phẦn iii t -...

21
Tác Gi: Phương Dim THÁNG BY MƯA NGÂU PHN III Thy Hà ! Đang mi mê ngăm nhng cun tđinAnh ngvà Pháp văn, Thy Hà git mình, bi tiếng gi mang âm hưởng đặc bit. Bc kThy Hà nhìn lên, cô mĩm cười nhã nhn: - Chào anh trưởng phòng anh cũng có thú đọc sách à? Trnh Duy cười tht nh: - Đây là hiu sách quen, tôi thường ghé mua nhng loi sách phhc công nghthông tin. Còn Thy Hà cô mua sách ngoi ngà. Thy Hà cười cười: - Tôi mua my cun tđin cho em trai tôi Thng nhóc chê sách ca tôi va cũ cha li nhlà cu m ca nhà, nên thi Đảng phi chiu ly, để cu nhóc lo hc y mà. - Đã chn được chưa, cn tôi chn giúp không? Ming hi và không chđồng ý, Trinh Duy la cho cô hai cun tđin Anh - Vit vàVit - Anh. Chngười bán hàng bvô bch ni-lông xong, Duy nhging: - Tôi tng Thy Hà. Đừng tchi nhé, ko "quê độ", ti lm đó. Thy Hà chp mt: - Nhưng gia tôi và anh đâu phi thân thích nhn canh, mt công lm. Anh để tôi trtin. -Duy hi: - Ti sao li mt công? Thy Hà cong môi: - Tôi vn là người “ngang đầu cng c", anh chưa va chm tôi, nên chưa biết tôi dcnào đấy. Nhn quà ca anh, lmai mt anh vì phm, tôi mun nói anh thì "há ming mc quai". Tôi không ssếp, nhưng snân nghĩa lm. - Cô thng thng đến mc khiến tôi bt ngln thú v. Yên tâm đi, tôi rt công tư phân minh. Nếu tôi phm li, cô cvic phán xét.Tôi không tái đâu.. www.vuilen.com 35

Upload: others

Post on 23-Oct-2019

2 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

PHẦN III

Thủy Hà ! Đang mải mê ngăm những cuốn từ điểnAnh ngữ và Pháp văn,

Thủy Hà giật mình, bởi tiếng gọi mang âm hưởng đặc biệt. Bắc kỳ Thủy Hà nhìn lên, cô mĩm cười nhã nhặn:

- Chào anh trưởng phòng anh cũng có thú đọc sách à?

Trịnh Duy cười thật nhẹ:

- Đây là hiệu sách quen, tôi thường ghé mua những loại sách phụ học công nghệ thông tin. Còn Thủy Hà cô mua sách ngoại ngữ à.

Thủy Hà cười cười:

- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách của tôi vừa cũ chửa lại nhỏ là cậu ấm của nhà, nên thi Đảng phải chiều lụy, để cậu nhóc lo học ấy mà.

- Đã chọn được chưa, cần tôi chọn giúp không?

Miệng hỏi và không chờ Hà đồng ý, Trinh Duy lựa cho cô hai cuốn từ điển Anh - Việt vàViệt - Anh. Chờ người bán hàng bỏ vô bịch ni-lông xong, Duy nhẹ giọng:

- Tôi tặng Thủy Hà. Đừng từ chối nhé, kẻo "quê độ", tội lắm đó.

Thủy Hà chớp mắt:

- Nhưng giữa tôi và anh đâu phải thân thích nhận củ anh, mất công lắm. Anh để tôi trả tiền.

-Duy hỏi:

- Tại sao lại mất công?

Thủy Hà cong môi:

- Tôi vốn là người “ngang đầu cứng cổ", anh chưa va chạm tôi, nên chưa biết tôi dữ cở nào đấy. Nhận quà của anh, lỡ mai mất anh vì phạm, tôi muốn nói anh thì "há miệng mắc quai". Tôi không sợ sếp, nhưng sợ nợ ân nghĩa lắm.

- Cô thẳng thắng đến mức khiến tôi bất ngờ lẫn thú vị. Yên tâm đi, tôi rất công tư phân minh. Nếu tôi phạm lỗi, cô cứ việc phán xét.Tôi không tự ái đâu..

www.vuilen.com 35

Page 2: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Thủy Hà gật đầu:

- Là anh nói đó sau này đừng “tức khí” chửi tôi vô ơn là được.

Thủy Hà thật sự khiến Duy thích. Tiếc rằng giữa hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Dù chẳng chuyên ngành vi tính, Thủy Hà vẫn khiến anh và các kỹ sư trong máy “đau đầu nhưc óc” bởi cách làm việc, khả năng sáng tạo của cô. Hai người ra khỏi nhà sách, Trịnh Duy hỏi:

- Hà còn đi đâu nữa không?

- Có chuyện gì hay sao anh Duy?

- Không là tôi muốn mời cô ly nước.

- Hà không mua gì nữa, nhưng thấy vẻ ngần ngại của cô, Duy cười nhẹ:

- Cô ngại bạn trai cô hiểu lầm à?

Thủy Hà sờ vai:

- Anh biết bạn trai tôi à? Anh ấy là người rất thoáng và rất tin ở tôi. Tôi chĩ không muốn làm phiền anh.

Trịnh Duy mỉm cười:

- Phiền gì chứ. Ngày nghỉ nhằm vào ngày hê nóng nực thế này, về nhà nằm không ngủ nổi, bức trứt lắm. Tôi thưởng"ngồi đồng" ở quán cà phê hết buổi trưa lận. Hà đi cùng tôi nhé!

Thủy Hà gật đầu:

- Thôi được, tôi cũng muốn thử cám giác uống cà phê buổi trưa, coi nó thế nào. Nhưng tôi nói trước, không thể ngồi đốn tận hoàng hôn xuống đâu. Tôi còn nhiều việc phải phụ gia đình đó.

- Cám ơn Hà. Quên nửa, Hà đi xe gì?

- Đi bộ.

- Hả! Nhà cô gần đây sao?

Duy hỏi và nhìn quanh quất.

Thủy Hà cười:

- Thị trấn bé bằng bàn tay, đi bao nhiêu bước chần đâu. Mỗi lúc ra đương cứ phải đẩy xe rồi đội mũ bảo hiểm, tôi thấy mệt mỏi lắm, nên đi bộ cũng là một cách thư giãn của tôi.

Đúng là một cô gái luôn có ý thích ngược đời.

www.vuilen.com 36

Page 3: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

-Vậy Hà lên xe tôi chở. Tôi biết một quán cà phê khá yên tĩnh cho một thời điểm nóng.

- Chà! Trưởng phòng cũng văn vẽ quá nhỉ!

Trịnh Duy chỉ cười Anh đưa Hà đến quán cà phê. Chủ quán là gã bạn học thời trung học phổ thông với anh. Nhà hắn và nhà anh ở tận Bà Rịa. Chả biết ma xui quỷ khiến gì, sau tám năm, anh và Huấn 1ại đụng nhau ở Đồng Nai.

Từ nửa năm nay, Duy trở thành khách quen của "Vườn xưa".

Ngang quầy hàng, Hà nghe uống chủ quán hỏi Duy:

- "Em"của mày hả? Giấu kỹ thật! Hóa ra đứa nào cũng lầm vẻ bề ngoài lạnh như đá của mày. Xinh thiệt!

