thông tin sách gốc - sachvui.com · một viên đại úy người việt bước nhanh vào,...

139

Upload: others

Post on 26-Sep-2019

7 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Thôngtinsáchgốc

SAUCÀNHVIÔLÉT

Tácgiả:NgôTấtThắng

Nhàxuấtbản:HàNội

Nguồn:TVE-4U

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

MụcLục

CHƯƠNGMỘT:RỒNGLỬACHƯƠNGHAI:CHÚBÉCHƯƠNGBA:VIÊNSỸQUANCHƯƠNGBỐN:DÀNTHẾTRẬNCHƯƠNGNĂM:KẺGIẤUMẶTCHƯƠNG6:ĐẠIÚYTHIÊNNGACHƯƠNGBẨY:TÊNPHẢNBỘICHƯƠNGTÁM:HÀNHĐỘNGCHƯƠNGCHÍN:SAUCÀNHVIÔLÉT

CHƯƠNGMỘT:RỒNGLỬA

MỘTchiềuĐàlạt.

Saumộtngàyngaodutrênkhắpcaonguyên,mặttrờimệtmỏi lấp ló saungọn Lang-bi-an, rọi những tia nắngdài vàmảnhnhưtơxuốnghaibêncánhrừngthông,nhuộmvàngxanhmấy triền đồi óng ả. Phấn thông bay nhè nhẹ trongnắng,lấplánhnhưnhữnghạtbạc,hạtvàng.Dướichânđồi,mặthồđang thẫmdần lại, phẳng lặngđếnyên tĩnh. Toàncảnh nhìn qua có dáng của một người già đang ngồi suyngẫmlạinhữngthángnămsôinổiđãtrôiquatrongcuộcđờingắnngủicủamình.Uyliamnghĩthầmvàmởtungcánhcửasổ.Một luồngkhôngkhímátdịuùavào cănphòngấmápnồng nặc mùi rượu uýt-xki và xì-gà. Uyliam nghiêng nửangườiraphíacửasổ,nởcănglồngngựchítmạnhhươngvịcủa trămngànbônghoađangđuanởdướivườn.Ôixứsởnày!Chẳngkémgì thànhphốGiơ-ne-vơ...Giánhưgãđếnđâyvớimột chiếc cặpda căng chặt nhữnghợpđồngbuônbán.Gãsẽxâyngaymộtbiệt thựgần thácPren, sẽ trồngtrướcnhàvàihéc-tahoacácloại.Chà,saumộtchuyếncôngcán,gãsẽngảngườitrênbộsa-lôngkêgiữavườn,rítmộthơixì-gàLaHabanavàthảmắttrongnhữngsắcmàurựcrỡ.Thú vị biết chừng nào... Những chiếc cặp da dày cộmkia,hiệnđangnằmnguyêntrongkétsắtđâuphảilànhữnghợpđồnglờilãi.SauchuvếncôngduHa-oai,gãvềđâyvớimộtkếhoạch tốimật.Uyliam thởdài.Thôi,biết làmsaođược.Quâncộngsảnngàymộtlấntới.QuânđộiviễnchinhHoakỳđãdínhlíutớitrênbốnmươivạnmàvẫnkhôngxoaychuyểnđượctìnhhình,vẫncheđầuhởđuôi.Lúcnàybuôncũnglỗ.

Mộthồichuôngngânvang.Khôngquaylại,Uyliamnóicộclốc:

-Mờivào!-Giọngnóitrầmvànhẹ,lànhlạnhnhưcóchấtthép.

Cửamở.MộtviênđạiúyngườiViệtbướcnhanhvào,rậpgótgiầy,giơtaychào:

-Thưangài trungtá,cóđiệnkhẩncủatrungtâm,đánhtừSàiGòn.

Uyliamnhưvẫnmảimêngắmhoa.Gãđưamấyngóntaydàivà trắng như bàn tay học trò, vuốt nhẹ cánh hồng nhungvàngphơnphớttơ.Mộtlátsau,gãtừtừquaylại,nheomắtnhìn viên đại úy từ nãy tới giờ vẫn đứng nghiêmnhưmộtkhúcgỗ.GãnóibằngmộtthứtiếngViệtrấtsõi:

- Thứ nhất, tôi không phải là trung tá. Tôi là Uyliam, chủcông ty thép Rôbớc Uyliam và con trai. Lần cuối cùng tôinhắcanhđiềuđó.Thứhai,đểđiệntrênbàn.Đãvàosổrồichứ?

-Thưatrung...À,xinngàithalỗi,thưangài,bàthưkýđã…

-Thôiđủrồi.Uyliamđộtngộtngắtlời.

Gãcáukỉnhsảinhữngbướcdàitrongcănphòng,điđilạilại.ĐứngchờmộtlúckhôngthấyUyliamralệnhgì,viênđạiúyấpúngrồihỏinhonhỏ:

-Dạ,thưangài...còngì...

Lúcấy,Uyliammớinhớragãkiacònởtrongphòng.Khônghiểuvìlýdogì,Uyliamnhếchmép:

-Anhcònđứngđâylàmgìhả?

Viênđạiúyvộirậpgót,quaylưngbướcnhanhracửa.Nhìntrướcnhìnsaukhôngthấygì,hắnrútkhănmùixoalauvộimồhôi túađầmđìa trêncái trán thấp lè tè.Hắnbiết,mộtkhiUyliamđãnóivớigiọngnhưvậy,nghĩa làgãđangbựcmình.Thành-tênviênđạiúy-khôngcònlạgìtínhkhígãtrungtáđóngvainhàtưbảnnày.Hơnmộtnămnhậnnhiệmvụ tháp tùng kiêm bảo vệ trung tá tình báoHoa KỳGiêmUyliam,Thànhthừahiểuphongcáchcủanhữngđồngminhđànanh,songhắnvẫnchoUyliamlàmộtngườiMỹ lịchsựvàthânthiện.NgoạitrừnhữngkhingàicócôngviệcđiHa-oaihayđâuđó,cònthìbìnhthường,Thànhlàngườitincậy,

đượcluitớichămsócbảovệgã.ChưabaogiờUyliamlạicáugiậnvừalạnhlùngvừalỗmãngnhưvậy.

ĐạiúyThànhsẽcònhúvíahơnnếubiếtrằngchỉchậmchânchútnữa,gãsẽ lànạnnhâncủacơn thịnhnộđanghoànhhànhtrongcáiphòngấy.

Saukhi liếcquabứcđiện,Uyliamquaymặtđi rồiđộtngộtvồlấytờgiấytrắngmỏngmanh,nhìnnhưmuốnnuốtsốngnó. Gã ôm chặt hai bên thái dương như cố quên đi điềukhủng khiếp vừa nhận dược, nhưng những dòng chữ nhưnhữngchiếcgainhọnchọcvàomắthắn“Rồnglửađổxuốngchỗtrống.Bịthiệthạinặng.Kiểmtrakhẩncấpnộibộ.ĐưaViôlétvềtrungtâmngay–Hây-Gơ”

ChợtUyliamđứngbậtdậy,rútsúng,trợnmắtnhìntừngđồvậttrongphòng.ChiếctủsắtcóbộphậnbảohiểmbáođộngchếtạotạiCaliphoócniakiacóvẻthảmhạilàmsao.BấtcứmộttênViệtcộngnàocũngcóthểluồntayvàođónhưluồntayvàođầugã lấyđinhữngđiều tuyệtmật.Cáimáyđiềuhòakhôngkhíkia,liệucógắnmáyghiâm?Tấmbảnđồtotướngchoángầnhếtbức tườngkia, liệuđãcókẻnàobiếtcáchsửdụngnó?Vàcảbứcảnhbốmẹgãđangcúixuốngnhìngãcườiâuyếmkianữa,biếtđâu...Taylămlămkhẩucôn, Uyliam gườm gườm nhìn bốn chung quanh. Không,khôngthểtinđược.KếhoạchRồnglửatuyệtmậtlàthế,chỉcóHâygơ,Sácli,gãvàmộtvàitướnglĩnhchópbutrongBộTổngthammưuquân lựcViệtNamcộnghòađượcbiết, tạiSaoViệtcộnglạibiếtmàtránh?Gãkhônglạgìkếtquảcủamộtchiếndịch,mộtkhiđốiphươngđãnắmtrướcmọibímậttrongtay.Kệnó,kệ thằngtướngHâygơ loại “cầycuốc”dơđầuramàchịu.Gãkhôngquantâmđếnđiềuđó.Cáichínhlà, chắcchắn trongnộibộcóquâncộngsản.Đâychính làmối longhĩcủaUyliam,kẻthùdấumặtấy,biếtđâuchẳngcắtngangcuộcđờiđầyhứahẹncủagãbằngmộtthủđoạnnào đó. Thiếu tướng Sơn Hồng, chuẩn tướng Đan, chuẩntướngVinh,đạitáHưu…gãnhẩmnhanhmấycáitênnhưngrồi lạigạtđingay.Không,không thể làsốnày.Vậy thìkẻnào.Kẻnàođãtiếtlộbímật?

Cótiếnggõcửabênngoài,Uyliamquăngkhẩusúnglênmặtbàndằngiọngnói:

-Cứvào.

Khi quay lại, thấymột côgáiViệt dáng thon thả, đẹpnhưngườitronghọabáobướcra,giọngUyliamdịuxuống:

-ỒHoàiPhương,,côvẫnchưanghỉkiaà?

-Thưangài,tôichờgặpngàivìmộtcôngviệccầnthiết.HoàiPhương vừanói vừabước nhanh lại bênbàn.Nụ cười trênkhuônmặtcônhưchiếusángcănphòng.Uyliamđonđảmờicôngồi:

-Ồ,đạiúyHoàiPhương...côthậtlàmộttấmgươngsángvềtinhthầnhăngsayvìcôngíchchung.NếuởmiềnNamnàyviênchứcnàocũngđượcnhưcôthìngườiMỹchúngtôi...

-Thưangài,tôimuốnđượcthưavớingàivềcôngviệccủacánhântôi.

HoàiPhươngdịudàngngắtlờiUyliam.Đôilôngmàykẻnhỏnhưngrấtđậmnổibậttrênlàndatrắnghồngđượcphủmộtlớpphấnmỏngkhẽnhíulạinhưđểtăngthêmphầnnghiêmchỉnhcholờinói:

- Tôimuốn thưa với ngài cho tôi được chuyểnvề làmmộtcôngviệcgì đógầnvới chiến trườnghơn.Tôi còn trẻ, cầnphảilàmviệcnhiềuhơnđểphụngsựchođấtnướctôi.

“Ồ ồ ồ ồ” Uyliam ngạc nhiên kêu lên, hai cánh tay dàingoẵngdơ lêntrờinhưthánphục.HoàiPhươngthảnnhiênnóitiếpvớinụcườimêhoặclòngngườicủacô:

-Đà lạtchỉ thầntiênđốivớinhữngngườimuốnnghỉngơi,họcầnsựyêntĩnhđểtrốntránhcuộcđời,nhưngcòntôi...

Uyliamkhẽvỗhaibàntayvàonhau:

- Thật là tuyệt diệu:Rất tiếc là tôi không kịpmởmáyghiâm.Tuynhiêntôivẫnphảinóithậtlàyêucầucủacôhơiđộtngột.Xincôvuilòngchotôiđượcsuynghĩthêm.

-Tôimongrằngngàisẽchấpnhậnyêucầucủatôicũngnhưtừ trướcđếnnayngài luôngiành cho tôi sựquan tâmđặcbiệt.XincảmơnngàiUyliam.

HoàiPhươngnóivàđứngdậy,Uyliamniềmnởtiễnchâncô:

- Được thôi, cô cứ yên tâm ra về. Xin chúc cômọi sự tốtlành.

HoàiPhươngđirồiUyliamcònđứngbêncửasuynghĩvớinụcườitrênmôi.Chợthắnkhẽlắcđầurồibướcnhanhđếnbênbàn,cầmốngđiệnthoại.Lúcnàygiọngnóicủahắnlạitrầmvànhẹlạnhlùngnhưcóchấtthép:

-A lô!ĐạiúyThànhhả?Anhchuẩnbịxechotôi...cáigì?Thôi,khôngcần.Haingườilàđủ.Gọiđiệnchophitrườngvàquâncảnh.

ĐặtđiệnthoạixuốngUyliamlạikéorèmchecửasổvàkhóatrái cửa ra vào. Gã đến gần tấm bản đồ ĐôngDương trảirộng trên tường. Sau khi ngắm nghía cẩn thận như mộtkhách hàng lựa chọn vật định mua, gã lấy cây gậy dựngcạnhđấyấnvàongôisaođenchỉSàiGòn.Tấmbảnđồ tựđộng tách làmđôi,mở ramộtngăn tủ bímật, chìm trongtường.Uyliamxoayđixoaylạinắmđấmmấyvònggìđó,rồirútrachiếcngănkéocóđínhcondiềuhâutrênquảđịacầu.Tần ngần, gã lấy tấm phiếu đề trên góc trái dòng chữ sốUSV-N4513, nhìn kỹ. Bên cạnh tấmảnh cô gái,mấy dòngchữghirõ:“Đạiúythiênngaphòng2-TênLêHoàiPhươngtứcGiênRixta–tốtnghiệptrungtâmanninhĐàiBắc1958–trungtâmtìnhbáophươngĐôngCaliphoócnia1963–thụhuấn6thángtạibiệtkhuHa-oai.Tínhítnóithôngminh,sắcsảo, kiên quyết, hơi bướng bỉnh, kiêu kỳ, khả năng: nhậndiện.Chúý:quanhệ.Đãthửthách.Quê:ThanhTrì,HàNội.Ông: tri phủ Lê Hoài Trung. Bố: đại tá chánh văn phòng

B.T.T.MquânđộiliênhiệpPhápLêHoàiNam.Bịcộngsảnxửtửnăm1953tạinhàriêng.”

Uyliam rút tiếp ngăn kéo phía trên đính nổi hình quả đấmthép, tìm tấmphiếukíhiệuUS -AVN1851.Tấmảnhmộtviênsĩquantrẻlunglaytrêngócphiếunhưmuốnrơi.Gãlấycả hai tấm phiếu ra sắp các ngăn kéo lại, vặn theo chiềungượcmũi tênbavòng,ấn tụtvào, rồixoay lạimộtvòng.Kiểm tra lạihệ thốngbáođộngvàbộphận tựhủyđâuđóxongxuôi,gãluira,lấyđầugậyấnmạnhvàođầuđỉnhtrêncaophía trái.Hainửatấmbảnđồtừtừ liền lại,khôngcònmộtdấuvếtgìngoàiđườngvĩtuyến17nhưinđậmhơnmọiđườngvĩtuyếnkhác.

Uyliamtrởlạibàn,ngồiphịchxuốngchiếcghếbànhbọcda.Đưahaitấmphiếuvàogáycuốn“Chiếnlượcngoạigiaongàynay” của H. Kít xinh-giơ, giáo sư tiến sĩ trường đại họcHavớt, gã trầmngâmngắmhai khuônmặt…phải, đến lúcchothiênngavỗcánhrồi.

***

Vìthờitiếtxấu,chiếcBooing707hạcánhxuốngphitrườngTânSơnNhấtchậmnửagiờ.Uyliamsửa lạichiếcca-ra-vátmàuđỏtươi,ômcặpbướcxuốngsaucùng.Vừaratớicửa,gã trông thấy chiếc Phi-át từ gahành kháchbon tới, nhẹnhàngdừng lạibênchâncầu thangmáybay.Sác-li, trợ lýđặc biệt của Hâygơ vươn tay mở cửa xe cho Uyliam. Vừangắmbộcom-lêmàuvàngmayđotạiParirấtkhítngườicủaUyliam,Sác-livừarúganhẹ,nóinhỏ:

-Tuyệt,rấtđúngmốt.Tôiđợianhđãhaitiếngrồi.Hâygơnóiphảiđón,cònViôlétđâu?

Uyliamvỗnhẹvàochiếccặpcăngphồng.Gãnớicổáo,thầmtiếc nuối tiết trời cao nguyên. Nhìn sang chiếc áo cộc taybằng lụatơtằmmàubơ,gãnhủthầm:“nósangsaumìnhmàkhôngớm”

Ra khỏi cổng phi trường, Sác-li tăng tốc độ cho xe lao

nhanh.Vẫnnhìnsangbênđường,Uyliamhỏi:

-Cógìmớikhông?

-Hâygơđangcáu.VụRồnglửamà.

-Bâygiờđiđâu?

- Về trung tâm. Mọi người đang chờ anh. Gấp lắm rồiIntopraido cùnghầuhếthạmđội7đã tăng cườngvềđây.Toànbộbinhđoànđặcnhiệmđãbáođộngcấpmột.

Xeđanglaonhanh,độtnhiênSác-linhảgacắtlyhợpnhấnmạnhbànphanh.Haingườibịdúimạnhvềphíatrước.Tiếngmáyrồlên.Uyliamvừađịnhhỏiđiềugìđangxảyrathìngaylúcđó,bốnmũisúngAR.15đenngòmđãchĩathẳngvàoxe.Nămviênquâncảnhchặnđường.Khôngtắtmáy,Sác-lihấthàm:

-Cácanhcầngì?

- Đề nghị hai người cho coi giấy. Viên thiếu úy trẻmăng,quânphụclàthẳngnếp,mépcònnguyênhàngriatơnóinhẹnhàngnhưngdứtkhoát.

-Cácanhmùhaysaomàkhôngthấybiểnsốxe?ĐâylàxecủatòađạisứHoakỳ.

- Đề nghị hai ngài cho coi giấy ! - Viên thiếu úy vẫn dứtkhoát,mắtgườmgườm.

Sác-li cáu thật sự.Hai tai gãửng đỏ,máu chảy giần giật.Tayphảivẫnđểnguyêntrênvô-lăng,taytráigãmởcốpxe,đồngthờikínđáodùngngóntaycáiấnnútmáyphô-ni.GầnnhưcùnglúcviênthiếuúyđỡlấytấmcáctrongtaySác-li,cáiloađengắnchặtvàothànhxevanglênmộtgiọngrèrènhưngườingạtmũi.

-Đạibàngđây!Đạibàngđây!

-TrungtáSác-liđây.Cácônglàmgìmàrảilínhđầyđườngvậy? Lính tráng của cácông toàngiỏi chặnđườngSài gònthôi.

-A,xinchàongài trungtá,Línhcủatôichặnxengàihẳn?Cảmphiềnchútnghen.Mấybữarày,cộngsảnlàmtàngquátrời, chặn không thấu. Chắc tụi nó ngheRồng lửa của cácngài...

Sác-licaumặttắtphô-ni,cắtnganggiọnganhchịcỡbựcủaĐạibàng.Hắnkhônglạgìgãkia.Giọnglưỡimỉamai,phântrầnmàngạomạn.chiabuồnnhưngnghenhưcườicợtấynhiềuphenlàmchoSác-litứcđiênngười.

Ngồi bên cạnh,Uyliambắt đầu sốt ruột.Nhất là nhìnmấyhọng súng đen ngòm cứ chĩa thẳng vào xe, vào mắt gã.Uyliambỗngdưngthấylạnhxươngsống.NghenóidạonàyởSàigòn,Việtcộngcảitrangdữlẵm.Biếtđâu...

QuaysangnhìnSac-libựctứcmàphảicắnrăngchịu,gãvừatứcvừabuồncườichongườibạntừthuởthiếuthời.Ấy,cáithằngnàyvẫnthế.Thíchquátnạtngườita,nhưngkhigặpđốithủmạnhhơnthìcovòi lại.Cóthểmấytênquâncảnhkiachỉcầnhétthêmvàicâunữa.Sác-livãiđáiraquầnmàquỳxuống lạycũngnên.Uyliamthíchthúvớisuynghĩcủamình,vàđểtựbanthưởngchocáivốnquýbáuchưabaogiờmất đi trong người, kể cả những khi nguy cấp nhất, gãnhếchmép cườimộtmình, và cho phép rờimắt khỏimấyhọngthépđenngòmkia.Chợtgãcảmthấycómộttiamắtnàođangnhìngãnhưsoimói,nhưdòhỏi,nhưchờđợimộtđiềugìđóởgã.Linhtínhnhạybéncủamộtconcáođãthầmmáchbảonhưvậy.Gãngẩnglên,nhìnkỹ.Vẫnchỉcónămngườilínhkhôngmấythiệncảmđangvâyquanhxe.Chẳnglẽđólạilàcáinhìncủabốnkhẩusúngdàivàmộtkhẩusúngngắn?ChếchphíatrướcmặtlàchiếcJeepquâncảnh.Xungquanh,đườngvắngteo.Mấyngôilầubốntầngcửađóngimỉm,nặngnề…Xaxa,bónghaichiếcxetăngđentrũi,nòngpháohạngangmặtđườngnhưchờđợi.Lẽnàocảmgiácsai.Đúng là có một người thứ sáu nào đó đang quan sát gã.

Quansátgã,chínhgãchứkhôngphảiSác-li,vàđiềuđángsợhơn,hìnhnhưconngườibímậtđóquansátchiếccặpđengãđangômkhưkhưtronglòng.Gãgiậtmình,ômchặtlấychiếccặpchứađựngcảsốphậncuộcđờigã.

Viênthiếuúyđãtrảlạitấmcácvàsựvụlệnh.Bốnngườilínhđứng dạt ra bên cạnh, ưỡn thẳng lưng, nòng súng chĩaxuốngđất.Sác-lilẩmbẩm,sangsố,rúga.Chiếcxelaovútđi. Ngang chiếc xe Jeep, Uyliam thấy một viên thượng sĩđứngtuổigụcđầuvàovôlăng,chỉđểlộmáitócđãngảmàuvà nước da hắn hơi ngăm ngăm. Chợt Uyliam kêu thànhtiếng: đúng rồi. Ánh mắt lúc nãy, chắc chắn là của viênthượngsĩláixechứkhôngphảicủaaikhác.Hắnđãquansátgãquagươngchiếuhậuởthànhxe.Hắnlàai?LiệucóliênquangìđếnUyliamkhông?Mọiviệc tựnó trởnên rối rắmđángngờ.Tiếcrằngchưatrôngthấymặttênthượngsĩ.

VỗvaiSácli,Uyliamnóinhẹ:

-Quayxelại.

Đangcáuvìbịchặngiữađường,Sáclingơngáckhônghiểu:

-Quaylạiđâu?Saoquaylại?

-Anhcứchoxequaylại.Chỗvừarồi.

Hầunhưkhônggiảmga.Sácliquặtmạnh tay lái.Chiếcxecuagấplượnsátvỉahè.CảngườiUyliamnhàomạnhracửa.Sáclicườihôhốkhithấyhaithanhniênđimộtchiếchondaphải phanh tránh đột ngột bật tung lên hè. Uyliam khẽnhếchmép. Hơn haimươi năm trong nghề tình báo, chưabaogiờgãđauđầunhưkhiđặt chân tới xứ sở rực rỡánhmặttrờinày.Cảthiênnhiên,cảcáccôgáiđềuđẹpmộtcáchduyêndánglạthườngcàngngắmcànglộnglẫy.NhưngphảichăngnguờiĐứcnóiđúng:“hoahồngcàngđẹpcàngnhiềugai”.Màgãchỉthíchnhữngbônghoađẹp...

Hai nguời lao tới nơi thì toánquân cảnhđãbiếnmất cùngchiếcxeJeep,chỉđểlạivệthằncủachiếclốpintrêncátlẫn

đádăm.Uyliamđấmmạnhvàođùi.Sựviệcnàycànglàmgãngờ rằng câu chuyệnchặnxexétgiấy tờvàánhmắtviênthượngsĩgiấumặtkialiênquanđếngã.Chậmmấtrồi.Nếuđólàconmồi,thìhẳnphảilàconmồibự.Nhưngnếukhôngphải thìsao?Uyliammởcửaxe,bướcxuống.Gãvừavươnvai, vừa chậm rãi bước đến bên chiếc xe Jeep đỗ lúc nãy.Mộtđầumẩuthuốclá.Khônghiểusaogãlạichúýđếnnó.Gãnhặtlên,tungnhẹtrênbàntaytrắngtrẻo,thondài.Mẩuthuốckhádài,đủđểUyliamđọcrõmácthuốc:Craven“A”.Bước vài bước, gã lại trông thấy một mẩu nữa. Một mẩunữa.Rồilạimộtmẩunữa.ĐôimắtUyliamchợtsánglên.Gãnhặt lấy tất cả, xếp đều trong lòng bàn tay. Năm cái đềutrằntrặn.Nhưvậylàmộtngườihút.Lúcnãygãcóđểýviênthiếuúy.Hìnhnhưtênnàykhônghútthuốc,vìnhữngngóntaykhôngmộtchútxámvàng.BốntênlínhkiahẳnlàkhôngrồiLínhtránglàmsaođủ“đôn”đểhútloạithượnghảohạngnày.Vậy thìchỉcóngười thứsáu: tên thượngsĩ láixe.CóphảichiếcxeJeepđỗởđâycốtđểđợigã?Nếukhôngthếthìsaochỉvàiphútsaugãquaylại,“nó”đãbiếnmất?Vànếuđợigã,hẳntênthượngsĩláixeđãsốtruộtlắmbởivìtrongthờigianngắn(nhấtđịnhlàngắnthôi),hắnđãhúttớinămđiếu.Màđiếunàocùngvứtgiữachừng...Tungnhẹmấyđầumẩuthuốctrêntay,gãcayđắngthừanhậnđãbỏlỡmộtcơhộihiếmcó.Nhấtđịnhlàliênquanđếngã.Phảichăngbóngdángcủatênđịchthủvôhìnhđánggờmdướicáilonthượngsĩláixe?Dùsaothìcũngchậmrồi,gãquaylại.

TừnãytớigiờvẫnchoxechầmchậmđitheoUyliam,lúcnàySác-lidừnglại,vươnngườimởcửaxe,hỏinhỏ:

-Cóchuyệngìvậy?Anhcầmcáigìtrongtayđấy?

-Anhcónhớsốchiếcxelúcnãykhông?

-Không.Màsao?

-Không.Khôngcógì cả.Thôiđiđi.Muộn rồi -Uyliamnóigọnlỏn.Gãchánngán.Đầuócgãquaycuồngvớinhữngsuyđoán,nhữngdựtính.Không!Uyliamnàychưabiếtđếnchữ

thua.Quảđấttròn,thếnàocũngcòncódịpthửsức.

BiếttínhUyliam.Sáclilẳnglặngdấnga.Chiếcxelaonhanh,để lạimột chút khói xanh vương nhè nhẹ trênmặt đườngchỗchạmtrán.

***

Chiếcxenhưmuốn lao thẳngvàomộtbiệt thựsang trọngmàkínđáo.Đó làmộttòanhàđồsộ:TrungtâmgiaodịchthươngmạiHoakỳ.Cũngnhưtấtcảcáctấmbiểnkhác,tấmbiển mạ vàng gắn trước ngôi nhà chỉ là một cái vỏ ngụytrangsơsài.Trướccổng,hai tên lính thủyđánhbộMỹđộimũsắtsúngđạnnainịtđầyngười,giầydabóchặtlấyquần.Nhưnhữngconhổngủ,chúngđứnglặng,phớt lờmọihoạtđộng náo nhiệt của xe nhà binh, xe gắn máy, phớt lờ cảnhữngchiếcxedulịchđủcáckiểuTâyĐức,Anh,Pháp,Nhậtra vào tòa nhà. Đã quá quen với cảnh ấy, người Sài gònkhông ai chú ý đến sự hoạt động đột nhiên tấp nập khácthườngtrongtòanhàsangtrọngvàbệvệnhưmộttòalâuđàihiệnđạinày.Dânchúngđãtậpthóiquenbấtđắcdĩ:aibiếtngườiấy,nhìnngangngóngửa,sứcmấymàchịudămcâydùicuiTâyĐứchoặcvàiloạtAR.15chothấu.

Tìnhhìnhcănglắmrồi,Uyliamnhậnrađiềuđókhithấychỗđứngcủahaingười línhđãthaybằnghaiụsúngsơntrắngxanhvằnvện,thòratámlỗchâumaiđenkịtmộtmầuchếtchóc. Sácli đạp nhẹ phanh sát cổng sắt, bấm hai hồi còingắn,mộthồinữa,rồihaihồivàlạimộthồicòingắn.Haicánh cổng sắt tự độngmở ra, khép lại ngay sau khi đuôichiếcxelọthẳnvàotrong.

