phẦn v tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfnhưng cát thơ và Đăng...

27
Tác gi: Yến Qunh NNG ĐƯA EM VPHN V Tai ha p xung quá bt ngcho Mi- kha- np khiến Cát Thơ vô cùng áy náy. Lra Cát Thơ bchìm xung đáy bin chđâu phi Mi- kha- np bi dp chân thế này. Bng dưng Mi- kha- np nhn phn ri ro bt hnh vì Cát Thơ, cô ray rt mãi. Chính Cát Thơ đã hi Mi- kha- np. Nếu không tp bơi, không ra bin vào lúc cơn bão p đến thì Mi- kha- np không gp tai ha này. Cát Thơ đau khttrách mình mãi không nguôi. Tuy nhiên Cát Thơ có bgiày vò đến thế nào thì vic cũng đã xy ra ri. Mi- kha- np đã bnn, cô không làm sao cu vãn tình thế. Thà mình bchđể ai bnn vì mình, Cát Thơ thy có li vô cùng. Sut ngày, Cát Thơ thn thnhư kmt hn. Cô va tri qua mt cú sc nng, đến lp mà tâm tư bt n trong lúc bn trvn như chim non tíu tít hn nhiên. Chcó Lê- na. Cô bé lo skhóc ròng, khi thy Mi- kha- np nm bt động. - Cô Cát Thơ ơi! Ba con làm sao vy? Ba con có chết như mkhông? Cát Thơ qun lòng vn ctrn an Lê- na: - Không có sao đâu. Ba con bthương ri skhi thôi. Lê- na li thc mc: - Sao bá con cnm hoài mà không dy đi? - Ba con bthương chân, chng nào khi sđi được. - Ba con cnm hoài, con slm. Lê- na cththvà hi bao nhiêu chuyn vMi- kha- np, Cát Thơ luôn trli để con bé yên lòng. Nhng lúc Mi- kila- np thc gic, Lê-na thường ngi trò chuyn vi anh. Nhưng Cát Thơ Đăng Dương không cho con bé lâu, snó quy ry làm anh mt. Mi- kha- np bnn nm mt ch, Cát Thơ thay anh nuôi dưỡng, chăm sóc Lê- na, trông nom vic hc hành ca con bé tht chu đáo. Bui ti, cô đưa nó vphòng mình ng. www.vuilen.com 84

Upload: others

Post on 03-Nov-2019

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

PHẦN V

Tai họa ập xuống quá bất ngờ cho Mi- kha- nốp khiến Cát Thơ vô cùng áy

náy. Lẽ ra Cát Thơ bị chìm xuống đáy biển chứ đâu phải Mi- kha- nốp bi dập chân thế này.

Bỗng dưng Mi- kha- nốp nhận phần rủi ro bất hạnh vì Cát Thơ, cô ray rứt mãi.

Chính Cát Thơ đã hại Mi- kha- nốp. Nếu không tập bơi, không ra biển vào lúc cơn bão ập đến thì Mi- kha- nốp không gặp tai họa này. Cát Thơ đau khổ tự trách mình mãi không nguôi.

Tuy nhiên Cát Thơ có bị giày vò đến thế nào thì việc cũng đã xảy ra rồi. Mi- kha- nốp đã bị nạn, cô không làm sao cứu vãn tình thế.

Thà mình bị chứ để ai bị nạn vì mình, Cát Thơ thấy có lỗi vô cùng. Suốt ngày, Cát Thơ thẫn thờ như kẻ mất hồn. Cô vừa trải qua một cú sốc nặng, đến lớp mà tâm tư bất ổn trong lúc bọn trẻ vẫn như chim non tíu tít hồn nhiên.

Chỉ có Lê- na. Cô bé lo sợ khóc ròng, khi thấy Mi- kha- nốp nằm bất động.

- Cô Cát Thơ ơi! Ba con làm sao vậy? Ba con có chết như mẹ không?

Cát Thơ quặn lòng vẫn cố trấn an Lê- na:

- Không có sao đâu. Ba con bị thương rồi sẽ khỏi thôi.

Lê- na lại thắc mắc:

- Sao bá con cứ nằm hoài mà không dậy đi?

- Ba con bị thương ở chân, chừng nào khỏi sẽ đi được.

- Ba con cứ nằm hoài, con sợ lắm.

Lê- na cứ thỏ thẻ và hỏi bao nhiêu chuyện về Mi- kha- nốp, Cát Thơ luôn trả lời để con bé yên lòng.

Những lúc Mi- kila- nốp thức giấc, Lê-na thường ngồi trò chuyện với anh. Nhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy rầy làm anh mệt.

Mi- kha- nốp bị nạn nằm một chỗ, Cát Thơ thay anh nuôi dưỡng, chăm sóc Lê- na, trông nom việc học hành của con bé thật chu đáo. Buổi tối, cô đưa nó về phòng mình ngủ.

www.vuilen.com 84

Page 2: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Có hôm Lê-na khiếu nại:

- Cô phải sang phòng ngủ với con nữa mới công bằng.

Cát Thơ mỉm cười:

- Không được. Cô ngủ ở phòng để coi chừng luôn.

Lê- na lý sự:

- Con cũng coi chừng phòng nữa chứ.

- Phòng của con ở gần các cô chú, họ sẽ trông chừng cho.

Lê- na tạm chấp nhận khi nghe sự giải thích của Cát Thơ. Và ra điều kiện:

- Cô Cát Thơ phải kể chuyện cổ tích cho con nghe đó.

Cát Thơ mỉm cười gật đầu:

- Nhưng con phải học bài và làm bài tập đầy đủ.

Lê- na nhanh nhảu hứa hẹn đầy đủ:

- Con sẽ học bài và làm bài tất cả rồi cô kể chuyện con nghe hén?

- Được. Cô sẽ kể thật nhiều chuyện cho Lê- na nghe nhé.

Lê- na rất háo hức trước những câu chuyện kể của Cát Thơ.

Hai cô trò ngày càng gần gũi gắn bó với nhau.

Lê- na cảm giác như Cát Thơ là một người mẹ thứ hai, ân cần quan tâm lo lắng cho nó.

Cát Thơ vẫn tiếp tục chăm sóc Mi- kha- nốp. Cô mong cho anh mau chóng bình phục để trở về với con gái thân yêu, với công việc.

Thế nhưng tình trạng của Mi- kha- nốp khá nặng. Anh được các bác sĩ thống nhất đưa về Nga chữa trị. Và Lê-na cũng được theo về cùng cha.

Không thể yên tâm và Cát Thơ thấy mình còn phải có trách nhiệm với Mi- kha- nốp. Cô phải theo anh cùng về Nga.

Mi- kha- nốp đã dũng cảm cứu mạng Cát Thơ thì cô phải chăm sóc anh. Và để được kề cận chăm sóc Mi- kha- nốp, Cát Thơ đã nhờ cô bạn thân tên Xê- li- na giúp cô cùng về quê Xê-li- na du lịch rồi xin gia hạn Visa sau.

www.vuilen.com 85

Page 3: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ xuất cảnh sang Nga hợp pháp, tự nguyện đến bệnh viện săn sóc cho Mi- kha- nốp.

