tuẦn tin nỘi bỘ cỦa cÔng ty tÂm hỢp nhẤt sỐ...

11
UNITECH WEEKLY UNITECH WEEKLY UNITECH WEEKLY TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ SỐ 141 141 141 28/06/2014 28/06/2014

Upload: others

Post on 31-Aug-2019

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY

TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤTTUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤTTUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐSỐ 141141141 –– 28/06/201428/06/2014

Gần nhà tôi có một gia đình, chồng hơn 50 tuổi làm thủ trưởng một cơ quan lớn, vợ làm giáo viên tiểu học. Họ có 1 đứa con trai 5 tuổi. Ông thủ trưởng có lái xe của cơ quan hàng ngày đến đưa đón đi làm việc. Nhưng hơn cả công việc người lái xe còn phải thường xuyên đưa đón gia đình họ đi chơi. Bản thân anh lái xe có vợ và 2 con nhỏ chạc tuổi đứa con trai của thủ trưởng.

Vào một ngày Chủ Nhật nọ, như thường lệ, người lái xe đánh xe đến nhà thủ trưởng đưa cả gia đình họ đi chơi công viên. Hai vợ chồng thủ trưởng ngồi trên ghế đá quàng vai nhau trò chuyện tình tứ, còn ở góc xa kia anh nô đùa trông nom đứa con trai của họ, rất mực chiều chuộng. Tình cờ hôm đó vợ anh cũng đưa 2 đứa con của mình đi chơi công viên. Từ xa chị nhìn thấy anh như vậy, lặng đi, buồn bã và uất ức, về nhà không nói gì nhiều chị tuyên bố li dị anh và nhận nuôi 2 con nhỏ. Anh không biết nói sao đành chấp nhận.

Một thời gian sau đó, tôi đi ngang qua tình cờ thấy anh ngồi trên bục cửa nhà thủ trưởng anh, chống tay lên cằm, chăm chú nhìn đứa con trai của thủ trưởng đang chạy nhảy vui vẻ. Anh đăm đăm hướng nhìn vào đôi giày rất đẹp của nó đang đi, ánh mắt xa xăm và toát ra một vẻ ai oán, buồn thương khôn tả.

Tôi đi về nhà và cứ bị ám ảnh mãi bởi dáng vẻ, ánh mắt và cuộc sống của anh.

Một công chức nọ được tiếng l{ học giỏi từ nhỏ, anh ta tốt nghiệp đại học v{ gi{nh được một học vị cao tại nước ngo{i, thời mà

việc đ{o tạo được thực hiện bởi c|c hiệp định tương trợ giữa v{i nước trong cùng một hệ chủ nghĩa với nhau.

Anh ta lấy vợ cũng kh| sớm, vốn l{ cô g|i ưa thích mẫu người đ{n ông thông minh giỏi giang. Nhiều năm trôi qua, không ai hiểu

thực ra anh ta l{m gì trong những công việc h{ng ng{y, những chuyến đi công t|c nước ngo{i vì nếu có hỏi thì cũng chỉ nhận được

c}u trả lời ‘l{m việc’, hay l{ ‘đi công t|c’. Người ta muốn hỏi anh như l{ một sự tín nhiệm đối với c|i CV của anh, nếu có nghe được

c}u gì từ anh thì đó thường l{ sự gật gù: c|i tồn tại l{ c|i có lí, c|i có lí l{ c|i tồn tại, điều n{y kh| l{ phức tạp v{ tế nhị đấy…

Nhưng ai cũng thấy anh ta l{ người giỏi chịu nhịn vợ v{ chu đ|o vô cùng. Trong bữa ăn, vợ tức giận tam b{nh, anh vẫn yên lặng

ngồi ăn, v{ giục vợ ăn cho đủ 3 b|t cơm mỗi bữa. Đi chơi xa, vợ con ăn uống xong những đồ m{ anh d{y công chuẩn bị mang đi,

quay ra ca th|n không có tăm xỉa răng, anh bèn lấy ra từ trong túi |o ngực một mảnh giấy ăn kẹp trong đó số tăm đủ cho mỗi

người trong gia đình một c|i. Anh cười tươi khi vợ bảo: “Anh chính l{ c|i tăm trên miệng tôi”. Ng{y trước chị vợ còn hay có ý chê

chồng không có t|c phẩm khoa học gì, đến nay người ta hay nghe thấy chị bảo: “Bao nhiêu t|c phẩm khoa học m{ tớ đọc được của

những bậc đồng nghiệp, cũng chả hiểu chúng vì c|i gì, gi| như có ý nghĩa như que tăm thôi thì cũng đ~ l{ phúc đức cho nước non

qu|”.

Xin gửi c|c bạn 3 mẩu chuyện tôi đ~ gặp trong cuộc sống. Sau từng c}u chuyện n{y,

tôi cũng muốn bạn đọc liên tưởng đến những gì có thể, tự đặt ra những c}u hỏi với

x~ hội, con người, cuộc sống xung quanh mình. Bởi quan niệm, h{nh vi, phong

c|ch, tư duy của mỗi người đều l{ sản phẩm tất yếu của x~ hội chúng ta đang sống

trong đó, v{ con người n{o thì x~ hội ấy. Những trăn trở, những c}u hỏi, muôn

thuở l{ sự khởi đầu của những thay đổi cho dù rất nhỏ...

Hai vợ chồng nhà kia, bằng tuổi nhau và thuở sinh viên cùng được đi du học tại một trường đại học nước ngoài. Khi đó

cuộc sống thật vô vàn khó khăn. Đến khi tốt nghiệp về nước họ chung nhau mua được căn hộ 2 phòng, 1 bếp, mỗi người

có 1 chiếc xe để đi làm, ngoài ra lại còn để dành được 3 chỉ vàng. Ngày ấy được thế là niềm mơ ước của bao nhiêu người.

3 chỉ vàng ấy họ để trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ, cất dấu bằng cách dìm vào bể nước xây trong nhà. Một lần họ cãi nhau

rất to (tuy là trước đó vẫn có những cuộc cãi nhau nho nhỏ và trung bình), đến mức 2 vợ chồng li thân nằm ngủ riêng.