Sáclichưakịpquayxevềga-rabêntráitòanhàđãthấyviênbíthưthứnhấtcủaHâygơhấptấpbướcra,vừađivừanói:

-Xinchào.Lưuýhaingài,bâygiờlà17giờ05.Haingàivềmuộn 45 phút theo dự tính. Ngài Hâygơmời các ngài lênthẳngphònghọp.

Gã nói liến thoắng, đồng thời đưa tay ra đỡ chiếc cặp da

Uyliamđangômkhưkhư.

-Cảmơn.Xinlỗi,tôicầmđược.

Uyliamnói lịchsựvàcươngquyếtgạtviênbí thư thứnhấtsangmộtbên,sửalạicổáo.HaingườiưỡnthẳngngựcbướclênthềmnhàmặcchoviênbíthưngơngácbênchiếcPhi-átvẫncònnổmáynhènhẹ.

-Tụinàymuốnmìnhlàmtàixếchắc?–Rồigãtặclưỡi,sosocáicổtrònlẳn-Thôiđành.QuamặtmấythằngsĩquanCIAnày,chỉcódại.

Gãlẩmbẩmchuivàoxe,đánhvềphíaga-ra.

Phònghọplàmộtgianrộngnằmtrêntầngthứnămcủatòanhà.Quanhchiếcbànhìnhbầudụclátđáhoacươngviềngỗmunđenbóng,cómườichiếcghếmặtđávuông,chạmchìmcảnhsinhhoạtcủavuachúaphongkiến.Trêntường,chínhgiữaphòngtreotấmảnhcủaLin-đơnGiôn–xơnvàdòngchữmạvàngnổibậtphíadưới:Chânlýthuộcvềkẻmạnh.Bêntrái là tấm bản đồ thế giới, bên phải là tấm bản đồĐôngdương.Cảhaiđềulắpkínhchốngđạnxuyên. 

Trongphòng,baviêntướngngườiViệtđãngồichờsẵn.SơnHồng thiếu tướng cục trưởng tác chiến Bộ tổng thammưuquânlựcViệtNamcộnghòangảhẳnngườiraphíasau,nétmặtcăngthẳng.Gãbiếtrằngcuộchọpnàykhôngbáotrướcđiềugì vui,một khi ngàiHâygơ trong cúđiện triệu tậpđãnhắctớiRồnglửa.Haiviênchuẩntướngngồibêncạnhđangghé đầu vào nhau, thì thào một điều gì đó. Đó là QuangĐán,cụctrưởngtìnhbáovàHuỳnhVĩnh,tưlệnhcảnhsát.HaiviêntướngnàythựcrađangđổlỗichonhauvàđoángiàđoánnonvềtháiđộcủaHâygơ.Tuybộdạngbênngoàikhácnhau,songmỗikhicó tiếngđộngởcửa lớn,cảba lạingồithẳnglưng,bấtgiáccũngđưataysửalạiveáo,quânhàm.Khôngthấygì,chúnglạitrởlạitưthếcũ,chửithầmtháiđộnịnhbợcủacácchiếnhữungồikề.ĐếnkhiHâygơ,UyliamvàSaclibướcvàothìHồngđãngủgàngủgật,cònĐánvà

Vĩnhđangtrợnmắtgâncổcãinhau.

Giậtmình,cảba têncùngđộtngộtchồmdậynhưmộtcáimáy,sáuchiếcgiầyrậpvàonhaungheđánhcộp.Ngaykhiđó,mộttiếngcạchthứhaivanglên.ThìraSơnHồngvìvộivàngđãđểrơichiếccanbịtbạc,kỉniệmcủalầnthụhuấntạiNiuYoóc.

-Ấy,cácngài cứ tựnhiên.NgườiMỹchúng tôivốn rất coitrọngcácchiếnhữuđồngminh.Mờicácngài.

Hâygơ vừa đi vào vừa chỉ tay xuống ghế. Uyliam và Saclilầmlìbướctheo.Đợicảbangườivừađếnđãngồivàochỗ,mấyviêntướngSàigònmớingồixuống.Đưamắtnhìnlướtquamặtmấyviêntướngngụyquyền,Hâygơbắtđầunói:

-NhưvậylàRồnglửađãthấtbại.VìsaoViệtcộnglạitránhđượcđòn?VìsaocácphiđộiUH.1củaHoakỳtrọngthươngnhiềunhưvậy?Vìsaobomvàlửalạitrútvàochỗtrống?Vìsao?Vìsao?GiọngHâygơrítlênvìkhônggiữnổibìnhtĩnh.Trônghắnđứngdậy thật dễ sợ.Đôimắt quắc lên, vằnđỏnhữngtiamáu.Ngựcáohắnphanhra,đểlộnhữngtúmlôngđen sì, xoăn tít. Cả bộ ria cũng vểnh lên. Hắn nói nhanhbằngmột thứ tiếngViệt lơ lớ,nhấntrọngâmtheo lốiphátâmtiếngAnh.SơnHồngcúigằmmặtkhẽmânmêvạtáo.CólẽcáicổquánhỏđểchứamộtbộmặtphìphịnhữngthịtvàlờiquátmắngnhưbúabổcủaquanthầynênHâygơcàngnói,hắncàngcúithấphơn.Thỉnhthoảnglạikhẽngọngoạy.Huỳnh Vĩnh nhìn chằm chằm vào chiếc cặp tám ngăn đểtrướcmặt,chốcchốclạihếchsangQuangĐán.GãnàyđangngẩngmặtnhìnHâygơ,haychínhxáchơn.đangnhìnmồmHâygơ.Nétmặtgãchỉhơinhănnhănkhi thấy từcái lỗ tođennhưmộtcáiloavớihaihàmrăngkhậpkhễnh,nướcbọtphun ra quá nhiều so với những câu nói cục súc củamộtviêntiểuchủbangVớc-gi-ni-a,nơigãđãcóhânhạnhtheohọctạihọcviệnanninhquốcgia.

Saumộthồingắcngứ,cáiyếthầuHâygơdướn lên,rồi tụtxuống như vừa nuốt tuột cục giận nghẹn mãi nơi cổ vào

trongbụng.Gãhắnggiọngkếtthúcbàidiễnvăn“nẩylửa”:

-Cácôngphảihiểu rằnghàng tỉđô-la,hàngvạnbinh línhcủachúngtôiđếnđâykhôngphảiđểchếtthaychocácông.Trongvàingàynữa, cácôngphải tìm ra thủphạmcủavụnày. Phải tìm bằng được trước khi kế hoạchmới bắt đầu.Nếukhông,chúngtôisẽtìmvàtìmngaytrongđầucácông.

Rồigãngồiphịchxuống,vuốtvuốtcáicổhọngbịbuộclàmviệcquánhiềusovới thườngngày.Saukhi tumộthồihếtchaibiaLa-rueSaclivừamởđặttrênbàn,gãrútkhăntay,xìmũi ầm ĩ. SơnHồng vừa nhấp nhổm định đứng dậy thìUyliamgiơtaynhẹnhàngchặnlại.Hắnđứnglên,nởmộtnụcười(dịudàngđếnnỗiSơnHồnglấylạiđượcnghịlựcnângcáiđầunặngchịchlên,cònQuangĐánthìrùngmình).Nhìncảbatêntrongcặpmắtxanhhơinheonheo,gãnói:

-Thưa cácngài, có lẽ tướngHâygơ -gãnghiêngngười vềphíaviêntướngMỹ-vìtìnhhìnhchungnênđãhơinặnglời.Mong cácngài thông cảm,vìRồng lửa lànỗi lo của tất cảchúngta,vàchắcchắn làcácngài lohơn.Uyliamdừng lạimột lát, dường như để cho bốn người ngồi trướcmặt hiểuhếtýtứcủacâunói.Rồihắntiếp:

-Cácngàithừahiểurằng,trongchúngtangồiđây,hẳncókẻphảnbội.À, tôixin lỗi.Ýtôimuốnnói làcókẻ,vôtìnhhoặchữuýtiếptaychotênphảnbội.Muốnbiếttênphảnbộiđólàai,taphảitìmxemkẻtiếptaylàai.Tôikhôngmuốnnóinhiều.Chỉxinnhấnmạnhvớicácngàirằng,nếunhưvụnàykhôngđưaraánhsángtrongvàibangàytới,thìkhôngnhững kế hoạch mới bị đe dọa, mà chính tính mạng củachúngtacũngcùngchungsốphậnấy.ChắcchắnquốchộiMỹsẽxemlạisốviệntrợđãquánhiềuchocácngài.Khiđó,tổng thống Giôn-xơn không còn cách nào khác phải tìmnhữngngườilàmđượcviệchơn.

Uyliamnheomắt,hơinhúnvainhưmuốnnóibiết làm thếnàokhácđược.Hắnđổigiọng:

-Bâygiờđivàocụthểvấnđề.HẳncácngàicũngđãbiếtkếhoạchViôlét,mậtdanhcuộchànhquânGianxơnXiti(cảbọntướngSài gònngơngác). Trướckhi traođổi, chỉ lưuý cácngàimột điều,mỗi vấn đề trong đó được vạch ra cách tamột đại dương, là kết quả của những bộ óc tài giỏi nhấttronglầuNămgóc.Vìvậy,cácngàiphảilấytínhmạngcủamìnhrađểđảmbảochosựtoànvẹncủanó.Cònbâygiờ,ngài SơnHồng sẽ làmviệc cụ thể với ôngHâygơ.Cònhaingài–UyliamquayvềphíaQuangĐánvàHuỳnhVĩnh–haingàisẽđưatoànbộdanhsáchcácnhânviêndướiquyềnchotôi.Chúngtôisẽgiúpcácngàitìmrasựthật.Cácngàinhớrằng:phảiđưachínhxácvàđầyđủ.Cólẽcácngàiđãhiểuýtôi?ChúcchotìnhhữuhảoViệt–Mỹ!

Uyliamnângcốc.Cảbọnđứngdậy.HâygơquaysangchạmcốcvớiUyliam,mạnhđếnnỗilyrượucủatêntrùmCIAsóngsánh,chỉ trực trào rangoài.Rồimặcchobacái li củabọntướngngụycùng lao tới,Hâygơngửacổ,nốcmộthơi.Đặtmạnhlixuốngbàn,hắnlầmbầm:

-Bọn“guk”[1]ănhại

Độtngột,hệthốngloagắnkíntrongtườngởmộtnơinàođóvanglêntiếngnói:

-Xinphépđượcvàobáocáo.

Hâygơchợtcười,nhìncảbọn,rồinóito:

-Mờivào.

Một ngườiMỹ trẻ tuổi, cao dong dỏng, đeo kính trắngmởnhanhcửa,bướcvào.Chợttrôngthấyđôngngười,ngườiMỹđóđịnhthụtlại.Hâygơcườikhuyếnkhích,vẫytay:

-Vàotrongnày,Chiếnhữucảmà-Quaylạigõgõmấyđầungón tay xuống bàn, nói với cả bọn vẻ đắc chí. Đây là sĩquanphảngián.Chắcchắnanhtasẽmangđếnnhiềutinthúvị…Ồ,anhbạn,nóiđixemnào?Anhmangđếnchochúngtôimộttinvuigìđấy?

-Thưangài,ảgiánđiệpchúngtabắtđượchômqua,nayđãxác định được tên là Hoàng Lan,một giao thông viên củacộngsản.A.7đãnhậnranó.

NgheđếnhaitênHoàngLan,trừSơnHồngvẫnđangtunốtchaibia thứ tư,cònhaiviên tướngngụykiađều trònmắt,dỏngtainghe.ĐólàcáitênquenthuộcmàcơsởnằmvùngtrongcứcủaViệtcộngđãbáoratừlâu,nhưngchođếnnay,cảbộtư lệnhcảnhsátvàphủđặcủytrungương(cụctìnhbáo)vẫnchưanắmđượcdấuvết.

Thấy tên nhân viên phản gián ngừng lại không nói nữa,Hâygơgiục:

-Thếnào?Nóitiếpđichứ?

- Thưa ngài, chỉ có thế thôi ạ. Cho đến giờ phút này, saunhữngtrậnđònliêntục,ảvẫnkhôngkhai.Tôitrựctiếptheodõi,thấyảnóimê,tôinghĩđó1àmậthiệuliênlạccủabọnchúng. Nhưng có thể tôi lầm, vì đã là con gái, thì ả nàochẳngthíchhoa.

-Cứloanhquanhmãi.Nóingayđi,ảnỏimênhữnggì?

-Thưangài,ảchỉnóimỗimộttừ:Viôlét.

CảbốntênMỹcùnggiậtnẩymìnhnhưđiệngiật.

CHƯƠNGHAI:CHÚBÉ

ĐólàmộtcáihẻmbìnhthườngnhưtrămngàncáihẻmkháccủađôthànhSàigòn.Rờikhỏimặtđườngnhựalángbóng,phútđầutiênconhẻmđónbạnbằngmộtcáirãnhtối,lõngbõngnướctranhchỗvớigiấyloại,vỏđồhộp,thùngsắttâyhỏngvàtrămthứnổilềubều.Nếubạnđixegắnmáychưaquen lái,quenđường,conhẻmsẽkỉniệmbằngmộtmảngdađầugốibị trầy,mộtvếtsẹonhỏcùi tay, trênmặt…Luivàotrong lànhữngchiếcxe lamđỗ imlìm, lẫngiữanhữnggóc,nhữngcháinhà lụpxụp làmbằngtôn,bằnghòmviệntrợMỹ.Cảhẻmnàykhôngcólấymộtngọnđiện.Chỉkhibạnbướcthấpbướccao,thỉnhthoảnglạicúiômlấymóngchânbậtmáu,mớibiếtmìnhđangbướctrênconđườnglátsơsàibằngđáhộc,đãbịtháođinhiềuchỗ.Vàogiữacănhẻm,nếuđibanngày,bạnsẽ thấymộtcănnhànổibậthơncả, tuybức tường trôngrahẻm làmbằnggỗ thôngđãmốc thếch,vàcáikhungcửaquá thấpđếnnỗikhibướcvào,bạnphảicoichừngnếukhôngcúilomkhomthìnósẽchàobạnkhônglấygìlàmlịchsự…cănnhànổibậthơnmọinhàtronghẻm,chínhvìđólàmộtquánsách,quánThăngLongvớihaicâuthơviếtbằngmựcTầutrêngiấyhồngđiềunhưđôicâuđốiTết “Từ thuởmang gươm đimở nước. Ngàn năm thươngnhớđấtThăngLong”.Tuychỉcóbagiásáutầng,songsáchđượcbầybiện cẩn thận theo trình tựvấnđề:Khoahọc tựnhiênxãhội,conngười, thanhniên,phụnữ,đạođức, tiểuthuyếtáitình,chưởng,trinhthám...cócả.

Chủ quán làmột người đàn ông đã ngót nghét nămmuơituổi,mảnhkhảnh,ítnói.BàcontronghẻmthườnggọiônglàôngHaiBắckỳ.MấycôcậuhọctròthườngghévàomuasáchcủaôngthìgọiônglàbácHaisách.Khôngmấyngườirõtênthậtcủaông,chỉbiếtôngdicưvàođâynămnămtư,trướccũng là chủquánsáchngoàiHànội.Ôngmang theomộtđứacontrai,giờkhoảngmười,mườihaituổigìđó.Nókhôngcómẹ.Ôngbảonóthếvànócũngđinóilạivớibạnbènhưvậy.TrongchòmxómnghèobênsôngThịNghènày,aicũngkhenông lành lành,tốtbụng,tri thức...Riêngviệcôngbắt thằngHải, conông,đi đánhgiầy là khôngmấyai

hiểunổi.AnhTàixích lôbêncạnhnhànhiềulầnsangthưachuyệnvớiôngHaiBắckỳ,xincho thằngnhỏđến trường.Nhưngkhingheôngbảo:“Tôicũngmuốnvậy,ngặtnỗitúngquáanhạ”,thìanhTàingồithừngười,hếtnói.Anhsangvìthấy thằngnhỏ sángdạ, lanh lẹn, khôngđượchọc thì tiếccho nó quá. Nhưng... anh cũng không thể gửi tiền cho nóđược.Vàlầnnàocũngvậy,khianhTàiravề,ôngHailạitiễnsangtậnnhà,rồivỗvàovaianhcườilớn:

-Thôi,đâucóđó,chúTàiạ.Khônghọcởtrườngthìhọcởnhà.Khôngcó tiền thìđiđánhgiàykiếm tiềnmua tậpvở,câyviết.

Ai cũng bảo tiếng cười đó nghe to nhưng trầm, cười vuinhưngchịukhôngthấu. 

***

Ngàynàocũngvậy,cứđếnlúcôngkhệnệkhiêngchồngcửagỗxếprangoài,chuẩnbịđóngquánthì thẳngHảimớivề.Nếuhômnàocóchuyệnvuithìnóbôlôbalatừđầuhẻm,nghe sướng bụng.Có hômnó về,mặt ỉu xìu như bánhđanhúng nước, cậy răng chẳng hấm hứ lấymột câu. Cứ thếchođếnlúcchuivàomàn,nằmthulutronglòngbốnó,nómớikhóctấmtứckểchobốnghechuyệnxẩyrabanngày.Cái giọngBắcnonnớt thoảngpha chút tiếng trongnày cứnứclên,tohơntiếngrócráchcủaconnướcThịNghèvỗmãivàomấycáicộtnhàphíasau,làmmấylầnôngHaiphảixiếtchặtđầunóvàobộngựclépkẹpcủamình...Nhưngdùvuihaybuồn,ngàynàonócũngvềvàolúcxâmxẩmtối,lúcchịNămsinhtốloẹtquẹtđẩychiếcxechởđầymía,tráicâyrađầuhẻm.

KhôngbiếtcóphảiđãthànhquenvậykhôngmàchiềunayôngHaicứthấpthỏmđợinó.Lúclúcônglạikẹpcâyviếtchìđánhdấutrangsáchdọcdở,bướcracửangóng.Quyểnnàyông ham đọc đếnmức nhiều khi quên cả khách hàng, lúcnàyôngcũngthấyrờirạc,tẻnhạt làmsao.Ôngbồnchồn,hếtrangõtrướclạiquaysau.DòngThịNghèđennhưmực

trôilờđờ,bốclênmùikhănkhẳnđếnkhóchịu.Ôngnhớlạimọiviệcxẩyrahồisớm,mớihồisớmchớcólâulagì.Vậymànhịpđiệucuộcsốngcủaông,củathằngHảiđảolộnhẳn.Khôngbiếtnócóviệcgìkhông?Thờibuổinày“cẩntắcvôáynáy”nghecon.CáiđồnghồtreotườngcũmèmcủaôngnộithằngHảiđể lại đangngânnga tiếng chuôngbáobẩygiờ.Tiếng chuông sao mà khó chịu, sao mà day dứt đến thế.Buổisớmấy…

***

Buổisáng.ÔngHaiđangngồiđọcsách.Cáihẻmtămtốivàẩm ướt chưamột lần đượcmặt trời ngó ngàng đến. Bóngnắng chạy qua đôi chút buổi trưa không rọi vào trong cácgianlều,chỉđủlàmbốc lên lànhơinướcnặngmùi.Vìthế,ôngHai phải kẹp sát kính vào sốngmũi, ngồi thập thò xếcửachođủsáng.Bỗngcómộtgiọngnóiháchdịch,phầnnàohơicốý:

-Chucha,tiệmnàynhiềusáchquáta.Cáihẻmthốithanàycũngcóngườiđọcsáchsao?

ÔngHai ngẩng lên.Đó là giọng củamột người lính khôngquân,dángngườitobè,mặtđen,kiếngmắtgọngđạibựđenxì,ngaycảbộriaconkiếncũngmầuấy,trôngthậtdễsợ.Ngườilínhdậmdậmđôiủngdavàobậccửabằnghaimảnhgỗ thông ghép, đi thẳng vào trong. Ông Hai đứng dậy đitheo, đôi vai so lại thủ thế. Có trời biết bọn đeo phù hiệuthêucánhchimvàlưỡikiếmnàyhoạnhhọenhữnggì.Ngườilínhvẫnchămchúnhìngiásách,hỏitrốngkhông:

-Có“Mùathulábay”củaQuỳnhDaokhông?

-Rấttiếc,thưaông.Cuốnđóvừahết.

-VậythơNguyênSa?

-Cũngvậy,thưaông-ÔngHaitrả lời,hơingờngợ.Giọngnóiquenquen,mà...màlạiđúnginmậtkhẩu.Ôngđivòngvàotrongquầy,ngắmkĩ.Không,ôngkhôngquenngườilính

dùnày.Haylộrồi,bọnmậtvụcảitrang…Ngườilínhhuýtgióvàiđoạntrongbài“Tôiđưaemsangsông”rồihỏinhỏ:

-Vậychớ“Cáchmạngvàđạođức”,ôngcũngkhôngcósao

VừanóingườilínhvừaxoayxoaymặtchiếcđồnghồMô-va-đô.

ÔngHai giật thótmình, khôngdámmừng.Trời, người củacấp trên đây rồi sao? Trông đợimãi. Nhưng có phải ngườilínhđóđãtrôngthấycuốnsáchcủaông?Ônggiảbộxếplạimấygáysáchchongayngắn,liếcnhìnmấycuốnđangđọcdở.Khôngphải.Vậylàđúngrồi.

-Thưaông,sáchđóchỉcònmộtcuốn.Bảnquánkhôngbán,nhưngcóbiếu.

-Chocoitrangcuối–Người línhnói,mắtnhìnquanh.Mấycônữsinhthấycảnhquáttháođãlảnghết.Giannhàvắngteo.

-Tôiđểtrongbuồng.Mờiông-ôngHaibướctớicửabuồng,khẽluira,nghiêngngười:

Ngườilínhbướcvào,ôngHaibướctheoliền,khépngaycánhcửađóngsơsàibằnggỗthông.Ngườilínhquayđibỏkiếng,tháobộ ria (thì rađó làbộ riagiả) rút trong túingựcmộtchiếckhănmùixoalaumặt.Anhtaquaylại,cườikhekhẽ:

-BácHaikhôngnhậnratôisao?

-Trời,thằngTư-ÔngHailaođếnômchầmlấyngườilính,rồi lui lại một bước nhìn kĩ. Đúng rồi, thằng Tư. Ông xúcđộng,hỏidồndậpbằngmộtgiọngrundẩy: 

-Màycònsốngsao?Màyởđâuvề?Saomàybiếttaoởđây?

-Chuyệndàilắmbácạ.Tôichỉđượcphépngồivớibácnămphút nữa thôi. - Người lính có tên là Tư nhìn đămđăm rasông,nóinhanh-Liên lạcbịbắt.Hòmthưchếtcómậtvụ

theodõi. Trênyêu cầubácbằngbất cứgiánào cũngphảichuyển lệnhnàychongườicủa ta.Vàkhôngđượcphépsơsuấtmộtchútgì làmảnhhưởngtớinhiệmvụđó.Báchiểurồichứ?

-Được!ÔngHaiđápgọnlỏn.

- Người đó làmột viện trung tá đã sấp xỉ bốnmươi, ngồitrong vũ trường “Đêmmầuhồng” từ bốn giờ đến nămgiờchiều,taytráicầmbôngviôlét.Nhưngtuyệtđốibáckhôngđượcbướcvàocửa.Ngàyhẹnlàhômqua,nhưngliênlạcbịbắt...Thếnàongười của ta chiềunaycũngđến,nhưngđềphòngbọnanninhbámđuôi.Chưabiếtliênlạccókhaibáogìkhông?

-Được!ÔngHaigậtgù,vẻsốtruột.

- Đây là cái cần đưa - Người lính bỏ mũ, cậy phía trongđường viền cong, lấy ra một cuộn giấy viền tròn, to gầnbằngruộtchiếcbútbiBic.AnhtraochoôngHai,rồidặnkĩthêm-Bácphảiđợiphíangoài chongười của tađi ra, lúcnào thuận tiện nhất thì đưa.Đưa thế nào thì tùy bác. Ámhiệulà...

-Được!ÔngHaichămchúnghe,rồicúixuốngmoihộpgỗđựngđồlềđánhgiầycủathằngHảimởrađútviêngiấyvàophíatrong.

-Chiềumai, bác đến tìm tôi chếch phía trái cửa hiệu P.X.đườngNguyễnTriPhương,hồinămgiờ.ThếcháuHảiđâu?

ÔngHaichưakịptrảlờithìđãnghemộttiếngtrẻconvuivẻhétlêntừphíatrênđầu:

-Cháuđây,chúTư.

Một chú bé chừng mười hai tuổi nhưng người ốm nhách,nướcdaxanhmét,đôimắt lanh lợi lồmcồmbòtừ trênxànhàxuống.

AnhTưnhìnôngHai.ÔngHaiimlặng,lắcđầu.Cảhaikhôngngờ câu chuyệnđã lọt vào taimột người thứba, dùđó làthằngHải,mộtcậubéđánhgiầyđãgiếtđượchaitênMỹsayrượu.

Vốnthôngminh,chúbéhiểungayvìsaocósựimlặngđộtngộtấy.Chúnóinhỏ,vẻthanhminh:

-Cháukhôngcốý.Cháuđangxemconmèotrắngrìnhconchuộttrênấy.Haylắmchứ.CứnhưmấyanhbiệtđộngphụclínhMỹấy.

Anh Tư bật cười vì sự so sánh ngây thơ nhưng phần nàođúng đắn ấy. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong anh: tại saokhôngdùngthằngHảichobảođảm?Đằngnàothìnócũngngherồi.TrongkhiđóthằngHảivẫnhếtnhìnchúTưlạinhìncáihòmgỗ,giatàiđơnsơnhưngvôcùngthânthiếtcủanó.Nólạihỏi:

-Trờinàychúbậnbộđồđi trận thếkiamàkhôngbứcà?ChúgiếtđượcmấythằngMẽorồi?Baogiờchocháuđitheochú.

-Hải,saocứnóioangoangthếcon?–ÔngHainóinghiêmkhắcnhưngvẫnđượmvẻâuyếm.

-Hảinày–AnhTưtiếplờiôngHai–Cháurangoàikiangóchừngchochúnghe.Bữanàorảnhchúcháumìnhđioánhmộttrậnrồithỏasứctâmtình.

-Dạ,vâng–Nóđáp,tiếngBắcbịphatrộnnghevẫnrõ.

Còn lại hai người, anh Tư ghé sát tai ông Hai thì thầm.Khôngnghethấygìngoàitiếngchítchíthoảnghốtcủaconchuộtđangvùngvẫytrongmóngsắccủaconmèotrênxà…

***

NếukhôngkểđếnnhữngchiếcxenhàbinhMỹthỉnhthoảnglạirúmáychạyđiêncuồngtrêncácđườngphốchởđầybọn

em-pi,bọnquétchợthìSàigònvẫnnáonhiệtbìnhthường.Không có vẻ gì làmột thành phố đang ở trong tình trạngchiếntranh,màchỉmớiđâythôi,mộtkháchsạnchứađầysĩquanMỹbịnổtungvàhơnchụcchiếcmáybaybịđặccôngcộngsảnpháhủyngaytrongphitrườngTânSơnNhất.Cácsơ-nách-ba, Lavơlyba, nhà tắm hơi, khách sạn, vũ trườngxếch xi, chợ giời… theo bước đội quân viễn chinhmọc lênnhư nấm. Có đôn (đô-la), đôn đỏ của lính cũng tạm, đônxanhchánhhiệucàngtốt,miễnvỗtúicứđầycăngthìmuốnlàmgìcũngđược.Cảmộtxãhộináonhiệt,quaycuồngxungquanhvòngquayvàsứchútcủađồngtiềnngoạiquốc.Trênnhữngconđườngrộngbóngloángnướcsautrậnmưachiềurất thườngậpđếnởxứnày,nhữngHon-đa,Su-du-ki,Háclây,Brigetston…chạyngoằnngoèo,chenlấn,chènéptrướcmũi nhữngGa-đi-ắc, Pơ-giô,Mác-xe-đét, Toyota. Người vàxe,xevàngườiồnàochạyđuatrongdòngthácsốnggấp…

Trongvũtrường“Đêmmầuhồng”lúcchiềutốinày,cácnữchiêuđãiviênmôitôđỏloét,váyngắncũncỡnlượnđilượnlại.Mộtviêntrungtángồi lẫntronggócphòngmờmờánhđèn,trênmặtbànđátrướcmặtbầyđầynhữnglicàphêdởdang.Bêncạnh,mộtchiếcghếtrốngkhôngđượckéolấplónhưchờaiđó.Một cànhviôlétnằmkínđáogầnmépbàn,bên cạnh chai uýt-xki chưamở nút. Khói thuốc lá baymùmịt.Hìnhnhưviênsĩquannàyđangđợiai.Mặcdùlúcnàokhói thuốc cũng phủ mờ trước mặt người ta có thể nhậnngayrađólàmộtngườicaolớnvàkháđiểntrai.Vớichiếcmũ kê-pi đội hơi lệch, hờ hững trên mái tóc uốn sóng tolượn, với bộ quân phục là thẳng li, có thể nói đó là mẫungườiđiểnhình,thờithượng,ngườihùngtrongsựlựachọncủacáccôgáiSàigòn…

Mộtảchiêuđãiviênđếnbêncạnh,ngồi lênthànhghếcủaviên sỹ quan. Ả choàng tay qua vai anh ta, vuốt ve mấybôngmaibạctrênveáo,hỏigiọngnũngnịu:

-Cólẽngàibuồn?

