phẦn 2 cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- chẳng những thế mà...

25
Tác gi: HThanh DKHÚC NGT NGÀO www.vuilen.com 20 PHN 2 Có Tho Vân v, bu không khí gia đình ông Thành vui hn lên. Thy ba mvn cưng chiu cô em gái như hi nào nó chưa có gia đình, Khi Bình vđùa: - Cũng may là em cách xa “na vòng trái đất”, chem mà Vit Nam, coi như anh bra rìa ri. Tho Vân chu môi: - Ba mxem anh Bình kìa! Ln ri mà vn còn ganh tvi con. - Xi? Anh mà thèm ganh ty. - Không ganh tnhưng phân bì, so đo chgì? Khi Bình vn trêu: - Đấy là anh mun nhc để cho em nhrng: Nsanh ngoi tc, đó biết hôn? Con gái chđược ăn cơm ngui nhà ngoài thôi. - Tư tưởng chphong kiến đó qua lâu ri anh . Con gái bây gih, nói cho anh biết nha, “chính là ăn toàn đồ ngui nhà lu”, anh biết sao vy hông? Ly chng nước ngoài nên ăn món ngui, nhà ngoài... nước là bình thường đó nha. Khi Bình phì cười theo: - thì... nhà ngoài. - Thôi, hai anh em! Sáp li là đấu lý, bhng tính đi na sao? Tho Vân cười hn nhiên: - Đi chm! Con thèm my món ăn Vit Nam mun chết luôn. - Ham ăn vy mà cũng ham ly chng. - Ư… em ham ăn hi nào? Ham ly chng hi nào h? Khi Bình chc thêm, anh hát:

Upload: others

Post on 23-Jan-2020

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 20

PHẦN 2

Có Thảo Vân về, bầu không khí gia đình ông Thành vui hẳn

lên. Thấy ba mẹ vẫn cưng chiều cô em gái như hồi nào nó chưa có gia đình, Khải Bình vờ đùa:

- Cũng may là em ở cách xa “nửa vòng trái đất”, chứ em mà ở Việt Nam, coi như anh bị ra rìa rồi.

Thảo Vân chu môi:

- Ba mẹ xem anh Bình kìa! Lớn rồi mà vẫn còn ganh tỵ với con.

- Xời? Anh mà thèm ganh ty.

- Không ganh tỵ nhưng phân bì, so đo chứ gì?

Khải Bình vẫn trêu:

- Đấy là anh muốn nhắc để cho em nhớ rằng: Nữ sanh ngoại tộc, đó biết hôn? Con gái chỉ được ăn cơm nguội ở nhà ngoài thôi.

- Tư tưởng cổ hủ phong kiến đó qua lâu rồi anh ạ. Con gái bây giờ hả, nói cho anh biết nha, “chính là ăn toàn đồ nguội ở nhà lầu”, anh biết sao vậy hông? Lấy chồng nước ngoài nên ăn món nguội, ở nhà ngoài... nước là bình thường đó nha.

Khải Bình phì cười theo:

- Ừ thì... nhà ngoài.

- Thôi, hai anh em! Sáp lại là đấu lý, bộ hổng tính đi nữa sao?

Thảo Vân cười hồn nhiên:

- Đi chứ mẹ! Con thèm mấy món ăn Việt Nam muốn chết luôn.

- Ham ăn vậy mà cũng ham lấy chồng.

- Ư… em ham ăn hồi nào? Ham lấy chồng hồi nào hả?

Khải Bình chọc thêm, anh hát:

Page 2: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 21

- “Lấy chồng sớm làm gì để lời ru thêm buồn...

Ru em thời con gái mê ăn, và mê rong chơi...”

Thảo Vân nhào tới cấu vào vai Khải Bình:

- Chọc em nè! Chọc em nè!

Móng tay cô bé khiến Bình nhảy nhỏm:

- Ây da! Nhưng mà phải công nhận em ham có chồng cũng là phúc cho anh, chớ không thôi anh cưới vợ về lại gặp cảnh “em chồng chị dâu” mất công anh khó xử.

- Anh làm như em bà chằn vậy.

- Đâu có! Làm gì đến nỗi...

- Đó anh nói đấy nha!

- Anh chưa nói hết

- Nói gì nữa?

- Không đến nỗi... “bà”, mà chỉ là “cô chằn” thôi.

- Quỷ anh nè!

- Nói vậy chứ em chỉ “đỏng đảnh” thôi.

Thảo Vân phụng phịu:

- Cho anh nói em nha, để rồi xem, mai mốt anh sẽ đem về một cô vợ còn hơn thế nữa.

- Vậy thì em hãy buồn đi. Lời nói của em sẽ không có hiệu ứng, người anh chọn sẽ rất có cá tính.

- Đỏng đảnh hổng phải “cá tính” sao?

Nghe thế, bà Thành vui vẻ hỏi ngay:

Page 3: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 22

- Nói như thế có nghĩa là con đã có bạn gái rồi phải không Khải Bình?

Ông Thành chen vào:

- Xem mẹ con kìa, hình như là rất mong con đưa bạn gái về nhà đó nha Bình.

Thảo Vân xía vô:

- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa.

Khải Bình kêu lên:

- Trời ơi! Sao mẹ tính chi xa vời vậy?

- Con đã gần ba mươi rồi, còn xa vời gì nữa mấy người bạn của mẹ người ta đều có cháu để ẵm bồng cả.

- Thế thì bảo Thảo Vân sinh đi cho mẹ tha hồ ẵm.

