phần 9 abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- sao kia? bảo sơn bật...

27
Tác Gi: Thu Hương ĐÂU PHI TÌNH CPhn 9 Anh Thư đang đứng cùng mt vài người na trong thang máy để đi lên tng năm ca tòa nhà. Bmáy đầu não ca công ty cô mi chuyn ti làm vic được đặt trên đó. Cô dã ly được quân bình và quyết tâm làm li tđầu mt môi trường mi. Anh Thư đã xác định rng, ln này, dù cho ai đó có nhn ra mình đi na thì cô cũng scthn nhiên pht lmi chuyn. Như người ta vn nói, mình phi sng cho bn thân mình. Trong chiếc váy đen trùng gi và chiếc áo thun dài tay cao cmàu tím, Anh Thư cm thy mình ttin hơn nhiu. Cô tin rng mình có thđương đầu vi mi chuyn dù ti tđến đâu đi na. Mt vài ánh mt nam gii đi cùng nhìn cô ngưỡng mkhông giu giếm. Có người thiếu tế nhhơn khhuýt sáo như trêu trc. Anh Thư biết hết nhưng cô lđi như thhlà người vô hình vy. Cô đang tp cho mình thói quen thn nhiên trước bt csnhn xét nào ca người khác. Và dường như cô bt đầu thành công vi thái độ bàng quang ca mình. “Ting” mt tiếng và ca thang máy bt m. Anh Thư chcho tt cmi người đi cùng đứng trước cô ra ngoài hết cô mi bình thn đi sau. Nhưng dường như tt cnhng dtính ca cô, thái độ bình thn mà cô đang cthhin bng chc sp đổ khi cô nhìn thy người đứng trước ngay mt mình. Khng người li, cô đứng trước ca thang máy như tri trng. - Nếu cô cđứng như vy thì thang máy skhông thkhép ca li được. Trước phn ng ca Anh Thư, Bo Sơn chkéo tay cô và mm cười tht nh. - Ti sao cu li xut hin đây? - Cô hi khi vn còn ngơ ngác. - Ti sao tôi li không được xut hin đây? - … - Mt stình cngu nhiên, tôi làm vic trong công ty này. - Ngu nhiên đến thế sao? Bo Sơn cười cười? - Làm gì có nhiu sngu nhiên, tình cđến thế. - Còn bên kia... - Anh Thư thn thhi. - Tôi đã xin nghvic. - Anh thn nhiên đáp li. www.vuilen.com 160

Upload: others

Post on 05-Nov-2019

2 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Phần 9

Anh Thư đang đứng cùng một vài người nữa trong thang máy để đi lên

tầng năm của tòa nhà. Bộ máy đầu não của công ty cô mới chuyển tới làm việc được đặt trên đó. Cô dã lấy được quân bình và quyết tâm làm lại từ đầu ở một môi trường mới. Anh Thư đã xác định rằng, lần này, dù cho ai đó có nhận ra mình đi nữa thì cô cũng sẽ cố thản nhiên phớt lờ mọi chuyện. Như người ta vẫn nói, mình phải sống cho bản thân mình.

Trong chiếc váy đen trùng gối và chiếc áo thun dài tay cao cổ màu tím, Anh Thư cảm thấy mình tự tin hơn nhiều. Cô tin rằng mình có thể đương đầu với mọi chuyện dù tồi tệ đến đâu đi nữa. Một vài ánh mắt nam giới đi cùng nhìn cô ngưỡng mộ không giấu giếm. Có người thiếu tế nhị hơn khẽ huýt sáo như trêu trọc. Anh Thư biết hết nhưng cô lờ đi như thể họ là người vô hình vậy. Cô đang tập cho mình thói quen thản nhiên trước bất cứ sự nhận xét nào của người khác. Và dường như cô bắt đầu thành công với thái độ bàng quang của mình.

“Ting” một tiếng và cửa thang máy bật mở. Anh Thư chờ cho tất cả mọi người đi cùng đứng trước cô ra ngoài hết cô mới bình thản đi sau. Nhưng dường như tất cả những dự tính của cô, thái độ bình thản mà cô đang cố thể hiện bỗng chốc sụp đổ khi cô nhìn thấy người đứng trước ngay mặt mình. Khựng người lại, cô đứng trước cửa thang máy như trời trồng.

- Nếu cô cứ đứng như vậy thì thang máy sẽ không thể khép cửa lại được.

Trước phản ứng của Anh Thư, Bảo Sơn chỉ kéo tay cô và mỉm cười thật nhẹ.

- Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? - Cô hỏi khi vẫn còn ngơ ngác.

- Tại sao tôi lại không được xuất hiện ở đây?

- …

- Một sự tình cờ ngẫu nhiên, tôi làm việc trong công ty này.

- Ngẫu nhiên đến thế sao?

Bảo Sơn cười cười?

- Làm gì có nhiều sự ngẫu nhiên, tình cờ đến thế.

- Còn bên kia... - Anh Thư thẫn thờ hỏi.

- Tôi đã xin nghỉ việc. - Anh thản nhiên đáp lại.

www.vuilen.com 160

Page 2: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Dáng vẻ trẻ trung và tinh nghịch này của anh làm cô nhớ lại cậu sinh viên Bảo Sơn của hai năm về trước. Nhưng vì bất ngờ và ngạc nhiên, cô cứ đứng yên một chỗ. Từ đâu đó, lí trí mách bảo Anh Thư rằng sự có mặt của Bảo Sơn ở nơi này sẽ gây rắc rối cho cô, sự có mặt của anh sẽ rất dễ dàng làm cho những tin đồn bùng nổ. Nhưng cô biết làm gì trong tình cảnh này?

- Có muốn coi phòng làm việc của tôi không? Tôi muốn cô gặp lại một nhân vật. Anh Thư vẫn đứng yên một chỗ không có phản ứng gì. Bảo Sơn nghiêng người cúi xuống nhìn vào mặt cô, cười nhẹ:

- Có muốn gặp không?

- Sao kia?

Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô gái đang mơ màng vừa bị đánh thức, đôi mắt mở to trông đáng yêu vô cùng. Bảo Sơn không kềm được, đưa tay bẹo má cô thân mật nhưng Anh Thư đã lùi lại như tránh né.

- Tôi muốn giới thiệu cô với một nhân vật rất quen thuộc.

Bảo Sơn cười rạng rỡ, cầm tay Anh Thư kéo đi Không hiểu sao, trước nụ cười ấy của anh, cô trở nên ngốc nghếch kì lạ, ngoan ngoãn để cho anh dắt đi mà không có bất cứ phản ứng gì.

- Đây là phòng làm việc của tôi. Đẹp không?

- Đẹp Anh Thư trả lời máy móc khi bước vào căn phòng nhỏ và chan hòa ánh nắng. Thực tâm, cô cũng không để ý nhiều lắm đến cách bài trí của căn phòng, chỉ có cảm giác rất dễ chịu khi được ở trong một không gian nhiều ánh sáng và rất trong lành.

- Để tôi giới thiệu với Thư một nhân vật quen thuộc.

Kéo Anh Thư đến góc phòng, Bảo Sơn để cho cô có thể nhìn kĩ những gì trước mặt. Anh Thư nhìn chăm chú vào cái vật bằng kính vuông vuông, quay phắt lại nhìn anh như xúc động.

- Còn nhớ không? “Độc nhãn hiệp sĩ” và người yêu của nó.

Anh Thư xúc động gật đầu trong khi mắt cô cay cay như muốn khóc. Hai con cá vàng này nhắc nhở cô nhớ về những tháng ngày tự do và bình lặng của cô, những kí ức đẹp của hai năm về trước. Mới hai năm trôi qua thôi mà cô có cảm giác như lâu lắm vậy.

Bảo Sơn đứng phía sau lưng cô, thì thầm thật nhỏ:

www.vuilen.com 161

Page 3: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Khi Thư bỏ đi, tôi đã đến ngôi nhà đó. Người ta nói Thư đã cắt hợp đồng, chỉ chuyển đi những vật dụng cần thiết, còn lại thì bỏ đi tất cả. Tôi đã xin người ta chiếc bể cá này về, chăm sóc chúng vì tôi biết là có ngày Thư sẽ trở lại.

Anh Thư chỉ khẽ gật đầu. Vì đứng sau lưng cô nên Bảo Sơn không nhìn rõ nét mặt Anh Thư hiện giờ như thế nào. Nhưng bằng cảm nhận, anh có thể tưởng tượng ra được.

Chiếc bể cá này đúng là chiếc bể cá của cô. Anh Thư có thể nhận ra nó bởi ở trên thành bể có một vết sứt nhỏ mà trước đây cô thường tránh động vào vì thủy tinh vỡ thường rất sắc. Anh Thư bần thần đưa ngón tay rờ nhẹ lên cái vết quen thuộc ấy. Cô khẽ mỉm cười rồi chợt nhíu mày, rụt nhanh tay lại.

- Sao Thư ngốc vậy hả? - Bảo Sơn kêu lên khi thấy vết máu đỏ ứa ra trên đầu ngón tay cô. - Có biết dễ đứt tay lắm không mà còn rờ vào đó chứ.

- Không may...

Bảo Sơn nhìn quanh quất nhưng không thấy hộp khăn giấy đâu cả. Anh vội đưa ngón tay cô lên miệng, mút nhè nhẹ. Cái cảm giác ngón tay ở trong miệng của Bảo Sơn làm Anh Thư thấy xốn xang trong dạ. Cô chưa từng biết đến cảm giác kì lạ và ngượng ngùng này.

- Giống ma cà rồng hút máu người. - Bảo Sơn nói lém lỉnh. Còn Anh Thư thì đỏ mặt cụp mi nhìn xuống chân mình.