Hà nóng mặt: Cô muốn đính chính ghê gớm, nhưng nghe Duy nói:

- Cô ấy là đồng nghiệp của tao, không phải "một nửa cuộc đời đâu". Mày đừng nói lung tung.

Kéo ghế cho Hà ngồi, Duy từ tốn:

- Hà uống gì?

- Cho Hà ly cà phê đá

Sao không là sinh tố?

- Tại sao phải là sinh tố? Con gái không thể uống cà phê à?

- Hà bắt bẻ. Tôi không giống bạn gái anh đâu, họ nghĩ mình cần được nâng niu, chiều chuộng nên luôn miệng bảo:

Em không biết uống sữa, không biết uống cà phê! Thực tế thì, khi không có đàn ông bên cạnh, họ uống được cả rượu ngoại nữa.Tôi chúa ghét sự dối trá.

-Trịnh Duy bật cười:

-Tiếc rằng tôi chưa có bạn gái, hồi sinh viên phải lo "cơm áo gạo tiền, để không phải mì tôm mỗi ngay, nên thật lòng, tôi không có thời gian dành cho tình cảm nam nữ. Bây giờ tôi vẫn sô lô, bởi con gái bây giờ phần đông không thích quen bọn đàn ông chưa đủ sự nghiệp nuôi gia đinh như tôi. Thủy Hà chặm rãi:

- Tôi nghĩ là do anh kén chọn quá thôi.Cuộc sống có khi này khi khác, đâu phải ai cũng giàu hay chặt vật suốt đời.

www.vuilen.com 37

Page 4: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

- Cám ơn em đã cho tôi chút... hy vọng.

-Thủy Hà trợn mắt:

- Anh nói vậylà sao?

- Trịnh Duy cười cười:

- Không sao cả. Tại tôi mặc cảm ghê lắm. Bạn bè học chung hầu hết đã vợ con để huề. Tôi vẫn lay lắt bên lề cuộc sống. Vì tôi luôn bị cuộc hôn nhân của anh tôi ám ảnh. Anh tôi đã yêu và lấy được người anh yêu. Ban đầu thì mọi việc đều hạnh phúc, vui vẻ cả. Nhưng rồi, anh tôi bị mất việc, kinh tế gia đình chuyển qua vai chị dâu tôi. Chị tôi làm rất tốt trách nhiệm "cơm áo gạo tiền'' cho chồng con. Và anh tôi thì thoải mái xài tiền, hơn cả khi anh phải đi làm nữa. Cho đến ngày anh tôi phát hiện ra chuyện tồi tệ của vợ. Những đồng tiền anh xài là nhờ vào "tài" bán thân cho sếp của vợ mình. Anh tôi đã nổi điên chuyện không muốn cũng xảy ra. Bây giờ gia đình anh tôi đã tan nát hết. Anh tôi sau những giờ làm việc lại ghé vào quán, uống rượu tìm quên. Khổ nỗi quên đầu không thấy, chỉ thấy anh triền miên buồn. Thật tội... .

Thủy Hà bối rối:

- Xin lỗi, Hà đã vô tình khơi vào nỗi buồn của anh.

- Trịnh Duy nhẹ tênh:

- Anh em ''kiến giải nhất phận. Anh Hai tôi không sống với tôi. Anh vẫn ở Sài Gòn, vẫn có một căn nhà để đi về, nhưng căn nhà thật vắng lạnh.

- Anh chị ấy được mấy cháu, hả anh?

- Chỉ một đứa con gái, năm nay vào lớp 6. Con bé ở với anh tôi. Tuy say xỉn thế, nhưng với con gái, anh vẫn rất tròn trách nhiệm.

Duy chợt cười:

- Hà uống nước đi. Tôi giống đàn bà quá phải không? Tự nhiên than vãn chuyện gia đình. Hà thông cảm nhé Thủy Hà mỉm cười:

- Tôi thì nghĩ, anh đang cần người để tâm sự nên anh mới kể tôi nghe chuyện gia đình anh. Bây giờ có lẽ tôi phải về kẻo mẹ tôi đang chờ tôi ở nhà.

- Tôi đưa em về.

Thủy Hà từ tốn:

- Không cần đâu anh Duy. Tôi đi bộ về được rồi.

www.vuilen.com 38

Page 5: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

- Từ đây về nhà em, không gần lắm, tôi phải đưa em về, nếu không tôi chẳng yên tâm.

Thủy Hà đành leo lên xe của Duy. Buổi trưa, con đường thị xã không ồn ào như ở thành phố, và thời tiết thì vẫn nắng gay gắt. Hà cười một mình cô phát hiện ra trưởng phòng của cô thật sự không lạnh lùng như bề ngoài của anh.

Qua kiếng chiếu hậu, Duy ngơ ngác trước vẻ mặt rạng rỡ của Hà. Mỗi khi cô cười cô như quyến rũ hơn, đẹp hơn lên rất nhiều. Trái tim Duylỗi thêm nhửng nhịp tim dù biết là vô vọng. Mải suy nghĩ, Duy cho xe chạy qua khỏi con hẽm vào nhà Thủy Hà.

Hà đập vai anh, nói nhỏ:

- Dừng lại, anh Duy! Chạy quá rồi!

Duy thắng gấp, chiếc xe chồm lên, giật mạnh khiến Hà chúi đầu vào lưng Duy. Cô đỏ mặt bởi sự va chạm vô tình này. Ngoài Viễn Đông, cô hầu như không bao giờ leo lên xe của con trai. Hôm nay, Duy là một ngoại tệ.

- Đến rồi hả?

- Quá một đoạn rồi, nhưng không sao, Hà xuống đây được rồi. Cám ơn anh Duy về ly cà phê và cho Hà quá giang xe nhé. Tôi hứa sẽ khao lại anh một ly trà... đắng hơn ly cà phê vừa rồi gấp... ba lần. Bye nhé!

Thủy Hà nhoẻn cười. Bước chân cô lấp loáng hoa nắng. Nắng vẫn đua chen bên những chùm phượng vỹ nở muộn, đang đỏ rực, cuoi hê. Trưa hôm sau, Thủy Hà đang làm việc thì có điện thoại của bé Hồng Ngọc - Em gái chị Hồng lam. Từ ngày về nhà, Thủy Hà giữ lời hứa với chị lam, đều đặn hai tuần một lần, Hà đều xuống thăm ba mẹ chị lam. Họ đều già cả và người mẹ thi đau ốm triền miên. Có lẽ vì hoàn cảnh gia đinh Hồng lam đã liều lĩnh phạm tội.

Buổi chiều, Hà xin phép nghỉ, cô chạy xe lên Ngã ba Dầu Giây. Hồng Lam trước khi nhận tội tham ô tài sản đã kịp xây được căn nhà nhỏ. Ba chị lam đi bán vé số trên thành phố, lâu lâu mới về thăm vợ con. Dù vất vả, hai ông bà vẫn cố gắng nuôi chị lam học hết đại học. Ra trường,lam được nhận vảo công ty Xuất nhập khẩu, với cương vị kế toán trường. Mỗi ngày,Lam luôn phải dàn cánh xóa dấu vết cho các sếp lớn mỗi khi họ rút tiền ngân quỹ ra tiều xài Hồng lam không thể mãi là thánh.Vì thế, lam đã ầm thầm kiếm vốn riêng. Ăn mặn tất khát nước. Chuyện gì tới ất phải tới...

