tại sao phải mặc quân phục khi vnch và quân Đội vnch … ·  · 2014-03-16cơ hội...

87
Tại sao phải mặc quân phục khi VNCH và Quân Đội VNCH không còn? (05/14/2013 09:18 AM) (Xem: 4311) Tác giả : Vũ Ánh/Sống Magazine

Upload: lykien

Post on 02-Apr-2018

216 views

Category:

Documents


1 download

TRANSCRIPT

Tại sao phải mặc quân phục khi VNCH và Quân Đội VNCH không còn?

(05/14/2013 09:18 AM) (Xem: 4311)

Tác giả : Vũ Ánh/Sống Magazine

Dường như ngày 30-4 nào trong 38 năm qua, ngày mà một số người gọi là Ngày Quốc Hận thường làcơ hội cho hai lớp người đặc biệt: Các chính trị gia, các nhà hoạt động thích “spotlight” đọc diễn văn hôhào và những cựu quân nhân nào thích mặc quân phục quân đội VNCH có dịp mặc những bộ quânphục đặt may cho vừa kích thước thân thể của người lính già nay đầu tóc đã bạc phơ, thân hình đẫy đàhơn gấp hai, có khi gấp ba thời trai trẻ, đứng nhìn xuống chỉ thấy bụng. Cho nên dù có cắt may khéo léocách nào đi nữa, bộ quân phục cũng không thể nào làm người mặc nó hùng dũng đầy sức sống nhưthời còn trai trẻ, bụng phẳng lỳ, tóc cắt ngắn ba phân, da dẻ sạm nắng lồng vào trong bộ quân phục tácchiến đã bạc mầu, dù có giặt ủi hồ thế nào đi chăng nữa nó vẫn không thể làm mất mùi khen khét củathuốc súng mang về từ chiến trận....

Sự thua trận ngày 30-4-1975 đã làm thay đổi tất cả và đối với những người mặc áo lính, đó là một vếtchém không bao giờ quên được. Bộ quân phục vì thế trở thành một kỷ niệm thiêng liêng hơn. Do nó làthiêng liêng nên không thể bừa bãi, nhất là trong tình trạng đất nước không còn, quân đội thì đã tanhàng từ 38 năm nay. Huấn lệnh và luật lệ về quân phục dù có mang được phó bản sang đây cũngkhông còn giá trị gì nữa, nhất là nhiều cựu quân nhân VNCH hiện nay sống ở Mỹ và hầu hết đã trởthành công dân Hoa Kỳ. Cho nên quá khứ kiêu hùng của quân đội VNCH không may vẫn chỉ là kỷ niệm,là quá khứ........................... ..........

Nhưng đáng buồn thay là việc mặc quân phục ngày càng thịnh hành ở Little Saigon này và ở nhiềucộng đồng Việt Nam khác trên đất Mỹ, thậm chí còn mặc quân phục để biểu dương trong các cuộc biểutình chính trị hay các cuộc biểu tình phản đối, lại còn “thắng” lên người những bộ quân phục mầu ngụytrang vốn là quân phục dành cho những lực lượng tổng trừ bị hàng hầu của quân lực VNCH. Chúng tathường thấy trong rất nhiều buổi họp báo để phản đối lập trường chính trị của người này, quan điểm củangười kia cũng có một vài cựu quân nhân mặc quân phục. Tôi đã từng nghe nhiều người buộtmiệng: “Làm cái đếch gì mà đi phản đối người ta về làm ăn buôn bán ở Việt Nam mà cũng mặc quânphục. Để hù ai?”. Cá nhân, tôi thấy những người này nói không sai. Giả sử như VNCH còn, quân độiVNCH còn, câu than phiền của những đồng hương cũng vẫn rất đúng, chiếu theo huấn lệnh của quânđội qui định về việc mặc quân phục, huống chi mọi chuyện nay đã thay đổi........................... .........

Tại sao lại cứ phải làm những hành động như còn quân đội Việt Nam Cộng Hòa trong khi thực tế trướcmắt là 38 năm trước, chúng ta, tất cả những người mặc áo lính đã không bảo vệ được đất nước, đãkhông làm tròn tín niệm Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm. Muốn cho thế hệ thứ hai trong đó có con cháuchúng ta biết chúng ta đã chiến đấu như thế nào trong thời chiến thì có nhiều phương cách lắm, trongđó phương cách tốt nhất là sống như một mẫu mực cho con, cho cháu trong gia đình và ngoài xã hộichứ không nhất thiết phải bằng bộ quân phục tự mua sắm.Tôi nghĩ trong tình hình đất VNCH không còn,quân đội VNCH tan hàng từ 38 năm trước mà mặc quân phục để biểu dương ở những nơi không cầnbiểu dương sẽ chỉ làm rõ sự thất bại ê chề của chúng ta mà thôi. Càng nhiều người mặc quân phục, vàbộ quân phục càng oai phong bao nhiêu thì càng khiến cho đồng hương so sánh họ với thực tế phũphàng của ngày 30-4 ở thời điểm 38 năm trước. Bộ quân phục được mặc và xuất hiện bừa bãi ở nhữngnơi trước kia huấn lệnh của quân đội VNCH cấm rõ ràng không thể sửa chữa lại được những lỗi lầm đãtrở thành Quốc Hận 30-4 của chúng ta.

Vũ Ánh

Ngô Kỷ trình bày:

Tôi muốn minh xác là cá nhân tôi đứng ngoài và không có ý kiến gì về việc nên hay không nên làm lễtưởng niệm cố Hòa Thượng Thích Quảng Đức, và tôi cũng không biết chính xác sự thật về sự kiệnchính trị xảy ra từ năm 1963 này vì lúc đó tôi còn nhỏ. Việc tổ chức, hay đọc diễn văn, tham luận chongày lễ tưởng niệm này nếu được một số chùa chiền, sư sãi, phật tử, hội đoàn, chính trị gia có "liên hệ"đứng ra thực hiện là một điều tự nhiên, dễ hiểu và thông cảm được. Tuy nhiên việc "nhà báo" Vũ Ánhlợi dụng cơ hội này để đọc một bài tham luận với những lời lẽ "khích động" "khát máu" nhằm tạo chia rẻgiữa khối người Việt tỵ nạn cộng sản hải ngoại theo Nghị Quyết 36 của Việt cộng là một điều cần lột mặtnạ và lên án.Khi tôn giáo có liên hệ đến vấn đề chính trị nhạy cảm và tế nhị như vậy, là "nhà báo" cầnphải giữ vị thế độc lập, khách quan và không nên không nên "xía" vào. Thế mà Vũ Ánh lại xung phongthuyết trình, đưa ra một số lập luận lấy từ tài liệu Hoa Kỳ nhằm cáo buộc, lên án một số đối tượng, trongkhi các dữ kiện của Mỹ mà Vũ Ánh đưa ra chẳng có gì là khả tính, và không bảo đảm đó là chính xác,đứng đắn và trung thực. Vũ Ánh quá hồ đồ, hàm hồ, vô lễ khi đọc cái bài tham luận đầy thiên kiến và ácý này. Mục đích của Vũ Ánh là muốn "xé" vết thương quá khứ ra để tạo nên mối hiềm khích, nhằm chiarẻ, phá hoại sự đoàn kết khối người Việt Quốc Gia hải ngoại, và làm suy yếu tiềm năng đấu tranh chốngViệt cộng.Hành động "nhà báo" Vũ Ánh xuất hiện và đọc bài tham luận trong buổi lễ tưởng niệm này đãchứng minh ý đồ thâm độc, lưu manh, và xỏ lá của Vũ Ánh, chắc chắn cộng đồng và những nạn nhâncủa Vũ Ánh sẽ có phản ứng thích nghi để trừng trị sự "đâm bì thóc, thọc bị gạo" của Vũ Ánh. Vũ Ánh sẽphải trả giá thật đắc về cái hành động thâm độc và lưu manh này. Tập thể người Việt chống cộng tại hảingoại trong đó có các Phật tử chân chính, các tín đồ Công Giáo chân chính, kể cả những người của 2phía "đảo chánh" và "Cần Lao," họ đều nhìn thấy cái âm mưu ác độc và nham hiểm của Vũ Ánh, chắcchắn tất cả những người này sẽ lên tiếng phản đối và vạch mặt Vũ Ánh thực hiện chính sách "mượn gióbẻ măng" do Việt cộng chỉ thị. Tập thể người Việt Quốc Gia hải ngoại rất sáng suốt và tĩnh táo để khôngbị lọt vào "bẫy" của Vũ Ánh trong kế hoạch gây sự thù hận, hiềm khích giữa các tôn giáo, đảng phái. VũÁnh quả là một con "rắn độc" cần phải bị trừ khử ra khỏi cộng đồng, xã hội.Tôi xin đăng lại nguyên vănbài tham luận của Vũ Ánh từ mạng Nam Giao để quý đồng hương kính tường và phán xét.

Vũ Ánh

Chủ nhật, ngày 23 tháng sáu năm 2013TƯỞNG NIỆM BỒ TÁT THÍCH QUẢNG ĐỨCCÙNG TĂNG TÍN ĐỒ PHẬT GIÁO VỊ PHÁP VONGTHÂN

Nhà báo Vũ Ánh

(Tham luận trình bày tại “Lễ Tưởng Niệm 50 Năm Bồ Tát Quảng Đức Tự Thiêu ” do

Tổng Hội Cư Sĩ Phật Giáo Việt Nam Tại Hoa Kỳ tổ chức ngày 23-6-2013

tại Hội trường Jerome Center, Santa Ana, California)

Kính thưa Hòa Thượng Đại Diện các Chư tôn Giáo Phẩm,

Kính thưa các Hòa Thượng, Thượng Tọa, Đại Đức, Tăng, Ni

Kính thưa quí quan khách và các đạo hữu,

Trước hết tôi xin cám ơn Tiến sĩ Huỳnh Tấn Lê và Tổng Hội Cư Sĩ Phật Giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ đãcho tôi một cơ hội thuận tiện để có đôi lời trình bày trước một cử tọa gồm những nhân sĩ trí thức Phậtgiáo đã từng có một quá khứ tu tập, nghiên cứu, đã từng có những nỗ lực phổ biến Phật học, đã từngtrình bày những luận cứ uyên bác trong những tác phẩm, những bài lai cảo viết về Phật giáo cũng nhưvề một biến chuyển cách đây nửa thế kỷ: ngày Hòa Thượng Thích Quảng Đức dùng ngọn lửa của tráitim mình, biến thân xác Ngài thành một ngọn đuốc để xua hết những bóng tối của cường quyền đangtrùm phủ lên Phật giáo Việt Nam mùa Pháp nạn 1963.

Thưa quí vị, thưa các Đạo Hữu,

Trước khi đến diễn đàn này, tôi nhận được khá nhiều cú điện thoại và e-mail phần lớn của những người

bạn hay những người quen biết tôi, trong đó họ đưa ra thắc mắc: “Này ông, tôi thấy cái đám đó có vàithằng Việt cộng đã từng tẩm xăng để thiêu sống ông Thích Quảng Đức, sao ông còn ngồi chung với họ”.Tôi mạn phép quí vị trích dẫn nguyên văn một trong những câu hỏi của họ. Tôi không giận, không tức tốikhông phải chỉ vì họ là bạn hay quen tôi mà vì dư luận này tôi nghe thấy từ Mùa Pháp Nạn 1963 lúc tôiđang còn là một sinh viên. Tôi chỉ nói với những người bạn này: “Tôi hiểu tại sao ông nói như thế, nhưngđiều đáng làm nhất là ông cung cấp ngay cho tôi những bằng chứng ai là Việt cộng tẩm xăng đốt vị tu sĩnày. Tôi sẽ có mặt ở buổi tưởng niệm để chỉ đích danh những tên Việt cộng đó ngay trong hội trường.Ông bảo họ gởi ngay cho tôi, còn kịp mà”.

Nhưng cho tới lúc tôi đang thưa chuyện với quí vị đây thì lời nhục mạ của 50 năm trước vẫn còn tồntại là những lời nhục mạ không có bất cứ một căn cứ nào cả. Họ mang theo những lời nhục mạ mộtcao tăng Phật giáo đã lấy thân xác mình làm ngọn đuốc soi đường cho một khối thiểu số người u mê,cực đoan, sống bám vào chủ nghĩa phân biệt tôn giáo vượt cả đại dương trong hoàn cảnh nướcmất nhà tan để rồi tiếp tục nuôi dưỡng nó trong cộng đồng tị nạn đang cần có sự đoàn kết về mọi mặtđể đòi hỏi nhân quyền cho người Việt Nam ở cố quốc, trong đó có quyền tự do tín ngưỡng. Đứng ởđây, trên diễn đàn này trong không khí thiêng liêng của ngày chúng ta, những người con Phật tổ chứcTưởng Niệm 50 Năm Trái Tim Bồ Tát Thích Quảng Đức và Tăng Tín đồ Phật giáo Vị Pháp Vong Thân,nhưng tôi không thưa chuyện cùng quí vị với tư cách của người Phật tử mà với tư cách của một nhàbáo sau một thời gian dài lục lọi tìm kiếm các dữ kiện được xác nhận trong đống trên 4,000 trang tàiliệu được Ngũ Giác Đài giải mật và những tài liệu rải rác khác trong các tác phẩm lịch sử chiến tranhViệt Nam của các sử gia Mỹ mà tôi may mắn mua được trong các tiệm sách cũ ở Hoa Kỳ.

Phật tử chúng ta gọi những biến động mang tính chất lịch sử của Phật giáo vào năm 1963 là mùa PhápNạn trong đó có thời điểm diễn ra cuộc tự thiêu của Hòa Thượng Thích Quảng Đức ở ngã tư đường

Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt ngày 11-6 cách đây đúng nửa thế kỷ. Dân chúng Việt Nam và ngườiPhật tử nhìn biến cố này như một điểm mốc quan trọng làm rung rinh chế độ như thế nào thì đã có

nhiều tác giả phân tích rất chi tiết, tôi xin không đề cập tới. Nhưng người Mỹ, gồm cả chính phủ lẫn dânchúng Hoa Kỳ, các viên chức Hoa Kỳ có trách nhiệm tại Việt Nam và Washington nhìn cuộc tự thiêu nàynhư thế nào? Tôi nghĩ đó là một điều mới và tôi cần phải trình bày. Nhưng vì thời lượng giới hạn của bàithuyết trình, tôi chỉ xin trích một đoạn ngắn trong hàng chục đoạn văn nằm trong các phản phúc trình vàlời khuyến cáo của ông Truehart, Đại Lý Đại sứ Mỹ tại Saigon gởi cho Washington ngay sau khi nội vụ

xảy ra, xin trích:

“Vào buổi trưa ngày này, tại một ngã tư (Phan Đình Phùng-Lê Văn Duyệt), một tu sĩ Phật giáo là HòaThượng Thích Quảng Đức tẩm xăng và nổi lửa tự thiêu. Ngọn lửa bừng cháy và đã được một phóng

viên ngoại quốc chụp hình và xuất hiện trên trang nhất của báo chí trên thế giới (Phóng viên chụp bứchình này là Malcom Browne của hãng thông tấn AP, ông cũng vừa qua đời cách đây một tuần, 2013-

TG). Rúng động và căm phẫn khắp nơi trên trái đất, nhưng bà Ngô Đình Nhu vẫn thách thức bằng cáchgọi đây là một vụ nướng thịt”.

Vẫn theo các tài liệu được giải mật của Ngũ Giác Đài thì ngay ngày 12-6, Đại lý đại sứ Mỹ Truehart,người tạm thay thế Đại sứ Frederic Nolting mãn nhiệm trở về Hoa Kỳ trong khi chờ đợi bổ nhiệm Đại sứ

Cabot Lodge, đã gặp Tổng Thống Diệm một lần nữa để phản đối ông ta đã không hành động để giảiquyết cuộc khủng hoảng với Phật giáo và nói vụ tự thiêu của Hòa Thượng Thích Quảng Đức đã gây sốc

cho toàn thế giới. Nếu ông Diệm không hành động thì bắt buộc chính phủ Mỹ phải cắt đứt liên lạc vớiông ta. Dựa trên các bản phúc trình của những viên chức trong phái bộ Phái Bộ Ngoại Giao và Cơ quanMACV tại Saigon, các phân tích viên của chính phủ Hoa Kỳ cho rằng đây là một giọt nước đã làm tràn

ly nước đã quá đầy.

Ngôn ngữ về đấu tranh bất bạo động cũng là thứ ngôn ngữ “tĩnh” phù hợp với giáo lý Phật giáo, nhưngđồng thời trong cái tĩnh ấy chứa đựng những cơn bão có sức tàn phá những bức tường bưng bít, che

đậy và coi thường sự phẫn nộ của dân chúng của những nhà độc tài. Người Mỹ đã có những sai lầm khidồn sự ủng hộ và hậu thuẫn của họ vào một ông quan muốn giữ thể diện cũng như dùng mọi cáchkhông chính đáng chỉ để bảo vệ gia đình mình, đẩy quyền lợi quốc gia xuống hàng thứ yếu. Conbài chính trong sách lược “tiền đồn của thế giới tự do”, dưới con mắt của chính quyền Eisenhower và

chính quyền Kennedy, Tổng Thống Ngô Đình Diệm được Hoa Kỳ coi là một người duy nhất có khả năngngăn được Cộng sản. Nhưng thực tế con bài ấy đã phản lại những suy nghĩ của những chiến lược HoaKỳ trong một tổ chức liên bộ ngoại giao và quốc phòng đặc trách vấn đề Việt Nam với danh xưng Lực

Lượng Đặc Nhiệm.

Lần mò vào trong nội dung của khoảng từ 200 đến 300 trang trong số 4,000 trang tài liệu được giải mậtliên quan trực tiếp đến cuộc khủng hoảng Phật giáo, tôi đã có thể tìm được quan điểm của chính phủ

Mỹ vào thời gian đó được tóm tắt bằng những dòng chữ như thế này, xin trích:

“Biến cố tại thành phố Huế vào ngày 8 tháng 5 năm 1963 đã là chất kết tủa tạo ra điều mà chúng ta (tứclà Mỹ) gọi là cuộc “Khủng hoảng Phật Giáo” và khởi đầu cho một chuỗi những biến cố tối thượng dẫnđến những nỗ lực lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm và cái chết của ba anh em Ngô Đình Diệm, Ngô Đình

Nhu và Ngô Đình Cẩn. Vào thời điểm đó, không một người nào nhìn thấy trước được biến có vừa kể lạicó thể tạo ra một phong trào chống đối trên toàn quốc có khả năng tập họp tất cả lực lượng đối kháng

không-Cộng sản tại Miền Nam Việt Nam.

“Quan trọng hơn nữa, vào lúc đó không ai có thể đánh giá đúng mức sự khinh ghét của quần chúng ởMiền Nam Việt nam đối với chính quyền hoặc tình hình suy sụp về chính trị lan rộng trong chế độ, một

chế độ không còn khả năng đối phó với những bất mãn của quần chúng. Nguồn gốc tôn giáo của nhữngbiến cố trong giai đoạn này có thể nhận ra được qua khối người Công giáo di cư từ Miền Bắc Việt Nam

sau khi người Pháp bị đánh bại năm 1954.

“Ước lượng có khoảng độ 1 triệu người rời bỏ quê hương Miền Bắc của họ để tái định cư ở Miền Nam,ông Ngô Đình Diệm rõ ràng để được ủng hộ bởi tôn giáo cũng như sự đồng cảm mang tính nhân đạo và

để tạo được sự hậu thuẫn chính trị qua những đồng đạo, ông cung cấp cho những người tị nạn Cônggiáo những đối xử đầy ưu quyền về tái phân phối đất đai, cứu trợ và giúp đỡ, cấp giấy phép thương mại,

xuất nhập cảng, cung cấp công việc trong chính quyền và những trợ giúp hào phóng khác. Do ôngDiệm cần phải dựa vào sự trung thành của họ nên ông ta đã đưa những người Công giáo vào nắm giữ

hết các vị trí then chốt trong chính quyền của ông, cả trong lãnh vực dân sự lẫn quân sự. Giống như mộtđịnh chế, nhà thờ Công giáo đã được hưởng một qui chế pháp lý đặc biệt.

“Tổng Giám Mục giáo hội Công giáo Ngô Đình Thục, người anh lớn của Tổng Thống Ngô Đình Diệm trởthành cố vấn của tổng thống. Nhưng từ lúc ông Diệm về nước cho tới năm 1962, chính quyền Diệm

chưa có sự phân biệt đối xử gay gắt nào đối với Phật giáo. Tuy nhiên, trong số khoảng từ 3 đến 4 triệutín đồ Phật giáo đang hành đạo và 80% dân số Miền Nam Việt Nam mang danh nghĩa là những ngườitheo Phật giáo, những ưu đãi, sự độc đoán và phân biệt đã tạo nên một sự căm ghét âm ỉ trong khối

quần chúng”. (hết trích)

Và đây là lăng kính mà các viên chức Hoa Kỳ có trọng trách thì hành chính sách của Hoa Kỳ đối vớiVNCH dùng để soi rọi vào cái ngòi nổ dẫn đến cuộc tranh đấu chống phân biệt đối xử với Phật giá, xin

trích:

“Vào Tháng 4 năm 1963 chính quyền của Tổng Thống Diệm ra lệnh cho các viên chức thành phố phảicưỡng chế một lệnh cấm đã có từ lâu nhưng mọi người đã tảng lờ, đó là lệnh cấm treo cờ tôn giáo tại nơicông cộng. Lệnh này được ban ra chỉ một ngày sau khi chính quyền chính thức khuyến khích dân chúngăn mừng lần thứ 25 ngày Tổng Giám Mục Ngô Đình Thục thuộc địa phận Huế được thụ phong và tronglễ mừng, cờ của Tòa Thánh Vatican được treo khắp nơi. Lệnh này cũng được đưa ra chỉ một ngày trướcLễ Phật Đản vào ngày 8 tháng 5, một lễ quan trọng của Phật giáo. Huế, cố đô của Việt Nam vốn là mộttrung tâm hoằng pháp và tu tập quan trọng của Phật giáo Việt Nam, trong khi các trường đại học ở Huếtừ lâu đã trở thành nơi tập trung những sinh viên bất đồng chính kiến. Cho nên, chẳng có gì đáng ngạcnhiên khi những tín đồ Phật giáo vẫn cứ treo cờ tôn giáo của họ bất chấp lệnh cấm và khi chính quyềnđịa phương xuất hiện để hạ cờ Phật giáo theo lệnh cấm thì hành động này đã trở thành một hành động

khuyến khích các tín đồ Phật giáo ở Huế và vùng phụ cận tập trung rất đông vào ngày 8 tháng 5 đểtham dự ngày Khánh Đản. Coi cuộc biểu tình như một thách thức đối với uy tín của gia đình ông Ngô

Đình Diệm và chính quyền. Huế cũng còn được coi là một thái ấp chính trị của một người em khác củaông Diệm là ông Ngô Đình Cẩn, nên các viên chức địa phương phải cố gắng giải tán đám đông.

“Tuy nhiên, khi những cố gắng nói trên không mang lại kết quả, viên Phó Tỉnh Trưởng người Công giáođã ra lệnh cho lính của ông nổ súng. Trong cảnh hỗn loạn xảy ra sau đó, 9 người đã bị giết, trong số này

có cả trẻ em và 14 người khác bị thương. Những xe bọc thép được nói là đã cán lên người các nạnnhân. Chính quyền của Tổng Thống Diệm đã mau chóng đưa ra một câu chuyện hoàn toàn khác nói

rằng Việt Cộng đã ném một trái lựu đạn vào đám đông và rằng các nạn nhân đã bị dẫm lên người trongcơn hỗn loạn (chứ không phải xe bọc thép cán). Chính quyền của Tổng Thống Diệm vẫn cứng rắn

không nhận trách nhiệm ngay cả khi những quan sát viên trung lập cung cấp những đoạn phim cho thấyquân đội của chính phủ bắn vào đám đông.

“Bản chất quan lại của ông Diệm không cho phép ông ta giải quyết vụ khủng hoảng này với thái độ mềmdẻo, phù hợp với hoàn cảnh. Ông không thể công khai thừa nhận trách nhiệm của một nguyên thủ trước

một thảm kịch để tìm cách hòa giải với những tín đồ Phật giáo. Tổng Thống Diệm cũng từng đượcthuyết phục rằng một sự mất mặt trước công chúng như thế có thể phá hỏng sự cầm quyền của ông tavà rằng ông đã quên hẳn một thực tế là không một người cầm quyền nào có thể phớt lờ lâu dài sự bất

mãn của khối quần chúng lớn lao, bất kể đạo đức của ông như thế nào. Nhưng chính phủ vẫn bám vàonhững những sự việc như đã xảy ra (có nghĩa là cứ đổ cho Việt Cộng mà không cần điều tra gì nữa cả).

Những ngày tiếp theo đó tại thành phố Huế hơn 10,000 người đã biểu tình phản đối vụ giết người này.Đây là một trong nhiều hoạt động biểu tình mà Phật giáo dùng để tạo áp lực với chính quyền của TổngThống Diệm trong 4 tháng kế tiếp. Những Phật tử mau chóng tự tổ chức và ngày 10 tháng 5, một bảntuyên bố của các tu sĩ Phật giáo được chuyển đến chính quyền đòi tự do treo cờ Phật giáo và côngbằng pháp lý như các nhà thờ Công giáo, chấm dứt việc bắt bớ và tự do hành đạo, bồi thường cho

những nạn nhân vụ nổ súng ngày 8 tháng 5 và trừng phạt những người đã gây ra vụ này. Tất cả 5 đòihỏi này được chính thức đưa cho Tổng Thống Diệm và ngày 15 tháng 5 và Phật giáo tổ chức cuộc họpbáo đầu tiên sau một cuộc họp nội bộ. Những cuộc tuyệt thực trước nơi công cộng và các cuộc biểu tình

tiếp tục suốt tháng 5 năm 1963, nhưng Tổng Thống Diệm vẫn chậm chạp trong việc xoa dịu nhữngngười bất mãn và giải quyết vấn đề.

“Vào ngày 30 tháng 5, khoảng 350 nhà sư Phật giáo biểu tình trước trụ sở Hạ Nghị Viện ở Saigon vàtuyên bố tuyệt thực trong 48 giờ đồng hồ. Vào ngày 3 tháng 6, một cuộc biểu tình ở Huế đã bị đàn áp vớihơi cay và một vài người bị phỏng khiến cho Phật giáo mau chóng đưa ra những lời cáo buộc quân độichính phủ đã sử dụng hơi cay để đàn áp biểu tình. Ngày 4 tháng 6, chính phủ loan báo thành lập một ủyban liên bộ do Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ cầm đầu để giải quyết cuộc khủng hoảng tôn giáo,nhưng hành động này của chính phủ có thể đã quá muộn. Một khối lớn thị dân đã đứng sau lưng Phậtgiáo và bắt đầu chống lại Tổng Thống Diệm. Vào ngày 8 tháng 6, bà Ngô Đình Nhu làm nghiêm trọngthêm tình hình vốn đã hết sức nghiêm trọng bằng một lời tuyên bố những phần tử Cộng sản đã thẩm

nhập vào hàng ngũ Phật giáo…”.(Hết trích)

Tuy thế, qua sự trung gian và áp lực của Hoa Kỳ, ủy ban tranh đấu Phật giáo và chính quyền đã ký kếtđược một bản thông cáo chung để giải quyết toàn bộ vấn đề, nhưng hiệu quả của nó chẳng đi đến đâu.Vào đêm 21-8-1963, chỉ mấy ngày sau khi chính quyền của Tổng Thống Diệm hứa với Đại sứ FredericNolting đi nghỉ phép ở Hawaii rằng họ sẽ giải quyết toàn bộ cuộc khủng hoảng Phật giáo để tìm lại sự

ủng hộ của dân chúng, Cố vấn Ngô Đình Nhu đã ra lệnh cho lực lượng Cảnh Sát Quốc Gia và LựcLượng Đặc Biệt của Đại Tá Lê Quang Tung do Mỹ huấn luyện và tài trợ để thực hiện cuộc chiến bí mậtvào cuộc tấn công các chùa Phật Giáo bắt giữ hàng ngàn tăng tín đồ Phật giáo. Và đây là hành động

lộng quyền cuối cùng của cố vấn chính trị Ngô Đình Nhu làm tai tiếng toàn thể quân đội VNCH vàhành động cuối cùng này cũng đã dẫn đến một cuộc đảo chánh vào ngày 1-11-1963 kết thúc chế độ Ngô

Đình Diệm. Trong những bản phúc trình trực tiếp với Tổng Thống Kennedy khi trở về Hoa Kỳ, Đại sứCabot Lodge đã mô tả “Mỹ muốn cứu vãn chế độ cho tới giờ phút chót, nhưng lỗi lầm của một người

thay vai trò Tổng Tư Lệnh của cố vấn chính trị Ngô Đình Nhu đã khiến cho tình thế tuyệt vọng không còncứu vãn nổi nữa…”.

Tôi không đi sâu vào chi tiết của cuộc tranh đấu của Phật giáo chống sự kỳ thị tôn giáo của chính quyềnTổng Thống Ngô Đình Diệm dẫn đến cuộc đảo chánh lật đổ ông vào ngày 1-11-1963 vì tôi biết rằng thời

giờ rất eo hẹp. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh ở đây rằng, những tài liệu này được giải mật sau 30 nămnằm im trong văn khố quốc gia Hoa Kỳ tự chúng không bao giờ có tác dụng gây chia rẽ giữa Phật giáovà Công giáo mà ngược lại chỉ có tác dụng đánh tan những ngộ nhận do một thiểu số những ngườitrung thành với chế độ Ngô Đình Diệm loan truyền với ác ý, nào là hàng ngũ Phật giáo bị Cộng sảnxâm nhập giựt giây, nào là người Mỹ làm lơ cho những tướng lãnh lật đổ và giết hai anh em ông Diệm

Nhu chỉ vì ông Diệm không cho Mỹ đổ bộ binh vào Miền Nam Việt Nam, nào là Hòa Thượng ThíchQuảng Đức bị Việt cộng tẩm xăng và đốt, nào nếu Tổng Thống Ngô Đình Diệm không bị giết thì Miền

Nam Việt Nam không mất trong ngày 30-4-1975. Tôi lại nhắc lại một lần nữa, những người nào còn bàytỏ lòng trung thành với Tổng Thống Ngô Đình Diệm bằng cách sửa chữa lịch sử nếu có cơ hội đọc tàiliệu “The Pentagon Papers” và những tài liệu khác đầy ắp trong các thư viện Hoa Kỳ thì sẽ thấy rằngnhững thông tin kiểu “nghe nói, người ta đồn” hay kiểu thông tin “trộn hư cấu với dữ kiện được xác

nhận” chắc chắn sẽ bị phản bội.

Ở đất nước tự do này, người ta có quyền bày tỏ lòng trung thành, vinh danh, dựng tượng bất cứ nhânvật nào mà họ coi là lịch sử, không ai cấm cản, nhưng đừng có dùng những lời lẽ khiếm nhã để

lăng nhục một tôn giáo hay tạo những ngộ nhận để vu cáo trong dư luận nhằm đánh bóng mộtmột nhân vật mà thực tế đằng sau lớp sơn giả tạo không có một điều nào có thể hậu thuẫn việc

làm của những nhân vật ấy.

Trong những năm tháng cuối của cuộc đời mình, khi gánh nặng áo cơm đã nhẹ, tôi đã dành nhiều thờigiờ để truy cứu, tìm hiểu vào những tài liệu mà một số người vẫn còn tơ tưởng đến thời được chế độ

sủng ái cách đây nửa thế kỷ sợ hãi, không dám mạnh dạn phủi lớp bụi thời gian đi để nhìn vào hay tìmsự thật. Họ quên mất một điều là chửi rủa, bịa chuyện, phê phán không có chứng cớ hậu thuẫn,vu cáo cho người ta là Cộng sản, là tay sai, là bị Cộng sản lợi dụng không thể át đi được tiếng

nói vô địch của những dữ kiện lịch sử, những biến cố chính trị, quân sự hay kinh tế.

Tôi tin rằng chúng ta, tất cả quí vị đến dự Lễ Tưởng Niệm 50 Năm ngày Bồ Tát Quảng Đức và Tăng tínđồ Phật Giáo Vị Pháp Vong Thân đều là những người đã từng phải trải qua những thử thách đến từ

Mùa Pháp Nạn 1963. Và với lòng rộng mở theo tinh thần hỷ xả của nhà Phật, chúng ta không bao giờcoi những “nạn” trong Mùa Phật Đản 50 năm trước đây là cái cớ để nuôi thù oán, nhưng chúng ta

cương quyết không để cho bất cứ một người nào sửa chữa lịch sử một cách vu vơ. Tôi quan niệm đó làphương thức tốt nhất để hiển dương sự thật và góp phần bảo vệ Đạo pháp. Cuối cùng, tôi hy vọngđược học hỏi thêm từ những nhân sĩ, trí thức Phật giáo và các Đạo Hữu cũng như sẽ cố gắng đónggóp cùng quí vị những gì mà tôi hiểu và biết về Mùa Pháp Nạn cách đây 50 năm. Hy vọng ánh hào

quang của Phật giáo nói chung và Trái Tim Thích Quảng Đức sẽ hướng dẫn chúng ta.

Xin cám ơn tất cả quí vị đã kiên nhẫn lắng nghe lời trình bày của tôi./.

Vũ Ánh (nhà báo)

Ngô Kỷ trình bày:

Vũ Ánh bần tiện và hèn hạ đi soi mói cái chuyện chẳng có gì là nguy hiểm hay trầm trọng cả, Vũ Ánhlấy cớ tấm hình photoshop cô Phương Uyên để viết một bài “chỉ trích” dài lê thê để đăng trên báo NgườiViệt với đề tài “Chuyện hình bìa báo Time bị 'photoshop.' Trên thực tế, có một số người trẻ ái mộ“Phương Uyên” nên họ

làm photoshop tấm hình Phương Uyên trên bìa báo TIME để kỷ niệm, chẳng có làm thiệt hại, thiệt thòiai đâu, và cũng chẳng gây phiền phức hay mang tiếng gì đến cộng đồng cả. Thế mà Vũ Ánh hô hoánầm ỉ rằng: “Nhưng rõ ràng bức hình đã gây thêm tác hại cho uy tín của cộng đồng người Việt ở hảingoại. Ðây không thể là chuyện nhỏ được khi uy tín và danh dự cộng đồng chống Cộng bị thử thách rấtnghiêm trọng.”

Chính vì Vũ Ánh quá tào lao, nhỏ mọn, tồi bại, hạ cấp, nên một người trẻ trong nước đã posted một sốlời lẽ “chọc quê” Vũ Ánh và posted thêm một số hình photoshop “Phương Uyên” trên mạng "Hoa Cải"dưới đây. Đặc biệt tấm hình photoshop cuối ở dưới, có hình

“Tầm nã Vũ Ánh dù còn sống hay đã chết.” Vũ Ánh bị người trẻ “chọc quê” trên mạng "Hoa Cải" là mộtđiều nhục nhả và xấu hỗ vô cùng. Thử hỏi Vũ Ánh sau khi thấy thêm một số hình photoshop PhươngUyên nữa như vậy, Vũ Ánh có cảm thấy tức ói máu ra không? Thật là một thằng hèn, "thua me gở bài

cào," to đầu mà đi hơn thua chuyện vặt vảnh của các người trẻ. Tạp chí TIME không thắc mắc, khôngphản đối thì mắc mớ chi Vũ Ánh "nổi điên" lên chi vậy? Đúng là một thằng "vô lại."Trên thế giới có hàngtỷ cái hình "photoshop" được đưa lên bìa đủ loại tạp chí, sách báo, đâu có ai phàn nàn là bị "lường gạt"đâu, chỉ có Vũ Ánh thuộc loại "ngu xuẩn" nên mới bị lừa mà thôi. Vũ Ánh đúng là con sâu mọt bẩn thỉucủa cộng đồng, xã hội. Đáng tởm!

Vũ Ánh qua Bắc Hàn mà khiếu nại tấm hình "photoshop" này đi! Vũ Ánh đúng là loại "gà què ăn quẩncối xay," chuyên trò bới móc những chuyện vặt vảnh, nhỏ nhặt. Hãy cảnh giác canh chừng Vũ Ánh chuirúc dưới giường ngũ của quý vị để "thám thính" đấy! Nghề của Vũ Ánh là moi móc thùng rác ra để màngữi. Vũ Ánh đúng là loại ký sinh trùng nhớp nhúa, dơ dáy, bẩn thỉu.

Vũ Ánh sống ở Mỹ thời gian dài khá đủ để thấy có một số người Mỹ và ngoại quốc có hình dạng, vócdáng giống các vị lãnh đạo thế giới, tôn giáo, ca nhạc sĩ, thể tháo gia nổi tiếng..., được thiên hạ mướntới giúp vui cho các buổi tiệc tùng một cách thoải mái và vui vẻ, đâu có ai phàn nàn hay cảm thấy bị "lừađảo" như Vũ Ánh đâu. Ngay tại quận Cam này, thành phố Huntington Beach có một ông giống y changlãnh tụ Liên Sô Mikhail Gorbachev, và tại Anaheim có một người giống y chang cố Đức Giáo HoàngJohn Paul II, hai người này mặc y phục và ký tên giống "như thiệt," và được thiên hạ "rước" đến dự cácbuổi tiệc liên hoan cho vui cửa vui nhà, chứ đâu hằn học, tức tối, khó chịu như tên ngu xuẩn, bần tiện,nhỏ mọn Vũ Ánh. Đúng là một thằng đầu óc chứa toàn đậu hũ.