Anh Thư không nhận ra rằng, cái biểu hiện ấy của cô trông quyến rũ chết người đi được. Cô đang khiến cho trái tim của Bảo Sơn đập liên hồi như muốn vỡ tung lồng ngực. Anh thu lại nụ cười và nhìn cô say đắm. Bảo Sơn đã tự nhắc nhở mình nhiều lần, không nên quá vội vã. Anh cần phải kiên nhẫn, tiến từng bước một để cô không sợ hãi mà bỏ chạy. Nhưng có vẻ như anh đang đi ngược lại kế hoạch của mình.

Hôn nhẹ lên bàn tay cô, và chỉ cần vươn tay một cái là Anh Thư đã nằm gọn trong vòng tay anh. Cô hoảng hồn quẫy người như tránh né nhưng Bảo Sơn đã giữ chặt. Anh thì thầm nhưng cương quyết:

- Thư đứng yên đi. Làm ơn, chỉ một phút thôi cũng được.

Anh Thư thấy thật khó mà chối từ được khi Bảo Sơn dùng cái giọng thì thầm ấy mà nài nỉ bên tai mình. Cô đứng lặng yên trong vòng tay anh, cảm thấy mình là kẻ ngốc nghếch và nhu nhược chưa từng thấy.

Vòng tay Bảo Sơn không còn siết chặt thân hình cô nữa. Anh nới lỏng vòng tay hơn nhưng vẫn áp sát người cô. Lòng yêu, khiến Bảo Sơn chỉ muốn ôm ghì, siết chặt Anh Thư vào lòng, nhưng anh không muốn làm cô sợ. Anh biết mình

www.vuilen.com 162

Page 4: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

nên từ từ và gượng nhẹ. Vùi mặt trong mái tóc của cô, Bảo Sơn hít thật sâu hương thơm nhẹ nhàng ấy. Chưa khi nào anh cảm thấy gần cô như lúc này, thậm chí còn gần hơn rất nhiều so với lúc anh hôn cô hai năm về trước.

Bàn tay anh xoa lên lưng cô nhè nhẹ khiến Anh Thư có cảm giác đầu óc dần trở nên mụ mị. Cô nhắm mắt lại, tựa cằm lên vai anh, cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối.

Nhưng giữa cảm giác lâng lâng dễ chịu ấy, lí trí Anh Thư bỗng nhiên tỉnh dậy. Cô hoảng hốt tự hỏi mình đang làm gì thế này? Vội đẩy bật Bảo Sơn khỏi người mình, cô nghiêm nghị:

- Đã hết một phút rồi.

Hiểu được những gì diễn ra trong đầu Anh Thư, Bảo Sơn chỉ cười và nhìn cô say đắm:

- Đã hết năm phút từ lâu rồi.

Câu nói của anh như một lời trêu chọc khéo léo và cũng là một lời khẳng định. Anh Thư biết Bảo Sơn muốn nói điều gì. Cô đỏ bừng mặt, luống cuống quay mặt nhìn đi nơi khác, thấy mình thật ngớ ngẩn làm sao. Bảo Sơn chắc hẳn đã cười nhạo cô vì để anh ôm lâu như vậy.

Nhìn Anh Thư lúc này, Bảo Sơn muốn hôn cô kinh khủng. Ít nhất thì cho anh hôn lên đôi má hồng mịn màng như trái táo kia cũng được. Nhưng anh biết mình nên kiềm chế bản thân lại. Phải từ từ, không làm cô sợ hãi.

Nhưng làn da má ửng hồng của Anh Thư dường như không để cho Bảo Sơn thực hiện kế hoạch của mình. Anh giơ tay vuốt nhẹ lên má cô cử chỉ dịu dàng và âu yếm. Anh Thư vội gạt mạnh tay anh ra, trừng mắt nhìn cô như muốn thị uy Vừa dợm quay người bỏ đi, cô đã bị Bảo Sơn nắm cánh tay kéo lại:

- Nghe anh nói nè.

- Ai cho cậu xưng “anh” với tôi bất kính như vậy!

Bảo Sơn tỉnh rụi:

- Em cũng có thể gọi anh là “anh” nếu cảm thấy bị thua thiệt.

- Cậu đừng có quá đáng.

- Em chắc chưa nghe câu nói này, “khổ thân lắm phận đàn bà, hơn ba bốn tuổi vẫn là đàn em”.

www.vuilen.com 163

Page 5: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Anh Thư vừa tức cười vừa buồn cười. Ở đâu mà Bảo Sơn lại học được một câu vè “hết biết” như vậy. Nhưng đồng thời một cảm giác nữa cũng lại ùa đến. Bảo Sơn đang gợi cho cô ấn tượng về một con người nồng nhiệt và liều lĩnh ngày trước. Cô thấy sợ tình cảm quá mạnh mẽ và cuồng nhiệt của anh. Với bản tính của mình, Bảo Sơn sẽ làm mọi việc để lại có thể cuốn cô vào vòng xoáy tình cảm của mình. Anh Thư thấy mình đang dần trở nên thiếu kiên quyết, và tai tiếng sẽ lại nổi lên. Thêm vào đó, cô nhận ra rằng, ngoài tình cảm nồng nhiệt, ngoài sự liều lĩnh khi thể hiện của ngày xưa, bây giờ Bảo Sơn còn có thêm cả sự gan lì, sự khôn ngoan của một người đàn ông trưởng thành. Anh hoàn toàn có thể khuất phục cô, và trên thực tế, Anh Thư đang có cảm giác mình dần bị khuất phục.

Cô đi nhanh ra ngoài như trốn chạy nhưng Bảo Sơn không giữ cô lại. Bước đầu như thế là đủ rồi. Anh sẽ từng bước thể hiện cho cô thấy anh yêu cô như thế nào, và tình yêu của anh là hoàn toàn nghiêm túc. Bảo Sơn thấy tim rộn lên, vui sướng. Cứ theo như phản ứng vừa rồi, Anh Thư cũng không né tránh anh quyết liệt lắm. Con tim anh mách bảo rằng, Anh Thư nhiều cũng có tình cảm với mình, vì chỉ có như thế, cô mới cho anh ôm cô lâu đến như vậy.

Những ngày tiếp theo, Anh Thư phải làm việc trong sự bủa vây của Bảo

Sơn. Ngoài những giờ phải làm việc, chỉ cần bất cứ một khoảng trống thời gian nào hở ra, chỉ cần cô đi tới bất cứ nơi nào thì ở đó cũng thấy có mặt của Bảo Sơn. Cô vừa thấy hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người hướng về phía mình, đồng thời cũng thấy rộn ràng và hồi hộp. Chưa có người đàn ông nào theo đuổi cô quyết liệt và kiên trì đến nhường ấy. Bảo Sơn khiến cô vừa sợ hãi lại vừa cảm động.

- Đi ăn cơm trưa thôi.

Mới bước ra khỏi phòng làm việc, Anh Thư đã thấy Bảo Sơn đứng đợi ở đó từ khi nào. Cô điềm nhiên phớt lờ anh, đi nhanh về phía thang máy.

- Làm gì mà em đi nhanh vậy! - Bảo Sơn lẽo đẽo đi theo cô, miệng léo nhéo.

Anh Thư thấy ánh mắt nhìn của đồng nghiệp, bực mình Bảo Sơn lắm nhưng cô chỉ dám nghiến răng nói thật nhỏ:

- Đừng có gọi tôi là “em” bất kính như vậy. Cậu không thấy mọi người nhìn chúng ta sao?

www.vuilen.com 164

Page 6: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Nếu em đừng ngúng nguẩy, dằn dỗi như đang giận người yêu như thế thì sẽ không có ai nhìn chúng ta đâu.

Anh Thư có cảm giác mình sắp nghẹn thở vì tức. Ở đâu ra một con người lì lợm và dai nhách như vậy chứ? Cô kiên nhẫn chờ cho mọi người vào trong thang máy hết và cánh cửa đóng sập lại mới quay ngoắt lại trừng mắt nhìn Bảo Sơn.

- Sao lại trừng mắt lên nhìn anh như vậy? Không đi ăn cơm sao?

- Im đi! - Anh Thư gần như hét lên. Cô không thể giữ nổi bình tĩnh rồi - Tôi nói không được gọi tôi là em kia mà. Không nghe hả? Cậu có biết tôi khổ sở như thế nào khi người ta nhìn tôi và cậu rồi xì xào to nhỏ không?

- Đừng có hét lên như thế. Con người em không thích hợp với bộ dạng hung dữ này đâu. - Bảo Sơn bỗng chốc trở nên nghiêm nghị hẳn. - Người ta xì xào thì sao chứ? Họ chỉ là thấy anh và em đẹp đôi nên bàn tán chút thôi. Hơn nữa, trong môi trường nào chẳng như thế, em biết quá rồi còn gì. Chỉ cần có bất kì một dấu hiệu nào chứng tỏ các đôi yêu nhau thì những cái nhìn tọc mạch sẽ xuất hiện thôi. Điều bình thường mà.

Cái nhún vai thản nhiên của Bảo Sơn làm Anh Thư thực sự mất bình tĩnh.

- Cậu đừng có lúc nào cũng đi theo tôi như vậy. Cậu khiến cho tất cả mọi người tách biệt với tôi.

- Đó chính là điều anh muốn. Không một tên đàn ông nào được phép lại gần em. Họ phải thừa hiểu là em đã có anh rồi.

- Tôi không phải là đồ vật để cậu chứng minh quyền sở hữu. Đừng áp đặt như vậy.

- Có thể việc làm của anh hơi thái quá. Nhưng vì em quá xinh đẹp và đáng yêu, nếu anh không canh chừng cẩn thận, em sẽ vượt khỏi vòng tay anh. Em nhìn đi, có hàng tá những tên đàn ông trong công ty này muốn thả “cần câu” theo đuổi em. Anh chỉ là cẩn thận thôi. Đó cũng là điều bình thường.