Xứ Nga xa lạ.

Mùa đông tuyết rơi lạnh giá.

Cát Thơ phải sống thật cơ cực vất vả với vốn tiếng Nga ít ỏi. Cát Thơ gặp rất nhiều khó khăn nhưng cô đã tự vươn lên làm đủ mọi nghề.

Không ai có thể nghĩ rằng, cô kỹ sư hóa đã phải đi bán bánh mì, nhặt khoai tây, cào tuyết, quét lá. để mưu sinh và có điều kiện lo cho ân nhân Mi- kha- nốp.

Vừa làm những công việc linh tinh, Cát Thơ còn phấn đấu học để lấy thêm bằng chuyên viên phân tích dầu khí và bằng quản trị kinh doanh.

Không người thân, chỉ có hai cha con Mi- kha- nốp là quen, Cát Thơ hoàn toàn xa lạ giữa đất nước Nga.

Nhưng cô đã quyết tâm làm mọi việc. Niềm mong mỏi thiết tha của cô là nhìn thấy Mi- kha- nốp bình phục. Hai chân Mi- kha- nốp sẽ lành lặn như xưa. Anh sẽ trở lại cương vị giám đốc công ty. Mi- kha- nốp phải bình phục.

Cát Thơ đem ước mong vào lời khấn nguyện. Cô sẽ làm tất cả để Mi- kha- nốp bình phục.

Công việc choán hết thời gian. Nhưng có những lúc đêm về một mình thao thức, Cát Thơ chạnh nhớ nhà, nhớ Vũng Tàu với bao buồn vui lẫn lộn, nhớ Sài Gòn với bao hờn giận.

Nếu Cát Thơ không ra Vũng T'àu, không tập bơi, nếu không có cơn bão biển ập đến... thì giờ cô đâu có ở đất nước Nga xa xôi.

Mùa đông ở Nga có tuyết rơi, lạnh buốt, Cát Thơ tưởng chừng như không chịu nổi.

Vũng Tàu và Sài Gòn của Cát Thơ là thành phố không có mùa đông.

Bỗng dưng bài hát ''Thành phố không có mùa đông'' về trong tâm trí Cát Thơ:

www.vuilen.com 86

Page 4: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

''Thành phô' không có mùa đông

Nắng hồng hồng bên khung cửa

Nhà cao nguy nga lộng gió

Hoa nở ngát thơm dịu dàng

Thành phố không có mùa đông

Mây xanh như mắt em xanh

Quanh năm, mưa nắng hai mùa

Gọi mầm non tiếp nối trổ bông

Thành phố không có mùa đông

Gối đầu trên chín dòng sông

Nhà Rồng xôn xao bóng nước

Sáng lung linh viên ngọc viễn đông

Từ nơi băng giá phương xa

Bạn bè xứ tuyết thiết tha

Mơ về nắng ấm quê ta

Một thành phố chỉ có lời ca

Một thành phô' không có mùa đông".

Mùa đông ở nước Nga, Cát Thơ đang phiêu lưu và đang phấn đấu làm hết sức mình.

Vừa chăm sóc cho Mi- kha- nốp, Cát Thơ vừa cầu nguyện.

Sự bình phục của Mi- kha- nốp có được hay không là do y học và tài năng của các bác sĩ, chứ Cát Thơ không có khả năng. Nhưng cô luôn nhẹ nhàng an ủi Mi- kha- nốp.

Mi- kha- nốp được các bác sĩ tận tình cứu chữa.

Hai chân anh được phẫu thuật nhiều lần.

www.vuilen.com 87

Page 5: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ hồi hộp căng thẳng. Tưởng như chính mình đang phẫu thuật. Cô vừa hy vọng vừa sợ hãi.

Sự sợ hãi khiến Cát Thơ muốn nghẹt thở. Cô phải vùi đầu vào công việc để lo âu căng thẳng.

Những ngày Mi-kha- nốp được đưa vào phòng phẫu thuật, Cát Thơ và cô bé Lê- na thơ thẩn ở bên ngoài chờ đợi.

Không ai được đến phòng phẫu thuật, các bác sị miệt mài làm việc ở bên trong. Thời gian chậm chạp trôi, chẳng ai bước ra. Kết quả thế nào chẳng ai biết được. Hai cái chân của Mi- kha- nốp còn đòi hỏi, thời gian mới trả lời được.

Lê-na nắm chặt tay Cát Thơ:

- Hai chân của ba con thế nào hở cô?

Cát Thơ đáp không cần nghĩ ngợi:

- Sẽ khỏi, Lê- na ạ.

Lê- na phụng phịu.

- Cô nói khỏi mà sao ba con cứ nằm hoài vậy?

- Mai mốt, ba con sẽ dậy và chạy đi chơi với con.

- Hồi ở Vũng Tàu, cô cũng nói thế. Giờ về bệnh viện lớn ờ dây mà chân ba con cũng không nhích được.

Cát Thơ ngắc ngứ khi bị Lê- na phàn nàn. Giống cô nói dối Lê- na quá. Thật ra Cát Thơ không nói dối. Cô chỉ nói lên niềm mong ước. Nếu Mi- kha- nốp không chữa khỏi cô biết làm sao đây?

Trả lời Lê- na mà Cát Thơ cũng như động viên chính mình:

- Con hãy tin vào y học, các bác sĩ đang phẫu thuật để chạy chữa cho ba con.

Lê - na hồn nhiên hỏi:

- Phẫu thuật sẽ khỏi, phải không cô?

Cát Thơ khẽ gật đầu rồi kéo tay Lê-na ra ngoài khuôn viên bệnh viện. Lảng vảng ở phòng phẫu thuật, cô không thể nào chịu nổi nữa.

Không khí bên ngoài khu bệnh viện khiến hai cô trờ thấy dễ chịu hơn. Lê- na không ủ dột nữa mà chạy nhảy tung tăng.

www.vuilen.com 88

Page 6: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cô bé nhìn những cây dương cành lá xanh rì rủ bóng:

- Đố cô, trên cây xanh kia có tổ chim không?

- Có chứ!

- Có sao không nghe chim hót hả cô?

Cát Thơ nhoẻn miệng cười:

- Chưa đến lúc chim hót.

Lê- na ngây thơ hỏi:

- Chim cũng hót có giờ sao cô?

- Chim non cũng giống như con vậy. Giờ nào con thích con mới hát phải không?

Lê- na lí lắc trả lời Cát Thơ:

- Giờ nào con cũng thích hát cả.

Như phụ họa cho câu nói của Lê- na, tiếng chim lanh lảnh cất lên trên cành cây.

Lê- na thích thú vỗ tay:

- Chim hót rồi kìa. Hay quá! Cô có nghe không?

Cát Thơ gật đầu:

- Chim hót hay quá!

