vc035: nam cực tinh - phong duy

12

Upload: sach-ca-ngua

Post on 04-Apr-2016

219 views

Category:

Documents


0 download

DESCRIPTION

Câu chuyện mở ra từ hai con người trẻ trung đẹp đẽ với cuộc sống phú gia công tử, trông qua khoáng đạt phong lưu, thực chất đầy những đêm dạ hành thiếu ngủ. Từ đó dẫn sang hai người khác, bên cương bên nhu, trông qua đều ít nhiều lụy tình, thực chất lại cứng rắn chẳng ai bì kịp. Tiếp theo lan đến hai người nữa, với tình chiến hữu được làm sâu sắc và chua xót thêm vì nỗi tử biệt sinh ly. Cuối cùng mở rộng khắp, ra những chân dung thiếu niên với thanh xuân không trọn vẹn, giữa một dải non sông gấm vóc đang bị xâu xé bươi vầy. Mỗi người họ, đều đứng trước trách nhiệm kép, với bản thân và với cả tha nhân. Mỗi người họ, đều là quá khách của cuộc đời này, đã đi qua là chẳng ai còn nhớ chân dung diện mục, chẳng ai thấm thía họ từng dằn vặt thương tâm, từng hi sinh cả cuộc sống riêng và hạnh phúc cá nhân. Có nhớ chăng, chỉ là kết quả những việc họ làm, là những mầm xanh cho mảnh đất cằn cỗi vì chiến loạn và áp bức, những mầm xanh họ phải chắt chiu bằng máu thịt và tình cảm của chính mình.

TRANSCRIPT

Page 1: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy
Page 2: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

MỤC LỤC

ằ ỗ l

161 ý tĩ

9 J

1101

©NGOẠI TRUYỆN ĐINH TỬ

36

92

136

175

210

247

293

341

369

413

5

476

Page 3: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

Trọng đông tháng Chạp, rét mướt như thế mà mới sáng ra đã có kẻ thọc đôi tay lạnh băng vào lớp chăn

ấm áp, túm lấy cánh tay nóng sực rồi lôi tuột cả cơ thể đang

được ủ ấm của người ta ra ngoài không khí giá buốt, thì hỏi

ai mà không tức giận được đây.

Bởi thế Tô Hoàng vô cùng, hết sức, cực kỳ tức giận,

tức đến nỗi mắt vẫn nhắm tịt mà miệng đã rủa xả, “Là kẻ

đáng ghét nào...”

Đáng tiếc là chưa rủa xong thì đã bị cốc mạnh lên

đầu, liền đó là một thanh âm sang sảng như chuông đồng,

“Xú tiếu tử, bò ngay dậy cho ta.”

Tô Hoàng ở nhà này chẳng qua chỉ là một kẻ phá gia

chi tử ăn không ngồi rồi, nhưng tốt xấu gì vẫn là Ngũ thiếu

gia, người dám nói với y bằng cái giọng ấy chỉ có thể là lão

gia tử.

“Cha...” Tô Hoàng cố nặn lấy một thứ gần như nụ

cười, dụi mắt nhìn ra cửa sổ, rồi ai oán kêu lên, “Cha! Trời

còn chưa sáng mà.”

Page 4: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

Lập tức lại bị cốc thêm cái nữa, “Cái gì mà còn chưa sáng? Bây giờ đã là canh năm rồi, dậy mau!”

Tô Hoàng lập cập ngồi dậy, run rẩy duỗi ống tay áo, khoác thêm áo choàng lên người, thầm than mình số khổ, canh tư mới đi ngủ, canh năm đã phải dậy, đây đâu phải là cuộc sống của con người?

“Mặc cái gì đấy?” Cha Tô Hoàng tiếp tục gầm bên tai.

Cúi đầu xuống nhìn, Tô Hoàng đáp, “Là áo ạ.”

“Ai cho ngươi mặc những thứ hoa hòe hoa sói thế kia? Mau cởi ra, mặc chiếc áo mẹ ngươi mới may cho ấy.”

“Nhưng chiếc áo bông mẹ làm nhìn quê mùa chết đi được.”