- Nhưng tôi không thể bình thường nổi. Cậu thừa biết là tôi không thể chịu được khi ai đó nhìn và bình phẩm sau lưng tôi. - Cô nấc lên, nước mắt trào ra. - Tôi không thể chịu được.

Bảo Sơn vội ôm lấy cô dỗ dành. Anh Thư đẩy mạnh anh ra nhưng lại giống như mọi lần, cô chịu thua úp mặt vào ngực anh nức nở.

- Anh xin lỗi! Anh quá ích kỉ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà quên mất những điều em phải trải qua. Tha lỗi cho anh!

www.vuilen.com 165

Page 7: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Bảo Sơn để cô rúc mặt trong lồng ngực rộng lớn của mình, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô như dỗ dành, như che chở.

- Người ta chỉ là hứng khởi muốn bàn tán khi thấy một đôi trong công ty yêu nhau thôi mà.

- Nhưng tôi không yêu cậu.

- Ừ thì không yêu. - “Không yêu mà chịu cho tôi ôm như thế này”, Bảo Sơn muốn cười nhưng không dám, sợ cô tự ái sẽ lại đẩy anh ra. Anh khỏa lấp: - Người ta chỉ là bàn tán vì có, một tên quá si tình ngốc nghếch thôi. Chuyện yêu đương lúc nào mà chẳng là chủ đề nóng bỏng được đề cập đến.

Khẽ đẩy Anh Thư nhích khỏi người mình, Bảo Sơn cúi nhìn đôi má cô vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt, thấy yêu kinh khủng. Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô, hôn nhẹ rồi âu yếm lau nước mắt còn đọng trên khóe mi cô.

Sự vắng lặng của dãy hành lang rộng lớn, sự yên tĩnh tuyệt đối của không gian như khiến Bảo Sơn trở nên dạn dĩ và làm Anh Thư trở nên ngờ nghệch. Anh Thư mụ mị trước sự dịu dàng của anh đến mức khi Bảo Sơn từ từ cúi xuống, chạm nhẹ lên môi cô, cô cũng không có can đảm để đẩy anh ra.

Dáng người của Bảo Sơn quá to lớn. Nó che khuất tầm nhìn của Anh Thư, khiến cô không thể nhìn ra thứ gì nữa ngoài khuôn mặt dịu dàng và vẻ say đắm của anh. Bảo Sơn đang dùng đôi môi ấm của mình âu yếm đôi môi cô. Anh Thư như bị thôi miên, đầu óc trở nên mụ mẫm, không còn biết điều gì khác nữa ngoài việc nụ hôn nồng nàn của Bảo Sơn đang làm cô tan chảy. Anh Thư thụ động đứng yên nhưng đôi môi cô bắt đầu mềm ra đón nhận.

Thật từ từ, nhẹ nhàng, Bảo Sơn siết lấy eo cô. Anh thật gượng nhẹ như sợ Anh Thư giật mình sẽ hoảng hốt với chính hành động của mình. Sự tiếp xúc với làn môi mềm mượt như nhung của cô khiến anh ngây ngất, rất muốn đẩy cái hôn sâu thêm chút nữa.

Tiếng cười rúc rích của con gái vang lên gần ngay bên cạnh làm Anh Thư choàng tỉnh. Đẩy bật Bảo Sơn khỏi người mình, cô cảm thấy da mình đỏ tới tận chân tóc khi nhìn thấy hai cô gái trẻ đang tủm tỉm cười mặc dù ánh mắt ngó lơ đi nơi khác.

Anh Thư không còn biết thang máy đã mở cửa ra như thế nào, hai cô gái bước vào và thang máy đóng cửa ra sao nữa. Khoảng thời gian đó đối với cô như dài vô tận. Cô lấy tay bịt miệng mình, ngồi thụp ngay vào một góc run rẩy vì xấu hổ.

- Tôi đã làm gì thế này.

www.vuilen.com 166

Page 8: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Cho tới tận lúc này Bảo Sơn mới ý thức được việc hai người vừa hôn nhau ở ngay chỗ chờ thang máy. Đối với anh thì không có vấn đề gì cả, nhưng nhìn biểu hiện của Anh Thư, anh chợt thấy hối hận. Cô đang trong tâm lí sợ mọi người bàn luận về mình mà anh lại đẩy tình hình đến thế này.

- Anh xin lỗi.

- Đừng xin lỗi. Cậu không có lỗi gì cả. - Anh Thư nói như thẫn thờ. - Là lỗi của tôi, tôi đã quá buông thả bản thân mình.

- Một nụ hôn của hai người đang yêu sao lại gọi là buông thả được. Em hãy nhìn nhận đúng vấn đề đi. Không có gì nghiêm trọng như em tưởng đâu.

- Rồi mọi người sẽ lại bàn tán về tôi.

Anh Thư nhìn anh hoảng sợ. Trước ánh mắt ấy, Bảo Sơn vừa thấy thương vừa cảm thấy bất lực. Có vẻ như cô đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những câu nói ác ý trước đây. Sao mà anh căm ghét dư luận đến thế. Nâng cằm Anh Thư lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình, anh nói dịu dàng:

- Anh yêu em. Vì vậy em là ơn đừng để những lời ác ý của Hoàng Điệp, Thục Quyên cũng như những lời nói độc ác trước đây ám ảnh mình như vậy. Anh yêu em. Hiểu không?

Bảo Sơn không hề biết những lời nói đó của mình nhập vào đầu Anh Thư đươc bao nhiêu phần. Anh chỉ thấy cô bỗng trở nên thật nghiêm nghị.

- Bảo Sơn!

- Em nói đi.

- Cậu hãy dừng lại có được không?

- …

- Tôi muốn cậu hãy dừng lại tất cả những hành động này, hãy chấm dứt tình cảm này. Tôi xin cậu. Nó sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.

- Em có ý thức được những gì mình đang nói không?

- Xin hãy dừng lại. Chúng ta có quá nhiều rào cản...

- Đừng có lại nói chuyện tuổi tác ra đây, tôi bực lắm rồi đấy. - Giọng Bảo Sơn bắt đầu trở nên nguy hiểm. - Tôi biết là em cũng yêu tôi kia mà.

- Điều đó đâu có ý nghĩa gì?

www.vuilen.com 167

Page 9: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Bảo Sơn lại thấy tim đập lạc đi một nhịp vì lời thừa nhận gián tiếp này.

- Tôi không đủ sức mạnh để đối diện với những lời bình phẩm của mọi người đâu. Tôi mệt mỏi quá rồi. - Anh Thư nhìn sâu vào mắt anh thì thầm: - Nếu thương tôi, thì hãy tránh xa tôi. Chẳng lẽ cậu muốn tôi lại phải long dong đi kiếm công việc khác? Hay cậu muốn tôi rời bỏ thành phố này thêm một lần nữa?

Những lời này quả có sức thuyết phục ghê gớm. Bảo Sơn bỗng chốc có cảm giác như mình là một thứ dịch hạch mà cô muốn tránh xa. Vậy anh là nguyên nhân tất cả những chuyện này sao? Anh yêu cô, đó là một tội lỗi ghê gớm lắm sao?

Nhìn theo bước chân Anh Thư quay trở lại phòng làm việc, Bảo Sơn mím chặt môi kềm nén. Anh sẽ không chịu thua cho dù cô có đầu hàng. Tình yêu của hai người đâu thể chỉ vì những lời ác ý của những kẻ độc ác mà tan vỡ dễ dàng như thế được. Nỗi nhớ nhung, niềm mong chờ của anh, tất cả sẽ không vì câu nói đơn giản “xin hãy dừng lại” của cô mà trở thành con số không được. Và trên hết, rõ ràng là cô cũng đã yêu anh.

Nằm dài trên giường của Tùng Lâm, Bảo Sơn vật vờ như kẻ chết rồi. Anh

đang trong tình cảnh mà người ta có thể gọi là bất lực dù trong lòng không hề muốn. Bảo Sơn muốn mình có thể quên hết đi những chuyện làm anh mệt óc trong những ngày vừa qua nhưng anh lại không thể yếu hèn tìm quên bằng rượu.

- Ngồi dậy coi. - Tùng Lâm đánh mạnh van mong Bảo Sơn, gọi giật giọng. - Đừng có làm bộ dạng như kẻ ốm đói ấy ở nhà anh đi. Trông chẳng thấy mùa xuân gì cả.

- Để cho em yên đi. Em không muốn sống nữa. - Bảo Sơn vẫn nằm yên rên rỉ.

- Vậy thì cậu cứ chết, chết rồi thì đừng quay lại đây than thở vì Anh Thư bị người ta “cua” mất nghe.

- Kẻ nào dám! - Bảo Sơn lập tức lồm cồm bò dậy.

- Sao lại không dám. Cậu chết rồi, mà cô ấy lại cứ xinh tươi ngời ngời như thế, có kẻ khác theo đuổi là điều hiển nhiên thôi mà.

www.vuilen.com 168

Page 10: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Ném vào lòng Bảo Sơn một đống giấy dầy cộp, Tùng Lâm ra lệnh:

- Về làm giùm anh bản báo cáo này coi.

- Anh nhờ em mà thái độ vậy hả? - Bảo Sơn hất mạnh chúng qua một bên, nói: - Em không còn tâm trí nào mà làm giùm anh đâu. Chuyện của em đang loạn lên kìa, còn hơi sức đâu mà ngồi viết mấy cái báo cáo chết tiệt của anh chứ.

- Có nghĩa là chuyện cậu và Anh Thư rắc rối thật. - Tùng Lâm bật cười. - Anh tưởng đơn giản rồi chú. Vậy thôi để anh tư làm vậy.