Thảo Vân giãy nảy:

- Ơ hay, sao anh lại “bán cái” cho em?

- Em lấy chồng gần hai năm rồi, cũng nên có con là vừa.

Ôm vai bà Thành, Thảo Vân tỉnh bơ:

- Ở nước ngoài mà chồng con thoáng lắm, hổng có “ép” con việc sinh con đâu.

Bà Thành đùa giọng:

- Chứ không phải tại họ sợ con còn “hư lắm” chẳng biết chăm sóc trẻ con là gì:

Thảo Vân phụng phịu:

- Ba mẹ cứ chọc con, con nghỉ chơi ba mẹ luôn.

Ông Thành mắng yêu:

- Thôi nè, có chồng rồi đó nghen. Hổng phải còn nhỏ nít đâu mà nhõng nhẽo.

Bà Thành hỏi:

Page 4: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 23

- Nghỉ chơi vậy có nghỉ ăn hôn?

Thảo Vân tỉnh bơ:

- Cái này thì “hông bao quờ”. Nhất là bữa ăn do anh Hai chi trả, ngu sao hổng ăn tới bến.

- Nhỏ này! Làm như anh keo kiệt lắm vậy đó.

- Ủa! Mà sao tới giờ Trực vẫn chưa đến? Hay con gọi điện cho nó đi Bình.

Thảo Vân chợt kêu lên:

- Ối chết! Lúc trưa anh Trực có gọi điện xin lỗi vì công việc riêng gì đó nên không thể đi ăn với chúng ta được... con quên mất.

- Ba mẹ xem! Nó “hậu đậu” như vậy thế mà cũng lấy chồng được.

- Vậy mới hay chứ anh!

- Còn anh thì “bó tay” với em luôn. Thôi, mình đi ba mẹ.

Thảo Vân tíu tít bá cổ bà Thành. Cô không quên dư dứ nắm tay về phía Khải Bình đe dọa.

Sáng nay đi làm, vừa bước vào văn phòng, Khánh Giao đã

thấy các cô bạn đang ngồi xung quanh Bích Thủy, không khí có vẻ rất sôi nổi.

Khánh Giao không lạ gì tính của những người mệnh danh là “bà Tám” này, nên cô không vội hỏi, mà liền đi ngay vào chiếc bàn của mình.

Page 5: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 24

Cô nghe Bích Thủy tằng hắng rồi lấy giọng kể tiếp:

- Tối qua mình đi sinh nhật người bạn ở nhà hàng Hướng Dương, mình gặp giám đốc Bình. Đố mọi người biết giám đốc đi với ai?

Loan chót chét:

- Đương nhiên là với bạn giám đốc, chứ hổng lẽ là Thủy à?

Thủy cười cười:

- Mình không là bạn giám đốc được sao?

Tâm thêm vào:

- Bà là nhân viên thì có.

Bích Thủy tiếp:

- Nói thế chứ mọi người biết không, giám đốc Bình đi với người yêu. Đẹp hết sẩy luôn, còn sang trọng nữa. Nhìn họ thật là đẹp đôi, xứng hết sức xứng.

Khánh Giao để túi xách lên bàn, từ tốn ngồi nghe chứ không nói gì. Bên cạnh Thủy, Nga lên tiếng:

- Giám đốc vừa lịch lãm và đẹp trai như thế, thì dương nhiên phải có người yêu cỡ vậy rồi.

Vẫn là Bích Thủy, nhưng bây giờ giọng cô nàng nghiêm hơn:

- Bởi vậy mình mới nói để Nga đừng có ôm mộng, không khéo rồi sẽ “héo sầu” vì tương tư đấy.

Mặt Nga đỏ lên như bị “tát”:

- Ơ hay! Sao... Bích Thủy lại nói gì kỳ vậy?

- Thấy sao nói vậy. Kỳ cái gì?

Nga kêu lên:

- Trời đất! Thủy thấy gì ác nhân thế hả?

Page 6: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 25

Bích Thủy bình thản:

- Chơi chung với Nga lâu rồi mình hiểu chứ. Nga đã bị giám đốc hớp hồn hôm bữa đãi tiệc đúng hôn nè?

Nga chống chế:

- Hổng phải vậy đâu!

- Thì chính miệng Nga khoe rằng giám đốc chu đáo và ân cần với Nga.

Tuyết Nga nhăn nhó:

- Đồng ý là mình có nói vậy, nhưng ý thì không phải vậy. Bữa đó giám đốc ga lăng và lịch sự với tất cả mọi người, chứ đâu phải riêng một mình Nga.

Bích Thủy chộp ngay cơ hội:

- Nga biết vậy thì tốt rồi! Nhân viên như tụi mình đừng có với cao quá, sẽ té đau lắm... Thủy không ham..

Tân ưỡn ngực:

- Vậy thì khỏi vói làm gì cho mất công, vừa cao, vừa xa... Có gần nè, chỉ cần nhích một cái là tới liền hà, hổng phải sợ té.

Ba cô gái kêu ré lên cùng lúc:

- Ông ấy à?

Loan nói ngay:

- Có mà thiên hạ chết hết đàn ông mới đến ông đấy ông Tân ạ.

- Tôi tệ dữ vậy sao?

- Ừ. Xấu tệ!

- Dám nói tôi xấu tệ? Mấy bà mê “bóng sắc” thì có. Đừng nói là tôi hổng nhắc nhỡ nghe, “đàn ông mà có cái mã” bên ngoài thường

Page 7: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 26

là đa tình, bay bướm không có thật lòng đâu, phải hôn Khánh Giao? Cô có đồng ý với tôi không?