Chị vợ thao thức: “Lần này có lẽ đến mức bỏ nhau mất”, nên chị nghĩ cần thủ thế phòng thân. Sáng hôm sau dậy nấu

cơm sớm hơn thường lệ, việc đầu tiên là chị vục mặt vào bể nước tìm cái lọ cất 3 chỉ vàng, nhưng không thấy. Thấy kì lạ

và hơi lo, nhưng cũng không thể hỏi ngay chồng. Một tuần sau họ đã hòa thuận trở lại. Đêm nằm bên nhau chị vợ hỏi

chồng: “Anh à, cái lọ thủy tinh nhà mình cất 3 chỉ vàng ở đâu nhỉ, sao em tìm không thấy?” Chồng cười khì khì đắc

thắng: “Này, đằng ấy cứ tưởng mình khôn, nhưng anh còn khôn hơn mình nhé. Đằng ấy dậy 5 giờ sáng để lấy, nhưng

anh đây đã dậy từ 2 giờ sáng lấy nó trước rồi nghe chưa.”

Chị vợ bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng, sụp đổ tất cả tình cảm với chồng, lúc ấy cụ thể là gì, ra sao chị không thể tự giải

thích được rõ ràng. Sáng hôm sau dậy sớm, chị viết sẵn 1 đơn li dị chồng, không một lời giải thích, không một lời yêu

cầu, chị ra đi. Bây giờ chị kể cũng là người giàu có, thành đạt nhưng ở một mình, không ai có cách gì khiến chị muốn

lấy chồng nữa.

Con dâu nói: “Nấu lạt tý bà lại chê nhạt nhẽo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?”

Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai. Cô ta hằn hộc nhìn chồng. Anh gắp thử một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì.

Con trai nói: “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ bị bệnh không thể ăn quá mặn!”

“OK ! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé!” Con dâu giận dỗi đi thẳng vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với mẹ: “Mẹ, đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn.”

Mẹ nói: “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng!”

Con trai nói: “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức, con sẽ rất là bận … còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho nên ……”

Ngay lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì: “Con trai ơi, đừng gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhé con!” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu van xin.

CON TRAI ƠI, ĐỪNG GỬI MẸ VÀO VIỆN DƯỠNG LÃO NHÉ CON!

Con trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh ta như đang cố tìm một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ:

“Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão không phải là một nơi không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được công việc, nhất định sẽ không còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu. Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn, vừa có chỗ ở, lại có người chăm sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay sao?”

Tắm xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào phòng sách. Anh thờ người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã ở góa, ngặm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước ngoài du học.

Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình đã một đời hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh ! Không lẻ phải cho mẹ vào viện dưỡng lão thật sao ? Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.

“Có thể cùng cậu đi hết cuộc đời là vợ cậu, không nhẽ là mẹ cậu sao?” Con trai của bác Tài thường hay nhắc khẽ anh như thế.

“Mẹ cậu đã lớn tuổi như thế, tốt số thì có thể sống thêm vài năm, Tại sao không tranh thủ thời gian đó sống thật hiếu thảo với bà cơ chứ? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu!” Bà con họ hàng thường hay khuyên nhủ anh như thế.

Con trai không muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ vì thế mà thay đổi quyết định. Ánh mặt trời tắt dần những tia nắng chói chang và khuất dần sau ngọn đồi, trả lại bầu trời một màn đêm u tịch. Một ngôi nhà quý tộc dành cho người già được xây dựng ở vùng ngoại ô trên đồi núi.

Đúng thật, tiền càng chi ra nhiều, con trai càng cảm thấy an lòng. Khi con trai dắt mẹ bước vào đại sảnh, một chiếc ti vi 42 inch mới tinh đang chiếu một bộ phim hài, nhưng người xem nơi ấy không hề nở một nụ cười.

NHỮNG NGƯỜI GI[ CÙNG MỘT KIỂU \O, TÓC TAI ĐỀU NA N\ NHAU, ĐANG NGỒI CÔ QUẠNH TRÊN CHIẾC GHẾ SOFA, THẦN SẮC ĐỜ ĐẦN ĐẾN U BUỒN. CÓ NGƯỜI THÌ ĐANG NGỒI LẨM BẨM MỘT MÌNH, CÓ NGƯỜI THÌ ĐANG CHẦM CHẬM CÚI NGƯỜI XUỐNG MUỐN NHẶT LẤY MỘT MẪU B\NH VỤN ĐANG NẰM TRÊN S[N NH[

Những người già mặc cùng một kiểu áo, tóc tai đều na ná nhau đang ngồi cô quạnh trên chiếc ghế sofa, thần sắc đờ đẫn đến u buồn. Có người thì đang ngồi lẩm bẩm một mình, có người thì đang chầm chậm cúi người xuống muốn nhặt lấy một mẫu bánh vụn đang nằm trên sàn nhà.

Con trai biết mẹ thích nơi tươi sáng, vì thế đã chọn cho bà một căn phòng đầy đủ ánh sáng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bóng râm là một vườn cỏ thơm ngát. Mấy cô y tá đang đẩy những người già ngồi trên xe lăn, cùng họ tản bộ dưới ánh hoàng hôn, bốn bề tĩnh lặng khiến cho người cảm thấy xót lòng. Dù hoàng hôn có đẹp bao nhiêu, ánh chiều tà rồi cũng dần buông xuống, anh ngậm ngùi tiếc nuối.

“Mẹ ơi, con.… con phải đi rồi !” Mẹ chỉ biết gật đầu.

Khi anh đi khỏi, đôi tay gầy guộc của mẹ giơ lên vẫy chào anh, miệng không còn một chiếc răng, đôi môi khô tái nhợt muốn lên tiếng gọi với anh, nhưng gọi không thành tiếng, lộ ra một ánh mắt ngập ngừng đậm vẻ u sầu.

LÚC N[Y CON MỚI CHỢT NHẬN RA M\I TÓC MẸ Đ^ BẠC DẦN, ĐÔI MẮT S]U THẲM V[ KHUÔN MẶT XUẤT HIỆN NHIỀU VẾT CH]N CHIM. MẸ QUẢ THẬT Đ^ GI[ ĐI RỒI!

Lúc này con trai chợt nhận ra mái tóc của mẹ đã bạc dần, đôi mắt sâu thẩm và khuôn mặt xuất hiện nhiều vết chân chim. Mẹ quả thật đã già đi rồi!