Bảo Sơn lừ mắt nhìn anh một cái rồi lại nằm vật ra giường. Tùng Lâm liền đấm đấm vào lưng Bảo Sơn mấy cái thật mạnh.

- Đau!

- Dậy ngay. Nhà anh không phải nơi tị nạn đâu. Có chuyện gì thì kể nghe coi.

Bảo Sơn vắt tay lên trán chán nản.

- Anh Thư dọa nếu em còn theo cô ấy thì sẽ chuyển công ty thậm chí đi khỏi thành phố một lần nữa.

- Con bé ấy nhẫn tâm và cứng rắn đến mức ấy sao?

- Đừng trách cô ấy, tội nghiệp. Anh Thư rất đáng thương. Cô ấy bị ám ảnh bởi những chuyện trước kia. Bây giờ cứ có ai đó nhìn rồi bàn tán sau lưng là cô ấy hoảng hốt. Mà chuyện tình yêu nơi công sở thì anh rõ rồi, luôn là đề tài để mọi người bàn tán đủ chuyện yêu đương đó bình thường đến đâu đi nữa.

- Thế cô ấy đối với cậu như thế nào?

- Em biết cô ấy cũng yêu em. Bằng cảm nhận, em tin chắc điều đó. Nhưng sao cô ấy vẫn luôn khép lòng. - Bảo Sơn quay người úp mặt xuống gối: - Nếu cứ tình trạng này, cô ấy sẽ bị strees và em thì cũng phát điên. Tại sao cô ấy không chịu đón nhận em dù lòng cũng yêu em chứ?

- Anh Thư lúc này có thể sẵn sàng đón nhận bất kì ai, trừ cậu.

Câu nói mả Bảo Sơn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn và vô lí của Tùng Lâm làm anh bực bội:

- Tại sao? Không thể vô lí như vậy được.

- Dễ hiểu quá mà. - Tùng Lâm lấp lửng làm Bảo Sơn sốt ruột vội vàng ngồi hẳn dậy.

www.vuilen.com 169

Page 11: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Anh nói hẳn ra đi.

- Chính vì trong lòng Anh Thư cậu là một người đặc biệt, là người duy nhất có ý nghĩa với cô ấy Anh Thư yêu cậu nên lại càng sợ hãi khi nhận ra mình yêu cậu.

- Anh nói khó hiểu quá.

- Ngốc thật? Đúng là hai kẻ ngờ nghệch và đáng thương. - Tùng Lâm nghiêm túc hẳn: - Nhìn từ một khía cạnh nào đó thì cậu chính là nguyên nhân gây ra vụ việc rắc rối hai năm về trước. Và hậu quả của rắc rối ấy kéo dài đến tận sau này, khi cô ấy phải bỏ công ty cũ mà ra đi. Anh Thư bị mọi người ám ảnh rằng chuyện cậu và cô ấy yêu nhau là một tội lỗi, cho dù bản thân cô ấy có thể không nghĩ đó là một chuyện xấu xa. Nếu bị mọi người nhìn nhận là kẻ gây ra tội lỗi. Tóm lại, cô ấy có tâm lí sợ phải yêu cậu.

- Em phải làm gì? - Bảo Sơn hỏi ngớ ngẩn.

- Tôi không biết.

Bảo Sơn nổi quạu:

- Anh không thể phân tích một hồi như chuyên gia tình yêu rồi nhún vai bàng quan như vậy được. Anh nhất định phải có một phương án nào đó.

- Cách duy nhất mà cậu có thể làm, đó là chứng minh cho cô ấy thấy cậu có đủ khả năng bảo vệ tình yêu của hai người trước dư luận. Có như vậy thì mới dẹp tan được nỗi ám ảnh trong lòng cô ấy.

- Em đã cố chứng minh cho cô ấy rằng chuyện em và cô ấy yêu nhau không có gì là sai trái cả.

- Như vậy vẫn chưa đủ. Cậu còn phải thể hiện khả năng bảo vệ tình yêu của mình. Còn bằng cách nào? Anh không giỏi đến mức có thể đưa ra lời giải đáp.

Bảo Sơn lại chán nản chuồi người nằm xuống giường. Lời Tùng Lâm chỉ vẽ rất hợp lí nhưng anh vẫn thấy bất lực vì không tìm ra phương cách nào cứu nguy cho hạnh phúc cả đời mình. Bảo Sơn nhận ra vấn đề là phải thông suốt tư tưởng cho Anh Thư. Nhưng bằng cách nào? Anh chịu thua không nghĩ được.

Mấy ngày này anh không dám tò tò đeo bám cô như thời gian vừa qua. Anh sợ mình sẽ tạo thêm cho cô ấy áp lực. Nếu mà cô bỏ đi một lần nữa thì cuộc đời anh sẽ chẳng còn gì là ý nghĩa nữa. Báu vật trong tay anh tưởng như đã đánh mất, nay may mắn tìm lại được, anh nhất định sẽ không ngu ngốc để vuột mất cô một lần nữa.

www.vuilen.com 170

Page 12: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Anh Bảo Sơn mới đến à? May quá!

Thảo Lam vui vẻ chào nhưng Bảo Sơn đang chán nên cũng không buồn đáp lại.

- Anh Sơn sao thế anh? - Cô ngạc nhiên hỏi.

- Thất tình!

Trong khi bộ dạng Bảo Sơn khổ sở như vậy mà Tùng Lâm lại phang một câu tỉnh bơ khiến Thảo Lam muốn phì cười. Đúng là đàn ông! Nếu là con gái thì hẳn đã phải rối rít lên an ủi rồi chuẩn bị khăn để cho bạn lau nước mắt, đằng này...

- Chị Anh Thư vừa làm gì anh ấy hả? - Thảo Lam ghé sát tai Tùng Lâm thì thầm. Tùng Lâm gục gặc đầu như khẳng định rồi hỏi qua chuyện khác:

- Em đã mua đủ những thứ anh dặn chưa?

- Dạ rồi, anh. - Cô đến gần Bảo Sơn gọi nhỏ: - Anh Sơn, em mua đồ về rồi, anh dậy đi. Có chuyện gì buồn thì kể, biết đâu em tham mưu giúp anh được.

Thấy Bảo Sơn vẫn nằm yên không nhúc nhích, Tùng Lâm lắc đầu rồi hai người bỏ đi soạn đồ ăn. Hai người tíu tít trò chuyện như hai kẻ vô tâm trước nỗi đau khổ của bạn bè. Bảo Sơn rên rỉ:

- Tại sao cũng yêu nhau mà hai người lại hạnh phúc đến thế chứ!

Thảo Lam nghe câu thảm não ấy thì phì cười Tùng Lâm lừ mắt nhìn cô như nhắc nhở nhưng cuối cùng chính anh cũng chịu thua, không giữ được vẻ nghiêm túc ban đầu.

- Em có cách giúp anh Bảo Sơn đó. - Thảo Lam nói nhỏ thôi, nhưng với giọng điệu vô cùng “khiêu khích”.

Hiểu được cái nháy mắt ý nghĩa của cô, Tùng Lâm nhìn Bảo Sơn vẫn nằm vật vờ trên giường liền thì thầm “rất rõ” hùa theo.

- Em có hiểu chuyện gì cụ thể đâu mà đòi giúp chứ.

- Sao lại không? Em là con gái, tất nhiên sẽ hiểu tâm lí con gái hơn mấy người đàn ông các anh rồi.

- Nhưng chuyện của cậu ấy phức tạp lắm, anh sợ em không giúp gì được đâu.

www.vuilen.com 171

Page 13: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Vậy mà em lại giúp được đó.

Đúng như dự đoán, Bảo Sơn lồm cồm bò dậy. Anh nhìn Thảo Lam nghi hoặc:

- Em có cách thật sao Lam?

- Anh có biết ghen tuông có nghĩa là gì không nhỉ? - Cô lấp lửng rồi tủm tỉm cười. - Muốn biết cụ thể hơn thì anh ra đây đi.

- Mới vào công ty làm, em có thấy quen với công việc chưa?

- Dạ, em cũng bắt đầu quen rồi chị.

Anh Thư đang ngồi uống cà phê cùng trưởng phòng nơi cô mới chuyển vào làm việc.

- Vậy thì chị mừng. Thư biết không? Đọc CV của em, chị thấy ấn tượng lắm. Cả bảng điểm nữa. Tuyệt thật đó. Nhưng chị thắc mắc một điều là khoảng thời gian mới ra trường em làm gì? Tại chị không thấy em dề cập chút nào đến khoảng thời gian này.

Anh Thư hơi ngập ngừng một chút rồi cô trả lời thành thật:

- Thời gian đó em dạy ở trường Hoàn Mỹ.

- Vậy sao? Em giỏi quá! - Hồng Nhung trưởng phòng ồ lên kinh ngạc. - Vậy tại sao em lại không nói trong CV?

- Dạ, tại em thấy nó không liên quan gì đến công việc hiện tại công ty nên…

Như một người luôn mặc cảm về những gì người ta nhận xét về mình, Anh Thư luôn có tâm lí muốn giấu đi quãng thời gian dạy ở trường đó. Nhưng vì đã được hỏi nên cô đành trả lời thành thật. Nhưng trái với những suy nghĩ và lo ngại của cô, chị trưởng phòng có vẻ rất ấn tượng với thành tích giảng dạy tại một trường đại học của cô.

- Em giỏi quá!

- Chị đừng khen em như vậy, em xấu hổ lắm.

www.vuilen.com 172

Page 14: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Có gì mà phải xấu hổ chứ. Thành tích của em rất xuất sắc nên mới có thể được giảng dạy ở trường như vậy.