Bị lôi vào cuộc, Khánh Giao đành lên tiếng góp vào:

- Anh nói thì cũng có lý đó, nhưng tôi cho rằng cũng không hoàn toàn hẳn vậy, riêng tôi thì có quan điểm khác.

Loan vỗ tay phụ họa:

- Thấy chưa! ý kiến của ông không được đồng ý rồi. Câu nói này ông có khảo sát đủ một trăm người chưa vậy? Có bao nhiêu đáp án đồng tình với ông vậy hả ông Tân?

Tân gãi đầu:

- Mấy người đúng là “gà nhà bôi mặt đá nhau mà. Sống chung với nhau không hà.

Bích Thủy la toáng lên:.

- Ê! Ai sống chung với ông hồi nào hả? Đừng có nói bừa bãi vậy chứ?

- Đúng là vô duyên!

- Trời ơi! Tôi nói chung là chung một phòng ban kìa. Ai biểu mấy người có khả năng “suy diễn” tốt quá chi. Không hiểu sao ở đây tôi bị “công kích” quá vậy.

- Thì tại vì “đâm bang”.

Tân dài giọng:

- Lẽ ra ở phòng này mọi người phải nhận ra tôi chính là viên ngọc quý đấy, vì chỉ có tọi là “nam nhi đại trượng phu” mà thôi.

Thủy cười rũ ra:

- Chao ôi? Có vậy mà từ lâu mọi người không nghĩ ra. Hóa ra đây là một chú bướm lạc giữa rừng hoa đó nha.

Page 8: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 27

Khánh Giao cũng cười theo. Cô nhớ lại lần đầu tiên chạm mặt Tân, một anh chàng ẻo lả có nước da trắng như con gái, Khánh Giao đã nhủ thầm: “Anh chàng này chắc ăn là bóng” nhưng khi vào làm chung mới biết rằng không có chuyện đó, chi vì bản tính Kim Tân mềm mỏng không mạnh mẽ, chứ thật ra anh chàng cũng rất đàn ông.

Loan nghe Tân nói thế liền cãi:

- Ai nói có một mình ông là nam nhi? Còn anh Trực chi? Không lẽ ông muồn nói Trực là “nữ nhi”?

- Anh Trực không tính.

Nghe Tân lên tiếng như vậy, Thủy đùa:

- Ông là “chú bướm”, bộ anh Trực là “cánh hoa” sao mà không tính?

- Nếu vậy thì không phải là một chú bướm mà phải là “đôi bướm” bay tung tăng giữa rừng hoa được không anh Tân?

- Ôi! Nghe Khánh Giao kêu bằng anh, mặt ông Tân đổi màu rồi kìa quý vị ơi.

Loan la oác oác trêu chọc Kim Tân. Có lẽ anh chàng này suốt ngày bị các cô gái ăn hiếp cũng nên, ai biểu tên lót chữ “Kim” làm chi! Nhưng hình như nãy giờ chỉ có Loan và Thủy ứng khẩu, còn Nga thì lại im lặng như tờ.

Khánh Giao biết ngay rằng thông tin Thủy mang đến đã “chấn động” đối với Nga, dù cô nàng chối leo lẽo. Khải Bình bỗng tội nghiệp cho Nga, “yêu đơn phương làm chi cho khổ”.

May sao anh chàng Kim Tân lên tiếng phá tan sự nặng nề trong lòng Nga kịp lúc:

- Nãy giờ mấy “bà Tám” đủ chưa? Ai về chỗ nấy làm việc đi!

Thủy không vừa:

- “Ông tám” đủ, còn mấy bà thì chưa.

Page 9: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 28

Tuy nói thế nhưng mọi người cũng giải tán, ai về chỗ nấy. Khánh Giao liến đến bên Nga, gợi cho Nga nói chuyện:

- Bữa nọ lỡ chọc giận bồ của anh Trực, bị ánh sạt cho một trận. Lát nữa Nga đi với mình lên phòng ảnh nghe, đi một mình Giao ngại lắm.

- Nga bận, rủ Thủy đi đi.

Khánh Giao cười hiền:

- Ừ, cũng được. Thôi, Nga làm việc đi. Giao không làm phiền nữa.

Thủy kín đáo liếc về phía Nga, cô cảm thấy mình đã vô tình mang đến cho Nga tâm trạng nặng nề này. Nhưng hình ảnh có gái bên cạnh giám đốc Bình khi tối buộc Thủy phải cẩảh tỉnh bạn mình thôi, vì xem ra cô gái kia cũng rất được ba mẹ của giám đốc tức là ông bà Thành cưng chiều và chiếu cố, chỉ cần nhìn sự quan tâm, thái độ chăm sóc, những cử chỉ trìu mến, âu yếm của cả gia đình giám đốc dành cho cô gái kia thì đủ biết cô ta đã chiếm đoạt một địa vị như thế nào rồi. Nga ơi? Đừng mơ nữa, mà hãy cho anh họ mình có cơ hội nha Nga.

Trong lòng Thủy lại nhủ thầm như thế.

Trực, ngồi ở một góc khuất trong quán rượu. Không chờ Khải

Bình đến, anh đã một mình khui chai rượu. Rót một ly, Trực bưng lên uống cạn.