“Nói bậy bạ gì thế? Đồ thối tha, đừng quên hôm nay là ngày gì. Cả nhà này, kẻ làm ta lo ngại nhất chính là ngươi đó, không cho phép ngươi mặc những thứ lòe loẹt như con bướm hoa làm mất mặt ta.” Lão gia Tô Bái hùng hổ dạy con trai.

“Con biết rồi, biết rồi.” Tô Hoàng lầm bầm rồi lấy chiếc áo bông mẹ may từ trong đáy hòm ra với vẻ mặt khổ sở.

“Nếu ngươi mà biết thật thì đã chẳng đến canh năm rồi mà vẫn ngủ như lợn. Ta thấy ngươi từ lâu đã quên hôm nay là ngày quan trọng gì rồi.”

“Con không quên, không quên. Suốt ba tháng nay, ngày nào mà cha chẳng nhắc đi nhắc lại ba lần chuyện đó, con có muốn quên cũng chẳng được. Là chuyện Mục thúc

Page 5: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

7

thúc đưa cả nhà vào kinh nhậm chức, dự kiến hôm nay sẽ tới nơi chứ gì? Cha có cần phải căng thẳng đến thế không?”

Tô Bái vừa giúp con tròng áo bông chẽn vào người, vừa mắng, “Ba tuổi ranh, chẳng biết cái gì! Ta và Mục thúc thúc của ngươi đã xa cách mười mấy năm rồi, nhớ thuở nào sinh tử chi giao, hai bên từng cứu mạng nhau không biết bao lần trên sa trường. Có lần ta bị hãm trong trận địch, lại chính Mục thúc thúc của ngươi...”

“Đơn thương độc mã xông vào địch doanh, tảm máu quyết chiến, xả thân quên mình, bảy lượt vào ra để cứu cha.”

“Ngươi biết chuyện đó à?”

“Ngày nào cha cũng kể, liệu con không biết có được không? Song nói đi cũng phải nói lại, chỉ cứu một mình cha mà thúc thúc vào ra đến bảy lượt đế làm gì? Chơi à?”

“Biết làm sao được. Mục thúc thúc của ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là mù đường...”

Tô Hoàng thở dài, buộc thát lưng xong, vươn vai, soi người trước chiếc gương đồng, “Cha, chác con nên thay chiếc áo khác thôi. Chiếc áo này mẹ may xấu quá.”

“Quân bất hiếu, con không nên chê mẹ xấu, hiểu chưa?”

“Con đâu có chê mẹ xấu, mẹ không hề xấu chút nào, nhưng chiếc áo này...”

Tô Bái đập một cái vào gáy con, “Nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không cho phép ngươi mặc đồ nhố nhăng của

Page 6: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

những kẻ phá gia chi tử. Ta và Mục thúc thúc của ngươi đều đổ mồ hôi sôi nước mắt gặt hái công danh trên sa trường, nếu Mục thúc thúc mà biết ta sinh ra một đứa chỉ biết ăn chơi lêu lổng như ngươi thì thể diện ta để đâu. Mau đi rửa mặt rồi ra đại sảnh.”

“Vâng. Tiểu Thúy!”

“Gọi Tiểu Thúy làm gì?”

“Bảo nó mang nước rửa mặt đến.”

“Trong chậu không phải có sao?”

“Cha, đó là nước lạnh, trời lạnh như thế này ai mà rửa được, bảo Tiểu Thúy mang cho một ít nước nóng.”

“Nam tử đại trượng phu, bị chặt đầu còn không sợ, sợ gì nước lạnh? Nhớ hồi trước bọn ta hành quân đánh trận trong tuyết...”

Tô Hoàng vội vàng tìm cách xin tha, “Cha, thì con rửa nước lạnh là được chứ gì?”

Run rẩy rửa xong mặt, theo cha vào đại sảnh, Tô Hoàng thấy Đại ca Đại tẩu, Nhị ca Nhị tẩu, Tam ca Tứ ca đều đã ở đó, đang hầu chuyện mẫu thân, đủ thấy cha vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thứ tự tuổi tác, tới đánh thức y sau cùng.

