bài dự thi dấu ấn tuổi 20
TRANSCRIPT
GIẢNG ĐƯỜNG ĐẠI HỌC VÀ CÂU LẠC BỘ SINH VIÊN KHUYẾT TẬT
Khi tôi cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng. Trước khi nhắm
mắt xuôi tay bà cũng kịp biết rằng đứa con mà bà vừa sinh ra vẫn là gái.
Thời thơ ấu
Tôi lớn lên trong tình yêu thương của cha và năm chị gái. Ngày đó, bố tôi còn đang là cán
bộ của Phòng giáo dục huyện nên phải đi công tác liên miên. Thương đứa em côi cút và cũng để
tiện cho việc chăm sóc tôi được tốt hơn, chị gái thứ hai đã đón tôi về nuôi dưỡng cùng với hai
con của chị. Chị tôi là giáo viên, còn anh rể là công nhân mỏ than Mạo Khê. Cuộc sống chỉ trông
vào đồng lương nên cũng có phần chật vật. Để bớt đi phần nào khó khăn về kinh tế, anh, chị phải
chăn nuôi và trồng rau trên mảnh vườn nhỏ. C`uộc sống khó khăn nhưng cả nhà luôn vui vẻ, đầm
ấm và rất lạc quan.
Bước ngoặt cuộc đời
Thời thơ ấu của tôi cứ dần trôi qua một cách êm đềm cho đến ngày tôi bắt đầu bước sang
tuổi thiếu nữ. Mọi cái dường như đã được định sẵn cho số phận của mỗi con người. Khi tôi bắt
đầu biết mơ ước về một tương lai tươi sáng cho cuộc đời của mình, thì cũng là lúc tôi bị một cú
sốc trời giáng dập tắt hết mọi ước mơ. Một tai nạn giao thông khủng khiếp, vào năm cuối cùng
của thời học sinh, đã cướp đi của tôi đôi chân và tất cả những dự định cho tương lai. Chỉ trong
phút chốc, cô nữ sinh 17 tươi tắn đã bị biến thành một bà già trong nỗi đau khổ tột cùng. Tôi thu
mình vào trong nỗi buồn, sự mặc cảm và sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Phải mất một thời
gian dài tôi mới làm quen được với cuộc sống của một người khuyết tật. Tôi bắt đầu bước ra
ngoài và quyết định đi học một cái nghề nào đó phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của mình. Tôi
chọn nghề may để có thể tự nuôi sống bản thân mình.
Sau khi học nghề xong, tôi thuê một cái quán nhỏ ngay trước cổng chợ quê tôi để mở
tiệm may. Tiệm may của tôi tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng đông khách. Khách hàng đến với tôi
trước hết là do sự tò mò nhưng sau đó thì một phần do sự yêu mến cô chủ nhỏ và phần nữa là do
sự khéo léo và cẩn thận của tôi. Công việc trôi chảy và thu nhập cũng khá tốt nhưng tôi vẫn
không thể nguôi ngoai niềm mơ ước được bước chân vào giảng đường đại học. Thấy các bạn
cùng trang lứa, đang là sinh viên tại các trường đại học, mỗi lần về nhà lại ríu rít kể cho nhau
nghe bao nhiêu là chuyện của giới sinh viên, trong lòng tôi lại trỗi dậy ước mơ cháy bỏng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định khăn gói lên thủ đô để ôn thi vào đại học. Tôi
chọn trường Đại Học Ngoại Ngữ ĐHQG HN để thi vào với mong muốn sau khi học xong, tôi sẽ
về quê mở lớp dạy Tiếng Anh cho các em học sinh. Ban đầu gia đình tôi rất lo lắng vì sợ rằng
cuộc sống tự lập đối với một đứa con khuyết tật như tôi sẽ gặp muôn vàn khó khăn và tôi sẽ
không vượt qua được. Nhưng thấy tôi quyết tâm một hai đòi đi nên gia đình cũng đành đồng ý.