-Thủy Hà thở dài. Cô nhớ những ngày li gắn ngủi trong phòng tạm giam, một Hồng lam không hề độc ác, luôn ân cần khuyên cô nhữ, điều hay lẽ phái ở

www.vuilen.com 39

Page 6: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

đời. Vậy mà, cuộc sống đã quá nghiệt ngã, sự nghiệt ngã luốn dành cho kẻ nghèo túng...

-Ngọc ơi, Ngọc.

Thủy Hà dừng xe trước cổng và gọi nhỏ. Một lát sau, Hồng Ngọc chạy nhanh ra, cô bế Chị Hà! Chị nghỉ làm chiều à?

Thủy Hà cười:

- Chị tin mẹ bệnh, em biểu chị yên tâm được à? Mẹ đâu rồi em?

Hồng Ngọc rơm rớm nước mắt:

- Dạ, mẹ em trong nhà. Hồi chị lam còn ở nhà, mẹ em vẫn thường than đau chân, nhức xương. Mỗi lần như thế, mẹ em đều chăm cứu là đở. Nhưng chả hiểu sao, hồi sáng nay, mẹ không đứng dậy được. Em phải nhờ mấy chú bên xóm phụ em đưa mẹ ra bệnh viện, vừa về nhà đổ chị.

- Thủy Hà xách hai bịch xốp khỏi giỏ xe, cô đưa cho Hồng Ngọc.

- Chi đi vội, nên đii mua được ký đường, vài hộp sữa chữa bệnh loãng xương cho người lớn tuổi, thêm ít lốc nước yến. Em nhớ cho mẹ uống đủ, để mẹ khỏe, Còn bịch này là bột ngọt, dầu ăn, xà bông chị mua cho em, cất đi nhé, cũng đừng xài hà tiện. Để chị vô với mẹ Hồng Ngọc rưng rưng:

- Chị đâu dư dả gì, lần nào đến thăm mẹ em, em, chị cũng mua đồ cho nhà em. Chị rất với mẹ em em quá. Vậy mà người ta bảo mấy người tù chả tốt lành gì. Em thấy cuộc đời thật bất công. Hồi chị em còn đi làm nhà em chả mấy ngày vắng khách, họ đốn để nhờ chị em giúp chuyện này chuyện nọ.Khi chị em bị bắt, người ta một câu hỏi thăm cũng không thấy,còn làm như chị em bị bệnh cùi hủi, đến nhà sẽ bị lây ấy. Chán lắm Thủy Hà nhẹ tênh:

- Việc của em bây giờ là học cho giỏi, phụ chị em chăm sóc. Những gì không động chạm đến cuộc sống nhọc nhằn của mình em bỏ mặc ngoài tầm mắt, đừng nhìn, đừng cắn đắng nhé. Thời gian sẽ chứng minh cho lòng người trắng đen em ạ.Thủy Hà bước vào căn phòngcủa người mẹ Bà Hồng nằm trên giường, nét mặt hằn nỗi chịu đựng mệt mỏi vì những cơn đau. Nghe tiếng chân người, bà Hồng hỏi thật nhỏ:

Ngọc hả con? Rót giùm mẹ ly nước, mẹ khát quá Thủy Hà nhanh tay rót nước vào chiếc ly,cô bừng đên bên giường, cô nhẹ giọng:

Mẹ để con nâng mẹ dậy, uống nước, chút nữa bé Ngọc pha nước cam cho mẹ uống. Bà Hồng nhìn lên:

www.vuilen.com 40

Page 7: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

-Là con hả Thủy Hà? Sao con biết mẹ bệnh mà đến. Con không đi làm à? Dạ. Bé Ngọc gọi điện cho con. Con nghỉ một buổi đâu có sao. Không biết thì thôi chứ biết mẹ bệnh con làm sao yên tâm ở nhà Bác sĩ nói gì hả mẹ?

Bà Hồng nghẹn đắng:

- Bệnh thần kinh tọa, khó chữa lắm con à! Mẹ bây giờ đi lại rất khó khăn, không chống gậy, không có người kế một bên, sống đau đớn thế này, làm khổ mình đã đành, còn khiến con cái khổ theo mẹ đau lòng.

- Ba nuôi chị lam biết mẹ mắc bệnh này không?

Ông và con lam không biết gì hềt. Hồi con lam ở nhà, mẹ chỉ đau sơ sài, mỗi khi trở trời mới đau nhức. Con đừng cho nó biết mẹ đã không thể cho nó nỗi khổ giờ nó nghe bệnh mẹ, nó buồn tôi nghiệp lắm sức con gái? chịu đựng có giới hạn, lỡ đau ốm thì khổ nữa.

Thủy Hà thở dài:

- Con biết mình phải làm gì mà. Mẹ đừng lo quẩn nghe mẹ. Không có mẹ, chilam, bé Ngọc sẽ khổ lắm. Chị lam thành án rồi, án ba năm, cải tạo tốt chị sẽ dược về sớm mẹ ạ. Mẹ nhất định phải gắng lên, mẹ nhé.

Bà Hồng khắc khoải:

- Số con Lam vất vả, nhọc nhằn. Nó học rất giỏi, nhưng gặp phải cảnh gia đình thiếu trước hụt sau, cha mẹ yếu ốm, em dại, nó đâu dám thương ai. Mỗi khi nhìn con người ta lại đau lòng xót xa cho phần. Đôi có cặp, mẹ lại đau lòng xót xa cho phần con mình. Tủi thân mẹ nghèo, xót cho con bèo gia đinh Hồng lam hai lần từ chối lời cầu hôn hẹnhò, yêu thương. Giờ nhà hết dột, nắng hết soi, cơm không còn ăn độn khoai lang, khoai si ở không cò năn đọn khoai lang khai mi, tấm áo cha lành mẹ con gái ải nuốt cơm tù chan trong nước mắt. Thà nó ăn chớ đành, đằng này ông sếp ăn óc, nó Phải đổ võ Người ta ăn vàng nhụy bạc chút rơi chịu kiếp tội tù. Càng nghĩ càng đứt từng khúc ruột con ngậm ngùi. Cô thương chị lam,càng hiểu vì đâu Lam phải cho cô gái vào tuổi hai mươi lăm không?

Thủy Hà an ủi bà Hồng:

Con sẽ bàn với bé Ngọc, mời thầy thuốc về châm cứu tại nhà cho mẹ. Tốn một chút mẹ đừng tiếc nhé. Mẹ càng nằm một chỗ, chị lam biết, chị làm sao yên tâm Bà Hồng rưng rưng:

- Hồng lam đã không lầm khi nhờ con chăm chút gia đình. Mà con nói con Ngọc, đừng gọi ba nó, cứ để bình tầm đi bán được thêm chút nào tốt chút đó. Về đây bán lắm, sống không nổi đâu. Con đừng lo khi đau đớn, mẹ nhìn các con

www.vuilen.com 41

Page 8: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

cực theo mẹ, mẹ nghi bậy chớ làm cao mẹ đành lòng bỏ cấc con ở lại cõi đời còn nhiều đắng cay này.