Chuyện hình bìa báo Time bị 'photoshop'

Friday, May 31, 2013 2:33:53 PM

Vũ Ánh

Hình trang bìa của tuần báo Time số báo tuần đầu tiên Tháng Sáu là hình chụp lốc xoáy ở Oklahomamới đây với nhan đề “16 minutes: That's how much time you have to save your life - The Story of theOklahoma tornado,” bài và hình của David von Drehle & Jeffrey Kluger. Tờ Time còn kỹ đến mức ghidưới bức hình giờ ghi hình và họ tính ra là 6 phút sau khi lốc xoáy giáng xuống thành phố Moore gầnOklahoma City vào ngày 20 Tháng Năm. Tuần báo Time là một tuần báo không những được lưu hànhtrên khắp nước Mỹ mà còn trên khắp thế giới, số đầu tiên được ấn hành vào ngày 23 Tháng Ba năm1923 tính ra đến nay đã tồn tại được 90 năm.

Nhưng cũng mới đây vào thời gian mà hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Ðinh Nguyên Kha ở ViệtNam bị bắt và bị tòa án tỉnh Long An khép án tù sáu năm và tám năm, thêm ba năm quản chế, vì tội“Tuyên truyền chống nhà nước XHCN, theo điều 88 Bộ Luật Hình Sự,” trong cộng đồng mạng lại thấy

xuất hiện một hình bìa khác của tuần báo Time, số báo tuần đầu tiên Tháng Sáu hình chụp nữ sinh viênPhương Uyên trước vành móng ngựa.Thú thực, vốn là người không biết, không hiểu gì về photoshopcả và dù trước mặt có số báo Time tuần này đề ngày 3 Tháng Sáu 2013, nhưng tôi cũng giật mình:Người không bao giờ nhìn thấy hay biết về tờ tuần báo thời sự này sẽ không nhận ra thế nào là thật, thếnào là giả. Gọi đến mấy ông bạn thân rành về photoshop và nhiếp ảnh, họ mắng tôi ngay: “Thằng cảđẫn, đi lấy ngay một lớp photoshop cho chúng tao nhờ. Thế mày không nhận cái hàng chữ chủ đề chotrang bìa có cái font chữ và màu sắc mà tao chưa thấy tờ Time sử dụng bao giờ. Nó ‘mập’ hơn nhiều.Thằng làm hàng giả có lẽ chỉ lo săm soi bức hình Phương Uyên thôi, không để ý đến chi tiếtnày.”Nhưng dù muốn dù không, ngày nay kỹ thuật photoshop tiến bộ tới mức có khả năng khiến ngườita lẫn lộn giữa giả và thật. Sau khi vụ này xảy ra, phản ứng trong cộng đồng người Việt tại Mỹ làm chonhiều người ngạc nhiên. Ðó là phần lớn những phản ứng trong cộng đồng mạng một phần có vẻ coiđây là một trò tinh nghịch, một phần coi đây là “chuyện nhỏ, chuyên lớn là chuyện chống Cộng vàchống Trung Quốc,” phần còn lại của dư luận thì dường như không kiểm soát được mình khi viết khơikhơi trong cộng đồng mạng hay trong lúc forward các email: “Sao lại đả kích tác giả bức hình giả này.Nếu hàng giả mà lừa được bọn Cộng Sản thì tại sao lại không làm.”........................Vụ hình bìa báo Timelớn hơn vì hình ảnh ghép lại liên quan đến một người trẻ đang tranh đấu chống lại chế độ độc tài ở ViệtNam và đang ngồi tù. Do được lưu hành trong thế giới ảo qua rất nhiều email chuyển đi cho nên khó cóthể truy nguyên ra nguồn gốc tác giả món hàng giả này và nay đang tạo ra một cuộc tranh cãi với phầnđông là những lời lẽ thiếu lịch sự. Không biết sinh viên Nguyễn Phương Uyên đang nằm trong tù ở ViệtNam có biết hình mình bị đăng trên một bìa báo “mạo danh báo Time” không, nhưng rõ ràng cuộc tranhđấu của cô, những cái giá mà cô và gia đình cô phải trả đã bị đem ra gán ghép vào một thứ hàng mạodanh. Cứ thử tưởng tượng một ngày nào đó, đám chấp pháp ở Việt Nam gọi cô lên “làm việc” và trưngcho cô xem một hình bìa báo Time thật, một hình bìa giả trên đó có hình của cô thì tôi không hiểuPhương Uyên sẽ thất vọng như thế nào và cảm tình của cô đối với cộng đồng này ra sao?Tác giả của“hình bìa báo Time giả” có thể ở Việt Nam, có thể ở trong các cộng đồng người Việt hải ngoại. Có khihàng giả này là một trò đùa thiếu ý thức, có khi là một dụng ý, hậu ý, thật khó lòng biết được. Nhưng rõràng bức hình đã gây thêm tác hại cho uy tín của cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Ðây không thể làchuyện nhỏ được khi uy tín và danh dự cộng đồng chống Cộng bị thử thách rất nghiêm trọng, vì có kẻđã chơi hàng giả hoặc từ bên Việt Nam hàng giả truyền thông đã được đẩy sang cộng đồng mạng củangười Việt hải ngoại. Hiện nay do sự phát triển của Internet và kỹ thuật photoshop khiến người ta chỉ cóthể ngăn chặn được từng vụ, chứ không thể kết thúc hẳn các cuộc tấn công khi tính sĩ diện chỉ thích vơvào gương thành công và nhất là khi cố tật “chỉ nhìn thấy nhà người khác có rác” vẫn còn được biểu lộmạnh trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại.Xin đọc bài và các hình do người trẻ trong nước "chọc quê" Vũ Ánh trên mạng "Hoa Cải"

1/ Đọc trước trích đoạn của Vũ Ánh trên Người Việt:

Chuyện hình bìa báo Time bị “Photoshop”:

Hình trang bìa của tuần báo Time số báo tuần đầu tiên Tháng Sáu là hình chụp lốc xoáyở Oklahoma mới đây với nhan đề “16 minutes: That's how much time you have to save

your life - The Story of the Oklahoma tornado,” bài và hình của David von Drehle &Jeffrey Kluger. Tờ Time còn kỹ đến mức ghi dưới bức hình giờ ghi hình và họ tính ra là 6phút sau khi lốc xoáy giáng xuống thành phố Moore gần Oklahoma City vào ngày 20Tháng Năm. Tuần báo Time là một tuần báo không những được lưu hành trên khắpnước Mỹ mà còn trên khắp thế giới, số đầu tiên được ấn hành vào ngày 23 Tháng Banăm 1923 tính ra đến nay đã tồn tại được 90 năm.

...Nhưng cũng mới đây vào thời gian mà hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Ðinh Nguyên Kha ởViệt Nam bị bắt và bị tòa án tỉnh Long An khép án tù sáu năm và tám năm, thêm ba năm quản chế, vì tội“Tuyên truyền chống nhà nước XHCN, theo điều 88 Bộ Luật Hình Sự,” trong cộng đồng mạng lại thấyxuất hiện một hình bìa khác của tuần báo Time, số báo tuần đầu tiên Tháng Sáu hình chụp nữ sinh

viên Phương Uyên trước vành móng ngựa.

Thú thực, vốn là người không biết, không hiểu gì về photoshop cả và dù trước mặt có số báo Time tuầnnày đề ngày 3 Tháng Sáu 2013, nhưng tôi cũng giật mình: Người không bao giờ nhìn thấy hay biết vềtờ tuần báo thời sự này sẽ không nhận ra thế nào là thật, thế nào là giả. Gọi đến mấy ông bạn thân rànhvề photoshop và nhiếp ảnh, họ mắng tôi ngay: “Thằng cả đẫn, đi lấy ngay một lớp photoshop chochúng tao nhờ. Thế mày không nhận cái hàng chữ chủ đề cho trang bìa có cái font chữ và màu sắc màtao chưa thấy tờ Time sử dụng bao giờ. Nó ‘mập’ hơn nhiều. Thằng làm hàng giả có lẽ chỉ lo săm soibức hình Phương Uyên thôi, không để ý đến chi tiết này.” (Hình thấy trên trang này)

...Vụ hình bìa báo Time lớn hơn vì hình ảnh ghép lại liên quan đến một người trẻ đangtranh đấu chống lại chế độ độc tài ở Việt Nam và đang ngồi tù. Do được lưu hành trongthế giới ảo qua rất nhiều email chuyển đi cho nên khó có thể truy nguyên ra nguồn gốctác giả món hàng giả này và nay đang tạo ra một cuộc tranh cãi với phần đông là nhữnglời lẽ thiếu lịch sự. Không biết sinh viên Nguyễn Phương Uyên đang nằm trong tù ởViệt Nam có biết hình mình bị đăng trên một bìa báo “mạo danh báo Time” không,nhưng rõ ràng cuộc tranh đấu của cô, những cái giá mà cô và gia đình cô phải trảđã bị đem ra gán ghép vào một thứ hàng mạo danh. Cứ thử tưởng tượng một ngàynào đó, đám chấp pháp ở Việt Nam gọi cô lên “làm việc” và trưng cho cô xem một hìnhbìa báo Time thật, một hình bìa giả trên đó có hình của cô thì tôi không hiểu PhươngUyên sẽ thất vọng như thế nào và cảm tình của cô đối với cộng đồng này ra sao?

Tác giả của “hình bìa báo Time giả” có thể ở Việt Nam, có thể ở trong các cộng đồngngười Việt hải ngoại. Có khi hàng giả này là một trò đùa thiếu ý thức, có khi là mộtdụng ý, hậu ý, thật khó lòng biết được. Nhưng rõ ràng bức hình đã gây thêm táchại cho uy tín của cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Ðây không thể là chuyện nhỏđược khi uy tín và danh dự cộng đồng chống Cộng bị thử thách rất nghiêm trọng, vì cókẻ đã chơi hàng giả hoặc từ bên Việt Nam hàng giả truyền thông đã được đẩy sang cộngđồng mạng của người Việt hải ngoại. Hiện nay do sự phát triển của Internet và kỹ thuậtphotoshop khiến người ta chỉ có thể ngăn chặn được từng vụ, chứ không thể kết thúc hẳn

các cuộc tấn công khi tính sĩ diện chỉ thích vơ vào gương thành công và nhất là khi cố tật“chỉ nhìn thấy nhà người khác có rác” vẫn còn được biểu lộ mạnh trong cộng đồng ngườiViệt ở hải ngoại. (hết trích)

2/ Hậu sinh lạm bàn:

Kính bác Vũ Ánh (nếu bác chính là người được giới thiệu ở đây)Cháu sống ở Sài goòng, "ý tại ngônngoại" nên chỉ xin gạch mấy cái đầu bờ:- Chỉ có mỗi cái bìa "giả mạo" mà bác đã liên đới được nhiềucâu chuyện và viết được hẳn một bài báo dài (đúng là nhà báo). Đọc xong cháu thấy bác chỉ "lo bòtrắng răng", đã thế bác lại còn "nâng quan điểm" ghê quá... không biết kiều bào ta phản ứng thế nào?Chứ cháu thì thấy chẳng có gì phải ầm ĩ...- Để khỏi bị gọi là "thằng cả đẫn" và cũng chẳng cần "lấy ngaymột lớp Photoshop" mần gì cho tốn xèng, bác cứ vào trang này theo cháu, thế là tha hồ có ngayhàng tấn ảnh... giả mạo:

- Nếu như bác mong mọi người đều có thể nhận ra ngay bìa báo Time có hình Phương Uyên là giảmạo thì cháu lại mong những ai nhìn những tấm hình giả mạo trên đều tin là thật hoặc mong được nhưthật...P/s: Cháu chỉ xin trừ tấm này:

Hình trên: Photoshop "Tầm Nã Vũ Ánh dù đã Chết hay còn Sống" do người trẻ quốc nội thực hiện để"chọc quê" Vũ Ánh. Nhục nhã quá đi thôi!

Ngô Kỷ trình bày:

Đang chuẩn bị post bài này, thì tình cờ thấy trên Diễn Đàn có bản tin và hình ảnh Hội Không Quânthành phố Seattle, Washington làm Lễ Phủ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ Việt Nam Cộng Hòa cho Thiếu TáKhông Quân Nguyễn Văn Ba vào ngày 23 tháng 6 năm 2013, tôi xin bày tỏ sự biết ơn và thương tiếcđến một chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, và nguyện cầu cho hương linh ông sớm về cõi vĩnhhằng. Nhận thấy nghi thức Phủ Cờ Việt Nam Cộng Hòa thật trang trọng và cảm động, nên tôi xin phépgia đình và Hội Không Quân tại Seattle để được post lại các tấm hình này để đồng hương thấy đượcnghi thức phủ cờ. Tên vô loại và phản quốc Vũ Ánh và đồng bọn thì chắc chắn không xứng đáng đểđược phủ cờ, và cũng sẽ chẳng có ai, chẳng có hội đoàn Quốc Gia nào chịu đứng ra phủ cờ cho bọnchúng, chính vì vậy mà Vũ Ánh đã viết bài châm chích và mỉa mai việc phủ cờ.Bài thơ "Mai tôi chết cờvàng xin đừng phủ " mà Vũ Ánh đề là của tác giả Tướng Lê Quang Lưỡng là hoàn toàn sai, vì bài thơnày là của tác giả khác. Dưới các tấm hình, mời quý độc giả đọc bài "Vũ Ánh, Đến Hẹn Lại Lên" của tácgiả "Kb. Ngụy Sàigòn," mà trong đó tác giả đã phản bác lại các luận điểu xấc láo, hổn xược, vô lễ củaVũ Ánh.

Lễ Phủ Cờ Việt Nam Cộng Hòa Cho

Thiếu Tá Không Quân Nguyễn Văn Ba

Tại sao Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: 'Tôi chếtđừng phủ cờ vàng?'

Friday, April 19, 2013 6:12:41 PM Vũ Ánh

.....................

Năm nay, vấn đề ai là những người phải chịu trách nhiệm đã để một nửa đất nước từ vĩ tuyến 17 đếnmũi Cà Mau rơi vào tay những người cộng sản được đặt ra với một bài thơ, một di chúc rất xúc độngcủa một cố tướng lãnh VNCH: “Mai tôi chết, xin cờ vàng đừng phủ.” Ðó là Thiếu Tướng Lê QuangLưỡng, nguyên tư lệnh sư đoàn Nhảy Dù mà thời chiến tranh Việt Nam, báo chí gọi ông là “con sói củatrận mạc,” xin trích:

Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ

Lê Quang Lưỡng

Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủXác thân này đâu chết cho quê hương?Súng gươm xưa đã bỏ lại chiến trường!Thân chiến bại nhục nhằn nơi đất khách!

Hơn nửa đời đã tan rồi khí phách.Nhớ bạn bè nằm xuống nghĩ mà đau!Không quan tài cờ phủ giữa chiến hào,Máu thịt đã thấm vào lòng đất mẹ.

Bao năm trời bao nhiêu người trai trẻ,Chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi.Khi nằm xuống bạn nào đã cần gì?Chỉ ước muốn thân này dâng đất nước,

Ta giờ đây đã tàn bao mơ ước!Chuyện ngày xưa chỉ còn thấy trong mơ...Ngày về quê càng lúc càng xa mờ.Thời gian vẫn lạnh lùng theo năm tháng,

Tuổi càng cao lòng càng nghe mặn đắng!Xót thân này khi chết bỏ lại đây!Nơi xứ người bạn hữu chẳng còn ai??Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.

Bài thơ tự nó đã là những cảm xúc đầy bi hùng tráng của một bại tướng VNCH. Bài thơ được làm ít lâutrước khi ông qua đời vào ngày 21 Tháng Chín, 2005 tại thành phố Bakerfield, tiểu bang California. Việcông di tản sang Hoa Kỳ vào ngày 29 Tháng Tư, 1975 đã trở thành vết thương và niềm u sầu suốt nhữngnăm tháng sau này qua một câu thơ mà nhiều người thích “Sầu hận tim ta ai biết được.” .........................

Vũ Ánh, Đến Hẹn Lại Lên (Kb. Ngụy Sàigòn)Posted on May 21, 2013 by Lê ThyPhải công nhận là Vũ Ánh quá sung sức. Chơi một lúc năm ba bài để thổi văn nô bị rọ mỏm Huy Đức vàBên Thắng Cuộc. Ngụy tui có một bài Vũ Ánh và Bên Thắng Cuộc để “bợp tai đá đít” phóng viên chiếntrường kiêm nghề Chủ sự phòng Đài Phát Thanh Quốc Gia VNCH. Không biết trong 13 năm nằm gảiháng dế lăn tăn trong các nhà tù của bọn VC , Vũ Ánh học được gì và cải tạo được gì? Những bài viếttrong tù của Vũ Ánh đọc cũng đỡ buồn. Có khí có phách của một người Quốc Gia bị sa vào tay giặc.Gậm một mối căm hờn trong củi sắt. Cho đến khi làm chủ bút của báo Người Vẹm, bản mặt của Vũ Ánhtừ xanh xám từ từ chuyển qua hồng hồng. Mà hồng hồng nầy không phải là “Hồng Hồng Tuyết Tuyết.Mới ngày nào chả biết cái chi chi”… mà cũng không phải “trời hồng hồng sáng trong trong. Cànhphượng nắng ngoài song”. Mà một màu hồng rất “đặc chủng” Vẹm. Trong tư cách chủ bút báo NgườiVẹm chơi ngay bài thơ nâng bi mấy tay lãnh đạo đảng phỉ Mười ,Anh, Kiệt. Chưa dừng ở đó chơi luôncái hình vẽ chậu làm chân (pedicure) với hình Cờ Vàng ba sọc đỏ. Màu cờ của Quốc Gia VNCH. Là hồnthiêng sông núi đã ôm trọn hình hài của biết bao chiến sĩ Quốc Gia đã Vị Quốc Vong Thân. Biểu tượngcủa 3 miền địa linh nhân kiệt, đã thấm máu đào của các chiến sĩ Quốc Gia và hơn 58 ngàn chiến sĩ HoaKỳ và Đồng Minh đã hy sinh cho ngọn cờ Tự Do Dân Chủ. Một sự cố ý bôi nhọ, cho nên cộng đồngngười Việt tỵ nạn đã đưa Vũ Ánh sang sông để theo gót chân của Phó Tông Tông Nguyễn Cao Cờ quyhàng giặc Cộng. Với chiêu bài Hòa Hợp Hoà Giải, Vũ Ánh đã có nhiều bài viết đâm sau lưng chiến sĩ.Ngụy tui không là nhà văn nhà báo nhưng ngứa mắt ngứa cổ hót chơi hai bài Vũ Ánh và Báo NV MuốnGì và Vũ Ánh và Bên Thắng Cuộc. Bây giờ lại ngứa mắt lại ngứa cổ với bài viết “Tại Sao Tướng LQLưỡng dặn:” Tôi Chết Đừng Phủ Cờ Vàng “Chuyện cờ quạt đã xảy ra từ lâu lắm, nhằm triệt hạ Cờ Vàng như một nhóm”trí thức hải ngoại ” có BSBùi Duy Tâm , Phạm Duy.. hơn 25 năm về trước, hô hào thay đổi Quốc Kỳ Quốc Ca của VNCH. Phongtrào đó thất bại thảm thương. Cờ Vàng lại tung bay và Tiếng Gọi Công Dân vẫn vang lên khắp các nẻođường trên thế giới. Những bài viết nhằm hạ nhục Cờ Vàng như “Cờ Vàng nên lui vào Dĩ Vảng “, nào làcờ ba que xỏ lá… Nói gì thì nói , đồng bào tỵ nạn CS vẫn ôm lấy, vẫn khắc trong tim hình bóng CờVàng. Lá cờ biểu tượng của khát vọng Tự Do Dân Chủ. Lá cờ đối kháng với lá cờ đỏ sao vàng của bọncộng phỉ. Thất bại và thất bại bèn chơi kiểu khác. Kêu gọi khi chết đừng phủ Cờ Vàng.Phủ Cờ (Vàng) làmột nghi thức trang trọng trong Lễ Nghi Quân Cách. nhằm vinh danh và ghi ơn những chiến sĩ khôngphân biệt cấp bậc tuổi tác binh chủng. Bất cứ chiến sĩ nào hy sinh cho Tổ Quốc, dù trên chiến trườnghay không , nếu hy sinh vì công vụ, đều được thực hiện nghi thức phủ cờ. Riêng Ngụy tui trong cươngvị Chi Đội Trưởng , cấp chỉ huy thấp nhất trong tổ chức của Binh Chủng Thiết Giáp Binh, tại chiếntrường khi đưa tiễn những Kỵ Binh vị quốc vong thân về hậu cứ, để làm lễ an táng thì lúc nào cũng choChi Đội hai hàng ngang bắt súng nghiêm chào, trong khi di chuyển thi hài những Kỵ Binh được bọctrong poncho từ Thiết xa M113, giữa hai hàng quân bắt súng chào sang GMC để đưa về hậu cứ. Khôngcó Cờ Vàng phủ, không có cả tiếng kèn đồng trang trọng đang thổi Quốc Thiều . Nhưng có nỗi ngậmngùi thương cảm dành cho những đồng đội đã an giấc nghìn thu.Chẳng ai thắc mắc gì nghi thức phủcờ. Đó là chuyện đương nhiên của Tổ Quốc, để vinh danh, để ghi ơn những người con đã anh dũng hysinh vì Tổ Quốc. Bây giờ “nơi tạm dung”, có một ông Tướng Tư Lệnh của một Binh Chủng lừng danhsông núi, đã mong muốn khi chết đừng phủ Cờ Vàng. Chỉ cần được đội mũ đỏ, mặc áo hoa dù đã là mộthảnh diện vô cùng. Nói gì đến chức Tư Lệnh của những Thiên Thần Mũ Đỏ bách chiến bách thắng . Đãlàm bạt vía quân thù trên khắp chiến trường máu lửa bốn Quân Khu. Nơi nào có cánh hoa dù , nơi đócó tiếng cười hạnh phúc, có đời sống ấm êm. Ngụy tui không sính thơ văn , chỉ biết tay cầm con rùa, taykia cầm gậy chỉ huy thiết xa M113 hàng ngang tấn công nhưng cũng ráng đọc đôi ba vần thơ của vịTướng (sic) chỉ huy một đội quân dũng mảnh phi thường lưu tiếng ngàn năm.Lý do Tướng yêu cầuđừng phủ cờ vì Tướng không chết cho quê hương, thân chiến bại nhục nhằn nơi đất tạm dung. Ôi tiếngkêu trầm thống hay tiếng kêu thảng thốt của một cánh dù bị LÔI vào đất khách. Tướng quá bi quan nêncó tiếng kêu ai oán. Tướng xuất thân từ Khóa 4 Liên Trường Vỏ Khoa Thủ Đức năm 1954. Năm chia cắt

đất nước. Năm mà Quân Đội Quốc Gia mới vừa được thành lập không lâu. Tướng đã dầm sương dãinắng , đã trui rèn trong lửa đỏ, đã chạm mặt tử thần, đã bước ra từ cõi chết. Đã lăn mình vào nơi giócát, đã từng đổ máu hồng để viết lên những trang sử hùng anh. Chỉ cần một ngày khoác chiến y. Chỉcần một trận đánh lẻ tẻ là đã xứng đáng được phủ cờ khi nằm xuống. Huống gì hơn 20 năm làm mộtcánh dù bung gió. Không gian đã biết bao lần vươn dấu giày sô, đã từng đạp lên đầu giặc, đã từng baolần xung phong nghiền nát bọn phỉ quyền VC. Thì một lá cờ phủ trên quan tài, đâu có gì quá đáng.Vâng,đồng ý với Tướng là “chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi” Không những uy nghi mà còn hào hùng, cantrường lẫm liệt, lưu tiếng ngàn thu. Đó là những trường hợp không thể thực hiện nghi thức phủ cờ.Những lần lui binh Lam Sơn719 biết bao chiến sĩ VNCH đã nằm lại Căn cứ Hỏa Lực 31 như Đại úyNguyễn Văn Đương, Pháo Đội Trưởng PD3ND, hay tại căn cứ hỏa lực 30, tại Alpha, Beta hay tại đồiCharlie nghìn thu vang tiếng Đại Tá Nguyễn Đình Bảo, một đàn em của Tướng, và hơn 400 cánh dùkhông bọc gió trong một ngày trời ảm đạm, đã khiến cả toàn dân toàn quân ngậm ngùi tiếc nhớ. Biếtbao chiến sĩ nằm lại đồi 1062 Thường Đức , hay là lần tan hàng sau cùng tại Chiến địa Phan RangNhững chiến sĩ đó có bao giờ được phủ cờ. Có bao giờ được nghe tiếng kèn truy điệu năm xưa. Dùkhông có, nhưng những anh hùng mũ đỏ đã hiên ngang đi vào lịch sử .Đó là mũ đỏ, còn mũ xanh nhữngCọp Biển đã làm khiếp đảm quân thù tại các chiến trường khắp 4 Quân Khu. Điển hình là Chiến DịchLôi Phong, hơn 3500 cọp biển yêu dấu đã nằm xuống tại Quảng Trị trong trận tái chiếm cố thành ĐinhCông Tráng. Những chiến sĩ cọp biển đó có được phủ cờ hết hay không? Dù không được phủ cờ, dùxác thân nằm đâu đó trên Quốc Lộ , trên đồi Phượng Hoàng, Ái Tử , Triệu Phong hay Cửa Việt … dùkhông được đưa về an nghỉ tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, nhưng mãi mãi chiến tích phi thườngvà sự hy sinh vô bờ bến của những Cọp Biển đã được đồng bào trân trọng ghi ơn. Còn Mũ Nâu ,Những con cọp lừng danh với rừng núi sình lầy. Bất kỳ nơi đâu có súng nổ là có sự hiện diện người línhBiệt Động Quân. Bao nhiêu chiến sĩ Mũ Nâu đã nằm lại trên liên tỉnh lộ 7B không ai biết. Nhưng hànhđộng can trường của họ, khi bị bắt buộc di chuyển trên tử lộ Liên tỉnh 7B cũng không làm họ nao núng.Vẫn mở đường phá chốt để đoàn người có thể đến Tuy Hòa. Những ngày cuối cùng, các Tiểu ĐoànBDQ vẫn ghìm vửng tay súng để bảo vệ vòng đai Saigon. Dù thất thế , dù không còn được yểm trợ phipháo, đạn dược nhưng tinh thần bất khuất của người lính Mũ Nâu đã được lưu danh thiên cổ. Những KỵBinh mũ đen từ Tư lệnh Lữ Đoàn đến cấp chỉ huy thấp nhất là Chi Đội Trưởng vẫn còn tại hàng chiếnđấu đến giờ phút cuối cùng. Những người lính mũ đen đã có mặt khắp các mặt trận , lúc nào cũng cómặt bên cạnh tất cả lực lượng bộ binh để yểm trợ để hợp đồng chiến đấu trong nhị thức Bộ Binh vàThiết Giáp. Đêm tấn công qua Cổ Thành, Cán lên đa6`u giặc mà đi đến Cửa Việt . Một chiều huy hoàngtại Sa Huỳnh ruộng muối lưu dấu chiến tích . Cuộc rút quân hào hùng ở Dambe, Snoul, cuộc phản cônglàm bạt vía quân thù tại căn cứ Biên Phòng Đức Huê. Trận đánh gây thiệt hại nặng nề cho Sư Đoàn 341VC tại Biên Hòa đêm 29 tháng 4 năm 1975 . Dù là Chủ lực quân, Địa Phương Quân hay Nghĩa quânnhững chiến sĩ đã chiến đấu thật can trường để bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ đồng bào. Có nhiều chiến sĩmất tích hay xác thân bị vùi lấp đâu đó hay tan thành cát bụi khi bị địch quân tràn ngập đã yêu cầu Pháobinh, Không Quân dập nát tuyến phòng thủ để cùng chết với địch quân chứ không chịu đầu hàng. Baonhiêu chiến sĩ Không Quân “đi không ai tìm xác rới” Bao nhiêu thủy thủ đã thủy táng nằm vĩnh viễn tạiHoàng Sa năm nào . Những ngày cuối cùng dù là Cửa biển Thuận An hay Tư Hiền hay An Dương. Dù ởchân trời góc biển nào, các chiến sĩ QLVNCH đã nắm tay nhau cùng ngồi xuống làm thành một vòngtròn. Năm ba trái lưu đạn được mở ra để cùng nhau bước vào cõi hư vô chứ nhất quyết không chịu đầuhàng giặc. Những cái chết anh dũng như thế đâu có cờ phủ, đâu có lể nghi quân cách nhưng mãi mãi làbiểu tượng can trường bất khuất của người chiến sĩ QLVNCH vì nước hy sinh. Sau ngày tan chiến, rấtnhiều chiến sĩ QLVNCH đã nằm xuống ở Hoàng Liên Sơn, ở Yên Thế, ở Nam Hà, ở Thanh Hóa, XuyênMộc, Kà Tum, Đồng Ban, Trảng Lớn, Long Giao, Long Khánh, Phú Yên, Bình Điền,Ái Tử…. Dù khôngđược phủ cờ, dù không hy sinh trên chiến địa, dù chết âm thầm trong các trại tù cộng sản nhưng mãimãi sự hy sinh của họ sẽ được Tổ Quốc đời đời ghi ơn.Vũ Ánh đã đi quá xa , đã vượt qua tư cách củamột người dân , một phóng viên chiến trường và một chủ sự phòng Đài Phát Thanh SG khi lấy bài thơ“Tôi Chết Đừng Phủ Cờ” để bắt buộc những người lãnh đạo những cấp chỉ huy phải nhận lãnh tráchnhiệm, chấm dứt việc đổ trách nhiệm cho TT Dương Văn Minh làm mất nước. Đọc phần trích dẫn củaVũ Ánh:

” Nó là một thông điệp dứt khoát kêu gọi những người có trách nhiệm về việc mất miền Nam Việt Namhãy can đảm nhận trách nhiệm của mình, chấm dứt những nỗ lực tìm người lãnh đạo cuối cùng phải đầuhàng để trút trách nhiệm cho họ, chấm dứt việc đòi lại danh dự cho nhà lãnh đạo này hay lãnh đạo khácmà biến cố cách đây 38 năm đã biến họ thành đào ngũ, đào nhiệm trước địch quân, chấm dứt việc đemlá quốc kỳ đã thấm máu quân, dân, cán, chính VNCH để đem phủ cho những người không đáng đượchưởng vinh dự đó, hãy xét lại cho thật kỹ việc tự thêu khăn quàng, tự mang cà-vạt, đội mũ, mặc áo, tựsơn xe riêng của mình mầu Cờ Vàng ba sọc đỏ và nên tự hỏi: liệu mình có xứng đáng mang lá cờ nàykhông, có đủ nhân cách, tư cách, có đủ sự trung thành với là cờ đó không hay việc ôm lấy lá quốc kỳ chỉđể che giấu những hoạt động chính trị thiếu chính trực của mình? …”

Vũ Ánh chắc đã và đang sống ở hang Pắc Bó. Ngày ngày ra suối Lê Nin và suối Mac để coi Nguyễn ThịMinh Khai tắm suối hay sao mà không biết chuyện gì đã xảy ra. Năm 1999, năm gần cuối cùng của thế

kỷ , TT Nguyễn Văn Thiệu đã về Little Saigon, về lại San Jode để kêu gọi một sự đấu tranh mới. Hìnhảnh những buổi họp báo vẫn còn lưu giữ trong nhiều cuốn phịm. TT Thiệu đã công khai nhận lãnh tráchnhiệm hoàn toàn. Thẳng thắn. Không lừa bịp, không quanh quẩn, không dối gian. Người đứng đầuchính phủ cũng là vị Tư Lệnh Tối cao QLVNCH, đã nhận trách nhiệm thì Vũ Ánh còn đòi hỏi gì nữa.Trong buổi họp báo đó bên ngoài thì biểu tình phản đối đả đảo .Trong phòng họp thì rất nhiều người thayvì đặt câu hỏi, lai lớn tiếng để hài tội vị cựu Nguyên thủ Quốc gia. Nhưng TT Thiệu đã rất bình tỉnh, rấtthấu hiểu nỗi đau , nỗi mất mát không gì bù đắp của toàn thể đồng bào. Ông đã từng nói. “Đất nướccòn là còn tất cả. Đất nước mất là mất tất cả “ Ông đã nhìn thấy , đã biết khi thế nước còn ngãnghiêng chưa mất.

Điều làm Ngụy tui rất buồn là những người đặt câu hỏi như Thiếu Tá Phạm Châu Tài, LD81 Biệt CáchDù , nhà báo Du Miên… những câu hỏi rất xấc xược , thiếu tôn trọng và không lịch sự với người đãtừng là vị Nguyên thủ Quốc Gia.Những cáo buộc đào ngũ hèn nhát chạy trốn… đã chụp lên đầu TTThiệu. Ngụy tui thấy thật là bất nhẫn .Đào ngũ gì? Khi Ông từ chức Tổng Thống là ông đã trở thành mộtngười dân đúng nghĩa. Không còn trách nhiệm gì nữa.Đào ngũ gì? ông đã giải ngũ trước khi ứng cửTổng Thống. Nếu ông muốn trở về Quân Đội thì phải được Tổng Thống Trần Văn Hương chấp thuận .Nhưng điều đó đã không xảy ra. Giống như Trung Tướng Đổ Cao Tr,í đã giải ngũ năm 1964 sau đó năm1968 đã được TT Thiệu ký giấy tái ngũ với cấp bậc cũ là Trung Tướng và chức vụ là Tư lệnh QDIII vàQK III.Nói rằng TT Thiệu đào ngũ là nói lấy được. Khi không còn là Tổng Thống , không là một ngườilính và khi ra đi với sắc lệnh do TT Hương ký để đại diện TT Hương đi dự đám tang của Thống ChếTưởng Giới Thạch thì đào ngũ gì.Bảo rằng TT Thiệu hèn nhát thì là nói lấy được. Hình ảnh TT Thiệuđến An Lộc khi VC vẫn còn pháo kích vào An lộc đã cho thấy TT Thiệu không là một người hèn nhát.Đâu có luật nào đòi hỏi Tổng Thống phải đến ngay An Lộc vừa giải toả. Ông đã đến để được chứng kiếntận mắt hình ảnh tang thương của An Lộc, để thấy được tinh thần quả cảm của dân và quân VNCH đãchịu đựng, đã chiến đấu, để giữ vững An Lộc. Hình ảnh ông đã quỳ xuống tại Nghĩa Trang Biệt Cách Dùđể tưởng niệm những chiến sĩ đã bỏ mình trong trận chiến. Ông đã bay đến Kontum để ủy lạo, để banthưởng để gắn cấp bậc Chuẩn Tướng cho KB Lý Tòng Bá , Người hùng Kontum, trong tiếng pháo tứctưởi nghẹn ngào thua trận của Cộng quân. Khi Cổ thành Đinh Công Tráng vừa được chiếm lại cũngchính TT Thiệu đã ngồi trên xe Jeep để thị sát chiến trường. Nơi đã có hàng ngàn người con yêu quý đãhy sinh thân mình để chiếm lại cổ thành Quảng Trị, để chứng tỏ cho thế giới thấy đuợc tinh thần yêunước cũng như quả cảm . Khi căn cứ Biên Phòng Đức Huệ vừa được LLXKQDIII / Lữ Đoàn 3 Kỵ Binhgiải tỏa bằng trận đánh thần tốc chỉ trong một ngày là TT Thiệu đã hiện diện để khích lệ ban thưởngnhững chiến sĩ Biệt Động Quân can trường đã cùng với gia đình họ tử thủ, thà chết chứ không chịu đầuhàng. Bất cứ chiến trường nào khi vừa tan khói súng là có mặt Tổng Thống Thiệu đáp trực thăng xuốngngay, thăm hỏi, ban thưởng, để vinh danh những chiến sĩ quả cảm đã chiến đấu hết lòng giữ vửng giangsơn. Làm thế nào mà một người hèn nhát sợ chết có thể đến ngay trận địa vẫn còn tiếng súng tiếngpháo của địch quân. Chỉ là lời nói lời vu khống chụp mũ.

