây mình không được quyền khổ đau dù chỉ trong ánh mắtĐể từ đây chỉ được phép yêu thương một con người duy nhấtMặc trong lòng có muốn hay không?

Người có niềm tin vào cái nắm tay sẽ xóa hết bão giôngxem như mình được sinh ra lần nữahọc lại từng nụ cười yêu thương, từng cái ôm chia sẻ...và tự hứa mình đã không còn mắc nợngoài một người đứng trước mặt hôm nay?...

Ký ức của một con người có thể đã như một đám mâySẽ lãng quên như chưa hề gặp mặtSẽ vô tâm như khi gặp một người lạ không cần thiếtSẽ hỏi chúng ta quen nhau à sao mình không được biếtSẽ bật cười khi ai đó nhắc về một quãng đời đã chếtNhớ để làm gì?

Mỗi bước chân lại mang người đi xa khỏi những gì cho là đắng caynhưng gần lại những gì mình mong ướcít nhất trong giây phút này người nắm được bàn tay của một người khácvà gọi tên nó bằng định mệnhvới quãng đời sau cuối ngoài kia...

Không cần biết một ai đó câm lặng trong sương sớm hay trời khuyaKhông cần biết một trái tim cũng biết đổ bóng nắngKhông cần biết một bàn tay đã cô đơn vĩnh viễnKhông cần biết những thanh âm cuối cùng của đời sống vừa vẫy tay tạm biệtTrên đôi tai, trong ánh mắt... một con người!

Người nắm chặt bàn tay và không hề muốn đánh rơithứ cảm giác đã một lần khiến người tuyệt vọngĐối diện với con người mình phải yêu thương mà sao ứa nước mắtkhi nghĩ về một bàn tay ở đâu đó lẻ loi...

Page 22: Nguyen Phong Viet

Cái nắm tay quan trọng nhất trong cuộc đờiCó khi nào đã không được nắm thật chặt?

Page 23: Nguyen Phong Viet

Đã đi qua thương nhớ

Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giánhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớmới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựata chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổnhững luống hoa hồng vàng rạng rỡđêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõmọi điều ước ao?

Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sauchúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗđút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏvà thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổđơn giản là ghét-thương...

Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lênsẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩsẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩsẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗikhông cần sống với chua cay…

Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mâynhững ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắtnhững ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thảnnhững ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặnnêm vào những bình yên…

Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tênđể người định nghĩa lại hạnh phúcđể so đo thiệt hơn những mất mátđể lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhấtbiết cách làm tổn thương…

Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàngcửa sổ, lối đi… phải khép lạinhững vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi

Page 24: Nguyen Phong Viet

những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấyvà người bước đi…

Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vaynên nợ nần chỉ đong bằng cảm giácnên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặtnên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rátdù đau đến xanh xao…

Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?

(23/1/2009)

Page 25: Nguyen Phong Viet

Điều giản đơn mà tôi muốn biết

Tôi chỉ có bấy nhiêugiữa phố phường chẳng phút nào lặng lẽmột đam mê để còn lúc gào lên hăm hở

Ăn cơm bụivà thỉnh thoảng ngửa mặt uống nước mưathói quen muỗng nĩađã làm tôi run tay khi có lần so đũangày xưa tôi biết cầm mà!...

Một kẻ ở phốkhông thể sống cho ngày hôm quanhư tôi từng ao ướcquên một gương mặt,một tị hiềm không đáng...vậy rồi nhớ thật nhiềulàm người tốt mới khó làm sao?

Những bạn bèquán cóc í ới gọi nhauvà than thân trách phận...và mỉm cười may mắn...

Page 26: Nguyen Phong Viet

Bầy chim sẻ có nhìn thấy tôi không?

Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng và chở đi trên phốcứ ríu rít kêu mãi không thôi

Tôi đi trong dòng ngườiliếc ngang liếc dọcnhìn những con chim sẻ thất thần, rụng lông, ngơ ngácrồi nhìn ra chung quanh…

Những con chim sẻ không được bay trong bầu trời xanhmột điều ngịch lýbạn bè tôi nhiều khi phải sống không theo cách mình nghĩmột điều bình thường?

Rồi những con chim sẻ sẽ được phóng sinhmột người đi bên cạnh tôi bảo thếcuộc đời mà lẽ ra nó được hưởng với mây, mưa và gió…chẳng cần đợi một bàn tay cứu rỗi nào

Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồngcó nhìn thấy được tôi đâu?

Page 27: Nguyen Phong Viet

Bên kia là nắng ấm

Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mátlà khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảmdù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu...

Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêubởi vết thương nào trong tim người cũng không đáycó người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dạinhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi(như ta đang bạc tóc mỗi ngày...)

Bên kia là nắng ấm...sao mưa gió còn siết chặt trên vaikhi người trở về với cuộc đời người từng sốngkhi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độckhi người giang tay ra mà trái tim khép chặtkhi người đau mà không thể khóc...ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!(Lạy trời còn biết phải làm sao?)

Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâuta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấmgiữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sốngmà không cần mặt trời qua đây...

Bên kia là nắng ấmnhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...(Vì có những tình yêu trong cuộc đời này không đến lần thứ hai!)

(Saigon, 13/2/2008)

Page 28: Nguyen Phong Viet

Cần một người mua giùm viên kẹo

Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước đượcvà ta buông taylà vĩnh viễn...

Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vựcchẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thópchẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc...từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?

Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơncần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóccần một người mua giùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắngcần một người nắm tay và chỉ giùm ta một con đường khácgiữa bóng đêm...

Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thămmỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóngnhững lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọcnhớ những hoàng hôn ngoài kiavà ghét những ngày ẩm thấpbiết bao nhiêu...

Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đauta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phốta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lảđể thấy mình bớt lạc lõng với mọi người

Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đờivào giây phút thấy thương mình như đứa trẻchỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngãnhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giáđến tận cùng...

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!

(6/10/2008)

Page 29: Nguyen Phong Viet

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc...

Giữa những ngập tràn của bóng đêmgiữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mìnhta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễnkhông thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếckhông thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cátkhông thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắtbiết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…

Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhaucõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắngtách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnhnhững giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…

Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vaibỏ mặc cho gương mặt người câm nínnhư pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúcrồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khácđể oán ghét chính bản thân mình!

Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơnvẽ bằng hơi thở dài ngơ ngáclàm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giảnsống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khácđã phải quên mất mình…

Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lênlúc trong lòng không còn gợn sóngta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhấtta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắtta từ chối cuộc đời ta…

Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ranhưng rồi biết đã như người đuối sứckhông thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tócphải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóngta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…

Được ngồi lặng im thế, và khóc…cho tất cả những yêu thương!

Page 30: Nguyen Phong Viet

(1g20p sáng 25/3/2009)

Page 31: Nguyen Phong Viet

Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?

Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtkhi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...

Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sángđể biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đếnđể biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trướcđể biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm đượcngày hạnh phúc bỏ rơi...

Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đờinên nếu muốn khóc thì đừng khócnên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn họcnên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sángthì cứ tin qua từng đêm trắng...(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)

Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quêncho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúccho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớncho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cátđể sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!

Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cườiđến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sốngđến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắtđến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ứccó lẽ người sẽ vui...?

Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đờiphó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễnphó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốnphó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buộtphó mặc những ngày nóng sốtnằm và nhớ một đôi tay...

Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtcòn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...chúng ta đi qua nhau như những người xa lạngười quay đi để ngăn trái tim mình hóa đáta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...không ai giống như ai?

Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?

(10/2008)

Page 32: Nguyen Phong Viet

Chưa bao giờ và không bao giờ

Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết.Trí nhớ trong ta từ đó có một người!Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời.Một tiếng cười mà âm vang trời rộng.Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi.Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi.Có thể gặp hay không một thiên thần?Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên.Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn.Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã lỡ bị ướt.Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được.Những ngày nắng sẽ hong khô.

Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ...

Page 33: Nguyen Phong Viet

Giọt nước mắt

Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựngkhi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biểnlà khi những giọt nước mắtrơi...

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dàidâng từ trái tim lên khóe mắtcả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắcđể rồi cúi đầu và khócvì không thể làm gì hơn!

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình hình dáng của sự cô đơnlăn từ khóe mắt qua cánh mũinhư một vệt dài của sướng vui và buồn tủinhư một giọt sương rơi vào khuya tốicảm giác của nghẹn ngào không nóisâu đến vô cùng...

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một mũi tênsượt vào bờ môi mặn chátcó lần nuốt vào trong mặc trái tim bỏng rátcó lần cắn răng để trôi qua suốt chiều dài gương mặtđể chứng kiến hết những vỡ òa...

Những giọt nước mắt có thể nào đại diện hết cho những ước mơcho người cần một tình yêu quay trở lại...cho người cần thứ tha những lầm lỗi...cho người cần đợi chờ cả đời chỉ để nói một câu nói...cho người cần vứt bỏ hết ngày hôm qua vào vũng tối...sớm mai thức dậy trong buổi bình minh!

Không ai biết trước được lúc nào trong tim sẽ cạn khô hết những yêu thương?những giọt nước mắt khi nào sẽ ngừng chảy?những người với người trói buộc nhau vì tất cả (ngoại trừ tình yêu) thế gian muốn nhìn thấy?những người muốn sống mà không thể sống như một ngọn nến cháycả đời không một lần thắp lên?...

Những giọt nước mắttrong mỗi con ngườiluôn sống với cảm giác đau đớn vì cần được lãng quên!

Page 34: Nguyen Phong Viet

Người này và người đó...

Tại sao ta chọn người này mà không là người đócũng như giữa nước chanh và tắc đávì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõđể rồi ta trượt dài xuống vực sâu...

Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâuta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợmột điều gì đó không thể gọi tên...

Tại sao ta chọn người này... có lẽ ta cũng đã quên...có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đángta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khácta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giácrồi cứ thế bước đi...

Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thayngười đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủngười đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủcho tất cả thương nhớ này...

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cườihay ta chọn người này để mong được bình yên mà sốngnhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặnglàm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này...tại sao ta không chọn người đódù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!.

Page 35: Nguyen Phong Viet

Hãy để chúng ta đưa nhau về

Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơhãy để chúng ta đưa nhau về...trong thương nhớ...

Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữacó lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cảcó lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợcó lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thởvà chúng ta chỉ giữ lại bình yên...

Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quenrồi từ mai sẽ từ bỏ...rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó...rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ...rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ...làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?

Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nayvén tóc cho vành tai mà nghe rét buốtchúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khíchcho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phútđể dù mai sau có đánh mấtvẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!

Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưatrong tim vang tiếng chuông giómỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhởmỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡnhư thiên đường...

Đừng trách gì và cũng đừng ủi anhết con đường này sẽ đến con đường khácbiết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bướcbiết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ứcbiết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóckhi khoé mắt rung lên...

Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng imvì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nóivì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổikể cả khi cần phải đánh đổimột phần đời...

Hãy để chúng ta đưa nhau vềdù là tận xa xôi*...

* Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào!

(SG, 17/12/2008)

Page 36: Nguyen Phong Viet
Page 37: Nguyen Phong Viet

Người này và người đó (2)

Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầuta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mớita chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợinhững - người - sống - giùm - cuộc - đời - ta...

Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá màcó một người chờ ta sau một ngày mệt mỏicó một người thấm ướt khăn và lau giùm đôi bàn tay dính bụicó một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏimùi hương ấy đến từ đâu?

Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâunhững giấc mơ nửa đêm về sángthương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắtquyền quyết định đã thuộc về những hạt cátnơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia

Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưanhững tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giớilàm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhóinhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tốivẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!

Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết baocó cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắtta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khácmiễn sao lòng mình đủ thanh thảncho những lần đối mặt ở ngày sau

Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầunỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sángchỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiếtđi và cố tin vào một tình yêu bất biếnkhông chút nghi ngờ lẫn nhau!

Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâuchẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữatại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đóyêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều giónhìn hơi ấm cứ cạn dần đi...

Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi...(và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!)

(6/4/2009)

Page 38: Nguyen Phong Viet

Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...

Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...

Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng nămthấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sáchchỉ như thế đã là hạnh phúc...

Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắngchỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khátchỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiếtđể chờ một bàn tay đến mở ra...

Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoachiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mátchiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắngchiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khácngoài một con người...

Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đờitự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộnnhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốncủa một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắtcho đến khi bắt gặp một tình yêu...

Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đaunhư chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấynhư chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuốinhư chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổibất cứ điều gì cũng cam tâm!

Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái timnhững mùa trăng đi qua mà không dám ngủnhững đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏnhững lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớnhững ngày dài thật dài...

Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày maingười có khi không phải thấy hối tiếc

Page 39: Nguyen Phong Viet

người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biếtngười mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?

Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng imchờ một người đến ngồi và đọc sách...

(17/09/2008)

Page 40: Nguyen Phong Viet

Khóc đi

Khóc điChỉ một lần thôi ta muốn người khóc đikhông bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấmhãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sốngkhóc đi...Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đinhư một lần làm đứa bé lạc mẹchỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngãnhư một lần rơi khỏi vách núi cao...

Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đauvà cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúckhóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắtkhóc đi...

Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời nàydù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán tráchkhi tình yêu dạy cho ta biết thiên đườngrồi chỉ ra lối thoát là địa ngụcbiết phải làm sao đây?

Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân nàyhãy nằm xuống khóc cho gần mặt đấthay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sángngửa mặt khóc cho gần bầu trời

Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vuigom hết lại những quãng đời tăm tốicả những nhớ thương lẫn đau nhóinhững giận dỗi hoài nghi...

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đikhóc đi...

Page 41: Nguyen Phong Viet

Khi ta mỉm cười và nói...

Khi ta mỉm cười và nói – không saolà riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệtta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thươngnhững giọt nước mắt rơi không thành tiếngnhững lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịtnhững người sống mà không hề biết rằng mình đã chếtmãi đến tận cuối đời...

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trờitự mình xoa tay để cho mình hơi ấmxếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộprồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảmbiết đến bao giờ mới mở ra?

Khi ta mỉm cười và nói - có gì đâu phải xót xa?là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặtta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhautrả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợitrả lại những nghi ngờ vào một câu hỏitrả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dốita có thật lòng yêu?

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâuthêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắngta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đếnlầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắtta kiệt sức vì lo toan…

Khi ta mỉm cười và nói - cảm ơnlà riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớsao ta không chọn lựa để quên?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm

Page 42: Nguyen Phong Viet

chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phútchẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

Khi ta mỉm cười và nói - thật sự rất đaulà riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

Page 43: Nguyen Phong Viet

Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở vềcần được khóc và cần lau nước mắtcon đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệtchỉ ước mình là dòng nước mà thôi...

Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đờinhững đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kíncon không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuốngcứ lạnh lùng để lớn lên...Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thươngnhững giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mịtrải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩai tốt hay không tốt với mình?

Đã hơn một lần con gục ngã trên đườngVà ước chi con người ấy đến giúpước chi con người ấy chỉ hỏi han một câu đơn giản nhất- V. sống có vui không?(Con sẽ chắp tay mà tạ ơndù khổ đau hiện rõ trong mắt nhìn...)

Biết rằng ai cũng muốn sống cho hạnh phúc của chính mìnhnhưng con muốn được sống cho hạnh phúc của người khácmuốn cả việc được chết đi để quãng đời còn lại của người ấy thanh thảnmuốn được nhìn người ấy đi hết con đườngmuốn được người ấy nhận ra mình - chỉ - một - lần - biết - yêu - thương...

Cảm giác bất lực đã khiến con từng ngày trở nên lặng câmthui thủi mà sốngcon ghét cay ghét đắng cái gọi là số phậncho con biết yêu một con ngườivà rồi xô con xuống ngày tháng của đơn côi...

Đã không còn biết lòng mình buồn hay vuikhi ước mơ trong tim đã chết rồi!

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở vềcần được khụy ngã để được nâng đỡ như cuộc đời ấu thơ...

Page 44: Nguyen Phong Viet

Về nhà đi

Về nhà đi.Bỏ lại hết những gì đau đớn nhấtnhững ngày vui đến trào nước mắtnhững lần cô đơn như cuộc đời khất thựclật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu...

*

Về nhà điđêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâungày bây giờ sa mạc hoang hóanhững trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạnhững sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cảchỉ còn nước mắt ngọt trên môi...

Con người ấy đã theo gió đi rồiđể mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối- Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lạiđã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi...tận xa xôi...

*

Về nhà đikhông thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơibao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuốngbao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chếtbao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễndù ai cũng chỉ sống một cuộc đời...

Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôinhững bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọngnhững ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống(để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnhkhi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu...)

*

Về nhà đicon đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đaumùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khácbỏ lại hết những núi cao và mây trắng...những vực sâu và đá tảng...cho một lần thảnh thơi...

*

Về nhà điở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười...

Page 45: Nguyen Phong Viet

Và chúng ta đã mất đi

Và chúng ta đã mất đi...Những lần đầu tiên yêu thương trọn vẹnnhững khóc cười theo bản năng của con người sinh ra để hướng thiệnnhững ngón tay chạm vào đâu cũng có thể tha thứ đượcnhững cái lắc đầu khi không cần thấy phải hối tiếcnhững ngày chờ đợi một mong nhớ đến điên người mà không cần biếtmình đang sống vì ai?

Và chúng ta đã mất đi...những buổi sáng nhiều nắng cùng mây trờicứ mắc nghẹn lo toan trên bàn ăn bày sẵnmang theo mình mỗi ngày một chiếc khăn mà chẳng thể nào lau hết những hoài nghi chạm mặtsợ cả cái cách bản thân đứng nhìn trong bất lựckhông thể đưa tay ra mà không cần điều kiệnta đang sống vì ai?

Tình yêu đó đến một lần rồi mãi mãi không bao giờ đổi thaynhư giọt nước cuối cùng đã hóa thạchnhư con đóm đóm cuối cùng đã biết cười khi chết đi cho ánh sáng lịm tắtnhư trăm ngàn điều đắng cay cũng không đánh chìm nổi ước mơ hạnh phúcnhưng mà nào đâu biết...trái tim đã đập nhịp nghi ngờ?

Bầu trời bắt đầu ngày tháng ấy với những cơn mưađể cho người biết dành riêng trong lòng một chỗ trúđể chúng ta bàng hoàng nhìn thấy hoàng hôn khi bình minh ngoài kia vừa mới tỉnh ngủmuốn ngăn lại những tiếng thở dài nhưng tiếng thở đã dài hơn dòng sông mùa lũchúng ta như bông hoa chỉ muốn sống một cuộc đời bất tử…từ lúc mới gặp nhau?

Những gì phải kiếm tìm dạy cho ta cách làm quen với nỗi đautìm thấy – khóc, không tìm thấy- cũng khóckhi ở bên cạnh nhau hóa ra là khi đáng sợ nhấtchúng ta quen với ánh sáng và rồi bất thần chỉ còn biết câm lặngkhông dám hỏi lúc bóng tối trở về trong ngàn lần chớp mắtngười đang sống vì ai?

Lúc trái tim đập nhịp nghi ngờ mới biết rằng chúng ta không có quyền gì với vận mayđiềm báo trước chỉ là cách nói khác về số phậnngười bước đi với đôi bàn tay giấu tận sâu vào trong ngựcta mỉm cười và người thì khócta nói chạy đi mà người thì bước chậm

Page 46: Nguyen Phong Viet

còn có thể níu giữ được gì?

Và chúng ta đã thật sự mất hết chẳng còn chinhững hồn nhiên đáng cho hơn là nhậnmột tình yêu đáng được giữ gìn nhưng lại vuột mất…

Từ đó chúng ta ngàn lần không còn tin vào định mệnh!

(SG, 04/1/2009)

Page 47: Nguyen Phong Viet

Như chưa bắt đầu

Không phải ước mơ thì đừng rơi nước mắtkhông phải 1 ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọckhông phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúckhông phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm.Có thể người 1 nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ứcnhư hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắngdù mùi hương tan mấtnhưng nụ hoa vẫn sống…

Như chưa bắt đầu yêungày ta nhìn thấy nắnghân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướtthế giới là 1 viên ngọc châu.Như chưa bắt đầu yêungày ta nhìn thấy tuyếtcứ muốn con đường dài ra mà không mong ai đưa tiễnđể biết thương mình và bàn tay…

(Nhưng rồi)Có 1 quãng đời thức dậy trong ta sáng naycó 1 quãng đời trưa nay bỗng biến mấtcó 1 quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóccó 1 quãng đời đêm nay như 1 người bạngọi ta về sẻ chia!

Như chưa bắt đầu quênnhìn 1 chiếc lá cũng nghĩ về bóng mát ngày xưanhìn 1 hạt mưa cũng nhớ về nụ hôn ấm cúngnhìn những tình nhân và thấy mình đơn độcnhìn lại mình và-thấy-mình-đang-sống…

Nhưng đã bắt đầu quênkí ức cùng lắm chỉ là 1 ngọn nến nếu ta muốn thổi tắtmưa mặc mưa, bóng mát kệ bóng máttình nhân mặc tình nhân, còn mình (ít ra 1 lần) đã muốn chếtđã quá tử tế rồi còn gì…Nắng của ngày mai vẫn nắng lên điCòn tuyết rơi, biết đâu đấy…

Như chưa bắt đầu yêu ta sẽ yêu lạiNhư chưa bắt đầu ta cần bắt đầu lại…

Page 48: Nguyen Phong Viet

Không có một thiên đường

Tôi để dành tiền mua một thiên đườngtừ ngày người con gái nóimuốn sống một cuộc đời hạnh phúc

Tôi gom lại những lon nước đã uốngnhững tờ báo cũ rồi vẫn chẳng dám cho aikiệm cả bịch ni lông sũng nướcchờ một buổi sáng gặp bà ve chai

Đêm tôi nằm nghe gió ngoài trờibớt xài quạt máyvệt kem đánh răng dùng một nữa cũng đủ vậycuộc đời còn bao kẻ khó khăn!

Thỉnh thoảng người con gái hỏi thămtôi có hạnh phúc ?đừng để ý làm gì

Có lần thèm thứ cảm giác ăn chơitôi vục mặt vào bồn nướcsặc gần chết...nhưng không sao tôi cần một thiên đường

Khi người con gái nhắn tinthiên đường làm gì cólàm ơn đừng để dành tiền nữangười con gái phải đi...

Tôi không biết làm sao vào lúc nàymột thiên đường không có người con gái

Chẳng ai có để bán cho tôi một thiên đường như vậy?

Page 49: Nguyen Phong Viet

Ngoài giông bão

Nói điều gì đó đi...khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bãorồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áomà nào có hay...

Những ngày tuyệt vọngđến nỗi đau cũng để lại dấu vân taykhi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặttại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người đượctại sao không?

Nói điều gì đó đi...khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giôngrồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựngmà nào đâu biết...

Những ngày hạnh phúcđến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm maicòn thức dậy và thấy đời mưa nắngtại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệttại sao không?

Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng nămbấy nhiêu đó đã đủ?(nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ chỉ một lần yêu!)

Ngoài giông bãomọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía saubởi ai cũng cần phải sốngnhưng ta không thể nào không ngoảnh mặtkhông thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người kháckhông thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường kháckhông thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mấtkhông thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chếttại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?

Nói điều gì đó đi...Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng...Ngoài giông bãoLiệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?

Page 50: Nguyen Phong Viet

Như là giấc mơ

Như là cách mà chúng ta đợi chờsẽ gặp một ai đó xa lạ trong thế giới này để bắt đầu một giấc mơ…

Một người bước qua, dừng lại và hỏi phải chúng ta quen nhau từ ngày xưa?một người chạy theo, níu vai và hỏi phải kiếp trước chúng ta từng hò hẹn?một người ngồi lặng yên bên vỉa hè và mỉm cười nói chúng ta thuộc về một số phậnkhông điều gì có thể cách chia…?

Có hàng ngàn con người ta yêu thương nhưng sao chỉ chọn đúng một trái tim ủ ấm trong ngày mưanhững xa lạ bỗng gần đến không ngờ đượcthấu hiểu từng cử chỉ bàn tay và nét mặttừng tiếng cười vui lúc đêm về hay trời sángtừng lặng im trong lòng ngột ngạtmà vẫn bình yên thôi!

Người từ đâu đó rồi bước vào trong cuộc đờilàm thay đổi hướng đi của giọt nước mắtthay vì rơi trên tay mình thì nay đã rơi trên ngón tay người khácthay vì mệt nhoài trên cô đơn thì nay đã biết giữ chặtmỗi yêu dấu đâm chồi…

Chúng ta vẽ một vòng tròn mà sóng gió không bao giờ vượt quá được lằn vôithắp lên những ngọn nến trong đêm về giá rétdọn một chổ nằm cho riêng phần đời mất mátnhưng chúng ta có biết gì về những điều chỉ hình thành khi hờn ghen bật khóctừng giây phút mong manh?

Có cách nào mang một chiếc lược chải hết những khốn khó vẫn để dànhphân loại ưu tư nào đến trướcchúng ta sẽ dự báo cho ngày mai bằng một que diêm vừa đốtgiữa đôi lòng bàn tay…

Như là giấc mơ được nhìn thấy mình trên những đám mâyđược nhìn thấy mình làm mưa rơi ngoài cửa sổđược nhìn thấy mình ngồi cạnh nhau trong căn phòng bé nhỏchấp hết ngoài kia gọi bão giông…

Như là cách mà tình yêu gọi chúng ta đến và tặng cho một ước mong…

(Sài Gòn, 2h sáng 14/2/2009)

Page 51: Nguyen Phong Viet

Từng có ngày như thế

Từng có ngày như thếmột người con gái mỉm cười lặng lẽ"V. không phải là người xứng đáng với tôi!"tôi chết lặng như cây non vừa nảy lá đã bật rễ

Không còn tin nước chảy - đá mòn dưới sông sâukhông còn tin đã bắt đầu thì cần thêm kết thúckhông còn tin thiên thần là phải có đôi cánh...

Từng có ngày như thếmột người con gái gào lên hăm hở"V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!"tôi chết lặng như đứa trẻ đánh rơi tờ tiền ăn sáng duy nhất ngày đó

Không còn tin qua bão giông đến trời nắng đổqua đêm lạnh dài sẽ thấy đốm lửaqua cơn đau nụ cười lại nở...

Từng có ngày như thếmột người con gái cầm tay tôi rất khẽ"V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!"tôi chết lặng như người lữ hành giữa sa mạc rực rỡcuối cùng rồi cũng chạm tay vào dòng nước ngọtvà...trút hơi thở...