Và cô cao hứng đọc câu thơ của nhà thơ Thanh Hải:

"Ôi, con chim chuyền chiện...

Từng giọt long lanh rơi

Tôi đưa tay tôi hứng... ''

Ánh mắt xanh biếc tròn xoe nhìn Cát Thơ, Lê- na cất tiếng hỏi:

- Con chim trên cành là chim chiền chiện hả cô?

- Cô cũng không biết nữa.

- Sao cô đọc bài có con chim chiền chiện hay quá?

www.vuilen.com 89

Page 7: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ mỉm cười đáp:

- Nghe chim hót, cô nhớ tới con chim chiền chiện đó mà.

Trong phút chốc, Lê- na như quên người cha đang được phẫu thuật ở phòng trong. Lê- na nghiêng đầu lắng nghe chim hót, Rồi lại bảo Cát Thơ dạy bài con chim chiền chiện cho cô bé. Cát Thơ đọc lại chỉ một loáng là Lê- na thuộc ngay.

- Chừng nào ba khỏe, con sẽ đọc cho ba nghe bài cô dạy.

Cát Thơ gật đầu như chính cô là Mi- kha- nốp.

- Ba sẽ rất vui khi nghe con đọc.

- Con biết ba cũng sẽ thích con chim chiền chiện nữa đó.

Cát Thơ nhắc nhở:

- Bây giờ, cô với con vào xem tình hình ba con thế nào nghe.

Lê- na níu tay Cát Thơ:

- Nhanh đi cô. Xin bác sĩ cho mình vào phòng gặp ba nhé.

Hai cô trò hăm hở bước vào trong với hai tâm trạng khác nhau.

Sau khi phẫu thuật, hai chân của Mi- kha- nốp dần dần bình phục. Ở bệnh

viện, các bác sĩ tiếp tục chữa trị cho anh bằng phương pháp vật lý trị liệu.

Cát Thơ cũng được hướng dẫn chu đáo để tập luyện cho Mi- kha- nốp.

Các bác sĩ cho Mi- kha- nốp xuất viện khi anh đã từ từ tập đi được.

Cát Thơ vui mừng tột đỉnh.

Thấy Cát Thơ lo lắng chăm sóc cho mình Mi- kha- nốp trầm giọng:

- Cô làm cho tôi áy náy quá. Cô sang đây là cả một vấn đề.

Cát Thơ nhìn Mi- kha- nốp bày tỏ thật lòng.

www.vuilen.com 90

Page 8: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Em đã nói với anh ngay từ đầu rồi. Vì cứu em mà anh bị dập hai chân phải nằm viện thì em phải chăm sóc cho anh chứ. Vả lại, em cùng nhỏ bạn thân xin sang đây du lịch dài hạn kia mà.

- Cô đi như thế này, gia đình cô...

Cát Thơ chặn lời Mi- kha- nốp:

- Gia đình em sẽ không trở ngại gì cho em cả. Anh yên tâm đi.

Trước mặt Cát Thơ giờ đây không phải làm giám đốc Mi- kha- nốp nghiêm khắc mà cô từng khó chịu, mà trước mặt cô bây giờ là một người đàn ông yếu đuối, hai chân vừa mới bình phục, còn đời hỏi sự kiên trì luyện tập.

Cát Thơ phải ở bên Mi- kha- nốp lúc khó khăn này để giúp anh luyện tập. Cô tin là anh có thừa nghị lực để rèn luyện đôi chân. Nhưng cô không thể bỏ anh luyện tập một mình.

Cát Thơ đã tự nhiên gắn bó với Mi- kha- nốp rồi, dù anh không hay biết.

Cát Thơ thu xếp cho Mi- kha- nốp xuất viện:

- Chân anh đã bình phục và có dấu hiệu tiến triển tốt đẹp, em mừng ghê lắm.

Mi- kha- nốp ân cần:

- Tôi mong mau chống được xuất viện về nhà. Ở bệnh viện hoài, buồn chán vô cùng.

Lê- na nắm tay Mi- kha- nốp:

- Ba không buồn chán đâu. Ba có cô Cát Thơ và có con bên cạnh.

Mi- kha- nốp vỗ vào má con gái.

- Có con bên cạnh, con làm gì cho ba nào?

Giọng Lê- na láu lỉnh nhưng ra vẻ như người khác:

- Con không làm phiền như cô Cát Thơ, nhưng con giúp ba tập đi nha.

Mi- kha- nốp phì cười:

- Con giúp ba tập đi bằng cách nào?

Lê- na đáp nhanh như đã tính trước:

- Ba sẽ dựa vào con, ba vịn vào con để tập đi.

www.vuilen.com 91

Page 9: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Mi- kha- nốp xúc động nhìn con gái:

- Con nhỏ quá, làm sao ba vịn con để tập đi?

Lê- na đứng nghiêm trang ưỡn người lên:

- Ba xem đây này. Con lớn rồi mà ba.

Rồi cô bé hướng ánh mắt xanh lam sang Cát Thơ tìm đồng minh:

- Cô Cát Thơ thấy con có lớn không?

Đưa tay xoa đầu Lê- na, Cát Thơ mỉm cười tỏ sự đồng tình:

Lê- na thật sự lớn rồi. Có thể giúp ba con tập đi.

Đắc ý, Lê- na nhìn Mi- kha- nốp:

- Ba nghe cô Cát Thơ nói chưa? Con lớn rồi, con tập đi cho ba được đó.

Mắt Mi- kha-nốp ánh lên niềm vui sướng. Anh vỗ đầu con gái:

- Phải, con đã lớn rồi và con đang cùng phe với cô Cát Thơ, phải không?

Lê- na buông gọn:

- Cùng phe với ba luôn chứ.

Mi- kha- nốp và Cát Thơ bật cười xòa, Lê - na nói với Cát Thơ:

- Con tập cho ba đi. Chắc chắn ba sẽ đi nhanh, phải không cô?

Mi- kha- nốp lên tiếng:

- Chắc chắn ba sẽ đi nhanh và chạy nữa.

Lê- na cười khanh khách:

- Bây giờ, ba chạy ra đường với con nghe.

Mi- kha- nốp pha trò:

- Con chưa tập cho ba mà!

- Về nhà, con sẽ tập cho ba ngay.

Cát Thơ nhắc nhở:

- Lê- na chỉ giúp ba tập đi lúc con rỗi rảnh, còn bận thì thôi.

www.vuilen.com 92

Page 10: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Lê- na nói một cách rành rẽ:

- Con giúp ba tập đi lúc cô bận rộn, con biết cô còn làm rất nhiều công việc khác.

Mi- kha- nốp thắc mắc hỏi:

- Cô Cát Thơ làm gì hả con?

- Cô làm đủ thứ ba à.

Không muốn cho Lê- na nhắc đến, Cát Thơ giục:

- Con hãy xách đồ đạc, để cô giúp đưa ba ra xe về nhà.

Về nhà!

Mi- kha- nốp nôn nao. Căn nhà xưa nơi anh cùng sống vợ Lê- nốp- va, rồi bé Lê- na chào đời.