Anh Thư khuấy nhẹ tách cà phê của mình, cười nhẹ bẽn lẽn. Người phụ nữ trước mặt cô đây thật sự là một người dễ gần. Có thể do chị là người rất giỏi trong vấn đề giao tiếp, với ai chị cũng có thể cởi mở như vậy, nhưng dù vậy thì thái độ của Hồng Nhung cũng khiến Anh Thư thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Chị cũng hơi tò mò một chút. Em và Bảo Sơn “trợ lí” yêu nhau phải không?

Câu hỏi tò mò và có tính chất riêng tư ấy của Hồng Nhung làm Anh Thư bối rối. Cô biết mọi người trong công ty bàn tán về chuyện của cô và Bảo Sơn, nhưng chưa chuẩn bị tâm lí để có người hỏi thẳng mình như thế này. Mặt tái đi, Anh Thư cúi xuống nhìn bàn tay đang đan lại của mình.

- Nhìn em kìa! - Hồng Nhung bật cười. - Có gì phải ngượng ngùng như thế chứ. Yêu nhau thì cứ công khai chứ ngại gì.

Trước cái nhìn ngơ ngác của cô, chị toe toét cười rồi nháy mắt, nói thật nhỏ:

- Nói thật, chị thấy hai đứa đẹp đôi lắm Anh Thư càng ngỡ ngàng nhìn chị. Đây là lần đầu tiên có người ủng hộ chuyện tình cảm của mình và Bảo Sơn, lại còn có vẻ rất háo hức vun vào cho hai người. Anh Thư bỗng thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực. Hồng Nhung là người đi trước, chị là người thực sự trưởng thành nên những điều chị nói, Anh Thư có cảm giác vô cùng tin tưởng. Cô và Bảo Sơn có thể được sao?

- Thiêng thật, mới nhắc đã thấy cậu chàng xuất hiện.

Theo cái hất hàm của Hồng Nhung, Anh Thư nhận ra Bảo Sơn cũng đang đi vào quán. Tim cô bỗng đập như trống trận. Và trước cái nhìn đầy ẩn ý của Hồng Nhung, mặt Anh Thư càng hồng hơn nữa.

Nhưng ngay lập tức Anh Thư cảm thấy tim mình hụt đi một nhịp. Bảo Sơn không đi một mình. Anh đang sóng bước cùng một cô gái trẻ trung và sành điệu. Cô chưa từng nhìn thấy Bảo Sơn ga lăng đến vậy, anh cẩn thận kéo ghế cho cô gái và nhìn cô ta cười âu yếm. Anh Thư vội quay về với tách cà phê của mình, cô nhìn Hồng Nhung cười ngượng ngập.

- Bảo Sơn đang đi với ai thế nhỉ? Chị chưa từng gặp cô gái này xuất hiện ở công ty mình. - Quay sang cô, chị hỏi vô tình: - Em quen cô gái đó không, Thư?

- Dạ, em cũng giống chị. Anh Thư trả lời như cái máy.

www.vuilen.com 173

Page 15: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Chà chà, cô gái nào mà chị thấy “trợ lí” nói chuyện vui quá kìa. - Nhìn vẻ thẫn thờ của Anh Thư, chị nói để cô yên tâm: - Chắc là bạn cũ hoặc họ hàng thôi. Chỉ có thể là quan hệ ấy. Em yên tâm, Bảo Sơn yêu em kia mà.

Câu an ủi của Hồng Nhung trở nên phản tác dụng. Nó càng làm cho Anh Thư tin vào những phỏng đoán của mình. Cô bỗng thấy mình thật ngớ ngẩn, thật buồn cười. Cô có là gì của Bảo Sơn đâu, cùng lắm chỉ là quan hệ cô giáo cũ và học trò, có lí do gì để Anh Thư phải nghĩ ngợi như vậy chứ. Bảo Sơn có đi cùng ai đi chăng nữa thì cũng đâu liên quan gì tới cô.

Nhưng Anh Thư vẫn không thể thoải mái nổi. Vì đã quen với suy nghĩ rằng Bảo Sơn rất yêu cô, trong mắt anh chỉ có Anh Thư mà thôi nên khi thấy Bảo Sơn có cử chỉ thân thiết với cô gái khác, cô bỗng nhiên thấy hụt hẫng.

Cái nhìn vừa tò mò vừa thương hại của Hồng Nhung khiến Anh Thư thấy mình thật lố bịch. Cô cố cười thật tươi khỏa lấp.

- Sao chị nhìn em như vậy? Em và cậu thanh niên đó đâu có vấn đề gì. Người ta đồn thổi quá lên như vậy thôi. Chị thừa hiểu những tin vịt nhiều như thế nào mà.

- Ừm.

- Mình lên phòng thôi chị.

- Ừm, cũng sắp đến giờ làm việc rồi.

Anh Thư thanh toán tiền nước xong liền theo chân Hồng Nhung rời khỏi quán. Càng đi đến gần bàn của Bảo Sơn cô càng hồi hộp. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực và tay chân thì trở nên vô cùng thừa thãi. Đến nỗi khi đến ngay bàn anh ngồi, cô đi đứng luống cuống thế nào mà bỗng nhiên bị trật gót giầy, khụy chân xuống.

Theo phản xạ, Anh Thư vội túm lấy cạnh bàn để giữ thăng bằng nhưng không may lại kéo luôn cả tấm khăn trải bàn màu trắng theo mình ngã xuống đất, báo hại tất cả tách, chén trên bàn đối diện cũng loảng xoảng rơi theo.

- Em có sao không? - Cả Hồng Nhung lẫn Bảo Sơn đều hỏi cùng một lúc.

- Xin lỗi! Xin lỗi!

Anh Thư lồm cồm bò dậy. Vừa đứng dậy cô vừa luôn mồm xin lỗi những người khách trong bàn mà cô vừa làm phiền.

- Xin lỗi anh chị nghe, chỉ là không may thôi mà. - Hồng Nhung vội vàng lên tiếng giải thích thay cho Anh Thư.

www.vuilen.com 174

Page 16: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Còn Bảo Sơn, vội vàng giơ tay đỡ lấy Anh Thư nhưng cô gạt mạnh tay anh ra, tránh né.

- Tôi không sao, cảm ơn cậu.

Anh Thư lếch thếch đi theo Hồng Nhung sau khi đợi chị thanh toán giùm những thứ cô vừa làm đổ vỡ. Nhìn cô, Bảo Sơn chỉ muốn chạy theo ngay lập tức. Anh muốn bỏ quách cái kế hoạch “ghen tuông” này của Thảo Lam. Vì nghe lời cô mà anh phải ngồi đây tiếp chuyện với cô gái nhạt nhẽo nhất mà anh từng gặp trong đời thay vì chạy tới coi Anh Thư bị đau như thế nào.

Vì muốn thực hiện kế hoạch của Thảo Lam, Bảo Sơn phải chấp nhận bỏ thời gian quý báu của mình để ngồi tiếp chuyện với Kim Chi, con gái tổng giám đốc của một công ty may mặc nổi tiếng mà ba anh đang muốn gán ghép. Không hiểu ba anh thấy gì ở cô gái có cái tên tiểu thư này chứ. “Cành vàng”, ngay cái tên cũng đã gợi lên cho Bảo Sơn thấy được niềm tự hào của ba mẹ cô.

- Chị gái em tên là Ngọc Diệp, có nghĩa là lá ngọc đó anh. - Kim Chi khoe thêm sau khi nghe Bảo Sơn nhận xét về cái tên của mình. - Ba mẹ em muốn tụi em có cái cốt cách của con cái nhà gia giáo và giàu sang. Kim Chi, Ngọc Diệp, nghĩa là cành vàng và lá ngọc đó anh.

- Những cái tên thật ý nghĩa. - Bảo Sơn cười hùa theo trong khi tâm trí thì đang để tận chốn nào.

- Bác Bảo Thanh nói anh là “fan” hâm mộ của em. Em không ngờ mình lại có một “fan” đẹp trai và lịch thiệp như anh vậy.

Nghe cô nói mà Bảo Sơn muốn nghẹn giọng. Ba anh đã nói gì với cô ta vậy trời? Ông có ý gì mà lại khiến cô nàng tiểu thư “cành vàng” này nhầm tưởng về tình cảm của anh như vậy? Trước vẻ hớn hở và hài lòng ra mặt của cô, Bảo Sơn chỉ còn biết cười trừ.

Lang thang trong siêu thị lớn sau giờ làm việc, Anh Thư lơ đãng ngắm nhìn những bộ đồ bắt mắt được sắp xếp theo nhiều phong cách trong các quầy nhỏ. Cô chẳng muốn về nhà vào giờ này một chút nào. Ba cô hôm nay được người ta mời đi dự thôi nôi cháu một người quen. Anh Quân thì đã về quê một người bạn từ rất sớm để thăm mẹ cậu ta bị ốm nặng sắp mất. Nhà chỉ còn cô và bà Phương Loan. Anh Thư không muốn phải một mình ăn cơm cùng bà chút nào nên kiếm cớ nói dối bận việc công ty, sẽ về muộn. Và giờ này thì cô đang lang thang ở chốn này.

- Anh Thư!

Anh Thư nghe tiếng ai đó gọi mình liền ngó quanh quất như tìm kiếm.

www.vuilen.com 175

Page 17: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Anh Thư!

Nhận ra người quen, cô ngần ngại nhưng cũng lịch sự cười nhẹ:

- Em chào anh.

- Nhìn phía sau anh hơi ngờ ngợ, gọi liều không ngờ đúng là em thật. - Hải Thanh nhìn quanh như tìm kiếm rồi đề nghị: - Anh em mình vào trong kia ngồi nói chuyện.

Anh Thư lững thững theo chân Hải Thanh vào trong một quán cà phê khá rộng nằm ngay trong tầng trệt của siêu thị. Cô không muốn gặp lại anh một chút nào, mặc dù trước đây anh vả cô đã từng khá thân thiết. Những chuyện xảy ra ở công ty của chú anh khiến Anh Thư thấy rất không thoải mái khi gặp lại anh trong hoàn cảnh bất ngờ như thế này.