Sau khi cuộc di tản tại Quân Khu I và Quân Khu II thất bại . Tất cả trách nhiệm tội lỗi đều trút vào TTThiệu . Nếu bình tâm suy nghĩ, chúng ta thấy rằng TT Thiệu đã không thể giữ được chính sách 4 khôngtrong đó không nhượng đất cho VC . Khi mà viện trợ Mỹ từ 2 tỷ 8 năm 1973 xuống còn 700 triệu năm1974 và 350 triệu (được hứa) cho năm 1975 cuối cùng không tháo khoán . Có nghĩa là năm 1975 ngườiMỹ đã cắt viện trợ hoàn toàn . Trước tình thế đó chúng ta phải làm sao ? Theo như Thiếu Tướng JohnMurray . Trưởng văn phòng Tùy Viên HK thì tùy theo viện trợ mà phần đất được giữ tương ứng . Vớiviện trợ 700 triệu Mỹ kim cho năm 1974 chúng ta chỉ giữ được một phần Quân Đoàn III và QDIV . Vàzero năm 1975 chúng ta sẽ không thể giữ được một tất đất nào cả . Khi ra lệnh cho QKII di tản , khônglẻ TT Thiệu phải ở lại Nha Trang để chỉ huy cuộc di tản ? Đó là trách nhiệm của Thiếu Tướng Phạm VănPhú , Tư Lệnh Quân Đoàn II, của ông Đại Tướng Cao Văn Viên Tổng Tham Mưu Trưởng cùng ông ĐạiTướng Trần Thiện Khiêm Tổng Trưởng Bộ Quốc Phòng . Tiếc thay cả 3 ông Tướng có trách nhiệm đềukhông có mặt để chỉ huy hay để yểm trợ phương tiện cho cuộc rút quân . Ông Tướng Quân Đoàn thìnằm phè tại Nha Trang nghe báo cáo . Ông Đại Tướng TTM Trưởng thì bay về Saigon để giữ bí mật chocuộc rút quân thay vì phải thành lập Bộ Tổng Tham Mưu Tiền Phương để sẵn sàng cho ý kiến, ra lệnh,yểm trợ ngay cho Quân Đoàn còn ông Đại Tướng Tổng Trưởng Bộ Quốc Phòng ngậm miệng ăn tiền cốhữu . Cần nhớ là khi TT Thiệu ra lệnh di tản đều có mặt mấy ông Tướng đó trong buổi họp tại CamRanh . Tại sao khi thất bại lại đổ thừa chỉ mình TT Thiệu . Thật là bất công . Tình trạng rút quân tại QDIcũng giống như thế . Có điều Tướng Trưởng đã quy trách nhiệm cho TT Thiệu ra lệnh bất nhất . Lúc thìra lệnh rút lui . Lúc thì ra lệnh tử thủ trong bài phỏng vấn của HQ Trung úy Lê Bá Chư trong bài “Vì SaoTôi Bỏ Quân Đoàn I”

Cá nhân tôi không nghĩ như thế . TT Thiệu đã ra lệnh rút quân tại QDI 1 ngày trước khi QDII di tản . TTThiệu, hơn ai hết, hiểu rất rõ với viện trợ bị cắt hoàn toàn trong năm 1975 chắc chắn không thể giữ bấtcứ vùng đất nào của QDI hay QDII . Cho nên đã ra lệnh cho Trung Tướng Trưởng bỏ Huế rút về Đànẳng tổ chức phòng thủ để lập một enclave , để nếu Hoa Kỳ có tiếp tục viện trợ lại thì đó là đầu cầu đểtái chiếm những phần đất đã bị mất . Tôi nghĩ rằng Tướng Trưởng đã xin tử thủ Huế vì ông nghĩ rằng

những đơn vị dưới quyền của ông chưa bị sứt mẻ vẫn còn nguyên vẹn . Trước sự nài nĩ của TướngTrưởng cho nên TT Thiệu đã chấp thuận . Đến khi tình hình suy sụp quá mau lẹ vượt khỏi sự kiểm soátcủa Tướng Trưởng nên QDI tan hàng .Tổng Thống Thiệu đã không những chịu trên đe là người đồngminh Hoa Kỳ , dưới búa là bọn cộng phỉ và bên hông là lực lượng thứ ba do Đại Tướng Dương VănMinh, Thượng Nghị sĩ Nguyễn Văn Huyền và Vũ Văn Mẫu, cùng các phong trào đòi quyền sống của bàNgô Bá Thành và phong trào sinh viên học sinh . Ngoài ra còn bị áp lực của nhóm Tướng lãnh thân Mỹlúc nào cũng sẵn sàng đảo chính khi được Hoa Kỳ bật đèn xanh. Những lực lượng và phong trào nầyđều do Mỹ tài trợ nhằm làm suy yếu chính quyền VNCH để Mỹ dễ dàng thao túng . Lèo lái chiến tranhtheo hướng của Mỹ. Từ năm 1968 cho đến năm 1972 tại bàn hội nghị dù công khai hay trong nhữngbuổi mật đàm cùng với Kissinger lúc nào Lê Đức Thọ cũng đặt điều kiện là phải truất phế TT Thiệu thậmchí nhiều lần đề nghị phía Hoa Kỳ giết TT Thiệu như đã từng làm với TT Diệm . Tại sao ? Bởi vì TTThiệu là người rất hiểu và rất cương quyết chống cộng tới cùng . Bọn Bắc Việt đã rất khó khăn khi phảiđối phó với chính quyền dưới sự lãnh đạo của TT Thiệu . Và những ngày cuối cùng trong buổi mạn đàmvới Đại sứ Mỹ Martin đã cho ta thấy rõ ý định của người Mỹ là phải làm sụp đổ chính quyền TT Thiệunhanh chừng nào tốt chừng đó . Để ép buộc (một cách gián tiếp) Đại sứ Martin gợi ý một sự từ chức từTT Thiệu . Ông ta cho biết nếu TT Thiệu không từ chức thì viện trợ sẽ không còn nữa và các tướng lãnhthân Mỹ sẽ làm một cú đảo chánh . Trước tình thế đó người Mỹ đã cho đảng Đại Việt của ông Hà ThúcKý chống đối làm áp lực mạnh mẽ tẩy chay hợp tác với chính phủ do Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn vừathành lập, và Linh mục Trần Hữu Thanh đã sách động biểu tình chống tham nhũng đòi TT Thiệu từ chức. Khi 4 quân đoàn địch quân đã áp sát Saigon thì TT Thiệu đã không còn lựa chọn nào khác. Ông đã từchức ngày 21 tháng 4 năm 1975. Đừng trách TT Thiệu hãy trách những người như đảng Đại Việt, nhưLM Trần Hữu Thanh như thành phần thứ ba ăn cơm Quốc gia mà nhẹ dạ làm lợi cho bọn VC , như bọnký giả xuống đường xách bị gậy đi ăn mày hay những tên hoạt đầu chính trị như Lý Quy Chung như HồNgọc Nhuận … và nhóm tướng lãnh thân Mỹ ( Tướng Khôi đã được nhóm tướng lãnh nầy móc nối đểđảo chánh nhưng bị Tướng Khôi quyết liệt từ chối) Những nhóm người nầy đã làm suy yếu, đã mở cửaSaigon cho bọn nón cối dép râu, răng hô mã tấu bước vào Saigon một cách dễ dàng . Cho nên ngườidân quy trách nhiệm cho Đại Tướng Dương Văn Minh không phải vì Đại Tướng Minh nhất định dànhchức Tổng Thống để đầu hàng bọn VC mà người dân chúng tôi quy trách nhiệm cho Đại Tướng Minhđã làm suy yếu VNCH qua cuộc đảo chánh TT Ngô Đình Diệm , xóa bỏ Ấp Chiến Lược , tạo ra sự khủnghoảng về chính trị trong hơn 4 năm trời . Sau đó với lực lượng thứ ba áp lực, chống đối chính quyềnhợp pháp VNCH suy yếu để cho bọn VC có cơ hội chuyển bại từ năm 1972 Mùa Hè đỏ lửa đến chiếnthắng mùa xuân 1975.

Trong trận chiến hơn 20 năm , chúng ta có hơn 260 ngàn đồng đội hy sinh thật ra đó là một cuộc chiếntừ huề đến thua . Huề 5% và thua những 95%. Huề là khi Hoa Kỳ vẫn viện trợ và yểm trợ đầy đủ khôngcắt xén, còn thua khi người bạn đồng minh quay mặt với lời hứa năm xưa . Bởi vì với chiến lược Be BờNgăn Chận, đã từ chối hoặc thẳng tay bác bỏ kế hoạch Bắc Tiến của VNCH, chúng ta đã thấy rõ thuatrận chỉ còn là vấn đề thời gian . Những tướng lãnh chỉ huy của Hoa Kỳ đã không hề biết mục đích củasự gửi quân qua tham chiến tại VN . Những kiến trúc sư tại Tòa Bạch Ốc, đã trói tay binh sĩ Hoa Kỳ,trước khi gửi họ sang chiến đấu tại VN . Với những thuật ngữ nghe tức cười leo thang , xuốngthang , ngăn chận chiều hướng thua trận … Trong nội bộ Hoa kỳ đã như thế thì VNCH làm được gì ? TTThiệu đã từ chối ký hiệp định đình chiến Paris khi tinh thần bản hiệp định cho phép hơn 250 ngàn Bắcquân vẫn ở lại Miền Nam . Hòa bình làm sao có khi bọn Bắc Việt vẫn đượcc phép ở lại Miền Nam .Trước sự giận dữ, trước những lời chửi bới thóa mạ “son of a bitch”, trước những lời dọa cúp viện trợ ,trước những lời đe dọa đảo chánh, và trước những lời đe dọa giết chết của TT Richard Nixon . TTThiệu vẫn cương quyết từ chối ký. Mãi đến khi có lời cam kết của TT Nixon sẽ yểm trợ bằng tất cả sứcmạnh của Không Lực Hoa Kỳ thì TT Thiệu phải miễn cưỡng đồng ý ký Hiệp định đình chiến . Tất cả mọisự kiện liên quan đến chiến tranh VN đã được giải mã . Ai cũng có thể tìm đọc, để nghiên cứu, để thamkhảo, để có sự hiểu biết hơn về cuộc chiến . Để có cái nhìn đúng đắn hơn . Để có thể thông cảm chonhững nhà lãnh đạo VNCH mà đứng đầu là TT Nguyễn Văn Thiệu . Ngụy tui chắc rằng TT Thiệu chẳngbao giờ có thể “an giấc nghìn thu” bởi những điều trăn trở , uất hận và đau xót cho một khoảnh khắc củalịch sử . Biết mà vẫn xuôi tay chịu thua . Nhớ lại khi ký Hiệp định đình chiến Paris . Khi 500 ngàn quânHoa Kỳ rút quân về nước thì TT Thiệu đề nghị Hoa Kỳ trang bị cho VNCH thành lập hai Sư Đoàn TổngTrừ Bị để điền khuyết vào những lỗ hổng do Quân đội Hoa Kỳ và Đồng Minh rút quân . Đã bị thẳngthừng từ chối . Đã thấy, đã hiểu nước sắp mất, nhà sắp tan . TT Thiệu làm được gì khi người bạn Đồngminh với chiến lược mới : “Hòa Hoãn Với Kẻ Thù” Sự sụp đổ của VNCH chỉ còn là vấn đề thời gian .

Nhớ lại trong Quân Trường các SVSQ đã được huấn luyện bài học “Mưu Sinh Thoát Hiểm” Để chi ? Đểkhi bị thất lạc hay bị địch quân bắt thì biết cách đào thoát và mưu sinh . Không có môn học Tự Sát vàĐầu Hàng . Thời nay không phải thời xưa . Cấp chỉ huy hay hàng tướng lãnh ngày nay không có luật lệnào ràng buộc bắt buộc phải Tự Sát khi thua trận . Chúng ta có 5 vị Sinh Vi Tướng Tử Vi Thần . Đó làniềm hãnh diện của chúng ta . Nhưng những vị Tướng khác không tự sát mà họ chọn lấy một conđường khác . Đó là chiến đấu đến cùng . Tướng Lê Minh Đảo và SD 18BB cùng Thiết Đoàn 5 Kỵ Binhđã lưu danh chiến sử bằng trận Long Khánh để đời. Họ đã chiến đấu đến viên đạn cuối cùng và bị tràn

ngập ở Long Bình . Tướng Lý Tòng Bá và SD 25BB cũng đã chiến đấu một mất một còn đến khi ngườilính cuối cùng của SD25BB là Tướng Lý Tòng Bá bị bắt sống tại mặt trận tại Củ Chi . Đặc biệt là TướngTrần Quang Khôi Tư Lệnh LLXKQDIII kiêm Tư Lệnh Lữ Đoàn 3 Kỵ Binh đã oanh liệt chiến đấu tronghơn 10 ngày cuối cùng của cuộc chiến . Đã chận đứng một Quân Đoàn VC tại Ngã Ba Dầu Giây . Đãđánh tan một Trung Đoàn VC tại Trường Thiết Giáp , Long Thành , bắn cháy 10 T54 và 500 VC đền nợmáu . Và đã gây thiệt hại nặng nề cho Sư Đoàn 341VC tại Biên Hòa đêm 29 tháng 4 rạng sáng 30 thángtư năm 1975 . Đúng 8 giờ sáng ngày 30 tháng 4, bằng 3 trục tiến quân kéo quân về bảo vệ Saigon thì11 giờ sáng đã phải tan hàng trong đau đớn khi TT DV Minh ra lệnh đầu hàng . Ngụy tui có hỏi TướngKhôi lúc TT Minh ra lệnh đầu hàng Tướng Khôi đang ở tại trại Phù Đổng ( Bộ Chỉ Huy Quân Đoàn III vàThiết Giáp) có hai trực thăng bên mình . Tại sao Tướng Khôi không bay ra hạm đội Hoa Kỳ đào thoát .Tướng Khôi cho biết làm sao đi được , khi mà toàn thể binh sĩ trong LLXKQDIII đã nghe theo lời kêu gọicủa Tướng Khôi ở lại để chiến đấu đến cùng mà bây giờ bỏ đi thì mặt mũi nào mà nhìn lại thuộc cấp .Làm sao mà sống yên ổn đến cuối đời . Thà chết chứ không thể sống nhục . Mấy ông Tướng đó có hènnhát không khi đã không tự sát ? Họ có cái tự hào , cái hùng khí của một ngườI chiến sĩ được ung đúctrong lò QLVNCH . Chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu đến giờ phút cuối cùng . Riêng Thiết Đoàn 2 KBchúng tôi chịu sự điều động của SD9BB . Khi chúng tôi được lệnh tử thủ của Tướng Nguyễn Khoa Nam,Tư Lệnh QDIV , Chúng tôi vẫn còn tại hàng chờ đánh trận cuối cùng . Tuy nhiên đến 4 giờ sáng ngày 1tháng 5 năm 1975, có lệnh của Tướng Huỳnh Văn Lạc , Tư lệnh SD9BB , bỏ đơn vị ra đi không chờ bàngiao như lệnh của TT DV Minh . Sau nầy, Tướng Lạc cho biết sở dỉ ông ra lệnh bỏ đơn vị, vì ông khôngmuốn chúng tôi gặp phải cảnh bẽ bàng tủi nhục khi đối diện với bọn VC để bàn giao đầu hàng . Riêngông khi được tin người bạn thân cũng là cấp chỉ huy là Tướng Nam đã tự sát , ông qua Tòa Giám mụcMỹ Tho xin phép tự sát và không được chấp nhận . Người theo đạo Thiên Chúa không được phép tự tửhoặc tự sát . Có bao nhiêu ông Tướng theo đạo Thiên chúa . Có bao nhiêu ông Tướng lúc cuối cùngđang cầm quân ? Những ông Tướng tham mưu hay đang ngồi chơi xơi nước thì nên đi chứ ở lại làm gìcho VC bắt bỏ tù sỉ nhục hành hạ . Ích lợi gì cho Tổ Quốc cho đồng bào khi sa vào tay giặc. Hơn haimươi năm phục vụ trong Quân Đội đã hy sinh tuổi trẻ đã miệt mài chiến trận . Giờ cuối cùng chỉ có haiđường : Đi hoặc bị bắt . Không lẽ chúng ta bắt buộc hơn 150 ngàn người thuộc đủ mọi thành phần đangtrên đường di tản, phải ở lại cùng sống chết có nhau, làm sao chúng ta có một tập thể , một cộng đồngNgười Mỹ gốc Việt mạnh mẽ đã và đang làm áp lực qua các vị dân cử để giúp cho đồng bào VN đangđấu tranh với VC ở quê nhà . Nếu không có những giới chức VNCH cùng hơn 100 ngàn người Việtđang tỵ nạn, thì làm sao có chương trình HO, ODP để cứu vớt những chiến hữu đã nhiều năm bị giamcầm trong những nhà tù khắc nghiệt nhất thế giới của bọn cộng sản vô thần . Nhớ những ngày còntrong trại tù Suối Máu . Nhìn những Niên Trưởng như Trung Tá Nguyễn Văn Biên , Bửu Giai hay ThiếuTá Lê Kim khổ sở bị bọn oắc con vệ binh hành hạ , Ngụy tui đã rên lên : “Niên Trưởng ơi không chạy đimà ở lại làm gì cho bị nhục nhã thế nầy …” Đó là lời lẻ chân tình nhất của Ngụy tui, rất mong muốn cácNiên Trưởng nên đào thoát để chúng tôi những ngườI trẻ tuổi còn đủ sức khỏe và hào khí , có thể vượtqua thời điểm khó khăn nầy .

Đó là hiện thực đến giờ nầy đã gần 40 năm mất nước hãy có cái nhìn đúng đắn và thực tế hơn . Thếnước đã ngã nghiêng , vận nước đã cùn đường . Mỗi chúng ta khi quỳ xuống Vũ đình Trường ngày nàotrong lập lòe ánh đuốc để được gắn cấp hiệu alfa . Trên nón đã có ba hàng chữ : Tổ Quốc – Danh Dự -Trách Nhiệm và khi quỳ xuống các SVSQ, đứng lên các Tân Sĩ Quan là đã mang ba tiêu đề Tổ Quốc-Danh Dự -Trách Nhiệm suốt cả đời đến khi thở hơi cuối cùng về với đồng đội chiến hữu năm xưa thìcái Trách Nhiệm chúng ta phải mang chứ đâu trao hẵn cho các cấp chỉ huy, nhất là các tướng lãnh phảimang hộ cho chúng ta . Cho nên Ngụy tui nghĩ rằng đã là lính chiến QLVNCH thì ai cũng có trách nhiệmvới non sông Tổ Quốc . Lớn, Nhỏ, Nhiều hay Ít, vẫn là trách nhiệm cho nên đừng bao giờ đổ tráchnhiệm cho bất cứ ai để tự đánh lừa mình rằng thì là ta không có trách nhiệm gì cả .

Cho nên giờ đây Tổ Quốc non sông vẫn còn bị cộng phỉ dày xéo thì chúng ta vẫn phải còn chiến đấu .Không bằng súng đạn nhưng bằng nhiều cách khác nhau . Miễn sao góp phần đánh đổ bọn CS vô thầnkhát máu đang tâm bán rẻ non sông cho bọn Tàu bành trướng . Giờ đây cũng không còn Tổ Quốc nhưngày xưa , cũng không còn chiến trường lửa đạn năm xưa để mỗi khi ngã xuống được Tổ Quốc Ghi Ơnvới đầy đủ lể nghi quân cách, để được phủ cờ về với những chiến hữu năm xưa . Phủ cờ giờ không cònlà nghi lễ vinh danh, ghi ơn cho người chiến sĩ hy sinh vì Tổ Quốc mà phủ cờ ngày hôm nay có một ýnghĩa đặc biệt ôm trọn hình hài những người lính chiến QLVNCH năm xưa , đã sống, đã chiến đấu hếtmình cho Tổ Quốc . Cuối đời phủ cờ như xác nhận một điều linh thiêng: mãi mãi trung thành với LýTưởng Quốc Gia , mãi mãi là con dân của VNCH Tự Do và Dân Chủ . Với ý nghĩa đó, tất cả chúng tanhững người lính chiến đã từng chiến đấu dưới Quân Kỳ VNCH hay những công dân VNCH khi về vớiTổ Tiên đều có thể được phủ cờ như một sự minh định, một sự xác định rõ ràng sự Trung Thành với LýTưởng Quốc Gia VNCH mà chúng ta đã được may mắn sống trong màu Cờ Vàng ba sọc đỏ .Tác giảbài thơ trên đâu phải của Tướng Lê Quang Lưỡng . Vũ Ánh không biết hay lầm lẫn chăng ? Ngụy tuikhông nghĩ như thế. Đó là sự cố ý , một sự cố tình để có cớ để kêu gọi những “tẩu tướng ” , những ” tẩutá” những “tẩu úy” không được phủ cờ khi chết . Để hình ảnh lá Quốc Kỳ của chúng ta lui vào dĩ vảng ,để không còn tung bay phất phới để một ngày nào sẽ không còn ai nhớ đến lá Quốc Kỳ thiêng liêng của

chúng ta nữa . Cho lá Quốc Kỳ của chúng ta xuống chậu rửa chân . Thất bại ! Đem tên tuổi của TướngLê Quang Lưỡng để kêu gọi đừng phủ Cờ Vàng . Vũ Ánh đã quyết chí triệt tiêu Cờ Vàng . Phải hiểu nhưthế . Không thể hiểu khác được . Đây là bài thơ của Thiếu úy Nguyễn Bội Trân đã được nhạc sĩ Võ TáHân phổ nhạc . Chỉ cần 30 giây là Vũ Ánh có thể biết được sự thật ai là tác giả của bài thơ . Nhưng viếtbài mà bảo rằng Thiếu úy Bội Trân dặn khi tôi chết đừng phủ cờ thì xoàng quá , thì dõm quá . Thiếu úyBội Trân là ai ? Who knows, who cares . Phải để bài thơ vào mồm của một viên Tướng, Tư Lệnh mộtbinh chủng thiện chiến nhất QLVNCH, thì mới có tiếng vang chứ. Mới có thể làm mấy anh “tẩu tướng”phải e ngại phủ cờ khi chết. Nhà báo, nhà văn viết gì cũng phải cẩn trọng. Muốn làm một nhà báo phảicó kiến thức , phải có lòng trung thực , phải có liêm sĩ và hằng trăm cái cần phải có nữa . Chứ ba bựanhư Vũ Ánh mà cứ khoe nhặng xị là tốt nghiệp khóa 1 đào tạo nhà báo phóng viên của mấy tay nhưNguyễn Ngọc Bích , Nguyễn Ngọc Linh… học dấm dớ gì đó ở Mỹ về nước mở trường đào tạo . Dùđược chính tác giả bài thơ Bội Trân đính chính trên báo Người Vẹm rằng thì là mà bài thơ đó TướngLưỡng không phải là tác giả,. Bài viết“Tại sao Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: ‘Tôi chết đừng phủ CờVàng’?”của Vũ Ánh vẫn “hiên ngang ngạo nghể” hiện diện dài dài trong mục Sổ Tay trong khi bài đínhchính của tác giả Bội Trân thì đã lui vào hậu trường từ khuya . Đúng ra báo Người Vẹm phải lấy bài củaVũ Ánh xuống kèm theo lời xin lỗi độc giả. Như vậy chúng ta đã biết được ý đồ của Vũ Ánh và BáoNgười Vẹm .Sau khi Vũ Ánh cho hình ảnh Quốc Kỳ VNCH xuống chậu làm chân Pedicure , trước phảnứng dữ dội của Người Việt tỵ nạn CS , báo Người Vẹm buộc lòng cho Vũ Ánh ngồi chơi xơi nước . Bâygiờ Vũ Ánh tái xuất giang hồ trên báo Người Vẹm thường xuyên và hình như Vũ Ánh đang phụ tráchmục Sổ Tay cho báo NgườI Vẹm . Cũng được đi . Ngưu tầm ngưu . Mã tầm mã . Những bọn người chỉbiết tiền , tiền và tiền , bắt tay với kẻ thù để làm ung thối hoặc phá hoại, gây chia rẽ hàng ngũ của nhữngngười tỵ nạn chống cộng . Lằn ranh đã rõ ràng . Vũ Ánh đã bước ra khỏi hàng ngũ của những ngườiiViệt tỵ nạn chống cộng sản . Định không thèm đá đít thằng chó chết . Nhưng không ngăn được . Dù làmbiếng cũng phải viết một bài hay hai ba bài để dạy dỗ thằng chó chết . Đừng hòng phân hóa , lũng đoạnhàng ngũ của chúng ta .

Vũ Ánh, bỏ đi Tám

NguySaigon

Bài viết “

Tại sao Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: ‘Tôi chết đừng phủ Cờ Vàng’?: tại địa chỉ :http://www.nguoi-viet.com/ absolutenm2/templates/ viewarticlesNVO.aspx?articleid=165025&zoneid=425#. UZgfx8omk_w

Bệnh Lý Tâm Thần của

Vũ Ánh và Nguyễn Hưng Quốc

BS Trần Văn Tích QYHD/9

Phỏng theo câu ngạn ngữ tiếng Pháp Pauvreté n'est pas vice, hôm nay tôi nghĩ ra câu Maladie n'estpas vice, mang bệnh không phải là mang tội.

Nhân loại không bao giờ kết án người mắc bệnh tim hay bệnh hủi. Nhập đề như vậy để khẳng định rằngtrong bài viết này tôi không hề có ý nghĩ xúc phạm đến hai ông Vũ Ánh và Nguyễn Hưng Quốc; ngượclại, tôi kính trọng tráng chí dấn thân của nhị vị họ Vũ và họ Nguyễn trong lĩnh vực văn hoá chính trị.Tuy nhiên cung cách ứng xử, hành vi cá biệt của họ mang tính bất thường, hay nói đúng hơn, mang tínhbệnh lý. Ở cả hai vị tồn tại cùng một lúc hai thứ tình cảm, nhị vị bày tỏ thái độ ngược nhau đối với cùngmột đối tượng, quí vị thiết tha với hai giá trị tinh thần trái chiều.

Đó là tình trạng ambivalence (lưỡng đoạn) trong tâm thần học. Nhị vị có những hành vi mang tính pháhoại chống lại xã hội (asocial, dyssocial) mà không do một động cơ nào rõ rệt, tựa hồ như từ một yếu tốbẩm sinh hoặc do một tỳ vết tâm linh; ở đây khoa tâm bệnh học dùng tính từ pervers (thác loạn) để mô

tả. Riêng ông Vũ Ánh lại còn thuộc nhóm Vũ Quí Hạo Nhiên (với kết quả thống kê quái gỡ về tỷ lệ đồnghương chấp nhận cờ máu) và Ngô Nhân Dụng [với chủ trương Một ngày cho Tổ quốc Việt Nam (sic)đồng loạt tại nhiều thành phố]. Phần ông Nguyễn Hưng Quốc thì phổ biến thi ca tính dục tục tỉu của mộttác giả khác trên Tiền Vệ. Quí vị tập họp thành hai ê-kíp tự phát cùng nhau làm theo cung cách ứng xửcủa một cá nhân, mà lại làm theo một cách vô thức. Y khoa mệnh danh tình huống này là “lây lan tâmlý“, contagion mentale. (Thành ngữ gần gụi trong tiếng ta là đồng bệnh tương lân).

Bệnh án Nguyễn Hưng Quốc

Ông Nguyễn Hưng Quốc viết một loạt ba bài để bàn về “chống“ và “không chống“. Điểm xuất phát củaÔng là kiến giải sau đây: “Thứ nhất, tôi không thích chữ “chống”. “Chống”, trong tiếng Việt, khác với cáctừ hoặc từ tố được xem là tương đương trong tiếng Anh như “fight”, “against”, “counter-” hay “anti-”,thường gợi lên hai ấn tượng chính: một, gắn liền với tổ chức, và hai, có tính chất bạo động.“. Nhận xétvề tiền đề này trong lập luận theo kiểu Nguyễn Hưng Quốc, Tiến sĩ Nguyễn Văn Thái viết: “NguyễnHưng Quốc không “chống vì từ “chống“ có hàm ý: (a) đứng vào một nhóm, một tập thể nào đó màNguyễn Hưng Quốc thì chỉ muốn đứng một mình, và (b) bạo động, điều mà Nguyễn Hưng Quốc khôngưa chuộng. Mình không biết Nguyễn Hưng Quốc lấy những từ tố (semantic features) này từ đâu ra.“Bệnh lý học cung cấp tương đối dễ dàng lời giải cho thắc mắc của Tiền sĩ Nguyễn Văn Thái.

Cung cách trình bày lý luận của ông Nguyễn Hưng Quốc có giá trị rất lớn trong chẩn đoán tâm thần học.Vừa mới bảo là không thích từ “chống“ nhưng ngay trước đó - trong đầu đề bài viết - chính mình lại viết“chống“ rồi sau đó, ung dung viết “không chống“. Triệu chứng học tâm thần cho biết tác giả mắc bệnhloạn trí năng (dysgnosie), loạn trí nhớ (dysmnésie); nói nôm na là viết sau quên trước. Là nhà giáogiảng dạy Việt ngữ ở bậc Đại học Úc Đại Lợi nhưng ông Nguyễn Hưng Quốc sử dụng dấu phấy, dấuchấm và chữ “và“ trong câu văn Việt ngữ sai văn phạm, như tác giả Vũ Trọng Khải chỉ rõ. Đây là triệuchứng dysgrammatisme (thất điều ngữ pháp). Mắc chứng thất điều ngữ pháp, bệnh nhân dùng nhữngchữ vô nghĩa, bố trí từ hỗn loạn, không có liên quan ngữ nghĩa, bất tuân cú pháp, bất chấp ngữ pháp.Có người bênh vực ông Nguyễn Hưng Quốc và cho rằng viết theo kiểu như thế mới là thông thái, caosiêu, tài ba. Không phải vậy. Ngôn ngữ có những qui ước phải được tôn trọng, hành văn có nhữngnhững luật lệ phải được tuân thủ. Viết sai văn phạm không phải là thông thái, càng không phải là trí tuệ.Cũng có khi khoa tâm thần học dùng thuật ngữ dysgraphie (loạn năng viết) để chẩn đoán bệnh ôngNguyễn Hưng Quốc. Dysgraphie hàm nghĩa khả năng diễn tả ý tưởng qua cách viết câu văn, qua cáchviết ra chữ bị tổn hại.

Ông Nguyễn Hưng Quốc thuộc lòng thơ Trần Tiến Dũng. Ông rất tâm đầu ý hợp với thành quả thi cacủa ông Trần Tiến Dũng. Bài thơ Ông nhẩm đọc tại phi trường Nội Bài chẳng những có nhiều chữ “đái“(hiểu là thải nước tiểu ra khỏi cơ thể) mà còn có thêm câu: “và cầm cặc nhịp nhịp từng giọt.“ Ngòi bút cóbản lãnh không kiêng sợ từ ngữ thô tục bất nhã. Thô tục nhưng đúng chỗ có sức mạnh riêng của nó, bấtnhã mà đắc địa có tính đa năng của nó. Nhưng thơ Trần Tiến Dũng không đạt được các tiêu chuẩn này;trái lại nó biểu thị tính pervers của tác giả, và cụ thể hơn nữa, nó là triệu chứng perversion sexuelle,loạn dâm; đương nhiên là trong suy tưởng, không phải là qua hành động. Bệnh nhân pervers có nhữngthác loạn trí năng đa dạng. Họ có thể có những luận điểm phản xã hội, chống cộng đồng (luận điểm“không chống cộng“). Họ có thể hiểu sai nội dung của một vấn đề (ngày nay nhân loại “không chốngcộng mà chống toàn trị“), họ có thể giảng sai ý nghĩa của một từ ngữ (“chống“ là bạo lực, là tập thể). Họcó xu hướng hành động sai đường lối, họ dễ “lạc đường“. (Lạc đường theo kiểu Đào Hiếu, khôngphải Lạc đường vào lịch sử theo kiểu Nguyễn Mạnh Côn).

Bệnh án Vũ Ánh

Trước đây ông Vũ Ánh từng nêu nghi vấn rằng nếu Miền Nam thắng cộng sản thì có thể người cộng sảnsẽ bị người quốc gia đày đọa, hành hạ, ngược đãi còn hơn người cộng sản đã hành xử đối với ngườiquốc gia sau ngày 30.04. Tôi đã có bài “chống“ bài viết này.

Mới dây, Ông lại có bài viết về cuốn sách Đức, A reporter's love for a wounded people / Đức, Tình yêucủa một phóng viên cho một dân tộc nhiều đau thương. Tác giả sách này là Uwe Siemon-Netto, mộtphóng viên chiến trường gốc Đức. Sau đây là trích đoạn thứ nhất từ bài viết của ông Vũ Ánh: “Nhữngphụ nữ và trẻ thơ chết trong Tết Mậu Thân ở khắp nơi tại miền Nam hay ở miền Bắc từ sự độc ác củabất cứ phe nào trong cuộc chiến đều đáng thương cả. Họ đều là những thường dân!“.

Tác giả hành văn thiếu chính xác: dịp Tết Mậu Thân chỉ có phụ nữ và trẻ thơ ở miền Nam là nạn nhân,ở miền Bắc không có thảm cảnh đó. Ông Vũ Ánh chứng tỏ có triệu chứng dysgraphie, loạn năng viết.Trích đoạn thứ hai: “Cái ác này (cái ác trong vụ Mỹ Lai, TVT chú) cũng không thua gì cái ác khi nhữngđạn pháo kích của Cộng quân bắn một cách bừa bãi vào trường tiểu học Cai Lậy năm 1971 hay vào bấtcứ khu vực đông dân cư nào thời chiến tranh. Ấy thế mà khi sang đây, ở đất nước Mỹ, ở thời đại văn

minh của các phương tiện truyền thông mà còn có một cựu ký giả như tác giả cuốn sách nói trên phânbiệt cái ác có chính sách và cái ác không phải là chính sách. Phân biệt nặng nhẹ từ những hành độngtàn ác thì không nói làm gì, nhưng thiên lệch và biện minh cho cái ác là điều khó chấp nhận.“

Trước hết, Siemon-Netto không hề biện minh cho cái ác. Chia sẻ công luận, tác giả người Đức lên ánphe quốc gia trong hai trường hợp: vụ thảm sát Mỹ Lai và hành động giết tên đặc công Việt cộng củatướng Nguyễn Ngọc Loan. Chỉ có hai tình huống đó. Tôi nghĩ giả thử ông Vũ Ánh muốn hài tội thêm phequốc gia thì Ông sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi tìm cách đưa thêm bằng chứng liên quan đến nhữnghành động tàn bạo của Miền Nam hay Đồng minh. Trong khi đó Việt cộng không những chỉ tàn sát đồngbào Huế vào dịp Tết Mậu Thân và giết trẻ thơ ở trường tiểu học Cai Lậy mà còn bắn giết đồng bào vôtôi vạ qua ném lựu đạn vào đêm lửa trại tại sân vận động Qui Nhơn, qua nả đại bác lên Đại lộ Kinhhoàng, qua “cường tập“ vào đoàn người rút chạy khỏi Pleiku, qua đánh bom giết cả trẻ sơ sinh ở nhàhàng Mỹ Cảnh v.v.. Ngoài ra còn nhiều vụ khủng bố thanh toán “phản động“ mà nạn nhân là những LêMinh Trí, Nguyễn Văn Bông, Trần Anh v.v.. Đó là nói về con số nạn nhân.

Nhưng quan trọng hơn là cung cách ứng xử của hai phe khi phạm “cái ác“. Viên trung úy người Hoa Kỳtrong vụ Mỹ Lai phải ra toà án quân sự. Tướng Nguyễn Ngọc Loan không hề nhận được một hình thứctưởng thưởng nào. Trái lại, tên đặc công ném lựu đạn khủng bố vào sân vận động Qui Nhơn hiện là Ủyviên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy. Những tên chỉ huy quân đội Việt cộng nả đại bác vào thườngdân trên đường trốn chạy loài quỉ đỏ đều được lên cấp thăng chức. Cái ác phe quốc gia vẫn mang tínhnhân bản, nó tuân phục lương tri, nó chịu phép pháp lý. Cái ác của cộng sản là thứ ác phi nhân, là loạiác thú tính, là kiểu ác được Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Tố Hữu đề cao. Tôi thách ông Vũ Ánh kiếm tìmđược tác giả hay tác phẩm nào thuộc thư tịch Miền Nam có những thành quả trí tuệ thuộc loại của cộngsản mà tôi vừa kể. Ở đây, ông Vũ Ánh, y như ông Nguyễn Hưng Quốc, hiểu sai nội dung cái ác. Ông làmột bệnh nhân pervers, trí năng Ông bất bình thường, nói đúng ra là thác loạn. Trong chiến tranh quốc-cộng vừa qua, có ba cấp độ tàn ác. Tàn ác nhất là Việt cộng, thứ đến là đoàn quân viễn chinh Pháp (đốtnhà, hãm hiếp, chặt đầu) và thứ ba mới đến quân đội Đồng minh. Quân lực Việt Nam Cộng Hoà khônghề ác. Từng là phóng viên chiến trường, ông Vũ Ánh biết rõ hơn ai hết điều này.

Chế độ Việt Nam Cộng Hoà đã cưu mang, đào tạo, ưu đãi ông Vũ Ánh. Từ tận cùng vô thức, từ vực sâutàng thức, Ông dành cho chế độ Miền Nam nhiều cảm tình. Ông biết ơn chế độ quốc gia. Nhưng nayÔng bỗng dưng quay lại chống báng tập thể tỵ nạn, đả kích cộng đồng lưu vong, phê phán Vietnamesediaspora. Hiện giờ nơi bệnh nhân Vũ Ánh tồn tại cùng một lúc hai tình cảm, hai thái độ trái ngược nhauđối với đồng hương quốc ngoại. Ông vừa yêu vừa ghét cùng một đối tượng tâm lý. Chung qui cũng vẫnlại làambivalence. Thực ra tính hai chiều của tình cảm vốn là bình thường nhưng nếu không vượt quađược mâu thuẫn tâm thần thì nó trở thành bệnh lý. Trong các tâm bệnh thường có những trường hợpnhư vậy, yêu và ghét, khẳng định và phủ định; khiến bệnh nhân không thể lựa chọn một thái độ dứtkhoát mà trở thành lưỡng lự, nửa nọ nửa kia.

"Post traumatic syndrome"

Khoa tâm bệnh lý (psychopathologie) cố gắng mô tả một cách có hệ thống và phân loại các bệnhchứng tâm lý. Mức độ rối loạn tâm thần có thể đạt cường độ gây nên một hội chứng rõ nét, kéo dài, gâyrối trong cuộc sống nhưng chưa làm tan rã nhân cách. Thuật ngữ chuyên môn gọi là “nhiễu tâm“(névrose). Phân tích những căn nguyên gây rối loạn tâm lý còn phải tìm cách xác định cơ chế bệnh sinh,tức quá trình hình thành các triệu chứng. Thông thường có thể phân biệt những cơ chế thần kinh bêncạnh những cơ chế tâm lý. Cơ chế thứ nhất do những tổn thương hệ thần kinh gây ra (ví dụ sau tai biếnmạch máu não), triệu chứng học tương đối rõ ràng, đơn giản.

Cơ chế thứ hai thuộc lĩnh vực tỳ vết tâm linh, thường đa dạng, phức tạp. Phản ứng của người bệnh cóthể mang dạng thức bù trừ, thoái lùi, thu mình, tự ti, tự vệ; hay ngược lại, người bệnh có thể phản ứnghung hăng, thách đố, tấn công, khiêu khích, gây hấn. Có trường hợp nạn nhân chuyển sang chí hướngtìm về với tôn giáo. Lập luận của ông Vũ Ánh và/hoặc chủ trương của ông Nguyễn Hưng Quốc tựa hồmuốn khích bác công luận, quấy nhiễu số đông thuộc tình huống thứ hai (tần công, gây hấn). Phân tâmhọc chủ xướng đây đều là những hình thái của vô thức bị dồn nén nên tìm cách biểu lộ bằng nhữnghành vi bất thường nhằm giải toả các xung đột thầm kín bên trong. Nhật Tiến, Nguyễn Ngọc Ngạn giốngVũ Ánh, Nguyễn Hưng Quốc.