Lê- nốp- va xa ngôi nhà thân yêu đã bao lâu rồi nhỉ?

Ra đi rồi sẽ trở về.

Căn nhà vẫn như xưa.

Nhưng cuộc đời Mi- kha- nốp đã có nhiều thay đổi.

Vợ mất. Mi- kha- nốp sang Việt Nam công tác, rồi bị nạn hai chân nằm viện.

Lẽ ra anh không bị nạn. Nhưng tai họa ập xuống bất ngờ.

Mi- kha- nốp không lường trước tai nạn, chỉ nghĩ đến cứu người. Cứu Cát Thơ hay cứu người nào cũng vậy.

Cát Thơ đã thoát chết dù anh có bị tai nạn cũng không sao.

Mi- kha- nốp nghĩ thế. Nhưng khi hai chân bị liệt, anh hoang mang vô cùng.

Những ngày nằm viện, anh đau xót khôn nguôi, hoàn toàn tuyệt vọng.

Cát Thơ đã xuất viện. Cô ở bên cạnh an ủi động viên anh vượt qua nỗi tuyệt vọng chán chường.

Mi- kha- nốp đâu phải là thần thánh mà phớt lờ hai cái chân và chấp nhận nó dễ dàng.

www.vuilen.com 93

Page 11: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Những lời xoa dịu chân thành của Cát Thơ cùng sách báo và những tấm gương vượt qua trở ngại, khắc phục ý chí bản thân. Mi- kha- nốp dần dần nguôi ngoai, lấy lại thế quân bình.

Anh cứ luôn miệng hỏi Cát Thơ: ''Tại sao cô đến đây?''.

Biết là câu hỏi khiếm nhã, có thể làm cho Cát Thơ đùng đùng tự ái, nhưng sao anh vẫn cứ hỏi.

Đâu nhất thiết Cát Thơ phải vì anh, lo cho anh như thế.

Rời bỏ Việt Nam, Cát Thơ sang đây chịu nhiều vất vả, Mi- kha-nốp không biết nói sao truớc sự nhẫn nhục hy sinh của Cát Thơ. Cô cứ áy náy mãi việc Mi-kha -nốp bị nạn.

Đâu phải cô gây ra tai họa cho anh. Mi-kha-nốp đã bao lần giải thích rồi mà cô vẫn không yên lòng.

Không biết nói gì hơn, Mi- kha- nốp đành chấp nhận để Cát Thơ chăm sóc anh. Trong thâm tâm, anh xem như là đã nợ cô.

Về nhà cũ, nhưng Mi-kha- nốp lại sống cuộc sống mới.

Cuộc sống êm đềm với người vợ cũ Lê- nốp- va ngày nay không còn nữa.

Ngôi nhà vẫn như xưa, nhưng Mi-kha- nốp có nhiều xáo trộn. Là một người đàn ông nhưng hai người phụ nữ phải lo cho mình. Dù thế nào anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục hẳn. Hai cái chân vẫn còn phải luyện tập nhiều.

Đôi lúc, Mi- kha- nốp xấu hổ với chính mình. Anh phải tập đi như một đứa trẻ.

Là đàn ông mà anh không lo được cho bản thân và con gái. Mọi việc trong gia đình anh đều do Cát Thơ gánh vác.

Nhiều lúc Mi- kha- nốp tự hỏi cớ gì mà cô gái Việt Nam nhỏ bé này lại phải vất vả vì cha con anh?

Bàn tay quán xuyến toàn bộ chuyện nhà, vén khéo như một người phụ nữ đảm đang.

Ân nghĩa sâu đậm, Mi- kha- nốp không biết nói sao trước tấm chân tình mà Cát Thơ đã dành cho cha con anh.

Cô âm thầm cần mẫn chăm chút cho cha con anh, khiến anh đã phải thốt lên:

- Em tốt với cha con anh quá. Anh chẳng biết nói sao...

www.vuilen.com 94

Page 12: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Môi Cát Thơ nớ nụ cười thật hiền:

- Thì anh đừng nói gì cả?

Ánh mắt xanh biếc nhìn Cát Thơ lấp lánh:

- Em làm cho anh khó xử quá!

Cát Thơ trấn an anh:

- Anh đừng nghĩ ngợi gì cả. Hãy lo luyện tập cho hai chân bình phục như xưa là em vui lắm.

Mi- kha- nốp nói với giọng ray rứt:

- Anh lo luyện tập để em gánh vác mọi chuyện nhà thật là không phải.

Cát Thơ cười nhẹ tênh. Cô rất mừng vì thấy Mi- kha- nốp bây giờ không phải là Mi- kha- nốp giám đốc nghiêm khắc khó đăm đăm như trước nữa.

- Anh đang luyện tập thì phải vậy thôi.

- Nhưng để em gánh vác chuyện nhà anh, thật sự anh không đành lòng.

- Chỉ trừ khi là anh không cho em gánh vác.

- Anh thấy em cực khổ, vất vả quá?

- Em không sao đâu.

Mi- kha- nốp nhìn Cát Thơ thật sâu lắng:

- Em quán xuyến mọi việc trong nhà, lại chăm sóc cha con anh từng chút rất là cực nhọc, anh biết chứ.

Mi- kha- nốp có trái tim nhạy cảm chứ đâu phải là gỗ đá vô tri.

Anh biết Cát Thơ đã nhẫn nại, chịu nhẫn nại như thế nào để lo cho anh và Lê- na.

Nhưng Cát Thơ nói thật nhẹ nhàng:

- Bé Lê- na cũng phụ với em chăm sóc anh đó chứ.

Mi- kha- nốp phì cười:

- Lê- na mà làm được gì? Con bé quấy rầy em thêm thì có.

www.vuilen.com 95

Page 13: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ nhận định:

- Anh có đứa con gái rất thông minh. Con bé hồn nhiên nhưng cũng nhạy cảm sâu sắc.

Mi- kha- nốp vui vẻ bảo:

- Nghe em khen, con bé sẽ nhảy tưng lên cho mà xem.

Cát Thơ lắc đầu:

- Em không khen trước mặt Lê- na đâu.

Mi- kha- nốp trầm giọng:

- Con bé rất mến em. Lúc nào cũng nhắc cô Cát Thơ.

Cát Thơ đáp bằng giọng tinh nghịch:

- Tại em có tài dụ con nít.

Mi- kha- nốp pha trò với nụ cười:

- Có tài dụ người lớn không?

Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Mi- kha- nốp, Cát Thơ nao nao lòng. Cô luôn mong nhận nơi anh sự trìu mến thân thương chứ không phải những lời chế giễu của vị giám đốc.

Cát Thơ âm thầm sống bên cạnh cha con Mi- kha- nốp. Cô như một người vợ hiền hết dạ vì anh, luôn luôn làm tròn bổn phận.

Có một niềm vui thanh thản khi Cát Thơ ngày ngày chăm sóc cho Mi- kha- nốp và Lê- na.