Vửa lúc Khải Bình vào tới, anh cười hỏi:

- Nè, hẹn tôi đến đây sao lại uống trước vậy?

Page 10: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 29

- Tôi sợ cậu không đến.

- Trời! Tôi hay thất hứa vậy sao?

Trực gượng gạo:

- Cậu không trách khéo tôi đó chứ?

Kéo ghế ngồi đối diện với Trực, Khải Bình ôn tồn:

- Sao anh lại nghĩ như thế?

- Vì tôi đã thất hứa với cô dượng...

Khải Bình xua tay:

- Anh nói về việc đi ăn bữa tối hôm ấy à? Chẳng phải anh có gọi điện nhắn với con bé Thảo Vân rồi sao? Ai mà trách về việc đó.

Trực buồn bã:.

- Gần hai năm rồi không gặp Thầo Vân, tôi cũng muốn xem cô bé lớn ra sao rồi. Vậy mà... - Ngừng lại một chút? Trực mới nói - Cậu biết tại sao tôi nhận lời rồi mà không tới không?

Khải Bình cười lớn:

- Thì anh có công chuyện đột xuất.

Trực lắc đầu:

- Tại Băng Trinh.

- Ồ! Sao anh không mời cả Băng Trinh đi cho vui. Hai người hòa rồi phải hôn?

- Hòa hòa... chiến chiến không biết bao nhiêu lần rồi. Tôi cảm thấy mệt mỏi quá.

- Anh nói vậy là sao?

Page 11: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 30

- Cậu thử nghĩ xem, Băng Trinh, cô ấy có quá đáng không chứ? Cổ gọi điện nằng nặc bảo tôi một hai phải tới liền chở cổ ra sân bay tiễn một người bạn, cho nên tôi mới vắng mặt bữa tiệc đãi Thảo Vân.

- Chuyện ăn cơm gia đình không sao, miễn anh với Băng Trinh hòa bình là được rồi.

- Nếu vậy thì nói làm chi nữa.

- Bộ có chuyện gì à?

Trực chán nản:

- Nhưng khi tôi tới thì Băng Trinh lại đi với người khác, bảo là cả nhóm bạn cũ, họ đã hẹn nhau.

Nhấp một ngụm rượu, Trực nói như than:

- Băng Trinh đã làm tôi ê mặt. Rốt cuộc tôi là gì? Cổ có xem tôi là bạn trai không? Cậu nói xem Khải Bình!

Khải Bình nói như an ủi:

- Anh đừng buồn và nghĩ vậy. Tôi biết Băng Trinh rất yêu anh. Trong lòng cô ấy, anh là người yêu lý tưởng.

- Hoang đường!

Xoay xoay ly rượu trên tay Khải Bình nói thêm:

- Băng Trinh là bạn cũ của tôi, cô ấy cũng nể nang tôi lắm, để tôi nói chuyện cô ấy sau.

Trực gạt:

- Vô ích thôi Khải Bình ạ. Cậu có nói gì thì rồi đâu cũng vào đấy. Cũng như việc Khánh Giao vậy đó, cô ấy vô duyên vô cô ghen hờn.

Bình cười:

Page 12: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 31

- Tôi biết! Và việc đó tôi đã giải thích với Băng Trinh rồi.

- Ừ! Nhưng nếu khi nào Trinh thích kiếm chuyện thì nàng sẽ lôi ra.

Khải Bình thắc mắc:

- Thế chẳng phải giữa anh và Khánh Giao, đã có tình cảm?

Trực nhăn mặt:

- Không đội trời chung thì có.

- Đến .thế lận sao?

- Bởi vậy mới nói! Nhưng cậu cũng thật là muốn chơi khăm tôi.

- Tôl làm gì mà chơi khăm anh chứ, anh Trực.

- Cậu điều cô ấy ở phòng ban tôi mà hổng chơi khăm à?

Khải Bình vỗ trán:

- Ôi! sao tôi lại không nghĩ ra điều này. Nhưng mà nè, anh coi chừng “ghét của nào trời trao của ấy” đấy nhé.

Trực nở nụ cười:

- Hổng dám đâu! Có cho tôi cũng không nhận. Hơn nữa, tôi đã có Băng Trinh rồi. Cậu quên chính cậu đã bắt nhịp cầu cho tôi và Trinh sao?

Khải Bình gãi đầu:

- Cho nên mới nói, hễ có chuyện gì thì hai người cứ lôi tôi vô. Mới tuần trước tôi phải trân mình chịu trận nghe Băng Trinh kể lễ trách cứ anh đủ điều, và tôi phải cải chính phải bênh vực anh. Bữa nay đổi ngược lại. Thôi thôi, mai mốt hai người có thích hòa bình hay muốn chiến tranh gì tùy ý, làm ơn đừng có kéo tôi vô nữa.

Trực tỉnh bơ:

Không kéo cũng không được, cậu là ông mai mà.

Page 13: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 32

Khải Bình đùa vui:

- Ôi, khổ thân tôi rồi! Thôi vậy, anh cứ rút lui cho tôi nhờ.

Trực la lên:

- Đừng có xúi dại chứ!

- Thì anh muốn “giải thoát”?

- Nói vậy thôi chứ tôi làm sao xa nàng được. Tuy hay “làm mình làm mẩy, giận hờn bóng gió” vậy chứ nàng cũng ngoan và thùy mị lắm.

- Tôi sợ anh luôn! Nếu vậy thì sao không lo dỗ ngọt nàng đi. Còn hơn ngồi ở đây uống thứ quái quỷ này chi cho cháy cổ họng.