Đã hết tin trái tim còn đập trong lồng ngực mình nữahết tin mùa hoa cúc sẽ còn vàng trước mảnh sân nhỏhết tin tiếng chim hót trong những ban mai mát mẻ...

Từng có ngày như thếmột người con gái lay vai tôi xa lạ"V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!"tôi chết lặng như đoá bồ công anh gục trước đầu ngọn gióchẳng còn tin ai quanh mình cảchẳng còn tin khái niệm tình yêu mà thiên hạ bảo nhau như kinh kệchẳng còn tin ai có cứu rỗi được ai như phép lạ...

Từng có ngày như thế...Từng có nhiều ngày như thế...Tôi không còn tin – Đã hết tin và cũng chẳng còn tin mình có thể làm người tốt được nữa...("V. không phải là người xứng đáng với tôi!""V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!""V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!""V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!"

Tôi – Đúng – Là - Một - Người – Quá - Tệ...)

Page 52: Nguyen Phong Viet
Page 53: Nguyen Phong Viet

Cánh bướm

Chỉ sợ một ngày mắt khép lại thôikhi ấy không còn mơ về cánh bướm

Nên suốt quãng đời bao lần dụi mắt...

Những buổi lặng im hình dung thấp thoángmột người, đi, vềcó tiếng vấp nhẹ đôi giày búp bêthềm đá mắc lỗiđôi cánh ở đâu sao chưa gửi tới?

Hay để tâm giùm những ngày bối rốimột người, buồn, vuikhông thể tự dưng mà ngồi bật khóckhi còn làm người…đôi cánh ở đâu mà bay lên trời?

Giá như cánh bướm hóa kiếp cho tôi…

Thôi sợ một ngày mắt kia khép lạiluân hồi những cánh bướm xinh tươi!

Page 54: Nguyen Phong Viet

Bạn tôi

Lần đầu tiên thấy tuyết rơitự dưng nhớ nắng

Không thể ngờ mình đang đứng ở một vùng đất khácđể ước một con đường dài ra trong tiềm thứcthong dong đạp từng vòng xe

Bạn tôi lần đầu tiên mơ thấy mẹ chađánh mình mà ứa nước mắtbông tuyết rơi như một vệt sao sángdưới bầu trời quê nhà

Không ai gọi tên mình thật thiết thalạc giọng những người xa xứkhông ai choàng vai mình thửcảm giác của nghẹn ngào

Thời gian không phải là thứ để nguyện cầunên lãng quên mà sốngbạn tôi lần đầu tiên tự ru mình thậtbằng trăm ngàn -một niềm vui chia ra...

Có nên nói cảm ơn một lần đi xa?

Page 55: Nguyen Phong Viet

Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này

Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này!

Những buổi sáng lại nghe về những người ra đinhư những cơn gió thầm thìnhư những cánh chim thiên didù chưa đến mùa đông rét mướt…

Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớnkhi ngồi đọc bản tin thời tiếtchỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễnkhông có bàn tay nào ở lại với ngày sau

Lần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhaubởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớcó những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đócó những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏkhi chúng ta thuộc về hai con đường!

Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơnta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm ápbiết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ámbiết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nénbiết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạttừ chối để lại những dấu chân…

Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơnmột lần mình đứng lên là thêm một lần được khóccho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóccho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọccủa một đứa trẻ mới vào đời…

Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vainhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặtchỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạcsống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khácmặc yêu thương có những nghĩa lý gì?

Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đimà trái tim vẫn ở lại chốn này!

(1g55p sáng 4/5/2009)

Page 56: Nguyen Phong Viet

Chỉ cần được thấy người cười vui

Chỉ cần được thấy người cười vuilà những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…

Ta đã có tháng ngày sống như hạt sươnghạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắmnhững nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấmmỗi ngày là một giấc mơ…

Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kiayêu thương với những gì mình có đượcchỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhấtđược khóc, được cười…cùng nhau!

Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đaungoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúngngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngựcngoài kia chỉ toàn là mất mát…cho những ai muốn sống đến tận cùng…

Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn- Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi- Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại- Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy- Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui…

Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đờitiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứata đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựakhi chúng ta sống là để cho nhau…

Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đaunhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lạitại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãikhi người biết không ai thay thế được chúng ta!

Người buông tay để chấp nhận những xót xathử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa

Page 57: Nguyen Phong Viet

thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thếcho những lần gặp lại nhau trong đời…

Chỉ cần được thấy người cười vuilà những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )

Page 58: Nguyen Phong Viet

Ở lại đi

Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hếttiếng cười chưa dứtđêm chưa về sáng...

Nơi này còn cần một người để lau nước mắtcần một tiếng thở dài đồng cảmcần một cái lay vai thức tỉnh...

Nơi này còn những ngày thật ngắncòn những đêm thật dàicòn những bình minh một người chưa thức giấcnhững hoàng hôn một người đã chợp mắt...

Nơi này còn cần một giọng nói tha thiếtcòn cần một tấm lòng thành thậtcòn cần những ước mơ viển vông...

Nơi này còn một giấc ngủ bình yêncòn một cơn gió về thật nhẹcòn một ánh trăng qua cửa...

Ở lại đi.nơi này còn cần tất cả!

Page 59: Nguyen Phong Viet

Đêm về khuya tối

Ở đâu đó trong tháng ngày mệt mỏichúng ta trở về trên những con đường đã quen đến từng viên sỏimà thấy như người lạ qua đây!

Không còn biết ta có muốn trở về ngôi nhà chờ ta nằm xuống với giấc ngủ saymột bếp quen chờ những tay người đánh thứclần nào đó ta bày biện ra một mâm cơm đầy ắprồi tự mình gắp cho mìnhtự mình chia sớt...mà không biết phải chia sớt điều gì?

Không còn biết ta có muốn trở về với cảm giác chỉ toàn là đắng cayhay cảm giác của một người hân hoan hạnh phúctay ôm lấy chân và đầu gối co lên tận ngựcnhư hình hài của ngày chưa chào đời!

Ta đi trên con đường mà nhiều lúc chỉ muốn nằm xuống như một dòng sông trôikhông thèm bám víu vào những gì thân thuộcvới cảm giác cuộc đời chưa bao giờ yêu thương ta đúng lúcrồi nuôi dưỡng những lời oán tráchta không phải là người tốt trong thế giới này?

Có lúc nào đó trong đêm ta trở về và nhìn ngôi nhà chưa bao giờ đổi thay- Nhưng Chúa ơi!... Mình đã không còn là mình nữa?đến trái tim cũng lắc đầu buồn bãđến bàn tay cũng không dám chạm vào gương mặt mà nó mắc nợbiết nói gì hơn...

Chúng ta trở về trên những con đường với một tiềm thức giấu sẵn nỗi cô đơnnhững cơn mưa đêm giăng kínnhững cơn gió mùa lạnh buốt...và ngôi nhà thì vẫn luôn chong đèn chờ sángnhư thói quen mỗi ngày

Có lúc nào đó chúng ta không muốn trở về mà chỉ muốn ra điđi khỏi ngôi nhà và những con đường quen lốinhững đêm về khuya tối...

Page 60: Nguyen Phong Viet

(SG, 1/12/2008)

Page 61: Nguyen Phong Viet

Đừng trách

Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạncó những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đángnên đừng trách…

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử tháchtin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấptin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đấttin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độctin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vựcbởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưatìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽthỉnh thoảng hỏi thăm nhau - nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?thỉnh thoảng cầm tay nhau - cho khác với những người xa lạthỉnh thoảng trách một lời - lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút giórồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phốchúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…

Đừng tráchkhi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mongmỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹnnhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có đượcchọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhấttuyệt đối không tin vào những bất trắccho đến khi…

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đimà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượngcon người ấy không hề giống như ta vẫn biếttrái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngựcvà ta quặn đau…

Đừng tráchnếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màukhi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khácnghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trướcnghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bướcnghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiếtphải một lần được gieo xuốngtrong gió mưa…

Page 62: Nguyen Phong Viet

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưalàm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắngta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hậnnhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khácnhư một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?

(2g sáng 12/5/2009)

Page 63: Nguyen Phong Viet

Tôi vẫn nhớ...

1. Một ngày chim sẻ về đậu bên cửa nhà tôikhông ríu rít một lời

2. Tôi thở than nhìn trờimá tôi hỏi thích ăn canh mồng tơi bà nấutôi lại nhớ những chiều cùng bạn bè nơi vỉa hè quán nhậunhớ bỏ rau khi nước sôi má à!

3. Nắng hết đi cho một lần đổ mưacon chim sẻ sẽ bay đi mấtphần không khí dành cho con chim sẻ thởđược dành cho người kháctôi bật cười...

4. Nằm chổ này mới thấy may bayba tôi đi ngang bảo mày không phải đang sốngtôi rờ tìm thấy tim vẫn đậplại nhìn mây bay

5. Chưa bao giờ tôi biết đi bằng hai tayđể nhìn cuộc đời bằng một góc nhìn khácbiết đâu lúc đó mọi người đều học lại từ đầucách bon chen, thanh thản...tôi bỗng được mừng thôi nôi lần hai

6. Tôi ngồi ăn chén canh rau mồng tơinghĩ mình khốn khórồi húp vội vãnhư sợ ai đó giành mất phần ănmá tôi bảo sẽ nấu thêm nồi canh nữa nếu tôi cần...

7. Dù chim sẻ có về đậu bên cửa nhà tôi hay khôngtôi vẫn nhớ mình đang có một gia đình.

Page 64: Nguyen Phong Viet

Người này và người đó (3)

Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đóta chọn người kia - người mà chưa bao giờ hiểu rõvề cuộc đời ta...

Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi quata chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhấtta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúcta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trướcdù bão dông vẫn là người bạn đồng hành...

Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manhta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:- tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?- tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?- tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?- tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô...

Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá giùm tata không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứtđừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngónđừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiếtđừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hếtcó được không?

Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mongđể người đó biết đợi chờ là vô nghĩađể người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡđể biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đóđể thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽnhững nghiệt ngã của khóc thầm!

Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thườngsẻ chia những bình yên đầy háo hứcnếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ đượckhông cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắtcần phải khóc cho điều gì nữa đây?

Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay

Page 65: Nguyen Phong Viet

ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhậnsao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nướccó thật sự dễ dàng không?

Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?

(6g45p, 2/6/2009)

Page 66: Nguyen Phong Viet

Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?

Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đờicủa những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?

*Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trờikhông ai đánh cắp của ai một lời hứađi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõkhi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏkhông chút đắn đo những ước mơ

*

Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở vềngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúcmột tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngựcmột tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sứcmột câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếngchúng ta biết chờ đợi để thương yêu...

*

Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đếnkhép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệtchúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ

*

Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuyanhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thứcnhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấmnhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩnmà không dám lau đi gương mặt mình...

*

Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiênsao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiếnsao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếcsao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biếthạnh phúc có còn ở nơi đây?

*

Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mâychỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng máthọ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúcvà những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh

Page 67: Nguyen Phong Viet

để suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánhmà ai biết được đâu?

*

Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhaumỗi người tự trách mình đang lừa dốimỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhóiđể yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏinhững điều giản dị ngày xưa...

*

Trong một cuộc đời bình thườngsao chúng ta chỉ bằng lòng trả giá cho những điều không thuộc về ước mơ?

(5g40pm - 12/6/2009)

Page 68: Nguyen Phong Viet

Là những khi...

Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắtlà những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nátlà những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoátlà những khi ngơ ngác không biết mình là ai...

chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng caybản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mátnên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắtđi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xámsống như mong muốn sống thật lòng!

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được khôngsẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quámặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạhay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vãcó khác gì nhau...

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía saulúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lénlúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng kháclúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặtthì biết phải làm sao?

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nàorồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chếtrồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ kháchrồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắngđể dần sẽ quen...

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thaysao vẫn muốn tin tình yêu là bất biếnmỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễnvậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếckhông nỡ rời xa...

Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải quakhóc một lần rồi thêm một lần nữamất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thếkhông sớm thì muộn thôi...

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!

(1h45p 1/7/2009)

Page 69: Nguyen Phong Viet

Như ngày nào…

Là ngày mà nhìn tiếng cười chỉ biết nói thương nhaulà ngày những cái ôm từ phía sau cũng đủ vừa ấm áplà ngày bàn tay này mở ra để đan xen một bàn tay kia lạ lẫmlà ngày ở lại vì một mùi hương!

ngày nào sẽ là ngày chúng ta chỉ muốn sống với năm tháng bình thườngđưa đón nhau về lòng vui như câu hátchăm chút từng yêu thương để không yêu thương nào là phai nhạtvà chỉ sợ nhất là khi cuộc đời bắt gặpnhững vết dấu tổn thương…

Chúng ta có khi tìm thấy ước mơ trong cái nhìn giản đơnmột bữa cơm đong đầy những lần liếc mắtbao lần đi qua là bao lần trái tim được thấu suốtđể những niềm vui phủ kín lên mặt người mà không hề báo trướcđến bao giờ mới cạn niềm tin

Sẽ có xót xa đến vào những lúc yên bìnhsẽ có những tội tình vì một đôi lần câm nínsẽ có thêm những cơn đau trong một ngày ngã bệnhsẽ có hoang mang chen vào cơn ác mộngsẽ có những ngày chán ghét nhiêu khê!

nhưng cuộc đời nào rồi cũng như cơn mưathấy lạnh run trước khi lòng tạnh ráosống cả cuộc đời đâu thể chỉ đứng hoài trong tâm bãođứng im lìm và nằm khô héovà chết thản nhiên

Có chông chênh để biết chúng ta còn cầnnhư nắm tay nhau đi trong lòng phố xánhư che lên chiếc dù cho ngày mưa bớt xa lạnhư ngồi lặng yên mỉm cười với vội vãnhư đầy bao dung…

Là ngày mà tóc ướt sẽ hỏi có chải đầu giùm khôngrồi chờ đợi thấy mình được nhỏ béco từng ngón chân vào yêu thương riêng lẻmà xâu chuỗi những quãng đường…

Page 70: Nguyen Phong Viet

Chúng ta sẽ sống như ngày nào cũng là ngày vừa bỏ mặc cô đơn!