Cát Thơ đã học nấu món ăn Nga từ chị Cha- nô- va và từ lúc sang đây, cô đã quen biết với nhiều phụ nữ Nga học hỏi được. Các món ăn mà Cát Thơ chế biến cho Mi- kha- nốp không bị anh chê bai nữa. Cô rất vui.

Lắc đầu, Cát Thơ trả lời Mi- kha- nốp:

- Em không dám dụ người lớn đâu.

- Tại sao? Có phải tại người lớn khó dụ hơn con nít?

Cát Thơ giải thích một cách hồn nhiên:

www.vuilen.com 96

Page 14: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Con nít vô tư như trang giấy trắng, dụ bọn chúng để thương yêu chứ dụ người lớn để làm gì.

Mi- kha- nốp nói mà không cần nghĩ ngợi:

- Cũng có người thích dụ người lớn đấy.

Ánh mắt đen láy mở lớn nhìn Mi- kha- nốp. Cát Thơ không biết anh nói với ý gì. Anh có ám chỉ cô?

Cát Thơ lặng thinh, không muốn phân bua với anh điều gì.

Phát hiện ra sự vô ý của mình, Mi- kha- nốp vội giải thích:

- Tất nhiên đó là những kẻ chẳng ra gì, còn người có tấm lòng chân thật, ai cũng biết cả.

Cát Thơ cúi mặt, giọng chùng thấp:

- Không biết em ở đây có làm phiền gì anh không? Em...

Mi- kha- nốp lắc đầu:

- Không... không...

Cát Thơ nói thêm:

- Em chỉ muốn được chăm sóc cho anh lành lặn hai chân. Anh mà bảo em về Việt Nam chắc em không thể nào chịu nổi đâu.

Mi- kha- nốp rất cảm kích tấm chân tình của Cát Thơ, nhưng anh không thể ngỏ lời với cô. Từ đáy tâm hồn Mi- kha- nốp vẫn còn yêu Lê- nốp- va. Anh không muốn phản bội Lê- nốp- va. Anh đã luôn tạo cho mình lnột sự ngăn cách với những người phụ nữ khác.

Nhiều lúc Mi- kha- nốp thấy mình quá bất công với Cát Thơ. Bất công cả với lúc cô làm việc ở công ty dầu khí Vũng Tàu.

Mi- kha- nốp ray rứt và anh cũng không thể nào sửa sai về những hành vi khó chịu của mình đã qua.

Giờ đây, anh được hưởng sự chăm chút của Cát Thơ mà không khỏi hổ thẹn với lương tâm.

Đón nhận sự chăm chút bằng tất cả tấm chân tình yêu thương trìu mến của Cát Thơ, Mi- kha- nốp vô cùng xúc cảm.

www.vuilen.com 97

Page 15: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Anh nói khẽ khàng với Cát Thơ:

- Em đã lặn lội sang đây bằng tất cả tấm lòng thành thì em cứ làm những gì em cho là đúng.

Câu nói của Mi- kha- nốp như một lời cổ vũ tinh thần Cát Thơ.

Anh không miễn cưỡng mà chấp nhận sự có mặt của Cát Thơ trong ngôi nhà này.

Trong ngôi nhà này chẳng biết Cát Thơ đóng vai trò gì? Không có một sự thừa nhận nào cả, nhưng Cát Thơ rất phấn khởi.

Âm thầm lo cho cha con Mi- kha- nốp, nhưng cô thấy thích thú, vui tươi vì cô đã làm đúng.

Mi- kha- nốp và cô sống chung dưới một mái nhà nhưng hai người ở hai phòng khác nhau. Bé Lê- na ở riêng một phòng nhỏ. Có hôm, co bé vòi vĩnh mang gối qua phòng chung và đòi cô kể chuyện cổ tích.

Cát Thơ rất chiều con bé. Có Lê-na, ngôi nhà này ấm cúng hẳn lên.

Mọi việc diễn ra đều đặn dưới mái nhà ấm cúng. Mi- kha- nốp đã kiên trì

luyện tập, vượt qua bao đau đớn khó khăn, cuối cùng anh đã đứng vững trên đôi chân và bước đi vững vàng.

Đây là niềm vui và hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời Mi- kha- nốp. Cả nhà cũng vui theo anh.

Lê- na thì hét toáng lên khi thấy Mi- kha- nốp bước đi vững vàng, đàng hoàng.

- A! Ba biết đi rồi, cô Cát Thơ ơi.

Mi- kha- nốp vỗ nhẹ đầu con gái:

- Ba biết đi từ hồi một tuổi cơ mà.

Lê- na chữa lại:

- Con nói là chân ba bình phục, ba đi nhanh nhẹn như trước.

www.vuilen.com 98

Page 16: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ bước đến cảm động nhìn hai cha con Mi- kha- nốp.

- Ba con đi vững vàng được như xưa là nhờ con phụ luyện tập cho ba đấy.

Lê- na lắc đầu phủ nhận:

- Con có làm gì được đâu. Nhờ cô Cát Thơ cả.

Rồi cô bé nhìn sang Mi- kha- nốp cầu viện:

- Phải không ba? Cô Cát Thơ làm tất cả mọi việc cho ba.

Mi- kha- nốp gật đầu tán thành:

- Lê- na nói đúng quá! Cô Cát Thơ vất vả lo cho cha con mình.

Lê- na kể một hơi:

- Cô Cát Thơ đi chợ nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo rồi dạy con học... Cô còn đi làm nữa. Cô vất vả quá!

Mi- kha- nốp nắm lấy bàn tay mịn màng của Cát Thơ, cất giọng chân thành:

- Anh rất cảm ơn em đã tận tụy chăm sóc và động viên anh, giúp anh tập luyện, anh mới có ngày bình phục thế này.

Cát Thơ xúc động dạt dào.

Cô nhìn Mi- kha-nốp đăm đắm chẳng đọc được gì trong đôi mắt xanh lam kia ngoài tia nhìn ấm áp yêu thương. Chẳng đọc được điều gì trong cái đầu bí ẩn của anh cả.

Bao tháng ngày qua, cận kề chăm sóc Mi- kha- nốp, Cát Thơ cũng chẳng nghe được nơi anh những lời gì khác ngoài lời cảm ơn chân thành.

Cát Thơ trông mong nơi anh những lời khác hơn những lời cảm ơn sáo rỗng. Nhưng có lẽ anh không nói điều gì khác hơn.

Mi- kha- nốp đã bình phục hẳn. Chân anh đi đứng như xưa. Con tim Cát Thơ muốn mở bụng reo hò, nhưng nó chợt se sắt lại. Mi- kha- nốp hoàn toàn bình phục. Anh đâu cần đến Cát Thơ nữa.

Cát Thơ đâu có vai trò gì trong căn nhà của anh, cô chỉ là người thừa.