Giảng đường đại học
Những ngày đầu làm quen với cuộc sống tự lập mà không có người thân bên cạnh giúp
đỡ đối với tôi quả là một thử thách lớn. Lạc lõng giữa một rừng sinh viên không giống mình
khiến cho tôi càng mặc cảm và khép mình hơn. Tôi lầm lũi, cúi mặt mỗi khi bắt gặp ánh mắt tò
mò của các bạn sinh viên khác nhìn mình soi mói. Trong môi trường khác biệt với mình như thế,
đôi lúc tôi cũng thấy nhụt chí. Nhưng chỉ cần chợt nghĩ đến thất bại thôi là tôi lại cảm thấy mình
thật hèn nhát. Và thế là tôi lại cố gắng. Sau hơn ba tháng miệt mài ôn luyện, cuối cùng tôi cũng
thi đỗ vào trường ĐHNN – ĐHQG HN, khoa Tiếng Anh. Niềm vui đến cũng đồng nghĩa với
những năm tháng khó khăn mà tôi sắp phải đối mặt.
Năm đầu tiên, tôi đem theo máy may lên trường và thuê nhà trọ ở gần giảng đường để
vừa tiện cho việc đi học lại vừa có thể nhận may quần áo cho các bạn sinh viên khác, kiếm thêm
thu nhập, trang trải cho việc học hành. Vừa học vừa tranh thủ làm thêm khiến cho tôi nhiều khi
tưởng chừng như kiệt sức. Nhưng bù lại tôi đã tìm được niềm vui trong cuộc sống sinh viên và
nhận ra rằng các bạn sinh viên bình thường khác cũng có cái nhìn thân thiện hơn với mình.
Cuộc sống của tôi có lẽ cứ trôi đi với những gì đã định sẵn nếu như một ngày kia tôi
không gặp một bạn khuyết tật cùng trường tôi. Hôm đó là buổi chiều cuối năm, tôi đi học về và
bắt gặp một bạn nữ đang bước những bước chân khập khiễng. Với cái nhìn của một người
khuyết tật, tôi nhận ra ngay bạn cũng là người giống tôi. Tôi đến gần và định chào bạn nhưng
vừa nhìn thấy tôi, bạn đã vội vã cúi mặt và bước tránh xa tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng chợt hiểu
ra, sự mặc cảm đã khiến bạn không dám tiếp xúc với bất cứ ai, kể cả những người bạn đồng cảnh
ngộ. Về phòng trọ, suốt đêm ấy tôi cứ trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt được. Hình ảnh
người bạn khuyết tật kia cứ ám ảnh tôi mãi. Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi: Tại sao tất cả
các bạn sinh viên khuyết tật lại không tìm đến với nhau để giao lưu, chia sẻ với nhau? Để cùng
nhau cởi bỏ mặc cảm, cái rào cản mà tự mình đang tạo ra?... Ý nghĩ đó cứ nung nấu mãi trong
đầu tôi trong suốt những ngày về quê ăn tết với gia đình. Những câu hỏi “Làm thế nào để có thể
tập hợp được các bạn lại với nhau?”, “Làm thế nào để có thể tiếp cận được với các bạn? thuyết
phục các bạn tham gia vào kế hoạch này?....”… cứ luôn hiện diện trong tâm trí tôi ngay cả khi đi
ngủ.
Và Câu lạc bộ Sinh viên Khuyết tật Hà Nôi (CLBSVKTHN).
Sau nhiều ngày suy nghĩ, lên kế hoạch, cuối cùng tôi cũng đã phác họa ra một sân chơi
dành cho các bạn sinh viên khuyết tật. Hết tết, lên trường, tôi bắt đầu kế hoạch tìm kiếm các bạn
khuyết tật. Sau nửa tháng, tôi tìm được 7 bạn sinh viên khuyết tật đang theo học các khóa cùng
trường với mình. Chúng tôi họp bàn với nhau trước để tìm ra một cái tên cho nhóm của mình và
thảo ra một cái mẫu thư mời để gửi cho các bạn sinh viên khuyết tật khác trên địa bàn Hà Nội. Vì
mục đích của nhóm đề ra là tạo sân chơi cho tất cả các bạn khuyết tật là học sinh, sinh viên và
cựu sinh viên đang sinh sống, làm việc và theo học tại các trường trên địa bàn Hà Nội, nên chúng
tôi quyết định lấy tên nhóm là: Câu lạc bộ Sinh viên Khuyết tật Hà Nội.