Lưu vong là một hoàn cảnh bất thường. Tỵ nạn là một thách đố số mệnh. Hầu hết những người tỵ nạnlưu vong đều mang những chấn thương tâm thần. Thư tịch y khoa nghiên cứu vấn đề này rất đầy đủ vàgọi chung các rối loạn tâm lý do ly hương, tù đày, gia cảnh tan nát, thất thoát tài sản, hội nhập khó khănv.v..là hội chứng hậu chấn thương, post traumatic syndrome (PTS), còn gọi là post traumatic stressdisorder (PTSD). Nói chung, tác động mạnh mẽ của những hoàn cảnh sống bất lợi đối với bản thân trênnhững vùng đất lạ không hay ít hiếu khách thường gây nên tình trạng tinh thần suy sụp, có khi đột ngột,

lắm khi tiệm tiến.

Gia đình tôi đến Đức tháng hai năm 1984. Cơ quan Hồng Thập Tự và Trung tâm Độc Lập thấy ngaynhu cầu phải tìm hiểu về những rối loạn tâm thần ở người tỵ nạn Việt Nam trên đất Tây Đức (độđó nước Đức chưa thống nhất) và cá nhân tôi được lựa chọn để làm công việc này. Công trìnhnghiên cứu hoàn tất được công bố trên tạp chí Độc Lập số tháng ba năm 1988, được đài phátthanh BBC truyền bá về Việt Nam và được chuyển sang Đức ngữ để in vào một chuyên san nhândịp kỷ niệm thập niên thành lập Trung tâm Độc Lập năm 1990. Đồng thời bệnh viện tôi làm việclà một bệnh viện chuyên về y khoa tâm-thể, nhận điều trị những ca bệnh lý với biểu hiện là thựcthể nhưng về căn nguyên thì các yếu tố tâm lý đóng vai trò quan trọng.

Cho nên chắc thế nào cũng có khía cạnh méo mó nghề nghiệp ở đây. Tuy nhiên tôi nghĩ rằng nhị vị VũÁnh và Nguyễn Hưng Quốc vẫn đang cùng đứng chung hàng ngũ chống cộng với tôi. Tôi không tin rằngcái gọi là Nghị quyết 36 chi phối được nhị vị. Riêng đối với ông Nguyễn Hưng Quốc, tôi không tán thànhquan điểm cho rằng ông Quốc viết ba bài “chống và không chống“ là nhằm mong có ngày Việt cộng chophép ông về Việt Nam. Đối với tôi, nếu ông Quốc cần về Việt Nam thì chính Việt cộng cũng cần Ông vềvì như thế, cả hai bên đều có lợi. Huống chi ông Nguyễn Hưng Quốc và ông Vũ Ánh đều có nhữngđóng góp hữu giá cho thư tịch và báo chí trong tinh thần thượng tôn tự do dân chủ. Tác phẩm Văn họcViệt Nam dưới Chế độ Cộng sản, Nhà Xuất bản Văn Nghệ, 1991, là một công trình biên khảo khá côngphu của ông Nguyễn Hưng Quốc, dẫu được viết vào thời điểm Ông còn “chống cộng“. Phần ông VũÁnh thì chắc cũng từng có bài viết bình tâm, bình thường, công minh, chính trực.

Nói tóm và nói gọn, tôi không mặn mà với cách nhìn theo đó hai ông Vũ Ánh và Nguyễn Hưng Quốc đãrời bỏ thế đứng của người quốc gia vì những lý do chính trị. Với tôi, lý do quan trọng nhất là lý do bệnhlý. Hai ông cần sự thông cảm. Hai ông cần được chia sẻ tâm tư.

Công luận hải ngoại nên là môi trường dưỡng trí cho hai ông Vũ Ánh và Nguyễn Hưng Quốc.

Ngô Kỷ trình bày:

Vũ Ánh viết bài "Vài suy nghĩ vê "Bên Thắng Cuộc" của Huy Đức" với lời lẽ "bưng bô" hết cở. Trong khicả cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản hải ngoại phản đối và lên án văn nô Huy Đức và tập đoàn báoNgười Việt phát hành sách Bên Thắng Cuộc nhằm tuyên truyền cho chế độ cộng sản gian manh và tàn

ác, thì trái lại Vũ Ánh viết bài ca ngợi, vinh danh Huy Đức và sách Bên Thắng Cuộc. Như vậy đủ thấyrằng Vũ Ánh là tay sai của Việt cộng, viết theo đơn đặt hàng thực thi Nghị Quyết 36 của Việt cộng. Bàicủa Vũ Ánh cũng còn được đăng trên mạng Diễn Đàn Thế Kỷ mà diễn đàn này là cơ quan tuyên vậncủa Việt cộng, là cánh tay nối dài của bộ chính trị cộng sản Việt Nam. Quý vị nhì phần dưới Ban ChủTrương gồm toàn những thành phần Việt cộng và Việt gian, Chính vì vậy mà Vũ Ánh dùng các cái loaViệt cộng này để đánh phá chính nghĩa Quốc Gia, và phỉ báng Quân Lực VNCH.

Vài suy nghĩ về “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức

(01/03/2013 11:50 AM) (Xem: 17755)

Tác giả : Vũ Anh/Sống Magazine

Gặp Huy Đức nhân một bữa tiệc tại nhà một người bạn. Chúng tôi có trao đổi một vài câu chuyện. Đâylà lần đầu tiên tôi gặp anh dù rằng trước đó tôi thường đọc những bài của anh trên blog Osin, có nộidung chỉ trích chế độ rất khéo léo và suy nghĩ sâu sắc. Huy Đức sang Mỹ theo một chương trình nghiêncứu của Đại học Harvard, một đại học hiện có khá nhiều sinh viên từ Việt Nam qua theo học. Câuchuyện trao đổi liên quan đến nội dung một tác phẩm, đó là “Bên Thắng Cuộc”. Tôi có nói với Huy Đứclà đề tài mà anh đề cập tới rất tế nhị và anh sẽ phải đi dưới hai lằn đạn. Bởi vì viết những gì dù dựa trênsự thật mà bên thắng cuộc không thích, anh cũng sẽ “lãnh đủ” và viết ra những gì mà chỉ một số ngườibên thua cuộc không thích, anh cũng sẽ bị biểu tình và họ sẽ lôi gốc gác của anh ra mà xỉ vả. Lý do rấtdễ hiểu: Kể cả bên thắng cuộc và bên thua cuộc đều vẫn còn nhiều người chỉ thích “uống nướcđường” chứ không thích người nào nói sự thực hay chứng minh đó là sự thực.

Ít lâu sau tôi nhận được tập bản thảo “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức và tập bản thảo dù dầy đến 680trang, tôi vẫn đọc một cách cẩn thận và có ghi chú. Tôi kết thúc trang cuối cùng vào đúng lúc Đài BBCđưa ra bản tin phản ứng của độc giả đối với“Bên Thắng Cuộc”, ủng hộ cũng như chỉ trích, phần lớn đềurất lịch sự. Tôi nghĩ chỉ cần phản ứng lịch sự là được rồi, dù phản ứng bao gồm cả những lời chỉ trích,bởi vì chỉ trích lịch sự, ôn tồn ở cái đất này giống như lá mùa thu......

Tôi muốn nhắc lại ở đây một điều đã quá cũ, nhưng vẫn cứ phải khẳng định đây là loại tác phẩm chínhvăn căn cứ vào những dữ kiện như cuốn “Bên Thắng Cuộc” một kiểu viết đòi hỏi phải có một phươngpháp làm việc mang nhiều tính chất sử học chẳng hạn như việc lựa chọn dữ kiện, phỏng vấn nhữngnhân chứng còn sống, sưu tầm những tài liệu của những nhân chứng đã chết, phân tích (chứ khôngphải bình luận) những tài liệu, văn kiện sưu tầm được, đi và nói chuyện với những nhân vật lịch sử cóliên hệ hiện còn sống. Xét đến những điều kiện để thực hiện tác phẩm rõ ràng Huy Đức đã đáp ứng đầyđủ như anh đã trình bày trong Lời Nói Đầu và nội dung các chương của tác phẩm. Làm được đầy đủcông việc này, phải mất 10 năm là điều mà tôi tin rằng Huy Đức nói không ngoa.....

Vì thế, tác phẩm của Huy Đức, ngoài những lời phê bình nghiêm túc, đứng đắn cũng đã nhận được mộtsố phản ứng đại loại như “Việt cộng con”, “răng hô”, “cháu ngoan của Bác”, “ve vãn người quốc gia”,“lộng giả thành chân”, “Bên Thắng Cuộc chỉ đáng gia ba xu” cũng là chuyện thường tình. Trong cơncuồng nộ của một nhóm người, những cảm tính này rất dễ diễn tả, rất dễ buột ra khỏi cửa miệng, nhưngđể có những bằng chứng đi kèm cho thuyết phục thì thật là khó khăn vô cùng vì nó cũng buộc nhữngngười phản bác cũng phải dùng một thời gian nghiên cứu lâu ít nhất cũng lâu bằng thời gian tác giả HuyĐức thai nghén “Bên Thắng Cuộc”........

Trịnh Công Sơn: âm nhạc và trái tim yêu người

(05/02/2013 09:36 AM) (Xem: 2343)

Tác giả : Vũ Ánh/Sống Magazine

(I)

Vào buổi trưa ngày đầu tháng tư 2001, từ tòa soạn tờ Viễn Đông Kinh Tế Thời Báo, một nhật báo mànhạc sĩ du ca Nguyễn Đức Quang là chủ nhiệm kiêm chủ bút, tôi nhận được tin từ Việt Nam cho biếtnhạc sĩ Trịnh Công Sơn qua đời trước đó một ngày. Thời điểm đó, tôi đang là tổng thư ký của tờ ViễnĐông Kinh Tế Thời báo trong bối cảnh của một cộng đồng với những sinh hoạt chính trị rất phức tạp vàbáo chí truyền thông Việt ngữ vẫn còn phải tự kiểm duyệt để tránh bị biểu tình nên việc loan tin sự quađời của một nhạc sĩ có ảnh hưởng đến lớp trẻ thời chiến như chúng tôi như Trịnh Công Sơn là một vấn

đề nhạy cảm. Tôi hỏi Quang: “Mình loan tin chứ?”. Anh búng tay: “Có gì mà không loan”. Tôi cho phốikiểm lại tính chất đúng sai của mẩu tin và đích thân Nguyễn Đức Quang viết một bản tin loan báo chosố báo vào ngày hôm sau. Lúc đó, tờ Viễn Đông Kinh Tế Thời Báo bị coi là một tờ báo “lề trái” vì đangcó những nỗ lực đứng ra ngoài cái khung cấm kỵ rất phi lý qua một số bài viết nói thẳng cho nhữngngười chủ trương tung ra những sợi dây trói vô hình này rằng cố gắng của họ vô ích. Năm ấy, “chiếntrường” mới vừa tạm yên sau một bài viết của tôi chỉ trích việc một số người làm chính trị và hoạt độngcộng đồng đã phân biệt đối xử với Hòa thượng Thích Thanh Từ khi vị tu sĩ này từ Việt Nam sang giảngđạo ở Nam California. Khi vị thiền sư có nhiều ảnh hưởng xuất hiện ở quận Cam thì lập tức bị mặc áođội nón cối, nhưng trước đó giám mục Phạm Minh Mẫn từ Saigon xuất hiện thì được giáo dân chào đónvà bản thân ông không bị phiền toái gì về mặt dư luận. Tại sao? Câu hỏi còn cho tới ngày nay mà khôngcó câu trả lời.

Tôi đưa ra sự kiện trên là để gợi nhớ lại với độc giả tình hình “võ miệng”, âm hưởng của cuộc chiếntranh quốc cộng đã kết thúc từ hơn 30 năm trước (thời điểm 2001) vẫn còn rất gay gắt. Trước ngày tanglễ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn được cử hành tại Việt Nam, Nguyễn Đức Quang bảo tôi: “Ở cái đất này, biếtbao nhiêu người là bạn ca hát với con người tài hoa đó nhưng không có anh nào dám làm gì để truyđiệu nó cả. Sao kỳ lạ quá không biết ! Tớ định tổ chức một buổi, cậu nghĩ sao?”. Tôi nói nói: “Tôi khôngquen biết Trịnh Công Sơn, chỉ nghe nhạc của ông ta và tôi thì nay lại chẳng có gì để mất cả. Làm báovới ông nghèo bỏ mẹ, cho nên báo ông có vì vụ này mà thiên hạ kéo quảng cáo ra để nó chết, tôi đikiếm việc nào khác chẳng hạn như ‘robert tay bưng’ lương có khi còn khá hơn lương tòa soạn đang trảtôi. Nói thật với ông chỉ vì mê và do cái nghiệp mà tôi khoái làm báo chỉ tổ làm cho thiên hạ đay nghiếnmình. Trịnh Công Sơn có nhiều người nghe và ngưỡng mộ kể cả tôi và ông. Mình truy điệu một nhạc sĩmình thích thì có gì mà sợ. Ở Mỹ mà còn nói đến chuyện sợ vì suy nghĩ của mình khác suy nghĩ củanhững ông, bà tự xưng là lãnh tụ chính trị ở đây thì hèn quá”.Bọn tôi ra thông báo chỉ một ngày trước khilễ truy điệu được tổ chức tại Phòng Sinh Hoạt Nhật Báo Người Việt cũ (nay thuộc nhật báo Viễn Đôngđã cho một cơ sở thương mại khác thuê). Buổi tối hôm truy điệu Trịnh Công Sơn, khi còn đang loayhoay giúp Nguyễn Đức Quang duyệt soát lại ghế ngồi cho khách thì tôi đã thấy biểu ngữ, khẩu hiệu, cờcủa người biểu tình phản đối đã dựng lên phía bên kia đường. Nguyễn Đức Quang lo lắng không biết cóai dám đến không. Nhưng trái với sự lo lắng của anh, khách đến rất đông, không còn ghế ngồi, phảiđứng cả ra ngoài cửa. Nhóm người biểu tình đứng một lúc rồi giải tán và chúng tôi tiếp tục buổi truyđiệu. Sáng hôm sau, các thùng báo của tờ Viễn Đông Kinh Tế Thời Báo bị viết bằng sơn đỏ: Báo ViệtCộng! Chúng tôi cho người đi lau xóa chữ này, không phải do nỗi sợ rằng cứ để chữ đó trên các thùngbáo, chúng tôi sẽ trở thành Việt cộng mất mà chỉ là vì trông nó bẩn quá! Vả lại bị phá hoại hay viết bậythì phải xóa đi chứ. Đám băng đảng đi viết graffiti trên tường nhà người ta để tranh giành ảnh hưởngcòn được cảnh sát thường xuyên đi xóa và sơn lại mà!....................

Nghĩ gì trước sự việc nhiều ca sĩ ở Mỹ về Việt Nam hát?

(10/14/2012 02:01 PM) (Xem: 6314)

Tác giả : Vũ Ánh/Sống Magazine

Tôi nghe nhạc Trịnh Công Sơn không phải do tôi tin rằng ông sẽ là người của Quốc Gia hay Cộng Sản.Tôi nghe Phạm Duy không phải vì tôi tin ông gánh vác một sứ mạng nào đó trên đôi vai của ông. Tôinghe Khánh Ly hay bất cứ một ca sĩ nào khác không phải vì tôi tin tưởng rằng họ là những người trungthành đứng ở hậu phương khi còn chiến tranh, hay ở lại trong nước dùng tiếng hát để chiến đấu manglại tự do cho Việt Nam, hoặc vì tin rằng họ không bao giờ quay lại Việt Nam khi đất nước đó còn chế độCộng Sản. Tôi nghe họ vì họ hát hay, hát có hồn, diễn tả được tin thần của nhạc phẩm hay tâm tình củanhạc sĩ. Nói tóm lại, theo tôi, ca sĩ hát hay trước hết nhờ giọng, hát đúng nhạc lý với tài diễn xuất, tàibiến ảo, luyến láy, cách tân gây được ấn tượng đặc biệt cho mình. Hát xong khi rời khỏi sân khấu,người ca sĩ trở về với đời sống của họ, thường là một thế giới riêng, thế giới của những nghệ sĩ. Cáiquan trọng nhất của một người ca sĩ chuyên nghiệp là khi hát phải có người nghe, phải sinh hoạtthường xuyên, họ phải là người của đám đông và sống với đám đông. Thiếu những điều kiện này,người ca sĩ sẽ bị đẩy lùi vào quên lãng, điều mà không bao giờ những nghệ sĩ muốn bị đẩy vào.

Tôi cho rằng đó là lý do chính khiến hiện nay, những ca sĩ Việt Nam từ Mỹ lần lượt về hát ở Việt Nam.Họ về Việt Nam hát không phải là họ đã chấp nhận chế độ. Họ về vì thị trường và khối khán giả vẫn cònmuốn nghe họ ở bên kia bờ Thái Bình Dương. Một ca sĩ tên tuổi như Khánh Ly đã một thời tạo ảnhhưởng với lớp thanh niên trí thức Miền Nam Việt Nam. Tên tuổi của cô gắn liền với tên tuổi của TrịnhCông Sơn. Cả hai đã tạo được một ảnh hưởng vô cùng lớn lao với thế hệ thanh niên chúng tôi vào thờiđó và khi chúng tôi nay đầu đã bạc sống lưu vong cũng vẫn không thể quên được hình ảnh của nhữngnghệ sĩ này. Khi chiến tranh lan rộng, tiếng hát của Khánh Ly càng mênh mông, chơi vơi, khắc khoải vàbuồn bã hơn. Chỉ có những ai sống với cuộc chiến, sống trong tàn phá của chiến tranh, sống với hyvọng và thất vọng về cuộc chiến của Miền Nam Việt Nam, mới thấy thấm thía khi nghe văng vẳng về

khuya giọng Khánh Ly “... đại bác đêm đêm dội về thành phố, người phu quét đường cẩm chổi đứngnghe”, hay “... gia tài của mẹ để lại cho con, một nước Việt buồn...”...................... ......................Không cộng đồng nào đưa Khánh Ly đến đất nước này ngoài ý thức và ý chí của cô. Khánh Ly khôngsống tằm gửi mà sống bằng tài năng và tiếng tăm của chính mình để phục vụ những điều kiện giải trícủa đồng hương. Đây là một đất nước tự do thì cứ tự do chỉ trích Khánh Ly hay bất cứ một nghệ sĩ nàokhác nhưng nên làm điều này với lời lẽ lịch sự và thuyết phục. Việc lôi cả đời tư của Khánh Ly và giađình cô vào vụ tranh cãi không có ích lợi gì cho những kế hoạch mà một số các nhà chính trị và hoạtđộng cộng đồng gọi là “chống văn hóa Cộng Sản”. Không những thế, những lời lẽ quá đáng trong việcbới móc đời tư của một nghệ sĩ mà mình không còn ưa thích nữa có khi lại bị chỉ trích ngược lại là thiếugiá trị của người tị nạn Cộng sản! (V.A)

Coi chừng giả mù sẽ ra mưa đấy!

(06/02/2013 10:10 PM) (Xem: 1336)

Tác giả : Vũ Ánh/Sống Magazine

Cách đây khoảng 19 năm, tôi coi việc trở lại ngành báo chí và truyền thông Việt ngữ ở quận Cam làquà tặng, nhưng chỉ sau đó nửa năm quà tặng ấy trở thành một hòn đá tảng và cho đến khi vào làm chotờ Viễn Đông Kinh Tế Thời Báo, tôi hiểu tại sao tôi vẫn mê vác cái hòn đá tảng ấy mãi cho đến nay.Thật ra thì khó diễn giải cái “tại sao” ấy lắm nên tôi chỉ biết nhắc lại một câu khuyên bảo của một ôngđàn anh trong nghề là nhà văn kiêm nhà báo Lê Xuyên: “Tôi cũng không thể giải thích rõ cho cậu hiểuđược, nhưng tôi nói như thế này làm báo in hay báo nói là do số mạng và phần thưởng cho nghề nghiệpthì ít, nhưng nhận lãnh búa rìu thì nhiều. Chỉ có điều làm cái nghề này cậu biết nhiều thứ trên cõi đời nàylắm và sẽ không còn thằng nào bịp hay xỏ mũi cậu được nữa”.....

Khi vào trong nhà tù Cộng sản “cơm bưng nước rót, có nhiều cận vệ canh cho mình ngủ”, tôi có thờigian nghĩ lại mới thấy rằng nói cho cùng, phần đông các lãnh tụ hàng đầu của chúng ta ở miền Nam chỉcó cái “khôn và thủ đoạn” là dùng cái loa miệng thúc chúng tôi ra chiến trường ngăn làn sóng Đỏ thôichứ khi nước có biến là các ông ấy “đu” máy bay Mỹ, tầu Mỹ ra nước ngoài ngay, bỏ mặc chúng tôi đốiphó ra sao thì ra. Thực tế này là sự thật không thể chối cãi được và cũng không thể sửa chữa lại được.

Sau khi bị lừa mấy cú đủ tiêu hết một đời rồi, khi sang định cư tại Hoa Kỳ tôi nhất định để mình khôngcòn bị lừa vì những cái loa chống Cộng nữa. Một số bạn bè cũng có họ hàng với ông “Trần Văn Tù CảiTạo”, nhưng sang trước vài năm được tin tôi sang định cư đã đón tôi để đưa đi thăm phố Bolsa và nhâncơ hội cho tôi một lời khuyên đầu tiên: “Mày sang đây, có hai việc cần làm ngay, một là tìm một côngviệc làm, làm gì cũng được nhưng phải có việc làm, hai là mày đừng nghe những cái loa chống Cộng ởđây mà rủi ra có đứa nào nó rủ rê mày đi chống Cộng thì hãy mạnh dạn nói với nó như thế này: ở ViệtNam còn nhiều Cộng sản lắm, các anh có về đó lập đảng, lập mặt trận chống chúng nó thì cho em biết,nếu các anh đích thân về thì cho em về theo với, nếu anh chỉ đứng ở bên này gào thét để thúc ngườikhác về thì xin lỗi để em đi phụ làm xây dựng mưu sinh cho tiện việc sổ sách”...

.

Sự nhạy cảm của một số phần tử chỉ thích trò chơi lập trường chống Cộng và dùng trò chơi này để hùdọa người khác đã trở thành một cố tật của một số chính trị gia trong cộng đồng quận Cam. Chẳng hạnnhư khi mới đọc đầu đề “Tôi không chống Cộng” là đã điên lên rồi. Cái máu độc tài đã sôi lên sùng sụcnên quên mất một câu tự hỏi: “Ủa mình lấy quyền đếch gì mà bắt người ta phải chống Cộng. Cũng làngười sợ cộng sản và cũng phải chạy bán sống bán chết mới sang đây được chứ có vương tướng hay

hơn gì ai đâu mà khó chịu khi thấy một người nào đó nói họ không chống Cộng”. Đây là đất nước Mỹ,những người không chống Cộng cũng là công dân Mỹ sống hợp pháp và phải trọng pháp. Họ khôngchống Cộng vì đã chống trong thời chiến tranh Việt Nam mà không ăn thua gì, nay họ không chốngnữa, đã sao nào? Không chống, không theo, không thích biểu diễn lập trường chống Cộng sản nhưngười khác cũng là nhân quyền và dân quyền đấy. Đừng có lờ vờ giả mù ra mưa để khi soi gương thấymặt mình sao mà cũng lờ mờ hiện ra cái mầu đỏ gớm ghiếc của bọn Cộng đấy!

Ngô Kỷ trình bày:

Ngay sau khi tập đoàn báo Người Việt bị biểu tình vì cái tội in nhục mạ lá cờ Vàng trong chậu rửa chânnails, thì vào ngày 31 tháng 1 năm 2008 Vũ Ánh bị đuổi ra khỏi báo Người Việt. Sau đó Vũ Ánh về "đầuquân" cho nhật báo Việt Herald dưới sự lãnh đạo của bà Bùi Bích Hà. Trong khi làm việc tại tờ báo ViệtHerald, thì Vũ Ánh luôn viết bài "bợ đít" bà Bùi Bích Hà và "bơm" bà lên tận mây xanh, nhưng rồi chođến một ngày "cơm không lành, canh không ngọt" nữa, tờ báo Việt Herald đuổi cổ Vũ Ánh, vì để trả thù,Vũ Ánh cấu kết với một số đàn em lập ra tuần báo Sống, và Vũ Ánh viết bài "chửi" lại báo Việt Herald vàbà Bùi Bích Hà để trả thù.Mời quý vị đọc một đoạn bài viết "Sự Thật Ở Trên Ngọn" để thấy Vũ Ánh phântrần về mính, và tức tối chửi lại tờ báo Việt Herald chủ cũ của Vũ Ánh.Hình dưới Vũ Ánh (đứng bên trái,đeo kiếng) đang hớn hờ dự tiệc sinh nhật báo Việt Herald 1 tuổi với các nhân vật nòng cốt của báo ViệtHerald, thế mà sau một năm sau đó thì Vũ Ánh lại trở mặt chửi báo Việt Herald chủ cũ của mình.

SỰ THẬT Ở TRÊN NGỌN!

(07/05/2012 10:38 PM) (Xem: 4808)

Tác giả : Vũ Ánh/Sống Magazine

Trước hết, tôi phải khẳng định một điều: nếu không có ViệtHerald.com, đăng tải bài “Số báo 666” ngày 30 tháng 4 năm2011 thì không bao giờ có bài báo này trên tuần báo SốngMagazine. Trang web của nhật báo Việt Herald có một bài viếtkhông đề tên tác giả nào nói về chuyện ra đi của một số ngườivốn là những người từng xây dựng tờ báo này từ lúc đầu. Mộtbài có tính chất quan điểm nhằm cáo giác những người khácmà lại không đề tên tác giả hay tên của tờ báo là trái ngượcvới tiêu chuẩn mà Việt Herald đặt ra từ lúc đầu và chúng tôiphải tôn trọng nó trong suốt thời gian làm việc với Việt Herald.Đề tên tác giả vào một bài báo mang tính chất tố giác liên quanđến một số người chính là sự lương thiện tối thiểu mà ngườiviết báo cần biểu lộ.

Mặc dù với lời lẽ chau chuốt, nhưng người viết bài báo “Sốbáo 666” của Việt Herald đã tỏ ra cay đắng vì những điều tácgiả cho là một biến cố mới xảy ra cho tờ báo này. Tác giả gọiđây là “cuộc hành trình chuyển qua giai đọan đường dài”, vàrằng, nếu không có bài báo của tác giả thì người ngoài khôngai biết chuyện vừa xảy ra cho tờ Việt Herald. Tôi rất ngạcnhiên khi đọc đến đoạn văn có tính cách cáo giác và trong bàinày tôi chỉ nói tới đoạn văn ấy mà thôi.

Chuyện đi hay ở, làm việc hay không muốn làm việc với một tờ báo nào đó là chuyện rất bình thường,không nên gọi đó là biến cố vì theo nhà văn Bùi Bích Hà tổng thống một nước còn có thể thay thế đượchuống chi những người bình thường với công việc bình thường dù là làm báo.......

Nhưng do bài báo “Số báo 666” trên Việt Herald.com, trang web của nhật báo Việt Herald, trong đó tácgiả chỉ nói tới một vài sự thật “ở trên ngọn” nhưng lại bỏ qua đi những “sự thật ở dưới gốc” khiến có thểgây cho dư luận sự ngộ nhận đối với những người mới rời bỏ tờ Việt Herald, tờ báo của chính họ chứkhông phải của ai khác, cho nên tôi thấy cần phải bổ túc cho đầy đủ. Tôi cũng nhấn mạnh ở đây là tôikhông viết bài này để phản bác những ai có trách nhiệm mới của tờ Việt Herald mà chỉ bổ túc nhữngđiều tác giả bài “Số báo 666” viết không chính xác, viết thiếu hay không viết.Tôi xin trích dẫn một mộtđoạn trong bài “Số báo 666” trên Việt Herald.com như sau:

“Trước khi cuộc hành trình chuyển qua giai đoạn đường dài, đòi hỏi quyết tâm hơn ở đoàn người cùngtham gia chuyến đi, còn một lần gạn lọc gay gắt nữa để mỗi thành viên tự khẳng định mình. Nhữngngười mang nặng hành trang quá khứ, không thích nghi với kham khổ và sóng gió vùi dập, không chấpnhận trả giá cao cho lý tưởng chọn lựa ban đầu, để phương tiện quyết định mục tiêu và rời bỏ conthuyền…”

Thực tình, tôi không hiểu tác giả viết “cuộc hành trình chuyển qua giai đoạn đường dài, đòi hỏi quyếttâm hơn ở đoàn người cùng tham gia chuyến đi…” là ý tác giả muốn gì, hành trình chuyển qua giaiđoạn đường dài là hành trình nào, và phải chăng giai đoạn của tờ Việt Herald trước khi xảy ra chuyệnmọi người bỏ đi là đoạn đường ngắn ít chông gai hơn, không cần gạn lọc? Nếu quả thật tác giả có hậuý này thì là một điều đáng tiếc, vì sự thật không phải như vậy. Do là người tham gia vào việc đặt nhữngviên đá đầu tiền và xây dựng lên tờ Việt Herald, làm việc sát cánh với tất cả mọi người không kể ngàyđêm nên tôi hiểu con đường chúng tôi đi đã đủ dài những gánh nặng khó khăn, và nếu không có quyếttâm, nhiều anh em đã phải bỏ cuộc từ lâu rồi chứ không phải chờ đến hai năm sau.....

Lẽ ra, khi viết bài “Số báo 666” để ca tụng việc những nhà lãnh đạo mới của tờ Việt Herald chỉ nên catụng không thôi, tha hồ, không ai cấm. Nhưng khi đã phê phán những người đã rời bỏ Việt Herald thìphải đặt lại câu hỏi: Tại sao lại như vậy, không phải một người bỏ đi mà đi hết như vậy? Đặt được câuhỏi đó đã là một người hiểu lý tưởng chọn lựa ban đầu của những người xây dựng tờ Việt Herald rồi.Điều gì thì cũng có nguyên nhân của nó. Nói tới hậu quả mà không bàn tới nguyên nhân là một ác ý,chạm vào danh dự của những người không thể cộng tác với các chủ nhân mới của tờ Việt Herald vìnhiều lý do thực tế chứ không phải là những lý do mông lung “trên trời” mà tác giả bài báo nêu ra.......

Nhưng khi tác giả bài báo “Số báo 666” đã đề cập đến tòa soạn bỏ đi thì phải nói hết sự thật, nhất lànguyên nhân dẫn đến sự kiện này. Các nhân chứng mới chỉ có một người vừa qua đời, còn lại vẫn sốngvà đang tìm một công việc khác, lẽ ra nếu là người viết báo đàng hoàng thì tác giả phải hỏi họ. Đàngnày, tác giả chỉ nói tới chuyện họ bỏ đi mà không đề cập đến dữ kiện thực tế khiến họ mất niềm tin nênbuộc họ phải hành động như vậy. Tệ hơn nữa, bài báo văn chương bay bướm chỉ dùng để che đậy một

điều rất giản dị: Trong vai trò lãnh đạo, các chủ nhân ông mới của tờ Việt Herald đã không đối xử đànghoàng, sòng phẳng với tòa soạn mà mình mới tiếp nhận khiến mọi người chán nản và bỏ đi. Nếu khôngcó khả năng thanh toán được đầy đủ tiền lương nhân viên còn thiếu thì cứ nói thẳng, ai thấy có thể chấpnhận được thì ngồi lại làm việc, ai thấy không chấp nhận được thì ra đi? Một vài người trong số nhữngthành viên cũ của nhật báo Việt Herald rời bỏ tờ báo đã tìm con đường khác qua tờ Sống Magazine vớivẫn một lý tưởng họ đã theo đuổi: Tạo dựng một tờ báo lương thiện, đàng hoàng đi sát với đời sống củacộng đồng nói riêng và người Việt tị nạn nói chung. Một số tạm thời làm các công việc khác để kiếmsống trước khi có thể qui tụ đầy đủ họ về Sống Magazine.Đối với họ, Việt Herald nay chỉ còn là kỷ niệm, nhưng chắc chắn còn nhớ mãi nó vì chúng tôi đã làmviệc sát cánh cùng nhau trong 2 năm với bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn, hy vọng rồi tuyệt vọng dẫn đếnphải rời bỏ con thuyền. Đó là một điều đáng buồn, nhưng tuyệt nhiên ra đi không phải là vì mang nặnghành trang quá khứ đâu mà vì lòng người mới tới rất khó dò mà thôi. (V.A)

Ngô Kỷ trình bày:

Ai ai cũng biết David Dương ở San Jose, Bắc Cali lập ra Hiệp Hội Doanh Nhân Việt Mỹ (VABA) là cánhtay nối dài của Việt cộng, do đó David Dương được "thong dong" và tự do về Việt Nam mở công ty thầurác lên tới hàng trăm triệu đô la. Sự liên hệ, thông đồng và cấu kết giữa David Dương và Việt cộngkhông thể chối cãi được, thế mà Vũ Ánh lại viết bài ca tụng và binh vực cho David Dương và tập đoànthì quả là Vũ Ánh nhận tiền hối lộ của David Dương để viết bài "nâng bi" một cách lố bịch, sống sượng,và bỉ ổi. Mời quý vị xem một số tài liệu và hình ảnh tượng trưng đề cập đến sự liên hệ giữa DavidDương và Việt cộng, sau đó ở phần dưới quý vị sẽ đọc một phần bài "Nhà báo Vũ Ánh nhận định vềDavid Dương" do Vũ Ánh viết. Tôi tin là quý vị sẽ lên án và phỉ nhổ tên bồi bút, văn nô Vũ Ánh này vìhắn không có liêm sỉ của một nhà báo, và mất hết lương tri một người công chức của chính thể VNCH.

San Jose, Bắc California: Tuyên Cáo Số 1 của các Hội Đoàn v/v ChốngHiệp Hội Doanh Nhân Việt MỹThứ năm, ngày 27 tháng một năm 2011 by: LTSA-Tham chiếu: Phiên họp Đặc Biệt ngày 15-1-2011 tại Trung Tâm Sinh Hoạt Khu Hội Cựu Tù Nhân ChínhTrị Bắc Cali.-Xét rằng: Hiệp Hội Doanh Nhân Việt Mỹ chính là công cụ cánh tay nối dài của Đảng CộngSản VN để thi hành Nghị Quyết 36 Nhuộm ĐỎ Cộng Đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản tại Hải Ngoại.-Xét rằng: Logo của Hiệp Hội Doanh Nhân Việt Mỹ (nửa cờ Mỹ nửa cờ đỏ sao vàng). Điều đó chứng tỏnhững thành viên của Hiệp Hội Doanh Nhân Việt Mỹ đều lệ thuộc sự chỉ đạo của Chính quyền Cộngsản VN.-Xét rằng: Một số Hội viên của Hiệp hôi Doanh Nhân Việt Mỹ là những tên tay sai đắc lực củabọn Cộng sản Hà nội đã từng viết bài ca ngợi chế độ Cộng Sản được đăng trên môt vài tờ tuần báo tạiSan Jose và đứng chụp hình chung với tên Thủ tướng Cộng sản Nguyễn tấn Dũng và một vài Hội viêncó mặt thường xuyên tại tòa Lãnh sự San Francisco như (Ls Nguyễn hữu Liêm, ca sĩ Ái Vân , Ls Vũngọc Trác ...)-Xét rằng: Căn cứ vào các quyết định của BỘ NỘI VỤ Cộng sản Việt nam số 273/QĐ/BNVKý ngày 13-3-2009 cho phép thành lập Hội Doanh nhân Việt nam ở nước ngoài.Hội này hoạt động theođiều lệ Hiệp hội đã được Bộ Trưởng BNV phê duyệt số 1329/QĐ- BNV .-Xét rằng: Căn cứ vào cácquyết định của Bộ Trưởng Ngoại Giao qua NGHỊ QUYẾT 36 của TW/số110/2004/QĐ/TTg ngày 23-6-2004 của TTg Cộng sản VN ban hành chương trình hành động của CP về công tác đối với người Việt ởnước ngoài và chỉ thị số 19/ct-ttg ngày 6-6-2008 v/v tăng cường hành động công tác với người Việt namở nước ngoài.-Xét rằng Khi Đảng Cộng sản VN biết được sự tẩy chay mạnh mẽ của đồng bào TỵNạn/CS tại Hoa kỳ và các nước trên thế giới ngăn chặn kế hoạch của chúng.Nay Cộng sản VN liềnlươn lẹo thay hình đổi dạng, lập lờ thành lập Hội danh xưng mới là Hiệp Hội Doanh Gia Việt Mỹ viết tắtlà VABA do David Dương làm Chủ Tịch cũng chỉ là hình thức trá hình của một chi nhánh của HH/DoanhNhân mà thôi.

-

Chúng sẽ tổ chức tiệc tất niên(Âm Lịch) tại nhà hàng Dynasty trong khu Grand Century trên đườngStory thuộc Thành phố San Jose vào lúc 6:00 chiều thứ năm ngày 27-1-2011 Dẫn chứng qua các tài

liệu và dữ kiện nêu trên Nay chúng tôi gồm :

Tập Thể Chiến Sĩ VNCH vùng Tây Bắc Hoa Kỳ.Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Bắc Cali.ỦY Ban Chống Cộng Bắc Cali.Hội Cảnh Sát Quốc Gia Bắc Cali.Ban Vận Động Chính Trị LĐCT BắcCali.Hội Biệt Động Quân Bắc Cali.Liên Hội Sĩ Quan Trừ Bị QL/VNCH Lực Lượng Lôi Hổ QLVNCH.Lực Lượng Chiến sĩ Không Quân QL/VNCH.Hội Phụ Nữ Việt Nam HảiNgoại Bắc Cali.Hội Quân Cảnh Bắc Cali.Lương Tâm Công Giáo Bắc Cali.Tổng Hội Cựu Tù Nhân/CT/VN Hoa kỳ.