Chỉ có hai cha con Mi- kha- nốp, tưởng chừng căn nhà hiu quạnh. Nhưng không lúc nào cũng tràn ngập hình bóng của người vợ cũ của anh: Lê- nốp- va. Lúc nào anh cũng nhắc đến Lê- nốp- va.

www.vuilen.com 99

Page 17: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ đâu còn lý đo gì để ở lại đây. Nghĩ đến việc trở về Việt Nam thì Cát Thơ lại nhói lòng.

Về Việt Nam, cô phải đi đâu? Về đâu? Sài Gòn hay Vũng Tàu? Thành phố không có mùa đông những Cát Thơ có nhiều kỷ niệm.

Giờ đây, Cát Thơ lại có những kỷ niệm với xứ sở Nga đầy tuyết trắng này.

Mi- kha- nốp rất vui vẻ và vô tư. Vô tư nên anh không hiểu tâm trạng của Cát Thơ. Cô đang buồn vui lẫn lộn.

Thấy mình yên lặng khá lâu, Cát Thơ lên tiếng để không làm giảm bầu không khí tràn ngập niềm vui.

- Có gì mà anh cảm ơn em?

Mi- kha- nốp buột miệng:

- Không có em, anh chẳng biết mình như thế nào nữa.

Câu nói chân tình của Mi- kha- nốp khiến Cát Thơ ấm lòng.

Bé Lê- na chạy đến níu lấy tay Mi- kha- nốp:

- Ngày mai, ba với con chạy đua nha.

Vuốt mái tóc hoe vàng của con gái, Mi- kha- nốp cười tươi:

- Chạy ngay bây giờ cũng được nữa con.

Cát Thơ ngăn lại:

- Không ai bắt hai cha con chạy thi đâu.

Lê- na vẫn vòi vĩnh:

- Vậy ba bế con chạy một vòng đi.

Cát Thơ đưa tay làm cử chỉ cản ngăn thật sự:

- Bế con nặng lắm Lê- na. Để cho ba nghỉ ngơi!

Nhưng Mi- kha- nốp đã cúi xuống bế Lê- na lên. Con bé sung sướng cười khanh khách trong vòng tay cha.

Rồi nó tuột xuớng ngay, đứng giữa Mi- kha- nốp và Cát Thơ, hai bàn tay nắm lấy tay hai người.

www.vuilen.com 100

Page 18: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Con muốn đi chơi chung với ba và cô Cát Thơ. Đi như thế này nè.

Mi- kha- nốp không nói gì, còn Cát Thơ ngượng nghịu, đôi má ửng hồng như quả táo chín trên cây.

Để chữa thẹn, Cát Thơ bảo:

- Thôi, để cô đi chợ.

Và cô dự tính sẽ làm một bữa tiệc nho nhỏ mừng ngày Mi- kha- nốp bình phục.

Lê- na nằn nì:

- Cho con đi với!

Cát Thơ phân công:

- Con ở nhà dọn dẹp nhà cửa, rồi cô về phụ làm thức ăn.

Mi- kha- nốp tán thành:

- Phải đấy! Cha con mình cùng dọn dẹp nhà cửa đi, Lê- na.

Nói xong, Mi- kha- nốp cao hứng huýt sáo một bản nhạc vui.

Cát Thơ bước ra ngoài, lại nghe anh cất tiếng bát bài ''Ka- chiu- xa'' quen thuộc:

“Dòng sông xưa rừng táo trắng, hoa nở đôi bờ, lặng lờ trôi, mặt nước đã loang sương mờ…”

Cát Thơ muốn quay trở lại nghe hết bài hát, nhưng cô chạnh lòng bước đi luôn.

Bài hát không dành cho Cát Thơ. Mi- kha- nốp hát cho người đã khuất. Cát Thơ rất trân trọng tình cảm của anh đối với người vợ cũ.

Mãi mãi, Cát Thơ không là gì của Mi- kha- nốp. Cô chỉ hiện ra để chăm sóc anh sau cơn tai nạn vì cô và cô sẽ biến mất khi anh bình phục.

Trong lúc Cát Thơ đi chợ thì ở nhà, Mi- kha- nốp có người khách bất ngờ đến thăm.

- Ồ! Ai- ma- tốp.

- Mi- kha- nốp! Cậu khỏe hẳn rồi phải không?

www.vuilen.com 101

Page 19: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Hai người ôm chầm lấy nhau mừng rỡ. Ai- ma- tốp lắc lắc vai Mi- kha-nốp:

- Bình phục rồi, mừng quá! Thật là nhiệm mầu, phải không?

Mi- kha- nốp nhìn bạn cười thật tươi:

- Mình đã cố gắng luyện tập mỗi ngày.

Ai- ma- tốp gật gù ngắm nghía Mi- kha- nốp:

- Mình biết. Để xem cậu thế nào? À! Vẫn phong độ, rắn rỏi như xưa.

Rất vô tình, Mi- kha- nốp thốt lên:

- Cũng nhờ Cát Thơ chăm sóc tận tình.

Ai- ma- tốp đưa mắt nhìn quanh:

- Cát Thơ đâu rồi?

- Cô ấy vừa đi chợ.

Ai- ma- tốp cười tủm tỉm:

- Cậu thật là tốt số đó nha.

Mi- kha- nốp ngạc nhiên:

- Tốt số điều gì?

Ai- ma- tốp nháy mắt với Mi- kha- nốp:

- Trong cơn hoạn nạn có được cô vợ dịu dàng tận tụy chăm sóc để được bình phục thế này, thật là tuyệt!

Mi- kha- nốp ngơ ngác:

- Cậu nói cái gì? Cô vợ nào đâu? Lê-nốp- va đã ra đi mãi mãi rồi.

Ai- ma- tốp lắc vai bạn:

- Khéo giả vờ. Cô vợ Việt Nam xinh xắn của cậu chứ còn ai nữa. Cô ấy lo cho cậu từng ly từng tí.

Mi- kha- nốp kên lêu phân trần:

- Cát Thơ đó hả? Đừng hiểu lầm cậu ơi. Cát Thơ săn sóc mình vì cảm thấy ái ngại thôi.

www.vuilen.com 102

Page 20: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Ái ngại việc gì?

- Cô ấy cho là vì cứu cô ấy thoát chết khi tập bơi ngoài biển, mình mới bị nạn.

Ai- ma- tốp gật gù:

- Đồng ý đó là lý do để Cát Thơ trả ơn cậu. Nhưng cô ấy từ Việt Nam lặn lội sang đây chịu bao vất vả để chăm sóc cậu, không đơn giản như thế.

Mi- kha- nốp nhíu trán:

- Cậu nói gì, mình không hiểu?

Ai- ma- tốp đập vai bạn:

- Có cô vợ Việt Nam rồi, còn làm bộ nói không hiểu. Cái tội cậu không báo tin cho bạn bè để đó, hôm nào xử lý.

Mi- kha- nốp không làm sao mà đính chính với Ai- ma- tốp. Có lẽ thấy Cát Thơ nhiệt tình chăm sóc Mi- kha- nốp mà Ai- ma- tốp và mọi người hiểu lầm.