(SG, 1g35p 24/7/2009)

Page 71: Nguyen Phong Viet

Đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…

Tôi đứng đâu trong cuộc đời nàykhi ngày nào dông bão cũng bủa vâyngày nào tiếng thở dài cũng trở về như những đám mâyngày nào trái tim cũng hỏi một câu hỏi - bao giờ hết đắng cay?

Tôi đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…

Để đớn đau bắt đầu hành trình của nóngười nhìn thấy yêu thương và chúng ta phải yêu thương theo cách đóngười lặng im và chúng ta phải lặng im như chưa bao giờ biết thởngười bảo quên đi và chúng ta phải quên đi mà không cần hỏi rõvì cần quên nghĩa là đã nhớ thêm một lần!

Chúng ta gặp nhau lúc một trong hai người không dám đánh mất bản thânsự rụt rè của nụ hôn cũng nói lên điều cần nóimột bước chân là một lần đánh đổinhưng trái tim vẫn muốn giữ lại những bình yên tránh xa những tình cờ đau nhóinhững vô tâm biết làm tình làm tộicủa thế giới xung quanh…

Người đã đi con đường bước lên theo bậc thangcó điểm tựa của quãng đời phía trướctôi đã đi con đường thấp dần không đoán đượcbước hụt chân là buông mình chìm xuốngthấy bóng tối cuối đời…

Lẽ ra chúng ta không cần thiết phải cườicho từng dấu răng biết đâu là nghiệt ngãmỗi giấc ngủ đều muốn mình chết đi trong thiên hà nào đó xa lạkhông nặng nợ đời ai và cũng không bám víu vào ai mặc cảsao vẫn không mua được lẻ loi?

Sao vẫn không mua được cuộc đời của chính mình đấy thôikhông mua được những nỗi đau đang nhìn thấykhông mua được những yêu thương mong manh để dành lạikhông mua được dù chỉ một lần cho một câu nói- chúng ta thử sống vì nhau?

Page 72: Nguyen Phong Viet

Bỏ mặc hết từ mơ ước cho đến niềm đauđi một chuyến hành trình chẳng cần đích đếnđôi chân trần chạm vào cô đơn của hai con người lãng quên định mệnhchấp cả những vì sao sáng trên trời mỏi mệtđã còn sợ gì ngoài kia…

Tôi muốn cảm ơn mình có đứng trong dông bão thì vẫn khócnhư ngày chưa biết yêu bao giờ…

(SG 12g40p am 1/8/2009)

Page 73: Nguyen Phong Viet

Đám cưới (2)

Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tayTa mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!

Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con ngườiVào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khácCó đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biếtVì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta...

Có một người trao cho ta chiếc chìa khóa mở cánh cửa một ngôi nhàCó một người trao cho ta chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thủyCó một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩ- Đừng yêu ai khác nữa được không?

Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồngĐừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳngĐừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễnĐừng cô đơn và đừng khóc mướtDù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?

Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêuLà bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắpMột người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khócGiây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sốngmang chuỗi ngày dài thứ tha…

Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xaNhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ámĐắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nhápBình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đấtMỗi ngày nhận về những giọt sương…

Khi ta chọn dừng lại để biết như thế nào là sự chia sẻ nhớ nhungCó người đợi ta cùng ăn những bữa cơm đã nguộiCó người chỉ ngủ yên khi cánh tay ta nằm yên dưới làn tóc rốiCó người đặt đôi tai vào ngực trái ta rồi nói- đừng để ai khác chạm vào nữa được không?

Page 74: Nguyen Phong Viet

Đôi khi một vì sao sáng lên là bởi vì cần chúng ta nhìn thấy như một chứng nhânMột cơn mưa đi qua là bởi vì chúng ta vừa ra phốMột chiếc xích đu được làm ra là bởi vì chúng ta sẽ đến và ngồi xuống đóMột quãng đời không chút niềm tin nào nhờ vảLà bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau!

Ngày chúng ta sinh raPhải chăng cũng là ngày yêu thương kia bắt đầu?

(SG, 5g30p '22/5/2009 – 5/9/2009')

Page 75: Nguyen Phong Viet

Đám cưới (3)

Bằng cách nào mới biết giọt nước mắt là của đớn đau hay hạnh phúckhi yêu thương ngày xưa khác xa với những gì chúng ta đang nắm chặt?

Vì một niềm tin mà người dở sống dở chếtvì một niềm tin mà người không thể quay lưng giữa trời đầy tuyếtvì một niềm tin mà phải gập người để trái tim đừng thảng thốtvì một niềm tin mà câm lặng bấu tay vào mắt mình ngăn đừng khócngày đám cưới của một người…

Không phải là mất mát giản đơn như một cơn gió qua bầu trờilúc ta đứng nơi này và nghe người cười với niềm hạnh phúc nơi khácđã biết mình cũng từng nắm giữ hơi ấm mà giờ kẽ tay lấp đầy từng vết nứctrái tim vui một lần rồi buốt tận tâm can của quãng đời dài chưa đoán trướctrách cứ được gì thì còn nói chi?

Người có thể đám cưới một lần rồi thêm một lần nữa với ước mơ sẽ đong đầynhững khoảng trống mà chúng ta từng nghĩ có thể bù đắp nổicố giữ gìn vẫn cô đơn, rồi buông ra cho cô đơn kia tăng lên gấp bộiai cũng giành về mình phần không có lỗigiá như chúng ta đừng bắt đầu…

Thì người có thể đám cưới và trao nhẫn với người đã tin nhauchẳng cần phải đắn đo liệu mình có nhầm đây là người sau cuốichẳng cần phải đắn đo rằng cuộc đời đang bắt mình gian dốichẳng cần phải đắn đo mình sẽ hôn cùng một nụ hôn với hai con người cho cùng một câu nóisẽ mãi đi cạnh bên?

Chúng ta đã tìm thấy được nhau trên một đoạn đường rồi phải quênvà người lại nhận ra mình cần một ai khác cho đoạn đường kế tiếptuyết có thể chỉ rơi trong mùa đông nhưng nơi lòng người thì vĩnh viễncũng như chiếc nhẫn đã đeo vào thì cả đời vẫn là một tì vếtdù người muốn hay không…

Ta có ngồi bên thềm nhà với bàn tay ôm lấy mặt để chờ mong?có đắp chăn lên mắt xin cho mình tách ra khỏi thế giới?có đi rửa sạch tay, lau bờ mi và thay áo mới?có cuộn tròn mình như phút giây xưng tội?cũng chỉ dằn vặt thêm một lần…

Người sẽ hạnh phúc trong một đám cưới không còn những phân vânyêu thêm nữa hay không yêu thêm nữa?chấp nhận một cuộc đời còn niềm tin là dư thừa đổ vỡmà thương lấy đời mình!

Ngày một người nào đó trên thế gian này đám cướicó một người từ chối thức dậy trong bình minh…

(4g00p pm 28/10/09)

Page 76: Nguyen Phong Viet
Page 77: Nguyen Phong Viet

Đêm về khuya tối (2)

Chỉ là trở về như phải trở về sau một ngày nắng tắtđếm từng bước chân như ngày đầu tập đi trước cuộc đời ngơ ngácmà nào đâu hay…

Ký ức rộng hơn nhưng yêu thương đã không còn nhiều như những ngôi sao trên bầu trờinhững dấu vân tay mờ đi sau mỗi lần chia cáchgiữ được điều này thì mất điều kia như chẳng thể nào khácđi qua những ngọn đèn đường để gặp những khoảng tối đầy trong mắtcười không còn nhiều và khóc cũng ít đi…

Là trở về mà lòng nhắc mãi những hoài nghinơi chốn sinh ra có phải là nơi cuối đời mình muốn ởchúng ta bước đi với niềm ưu tư không có ai làm chổ dựakhông cô đơn và không buồn bãkhông cần nhiều ước mơ…

Có những niềm riêng chỉ đủ một tiếng thở dài dành cho chính chúng tasống một cuộc đời bình thường đã là trọn vẹntim có mềm hơn sau mỗi lần mọc da non đầy đau đớnvai có gầy đi cũng chỉ là điều hiển nhiên ta biết trướcnhư sáng mở mắt ra và đêm tối cười không cần thao thứcngủ cho mình bình yên!

Chúng ta trở về đứng trước ngôi nhà để nói lời cảm ơnquì xuống trước bậc thềm vì thấy mình còn sống tốtchắp tay cho gối chăn giữ ấm đời mình khỏi những ngày đau ốmnằm lên chiếc giường đã nuôi từ ấu thơ cho đến ngày nhận ra mình không thể sống đúng cuộc đời như mong muốnchỉ có ngôi nhà là không hề đổi thay…

Chỉ có con đường là quãng đời nào cũng sum vầychỉ có tình tình yêu là được rồi mất mátchỉ có nỗi đau được nhân lên và lòng người chai sạnchỉ có mình mới biết yêu mình như thế nào là tốt nhấtsao cứ phải tìm kiếm nơi đâu?

Chúng ta trở về trên con đường mà biết không cách nào đi lại từ đầunhững buồn đau phải thả xuống bên ngoài cánh cửayêu thương nào cũng phải cân bằng trên những chọn lựanhư chiếc chìa khóa mang theo bên người có khác gì niềm tin khi chúng ta mở ổ khóa và bước vào ngôi nhà nhỏngoài kia chẳng có gì là ấm êm…

Những đêm về khuya tốichúng ta thường không nhìn thấy rõ những yêu dấu đang còn lại trong đời mình…

(2g30p pm 2/2/2010)

Page 78: Nguyen Phong Viet

Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà?

Nếu gột rửa hết những gì xót xachúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà…?

Chúng ta sẽ bước bằng bước chân nào để những khốn khó thôi làm phiền những ngón chân kia?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một cơn mưacho người này nhìn người kia mà lòng ngơ ngácsao phải đánh đổi cả cuộc đời mới được bình yên đứng cạnh nhau giữa trời đất?một phút giây tự nhủ thôi không còn tin vào mất mátchúng ta khóc bằng cả một trời mưa…

Cho người này xâu vào tóc người kia một viên đá lạnh lấy từ tách caférồi nhìn viên đá tan đi như đang ngày gió bấccho người kia sửa cổ áo cho người này mà không hề biếttrái tim mình đập nhịp trên đầu những ngón tay

Chúng ta bước ngang con phố và ngồi xuống với vỉa hè nàyrồi lại đứng lên và ngồi ở một góc vỉa hè khácnhững người vô gia cư sẽ hỏi chúng ta đang yêu hay luyến tiếc?đang tìm kiếm niềm vui hay trối trăn những mất mát?đang cô đơn hay tất bậtnắm giữ một ngày dài…?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một vệt nắng ấm đeo vào vành taicho người này lấy tay che giùm người kia sợ thêm da mồi tóc bạcăn một ly chè đầy để thấy mình chẳng thèm cay đắngmột tiếng cười vui thấm buốt tận sâu trong đuôi mắtcòn được mấy khi…

Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gìlúc người kia lãng quên và người này còn nhớmột người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõquen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựanhắc nhở mình cần nhau…

Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét buốt trên đầucho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách choco nóng

Page 79: Nguyen Phong Viet

buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọccho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi kháccùng rơi…

Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…

(5g18p pm 6/10/2009)

Page 80: Nguyen Phong Viet

Là lựa chọn đó sẽ khổ đau

Chúng ta sinh ra với mong muốn làm người bình thườngnhưng tình yêu bắt ai đó trở thành kẻ vô ơn!

Bắt đầu của nỗi đau bao giờ cũng là những yêu thương…những dịu dàng không bao giờ đếm đượcnhững ân cần được thắp lên ngay cả trong những mùa gió ngượcnhững thứ tha chưa một lần chợp mắtnhững ngày không bao giờ muốn đi qua…

Là lựa chọn đó dẫn đắt chúng ta đi khỏi những xót xanhưng một ngày dài, một tháng dài… cũng đến lúc dừng lạikhông mất ngủ đêm này thì cũng là một đêm nào đấyđể ngồi nói chuyện với chính trái tim mình

Để ngồi lại và hỏi - còn gì là niềm tin?còn gì là gió mưa nếu chiếc dù kia phải tự mình giương lên mà đi ra phố?còn gì là sáng mai khi trong đêm mình đau vật vã?còn gì là tiếng cười khi son môi khô như một vệt nước trong tủ đá?còn gì là thương nhớ nhau?