QUYẾT ĐỊNH

Tố cáo và cực lực lên án HHDNVN và các cá nhân tham gia trong Hiệp Hội này.Kêu gọi Đồng hương tích cực tẩy chay tất cả những hoạt động trong Cộng Đồng,trong các sinhhoạt Văn Nghệ Vui Chơi mà có sự tham gia của những tên Việt Gian có tên trong HHDNVN .Phổ biến rộng rãi đến tất cả đồng hương bằng tất cả các phương tiện có thể để mọi người triệtđể tham gia bẻ gẫy Nghị quyết 36 của TW Đảng Cộng Sản VN.

Trân trọng kính chào đoàn kết.

Làm tại San Jose ngày 15-1-2011

Danh sách Thành Viên HIỆP HỘI DOANH NHÂN VIỆT MỸ

1 - David Dương Chủ Tịch2 - Hứa Ngô Phó Chủ Tịch3 - Bích Liên Võ Nữ Phó CT 4 - Vũ N. Trác Thư Ký/Giám Đốc

5 - Hùng Trần Thủ Quỹ /Giám Đốc6 - Helen T Huỳnh Giám Đốc Điều hành7 - Victor Dương Giám ĐốcLiên Hệ Công cộng8 - Quinn Trần Giám Đốc9 - Kenneth Lê Giám Đốc10-Nguyễn hữu Liêm Giám Đốc11-Victor Wang Giám Đốc12-Michelle Buoy Giám Đốc13-Cindy Hồ Giám Đốc14-Ái Vân Nguyễn Giám Đốc15 Tony Lâm Giám Đốc16-Đỗ văn Trọn Giám Đốc17-Nguyễn minh Hiếu Giám Đốc

Các tài liệu Việt Cộng đính kèm :

QĐ 273/QĐ-BNVQĐ2540 BỘ NGOẠI GIAO

David Dương

đã lập ra công ty California Waste Solutions năm 1992 và làm ăn phát đạt với loại doanh nghiệp này chotới nay.David Dương đã về Việt Nam, cộng tác làm ăn với CSVN hàng chục năm qua, đáp ứng chủ trương vàthực thi Nghị Quyết 36 của CSVN nhưng rất khéo léo che đậy dưới chiêu bài chỉ kinh doanh kiếm lời,kiếm lợi nhuận cho cá nhân, không làm chính trị. Đây cũng chính là thủ đoạn David Dương đang xửdụng khắp nơi để đánh lừa những thương gia nhẹ dạ, ham lợi, hay đang gặp khó khăn trong công cuộc

làm ăn, những trí thức chuyên gia trẻ ngây thơ … gia nhập hội Hiêp Hội Doanh Nhân Việt Mỹ (VABA) đểhợp tác làm ăn ở Viêt Nam ngõ hầu giúp CSVN đang gặp trở ngại trong việc kêu gọi gia tăng đầu tưquôc tế vì bât ổn chính trị và suy thoái kinh tế.

Đầu thập niên 2000, David Dương bắt đầu về Việt Nam làm ăn với chính quyền CSVN qua việc thànhlập công ty Vietnam Waste Solutions với Nhà Máy Xử Lý Rác Thả Đa Phước tại Quận Bình Chánh,Sàigòn.

David Dương đã khéo cộng tác làm ăn với CSVN và đã được CSVN khen ngợi, vinh danh, tưởngthưởng trong cuộc Họp Mặt Kiều Bào Xuân Mậu Tý, 2008, tại Sàigòn.

David Dương (có râu đứng giữa) nhận bằng ban khen và vinh danh của Việt cộng tại thành phố HCM

Nhà báo Vũ Ánh nhận định về David DươngVũ Ánh/Việt Herald

(02/12/2011)

David Dương và gia đình ông lẽ ra đã là những nhân vật chính trong một tác phẩm viết về lịch sử cộngđồng, về lịch sử của những người tị nạn đã vươn lên từ cái quá khứ suy tàn của một vùng đất. Vươn lêntừ hai bàn tay trắng, với những ngày lao động quần quận từ sáng đến tối mịt trên những đống rác hôithối, nhẫn nại đối phó với những bất công, không ngừng học hỏi và phát huy sáng kiến để vượt lên trênmọi khó khăn, tự mình làm chủ lấy mình để rồi ngày nay cái công ty chuyên xử lý rác của ông nếu cóphải bán đi thì trị giá của nó cũng không dưới nhiều trăm triệu đô la.Trong một cuộc họp báo ở LittleSaigon, David Dương nói thẳng là ông bỏ ra khoảng $100 triệu đô la để mở một công ty ở Việt Nam mànhân viên lên tới 600 người chưa kể những chuyên viên ông đem từ Mỹ về Việt Nam làm việc. Khi ôngDương đem cái Hội Doanh Nhân Việt Mỹ từ San Jose đến Little Saigon để giới thiệu hầu mở rộng địabàn hoạt động, tôi cho rằng trước đó ông đã nghiên cứu kỹ tình trạng chính trị phức tạp ở Little Saigon,nhưng ông vẫn quyết định xuống để trình bày vấn đề của ông. Cá nhân, tôi cho rằng Divid Dương rấtbản lãnh. Nhưng điều can đảm nhất là ông đã nói ra một sự thật mà từ trước đến nay, bất cứ nhà hoạtđộng xã hội hay chính trị ở cái nôi của người tị nạn này cũng đều sợ, tránh né, quanh co: đó là vấn đề

về Việt Nam làm ăn, kinh doanh. Tại sao họ lại có thái độ như vậy? Bởi vấn đề này thường được dùnglàm cái sườn cho những chiến dịch chống Cộng hay chống tay sai. Tôi không biết cái khẩu hiệu tố cáo“Về Việt Nam làm ăn với Việt Cộng là tiếp tay cho Cộng Sản khiến chúng càng ngày càng mạnh hơn” cótừ lúc nào, nhưng kể từ khi chân ướt chân ráo đến Mỹ vào năm 1992, tôi đã nghe thấy và đã đọc đượclập luận này rồi........................... ....................

David Dương nói rất rõ ràng là ông là nhà kinh doanh, ông không chống những chọn lựa khác của đồnghương, nhưng ông có quyền tự lựa chọn cách nhìn về thị trường của mình, bỏ vốn vào đầu tư, sau mộtthời gian rút vốn và lời về Hoa Kỳ để có thể có những lựa chọn khác. Thực ra đây không phải là mộtđiều mới lạ. Lẽ ra người ta phải nói ra, nhấn mạnh đến nó và bảo vệ nó từ lâu rồi. Nhưng do áp lực, donhững suy nghĩ không độc lập nên người ta cứ quanh co và vì quanh co cho nên một số nhà hoạt độnglợi dụng chuyện này để o ép, để chế ngự tư tưởng hành động của người khác, và trong nhiều trườnghợp còn hù dọa hay bắt nạt nhau.

Cái hành động vơ vào cộng đồng của mình những nhân vật tiếng tăm trong chính trị hay kinh doanh làmột hành động buồn cười và nguy hiểm. Vì khi người ta nhận ra những nhân vật này có những điểmkhông phù hợp với lập trường chính trị thì doãi ra, tạo ra tranh cãi và gấu ó nhau. Bi kịch này, đồnghương ở đây đã trải qua suốt 36 năm nay. Thôi thì đủ lời lẽ đánh bóng, tâng bốc nhau, nhiều khi họ cònbày tỏ lập trường thay cho cả người được giới thiệu với cộng đồng. Nhưng khi chuyện vỡ lở thì cũng đủlời lẽ vùi dập nhau......

Biểu Tình Trước Báo Người Việt ĐòiChủ Nhiệm Ra Giải Thích

Việt Báo Thứ Năm, 1/31/2008, 12:02:00 AM LITTLE SAIGON, Calif. -- Nhật báo Người Việt trên số báo hôm ThứTư 30-1-2008 đã có bài viết “Lá Thư ChủBút” của nhà báo Vũ Ánh, với tư cách người“chịu trách nhiệm biên tập báo Xuân” để giảithích về việc Báo Xuân Người Việt đăng một tấm ảnh làm dấy lên các cuộc biểu tình phản đối mấy ngàyqua.Nhà báo Vũ Ánh viết, “Tôi chọn bài Mẹ Chồng Tôi của tác giả Trần Thủy Châu đăng trên báo Xuânvới sự đắn đo suy nghĩ và dứt khoát là tôi không dùng bài báo này để bôi xấu lá quốc kỳ VNCH vì tôitừng là một trong số hành triệu người đã đổ maú cho lá cờ ấy... Năm nay tôi 67 tuổi, trải qua nhữngngày tháng tù đày rất dài vì bị Cộng Sản trà thù, sống trong nhiều giai đoạn khổ đau, cùngq uẫn, cuôicùng may mắn được định cư ở đây, tôi cũng như các quý độc giả lẽ nào lại phản bội đồng hương, màphản bội để làm gì chứ? Tuy nhiên, tôi xin nhắc lại, nếu bức hình đó được tách rời khỏi bài, thì nó có thểgây hiểu lầm. Và nếu sự hiểu lầm này khiến quý vị độc giả cùng đồng bào và các chiến hữu cảm thấy láquốc kỳ của chúng ta bị xúc phạm thì đó là lỗi của tôi. Chúng tôi kính trọng phản ứng của quý vị phátsinh vì lòng yêu nứơc và một lần nữa tôi xin quý vị tha lỗi...Tuy nhiên, nhiều đồng hương đã không đồngý với thư giải thích đó.Vào chiều Thứ Tư 30-1-2008, một cuộc họp báo đã được những người biểu tìnhthực hiện trứơc tòa soạn Người Việt.Nhiều người gồm Đại Diện các Hội Đoàn, Đoàn Thể đấu tranh vàđồng hương đã tham dự cuộc họp báo do Ông Đoàn Trọng là phát ngôn viên cuộc biểu tình và ngườithường xuyên hiện diện để thông báo tin tức kịp thời trên các hệ thống truyền thanh truyền hinh và báochí khắp Thế Giới đó là Ông Ngô Kỷ. Những người họp báo nói rằng cuộc biểu tình sẽ tiếp tục cho đếnkhi tờ báo Người Việt “không còn hiện diện trong Cộng Đồng chúng ta ở Hải Ngoại nầy, nếu chủ nhiệmvà chủ bút không chịu ra trực tiếp giải thích.”Trong cuộc họp báo tối nay có hiện diện của Ông NguyễnPhục Hưng Chủ Tịch Tập Thể Cựu Chiến Sĩ Tây Nam Hoa Kỳ, Ông Trần Thế Cung Chủ Tịch Khu HộiCựu Tù Nhân Chính trị Nam Cali Ông Phan Tấn Ngưu Chủ Tịch Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Nam Cali vànhiều Hội Đoàn đã xác định lập trường ủng hộ cuộc đấu tranh cho đến khi nào những yêu cầu chínhđáng được giải quyết. Nhà Báo Hoàng Phúc và cựu dân biểu Bùi Văn Nhân cũng đã đặt nhiều câu hỏiliên quan đến sự “im lặng của Nhật Báo Người Việt.”Cũng nên nhắc, trước đó một ngày, một Kháng Thưđề ngày 29-1-2008 gửi từ Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Nam California -- gồm Hội Biệt Động Quân, Hội Võ Bị,Hội Cảnh Sát Quốc Gia, Hội Không Quân, Hội Hải Quân, Hội Thiếu Sinh Quân, Hội Mũ Đỏ, Hội QuânCảnh, Hội Pháo Binh, Hội Thủy Quân Lục Chiến, Gia đình Nha Kỹ Thuật -- trong đó đã phản đối việcBáo Xuân Người Việt đăng “hình nhục mạ Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa,” và cho rằng đó là “một sựkhiêu khích đối với Cộng Đồng Việt Nam, trong nước cũng như tại hải ngoại, đã và đang tranh đấu cho

Biểu tình chống báo Người Việt

sự Tự Do và Nhà Báo Hoàng Phúc và cựu dân biểu Bùi Văn Nhân cũng đã đặt nhiều câu hỏi liên quanđến sự “im lặng của Nhật Báo Người Việt.”Cũng nên nhắc, trước đó một ngày, một Kháng Thư đề ngày29-1-2008 gửi từ Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Nam California -- gồm Hội Biệt Động Quân, Hội Võ Bị, HộiCảnh Sát Quốc Gia, Hội Không Quân, Hội Hải Quân, Hội Thiếu Sinh Quân, Hội Mũ Đỏ, Hội Quân Cảnh,Hội Pháo Binh, Hội Thủy Quân Lục Chiến, Gia đình Nha Kỹ Thuật -- trong đó đã phản đối việc BáoXuân Người Việt đăng “hình nhục mạ Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa,” và cho rằng đó là “một sự khiêukhích đối với Cộng Đồng Việt Nam, trong nước cũng như tại hải ngoại, đã và đang tranh đấu cho sự TựDo và Dân Chủ cho toàn dân Việt Nam...”Bản văn đòi hỏi Người Việt hãy “ thu lại toàn bộ số báo Xuânchưa kịp phát hành (kể cả tại các nhà sách) hầu ngăn chận việc quảng bá sự sai trái...”

Người Việt bị cáo buộc đưa hình lên một cách "vô trách nhiệm"

Trong những ngày qua, tạiLittle Saigon, California,nơi tập trung đông nhấtcủa cộng đồng người Việttại hải ngoại đã diễn racuộc biểu tình liên tiếpchống tờ báo Người Việt.

Nhật báo Người Việt là tờbáo có số bán chạy nhấttrong làng báo Việt Nam tạiHoa Kỳ và có thể nói là trênthế giới, ngoài nước ViệtNam.Nguyên nhân của cuộcbiểu tình là do tờ báo nàyđăng một bài tiểu luận củamột sinh viên của trong số báo Xuân có hình ảnh lá cờ ba sọc vào một nơi mà bị coi là đã gây nênnhiều tranh luận.Bài luận của sinh viên Huỳnh Thủy Châu (dưới bút hiệu Trần Thủy Châu) vinh danh bà mẹ chồng kèmtheo tiểu phẩm installation (nghệ thuật sắp đặt) với lá cờ VNCH trong dụng cụ hành nghề của ngườilàm nghề làm móng chân - một chậu rửa chân màu vàng với ba viền màu đỏ.Sóng gió nổi lên khi cóngười cho rằng tác phẩm như thế là một sự lăng nhục quốc kỳ VNCH cũng như biểu tượng của cộngđồng và chê trách báo Người Việt sao lại đưa hình ảnh này lên một cách vô trách nhiệm.Đứng trênmột góc cạnh khác, người chịu trách nhiệm biên tập là ông Vũ Ánh cho rằng ông chỉ thấy đó là sựvinh danh sự khó nhọc của một bà mẹ Việt Nam.Ông đãviết trên báo rằng: “Khi tôi nhìn lại cái khay đựng nướcngâm chân vẽ mầu vàng ấy tôi nghĩ ngay là tác giả môtả và ẩn dụ lòng hy sinh bao la của bà mẹ chồng làmnghề móng chân.Sự hy sinh đó rất tinh khôi cũng giốngnhư bao nhiêu mà mẹ khác dù sống trong nước hay ởhải ngoại phải làm cái nghề vất vả này, dù rằng hàngngày họ phải đổ mồ hôi và phải nhúng tay vào cái nhấtnước rửa chân không còn sạch sẽ ấy.”Tuy ông Vũ Ánhđã xin lỗi độc giả nhưng nhiều người vẫn không thỏamãn với cách cảm nhận như trên và tiếp tục gây sức épbằng mhững cuộc biểu tình liên tiếp khiến vào ngàyThứ Bảy, (02/02/2008) nhật báo Người Việt đã ra quyếtđịnh thay thế ông Vũ Ánh, chủ bút và ông Vũ Quí HạoNhiên, thư ký tòa soạn.Báo Người Việt đã đưa tin cuộcdàn xếp đã xong trong tinh thần ôn hòa và thái độ hòanhã với cộng đồng:Báo này viết “chúng tôi xin được rađây để trình bày cùng quí vị, lắng nghe những thắc mắcđể chúng ta có thể có sự thông cảm, và để cho trongnhững ngày tới chúng ta có thể dành thì giờ vào nhữngcông cuộc tranh đấu cho dân chủ, tự do, nhân quyền tạiViệt Nam”Nhưng theo những người cầm đầu cuộc biểutình này thì cuộc dàn hòa về trách nhiệm của báoNgười Việt chưa thể kết thúc.

'Tết cũng biểu tình'

Ông Ngô Kỷ, một nhân vật cộng đồng kiên quyết chống báo Người Việt cho rằng cách giải quyết nàykhông thực chất

.

“Thay thế chức vị không nói lên được điều gì cả. Tôi biết rõ sự sắp xếp nhân sự này chẳng qua là mộtphương cách hạ nhiệt của báo Người Việt.Chúng tôi sẽ biểu tình ngay vào ngày mồng Một tết…” ÔngNgô Kỷ quả quyết như vậy. Khi được hỏi là tổ chức biểu tình ngay vào ngày Tết có thái quá haykhông?Ông Ngô Kỷ hỏi lại rằng: “Tại sao báo Người Việt tới dịp tết cũng thường ra bài báo gây xáotrộn cộng đồng? Chính họ mới là người lấy đi không khí của ngày Xuân”.Với chiếc xe hơi Toyota

Camry sơn màu cờ vàng ba sọc đỏ, ông Ngô Kỷ tự tin rằngsẽ có nhiều người đứng về phía ông để tiếp tục phản đốibáo Người Việt.

Họp Báo, Xác Định Lập Trường Nghe LuậtSư Nói Về Vụ Kiện

(03/28/2008) (Xem: 3089)

Westminster (Cổ Ngưu) --Tại Hội trườngNhật Báo Viễn Đông chiều Thứ Năm 27-3-2008, một buổi họp báo thực hiện với thamdự của hơn 300 Đại diện các cơ quanTruyền Thông, Truyền Hình, Báo Chí, các

Hội Đoàn, Đoàn Thể, Cộng Đồng và nhiềuđồng hương tham gia biểu tình trong 60 ngàyqua trước toà soạn Nhật Báo Người Việt.Vềphía dân cử có Nghị Viên Andy Quách (ThànhPhố Wesminster), Cô Dina Nguyễn (Nghị ViênThành Phố Garden Grove). Trên bàn chủ trìchúng tôi nhận thấy có Ông Ngô Kỷ, Ông TrầnThế Cung, Ông Vũ Hoàn, khỏang nửa giờ sauthì Luật Sư Đại Diện của nhóm biểu tình là luậtsư Geoffrey C. Lyon đến.Ông Ngô Kỷ cho đồnghương biết về thiện chí của tờ báo Người Việt.Ông nói: Tờ báo người Việt đã coi thường đồnghương trả lời không đúng sự thật chẳng hạnnhư chuyện cho nghỉ việc những nhân viên cótrách nhiệm trong vấn đề xảy ra thì lại chuyểnlàm việc khác, không thu hồi báo, không xin lỗiđồng hương công khai v.v... Ông cũng tiếp cuộcbiểu tình hôm nay “không còn trong phạm vi cáichậu với lá cờ mà là cuộc tranh đấu giữa QuốcGia và Cộng Sản.”Phía biểu tình đã nhờ Luật Sư Geoffrey C.Lyonlàm đại diện. Trong dịp nầy Luật Sư đại diệncũng xác nhận trước đồng hương là chiếu theo

Tu Chính An số 1 thì quyền biểu tình chúng ta không bị cản trở bỡi bất cứ một lý do nào trên đất nướctự do nầy. Nhiều đồng hương nêu ý kiến là “phải tranh đấu đến cùng và triệt để ủng hộ những người đãngày đêm chẳng ngại gian khổ quyết tâm bảo vệ thành trì của người Việt Quốc Gia hãi ngoại không bịCộng Sản xâm lăng một lần nữa.” Trước khi giải tán một số đồng hương vẫn tiếp tục biểu tình.

Câu chuyện báo Xuân Mậu Tý

của nhật báo Người Việt

Trần Bình Nam

Hôm 31/1/2008, công ty Người Việt nhân bổ nhiệm ông Phan Huy Đạt, đương kim chủ tịch hội đồngquản trị tạm thay thế ông Đỗ Việt Anh, Tổng giám đốc kiêm chủ nhiệm nhật báo Người Việt xin nghỉviệc, cũng đã công bố quyết định mời cô Đỗ Bảo Anh thay thế ông Vũ Ánh ở chức chủ bút. (1)

Bản tin không nói lý do thay thế ông chủ bút Vũ Ánh, nhưng độc giả hiểu công ty Người Việt đã đáp ứngsự lên tiếng của cộng đồng về vụ báo Xuân Mậu Tý 2008 do ông Vũ Ánh phụ trách đã đăng một tấmhình khiếm nhã đối với biểu tượng của người Việt tự do.Hành động nhanh chóng của ban quản trị nhậtbáo Người Việt chứng tỏ một tinh thần trách nhiệm đáng cảm phục. Tuy nhiên vấn đề chưa ngừng ởđây. Có một số kinh nghiệm cần rút tỉa. Báo Xuân Mậu Tý Người Việt đăng bài viết “Mẹ chồng tôi” củacô Trần Thủy Châu - theo lời của ông Vũ Ánh - là một sinh viên cao học ngành Mỹ Thuật của trường UCDavis (một trong 9 trường đại học công lập lớn của tiểu bang California) để tỏ lòng nhớ ơn mẹ chồngđã khó nhọc làm nghề săn sóc móng tay móng chân cho các bà các cô trong bao nhiêu năm để nuôisống gia đình và giúp cô ăn học. Bài viết cảm động, có tình có nghĩa, và cô Trần Thủy châu kèm bài viếtvới hình ảnh chiếc cờ Việt Nam Cộng Hòa vẽ trong một chậu nước rữa móng chân. Quyền tự do ngônluận tại Hoa Kỳ được bảo đảm bằng hiến pháp nên người làm báo chỉ chịu trách nhiệm với chính mìnhvà có quyền tự do đăng gì thì đăng, ngoại trừ khi vu oan giá họa cho người khác với ác ý thì có thể bịkiện ra tòa. Nên việc chọn đăng tấm hình đi với bài báo là quyền của ông Vũ Ánh, và quyền phê phánthuộc người đọc.Tờ báo Xuân của Người Việt phát hành, cộng đồng Người Việt sửng sốt trước tấmhình cờ vàng trong chậu nước dơ bẩn vẽ trong một chậu sành hình thù “ấn tượng”. Và cộng đồng đãđặt vấn đề với ban quản lý nhật báo Người Việt.Cộng đồng quan tâm đến vấn đề vì nhật báo Người Việtdo anh Đỗ ngọc Yến (nay đã qua đời) sáng lập, sau 32 năm xây dựng trong một môi trường làm báo khókhăn tại hải ngoại đã vươn lên, nổi tiếng là tờ báo tiếng Việt lớn nhất và có uy tín nhất của người Việthải ngoại. Mỗi khi có vấn đề gì trong cộng đồng cần hỏi ý kiến các đài tiếng Việt phát thanh về Việt Namnhư các đài BBC, VOA, RFA, đài Úc châu, đài Paris đều hay phỏng vấn những nhà báo phụ tráchNgười Việt đế lấy ý kiến tiêu biểu.

Làm báo cũng như lái xe, thỉnh thoảng quẹt bên này đụng bên kia, đôi khi gây ra tai nạn là chuyệnthường tình. Nhưng nếu cứ húc đầu vào gốc cây mãi thì sở xe cộ sẽ nghi ngờ đến cái đầu của người láixe. Đây là lần thứ hai tờ báo uy tín của cộng đồng người Việt hải ngoại húc đầu vào gốc cây! Lần thứnhất trên tờ Xuân Bính Tuất (2006) Người Việt cho đăng lời chúc mừng những nhà lãnh đạo cộng sảnViệt Nam sắp nhậm chức lớn (2). Lần này húc nặng hơn, đăng biểu tượng của cuộc đấu tranh cho dânchủ và nhân quyền của người Việt hải ngoại là hình cờ của Việt Nam Cộng Hòa trong một khung cảnhmà người dễ tính nhất cũng thấy đau lòng.

Trước phản ứng của cộng đồng, ông chủ bút Vũ Ánh, người phụ trách báo Xuân đã viết trong mục Sổtay, và sau đó thêm một lá thư gọi là “Lá thư Chủ bút Nhật Báo Người Việt” giải thích tại sao ông chọnbài “Mẹ Chồng Tôi” và tấm hình sau khi đã “đắn đo nhiều ngày”. Ông nói khi mới nhìn tấm hình ông thấyngay tấm hình có thể gây ngộ nhận, nhưng ông nghĩ tấm hình là một phần không thể tách rời với bàiviết, và ông hy vọng độc giả đọc bài viết sẽ hiểu ý nghĩa của tấm hình. Bằng những lời tha thiết súc tíchtình cảm ông Vũ Ánh xin lỗi cộng đồng. Tuy nhiên cách giải thích của ông Vũ Ánh không thuyết phụcđược độc giả.

Trong mục Sổ Tay ông Vũ Ánh cho độc giả thấy cái quá khứ vào tù ra khám cộng sản của ông. Ông viết:“Tôi cũng ít khi nói về cá nhân tôi vì cá nhân mình chẳng đáng gì. Nhưng vào lúc này khi tôi trần tình vớiqúi vị độc giả, tôi buộc phải nói tới lý lịch cá nhân tôi: tù cải tạo hơn 13 năm trong đó tổng cộng có 10năm sống trong biệt giam và bị cùm chân, làm báo chui chống Cộng tại trại giam, khi được ra sống tậpthể đã bí mật làm báo chui chống chế độ, bị phát giác và bị đưa ra tòa vào năm thứ 12 tức năm 1987,tòa không thụ lý và đưa trở về biệt giam trong trại cũ cho đến ngày được trả tự do vào cuối 88, đầu 89 vìsự can thiệp của Ân Xá Quốc Tế và những dàn xếp giữa Mỹ và Việt Cộng về chương trình HO. Rangoài đời sống với nghề đạp xích lô cho đến 7 ngày trước khi rời Việt Nam theo diện HO10 chỉ vì trongthâm tâm tôi không muốn dính dáng gì đến chế độ Cộng Sản nữa.” (3)

Tôi không nghi ngờ gì việc ông Vũ Ánh bị cộng sản cầm tù và có thể ông đã bị đày đọa trong tù nhiềuhơn người khác. Việc này anh em từng bị tù cộng sản có thể kiểm chứng. Nhưng trong lịch sử giamcầm trong nhà tù cộng sản không ai có thể sống qua 10 năm bị cùm và biệt giam. Mặt khác, chươngtrình HO là một chương trình nhân đạo áp dụng cho quân cán chính miền Nam đã bị cộng sản giam giữhơn 3 năm và đã được trả tự do được đi định cư tại Hoa Kỳ. Chương trình HO không có khoản trả tựdo cho những người đang còn bị giam giữ để đi định cư.Một điều đáng tiếc hơn là trong “Lá thư Chủ bútNhật Báo Người Việt” ông Vũ Ánh lại phạm một lỗi lầm khác làm cho “Lá thư” còn ít tính thuyết phụchơn. Ông viết:

“Nhân tiện đây tôi cũng có bổn phận phải nói thêm rằng tờ báo Xuân của chúng tôi phát hành đến nay làhơn một tháng trời, không có quí độc giả nào nói gì cho tới khi có một bài báo giải thích bức tranh mộtcách không công bằng khiến cho những người yêu nước cảm thấy bị xúc phạm. Ai là người quốc giayêu nước mà chỉ đọc chỉ nghe lời giải thích của tác giả ấy cũng có thể sôi gan tức giận. Nhưng cách giảithích và kích động về bức tranh giống y hệt như tôi đã từng nghe bọn cán bộ Cộng Sản thường bóp méoquá trình nghề nghiệp của chúng tôi để đẩy chúng tôi vào cùm.” (4) hàm ý người đầu tiên viết bài nêu ra

vấn đề xúc phạm biểu tượng của người Việt tư do là dùng phương pháp kích động của cộng sản.

Ông Vũ Ánh tìm cách chụp mũ người đã bén nhạy nhận thấy ẩn ý của bài báo và tấm hình cờ trong thaunước bẩn. Nhưng, như đã nói ở trên, cộng đồng nếu phản ứng chậm không phải vì thiếu bén nhạy màvì uy tín đã có của nhật báo Người Việt. Cộng đồng thận trọng vì không muốn làm một điều gì vội vàngđể làm tiêu tan công lao của những nhà báo chân chính đã dày công xây dựng tờ Người Việt.Trong cuộcchiến Việt Nam Hà Nội đã thắng một phần nhờ truyền thông hải ngoại. Hiện nay trong cuộc đấu tranhmột bên là đảng cộng sản Việt Nam cố duy trì một chính quyền toàn trị trong nước, một bên là cộngđồng người Việt hải ngoại cố giành lại quyền tự do dân chủ cho đất nước, đảng Cộng sản Việt Namcũng đang nhắm đưa cuộc chiến vào mặt trận truyền thông hải ngoại mà Nghị quyết 36 là một bướcchuẩn bị.Khác biệt là, trong đầu thập niên 1970 đối tượng của đảng Cộng sản Việt Nam là truyền thôngHoa Kỳ, họ gặp nhiều khó khăn hơn vì ngôn ngữ bất đồng, tài chánh eo hẹp, môi trường khác biệt.Trong cuộc chiến hiện nay để chinh phục truyền thông Việt ngữ hải ngoại người cộng sản có nhiều lợithế hơn. Họ có chính quyền trong tay, họ có tiền, và họ không gặp trở ngại ngôn ngữ. Họ còn có cả mộtkho tình cảm thiết thân giữa người trong nước và ngoài nước, và họ đã gài người qua các chương trìnhODP, chương trình HO (bằng cách tráo người, thay đổi giấy tờ…), chương trình du lịch, buôn bán giaothương …Do vậy cuộc đấu tranh của người làm báo ở hải ngoại khó khăn hơn gấp bội trước toan tínhxâm nhập của cộng sản, và cần sự cảnh giác cao độ.Trước hết quá khứ chống cộng hay bị cộng sảncầm tù không bảo đảm sẽ là người hiểu cộng sản để không bị đánh lừa, gài bẫy hay bị mua chuộc đểphản bội lại anh em. Tướng Nguyễn Cao Kỳ là một thí dụ (may mà ông Kỳ không dấu diếm điều mìnhlàm). Thí dụ khác là nguyên đại úy quân lực Việt Nam Cộng Hòa Bùi Đình Thi năm 1979. Vì mong cộngsản ban chút ân huệ, ông ta đã nhẫn tâm đánh chết thiếu tá không quân Đặng Văn Tiếp trong nhà tù. Đólà chỉ kể một vài thí dụ tượng trưng.Còn nữa, mặt trận kiểm soát truyền thông cũng là một mặt trận giánđiệp. Và trong nghề gián điệp cần dùng nhân sự ít bị nghi ngờ nhất. Trong chiến tranh Việt Nam, Hà Nộiđã đưa Phạm Ngọc Thảo, một đảng viên cộng sản, người có nhiều quan hệ gia đình với giám mục NgôĐình Thục đến với giám mục và nhờ giám mục giới thiệu đến tổng thống Ngô Đình Điệm, và cứ thếPhạm Ngọc Thảo đã len sâu, trèo cao. Một số sĩ quan tình báo kinh nghiệm của Việt Nam Cộng Hòa đãnghi ngờ hành tung của Thảo nhưng không dám tâu trình cho đến khi ông ta tổ chức đảo chánh bấtthành lộ diện và bị giết. Ngoài Phạm Ngọc Thảo còn có Phạm Xuân Ẩn. Muốn gài người vào ngành báochí thì dùng những nhà báo chuyên nghiệp học hành ở Mỹ.Biết bao nhiêu cạm bẫy giăng mắc trongcuộc đấu tranh của chúng ta.Có một điểm tôi muốn nêu ra ở đây là bài viết này không có mục đích xácđịnh rằng cuộc đấu tranh của chúng ta là dựng lại cho được ngọn cờ vàng ba sọc đỏ tại Sài gòn hay HàNội. Dù ở bên này hay bên kia, ý thức lịch sử cho mọi người Việt Nam chúng ta hiểu rằng đất nướcchúng ta chỉ có thể thật sự thống nhất dân tộc và vươn lên trong cộng đồng thế giới, xứng đáng với tiềmnăng của nó chừng nào những vết hằn của quá khứ chiến tranh đã được xóa mờ, một chế độ dân chủmới xuất hiện, và đất nước chúng ta có một lá cờ khác (không phải cờ đỏ sao vàng hay cờ vàng ba sọcđỏ) do một quốc hội dân cử chọn lựa. Quy luật cho chúng ta biết ngày đó sẽ tới, không 10 năm thì 20, 30năm nhưng nó sẽ tới như một tất yếu lịch sử. Nhưng cho đến ngày đó, cờ vàng ba sọc đỏ vẫn còn làbiểu tượng của cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền của người Việt hải ngoại.Và trong khi cuộcđấu tranh giữa độc tài và dân chủ còn dằng co, thì kẻ địch sẽ không ngừng tìm cách tiêu diệt biểu tượngcủa chúng ta. Đó là lý do tại sao công đồng hải ngoại cần gìn giữ biểu tượng của mình như giữ gìnchính con ngươi của mình.Mặt trận truyền thông đang là một mặt trận lớn tại hải ngoại. Và nếu muốngiật sập một ngôi nhà, người ta giựt sập cái cột chính, thì Hà Nội cũng biết rằng muốn đánh sập truyềnthông của người Việt hải ngoại chỉ cần đánh sập những cột trụ chính. Với các đài nước ngoài mà lànsóng có khả năng đến trong nước thì len lõi vào đài nào có uy tín nhất, được cho là loan tin trung thựcvà được nhiều người nghe nhất. Với báo in thì đối tượng hiển nhiên là nhật báo Người Việt, cái cột trụcủa truyền thông Việt Ngữ hải ngoại. Nắm được nhật báo Người Việt là chiến thắng cuộc đấu tranhtruyền thông.

Ban quản lý nhật báo Người Việt có lẽ đã cảm thấy sự de dọa này qua hai tờ báo Xuân Bính Tuất 2006và Mậu Tý 2008, và cũng có lẽ thấm thía câu tục ngữ của người Anh: “If they fool you once, shame onthem; if they fool you twice, shame on you”. (tạm dịch: Nếu ai đánh lừa anh được một lần là vì kẻ đó thủđoạn, nhưng nếu người ấy lừa anh được lần thứ hai, chính anh là kẻ dại khờ), cho nên ban quản lý nhậtbáo Người Việt đã nhanh chóng thay thế những nhân vật chủ chốt của tờ báo quan trọng này.

Nhưng chưa hết. Người cộng sản rất kiên trì trong mục tiêu, cho nên Ban quản lý nhật báo Người Việtvà những tờ báo khác còn cần nhiều cảnh giác./.