- Cho tôi một đen đá. - Hải Thanh trả lời người phục vụ rồi quay qua hỏi Anh Thư. - Em uống nước cam như mọi khi chứ?

- Dạ.

- Một đen đá và một nước cam. - Anh mỉm cười với người phục vụ thật lịch sự.

Quán cà phê mà hai người đang ngồi mặc dù nằm trong khuôn viên của siêu thị nhưng có diện tích khá lớn. Những bóng đèn điện được thắp khá nhiều nhưng vì chúng quá nhỏ, lại chủ yếu là đèn màu hơi tối nên mặc dù gợi cảm giác ấm áp thật đấy nhưng lại dễ mang tới cho người ta cảm giác ngột ngạt.

- Dạo này em sống thế nào?

- Dạ, em cũng bình thường.

- Em nghỉ việc ở bên anh thì đã đi làm ở đâu chưa?

- Cảm ơn vì anh đã quan tâm. Em đã tìm được việc rồi.

- Đừng nói khách sáo với anh như thế Anh Thư. Chúng ta đã từng làm việc rất ăn ý, hơn nữa, anh đã từng có một thời gian rất có cảm tình với em. Hiện nay vẫn vậy.

Anh Thư hơi ngước mắt lên nhìn Hải Thanh như ngạc nhiên trước câu mà anh vừa nói. Cô thấy nó hơi khôi hài.

Anh và Hoàng Điệp thì sao? Đã tiến triển đến đâu rồi?

www.vuilen.com 176

Page 18: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Em rất quan tâm đến điều đó phải không? Như vậy nó chứng tỏ em cũng quan tâm đến anh phải không?

- Anh đừng hiểu nhầm ý của em. Em chỉ là thuận miệng thì hỏi vậy thôi. Nếu anh thấy câu hỏi này riêng tư quá thì không trả lời cũng được.

Anh Thư không muốn nói thẳng ra với anh rằng, cô quan tâm đến không phải vì anh mà chính vì sự xuất hiện của Hoàng Điệp đã dẫn đến việc cô phải rời công ty của chú anh trong tư thế của kẻ chạy trốn như vậy. Cô hỏi vì tò mò về quan hệ của Hoàng Điệp với anh nhiều hơn là vì “chính anh”.

- Anh dã sai lầm! Hoàng Điệp lợi dụng anh nhiều hơn là có tình cảm thật với anh. Anh không ngờ cô bé đó còn trẻ tuổi như vậy mà lại có đầu óc nói thế nào nhỉ? - Hải Thanh nhún vai như không biết dùng từ gì để diễn tả. - Sau khi được anh chỉ dạy tận tình và cất nhắc lên vị trí cao hơn, cô bé ấy đã “tếch” qua công ty khác.

- Dù sao thì Hoàng Điệp cũng đã chuyển đi rồi. Sao có thể gọi là cô ấy lợi dụng anh được?

Hải Thanh nhếch môi cười nhẹ. Anh Thư không hiểu anh đang cười câu hỏi ngớ ngẩn của cô hay cười sự ngốc nghếch của mình.

- Với những gì mà anh đã chỉ dạy, với chức danh mà cô bé ấy nắm giữ ở cái tuổi hai mươi hai của mình, cô ấy đã có rất nhiều ưu thế khi van đơn xin việc vị trí mà cô từng được nắm giữ ở công ty anh. Em thấy anh ngu ngốc quá phải không?

Từng tuổi này rồi còn để bị con nít qua mặt.

Anh Thư không hiểu Hoàng Điệp đã làm gì với Hải Thanh để đến nỗi anh kêu ca, phàn nàn nhiều như vậy. Nhưng nhìn Hải Thanh lúc này, Anh Thư chỉ có cảm giác xa lạ và dửng dưng. Cô đã từng tin tưởng, thân thiết với anh là vậy. Nhưng... trong khi cô phải đối mặt với những lời xì xầm, bàn tán thì anh lại có thái độ quay lưng lại với cô. Dù không có tình cảm với Hải Thanh, nhưng trước sự xa cách và dửng dưng của anh đối với mình, Anh Thư thấy thất vọng về anh ghê gớm.

- Anh Thư, anh rất tiếc. - Giọng anh bỗng trầm hẳn, thật buồn, đến nỗi Anh Thư thấy ngạc nhiên là tại sao anh lại có thể trở nên tình cảm đến vậy: - Bảo Sơn đã kể cho anh nghe chuyện của em. Chuyện vị hôn phu và một người đàn ông khác muốn tìm hiểu em đã bị chết và bị tai nạn khủng khiếp như thế nào. Anh không phải là người quá duy tâm, nhưng... Tại sao em không bao giờ kể cho anh nghe những chuyện ấy?

www.vuilen.com 177

Page 19: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Dừng lại một chút, Hải Thanh nói trầm trầm:

- Ba mẹ anh rất khó, các cụ sẽ không chấp nhận một người con gái có số sát phu như em. Vì vậy, dù rất có tình cảm với em nhưng anh biết chuyện chúng mình sẽ không đi tới đâu cả. Anh Thư coi như chúng ta có duyên mà không có nợ vậy.

Anh Thư không biết lúc này mình nên cười thật lớn hay tát cho Hải Thanh một cái để anh ta tỉnh người lại, vì cô thấy dường như một trong hai cách này đều chưa đủ để thể hiện thái độ và suy nghĩ của mình. Thì ra anh tránh né cô bởi anh cũng tin vào chuyện cô có số sát phu đó. Cô nhìn anh, thấy khó hiểu và ngạc nhiên làm sao mà trước đây mình lại không nhận ra con người này của Hải Thanh nhỉ.

Không muốn tỏ ra bất lịch sự với anh, Anh Thư cũng cố gắng làm bộ mặt thật buồn để cho tương xứng:

- Em cảm ơn tình cảm của anh dành cho em lắm. Anh nói đúng, có lẽ chúng ta đúng là có duyên mà không nợ. Em cũng rất buồn. Nhưng biết làm sao được hả anh?

Ánh nhìn thương hại của Hải Thanh làm Anh Thư vừa buồn cười vừa tức giận. Cô tự nhủ với lòng mình rằng cô sẽ chỉ phải gặp mặt anh lần cuối cùng này thôi,vì vậy hãy cố gắng làm theo đúng những suy nghĩ và tình cảm của Hải Thanh để anh không bị hẫng. Hãy cố gắng, để sau này nếu có phải nhìn thấy anh, cô sẽ có thể quay ngơ mà không thấy ngại vì mình mất lịch sự.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Anh Thư đã khựng người lại vì Bảo Sơn đã

đứng đó tự bao giờ. Lấy vẻ thản nhiên, cô lạnh lùng đi vượt qua anh. Nhưng mới chỉ đi được hai bước, Anh Thư đã cảm thấy mình mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau vì bị kéo lại thật mạnh. Giằng ra khỏi tay Bảo Sơn, cô trừng mắt nhìn anh rồi quay người đi tiếp.

- Làm gì vậy? - Anh Thư gằn giọng khi bàn tay to lớn của Bảo Sơn nắm chắc cánh tay mình.

Bảo Sơn nói nhẹ nhàng:

- Vào phòng anh, chúng ta nói chuyện.

www.vuilen.com 178

Page 20: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Đến giờ làm việc rồi, tôi phải về phòng đây.

Anh Thư bối rối nhìn một vài đồng nghiệp đang hiếu kì nhìn hai người. Họ dừng hẳn lại như tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Chỉ một lát thôi. - Anh nài nỉ.

- Tôi phải làm việc.

Bảo Sơn im lặng nhìn gương mặt bướng bỉnh của Anh Thư. Như hết kiên nhẫn, anh mím môi, cương quyết cầm tay cô kéo đi. Anh Thư phát khóc vì xấu hổ khi thấy mình bị kéo đi lệch xệch như một đứa trẻ không biết vâng lời. Cô phản ứng lại bằng cách ngồi thụp xuống sàn, mặc kệ cho mọi chuyện muốn ra sao thì ra.

Bảo Sơn tủm tỉm nhìn gương mặt xụ xuống hờn giận của Anh Thư. Anh quay vào phía đám đồng nghiệp hiếu kì, vẫy tay và toe toét cười với họ. Giữa lúc Anh Thư bắt đầu tin rằng Bảo Sơn đã chịu thua sự bướng bỉnh của mình thì anh bất thần khom người, bồng xốc cô lên, đưa về căn phòng gần đó.

- Làm gì vậy? - Anh Thư hoảng hồn kêu lên. Cô nghe tiếng cười thích thú và vỗ tay hoan hô của đám đồng nghiệp, vừa xấu hổ vừa tức giận, có lẽ cô thấy ngượng nhiều hơn.

Vào trong phòng, Bảo Sơn buông Anh Thư ra và nhanh chóng khép cửa lại.

- Làm gì vậy? - Cô vừa hét nho nhỏ vừa vuốt lại quần áo mình.

- Đừng có hét lên như vậy. Anh đã nói rồi, em không thích hợp với bộ dạng hung dữ đó đâu. Em nhắm hung dữ nổi với anh không?

Bảo Sơn đặt nhẹ tay lên vai cô nhưng Anh Thư phủi ngay tay anh ra, mím môi nói:

- Đừng có anh anh, em em với tôi. Khó nghe lắm!

Câu nói và hành động của Anh Thư làm Bảo Sơn sầm mặt lại. Cô hơi hối hận về những lời mình nói mà cũng không hiểu tại sao bản thân lại lo lắng như vậy khi thấy vẻ mặt này của anh. Giọng cô bỗng trở nên thảm hại:

- Rồi mọi người sẽ không ngừng đồn thổi về sự việc ngày hôm nay. Cậu có ý thức được không hả?