Là lựa chọn đó xây nên trong chúng ta một chiếc cầunhưng đi từ hướng nào thì cũng không bao giờ đến đíchbước một bước chân là tự cho mình cái quyền liều lĩnhchấp nhận một phút giây bình yên để chối bỏ những gì thuộc về định mệnhchúng ta sống với những gì chúng ta muốn nghĩ ra

Chúng ta sống với những gì chúng ta không còn thiết tha…mà chẳng hề đắn đo vì chỉ cần phút giây hiện tạihạnh phúc trong buổi sáng rồi mặc kệ chiều hôm có mệt mỏitự nhủ với lòng bản thân cuộc đời đã là lầm lỗiđã có yêu thương thì phải chấp nhận tiếc nuốisao vẫn không dễ dàng…

Sao vẫn không ngủ được khi mí mắt cuối cùng cũng chịu lãng quênnhưng trái tim lại mở ra thêm một ngày ngột ngạtchắp hết mười đầu ngón tay vào nhau mà không thể nào chạm đượctừng ngón tay giờ đã cô đơn theo một cách khácbiết làm sao?

Chúng ta có thể nào nói được hết về nỗi đaunói được hết những muộn phiền đang cónói được hết người này nghĩ về người kia để biết thế nào là mưa là giónói được hết như sợi tim đèn đã khô dầu mỉm cười và từ chối ánh lửanói được hết ước mơ…?

Page 81: Nguyen Phong Viet

Là lựa chọn đó sẽ khổ đaumà không ai trong chúng ta dám nghi ngờ!

(4g00p pm 7/4/2010)

Page 82: Nguyen Phong Viet

Nếu giành lấy một vì sao khỏi bầu trời đêm…

Đau lòng mà nói đó là niềm vuiđó là vì sao duy nhất ta muốn giành lấy khỏi bầu trời…

Một chút niềm tin trong chúng ta giờ cũng đã được giữ bởi cuộc đờikhi không có tình yêu nào ta chạm vào trọn vẹnnhững ngón tay dẫu dài thêm ra cũng không chắp nối được vào số phậnvì có những người gặp nhau để lạc mất nhau!

Là con đường đó không đủ rộng để hai đôi bàn chân bước lại từ đầulà những mùa đông đó giờ đã lạnh hơn trong mất mátlà chỗ ngồi quen đó giờ được ngồi bởi những người kháclà kí ức đó đã buộc chúng ta phải gượng cười chấp nhậndù có ra sao…

Chỉ duy nhất một bầu trời nhưng có đến hàng triệu đêm thâuchúng ta đã hứa mà nào đâu biết trướcđừng quên niềm vui của giây phút không cần gì đến cuộc sốnghạnh phúc của những cái ôm vừa tròn một vòng tay ấmlàm đau những khoảng trống lẻ loi

Chúng ta là vì sao nhưng chúng ta không phải là bầu trờinhững ngày mưa sẽ mang muộn phiền đến sớmngăn lòng mình bằng một niềm tin vẫn còn chút nắngvẫn còn chút ơn lành cân bằng với mất mátvẫn còn chút thương yêu nghĩ rằng bền chặtrồi buốt người lặng im…

Làm một vì sao đâu phải lúc nào cũng sáng lênkhi người buông tay và nhìn xuốngmột nửa thế gian này biết vỡ òa lúc tình yêu không còn trong mắtmột nửa còn lại biết rõ trái tim mình đã từ chối lên tiếngbất chấp những quãng đời buồn…

Không phải là vì sao ấy sẽ suốt đời cô đơnbởi bầu trời nào cũng cần những đêm thắp sáng!

Không phải là vì sao ấy sẽ suốt đời lỗi hẹnbởi bầu trời nào cũng cần những bao dung!

Page 83: Nguyen Phong Viet

Chúng ta gặp nhau nhưng đó chưa bao giờ là điểm dừngmỗi duyên số tạo ra để nhận về những oán tráchngười ta chết đi một lần chỉ mong tìm thấy một cuộc đời khácyêu một người mà trái tim luôn tham lam ray rứtsao không tựa vào đời nhau sớm hơn?

Nếu giành lấy một vì sao khỏi bầu trời đêmchúng ta có đủ giấc mơ cho vũ trụ đó yên bình?

(11g20p am 14/12/2009)

Page 84: Nguyen Phong Viet

Nói cho hết một lần!

Nói cho hết một lầnđể những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

*

Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mìnhnghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tínhnghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnhđể rồi vất vả với nỗi đau

*

Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầulặng lẽ cười lúc nhớ về ấm ápchỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đếnmà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

*

Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh cămlà một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữalà một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợbiết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương

*

Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thườngcó hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nóibuông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuốikhông ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

*

Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đờithì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnhthì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúccó thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai

Page 85: Nguyen Phong Viet

*

Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày maiyêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mátkhông ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chátbao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biếtsống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

*

Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâusao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phốsao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mởsao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đóđang bước về phía này…

*

Nói cho hết một lần…để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!

(11g am 24, 22/9/2010)

Page 86: Nguyen Phong Viet

Có một mùa đông nào đó

Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cườicủa một người lấy nỗi đau làm niềm vui…(Của một người bật điện thoại giữa khuya để tin rằng không đến nỗi thiếu một vì sao dành cho mình trong cuộc đời…)

Để lần nào bước đi cũng muốn cúi mặt cho khác với mọi ngườiđể lần nào cũng chỉ tin có mỗi mình thấy tuyếtđể lần nào đưa tay ra cũng nhận về lạnh buốtmà đâu chỉ là trong giấc mơ…

Là mùa đông nhưng không phải ai cũng hiểu được cảm giác được nhìn thấy mình bơ vơđược nhìn thấy mình tự đưa tự đónđược nhìn thấy mình buộc khăn len và choàng áo ấmđược nhìn thấy mình đánh rơi nước mắt ở trong gương

Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là yêu thươngmột người kề sát tim một người và trả lời - Không biết!có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là hối tiếcmột người nắm lấy tay một người và trả lời - Đừng bước đi!

Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là chia tay?

Và mùa đông ấy trở thành mùa đông ấm nhất…vì tuyết rơi đầy trời mà trái tim một người đã không còn cảm giácvì cần gập người hằng đêm bởi không còn sức để nằm xuốngvì cô đơn đã trở thành một thứ giống như là nước uốngcần để sống mỗi ngày…

Cần để sống để nhìn thấy mình cũng biết cách đổi thaybiết cười trên nỗi đau và khóc khi thấy mình hạnh phúcbiết chấp nhận nếu mình muốn yêu thương thì trước tiên phải quên đi thói quen oán tráchbiết giữ vị ngọt lại trong lòng cho những ngày chát đắngbiết ngoài kia còn có hàng triệu nỗi đau không cần đến nước mắtvẫn khiến trái tim mình đứng im…

Có một mùa đông nào đómột người mang cuộc đời mình ra và bỏ lại ở ngoài hiênrồi những khuya không biết tựa vào đâu ngoài màn hình điện thoại bật sángtự nhủ bao gió, tuyết… có nhiều thêm cũng chỉ đù sức chạm vào da thịtcòn tâm hồn vẫn nhóm lửa hằng đêm!

Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cườicủa một người nhận ra mình có thể làm một vì sao sáng từ trong tối tăm...

(3g45p 8/11/2010)

Page 87: Nguyen Phong Viet

Ngày con sinh ra đời

Ngày con sinh ra đờilà ngày mà thế gian này có thêm những muộn phiền biết cảm giác lẻ loi…

*

Con sinh ra với giọt nước mắt bình yên trên cuộc đời con ngườicon sinh ra trong phút giây nỗi đau mong manh nhấtcon sinh ra từ yêu thương và cả hờn giậncon sinh ra vào ngày cha thề trên đầu ngón tay của mẹ một ước vọngcon là cuộc đời thứ hai…

*

Những ước mơ được xếp ngay ngắn lại để từ bỏ những chuyến đi dàikhi có con trên vai làm hành trang để sốngtiếng khóc giữa đêm hay nụ cười vào buổi bình mình đầu tiên lạ lẫmchỉ có con mới có thể làm cho niềm vui hay nỗi buồn bỗng tràn đầy hi vọngmà không cần nói nên lời!

*

Ngày con sinh rasự dịu dàng đặt lên đôi tay cha sứ mệnh của một người mẹ tuyệt vờiôm con vào lòng mà không dám ôm chặtvỗ về con mà không dám lắc đầu hay nhăn mặtnhững yêu thương được đo bằng số lần con chớp mắtvà số lần cha thức nhìn con?

*

Ngày con sinh rasự dũng cảm đặt vào trong tim mẹ sứ mệnh của một người hùngbảo vệ từng giọt nước mắt bằng đôi bàn tay yếu đuốichỉ trở mình phía nào có con nằm để từ bỏ đi nỗi sợ hãi chưa thể cất thành tiếng nóinhững ác mộng của con, mẹ phải là người nhìn thấy đầu tiên…

*

Ngày con sinh ra và đến trong cuộc đời này một cách thản nhiênchấp nhận vui buồn mà không cần báo trướcgiọt nước mắt đánh dấu cho cơn đau và tiếng cười đại diện cho niềm hạnh phúccon thể hiện cuộc đời con trên gương mặtđiều mà chúng ta đã lãng quên

*

Page 88: Nguyen Phong Viet

Sẽ có những ngày cha từ chối làm người bao dungđể cho con thấy những điều con muốn có thể làm tổn thương người khácsẽ có những ngày mẹ cộc cằn, cáu gắt..chỉ để cho con thấy bình yên không phải là thứ dễ kiếm tìm

*

Sẽ có những ngày con không muốn bất kì ai chạm đến consẽ có những ngày con thấy ghét cả cha lẫn mẹsẽ có những ngày con muốn gào lên vì không ai chịu hiểu con như con vẫn thếsẽ có những ngày con chỉ muốn trở về nhà…

*

Ngày con sinh ra đờicũng là ngày con nhìn thấy mình trở thành chiếc chuông gió trong cuộc đời mẹ cha!

(11g20p am 7/7/2010!)

Page 89: Nguyen Phong Viet

Tường vi nở muộn

Vì đã để một bàn tay chờ đợi quá lâuvì những thương nhớ kia cũng đã đến lúc không còn tin vào những nguyện cầunên ta cần một lời xin lỗi…

*

Chúng ta đâu thể nhắc nhở nhau phài dè chừng từng ước mơ nông nổichúng ta đâu thể níu chân người này để người kia một mình bước tớichúng ta đâu thể xem tương lai là trò đùa rồi quên đi sự đánh đổimà sống bình an…

*

Ta phải là người đầu tiên nói lời xin lỗi với bước đường gian nanvẫn muốn đi một mình dù trong lòng trống vắngvẫn muốn cô đơn dù đêm đêm nghiêng tay gói lại từng giọt nước mắtvẫn muốn cười hồn nhiên dù cơn đau chưa một lần thở than yếu ớttrước mắt mọi người!

*

Ta không thể để người chờ đợi với yêu thương nhòa trên nét chỉ taykhi cuộc đời biết đổi thay chỉ trong cái chớp mắtta bước đi và mong người gặp một ai khácta bước đi và mong người thản nhiên bẻ đôi một hạt mưa để tìm cho ra hơi ấmta bước đi và ngàn lần mong người đừng đánh rơi một tiếng nấctim ta sẽ vỡ òa theo…

*

Ta sẽ đến bên em vào một ngày gió thổiTa sẽ lôi kéo những ước mơ của ngày yêu dấuTa sẽ mang đến những đóa hoa tường vi nở muộnCột vào đó sợi dây nhớ thương chưa kịp cất thành lờiTa bước đến bên em nhiều điều hối lỗiNhưng em liệu có còn ban cho ta một giấc mơ…

Page 90: Nguyen Phong Viet

*

Giấc mơ “về ngôi nhà và những lũ trẻ” - như lời hát vi vu ngày xưa ta từng hátGiấc mơ mỗi chiều về anh rời công sở đến đón em và “chúng mình đi ăn tối nhé”Giấc mơ cùng xem một bộ phim tình yêu và sự hy sinh mà Jack và Rose từng đóngChiếc ghế bành ở phòng khách sẽ là nơi em âu yếm hôn anhVà mình sẽ cõng nhau đến đẩy cửa phòng ngủĐể những vì sao say sưa chung một giấc lành…

*

Người ta nói tình yêu là vấn đề thời điểmNếu gặp nhau sớm quá, hoặc muộn quá đều vô nghĩaNếu anh gặp em như một định mệnh mong chờThì ta cứ ly biệt nhau như cuộc đời đã ngỡBiết nói gì đây khi anh quay lưng bước đi chỉ vì muốn em hạnh phúc!

*

Nhưng…Nếu định mệnh chọn anh là người được đưa chiếc nhẫn tròn vào ngón tay áp út của em mãi mãiNếu chuông thánh đường sẽ ngân vang vào một ngày không còn “sớm quá hoặc muộn quá”Liệu em có âm thầmĐợi những đóa tường vi…Đợi những đóa tường vi…Đợi những đóa tường vi…

Page 91: Nguyen Phong Viet

Cần một người mua giùm viên kẹo (2)

Vì ngày mai vẫn chưa thể bắt đầuvì mình khóc cho mình trong cuộc đời này dường như vẫn chưa đủ lâu?