Trần Bình Nam

Feb. 2, 2008

[email protected]

Ghi chú:

(1) Nhật báo Người Việt có ban lãnh đạo mới

http://www.nguoi-viet.com/ absolutenm/anmviewer.asp?a= 73218&z=1

(2) Bốn câu đối Tết của nhà tử vi Nhân Quang:

Cận Bính Tuất niên, đã rõ MƯỜI

ANH hùng hào KIỆT, thế phân đôi

KHẢI hoàn LƯƠNG đạo, AN bang MẠNH

MINH TRIẾT trời nam, tỏa rạng ngời

(3) Sổ tay

http://diendaNgười Việtncr.com/comments.php? DiscussionID=36&page=1#Item_0

(4) Lá thư Chủ bút nhật báo Người Việt (số ngày 29/1/2008)

Phẫn nộ về bài viết của Vũ Ánh Ngô Kỷ, 30.8.07

Được người bạn trẻ Trần Gia Quang Áng mời tham dự buổi picnic của Tổ Chức Hùng Ca Tuổi Trẻ PhùĐổng tại Mile Square Park, nhưng tôi từ chốị Không phải vì quá bận bịu đến nỗi không có chút thì giờ đểcó thể đến gần gũi với các em, nhưng lý do chính là vì tôi muốn các bạn trẻ sinh hoạt một cách độc lậpvà khỏi bị mang tiếng oan là bị "giựt dây" trong một buổi thảo luận có tính cách nội bộ để định hướng đicủa Tổ Chức, và đưa ra phản ứng về các bài viết nhục mạ các người trẻ có hệ thống được "hồ hởi"đăng liên tục trên các số báo Người Việt tuần qua. Sau khi các bạn trẻ này biểu tình và dạy cho Lê vănChiêu và Lee's Sanwiches một bài học vô cùng đích đáng, chính vì sự xuất chiêu ngoạn mục của cácbạn trẻ này đã khiến cho tập đoàn Leés Sandwiches bối rối hoang mang, cho nên chúng phải gấp rút chitiền ra cầu cứu đến đám quân sư quạt mo chửa cháy, mà trong số đó, kẻ quán quân bồi bút không aikhác hơn là tên vô liêm sỉ Vũ Ánh. Nói về cái vô liêm sỉ, hèn hạ, ngu xuẫn, đểu cáng, mục hạ vô nhân của Vũ Ánh thì không có đủ thì giờviết ra đây, vì tôi phải dành thì giờ quan tâm và hỗ trợ cho những nhà đấu tranh Dân Chủ và Dân Oantrong nước. Tuy nhiên tôi cũng có đủ thì giờ để trả lời vắn tắt vài ba điều hàm hồ, lố bịch của Vũ Ánh khihắn tối mắt vì tiền, chỉ thấy chủ vất cho cục xương là sẵn sang sủa mà chẳng biết phải trái là gì. Dẫubiết rằng "ăn cơm chúa, phải múa tối ngày", "ăn cây nào rào cây nấy", nhưng Vũ Ánh đã đánh mất cáilương tri của một con người, đã bẽ cong cái ngòi bút để trở thành một thứ khuyển mã vô tiền khoánghậu. Trong bài viết "Thận trọng và cảnh giác khi biểu tình" đăng trên báo Người Việt thứ Tư ngày 22tháng 8 năm 2007, Vũ Ánh đã lên mặt thầy đời dạy dỗ những người biểu tình chống Lee's Sandwiches. Trong bải viết, Vũ Ánh lại "cà khịa" xiên xỏ đến cuộc biểu tình mà chúng tôi chống Việt gian Tony Lâmcách đây 8 năm trời. Vũ Ánh biết gì về cuộc biểu tình mà chúng tôi và đồng bào dầm mưa dãi nắng suốthơn 400 ngày chống tên Việt gian Tony Lâm từ tháng 1 năm 1999 đến tháng 3 năm 2000 không mà VũÁnh lại cho chúng tôi là sai trái? Vũ Ánh có biết là Việt gian Tony Lâm đáng tội tử hình vì phản bội cộngđồng và dân tộc không? Vũ Ánh có biết là Việt gian Tony Lâm đã trả 400,000 Mỹ kim luật sư phí để kiệnchúng tôi nhưng rồi hắn bị thua và chúng tôi đã thắng không? Vũ Ánh có biết là tất cả 3 vị Thẩm PhánToà Kháng Án phán quyết Ngô Kỷ hoàn toàn vô tội và không có một hành vi sai trái, phạm luật nàotrong việc lãnh đạo Tổ Chức Đánh VC Diệt Việt Gian biểu tình chống Việt gian Tony Lâm tại quán búnViễn Đông không? Vũ Ánh có biết Việt gian Tony Lâm phải mất cái tiệm Viễn Đông trị giá 250,000 Mỹkim, và khiến y trở thành thân tàn ma dại, thân bại danh liệt, và rút lui khỏi chính trường không? Vũ Ánhcó biết là vì muốn than thở là nghèo nàn, bị biểu tình oan ức trên báo Mỹ để kêu gọi lòng thương xótcủa đám Mỹ trắng, nên Tony Lâm phải bán cái nhà về hưu ở Dana Point chỉ có mấy trăm ngàn vào năm1999, và bây giờ giá nhà lên hơn triệu rưởi, khiến Tony Lâm tiếc muốn tức hộc máu không? Vũ Ánh cóbiết là Việt gian Tony Lâm đâm đơn kiện tôi và tiệm Đậu Hũ Thanh Sơn (vì cho rằng Thanh Sơn là chủđất đồng lõa ủng hộ chúng tôi biểu tình) với số tiền đòi bồi thường là 38 triệu Mỹ kim không? Vũ Ánh cóbiết là Việt gian Tony Lâm cho người gặp và thương thảo với tôi bằng cách trả ơn cho tôi300,000 Mỹ

kim tiền mặt, hay tôi sẽ được lãnh 10% số tiền Thanh Sơn bồi thường Tony Lâm khi y thắng kiện, nếutôi đồng ý ra làm nhân chứng khai với Tòa là tiệm Thanh Sơn có hậu thuẫn và ủng hộ chúng tôi biểutình chống Việt gian Tony Lâm hay không? Vũ Ánh có biết chỉ cần tôi gục đầu một cái là tiệm ThanhSơn có thể bị tan gia bại sản nếu tôi khai là Thanh Sơn ủng hộ chúng tôi không? Vũ Ánh có biết là tôikhông bao giờ phản bội lại ân nhân của mình nên tôi đã từ chối cái "deal" béo bỡ đó dù rằng tôi rấtnghèo khổ không? Vũ Ánh có biết là Việt gian Tony Lâm lôi kéo và có hậu thuẫn bởi một tập đoàn Việtgian, Mỹ gian hùng hậu tại Little Saigon, và có cả CSVN đứng sau lưng để xúm nhau đánh một mình tôi,một người cô thân cô thế và nghèo nàn không? Vũ Ánh có biết là Việt gian Tony Lâm bỏ tiền ra mua chuộc một số đài phát thanh, truyền thông báo chíViệt ngữ ra rả nhục mạ, phỉ báng chúng tôi suốt ngày này qua tháng nọ, vì tin rằng chúng tôi sẽ lạnhcẳng, cô đơn, nản lòng bỏ cuộc. Nhưng bọn chúng đã lầm, và chúng tôi vẫn không lùi bước, dù thiếuthốn, khổ cực trăm bề, nhưng vẫn tiếp tục dầm mưa dãi nắng biểu tình liên tiếp trên 400 ngày, một cuộcbiểu tình có thể nói lâu nhất trong lịch sử, Vũ Ánh có biết không? Vũ Ánh có biết nếu không có chúng tôibiểu tình chống Việt gian Tony Lâm thì bây giờ y có thể đã trở thành Thị Trưởng Westminster, và ngườidân tỵ nạn "chúng tôi đi giữa phố Bolsa, chỉ thấy mưa sao trong màu cờ đỏ" (mượn ý thơ Trần Dần), VũÁnh có biết điều đó không? Dù tất cả như vậy, nhưng chúng tôi không hề than thở, van xin sự bố thí,thương hại của bất cứ ai kể cả cộng đồng. Bụng làm dạ chịu, chúng tôi cắn răng chịu đựng bao nỗi oankhiên, buồn phiền chỉ vì muốn bảo vệ cái Chính Nghĩa Quốc Gia, cái danh dự của Thủ Đô Tỵ NạnChính Trị Little Saigon. Diệt Việt gian Tony Lâm không có lợi lộc gì cho cá nhân tôi, mà trái lại phải đónnhận biết bao nhiêu phiền toái, khổ cực, tốn kém, vừa cực về thể xác mà còn lại khổ về tinh thần, phải"vô phước đáo tụng đình". Phải tốn tiền pháp lý luật sư, ai trả cho tôi hay rồi chính tôi cũng phải tự mìnhmà gánh hết. Trình bày như vậy không nhằm mục đích kể công hay khoe khoang thành tích, nhưngmuốn những ai từng nhục mạ, chửi bới, chê bai, trách móc, diễu cợt cuộc biểu tình chúng tôi, thì quý vịhãy bình tâm suy nghĩ, tự xét lại các thái độ đó có bất công và phi lý dành cho chúng tôi hay không?.Thế thôi. Tội ác phản dân hại nước của Việt gian Tony Lâm thì bất tận, nói hoài không hết. Vũ Ánh vàđồng bọn có muốn binh vực y thì liên lạc với tôi để tôi cung cấp đầy đủ tài liệu về tội ác tày trời của ỵBây giờ Việt gian Tony Lâm đang bỏ ra cả triệu đô la để mua "Franchise" cái tiệm Lee's Sandwiches kếchợ Thuận Phát vùng Huntington Beach. Chính vì vậy khi đồng bào biểu tình chống Lee's Sandwichesở Bolsa thì Tony Lâm hồi hộp và lo lắng vì sợ "cháy lan" tới tiệm y, nên Tony Lâm đã sốt sắng chỉ đạo kếhoạch "oanh kích" những người biểu tình, nhằm triệt hạ phong trào biểu tình chống Lee's Sandwiches.Chính vì vậy mà chúng đã tìm đến Vũ Ánh, một kẻ có đầy đủ phương diện, thích hợp cho công tác phảncông: đa mưu nhưng không túc trí, viết bậy, sủa càng, và có tờ Người Việt trong tay tha hồ mà tự tungtự tác. Và Tony Lâm, Lê Văn Chiêu, Lee s Sandwiches đã chọn trúng ngườị Xin trích ra đây cái bản tinbáo Người Việt số Chủ Nhật, 19 tháng 8 năm 2007, để mọi người đọc thấy nội dung tả lại cảnh biểu tìnhcó gì gọi là sai trái ghê ghớm lắm đâu, mà đến nỗi vài ngày sau đó, Vũ Ánh lại viết một bài phản đốinhững người biểu tình.

Bản tin như sau:

"Những người biểu tình đã vẫy cờ Mỹ Việt trước tiệm Lee's Sandwiches và hô to những khẩu hiệu như"Down with Lee s Sanwiches," "Đả đảo Lee's Sandwiches làm tay sai cho CS," " Tẩy chay Lee'sSandwiches...", giơ ngón tay cái xuống đất và la theo "Down, down, down!". Những người biểu tình còncầm một tấm bảng khổ lớn có hình ông Lê Văn Chiêu, ông Hồ Văn Xuân Nhi và một dòng chữ "Lê VănChiêu (Lee's Sandwiches) và Hồ Văn Xuân Nhi trong dạ tiệc của Nguyễn Minh Triết" cùng với dòng chữ"Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống CS" nhỏ hơn nằm ở phía dưới. Qua một cái loa cầm tay, cô Phục Nguyễn,một người trong nhóm biểu tình, la lớn và mọi người đồng thanh nói theo: "không ăn, không uống,không mua của Lee s Sandwiches!". Một phụ nữ khác trong nhóm biểu tình tiếp lời: "Nhịn đóiluôn!" Thỉnh thoảng cô Phục lại la lên: "VNCH muôn năm" và mọi người đồng thanh la theọ Cô Phụccũng dùng loa phóng thanh la lớn, "Đả đảo Việt Weekly" để mọi người la theo. Mỗi khi có khách hàng đivào Lee s Sandwiches, những người biểu tình đều hô to, "Tẩy chay Leé s Sandwiches," "Đừng muabánh mì của Lee s Sandwiches..." Những khách mua bánh mì đi ra đều bị những người biểu tình đứngbên ngoài chỉ tay vào và nói, "Shame on you," "shame on you..." Có một số người đến, mở cửa tiệmbánh mì, rồi bỏ đi ra, được những người biểu tình vỗ tay tán thưởng. Để kêu gọi mọi người đừng muasản phẩm của Lee s Sandwiches, cô Phục la lớn lên: "Ăn của Lee s Sandwiches là ăn thịt của dân.Uống của Lee s Sandwiches là uống máu của dân. " (hết trích dẫn) Đọc phần trích dẫn trên, Vũ Ánh chotôi biết chỗ nào sai trái ghê ghớm lắm mà đến nỗi ông phải viết một bài "front page" để dạy dỗ chúng tôicần phải biểu tình văn minh, lịch sự, biết điều, hả Vũ Ánh? Tôi thách Vũ Ánh can đảm ra chỗ đồng bàođang biểu tình để thuyết minh cho họ nghe cái mớ lý thuyết rổng toét và lố bịch của ông, để coi họ"welcome" ông như thế nào.Cộng sàn đã và đang treo cổ, chặt đầu, chôn sống, tàn sát hàng triệu ngườidân vô tội, đang bắt bớ, tù đày những nhà đấu tranh Dân Chủ, bịt miệng Linh mục Nguyễn Văn Lý thìông dững dưng tự tại, nhưng ở đây chỉ treo vài hình nộm Hồ tặc, Nguyễn Cao Kỳ thì ông lên lớp chorằng thiếu đạo đức, thiếu văn minh, thiếu giáo dục. Như vậy có công bình không hả Vũ Ánh? Trong đấutranh, mỗi người có quyền xữ dụng phương tiện khác nhau tùy theo hoàn cảnh nhằm có thể phổ biến

quan điểm, trình bày lập trường. Người có báo thì viết bài, người có đài phát thanh thì nói chuyện,người có đài truyền hình thì chiếu phim, người không có gì hết thì viết biểu ngữ, hay treo cổ hình nộmcũng là một phương thức biểu tỏ ý nguyện của mình. Như vậy có gì sai trái đâu mà Vũ Ánh và tập đoànViệt gian lại phản đối. Giả sử mai này, chúng tôi thấy Vũ Ánh quá quắc ngông cuồng tột độ, không cònbiết đến lý lẽ gì được nữa, thì lúc đó chúng tôi cũng sẽ treo cổ Vũ Ánh cùng với HCM, Nguyễn Cao Kỳchẳng có gì là lạ cả. Những bài viết "giá trị" của Vũ Ánh có tờ báo Mỹ hay TV Mỹ nào thèm phổ biếnkhông? Không, một con số 0 thật to, nhưng các hình nộm treo cổ tên tội đồ dân tộc HCM, hay tên Việtgian hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ thì được truyền thông ngoại quốc phổ biến khắp nơi. Như vậy là mụcđích những ngưởi biểu tình thành công rồi, vì các hình ảnh treo cổ đó chính là những thông điệp mànhững người biểu tình muốn gởi đến cho chính phủ và nhân dân Hoa Kỳ, thế giới biết. Trong đấu tranh,"cứu cánh biện minh cho phương tiện". Khác với CS, người Quốc gia chúng tôi có cứu cánh tốt vàchính đáng. Chính tôi là người làm các hình nộm treo cổ HCM tại Hi-Tek Video Trần Trường trong suốt53 ngày biểu tình, thế mà tại sao Vũ Ánh và đồng bọn trí thức dỏm của Vũ Ánh lúc đó không ra mà lêntiếng phê bình, chỉ trích. Có phải vì quá hèn không? Có phải vì sợ với khí thế sôi sục đấu tranh củahàng trăm ngàn đồng bào biểu tình tại đó, họ có thể nổi sùng lên mà cắt lưỡi các ông không chừng phảikhông? Trong bài viết sặc toàn mùi nịnh hót, Vũ Ánh viết: "Cuộc biểu tình chống Trần Trường, chốngCộng đã để lại một bài học có ý nghĩa về sự đoàn kết, cương quyết, nhẫn nại và bất bạo động."(hếttrích dẫn). Tôi muốn mửa khi đọc những lời thừa thải và bốc thơm vô duyên lạc lỏng như thế nàỵNhững người đấu tranh chân chính, thật tâm thương nước yêu đồng bào họ đâu có cần ai bơm haybưng bô như vậy đâu. Họ đâu phải là cái bong bóng hay cái ống đu đủ như cái đám hữu danh vô thựctrong cộng đồng mà Vũ Ánh lại đi đồng hóa họ như vậỵ Vũ Ánh có biết là tên Việt gian Trần Trường bịăn bao nhiêu cái trứng thối vào mặt không? Vũ Ánh có biết là Trần truờng bị thụi bao nhiêu cái vàobụng, bị dộng bao nhiêu cái vào ngực không? Vũ Ánh có biết là Trần Trường bị tát bao nhiêu cái vàomá không? Vũ Ánh không biết gì cả, chỉ bốc thơm không đúng chỗ mà thôi. Trong khi đồng bào biểu tìnhTrần Trường thì Vũ Ánh, Việt gian Nghị viên Tony Lâm trốn đâu nhi?? Trong khi tôi và Chánh án NguyễnTrọng Nho đón ông Chánh Biện Lý Quận Cam Tony Rackauckas đưa đến trụ sở Cộng Đồng NamCalifornia trên đường Brookhurst vào lúc 2 giờ khuya để họp với các nhân sĩ, các vị lãnh đạo và luật sưCộng Đồng nhằm tìm ra phương thức đấu tranh hữu hiệu và tránh các phiền phức pháp lý, thì Vũ Ánhvà Việt gian Nghị viên Tony Lâm chui đâu nhi?? Vũ Ánh biết gì về "hậu trường" của việc đấu tranh tạiTrần Trường? Vũ Ánh có biết lúc nào, và ai phá ổ khóa cửa tiệm Hi-Tek Video để lén vào gở mất lá cờmáu và hình Hồ tặc không? Vũ Ánh có biết là sau khi một phóng viên Mỹ vô tình bóc lá cờ che kiếng, vànhìn vào trong tiệm không còn thấy lá cờ máu và hình Hồ tặc nên báo cho cảnh sát, và chính vì vậy màcảnh sát viện cớ Trần Trường sang lậu Video để bắt Trần Trường, và có lý do để chấm dứt biểu tìnhkhông? Vũ Ánh biết ai là người vận động cho văn phòng Biện Lý tha bổng tất cả đồng hương bị cảnhsát bắt không? Vũ Ánh có biết cái bàn thờ Tổ Quốc, hai cái hòm có phủ cờ Hoa Kỳ và cờ Vàng Ba SọcĐỏ là của ai làm ra để chưng ra tại chỗ biểu tình không? Người đó là tôi, là Ngô Kỷ đó, Vũ Ánh có biếtkhông?Vũ Ánh chả biết gì cả. Vũ Ánh chỉ biết khua môi múa mỏ mà thôi. Vũ Ánh chỉ là một con vẹt không hơnkhông kém. Nhằm "đánh phủ đầu" những kẻ thù của Lee's Sandwiches, nay Vũ Ánh đem khui lại cái vụ TrầnTrường cũ rích. Vũ Ánh cố tình bơm cái thành công biểu tình Trần Trường lên để mà hạ cái biểu tìnhLee's Sanwiches xuống. Đây là một chiêu thức tầm thường và cổ điển lắm rồi Vũ Ánh ơi. Thời đại nàycó paltalk, có webcam mà Vũ Ánh lại còn xữ dụng cái vốn xỏ lá này, thật đáng tội nghiệp vô cùng.Thửhỏi với cái vốn liếng viết lách của Vũ Ánh có xứng đáng gì, có giá trị gì để gọi là "trí thức" nếu đem sovới cái bằng B.S. Y Khoa của cô Nguyễn Phục, hay cái B.S. Toán của anh Quang Áng hay bằng cấpcủa các bạn trẻ khác hay không? Những người bạn trẻ này họ rất khôi ngô tuấn tú và có tâm hồn yêunước thương đồng bào, chẳng lẽ họ không biết luật Mỹ hơn Vũ Ánh, chẳng lẽ họ không nói tiếng Anhhay hơn Vũ Ánh, chẳng lẽ họ không văn minh tiến bộ hơn cái đầu để cân ký lô của Vũ Ánh hay sao màVũ Ánh lại lên mặt dạy dỗ họ hả Vũ Ánh? Quả thật Vũ Ánh là thứ cóc ngồi đáy giếng, một con lãi lâu naysống vênh vênh tự đắc, lúc nào cũng tự cao tự đại, hãnh diện mình đang ngự trị trong cái ruột già thúihoắc. Thật là một thứ "dzõm". Trong sinh hoạt đấu tranh chống Cộng, chống Việt gian hiện nay, mỗingười mỗi cách, mỗi người mỗi đường lốị Vũ Ánh lấy tư cách gì mà dạy dỗ người khác đấu tranh. VũÁnh hãy tự nhìn chính cái bản thân mình đi. Làm báo thì cứ bị đuổi hoài, hết chạy chỗ này sang chỗkhác. Vào dịp Tết 2006, Vũ Ánh đã đăng một bài thơ ca tụng và tán trợ CS ngay trang đầu báo Xuân NgườiViệt, tai hại đến nỗi Ban Quản Trị Người Việt phải cách chức lập tức nhằm trấn an sự bất mãn cùng cực,và xoa dịu cuộc biểu tình chống đối của cộng đồng. Thế mà Vũ Ánh chưa biết thân phận, mà lại còn điláo lếu dạy đờị Ai ai cũng biết, nước Mỹ là xứ dân chủ tự dọ Ngay trong tòa soạn báo Người Việt có treobản Hiến Pháp Hoa Kỳ nói về quyền tự dọ Ai muốn mua bánh mì Lee s Sandwiches thì họ có quyền vàomua, ai muốn đả đảo người mua bánh mì Lee s Sanwiches thì họ cũng có quyền đả đảo, miễn là khôngcó bạo động, xúc phạm đến thân thể người khác. Vũ Ánh có quyền tự do viết báo, thì họ cũng có quyền tự do biểu tình, mắc mớ gì mà Vũ Ánh xía vàochuyện của người ta nhỉ? Đả đảo, hoan hô là chuyện thường tình xảy ra trong bất cứ cuộc biểu tình nàọ

Tại Mỹ và trên thế giới người ta xuống đường, biểu tình hằng ngàỵ Họ biểu lộ sự bất mãn bằng nhiềucách, trong đó có việc treo cổ hình nộm các vị tổng thống, quay đít vào mặt tổng thống, kể cả cởi truồngđi tồng ngông giữa phố v.v... Tại các Hội nghị NAFTA, đến APEC, tới G7 v.v..., thiên hạ biểu tình khôngcòn biết trời đất là gì nữa cả. Hãy nhìn những hình ảnh dân chúng Úc, Nhật, Đại Hàn biểu tình chốngđối nguyên tử ra sao? Hãy coi hình "nude" các cô minh tinh biểu tình đòi bảo vệ súc vật và chống làmáo lông thú ra sao? Hãy nhìn cảnh các tổ chức chống phá thai đốt phá bệnh viện phá thai, bắn chết cácbác sĩ phá thai ra sao? Có thấy vậy thì mới thương cộng đồng chống Cộng chúng ta còn quá hiền. Tạisao Vũ Ánh không viết bài gởi báo Mỹ lên án họ đi? Tại sao Vũ Ánh không dạy dỗ họ đỉ Có phải Vũ Ánhchỉ là loại "gà què ăn quẫn cối xay", nên chỉ "nổ" lắp bắp trong nhà thôị Đây là một xứ dân chủ pháp trị,ai làm sai, ai hành động bậy thì có luật pháp, có tòa án trừng trị, có cảnh sát lo liệu. Ai làm không đúngthì họ sẽ bị trừng phạt bởi tòa án lương tâm và xã hội. Vũ Ánh hãy lo cho cái nồi gạo đi kẻo bễ, màđứng nên xía vào chuyện thiên hạ trong khi tổng số IQ của Vũ Ánh chưa lớn bằng hột mít.

Trong bài, Vũ Ánh viết:

"Hành động bừa bãi không kiểm soát, giận cá chém thớt, phản đối chủ nhân một cơ sở thương mạinhưng lại thóa mạ khách hàng của họ đã từng diễn ra trong quá khứ hơn một thập niên trước đâỵChúng ta không nên tái diễn cái quá khứ ấỵ Khách hàng đến mua hàng ở Lee's Sandwiches không cóliên hệ gì đền thái độ trong buổi tiếp tân của Nguyễn minh Triết. Nếu khách hàng chưa biết lý do tại saocó người biểu tình tập trung trước cơ sở Lee's Sandwiches thì hãy bình tĩnh, lịch sự và ôn tồn giải thíchcho họ...Nếu khách hàng không nghe sự thuyết phục thì người biểu tình vẫn phải tôn trọng quyền lựachọn của khách hàng khi họ bước vào bánh mì Lee's Sandwiches." (hết trích dẫn) Thật là thùng rổnghay kêu tọ Vũ Ánh viết cái điều mà đứa con nít 5 tuổi cũng đã biết rồị Có ai cấm cửa, đón đường khôngcho khách vô tiệm Lee's Sandwiches đâu mà Vũ Ánh lại hàm hồ vu khống như vậy kìa? Những ngườibiểu tình ít ra là khôn hơn Vũ Ánh, họ không dại gì xâm phạm hay đụng chạm vào thân thể người khác.Vũ Ánh chứng minh cho tôi thấy khách nào không được bước vô cửa Lee's Sandwiches nếu họ muốn.Lee's Sandwiches có quyền trên property của họ và họ có cả người Security bảo vệ nhân viên và kháchhàng của ho.. Thế thì tại sao Vũ Ánh chụp mũ những người biểu tình? Vũ Ánh cho xem có cái biên bảnvi phạm biểu tình nào không? Láo, láo, láo!!! Những ngưởi khách vào mua bánh mì Lee's Sandwicheshọ đều sáng mắt chớ có đui đâu mà không đọc những khẫu hiệu, biễu ngữ viết gì, và tai họ có điếc đâumà không nghe những câu la đả đảọ Thế mà họ bất chấp và dững dưng trước việc biểu tình khi vẫn cốtình tiếp tục bước vào tiệm, tức họ đã sẵn sàng chấp nhận các sự phản đối từ phía người biểu tìnhrồi. Thử hỏi, giả sử nhà Vũ Ánh đang tổ chức một buổi đám ma, mọi người đang buồn rầu thúi ruột,bổng đâu có vài người cứ xồng xộc kéo đến gần đó hát múa lung tung, thì Vũ Ánh nghĩ thế nàỏ Vũ Ánhcó tôn trọng quyền tự do văn nghệ của họ không? Thế thì, trong khi mọi người đang biểu tình, đangcăm phẫn tức tối cái thằng chủ tiệm Lee s Sandwiches thân Cộng, thế mà họ cứ lì lợm bước vào tiệm,có phải bọn này muốn đổ dầu vào lửa hay không? Lee's Sandwiches đâu phải nhà thương chửa bịnhEmergency, và chằng lẽ Bolsa này không còn chỗ nào bán bánh mì hay sao, thế thì việc ngoan cố bướcvào tiệm Lee's Sanwiches trong khi đồng bào đội mưa dãi nắng biểu tình, không những điều đó đã biểulộ sự vô tâm, bất nhẫn, mà còn là một sự khiêu khích trắng trợn, cần đáng trừng tri.. Muốn biểu tình Việtgian Tony Lâm, Lê Văn Chiêu hay tên bưng bô Vũ Ánh có chỗ nào tốt hơn, hiệu quả hơn và thích hợphơn là tại quán bún Viễn Đông, tiệm bánh mì Lee's Sandwiches hay tòa soạn báo Người Việt hả VũÁnh? Trong đấu tranh, chính trị đi đôi với kinh tế. Đánh sập kinh tế thì bẽ gãy được chính trị, thếthôị Trong đời sống, cá nhân chịu trách nhiệm về hành động của chính mình. Bằng chứng là sự kiện VũÁnh đăng thơ ca tụng CS trên báo Xuân Người Việt 2006, thì điều đó chỉ phản ảnh cái quan điểm, lậptrường bưng bô CS của Vũ Ánh mà thôi, chứ đâu phải là chủ trương của công ty Người Việt, phải khôngVũ Ánh? Thế thì, nếu trong cuộc biểu tình có xảy ra một vài trường hợp đơn lẻ mà Vũ Ánh cho là "xấu,thiếu lịch sự, thiếu văn minh", trong khi có tới hơn hai trăm trăm đồng hương tham dự, một tỷ lệ quánhỏ, thế thì tại sao Vũ Ánh lại lưu manh, xỏ lá, cố tình đi bôi tro trét trấu cuộc biểu tình cho nó trở nênxấu xa, tồi tệ và mất chính nghĩa hả Vũ Ánh? Có phải Vũ Ánh muốn vẽ ra một bức tranh toàn cảnh thậtxấu để cho độc giả hiểu lầm "cá mè một lứa" mà đánh giá thấp cuộc biểu tình? Quả thật Vũ Ánh là mộttên hèn hạ đáng khinh. Ba người lính Mỹ là Seaman Marcus, Rodrico Harp, Kendrick Ledet hiếp dâmmột bé gái Nhật 12 tuổi trên đảo Okinawa vào năm 1995, chẳng lẽ chỉ vì ba người gây tội, mà đi kết tội45,000 người lính Mỹ đóng quân tại đó là vô đạo đức cả và phải triệt thoái tất cả lực lượng lính Mỹ rakhỏi đó hay sao Vũ Ánh? Cô lính Mỹ Pcf. Lynndie England, và Army Cpl. Charles Graner hành hạ, sỉnhục, và cởi truồng trần các tù binh tại nhà tù Abu Ghraib tại Baghdad, Iraq vào năm 2003, chẳng lẽ chỉvì việc làm vô nhân đạo của vỏn vẹn 2 tên lính này mà Hoa Kỳ phải thả tất cả tù binh ra hay sao VũÁnh? Một vài dân biểu Đài Loan xách ghế đập lên đầu nhau loạn cào cào trong khi tranh luận tại QuốcHội, chằng lẽ vì mấy cái hành động điên rồ của mấy dân biểu này mà giải tán cả cái Quốc Hội hay saoVũ Ánh? v.v... Thế thì trong cuộc biểu tình cũng vậỵ Hồn ai nấy giữ. Mỗi người đều có quyền đến biểutình hay phản biểu tình. Không ai có quyền ra lệnh người này nói cái này, hay chỉ thị người kia cầm cáino.. Cũng không ai có quyền cấm cản hành động hay lời nói của người biểu tình. Miệng của họ, taychân của họ, họ xữ dụng là chuyện của ho.. Tôi thách Vũ Ánh ra chỗ biểu tình để kiểm soát hay cấm cảnhọ đi rồi Vũ Ánh sẽ biết. Bọn Vũ Ánh âm mưu trích dẫn lời tuyên bố của các ông chủ tịch này, trưởng

ban nọ là "không biết, không liên hệ, không chịu trách nhiệm biểu tình Lee's Sandwiches", nhằm mụcđích để hù dọa những người biểu tình. Rõ ràng Vũ Ánh đang dùng chiêu "mượn hơi hùm rung nháckhỉ". Trong đấu tranh, chúng tôi sẵn sàng hợp tác với bất cứ cá nhân nào, tổ chức nào đang hoạt độngvì mưu cầu công ích cho cộng đồng dân tộc, tuy nhiên chúng tôi chẳng bao giờ nằm dưới sự chỉ huyhay quỹ đạo của bất cứ ai, của bất cứ tổ chức nàọ Vũ Ánh quen thói quịt đuôi nên tưởng ai cũng vậỵ VũÁnh hãy cho chúng tôi biết tên kẻ nào lên tiếng cấm cản chúng tôi biểu tình Lee's Sandwiches đi. Cóbao giờ chúng tôi đi yêu cầu người khác lãnh dùm trách nhiệm đâu Vũ Ánh. Mà thử hỏi các ông đó cótư cách hay quyền hạn gì hơn chúng tôi đâu nhi?? Bằng chứng là trong khi biểu tình, có 3 cảnh sát viênWestminster tới hỏi thăm cô Nguyễn Phục, người cầm loa hô đả đảo Lee's Sandwiches. Cô Phục đãbình tỉnh khôn khéo trả lời, đến nổi các ông cảnh sát chỉ biết OK im lặng đứng ngó mà thôi. Nếu nhữngngười biểu tình có hành vi sai trái hay phạm luật, thì họ đã bị giải tán hay bắt nhốt vào bót rồi. Họ biểutình cho đến lúc thấy chán thì tự động thoải mái giải tán ra về. Khi nào thích biểu tình Lee's Sandwicheslà họ đến, chứ họ chẳng cần phải xin phép hay nhận chỉ thị của ai cả. Mà có ai có quyền cho phépnhi?? Biểu tình chứ đâu phải bưng bô như Vũ Ánh đâu mà phải xin phép với tắc. Vũ Ánh viết bài nhụcmạ những người biểu tình theo đơn đặt hàng của Lee's Sanwiches nên Vũ Ánh phải chờ lệnh. Cònnhững người biểu tình thì tùy hứng. Biết đâu buồn buồn họ kéo tới treo cổ và biểu tình Vũ Ánh khôngbiết chừng. Nói trước vậy để Vũ Ánh biết rằng chẳng ai có thẩm quyền hay tư cách gì ngăn cản cái ĐệNhất Tu Chính Hiến Pháp của những người biểu tình cả. Nếu Vũ Ánh giảm bớt thì giờ bưng bô, Vũ Ánhnên đọc cái Phán Quyết của Tòa Kháng Án tuyên bố Ngô Kỷ hoàn toàn vô tội. Tôi không phải chịu tráchnhiệm liên đới về bất cứ hành vi sai trái nào của người khác trong khi biểu tình chống Việt gian TonyLâm, dù rằng tôi là người lãnh đạo biểu tình. Có một số câu hỏi tôi muốn đặt ra cho Vũ Ánh: Cái sự kiện tên hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ nối giáo theo giặc, thử hỏi Vũ Ánh có dám chụp mũ tất cảchiến sĩ hào hùng của quân lực VNCH là hèn hạ không? Cái tên sư hổ mang Nhất Hạnh tuyên truyềncho Việt cộng, thử hỏi Vũ Ánh có dám tuyên bố cả giáo hội Phật Giáo là phản quốc không? Cái tênnhạc sĩ mất nết Phạm Duy "dê xồm" con dâu, thử hỏi Vũ Ánh có dám nói cả tập thể nghệ sĩ là vô luânkhông? Cái tên nữ bác sĩ Quỳnh Kiều nịnh bợ VC để được Đảng CS tuyên dương là một trong 17 ViệtKiều Yêu Nước, thử hỏi Vũ Ánh có dám bảo cả giới bác sĩ là điếu đóm không? Cái tên Luật sư NguyễnHữu Liêm ở San Jose về "bưng bô" cho Việt cộng thì thử hỏi Vũ Ánh có dám chụp mũ tất cả luật sư Mỹgốc Việt là bưng bô Việt cộng hay không? Cái tên tiến sĩ tỷ phú Trung Dung tại Valley Silicon BắcCalifornia a dua về VN được Đảng CS tuyên dương là một trong 17 Việt Kiều Yêu Nước, thử hỏi VũÁnh có dám kết tội cả giới trí thức hải ngoại là vô liêm sỉ không? Cái tên Frank Jao Triệu Phát chủ nhânkhu Phước Lộc Thọ trên đường Bolsa Little Saigon "nộp" cho Tổng Thống Bush hàng triệu đô la đểđược bổ nhiệm làm chủ tịch Quỹ Giáo Dục VN, rồi lợi dụng chức vụ đó để làm ăn với VC, tiếp rước CStại Mỹ, thử hỏi Vũ Ánh có cho tất cả thương gia VN theo CS không? Cái tên Giáo sư Lê Xuân Khoa lợidụng danh nghĩa giúp đở tỵ nạn, mở cái tổ chức NGO bất vụ lợi, bỏ túi nhiều triệu đô la mỗi năm, thửhỏi Vũ Ánh có dám phê bình tất cả tổ chức thiện nguyện là tham nhũng không? van vân và vân vân...Cái tên Phùng Tuệ Châu, Đinh Viết Tứ, Nguyễn Phương Hùng là cánh tay nối dài của CSVN, thử hỏi VũÁnh có dám kết tội tất cả ký giả, nhà báo Việt ngữ là tay sai CS không? Nếu Vũ Ánh không dám haykhông thể trả lời câu hỏi mà tôi đưa ra ở trên, thế thì tại sao Vũ Ánh lại hàm hồ qui tội tập thể nhữngngười biểu tình khi Vũ Ánh viết rằng "nếu những hành động không đúng của một vài người biểu tìnhtrước tiệm Lee's Sanwiches làm mất chính nghĩa thì toàn bộ những người biểu tình trước tiệm Lee'sSanwiches phải nhận lãnh" (hết trích dẫn). Riêng về phần Vũ Ánh, dù là chủ bút Người Việt, nhưng VũÁnh lại là một tên bồi bút vô liêm sỉ, hèn hạ, đánh mất lương tri, không còn nhân phẩm. Thế thì đó cũngchỉ phản ảnh cái bản chất của riêng cá nhân Vũ Ánh, chứ đâu có dính dấp hay dây mơ rễ má gì đến sựtrong sáng, đàng hoàng của những nhà truyền thông Việt ngữ "chân chính Quốc Gia" khác tại hải ngoại,phải thế không Vũ Ánh? Quả thật Vũ Ánh là một tên hồ đồ, vô lối khi đi nhục mạ, chửi bới chúng tôi chỉvì muốn bảo vệ bưng bô cho Việt gian Tony Lâm, trong khi tội ác của Tony Lâm ngập đầu. Chúng tôibiểu tình chống Tony Lâm đâu có mắc mớ chi Vũ Ánh mà Vũ Ánh lại chửi rủa lên án chúng tôi thậm tệlâu naỵ Nhân dịp này, tôi muốn đưa ra một số tội tiêu biểu của Việt gian Tony Lâm để chứng minh VũÁnh là một tên vô liêm sĩ, không biết sự thật và phải trái là gì cả. Việt gian Tony Lâm cổ võ hòa hợp hòagiải với VC, ủng hộ Hoa kỳ bang giao, giải tỏa cấm vận, hiệp thương với VC (LA.Times 2/4/94,OC.Register 6/1/95, Diễn Đàn Chủ Nhật 4/18/93...) Cấu kết với tên Tàu Cộng đội lốt người Việt tỵ nạnFrank Jao (tức Triệu Phát, chủ nhân khu Phước Lộc Thọ) lên tiếng chống đối danh xưng Little Saigontrên đường Bolsa vì cho rằng tên Saigon quá tiêu cực và xấu xa. Bọn này đòi lấy tên Asian Town để nịnhhót các tài phiệt Tàu và tránh mất mặt cho nhà cầm quyền CSVN (LA.Times 3/16/87). Ăn cháo đá bát,nhục mạ cộng đồng tỵ nạn khi tuyên bố tại đại học Harvard rằng cộng đồng VN chia rẽ, không có sứcmạnh chính trị, đắc cử là nhờ phiếu Mỹ trắng và Mễ chứ không phải do phiếu người VN (Người Việt,section Eng 2/25/93). Quảng cáo quán bún Viễn Đông với lá cờ đỏ sao vàng của CSVN trên báoOC.Register (OC.Register 2/16/96 đến 2/23/96). Tiếp đón và thù tạc với phó đại sứ VC, o bế nữ cán bộgiao liên CS Lệ Lý Hayslip tại đại học San Diego (hơn 20 tờ báo Việt ngữ tại California đăng tải, và trêncác đài TV, Video vào tháng 9/93). Đứng sau lưng người anh ruột là Dean Lâm dẫn dắt hai tướng VCNguyễn Huy Phan và Bùi Đại tham quan Little Saigon (OC.Register, Tuổi Trẻ 7/18/93). Cấu kết với anhruột là Dean Lâm vận động Mỹ đầu tư 10 triệu Mỹ kim để xây bịnh viện tối tân nhằm chữa trị riêng cho