Nhìn Tô Ngũ thiếu gia ngày thường luôn trau chuốt phục sức mà nay đi vào với bộ dạng kia, trừ Tô phu nhân, tất cả những người có mặt trong phòng đều cố bặm môi nín cười. Đại tẩu tốt bụng gắng lắp bắp khen ngợi một câu, “Tinh thần của Ngũ đệ... xem ra rất tốt.”

Page 7: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

9

Qua nét mặt gia nhân gặp phải trên đường, Tô Hoàng biết là hình ảnh phong lưu của mình đã sụp đổ hoàn toàn, nhưng chỉ còn biết nhún vai bất lực. Nói thật lòng, trang phục trên người bốn vị ca ca cũng là kiệt tác của mẫu thân, nhưng vì bọn họ đều thừa hưởng dáng vóc cao lớn như phụ thân, nên những bộ quần áo ấy, dù kiểu dáng có hơi thô lậu, cũng không ảnh hưởng gì lắm tới phong thái, duy Tô Hoàng giống mẹ với vóc người nhỏ nhắn điển hình, nên khi khoác chiếc áo bông này trông y như suy dinh dưỡng, chẳng có chút phong độ nào.

“Ngồi xuống cả đi, cha có mấy lời nói với các con.” Tô lão gia đứng trước ghế chính, giơ tay ra hiệu.

Năm huynh đệ lập tức theo thứ tự ngồi xuống.

“Hôm nay, là một ngày đại hỉ của gia đình ta, bằng hữu tốt nhất của cha, Mục thúc thúc của các con sắp đưa cả nhà lên kinh thành.”

Năm huynh đệ lập tức lộ vẻ hỉ hả phụ họa.

“Cha và Mục thúc thúc của các con là chỗ tình nghĩa sống chết có nhau, nhớ thuở nào sinh tử chi giao... Tiểu Ngũ. Con có thái độ gì thế? Ngồi nghe cho nghiêm túc.”

Tô Hoàng nãy giờ vẫn trong cơn buồn ngủ vội vã cúi đầu, thế nhưng lời của cha thì cứ đế cho nó xuyên từ lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia.

Sau khi nhắc lại chuyện cũ lần thứ vô cùng, Tô Bái tổng kết, “Lũ tiểu bối các con, tuy chưa gặp con của Mục thúc thúc, nhưng cha tin nhất định các con sẽ hợp nhau.

Page 8: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

Nghe nói, nhi tử Mục Tiếu Địch nhà ấy rất giỏi giang, các con hãy chủ động kết bạn với Tiếu Địch, nhất là Tiểu Ngũ, từ nay về sau bớt qua lại với lũ bạn chỉ biết chơi bời rượu chè, chịu khó học hỏi Mục gia ca ca, nghe rõ chưa?”

“Rõ,” Tô Hoàng uể oải đáp.

Tô phu nhân tao nhã đứng dậy, dịu dàng nói, “Lão gia, sắp đến giờ chầu sáng rồi, việc ở nhà đã có thiếp lo liệu, mau vào triều đi.”

Nhắc đến chuyện vào triều, Tô Bái sa sầm mặt, giận dữ nói, “Vào triều cái gì? Chảng qua cũng chỉ điểm mặt một cái rồi lại giải tán thôi. Tên gian tặc họ Ngư ấy đã nắm hết quyền hành trong triều, làm gì còn sự tồn tại của thánh thượng và triều đình nữa?”

“Lão gia nói nhỏ thôi, tai mắt tay chân của Ngư thiên tuế ở khắp mọi nơi, dạo trước Trương đại nhân cũng chỉ vì than thở mấy câu ở nhà mà tự dưng thành ma dưới lưỡi đao đấy.”

Tô Bái còn định nói thêm nữa, nhưng nghĩ hôm nay bạn thân đến nên gắng nén lại, thay áo mũ rồi vào triều.