Thà một lần chết đi để rồi từ đó về saugặp lại một con người đã không còn trong ký ứcgặp lại một nỗi đau mà vẫn vui như chưa bao giờ biết đượcgặp lại một tiếng cười mà trong lòng không cần phải cay đắngdù có phải đối diện nhau…

Đến sống như một người bình thường mà cũng thành ước mơ thì phải hỏi làm saonhững điều giản đơn cuối cùng cũng cần mặc cảchọn lặng im hay chọn ồn ào đều là cách lựa chọn trả giákhông đi tiếp được thì cách tốt nhất là quị ngãchỉ vậy thôi…

Chỉ ngồi một mình rồi cắn răng để nước mắt chảy thành lờiđừng cố sức cho những điều mình không thểđừng viễn vông tin vào yêu thương có thể làm cho con người ta mạnh mẽđừng cố thở khi hơi thở chỉ khiến cho con người ta vật vãđừng ngoan cố tìm ra thiên đường lúc trong tim mình toàn là đổ vỡchấp nhận đi…

Nhìn ra con người thật của mình để trả lại hết những hoài nghicó mấy ai mang trên vai mình sứ mệnh của may mắnmình cũng giống cả triệu người oán hờn cuộc sốngoán hơn nơi sinh ra, oán hờn nơi lần đầu tiên nhận ra… hạnh phúcrồi ray rứt cả một đời…

Có thể chết đi cũng là một niềm vui với những ai không thể tồn tại theo cách của một con ngườikhông chấp nhận đớn đau làm cho trái tim mình yếu ớtkhông chấp nhận sự bình yên chỉ kéo dài đúng một quãng đời rồi tạo ra vực thẳmkhông chấp nhận những người mình yêu thương lại từ chối mình như một người lạ lẫmkhông chấp nhận bản thân mình thật ra đâu tốt gì hơn những người đã làm mình khócmình cũng giống như ai…

Cũng cần một viên kẹo ngậm để cay đắng tan trên đầu môicần một khoảnh khắc được thấy mình hồn nhiên như ngày chào đời ngơ ngáccần một niềm tin đến từ một người chưa hề biết trướccần một chiếc áo, một chiếc quần… mặc vào để mình được là mình nhấtcần một cái nhìn công bằng với số phậnvì mình đã đi qua được lẻ loi…

Khi mua một viên kẹo cho ai đóhãy nhớ hỏi họ có cần thêm một tiếng cười…!

Page 92: Nguyen Phong Viet

(11g10p am 15/7/2011)

Page 93: Nguyen Phong Viet

Trên những dấu vân tay…

(Cuộc đời chúng ta vốn dĩ rất bình thườngvà người may mắn không cần tìm cũng thấy nỗi cô đơn!)

Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùngvì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung

Phủ nhận một con người bao giờ cũng dễ hơn là yêu thươngnhất là khi từng gọi tên nhau bằng hạnh phúctập nhường nhịn nhau, tập can ngăn đừng khóctập vui vẻ lúc đau và tập thản nhiên trong đôi lần cô độcđể không chỉ thương mình…

Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tinnhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãikhông đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên vẫn là cảm giác trống trảikhông đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạykhông đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lạivì đã sắp bình mình…

Vì ngày mai vẫn phải bắt đầu tiếp một hành trìnhnhững gì đã đau chắc chắn rồi sẽ hếtnhững gì phải cưu mang trong trái tim rồi sẽ lành lặnnhững gì đã buông tay rồi sẽ mỉm cười thôi không còn ân hậnnhững gì đã oán hờn rồi sẽ bình yên khi đối mặtngoái lại làm chi khi ai cũng đã có một con đường…

Trên những dấu vân tay của chúng ta số phận vẽ lên đó những nỗi buồncòn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấylàm sao có thể giữ bên mình một thứ gì đó mãi mãinhất là khi yêu thương chỉ thể hiện hình hài qua những câu nóimà chúng ta không dưới một lần đã đánh đổitiếc làm chi?

Ngẩng mặt lên cho nụ cười xua hết những hoài nghita sẽ nhìn thấy thôi một con người khácmột con người khiến cho ta gặp lại trong lòng mình thứ cảm giác…một con người khiến cho ta bình yên ngay khi cả khi buồn đau cho riêng mình nhiều nhấtmột con người khiến cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiếtmột con người thành thậtđể yêu thương…

Không mấy ai đủ thông minh để nhìn thấy hết gian khó trên một con đườngcứ đi vì cần phải đi cho mình còn được sốngcó bao người mất mát yêu thương cả cuộc đời đâu mà sợ chẳng tìm ra hạnh phúc

Page 94: Nguyen Phong Viet

sẽ là diệu kì khi có lại niềm vui lúc tình yêu khô hạnvà một giọt nước mắtcũng có ý nghĩa của sự hồi sinh…

Trên những dấu vân tay của chúng tayêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình!

(2g40p pm 2/6/2011)

Page 95: Nguyen Phong Viet

Có được không?

Dù những đớn đau có giá trị đến như thế nào ở trong lòngthì cứ hãy để cuộc đời giữ lấy giùm mìnhcó được không?

Đừng bao giờ từ chối mình ngay cả khi thế gian này không còn ai đó để yêu thươngbiết nhận ra trong trái tim vẫn vun đầy những điều cần chia sẻmang ơn một cái ôm trên đôi tay cũng đủ ý nghĩa với người đã sinh ra ta từ một tình yêu không cần phải kểtự làm đau mình bằng cách giữ lấy bão giông và nhường phần bình yên nhỏ bécho những người mình yêu thương lặng lẽrồi có được gì đâu?

Rồi có được gì khi một mình mình chống chọi với đêm thâurồi có được gì khi trên hai vai ngày nhiều thêm vết xướcrồi có được gì khi mỉm cười mà trong lòng chất đầy đau đớnrồi có được gì khi chìa tay ra mà trái tim hoàn toàn biết trướcmình sẽ thua…

Bỏ xuống đicuộc đời của chúng ta đâu thể giống như một câu chuyện đùakể cho người này, người kia nghe để mua vui lòng thương hạimình hiểu rõ yêu thương thẳm sâu nhất là yêu thương của những con người từng trảimột cái xiết tay, một cái tựa vai… có thể khiến con người ta cam tâm đánh đổicả một cuộc đời tính từ lúc lớn khôn!

Mang một thứ gì đó trên vai có thể làm cho con người ta hạnh phúc vô cùngnhư được chia sẻ và bao dung mà ít ai làm đượccảm giác của một người thấy mình chịu đau giỏi hơn người kháccảm giác của một người thấy mình ngồi trong bóng đêm mà tình yêu tỏa sángcảm giác của một người đứng im mà thấy mình nhìn ra cả một thế giới rộng lớnnào có biết được đâu?

Có biết được chúng ta đang tin vào một thứ giống nước chảy dưới chân cầutin vào một thứ được nắm giữ bởi một người mà ta không thể giữtin vào một tình yêu mà ngay cả ta cũng không chắc chắn là đầy đủtin vào số phận đã dạy cho ta cách biết ơn một con người làm cho ta mất ngủvới nước mắt suốt chiều dài của đêm…

Sống vì mình với nhiều người có thể là một cuộc sống nhẫn tâmnhưng sống vì người chẳng lẽ là một cuộc đời đáng sống?làm sao người có thể hiểu mình hơn những gì bản thân mình kì vọnglúc buồn vui cũng chỉ có riêng mình nhận ra đâu là khó nhọctrước khi ai đó kịp nhận ra?

Cứ đặt nỗi đau xuống cho cuộc đời giữ lấy giùm tasự bao dung của con người chắc chắn có giới hạnmột bầu trời phải cần đến cả triệu vì sao đâu phải để thắp lên những điều lãng mạnkhi bóng tối bao giờ cũng nhiều hơn ánh sángnhững ánh sáng nhỏ nhoi…

Hãy để cho cuộc đời giữ lấy giùm ta mọi thứ ngoài niềm vui!

(Có được không?

Page 96: Nguyen Phong Viet

khi có quá nhiều thứ không đáng để giữ lại trong lòng?)

(1g45p pm 16/8/2011)

Page 97: Nguyen Phong Viet

Có thể chỉ là một ngày

Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi ngườicó thể chỉ là một ngàychúng ta mím chặt môi

*

Chỉ là một ngày chúng ta từ chối nhìn nhau bằng nụ cười…

*

Không ai muốn ngoảnh mặt đi nếu quãng đường ấy còn ý nghĩa để mà vuiđể vẫn còn đủ yêu thương phía sau những nặng lời trách mócđể vẫn còn đủ vị tha cho đôi lần vô tình cay độcđể vẫn còn len lén nhìn khi người kia sắp òa khócđể vẫn còn biết ngồi xuống cùng nhau…

*

Là lỗi của người này, người kia cứ cố gắng làm lại từ đầunhưng chấp nhận buông tay với những tổn thương không phải dễnhững lời nói ra bình yên trong khi trái tim chẳng bao giờ muốn thếvới từng bữa cơm bình thường đã ước mơ cho mình cần thêm một chỗ dựarồi hết đêm sẽ là ngày…

*

Rồi đau đớn nhận ra có thể ăn một mình biết đâu bớt lẻ loi…biết đâu nói chuyện với chính mình tốt hơn là không nóibiết đâu mình khóc cho riêng mình sẽ hạnh phúc hơn gấp bộibiết đâu vì mình mới biết cách sống với cuộc đời không ai hiểu nổingoài những khắc nghiệt của bản thân…

Page 98: Nguyen Phong Viet

*

Có thể chỉ là một ngàychúng ta đứng nhìn nhau và hiểu rằng đã thôi không còn cầnmỗi cơn mưa từ nay phải tự mình chịu ướtmỗi ngày nắng từ nay phải tự mình lầm lũi bướcmỗi lần đau từ nay phải tự mình ôm lấy ngựcmà không cần tựa vào ai…

*

Rời bỏ một quãng đời hạnh phúc để đối diện với chông gailàm sao chắc yêu thương ấy là nhỏ bégiữa muôn vàn tình yêu ta đã chọn một tình yêu nhiều vất vảgiữa muôn vàn nỗi đau ta đã chọn một nỗi đau tận cùng để trả giáđể có thể bắt đầu…

*

Vẫn còn có thể một lần nào đó trong đời sẽ gặp lại nhautrong ánh mắt người này sẽ nhìn thấy người kia như thế nào- có ai biết?trong trái tim người này có còn người kia không- hay đã chết?trong tình yêu của người này đã bao dung- hay nhiều hơn cay nghiệt?mà ngơ ngác cười vui…

*

Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi ngườicó thể chỉ là một ngàykhông bao giờ quá xa xôi!

(1g50p pm 29/3/2011)

Page 99: Nguyen Phong Viet

Những mùa Giáng sinh

Không cần tuyết trắng mới biết là mùa đôngkhông cần những cây thông mới biết chúng ta vẫn khát khao nhận những món quà trong cuộc sốngkhông cần những tiếng chuông vang lên mới biết trái tim kia vẫn còn đậpkhông cần tháng 12 trở về mới biết mình đã từng đánh mấtnhững mùa Giáng sinh…

*

Sẽ có con đường nào đó mang chúng ta trở về trong kí ức theo một cách riêngkhi bàn tay mình cần nắm đã chối từ trong rét lạnhmỉm cười cho một lần mình đau đến mức không thể khóchay khóc cho một lần mình cười mà trái tim chẳng thể giang tay vì kiệt sứccũng có khác gì nhau?

*

Là yêu thương đó đã phủ nhận chúng ta ngay từ lúc bắt đầunhững cố gắng đánh đổi niềm vui bằng nhiều ngày cay đắngchấp nhận một lần vì tin rằng cả triệu lần sau sẽ bình thường đơn giảnnhưng không ai trong đời quen với số phận mình sống mà bị định đoạt trướcđể rồi cần vùng vẫy thoát đi…

*

Để rồi nghe một tiếng chuông nhà thờ cũng thấy mình lòng đầy hoài nghiđể rồi những ấm áp của Giáng sinh chỉ được nghe kể trong tưởng tượngđể rồi biết rằng hạnh phúc không bao giờ đến từ những lời cầu nguyệnđể rồi tự mình cứu lấy mình mà vẫn không thể đượcđể rồi muốn từ chối sống một lần…

*

Có những câu nói cần được nói ra để trừng phạt bản thânnhững giấc mơ thấy mình đi mãithậm chí tự van xin đừng bao giờ dừng lạiđừng suy nghĩvề quãng đời mình đã cùng buồn vui!

*

Cũng chỉ là quà, là giá rét, là cây thông… và những gương mặt ngườinhưng mỗi mùa Giáng sinh đã khiến cho chúng ta luôn tự hỏiđiều ấm áp nhất là khi trái tim bình yên và không còn yếu đuốihay khi mình đi cạnh một con người mà biết rằng chỉ muốn nói

Page 100: Nguyen Phong Viet

- không còn gì để đáng ước mơ!

*

Đã không còn gì để nghĩ cho nhau như những ngày xưakhông còn gì để thấy mình tiếc nuốikhông còn gì để gượng cười hay đau nhóikhông còn gì để phải nói một lời xin lỗicho một lần yêu…

*

Khi một người biết cách đứng trong mùa Giáng sinhlà yêu thương vẫn còn đâu đó để len vào…

(4g50p 23/12/2010)

P/S 1: Đoạn đầu tiên in nghiêng đã được viết vào ngày 25/12/2008.P/S 2: Không cố ý để mọi người đọc một entry Giáng sinh buồn đâu nhé!Photo: Quỳnh Anh.

Page 101: Nguyen Phong Viet

Đừng nói nữa, được không?

Đã đặt cược với số phận một lầnđã từng mang hết nỗi đau buộc chặt dưới gót chân…nên đừng nói nữa, được không?