Ai- ma- tốp là chuyên gia phân tích dầu khí cùng làm việc ở Việt Nam với Mi- kha- nốp.

Chính anh đã đưa Mi- kha- nốp về Nga chữa trị rồi trở sang Vlệt Nam ngay.

Ai- ma- tốp nói tiếp:

- Mình vẫn thường xuyên liên lạc với các bác sĩ của bệnh viện, nên biết được tình hình sức khỏe của cậu. Biết được cậu bình phục về nhà, nhưng không gọi điện được mình áy náy quá.

Mi- kha- nốp đi tới đi lại cho bạn thấy:

- Mình đã đi đứng bình thường như xưa rồi.

Ai- ma- tốp bắt tay bạn:

- Chúc mừng! Chúc mừng! Ở bệnh viện, ai cũng trầm trồ cậu có vợ Việt Nam tuyệt vời. Cô ấy chăm lo cho cậu từng li từng tí.

Mặt Mi- kha- nốp nhăn nhó thật tức cười.

- Khổ quá! Dù Cát Thơ chăm sóc tận tụy cho mình, nhưng cô ấy đâu phải là vợ mình.

Ai- ma- tốp đăm đăm nhìn bạn:

www.vuilen.com 103

Page 21: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Cậu ngại gì mà phủ nhận chứ? Ai cũng biết tình yêu chung thủy của cậu dành cho Lê- nốp- va, nhưng cô ấy đã ra đi mười năm nay rồi. Cậu và Lê- na cần phải có một người phụ nữ chăm sóc. Ai cũng ủng hộ cậu mà.

Mi- kha- nốp vẫn cải chính:

- Không phải đâu.

Nhưng tiếng kêu của anh rơi vào thinh không.

Ai- ma- tốp không chịu nghe lời thanh minh của Mi - kha- nốp.

- Đăng ký kết hôn rồi mà vẫn chưa chịu tuyên bố. Bạn bè đang chờ đợi cậu đấy.

Mi- kha- nốp tròn mắt:

- Cái gì đăng ký kết hôn? Cậu khéo bịa chuyện?

Ai- ma- tốp bật cười:

- Cậu cứ làm như người ngoài hành tinh mới vào vậy. Chuyện của cậu mà bảo người ta bịa chuyện. Ai mà bịa làm gì?

Mi- kha- nốp lạ lùng nhìn Ai- ma- tốp. Anh không sao hiểu nổi những lời của Ai- ma- tốp. Anh có bao giờ đăng ký kết hôn đâu. Anh bị nạn và được đưa về Nga điều trị. Suốt thời gian qua, anh chỉ có nỗi hoang mang, lo âu chán nản... Ai- ma- tốp càng làm cho anh thêm bối rối.

Một lần nữa, Mi-kha- nốp đính chính với bạn:

- Mình bị nạn về đây lo chữa trị chứ chẳng nghĩ gì cả. Cát Thơ đã tự nguyện sang đây chăm sóc mình. Mình vô cùng biết ơn cô ấy.

Ai- ma- tốp nheo mắt hỏi vặn:

- Đừng nói là cậu không có gì với Cát Thơ.

Mi- kha- nốp cười một cách vô tư:

- Không có gì thật mà.

Ai- ma- tốp cười ha ha:

- Thôi đi cậu. Ngại người ta nói là có vợ Việt Nam hả? Tình yêu không biên giới nghe chưa? Ở Việt Nam, bạn bè chúc mừng cậu đang tìm được hạnh phúc mới đó.

www.vuilen.com 104

Page 22: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Mi- kha- nốp lắc đầu hết biết. Chúc mừng anh bình phục hai chân thì quả còn được, chứ anh có hạnh phúc nào đâu mà chúc.

Mi- kha- nốp làm mặt nghiêm:

- Có hạnh phúc mới đâu. Mình trả lời chúc mừng cho bạn bè đó.

Ai- ma- tốp buông một câu đầy ý nghĩa:

- Chưa tổ chức cưới nên chưa nhận lời chúc hả? Được rồi, mọi người sẽ chờ cậu.

Mi- kha- nốp lặng thinh. Khi không lại có sự hiểu lầm. Anh càng phân bua thì Ai- ma- tốp càng tấn công.

Bất chợt Ai- ma-tốp ''phỏng vấn'' Mi- kha- nốp:

- Nghe nói ở Việt Nam, Cát Thơ làm việc trong công ty, cậu ém tài cô ấy hả?

- Tôi có ém tài gì đâu?

- Người ta là kỹ sư hóa mà cậu giao cho làm bếp trưởng phụ trách nấu ăn, rồi dạy tiếng Việt cho bọn trẻ. Không ém tài thì là gì?

Mi- kha- nốp cười hỏi lại:

- Có người nói với cậu hả?

- Cha- nô- va nói, nhưng không thành vấn đề - Ai- ma- tốp trả lời và hỏi - Nhưng có không?

Mi- kha- nốp tránh câu trả lời mà nêu nhận xét:

- Cát Thơ dạy tiếng Việt cho bọn trẻ rất tốt. Bọn chúng thích lắm.

- Trong số đó có Lê- na nhà cậu phải không?

Mi- kha- nốp mỉm cười thú nhận:

- Lê- na rất mê Cát Thơ kể chuyện và dạy ca hát.

Ai- ma- tốp buông câu bình luận:

- Vậy là ổn cả rồi. Lê- na mà chịu Cát Thơ thì cậu không gặp trở ngại gì.

Rồi anh thản thiên hỏi:

- Chừng nào cưới đây?

www.vuilen.com 105

Page 23: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Mi- kha- nốp tắc lưỡi:

- Khổ quá. Mình đã nói chẳng có gì cả.

Ai- ma- tốp nghiêm giọng:

- Người ta đã lo lắng chăm sóc cho cậu và sống ở đây rồi mà bảo là không có gì?

Mi- kha- nốp vội vàng khai báo:

- Sống ở đây, dù chung một mái nhà nhưng mình và cô ấy mỗi người một phòng, có ranh giới rõ ràng mà.

Ai - ma- tốp cười phá lên:

- Tốt! Cậu còn phải tổ chức cưới đàng hoàng. Thôi, tranh thủ đi, cho Lê- na có mẹ.

Lê- na nghe rõ cuộc đối thoại của ba và bác Ai- ma- tốp nói về cô Cát Thơ, giờ mới lao ra:

- Ba! Ba cưới cô Cát Thơ đi ba!

Mi- kha- nốp la con gái:

- Ối! Sao con không chào bác Ai- ma- tốp mà nói gì đâu đâu.

Lê- na vòng tay lễ phép:

- Con chào bác Ai-ma-tốp!

Ai- ma- tốp xoa đầu con bé:

- Ngoan quá! Con bảo ba cưới cô Cát Thơ cho con có mẹ đi.

Lê- na lại lắc tay Mi Ma Tốp nhắc lại:

- Ba cưới cô Cát Thơ đi ba.

Ai- ma- tốp hỏi Lê - na:

- Cháu có thích cô Cát Thơ không? Cháu có chịu gọi cô ấy bằng mẹ không?