-Thủy Hà rời nhà bà Hồng, đường phố đã lên đến. Giờ này nhà, chắc ba mẹ cũng đang sốt ruột lo lắng cho cô.

Thủy Hà sựng bước. Cô tĩnh đi vòng cửa bên hông nhà để không phải trả

lời những cầu hỏi của ba mẹ. Cô không sợ việc cô đi làm về trễ. Cô lớn rồi, ba mẹ không cấm cần và rất tin tưởng cô. Nhưng hiện tại Hà chỉ muốn nằm và ngủ một giấc. Mệt mỏi khiến đầu Hà đau nhức từng cơn. Cô định lười biếng trốn ăn, trốn tắm, về phòng ngủ luôn. Nhưng những âm thanh vọng ra từ phòng khách những nhát búa đập vào đầu Thủy Hà nhói buốt. Cô chau mày Tiếng của Quốc Tuấn, nó đang nói đến cô bằng âm thanh đầy giận dữ: Ba mẹ biểu con phải làm sao, tự nhiên con đi đâu cũng bị tụi bạn dê bỉu, gọi con là đứa em của một phạm nhân.

Vân Du chua chát:

- Bộ mày không biết đấm vào mỏ tụi nó vài cái à?loại ăn nói mất dạy ấy cứ bẻ gãy hết răng tụi nó đi. Ở nhà có bao giờ mày chịu thua chị mình. Bây giờ chỉ vài cău châm chích của tụi nó, mày đã co vôi. Đi tù thì sao hả?

Chị Hai bị oan rõ ràng nên được người ta tha rồi, tại sao mày phải im chứ.

- Chị nói hay lắm! Bộ em khùng đâu mà im lặng, nhưng đánh tụi nó lúc này, em chán lắm. Nhỏ My với thân em như vậy, bây giờ nó cũng làm mặt lạnh với em, thấy mà tức. Tất cả cũng tại ba cả.

Ông Sâm hét nhỏ:

- Thằng này mất dạy từ khi nào vậy hả? Mày đổ lỗi cho tao là sao? Bộ tao muốn xấu xa hay sao.

Giọng Quốc Tuấn đặc quánh:

- Không phải ba thì còn ai trong nhà này đủ quyền viốt đơn cho chị Hai vào trại. Người ta tin là chị Hai bị người ta ghét nên tìm cách hại chị ấy chứ con thì không tin. Bởi chính tai con nghe ba và bà Phấn bàn với nhau. Bà ta không hề biết mặt chị Hai tròn méo ra sao, chi nghe tin Viễn Đông thương chị, bà ta:đã cuống lên loại người khinh người như cỏ rác ấy, bả chỉ sợ chị Hai theo con bả,

www.vuilen.com 42

Page 9: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

rồi bòn tiền của ông ĐÔng về nhà, nên mới bàn mưu tính kế cho ba tiền. Dù ba chưa mất hết lương tâm bán chị Hai vào tay tú bà thì hành động của ba cũng không thể tha thứ.

Ông Sâm quát to:

- Thằng trời đánh kia, mày câm cái miệng lại cho tao nhờ. Hùm dữ còn không ăn thịt con. Thủy Hà là con gái tao, là cha nó, tao đâu táng tận lương tâm bán con như mày nói. Con Hà nó bị người ta ''ghen ăn tức ở''...

Tiếng mẹ cô nghẹn đắng:

- Kìa ông, tôi lạy ông... đừng làm mọi việc rối thêm.

Vân Du chậm rãi:

- Mẹ, hãy để ba con nói. Ba nói như thế là ba biết chị con bị người nào đó hại?

ông Sâm gắt lên:

- Hai đứa này, thật là không biết trời đất gì hết. Tự nhiên kết tội cha mình. Các con phải biết Thủy Hà nó không phảI là chị ruột của các con. Vần Du bàng hoàng:

-Lạy trời? Ba không nói điên hả ba.

Mẹ cô thê thảm:

- Các con đừng nghe ba con nói bậy.

Bên ngoài, đất dưới chân Hà như nứt ra, tai cô bùng nhùng bởi điều cô vừa nghe. Có lẽ nào sự thật là như vậy?

Vân Du hỏi cuống quít:

- Mẹ! Sự thật có phải như ba con nói không?

Giọng người mẹ sũng nước: Phải thì sao hả con? Khi gia đình ta, mấy năm gần đáy thoát khổ cực đều nhờ vào sự cần cù, hiếu thảo của Thủy Hà! Ba con là người đàn ông ham chơi. Hồi ở quê, ông chăm chỉ hiền lành. Ai dè cuộc sông thanh thi đã cuốn ông vào vòng xoáy cờ bạc, cá độ vào sự ăn mày của những con số đề ma quỷ, biến cha con từ một nông dân hiền lành thành con ma men, con quỷ cờ bạc, nợ nần ngập cổ ngặp đầu

Vân Du đắng ngắt:

- Vì nợ mà ba đã bán đứng chị Hai con,đúng không? Bà ta cho ba bao nhiêu? Tại sạo ba đành đoạn làm chuyện vô lương tâm như vậy? Cho dù sự thật chị Hai không là con ruột của ba, nhưng từ khi con hiểu đạo nghĩa ở đời này, con đã

www.vuilen.com 43

Page 10: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

thấy chị Hai con sống rất trọn đạo hiếu thảo. Con và thằng Tuấn chưa tự lo tự lập được gì cho bản thân, tất cả đều nhờ chị Hai làm lụng gầy dựng lên, gia đình mình đang dần dần thoát nghèo. Vậy mà ban đành hại chị Hai vào con đường tủi nhục vậy sao ba? Ba thật không xứng với sự tôn trọng của tụi con.

Quốc Tuấn kêu lên:

- Chính ba là người đâm vào tim tụi con những nhát dao trí mạng, chính ba dồn chị em con đến chỗ tương tàn nghi ky cấn xé nhau.

-Tại sao vậy ba?

Tai Thủy Hà ù đặc. Cô cấn chặt răng để kềm tiếng thét đang muốn trào ra. Bịt chặt hai tai, Hà cố lê từng bước về phòng. Buông người dưới nền nhà, cô vô đầu tóc, cảo cấu quằn áo như người lên cơn điên. Đau đớn và tủi phận, nhưng cô không thể bật thành lời, để chất vấn cha mẹ như Tuấn như Du... Cô không phải là con ruột của ba mẹ? Không thể nào đâu.

Hà bật dậy. Không là con ba mẹ, vậy cô là con ai chứ? Và bà Phấn mẹ của Đông nữa, tại sao bà ấy lại nhúng tay vào chuyện này? Cô và Đông yêu nhau, nhưng chưa một lần cô bước chân vào cổng nhà anh... Đông hết năn nỉ rồi giận dỗi cô cũng mặc kệ. Cô tủi phận gia đình nghèo. Cô nghe người ta nói về bà Phấn không thích người nghèo. Cô không thể vì yêu mà bất chấp việc mẹ Đông khinh khi gia đình cô. Cô biết rất rõ về mẹ anh. Nhưng bà Phấn thì chưa hề giáp mặt cô một lần. Cô tự hứa, khi nào cô có sự nghiệp trong tay, cô mới tới nhà Đông.Cô phải đứng ở thế đứng cao hơn người mẹ ấy... Vậy mà, mọi người đã phá vỡ lòng tin trong cô. Tại sao đẩy cô vào vòng tù tội.