Anh chợt hồi tưởng lại một số chuyện ngày xưa. Năm đó anh mới 6 tuổi, mẹ có công chuyện phải về quê, không tiện dắt anh theo, nên đành phải gửi tạm nhà bác Tài vài hôm. Lúc mẹ sắp rời khỏi, anh sợ hãi ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông, khóc thật thê lương và kêu gào trong nước mắt: “Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con mà đi! Mẹ đừng có đi mẹ ơi!” Cuối cùng mẹ cũng không bỏ lại anh một mình ……

Anh vội rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, không dám ngoáy đầu nhìn lại, anh sợ, sợ cái ký ức ấy hiện về như bóng ma cứ lờn vờn bám lấy anh.

Anh về đến nhà, nhìn thấy vợ và mẹ vợ đang hăng tiết vứt bỏ tất cả những vật dụng trong phòng của mẹ với khuôn mặt khoái chí vui mừng.

Một chiếc huy chương ----- đó là chiến lợi phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi viết văn hồi tiểu học của anh với chủ đề “MẸ CỦA TÔI” ; Một quyển từ điển ----- đó là món quà đầu tiên mẹ đã dành dụm tiền chi tiêu cả tháng trời để mua tặng anh! Và còn nữa, chai dầu gió mẹ phải xoa trước khi đi ngủ, không có anh xoa dầu cho bà, gửi bà đến viện dưỡng lão thì còn ý nghĩa gì nữa kia chứ?

“Đủ rồi, đừng vứt nữa !” Con trai tức giận.

“Rác nhiều như thế, không đem vứt đi, thì sao có thể chứa được đồ của tôi.” Mẹ vợ thở hổn hển nói.

“Thì đúng rồi đấy ! Anh mau mau đem cái giường cũ nát của mẹ anh khiên ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ mua cho mẹ tôi một chiếc giường mới!”

Một đống ảnh lúc ấu thơ chợt hiện ra trong mắt anh, đó là những tấm ảnh mẹ đã dẫn anh đi sở thú chụp lưu niệm.

“Tất cả đều là tài sản của mẹ tôi, một thứ cũng không được bỏ!”

“Anh tỏ thái độ gì vậy hả? Dám lớn tiếng với mẹ tôi ư, tôi bắt anh phải xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức!”

“Tôi cưới cô là có nghĩa vụ yêu thương mẹ cô, tại sao? Cô lấy tôi thì không thể yêu thương mẹ tôi được sao?”

Cơn mưa sau đêm tối mang một chút hơi lạnh lẽo, đường phố vắng lặng đìu hiu, xe cộ và người đi trên đường thưa thớt dần. Một chiếc xe hơi đang chạy vượt đèn đỏ và phóng qua những biển cấm nguy hiểm, không ngừng tăng tốc phóng nhanh trên đường.

Chiếc xe hơi ấy chạy thẳng đến viện dưỡng lão được nằm trên lưng chừng đồi núi, anh ngừng xe và phóng nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mẹ. Anh đứng nhìn bất động, mẹ đang lấy tay xoa đôi chân phong thấp của mình âm thầm khóc trong đêm.

Bà nhìn thấy con trai đang cầm trên tay chai dầu gió, cảm thấy an ủi và nói: “Mẹ quên lấy đi, cũng may con mang đến cho mẹ!”

Anh bước vội đến bên mẹ và quỳ xuống.

“Tối rồi, tự mình mẹ có thể xoa được mà, ngày mai con còn phải đi làm, hãy về nhà đi!”

Anh ngập ngừng một hồi lâu, nhưng cuối cùng không

nhịn được khóc và nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin..........

lỗi........"

Tôi ghét gia đình tôi!

Phải, tôi ghét căn nh{ tôi đang sống, tôi ghét c|i giường tôi đang

ngủ, tôi ghét c|i b{n ăn, tôi ghét c|i nh{ tắm, thậm chí c|i toilet,

Tôi ghét tất cả mọi thứ. Bởi vì những thứ ấy đều do b{n tay ba

tôi tạo dựng nên. Tôi ghét ông ấy. Ba tôi l{ người đ{n ông độc

t{i. Những định kiến của ông về tôi đại loại như: M{y l{ một

thằng bất t{i, M{y l{ một thằng vô dụng. Tôi chỉ yêu m| tôi v{ chị em tôi, v{ tôi lấy đó như một động lực ở lại gia đình cho

những đắng cay tôi đang phải chịu.

S|ng nay, tôi vừa mở mắt dậy đ~ nghe ba tôi cằn nhằn v{ đem tôi so s|nh với những đứa con của bạn ổng. Đứa thì hai ba c|i

học bổng, đứa thì đi thi cuộc thi n{y, cuộc thi nọ, đứa thì sắp lấy vợ, l{m chủ hai ba c|i công ty, còn tôi thì chả bằng một góc

của tụi nó.

- Sao ba không nhận tụi nó l{m con luôn đi…

- M{y nhìn lại m{y đi, hai mươi mấy tuổi đầu m{ chỉ biết sống b|m v{o gia đình.

- Tôi cũng muốn đi khỏi c|i nh{ n{y l}u lắm rồi, nhưng tôi biết tôi m{ đi, thì ông sẽ h{nh hạ mẹ tôi…

- Hỗn l|o!

T|t v{o mặt tôi một cú trời gi|ng, ba tôi

còn toan vơ c|i ghế gỗ gần đó nhưng mẹ

v{ c|c chị ôm ông lại. Cơn giận đến cùng

cực, khiến người ta mất hết lý trí, tôi bỏ

v{o phòng quơ v{i bộ quần |o bỏ v{o

vali.

- Tôi đi không phải tôi sợ ông. Tôi chỉ

muốn chứng minh, mình không phải l{

một thằng ăn b|m. Ông không được

đ|nh mẹ tôi, nếu tôi biết, tôi không bỏ

qua đ}u.

Ba tôi không nói gì cả, ông im lặng. Mẹ

v{ c|c em dúi v{o tay tôi một số tiền v{

khóc.

Tôi bỏ theo tụi bạn lên th{nh phố tìm

việc l{m. Những ng{y đầu bỡ ngỡ, mọi

thứ trên chốn xa hoa n{y thật h{o

nho|ng v{ bóng bẩy. Số tiền mẹ cho, tôi

nướng tất v{o những cuộc chơi th}u

đêm, b{i bạc, ăn nhậu…

V{ khi tiền hết, bạn bè quanh tôi lần

lượt ra đi.