Chúng tôi in ra khá nhiều thư mời, trong đó đề sẵn địa điểm, ngày giờ gặp mặt cho lần
tiếp theo và thủ sẵn trong cặp mỗi người vài chục tờ. Mỗi lần gặp bạn nào khuyết tật khi đang đi
trên đường là chúng tôi lại tiếp cận, giới thiệu qua về câu lạc bộ và đưa thư mời. Cứ như thế
trong suốt tháng đầu tiên, câu lạc bộ đã có gần 30 bạn khuyết tật tham gia. Câu lạc bộ tổ chức đại
hội để tìm người đứng đầu và tất cả hội viên đã bỏ phiếu bầu tôi làm Chủ nhiệm CLB. Từ những
hội viên đầu tiên của CLB, ngày càng có nhiều bạn sinh viên khuyết tật xin được tham gia vào
CLB. Không chỉ có các bạn sinh viên khuyết tật tham gia mà nhiều bạn sinh viên bình thường
khác, khi biết đến CLB cũng xin được tham gia để giúp đỡ các bạn SVKT. Sau gần một năm
hoạt động,CLB đã có hơn 80 bạn khuyết tật và 15 bạn sinh viên tình nguyện viên tham gia.
Là người đứng đầu CLB, tôi hiểu rằng tất cả các bạn sinh viên đến từ các tỉnh lẻ đều rất
khó khăn. Chính vì vậy mà ngoài mục đích tạo sân chơi về tinh thần cho các bạn như giao lưu,
dã ngoại…, tôi đã cố gắng tìm cho các bạn những nguồn học bổng từ các tổ chức, doanh
nghiệp… giúp các bạn bớt đi được phần nào khó khăn. Từ những bài báo đầu tiên viết về mười
bạn điển hình nhất trong CLB của nhà báo Mai Trang, báo Hà Nội Mới, nhiều cá nhân và tập thể
đã tìm đến CLB để giúp đỡ. Đặc biệt là Công ty Bảo hiểm nhân thọ Prudential đã nhận trao học
bổng cho các bạn SVKT trong CLB mỗi năm 2 lần và mỗi lần là 10 bạn, với mỗi suất là một
triệu năm trăm ngàn đồng. Chương trình này vẫn đang được duy trì cho tới bây giờ cùng với sự
phối hợp của báo Hà Nội Mới. Ngoài học bổng của Prudential, các bạn còn nhận được học bổng
từ Hội Sinh viên Thành phố Hà Nội và một số nhà hảo tâm khác. Một công ty máy tính của Mỹ
có chi nhánh ở Hà Nội cũng tặng cho CLB mười chiếc máy tính ngay từ năm đầu tiên thành lập,
để giúp cho các bạn có điều kiện học thêm tin học.
Với nhiều hoạt động thiết thực, CLB đã giúp các bạn dần xóa bỏ đi mặc cảm, tự tin hơn
để hòa nhập vào cộng đồng.
Cũng nhờ sinh hoạt cùng các bạn trong CLBSVKTHN mà tôi ngày càng tự tin hơn vào
bản thân, cởi mở, vui vẻ với tất cả mọi người. Và điều đặc biệt là tôi đã dám đón nhận tình yêu
chân thành của một bạn sinh viên tình nguyện trong CLB. Trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng
tình yêu của chúng tôi vẫn đến được cái đích cuối cùng bằng một đám cưới thật giản dị tại Hà
Nội. Sau đám cưới, chúng tôi lại bắt đầu lo cho kỳ thi tốt nghiệp đại học. Kết thúc cuộc sống
sinh viên, tôi bàn giao lại CLBSVKTHN cho các bạn sinh viên kế tiếp để theo chồng vào Nam
sinh sống và làm việc.
Hơn mười năm trôi qua, bây giờ cuộc sống của vợ chồng tôi đã bắt đầu ổn định. Hạnh
phúc ngập tràn trong căn nhà nhỏ, chúng tôi mới mua ở ngoại ô thành phố HCM với cô con gái
bốn tuổi thật dễ thương và một thành viên mới chuẩn bị chào đời.
Cuộc sống có nhiều đổi thay nhưng những dấu ấn của tuổi hai mươi thì không hề thay
đổi. Nó vẫn luôn hiện diện trong ký ức của tôi, nhắc nhở tôi phải sống tốt hơn mỗi ngày.
Nguyễn Hải Yến
Sinh ngày 30/10/1978.
Địa chỉ: 17/2b đường Lê Văn Lương, ấp 3, xã Nhơn Đức, huyện Nhà Bè, TP. HCM.
ĐT: 0912825801.
Hải Yến trước cổng trường, khi 20 tuổi, năm đầu tiên bước chân vào đại học.