Thật ra, bà Phấn thuộc loại đàn bà nào? Bà ta muốn cấm cản con trai, bà cứ thẳng thừng gặp cô để đe dọa và ngăn cản. Vì tự ái, cô nhất đinh sẽ rút lui thôi. Thậm chí, bà ta đủ tiền để thuê bọn côn đồ hành hung cô. Cô đâu phải kẻ hám tiền tham danh. Cái gì không nằm trong bàn tay của mình, cô nhất định để nó tự trôi đi. Tại sao bà ta phải tốn tiền, tốn công dàn dựng, mượn dao giết một lần cả tình mẫu tử, lần tình yêu trong cô? Chả lẽ giữa cô và bà ta, có một mối hận thù nào đó?

-Thủy Hà! Con về rồi hả con?

Tiếng mẹ cô lo lắng ngoài cửa phòng, giọng bà sũng nước mắt. Thủy Hà nhắm mắt. Chuyện không muốn, cô cũng nghe tất cả rồi. Cứ coi như cô vẫn vô tư, chả hề biết chuyện xảy ra,để coi cha mẹ, chị em những người cô quý yêu bao năm, còn dựng tiếp màn kịch gì bay hơn nữa.Cô không thể hỏi thẳng mẹ. Bởi như thế thật tàn nhẫn.Mẹ rất thương cô chưa khi nào mẹ tỏ ra "đứa thương đứa ghét". Cả ba đứa con, mẹ đều thương đều xót như nhau. Hãy bình tâm. Và hãy tự mình tìm lấy câu trả lời riêng. Lòng dặn lòng là vậy Thủy Hà lau nhanh

www.vuilen.com 44

Page 11: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

những giọt nước mắt. Vừa đưa tay dụi lia dụi lịa lên mắt, cô vừa ngoác miệng ngáp.

- Hỏi mẹ, khi bà đẩy cửa vô:

- Mẹ tìm con có chuyện gì à?

Bà lầm nhìn chằm chằm vào mặt con gái. Mắt nó mọng ướt thế kia, chắc chắn nó vừa khóc lẽ nào nó đã nghe tất cả?

Bà nhẹ giọng:

Con sao vậy? Mắt con đỏ kè à?

Thủy Hà cười gượng:

- Con không sao. Hồi đi về gió ngược dụi bay vô mắt, con dụi mãi, nên mới bị sợng mắt đỏ mẹ.

-Bà Sâm lại hỏi:

Con về hồi nào, sao im re vậy? Đã cơm nước gì chưa mà ngủ dạ, con về hơn tiếng rồi. Hôm nay con lên nhà chị lam, nên vừa mệt vừa buồn ngủ, con tính nằm một chút, đỡ mệt rồi mởi đi tắm và ăn cơm. Ai ngờ con ngủ quên. Mẹ không gọi, dám muỗi ăn thịt con cũng ngủ luôn đến sáng quá. Mẹ, có chuyện gì hay sao, con thấy mẹ có vẻ căng thẳng bất an?

Cô ôm vai bà Sâm, cố che giấu tâm trạng mình Lạy trời phật! Mong người rộng lòng từ bi, tha thứ cho tội lỗi của chồng con. Xin người đừng để Thủy Hà của con nghe thấy những lời đau lòng. Con luôn coi Thủy Hà là máu thịt của con". Bà Sâm khán thầm trong bụng. Bà cười gượng:

- Không có gì đâu con gái. Tại mẹ ở nhà,mà không thấy con về, nên mẹ hơi bị bất ngờ thôi. Cấm con đoán mò đó.

-Vâng! Con chẳng thích đoán mò đâu mẹ ơi. Khi nào thích con cứ hỏi thẳng là xong vừa thoải mái đầu óc, vừa đỡ tốn công suy nghĩ. Mấy giờ rồi hả mẹ? Bụng con sôi lục bục, tay chân thi run lẩy bẩy y như người trúng phong, ăn nhằm cẳng gà vậy.

Bà Sâm tin ngay lời Thủy Hà, bà nạt đùa:

- Cha cô! Đói bụng thì nói đói bụng, bày đặt màu mè, hoa lá cành. Con tắm rửa rồi xuống bếp, mẹ hâm nóng lại nồi canh cua rau đây món ruột của con, bỏ không ăn sáng mai lại tiếc đó.Thủy Hà reo nhỏ:

- Có cà ghém, mắm tôm không mẹ?

www.vuilen.com 45

Page 12: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

- Gớm nữa! Nên nhớ con là dân "Nam kỳ" chính gốc, không phải dân ''Bắc kỳ mà lúc nào cũng canh cua, cà ghém mắm tôm nhé.

- Xưa rồi mẹ ơi. Thời nay, Bắc Trung Nam gì cũng khoái món canh cua rau đay, món rau muống luộc chấm mắm chanh ớt, tuốt luốt đó mẹ à. Mẹ nhớ đun cho nóng lại. Con nhất định phải ăn hết ba chén cơm cho mẹ ngạc nhiên coi.

Bà Sâm nào biết,đứa con gái bà chăm chút ẵm bồng suốt hai mươi bốn năm, chưa một lần dối mẹ chuyện lớn nhỏ. Nhưng hôm nay, con gái đã biết giấu kín tâm tư của mình, nuốt ngược nước mắt tủi hờn vào sâu trong tim. Thôi đành, không sanh, ba mẹ cũng có công dưỡng dục cô hai mươi bốn năm. Hãy cứ làm con ngoan nhé Hà.

Khi trở vào phòng, mẹ nào hay con gái mẹ suốt đêm nay thức trắng, để một lần biết đêm quá dài, đối với đời con gái đầy đớn đau.

Buổi sáng soi gương, Thủy Hà giật mình mắt cô sưng húp không biết phải liếc sao đây?

-Vân Du nhìn xoáy vào mặt Thủy Hà, khi cô đang tắt xe ra:

- Chị Hai!

Thủy Hà dừng bước:

- Gì vậy, Vân Du? Muốn xin chị Hai phải không? Bao nhiêu hả em?

Vần Du đăng đắng:

- Em không xin tiền. Chị Hai đau mất đã nhỏ thuốc chưa?

Thủy Hà cười nhẹ.

- Hôm qua chị lên Dầu Giây gió ngược, đường mùa nắng bụi mù trời, chị không đeo kiếng. Suốt đêm mắt xốn khó chịu lắm, dù hồi sáng chị đã lấy thuốc nhỏ rồi. Vẫn còn xốn lắm, cô bác sĩ ạ.

Vân Du nhẹ tênh:

- Vậy à! Con mắt là cửa sổ tầm hồn, chị phải cẩn thận, kẻo đau vài ngàylà mệt lắm đó. Hôm qua chị đi, không cho anh Đông biết, anh ghé nhà hỏi, em không biết chị điên nhà chị lam, nên nói chị đi làm chưa về thôi.

- Cám ơn em,lần sau chị sẽ lút kinh nghiệm. Bây giờ đi nhé.