Lang thang ngo{i công viên với c|i bụng

cồn c{o nhưng trong túi chẳng có một

đồng, đèn đường vẫn soi rực rỡ, những

chị công nh}n vệ sinh vẫn hối hả.

Ngồi bên c|i ghế đ| trông sang căn nh{

đối diện tôi thấy bên trong l{ một đại

gia đình hệt như gia đình tôi. Họ đang

v}y quần bên b{n cơm với những tiếng

cười nói rộn r~. Tho|ng chốc tôi nhớ lại

lúc trước còn ở nh{, m{ nước mắt lăn

d{i…

Đúng l{ không có chỗ n{o tuyệt hơn gia

đình của mình.

Tôi xin v{o l{m công nh}n cho một công

trình x}y dựng đang thi công v{ được

nhận. Buổi đầu kh| vất vả, bởi vì tôi

chưa quen với công việc n{y lắm.

Những buổi s|ng nhịn đói uống nước

cầm bụng để đi l{m khiến tôi bị đau dạ

d{y trầm trọng. Rồi đến một ng{y, đang

đẩy xe gạch lên dốc cao, vì qu| đau v{

chóng mặt hoa mắt, tôi bị đảo tay l|i v{

lao xuống phía dưới…

Tôi chỉ nghe tiếng mọi người la hét, rồi

mọi thứ mờ dần, v{ tắt hẳn…

Tỉnh dậy, tôi cảm thấy to{n th}n ê ẩm,

v{ đầu đau điếng từng hồi, mẹ tôi ngồi

bên giường nắm chặt tay tôi, chắc do

mệt nên b{ đang ngủ. V{ tôi đ~ khóc,

khóc vì hạnh phúc hơn l{ hối tiếc. Vì tôi

biết, dù có ra sao, gia đình vẫn m~i sẽ

bên tôi, mẹ vẫn sẽ m~i bên tôi.

Dù mẹ v{ c|c chị giấu tôi, nhưng qua

cuộc nói chuyện của chị y t| v{ b|c sĩ tôi

vẫn biết mình bị liệt b|n th}n, v{ có thể

ch}n tôi sẽ không còn cử động được

nữa. Điều đó tương đương tôi sẽ th{nh

một kẻ t{n phế, một kẻ vô dụng. Chưa

bao giờ tôi thấy bất lực như thế n{y, lúc

đó tôi chỉ muốn chết, chết để giải tho|t,

v{ chết để trốn tr|nh khỏi hiện thực oan

nghiệt.

Tôi bỏ ăn, bỏ thuốc, v{ tr|nh mặt tất cả

mọi người v{o thăm. Tôi biết mẹ v{ c|c

em khóc rất nhiều, v{ họ đang tiều tụy

hẳn đi. Nhưng tuyệt nhiên tôi chẳng

thấy sự xuất hiện của ba kể từ lúc tôi

v{o đ}y, có lẽ ông vẫn lén quan s|t tôi,

v{ tôi còn nhận được một số món đồ

tuổi thơ do chính tay ông l{m. Tôi biết

l{m người cha, ai cũng muốn bản th}n

giữ hình tượng trước mặt con c|i. Tôi

biết ba tôi muốn tôi l{ một người đ{n

ông trưởng th{nh nên có hơi qu|

nghiêm khắc. Tôi biết, tôi biết rất nhiều,

nhưng có lẽ l{ qu| muộn… V{ bạn thử

nhớ lại đi, có bao giờ bạn biết rõ sự thật

v{o những lúc qu| muộn m{ng như tôi

không ?

Ai trong đời cũng đều có một lần ước

thời gian trở lại để sữa sai lầm của

mình. Tôi đang ước, bạn cũng đ~ từng

ước, nhưng sự thật thì vẫn m~i l{ sự

thật, nghịch cảnh sẽ tạo nên sự hối hận,

đừng tr|ch nó, bởi bạn không thể n{o

tr|nh né v{ biết trước điều đó, việc có

thể l{m l{ cố gắng khắc phục v{ chấp

nhận, chỉ vậy thôi.

V{o một ng{y nọ, khi tôi đang nằm bất

động v{ để |nh mắt mình xa xăm thì ba

tôi xuất hiện v{ ôm tôi ra ngo{i.

- Ba l{m gì vậy ? Ba đưa con đi đ}u vậy?

Qu| hốt hoảng với h{nh động đó của

ông, nhưng không vùng vẫy được. Rồi

ông đưa tôi ra ngo{i thảm cỏ ở công

viên gần nh{, lấy hai tay tôi qu{ng v{o

cổ ông, ông bắt đầu tập cho tôi đi chầm

chậm.

Lúc đầu ch}n tôi chưa thích nghi được

v{ không có sức nên đau nhói vô cùng.

Ng{y qua ng{y ông đều gắng sức tập đi

cho tôi. Tôi bỗng nhớ lại hình ảnh ng{y

bé, ông cũng từng tập đi cho tôi như

vậy. V{ thêm một lần nữa tôi khóc.

Nhưng lần n{y tôi khóc vì hối hận hơn

l{ hạnh phúc.

Suốt bao th|ng trời ròng r~, tôi tập đi

một c|ch kiên trì không mệt mỏi, rồi

đến một ng{y, tôi cũng đ~ tự đứng trên

ch}n mình v{ bước v{i bước chậm chạp.

Chẳng ai ph|t hiện ra điều đó, kể cả ba

tôi.

Tất niên cuối năm, cả gia đình ngồi v{o

b{n v}y quần bên nhau, cả nh{ đi tìm

tôi, nhưng đều không thấy. Họ đ~ sửng

sốt kinh ngạc khi tôi chập chững từng

bước từ ngo{i cửa bước v{o v{ ngồi v{o

b{n cơm.

Mẹ tôi vui mừng đến khóc thét. Chị em

tôi ôm tôi hạnh phúc. Ba tôi mỉm cười

khẽ v{ bảo cả nh{.

- Ăn cơm thôi cả nh{ ta.

Ông xem sự kiện tôi có thể đi lại như

một chuyện bình thường, như c|i c|ch

một người lạc quan đối diện với thử

th|ch thật dửng dưng. Hình như tôi

cũng l{ người lạc quan, bởi tôi đ~ cảm

ơn tai nạn lao động khi trước đ~ khiến

gia đình tôi có thể v}y quần bên m}m

cơm như thế n{y. Đúng rồi, tôi l{ người

lạc quan đấy, bởi chỉ có thể l{ người lạc

quan bạn mới thấy được cơ hội trong

mỗi nghịch cảnh.