- Tôi cóc thèm quan tâm! Tôi chán việc phải chịu đựng việc tình cảm, hạnh phúc của tôi phải phụ thuộc vào những lời người khác nói lắm rồi.

www.vuilen.com 179

Page 21: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Những lời Bảo Sơn nói làm Anh Thư nhớ lại những gì mà Hải Thanh đã kể với mình. Nhớ lại việc anh chính là người đã nói chuyện đó với anh ta, Anh Thư muốn nổi điên.

- Vậy còn cậu? Cậu tưởng mình là ai mà tự cho mình cái quyền quyết định tình cảm, hạnh phúc của người khác?

- Tôi như vậy khi nào?

Chính cậu đã nói với Hải Thanh chuyện Phan chết và Quang Bách bị tai nạn. Chính cậu nói với anh ta rằng người đàn ông đến với tôi sẽ gặp kết cục không tốt đẹp. Đó là lí do anh ta bỗng nhiên xa lánh và tránh mặt tôi. Cậu đừng có chối!

- Tôi không thèm chối! Tôi đã nói chuyện đó để anh ta tránh xa em. Em thấy tiếc tên đàn ông ươn hèn đó hả?

- Tôi không thích anh ta nên không thèm tiếc. Tôi chỉ tức cái hành vi quá quắt cuả cậu thôi. Ai cho cậu cái quyền đó hả? Cậu nói Hải Thanh ươn hèn, còn bản thân cậu thì sao chứ?

- Từng ấy tuổi còn để một đứa nít ranh xỏ mũi lợi dụng, thế không gọi là ươn hèn, là kém bản lĩnh thì là gì?

Anh Thư tức nghẹn lời. Bảo Sơn ngang ngược đến mức không thèm chối tội lỗi của mình. Rõ ràng là trong mắt anh, lời nói của cô không đáng một gờ-ram nào cả, Chính Bảo Sơn chứ không ai khác, lại đem yếu điểm đó của cô ra mà nói cho người khác biết.

- Ai cho cậu cái quyền đem chuyện của tôi đi kể lể như vậy chứ. Cậu có biết là tôi khốn khổ như thế nào khi có người nhắc đến chuyện đó không hả? Cậu có biết tôi căm ghét những ai nhắc chuyện đó đến cỡ nào không? Cậu cũng giống như bọn họ, cũng muốn làm tôi khốn khổ. - Anh Thư tủi thân, trào nước mắt: - Đã nghĩ về tôi như vậy, cậu còn nói yêu tôi làm gì?

Nước mắt của Anh Thư quả có sức mạnh ghê gớm, còn hơn cả loại axit có nồng độ đậm đặc nhất. Nó có khả năng bào mòn tất cả sự ngang ngược của anh, bản lĩnh cũng như sự lì lợm của anh. Nâng mặt cô lên, anh thở dài:

- Anh thừa nhận là mình đã làm việc đó. Anh làm vậy với mục đích để tên đó phải tránh xa em ra. - Anh nói cương quyết; - Để có được em, anh sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn.

Bảo Sơn dịu dàng lau nước mắt ướt nhoẹt trên má cô. Vươn tay, anh nhẹ kéo Anh Thư lại sát người mình. Cô liền mím môi, vung tay đánh mạnh vào ngực anh, vừa khóc vừa nói:

www.vuilen.com 180

Page 22: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Tôi chưa tha cho cậu đâu. Cậu mà còn ôm tôi một lần nữa, tôi sẽ đánh chết cậu.

Cú đánh của Anh Thư không quá mạnh nhưng nó cũng đủ đau để Bảo Sơn phải nhăn mặt lại. Anh giữ lấy bàn tay nhỏ của cô rồi nắm vai cô lắc mạnh:

- Đánh đi, đánh nữa đi. Ngực anh nè, em đấm mạnh đi. Từ khi yêu em là anh đã đánh mất con tim mình rồi. Em có đánh đến độ ngực anh tím bầm thì anh cũng đâu còn tim nữa mà vỡ.

Sao trên đời này lại có người ngang ngược và lì lợm đến thế? Anh Thư khóc nấc lên, chịu thua sự ngang ngược của anh. Bảo Sơn chỉ cần kéo nhẹ một cái, cô đã gục mặt trong lồng ngực vững chắc của anh. Xoa nhẹ lên lưng cô, anh áp môi mình lên mái tóc dài thơm của cô, cảm thấy mình bị xúc động mạnh.

- Anh muốn hôn em! - Bảo Sơn khẽ thì thầm.

Hàng mi dầy của Anh Thư cụp xuống và má cô ửng hồng. Có lẽ cô không hay biết rằng trông cô lúc này vô cùng gợi cảm. Cô khiến cho Bảo Sơn không thể dằn được mong muốn của mình, mà thực ra anh cũng đâu muốn phải dằn lòng mình lại. Anh nhìn cô dịu dàng trước khi cúi xuống.

Đây là nụ hôn của tình yêu, là nụ hôn Anh Thư chính thức thừa nhận. Ý thức được điều đó, Bảo Sơn thấy lòng mình rộn lên sung sướng. Và đôi môi mềm mại hơi hé mở của Anh Thư còn làm Bảo Sơn thấy sung sướng hơn nhiều.

Miết nhẹ lên môi cô, Bảo Sơn kéo dài cái hôn thật, nồng nàn, say đắm. Anh Thư có cảm giác quay cuồng, choáng váng, cơ hồ như đứng không muốn vững nữa.

Ngực Anh Thư phập phồng thật mạnh, Bảo Sơn nhìn sâu vào mắt cô và bật cười.

- Em vừa ngừng thở. - Mỉm cười yêu thương trước phản ứng ngây thơ ấy của cô, Bảo Sơn thì thầm thật nhỏ: - Em thật đáng yêu. Nhưng em đừng ngừng thở khi đang hôn như vậy.

- Tại sao?

- Vì nếu em làm như vậy, chúng ta sẽ không thể tiếp tục.

Chỉ sau một động tác của Bảo Sơn, Anh Thư đã thấy mình đang dựa lưng vào bức tường của căn phòng nhỏ. Cô cụp mi hồi hộp khi ngón tay của Bảo Sơn vờn nhẹ trên môi mình. Sau nụ hôn của anh, cô thấy mình dường như mềm ra thì phải.

www.vuilen.com 181

Page 23: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Đôi môi của Bảo Sơn lại cuốn lấy môi cô và làm cô ngây ngất. Môi anh dịu dàng miết nhẹ, như nài nỉ cô hãy hé môi ra và đáp lại. Anh Thư rụt rè ngậm lấy môi anh. Biểu hiện của cô làm Bảo Sơn vô cùng thích thú. Môi anh cuồng nhiệt chuyển động bên môi cô. Không giữ nổi sự chừng mực, Anh Thư cũng kiễng chân lên, quàng tay qua cổ anh dịu dàng đón nhận.

- Anh yêu em chết đi được!

Dứt khỏi nụ hôn, Bảo Sơn gục mặt vào tóc cô thì thầm âu yếm. Anh vuốt nhẹ tóc cô, mỉm cười mơ màng trong hạnh phúc. Phương pháp “ghen tuông” gì chứ? Anh chẳng cần phải miễn cưỡng bản thân mình, cũng không cần làm Anh Thư khốn khổ vì ghen bằng cô tiểu thư “cành vàng lá ngọc” đó. Chỉ cần anh và cô thành thật với lòng mình, hạnh phúc tự nhiên sẽ đến thôi.

Không biết anh còn đứng đó ôm cô đến bao giờ nếu như không có tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ.

Ông Bảo Thanh kiên nhẫn ngồi đợi trong quán cà phê nhỏ và khá yên tĩnh

gần công ty. Những tin đồn trong thời gian qua có làm ông chú ý, nhưng ông nghĩ đó đơn giản chỉ là những tin đồn. Nhưng có vẻ như vấn đề đang thực sự trở nên nghiêm trọng. Và ông nghĩ đã đến lúc mình phải làm cho rõ ràng mọi chuyện.

Xưa nay ông chưa khi nào can thiệp vào chuyện tình cảm của Bảo Sơn. Hơn nữa, từ trước tới nay, anh cũng chưa có vấn đề gì về tình cảm nghiêm trọng đến mức ông thấy cần phải can thiệp. Nhưng lúc này đây, ông Bảo Thanh tin rằng đã đến lúc trách nhiệm làm cha đối với đứa con độc nhất cần phải được thể hiện.

Bảo Sơn chính là đứa con ưu tú, đứa con duy nhất, là cục vàng... không đúng, phải nói là viên kim cương quý giá của vợ chồng ông. Nó xứng đáng với một có gái trẻ trung, xinh đẹp, tài đức vẹn toàn. Với vai trò là một người cha, ông không thể nào để Bảo Sơn đi vào ngõ sâu tăm tối, không thể để con trai ông mê muội bị quyến rũ bởi một đứa con gái nhiều tuổi hơn nó được.

Ngồi trầm ngâm bên tách cà phê đen đậm, ông Bảo Thanh đang hối hận vì mình đã không sát sao hơn trong việc quan tâm đến Bảo Sơn. Có nghe về những tin đồn được đồn thổi rùm beng trong công ty, nhưng ông đã thiếu nhạy cảm, thiếu quan tâm đến mức cho rằng nó chưa nghiêm trọng. Ông thậm chí còn chủ quan đến mức không thèm tìm hiểu người con gái, đối tượng đang được đồn

www.vuilen.com 182

Page 24: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

thổi cùng con trai ông là ai nữa. Mà Bảo Sơn cũng thật ngu ngốc! Đầu óc được mệnh danh là thiên tài của nó để đi đâu mà đến nỗi bị một đứa con gái lớn tuổi hơn “chăn dắt.” như vậy.