Trực cười ngạo nghễ:

- Cậu quên là “nàng mới là người luôn năn nỉ tôi trước” à?

- Anh cũng hay đó Trực. Băng Trinh rất khó phục tùng ai, vậy mà với anh thì khác. Anh có bí quyết gì không?

Trực nheo mắt:

- Bí quyết thì tất nhiên là có đó, nhưng có lẽ tôi phải “bí mật” thôi.

Hình như nói ra được những điều ấm ức trong lòng khiến Trực vui hơn. Anh không còn vẻ chán nản sầu đời như lúc mới vào quán nữa.

Khải Bình thật không hiểu nổi tình yêu của hai người này là sao cả.

Vỗ vai Trực Khải Bình hỏi:

- Thế có nghĩa là anh không có gì phải hôn?

Trực cà rỡn:

Page 14: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 33

- Có gì là có gì?

- Là hát bài “Đôi ngả chia ly” đó.

- Ơ, cái cậu này!

Khải Bình đứng lên:

- Anh còn uống tiếp hay về?

- Thôi về!

Nói xong Trực vẫy tay gọi nhân viên tính tiền vào bảo Khải Bình:

- Cám ơn cậu đã đến với tôi.

- Trời! Anh khách sáo quá đi.

Trực chợt hỏi:

- À, nghe nói Thảo Vân về để rước cô dượng đi Úc phải không?

- Phải! Ba mẹ muốn đi nước ngoài du lịch một thời gian, Thảo Vân thì muốn ba mẹ sang chơi với vợ chồng nó.

- Cũng nên thôi! Vì công ty đã có Bình cáng đáng, dượng không cần phải lo nữa.

- Cũng là nhờ có anh thôi. Từ nay trở đi, anh sẽ còn phải ở cạnh giúp tôi nhiều hơn nữa. Dù gì anh cũng gắn bó nhiều năm với công ty hơn tôi.

Trực nhẹ cười:

- Cậu thừa năng lực lãnh đạo mà!

- Anh đừng đưa tôi lên cao quá nhưvậy.

- Không nên khiêm tốn làm gì? Thực lực của Bình, các công ty khác đều nể.

Page 15: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 34

- Xem ra còn nói nữa thì tôi sẽ còn được lên cao hơn nữa, phải hôn anh Trực?

- Cái cậu này! Thôi được rồi, giờ cậu hãy tự về như khi đến nhé.

Khải Bình cũng đùa:

- Và anh thì cũng tự về như lúc đến chứ gì?

Cả hai đứng lên ra khỏi quán, mỗi người một tâm trạng. Riêng Nguyễn Trực, anh thấy người phấn chấn vô cùng.

Cầm chiếc remote, Khánh Giao chưa kịp nhấn để mở ti vi thì

đã có tiếng chuông cửa nhấn trước inh ỏi rồi. Chị Minh lại nghỉ. Khánh Giao đành đứng lên để đi mở cổng miệng lầm bầm:

- Khách nào đến vậy nhỉ?

Cánh cửa vừa hé, kịp nhìn thấy Khánh Ngọc, Khánh Giao la em:

- Con nhóc này! Bữa nay tự dưng nhấn chuông om sòm chi vậy? Làm chị cứ tưởng có khách.

Khánh Ngọc tỉnh bơ:

- Đúng là có khách đó!

- Hả!

Nghe Khánh Ngọc nói, Khánh Giao mới mở rộng cánh cửa ra, và cô ngạc nhiên khi có một chiếc xe máy chình ình ra đó, còn

Page 16: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 35

Khánh Ngọc thì không có chiếc xe đạp mini bên cạnh, đã vậy con bé còn đang cà nhắc bước chân nữa. Khánh Giao vội hỏi ngay:

- Chuyện gì vậy? Chân em làm sao thế hả? Còn chiếc xe đạp đâu? Bộ em đi với...

- Chào cô! Cô hỏi nhiều quá làm sao bé Ngọc trả lời được chứ?

- Hả... là ông!

Khánh Ngọc ngơ ngác:

- Ủa! Chị quen với anh này à?

Khánh Giao lắc đầu không ý thức:

- Không quen!

- Không quen hay không nhận ra người quen vậy Khánh Giao?

Tự dưng Khánh Giao thấy nổi cộc, cô cáu kỉnh:

- Sao cũng được!

Rồi như đoán được một phần nà o nguyên nhân cái chân cà nhắc của Khánh Ngọc, Khánh Giao nắm vai em gái:

- Em bị xe tông à? Và ông ta chính là người đã tông em phải không?

Khánh Ngọc gật nhẹ:

- Dạ... nhưng mà tại...

Khánh Giao hất hàm nhìn gã đàn ông:

Ông chạy xe ẩu tả thế nào mà tông vào em gái tôi vậy hả? Khánh Ngọc! Em có bị thương tích gì không? Có vào bệnh viện kiểm tra xem chưa vậy?

- Chị à! Em chỉ bị trầy xước chút đỉnh thôi, không có phải tại ảnh đâu.

Page 17: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 36

Khánh Giao nạt em:

- Người ta đụng mình phải làm cho rõ chứ. Em để chị giải quyết cho?

Từ nãy giờ nghe Khánh Giao kết tội mình một hơi, Khải Bình chỉ cười cưởi. Anh chờ cho Khánh Giao nói xong mới từ tốn cất giọng:

- Cái gì không biết thì làm ơn đừng có nói.