-Phải!

-Xinngàitrungtáchớphậtýkẻoembuồn.Hẳnngàiđangđợi…

-Mèo!

-Dạ,cóembênngàiđó.

Trướclờigợiýquásỗsàngcủacôả,viênsĩquanđànhphảicười gượng gạo, rồi dúi vào tay ả một tờ xanh. Ả mừngquýnh,cườitítmắt.Trướckhibỏđi,ảcòn“thanh-kiu”luônmiệngvà từcáchđómấybàn,ảgửivới sangmộtcáihôngió. Việcmột nữ chiêu đãi viên vòi tiền khách đàn ông làchuyện thường tình. Nhưng trong cử chỉ kiểu cách, hơi sỗsàngđếngiảtạocủacôảcóđiềugìđókhôngbìnhthường.Viênsĩquantừtừnâng lycàphê lênmiệng,kínđáoquansát.Mấycặpthanhniênhip-pituổimớilớn,tócphủkíngáy,đang nhún nhầy quay cuồng giữa phòng. Không phải.Mộtviêntưsảngầyđétnhưmắmđanghuyênthuyênđiềugìđóbên cạnhmộtmụ béo phì, khắp người đầy vàng: hoa tai,dâychuyền,nhẫn,đồnghồ…batênsĩquandù“anhcảđỏ”ngồi nốc rượu quanh một chiếc bàn gần đó, vẻ phớt đời.Chắcvừađiđánhtrậnđâuđóvềđây,thànhranhữngchiếcmũđỏkhôngcònvẻnhângnháonhưmọingày.Từcáchturượu ừng ực, dáng ngồi cho đến cái nhìn lờ đờ vừa thèmkhát,vừakhinhbỉbọnvũnữ,vàcảánhmắtghen tứcvớihaivợchồngtưsảngiầusụ(chắcbằngcácháp-phe)ngồixếđó,tấtcảđềutoátlênvẻchánchường,thảmhại.Viêntrungtákhẽnhếchmép,hạnhẹchiếclixuốngbàn.Khirútchiếckhănmùixoathoangthoảngmột loạinướchoaô-đờ-cô-lô-nhơ thấmquanhmiệng,chợtviên trung tákhẽ rùngmình,bảnnăngnghềnghiệpđãthầmmáchbảoanhtarằng:“Nó”kiakìa.Nólàmộtngườiđànôngtrungniên,nướcdatrắngnhợtbệnhhoạn,máitócđểmailưỡirìurấtđúngmốtđangngồibênhaichiêuđãi,đùanghịch(hìnhnhưảchiêuđãilúcnẫy). Không giảm bớt tốc độ hoạt động của hai bàn taytrắngmuốtgiẫynẩytheođiệunhạcRốcchátchúa,nóvẫnthỉnh thoảngđánhmắtvềphía trung tá.Cóvẻnó rất yêntâm,bởiviêntrungtáchưacóbiểuhiệngìhaybiếtvềsựcómặtcủanó.

Trongvũtrường,tiếngnhạc,điệunhẩy,ánhđènnhiềumàuvẫnđuanhaugàothét,nhấpnháy.Nhưngngoàitrời,bóngtốiđãbắtđầubuôngxuốngtấmkhănvoantímxẫmmuônthuở.Mộtmàusươngnhẹ,bàngbạcđãdăngđầyđườngphố.Viêntrungtáxôghếđứngdậy,nhặtcànhviôlétbìnhdịlên,ngắmnghía rồi lại đặtxuốngbàn.Đảomắtquangườiđànông kia, viên sĩ quan lại nhếch mép gọi người bồi bàn đingangtrướcmặt:

-Ê,bồi!

-Dạ, thưangài–ngườibồibànkhúmnúmchạyđến, tấmlưngcúigậpxuốngrấtnhanhnhẹn,thànhthạonhưthểthóiquenẩntrongmáu.

Viên sĩ quan rút tiền vừa định trả puốc-boa (lót tay) kèmtiềnnămlicàphêthìnhanhnhưchớpảthiênngalúcnàyđãnhàođến,gạtngườibồisangmộtbên:

-Ấychớ.Ngàicứđểemđượchầuhạngài.

Ảnghiêngđầucốlàmravẻtìnhtứ,conngươiđưađiđưalạitronghõmmắtquệtđầymộtmàuxanhxámxịt.Viêntrungtákhẽnhúnvai,dúinắmtiềnvàotayảđãchìasẵn.Thuậntayanhvỗnhẹmấycáivàomáitócngắnngủnxùlêncủaả,rồirảobướcraphíacửagươngđangquaytrònchầmchậm.Nghĩthếnào,ảthiênngadúimạnhnắmtiềnchoanhbồilépvế đang đứng ngẩn người, quay ngoắt lại chạy theo viêntrungtá,xôcảvàohaivợchồngngườitưsản.Ngườichồnggầyđétbuộtmiệngvăngtục,nhưngmắtvẫndánchặtvàotấmlưngtrắnghởhangnuộtnà,thânhìnhthonthảcủaả.

Đuổikịpgầncửa,ảthiênngachoàngtaykhoácnganglưngviênsĩquanđẹptrai,hỏinhấmnhẳng:

-Ngàichoemđượcđihầuhạngài.

-Rấthânhạnh.Xinmời–Viênsĩquanmỉmcười,bướclùilạimộtbước,hơikhomlưngchìatayraphíatrước–Địachỉ:sốnhà...đườngVõTánh,QuậnHai.

Khôngcầnphảilàthiênnga,màmọingườidânbìnhthườngđấtSài-gònnày, cảđếnbọnnhỏđánhgiầy,bánbáocũngthừabiếtrằngđólàđâu.Trungtâmthẩmvấnkhéttiếngcủacụctìnhbáoquânđội.Giảbộsuynghĩđôichút,rồiảnhănnhó,tìmcáchtháolui:

-Ngàicứgiỡnemhoài.Thôimà,ngàicảmphiềnchoemcònmầnănkiếmchútpuốcboa.Đó,đó,ngườitakêuemđó.

Ảkiếmcớchạytọtvàophíatrongquầy.Viêntrungtánhếchmépkhinhbỉ.Thứmàymàcũngđịnhkiếmđônbằngmũi!Hừđểxem thằng thầymày là thằngnào?Rađến cửa, soiqua tấmgươngđể sửa lại bộquânphục, viên trung tákínđáoliếcbónggãtrungniênđángngờnọ.Vừalúccặpmắtgãnhấpnhỏmthoángqua.Viênsĩquanbướcnhanhracửa.

Dướichânthềmđávenđường,chiếcxeJeepđãnổmáychờsẵn.Viênthượngsĩláixenhaongườisangbêncửamởchocấptrên..Ngầnngừbênchiếcxe,rồiviêntrungtácúithấpngười,nóinhỏ:

-AnhchoxeđóntôiđầurạpMiniRex.Sẵnsàngliênlạcvớitrungtâm.

-Tuânlệnh,thưatrungtá.

Đợichiếcxekhuấtsaumộtngãtư,viêntrungtámớiđủngđỉnhbước,hòavàotrongdòngngườiđãthưathớtdần.Dẫyđèncaoáphaibênđườngđãbắtsáng,hắtxuốngmặtngườimộtthứánhsángxanhnhợt,mờảo.Nhữngngườiđilạitrênđườngđềutránhsangmộtbênnhườnglốichoviênsĩquan.Thờibuổi loạn lạcnày, tránhxabọnnhàbinh là tiệnnhất.Cảnhữngtốplínhtuầntra,quétchợcũngdạtsangmộtbên,đừngnghiêmchàoviêntrungtáđiqua.Mộtvàicôgáilàngchơithậpthòđầucáchẻmđịnhnhàoramờichào,songnhìnnétmặttuybảnhnhưnglạnhnhưtiềnvớikhẩuoan-teđậpnhẹbênhôngcủaviênsĩquan,tấtcảđềuthụtvào, lè lưỡivớinhau.

Viênsĩquanvẫnlữngthữngbướcđivớicànhviôléttrêntay,

dườngnhưkhôngchúýđếncảnhvậtxungquanh.Vàiđôitraigáiđèonhautrênhon-đađichậmlướtngangqua,chạyxarồimànghenhưtiếngrúcríchcườicòntheolàngiónhẹtừsôngSàigònvẳnglại.Hẳnhọđangthầmthươnghạigãsĩquanbảnhtrainhườngkialạiphảiđơncôingóngbồlúcmànđêmbuông dầy đường phố. Chợt người sĩ quan nhận thấybênkiađường,từnẫygiờcómộtchúbéđánhgiầyđanglẽodẽođitheo.Đôichânnhỏxíuphảigắnglắmmớikịp.Viênsĩquanđưacànhhoalênngangmặt,dấunụcườichợtđến.Cómộtcáigìđấykhiếnviênsĩquan liêntưởngcậubévớiđờisốngtrướcđâycủamình...Không,khôngchỉcóvậy.Cậubéấy, trongcáinhìnvộivãphachúthoảnghốt, loâuđôi lầnbắtgặpkia,trongdángđinửanhưmuốnđuổikịp,nửanhưkhôngkia,hìnhnhưcòn liênquanđếnmình tronghiện tạinữa…

Đếnmộtngãba,viênsĩquanrẽngangđường.Cáchđómộtquãngkhôngxa,gãtrungniênnẫygiờvẫn lén lútđi theo,vừagiốngmộtconchólăntheomồilạitươngtựmộtthằngbồibịhắthủi, lẽođẽovanxinchủthathứ.Hắnlà loàichósănnòiđây.Cứnhìncáidánglénlút.Chốcchốcngẩnglênnhìnrồi lạicắmcúiđitheo,vaicổrụtxuốngchothấphơn,haiconmắtcứrườnmãirađằngtrướcnhưmắtốcnhồi,viêntrung tá thừahiểu cung cáchmầnăn củanó.Với loại nàycũngchẳngkhó,chỉcầndấnbabước làđủchonórớt,tìmbanósuốtmộtđêmnhịnđói.Nhưngnó làai?Ehèm,gặpnhaumộtchútcũnghayđấychứ?

Vừathoángnghĩnhưvậyđãthấycậubéđánhgiầytheosátđằngsau.Viêntrungtáhơingoảnhlại,quátto:

-Nhỏ.Giầy!

-Dạ,conđây,thưaôngsĩquan.

Cậubéđánhgiầychạyngaylạinhưsợđứakhácgiànhmất.Cậu cúi gập người, hạ chiếc hòm gỗ đeo lủng lẳng trướcngựcxuốngđất.Viênsĩquanđặtchânphải lênhòm,đứngchốngnạnh.

-Lẹlên!

-Dạ,ngàidùngkemHoakìhaykemPháp?

-Pháp.

Viênsĩquangắtgỏng,liếcđồnghồvẻsốtruột,rồiluichânphải xuống đặt mạnh chân trái lên hòm. Sau tiếng “cộp”vanglên.

-Thưangài,xongngaygiờđâyạ.

CáigiọngBắcnonnớtcómộtvẻgìđókhiếnviênsĩquancúixuốngnhìn.Vừalúccậungẩnglên,nhìnthẳngtớimặtviênsĩquanrồinhìncànhviôlétđangkhẽrungrungtrêntay.Mộtnét cười thoảng lướt qua trên lànmôi khô của cậubéhơnmườituổiấy.Cậubélôiragầnchụchộpkemcácloại,trắng,đen,vàng,đỏ,Mỹcó,Pháp,Anh,HàLan,thậmchíkemChợLớncũngcó.Quệtngangquệtdọckemlênmũigiầyvốnđãrấtbóngcủaviênsĩquan,cậuđánhlialịa.Cảthânhìnhcòmcõinhaođinhaolạitheochiếcbànchảilông.Thoángthấygãtrungniênthậpthòtrongbóngtốicủamộtcửatiệmbênkiađường viên sĩ quan không đợi đánh xong giầy trái đã rútngayvề,đặtchiếcbênphảilênmặthòm,quátkhẽ:

-Lẹlên!

-Dạ,xongngayđây,thưangài.

Cậubélạicặmcụiđánh.Rấtnhanh,cậurútmẩugiấycuộntròn gắn trong kẽ bàn chải, dúi sâu vào cạnh giầy viên sĩquan.

-Rồi,thưangài.

Cậubénóitovớivẻthỏamãn.Viênsĩquancúixuốngnhìn,bànchânngúcngoắctrongchiếcgiàynóikhẽ:

-Nósaulưng.Cẩnthận.

Rồiquátầmĩ:

-Quétlemnhemthếnàyhả,thằngnhỏ?

Viên sĩ quan nhếch mép, bực bội cho rằng đánh như thếkhông đáng tiền, quay lưng định bước. Cậu bé lao ngườitheo,giậtlấyvạtáokêulên:

-Ôngchưatrảtiềncon.

-Trảhả?Còndámmởmiệngđòitiềncơà?Nàythìtrả-Viênsĩquanhơinghiêngngười,đámạnh, làmcậubéngãchúi.Cậubéoằnngườivừakhócvừalato:

-Tiềncủatôi!Trảtiềntôiđây!

-Tiềnnày!Cầmvềmàxài!–Viêntrungtávứtcànhhoavềphía cậu bé. Khônghiểu vô tình hay hữu ý cànhhoanằmgọntronghòmgỗlănsâugiữanhữnghộpkem,báocũ,bànchảicácloại.Cườingạonghễ,viênsĩquangằngiọng–Haymuốnvềtrạiđitàubayvớiba,hảthằngconbatrợnkia?

Cậubéômvộichiếchòm,dôngtuốtraxa,rồiđứngđóvừakhóc vừa chửi. Ba tên em-pi Mỹ đi ngang qua trông thấycười sằngsặc.Mấyngườiđiđườngmímmôinéngiận.Nétmặt họ nhưmuốn nói: “Ở chỗ khác thì chúng tao sẽ bópchếtmày.Đồchó!”.

Viên trung tá phớt tất cả đủng đỉnh bước đi, huýt gió nhènhẹbài“Chiềumưacaonguyên”.

***

Mọisựviệcdiễnrađềukhôngquamắtmộtngườithứba.Đólàngườiđànôngtrungniênmặtnhợt,nẫygiờvẫnlẩntrongbóngtốicủamộtcửatiệm.Dõitheohaibóngngườiđangđixa dần về hai phía, gã ngần ngừ không biết nên đi theohướngnào.Mộtconchóđisăntrongrừng,đếnmộtngãbarơiđầylákhô,ngẩnngơtrướcnhữngvếtchânnainốidàivềhaicánhrừngkhácnhaunhưthếnào,thìgãkiacũngngẩn

ngơ y như vậy.Gã thấy câu chuyện xảy ra có gì rất đángngờ.Theothằngnhỏkiaư?Conmồithườngquá,khôngbõ.Haychặnđầuviêntrungtá?Conmồibựđó.Nhưng lỡ trậtthìsao?Chẳngcógìbảođảmchogãlàsẽkhôngphảinhậnvàicáiđácònmạnhhơncúđávừarồi...gãcứlầnchầnnhưvậy cho đến lúc bóng cậu bé đánh giầy đã khuất saumộtgócphố,cònviênsĩquan,tuyđiđủngđỉnhnhưngcũngchỉcònnhậnrabằngcáimũkêpiđộihơilệchvàdángdấpcaohơitrội lênsovớinhữngngườikhác.Gãgiậtmình,tặclưỡinghĩ liều: “Được ăn cả, ngã về không”, cần gì.Gã vẫn tinvàomậtbáocủaảthiênngacũngnhưcảmgiáccủachínhgã,nhưngcósao thì cứchìa “các” ra làhuề.Nghĩvậy,gãbươnbảđuổitheoviênsĩquankhảnghi.

Trờiđãtốihẳn.Gió từsôngSàigònthổivề lồng lộng.Tuyvậy, khi theo kịp viên trung tá thì gã kia đã toátmồ hôi,ngườinóngran,thởhổnhển.Đócũnglàlúcviêntrungtáđãđến bên chiếc xe Jeep. Lách vội quamấy người đang túmnăm tụmba truyện trò đợi giờ vào rạp, gã vươn lên trướcmặtviêntrungtá,trònmắtnhìn,nóinhưralệnhphàophàotrongnhịpthở:

-Xinlỗitrungtá,ngàichocoigiấy!

Viênsĩquannhìntừđầuđếnchângãkiamộtcáchxấcxược,khôngnóikhôngrằngquaylạitừtừbướclênxe.Nhưngmớichỉđặtmộtchânlênbậcsắt,viênsĩquanđãphảirụtngaylại.Gãđànôngđãrútsúng,chĩalămlămvàongườiviênsĩquan,quátlớn:

-Quaylại!Khôngtaobắn!

Đợichoviênsĩquanquayhẳnlại,gãlạiquát:

-Cấmchốngcự.Đưagiấytờđây!

Khôngcòncáchnàokhác,viênsĩquanhơinhúnvai,imlặngrúttậpgiấytrongngực.Vẫnđứngim,viênsĩquanhơicongtayđưagiấytờraphíatrướcmặtgãmặtnhợt.Ngườiláixeđờngườitrướctayláiđịnhlaoxeracứucấptrên,nhưnggã

kiađãgụcgạcmũisúngđedọa.Mặcdùđưagiấytờraphíatrước, viên trung tá vẫn đứng im tại chỗ, nét mặt có vẻkhuấtphục,mắtnhìnchằmchằmvàomặtgãkia.Gãbướclênmộtbước,đưataytráirađónlấytậpgiấy.Nhưngtaygãvừa kề, đủ nhận ra đó là một xấp báo cũ đã gập lại, thìnhanhnhư cắt, viên trung táném thẳng tậpgiấy vàomặtgã,tungchânđátrúngcổtaymangsúng.Thuậnđà,viênsĩquanđóquayngườinửavòng, lấychânphải làmtrụ, tunggóttráithẳnggiữangựcgãkia,quaytiếpnửavòngnữa,rồinửa vòngnữa.Ba tiếng “ực, ực, ực” liên tiếpphát ra, gầnnhưđồngthờivớitiếngkhẩucônrơixuốngmặtđường,nghetiếngkhôkhốc.Gãnọlảođảogiậtlùi,rồingãngửaramặtđường,mắttrợnngược,bọtmáutràoratừhailỗmũi,từhaibênmépchảyrỉrỉxuốngcổ.Tấtcảchỉdiễnratrongvòngmấytíchtắc,làmviênthượngsĩláixenínthở,rồilèlưỡi,thởphào.

-Trời,anhhaisửtamphicướcthiệtsốdách!

Khôngđểýđến lời tán tụngđó,viên trung tá lạiđứng im,quátkhẽ:

-Đứnglên!

Gãđànôngmặtnhợtnhỏmdậy,rồi lại lảođảogụcxuống,ômngựchokhùkhụ,máumũimáumiệnglạitràora.Khôngquaylạiviênsĩquankhoáttayviênthượngsĩláixenhảyàoxuống,chạylạixốcnáchgãtrungniên.Cốngẩngcáiđầugiờđâynặngchìnhchịchchỉchựcgụcxuốnggã,mởtođôimắtlờđờ,vằnđỏnhững tiamáugiậndữbất lực.Viênsĩquankhẽnhếchmép,hỏigiọngkhôngthayđổi:

-Tên?

-Thưangài...thưa...tôinhầm.

-Tên?

-Tôi là...gãngừngmột látnhưđể lấysức-Tôi là...mà...Ngàikhôngcóquyềnthẩmvấntôi.

-Tên?-Viênsĩquangằngiọng,cảngườihơitrùngxuống,rung nhẹ khẩu oan-te bên hông. Tiếng quát như nhát daocuối cùng chém xuốngmột cây khô sắp đứt. Gã kia quỳxuống,vanxinbằngmộtgiọngBắclơlớđôichúttiếngmiềntrong.

-Lạyngài…xinngàithatộichết.Cáccủaconđâyạ.

Vừa nói, gã vừa run rẩy rút trong túi bên trái ramột tấmgiấybọcplát–tíchtrongsuốt,đưalên.Viênsĩquancầmlấy,liếcqua.Dườngnhưchưatin,viênsĩquanlạinhìnkỹkhuônmặt méo mó nhăn nhúm thấm đầy máu đang sụp dướiđườngkia.Khôngthểnhầmđược.Chínhhắnđây.CáithằngbạnnămxưacùnglớpởtrườngBưởi…

Khôngnénđượcthóiquen,viêntrungtánhúnvailạnhlùng,nóigiọngkhinhmiệt:

-Maymàvàotaytaođấy,conạ.Thôi–viêntrungtáquăngmạnhtấmcácdochínhtayngàitổngtrưởngchiêuhồikívàomặtgã–cútđinơikhácmàkiếmăn.Đừngcódànmặttaonữanghe.

-Dạ,độiơnngài.

Gãvồlấytấmcácđầucúirạpsátchỗnhữnggiọtmáuvừanhểuxuống,đangthẫmlạidướiánhđèn,trôngkhôngkhácbãi nước trầumột bà nào đó đi qua vừa nhổ xuống. Viêntrungtá,bướclênxeđóngsậpcửalại..

Gãmặtnhợtcốngẩngđầulênnhìntheo.Chiếcxeđãrúgalaovútđi,khóixăngchưacháyhết tỏa rađenkịt.Khi lănmìnhvàochiếccángcảnhsátvừamangtới,gãcònkịptỉnhtáomàcayđắngcho thânphậncáovuốt râuhùm.Đây làlần đầu tiên gã bịmột trận đòn nhừ tử.Mà sao nó “chơi”mìnhdữthế.Phảigẫyđếnbacáixươngsườn là ít.Trời,ôiđau…chatổ…gãlịmđi.

***

ThằngHảichạyàovàonhànhưmộtcơngiólốc.Mặtnótươiroirói.ÔngHaichỉvừakịpđứngdậythìnóđãđúthộpgỗđánhgiầyvàodướigầmgiường,nhẩylênômchầmlấycổbốlàmôngHailoạngchoạnglùilạimấybướcsáttớigiásách.

-Úytrời,chúấyđángonquá–ThằngHảinóliếnthoắngrồilùi ra xa bố, bắt chước điệu bộ của viên trung tá. Vừa lúcôngHaicầmcuốnsáchgiơrathếlànóvungchânđángayvàocổtayông.Cuốnsáchrơisoạtxuốngnềnnhà.CáichânthằngHảinhỏxíu lạiphảidơcaonênvừaquay lạiđịnhđátiếpbằnggót thìmấtđà,ngãúpbụngxuốngsàngỗ.ÔngHaiđangngơngácchưahiểuchuyệngìcũngbậtcười,xoaxoachỗcổtaybịđau:

-Nhócconcũngđòiđávớiđấm.

ThằngHảiđứngbậtdậy,nhănnhóxoatrán,nghĩbụngtrôngthếmàđáđược cũngkhóquá trời.Rồinó lại cười, kể choôngHainghechuyệnvềxôxátxẩyravừarồi.Nónóiluyênthuyênvungchânvungtaydiễntả,cứhuỳnhhuỵchkhôngđểbốnóchenvàomộtcâu.Nhìnđứacon,ôngHaibiếtnóđã làm tròn công việc. Ông vui quá. Thế là nó đã lớn, đãkhôn, nóđãgiúpđượcngười của tamột việc rồi. Tuy ôngkhông giở viên giấy ra xem nội dung, xong hẳn công việcquan trọng lắm. Thếmà nó làm được. Cũng bõ công hơnchụcnămtrờigàtrốngnuôicontrongcảnhtrênđedướibúanày.

ÔngHairacàilạicửa.Đóngmộtthanhchốtgỗngang,ônglại dướn người cài chốt sắt phía trên.Ông ngắmnghía cáichốtxoaxoatayvẻrấtyêntâm.Bâygiờ,ôngmớiquayvàogiườngkéo thằngHải ngồi gọn trong lòng.Ôngvò tócnó,nắn nắn hai bả vai nó. Lớn rồi đây. Nhỏ nhưng chắc lắm.Ôngcúingườixuốngsáttainó,hỏinhỏ:

-Thếconđưarồichứ?

-Dạ,conđưarồi.

-Cóđúngnhưbốconmìnhnghĩkhông?

-Conđợilâuquá.Chúấykhôngbiếtcon.Nónóilanhlảnh.ÔngHaivộivàngbịtchặtlấymồmnó:

-Khẽchứ,con.

ThằngHảithìthàokểlạiđầuđuôi,chốcchốccaohứng,nólạinóitướnglên,làmôngHaithỉnhthoảnglạiphảibịtchặtlấymồm.

Chợtôngkéongửađầu thằngHải lên,nhìn thẳngvàomặtnó.

-Concósợkhông?

-Không.Sợgìhảbố?

-Thếnếubịbắtthìsao?

-Thìconcắnrănglại.Đauquáthìconchửi.

-Được,biếtvậy.Thôi,bâygiờconđingủđichobốlàmviệc.ÔngHaivừaquayrathìthằngHảinhổmdậy,nói:

-Tínữathìconquên.Bốơi!Chúấyđưachoconcáinày.

ThằngHải lục tronghòmđánhgiầy,đưachoôngHaicànhhoaviôlét.ÔngHaiđịnhtráchcon“Saoconkhôngnóingaychobốbiết” nhưng sựcnhớ lại lời anhTư “Chiềumai, cửahiệuPXđườngNguyễnTriPhương”ônglạithôi.Ônggiụcconlêngiườngđingủrồimangcànhhoaviôlétraphíasaunhà,cấtdấuthậtkỹlưỡng.Lúcnàyôngkhôngbiếtrằngcànhhoaviôlétlàámhiệubáochocấptrênbiếtđịchđangtriểnkhaiquânsựchuẩnbịmộtchiếndịchmới.Nhưngniềmvuitronglòngôngbừng lênâm ỉnhưnhữngconsóngđêmđangvỗnhẹbênbờsôngThịNghè.

CHƯƠNGBA:VIÊNSỸQUAN

ChiếcxeJeepphóngbạtmạngtrênđường.Chưađếngiờgiớinghiêm,nhưngđườngphốđãvắnghẳn.Mộtvàingườicònsót lại cứcúimặtđi sátvệđường.Chỉ còn línhMỹ,nhữngchủ nhân thực sự của dải đấtmiền nam này, tay đút túi,miệng phì phèo điếu Peomeo hay Xa lem, đi vơ vẩn giảikhuây.Thỉnhthoảng,bóngmộtđộituầntra,vũkhíMỹđầyngười,độtngộtlóratừmộthẻmnàođó,bướclộpcộptrênđường,rồilạimấthúttrongbóngđêmnhầynhụanhạcRốcvới những sắc màu lòe loẹt của một thành phố bị chiếmđóng.

Chiếcxeđứnglạitrướcmộtngôinhàhaitầng.Khôngđợicòihiệu,ngườilínhgácđãramởcổng.Haicánhcửasắtrítlênkenkét,rồimởtoang.Tiếngbánhxenghiếnlênlớpsỏixàoxạo trong đêm vắng lặng. Viên trung tá quay sang viênthượngsĩláixe,hỏinhỏtrongtiếngcười:

-Thếnào?CóthămThanhThủymộtlátchớ?

-Dạ,thưatrungtá-Viênthượngsĩngầnngừ-Nhưng…

- Lạiđônchớbộ.Đây, cầm lấy.NhớnểmặtbọnMẽomộtchútnghe.Sángmaiđợitôichỗcũ.

-Cámơnngài-Viênthượngsĩmắtsáng lênkhinhìnthấymấytờđôlađỏ,dấuhiệucủaquânđộichiếmđóngMỹ.Đợicho cấp trênđi khuất trong vùng tối củangôi nhà, anh tamớidấnnhẹga,từtừláiđi.

Vừacởiáođưachotênlínhhầu,viêntrungtávừahỏi:

-Từtốitớigiờcóaihỏitôikhông?