Bóng con gái mặc chiếc váy đen, áo trắng đang đi nhanh tới. Ông Bảo Thanh ngồi thẳng dậy như đã chuẩn bị tâm lí chờ đón ngườì mới xuất hiện.

- Cháu chào tổng giám đốc! - Anh Thư đứng trước mặt ông Bảo Thanh, rụt rè cất tiếng chào.

Đã từng gặp tổng giám đốc một số lần vào những dịp ông đi thăm các phòng ban và một lần khi ông triệu tập toàn thể nhân viên để nói lời chúc mừng nhân dịp Tết dương lịch, nhưng đối với Anh Thư, người đàn ông đường bệ này hoàn toàn xa lạ. Chính vì vậy, cô vừa ngạc nhiên, vừa hồi hộp khi ông bất ngờ hẹn cô như thế này.

- Cháu ngồi đi. - Ông Bảo Thanh nói thân mật.

- Dạ.

Anh Thư rụt rè ngồi ghế đối diện ông, đặt nhẹ tay lên đùi, dáng vẻ chờ đợi nghiêm nghị. Cháu đừng căng thẳng như thế. - Ông cởi mở: - Cháu uống gì? Cam vắt nghe? Các cô gái thường thích uống cam vắt cho đẹp da mà.

- Dạ.

Bình thường thì Anh Thư sẽ dễ dàng hòa đồng khi được nghe những câu nói thân thiện như thế này, nhưng không hiểu sao ngồi đối diện với ông, dù được nghe những câu nói vui vẻ như thế Anh Thư cũng không thấy thoải mái thêm chút nào. Có lẽ vì cô ý thức được vai vế của người đối diện cô chăng?

Đan hai bàn tay vào nhau đặt dưới gầm bàn, Anh Thư thẳng thắn:

- Thưa bác, cháu thực sự không biết lí do bác hẹn gặp cháu nói chuyện gì. Nếu cháu quá đường đột, mong bác bỏ qua cho cháu.

- Cháu không biết tôi hẹn cháu ra đây vì việc gì sao?

- Cháu chưa biết. - Cô thành thật.

Ông Bảo Thanh nhìn cô gái trước mặt ngầm đánh giá. Cô ta không thể nói là đẹp như hoa khôi nhưng nếu nói là ưa nhìn không thôi thì có vẻ hơi hạ thấp. Đôi mắt sáng, gương mặt dịu dàng. Trông cô khá trẻ so với cái tuổi hai mươi bảy của mình, nhưng dù rất có tình cảm với gương mặt dịu dàng khả ái của cô thì ông cũng không thể chùn bước trước những cái gì cần phải nói.

www.vuilen.com 183

Page 25: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Cháu có biết tôi là ai không?

- Dạ, bác là tổng giám đốc công ty cháu đang làm việc.

Anh Thư nhìn ông nghi hoặc và khó hiểu. Cô chưa biết lí do tại sao ông tổng giám đốc quyền uy của mình lại gọi ra quán cà phê nói chuyện như thế này. Nếu để nói về công việc hoặc phàn nàn về khả năng làm việc của cô thì phải là Hồng Nhung, người quản lí trực tiếp và địa điểm thì phải ở công ty mới đúng theo lẽ bình thường. Nhưng bằng cảm nhận, Anh Thư lo lắng và thấy không thoải mái khi phải tham gia trong một cuộc gặp bất ngờ và đường đột như thế này.

- Vậy chúng ta hãy thẳng thắn với nhau. Thời gian qua tôi có nghe một số tin đồn về chuyện của cháu với Bảo Sơn. Cháu có nghe về chuyện này không?

- Cháu biết là mọi người trong công ty đang lan truyền chuyện của chúng cháu. - Anh Thư hơi bất ngờ khi biết chủ đề mà ông muốn nhắc đến là chuyện này. Chưa biết người ngồi trước mặt mình là ai nên cô chỉ thấy ngạc nhiên mà thôi chứ chưa có thêm cảm nhận gì khác.

- Như vậy có nghĩa là chuyện đó không phải là những tin đồn thất thiệt phải không? - Ông Bảo Thanh hơi ngả người ra ghế. - Tôi đã hi vọng đó chỉ là những tin đồn. Nhưng theo như những gì cháu vừa nói thì có vẻ chuyện cháu và Bảo Sơn là có thật.

Sự nghi ngờ chầm chậm bò qua trí óc của Anh Thư. Cô liên tưởng đến một vài nét giữa hai người và tim bắt đầu đập mạnh trong lồng ngực.

Cháu cũng là một cô gái trưởng thành, vì vậy tôi muốn chúng ta thẳng thắn với nhau. Cháu đồng ý chứ?

- Vâng! - Anh Thư siết hai bàn tay chặt hơn nữa...

- Cháu có thể dừng lại không?

- Sao kia ạ?

- Tôi nghĩ là mình nói rất rõ. Tôi muốn cháu hãy dừng lại.

- Tôi muốn cháu là người chủ động dừng lại, như vậy sẽ hay hơn. Tôi biết tính con trai mình, công khai như vậy có nghĩa là nó rất nghiêm túc và thành thật. Nhưng cháu thử nghĩ đi, cháu và nó có xứng với nhau hay không? Cháu đừng hiểu lầm ý của tôi. Tôi không hề muốn nhắc tới chuyện môn đăng hộ đối, chuyện giàu sang hay nghèo hèn. Nhưng Anh Thư, tôi nghĩ cháu thừa biết hai đứa không tương xứng với nhau về cái gì.

www.vuilen.com 184

Page 26: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

Anh Thư thừa hiểu lí do tại sao ông Bảo Thanh muốn cô chủ động rút lui. Ông biết rằng ông sẽ gặp khó khăn khi buộc con trai mình rời xa cô và muốn trút gánh nặng ấy lên cô. Cô lấy can đảm:

- Nhưng cháu và Bảo Sơn...

- Yêu nhau chứ gì? - Ông Bảo Thanh ngắt ngang lời cô, cười nhẹ: - Tình yêu không phải là điều tuyệt đối đâu con gái ạ. Cháu hơn Bảo Sơn, con trai tôi những ba tuổi. Ba tuổi ấy nếu là ngược lại thì sẽ không thành vấn đề gì cả, đằng này... Ba tuổi ấy có ý nghĩa nhiều lắm đấy, Anh Thư à. Tôi nói điều này hơi tế nhị một chút, nhưng cháu đã lớn nên tôi nghĩ chắc cháu sẽ dễ dàng tiếp nhận. Phụ nữ mà, đến gần năm mươi là đã mãn kinh rồi, không còn ham muốn gì nữa. Nhưng cánh đàn ông thì không như vậy, tuổi ấy họ vẫn còn sung sức lắm. Cháu có tưởng tượng được rằng, khi cháu năm mươi tuổi, là một người phụ nữ cứng tuổi, thì Bảo Sơn mới chỉ bốn mươi bảy. Bốn mươi bảy, cái tuổi ấy đàn ông thành đạt và “nhu cầu” mạnh mẽ. Cháu có dám khẳng định nó sẽ tuyệt đối chung thủy với cháu? Hay sẽ lập “phòng nhì” ở bên ngoài?

Cháu chưa nghĩ xa đến như vậy.

- Vậy thì cháu hãy nghĩ xa đi là vừa. Tôi là đàn ông, tôi hiểu tâm lí của họ. Vì vậy tôi thực tâm khuyên cháu, nên chủ động rút lui để không tổn thương cho nhiều người.

Sau khi “đánh”, ông Bảo Thanh bắt đầu “xoa”:

- Coi như tôi cầu xin cháu. Tôi không thể ngăn cấm từ phía Bảo Sơn vì như vậy nó sẽ lên án và chống lại tôi. Cháu không muốn làm sứt mẻ quan hệ cha con của chúng tôi chứ?

Người đàn ông ngồi trước mặt cô là một người đàn ông rất biết dùng lời nói để ràng buộc người khác. Ông làm Anh Thư thấy mình trở nên thật thấp kém. Cha của người mà cô yêu đang xuống nước năn nỉ cô hi sinh tình yêu của mình, tránh xa con trai họ. Những người khác rơi vào tình huống này sẽ xử trí như thế nào?

Ông Bảo Thanh nhìn vẻ im lìm của Anh Thư và dường như hiểu được cảm nhận của cô lúc này. Dù không muốn “chơi xấu” bằng cách xoáy vào vấn đề nhạy cảm nhất nhưng ông cần phải tước hết sự lưu luyến còn sót lại cũng như lòng can đảm bám trụ cuối cùng trong cô. Ông Bảo Thanh đánh hạ con chốt:

- Cháu Vẫn không quên chuyện hai năm trước chứ?

Hơi bất nhẫn trước đôi mắt mở to hoảng loạn của Anh Thư nhưng cũng hài lòng vì đã trấn áp được cô như vậy, ông nói như để giải thích thêm:

www.vuilen.com 185

Page 27: Phần 9 Abookserver.vuilen.com/book/dauphaitinhco/dauphaitinhco9.pdf- Sao kia? Bảo Sơn bật cười nhìn gương mặt ngơ ngác của cô. Trông cô giống hệt một cô

Tác Giả: Thu Hương ĐÂU PHẢI TÌNH CỜ

- Vì nhân viên trong công ty này người ta chưa biết nên mới có thái độ ủng hộ hai người như vậy. Cháu có đoán được thái độ của họ khi biết được chuyện hai năm trước không?

Phải dùng đến cách này để tách cô con trai mình khỏi cô, thực tâm ông Bảo Thanh cũng thấy mình độc ác. Nhưng ông không thể chấp nhận cô được. Bảo Sơn xứng đáng với những cô gái trẻ trung và ngây thơ hơn nhiều.

www.vuilen.com 186