- Ông... ông....

Khải Bình lại cắt ngang bằng giọng khôi hài:

- Hổng biết tại tôi già hay cô không biết cách xưng hô nhỉ?

Khánh Giao liếc xéo:

- Già thì tự nhận đi.

- Nếu như bé Ngọc nói thế thì tôi tin. Đằng này, bé Ngọc lại xưng hô thật đúng mực, tôi phải nghĩ sao đây?

Khánh Giao nói bừa:

- Khánh Ngọc là con nít nên nói đại.

- Con nít nên mới nói thật đấy. Khánh Giao quên ông bà xưa thường nói “đi xa về hỏi trẻ à”, trẻ con không nói dối bao giờ.

Khánh Ngọc tài lanh:

- Anh đừng khen Ngọc, cũng đừng khen trẻ con nha. Trẻ con bây giờ tinh ranh lắm, anh coi chừng lầm chết.

Khải Bình thản nhiên:

- Với bé Ngọc thì anh bảo đảm không lầm. Em ấy sẽ không vu oan giá họa cho người khác.

Khánh Ngọc liến thoắng:

Page 18: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 37

- Tất nhiên rồi! Bởi vì tai nạn vừa rồi là do bọn em.

Khánh Giao hỏi ngay:

- Em nói thế có nghĩa là...

- Chính em mới chạy ẩu, chị ạ.

- Thật chứ?

- Dạ!

Khải Bình lên tiếng:

- May là các cô bé “tông” vào tôi, chứ nếu như để tôi tông thì...

- Ông độc mồm độc miệng vừa vừa thôi nha!

- Cô đúng là có ý nghĩ xấu rồi còn muốn gán ghép cho người khác.

Quay sang Khánh Ngọc, anh dịu giọng:

- Thôi, cô bé không có gì, anh về nhé. Ngày mai cứ đến tiệm lấy xe về, tiền anh trả rồi.

- Ơ… đâu được… lỗi là tại em mà.

- Đành vậy! Nhưng dù sao anh cũng là người lớn... Vả lại, anh đi “xe lớn” anh cũng có lỗi một phần.

Anh cười nói thêm:

- Mấy đứa không có gì... coi như là dịp làm quen vậy há.

- Em cám ơn anh.

Anh vẫy tay chào Khánh Ngọc và nhìn Khánh Giao, chào bằng mắt chứ không lên tiếng.

Khải Bình vừa định vọt xe thì Khánh Ngọc chợt reo lên:

- A... em biết anh là ai rồi? Vậy mà nãy giờ không nghĩ ra!

Page 19: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 38

Khải Bình nhẹ hỏi:

- Khánh Ngọc biết anh hả?

- Anh ở trong giấy...

Khánh Giao quýnh quáng đưa tay bịt miệng Khánh Ngọc nhưng không kịp rồi, con bé đã huych toẹt:

- Giấy vẽ của chị Hai em đấy!

- Vậy sao?

- Phải! Chị phác họa sơ sơ thôi, nhưng giờ gặp anh, em thấy đúng. Thật là giống ghê vậy đó.

- Khánh Ngọc! Vào nhà mau!

Khánh Ngọc nạt em. Bởi vì cô vừa bị lộ tẩy trước người đàn ông này. Nhưng từ đầu cô đã vờ không quan tâm, không thèm để ý hay hỏi tên anh ta nên cứ gọi tiếng “ông” xa lạ. Từ khi vào công ty nhận việc không được gặp lại anh ta, cô cũng vô cùng thắc mắc, nhưng không biết phải hỏi thế nào với mấy người bạn, bởi tên tuổi và chức vụ của anh ta trong công ty này Khánh Giao hoàn toàn mù tịt. Rồi nãy giờ vô tình chạm mặt, thay vì “xã giao” để biết những điều đó thì cô lại xớn xác, hồ đồ chụp mũ anh ta gây tai nạn giao thông cho Khánh Ngọc. Giờ bảo cô làm hiền, nói tiếng xin lỗi thì thật là khó đây… Định ngoảnh mặt làm ngơ cho xong ai dè lại bị con bé Ngọc lật ngửa lá bài lên rồi làm sao bây giờ? Không khéo “hắn” sẽ suy diễn lung tung cho rằng mình “si” hắn nên mới hình dung mà vẽ ôi, mình phải giải thích sao đây?

Khánh Giao vừa cúi gằm mặt, vừa suy nghĩ và cảm thấy quê vô cùng. Quả nhiên anh ta chiếu tướng Khánh Giao ngay:

- Muốn vẽ sao không nói một tiếng để tôi ngồi mẫu cho, chứ cô tự nghĩ mà vẽ ra thì làm sao giống tôi được.

- Đương nhiên là không giống rồi, bởi vì tôi đâu có vẽ ông.

- Tôi biết cô đã vẽ tôi.

Page 20: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 39

- Nhưng tôi nói là không phải.

- Nếu không phải sao Khánh Ngọc lại nói? Cô không nghe bé Ngọc báo rất giống nữa à? Cô đã vẽ tôi sao lại không chịu nhận chứ?

Khánh Giao nóng ran cả mặt mày, cô nói bừa:

- Tôi có vẽ hay không cũng chẳng liên quan gì đến ổng. Hơn nữa, tôi thích vẽ thì vẽ, thế thôi. Mắc mớ gì đền ông mà thắc mắc.

Nheo nheo mắ t một cách tinh nghịch, Khải Bình nói:

- Cam đoan rằng cô đã “thích tôi” nên mới đi kèm với thích vẽ, đúng hôn nào?