Thủy Hà dúi vào tay Vần Du hai tờ năm chục ngàn:

- Em cầm lấy, cần gì có tiền mua ngay Công việc chị đang làm lương gấp đôi lương kế toán,lại thoải mái, không lo sợ thầm thụt két sắt, chị đủ sức lo cho em. Ráng thi luôn bằng C Anh văn luôn đi. Cần chị hỗ trợ điều gì, em hãy nói nhé.

www.vuilen.com 46

Page 13: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Vân Du kêu lên:

- Chị Hai! Em không cần mua gì thiệt mà. Chị Hai...

- Chị từng là sinh viên, chi hiểu rõ những quan hệ tình cảm bạn bè. Cuộc sống luôn thực dụng một cách chua chát, tàn nhẫn, nhưng ta không thể phủ nhận. Sẵn tiền trong người em sẽ tự tin hơn khi ra ngoài. Cầm lấy đi Vân, nếu không chị giận đó.

Câu nói của Thủy Hà chứa đầy ẩn ý. Vân,Du không tin vào lời giải thích của chi Hai, nhưng cô không thể tự tay tháo kiếng khỏi mắt Hà. Chẳng lẽ chị Hai đã nghe được chuyện hồi tối? Trời ạ! Nếu như thế thi thật kinh khủng cho chị.Và đêm qua chắc chị Hai thở thầm đớn đau hơn ngàn lần bi quang tay vào trại.

Vân Du phải làm sao để gánh bớt nỗi đau cho chị, gánh bớt tội cho cha mình? Để mãi mãi Thủy Hà vẫn là người chị kính yêu của cô Thủy Hà không đọc được suy nghi trong lòng em gái "khác máu, tanh lòng''. Cô chạy xe tới công ty, tâm trạng thật nặng nề.

Vừa dừng xe nơi cổng, cô đã thấy Đông chờ sẵn. Anh nhìn cô một lúc, mới hỏi chậm:

-Chiều qua em đi đâu vậy Hà?

Thủy Hà nhẹ giọng:

Mẹ chị lam bệnh, em lên nhà thăm mẹ.

Viễn Đông kêu lên:

- Em một mình đi lên tận Dầu Giây à? Em có biết đoạn đường ấy dạo này liên tục xảy ra tai nạn không? Em thật là liều lĩnh.

Thuỷ Hà thỡ dài:

- Con người ta đều có phần số cả anh ơi. Muốn chết không phải dễ. Sợ chết, cả ngày ở lỳ trong phòng vẫn chết.

- Hôm nay em nói chuyệnlạ thế nào ấy, không giống tính cách em xưa nay chút nào. Còn nữa, mới sáng sớm đã đeo kiếng râm Thật ra đã xảy thêm chuyện gì vậy à? Thủy Hà khâm phục sự tinh tế của Đông Bình thường cô cũng không giấu anh chuyện gì cả. Còn giờ đây, cô biết phải chia sẻ với anh thế nào nhỉ?

Đông hỏi cô:

Mẹ Hồng đau gì hả em?

www.vuilen.com 47

Page 14: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

- Mẹ bị thần kinh tọa, phải trị liệu theo cách vật lý trị liệu và châm cứu, uống thuốc Nam. Mẹ phải đi bằng gậy, hoặc phải có người mới đi được.

Đông chép miệng:

Như vậy bé Ngọc vất vả nữa rồi. Em có gặp bác sĩ không? Bác sĩ thuốc Nam ấy? Đang rầu, Thủy Hà cũng bất cười. Đông nhăn nhó:

Người ta hỏi nghiêm túc, sao em cười.

- Người ta cười câu hỏi ngớ của anh đây.Chả ai gọi bác sĩ thuốc Nam cả. Gặp người khác, họ cưới thúi mũi luôn.

- Đông so vai:

-Ai chả có sai lầm. Em có cho chị lam biết không?

Không anh ạ. Chị ấy biết lại lo lắng thêm mà thôi. Tới giờ rồi, em vào làm đây.

- Đông nhìn cô:

-Em chưa cho anh một lời giải thich mà Thủy Hà nheo mắt:

- Giải thích gì chứ?

- Chiếc kiếng kìa.

-Trời ạ, tưởng gì ! Mắt em bị đau, đã được vân Du nhỏ thuốc rồi. Em sợ là người lên ác nên phải đeo kiếng thôi.Chiều nay, anh chở em đi siêu thị nhé.

- Chi vậy anh?

- Hả ngơ ngác.

- Anh mua một ít đồ, phải nhờ em đi lựa giúp.

- Nhưng mà...

- Không được lý do, nếu không anh sẽ giận đấy.

Thủy Hà đành gượng gạo:

- Em đồng ý.

Đông cười tươi to:

- Nhớ là chờ anh đấy. Bây giờ thì em vào đi sẽ gặp lại vào buổi chiều. Anh hứa kể em nghe một câu chuyện, chắc chắn em sẽ ngạc nhiên lắm.

Thủy Hả cười nhẹ không trả lời. Đông lái xe đi một lúc, Hà mới lững thững vào công ty cô quên mất việc thường ngày cô vẫn làm là mỉm cưới chào bác bảo

www.vuilen.com 48

Page 15: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

vệ. Sáng nay hồn vía Hà như trên mây, vu vơ và buồn thê thiết. Bác bảo vệ nhìn theo Hà, khẽ chép môi thở dài. Tiếng thở dài chỉ một mình bác ta hiểu.

Mệt mỏi không cho ở thể xác, mệt mỏi rã rời từ trái tim mệt ra. Thủy Hà im lặng suốt ngày, khác hẳn bản tính vui nhộn thích chua cay với trưởng phòng. Nhìn cô như thố, Duy thấy ngài ngại, nhưng anh chả thể yên tâm.

Buổi trưa Hà vẫn im lìm trước màn hình vi tính. Ánh mắt cô bị cặp kiếng che khuất, Duy không dễ dọa được suy nghĩ của cô như thường ngày. Anh nhẹ hỏi:

- Thủy Hà! Trưa rồi, cô không dùng cơm hay sao? Đi ăn với tôi cho vui Thủy Hà hơi nhốch môi:

Hà không đói. Anh đừng bận tâm.

Duy ân cần:

Cô có vẻ bệnh đấy. Nốu bệnh, thì phải khám bệnh, chử không thể chịu đựng kiểu cô để tôi chở Hà tới bác sĩ nhé.

- Đã bảo người ta không sao. Anh đừng khiến tôi mệt vi sự thăm hỏi chứ. Tôi lười nói chuyện lắm.

- Duy chi còn biết lắc đầu. Thúy Hà không chịu nói, cạy răng cô ta cũng không hé chuyện. Người gì khó quá! Duy ăn trưa xong quay nhanh vào phòng, trên tay là hộp phở nóng hổi. Thủy Hà gục đầu trên bàn. Hình như cô đang khóc.

Trịnh Duy gọi:

Thủy Hà! Hà giật mình, đưa tay chui nhanh nước mắt, cô đeo kiếng trở lạI gượng cưởi:

- Gì vậy anh Duy? Đặt hộp phở xuống bàn, Duy nhẹ giọng:

Tôi nghĩ Hà mệt, ngại đi, nhưng cô không thể nhịn đói. Tôi mua cho cô tô phở. Nhưng cô ráng ăn cho khỏe Thủy Hà cắn môi:

- Tôi không muốn ăn.