Tô phu nhân lập tức sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ để chuẩn bị đón khách, bốn nhi tử hai tức phụ đều được giao việc cả. Thấy mẫu thân không nhắc nhỏm gì đến mình, Tô Hoàng định chuồn về phòng làm một giấc ngủ bù, nhưng mới nhấc chân đã bị gọi giật lại.

“Hoàng nhi! Nghe nói Tiếu Địch học khắp năm xe, rất mê đọc sách, nên cha con đã cho mua mấy trăm cuốn về.

Page 9: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

11

Gia nhân không thạo chữ nghĩa lắm, con hãy tới thư phòng phân loại giúp rồi bày lên giá đi.”

Tô Ngũ thiếu gia từ từ quay người lại, nói với vẻ uể oải, “Mẹ, nếu Mục Tiếu Địch quả thật đã học đến năm xe sách, thì liệu người ta có chịu đọc những cuốn mà cha mua không?”

Tô phu nhân nén cười, “Không được nói cha con như vậy, đi mau đi.”

Tô Hoàng nhún vai, miễn cưỡng đi tới thư phòng, đẩy cửa nhìn núi sách trong đó, việc trước tiên là thở dài.

Mấy trăm cuốn sách, hao phí mất của Tô Hoàng những hai canh giờ mới sắp xong. Không phải là vì y vụng về hay chậm chạp, mà là vì cha y... Chậc... đã không biết nhiều chữ thì đừng đi mua sách lung tung chứ, trong đống này có lẫn cả Xuân Hương dã sử, Tường Long thập bát thức, Thái hoa ký, Long Dương hoan... Đâu phải những cuốn mà một trưởng bối nên mua cho tiếu điệt xem? Thế mà còn ngại mất mặt vì những bộ áo đẹp của y! Hừ, dù y ăn mặc lòe loẹt như con công cũng không mất mặt bằng việc cha làm, báo hại y phải đọc cẩn thận từng tên sách, hễ nghi ngờ là phải giở ra để kiểm tra nội dung, thanh lọc nửa ngày mới bày xong lên giá, những cuốn sách cấm kỵ kia mang hết về phòng cất đi, để sau này rỗi rãi đem ra đọc cũng tốt.

Vất vả lắm mới hoàn thành việc mẹ giao, Tô Hoàng đang định về phòng nghỉ ngơi thì phụ thân đại nhân đã tan

Page 10: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

12

triều về tới. Nhìn điệu bộ hào hứng của cha, Tô Hoàng biết, hôm nay đừng mơ đến chuyện ngủ bù.

Tất bật suốt một ngày, đến lúc hoàng hôn, cuối cùng nhà họ Mục cũng đặt chân vào Tô phủ.

Người ta chưa đến thì cha thao thao nói mãi không thôi, người ta xuất hiện thì cha chỉ biết ôm chặt lấy, cả hai trân trân nhìn nếp nhăn và tóc bạc cùa nhau mà không thốt được lời nào. Tô phu nhân và Mục phu nhân cũng tay cầm tay, nước mắt rưng rưng, cảm khái vô chừng, rồi bắt đầu sụt sịt. Con cái hai nhà đứng bên, muốn khuyên giải mà chẳng biết khuyên gì mới được, đành im lặng vậy.

Màn hội ngộ đầy cảm động của hai người bạn cũ cứ lặng lẽ diễn ra như vậy một lúc lâu, lâu đến mức Tô Hoàng cảm thấy mình sắp đông cứng đến nơi, bấy giờ Tô lão gia mới sực nhớ là phải mời khách vào nhà.

Vào đến đại sảnh ấm áp, các vị khách phương xa lần lượt bỏ mũ lông và nón trùm đi tuyết, hơ ấm chân tay. Theo sau Mục phu nhân là một thiếu nữ xinh đẹp khỏe khoán, chừng mười tám mười chín tuổi, có lẽ là tiểu thư của Mục gia, nàng chỉ hơi ngửa chiếc cằm trắng như ngọc lên, vuốt làn tóc mái mềm mượt ra sau, thế mà cả phòng bỗng như bừng sáng. Tô Hoàng lén đưa mắt nhìn, Tam ca Tứ ca nhà mình đều đỏ mặt.