- Buồn cười thật! Ông dựa vào đâu mà dám nói tôi thích ông hả? Hình như ông nằm mơ quá sớm rồi đó.

- Vậy sao!

Với giọng tưng tửng, anh nói thêm:

- Tôi cũng không thích mình nằm mơ đâu, nhất là những giấc mơ đầy ác mộng.

Khánh Giao trả đũa:

- Có lẽ ông có quá nhiều tội lỗi nên mới thấy toàn ác mộng...

- Bộ trông tôi giống người ở ác lắm sao?

- Tự ông biết đi!

- Thế mà có rất nhiều ngưởi cho rằng tôi là một người đàn ông hoàn hảo đấy, và tôi nghĩ rằng cô không ngoại lệ.

Khánh Giao bật kêu lên:

- Ôi! Sao lại có người tự cao đến thế nhỉ?

Khải Bình phớt lờ:

Page 21: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 40

- Tôi chỉ có sao nói vậy, chứ hổng phải như cô không dám nói thật ý nghĩ của mình đúng không?

Giọng điệu khích bác của anh chàng khiến Khánh Giao vừa tức, vừa chột dạ, nhưng cô không dám đối chọi nữa, anh ta đang gài để đưa cô vào bẫy đấy. Khánh Giao không thể để mình sập bẫy. Cô nghiêm nghị:

- Nếu ông cho mình là có khả năng đoán được ý nghĩ của người khác thì cũng hay đó, nhưng bây giờ thì tôi chỉ muốn nói một điều “cám ơn ông”. Và ông cô thể về được rồi. Xin lỗi, tôi không tiễn nhé. Tôi phải vào xem em gái tôi ra sao rồi.

Khánh Giao nói xong thì cánh cổng cũng đã đóng.

Khải Bình hơi mỉm cười, anh thấy rằng mình khôngcó lý do gì để “nấn ná” nữa. Nhưng có lẽ trong đầu anh đang có rất nhiều câu hỏi về cô gái này. Lần đầu tiên có một cô gái đứng trước mặt anh mà không hề tỏ vẻ e lệ, thẹn thùng của nữ nhi, cũng như bộc lộ tính cách ngưỡng mộ, thán phục đối với một người đàn ông hào hoa lịch lãm như anh vậy. Hay tại vì cô chưa biết anh làm giám đốc? Cũng phải thôi, hôm ấy anh xuất hiện trước mặt cô chẳng có dáng vẻ gì của một ông giám đốc cả, cô ta chẳng quan tâm cũng phải. Chứ các cô gái bây giờ, mười cô thì đã có hết tám chín cô đều “mơ mộng về ngài giám đốc” khi đã được tuyển nhận vào làm việc bên cạnh giám đốc cả. Phụ nữ không đáng tin lắm!

Khải Bình nghĩ thế rồi rồ ga vọt thẳng, anh hoàn toàn không có chú ý nhìn đến căn nhà này để có thể trở lại đây vào lần khác.

Khánh Giao vào nhà thì Khánh Ngọc đã chễm chệ nơi bộ ghế salon. Thấy chị, Khánh Ngọc trêu:

- Em biết rồi nha!

- Biết gì?

- Chị và anh ấy!

Khánh Giao trừng mắt:

Page 22: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 41

- Đừng có nói bậy nghen!

Khánh Ngọc không thèm để ý điều đó, cô bé hỏi tới:

- Ảnh làm chức vụ gì trong công ty chị vậy?

Khánh Giao cộc lốc:

- Ai biết?

- Sao chị không tìm hiểu.

- Để làm gì?

Khánh Ngọc đáp tỉnh bơ:

- Để biết! Nếu em là chị em nhất định phải hỏi, phải điều tra cho kỹ.

- Ừ! Đáng tiếc em không phải là chị.

Khánh Ngọc vẫn nói:

- Chị nói anh ấy là người đã phỏng vấn và nhận chị vào công ty, em cho rằng ảnh phải có chức vụ gì đó mới quyết định chuyện này, vậy mà chị lại chẳng chịu điều tra gì hết.

Ngừng một chút, Khánh Ngọc tằng hắng tiếp:

- Mà ảnh đẹp trai, dễ thương ghê chị há. Em mà là con gái em cũng sẽ mê ảnh ngay.

Khánh Giao trố to đôi mắt kinh ngạc:

- Cái gì? Em hổng phải con gái?

Khánh Ngọc hồn nhiên:

- Í quên! Em muốn nói là nếu em lớn trưởng thành như chị, em chấm anh ta ngay.

Nghiêm nét mặt, Khánh Giao răn đe:

Page 23: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 42

- Em hư lắm nha! Còn nhỏ không được nói chuyện người lớn. Còn nữa, con gái không được khen đàn ông đẹp trai, như vậy là xấu có biết không?

Khánh Ngọc chu môi:

- Ủa! Kỳ vậy? Tự dưng nói người ta đẹp thì mình xấu? Chị mới là ngộ.

- Đừng có cãi bướng nữa, nói thì nghe đi!

- Em nghe nhưng không hiểu. - Con bé vẫn vặn vẹo.

Khánh Giao chợt nhớ đến sự việc xảy ra của nó, liền tra vấn:

- Em nói thật cho chị biết việc đụng xe là như thế nào? Có phải ông ta dỗ ngọt để em tự nhận phần lỗi về mình không?