Duy ân cần:

Tôi đoán cô đang gặp chuyện gì đó, nên cô buồn chán. Nói thật nhé, ngoài chuyện thất tình của tuổi trẻ ra, tôi không tin cờn điều gi khiến cô nhân viên giàu cá tính như Hà buồn đến bỏ ăn, bỏ uống. Tôi đã thấy anh ấy rất ân cần với cô mà. Đừng mắng tôi tò mò nhé Thủy Hà nhìn Duy:

- Anh theo dõi tôi à?

Duy so vai:

www.vuilen.com 49

Page 16: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

- Ai lại làm thế với nhân viên gương mẫu của mình. Tại hồi sáng, không riêng tôi mà nhiều người cũng thấy hai người ở cổng.Tôi mừng cho cô.

- Cám ơn anh.

- Cám ơn làm gì. Tốt nhất hãy nghe tôi ăn tô phở trước. Có thực mới vực được đạo. Ăn no rồi, cô sẽ thấy cuộc đời đáng yêu vô cùng.

Thủy Hà biết không thể từ chối lòng tốt của Duy. Cô cũng không muốn mọi người xì xào bàn tán về cô. Chậm rãi Hà gắp từng cọng phở. Nhưng rõ ràng, khi người ta buồn miếng ăn cũng trở thành cọng rơm ngọn rác. Chán lắm!

Cố gắng tự an ủi mình, Hà mãi gượng nổi, khoảng thời gian làm việc giúp cô tạm quên nỗi buồn. Chuông reo hết giờ vang lên. Duy còn ngần ngừ chưa dám nói với Hà để anh đưa cô về nhà. Thủy Hà đã khoác giỏ vào vai, bước ra hành lang, xuống nhà gửi xe. Thành một nhân viên trong phòng rùn vai:

- Người ta có xe hơi chờ ngoài cổng rồi sếp ơi si tình là mệt tim thêm đấy Duy quạu.

- Ai nói với cậu, tôi si tình hả?

- Thì... ánh mắt của anh, tự tố cáo anh chứ bộ.

Duy gắt đùa:

- Chị giỏi suy luận ẩu, coi chừng hết răng ăn cơm đó cậu.

Thành nhún vai bỏ đi. Dưới bãi giữ xe Thủy Hà đang cố gắng đẩy chiếc Wave của cô ra khỏi bãi. Sao cô như người ốm nặng hơn khỏi bệnh thế nhi?

Viễn Đông như không tin vào mắt mình Thủy Hà liêu xiêu đi không muốn vững. Anh vội vàng chạy tới giữ tay cô:

- Thủy Hà, em bệnh hả?

Thủy Hà lắc đầu:

- Không phải. Nhưng em mệt quá, cứ như là người đi mượn ấy.Viễn Đông vội dắt xe của Hà quay trở lại công ty. Anh nhờ bảo vệ trông giúp xe của Thủy Hà, rồi nhanh chóng quay ra. Anh mở cửa xe,lo lắng:

- Em bơ phờ lắm, để anh đưa em về vậy.

Thủy Hà nhắm mắt, tựa đầu vào thành ghế nghe Đông nói, cô cuống quít:

- Đừng anh! Em không muốn về nhà lúc này.

www.vuilen.com 50

Page 17: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Vậy là rõ! Chắc chắn cô và gia đình đã xảy ra chuyện. Chẳng lẽ ba Thủy Hà lại thua đề? Thật khổ cho em, khi cuộc sống mỗi ngày là một nỗi lo toan, không bao giờ thay đổi được! Đông thở dài. Anh nhẹ giọng:

- Vậy để anh đưa em đến một nơi nhé!

Suốt dọc đường, cả hai hầu như im lặng. Hà nhắm mắt như ngủ. Chỉ tới khi xe dừng lại và ông bấm còi. Thủy Hà mở mắt nhìn quanh. Trời vẫn còn nắng Căn nhà này là đâu nhỉ? Đoán được câu hỏi của cô, Đông nói:

Nhà nghỉ của cô Út anh. Từ ngày cô Út đi nước ngoài, cô giao nhà cho anh coi. Nhưng anh không rảnh, nên phải thuê người chăm sóc căn nhà cho thường xuyên sạch sẽ.

Cánh cổng sắt được kéo rộng, Đông lái xe vào thẳng trong sân. Người đàn bà bận bộ bà ba màu gạch bước tới, bà hỏi bằng giọng "kính trọng" dành cho Đông:

- Thưa cậu chủ, mới xuống.

Đông cười cười:

- Thím và con trai thím khỏe không? Cây trái năm nay thế nào hả thím.

- Thằng Khải nó đi học chưa về cậu ạ.Tôi thì nhờ trời phù hộ nẽn ăn ngon ngủ khỏe. Năm nay mất mùa măng cụt, còn các loại khác cũng đỡ. Cậu chủ xuống, ở lại hay về?

- Bạn gái của tôi mệt, thím Hai dọn phòng giùm tôi, để cô ấy nghỉ.

Bà Hai gật đầu:

Dạ, tôi đi sửa soạn ngay. Nhà lúc nào cũng sạch sẽ, nên sẽ nhanh thôi. Cậu chủ cần ăn gì, tôi nấu luôn.

Đông lắc đầu:

- Không cần đâu, thím cho tôi ít trái cây được rồi.

Chờ bà Hai xuống bếp, Đông mở cửa dìu Thủy Hà lên phòng. Thủy Hà nhỏ giọng:

Em tự đi được, anh làm như em bệnh nặng lắm vậy. Ủa! Đây sao giống Bình Dương vậy anh?

- Anh chạy đường tắt nên em thấy gần, chứ đúng là lái Thiêu - Bình Dương đấy.

www.vuilen.com 51

Page 18: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Căn phòng đẹp và lịch sự khiến Hà ngần ngại. Cô không thích đến những nơi có vẻ riêng tư kiểu này chút nào. Dù cô và Đông rất trong sáng,luôn tôn trọng cô. Nhưng còn dư luận, có ai cấm nổi búa rìu dư luận chứ. Biết ý Hà, Đông dịu dàng:

- Đừng ngại gì hết! Em nằm nghỉ cho khỏe. Thím Hai đây, chồng chết, ở với cậu con trai năm nay vào đại học. Hai mẹ con thật thà chất phác lắm. Anh vô tình gặp, rồi đưa về trông coi nhà cửa, cũng hơn ba năm rồi.

Hà ngập ngừng:

- Mẹ... anh, bác hay lên đây không?

Đông so vai:

- Mẹ anh và cô Út anh như mặt trăng mặt trời.Cô anh ở đây cả chục năm bà lên có hai lần. Từ hồi cô anh ra nước ngoài, mẹ anh không tới nữa. Mẹ anh bây giờ ngoài việc ngôi chơi bài với mấy bà bạn, bà không có đi xa đâu. Em không việc gì phải ngại cả.

Thủy Hà nhẹ gật đầu. Thím Hai đem lên hai ly cam vắt, dĩa trái cầy chất những múi măng cụt trắng nõn, dầy cơm, nhìn thôi đã chảy nước miếng. Đông ân cần:

- Em uống nước rồi ăn trái cây đi toàn cây nhà lá vườn đấy.Thủy Hà thà dài:

- Tại sao anh lại thương em nhiều như vậy nhỉ? Trong khi anh có rất nhiếu con gái theo đuổi.