các cán bộ cao cấp tại Hà Nội (OC.Register 6/14/93). Tổ chức đón tiếp, hôn hít, tặng quà của thành phốWestminster cho Phan Quang Trung, Thứ trưởng Kế Hoạch và Đầu tư và phái đoàn VC tại nhà hàngRoyal Restaurant trên đường Brookhurst, thành phố Garden Grove (báo VN Tự Do 1999, nhân chứng,video). Thông đồng, chỉ vẻ, cùng ký tên, và đưa đường dẫn lỗi cho quan thầy Chuck Smith, Thị trưởngThành phố Westminster đạt giấy mời tên Lê Hồng Phong, Bí Thư Thành Ủy Đoàn Thanh Niên XungPhong Thành Phố HCM qua thăm Westminster.(Thư Mời của Thành phố Westminster 3/30/96). Tiếp đãivà vấn kế cho tên Trần Trường ngay trong tiệm ăn Viễn Đông của y trong lúc đồng bào đang biểu tìnhchống Trần Trường treo cờ máu và ảnh Hồ tặc (Nhân chứng Ông Bà Đậu Hũ Thanh Sơn).Trong buổi họp của thành phố Westminster, con trai của Tony Lâm công khai tuyên bố lá cờ Vàng Basọc Đỏ không có giá trị, mà chỉ có lá cờ đỏ sao vàng mới chính đáng. (Hàng trăm đồng hương làmnhân chứng, Video). Tiếp đãi tên VC Huỳnh Văn Hồng từ San Diego lên quán bún Viễn Đông để cố vấncho Tony Lâm kiện Ngô Kỷ (Các người biểu tình đều thấy, Tony Lâm xác nhận trên đài). Nịnh hót Mỹtrắng, tuyên bố nên thả dù các em tôi phạm về VN và ủng hộ cắt bỏ chương trình dạy song ngữ, khiếncon cái H.Ọ chưa thạo Anh ngữ bị khốn đốn, khó khăn. (Hội Sinh Viên VN tại UCI viết thơ và đăng báophản đối Tony Lâm). Làm khó dễ kế hoạch xây Tượng Đài Việt Mỹ để lấy lòng VC và bọn Mỹ trắng kỳthị (Nhân chứng các buổi họp, biên bản và Video của City). Về VN nhiều lần, đặc biệt về tháng 12/98 đểdự lễ Kỷ Niệm 300 Năm Saigon. (Ký giả Thế Phương Take2tango gặp tại Pagoda VN). Mạnh mẽ ủng hộviệc triển lãm tranh ảnh tuyên truyền cho VC tại Bảo Tàng Viện Bowers Museum trongkhi toàn thể tôngiáo và cộng đồng tỵ nạn chống đốị (OC.Register 6/9/99) Và cái tội sau cùng mà chúng tôi cho là giọt nước sau cùng đã làm tràn ly, là việc Tony Lâm dững dưngtrước cuộc biểu tình hùng hậu chống đối lá cờ máu và ảnh HCM tại Hi-Tek Trần Trường. Trong khi gầnmột trăm ngàn đồng bào kéo đến biểu tình, và có đầy đủ các viên chức chính phủ như Thượng Nghị Sĩ,Dân Biểu, Biện Lý, Nghị Viên, các chính trị gia đảng Cộng Hòa, Dân Chủ Mỹ hiện diện, thế mà TonyLâm lại lấp liếm đổi màu như con cắc kè, luồn lách như con lươn, trốn chui trốn nhũi như con chuộtcống, không dám xuất hiện tại Hi-Tek để lắng nghe nguyện vọng của đồng bào, trong khi Tony Lâmđương kim là Nghị Viên, là vị dân cử đại diện cho dân chúng ngay tại thành phố Westminster. Tony Lâmlúc tranh cử thí luôn mồm rêu rao "nơi nào khó có Tony Lâm, bầu cho Tony Lâm là bầu cho chính mình",thế mà khi hữu sự thì Tony Lâm nghe lời CS nên không dám xuất hiện vì sợ mang tội phản lại nhà nướcCSVN. Chẳng những thế, Tony Lâm còn cấu kết với một số quan thầy Mỹ trắng tại Westmister ra NghịQuyết lên án và kết tội cuộc biểu tình chống Trần Trường là bất hợp pháp, vi hiến, phá rối trị an.(OC.Register 3/9/99). Đi xa hơn thế nữa, để nâng bi Mỹ trắng, Tony Lâm tuyên bố rằng những ngườichống Trần Trường là phá hoại xã hội, và làm xấu hỗ cộng đồng. Tony Lâm chạy tội bằng cách vukhống những người biểu tình chống y là vì ganh tị, tư thù. Tony Lâm tuyên bố nịnh Mỹ rằng "Tôi phục vụcả cộng đồng lớn chứ không riêng gì cho cộng đồng người Việt. (OC.Register 3/13/99) v.v..... Tôi dàidòng trưng dẫn một số tội tiêu biểu của Việt gian Tony Lâm phản bội cộng đồng để Vũ Ánh thấy TonyLâm có đáng tội bị biểu tình phản đối hay không? Vũ Ánh không ủng hộ chúng tôi biểu tình, chúng tôikhông cần, tuy nhiên Vũ Ánh lấy cái quyền gì và tư cách gì để lên án chúng tôi? Nếu chúng tôi biểu tìnhsai trái, bất hợp pháp, hay phạm luật thì chúng tôi đã bị bắt hay bị Tòa tuyên án rồi chứ? Vũ Ánh vàocác Website để coi kết quả vụ án giữa Tony Lâm và Ngô Kỷ. Vũ Ánh vào Website www.google.com vàđánh chữ Lam v. Ngo và bấm Search thì sẽ thấỵ Dù Tony Lâm bỏ ra 400,000 Mỹ kim trả cho luật sư phíkiện tôi, nhưng Tony Lâm đã thua nhục nhả và tôi đã thắng vinh quang. Vũ Ánh hãy lấy đó mà học hỏi,làm gương và rút tỉa kinh nghiệm. Hiện nay, hầu hết các sinh viên Luật Khoa và Thẩm Phán Hoa Kỳ đềuđọc cái kết quả vụ kiện giữa Tony Lâm và Ngô Kỷ để biết thêm về cái quyền tự do ngôn luận và Đệ NhấtTu Chính Hiến Pháp. Sau khi chúng tôi thắng kiện Tony Lâm, các vụ kiện nổi tiếng sau này liên quanđến quyền tự do biểu tình, tự do ngôn luận, họ thường xử dụng cái kết quả bản án của tôi để dựa theođó mà bào chữa, biện hộ, mà trong đó có hãng phim lớn Sony chẳng hạn, Vũ Ánh có biết điều đókhông? Có thể bấm vào Link nà mà đọc kết quả vụ án giữa Tony Lâm và Ngô Kỷ nhưsau: http://casp.net/lam.html Tôi thiết nghĩ trước khi Vũ Ánh cầm viết, nói chính xác hơn là trước khi gia nhập vào làng báo, với vănchương chữ nghĩa, thì lẽ ra Vũ Ánh phải nên học thuộc lòng bài thơ Lời Mẹ Dặn của Phùng Quán, mộtkim chỉ nam tuyệt vời cho người cầm bút, cũng giống như người tín hữu Thiên Chúa Giáo phải thấuhiểu Mười Điều Răn và người Phật Tử phải quán triệt Ngũ Giới vậỵ Để chứng tỏ tôi không thuộc loại quá khích, ác ôn, tôi mời Vũ Ánh cùng tôi đọc lại bài thơ Lời Mẹ Dặncủa Phùng Quán, để biết đâu trong khoảnh khắc chạnh lòng nào đó, hay trong cái biến đổi vô thườngcủa Tạo Hóa, Vũ Ánh thức tỉnh và nhận chân ra cái chân thiện mỹ mà Vũ Ánh đã vô tình hay cố ý bỏ rơisuốt 4/5 cuộc đời của Vũ Ánh. Bài thơ Lời Mẹ Dặn có đoạn cuối như sau:

"....-Con ơi trước khi nhắm mắt Cha con dặn con suốt đời Phải làm một người chân thật. -Mẹ ơi, chân thật là gì? Mẹ tôi hôn lên đôi mắt Con ơi một người chân thật

Thấy vui muốn cười cứ cười Thấy buồn muốn khóc là khóc. Yêu ai cứ bảo là yêu Ghét ai cứ bảo là ghét Dù ai ngon ngọt nuông chiều Cũng không nói yêu thành ghét Dù ai cầm dao dọa giết Cũng không nói ghét thành yêu ... Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi Đứa bé mồ côi thành nhà văn Những lời mẹ dặn thuở lên năm

Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ. Người làm xiếc đi dây rất khó Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn Đi trọn đời trên con đường chân thật. Yêu ai cứ bảo là yêu Ghét ai cứ bảo là ghét Dù ai cầm dao dọa giết Cũng không nói ghét thảnh yêu Tôi muốn làm nhà văn chân thật Chân thật trọn đời Đường mặt công danh không làm ngọt được lưỡi tôi Sét nổ trên đầu không xô tôingã Bút giấy tôi ai cướp giật đi Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá." Chúng tôi không cỗ võ bạo lực, không ủnghộ bạo động, tuy nhiên trong một số hoàn cảnh bị khiêu khích, chọc giận, có một vài người không kìmhãm được sự phẫn nộ, tức giận nên đưa đến vài hành động đáng tiếc xãy ra, thì đó cũng chỉ là một sựtự nhiên, bình thường mà thôị. Cái trường hợp xô xát giữa anh Lê Phước Tuấn, một người biểu tìnhchống Phan Văn Khải đến Tòa Bạch Ốc, bị tên Nguyễn Quốc Huy, phó chủ nhiệm văn phòng chính phủCSVN lấm lét ra khiêu khích đồng bào ngay khu vực dành cho những người biểu tình, thì cái việc anhLê Phước Tuấn cho nó ăn đòn cũng là một điều đích đáng mà thôị.Anh Lê Phước Tuấn sẵn sang chấpnhận hậu quả về hành động của mình. Anh thà chết vinh hơn sống nhục, một điều mà tôi nghĩ rằng nóquá xa lạ với Vũ Ánh, vì với cái thân phận phàm phu tục tử của Vũ Ánh thì làm gì thấu triệt được cáitriết lý cao siêu như vậy, chứ đừng nói chi dám thực hiện. Bản chất Vũ Ánh là một tên vô liêm sỉ, thì làmgì có sĩ khí, anh hùng. Anh Lê Phước Tuấn vì tinh thần bảo vệ danh dự người Quốc Gia, anh chấp nhậntrả giá bằng mấy năm tù vừa qua trong nhà lao nước Mỹ vì tội "dám" đánh một viên chức cao cấpCSVN. Và trong khi tôi viết những dòng chữ này, anh Lê Phước Tuấn đang đối diện với những nghiệtngã đang chờ anh trước mặt, đó là có thể anh sẽ lãnh một bản án "trục xuất" về VN nếu Tòa phánquyết. Nếu có đồng hương hay cộng đồng nào muốn giúp đỡ cho vấn đề pháp lý anh Lê Phước Tuấnthì điều đó rất an ũi và cần thiết cho anh. Tuy nhiên chắc chắn một điều không ai cần đến Vũ Ánh, mộtcon ký sinh trùng của xã hộị Vũ Ánh có dám viết bài lên án Ban Tổ Chức Biểu Tình chống Phan VănKhải và tập thể Đồng Bào Hoa Thịnh Đốn biểu tình là sai trái và không có chính nghĩa vì có sự ẩu đảxãy ra như vậy không. Nếu Vũ Ánh không dám viết thì quả thật là một thằng hèn. Ông cựu chiến binhMỹ Jerry Kiley, chủ tịch hội cựu chiến binh Hoa Kỳ tham chiến tại VN, ông đã vào phòng khánh tiết củakhách sạn Mayflower dự buổi dạ tiệc liên hoan đón chào tên thủ tướng CSVN Phan Văn Khải vào tối 21tháng 6 năm 2005. Vào khoảng 8 giờ tối, ngay sau khi Thượng Nghị sĩ John McCain đọc bài diễn vănchào mừng tên Khải, thì ông Jerry Kiley đã đứng lên tạt một ly rượu chát về phía tên Thủ tướng PhanVăn Khải và John McCain, và nói rằng:"Ly rượu đỏ này tượng trưng cho máu của nhân dân VN vô tội vàquân nhân Hoa kỳ đã chết dưới bàn tay CSVN", và ông quay sang John McCain mà chửi rằng "Traitor"tức "Kẻ Phản Bội". Sau đó ông Jerry Kiley bị bắt truy tố ra tòa, nhưng cuối cùng ông được trắng án. ÔngJerry Kiley là người Mỹ da trắng 100% đó Vũ Ánh, ông ta tạt rượu vào mặt và sỉ nhục ngay cả tên thủtướng, tên thượng nghị sĩ nổi tiếng hàng đầu nước Mỹ đó Vũ Ánh, thế mà ra tòa ông ta được trắng ándù CSVN vận động tối đa để bắt tội ông. Tháng Bảy vừa rồi, tờ báo Người Việt có phỏng vấn ông JerryKiley ngay tòa soạn tại Little Saigon, thế mà tại sao chẳng nghe Vũ Ánh lên tiếng chỉ trích ông ta thiếuvăn minh, thiếu văn hóa, hay thiếu hiểu biết luật lệ nước Mỹ nhi? Vũ Ánh chỉ thuộc loại "gà què ăn quẫncối xay", hay Vũ Ánh chỉ là một tên hợm hĩnh, chỉ biết ăn hiếp những người không có tờ báo trong taỵ Trong bài báo, Vũ Ánh viết: "Hành động thách thức và gây hấn đối với thu hình viên của cơ sở truyềnthông V-Life, một cơ sở phát hành những CD gói ghém những tin tức, những nhận định mà một số độcgiả cho rằng "tán trợ CS" là một hành động không đúng" (hết trích dẫn) Trời ơi, trong cộng đồng ai lạikhông biết tên Đinh Viết Tứ là tên CS nằm vùng, và cái công ty phát hành CD V-Life là cơ quan tuyêntruyền cho CS.Thế mà Vũ Ánh, một chủ bút tờ báo Người Việt lớn nhất tại hải ngoại lại bảo vệ bao checho bọn CS này khi Vũ Ánh viết chỉ có một số độc giả cho rằng , và chữ "tán trợ CS" tại sao lại nằmtrong ngoặc kép hả Vũ Ánh? Phải chăng Vũ Ánh dùng ngoặc kép để châm biếm, mỉa mai đồng bào, vàcho là sự kiện đó không có thật? Hầu hết người Việt tỵ nạn đều xác quyết tên Đinh Viết Tứ và V-Life làCS nằm vùng với bằng chứng rõ rằng minh bạch, thế thì tại sao Vũ Ánh lại cho rằng chỉ có một số độcgiả hả Vũ Ánh? Để chứng minh việc Vũ Ánh cố tình bao che, bảo vê cho bọn CS Đinh Viết Tứ và V-Life

này, chúng tôi trích dẫn tiêu biểu ra đây một vài tài liệu thực tế rõ ràng để chứng minh bọn Đinh Viết Tứvà V-Life là CS nằm vùng, để Vũ Ánh hết hàm hồ binh vực cho bọn chúng. http://vietbao.vn/Van-hoa/ Tieng-vong-que-huong-ben-kia- bo-Thai-Binh-Duong/70086971/ 181/Theo báo Hà Tây, cơ quan của đảng bộ đảng CSVN ra ngày 19/5/2007 với tiêu đề "Ở Người, trên hết làlòng yêu nước vô cùng chân chính!", viết về Đinh Viết Tứ nguyên văn như sau: "Luật sư, nhà báo ĐinhViết Tứ hiện đang định cư ở California. Tuy sống xa quê hương, nhưng ông vẫn thường xuyên theo dõitin tức trong nước và còn viết tin về hoạt động của cộng đồng kiều bào VN ở Hoa Kỳ để gởi về cộng tácvới các báo trong nước. Từ năm 2006, ông cùng các bạn của mình đã sản xuất tuần báo hình V-life,phát hành qua DVD, với mục đích và nội dung phản ảnh các hoạt động của cộng đồng chứ không nhằmhướng tới lợi nhuận. Ban đầu, V-life phát hành 3,000 đĩa/số; đến nay đã là 16,000 đĩa và còn liên tụcphát triển. Trong chuyến về thăm quê hương mới đây, ông cho biết, mình vừa soạn một dự luật có tên"Luật bảo vệ tôn danh Chủ tịch HCM" để gửi lên Quốc hội Mỹ" (hết trích dẫn) Cũng trong bài báo này, Đinh Viết Tứ ca ngợi HCM, nguyên văn như sau: "Tôi rất phục Ông Cụ. Sở dĩtôi luôn nghĩ về đất nước, làm những điều có lợi cho đất nước cũng vì qua cái hình ảnh và tấm gươngÔng Cụ mà tôi được biết suốt từ hồi còn nhỏ" (hết trích dẫn) Và cũng trong bài báo này, có đăng câu hỏi và trả lời nguyên văn như sau: " PV: Như ông nói, ông rất ngưỡng mộ Bác Hồ. ông có bao giờ mong ước được gặp Người Ông ĐinhViết Tứ: Một ngày tháng 9 năm 1969, ở Saigon, khi tôi vừa đi ra ngoài về văn phòng của hang tin nơitôi làm việc thì anh Tổng Thư ký tòa soạn hỏi: " Cậu biết tin gì chưa? Ông Hồ chí Minh mất rồi!" Tôisửng sốt và buồn quá. Rồi viết mấy câu thơ:

"Con tưởng sau này Bác sẽ vô Bổng đâu hung tín có ai ngờ Bác đi về cõi người không hẹn Giữa lúc non sông nửa cách bờ Đâu chỉ riêng mình dân ta đau Bốn bễ năm châu một nỗi sầu Trời Thu không nắng mây ảm đạm

Tiễn bậc Cha chung của ngàn sau... Bác đã ra đi qua nẽo đường Băng rừng, xuyên núi, vượt đại dương Hai vai mang nặng theo hồn Nước Độc lâ.p-tự do cho quê hương Hiến dâng cho nước cả cuộc đời Con đường giải phóng Bác đã khơi Lê chân khắp chốn tìm phươngthế Tận diệt đời nô của kiếp người ....... Thuở nhỏ con hằng nỗi ước mơ Đến khi khôn lớn thấy Bác Hố Từ nay mộng ấy không thành được Nhớ Bác con đánh viết trongthơ..." Đó là những dòng tâm sự của tôi, đầy xúc động." (hết trích dẫn) Trên nguyên tắc, chúng tôi không nên phí thời gian để phổ biến một bài thơ phản quốc,chất chứa toàn sự ngu xuẫn và trơ trẻn lố bịch như thế này, tuy nhiên vì muốn nói có sách, mách cóchứng, muốn chứng minh Vũ Ánh cố tình bao che và bảo vệ tên CS Đinh Viết Tứ và V-Life nàỵ Nhữngngười biểu tình phản đối thằng CS V-Life quay phim khiêu khích họ có gì sai trái đâu mà Vũ Ánh cho là"không đúng" hả Vũ Ánh? Vũ Ánh đang ăn cái gì hả Vũ Ánh? Sự nóng giận, bực tức, phẫn nộ của một vài cá nhân biểu tình tại Lee s Sandwiches đối với hành độngmất dạy khiêu khích của tên CS V-Life quay phim, là phản ứng bình thường thôi chứ có gì mà Vũ Ánhlại cho là "không đúng". Rồi Vũ Ánh lại quơ đủa cả nắm mà đi kết luận: "nếu những hành động khôngđúng của một vài người biểu tình trước tiệm Lee's Sanwiches làm mất chính nghĩa thì toàn bộ nhữngngười biểu tình trước tiệm Lee's Sandwiches phải nhận lãnh" (hết trích dẫn) Vũ Ánh ngu vừa vừa để người khác ngu với, chứ tại sao Vũ Ánh dành ngu hết vậy ha?? Ai đời có vàingười có "hành động không đúng" (lời Vũ Ánh), mà qui chụp cho "toàn bộ những người biểu tình" (lờiVũ Ánh) phải chịu trách nhiệm thì quả thật Vũ Ánh bị bịnh tâm thần rồị. Trong buổi biểu tình, có 3 cảnhsát viên Westminster hiện diện suốt buổị Các cảnh sát viên này khen đáo để cuộc biểu tình khi trả lờiphỏng vấn đài truyền hình SBTN rằng chúng ta biểu tình hợp pháp, đàng hoàng. Cảnh sát không bắt tộichúng ta, cảnh sát không giải tán chúng ta, cảnh sát không chỉ trích chúng ta, thế mà Vũ Ánh lại bỏ côngsức chê bai, nhục mạ những người biểu tình. Phải chăng Vũ Ánh nhận chỉ thị Bắc Bộ Phủ? Tôi khẳngđịnh một điều là Vũ Ánh viết bài theo cái lệnh của tờ đô la xanh Lee's Sandwiches.

Trong bài, Vũ Ánh viết:

"Nhưng một cuộc biểu tình còn có rất nhiều điều phức tạp khác, chẳng hạn như các biểu ngữ đượctrưng ra và những lời tuyên bố hô hào được phát ra trên những bộ loa di động cũng cần vừa phải, có ýnghĩa và tạo được ấn tượng ma.nh. Những lời lẽ quá đáng trên biểu ngữ hay những loa di động có thểsẽ làm mất cảm tình không những của người tham dự biểu tình mà còn của cả người ngoài nữạ Cộng

đồng Mỹ rất sợ những hình tượng như treo cổ hay thiêu sống. Vì thế, tránh việc đưa ra những hìnhtượng này càng nhiều, càng tốt." (hết trích dẫn) Thật hết chỗ nói, cái tên Vũ Ánh này sao lại ngu đầnđến thế, đi biểu tình chứ có phải đi ăn cưới, ăn giỗ đâu mà phải từ tốn nhẹ nhàng. Vũ Ánh thử đề nghịnên viết biểu ngữ thế nào, nên nói trên loa ra sao? Đồng bào chưa đào mồ cuốc mã mấy cái tên Việtgian, CS nằm vùng là phước đức lắm rồi, là đồng bào văn minh, đạo đức lắm rồi, Vũ Ánh đòi hỏi gìnữa? Vũ Ánh nói đầu quên đuôi, treo cổ Hồ Chí Minh, Nguyễn Cao Kỳ là "tạo được ấn tượng mạnh" rồiđó mà Vũ Ánh. Vũ Ánh viết: "Những lời lẽ quá đáng trên biểu ngữ hay những loa phóng thanh....", thếnào là quá đáng hả Vũ Ánh? CS chôn sống hơn 6 ngàn người dân vô tội trong Tết Mậu Thân 68, nhưvậy có quá đáng không? Nó tử hình anh sinh viên trẻ Trần Văn Bá ở Pháp về như vậy có quá đángkhông. Nó bẻ tay bẻ cổ những người Dân Oan Khiếu Kiện rồi vất lên xe cây như ném con heo, như vậycó quá đáng không? Nó nhục mạ, chửi bới Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thượng Taọ ThíchKhông Tánh chỉ vì các Ngài tới ủy lạo thăm viếng Dân Oan, như vậy có quá đáng không? Nó lột trầntruồng Mục Sư Nguyễn Công Chính ra thẩm vấn, như vậy có quá đáng không? Nó nhốt Thuợng TọaThích Thiện Minh suốt 26 năm dài rồi còn tịch thu tịnh xá, như vậy có quá đáng không? Nó nhốt giamnhững người trí thức trẻ Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Phong, Nguyễn Bình Thành,Hoàng Thị Anh Đào, Trương Quốc Huy, Trần Quốc Hiền, Lê Nguyên Sang v.v...,và những nhà đấu tranhDân Chủ, Dân Oan một cách phi lý bất công, như vậy có quá đáng không? Nó rào nhà, đóng chốt anhNguyễn Khắc Toàn, các chị dân oan Vũ Thanh Phương, Thu Duyên, Thu Trang không cho bước mộtbước ra đường, như vậy có quá đáng không? Nó sỉ vả, bêu rếu những người tỵ nạn nước ngoài là đĩđiếm, ma côi, liếm gót giày Mỹ, như vậy có quá đáng không? Vũ Ánh hãy trả lời đi! Không hiểu cái óctưởng tượng của Vũ Ánh sao mà nó phong phú đến nỗi nhìn các cái hình nộm treo cổ ác tặc Hồ ChíMinh, hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ mà cho rằng "người Mỹ sợ những hình tượng treo cổ hay thiêu sống".Mà giả dụ như vậy thì có sao, mục đích những người biểu tình là muốn gởi một thông điệp đến mọingười, trong đó có cả người Mỹ rằng cộng đồng người Việt tỵ nạn căm thù tột độ tên Hồ tặc và hèntướng Nguyễn Cao Kỳ, mà cái biểu tượng, cái phương tiện nhằm có thể diễn tả một cách đầy đủ, ngắngọn, xúc tích và trọn vẹn ý nghĩa nhất không có gì thích hợp hơn là cái biểu tượng treo cổ hình nộm haitên nàỵ Ngày nào đồng bào căm thù Vũ Ánh cùng cực thì Vũ Ánh cũng sẽ chung số phận mà thôị Còncái đám Mỹ tào lao thiên địa ngoài đường có gì mà Vũ Ánh thần tượng để lên đầu lên cổ vậỵ Bọn nócũng tầm thường như Vũ Ánh là cùng. Bọn chúng phản đối là quyền của bọn chúng, ngay cả TổngThống Mỹ của chúng mà chúng còn ám sát, còn biểu tình. Lá cờ thiêng liêng của Hoa Kỳ mà bọn chúngcòn đốt nữa thì chúng có tư cách gì dạy dỗ chúng tôị Chỉ có loại bưng bô nịnh hót, "bảo hoàng hơn vua"như Vũ Ánh thì mới quan tâm, sùng bái bọn Mỹ mất dịch đó mà thôị Vũ Ánh theo dõi mấy tuầ qua, mộtvài thằng Mỹ lăn nhăng, nhân danh cái hội chó chết thương mại Garden Grove gì đó lên tiếng phản đốinhững người biểu tình, mà lại còn binh vực bán dùm báo Việt Weekly trong tiệm nữạ. Thế thì cái bọnMỹ này có đáng phỉ nhổ hay không Vũ Ánh? Cái tật vọng ngoại, lai căng của Vũ Ánh khá nặng do đó VũÁnh cứ đem mấy thằng Mỹ này ra hù thiên hạ. Thiệt là xấu hổ vô cùng. Vũ Ánh có biết những ngườiđang treo cổ dâm tặc Hồ Chí Minh, hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ, hay hô to đả đảo cộng sản, đả đảo Việtgian là ai không? Họ là những người chiến sĩ anh hùng Việt Nam Cộng Hòa. Họ đã đổ máu và hy sinhtrong cuộc chiến nhiều gấp vạn lần Vũ Ánh. Họ là nạn nhân trực tiếp của cộng sản vô thần. Cha mẹ họđã bị Việt cộng chặt đầu cắt cổ, vợ con họ đã bị hãm hiếp, làm nhục, gia tài nhà cửa của họ bị tước đoạtbất công. Họ mới là người có tư cách và có quyền dạy cho Vũ Ánh biết về tội ác cộng sản cũng nhưphương thức đấu tranh. Họ là anh đại úy Nguyễn Thìn, anh Trúc Sơn, anh Vũ Hải, anh Nguyễn ThếHùng, anh Andy Nguyễn v.v...Tôi cực lực phản đối Vũ Ánh xúc phạm tới ho.. Vũ Ánh nhân danh cái gì,nhân danh ông chi mà dám xấc láo hổn hào đối với những người mà chúng tôi hằng trân quý. Họ cũngdư biết ngồi trong phòng lạnh sướng hơn, họ cũng biết cách dạ dạ vâng vâng để kiếm tiền như Vũ Ánh,nhưng họ đã không bắt chước cái hèn Vũ Ánh. Họ muốn đi bằng chính đôi chân của họ, họ muốn thốtlên lời bằng chính cái miệng của họ, và họ muốn suy tưởng bằng chính cái đầu của ho.. Khác với VũÁnh, Vũ Ánh lại đi bằng cặp đầu gối, và nói, viết bởi sự chỉ thị của tờ đô lạ Nhân dịp này, cũng kể choVũ Ánh biết câu chuyện để lấy đó mà làm gương: "Trong một buổi hearing năm 1999 của thành phốWestminster, tên Nghị Viên Kermit Marsh, (lúc đó là bạn và đồng viện của Tony Lâm), lên tiếng yêu cầutôi không nên treo cổ một ông Nghị Viên Thành Phố. Ông đòi tôi đừng treo cổ Tony Lâm nữa vì nếu còntreo cổ Tony Lâm thì ông ta sẽ không bỏ phiếu cho dự án xây cất Tượng Đài Việt Mỹ. Tôi đã xin lênphát biểu và thách đố ông Nghị Viên Kermit Marsh. Tôi lập luận rằng quyền treo cổ ai là quyền hiến địnhcủa tôi, không ai có quyền ở trên Hiến Pháp Hoa Kỳ cả. Tôi giảng giải cho Hội Đồng Thành PhốWestminster biết là vấn đề treo cổ Tony Lâm không có liên hệ gì đến kế hoạch xây dựng Tượng ĐàiViệt Mỹ cả. Tôi tuyên bố tôi vẫn tiếp tục treo cổ Tony Lâm, và ngay cả tên Nghị Viên Kermit Marsh nếutên này láu cá và xấc xược. Sau khi tôi trình bày, thì cả Hội Đồng Thành Phố Westminster đã bỏ phiếuthuận cho dự án xây dựng Tượng Đài việt Mỹ, có cả lá phiều thuận của tên Nghị Viên Kermit Marsh." Kể cho Vũ Ánh biết vậy để từ này về sau đừng có đem mẩy cái đám Mỹ tào lao ra mà dọa dẫm đồngbào chúng tôi.Vũ Ánh có còn nhớ cái vụ Bạo Loạn Los Angeles 1992 không? Tiếng Mỹ gọi là The 1992Los Angeles Riots, hay Rodney King Uprising hoặc Rodney King Riots. Ngày 29 tháng 4 năm 1992,ngay sau khi tòa tuyên bố 4 cảnh sát viên da trắng vô tội khi đánh đâp tàn nhẫn một người da đen tên làRodney King, mà cảnh đánh đập dã man này bị một người thâu Video được. Thế là dân Mỹ đen nỗi

giận, biểu tình, đập phá, nổi loạn khiến thành phố Los Angeles biến thành biển lửa, và vô trật tự. Kếtquả là 54 người chết, 2,383 người bị thương, trong đó có 228 bị trầm tro.ng. Bắt nhốt 12,111 người,cháy 7,000 cái nhà cơ sở, thiệt hại 1 tỷ đô la, 3,100 tiệm bị hôi củạ Ngoài số cảnh sát và lực lượng cônglực tại địa phương, liên bang tăng cường 8,500 lính Thủy Quân lục Chiến, Bộ Binh, Vệ Binh Quốc gia,và hơn 1,200 FBI, mật vụ liên bang đến tiếp tay tái lập an ninh. Kể chi tiết trên không có nghĩa ca tụnghay cổ võ sự bạo loạn này, nhưng muốn Vũ Ánh thấy rằng khi con người bị khiêu khích, bị áp bức, bịxúc phạm, bị bất công thì mọi việc có thể xảy ra. Tôi thách Vũ Ánh viết bài, hay nếu can đảm hơn tínữa, làm ơn lên Los Angeles tuyên bố vài câu cho là cộng đồng da đen bậy bạ, sai trái, để coi ông còncái chân mà lết về nhà hay còn cài răng để nhai không? Tên CS Đinh Viết Tứ và V-Life chình ình trongLittle Saigon như vậy, ngang nhiên tới khiêu khích đồng bào đang biểu tình như vậy mà Vũ Ánh chonhững người biểu tình phản đối "là không đúng" (lời Vũ Ánh) thì có phải Vũ Ánh ăn hiếp và bất công vớinhững người biểu tình quá không? Vũ Ánh viết như vậy nhằm có mục đích gì? Có phải Vũ Ánh muốnđộc giả khi đọc bài viết, họ sẽ a dua mà trách móc, chê bai, dèm pha những người biểu tình chống Lee'sSandwiches? Vũ Ánh lầm rồi. Dân trí bây giờ cao lắm. Họ mua tờ báo Người Việt đọc, đâu có nghĩa báoNgười Việt là khuôn vàng thước ngọc đâụ Cũng như nơi quê nhà, đồng bào cầm tờ báo Quân Đội NhânDân, Công An Thành Phố đâu có nghĩa là họ tin tưởng vào những gì bọn CS viết đâụ Độc giả sáng suốtvà tĩnh táo, không như Vũ Ánh khen thơm khi tên Việt gian Lê Văn Chiêu đánh rấm. Báo Người Việt inbài viết vì Vũ Ánh đang là chủ bút. Tôi muốn cảnh báo cho Vũ Ánh biết, rồi sẽ có một ngày đẹp trời nàođó, không lâu đâu, khi đồng hương, độc giả phẫn nộ Vũ Ánh đến tột cùng thì họ sẽ áp lực đòi hỏi báoNgười Việt tống cổ Vũ Ánh ra khỏi chức vụ này, giống như trường hợp báo Người Việt vì áp lực vàphản đối của đồng hương và độc giả mà báo Người Việt đã một lần giáng chức Vũ Ánh trong dịp Tết2006 vì đăng bài thơ Tử Vi Nhân Quang ca tụng 6 chóp bu Bắc Bộ Phủ. Tôi thiết tưởng cái trí nhớ VũÁnh không đến nỗi quá tệ để lại quên cái kỷ niệm chua cay nhục nhã nàỵ Thật tình mà nói, tôi ngạcnhiên hết sức khi biết Vũ Ánh được bầu vào chức chủ bút Người Việt. Có lẽ lúc đó họ say, hay đây làchỉ dấu báo tin thời mạt vận báo Người Việt gần kề. Ai đời gì mà mục Sổ Tay lại viết tràng giang đại hãi,dài tới nửa trang báọ Vũ Ánh xem mấy tờ báo Mỹ mục này họ viết giới hạn tối đa bao nhiêu chữ. VũÁnh là chủ bút mà không phân biệt nỗi một bài Bình Luận, một bài Quan Điểm, một bài Nhận Định khácbiệt với một mục Sổ Tay như thế nào thì thật hết chỗ nói rồị Tôi đề nghị Vũ Ánh nên ghi danh lấy vài lớpbáo chí để nâng cao trình độ trước khi có đủ tư cách đảm nhận cái vai trò quan trọng nàỵ Hay là báoNgười Việt chủ trương như vậỵ Cứ để một tên vô lại như Vũ Ánh nắm chức chủ bút thì tha hồ mà đượccác các tên Việt gian bơm tiền. Vì với loại chủ bút vô liêm sỉ như Vũ Ánh thì có "ke" gì tới chữ với nghĩa,chứ còn các chủ bút có tư cách đàng hoàng khác, thì làm gì họ cho đăng các bài viết tầm phào, thiếuphẩm chất, chứ đừng nói chi đến việc đích thân viết một bài mục Sổ Tay rẻ tiền, nhạt nhẻo và tầmthường như vậỵ Thú thật với Vũ Ánh, cuộc sống có nhiều lúc nhức đầu quá, do đó đôi khi muốn xả "súbắp", tôi kiếm đọc bài Vũ Ánh để lấy cớ chửi thề vài câu cho hả giận. Lý do Vũ Ánh viết bừa viết bậynhư vậy cũng chỉ vì cái kế sinh nhai của Vũ Ánh. Làm đĩ mà không bán trôn thì lấy gì nuôi miệng. Vesầu thì phải nỉ non, con kén, con tằm thì phải nhả tơ, Vũ Ánh viết như vậy thì cũng vì viết theo đơn đặthàng mà thôi. Lê Văn Chiêu và Lee's Sanwiches đếm chữ mà trả tiền Vũ Ánh theo tỷ lệ thuận, giốngnhư Lee's Sanwiches đếm bao nhiêu ổ bánh mì để tính tiền, vậy thôị Vũ Ánh đừng bao giờ ngụy biện đểbảo vệ Vũ Ánh cả. Vũ Ánh có chức tước cao cấp trong lính bằng hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ không? VũÁnh có viết lách nổi tiếng bằng văn nô Nhật Tiến không? Vũ Ánh có chỗ đứng trong giới cầm bút bẳnggián điệp Phạm Xuân Ẩn không? Vũ Ánh có ở tù lâu bằng "ăn tênh" H.Ọ Bùi Đình Thi hay không?v.v.... Thế thì những luận điệu, lý do, quá trình, cái "năm tù" mà Vũ Ánh đem ra làm cái khiêng, cái láchắn nhằm bảo vệ cho cái tư cách, cái liêm sỉ, cái Quốc Gia của Vũ Ánh không có gì là bảo đảm vàđứng vững cả. Vị thế xã hội và chỗ đứng chính trị của Vũ Ánh có bằng Nguyễn Cao Kỳ không? Hỏi tứclà trả lời rồi đấy! Đồng bào tỵ nạn xét cái hành động, bài viết, lời nói của Vũ Ánh trong hiện tại mà đánhgiá. Có lúc cam trồng ở xứ Nam thì ngọt, mà trồng ở xứ Bắc lại chuạ Đó là chưa kể đến chuyện biếtđâu Vũ Ánh là tên giỏi nghề chạy chọt, nịnh hót, điếu đóm, nên thời trước 75 kiếm được một cái chỗ làm"tốt", và cũng chính vì đất nước dung dưỡng những tên bất tài vô tướng như Vũ Ánh nên nước nhà mớira nông nỗi nàỵ Vũ Ánh tiếp tay cho cộng sản, tôi khẳng định 5 với là 10, Vũ Ánh là một tên vô liêm sĩ,một tên bồi bút, bán rẻ lương tâm. Vũ Ánh đi sỉ nhục những người chống Cộng và binh vực cho Việtcộng, Việt gian.Vũ Ánh có biết tại sao chưa có nhiều người lên tiếng phản đối Vũ Ánh không? Có mộtsố lý do sau đây: 1) Họ thấy Vũ Ánh là một là một tên tiểu nhân, thù vặt vô liêm sĩ. Hơn nữa Vũ Ánh đang có tờ NgườiViệt trong tay, do đó họ đâu muốn trở thành nạn nhân bởi những bài viết trả đủa của Vũ Ánh mà họkhông có phương tiện trả lờị.2) Họ thấy bài viết Vũ Ánh chỉ là tiếng chó sủa trong hàng rào mà đàn lạcđà vẫn tiến bước. Họ thương hại cho phân phận khuyển mã của Vũ Ánh, viết lách để nuôi thân bất kểđến văn phong, chữ nghĩa, tư cách đạo đức. Chình vì vậy mà họ không nở đập bể cái nồi gạo của VũÁnh tội nghiệp mà thôị.3) Có một số ông to bà lớn trong cộng đồng không dám đụng tới Vũ Ánh vì họ an phận thủ thường. Họsợ rằng Vũ Ánh trả thù không đăng tin và hình ảnh họ lên báo thì lấy đâu mà vênh váo với đờị Nhưngdẫu vậy, Vũ Ánh cũng đừng nên vội mừng, vì "Vận nước có lúc thịnh lúc suỵ Nhưng anh hùng hào kiệtthời nào cũng có". Chính vì vậy Vũ Ánh hãy chờ xem, trong những ngày tới Vũ Ánh sẽ biết thế nào là