- Dạ, chỉ có ngài Uyliam nào đó, hình như là chủ công tythépHoa-kỳvừagọiđiệnđếnhỏingàiđiđâuvàgửilờichàongài.

-A, ngàiUyliamđã về rồi sao? -Viên trung tá reo lên vẻ

mừng rỡ -Mai tôi phải tới thămông tamới được.Rồi còntìnhhìnhanninh?

-Thưatrungtá,mọiviệcđềuổncả.Tôiđã lịnhchotụinócanhphòngcẩnmật.

Nhưđểchứngthựccholờinóicủatênlínhhầu,khiánhđènphòng khách vừa bật sáng, viên trung tá đã thấymột tênlính cầmngangkhẩuAR.15đứngnhư tượnggỗ cạnh cửathôngracầuthanglêngác.

-Tốt!

Viên trung tá nói một câu gỏn lọn, rồi đi thẳng lên cầuthang.Đếnchỗngoặt,anhtacònngoáiđầudặnvớixuốngtênlínhhầu:

-Manglênphòngchotôimộtphinđậmnghe.

-Rõ,thưangài!-Tênlínhhầuđứngnghiêmrậpgótgiầy,hôto.Conmèotamthểđanglimdimngủtrênnắpchiếcradio-quayđĩa,giậtmình laovộiqua trướcmặt tên línhbảovệ,biếnvàogầmcầuthang.Tênlínhbảovệhoảnghốtnghiêngngườilấytaytráichemặt,lầubầu:

-Đ.mẹ,làmôngbuốtcảtim.Đồmèocộngsản.

***

Viêntrungtáđểnguyêncảgiầythaybộquânphụcbằngbộquầnáongủmàuxanhlơ,rútkhẩuoan-tetrongbaorađútxuốngdướigối.Tênlínhhầukhẽđẩycánhcửakhéphờbướcvào,imlặngđặtphincàphêđangnhỏnhữnggiọtđầutiênlên bàn, rồi đi ra, khép chặt cửa lại. Từ bên ngoài, gã hỏivọngvào:

-Thưatrungtá,đêmnayngàicótiếpaikhôngạ?

-Không.Trừlệnhtriệutập!

-Rõ,thưatrungtá.Chúcngàingủngon.

Tiếngchânbướcxadần.Viêntrungtáliếcnhìnđồnghồ,rồiracàichốtcửanốiliềnvớisợidâybáođộngđặcbiệt.Anhtalạiđibêncửasổ,cúinhìnrabênngoài.ĐêmSàigònvùngquậnmộtnàymớiyênắnglàmsao.Tiếngcondếmèngócvườnvẳngđếncứtodần,todần.Cólẽphảiđổđếnsáuchainướcnómớichịuchuilênmặtđất.Cáiđầunóphảilênnướcbóngloángnhưgỗmun.Đôicánhvàbộgiòcủanóthìphảibiết.Bấtgiácviêntrungtámỉmcười,tựađầuvàokhungcửasổ.NhữngbóngláđungđưatrongvườnnhưgợinhớnhữngbànchânđấtchạynhẩytrênnhữngconđườngcủaThủđôHàNộicổkính.Vàhươngdạlannganngátdăngđầykhônggian như biến đổi trở thànhmùi thơmnồng thắm của hoasữabaylừngđườngphốnhữngngàyHàNộilậpđông.Ôi!HàNộithânthươngcủata!BiếtbaogiờtađượctrởlạihôntrênnhữngviêngạchcổkínhcủaNgười.

Chợtviêntrungtálắcđầunhưđểxuađuổinhữngkýứcxaxưa.Anhđóngchặtcửasổ,kéorèmchethậtcẩnthận.

Saukhingồixuốnggiường,viên trungtávươntayvềphíatronggối,lấyralọnướchoa,xứcmộtítlênmặttấmgatrảigiường.Xongđâuđó,anhrútmộtvậtcồmcộmtronggiầytừhồitốichậpchoạngđếngiờra.Đólàmộttờgiấymỏngvàdài (loại giấy Thụy Điển đây) được cuộn chặt. Đặt lên đùivuốtchothẳng,anhdốcngượclọnướchoalênmặttờgiấy,thấm đều. Rồi soi lên ánh đèn, chờ đợi. Vài ba phút sau,mẩugiấyhiệnlêndòngchữbéxíu:“Mónhàngconvừacấtrấthên.Ôngsuigiamừng lắm,nóiconcất tiếpmónhàngổngưa.ConHànbịbệnhnặng.Conphảiuốngthuốclỡmắcdịch.Má6.21quận5.”

Ravậy.Hailầntađiđónkhônggặplànhưthếđó.Cònbâygiờ…Căngđấy.Rồnglửađãvậy,viôlétsẽtínhsao?Mànghenhư động rồi. Có kẻ phản bội chăng? Kẻ nào?... Vừa suynghĩ mông lung, viên trung tá vừa châm lửa đốt tờ giấy.Ngắmnhữngdòngchữthânthương,sợidâyduynhấtnốivớitrungươngđangđendầnthànhthankia,anhmuốnvồlấy,

cốgiữlấymộtmẩu.Chỉmộtmẩuthôi…ngọnlửalụidần,rồitắtngẩm.Mẩugiấyđangchuyểndầntừmàuđencủathansangmàu trắngcủa tro, lả tả rơi xuốngđáygạt tán thuốclá…

Viêntrungtángảngườitrênchiếcđệmlòsorồivớitaytắtđèn. Căn phòng vụt tối om. Tên lính gác bên ngoài tưởngviêntrungtáđãngủsaysaumộtngàylàmviệccăngthẳng,mệt nhọc.Nhưng không, nếu tên lính gác có phép lạ nhìnquađượccửadàykhépkín,hẳnsẽthấytrongcănphóngtốichốc chốc lại lóe lên ánh lửa hồng của điếu thuốc lá đangcháy.

Viêntrungtávẫnđangtrằntrọc,khônghiểuvìsaoanhcứnghĩmãivềhìnhảnhchúbéđánhgiầyvừagặplúctối.Chúbéthậtgầyyếu,xanhxao.Khônghiểulúcanhbuộcphảicochânđávào thânhìnhốmo củachú, có làmchúđauđớnlắm không? Liệu chú có oán trách anh không? Ôi! chú béđánhgiàycủathànhphốSàiGònđangbịchiếmđóng.Thậtđángyêuthươngtrântrọngchúbiếtbao.Giữavòngvâydàyđặccủakẻthùchúđãđemđếnchoanhbảnchỉthịcủacấptrên.Bảnchỉthịấyđãtiếpthêmsứcmạnhchoanhsoisángbướcđườnghoạtđộngcủaanh trongnhữngngày tới.Viêntrungtáchợtmỉmcườitrongbóngtối.Phải,hìnhảnhchúbéđánhgiầyđâucóxalạgìvớianh.Đóchínhlàhìnhảnhcủaanhtrongnhữngngàyxaxưa,nhữngnămbốnmùaởthủđôHàNội.

***

KhitheobọntrẻcầubơcầubấtlàmđủcáccáigọilànghềởHàNội,chúbéấylêntámtuổi.Cảtuổithơcủamình,chúchỉcònnhớmẹchúrấtnghèo,chuyênquétchợcầuĐôngkiếmmiếngănnuôichú.Chúkhôngcóbố.Lênbốn,bịbọnbạnbèlaunhaugọilàthằngconhoang,chúứclắm,vềhỏimẹ:

-Bốđâuhởmẹ?

-…

-Bốđâuhởmẹ?-Chúlắclấylắcđểcánhtaygầyguộccủamẹ,lúcấykhônghiểuvìsaomẹđãgụcmặtxuốngổrơm,khócnứcnở.

-Bốđâuhởmẹ?-Chúhỏiriết,thầmnghĩsaomẹchúhaykhócthế,chảnhẽlớnnhưvậycũngbịngườitatrêutrọchaysao?Chúcũngbị trêu trọc,cókhicònbịđánhnữa,nhưngchúkhôngbaogiờkhóc.

Mãisaumẹômchúvàolòng,xoamớtócrễtrecứngquèovìsuốtngàybêungoàinắng,nóivớigiọngcủangườibịngạtmũi:

-BốconđilàmtậnHànộicơ.Xalắm.

-Thếsaobốkhôngvềvớicon?

-Bốlàmnhiềuviệclắm,khôngvềđược.Baogiờconlớn,mẹconmìnhđiHànộithămbố.

Chúlậptứctinngayvàcảmthấyyênlòng.Mẹnóibaogiờcũngđúng.Thếlàmìnhcũngcóbố.BốlạiởtậnHàNộicơ,chứkhôngthèmởquênhưbốchúngnó.Nghemấybácđibuôn chuyến nói Hà Nội đẹp lắm, có rất nhiều nhà to, tobằngmấycáiđìnhđầulàngmớikhiếpchứ.Lạicórấtnhiềuôtônữa.MìnhmàraHàNộithìthahồxemôtô.Chẳngnhưôngtàixếchoquanhuyện,mỗilầnvềlànglạicầmcànhgaitređuổibọntrẻ,khôngchosờvàoô-tômộttí.

Chúkhôngbiếtrằngthựcsựchúkhôngcóbố.Mẹchúbịgiađình bán cho nhà quan huyện lấy tiền nộp thuế, phải vàolàmconởtừnămmườimộtmườihaituổi.Lớnlên,mẹchúbịcontraiquanhuyệnlừa,cómangrồisinhrachú.Vìthếbịđuổikhỏinhàquan,phảiđilàmnghềquétchợ.Còncontraiquanhuyện,sauđilàmởtậnHảiphòng…Chúkhônghềbiếtđiềuđó,vàdùcónóiđiềuđórachăngnữa,chúcũngkhôngtin.Mẹchúđãnóilàđúng.Chúcóbố.BốchúđilàmtậnHàNộicơmà.Nếunhưlâulắmrồibốchúkhôngvềthămchúthì chỉ vì bố bận làm nhiều việc lắm. Thế thôi. Và thế lànhữnglầnracổngchợchơivớibọntrẻđểđợimẹ,chúgân

cổcãibằngđượcvớimấyđứabạnđanghi.Cókhicònnắmchặtbàntaybéxíuđể“bảovệ”ngườibốchưabaogiờbiếtmặtđanglàmtậnHàNội.

Ítlâusau,bỗngchúnghĩrằngtạisaophảiđợibaogiờmìnhlớnmới được điHànội tìmbố.Mẹ chán thật,mìnhđã lớntừngnàyrồicơmà.Mìnhđãbiếttrôngnhà(thựcralàmộtcáilềudựngsátvàobụitre,cửalàmbằngcáinongthủng).Mình lại biết thổi ngô, luộc khoai, lại biết cả đi bẻ gai tre,nhặtlábánhvềđunnữachứ.Mìnhlớnrồi.Thôi,mẹkhôngđitìmbố,thìmìnhsẽđi.Mìnhsẽbảovớibố:“ConlàthằngRớtcủabốđây.Conđợimãimàkhông thấybốvề,conratìmbốđây.Nhưngbốđừngmáchmẹnhé.Mẹlạikhócđấy.”Bốsẽcôngkênhmìnhlêntậncổ,chomìnhđixemô-tô.Rồimìnhsẽđưabốvềthămmẹ,chắcmẹmừnglắm.

Đến phiên chợ rằm tháng Giêng năm ấy, chú không đánhđáovớibạnbèởcổngchợnữa.Đangthathẩnngoàiđườngcáiquan,chúgặpmộtbàtobéo,códễbằngôngPhậtngồinghễunghệntrongđình.Cáibụngbàấytođếngớm.Chắcnếukhôngcódảilụaxanhbuộcbênngoàiáothậtchặtthếkiathìnóphảinứtranhưquảdưabởthángtámmất.Nhưngkhôngsao,bàấytốtbụnglắm.Nhổđánhtoẹtmộtbãinướctrầuđỏlòmnhưmáuxuốngđường,bàtađonđảhỏichuyệnchú… Chú rất thích. Từ trước đến nay đã có ai chịu nghechuyện bố đi Hà Nội với vẻ thông cảm như bà ấy đâu. Vìvậy,chỉcầnvàicâuđùagiỡn,chúvàbàtađãđãngồitrênchiếcxetaykéovềHàNội.Trongsuốtchặngđườngđi,chúchỉ nghĩ đến lời hứa của bà ta, nghĩ đến Hà Nội, đến bố.Khôngmột lần chú ngoảnh lại đằng sau, nơi phiên chợ đãtanvàmẹchúđanggàokhócnhưđiêndại,haitayômchặtbộngựclépkẹp,chạykhắplàngnứcnởgọichú…

Nhưng làm sao có thể tìm cho chúmột người bố,một khithựctìnhchúchưabaogiờcóbố?Saukhicấtthậtsâunắmtiềncònmớivàogiữamớtiềnbẩnthỉu,nhớpnhápmồhôitrongcáitúilụaxanhquấnquanhbụng,ngườiđànbàtobéokiađimấtđểmặcchúbơvơtrongsânmộtngôinhàtườnghoamáingói…

Trongđêmđầu tiênxanhà, rúc sâucáiđầuvàobụngconchócáigiàđãrụnggầnhếtlông,chúmớilờmờhiểuthếnàolàmẹmìn.Cái tiếngđángsợmàcácbàgiàđi chợ thườngdọa bọn nhóc tinh nghịch khi bước qua cổng vào chợ, chúmườngtượnggiốngôngÁcđứngởtườngđình.Thếra,ngườiÁclạihayravẻtốtbụng…

Saunửanămtrời làmthằngnhỏgánhnước,quétnhà,dọncứt chođứa con trai ông chủ trạc tuổi chú, chúbéRớt ấytrốnđi,nhậpbọnvớiđámtrẻvôthừanhậnlangbạtcácngõchợ.Banngàyđiđánhgiày,bánbáo,bánkem…Banđêm,saukhinộpchocậuchủsốtiềnthuđượctrongngày,chúlạicùngmấyđứabạnđimòcácđốngrác,rồiômnhaungủdướigầmcầuLơbơ-lăng[2].Chođếnmộthôm,cómộtôngchủ(đối với chú bấy giờ, ai đi giầy giôn,mặc đồ Tây, độimũphớtđềulàôngchủ),saunhiềulầndõitheo,đãđónchúvềnhà.Chúđồngýtheovềhầuhạvìcuộcsốnglangthangđãdạy khôn cho chú, ở đâumà chẳng được.Miễn có cái đútbụngvàcóchỗđặtlưng,dẫuổchócũngcònấmhơnbãirácgầmcầu.

Nhưnglạthay,ôngbàchủkhôngbắtchúlàmgìcả,lạicònmayquầnáođẹp, cắt đimái tóc đã xù ra nhưổquạ trênchạccâygạochânđêcủachú.ChúbéRớtlờmờhiểurằngôngbàchủđây (chúvẫnchưaquengọi làbamẹvàxưngcon)khôngcócon,buồnquánênđónchúvềnuôi…

Nămsau,chúđượcđihọc…

RồiViệtMinhvề,...chúkhônghiểutạisaobamẹchúđóngchặt cánh cổng, bất hợp tác với những người rất tốt ấy.Khôngnhữngthế,bamẹchúcòncấmchúkhôngđượcđihộihọp,cắmtrạivớibạnbècùnglớp…

RồiquânPhápquaytrởlại.Bachúlàngườiđầutiênralàmviệcchobọnmũi lõ.Tạisaomộtngười tốtnhưba lại thế?Trong tâm chí ngây thơ của chúbéRớt nămxưa, cậuhọcsinhtrườngBưởivớicáitêngọiHồngGiangngàynaycứdaydứtmãimộtcâuhỏiđó.Cậutìmcâutrả lời trongcácbuổi

thảo luậngiữanhữngngườibạncũnggiầunhiệthuyếtnhưmình.

Người bố nuôi của Hồng Giang lặng người khi được ôngthanhtragiáodụcbáochobiếtcậucontraiđangđi lạivớinhữngkẻđángngờ.Đứaconmàôngyêuquíhơnconđẻkiađãđếntuổitrưởngthành.ÔngbắtđầuđểýnhữngviệclàmcủaHồngGiang.MộtlầnôngbắtgặpquảtangHồngGiangđangcấtgiấutruyềnđơntrongtủquầnáo.Ítngàysau,ôngđãnóichuyệnvớiHồngGiangthậtnghiêmchỉnh,nhưtraođổivớimộtngười lớn tuổi…Mộtnămsau,với lờigiới thiệucủaĐứcGiámmụcĐờPu-lê,HồngGiangđượcgửiđiPháphọc. Người bố nuôi hiểu rằng ông đã chắp cánh choHồngGiangđểanhbaycao,bayxahơnnữatrongbầutrờicáchmạngcháybỏng.Cólòngcămthùgiặcsâusắc,cónhiệttìnhcáchmạngcháybỏngđólànhữngyêucầuđầutiênđốivớinhững người làm công tác tình báo... Anh đã thề sẽ chiếnđấuchodân tộc,chođấtnước,chohếtcảnhngườinosayphè phỡn trong khi hàng vạn trẻ em đói rétmồ côi, sốnglangthangkhắpđầuđườngxóchợ.Vàbâygiờ,cậubéRớtcủaHàNộingàyấy làtrungtáHồngGiang,trợ lýđặcbiệtcủa thiếu tướng Sơn Hồng, cục trưởng tác chiến quân lựcViệtNamcộnghòa.

Haimươi năm sau, HồngGiang vừa buồn rầu vừa thấy tựhàokhinghĩđếnngườibốnuôi,ngườithầycáchmạngđầutiêncủamình.AnhcànghiểuôngcụhơnkhichínhbảnthânkhoácbộquânphụcSàiGòn.Bâygiờôngởđâu?Cáitêncũđượcdátvàngđãvĩnhviễnnằm trên tấmmộchibằngđátrắng trongnghĩa trang,dưới cây thánhgiá tự tayChaĐờPu-lê cắm lên. HồngGiang chỉ lờmờ đoán rằng ông đanglàmmộtnhiệmvụgìđóvớimộtcáitênkhác…

Các sĩ quan trong cục, ai cũng biết HồngGiang làmột gãhãnh tiến, lạnh lùngvàkínđáo.Mọingườiđồnnhaugã sĩquan này biết bẩy thứ tiếng, đã từng yết kiến Đức giáohoàng La mã, từng được Đờ-Gôn bắt tay tại phòng lớntrườngvõbịXanh-Xia, từngđược chính tướngOét-mô-len,thammưutrưởngliênquânvỗvai.Hơnnữa,mọingườicòn

thầmthìvớinhaurằnggã làmộtsĩquan“xịa”chínhcống,học trò rất cưngcủangàiA.Đalét, từngđược làm trợ lý cốvấnchotiểubanĐôngNamÁcủacụctìnhbáoTrungươngHoaKỳ.Nàolàcácgiáosưkinhtế-chínhtrịHoaKỳmỗilầnsang đây thường tìm đến nhà gã trung tá đàm luận thâuđêmsuốtsáng,ýhợptâmđầulắm.

Còncácsĩquanphunhân,cácbà,cáccô,nhữngmệnhphụcủacácvịtaitomặtlớnbênBộngoạigiaothìthườngxìxàovềviên sĩ quanđẹp trai chođếnnayvẫn chưa cóai nângkhănsửatúi.Bànàynóicongàtrốngđuôidàiđóhìnhnhưđã“đặtcọc”tạinhàôngvuadâykẽmgai.Bàkiacãilạirằngconhổhiền lànhnày cònđangkén.Người nói hay, kẻnóidở,nhưngdùởđâu,hễthấyviêntrungtáđiqualàlậptứccác bà im bặt, cúimặt xuống vân vê tà áo, ra chiều thẹnthùnglắm.Nhưngánhmắtcủacácbàcònsắchơndaocạorâu,khiếnnhiềukhiviênsĩquanđãđi cáchmộtquãngxacònthấynóngbừngtrênmặt.Ấy làcácbàcònrất lịchsự,nghĩalàmớichỉliếccúimặt.Nếucácbàmàlạithântìnhhơnmộtchútnữathìhơimenbaolấyviêntrungtácònnónghơncảrượuuýt-xkichínhgốc.Màlàmsaolạikhôngnhìnmộtkhianhchàngbảnhđếnthế:vócngườicânđối,caodongdỏng,ngựcnởcộmsautàáolúcnàocũnglàthẳngnếpvànếuđãtiếpcácbàthìlịchsựcònhơnngườiMỹ.

HồngGiangkhôngnóimộtlờinàokhinghenhữngtiếngđồnhay,dởvềanh.Viêntrungtáchỉhơimỉmcười,nhúnvaivànóilảngsangchuyệnkhác…

***

Thiếpđiđượcmộtlát,HồngGiangtỉnhdậylúctrờicòntối.ĐêmSàiGòndạonàycònhơi lành lạnh.Từcửasổ làngiónhẹđẫmsươngláchquatấmmàngió,mangvàocănphòngmùi hương ẩm ướt của dạ lan. Nghe vẳng đâu đó đôi batiếng giầy đinh, tiếng còi. Một con tàu kéo còi phía cảng,nghetrầmđục,nằngnặng.Nhưngbềnbỉhơntấtcảvẫnlàtiếngcondếkêucuốivườn…

Hồng Giang ra khỏi giường, lấy hai quả tạ tay cuối chângiường, vungmạnh.Xương sống theo chiềuvặnngười kêurăngrắc.Mộtlátsau,HồngGiangkhôngbậtđèn,lặnglẽrútkhănmặtđi vàophòng tắm.Tắmbuổi sángđã thành thóiquen của cậu học trò trường Bưởi ngày xưa (nướcHồ Tâybuổisánglàsạchnhất-cậuvẫnthườngkhẳngđịnhvớibạnbènhưthế).Vừanằmbồngbềnhtrongbểnướcđáhoaxâysáttường,HồngGiangvừanhẩmtínhkếhoạchtrongngày.“Rồnglửa”-Mónhàngvừacấtđãđạtyêucầucủacấptrên.Cònmónhàngmới,Viôlét,nhưmộtlầntướngHâygơđãnóilỡ ra, sẽ ra sao đây?Hiện giờ nó nằm trong trong két sắtnào?ĐãgiaochocáctướnglĩnhngườiViệtchưa?Hailầnlàmsátnhau,chắcchắnsẽrấtphứctạp.HồngGiangkhôngcònlạgìtínhHâygơ,mộtngườiđanghivàsắtđákhôngkémgì“ônggiàtủlạnh”Bân-cơ.CònHoàngLan,“ConHàn”làmsaobịbắt?Chắclàcókẻphảnbội…

Nghĩlanman,HồngGianglạinhớđếnchúbéđánhgiầy,vàgãchiêuhồi tốiqua.VĩnhNam- têngãchiêuhồi-có liênquangì đếnviệcHoàngLanbị bắt không?Có liênquangìđếnchịSáukhông?Cònchúbékia?

Mộthồichuônggắtgỏngvang lênngoàicửa.Quấncảtấmkhăn tắm rộng vào người, nước chảyướt lướt thướt.HồngGiangramởcửa.Tênlínhhầuchắclàđãđứngchờtừlâukhithấytrongphòngvẫntốivộivàngnói:

-Thưatrungtá,cụcmời trungtáđếnngay.Trựctiếpngàithiếutướngcầmtêlêphôn.

-Saokhôngbảongay.Chuẩnbịxe.Nămphútnữatôiđi.

Tênlínhhầuvừaquayđi,lậptứcquaylạinhưsựcnhớ:

-Thưa,đêmquangàiHâygơcóđiệntìmtrungtá.Theolệnhtrung tá, tôi không gọi. NgàiHâygơ có nhắn hỏi thăm sứckhỏevàcôngviệccủatrungtá.

Tên lính hầu quay ra. Hồng Giang nhanh nhẹn vào buồngthayquầnáo.Bắtđầurồiđây.Mộtđêmbađiệngọi, trong

đó hai của CIA, nhưngmuốn ra sao thì ra, phải lấy đượcViôlét.

Nênbắtđầutừđâuđây?

CHƯƠNGBỐN:DÀNTHẾTRẬN

ĐOÀNxedừng lại trước cổngsắtBộ tổng thammưu.NhìnthấybachiếcxePhi-átđencóhaiG.M.Cchởđầyquâncảnhhộtống,viêntrunguýchỉhuybảovệhạlệnhmởcổng,luibốncáicựmãra.Đólàbốncáikhungsắtkenđầydâykẽmgai,caongangngực,dùngđểchắnnhữngchiếcxechởđầythuốcnổ laovào,mộtkiểuđánh“quyết tử”củaquâncộngsản. Hai ụ súng sơn vằn vện nguỵ trang thò ra hai khẩusúngmáymườihailitámvàhaicáinòngđạibáchaimươiliđen chũi, chĩa thẳngvềphía trước, gầmgừhămdoạ.Saukhicánhcửanặngnềđượcmởra,ngườiđingoàiđườngcòncóthểnhìnthấyhaichiếcxetăngM.48đỗlùlùphíatrong,nòngpháochĩaxuốngngangtầmngười.Bọnlínhđigiầydabóchặtlấyốngquần,khuônmặtbéchoắtdướivànhmũsắtTây Đức, đứng thành hai hàng dọc theo hai bên cổng,nghêngđóncáingàicốvấnHoakỳ.

Đoànxedừnglạitrướcmộttoànhàđồsộ,bắtngườitachúýkhôngphảivìvẻđẹptolớnhiệnđạimàchínhvìcáivẻvừakínđáo,vừahùnghổcủanó.Trướckhimấytênbảovệchạytớimởcửaxe,HâygơquaysangSơnHồng,vỗnhẹvàobảvaihắn,dặndò:

-Xinphéplưuýngàimộtlầncuốicùng:NgàiUyliamcũngđivớichúng ta làmộtnhàbuôn,mộtnhà tưbảncóuy tínởOa-Sinh-tơn. Vì sự toàn thắng trong cuộc chiến tranhnày,ngàiđừngquênđiềuđó,nhấtlàtrướcmặtcáccấpdướicủangài.

-Dạ,xinlĩnhýngài–SơnHồngxunxoetrảlời.HắnrútbaothuốcCaraven “A” ra, cầmhai taydâng lênmờiHâygơvẻnịnhnọt.ThoạtđầuHâygơđịnhtừchối,nhưngkhinhìnthấynhãn hiệu của thuốc, hắn thay đổi ý định vớimột nụ cườinhiềuýnghĩatrênmôi.ĐượcHâygơbanơnbằngcáchmỉmcườicầmlấymộtđiếu,SơnHồngsungsướngđếnmứcgãđãnhắcđượcbộmặtphìphìnhữngthịt thằngtrêncáicổnhỏxíunổiđầygân,đưaramộtcáinhìncảmtạ.

Vìđólàmộtchuyếnviếngthămđộtxuất,chonênngoàimộtvàiviênsĩquangiỏichiếnđấutrongcácba,cácvũtrường,hộp đêm đang vơ vẩn trên sân, không có ai ra đón đoànkháchđặcbiệtnày.Cácsĩquantácchiến,thámbáo,thôngtin,cácsĩquandù,línhthuỷđánhbộ...chạylênchạyxuốngrầmrậpnhưongvỡ tổ.Quangcảnhthựcsựnhưsắpbướcvàomộtchiếndịch lớn.Hâygơbướcrakhỏixe, lơ láonhìnxungquanh.Vớithiêntínhbẩmsinhcủanhữngkẻnịnhnọtvàưanịnhnọt,SơnHồnghiểungayýcủaquanthầyquacáinhìnấy.Khôngdámvungvẩychiếccanchỉhuy,hắnchạyvòng từ bên kia cửa xe sang đứng cạnh Hâygơ, nhún vaithanphiền:

-Ngàixem,lúcnàochúngtôicũngbậnrộn.Thờibuổichiếntranhnênthiếunhữngnghilễngoạigiao.Mờingài.

SơnHồngcúigậpngười,vòngtayvềphíangôinhà.Hâygơchủđộngkhoácvaihắnbướcvàonhà.Uyliamnhìnquanh.Vốnưakínđáo,khôngthíchgặpnhiềungười,viêntrungtátìnhbáokhoácáonhàbuônrấtkhoankhoáikhikhôngphảichịucảnhtiềnhôhậuủng,đónrước linhđình.Gãnởngựchítmộthơidàibầukhôngkhítronglànhcủabuổisángmiềnnhiệtđới,rồikhoanthaiđitheo.