*

Đừng nói nữa về những lỗi lầmđừng nói nữa về chuyện ai phải cần tha thứđừng nói nữa về một quãng đời chia sớt cùng nhau cả buồn vui lẫn giận dữđừng nói nữa về sự chịu đựng của mỗi người đã là quá đủngoại trừ yêu thương…

*

Những gì đã hứa với nhau thật ra không thuộc sở hữu của một cuộc đời bình thườngchúng ta chỉ nói với niềm vui mà bỏ quên nước mắtxây lên một ngôi nhà với toàn là bình yên và hạnh phúcnhư một giấc mơ đẹp mà không cần ai lay vai tỉnh giấcnhững ảo tưởng triền miên…

*

Cay đắng của mỗi người đều được giữ theo một cách riêngkhi người này khóc, người này chờ người kia đi ngủkhi người kia đau, người kia xiết tay người này như một trò chơi thuở nhỏngười nào thua phải tự mình nín thởtự mình giúp cho mình được chết đi!

*

Tự mình giúp cho mình tránh xa những hoài nghitự mình tạo ra một cuộc đời- sống- không- vì- mình- ở nơi đó

Page 102: Nguyen Phong Viet

tự mình chải tóc, tô son đợi mỉm cười vào một ngày chắc chắn sẽ đổ vỡtự mình bước lùi trên một con đường mà đích đến chỉ nằm trong những câu chuyện kểnhững lần tự kể cho nhau nghe…

*

Nếu có thế sống thì hãy sống mạnh mẽ trên những kí ức của xót xakhông có giọt nước mắt nào của con người là vô nghĩatàn nhẫn với bản thân còn hơn là để trái tim phải quị ngãmình chết cho một con người chưa bao giờ thấy mình là- một- trong- tất- cảcó đáng không?

*

Đừng nói nữa, khi hạnh phúc ấy đã từng hiện diện ở trong lòngđã từng hiện diện trên những ngón tay trong nhiều sớm khuya cùng thức dậyđã từng hiện diện trong vô vàn lần người này hay người kia giận dỗiđã từng hiện diện ngay cả trong ý nghĩ mà không cần phải nói vào lần cuối …- làm ơn, đừng bao giờ sống cuộc đời giống chúng ta!

*

Làm ơn, đừng nói nữa?vì những tháng ngày chỉ vừa mới đi qua…

(12g50 PM 23.9.2011)Photo: Quỳnh Anh

Page 103: Nguyen Phong Viet

Chỉ là..., vậy thôi!

Chỉ là có những điều không thể nói thành lời

chỉ là có những yêu thương rất đơn giản…

vậy thôi!

Như sau một ngày trở về nhà thấy mình như một đứa trẻ cần niềm vui

được nhìn Má nấu một nồi canh chua cho cả nhà ăn tối

có Ba ngồi hỏi han với tiếng cười thân quen quá đỗi

không gian của những cuộc đời gần gũi

vì cần có nhau…

Cho buổi sáng hôn lên má người mình yêu thương để bước ra phố xá ồn ào

thấy mình đủ niềm tin dù ngày mưa hay bão

thấy mình ở giữa những đám đông và bụi đường huyên náo

thấy mình có lúc muốn hét lên khi đối diện với nỗi lo cơm áo

rồi sau đó lặng lẽ bước đi…

Đôi khi biết mình muốn đứng im trong một khuya trời tối đầy sao trời

tự nói chuyện với trái tim đang giữ nhiều chua xót

sao cứ phải đòi hỏi trên môi toàn là vị ngọt

biết rằng sống cho mình thì đừng đặt nỗi đau lên vai những người khác

làm ơn đừng bắt ai gánh vác

chỉ để mình được vui…

Chỉ là một cái nắm tay có khi cứu được một con người

Page 104: Nguyen Phong Viet

chỉ là có khi lắng nghe thôi mà làm bớt đi một đêm trắng

chỉ là có khi cúi xuống cũng đã là câu trả lời cho những điều ân hận

chỉ là có khi một nụ cười cũng trở thành yêu thương vô tận

giúp sống sót trong cuộc đời…

Chúng ta hay muộn phiền cho những gì lớn lao tận xa xôi

rồi muộn phiền luôn những gì thân quen và nhỏ bé

đến khi biết cắn răng cuộn tròn mình trong góc tối mới nhận ra giá trị của hơi thở

của giọng nói, tiếng bước chân, của thanh âm “Xin lỗi” trước một giây đổ vỡ

đâu phải ai cũng có thể bắt đầu…

Đâu phải ai cũng có thể nhận ra mình ảo tưởng quá lâu

đâu phải ai cũng biết mình đang làm đau những người bên cạnh

đâu phải ai cũng tự choàng khăn khi trời trở lạnh

đâu phải ai cũng ít ỏi những vết thương dù bên ngoài lành lặn

mặc từng giờ đều thứ tha…

Chỉ là, có rất nhiều yêu thương đơn giản

trong mỗi ngày đi qua…

10h50 am, 2/11/2011

Page 105: Nguyen Phong Viet

Vẽ trái tim...

Chúng ta vẽ trái tim bằng một đường thẳng chạy về phía mênh mông

như một quãng đời đã lấp đầy hạnh phúc

như một cái nhìn dành riêng cho sự bình yên nơi lồng ngực

như một lời nguyện cầu không cần nói nhiều đến niềm tin sẽ làm người lương thiện

vì mình sống cho nhau…

Những ngày dỗi hờn

chúng ta vẽ trái tim bằng một con đường ngắn hơn cả giấc chiêm bao

rồi co ro như đứng trong ngày mưa lạnh lẽo

nhìn những cô đơn cứ nhiều dần lên thành cơn bão

không ai nhìn ai dù chỉ là qua vai áo…

cuộc đời lặng im!

Những ngày tuyệt vọng

chúng ta vẽ trái tim bằng những đường gấp khúc tối tăm

những rối bời đi ra từ ánh mắt…

có thể cúi xuống nhìn vào bàn chân cũng không còn là việc đơn giản

để biết mình muốn bước đi cùng một con đường hay chào nhau trên một lối đi khác

mà lòng thản nhiên…

Page 106: Nguyen Phong Viet

Những ngày bình thường

chúng ta vẽ trái tim với đúng hình dáng thân quen

cùng nhịp đập sáng trưa chiều tối

những yêu thương không cần phải vội

những quan tâm không cần phải nói

bên tai mỗi người…

Những ngày xa lạ

(đột nhiên thôi…)

chúng ta vẽ trái tim bằng giọt nước mắt đau đớn nhất dưới bầu trời

khóc cho mình thiệt thòi hơn người khác…

khóc cho mình đã làm gì để phải mang một tâm hồn mất mát

khóc cho mình phải chọn một tình yêu ngỡ là đơn giản

khóc cho riêng mình…

vì tội cho mình nhiều hơn!

Những ngày đã đi qua

chúng ta vẽ trái tim với bảng màu dành cho nỗi buồn

vẽ từ sớm mai cho đến đêm trời tối mịt

vẽ ngay cả trong khi vui hay lúc lòng cô đơn nhất

cho đến khi nào mới giật mình ngơ ngác

mình đang dần đánh mất

cuộc đời riêng của trái tim…?

Có khi nào chúng ta đang vẽ cuộc đời mình

bên ngoài những bình yên?

(3g10 PM 24.11.2011)

Page 107: Nguyen Phong Viet

Cảm nhận

Page 108: Nguyen Phong Viet

Lao đao "phản động" thơ !!! - Võ Tấn

Các nhà thơ tỉnh Phú Yên lại không yên được rồi, họ đang lao đao vì có thơ “phản động’?. Tôi cũng là người có gốc gác xã Hoà Phong, huyện TuyHoà, tỉnh Phú Yên, tập tễnh viết và rất yêu mến “Thơ quê nghèo”, nghe có thơ loại “phản động” tôi hết sức ngạc nhiên. Thơ “phản động” mà Báođăng, báo đăng nên mới có chuyện “phản động”?. Mấy quan chức tỉnh Phú Yên “thấy phản động” kiến nghị đem nhà thơ ra “trị”, bạn đọc lại có thêmmột hồn thơ mới ngâm nga sáng tác “vè”, chua ơi là chua!. Quay đi quay lại thì các nhà thơ Phú Yên đang lao đao, lận đận vì Nàng thơ.

Trời đất. Hồi nào tới giờ tôi đọc thơ chỉ biết có “cảm động” hay “xúc động” thôi, chớ có thấy thơ”phản động” bao giờ?. Ngộ nhỉ. Kho tàng thơ caViệt Nam đã đúc kết mấy thể loại thơ như: Thơ Đường, thơ Lục Bác, thơ Tự Do…bây giờ lại có thêm một loại thơ “Phản Động”. Không biết trênthế giới thơ ca có định nghĩa “thơ phản động” không nhỉ?.

Tôi tự tìm kiếm sách báo đọc, để tự lý giải vẫn không thấy các nhà phê bình văn học kết luân: “Thơ Phản Động”. Có chăng cũng chỉ là ở lĩnh vực“không thuộc văn học” cho rằng lời lẽ trong thơ “phản động”, mà cái này thì do người đọc thơ, hiểu thơ chớ?! Hiểu sao là tuỳ vào cái “bộ não” cảmnhận Thơ. Thơ là Thơ sao gọi Thơ là Phản Động.? “-Oan uổng quá! Oan quá! Bao Đại Nhân”

Tôi tìm đọc bài thơ: Nếu không muốn đi hết con đường... của tác giả trẻ Nguyễn Phong Việt được cho là “phản động” đang gây xôn xao ở PhúYên. Đọc qua mấy dòng, tôi cảm thấy buồn buồn mà không biết vì sao lại buồn?!. Đó phải chăng cái cảm giác từ câu thơ của tác giả cứ lân lân đivào tâm trạng người thưởng thức. Nếu không muốn đi hết con đường... Chữ thơ thật giản dị dễ hiểu, dễ thương…khắc khe câu thơ hơi triết lý,dễ “bị nghi ngờ” (thơ hay nhiều chiều suy luận). Với những người không yêu thơ, họ chỉ đọc thơ để ”moi móc” luôn đặt để những vấn đề “khôngphải thơ”.

Thôi đi “thằng mụ mị thơ” (tôi). Nếu không muốn… không phải là nhà phê bình mà dám “lý luận” coi chừng “nổi tiếng là hết thuốc chữa” (chết),“Không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác/ muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến/ làm ơn đi mà!” Tôi chỉ đọc bài thơ trên,cảm thế nào thì xin thưa thế ấy, chia sẻ với tác giả. Đó là biết dừng lại đúng lúc để ngẫm suy: Tình yêu và lẽ sống với đời, với thơ mà tác giảNguyễn Phong Việt đã nặng lòng.

Nếu không muốn đi hết con đường...Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hônkhông ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khácmuôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đếnlàm ơn đi mà!

Trong đời thơ “tình yêu và lẽ sống” là một đề tài rộng nhưng không vượt ngoài chủ ý của người làm thơ hướng tới chân - thiện - mỹ. Trong đời tacó mấy lần ta được “khóc” cho tình cho đời, đó mới là hạnh phúc của trái tim không chai sạn “muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến”.Khóc trước số đông người đôi khi “phản cảm” hãy tự khóc cho ta, âm thầm lặng lẽ mới thấy hết lòng dạ. Có một bạn thơ của tôi bảo rằng ”Khóc cảvạn ngày không ai biết/ Cười một giây khối kẻ thèm thuồng”. Quãng đời người có bao lần được khóc một mình như thế? Hãy cắn chặt môi lại émnỗi đau đời lắng xuống có khi ta nhận được tất cả niềm vui mà khối kẻ thèm thuồng. Hãy thử làm như vậy cho khây khoả nỗi niềm riêng tư màkhông cần …

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?khi ta cười không cần ai chia sẻ?cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cảhãy thử cắn chặt môi...Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người

Giữa nỗi đau đời và niềm vui sướng, phút cô đơn mới thấy hết sự tình, giống như ta ngồi thiền vậy. Câu thơ của Nguyễn Phong Việt như có luồngđiện năng chọc đúng vào tim, khích lệ. ”cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả”. Tự ta nhận biết cần phải làm gì ngay thực tại.

Nhà thơ Bùi Giáng đã có câu ”Trong thực tại hãy tìm ra lẽ sống/ Hẹn ngày mai đâu có được bao giờ”. Còn câu thơ dưới đây có khác chi một thựctại đang dày vò lòng dạ nhà thơ:

Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khácGiữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sángGiữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bướcđi khỏi cuộc đời của mình...

Nhà thơ thì lãng mạn thế! “ăn củ khoai lang tưởng nhai cuốn chả lụa”. Đọc thơ họ đôi khi “hoang tưởng” mơ mộng chút xíu thì mới nhập hồn. Tôicũng bảo tâm tôi như vậy. Lặng lẽ bước đi trên con đường còn nhiều vực sâu, hố thẳm, đôi khi cần phải “thử” một lần. Nếu…. Vâng! Nếu khôngmuốn…thì dừng lại thế thôi. Lao vào nghiệp văn chương, nghĩ về tình yêu và lẽ sống cảm xúc bất chợt đến, bất chợt đi khiến người thơ đau khổ viếtra câu chữ “toàn là máu” có khi quật vả như kẻ nghiện, người ngoài cuộc nhìn thấy nhà thơ vật vờ thân xác hay đọc chưa rõ tứ thơ lập tức vu oan“phản động”! (nếu là người say thơ thì đó là nói đùa). Ôi thôi nỗi oan đáng thương làm sao khi anh chàng nhà thơ khóc - cười chỉ một mình anh tabiết!