Lê- na gật đầu lia:

- Con chịu.

www.vuilen.com 106

Page 24: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Ai- ma- tốp cười hỏi Mi- kha- nốp:

- Cậu nghe chưa? Sao cứ chần chừ mãi vậy?

Ai- ma- tốp thắc mắc. Có gì Mi- kha- nốp còn chần chờ mãi vậy, trong khi anh cứ ngỡ hai người đã thành vợ chồng rồi?

Ai- ma- tốp lại hỏi Lê- na:

- Cô Cát Thơ có yêu con không?

Lê- na hớn hở khoe:

- Cô Cát Thơ rất yêu con. Hôm ba bị nạn, cô ấy chăm sóc con đưa con về phòng cô ấy ngủ. Hồi ở Việt nam đó, sang đây cũng vậy. Cô ấy đưa con về nhà, vừa đi làm vừa vào bệnh viện nuôi ba. Cô ấy cực lắm.

- Thế à? Con có thương cô ấy không?

- Thương chứ ba.

- Thương bằng gì?

- Thương như thương ba vậy đó.

Ai- ma- tốp hướng sang Mi- kha- nốp:

- Thế cậu còn chờ đợi gì mà không chịu cưới Cát Thơ nhỉ?

Mi- kha- nốp nhíu trán:

Cậu đừng thắc mắc chuyện của mình!

- Sao không thắc mắc? Cậu làm cho mình không thể nào hiểu nổi. Cát Thơ tuyệt vời như thế. Nghe nói cô ấy đã ghi danh học ngành phân tích dầu khí nữa đó.

- Cậu có vẻ am hiểu nhiều về cô ta.

Ai- ma- tốp đáp tỉnh rụi:

- Những gì liên quan đến cậu, mình phải nắm bắt thông tin.

Ai- ma- tốp không hiểu Mi- kha- nốp thì Mi- kha- nốp cũng không sao hiểu nổi Cát Thơ. Tại sao cô lại sang Nga để gánh chịu bao nỗi cơ cực như thế.

Ai- ma- tốp hướng sang Lê-na cười bảo:

www.vuilen.com 107

Page 25: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Con nhớ nhắc ba cưới cô Cát Thơ nhé.

- Dạ.

Mi- kha- nốp nhắc Lê- na:

- Con vào lấy nước mời bác Ai- ma- tốp uống.

Ai- ma- tốp khôi hài:

- Lâu ngày mới gặp, lấy rượu Vodka để bác và ba cháu nâng ly chúc mừng.

Mặt Lê- na ánh nét rạng rỡ:

- Chúc mừng ba há bác? Cô Cát Thơ đi chợ mua thức ăn về làm tiệc mừng ba bình phục đó.

- Ồ! Thế là bác được tham gia rồi.

Lê- na khôn ngoan đáp:

- Nhất định là cả nhà cháu sẽ mời bác.

Rồi con bé quay sang Mi- kha- nốp:

- Ba ơi. Rượu Vodka ở nhà còn không?

Mi- kha- nốp lắc đầu:

- Lâu quá, ba cũng không biết nữa! Con xem đi.

- Dạ.

Vừa lúc đớ Cát Thơ đi chợ về đến, khệ nệ mang một giỏ thức ăn.

Ba người đang nói chuyện bằng tiếng Nga bắt đầu chuyển sang tiếng Việt. Ai- ma- tốp lên tiếng trước:

Chào cô Cát Thơ!

Cát Thơ nhìn sững người khách, ngờ ngợ. Ai- ma- tốp tươi cười:

- Cô quên tôi rồi sao?

Cát Thơ chợt nhớ và reo lên:

- Anh... Ai- ma- tốp! Anh mới sang hả?

- Tôi vừa về phép, vội ghé xem tình hình sức khỏe Mi- kha- nốp thế nào?

www.vuilen.com 108

Page 26: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Anh Mi- kha- nốp bình phục hẳn rồi.

Ai- ma- tốp cất giọng ân cần:

- Mi- kha- nốp bảo là nhờ cô chăm sóc tận tình.

Cát Thơ lắc đầu phủ nhận:

- Nhờ anh Mi- kha- nốp kiên trì luyện tập thì có.

Ai- ma- tốp buông một câu đầy ý nghĩa:

- Nhờ cả hai người chung lòng chung sức vậy.

Lê- na ở trong chạy ra, thấy Cát Thơ về, vội hỏi nhanh:

- Cô ơi! Cô có mua rượu Vodka không? Ở nhà hết rồi.

Cát Thơ lấy chai rượu trong giỏ ra.

- Có đây!

Ai- ma- tốp ngạc nhiên:

- Cô biết có khách đến à?

Cát Thơ hồn nhiên để chai rượu lên bàn:

- Em cứ nghĩ là phải mua rượu Vodka để chúc mừng anh Mi- kha- nốp theo truyền thống của người Nga. Có anh là khách thì tuyệt quá.

Không ngờ Ai- ma- tốp cũng biết nói thành ngữ Việt Nam.

- ''Khách không mời mà đến'' hả?

- Anh là khách quý đấy chứ.

Cát Thơ mỉm cười nói tiếp:

- Hai anh ngồi chơi, chờ em làm thức ăn nhé.

Mi- kha- nốp đăm chiêu, mãi thả hồn tận đâu đâu. Nghe Cát Thơ nhắc, anh giật mình:

- À… à…

Ai- ma- tốp sốt sắng:

- Cát Thơ làm gì đấy? Chúng tôi phụ cho.

www.vuilen.com 109

Page 27: PHẦN V Tbookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve05.pdfNhưng Cát Thơ và Đăng Dương không cho con bé ở lâu, sợ nó quấy r ầy làm anh mệt. Mi- kha- np

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ cười nhẹ nhàng:

- Em nấu mấy món ăn Nga, nhưng mua thức ăn làm sẵn để chế biến cho nhanh. Hai anh khỏi phụ.

Rồi cô đùa giọng:

- Mong là khi thưởng thức, anh đừng chê là được.

Ai- ma- tốp vui vẻ:

- Được mời dự tiệc, tôi đâu dám chê.

Cát Thơ tinh nghịch nhắc lại:

- Em nấu món ăn dở lắm, bị anh Mi- kha- nốp chê là không hợp khẩu vị ấy.

Nói xong, cô xách giỏ cùng Lê- na đi nhanh vào trong.

Ai- ma- tốp nháy mắt với Mi- kha- nốp:

- Bộ cậu chê cô ấy nấu ăn không hợp khẩu vị hả?

Rồi anh phê phán bạn:

- Cậu là tên đàn ông dở nhất trên đời.

Mi- kha- nốp gãi đầu:

- Lúc cô ấy còn làm bếp trưởng.

- Phân công không đúng chuyên môn mà còn chê người ta. Gặp tôi, tôi sẽ bỏ hóa chất vào cho vừa khẩu vị cậu đó.

Hai người đàn ông cùng cười vang.

www.vuilen.com 110