Đông cười cười:

-Ai theo kệ họ. Trái tim anh chỉ có một, nó bị em giữ mất rồi. Em biết không hôm qua đi cùng mẹ anh đến nhà người bạn của ba mẹ. Anh đã gặp một cô gái rất giống em. Thủy Hà khẽ cười:

Anh thật khéo đùa ở đời người giống người không ít, nhưng rất giống thì em khó tinlắm.

Đông trầm tĩnh: .

- Anh nói rất nghiêm túc đấy. Em và cô ta cứ như là một người. Anh phân biệt được do cô ta tóc ngắn hơn em nhưng cũng đen và mượt như tóc em vậy.

- Anh khiến em hơi tò mò. Cô ấy là ai hả anh?

- Con gái của bạn ba mẹ anh, một đại gia trong làng kinh đoanh vàng bạc, địa ốc và vàng bạc đá quý.

www.vuilen.com 52

Page 19: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Thủy Hà cười héo hắt:

- Chắc chắn mẹ anh có mục đích khi dẫn anh đến nhà người ta?

Đông thản nhiên:

-Mẹ anh muốn gì là ý của mẹ. Anh đâu phải con nít, chuyện gì cũng phải nghe lời ba mẹ lấy ai là quyền của anh. Và người yợ anh, nhất định phải là em Thủy Hà cười khắc khoải:

-Hãy nhìn vào mắt em và nói thật cho em hay đi anh. Em van xin anh đó, Đông. Tại sao em bị bắt? Tại sao hả anh?

- Chuyện qua rồi, em hãy quên nó đi em.

Anh tin em, đừng bận tâm nữa nhé.

-Đông vỗ lên vai cô, trầm tĩnh.

- Em đã muốn quên tất cả để được bình yên trong vòng tay yêu thương của anh. Ngặt nỗi, chính người ba lâu nay nuôi em lớn khôn đã cầm xẻng đào mồ lôi quá khứ sống lại.

- Thủy Hà nghẹn ngào.

- Đông kinh ngạc:

- Em nói vậy, có ý gì hả Hà?

- Em hiểu, anh đã làm tất cả, che giấu tất cả, để em đừng nhận ra sự thật tàn nhẫn nhất. Nhưng ông trời đã muơn em đối diện sự nghiệt ngã của số phận dành cho em. Buổi chiều hôm qua, em đã nghe được tất cả, từ những người bao năm nay em kính trọng yêu thương.

- Em đã nghe được gì?

Viễn Đông xoay bờ vai Hà, anh nhìn cô thăm thẳm. Khuôn mặt tê tái của Hà khiến anh rung động tâm can. .

Giọng Thủy Hả đắng ngắt:

- Quốc Tuấn bị bạn bè nó bêu riếu gọi nó là đứa em của đứa tội tù, nhơ nhớp, vì nếu em không có tội thì tại sao ba em lại gởi em vào trại? Kinh khủng hơn là phía sau vở kịch cha bán đứng con vào tù" ấy chính là mẹ của anh, bà đã coi em chẳng khác nào con cờ. Ngoài mặt bà an ủi, chia sẻ cùng anh nhưng trong tâm bà, mãi mãi bà không muốn em quay trở về. Mẹ anh làm vậy chẳng vì anh sao?

www.vuilen.com 53

Page 20: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Đông biết Thủy Hà vô trại giam là do ba cô gởi cô đi. Bây giờ còn dính líu cá mẹ anh là sao? Đông đã từng phần nộ, hụt hẫng khi biết ông Sâm gữi Hà vào tù là vì tiền. Thủy Hà là đứa con gái trọn đạo hiếu thảo, hy sinh những ước mơ nho nhỏ của mình để lo toan cho ba mẹ, em út, Khổ nỗi cô đã có một người cha máu mê cờ bạc, sẩn sànglàm tất cả mọi việc miễn có tiền ghi những con số ông ta mê muội nhất. Anh đã không dám ntói cho Hà biết lý do vì sao cô vào trại. Vậy là...

Đông kêu lên:

- Em nói sao? Mẹ anh sao lại quen ba em? Mẹ anh... không thể nào...

Thủy Hà nhếch môi:

- Khó chấp nhận đến nát lòng phải không anh? Ba em cần tiền và mẹ anh đã âm thầm đưa tiền cho ba em, với yêu cầu, đưa em đi đâu đó một chút nhơ nhớp, để anh không dám gần em. Và ba em đã chọn giải pháp ''tốt nhất'' cho em. .

Đông tái mặt:

- Có lý nào mẹ anh làm thế, trong khi mặt mũi em ra sao thật tình mẹ anh còn chưa biết. Anh phải hỏi mẹ anh Thủy Hà buồn bã:

- Em muốn chúng ta hiểu để cùng chia sẻ Anh không biết chuyện này; thì rõ ràng mẹ anh muốn em bị tai tiếng, bà có cớ không cho anh lấy em.

Đông cắn môi, anh trầm tĩnh:

- Mẹ anh không ép anh nổi đâu. Anh biết rõ thật hư ra sao. Nếu em muốn chúng hãy làm đăng ký kết hôn trước khi mọi việc đã an bài, mẹ anh sợ già néo đứt dây bà sẽ phải đồng ý.

Thủy Hà lắc đầu:

- Em yêu anh hơn cả bản thân em, song em không lấy anh theo kiểu anh nói đâu. Anh là con một, tất ba mẹ anh Phải chiều ý anh làm vợ anh rồi, người chịu thiệt thòi sẽ là em. Ba mẹ anh sẽ mỗi ngày một ít dằn vặt em, hành hạ em, mưa lâu ngấm đất. Em phản kháng, em trở thành đứa con dâu bất hiếu, anh bênh em, gia đình anh xào xáo. Em dẫu nghèo, vẫn không muốn hạnh Phúc em cớ được, là những ngày tháng tủi nhục, lạc loài. Bởi trong cuộc đời này, em chỉ là đứa con gì bất hạnh không biết cha mẹ mình là ai.

Đông kinh ngạc:

- Em nói gì?

- Em chỉ là con nuôi của ba mẹ, điều này em vô tinh nghe được. Em đau đớn, hụt hẫng chán nần tận cùng, nhưng em không đủ can đảm hỏi ai.

www.vuilen.com 54

Page 21: PHẦN III T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thangbaymuangau/thangbaymuangau03.pdf- Tôi mua mấy cuốn từ điển cho em trai tôi Thằng nhóc chê sách c

Tác Giả: Phương Diễm THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Nước mắt rơị dài theo từng câu nói. ĐÔng kịp hiểu ra, tại sao Hà phải đeo kính đi làm, tại sao cô bơ phờ, xơ xác.

Ôm Thủy Hà vào lòng, Đông như muốn dùng tấm thân anh chở che cho cô. Có lẽ đúng như Thủy Hà nói,lợi dụng tình cảm không ruột rà tình thâm, ông Sâm đã dễ dàng bán đứng cô cho mẹ anh. Một cuộc mua bán còn chút lương tâm. Anh nhất đinh dùng cuộc đời anh để cô nương tựa, nơi trần gian cỏ quá nhiều cạm bẫy đớn đau xen lẫn ngọt ngào này.

www.vuilen.com 55