Dẫu thế nào thì câu thơ của Nguyễn Phong Việt cũng đem đến cho người đọc một sự “chú ý”, người tiếp nhận nó bằng trực quan và cả cái óc tò

Trung Tam CNTT
Highlight
Trung Tam CNTT
Highlight
Trung Tam CNTT
Highlight
Page 109: Nguyen Phong Viet

mò, người suy đoán vu vơ, người cảm thông chia sẻ, họ trăn trở…Ôi thôi chỉ vì câu thơ ấy “khó hiểu”. Làm ơn hiểu giùm đi mà!!! “ (khi hạnh phúccủa ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng/ như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...) Nếu…ta có niềm tin vào trái tim mình, một tráitim nhạy cảm yêu thương!

Nếu không muốn đi hết con đường...thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tinđừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắngnhư một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)làm ơn đi mà!...

Vâng. Tôi tìm đến với thơ là tìm cho mình cảm giác ảo. Tôi vẫn là chính tôi, dù tôi đang làm một “chức vụ” gì đó lớn lao hay chỉ là một thường dân,tôi vẫn biết tôi phải sống như thế nào khi tiếp nhận một câu danh ngôn về tình yêu và lẽ sống, một bài thơ thấm đẫm tự sự của Nhà thơ. Tôi đặt vị trímình vào ngữ cảnh ấy để tìm cho mình “hạnh phúc” trong những câu thơ của Nguyễn Phong Việt viết ra từ tâm can, nó là con đường trong tâmtưởng, là lối sống hiến dâng cho tình yêu, cụ thể mà khắc khe ”đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác”. Tôi sẽ sống trong sự chiasẻ dù chỉ là một người hay của mọi người mang tình yêu ban phát. Nghịch cảnh cuộc đời luôn rình rập “sao không thử một lần đặt cược với tráitim?”.

Trái tim biết rung động không khô khan sẽ luôn thấy đau đời vì ”vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc”, rồi ta tự đấm vào ngực mìnhmỗi khi dậy lên xúc cảm, nỗi cô đơn độc thoại ”Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương”. Đoạn thơ tựsự dưới đây đã nói rõ nỗi lòng trở trăn của tác giả:

Làm ơn đi...vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của tachờ tìm thấy một người trong đời thậtvẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúcmà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độcnghiệt ngã đến tận cùng...Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thươngcũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mátnhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà...vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

Bài thơ: Nếu không muốn đi hết con đường... tôi đã đọc xong. “Tất cả ngôn từ đành bất lực”. Tác giả lao đao, hạnh phúc “làm ơn đi mà”. Tôitự hỏi thế thì nó “phản động” chỗ nào nhỉ? Tôi đặt mình vào Văn học để thở than cùng số phận của nhà thơ, chọn lựa cho mình lẽ sống, nếu tôi phảnlại cảm nhận từ trái tim là “phản động thơ” chăng?. Có lẽ vậy! Thử đặt tôi vào vị trí một “quan chức” xem sao?. Quan chức là như thế nào nhỉ?Trước tiên là một con người, con người này có tri thức am tường và không “dốt” về văn chương như lớp thường dân cảm nhận thơ qua “rung độngcủa trái tim”. Nói vậy chẳng lẽ trái tim của một quan chức “vô cảm”? Ai mà biết được. Thôi không làm quan chức để đọc thơ, tôi làm người yêu thơcho chắc.!

Nguyễn Phong Việt đã viết được một bài thơ tình hết sức “khắc khe ngôn từ” diễn cảm tự do phóng khoáng, mạch lạc ý tứ rõ ràng “tình yêu và lẽsống”, nhắn nhủ bạn thơ: Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?Hãy soi vào đó để động não đừng “moi móc” câu từ mà phản lại Thơ.

Tôi hiểu bài thơ: Nếu không muốn đi hết con đường... của tác giả Nguyễn Phong Việt như thế. Rất mong các “quan chức” Phú Yên nhìn nhận ởgóc độ văn nghệ không vì “cảm tính” mà kết tội một tâm hồn thơ trẻ quê hương “nghèo mà không hèn”.

Xin các bạn thơ có lời chia sẻ: vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

(Võ Tấn, 14/05/2008, http://newvietart.com/index163.html)

Page 110: Nguyen Phong Viet

Thơ Nguyễn Phong Việt - Huou_U

Thật ra, trong cuộc đời rộng lớn này, với nhiều người, được quen biết một giọng thơ thấm thía với lòng mình như thế, thật sự là một niềm vui rấtlớn.

***

Tôi không phải một người yêu thơ và hay đọc thơ. Tên tuổi các nhà thơ lớn mà nhỡ có ai nhắc đến thì chắc là tôi cũng có thể (chỉ là có thể thôi nhé)biết họ là nhà thơ đấy, nhưng bảo đọc tên một bài thơ hay đọc một câu/đoạn thơ của họ thì tôi chết ngắc rồi. Suy cho cùng, trong cuộc đời đầy ắpnhững điều cần phải lo này thì việc dành một ngăn trong đầu mình cho những thứ như là các câu thơ sẽ thật là phù phiếm. wink

Thế nhưng tôi đã đọc hầu hết các bài thơ của Nguyễn Phong Việt (NPV). Thực ra nói là "hầu hết" cho có vẻ khiêm tốn thôi chứ tôi đã đọc sạchbách những bài tôi search ra trên net và cũng thu âm tất cả những bài mà tôi bị-tác-động. (Con số đó không nhiều như các bạn nghĩ đâu. wink )

Tôi đến với thơ của NPV trong một giai đoạn khó khăn của cuộc sống. Nói theo cách của một người bạn tôi thì ai cũng có một vài giai đoạn khókhăn như thế trong đời. Trong một diễn đàn ngày xưa tôi tham gia, có một chị lúc-nào-cũng-có-vẻ-buồn post bài: "Hãy để chúng ta đưa nhau về".Tôi đọc bài thơ đó theo thói quen đọc tất cả những gì được post trong diễn đàn, và lúc đọc xong, khó có thể tìm được từ nào thích hợp hơn để môtả tôi lúc đó là ngồi-lặng-đi-chết-điếng.

"...Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng imvì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nóivì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổikể cả khi cần phải đánh đổimột phần đời…"

Khi đọc bài thơ này, tôi nghĩ chắc hẳn nó là một bản dịch. Viết rất lạ. Cách sử dụng từ ngữ, âm điệu, hình ảnh, và ý tứ trong bài thật chẳng "truyềnthống" chút nào. Có lẽ NPV là một cái tên Trung Quốc và đã có ai đó chuyển ngữ. Thế là tôi, một đứa thường xuyên không-có-câu-trả-lời-cho-những-gì-mình-cần/muốn-biết, lục tục google và không có khăn gì để tìm ra cái tên Nguyễn Phong Việt - người Việt Nam bigsmile - cùng rất nhiềunhững bài thơ khác nữa của anh.

Lúc đầu, tôi đã nghĩ có lẽ NPV không còn trẻ lắm vì giọng thơ của anh cho tôi cảm giác đó là một người đã có rất nhiều trải nghiệm. Nhưng thườngthì những nhà thơ không còn trẻ sẽ không có được cách sử dụng hình ảnh đắt theo kiểu hiện đại như thế. Và thêm một lần click chuột nữa, tôi biếtđược rằng thực sự anh còn rất trẻ. Kết quả tìm kiếm này thật hợp lý với con người của anh hiện ra trong các bài thơ. Đúng vậy, anh là một nhà thơcòn trẻ nhưng đã sống rất nhiều.

5 tháng sau khi đến với thơ của NPV, tôi thu âm lần đầu tiên bài Hãy để chúng ta đưa nhau về cho chương trình "Hãy yêu bằng một trái tim lànhlặn" của CXCS. Đến giờ, bản thu ấy là bản thu mà tôi ưng ý nhất vì có lẽ đấy là bài thơ của NPV làm tôi xúc động nhất và đó cũng là thời điểm màbài thơ ấy hợp với tâm trạng của tôi nhất. Có rất nhiều bạn nghe bản audio trong chương trình CXCS nói rằng bài thơ ấy làm các bạn đã khóc, vàkhông phải chỉ khóc một lần. Sau này, tôi cũng thu âm thêm một số bài thơ nữa và up lên facebook của CXCS, các bạn thường hay bình luận vàhỏi tôi rằng làm cách nào để đọc thơ của NPV xong mà không cảm thấy buồn hoặc để có thể không khóc. Tôi không biết trả lời thế nào cả.

Với cá nhân tôi, tính từ "buồn" dùng cho thơ của NPV không thật thích hợp. Tôi cần một cảm xúc nào đó sâu sắc hơn. Tôi thích dùng từ "thấm thía"để miêu tả cảm xúc của mình khi đọc thơ của anh. Tôi đã thấm thía đến mức không thể khóc. smile Thơ của anh từng câu, từng cụm từ, từng dấuphẩy hay dấu chấm lửng dễ làm người đọc thắt lòng, nhưng đọc hết cả bài thì dư vị lại nhẹ nhàng, có đau nhưng ko cay đắng hoặc chua chát. Mỗibài thơ luôn kể về một câu chuyện đã từng rất đẹp ở thì quá khứ, còn con người ở thì hiện tại đang ngơ ngác không biết phải làm sao... Nó nhưkiểu đã chấp nhận tất cả, đã hiểu tất cả, nhưng tất cả vẫn chỉ là ngôn ngữ của lý trí, còn trái tim thì vẫn chưa xoay xở nổi để hít thở bình thường vàđể đừng trở nên cay nghiệt, ngay cả với chính bản thân mình...

Và rồi một lần tình cờ, tôi biết được facebook của NPV, nơi anh hay up những bài viết mới của mình. Tôi không thích coi những gì NPV viết là thơ.Nó như là những tâm sự được viết ra bằng một dòng ngôn ngữ có nhạc điệu trôi chảy vào lòng người. Và tôi thích cách anh gọi các bài viết củamình là entry, chứ không phải là thơ. Tôi thích cách anh bắt đầu một đoạn thơ bằng một từ viết hoa, và tất cả các từ còn lại trong đoạn thì viếtthường bất kể lên hay xuống dòng. Nó chỉ đơn giản như một tiếng thở dài, được ngắt ra thành từng dòng chậm rãi... Đôi khi tôi muốn biết conngười này đã gặp những mất mát gì trong cuộc sống của mình mà lại viết ra những dòng chữ day dứt đến thế. Nhưng rồi, rất nhanh, tôi hiểu rằng,mỗi một con người, trong thời gian sống, đều có một câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện mà ngoài mình ra không ai khác có thể gánh vác.Điều anh đã làm được đó là viết giùm cho rất nhiều những cảm xúc của rất nhiều người ở hoàn cảnh đã-từng-có và đã-từng-mất một điều gì đó.

Bẵng đi một thời gian dài, tôi không thấy những sáng tác mới của NPV. Thế rồi một ngày, anh up một entry mới, vẫn cách viết như thế, vẫn giọngthơ như thế nhưng ý tứ đã trở nên bình thản hơn rất nhiều. Như cái cách của một con người đã đi qua mất mát, nhìn lại con đường mình đã qua - vàthản nhiên chấp nhận như đó là một điều mà, có lẽ, ai cũng phải trải qua...

Tôi nghĩ rằng đó là một sự tình cờ trong hàng triệu sự tình cờ khác ta gặp trong cuộc đời này khi những bài thơ của NPV xuất hiện ở đúng nhữngngã rẽ trên con đường của tôi - ở đúng những khi tâm trạng tôi giống như giọng của nhân vật trong bài. Và tôi đọc lại những bài thơ của NPV theocách cảm nhận của mình. NPV sau khi nghe những bản thu đó thì bảo anh nhận ra giọng đọc của tôi nó hồn nhiên nên không có cảm giác buồn gìcả, ngay cả khi có những câu khiến người khác buồn...

Page 111: Nguyen Phong Viet

Tôi thì nghĩ khi người ta đã "chấp nhận" rằng"bản thân mình thật ra đâu tốt gì hơn những người đã làm mình khócmình cũng giống như ai..."thì mình sẽ hồn nhiên được thôi.

Hình như trong năm nay, tuyển tập các entries của NPV sẽ được in thành sách. Tôi tin rằng có rất nhiều bạn đang chờ đợi sự ra đời của nó.

Vì thật ra, trong cuộc đời rộng lớn này, với nhiều người, được quen biết một giọng thơ thấm thía với lòng mình như thế, thật sự là một niềm vui rấtlớn.

(Huou_U, 17/7/2011, http://my.opera.com/Huou_U/blog/2011/07/17/tho-nguyen-phong-viet)

Page 112: Nguyen Phong Viet

NguồnTổng hợp thơ Nguyễn Phong Việt, Má Lúm, http://www.matnauhoctro.com/4rum/showthread.php?t=322164Blog của Nguyễn Phong Việt, http://blog.yume.vn/nguyenphongvietTrang facebook của Nguyễn Phong Việt, http://www.facebook.com/vietphongThơ Nguyễn Phong Việt (Facebook), http://www.facebook.com/thonguyenphongvietẢnh minh họa từ các nguồn trên và Mr. Google

Dành tặng cho những người yêu thơ Nguyễn Phong Việt và người yêu của tôi - dù giờ này em rất xa...buratinodl.wordpress.comTokyo, 27/09/2011

Page 113: Nguyen Phong Viet