Phònghọpcủacụcnằmngaytrêntầnghai.Khiđoànngườibướcvào, cănphòngvẫnvắng tanhvắngngắt, trừviên sĩquan thường trựcvàviênsĩquanbảovệ.ĐợichohaingàiMỹ“antoạ”SơnHồnghấthàmrahiệuchohaiviênsĩquankialuira.Hắnvớisâmbanhrótrượuvàoli.GãnhớnhưintrongđầuthóiquencủangườiMỹ:uốngmộtlitrướckhilàmviệcchosảngkhoáitinhthần.Đóngvaichủnhàdễtính,gãnângli:

-Xinchúcsứckhoẻhaingài!

HâygơvàUyliamnâng li.SơnHồngngửa cổ trút thứnướcvừa cay vừa đắng mà gã đã nghiền vào cổ họng. Giữachừng, gã chợt nhận ra hai cấp trên sau khi nâng cốc, đãkhônguốngmàlạiđặtxuốngmặtbànđá.Gãngượngngùng

vìcửchỉmấtlịchsự(phầnnàohơivôphép)củamìnhvàđặtli rượu uống dở xuống. Để che giấu, gã nói to hơn bìnhthường.Cáicổquánhỏđểrung lênmộtâmthanh lớnnhưvậy, cho nên nó thuỗn ra dẫn đến cáimồmhá hốc, trôngnhưmộtcáiloabằngbìacác-tông.

-Xincácngàichobiếtkếhoạchlàmviệc.

HâygơliếcnhìnUyliam.Uyliam,đầungóntayúttrắngmượtvớimóngđểdàivẫngõgõxuốngbàn,nóimàmắtlạinhìnlênkhungkínhtreotấmảnhcácsĩquancủacụcphóngto.

- Thứ nhất, ngài cho phép làm việc chung với tất cả cáctrưởng,phócácphòng,banngaytạiđây.Thứhai,tôisẽtiếpriêngmộtsốsĩquantạiphònglàmviệccủangài.Sauđó,tôisẽbàncụ thểhơnvớingàivềcáimàchúngtôiđangquantâm.

-XinlĩnhýngàitrungtáE...Hèm,ngàiUyliam,xinlỗingài.

Sơn Hồng nói ề à. Gã bấm chiếc nút xanh ngay góc bàn.Khôngđầymộtgiây,viênsĩquanthườngtrựcxuấthiệnnơicánh cửa, vừamở ra. Viên sĩ quan bảo vệ lấp ló sau lưnghắn.

-Lệnhtriệutậptấtcảtrưởng,phócácphòngban.Mườiphútnữacómặttạiđây,mangtheotàiliệuđầyđủ.

-Tuânlệnh,thưathiếutướng.

***

HồngGiangngồivàobàn,giởtậptàiliệuvềtìnhhìnhbốtrílựclượngđốiphươngdoPhủđặcuỷtrungươngtìnhbáovừacungcấp.Đâylàtậptàiliệuanhđãchờđợilâungày,nhưnghôm nay anh không còn tâm trí nào nghĩ đến nó. Câuchuyệntốihômqualởnvởnmãitrongđầu.KhiviênthượngsĩbáotincóngàiUyliamgọiđiệnthămhỏi,HồngGiangđãreolênnhưgặpbạncốtri,nhưngthựcra,anhmớichỉtrôngthấyhắncómộtlần.

ĐólàngàyanhtốtnghiệphọcviệnPrin-xbớckhoatìnhbáochiếnlược.CảlớpcóhaimươihọcviêncủaTháilan,Mãlai,Phi-líp-pin,In-đô-nê-xiavàNamViệtnam.Chỉcómìnhanhđượcđánhgiáloại“ưu”,nghĩalàcóthểởlạilàmviệctronghọcviệnhoặcnghiêncứutạimộtcơquannàođótrongcái“chínhphủchìm”,“chínhphủthựcsự”củaMỹ:cụctìnhbáotrungương.Buổilễratrườngcũngbímật,imlặngvàđầyắpnhững sựviệcmậpmờkhóhiểunhư chínhbản thânnghềcủahọc viên.Ngoàimười chín học viên (một đã vềMã laicôngtácgấp),chỉcógiámđốchọcviện,nguyênlàphógiámđốcCIA và bốn trưởng khoa. Tất cả ngồi quanhmột chiếcbàn gỗ quý đen bóng, với những đường vân trắng muốt.Theo lời viên giám đốc, chiếc bàn này đã được đóng theolệnh của chính Oa-sinh-tơn, tổng thống đầu tiên của hợpchủngquốcHoakỳ,cáchđâyxấpxỉhai trămnăm.Sau lờituyênbốtrịnhtrọngnhưnglạnhlùngcủaviêngiámđốc,cáchọcviêntốtnghiệptuyênthệtrước“quốchuy”CIAvànhậnchứng chỉ tốt nghiệp. Tuỳ theo từng nước, từng ngườimàchứngchỉđókhácnhau.Nhưngdùnướcnàođinữa,thìtấtcảnhữngcáigọilàchứngchỉtốtnghiệpấyđềugiốngnhauởmộtđiều:Đókhôngphải lànhữngtờgiấycứngtobảnhaymộtcuốnsổhaitrangcóhìnhquốchuy.Mỗingườimộtthứ.HồngGiangnhậnđượcmộtcáibútbinhưnhữngchiếcbìnhthường.Nóchỉđặcbiệtởchỗkhôngphảilàmbằngnhựa,màđược làmbằngthuỷ tinhđỏ.Bênngoàichiếcbútchạmnổitượngthầntựdotaygiơcaobóđuốc.PhíadướichântượnglàcâunóibấthủcủaNa-pô-lê-ôngtronglầntiếnquânvàoAicập:“Đãđến!đãthấy!đãthắng!”bằngchữLa-tinh.Bêntrong,chiếcbútcómộtcấutạođặcbiệt, rấtMỹ.Thaychochỗcắmngòibútlàmộtlỗnhỏ,vàkhôngphảikhókhăngì,Hồng Giang cũng hiểu đó là miệng một khẩu súng giảmthanhámsát.Ởgiữa,khixoaymởnắpbút,mộtbônghồngnởxoèvàngrực,nhịlàbachữđenCIA.Ấnvàochữđó,bộphậntựhuỷsẽnổtung, làmmấtdấuvếtnhữnggìcóbêntrong.Bộphậncuối,cáinútthườngđểấnchođầubútthòralạikhôngphải làmộtnútnhựabình thường.Đó làmột túibột trắng: thuốcđộccựcmạnhbảngA.ToànbộchứngchỉtốtnghiệpcủaHồngGiangnhưthếđó.

Sau nghi lễ là lúc các cuộc đàm luận tay đôi của nhữngchuyêngiaăntrộm,hốilộ,ámsátvàlậtđổ.Bầukhôngkhíđang ồn ào thì cửa phòng tự động mở ra, tụt vào trongtường. Bốn người Mỹ nữa bước vào, gật đầu chào từ cửa.Không thấy cácvị lãnhđạođứng lên chàonên cảbọnhọcviên vẫn ngồi im.Dù sao thì sự cómặt của tốp người kiacũnglàmchocâuchuyệnphầnnàonhạtđi.Bùvàođó, lànkhóithuốcđậmdầnlên,cuộntrònthànhmộttấmmàntrắngđục uốn lên trần nhà. Như đã định sẵn, tốp người kia tựđộngtảnrangồilẫnvàobàn.NgồicạnhHồngGianglàmộtngườiMỹítnói,cócáinhìnrấtđặcbiệt.Kiểunhìncủamộtbậcđànanhxemxétcácđứaemmình.Không,đúnghơnlàkiểu nhìn sâu thẳm lành lạnh củamột thợ săn lành nghềđánhgiácácconchósăntrướckhithảchúngvàotrongrừngtìmmồi.Khibắtgặpánhmắtngạonghễ, trịch thượngcủangườiMỹđó,HồngGiangthấymánóngran,haitairanrátnhưtấtcảmáutrongcơthểchỉchuyểnđộngtronghaivànhsụn ấy. TênMỹ kia nghiêng người, cố nặn ramột nụ cườithânthiệnquacáinhếchmépkhiếnchođôimôimỏngdínhcủahắnthoángchéonhưmộtdấuphẩydàivàđậm.

-GiêmUyliam,chủcôngtythépRôbớcUyliamvàcontrai.

-Rấthânhạnh!–HồngGiangnghiêngđầuđáplại.

Theobảnnăngnhạybén,anhđoánngay tênMỹkhoácáonhà buôn đó là ai. Có lẽ đây là người mà anh đang cầnchăng?Ngườicóđủthếlựcnhằmgiớithiệuvàbảođảmchocôngviệcsaunàycủaanhchăng?Kinhnghiệmtrongnghềbáochoanhbiếtrằngphảiphớtnó,phảikíchthíchsựtòmòhiếukỳcủanó.Điềuđósẽcó lợichoanhhơn.Vìvậy,saukhiđáplễ,HồngGianglạimânmêchiếcbútbi,dườngnhưcảcuộcđờichỉcóýnghĩatrongcáibútbiấy.

Quảnhiên,Uyliamtựái.Từtrướctớinay,chưamộttêndamàuhạđẳngnàoduhọctạiHoakỳlạidámphớtlờhắn,mộtkhihắnđãhạcốtựgiớithiệutrước.Uyliamnhúnvai,quaysanggợichuyệnvớimộttênhọcviênkhác.Tênkiamừngrỡ,đượcdịpthổlộtâmtrạngbiếtơnvànhữnglờihứahẹntrời

biển. Hắn nói huyên thuyên về sứmạng đặc biệt của hắnsaukhiratrường,vềviệcchưađimàđãnhớđấtnướcgiầucónhất“thếgiớitựdo”này.HắncòncaohứngmờiUyliamsang thăm đất nước và đầu tư vốn vào kinh doanh ở đó.Uyliamthầmkhinhbỉtênnày.Thùngrỗngbaogiờcũngkêuto.Gã thíchnhữngchàng trainhưconngười láoxượcngồicạnhhơn.Đẹptrai,vạmvỡ,ítnóivàhơikiêukỳmộtchút,đólàsứcmạnhcủamộtngườiđànông.Khôngnénđượctrítòmò(gãlấylàmtiếcvìsaochưatìmhiểukỹtụihọcviên–phảichăngtênnàylàngườiđứngđầubảng?),gãquaysangbắtchuyện.

-Ôngthấychiếcbútnàythếnào?

-Đánhgiánóbâygiờ, tôiehơisớm–KhôngnhìnUyliam,HồngGiangnhúnvaitrảlời.

-Nhưngtôisợvớiông,xinlỗi,khihiểuhếtgiátrịcủanóthìhơimuộn–Uyliamdùngmộtngónđòngió.

-Thưangài,chưabaogiờ,vàcó lẽkhôngbaogiờ tôicóýđịnhtìmhiểukĩcàngmộtvậtgì.Mọi thứ,đốivới tôi,cũngnhưmộtcuốnsách,chỉcóýnghĩakhichưahiểuhết.

-Ônglàmộtconngườikìlạ!

-Xinlỗingài,khôngnhưthếmớilàkìlạ.

Cả hai cùng cười tỏ vẻ hiểu biết lẫn nhau. Trước khi viêngiámđốchọcviệnrútkhănthấmvàigiọtrượutrênmép(cửchỉbáohiệukếtthúcbuổilễ),Uyliamhỏivẻchânthành:

-Ôngcónguyệnvọngđiđâusaukhirờikhỏiđây?Tôicóthểgiúpgìđượcchăng?

-Xincảmơnngài.Hiệngiờtôimuốnhànhđộng.

-Tôisẽgiúpthiếutáthựchiệnnguyệnvọngcaocảđó,tuytôichỉlàmộtnhàbuônbìnhthường.Tuynhiên,thếgiớinàychỉcómộtGiêmUyliam...

-Dùcótrămnghìnnhàtưbảnkhác,cóphảithếkhông,thưangài–HồngGiangtiếplờigãmộtcáchkhéoléo.

Mộttuầnsau,HồngGiangđượclệnhvềlàmtrợlýcốvấnchotiểubanĐông–NamÁcủacụctìnhbáotrungương...Thấmthoắtthếmàđãbẩynămrồi.HồngGiangđãđượcthăngcấptrungtá.NghemấyngườithâncậncủaSơnHồngxìxàolàcònchuẩnbịđượcthăng lênđại tánữa.CònUyliam,trongthờigianấy,gãđinhữngđâu?Liệusựxuấthiệncủagãtạiđây, trong thờiđiểmnàycóphải làngẫunhiênkhông?Cóthểtranhthủđượcnhữnggìởgã?...

-Thưatrungtá,cólệnhcủangàicụctrưởng.

Mộtgiọngnóiđộtngộtvanglênsaulưng,dứtHồngGiangrakhỏi dòng kí ức triền miên. Anh quay lại. Viên sĩ quanthườngtrựcđãđứnggiữacửa,nétmặtquantrọng:

- Thiếu tướng cục trưởng triệu tập họp gấp. Trung tá nhớmangtheotàiliệu.Cóhaingàicốvấntớidựđó.

-Cảmơnđạiuý.

Saucuộchọp,HồngGiangđịnhvềphòngthìSơnHồngngănlại:

-Trungtáhãykhoan.Cácngàiđâymuốnlàmviệcriêngvớitrungtá.–QuaysangHâygơvàUyliam,SơnHồngxunxoe–ĐâylàngàiHâygơ.Cònđâylà...

-Xinlỗithiếutướng,chúngtôiđãquennhautừlâu.Cóphảikhông,trungtá?Uyliamcắtngang lờiSơnHồng,đứngdậybắttayHồngGiang.HồngGiangmỉmcườivồnvã,bópmạnhtayUyliam,nhìnthẳngvàomặthắn.

-Ô-kê, khá lắm.Vẫn là chàng trai đầy sứcmạnhvànhiệttình của Prin-xbớc nămxưa. –Uyliamvỗ vỗ vào vaiHồngGiang,nóito–À,xinnóithêmlàvẫntràntrềsựhấpdẫnđốivớipháiđẹpnữachứ.Khôngbiếtcóđôimắtxanhnàongựtrịđượctrongtráitimnóngbỏngnàychưa?

Gãvuimừngthựcsự,bởivìtinchắcvàosựnhậnxétchínhxácvềngườikháccủabảnthân.ChínhgãđãgiớithiệutrựctiếpHồngGiangvớiUyliêmCônbi.Vàkhisangđây,gãcònmangtheoyêucầucủaCônbiđốivớiconngườikiêukìnày.VẫnkhôngrờitayHồngGiang,UyliamquaysangSơnHồng,bấygiờ đangngẩnngười vì ngạcnhiên vàganh tị, nói rấtlịchsự,nhưngcũngkhôngkémphầncươngquyết:

-Xinlỗi,chúngtôimuốnnóichuyệnriêngvớinhau.

SơnHồngtứcsôimáu,nhưngkhôngdámphảnứnggì.Lãotựanủi,dùsaothìcúhợpđồngcómộtkhônghaitronglịchsửViệtNamcộnghoàđãnằmtrongtúigã.Đólàchuyếnáp-phe420tấnđồngvàmáymócquânsựtừcăncứLongbình,dựđịnhđưaxuốngtầuĐồngnai,chuyểnđiXanh-ga-pomàHâygơvừadúicholãovớigiáphảichăng.Vịcụctrưởngtácchiến của cái gọi là quân lực Việt Nam Cộng hoà phưỡnbụng,nệngótgiầyđisangphòngbên.

Gãkhôngđểýviênsĩquanbảovệđứngnépsátvàotườngnhường lốiđangháhốcmồmngạcnhiên:ngài thiếutướnghômnaylạiđangưửhát.

Trongphòng,ngaysaukhicánhcửacólắptấmcáchâmvừakhép lại, không khí thay đổi hẳn. Uyliam nhìn chằm chằmkhuônmặtthanhtúcủaHồngGiangnhưđểướclượng,rồiđithẳngvàovấnđề:

-TrungtánghĩthếnàovềvụRồnglửa?

-Thếcònngài?–HồngGianghỏilại.

-Trungtákhôngđượclịchsựcholắm.Tấtnhiêntôiđãsơbộđánh giá tình hình và đã trao đổi với ngài Hâygơ đây –UyliamnghiêngngườivềphíaHâygơ–Songtôimuốnbiếtýkiếnriêngcủatrungtá.

-Ýkiếncủatôiư?Có lẽcònhơisớmđểnhậnđịnh,nhưngthiết tưởng, trongcácngài,hoặcởphâncục,hoặcởU-xét(USAID),hoặcởDAOcókẻphảnbội.

KhôngngờHồngGianglạinóinhưvậy,cảHâygơvàUyliamgiật thótmình.Bâygiờđịnhnóiđiềugìđấy,nhưngsau lạithôi,làmcáimiệnghơihehéđểlộhaichiếcrăngvàngbắtánhđènsángchoé.Uyliam,sauphútbấtngờ, trấntĩnh lạivàcườito:

-Tôibiết,tôibiếtmà.Trungtálàngườiluônluôncónhữngýnghĩtáobạo,vàcólẽvìthếkhôngtránhkhỏinôngnổi.Ýtôimuốnnóilànhữngýkiếnđókhôngtránhkhỏichủquan.Trungtácóthểnóirõhơnđượcchứ?

- Thưa ngài, điều rõ ràng hơn cả là cho đến phút tôi hânhạnhngồitiếpchuyệnngài,chưacómấyaibiếtrõRồnglửalàgì.ĐólàkếhoạchcủabộtưlệnhliênquândotướngScốtlàmtưlệnh.QuânlựcViệtNamcộnghoàchỉbiếttừngphầnthuộcvềnhiệmvụyểmtrợngoạivi.Toànbộkếhoạchchỉđượcbiếttrướcsáugiờđồnghồ.Vớithờigianấy,khôngaicóthểlắpcánhbayvềđây–HồngGiangcầmlấychiếcgậybịtđồngchỉ lênđiểmđỏ trênbảnđồcóhàngchữUminh.ToànbộvùngxanhUminhhạ,Uminhthượngnổibật lêndomộtchiếcbóngđènphíasauvừabậtsáng.HồngGiangnóitiếp:

-Còndùngvôtuyếnthìcàngkhôngthểtinđược.BộphậnkiểmtravôtuyếnphốihợpgiữaCụctácchiến,CụcanninhvàPhủđặcuỷtrungươngtìnhbáođãgácliêntụchaimươitư trênhaimươi tưgiờmộtngày.Khôngcó tínhiệu lạ trừngàyhômqua.Dođó...

-Làmlộlàsơxuấtcủaphíachúngtôi.Trungtáđịnhnóithếchứgì–Uyliamngắtlời.

-Thưangài,nóithậtchínhxácthìtôikhôngdámkết luận.Nhưngnóichunglànhưvậy.

-Vậytrungtácóđềxuấtgì?

-Nhưngthưangài,vớitưcáchnàoạ?Tôichỉlàmộttrợlý...

-Vàcònlàtrungtátìnhbáochiếnlượcnữachứ?

-Vâng, thưangài.Tôimuốnnói làkiểmtra toànbộcácsĩquan Hoa kỳ có tham gia trực tiếp hoặc gián tiếp vào vụRồnglửa.

-CònsĩquanViệtNamthìsao?NgườiMỹchúngtôithườngcósuynghĩ:“Hoàinghitấtcả”.

-Vâng,câunóicủangàibuộc tôiphảisuy luậnrằngcụ tổcủangàilàngườiSôngRanh[3].Hơnnữa,ngườiĐứccòncómột câu nghe cũng hay hay: “Không có gì thuộc về conngườimàlạixalạvớitôi”.

-Hahaha–CảUyliamvàHâygơcùngcườiphá lên–quảthậtngàiCônbiđãkhôngnhầmkhi tìm thấy trung tágiữađámsinhviênlaunhauởParinăm1953.

RồisaukhinhìnHâygơnhưdòhỏi,Uyliamtắtngaynụcười.Gã nói chậm rãi, lanh lảnh như có chất thép, khiến HồngGiangnghĩtớihaithanhthépmỏngvavàonhaugiữahangđálạnhđêmđông.

-Đủ rồi.Bướcđầugiữa trung távà chúng tôi đã tìm thấymộtsợidâygiaocảm.VềvụRồnglửa,ýkiếncủatrungtásẽđượcxemxétkỹtạicụcanninhbộtưlệnhTháibìnhdương.VấnđềbâygiờlàbànkếhoạchZ1màngàiHâygơđâyđãcónhãýđặttênViôlét.Lúcnày,ngàiHâygơđãtrìnhbầydựáncủaBộtưlệnhliênquân.TheotướngScốt,vớinămsưđoànHoakỳ,sưđoàn“ngựabay”Namhàn,haisưđoànyểmtrợcủa quân lực ViệtNam cộng hoà, chắc chắnmục đích củachúngtasẽđạtđược.Đốiphươngchỉcótạiđâysưđoàn3,mộtphầncủasưđoàn7vàhậucứsưđoàn9.BảnkếhoạchhiệngiờnằmtrongtaytướngSơnHồng.Trungtáphảinhìnvàođấy.Kẻthùcủachúngtacũngđangnhằmvàođấy.Biếtđâu...–Uyliamvònghaicánhtaydàicónhữngngóntrắnglềungềudứdứmộtđiểmvôđịnh trênkhông rồi bắt chộplấy.HồngGiangnhếchmépcười:

-Tôihiểuýngài.

- À, xin lỗi, quênmời trung tá hút thuốc–Uyliamđổi nét

mặt, cười cười.Gã rút trong cặp ra hộp thuốcCraven “A”,bócchỉgiấydánviềnquanh,gõgõrồimờiHồngGiang.

-Cámơnngài.–Anhrútlấymộtđiếu,đưalênmũingửirồiđặtxuốngbàn.–Nhưngtôithíchthứtôiquendùnghơn.

Vừa nói, anh vừa rút bao Capstan loại đặc biệt ra để trênbàn.UyliamnhìntheotừngcửchỉcủaHồngGiang.Chợtbắtgặp ánh mắt của Hồng Giang vừa ngước lên, gã hơi lúngtúng,cườixoàchuyểnsangchuyệnkhác:

-KhônghiểutrungtácònnhớHoakỳkhông?

- Thưa ngài, ngay cả trong giấcmơ, tôi cũng thấy nhữngbôngtuyếttrắngvànhẹđậubêncửasổPrin-xbớc.

-Nếunhưgiấcmơthànhsựthậtthì...

-Còngìbằng,thưangài.Tôivẫnaoướcmộtngàynhưvậy.

Từnãytớigiờ,Hâygơvẫnngồiim.VốnkhôngtinngườiViệt(màthựcragãchẳngtinaingoàichínhbảnthân),hắncũngkhông tin gì viên trung tá đẹp trai đang ngồi trước mặt.Thôngminh, đẹp trai, to khoẻ, có hiểu biết sâu rộng... đókhôngphảilànhữngđứctínhHâygơưathích.Theohắn,mọingườidânngoạiquốccầnphải (và thường)nguđần, thamtiền,háosắc.Khônglạgìthựcchấtcáixãhộimàhắnđangthờphụng.Hâygơ cho rằngđó chính là lý do tồn tại trongmọimốiquanhệ“hữuhảo”giữaHoakỳvàcácnướckhác.Vìvậy,hắnđãtìmgặpchaxứBắckỳthờitrướcĐờPu-lê,ngườigiớithiệuHồngGiang,gặpviêngiámđốchọcviệnPrin-xbớcđểhỏithămvềviêntrungtákỳ lạấy,mặcdùđãngherấtnhiềulờikhencủaCônbi,Đalét,Uyliam...DướiconmắtcủaHâygơ, Hồng Giang có thể nuôi dưỡng để trở thành mộtchínhkháchchắcchắnvàhiệuquảhơnNguyễnVănThiệu.Khôngphảigãchủtịch“Hộiđồngcáchmạng”SàiGònnàyxuấtthântừquânkhốđỏcủaPháp,từtrungtámàngàiCa-bốt-lốtđãrúttừtúiáorađósao.Nhưngnếunhưviêntrungtákỳlạnàycómộtthamvọngkhác?Thậtlàđángsợ,Hâygơcaumàykhinhớlạiđiềunghingờmớinẩyratrongđầu.Hắn

rúttrongtúingựcramộttậpảnh,xoèratrênnămngóntaynhưxoèbộbàitúlơkhơ,rútramộttấmngắmnghía.Đangnói chuyện rất sôi nổi vớiUyliamvềnềnkiến trúcphươngTâythờiPhụchưng,HồngGiangvẫnnhậnthấynhữngthayđổi thoángqua trênbộmặtcủagãphâncục trưởngCIA–Sài gòn, gã đang có một mưu đồ gì đây. Hồng Giang tinHâygơđangchơimộtvánbài,trongđómỗiconbàiđềucómộtvaitròkhôngnhỏ.Anhđãsẵnsàng.ThấyHồngGiangchợtnóihơinhỏđi,Uyliamsănđón:

-Cólẽtrungtáhômnayhơikhóở?

-Ngàiquảlàngườicócặpmắttinhtường.Hômquatôigặpmộtsốchuyệnkhôngvui.

Nhưđãđợisẵn,UyliamchưakịphỏithêmthìHâygơđãchìamộttấmảnhratrướcmặtHồngGiang.Hắnhỏivồnvã:

-Hẳntrungtáquenbiếtngườinày?

HồngGiangnhúnvai,đónlấytấmảnh.Khôngphảiaikháclạ,đóchínhlàtênchiêuhồitốihômqua.Vớicỡ9x12,ngườixemcóthểthấynhữngnétđặcbiệttrênkhuônmặt.AnhliếcquachữA.7mờmờgóctráitấmảnh,rồiđộtnhiêncườiphálênvuivẻ, làmUyliamngơngác,cònHâygơthìthoángcaumày:

-Ngườiquencủatrungtáchăng?

-Vâng,cólẽtôibiếtthìđúnghơn.Trongmộttrườnghợprấtlý thú khiến tôi liền tưởng tớimột cuốn truyện trinh thámnàođó.

-Trungtábiết?–Hâygơhỏitiếpngay,Uyliamtòmòmuốnxemtấmảnh.Gãđứnglên,gậpngườinhìnquabàn.

-Thưangài,đâylàmộttênthámtửhạngbét.Chiềuqua,nóđịnhkhửtôingaygócrạpMiniRex.Tôimớilàmquensơsơ,nó đã bò ra đường. Không thích nhúng tay vào nhữngchuyệnlôithôinêntôiđãđểmặcnóchocảnhsát.Chắcbây

giờnóvẫncòngụctrongChợQuánhayChợRẫy[4]gìđó.–Hồng Giang thản nhiên kể, cố ý ra vẻ khoe khoang kiêuhãnh.AnhcầmlấyđiếuCapstantrongcáibaotừnãygiờvẫnnằm chỏng chơ bên bao thuốc củaNữ hoàng Anh, lục tìmmãi bật lửa trong túi quần. Bên ngoài bình thường nhưngtrongđầuócanhcănglênsuynghĩ:ĐêmquaanhchỉnghĩtênphảnbộinàythuộcbộchiêuhồiSàigòn.VậyrahắnlàngườicủaHâygơ?Liệucái thằngkhốnnạnmangmậtdanhA.7nàyđãbiếtgìvềchúbévàviêngiấychiềuquachưa?Hồng Giang tự rà lại trong óc những chi tiết chiều qua.Không!Khôngcógìđángngạicả,trừcànhviôlét...

Uyliamđangmuốnnghetiếpchiếntíchcủaviêntrungtá.Gãlại nhoài người ra, bật lửa cho Hồng Giang. Đợi cho HồngGiangbậpbậpmấyhơi,gãhỏingay:

-Sao,đovánchứ?Câuchuyệnthếnào?

HồngGiang không trả lờiUyliam.Anhnhìn thẳng vàomặtHâygơhỏivuivẻ:

-Ngàibắtđượcnórồiphảikhông?Giátôiđượchỏithămnómộtchútthìcũnghayđấy.

Hâygơkhôngchờđónmộtcâuhỏinhưvậy.

Hắnlàmmặtlạnhkhôngtrảlời.Viênsĩquanbảnhtraikiacóvẻcóbảnlĩnhvữngvàng,nhưngcứđợixemsao.NếuHồngGiang là tênphảnbội, thì conbài trước sau cũngsẽbị lậttẩy.Vảlại,nếuđoánđúngthìkhôngsao,nếusaithìCônbi,vớiquyềnphógiámđốcCIA,chắckhôngthểđểchoHâygơyên. Tốt nhất là tìm phương sách khác. Nghĩ vậy, Hâygơđứngdậy,chìatayratrướcmặtHồngGiang:

-Tôicũngnhưtrungtáđềurấtbận.Hômnàomờitrungtátớichỗtôi.Chắcsẽcónhiềucâuchuyệnhayhơn.