Chiếc máy tính bảng ROSA (W061i) mang thương

hiệu Việt gặp phải nhiều chỉ trích từ cộng đồng vì

thiết kế giống iPad.

Một chiếc tablet mang thương hiệu Việt, có mức gi| rẻ vừa

được giới thiệu ra thị trường mang tên ROSA (W061i).

Model n{y nhanh chóng g}y ra nhiều tranh c~i trong cộng

đồng công nghệ về thiết kế v{ xuất xứ của sản phẩm. M|y

do công ty Viết Sơn v{ Microsoft giới thiệu, chạy hệ điều

h{nh Windows 8.1 với 2 phiên bản 8 v{ 10 inch.

Thiết kế bị cho l{ "nh|i" iPad

Nhiều người dùng tỏ ra kh| khó chịu khi chiếc m|y tính

bảng n{y có hình d|ng không kh|c gì một chiếc iPad. Trên

diễn đ{n Tinhte, th{nh viên HuyHung nhận định: "Giống

hệt iPad mini, góc bo từ lưng ra viền y hệt". Nhiều người

kh|c cũng cùng cho rằng, ROSA l{ bản sao chưa ho{n thiện

của iPad mini. "Vỏ bằng nhựa, ho{n thiện sao so với được

sự sang trọng của iPad", DoHoa911 đ|nh gi|.

Nickname Đinh Quang Cường chia sẻ: "Thương hiệu Việt

thì rất đ|ng ủng hộ, nhưng không thích kiểu nh|i hình ảnh

của iPad như vậy. M{ có nh|i thì cũng nên l{m cho tốt". Một

nhận xét vui cho rằng: "Tắt m|y, d|n logo T|o thì th{nh c|i

iPad rồi".

Nickname Hi.CNTT bình luận: "Sản phẩm có triển vọng,

nhưng giống iPad qu|, sau n{y muốn ph|t triển cao lại

vướng ph|p lý". Hoantd138 nhận định: "Mặc dù thiết kế

kh| giống iPad nhưng ủng hộ thương hiệu Việt". Nhiều

người kh|c cũng hứa hẹn sẽ trải nghiệm mẫu tablet khi sản

phẩm được b|n ra ở Việt Nam.

Đến xuất xứ sản phẩm bị nghi từ Trung Quốc

Đ}y l{ nhận định của nhiều độc giả khi kiểm tra xuất sứ của

sản phẩm n{y. Mặc dù theo nh{ cung cấp, mẫu ROSA n{y

mang thương hiệu Việt Nam v{ được lắp r|p ở Đ{i Loan.

Nhưng theo những thông tin chụp lại từ m{n hình m|y,

nhiều người khẳng định, ROSA được sản xuất tại Trung Quốc.

Theo bức ảnh về thông số sản phẩm, nickname HTA cho biết: "Đầu

số +86 l{ của Trung Quốc, còn đầu số +886 mới l{ của Đ{i Loan".

Trong khi đó, Hoant888 viết: "M|y n{y sản xuất lắp r|p bên Trung

Quốc. Đ{i Loan chỉ l{ nơi công ty nó ra đời".

Nhiều d}n mạng cũng cho rằng, việc c|c sản phẩm lắp r|p từ Trung

Quốc l{ điều bình thường. Tuy nhiên, sản phẩm thương hiệu Việt

nên l{m chủ kh}u thiết kế v{ quản lí thiết bị, Trung Quốc nên chọn

l{ nơi lắp r|p. "Đ|ng tiếc, model n{y lại có kiểu d|ng của iPad v{

không được thông b|o có bao nhiêu yếu tố Việt Nam trong đó",

Nguyễn Linh viết trên Facebook.

Thậm chí, một số độc giả còn đưa dẫn chứng rõ r{ng về những mẫu

m|y tính bảng Trung Quốc có kiểu d|ng tương tự với ROSA. Người

dùng NguyenHuuThuan cũng dẫn đường link về mẫu tablet xuất xứ

Trung Quốc, với bên ngo{i giống với chiếc ROSA.

Mặc dù, gặp phải nhiều ý kiến tr|i chiều của độc giả về thiết kế cũng

như xuất xứ, tuy nhiên, ROSA cũng nhận được không ít sự ủng hộ

của người dùng với 2 điểm cộng, nó mang thương hiệu Việt v{ l{

mẫu tablet có gi| tốt với cấu hình tương đối.

Theo zing.vn

Mẫu ROSA , chạy hệ điều h{nh Windows 8.1, chip Intel Atom Z3735D bốn nh}n 1,33 GHz, RAM 2 GB, Camera 5 Mpx mặt trước v{ 2 Mpx ở mặt

sau

Mẫu Tablet thương hiệu Việt n{y nhận phải kh| nhiều chỉ trích từ độc giả vì có thiết kế rất giống với iPad mini của Apple. Tuy nhiên,

thay vì nguyên khối v{ sắc nét thì mẫu Tablet n{y còn kh| thô ở những vết nối trên chất liệu nhựa.

Hình ảnh thông số bên trong m|y

Bảng xếp hạng “Good Country Index” do

nhà cố vấn chính sách độc lập Simon An-

holt công bố hôm 24/6 vừa qua nhằm

đánh giá những đóng góp của các quốc

gia đối với thế giới.

Theo trang Economist, bảng xếp hạng

“Good Country Index” dựa trên 35 bộ dữ

liệu khác nhau do Liên Hợp Quốc, Ngân

hàng thế giới, các tổ chức quốc tế, tổ chức

phi chính phủ cung cấp thuộc 7 lĩnh vực

khác nhau, gồm: Khoa học Công nghệ,

Văn hóa, Môi trƣờng, An ninh và trật tự

thế giới, Sự phồn vinh và bình đẳng.

Theo bảng xếp hạng này, Việt Nam đứng

thứ 124 trong tổng số 125 quốc gia có tên

trong bảng xếp hạng, chỉ đứng trên Lybia

một bậc.

Về lĩnh vực khoa học công nghệ, Việt Nam đƣợc xếp hạng thứ 89/125 quốc gia. Theo đó, Việt Nam xếp sau Ả-rập Xê-út (86),

Siri Lanka (87), Peru (88) và xếp trƣớc Zambia (90) và Guatemala (91).