Các trưởng bối ngồi ở hàng ghế đâu, Tô Bái vội bảo các con trai lên chào. Bên bốn ca ca cao lớn, Tô Hoàng hầu như lọt thỏm, chẳng ai chú ý đến.

Page 11: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

“Con cái đều đã phương trưởng thế này, huynh đệ chúng ta già thật rồi.” Mục Đông Phong là một lão nhân phong độ, tinh thần quắc thước, khí chất cũng nho nhã hơn Tô Bái. Ông nắm tay người bạn cũ, rồi quay lại bảo con gái Nhược Tư đến chào.

Mục Nhược Tư bước ra, duyên dáng bái chào, hình dung cử chỉ đều quý phái đoan trang, khiến cho Tô phu nhân, người hằng ao ước có một cô con gái, yêu thích đến nỗi cứ nắm chặt lấy tay mà ngắm nghía mãi.

“Sao không thấy Tiếu Địch đâu?” Tô Bái hỏi.

“Lúc tới ngoài thành nhìn thấy mấy xác người chết đói, thương nỗi thân tàn vùi gió tuyết, nên đệ sai Tiếu Địch ở lại chôn cất chu toàn, rồi sẽ đến sau.” Mục Đông Phong thở dài, lắc đầu nói, “Thời buổi này đúng là khiến người ta ngao ngán, những tưởng tình hình ở kinh thành khá hơn, ai ngờ cũng thê thảm như vậy.”

Tô Bái nói với giọng phẫn nộ, “Kinh thành thì sao? Chưa cần nói tới mấy huyện ngoại ô, ngay trong thành cũng thường gặp cảnh người dân chết đói. Ngư lão tặc chỉ lo tranh giành quyền lực, vơ vét của cải, bất chấp bách tính sống chết, xã tắc an nguy. Rợ Hồ rõ ràng đã chiếm đứt một nửa sơn hà này, thế mà những lão tướng như chúng ta lại đành thõng tay ngồi không ở đây. Dạo trước Triệu đại nhân dâng tấu chủ chiến, liền bị Ngư lão tặc hạ ngục luôn.”

Mục Đông Phong sửng sốt, “Sao? Bị tống giam vào

Page 12: VC035: Nam Cực Tinh - Phong Duy

14

thời tiết này đâu phải chuyện chơi. Triệu đại nhân là văn nhân, làm sao cầm cự nổi?”

Tô Bái định nói tiếp thì gia đinh vào bấm báo Mục công tử đã đến, nên tạm dừng. Tô Hoàng cảm thấy rất vô vị, ngáp liền mấy cái, rồi dụi dụi đôi mắt cay sè.

Cởi bỏ tấm choàng có mũ ở ngoài cửa, Mục Tiếu Địch bước nhanh vào trong hành lễ, nói bằng giọng rành rọt, “Tiểu điệt tham kiến Tô bá bá, Tô bá mẫu.”

Tô Bái vội chìa tay đỡ dậy, thấy thiếu niên này khí chất thu liễm, tướng mạo khôi ngô, mát lấp lánh sáng, thân hình cao mảnh dẻo dai, bất giác cất lời khen, “Lão đệ thật có phúc, cả bốn đứa nhà ta gộp lại cũng không bằng một mình hài tử này.”

Tô Hoàng phẫn nộ trừng mát nhìn cha. Cả bốn gộp lại? Ý cha là sao? Không lẽ mình là con nhà hàng xóm, nên không cần tính vào?

“Địch nhi, đã chôn cất xong những xác chết trên đường rồi chứ?” Mục Đông Phong hỏi.

“Phụ thân yên tâm, con đã chu toàn cả rồi.”

Mục Đông Phong gật đầu, ra hiệu cho con mình ngồi xuống, huynh đệ Tô gia vội nhường chỗ, Mục Tiếu Địch khiêm tốn nhường lại, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Tô Hoàng.

“Địch nhi trông uy vũ như vậy, phải chăng cũng tiếp bước đệ trở thành võ quan?” Tô Bái hỏi.