-Xincảmơnngài–HồngGiangđứngdậy.

Uyliam đứng dậy theo. Vốn ưa tính cách của Hồng Giang,

Uyliamkhônghiểunhữngđiềutraođổigiữahaingườicómộtýnghĩagì.Mìnhphảitựtìmhiểuxem–Hắntựnhủ.

HồngGiang tiễnhai người xuống tận sân.Dọc theonhữngbậcthangbằngđácẩmthạchtrắng,bangườiđilặnglẽ,mỗingườitheođuổimộtýnghĩkhácnhau.

***

VềđếnbiệtthựgầnrạchCầuBông,sáttrụsởUSMACV(bộchỉ huy yểm trợ quân sự Mỹ), Hâygơ đi thẳng vào phòngngủ.Gầnnhưthảmìnhrơixuốngchiếcđi-văng,Hâygơvươnvai.Xươngsốngdãnrakêurăngrắc.Mộtsựmệtmỏitêmêbaotrùmlêntừngkhớpxương,từngthớthịt.Hắnchợtnhớrađêmquahầunhư thức trắng.Saucuộchọpvớibaviêntướng Sài gòn, cả buổi tối hắn ngồi im lìm rít xì-gà, nhấptừngngụmcà-phêBraxinđặcsánh.HắnsuytínhkếhoạchtìmthủphạmvụRồnglửa.Phảinóiđịchthủrấtcaotay.Mộtlầnnữa,hắnlạigiậtmìnhtrướcbàntaynguyhiểmvôhìnhđãthòvàocáckétsắtcủaquânđộiMỹ,lấyđimọithứ.Lầntrước, kẻ giấu mặt nào đó đã trao bản kế hoạch đưa lụcquânHoakìvàothamchiếntạimiềnNamchocộngsản.

Hômấy, chínhngàiRâu-giơ, rồi nửa tiếng sau, ngàiCônbigọiđiệnthoạiđườngdâynóngtìmHâygơ.Trongmộtvàicâutrao đổi thông thường có tính chất ngoại giao, cómột câuchungcủacảhaingười“AnhcóngheđàiHàNộikhông?”.Đólàvào12giờđêm,khihailớpcửakínhchốngđạnbắnthẳngnhìnraconrạchngầubọtlấploángđãđónglại.Hâygơtoátmồhôihột,mặcdùchiếcmáyđiềuhoàkhôngkhívẫnkêuèèđếnkhóchịudướigầmgiường.Hắnbiếtcóđiềugìliênluỵđếnhắnđãxẩyra.Khôngchờđượcđếnsáng,hắnlệnhchotrưởngphòngtìnhbáotổnghợpmangngaycáctinbàicủađài HàNội lên phòng ngủ. Đến khi tậnmắt nhìn bản dịchtiếngAnhbuổithờisự,hắnvẫnkhôngtin.Nhữnghàngchữnhảynhót,chen lẫnnhau,ùacảvàothịgiácHâygơ.Mắtyloáđi, tưởngchừngnhưnhữngconchữđenđãbiến thànhngànvạnconđomđómbayloạnđêmhènhiệtđới.SưđoànbộbinhsốmộtconđangtrênđườngđithìđàiHànộiđãcáo

giácdưluậnquốctếvềcácđơnvịtiếptheo.Consốvàthờigiansuýtsoátvớikếhoạchmangtênmật465-US...khôngcầnphảiđợilâu,tintìnhbáochobiếtquânđộiBắcViệtNamtậptrungxungquanhcaođiểm36,vàngaysauđólàtinvềtrậnNúiThành.MộtđạiđộibộbinhHoakỳđãngãgụcdướilưỡilêquânđộiBắcViệtNam...

Từng lê la khắp Rôm, Đài Bắc, Cai-rô, Đa-mát, Béc-lin,Hâygơ đã tự chomình là nắm được ít nhiều bí quyết củacuộcsốngcủaconngười.Chânlýnằmtrongnhữngtậpgiấymàuxanhtínhgiátrịbằngvàng.Ôi,sứcmạnhcủađồngđô-la.Nhưngđếncáixứsởnhiệtđớinày...chínhquyềnSàigòn,quânđộiSàigòntiêuthụđô-lanhiềuhơnbấtcứmộtchínhquyềnnào,mộtquânđộinàotrongthếgiớitựdo,thếmàaidámchắccóthểtincậyđược?

Nhớlạihìnhảnhmộtgãkhoácáonhânviênngoạigiao,rấtsung sức và kiêu hãnh xách vali từ giã Pari hoa lệ tới Sàigòn,Hâygơmỉm cười chua chát.Một tháng sống trong cáiđịa ngụcđầymáyđiềuhoà và em-piMỹ, đầygái nhẩy vànhững trận tiến công bất ngờ, đầy những tên phản bội vàbọn tình báo cộng sản này, dài hơnmấy năm ở nơi khác.CònRồng lửa,cònViôlét?Cònnữ liên lạcmangtênHoàngLanvừabịbắtkia?ChitiếtvềnămmẩuthuốcCaraven“A”màUyliamvừakểtrongbữaănchiềukhiếnHâygơtrằntrọcmãi.Viênthượngsĩláixeđólàai?Liệuvôtìnhhaythậtsựcó liên quan đến chiếc cặp da đựng Viôlét? Uyliam khăngkhăngtinvàocảmgiác,nhưngchưacógìlàbằngchứngcả.Hâygơ tôn trọngkhảnăngnghềnghiệpcủaUyliam,nhưnghắnkhôngtintấtcảnhữnggìlàcảmgiác(trừcảmgiáccủachínhhắn– tấtnhiên).Hâygơnhỏmdậy tắtmáyđiềuhoànhiệtđộrồimởtungcửasổ.Một luồngkhôngkhínóngậpvào phòng. Bất giác Hâygơ nhớ lại chuyện xẩy ra buổi tốihôm qua khiến hắn bắt đầu nghi ngờ viên trung tá HồngGiang. Phải, cũng đúng vào giờ này, khi đứng bên cửa sổđau đầu suy nghĩ hắn thấy chiếc xe ô tô Trai-âm-pho củaSácli đang nháy đèn qua cổng. Dừng ngay trước cửa lớn,Sáclivộivãbướcrakhỏixe,đinhưchạylênthềm.Tiếnggótgiầymang cá sắt làm náo động cả đêm yên tĩnh của biệt

thự.Lạicóchuyệngìrồi.Hâygơcúingườinhìntheorồiđóngcửasổlại.

Vừaquayvàobàn,Hâygơđãthấytiếngchuôngréolêntừnghồi,khẩnkhoản.Hắnbấmnútđiện.Cánhcửatừtừmởra,đểlộkhuônmặttáinhợtvìxúcđộngcủaSácli.Viênthưkýbướcngayvào,vừabáocáovừathởhổnhển:

-Thưangài,tôivừaởnhàthươngChợQuánvề.

-Sao?Cóchuyệngì?

-A.7vừabịđánhngaygầnMiniRex.

-Sao?Bịaiđánh?Hừ,chắclạichòngghẹomấyconnhỏ,bịnónệnchochứgì.Đừngcódạiđiđêmmộtmình.Cáixứnàydữlắm.

-Không,thưangài,A.7bịmộttêncảitrangthànhtrungtáSài gònđánh.A.7đãnhậnđượcmặt:đó làmột tên trướccùnghọcvớiytạiHànội.

-Thếthìsao?

-Hồiđó,tênnàythamgiatổchứccủaViệtMinh.Hồichiều,A.7nhận rahắn trongvũ trườngĐêmmầuhồng, tay cầmmộtcành...dạthưangài,hìnhnhưlàcànhViôlét...

Hâygơ sửng sốt.Hắnbắtđầu cảm thấy sự rắc rối của câuchuyện.Sựviệcnàythếnàonhỉ?Têntrungtákialàai?SaolạiloạitrừkhảnăngđólàmộtsĩquanchínhcốngcủaQuânlựcSàigòn?VàcódínhdánggìđếnRồnglửa,đếnViôlét,vàmọi tìnhhuốngđángngờxẩy ra,hắn luôn luôn liênhệvớithấtbạiđó.Suynghĩgiâylát,HâygơhấthàmhạlệnhchoSácli:

-Anhxuốngchuẩnbịxe.Báothêmhaiem-piđicùng.Tôisẽxuốngngay.Anhláilấy.

Không đầy mười lăm phút, Hâygơ và Sácli đã có mặt tại

phòngbệnhđặc biệt củanhà thươngChợQuán.Conbệnhmang tên A.7 đã tỉnh, kể lại toàn bộ sự việc vừa xẩy ra.Hâygơlặngyênnghe,khôngngắtlời.Trongthâmtâm,hắnchỉtinmộtphầnmọidiễnbiếnqualờiconbệnh,nhưngtuyệtđối chú ý đến chi tiết viên trung tá cầm cành viôlét, ngồitrongvũtrườngĐêmmầuhồngđếnchiềunaylàchiềuthứhairồi,đợimộtcon“mèo”nàođó.

Rồi làmnhưchợtnhớ ra,Hâygơ lấy ramộtbộảnhcỡnhỏtrong chiếc cặp nâu từ nãy tới giờ Sácli vẫn ôm khư khưtrướcbụng.Hắn lục tìm lấytấmảnhdàygầngang,xoèratrướcmặtA.7.

-Cóviênsĩquanđótrongsốnàykhông?

NgườimangtênA.7nhìnqua,rồinhỏmcảngườidậy.Sựcốgắng đó làm khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của y càngtrắngbệch,trôngnhưnặnbằngsáp.Gãrunrunchỉtayvàomộttấm,thềuthào:

-Đó...đó...chính...ôngnày.

CảHâygơvàSáclicùngchụmđầuvàotấmảnh.ChẳngphảiaixalạchínhlàảnhtrungtáHồngGiang.

-Cóđúngngườinàykhông?Hâygơhỏilại.

-Thưangài,conkhôngthểnàonhầmđược.

Hâygơ rút khănmùi xoa laumặt, cố kéo dài thời gian đểgiấuđisựlúngtúngtrướcmặtcấpdướivàcácthuộchạ.Hắnđãbiếtrằng,HồngGiangvềđâychínhtheosựgiớithiệucủaUyliam,Cônbi.Hơnnữa,trongsốrấtítnhữngngườicộngsựvớiHồngGiangbênkiaTháibìnhdương,chưacómộtainghingờhaychêbaigìviênsĩquantrẻđầytàinăngấycả.NgayđếnUyliam,pháiviênđặcbiệtcủaCụcnằmbêncạnhTổngtưlệnhcáclựclượngvũtrangTháibìnhdươngcủaHoakỳ,trongnhữnglầngặptrướcđâyởHa-oaihayCaliphocniđềukhen ngợi viên trung tá kỳ lạ đó. Hâygơ nhớ rằng, trongbảngkhaiđãđượcthẩmtrarấtkỹlưỡngcủaHồngGiangcó

đoạnnhậnđãhoạtđộngtrongmộttổchứcdínhlíuđếncộngsảnhồicònhọcsinh tạiHàNội,nhưngđểphá tổchứcấy.Điều này, chính Đức Giám mục Đờ Pu-lê đã xác nhận vàkhenngợi,vàcònghirõtronghồsơcủaphòngnhìQuânđộiviễnchinhPháp...Nhưngconmèođólàai?Chẳnglẽviênsĩquannổi tiếng làbănggiá trong timkia lại “say”mèođếnmứcbỏbuổi chiềungồiđợi sao?Vàbônghoaviôlétkiacónghĩagìchăng?MộtsựtrùnghợplạkỳvớibảnkếhoạchtiếncôngđặcbiệtmangtênMỹ:GianxonXiti...MộtsựtrùnghợpngẫunhiênvớicơnmêcủaliênlạcviêncộngsảnHoàngLanchăng?Đisâumộttínữa,giảthiếtconmèođólàHoàngLanthìsao?Vậythìchínhviêntrungtánàylà...

VớisựtinhýđặcbiệtcủanhữngconchósănnòiA.7,nhậnra ngay điềumình nói đã làm quan thầy chú ý. Như vậy,viênsĩquankiaphải là loạiđượcưuđãiđặcbiệtcủangườiMỹ.VừachămchúquansátnétmặtHâygơ,A.7vừanóivớivẻthiếutựtin:

-Nhưng...cũngcóthểconnhầm.Không...thưangài...viênsĩquanđóđúnglàngườinày...nhưngconcóthểnhầmngaytừ bước đầu tiên... Vâng... tại con thiên nga nó báo chocon...Vâng, thờibuổinày thiếugìbọncộngsảncải trang.Chắclàconnhầm.Làmsaolọtquađượcmắtngài?

Hâygơ lặng thinh, không chú ý nghe lời thanh minh tộinghiệpcủaA.7.Hắnđóngcặp,nheomắtnhìntênkia:

-Anhcứnghỉngơi.ÔngSácliđây–Hâygơkhoáttayvềphíaviênthưkýđangđứngcuốigiường–sẽthưởngsau.

Đã định quay đi, nghĩ thế nào gã cúi xuống nhìn vàomặtA.7:

-Chiềumaianhcóthểđi làmtiếpmộtnhiệmvụnữađượcchứ?

-Dạthưangài,conxinsẵnsàng.

-Phảitìmmọicáchbắtsốngthằngnhỏđánhgiầyvềđây.

…Đôi lôngmày rậmri củaHâygơvẫncau lạiphảnánhnỗidaydứthắnmang trongđầu.Chợthắnquay lại,bướcđếnbênbànnhấcốngđiệnthoạilên:

-Alô!NgàiUyliamđấyà?Tôi,Hâygơđây...

- Có chuyện gì khẩn khiết vậy, thưa thiếu tướng? –GiọngUyliamđầyvẻlolắng.

- Không có gì đáng ngại đâu – Hâygơ vội trấn an Uyliam.Chuyệnvặtthôi.TôimuốnngàihãykhoanbáochotrungtáHồngGiangbiếtýđịnhcủangàiCônbivềviệcchuyểnôngtavềMỹ...

-Ồ,thiếutướngđãbiếttiểubanĐôngNamÁđangcầnsựcómặtcủaviêntrungtánổitiếngvềsựamhiểumảnhđấthấpdẫnnhưngvôcùngdữdộinày.

-Tôihiểu.Tôihiểu!Nhưngngàihãykhoanchoanhtabiếttinnày.Đượcchứ?

-Tấtnhiên.Nếuđólàyêucầucủathiếutướng.

-Xincảmơn.Chúcngủngon.

-Cảmơnlờichúctốtlànhcủathiếutướng.Cũngxinchúclạingàinhưvậy.

Hâygơcònsuytínhhồilâurồimớitắtđèn,lêngiườngnằm.Hắn không biết rằng ngay sau lúc nói chuyện với hắn,UyliamđãgọiđiệnthoạichoHồngGiang.

***

Vềphònglàmviệc,HồngGiangđiđilạilạitrênnềnđáhoa,suytưhồilâu.Từngôvuôngnhiềumàuvằnvệnkhácnhaunốitiếp,làmngườitakhóxácđịnhđâulàđiểmbắtđầu.Vếtgắnximăngrấtđẹp,gọn,nhưngcũngrấtkín.Nếunhưcógiấumộtvậtgìđódướinền,thìmuốntìm,chỉcócáchnhanhnhất là cậy lênmột viênnàođó tạimộtđiểmxácđịnh sự

nghi ngờnàođó.Chínmười chínphần trămsựphánđoántrongnhững trườnghợpđó là sai.Nhưngdù sao cũng cònmộtphầntrămdẫntớiđiểmbímật.Ýnghĩvềnhữngviênđáhoa lát nền nhà đến bất ngờ với HồngGiang, loé lên nhưmộttiachớp,rọivàomớrốirắmnhữngsựkiệnkia.

Anh biết anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng là để lộdấuchân củamình.Anhđãbịmột cái đuôibám theo, tuyrằngđã cắtmột cáchbấtngờvàđúngđắn.Mộtđiềunữa,tuytìnhcờ,làámhiệuanhcầmtaylạitrùnghợpmộtcáchngẫunhiênvớitênkếhoạchbímậtkia,chắcchắntênphảnbội khôngbiếtđiềuđó, songnếunhưnókể lại choHâygơnghethìsao?HồngGiangkhôngsợnhữngnguyhiểmđangchờđợimình.Anhchỉ lo tấtcảnhữngđiềuảnhhưởngđếnnhiệm vụ. Nếu có chuyện gì thì cả cuộc đời anh, cả tínhmạnganhcũngkhôngthểthanhminhđược.Lươngtâmanhkhôngchophép.

HồngGianglạinhớđếnchúbéđánhgiầyvớimộtlòngthôngcảm,phảinói làbiếtơnnữa.Chúđãhoànthànhnhiệmvụmộtcáchxuấtsắctớimứckhôngthểngờđược.Trongthànhphốcóhơnbavạntrẻmồcôilangbạtkhắpcácđầuđườngxóchợ,hìnhthứcliênlạcấyđỡbịlộhơn.Mìnhphảibáocáovềviệcnàymớiđược.Dùnghìnhthứcgáilàmtiềnlộquárồi,dễbịđịchpháthiện.Vả lại, cácba, cácvũ trườnggiờđâynhungnhúcbọnthiênnga.Chúbélàmanhấmlòng.Không,dùhàngngàyhànggiờsốnggiữahangổquânthù,cáichếtdõitheotừngbước,nhưngnhândân,Đảngvẫnởbênanh,chechở,dìudắtanhtừngbướchoànthànhnhiệmvụ.

Cònbảnkếhoạch,giờnónằmđâu?ỞnhàriêngcủaHâygơhayởcơquancụctácchiến?Rõràngtrongbuổihọplúcnãy,HâygơđãtraochoSơnHồngtoànbộbảntài liệutrongkhichỉ trao chomỗi sĩ quannhưngvấnđề liênquan trực tiếpđếnnhiệmvụcủaphòngấy.NhưngviệcHâygơtraođiềutốimậtđóchoSơnHồngtrướcmặttấtcảmọingườisao?Điềuđókhôngthểtinđược.CuộcnóichuyệntaybagiữaHâygơ,UyliamvàHồngGiangđã chứng tỏ nhưvậy.Hắnđã tỏ ranghingờ.Vànhưvậy,cókhảnăngtừngphầnbảnkếhoạch

traochocácphònglàthật,nhưngbảntraochoSơnHồnglàgiả.Vànhưthếthìđóchínhlàmộtcáibẫygiươngra.Tạisaokhôngthểgiảthiếtnhưvậy?NhưngnhưthếthìSơnHồngsẽchỉđạonhưthếnào?Khôngcólý.Cóthểtủtài liệulàmộtcáibẫy,nhưngkhócóthểnólạichứatàiliệugiả.CáibẫymàHâygơ giương ra, đặt ở nhà riêng hay phòng làm việc củaSơnHồng?CònUyliam,gãđóngvaitrògìtrongvởkịchnày?Vốnbiếttháiđộcủagãđốivớimình,HồngGiangkhôngtingãlàmặttráicủaHâygơ.Nhưng...

Mộthồichuôngđiệnthoạiréolên:

-Hêlô,cóphảitrungtáHồngGiangđókhông?

-Aiđó?

- Uyliam đây –một chuỗi cười vui vẻ vang lên trong ốngnghe,rồicótiếngkhànkhàn,lạoxạo–Sángvộiquá,quênchưabáochotrungtábiết:ngàiCônbigửilờihỏithămsứckhoẻvàcôngviệccủatrungtá.Ngàiấynhắn...

Tiếngkêu lạoxạo imbặt.Ngườiđangnóicó lẽkịpkìmgiữcâuđịnhthốtra,rồilấpđibằngtiếngcười.

-Xindặn thêmtrung támộtđiều:Hãy lobảovệngàiCụctrưởngthậtchặtchẽthayvìbảovệcáicặp.Vàtrướchếtlàbảovệmình.Chắctrungtáhiểuýtôi?

-Vâng,xincảmơnngài.

-Bâygiờ tôibận, trungtáđãbiếtchưa,hai tiếngđồnghồnữa,ngàiMắcNamarasẽghélạiTânSơnNhất.Tôiphảirađómộtlát.Trungtácóđiđónkhông?

-Ồ,thưangài,thậtlàhânhạnh.Nhưngởchỗtôichưathấybáogì.Vâng,thếnàotôicũngtớiđó.

-Nếutrungtákhôngbận,mờitrungtátớidựbữacơmchiềutại khách sạn Công-ty-năng-tan, hồimười chín giờ. Tôi sẽtraolạimộtvàiđiềuquantrọng,khôngtiệnnóiởđây.

- Thưa ngài, thế nào tôi cũng đến. Rất hân hạnh được dựbữacơmvớingài.

Cótiếngcườinhẹtrongmáy,rồitiếngcắtmáy.HồngGiangtưởngnhư thấyđôimôimỏngdính củaUyliamkhi cười lạinhếchlênmỉamai,trônggiốngmộtdấuphẩylớn.

Anhđứngbênđiệnthoạimộtlát.Thếlàthếnào?PhảichănggãkhéonóichobiếtrằngtậptàiliệuhiệnnằmtrongtaySơnHồnglàgiả?CònđiềugìUyliamđịnhnói?Cónêntinlờigãkhông? Anh hiểu rằng, thế trận giữa hai bên đã dàn ra.Trongcuộcchiếnđấuthầmlặngmộtmấtmộtcònnày,anhcóthểhysinh,nhưngkhôngđượcphépthấtbại.

CHƯƠNGNĂM:KẺGIẤUMẶT

Theo lệnh của thiếu tướng SơnHồng, toàn bộ các sĩ quantrung cấp trong cục đều đi đón Bộ trưởng quốc phòngMỹMắc Namara, trừ bộ phận ngay sau đó lên đường xuốngvùngBốnchiếnthuậttiếnhànhnhiệmvụyểmtrợ.NgaykhimớinghelệnhHồngGiangđãđểýtìmviênthượngsĩláixe.Không thấy hắn đâu, Hồng Giang gọi viên đại úy thườngtrực,hạlệnhphảiphạtgiammộtngàytênlínhmêgáivôkỷluật đó. Thời gian gấp lắm rồi, không thể để cái đuôi lẵngnhẵngấytheonữa.

SauhaichiếcG.M.Cchởđầylínhđitrướchộtống,đoànxenối nhau chạy dài theo đội hình hành quân. Tiếng còi dẹpđường rú lên inh ỏi.Những chiếcmô tô củaquân cảnhnổmáyầmĩchạytừtừbênxecủaSơnHồng.Chốcchốcchúnglạiphóngvượtlêntrước,laothẳngvàonhữngđámđôngdânchúngđangứlạingàycàngnhiềuvìtắcđường.

Ngảngườitrênđệmda,SơnHồngkhoankhoáilimdimmắthồitưởnglạiđêmqua.Mườitiếngđồnghồbênmộtảgàmáiquýphái.Tuyệt!Ảlàvợbacủamộtôngvuasắt,bạnthâncủangườiMỹ.Đây làbậc thangkỳdiệuchonhữngápphesaunày.Đêmquakhôngphảigãchỉômmộtconđĩthượnglưu,macònômcảmột tấmngânphiếukhổng lồ.Mải suynghĩ,SơnHồngkhôngđểýchiếcđèntínhiệuđangnháyliêntục.Chođếnkhitênlínhbảovệrụtrèthưa,SơnHồngmớigiậtmìnhchoàngdậy,chụpvộilấycápngheđưalêntai.

-Hêlô,đây.ThiếutướngSơnHồngngheđây.Sao…dạ…dạ.Ngài có thểđểđích thân tôivề lấyđượckhôngạ?Dạ, thếcũngđược.Dạtôisẽlệnhngay.Cảmơnngài.Dạ.

Buông cáp xuống, viên thiếu tướng lại ngả người ra đằngsau,nhắmmắtlại.HâygơvừahỏigãvềcặptàiliệukếhoạchRồngLửa.Lạthật,việcđãquarồi,saolạiphảibáocáongàyBộ trưởngnữa? Yêu cầumình khôngđược vắngmặt trongbuổitiếpđóntrọngthểnày,HâygơlạigợiýđểtrungtáHồngGiangvềđây“choantoàntuyệtđối”.Đểviêntrungtáhãnh

tiếnvàrấtđược lòngngườiMỹkiađi thìgãhoàntoànyêntâm.Nhưng có thật cần thiết đếnmức ấy không nhỉ? Vốnkhôngquensuynghĩnhiều,SơnHồnglặnglẽchâmmộtđiếuCaravenArồicầmlấycáp,chuyểntầnsốhànhquân…

Tự tay lái chiếcxe Jeepcó lắpmáybộđàm theoquyđịnhhànhquântácchiếncủaSơnHồng,HồngGiangkhôngkhỏiđắn đo suy nghĩ. Hay là kiếm một cớ gì đó để quay về?Khôngđượcliềulĩnh.Nhưngđâulàgiớihạngiữasựliềulĩnhvàlòngdũngcảm?MàUyliamnhắnnhưvậylàcóýgì?ĐoànxecàngđếngầnphitrườngTânsơnNhất,HồngGiangcàngphânvân.Đúng lúcđó, trongchiếc loachìmgắncạnhtrụctayláivanglêntiếngkêurèrè,rồimộtgiọngnóingạtmũivanglên:

-Hêlô, chimưng đâu?Chimưng đâu? Phượng hoàng đây.Chimưngbayvềtổ,quắptấmdabòđentrênbàn,mangtớithảonguyênchophượnghoàng,nghe.

-Dạchimưngngherõ.Sẽcấtcánhngaybâygiờ.

-Rồi.Lẹlẹlênnghe.Mộtgiờnữađạibànghạcánh.Liệumàtới.

HồngGiang cho xe tạt sang vệđường, đợi chođoànxeđiqua.Thế là thếnào?Khôngcầumàđược.Anhkhông lạgìtấmdabòđentrênbàncủaviênthiếutướng.ĐólàkỷniệmcayđắngcủagãvềvụRồnglửa.MắcNamarađếnthìcầngìtài liệu ấy. Hay có âm mưu gì trong sự việc này chăng?Khôngcólẽ.Anhkhôngcònlầmlẫngìvềviêntướngáp-phekia. Một gã lấy tiền làm Tổ quốc, ngu đần và hãnh tiến,khúmnúmvớicấptrênvàhoạnhhọecấpdưới.Gãrấttinvàcầncóanhtrongcôngviệc.Vậythìgãkhôngthểnghĩratrògìđược.HaylàlệnhcủabọnMỹ.Nhưngđólàbọnnào?Màthôi,tươngkếtựukế.Cứvềcơquanđã.

Đoànxevừađikhuất,HồngGiangquặtmạnhtaylái,rúgalao thẳng về hướng ngược lại. Trông thấy chiếc xe từ xa,mấytênquâncảnhđãđứngnghiêm,saukhimởtoangcánh

cổngsắtnặngnềHồngGianglơđãnggậtđầu,từtừchoxevàogara.Anhbướcnhanhvàotòanhà.Khôngthấyviênsĩquan thường trựcđâucả,HồngGiangnhìn trướcnhìnsau.Saunhững lớpkínhcáchâm,chắnđạn,tòanhàvắngtanhvắngngắtnàyimlặnggầnnhưtuyệtđối.Ngherõcảtiếngđậpcánhvộivàngcủamộtcononglạcvàophòng,đanghấptấp,hoảnghốtlaođầuvàocửakính.Tộinghiệp,nócứtưởngbầutrờitrongkhungkínhđó.HồngGiangliếcnhìnconongrồikhẽnhúnvai.Anhhơimỉmcườivì thóiquenđãănsâuvào người.Đến bên bàn làm việc của viên sĩ quan thườngtrực, anh thoáng đắn đo, rồi nhấc ba chiếc ống nghe đặtsangmộtbên.Sẽkhôngcònmộttiếngchuôngnàovanglêntronggianphòngtrựcnàynữa.