Đáng nói là, các chỉ số như số lượng sinh viên học tập tại nước ngoài, số bài báo quốc tế, số xuất bản phẩm quốc tế, số

bằng sáng chế của Việt Nam theo bảng xếp hạng này đều ở mức thấp hơn so với trung bình chung của thế giới.

Về lĩnh vực môi trƣờng, Việt Nam cũng xếp gần áp chót với vị trí 123/125 quốc gia. Các chỉ số phát thải CO2, ô nhiễm chất

hữu cơ (BOD) cho đến phát thải khí nhà kính của Việt Nam đều thấp hơn rất nhiều so với mức trung bình chung.

Trong lĩnh vực y tế và sức khỏe, Việt Nam đƣợc đánh giá tốt trong việc hỗ trợ Tổ chức Y tế thế giới WHO, tuy nhiên, chỉ số

về viện trợ nhân đạo lại bị đánh giá thấp. Trong lĩnh vực này, Việt Nam xếp thứ 111/125.

Tờ Economist nhận xét rằng, bảng xếp hạng “Good Country Index” là một ý tƣởng hay song việc thực hiện gặp nhiều khó

khăn. Bảng xếp hạng tính đến tỉ lệ GDP của các quốc gia để tránh sự khác biệt giữa nƣớc giàu và nƣớc nghèo. Tuy nhiên,

điều này dẫn đến những sai lệch nhất định trong việc xếp hạng như việc Cộng hòa Síp được xếp hạng rất cao trong lĩnh vực

khoa học công nghệ hay Malta đƣợc đánh giá cao trong lĩnh vực văn hóa.

Theo VietNamNet

Trong bảng xếp hạng "Chỉ số quốc gia tử tế" vừa được công bố, Việt Nam xếp thứ 89/125 về cống hiến khoa học công nghệ với tỉ lệ công trình quốc tế thấp hơn rất nhiều so với mức trung bình.

Bức thư trở thành di sản để lại cho con trai trước lúc qua đời của một nhà kinh tế, chính khách nổi tiếng với

lời nhắn rằng: “Những lời khuyên để con ghi nhớ này, là kết quả bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng

cay trong cuộc đời, mà bản thân cha đã trải nghiệm. Nó sẽ giúp con tiết kiệm nhiều những nhầm lẫn hoang

phí trên bước đường trưởng thành của con sau này”. Ông là nhà kinh tế, chính khách nổi tiếng người Đài

Loan Tôn Vận Tuyền (1913 - 2006). Bức thư của ông viết:

"Con trai yêu dấu!

Đời người phúc họa vô thường! Không một ai biết trước mình sẽ sống được bao lâu. Có một số việc tưởng nên sớm nói ra

thì hay hơn.

Cha là cha của con, nếu cha không nói với con, có lẽ không ai nói rõ với con những điều này!

Những lời khuyên để con ghi nhớ này,

là kết quả bao kinh nghiệm xƣơng

máu, thất bại đắng cay trong cuộc

đời, mà bản thân cha đã trải nghiệm.

Nó sẽ giúp con tiết kiệm nhiều những

nhầm lẫn hoang phí trên bƣớc đƣờng

trƣởng thành của con sau này.

Dƣới đây là những điều con nên ghi

nhớ trong cuộc đời:

- Nếu có ngƣời đối xử không tốt với

con, đừng bận tâm cho mất thời giờ.

Trong cuộc đời này, không ai có

nghĩa vụ phải đối xử tốt với con,

ngoại trừ Cha và Mẹ của con. Nếu có

ngƣời đối xử tốt với con, ngoài việc

con phải biết ơn và trân quý, con

cũng nên thận trọng suy xét, vì ngƣời

đời làm việc gì thường có mục đích và

nguyên nhân. Con chớ vội vàng xem

đối phương là chân bằng hữu .

- Con có thể yêu cầu mình phải giữ

chữ TÍN, nhƣng không thể bắt ngƣời

khác phải giữ chữ TÍN với mình. Con

có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT

với ngƣời khác, nhƣng không thể kỳ

vọng ngƣời khác phải đối xử TỐT với

con. Con đối xử ngƣời ta thế nào,

không có nghĩa là nguời ta sẽ đối xử

lại mình nhƣ thế ấy, nếu con không

hiểu rõ đƣợc điểm này, sẽ tự chuốc

lấy buồn phiền cho mình mai sau.

- Trên đời không phải không có ngƣời

nào mà không thể thay thế đƣợc,

không có vật gì mà nhất định mình

phải sở hữu đƣợc. Con nên hiểu rõ ở

điểm này. Nếu mai sau rủi người bạn

đời không còn muốn cùng con chung

sống, hoặc giả con vừa mất đi những

gì trân quý nhất trong đời, thì con

nên hiểu rằng: Đây cũng không phải

là chuyện lớn lao gì cho lắm!

- Trên đời này chẳng hề có chuyện

yêu thƣơng bất diệt. Ái tình chỉ qua là

một cảm xúc nhất thời. Cảm giác này

tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh

mà thay đổi. Nếu ngƣời yêu rời xa

con, hãy nhẫn nại chờ đợi , để thời

gian từ từ gột rửa, để tâm tƣ mình

dần dần lắng đọng thì nỗi đau thƣơng

cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không

nên cứ ôm ấp hoài niệm mãi cái ảo

ảnh yêu thƣơng, cũng không nên quá

bi lụy vì tình.

- Đời ngƣời ngắn ngủi, nếu hôm nay

con đã lãng phí thời gian, mai đây

hiểu đƣợc thì thấy rằng quãng đời đó

đã vĩnh viễn mất rồi! Cho nên càng

biết trân quý sinh mạng của mình

càng sớm, thì con sẽ đƣợc tận hƣởng

cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông

mong đƣợc sống trƣờng thọ, chi bằng

con cứ tận hƣởng cuộc đời mình ngay

từ bây giờ.

- Cha không yêu cầu con phải phụng

dƣỡng cha trong nửa quãng đời còn

lại. Ngƣợc lại, Cha cũng không thể

bảo bọc nửa quãng đời sau này của

con, khi mà con đã trƣởng thành và

tự lập. Đây là lúc Cha đã làm tròn

trách nhiệm của mình. Sau này con

có đi xe buýt hay đi xe hơi riêng; ăn

súp vi cá hay ăn mì gói, tự con lo liệu

lấy.