Khánh Ngọc cười ra tiếng:

- Dỗ ngọt là sao hả chị?

- Nhóc con! Đừng có giả bộ nữa, trả lởi nhanh lên!

- Ôi! Em thật lòng không biết vì sao chị lại có ý nghĩ đó. Em cảm thấy chị có thành kiến, có ác cảm với người ta, nên cứ muốn buộc tội anh ấy... Quả tình là anh ấy rất tốt. Bọn em chở đôi, chở ba lại còn giăng hàng tư ngoài đường, may mà ảnh không làm dữ, báo công an, không thôi tụi em bị phạt là cái chắc.

Khánh Giao chau mày:

- Nhưng chị nhớ lúc nãy trên người anh ta có phảng phất mùi rượu. Người có nồng độ rượu trong máu mà điều khiển xe trên đường mới bị phạt, nhất là khi có tai nạn giao thông xảy ra. Em có biết điều đó không?

- Nhưng thật tình lỗi do bọn em. Còn anh ấy hả, tay lái cừ lắm chứ không có vẻ gì của những kẻ có uống rượu say xỉn đâu. Nếu có chuyện say rượu thì em không nguyên vẹn tính mạng như vầy đâu chị ơi. Được rồi, chị không tin em, mai em sẽ bảo tụi con Nhi, con Diễm “chứng thực” cho. Tụi nó hú hồn hú vía cả, cứ sợ bị làm

Page 24: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 43

khó, không dè ảnh dễ ợt, tuy có rầy tụi em mấy câu... nhưng điều đó hoàn toàn đúng.

Khánh Giao không ngờ Khánh Ngọc cũng giỏi tài hùng biện ghê. Nhưng nó toàn biện hộ cho người đàn ông đó... xem ra thì hắn có ấn tượng tốt với Khánh Ngọc và đám bạn của nó. Còn Khánh Giao thì sao? Cô chắng muốn ác cảm gì với hắn, nhưng cô cứ muốn tỏ ra kiêu hãnh khi đối diện với hắn, cho nên rốt cuộc đã gặp lần thứ hai rồi mà cô vẫn chưa biết được tên anh và công việc của anh ta ở công ty Thạnh Lộc.

Lắc nhẹ đầu để thoát ra khỏi những ý tưởng lộn xộn vừa hiện lên đó, Khánh Giao nhắc em:

- Mai mốt có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà, để chị đến đón, không được để người lạ mặt đưa về, nghe không?

- Dạ! Nhưng chị yên tâm đi, đâu phải ai lạ em cũng tin tưởng hết đâu, em biết nhìn người chứ chị. Điển hình là anh ấy đó.

- Hứ! Lại cũng là ông ta. Thế em biết gì về ổng? Em tưởng nhìn bên ngoài là có thể đoán được sao?

Khánh Ngọc lè lưỡi cười cưởi:

- Tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cũng được chút chút chứ chị.

- Thế cái “chút chút” mà em biết về ông ta như thế nào? Nói cho chị xem!

Với vẻ hồn nhiên và tinh nghịch Khánh Ngọc đáp tỉnh bơ:

- Thì anh ấy cũng là một nhân viên trong công ty Thạnh Lộc giống như chị vậy.

- Lãng nhách! Có vậy cũng nói!

- Chứ chị làm chung công ty mà hổng biết, thì em mới gặp cái ào làm sao biết được. Mà em cũng ngốc thật, hồi nãy quên hỏi tên

Page 25: PHẦN 2 Cbookserver.vuilen.com/book/dakhucngotngao/dakhucngotngao02.pdf- Chẳng những thế mà mẹ còn mong có cháu nội nữa kìa. Khải Bình kêu lên: - Trời ơi!

Tác giả: Hạ Thanh DẠ KHÚC NGỌT NGÀO

www.vuilen.com 44

anh ấy, sau này em có muốn cám ơn cũng không biết làm thế nào đây.

- Xì! ông ấy làm gì mà em “ghi nhớ ơn” dữ vậy?

- Sửa xe và đưa em về.

Khánh Giao nhún vai:

- Theo chị thì đó cũng là một phần trách nhiệm của ông ta trong việc va chạm xe cộ, ông ta làm vậy là đúng. Không cần phải ơn nặng nghĩa mang.

- Chị “vô ơn” thì có.

- Ơ cái con nhỏ này!

- Chứ hổng phải hả? Việc chị được vào công ty đó.

Khánh Giao lườm em:

- Lộn xộn! Chuyện của chị, chị biết.

Không muốn đôi co với bà chị “bướng và cố chấp” này nữa, Khánh Ngọc rời ghế salon, con bé hỏi:

- Ba mẹ đi ăn tiệc bao giờ mới về hả chị?

- Có lẽ đến tối lắm! Em đói chưa, cứ vào ăn cơm trước đi.

- Dạ!

Khánh Ngọc chỉ chờ có thế là con bé vội biến ngay. Còn lại một mình, Khánh Giao cũng chả hứng thú để xem tivi nữa. Đôi lúc Khánh Giao cảm thấy cuộc sống ở gia đình mình thầm lặng quá. Tại vì ba mẹ quá mẫu mực chăng? Nhưng không thể nói như vầy được. Bởi chính sự mẫu mực sẽ là nền tảng tốt cho tương lai của chị em Khánh Giao sau này. Vậy thì cô còn đòi hỏi gì hơn chứ?

Nhẹ mỉm cười với những ý nghĩ vu vơ đó Khánh Giao lại bấm nút mở tivi.