HồngGiangrútkhẩuOan–tekhẽlênđạn,lạirúttrongtúiáobốnmiếngcaosu lót cásắt củagiầyđinhmà lúcnàoanhcũngmangtheobênmình.HồngGiangcúixuống, lắpthậtchặtdướiđếgiày.Nhưthế,bướcđivừaêmvừachắc,sẽkhótrượttrênnềnđáhoabóngloángnhưgương.Anhthậntrọngđi lên gác ba, về phía phòng làm việc củaSơnHồng. Vừamớihết tầnghai,anhđứngsững lại, cảngười căng rachờđợi, tay phải thọc vào túi quần. Có tiếng động ở tầng ba,ngay trênđầuanh.HồngGiangngước lên, lắngnghe.Mộtthoáng im lặng.Ngay sauđó có tiếngngười đi, ngày cànggầnlạicầuthangtrướcmặt.Anhlặnglẽđigiật lùitayvẫnnắmchặtbángthéplànhlạnhcủakhẩusúngtrongtúiquần.Tiếngbướcchânrónrénxuốngthang,hệtnhưmộtthằngăntrộm,đangnghingạikhi thấycóđiềugìkhông lành.HồngGiang lùi nhanh về phía cuối hành lang, rồi tụt vào phíatrongnhàvệsinh trướckhibóngkiabướcxuốngđếnchâncầu thang rẽ vào hành lang. Anh rút súng, cầm lăm lămtrongtay.Tiếngchânrónrénvẫntiếnlạigần,mỗi lúcmộtgần hơn, Hồng Giang nép hẳn vào cạnh tường phía trongmộtgianrửamặt,thuậntaykhéphờcửa.

Thờigiantrôiquathậtcăngthẳng.Ngườikiađãtiếnđếncửanhàvệsinh,đanglơláongóvàotrong.Quakhecửa,HồngGiangcăngmắtnhìn.Anhsuýtnữakêulên.Ngườiđangrìnhmòkialàviênthượngsĩmêgáiláixechoanh.Mộtloạtcâu

hỏinảyratrongđầuanh.Tênthượngsĩnàyvàođâylàmgì?Cục đã quy định rất rõ: tất cả binh lính không được vàotrongtòanhà.Ngaycảsĩquancũngchỉđượcphépbướcquacửalớnkhicónhiệmvụ.Vậythì…Haynótheodõianh?Vôlý. Khi anh vào phòng trực, rõ ràng không có ai biết. Hơnnữa, tên này đã có mặt trên tầng ba trước anh. Hay là…ngườicủa ta?Một tiahyvọng lóe lên.Nhưngngaykhiđó,HồngGianggạtbỏngaygiả thiếtnày.Chỉcóbộphậntìnhbáođặcbiệtchịusựlãnhđạovàchỉđạotrựctiếpcủatrungươngmới có nhiệm vụ ở đây. Và nếu có thì anh đã biết.Khônglẽlàbiệtđộngnộithành?Cũngcóthể,songnếunhưvậytạisaotrongmậtthưkhôngthấychịSáunóigì?Vậytênnàyvàođâyvớimụcđíchgì?

Trongkhiđó,viênthượngsĩnghiêngngómộtlầnnữarồilạirón rén đi về phía cầu thang. Hồng Giang rút ống giảmthanh lắp vàonòng súng.Khẽ đẩy cửa, anhbước ra trướctấmgương.Bâygiờanhmớibiếtmồhôitúađầymặt,ngựcáo lót.Bộ lễphục trởnênvướngvíu.Anh lấy tay tráivuốtquađámmồhôiđọngthànhtừnggiọtcỡhạtngôtrêntrán,trênmá,điracửa,hénhìndọchànhlang.Khôngmộtbóngngười. Súng chĩa thẳng, tay vẫn lăm lăm trong vòng cò,HồngGianglẩnraphíacầuthang.Tiếngchânbướclúcnàychỉ còn nghe rất nhỏ ở tầng dưới.Đắn đomột chút,HồngGiangquyếtđịnhđi lên tầngba.Viên thượngsĩxuốngđếnphòngtrực,thấyđiệnthoạinhưvậy,thếnàohắncũngđitìmviên đại úy thường trực. Thời gian đủ cho anhhànhđộng.Nếu có chuyện gì thì chính viên thượng sĩ chứ không phảianh,chịutráchnhiệm.Nóchẳngvừaởtầngbađósao,HồngGiangquyếtđịnhtáobạo.

Anhbướcnhẹnhàngnhưngrấtnhanh lêncầu thang,súngvẫnlămlămtrongtay.Hànhlangtầngbacũngvắngngắt.Một chân trên hành lang, một chân dưới bậc thang, anhnghiêngngườinghengóngđộngtĩnh.Khôngthấygìcả.Anhđithẳngvàohànhlang.Mọicánhcửađềuđóngchặt,Chỉcómộtcănphòngcửamởhehé.Đólạichínhlàcănphònganhđịnhvào:phònglàmviệccủaSơnHồng.

HồngGiangđithẳngđến.Liếcqua,anhthấymộtbóngngườiđang loay hoay trước chiếc tủ đứng đựng tài liệumật gắnchìm vào trong tường. Thực ra chưa bao giờ Hồng Giangđược thấy Sơn Hồngmở cửa tủ như thế nào. Vì vậy, anhđứnglặngimquansát.Ngườiđóhẳnlàsĩquan(anhđãthấylấplóhaicáingùvaivàkhẩucônđeobênhông).Hắnloayhoaymộtlát,rồinhưtrợtnhớra,hắnvồlấychiếcmáyđiệnthoạimàutrắngđểtrênbànbêncạnh,quaynămsố.Theođộdài của từng tiếng rè rè vang lên trong cănphòng tĩnhmịch,HồngGiangđoán từngconsốhìnhnhư là21966 thìphải.Gãkiaquayxong liềnđặtốngnghexuốngmáy.Mộttiếng“tách”vanglên.Cánhcửatủtừtừtụtxuống,đểlộmộtmặttủkhácđầynhữngngănkéonhưnhữngmụcphânloạisáchtrongthưviện.Gãkiathảnnhiênkéotayáonhìnđồnghồ,rồinắmlấyquảđấmbịtbạcvặnngượcchiềukimđồnghồ.Dườngnhưđãhếtcỡ,gã lạibuông tay ra, cúi sátmắtnhìnvàoquảđấm,nắmchặt lấyrútmạnh.Chiếcngănkéotụt ra.Ngoài cửa,HồngGiang cốkiễng chânnhưngkhôngnhìn thấy gì cả, phút quyết định đến rồi đây, Hồng Giangnghĩthầmkhithấygãkiathòcảhaitayvàongănkéo.Anhhítthởmạnh,vàngaykhiđó,gãkiakhôngquaylại,nóito:

-Nóđâynè!..Màylàmgìđó?

-Đứngim!Anhđãbịbắt–HồngGiangđẩymạnhcửabướcvào,chĩathẳngsúngvàongườikia.Gãquaylại,hoảnghốt.Mộtlầnnữa,HồngGiangsuýtkêulên.Thủphạmvụăntrộmtài liệumật chính làviên sĩquan thường trực.HồngGiangtiếnđếngầnviênđạiuy,gằngiọngquát:

-Quaymặtvàotường!Chốngcựtaobắn!

Viênđạiúykhôngngờsựthểlạidiễnranhưvậy.Gãrunlấybẩyquaymặtvềphíacánhcửatủđãmở.

-Màyđếnđâylàmgì?Aisaimàylấytàiliệu?Hả,nóingay.

Viên đại úy còn đang lúng túng trong miệng thì đã nghetiếngquát:

-Đứngim!Yêucầutrungtácảmphiềnbỏsúngxuống.

Khôngcầnquaylại,HồngGiangcũngbiếtngayđólàgiọngnói của tên thượng sĩ lái xe. Anh chợt thấy hối tiếc vì lúcnãy,khibướcvàotrongphòngđãkhôngđóngcửa lại.Bâygiờ thì muộn rồi. Hẳn lúc ở tầng hai, nó đã phát hiện raanh…HồngGiang thả rơi súng xuống nền nhà, nghe đánh“cạch”mộttiếngkhôkhốc.

***

Buổisáng,HâygơgọiđiệnchomờiUyliam.Khôngđầymườiphútsau,Uyliamđãđóngsầmcửaxe,bướcvàoconđườngrảisỏitrắngmuốtHâygơchờsẵntrênbậcthềm,khoáttaychỉravườn,nóivớiUyliam:

-Mờianhravườnsau.

Haingườibướctớimộtbộbànghếsalôngkiểucổbằnggỗlátuốn,mặtda.Khôngràotrướcđónsau,Hâygơhỏingay:

-AnhthấyViôlétgiảthếnào?

-Tôicũngđangsuynghĩ.

-Nhấtđịnh làănchứ-Hâygơxoaxoahai tayvàonhau–Hừ,mồilớnnhưthế,concánàomàchẳngđớp.

-Tấtnhiên,nếucócá.

-Cóchứ,ôngtrợ lý.Tôi thì tôi tinkhôngnhữngcócá,màcòncócátolàđằngkhác.

-ÔngnghingờHồngGiang?

-Biếtlàmsaođược–Hâygơnhúnvai–Nghềnghiệpdạytôikhôngnêntinbấtcứai.

- Thế còn lệnh rút Hồng Giang của ngài Cônbi, ông địnhkhôngtuântheosao?

-Ấy,ôngbạnlạinóngnẩyrồi.Ýtôikhôngphảinhưvậy.Tôichỉmuốnkéodài thờigianđểkiểm tra thôi–Hâygơnhúnvai–ÝcủangàiCônbilàýChúa.

Uyliamnhếchmépcườingạomạn.Gãđãbiếtđượccáiđuôicủa Hâygơ. Ấy là tuy rất đa nghi, thủ thế với tất cả mọingười, nhưng Hâygơ lại rất sợ cấp trên. Uyliam thừa biếtphầnlớnthờigiancủaviênCụctrưởngCIAởxứnàylàlàmgì rồi. Bạch phiến,Hê-rô-in…những chất têmê đưa ngườitrầntụcbaylênsốngtrênthiênđườngtrongphútchốcấy,được các thuộc hạ đóng gói. Tự tay ngài phân cục trưởngniêmphonglạibằngmộttờgiấytrắnginsẵnvẻnvẹnmấychữ“Tàiliệumật–CIA–Hâygơ”rồichởraphitrường.TốcđộlàmgiàucủahắntạiđấtnàyxấpxỉvớimứctăngtíchlũycủacácngàitưbảnphốUôn.UyliamthừahiểumuốngìthìHâygơcũngphảigiữchođượccáighếđanglunglaytạiđây…Saumộthồilặngthinh,Uyliamchợthỏi:

-A7rasao?

-Tênnàyđangxinđượcđibắtngaythằngnhócđánhgiầychiềuqua.Hắnnóithằngnàylàmộtnhânchứngquantrọng.

Uyliamchợtnảyramộtdựkiến.Gãnóinhanhnhưsợýnghĩbaymất.Lúcnày,cáinhìncủagãsángrựclên,tuyvậyvẫnkhônglàmchođôimắtđỡsâu,đỡlạnh.

-Hay,ôngcómộtýkiếnrấthay.Hãychobắtngaytênđánhgiầynày.VàđừngchoHồngGiangbiết.Sauđómọiviệctiếptheosẽchứngtỏtôiđúnghayngàiđúng.

- Hay bây giờ chúng ta cùng đến Sở thú? Anh có bận gìkhông,Uyliam?–Hâygơsốtsắngđềnghị.Gãmuốnxoadịubớtnhữngvachạmlúcnãy–Anhsẽtrựctiếptrahỏitênnữliênlạcbịbắt.

-Xinlỗingài,tôivốnghétcáitròvungdùicuihayquayđiện–Uyliamlạinhếchmépcườikhinhbỉkhôngchútchegiấu–Nguyêntắccủatôilàlôisựthậtratừnhữngconngười,chứkhôngphảitừnhữngcáixác.

-Ôhô,xinlỗiôngtrợlý.Tôikhôngngờđượcnghetạivùngđấtmáulửanàymộttưtưởngnhânđạođếnmứcấy.Nhưngônghãytrả lời tôi rằng,nếunhưgặpnhữngcáiđầubòthìsao?Ôngsẽcúixuốngđềnghịhọhãytựgiácmócsựthậttrongócrachoôngchứ?

-Hừm…hừm…cốnhiênlàtôicũngkhôngphảingườicótráitimmềm yếu của đàn bà. Nhưng tự tay tôi ư? Không đờinào.Thiếugìkẻsẵnsànglàmcôngviệcấy.Nghềnghiệpđòihỏiđôibàntaychúngtakhôngnênthấmmộtchútmáugì,dùđólàmáucộngsản…Màthôi,ngàichophéptôiđượclưuýngàirằng:ngàibộtrưởngMắcNamarasắptới.

TrongđoàncóthểcóngàiCônbiđicùng

-Sao?Thậthả…a,màđúngrồi–suýtnữathìtôiquênmất–Hâygơmỉmcười–Thôicùngnângcốcrồitađi.

- Khi chiếc xe sang trọng của Hâygơ và Uyliam vào phitrường các quan khách ngườiMỹ và người ViệtNamđã tềtựuđôngđặc.Bãiđểxedọctheoconđườngmắchàngđèncaoápngàythườngtrôngrộnglàthế,trưanaytrởnênchậtchội.Dãyxexếpchéođủkiểu.Trongphòngkhách,kẻđứngngười ngồi, lảng vảng đầy bọn empiMỹ, quân cảnh ngụy,cảnh sát nổi, cảnh sát chìm. Không khí vừa sôi động hânhoan,vừanặngnềđếnngạtthở.

HâygơvàUyliamlênthẳngphòngkháchđặcbiệttrêntầnghai.SơnHồngvàcáctùytùngđãđứngsẵnởđây.HaingườigậtđầulơđãngđáplạilờichàokínhcẩncủacáctướnglĩnhSàigòn,rồiđithẳngvàophòngđiệnđài,mộtcănphòngđặcbiệtcógắnhaichữ“cấmvào”bằngtiếngViệtvàtiếngAnh.ThấyHâygơ,mộtđạiúythôngtinMỹtừcuốiphòngchạylại:

-Thưangài,cóđiệntừHa-oai.

-Đưatôi.

-Xinngàikýnhậncho.

Hâygơrútbútkí tắtvàocuốnsổnhậnđiện,rồi rút tờgiấytrong chiếc phongbì cứngvừagắnxi.Uyliamđến sát bênHâygơ,ghémắtnhìn.Nộidungbứcđiệnnhưsau:“Vìlýdođặcbiệt,tôikhôngsangđược.ÔngchủgọiUS-AVN5381vềngay.Chậmnhấtlà12h00ngàyX,5381phảicómặttạiHintơn–Haoai.Cóngườiđón.Kítên:U.”

Đọcxongbứcđiện,UyliamngẩnglênnhìnHâygơnhưtháchthứcnhưtòmòmuốnbiếttháiđộgãrasao.PhầncuốibứcđiệnralệnhchotrungtáHồngGiangphảicómặttrongthờihạnrấtgấp.Hâygơimlặng,chấpnhậncáinhìnkhiêukhíchấybằngcáinhúnvai,khoáttayvẻmặckệrồiđira.Uyliamnhếch mép cười, đi theo Hâygơ đến thẳng trước mặt SơnHồnghỏinhỏ,khôngđếmxỉađếnnghithứcngoạigiao:

-Ôngđãchấphànhlệnhtôichứ,thiếutướng?

ĐangngồiSơnHồngđứngbậtdậy,thảrơichiếccanbịtbạc,taytráivuốtlạitàáo:

-Đã,thưangài.

-Trungtáđilâuchưa? 

-Dạcódễđếnbamươiphútrồiđó,thưangài.Không…phảiđếnbốnmươiphút.

Hâygơnheomắt,bộriađenxìchuiratừhailỗmũicứgiậtgiậtliênhồi.LàmravẻkhôngnhậnthấyUyliamnhếchmép,gã lẩmbẩm:“Bắtđầuđầumànkịch rồiđó”.Rồikhôngđểchoviênsĩquanđộilốtnhàbuônkiahỏi,Hâygơnhìnthẳngvàohaibôngmaitrênveáoviênthiếutướng,hỏigiậtgiọng:

-Baolâunữatrungtácómặt?

SơnHồngsovai.Cáiđầutotướngđượcdịptụtxuống,làmgã bỗng như lùn tịt trước tênMỹ cao kều. Rồi không hiểunhớđếnquyềncủangườiMỹhaynhớđếnbảnhợpđồngmàHâygơmớitrao,viêntướnghắnggiọnglúngtúng:

-Thưangài...bao lâunữa...ừmhừm...bao lâunữachínhtôi…tôi...tôicũngchưarõ.Nhưngthưangài,ngàicầngặp…gặp...gặptrungtásao?Tôisẽđitìmngay-Đếncâucuối,gãsốtsắng,bùlạisựvôlễvừarồi.

-Cảmơn,khôngcần.Tôisẽđi.

Nóixong,Hâygơquayngườiđingay.UyliamnháynháymắtvớiviêntướngđangđứngthộnrarồibướcsauHâygơ.NgầnngừmộtlátSơnHồngvộivãđitheo.

***

Tronglúcnày,câuchuyênbấtngờxẩyraởphònglàmviệccủathiếutướngcụctrưởngtácchiếnđangdiễnrarấtnhanh.

Ngay sau khi HồngGiang bỏ rơi súng, viên thượng sĩ tiếnnhanh đến sát lưng giángmột quả đấm nặng như búa bổvàogáyHồngGiang.Khônghiểuvìlýdogì,cáinắmtaytobèbèđó lạiđánhtrúngbảvaiphải.Cảngườianhnhàorađằng trước, phía viên sĩ quan thường trực. Tiếp liền tiếng“hự” phát ra từ cổ, từ họng, từmũi Hồng Giang, viên sĩquanthườngtrựcquayngườilạitungchânđáthẳngvàomặtanh.Vớimũigiầyđinhnhưthế,vớihướnglaongượcchiềuvìcúđấmnặngnềvừaqua,chắcchắnHồngGiangkhônggiậpbãmía(sốngmũi)thìcũngvỡquaihàm.

Tuychoángvángvìcúđấmbấtngờtừphíasaunhưngvớibảnlĩnhcaocườngcủamộtngườiđãbịđovánvàbắtnhiềukẻkhácđován,HồngGiangthấytrướccúđácủatênđạiúy.Anhchỉkịpxoayngười,hơingửađầuraphíasau thìchiếcgiày đinh đen xì đã lướt qua mặt, tạt một luồng gió mátlạnh.Tiếpngaysựmấtđàvìđátrượtcủatênđạiúy,HồngGiangnghiêngngười,đạpmạnhvàomangmỡnó.Tênnàybậtrababốnbước,đổnhào,quằnquạiômchặt lấybụng.Thừa lúcHồngGiangnhaongườitheo,viênthượngsĩnhẩysổ tới, vung một quả đấm hình vòng cung vào má anh.Khôngkịptránhnữarồi,HồngGiangthoángnghĩvànghiếnrăngchịuquảđấmthứhai.Anhloạngchoạngbậtngườivào

sáttường.ViênthượngsĩlaotheovòngtayxiếtchặtlấycổHồngGiang.Máudồnhếtlênmặtnóngbừng.Hơithởnghẹtdần.Taiùnhứcnhối.Haitayanhnặngchịch,buôngthõng.Mườingóntaycủaviênthượngsĩtovàchắcnhưmườigọngkìm mỗi lúc một xiết chặt hơn Hồng Giang đảo mắt nhìnquanh.Khônghyvọng.Ngườianhlảdầnxuống.Viênthượngsĩ nởmột nụ cười khoái trá và đanhác.Chưamột kẻ nàokhônglịmđimộtkhigãđãxiếtmườigọngkìmthépnàyvàocổ.HồngGianglảdần.Bỗnganhthutoànbộsứclựccònlại,giậtmạnhngườingãngửa raphía sau.ĐangbópcổHồngGiang, viên thượng sĩ buộc phải nhao người theo. HồngGiangvừachạmđất,anhcocảhaichânđạpmạnhvàođùivàbụngdướiviênthượngsĩ.Gãkiabậtngườira.Cảcáixácto lớn là thếmà bật chéo, văng ra sát chân bàn làm việcbằnggỗlim.Chốngngượctayxuốngđấtsátbảvai,anhbậtngườidậy,laothẳngđếnbênviênthượngsĩ.Chântráiquỳxuốngđất,đầugốiphảiấnvàobụngsáthuyệtmặttrờicủagãkia.Haitayanhbópchặtlấycổgã,đậpmạnhvàochânbàn.Gãkiamắttrợnngược,lưỡilèrangoài,nướcdãitràorakhỏimiệng.Đếncáiđậpthứbathìgãngoẹođầusangmộtbên, cả người mềm nhũn. Hồng Giang lảo đảo đứng dậy.Viênđạiúynằmsátgóc tườngvừa tỉnhdậy,đang lếtgầnđến khẩu súng Hồng Giang buộc phải bỏ rơi khi nãy. KhiHồngGiangquay lại thìcũng là lúcbàntaytênđạiúyvừachạmvàokhẩusúng.Anhcocảhaitaythảrơingườixuống,cùitaychọcthẳngvàomạngsườntênđạiúy.Cũnglặnglẽnhưkhitỉnhdậy,nódướnngườilên,đauđớn,giẫymấycáirồinằmim.

HồngGiangcũngđãkiệtsức.Chỉchốngtayngồidậy,nhịpthởđãloạn,timđậpthìnhthịch.Mộtvịmặnmặnthấmtrênmôi,đậmdầnquađầulưỡi.Anhlấytayquệtthử.Máutừgòmávẫnđangrỉxuống…

HồngGiangnhìnquanh.Imlặng.Khôngmộttiếngđộngnàokháclạ.Phảichớplấythờicơnày.Dùsaothìtênđạiúycũngđãđểlạidấutaytrênnhữngbảntài liệu.Nghĩvậy,anhcốgắnglêchânvềphíatủtài liệu.Rútchiếckhănmùixoaralauđôitayđẫmmáu,anhxỏđôigăngni-lông,rồitayphải

rútchiếcmáyảnhnhỏxíutrongngựcra,taytráigiởtừngtờ,từngtờmột.Anhbấmvộivã,tranhcướpthờigian.Hếttậpnày,HồngGiangthấymộttậppơluyatrắngtinhbênngoàiđề“ZI-1vàZI-2”.Khôngphảisuytínhlâu,anhlạiđưamáylên.Từcánhcửađểngỏđãthấyvăngvẳngtiếnglộpcộpcủamấy đôi giầy đinh đang chạy lên cầu thang. Hồng Giangchụphốihả.Rồianhxếplạinhưcũ,cấtmáyảnhvàotrongngực. Anh chỉ kịp vứt đôi găng tay và chiếc mùi xoa vàotrongthùngráctựhủy,dùngcảhaibàntayvuốtlớpmáuvàmồhôihơiseseđangđặcquánhbếttrênmặt,rồitừtừngãxuống.Đầu lảvào tường,anh lịmđi trong tư thếnửanằmnửangồi.

Đó cũng là lúcHâygơ,Uyliam,Sácli,SơnHồngvàbốn tênempi Mỹ xộc vào. Khuôn mặt Hâygơ đang từ vẻ hí hửngbỗng chuyển sangngâyđộnvì thất vọng, trongkhi nhữngngười cùngđiđứngsữngnhư trời trồngvìkinhngạc.ChợtHâygơlùilạimấybướchétlên:

-Cóchuyệngìxẩyraởđây?

Uyliam vượt qua trước mặt Hâygơ, quỳ xuống bên cạnhHồngGiangtúmlấyhaibảvaianhlaymạnh:

-Trungtá,trungtá.Tỉnhdậy.Cóchuyệngìvậy?

HồngGiangcốmởtođôimimắtđã trởnênnặng trĩunhưđeo đá nhìnUyliamnởmột nụ cười nhăn nhúm.Anh thềuthào:

-Nó…đấytôi…bắt…quảtang.Nước…nướcđâu?

Uyliamquaylại,nóinhanh:

-Mangnướclạiđây.Nhanhlên.Nướcquảấy.

HâygơtrợnmắtnhìnSơnHồngquátto:

-Báođộngtoànbộcơquan.Cấmtrại.Điểmdanh.

-Nhưngthưangài…

-Ônglàmđi.Mau…Bọngukănhại.

SơnHồngđứngnghiêm,rồiquaylạihạlệnhchohaitêntùyviênvừađộtngộtxuấthiện“báođộngtoàntrại.Đứanàolôithôi,gôngcổnólại.Chạy,bắnbỏ”

SácliđãmangchainướccamvàochoUyliam.Uyliamthậntrọng kề chai vào miệng Hồng Giang nghiêng nhẹ, HồngGiangnhấptừngngụmnhỏ,thèmthuồng.Bâygiờ,cảHâygơvàSơnHồngmớichạylại,nhìnchằmchằmvàoviêntrungtáđangngồibệtdướiđấtkia.

Hồng Giang nhấp tiếp mấy ngụm nữa, rồi như vừa trôngthấy hai cấp trên, anh chống tay định đứng dậy nhưngkhông được, lại lảo đảo ngồi xuống. Sơn Hồng đang nónglòngmuốn tìm hiểu toàn bộ sự việc xẩy ra.Gã nói với vẻnhântừ:

-Trungtácứngồi.Saolạithếnày?

-Thưa thiếu tướng, thưa cácngài. Tôi về.Ngheđộng trênnày,nhớlờingàiHâygơ.Chạylên.Thìrabọnchúng–HồngGiangđưamắtvềphíatênđạiúyvàtênthượngsĩđangbấttỉnhnhânsự-Tôibắt.Chúngchốngcự.Thìrathủphạmlàhaitêncộngsảnnày…

Uyliamcườimỉamaikhoáitrá,nhếchmépnhìnHâygơ.Bênngoàitiếngcòirúlêninhỏi,tiếngchânchạyrầmrập.LệnhcủaSơnHồngđangđượcthihànhtriệtđể.

CHƯƠNGSÁU:ĐẠIÚYTHIÊNNGA

Hẳn bạn đọc còn nhớ cô gái xuất hiện ở phần đầu câuchuyệnnày, trongbiệt thự xinh đẹp và vắng lặng trênĐàLạt.CôgáiduyêndángđólàđạiúythiênngaGiênRixta,tứcLêHoàiPhương,mộttìnhbáoviênCIAđượcUyliamhếtsứctincậy.

Đang làm trợ lý thứ ba cho Uyliam về các vấn đề xã hộiĐôngdương,thựcchất làthuthậpcáctintứctìnhbáochủyếuvềBắcViệtnamquacácnguồntinkhácnhaucủamạnglướitìnhbáo,HoàiPhươngđượclệnhchuẩnbịchuyểnsangnhậnnhiệmvụmới.Cáchthờigianxẩyracâuchuyệnnàyítngày,UyliamđộtngộttừHa-oaitrởvề,khôngbáotrước.Lúcnàogãcũnggiữrịtchiếccặpdađenbênmình.Tòabiệtthựvốnđãcómộttiểuđộiquâncảnhbímậtbảovệbêntrong,nay lạiđượcbổxungthêmmộttiểuđộinữa,chưakểcảnhsát, mật vụ đóng giả người du lịch, người trồng hoa suốtngày lảngvảngxungquanhngôi nhà.Nhìnbênngoài, tòanhà vẫn giữ nguyên vẻ tĩnhmịch, thảnh thơi củamọi chỗnghỉmát trêncaonguyênnày.Nhưngchỉcầnđiquachiếccổngsắt, kháchvàosẽgặpngayđôimắtgườmgườmcủamộtngườilàmvườnhoặcngườidọnvệsinh.Nhữngngườiđósẽ đưa khách vào phòng trực kín đáo phía sau, nơi có đủthiết bị hiện đại để kiểm tra từ tư trangđến suynghĩ củakhách.Chỉcómộtngườiravàotựdo.ĐólàHoàiPhương.TừkhiUyliamđến,còncóthêmmộtngườinữa;đạiúyThành,sĩquanbiệtpháicủacụcanninhđibảovệUyliam.Tuyvậymọi người trong tòa nhà vẫn chỉ coi Hoài Phương là chủnhân.Mỗikhinữđạiúythiênngakiêukỳđiquatrướcmặtailà người đó lại cúi gập người xuống, xun xoe: !“Dạ, kínhchàobàchủạ!”.HẳnlàHoàiPhươngkhoáitrávớicáidanhhiệuấy,vìkhiđó,côtaphânphátmộtcáchhàophóngnụcườibìnhthườngvốnhiếmhoicủamình.