- Gia đình thân nhân chỉ là duyên

phận một đời. Bất luận trong kiếp này

chúng ta sống chung với nhau đƣợc

bao lâu và nhƣ thế nào, nên trân quý

khoảng thời gian sum họp, gia đình

đoàn tụ. Kiếp sau, dù ta có thuơng

hay không, cũng không chắc sẽ còn

gặp lại nhau.

- Tuy có nhiều ngƣời thành công trên

đường đời mà học hành chẳng đến

đâu. Nhưng điều đó cũng không có

nghĩa là không cần học hành mà vẫn

thành công. Kiến thức đạt đƣợc do

việc học hành, là vũ khí trong tay của

mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp từ

hai bàn tay trắng, nhƣng không thể

thiếu sự hiểu biết. Nên nhớ kỹ điều

này!

- Hơn mƣời mấy, hai mƣơi mấy năm

nay, Cha tuần nào cũng mua vé số,

nhƣng đến nay, ngay đến giải 3 vẫn

chƣa từng trúng. Điều này chứng tỏ

rằng: Muốn phát đạt phải siêng năng

làm ăn, nỗ lực phấn đấu chứ không

phải chờ đợi điều may mắn đến với

con. Trên thế gian này không có buổi

ăn trưa nào miễn phí cả. Nếu may

mắn có đến với con, đấy là điều tốt,

còn nếu không thì cũng chẳng có vấn

đề gì, bởi tất cả phải dựa vào chính

bản thân con.

- Con hãy BIẾT ƢỚC MƠ, nhƣng để

trở thành hiện thực thì ƣớc mơ đừng

xa rời thực tế, đừng hão huyền và ảo

tƣởng. Con phải LUÔN CÓ NIỀM TIN.

Không chỉ là niềm tin vào chính bản

thân mình mà con cũng cần có niềm

tin vào mọi ngƣời, niềm tin vào cuộc

sống. Nếu không có niềm tin, con sẽ

chẳng thể làm đƣợc việc gì. Công

việc, cuộc sống đôi lúc sẽ có những

khó khăn, trở ngại đòi hỏi con phải

LUÔN NỖ LỰC. Để có đƣợc những

thành công thì không thể thiếu sự cố

gắng và say mê, con ạ. Hãy nhớ rằng

THÀNH CÔNG KHÔNG PHẢI LÀ

MỘT ĐÍCH ĐẾN MÀ LÀ MỘT QUÁ

TRÌNH. Vì thế, con hãy tiếp tục ƣớc

mơ, tiếp tục tin tƣởng và không

ngừng nỗ lực, con nhé."

Trích lƣợc tiểu sử Tôn Vận Tuyền

(10/11/1913 - 15/2 /2006), là một kỹ

sƣ, quê ở Bồng Lai, Sơn Tây (Trung

Quốc).

Ông là một nhà kinh tế, một chính trị

gia Đài Loan.

Ông có công xây dựng mƣời dự án

siêu cấu trúc (nhƣ Sân bay quốc tế

Tƣởng Giới Thạch, Nhà máy Điện hạt

nhân số 1, đƣờng cao tốc quốc gia

Tôn Dật Tiên, Viện nghiên cứu Công

nghiệp Quốc gia...

Ông đƣợc coi là một trong những

ngƣời tạo ra sự bứt phá về công nghệ

và kinh tế ở Đài Loan.

Ngày 24/2/1984 ông bị đột quị, sau

khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe

lăn. Ông mất vào tháng 2/2006 tại

Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi.

Fire Phone, smartphone đầu tiên của Amazon, hội tụ nhiều điểm “lạ” song chưa bật lên so với iOS hay Android.

Trong sự kiện giới thiệu Fire Phone rạng s|ng ng{y 19/6, Tổng Gi|m đốc

Amazon Jeff Bezos nhắc đến nhiều tính năng “độc” như Dynamic Perspec-

tive, sử dụng c|c m|y ảnh trước v{ cảm biến hồng ngoại để theo dõi

chuyển động của đầu người dùng hay Firefly, nhận diện v{ x|c định gần

như mọi thứ quanh họ. Tuy nhiên, ngo{i những điều n{y, phần còn lại của

“điện thoại lửa” Fire Phone chỉ dừng ở mức trung bình.

Màn hình

Trong suốt buổi giới thiệu, Jeff Bezos gọi m{n hình 4.7 inch của Fire Phone

l{ “HD”, song không phải 1080p m{ l{ 720p. Với kích thước n{y, mật độ

điểm ảnh l{ 315 pixel/inch, ngang với Moto X v{ thua kém rất nhiều so với

c|c điện thoại Android sừng sỏ như Samsung Galaxy S5, HTC One M8.

Thiết kế

Ngo{i bố cục m|y ảnh trước kh| lạ lùng, Fire Phone có thiết kế dạng phiến quen thuộc: mặt gương phía trước, vỏ cao su phía sau,

như lai giữa iPhone 5, Nexus 4. Amazon có quyết định khó hiểu khi chỉ sử dụng Bluetooth 3.0 m{ không phải 4.0 LE. Điểm cộng cho

thiết bị n{y l{ hai loa stereo v{ }m thanh Dolby Digital Plus, dường như hay hơn hẳn trên iPhone.

M|y ảnh

Người đứng đầu Amazon tỏ ra hạnh phúc trước những gì công ty l{m được với m|y ảnh trên Fire Phone. Thiết bị dùng m|y ảnh cảm

biến 13MP, ống kính f/2.0, tích hợp bộ ổn định hình ảnh quang học. Trên s}n khấu, Bezos trình diễn ảnh chụp từ “điện thoại lửa”

bên cạnh iPhone 5s v{ Galaxy S5. Nhờ v{o bộ ổn định hình ảnh m{ hai đối thủ còn thiếu, Fire Phone cho chi tiết sắc nét hơn khi chụp

trong đêm tối. Tất nhiên, khía cạnh n{y còn cần thời gian thử nghiệm thực tế trả lời.

Fire Phone không có một số chiêu trò như chụp ảnh trước, lấy nét sau hay tự động lấy nét laser như điện thoại Android song ch í ít,

nó tự động sao lưu hình ảnh người dùng trong đ|m m}y miễn phí. Đ}y l{ điều Apple sẽ l{m với iOS 8 trong năm nay.