"lễ độ". Bằng chứng trước mắt Vũ Ánh đã thấy, tên Việt gian Hồ Văn Xuân Nhi xấc xược, hổn láo viếtbài nhục mạ quý vị H.O vì "mục hạ vô nhân," vì tưởng rằng không ai dám lên tiếng trả lời, nhưng trongnhững ngày qua, Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị VN lên tiếng, các Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trịcác tiểu bang lên tiếng, bản thân các người H.O, gia đình, thân hữu H.O lên tiếng v.v... Họ đã dạy choHồ Văn Xuân Nhi một bài học đích đáng. Họ đã tát vào mặt Hồ Văn Xuân Nhi và đồng bọn những cái tátnẩy lửa chứa đầy phẫn nộ và giận dữ. Vũ Ánh rồi cũng sẽ mang một số phận tương tự nếu không gấpcải tà quy chánh, ăn năn hối cảị Để kết thúc bài này, tôi muốn Vũ Ánh và đồng bọn lắng nghe cái Audiocó phần phát biểu, cũng như phần trả lời phỏng vấn của các người trẻ như cô Nguyễn Phục, cô Kristy,anh Quang Áng trong buổi biểu tình chống Việt Weekly lần 6 vào thứ Bảy ngày 25 tháng 8 năm 2007vừa qua, để chính tai Vũ Ánh nghe tiếng thét phẫn nộ, khinh bỉ từ những người trẻ dành cho Vũ Ánh vànhững bài viết lố bịch đăng trên Người Việt. Những người trẻ này nằm trong Tổ Chức Hùng Ca Tuổi Trẻ Phù Đổng, họ là những người trẻ trongsáng, nhiệt huyết, khôn ngoan, thao lược. Họ sẽ tự lãnh đạo công cuộc đấu tranh do chính họ vạch ra,và chắc chắn họ sẽ thiêu đốt tất cả rác rưới trong cộng đồng. Họ sẽ cộng tác, kết hợp với những đồngbào tâm huyết, để trừng trị và tiêu diệt những tên Việt gian, CS nằm vùng ngay tại thủ đô tỵ nạn nàytrước khi nói đến việc giải thể chế độ CS, giải phóng quê hương cách xa hơn mười ngàn dặm bên kiaThái Bình Dương. Phù Đổng đã vươn mình, Lê văn Chiêu, Lee's Sanwiches là cái mục tiêu đầu tiên màcác bạn trẻ nhắm đến. Dầu cho Lee's Sandwiches có mướn đến một trăm Vũ Ánh thì cũng không làmrụng một sợi lông, hay khiến họ sờn lòng nản chí. Kết luận, tôi kèm theo đây một cái Email của cô bạntrẻ Kristy viết gởi chung cho anh Quang Áng, các bạn trẻ trong Tổ Chức Hùng Ca Tuổi Trẻ Phù Đổng vàcho cá nhân tôi. Dù tiếng Việt không rành, chính tả viết sai, Mỹ Việt xen kẻ, nhưng đọc kỹ, chúng ta sẽthấy người trẻ bất bình, phẫn nộ về báo Người Việt như thế nàọ. Phù Đổng đã vươn vai, những ngườitrẻ mang trong trái tim một hoài bão cao cả, một hướng đi trong sáng, và một ý chí quyết liệt, tuyệt vời.Chúc mừng những người trẻ Quốc Gia! Anh Ang! I love how you write Vietnamese to us....my viet isimproving each day thanks to you!! I actually read this email by myself without the help of anyone!!! Soproud of myself hehẹ You didn't have to say all that good stuff about me and my brother. We learnedfrom our dad that it is our responsibility as a Vietnamese tuoi tre to carry on the footsteps of our parents."to quoc, danh du va chac nhiem" la tren het. "trach nhiem cua chung ta rat la quang chong cho nenkhong co thay met moi" says my dad. So no matter how far the drive is, how tired we are or what wehave planned that day, we will still make time to come down to sinh hoat & dau chanh with you guys.Like I said b4, I am sooo glad that I met you, chi katite and everyone else in the group. You guys aresuch wonderful people who have such a kind heart...you not only think for yourself but you guys care forour people in Vietnam! It's hard to find people like you guys out there!! Cuz you know here in theUS...most of the youngsters like us are easily to forget our roots and where we come from especially theones who have everything....duoc an ngon, mac suong...that they dont realize how poor our people inVietnam are...nor they know anything about fighting for freedom, democracy or human rights for VN...soìm really glad that i came across a group of friends like you guys who is passionate in fighting for abetter VN. So today was my first meeting with you guys and ìm loving it!! Anh Ang, I really like how youhave us rehearse the songs and then explaining the meaning behind it. 2nd, i like how we have so muchspirit in us and that we are united...oh and that we are really nice and respectful to one another :)3rd...the games we play were pretty fun except i get tired easily...(sorry! hehe). and last...the viet weeklydemonstration...wow it was pretty nerve wrecking for me to go up infront of everyone and saya speech...something ìm not very good at. I praise chi Kattie for giving such a great speech. I can tellyou were very upset about the things that Nguoi Viet newspaper wrote but you stood up therevery strong. Once again the demonstration today at Viet Weekly went very well. Let's keep up theexcellent work team!! See some of you tmr at the Saigon Love Story demonstration!

Ngô Kỷ

Thận trọng và cảnh giác khi biểu tìnhWednesday, August 22, 2007

Vũ Ánh

Trong 55 ngày đêm biểu tình chống Trần Trườngtại tiệm video High Tek, con số người tập trung cólúc đến lên đến hai chục ngàn người trong bầukhông khi hừng hực lẫn với sự giận dữ vì bị TrầnTrường khiêu khích. Giữa bối cảnh ấy, chỉ cần mộtngười trong số người biểu tình không kiểm soátđược mình, hoặc chỉ cần một người nào đó bị CộngSản sai khiến ném một hòn đá vào cửa kính tiệm HiTek là bạo động sẽ diễn ra, cuộc biểu tình sẽ mấtchính nghĩa và sẽ bị cư dân địa phương thuộc cácsắc dân khác lên án..........Trong cuộc biểu tìnhtrước tiệm bánh mì Lee's Sandwiches vào ngàyChủ Nhật vừa qua đã có một vài sự kiện có thể làmmất chính nghĩa và tạo ảnh hưởng không tốt chonhững cuộc biểu tình khác. Những cử chỉ, lời thóamạ đối với khách hàng đến mua hàng ở Lee'sSandwiches không nên tái diễn tại bất cứ một cuộcbiểu tình nào khác trong tương lai. Hành độngthách thức và gây hấn đối với thu hình viên của cơsở truyền thông V-Life, một cơ sở phát hành nhữngCD gói ghém những tin tức, những nhận định màmột số độc giả trong cộng đồng cho rằng “tán trợCộng Sản” là một hành động không đúng. Cứ đểcho họ thu hình, cứ để cho họ bóp méo nếu có.Trong trường hợp này, hãy công khai vạch trầnnhững điều đó trên báo chí, và sau đó kêu gọi tẩychay. Ngược lại, nếu những hành động không đúngcủa một vài người biểu tình trước tiệm Lee'sSandwiches làm mất chính nghĩa thì toàn bộ nhữngngười biểu tình trước tiệm Lee's Sandwiches phảinhận lãnh.Hành động bừa bãi không kiểm soát,giận cá chém thớt, phản đối chủ nhân một cơ sởthương mại nhưng lại thóa mạ khách hàng của họđã từng diễn ra trong quá khứ hơn một thập niêntrước đây. Chúng ta không nên tái diễn cái quá khứấy. Khách hàng đến mua hàng ở Lee's Sandwicheskhông có liên hệ gì đến thái độ hay hành động củachủ nhân cơ sở này trong việc ông ta hiện diệntrong buổi tiếp tân của Nguyễn Minh Triết. Nếukhách hàng chưa biết lý do tại sao có người biểutình tập trung trước cơ sở Lee's Sandwiches thì hãybình tĩnh, lịch sự và ôn tồn giải thích cho họ. Nếukhách hàng không nghe sự thuyết phục thì ngườibiểu tình vẫn phải tôn trọng quyền lựa chọn củakhách hàng khi họ bước vào bánh mì Lee'sSandwiches. Ðó là lẽ công bằng mà bất cứ mộtcông dân nào ở Hoa Kỳ đều phải tôn trọng để tránhnhững bất trắc có thể xảy ra trong tiến trình phảnđối hoặc gây ra những xáo trộn trước một cơ sở tưnhân........................

Copyright © 2002 - 2008 by Nguoi Viet, Inc.

Ngô Kỷ trình bày:

Đinh Viết Tứ là một tên Việt gian "nằm vùng" từ trong nước trước năm 1975 cho đến lúc ra hải ngoại.Hắn luôn xách động và giật dây đánh phá cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Hắn liênkết với vợ chồng Nguyễn Phương Hùng để gây xáo trộn cộng đồng theo Nghị Quyết 36 của Việt cộng.

Thế mà Vũ Ánh luôn viết bài binh vực và bảo vệ cho Việt gian Đinh Viết Tứ, quả đúng là "cá mè mộtlứa," "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

Tổng Lãnh Sự CSVN Lê Quốc Hùng, Việt gian Nguyễn Phương Hùng, ĐinhViết Tứ

Việt gian Nguyễn Phương Hùng, Phó Tổng Lãnh Sự CSVN Lê Thu Hà, TổngLãnh

Sự CSVN

Nguyễn Bá Hùng, Việt gian Đinh Viết Tứ, Lệ Hằng (vợ của Việt gian Nguyễn

Phương Hùng,) Thứ

trưởng ngoại giao kiêm chủ tịch ủy ba người Việt Nam ở nước

ngoài Nguyễn Thanh Sơn,

Việt gian Phùng Tuệ Châu và chồng chụp sau nhà PT Châu.

Ngô Kỷ trình bày:

Lá thư của Vũ Ánh chủ bút báo Người Việt nhận lỗi vì đã trực tiếp thấy bức hình lá cờ Vàng trong chậurửa chân nails, và đã đồng ý quyết định cho phép in trên Giai Phẩm Xuân Người Việt 2008. Lá thư xinlỗi cộng đồng này của Vũ Ánh được in cả 2 nơi, vừa trên mạng Người Việt Online và cả trên báo giấyNgười Việt vào ngày 29 tháng 1 năm 2008.Thế mà vào ngày 3 tháng 4 năm 2010, Vũ Ánh với tư cáchphó chủ bút mới của tờ báo Việt Herald lại viết bài "Truyền thông chuyên nghiệp và không chuyênnghiệp" thì lại phủ nhận hoàn toàn việc liên hệ đến bức hình lá cờ Vàng trong chậu rửa chân nails, VũÁnh chối là không hề biết trước biết việc có tấm hình lá cờ Vàng trong chậu rửa chân nails trước khiđem đi in, mà là do tên tổng thư ký báo Người Việt là Vũ Quí Hạo Nhiên tự động thay thế và bỏ vào giờchót để đem đi in mà không thông báo cho Vũ Ánh biết. Qua sư kiện này, chúng ta thấy Vũ Ánh quả thậtlà một tên tráo trở, gian dối, lừa đảo cộng đồng, lúc thì nói có, sau đó thì lại nói không, như vậy Vũ Ánhthuộc loại lấp liếm, gian ngoa, lưu manh không đáng tin cậy được, lời nói và tư cách của hắn đáng bịphỉ nhổ và khinh thường mà thôi. Vũ Ánh nếu cảm thấy bị xúc phạm và oan ức thì hãy lên tiếng "bàochữa" và biện minh, biện hộ đi! Bằng chứng lá thư "nhận lỗi" và bài viết "phủ nhận" dưới đây đã chứngminh là Vũ Ánh nói láo như "Vẹm." Lời nói của Vũ Ánh vô giá trị.

Lá thư Chủ Bút Nhật Báo Người ViệtTuesday, January 29, 2008

Vũ Ánh

Trong 4 ngày qua, nhiều đồng bào biểu tình trướcNhật Báo Người Việt như quí vị đã đọc tin trên báo này. Chúng tôi đã mời quí vị đại diện vào gặp để traođổi ý kiến, nhưng không ai nhận làm đại diện. Cho đến hôm qua chúng tôi mới nhận được hai văn thưvới các quí vị ký tên rõ ràng. Một văn thư là của Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Hải Ngoại, Trung Tâm ÐiềuHợp Vùng Tây Nam Hoa Kỳ; văn thư thứ hai là của Liên Ủy Ban Chống Nghị Quyết 36 và Người ViệtQuốc Gia Hải Ngoại. Ngoài ra, còn những điện thư của độc giả Nhật Báo Người Việt phản đối báo XuânNgười Việt cũng về vấn đề trên. Nhân danh là người chịu trách nhiệm biên tập báo Xuân trước hết tôi

xin cảm ơn hai tổ chức trên và một số bạn đọc gởi e-mail phê phán và sau đó tôi xin phép được thưachuyện cùng quí vị.Tôi chọn bài “Mẹ Chồng Tôi” của tác giả Trần Thủy Châu đăng trên báo Xuân với sựđắn đo suy nghĩ và dứt khoát là tôi không dùng bài báo này để bôi xấu lá quốc kỳ VNCH vì tôi từng làmột trong số hàng triệu người đã đổ máu cho lá cờ ấy.Khi đọc bài “Mẹ Chồng Tôi”, tôi thấy đây là mộtbài báo cảm động của một cô con dâu tri ân bà mẹ chồng mà nghề của bà là làm nail 20 năm, hy sinh,chịu đựng mọi khó khăn để con cái có cơ hội học hành. Bức tranh đính kèm là một hình ảnh trân trọngcao quý với những người Việt Nam tỵ nạn cộng sản làm nghề nail như bà mẹ chồng trong bài.Nhưngbức tranh cũng có thể bị hiểu khác đi, và nếu vì hiểu khác mà quí vị cảm thấy bị xúc phạm, tôi xin nhậntrách nhiệm và xin lỗi quí vị về điều ấy............................ .............................. .............................. ...............

Lá thư Chủ Bút Nhật Báo Người Việt

Tuesday, January 29, 2008

Vũ Ánh

Trong 4 ngày qua, nhiều đồng bào biểu tình trước Nhật Báo Người Việt như quí vị đã đọc tin trên báonày. Chúng tôi đã mời quí vị đại diện vào gặp để trao đổi ý kiến, nhưng không ai nhận làm đại diện. Chođến hôm qua chúng tôi mới nhận được hai văn thư với các quí vị ký tên rõ ràng. Một văn thư là của TậpThể Chiến Sĩ VNCH Hải Ngoại, Trung Tâm Ðiều Hợp Vùng Tây Nam Hoa Kỳ; văn thư thứ hai là củaLiên Ủy Ban Chống Nghị Quyết 36 và Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại. Ngoài ra, còn những điện thưcủa độc giả Nhật Báo Người Việt phản đối báo Xuân Người Việt cũng về vấn đề trên. Nhân danh làngười chịu trách nhiệm biên tập báo Xuân trước hết tôi xin cảm ơn hai tổ chức trên và một số bạn đọcgởi e-mail phê phán và sau đó tôi xin phép được thưa chuyện cùng quí vị.

Tôi chọn bài “Mẹ Chồng Tôi” của tác giả Trần Thủy Châu đăng trên báo Xuân với sự đắn đo suy nghĩ vàdứt khoát là tôi không dùng bài báo này để bôi xấu lá quốc kỳ VNCH vì tôi từng là một trong số hàngtriệu người đã đổ máu cho lá cờ ấy.

Khi đọc bài “Mẹ Chồng Tôi”, tôi thấy đây là một bài báo cảm động của một cô con dâu tri ân bà mẹchồng mà nghề của bà là làm nail 20 năm, hy sinh, chịu đựng mọi khó khăn để con cái có cơ hội họchành. Bức tranh đính kèm là một hình ảnh trân trọng cao quý với những người Việt Nam tỵ nạn cộngsản làm nghề nail như bà mẹ chồng trong bài.

Nhưng bức tranh cũng có thể bị hiểu khác đi, và nếu vì hiểu khác mà quí vị cảm thấy bị xúc phạm, tôixin nhận trách nhiệm và xin lỗi quí vị về điều ấy.

Cá nhân tôi rất thích đọc và viết về đề tài này, vì bản thân tôi cũng đã trải qua cảnh mưu sinh y như bàmẹ chồng cô Trần Thủy Châu. Sau khi ba anh em chúng tôi bị đẩy vào các trại cải tạo, bà mẹ già tôi vốnlà một nhà giáo cũng phải xuống đường để kiếm ăn và nuôi đàn cháu với gánh xôi chè và tủ bán lẻthuốc rê. Những ai từng sống trong xã hội Cộng Sản đều biết sự hy sinh của những bà mẹ những ngườivợ phải cố ngậm đắng nuốt cay lao vào chợ đời thay thế cho vai trò mà trước đây do chồng con đảmnhận. Sự hy sinh đó cao đẹp lắm và cũng rất thấm thía đối với những người lúc đó gần như bất lựctrước kẻ thù như chúng tôi.

Khi những người mẹ, người vợ ấy tìm đến được bến bờ tự do và nước Mỹ này thì họ lại phải đối phóvới những khó khăn khác. Làm gì để sống và nuôi con khi chân ướt chân ráo đến Mỹ, trong tay khôngmột đồng một chữ? May mắn, nghề nail mở cửa với những người mẹ, những người vợ, những ngườicon Việt Nam để họ mưu sinh thoát hiểm, ổn định gia đình, tạo điều kiện cho con cái đến trường. Căn cứ

theo bài viết của tác giả Trần Thủy Châu thì bà mẹ chồng cô làm việc rất vất vả để nuôi các con bằnglao động bên cái chậu đựng nước rửa chân để làm móng cho khách hàng. Chính cô con dâu Trần ThủyChâu cũng được bà mẹ chồng dúi tiền cho để trang trải học phí. Nhớ tới ơn nghĩa này, Trần Thủy Châuviết một bài viết ngắn về mẹ chồng, lời lẽ giản dị không kiểu cách văn hoa. Ðể bài viết thêm ý nghĩa, côkèm theo một bức tranh đã từng dự một triển lãm do tổ chức văn hóa HAAS tài trợ. Vẫn theo tác giả, côsáng tác bức tranh này để vinh danh bà mẹ chồng.

Nhưng khi nhìn vào bức tranh, tôi cũng giật mình, bởi vì nếu chỉ nhìn bức tranh không thôi người ta cóthể giải thích theo nhiều cách khác nhau và dễ gây ngộ nhận. Nhưng khi đọc bài viết, tôi hiểu ra mộtđiều. Ðó là nếu đọc cả bài viết và ngắm bức tranh kỹ, tôi không thấy một dấu hiệu nào chứng tỏ là tácgiả muốn phỉ báng lá quốc kỳ VNCH. Nhưng nếu ai đọc bài viết kèm với bức tranh thì không thể gáncho tác giả dụng ý xấu.

Khi tôi nhìn lại cái khay đựng nước ngâm chân vẽ mầu vàng ấy tôi nghĩ ngay là tác giả mô tả và ẩn dụlòng hy sinh bao la của bà mẹ chồng làm nghề móng chân. Sự hy sinh đó rất tinh khôi cũng giống nhưbao nhiêu mà mẹ khác dù sống trong nước hay ở hải ngoại phải làm cái nghề vất vả này, dù rằng hàngngày họ phải đổ mồ hôi và phải nhúng tay vào cái nhất nước rửa chân không còn sạch sẽ ấy. Và do sựlao động cật lực đó, chính những đứa con cũng đã được núp dưới những đôi cánh của mẹ, mẹ đờithường chứ không phải mẹ biểu tượng.

Cả gia đình sinh sống bằng lợi tức của bà mẹ cần cù nhẫn nhục và lương thiện do lao động bên cạnhcái chậu đựng nước rửa chân. Cô con dâu biết ơn vì đôi khi nhận được tiền của mẹ chồng để chi trảhọc phí nên đã biết bài này và thêm vào đó là một bức ảnh. Cái khay đựng nước rửa chân ấy gắn liềnvới cuộc đời bà mẹ trong hai mươi năm, tác giả đã tìm một hình ảnh tượng trưng cho mẹ chồng, tượngtrưng cho các bà mẹ Việt Nam tị nạn hy sinh cho con cháu. Và cô đã dùng lá quốc kỳ tượng trưng chotổ quốc Việt Nam làm biểu tượng cho cả một thế hệ nhẫn nhục hy sinh. Chính vì sự hy sinh của thế hệmẹ cô mà một dụng cụ rửa chân hèn mọn cũng được cô tôn quí.

Nếu có ai viết về người cha mình, một cựu sĩ quan phải nhẫn nhục làm nghề rửa chén trong cuộc đời tịnạn nuôi các con khôn lớn thì có thể cũng nhìn thấy cái bồn rửa chén là một biểu tượng có linh hồn,đáng tôn quí và đầy kỷ niệm thiêng liêng. Người ta sẽ nhìn vào cái chậu rửa chân mà nghĩ: đây là Mẹtôi. Nhìn vào cái bồn rửa chén mà nghĩ: đây là Cha tôi.

Ðó là ý nghĩa mà tôi nhìn thấy trong hình ảnh tượng trưng này.

Vì suy nghĩ như thế cho nên tôi chọn bài “Mẹ Chồng Tôi”, một bài mà từng chữ giản dị cô con dâu đãđặt vào đấy những cảm xúc và tình thương của mình đối với mẹ chồng. Tôi thấy tác giả không có mộtchút ý nào muốn hạ nhục cờ quốc gia cả. Năm nay tôi 67 tuổi, trải qua những ngày tháng tù đày rất dàivì bị Cộng Sản trả thù, sống trong nhiều giai đoạn khổ đau, cùng quẫn, cuối cùng may mắn được địnhcư ở đây, tôi cũng như các quí độc giả lẽ nào lại phản bội đồng hương, mà phản bội để làm gì chứ? Tuynhiên, tôi xin nhắc lại, nếu bức hình đó được tách rời khỏi bài, thì nó có thể gây hiểu lầm. Và nếu sựhiểu lầm này khiến quí vị độc giả cùng đồng bào và các chiến hữu cảm thấy lá quốc kỳ của chúng ta bịxúc phạm thì đó là lỗi của tôi. Chúng tôi kính trọng phản ứng của quí vị phát sinh vì lòng yêu nước vàmột lần nữa tôi xin quí vị tha lỗi.

Nhân tiện đây tôi cũng có bổn phận phải nói thêm rằng tờ báo Xuân của chúng tôi phát hành đến nay làhơn một tháng trời, không có quí độc giả nào nói gì cho tới khi có một bài báo giải thích bức tranh mộtcách không công bằng khiến cho những người yêu nước cảm thấy bị xúc phạm. Ai là người quốc giayêu nước mà chỉ đọc chỉ nghe lời giải thích của tác giả ấy cũng có thể sôi gan tức giận. Nhưng cách giảithích và kích động về bức tranh giống y hệt như tôi đã từng nghe bọn cán bộ Cộng Sản thường bópméo quá trình nghề nghiệp của chúng tôi để đẩy chúng tôi vào cùm. Công an Cộng Sản từng căn cứvào nghề nghiệp của tôi để kết tội rằng làm nghề này tức là làm tâm lý chiến, bơm thuốc độc vào dưluận để kích động bọn “Mỹ Ngụy” bắn giết đồng bào. Trong số các quí độc giả có nhiều người đã ngồi tùCộng Sản như tôi, hy vọng quí vị sẽ thông cảm lời trần tình của tôi.

Ngô Kỷ trình bày:

Vào năm 2008 Vũ Ánh làm chủ bút báo Người Việt tuyên bố là tự mình quyết định đăng lá cờ Vàngtrong chậu rửa chân nails trong báo Xuân Người Việt 2008, nhưng Vũ Ánh khi làm Phó chủ bút cho báoViệt Herald vào năm 2004 thì tuyên bố là không hề bị đuổi, và không hề thấy cái hình cờ Vàng trongchậu rửa chân trước khi đem đi in. Như vậy báo Người Việt và Vũ Ánh đã cấu kết và thông đồng lừagạt cộng đồng. Sự thật như thế nào? Rõ ràng cả bọn đều lếu láo và lưu manh. Đúng là nói láo như"Vẹm."

Truyền thông chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp

(03/04/2010)

Vũ Ánh/Việt Herald

(Tiếp theo bài Văn hóa "thằng này, con kia"?)Riêng ông Bảo Lâm thì tôi không ngạc nhiên, có thể ông

cho rằng con mồi đã dám đặt nghi vấn về tính chuyên nghiệp của ông nên mới có những lời lẽ khôngngười lớn như vậy. Một lần bài “hịch” của ông với những lời lẽ chửi rủa lẽ ra không nên phát ra từ cửamiệng của một người luôn khoe là học trường này trường kia, sau khi có một bài báo đăng trên giaiphẩm Xuân của nhật báo Người Việt hồi năm 2008, đã khai diễn cho một cuộc biểu tình kéo dài tại nhậtbáo Người Việt.Tại sao ông không gọi điện thoại để hỏi người trong cuộc về lý do tại sao bài báo xuấthiện trên tờ báo Xuân do tôi phụ trách biên tập, hoặc là ít ra cũng gọi cho những ai có chức vụ cao hơntôi ở tòa soạn để cho chúng tôi giải thích. Trên thực tế và luật pháp, ông Bảo Lâm cần phải cho chúngtôi giải thích trước khi đưa ra những lời lẽ đầy kích động của ông.Câu chuyện đã hai năm rồi. Kể từ khitôi từ chức chủ bút tờ Người Việt và xin về hưu - chứ không phải bị sa thải - tôi im lặng. Nay tôi thấy đãđến lúc cần phải minh bạch hơn về chuyện này để cho ông Bảo Lâm thấy rằng cái chuyện ông vác mộtbài báo trên tờ báo của một đồng nghiệp lên đài để “nâng quan điểm” - cái trò mà bọn cai tù Cộng Sảntừng áp dụng với chúng tôi trong các trại cải tạo (ông không bao giờ ở tù Cộng Sản, chưa bao giờ phảisống trong cái xã hội tan nát, đạo lý đảo lộn nên ông có lẽ không hiểu, nhưng tôi vẫn cứ viết ra) - đã gâytai hại cho một người không làm một điều gì xấu, không phản bội ai, như thế nào. Người tổng thư kýcủa tôi lúc đó là một người bạn trẻ, một luật sư và là một người có đầy năng lực làm việc. Đó là anh VũQuí Hạo Nhiên. Ngoài năng lực, anh còn là con rể của một người bạn của tôi và đồng thời cũng là mộtđồng nghiệp, ông Lê Đình Điểu. Cho nên, khi được Hội Đồng Quản Trị trao cho vai trò tổng thư ký, sựlàm việc giữa tôi và anh Nhiên không có gì va chạm. Tôi hoàn tin tưởng và ít khi can thiệp vào côngviệc chuyên môn của người tổng thư ký. Khi tôi được giao nhiệm vụ biên tập tờ báo Xuân, cho tới ngàychót không có bài báo của tác giả Huỳnh Thủy Châu. Người bạn trẻ Hạo Nhiên đã đưa bài báo này chongười layout không qua tôi (anh Hạo Nhiên đã xác nhận chuyện này trên báo Mỹ). Khi tôi phát hiện thìquá trễ. Tuy nhiên, khoảng một tháng sau khi báo phát hành, thì bài “hịch” của ông Bảo Lâm đượctruyền đi trên làn sóng đài Little Saigon Radio. Lúc này, câu chuyện không còn là bài báo của một cô condâu viết tặng bà mẹ chồng đã khuất. Trước tình thế ấy, tôi nhận trách nhiệm vì tôi là người trực tiếp biêntập tờ báo Xuân và là chủ bút tờ Người Việt. Tôi minh thị quyết định từ chức trước Hội Đồng Quản Trị tờNgười Việt với một lá thư xin lỗi độc giả của tờ báo. Từ khi còn làm trong hệ thống truyền thanh quốcgia VNCH, tôi rất tôn trọng và hiểu trách nhiệm của một người chỉ huy là phải nhận trách nhiệm củamình trước và chỉ qui lỗi nội bộ cho nhân viên dưới quyền sau, nếu cần. Quyết định của tôi ở tờ NgườiViệt năm 2008 cho thấy tôi vẫn còn tôn trọng nguyên tắc này, không cần phải nói gì thêm........

Tôi rất ngạc nhiên là ông Bảo Lâm cũng không xa lạ gì đối với tôi và những anh em bên tờ Người Việtcho nên lẽ ra có ngại gì mà các quí vị không gọi cho một tiếng, và tìm hiểu trước khi cho ông Bảo Lâmvào phòng vi âm nâng quan điểm đối với bài “Mẹ chồng tôi.” Tôi không xin xỏ quí vị bênh vực, tôi khôngthiếu sự ngay thẳng đến phải nhờ quí vị bênh vực. Tôi chỉ yêu cầu quí vị là nên phối kiểm, gọi cho tôigiải thích và nếu cần để cho tác giả bài “Mẹ chồng tôi” có tiếng nói. Bởi vì đó là lẽ công bằng và chuyênnghiệp.

Tờ Người Việt cũng là một tờ báo lớn, nhưng rất tiếc rằng bộ sậu chỉ huy còn quyền hành vào lúc đónhát quá, chỉ sợ cái nồi cơm tờ Người Việt bể nên ôm lấy cái văn hóa xin lỗi và chấp nhận sự từ chứccủa tôi. Tờ báo không hề có một lời bênh vực tôi, ngay cả khi có kẻ "ném đá giấu tay," ký tên Trần ĐứcTrực, viết một bài phát tán trên mạng với nhiều thông tin một chiều, trong đó có việc bôi xấu tôi, mà nếucho in trên báo bây giờ sẽ làm cho nhân viên tờ Người Việt phải đỏ mặt.......Trong chốn văn chương, âmnhạc thì tôi không rành, có khi điếc không sợ súng. Nhưng trong lãnh vực thời sự thì tôi hiểu khá đầy đủvà rất sợ. Bởi vì nó mênh mông lắm. Nó nhiều ngõ ngách lắm, yếu tay nghề dễ bị đưa vào mê hồn trận.Chống Cộng cũng vậy. Nó là một con đường khó khăn và chông gai, đòi hỏi sự hy sinh cả về vật chấtlẫn tin thần. Ngồi ở cái phòng vi âm ở Houston hay Little Saigon, phán như thánh sống: Wow! That’sthe problem! Thế là bắt đầu nâng quan điểm và bảo người ta về Việt Nam mà bênh vực cho cái ônghiệu trưởng nào đó. Các ông nên nhớ là người ta bị buộc tội rồi. Các ông có đạp thêm vài cú thì cũngkhông thay đổi được gì, chỉ khiến cho vợ con ông ta, những người vô tội thêm đau đớn thôi. Vâng, cáicách biểu diễn lập trường chống Cộng của các ông như thế là quyền của các ông đấy, nhưng sẽ làmcho người Việt Nam chống Cộng ở trong nước sợ hãi sự độc ác trong lời lẽ của các ông.

Xin đừng bắt chước Cộng Sản!

Vũ Ánh/Viêt Herald

(08/02/2010)

Trong suốt 19 năm qua sống ở Mỹ, tôi đã nghe không biết bao nhiêu chương trình phát thanh, truyềnhình, những bài báo, những bài diễn văn, những cuốn sách rất dày chỉ trích, phê phán, công kíchchuyện Việt Nam không có tự do báo chí, báo chí bị kiểm duyệt, báo chí chỉ là công cụ tuyên truyền củanhà cầm quyền Cộng sản........................... ...........................

Vả chăng, những nhà lãnh đạo chính trị trong cộng đồng còn có lòng, còn nhiệt tình và niềm tin cũngkhông muốn đằng sau họ là một nền báo chí bị kiểm soát như báo chí Việt Nam. Ngoại trừ những người

chỉ muốn dùng chiêu bài chống Cộng không phải để chống Cộng mà để mài giũa tên tuổi cá nhân mình,tất cả những người chống Cộng thật sự chắc chắn không muốn đương đầu với Cộng sản khi họ biếtmình chỉ được yểm trợ bởi thứ vũ khí báo chí truyền thông cùn lụt vì bị áp lực, vì bị áp đặt cái nhìn thiểncận, cũ mòn và cực đoan.

.

Cộng đồng Việt Nam đã 35 tuổi. Đồng hương trong cộng đồng hiểu hơn ai hết đâu là hiển dương sựthật, đâu là dối trá, đâu là bưng bít, đâu là anh hùng, đâu là mị dân và đâu là lừa lọc. Sự hiểu biết ấyđược đánh đổi bằng cái giá đắt khi họ trốn chạy Cộng sản. Cho nên, đừng lấy vải thưa mà che mắt họ.Và những ai có ý định này, xin cảnh giác một nguyên tắc bất di bất dịch trong bất cứ cuộc vận độngchính trị nào: thuyết phục sẽ dẫn đến chiến thắng, đàn áp có thể chỉ thành công lúc đầu, nhưng khôngtránh được thất bại về sau. Nếu một thủ lãnh chính trị là người có uy tín, có nhân cách chỉ cần một lờitrách nhẹ, báo chí phải xét lại mình ngay. Nếu một thủ lãnh chính trị đã thiếu nhân cách mà lại còn thíchlàm trò múa rối trước công chúng, thì tại sao báo chí lại không cười và nói: “Mấy ông cứ họp báo lên áncho sướng miệng đi. Th)

ấy mấy ông sướng miệng là chúng tôi vui rồi. Không cho các ông lên án lung tung, cộng đồng còn dễlộn xộn hơn nữa”.

(V.A.)

Ngô Kỷ trình bày:

Ngô Kỷ chủ trương trong đấu tranh cần hành động hơn là nói, tận nhân lực rồi mới tri thiên mệnh. Đấutranh thì không nên dao to búa lớn, không đánh trống bỏ dùi, không đầu voi đuôi chuột, không thùngrổng kêu to, không dây mơ rễ má, không áo thụng vái nhau, không khiếp nhược, không sợ hãi, không

kiêng nể, không ăn xôi chùa ngậm miệng, không ngại bứt dây động rừng v.v.., do đó Ngô Kỷ khi đã nắmbằng chứng đầy đủ và chính xác trong tay rồi thì Ngô Kỷ sẵn sáng lên tiếng tuyên chiến với bất cứ cánhân, mặt trận tổ chức chính trị, cơ quan truyền thông, trung tâm băng nhạc nào làm tay sai cho Việtcộng, ăn cơm Quốc Gia thờ ma cộng sản, đội lốt chống cộng mà lại "đi đêm" bưng bô cho Việt cộng.

Ngô Kỷ quan niệm "Việt gian nguy hiểm như Việt cộng," do đó cần làm 2 việc song song, đó là phải trựcdiện đối đầu và tiêu diệt bọn Việt gian đang sống ngay trong nách cộng đồng hải ngoại, và cùng lúc cầnhỗ trợ đồng bào quốc nội đứng lên làm cách mạng lật đổ cộng sản. Nếu cho là đang đấu tranh mà hànhđộng thiếu một trong hai điều kể trên thì quả là mị dân, xôi thịt, đấu tranh "dỏm."Các hình dưới là vàoTết Âm Lịch 2009, Ngô Kỷ đích thân lôi 2 tấm hình của 2 tên Việt gian Vũ Ánh, chủ bút báo Người Việtvà Vũ Quí Hạo Nhiên, tổng thư ký báo Người Việt ra ngay chỗ diễn hành Tết trên đại lộ Bolsa, LittleSaigon để hàng chục ngàn đồng hương nhận diện hai tên vô loại này. Hai tên này đã cấu kết và thôngđồng in nhục mạ lá cờ Vàng trong chậu rửa chân nails 2008. Đã chống thì phải chống tới cùng và phảichống bằng bất cứ phương tiện, bất cứ hoàn cảnh, bất cừ thời điểm, bất cứ cơ hội nào có thể được.Đấu tranh cần phải quyết liệt và đi cho tới tận cùng, không thể "xìu xìu ểnh ểnh" được. Kẻ nào, tổ chứcnào lợi dụng đấu tranh, lợi dụng biểu tình để tính chuyện "đi đêm" và nhận "hối lộ, chạy thuốc" từ bọnViệt gian đều là bọn phản quốc, đáng khính.

__._,_.___

Chính Nghĩa tự có tính thuyết phục - Nhân Nghĩa tự có tính cảm hóa

www.chinhnghia.com

http://nguoidalat.informe.com/forum/index.php

Sống

Sống tủi làm chi đứng chật trờiSống nhìn thế giới hổ chăng aiSống làm nô lệ cho người khiếnSống chịu ngu si để chúng cườiSống tưởng công danh, không tưởng nướcSống lo phú quý chẳng lo đời,Sống mà như thế đừng nên sống !Sống tủi làm chi đứng chật trời?

Visit Your Group

New Members 4