Bộ xử lý

Fire Phone trang bị chip Snapdragon 800 lõi tứ xung

nhịp 2.2GHz. Về mặt giấy tờ, nó không đọ được với chip

Snapdragon 801 m{ Samsung, HTC, LG, Sony đ~ đưa v{o

thiết bị của mình. Điện thoại của Amazon còn th|ng nữa

mới lên kệ song lại đi sau đối thủ về “nội thất”. Liệu

người dùng có vì thế m{ ghẻ lạnh Fire Phone? Nếu nền

tảng Fire OS hoạt động mượt m{ v{ chơi game vô tư, nó

không còn l{ vấn đề lớn nữa.

Ứng dụng

Sử dụng phiên bản Android tùy chỉnh tối đa, không truy

cập được v{o Google Play song Amazon đưa được c|c

ứng dụng “phải có” v{o kho riêng của mình. Dù vậy, sự

phong phú của nó không thể bì kịp với App Store,

Google Play. Đặc biệt, c|c ứng dụng “đinh” trên Android

có lẽ còn l}u mới có mặt trên Fire OS.

Điểm cộng l{ người dùng có một năm sử dụng dịch vụ Amazon Prime miễn phí, xem được hơn 40.000 phim, chương trình truyền

hình, hơn 1 triệu b{i h|t. Đổi lại, họ phải nói “không” với c|c dịch vụ của Google: Gmail, Docs, Maps.

Tính năng tiểu thuyết

Đ|nh gi| kh|ch quan, nhiều tính năng của Fire Phone chưa từng có mặt ở đ}u đó trên thị trường. Firely l{ công cụ cho phép bạn

kh|m ph| gần như mọi thứ xung quanh, lên đến 100 triệu thứ. Dựa theo những gì trình diễn trên s}n khấu, nó ph|n đo|n kh| chính

x|c, nhanh chóng. Amazon muốn bạn mua c{ng nhiều mặt h{ng c{ng tốt nhờ v{o Fire Phone.

Trong khi đó, Dynamic Perspective lại đại diện cho một c|ch dùng điện thoại mới. Amazon đ~ d{nh nhiều năm trời nghiên cứu hệ

thống cảm biến tinh vi v{ Bezos tự tin người dùng sẽ yêu thích c|c chuyển động nghiêng, xoay để điều hướng điện thoại.

Đó l{ những thứ chưa từng được chứng kiến song có đủ sức để thuyết phục người mua chọn Fire Phone thay vì iOS, Android, Win-

dows Phone hay BlackBerry? C}u trả lời sẽ có khi thiết bị n{y lên kệ v{o th|ng tới với gi| 199 USD kèm hợp đồng.

Theo The Verge

10 UNITECH WEEKLY - SỐ 38 - 28/04/2012

CHỊU TRÁCH NHIỆM XUẤT BẢN Tạ Thị Trâm Anh Tổng biên tập Nguyễn Thị Trâm Anh Phó tổng biên tập Lê Khánh Ly Đồ họa Cùng Biên tập viên BBT Unitech Weekly

United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746

Web:www.unitech.vn

United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park, 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746

Web:www.unitech.vn

Một nghệ sĩ đi diễn lưu động trở về, nói với bạn.

- Thật l{ một chương trình th{nh công. Khi tôi

diễn tại quảng trường, tiếng vỗ tay của kh|n giả

vang dội ngay cả khi m{n trình diễn chưa kết

thúc.

- Anh may mắn đấy, nhưng tuần sau thì chắc

không được như thế đ}u.

- Vì sao?

- Đ{i khí tượng b|o trời sẽ trở lạnh v{ khô hơn.

Lúc đó sẽ không nhiều muỗi để người ta đập như

vỗ tay m{ anh tưởng đ}u.

Khán giả vỗ tay không

Một ý kiến

Đêm công diễn đầu tiên, t|c giả vở kịch gửi giấy

mời đặc biệt đến một nh{ phê bình s}n khấu

danh tiếng. Lúc m{n hạ, thấy nh{ phê bình ngủ

tít mít, kịch gia giận dỗi:

- Tôi thì tha thiết mong chờ nhận xét của ông,

vậy m{ ông lại đến đ}y chỉ để ngủ!

- Vị kh|ch mời bình thản đ|p: Ngủ cũng l{ một ý kiến đấy!

Trong một vụ đắm t{u, 10 người đ{n ông v{

một cô g|i b|m v{o sợi d}y ròng xuống từ một

chiếc m|y bay trực thăng cứu hộ. Tổ l|i thông

b|o, một người phải buông tay, nếu không sợi

d}y sẽ đứt v{ tất cả sẽ chết. Ai sẽ l{ vật tế thần

đ}y?

- Cuối cùng, cô g|i kể cho c|nh đ{n ông nghe

một c}u chuyện thật cảm động về sự hy sinh.

Cô kết luận rằng mình sẵn s{ng hiến d}ng cuộc

sống để cứu họ, rồi hô to: Hy sinh cao đẹp l{ bất

tử!

- Cô g|i chưa dứt lời, cả đ|m đ{n ông đều... vỗ tay!

Bài diễn văn hay chết người

Mỗi lần đi săn, Tom đều mang về rất nhiều “chiến lợi phẩm”. Mike ngưỡng mộ lắm, muốn học hỏi kinh nghiệm.

Tom: Tôi thường đi tìm c|c hang động, rồi đứng ngo{i hét lớn. Động vật bên trong sẽ sợ h~i, chạy ra ngo{i. Lúc n{y chỉ cần ngắm bắn cho chuẩn l{ được.

3 ng{y sau, Tom nghe nói Mike bị thương phải nằm viện, liền đến thăm v{ hỏi lý do. Mike: Em l{m đúng như b|c chỉ dẫn. Em đi tìm một hang động, hét v{o đó, rồi đứng ngo{i cửa hang, nắm chắc tay súng. Nhưng không ngờ “con vật” chạy ra lại l{ một đo{n t{u hỏa.

Một lần đi săn

UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY

Cảm ơn các bạn đã đọc báo. Cảm ơn các bạn đã đọc báo.

Mọi ý kiến đóng góp xin vui Mọi ý kiến đóng góp xin vui

lòng gửi về hòm mail lòng gửi về hòm mail

[email protected]@unitech.vn