Côngviệccủamộttrợ lýtìnhbáothậtbậnrộn,nhất làkhichiếnsựgiatăngđếnmứctốiđaởcảhaimiền.SongHoàiPhươngvẫngiữnguyênvẹnsắctháituổitrẻ,đẹpmộtcáchkiêukỳ.KhôngbiếtcóphảikhíhậuvùngĐàLạtvốnchiều

chuộng các cô gái như vậy hay không,mà lúc nào gòmámịnmàngcủacôtacũngửnghồng.Cònđôimắtthìđenláytrongvàsắcsảođếnmứcmộtlần,tướngNguyễnCaoKỳlênđây bắt gặp đã nhăn nhở cười tình và nịnhmột câu bằngtiếngPhápbồi: “Kenpơ-tuybenpéc-son!”[5].Đẹpnhưvậynhưngchođếnnay,chưaaithấycôtanóimộtcâuđếnviệctínhchuyệntrămnăm.Cácsĩquantrườngvõbị,cácchàngphonglưucôngtửvẫnđếnmờiđikhiêuvũđềuờmtrướccáivẻẩndật, lại cóquanhệ thânmậtvới ngườiMỹ củaHoàiPhương.Mọingườichỉbỡncợtmộtvàicâukhiđámmàyrâucònđôngđảo,chứđứngmộtmìnhthìcậyrăngcũngkhôngdámđùanhả.

TừbữaUyliamđến,HoàiPhươngcóvẻhơikhác.Côtatrầmtĩnh hơn, lạnh lùng hơn. Những buổi chiêu đãi kèm theokhiêuvũ tại trườngvõbị, vốnđã thưa thớtbónghoahậu,nayvắnghẳn.Chỉcóhaingườinhậnthấyrõđiềuấynhấtvàcũngmuốngiảithíchđiềuấy.ĐólàUyliamvàThành.

UyliamthườngrấtphụcHoàiPhươngởkhảnăngphântích,đánh giá các lượng tình báo khác nhau. Hơn nữa, chínhphòng an ninh nội bộ của CIA đã giới thiệu với Uyliam vềmộtsởtrườngtuyệtdiệucủaHoàiPhương.Đólàkhảnăngnhận diện. Gã còn nhớ như in trong óc câu chuyện về vụgiánđiệpcủamộtnướcđồngminhcỡ lớntrongthếgiới tựdothòtayvàocặphồsơvũkhíPôlarit(mộtloạitênlửahạtnhân chiến lược tầm xa mang nhiều đạn hạt nhân phóngxuốngnhiềumụctiêucùngmộtlúc).ChínhHoàiPhươngđãnghingờvàpháthiện ra tênnàydưới lốtgiáosư,mặcdùmớichỉtrôngthấymặthailần.MộtlầntạiHànộinăm1950vàmộtlầntạitrườngđịahọcSoóc-bon(Pari)năm1954.

Uyliam tự hỏi về thái độ của Hoài Phương, nhưng cũngkhôngcầnphảikhókhăngì,gãcũngđãhiểuđượcnỗiuuẩntronglòngnữđiệpviênxuấtsắcấy.Đólàviệclướitìnhbáođánh raphíangoàivĩ tuyến17 liên tiếpbị sabẫycônganBắc Việt, trong khimật lệnh của trung ương Cục tình báoliêntiếpđòihỏicónhữngnhậnđịnhchínhxáctháiđộcủaHànội.ẤylàngàytrướckhilầuNămgócquyếtđịnhleothang

đánhthẳngvàoThủđôcủacáiđấtnướcbướngbỉnhnày.Vảlại,cácnguồntìnhbáotừViênChăn,NôngPênh,BắcKinh,Hồngkôngđưavề toànnhững tinmâu thuẫnnhau, cókhitráingượcnhauhoàntoàn.NgaycảUyliam,vốnbìnhtĩnhvàsắc sảo là thế (gã vẫn tự cho đó là ưu thế tuyệt đối củamình) mà sau một ngày thảo luận căng thẳng với HoàiPhương về các nguồn tin này gã đã ra lệnh tống tất cảnhữngtinđóvàosọtrácvàdọasẽralệnhtốngcổtấtcảbọnănhại. TừHa-oai vềViệtNam,gãmang theo cả lệnh củangàiCônbivềviệcrútHồngGiang(thếmớibiếtkhôngchỉởđâymớilúngtúngmàngaycảCụccũngchưabiếtnhậnđịnhnhưthếnàochochínhxác-Uyliamnhẹcảngười).Chonên,khiHoàiPhươngxinchuyểnvề làmmộtviệcgìđóchogầnchiếntrườnghơn“chứkhôngthểhiểunổibọnxịalô-cankianữa rồi” thì Uyliam rấtmừng. Không cần phải đắn đo quálâu,gãnhận thấyngười thay thếHồngGiangđáng tin cậynhất là Hoài Phương. Không thể tìm ai bảo đảm hơn vàochứcvụtrợlýđặcbiệtcủaviêntướngáp-phegiỏihơncầmquânSơnHồng.

Vảlại,trongđộingũsĩquantrung,caocấphiệnnay,córấtnhiềungườiđượcđàotạotạicáchọcviệnquânsựcủaPháp.HoàiPhươngđãtừngởHànộicũngnhưđãtừngởPari,vậythìbiếtđâukhảnăng tuyệtđốiưu thế của cô ta lại chẳnggiúplợitrongkýứcvềbọncộngsảnhoặcbọngàtrốngGô-loavàikhuônmặtđangăn lươngsĩquanMỹnhưng lấytinchođốiphương.Nhấtcử lưỡngtiện.Quyếtđịnhrồi,UyliamđánhđiệnvềOa-Sinh-TơncũngnhưchoHâygơ,mộtđểxinýkiếnvàmộtđểthôngbáo.BứcđiệntừbênkiaTháibìnhdươngtrảlờicònlàmgãhàohứnghơnbởimộtlẽchínhngàiUyliêmCônbi khenngợi gãvềhànhđộng thôngminhnày.Gãbiếtmộtkhiôngchủđãđểmắtđến,thìconđườngdanhvọngmởrahoàntoànsángsủa.

VụRồnglửa,thấtbại,hậuquảtấtnhiêntrútlênđầuHâygơ,songcònkếhoạchZanxonXitidướibiệtdanhViôlétmàcólàmsaothìchínhgãsẽphảichịu.Vìvậygãquyếtđịnhtungnhanh Hoài Phương vào cuộc. Phải cho thiên nga vỗ cánhngay,ýchíđóámảnhgãsuốtthờigianvềSàigòn…

Khác với Uyliam, Thành muốn tìm hiểu Hoài Phương vìnhữnglẽkhác.NgayhômmớixáchcặptừSàigòn lênđónUyliam,Thànhđãngẩnngơtrướcsắcđẹpkỳlạcủabàchủtòabiệtthựnày.Tốihômđó,kiếmcớbànvớibàchủvềviệcbảovệUyliam,viênđạiúyháosắcnàyđãỡmờrồigiởkhoatán gái có tiếng ra. Từng được các đồngngũ trong cục anninhmệnhdanhlàngườihùngcủacáchộpđêmSàigòn,gãchắcmẩmcôảmỹmiềukiasớmmuộncũngsẽtựngảvàovòngtaycủagã.Khôngngờmớinóiđượcmấycâu,viênđạiúytựphụnàyđãbịđuổithẳng.Thẹnquáhóa liềugãđịnhdùngvũ lực.Nhưngbiếtđâuđôibàn taybúpmăngkia lạinặnghơnđấmsắt.Gãchưakịpkêulênthìđãthấymìnhbịngã lăndướiđất.Chưahếtngạcnhiên,gãbỗngrúmngườilại, chống tay ba lần mới lảo đảo đứng dậy được. HoàiPhương,gòmáđỏ lựng,nétmặthầmhầmrútsúngchỉvềphíacửa…

Tuyvậy,nếuchorằngThànhđểýtìmhiểunữđạiúychỉvìthấtbạitrongcuộctìnhthìquáđơngiản.Trongcáiđêmnằmđếmsaotrênbầutrờicaonguyênấy,gãgiậtmìnhnhậnrarằngkhuônmặttráixoanhồngmịnấyquenquen.Hìnhnhưđãgặpđâurồithìphải.HúthếtbaoCápstanmàgãvẫnchưanghĩra.Khôngphảivìtrínhớquátồi.Nếunhưtốihômnọ,gãđượcUyliamchomượnbảnhồsơlýlịchcủaHoàiPhươngthì hẳn gã cũngđược thấynhiều điềuhay. Tuynhiên, suynghĩcủaThànhkhôngđiđâuxangoàimấykhuônmặtgãđãgặpởcáchộpđêm(màngaynhữngkhuônmặtấybâygiờcũnglẫnlộnhết).Chođếnlúcmệtquáthiếpđi,đầugụcvàocánhtay tráiđể trênbàngắnmáyđiện thoại, tayphảiđặtvàobaosúng,Thànhvẫnthấyvưởngvấtđâuđâyhìnhảnhngườicongáiấy.

***

ChiềuhômUyliamvềSàigòn,bêncạnh lànsóngđiệncủađài “Gươm thiêng ái quốc”, bộ phận kiểm tra vô tuyến vàngaycảnhữngngườichơivôtuyếnnghiệpdưđềunhậnthấymột tínhiệu lạ,phátđi trong thờigian rấtngắn.Ngay lậptức, cục an ninh, cục tình báo quân đội, phòng tình báo -

thôngtinsôisục.Cảbộtưlệnhcảnhsát,phủđặcủytrungươngtìnhbáo…cũngnáođộnghẳnlên.Cácchuyênviênmậtmãđượctậptrung,vắtóc tìm lờigiảicủabài toánđốtrênkhông trung này. Quamột đêm, cảmấy cơ quan đặc biệtđềutìmramộtkếtluậngiốngnhau:lànsóngbíẩnkiađượcphát ra từ một nơi cách Sài gòn từ 150 kilômét đến 300kilômét,bằngsóngcựcngắn.Nộidungnhưsau“Bệnhnhânđãvề.Chobácsĩđónngaytìmsiêuvitrùng.Thuốcchợđenđangmắc[6]lắm,Muangaykẻolỡ”

Mạnglướiđàihiệnđạiđượclệnhbáođộngcanhtrêntấtcảcácsóngliêntụchaimươitưtrênhaimươitưgiờmộtngàyđềtìmlạitínhiệulạkia…Cũngtrongngàyhômxuấthiệnlànsóngđiệnlạkia,HoàiPhươngvàThànhđượclệnhvềSàigòngấp,chỉsauUyliamhaichuyếnbay…

***

SaukhitrìnhdiệnUyliamvàHâygơ,HoàiPhươngtựtayláichiếcPơgiôtrắngđidạo.Giữađườngphốồnào,đôngnghịtôtôxemáycác loại,chiếcPơgiô laovunvút,mấy lầnxuýtquệtphảinhữngchiếcxeđingượcchiều.HailầnchiếcHác-lâycủaquâncảnhrượttheochặnđầu,đòixétgiấy.Nhưngkhibắtgặpnụcườingạomạnđưaragầnnhưđồngthờivớitấm các của phân cục CIA, cả bọn đều lè lưỡi, lẳng lặngchuồn.Lượnvàivòng,HoàiPhươngdừng lạigầnvũtrườngĐêmmầu hồng. Chiếc xe chưa kịp tắtmáy, từ trongmộthẻm gần đó đã thấy ló ra hai cái mặt nghiêng ngó. HoàiPhương vẫy chúng lại gần, dặn coi xe sau khi đã rút nửachừngtấmcácđenvàquăngchotiềnmuathuốclá.

Càngđếngầnvũtrường,kháchquađườngcàngnhậnthấyquảthậtĐêmmàuhồng.Khônghẳnlànhữngốngđèntuýpnhiềumầunhấpnháyliêntục,tạoramộtquãngsánghưảo.Cólẽvìsaulớpcửaquay,cóbiếtbaonhiêucôgái“đợtsốngmới”môimáđỏchoét,mắttôxanhlét,mặcváyngắnhoặcquần ống loe nhẩy nhót. Bước vào trong, một mùi thơmthoangthoảng,hơingâyngấtxộcvàomũiHoàiPhương.Mộtanh bồi thắt nơ đen ở cổ chạy lại, miệng cung kính hỏi

nhưngmắtlạilúngliếngđưatình:

-Thưa…(anh ta lúng túngkhôngbiếtnêngọi côhaybà)…thưacôdùnggìạ?

Anhtachìatấmgiấykêcácmónăn.

-MộtchaiNapôlêông!-HoàiPhươngbậtngóntayđánhtách,tay kia rút trong túi bao thuốc cong ngón tay út lấy mộtđiếu.Từcáchrútthuốcchođếncáchchâmlửađềurấtkiểucách.

Khôngrõvôtìnhhayhữuý,ngườitathấymộtlátsauđạiúyThànhcũngcómặt tạiđây,ngồi cáchđómấybàn.Gãgọimột chai Napôlêông và vừa tợp từng ngụm lớn, vừa nhìmchằm chằm vào cái ức trắng ngần lộ ra dưới làn áo “hyvọng”,mốtmớiPari,củaHoàiPhương.HoàiPhươngnhìnlại,mặtđốimặt.ĐạiúyThànhđọcthấytrongcáinhìnấycảsựkhinhbỉ lẫný thách thức.Nhớ lạiđêmĐàLạt,khônghiểumáuhay rượu trào lên cổ, lênmắt làmgã cảm thấynóngbừng. Gã cầm cả chai rượu có hình viên tướng độimũ bacạnh ngồi trên lưng ngựa trắng tu ừng ực, nhân đó lảngtránhánhmắtcủaHoàiPhươngcứđưamãivàomặt.

Ngồimộtmìnhởbànbênnày,HoàiPhươngkhôngbuôngthagã.Côvẫndánchặtđôimắtvàocáitránthấpmộtmẩu,vàođôimôithâmxìcứtrềxuống.Khôngnhữngthế,côtalạicònvừanhìnvừacườichúmchímkhiếnThànhcàng lúngtúng.Hàngnghìnlầntrongđờigãdùngcâucửamiệng:“Anhlàtùbinh,lànôlệcủaem”mộtcáchtrơntru,nhưngphảiđếntốinay,gãmớithựcsựhiểuthếnàolàtùbinh,lànôlệchomộtngườicongái.Cáinhìnấynhư trămnghìnsợidâyvôhìnhtrói chặt lấy người gã. Cúi xuống liếc đồng hồ, nét mặtThànhthoángbốirốiđảomắtvềphíacửangay,rồiquátanhbồi:

-Thêmmộtchai!Đưađồnhậunghe.

Hoài Phương tính toán: như vậy là gã đang chờ đợi ai đó.Cuộcgặpgỡkiađãđượctínhtoántrước,nhưngkhôngtính

tớimộtngườithứba.Đólàmình.Thànhchưanhậnrakhuônmặtquenquencủanữđạiúythiênngakialàai.NhưngHoàiPhươngthìkhôngcònnghingờgìnữavề lai lịchgãđạiúyháosắc...

Năm ấy, Hoài Phương còn đang làmột nữ sinh hoạt độngtrong“độibiệtđộngthànhHoàngDiệu”.Trongmộtbuổitốibànkếhoạchdướinhữngbóng cây lòaxòa trênđườngCổNgư,HoàiPhươngđểýngayđếnmộtthanhniênănnóingọtngào,đôimắtkhôngnhìnthẳngvàomộtaibaogiờluônđảođiđảolạidướivầngtránthấp.Lúcấy,mọiđộiviêncònđangbàntánvềmộttin:trongđơnvịcókẻphảnbội.Buổihọpchỉquyếtđịnhmộtđiều:Trừmộtvàingườirútvàohoạtđộngbímật(sẽdocấptrênchỉđịnhsau),còntấtcảphảichuyểnrahoạt động trong vùng tự do. Ngay sáng hôm sau, HoàiPhương có mặt tại Sở mật thám Pháp. Mẻ lưới dăng ranhưng không cất được một chiến sĩ nào. Dù sao thì HoàiPhương,tứcHélènePhương,cũngđượckhenngợivìsauđấykhông thấy các vụ tung tạc đạn, treo cổ, ám sát của “độibiệt động thànhHoàngDiệu” nữa.Một tháng sau,một nữđặc vụ có khuônmặt hao hao giống Hoài Phương bị đâmchếtngaycửaôQuanChưởngvớimẩugiấyghimtrướcngực“Vì tội phản bội Tổ quốc, đội biệt động thành Hoàng Diệutuyên án xử tử con chó săn Hoài Phương, tức HélènePhương, trung sĩ phòng nhì Pháp – Kháng chiến nhất địnhthắnglợi”.Sauvụnày,HoàiPhươngđượcgửiđiPari.ĐólàlầnđầutiênvàcũnglàlầnduynhấtgặpThành...

Thành xô ghế đứng dậy. Gã lảo đảo đến bên bàn HoàiPhương,hỏibằngmộtgiọngtrịchthượng:

-A,HoàiPhương,côcũngđếnchỗnàysao?

-HãygọitôilàGiênRixta!Đạiúynênnhớnhưvậy.

-GiênRixta!Haha,cáitênnghehaythật.Côđợiaiởđây?-Đangcười,Thànhđộtnhiênsẵnggiọng.

-Tấtnhiênkhôngđợiông,ôngđạiúythânyêuạ.Cònôngđợiai?

-CônênnhớđâykhôngphảilàĐàLạt.VàngàiUyliamcũngkhôngcóởđâyđểchechởchocôđâu.Đây làvươngquốccủachúngtôi.Nhânviênanninhsẽdậychocôbiếtđiều.–Thành vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Thường thì những ngườihay quát tháo, văng tục, chửi bậy lại là những người nhátgan. Họ phải cố ra vẻ hùng hổ, trợnmắtmũi, đe dọa đốiphương thì ítmà để tự trấn anmình thì nhiều. Cũng nhưnhững người đi qua bãi tha ma ban đêm hay bước thậtmạnh,vungtaythậtcao,thậmchícònháttolênnữađểtỏratađâykhôngbiếtsợ.Nhưngbạncứthửnémvòngtrướcmặt họmộtmẩu than hồngmà xem. Chắc chắn tự họ sẽchânnọđá chânkia, khôngaiđẩy cũngngãnhào,và câuhátlúcnãysẽthànhcâukêucứu...Bảnchấtcủagãđạiúynàycũngnhưvậy.KhigãdọaHoàiPhươngthìgãcũngbiếtrằngđiềuấychỉdọanổiconcôta,nếunhưcôtacócon.Bởithế,khiHoàiPhươngmớimỉmcười(màtiếpsaunụcườiấythếnàocũnglàmộtcâunóingangnhưcua)Thànhthấytốtnhấtlànênlảng.Tránhvoichẳngxấumặtnào.Nếukhông…ngữnàydámchomìnhănkẹođồnglắm.

-Cứthửxem!-HoàiPhươngvẫncườicười,nhìntừđầuđếnchân viên đại úy (ánhmắt rọi đến đâu gã biết đến đấy).Đúnglàgãđangđợimộtngườinàođó,vàkhôngmuốnmìnhbiết về cuộc gặpgỡnày.Vậy thì cứ thử kéodài xem sao.HoàiPhươngthầmnghĩvàkéochiếcghếbêncạnh-Mờiôngđạiúy.Cólẽngồixuốngsẽ làmôngtỉnhtáovà lịchsựvớiphụnữhơnchăng?

- Tôi bận! - Thành trả lời nhát gừng và làu nhàu trongmiệng:conquỉcáichứphụnữgìmày.Gãliếcvềphíacửa.Mộtbóngngườiđangnhângnháonhìnxungquanh.Thànhquayngườilại,bắtgặpHoàiPhươngcũngđangnhìnvềphíađó.

- Thôi chào cô, Giên Rixta! Lúc khác ta sẽ nói chuyện vớinhau-ThànhvừanóivừađứngtrướcmặtHoàiPhương,rồiquaylưngđingay.

Hoài Phương cong ngón tay út vẫy anh bồi từ nãy tới giờ

đứnglảngvảngtronggóc:

-Bồi,tiềnđây.

HoàiPhươngrútmấytờđô-lađặttrênbàn,điracửa.Thềmvũ trườngđôngnghịtngười.HoàiPhươngvừa rađếnchiếcxecủamìnhthìđãthấyThànhngồitrênmộtchiếcxeJeepphóngvụtqua.Côtacườithầm,xoaymộtvòngtayláichoxequaylại,saukhiđãgửimộtcáihôngióchohaigãcảnhsátchìmtrôngxe.

TheolệnhcủaUyliam,HoàiPhươngphóngxeđếntrạigiamđặcbiệt củaphâncụcCIA,nằm trong trung tâmgiaodịchthươngmạiHoakỳ.Khácvớinhữngphònggiamkhác,cănphòng này nằm trên tầng bẩy.Người tù có thể bị đưa lênbằngthangmáyhoặcôtô,chạytheomộtđườngxoắntròntrônốclêntậnnóc,mộtsânphẳngdùngđểđỗmáybaylênthẳng. Đây là kiểu thiết kếmới nhất domột kiến trúc sưngười Mỹ mới thực hiện lần đầu tiên ở Sài gòn. Khi HoàiPhươngđượcmộtsĩquanliênlạcđưavào,phòngkhôngmộtbóngngười.HoàiPhươngdừnglạibêncửa,đôimôithanhtúcủacôtahơibậmlại,mắtmởtonhìnquanhmộtlượttoànbộ quang cảnh bên trong. Căn phòng được chia làm hai,khôngphảibằngmộtbứctườnghaymộttấmmàngióchắnngang,màchínhvìsựđốilậphoàntoànvềđồvậtcũngnhưcáchbầybiệnxungquanh.

Nửaphíagần cửabầymộtbộ sa-lôngbằnggỗ lát cóđệmda.Trênmặtbànxếpsẵnmấychainướcgiảikhát,bốncáili, một cái gạt tàn thuốc lá vàmột bao thuốc bóc dở. Từmiệng cái gạt tàn ba chỗ để thuốc, Hoài Phương còn thấymột sợi khói mỏngmảnh uốn lượn bay lên, chứng tỏ chủnhân thực sự của cănphòngmới ngồi đây.Gầnđó làmộtbàn làmviệchai chỗngồi đối diện.Hai đầubàn cóđểhaingọnđiện500oát chĩa chéovềphíaghế trướcmặt.Chiếcghếđócóthểquaytrơntrênmộtcáitrụccắmthẳngxuốngnềnnhà,trôngtừatựacáighếcủanhữngôngthợcắttóctừhồiPhápcònđểlại.Cókhácchănglàhaibênthànhghếvàchỗdựalưng,sáuđôikẹpsắtmởtoanghoácnhưcàngcua,

sẵnsàngkẹpchặtlấyngườingồi.Ngangđầu,mộtđôicàngtrêncùngcóhaitainghenhưcủacáchiệuthínhviên.Mọiđồvậttrênghếđầunhẵnlì,lênnướcbóngnhưmuốnnóiđãcórấtnhiềungườingồi lênđó.Sát tường làmộtcáimànảnhnhỏ bằng vải trắng. Bên cạnh có haimáy điện thoại,mộttrắngmộtđenđểtrongcáihòmkhoétsâuvàotrongtường.

Nửaphòngbênkiađượcbàybiệnmộtcáchlaicăng.Từtrêntrầnnhà thòxuốnghaisợidâyni-lông thắtnút thòng lọngđangđungđưa.Bêndưới,mộtgócđểđầycôngcụcủamộtanhthợrèngiàusang.Mộtcáibễ thổi lửabằngquạtđiện,tiếpđólàvôsốnhữngkìm,nhữngbúa,nhữngdùixếptheothứtựtừnhỏđếnlớn.Mộtcáiđelớnnằmchếchngaydướisợini-lông.Gócgiữalàmtanhớđếnphòngkhámvàđiềutrịcủabácsĩchữarăng.Mộtbộpanh,kéo,kìm,dao,búanhỏ,thuốctêxếpngănnắp,cáinàocáinấyđềubóngloáng.Góctrong cùng, bên cạnh cánh cửa sau đóng im ỉm là hai vòinước bằng đồng. Bên dưới có mấy cái xô nhựa chứa đầynướcvàvàicáichổi.Nềnnhàđãxámlạimộtmàunâuxỉn,đùngđục.

Hoài Phương chỉ liếc qua rồi đi thẳng về phía bộ sa-lông,ngồixuốngchiếcghếquay lưng lạivớinửaphòngbênkia.Viênsĩquantrườngtrựcluira,hấtnhẹtaychàovànóibằngtiếngAnh:

-Xinbàvuilòngđợichomộtlát.NgàiUyliamsẽvàongay.

HoàiPhươngkhẽnghiêngđầu,rồitựtayrótmộtlinước.CôtachưakịpuốngthìUyliammặtmũiphởnphơ,ănmặcbảnhbaobướcvào.TheosaulàSáclivàHồngGiang.HoàiPhươngđứnglênchàoniềmnở:

-Tôiđãđếntheolệnhngài.

-Ô kê, cô cứ ngồi -Uyliamxua tay và đợi chomọi ngườingồivàobàn,gãngửabàntaytrắngtrẻo,thondàivềphíaSácli,nóivớiHoàiPhương:

- Xin giới thiệu, đây là ông Sácli, trợ lý cố vấn của ngài

Hâygơ.CònđâylàtrungtáHồngGiang,mộtsỹquantrẻđầyhứahẹncủaCục.Cònđây-UyliamnghiêngđầuvềphíaHoàiPhương, cố nặnmột nụ cười duyên dáng - là đại úy GiênRixta,mộtđồngsựđángtincậycủatôi.

-Tiếpngay lờigiớithiệucủaUyliam,Sácligậtđầuđonđả.Còn Hồng Giang đứng dậy. Anh cúi mình về phía HoàiPhương,đưatayrađónnhẹlấynămđầungóntaycủacôta.

-Rấthânhạnh!-Anhvừanóivừahônnhẹlênmấyngóntaymềmmại,ngóngiữacóđeomộtcáinhẫnbằngvàngchạmnổi bông hoa bằng hồng ngọc. Cái hôn hơi lâu khiến HoàiPhươngthoángđỏmặt,cònhai tênMỹphảinhúnvaighentỵ:

-Trungtáquảlàngườihạnhphúc.Khôngphảiaicũngđượcnữđạiúybanchocáidiễmphúcấyđâuđấy-Uyliamnhếchmépcười.Nụcườiấyđộtngộttắtbiến,khiếnchođôimôigãchưakịptrởvềtưthếbìnhthường,cứxếchlênnhưngườibịtrúnggió.Gõcứọẹtrongcổhọngmộtlúcrồimớinói:

-Hômnay,tôimờinữđạiúyvàtrungtáđếnđểtrựctiếptravụ lấy cắp bản kế hoạch chi tiết cuộc hành quân GianxơnXiti.Chiếntíchthuộcvềtrungtáđây.Cònbâygiờ,điềumàchúngtacầnbiếtlàhaitênđóthuộctổchứctìnhbáonào?CóphảithủphạmcủavụRồnglửahaykhông?

Cách thức làmviệc chắc đại úy và trung tá nắmđược rồi.ÔngSáclisẽcùngtiếnhànhcôngviệc.Màthôi,khôngcần.Tôi phải về nghỉ một lát. Đó là thói quen không tốt, xinthôngcảm-Gãlạinhếchmépcười-cókếtquảcứgọiđiệnbáochotôingay.Còntrungtá,xintrungtá,xintrungtáchớquên lờimời của tôi chiều nay đấy. Biết còn khi nào đượcuống chungnhaumột chai rượumàbàn luậnvề LêônađơVin-xi. Tiện đây, xin mời đại úy cùng dự. Chắc trung tákhônglấythếlàmphiềnđấychứ?

-Ồkhôngthưangài.Ngượclại,tôirấthãnhdiệnđượcngồicùngbànvớimộtngườiđẹptuyệtdiệunhưđạiúyđây.

-Nhưng trung tánhớ thêmrằng,hoahồngcàngđẹpcàngnhiều gai đấy.- Uyliam đắc chí về câu nói củamình và tựthưởng cho sự duyên dáng trong lời nói bằngmột li nướcHoài Phương vừa rót. Còn bây giờ, xin hai người bắt đầungaycho.-Uyliamđứngdậy,khẽgậtđầuchào,điracửa.Sáclingầnngừ,rồicũngbướctheo.Chiếcáocộctaybằnglụatơtằmcủaykhẽrungrung,hẳnvìnỗitứctronglòngkhibịUyliamđánhẹrakhỏicuộcthẩmvấnđầyhứahẹnnày.

Cánhcửachưakhéplạihẳnthìđãmởra.Tênsĩquanliênlạcbướcvào.HồngGiangliếcnhìnHoàiPhương,rồinóivớitênkiabằngtiếngAnh:

-Đưachúngvào!

-Tuânlệnh-ViênsĩquanvừađịnhquayrathìHoàiPhươngđưataychặnlại.Côtanóinhanh:

-Haitênphảikhông?Đưatừngtênmộtvào-RồiquaysangHồngGiang,côtahỏinhỏ-Trungtáđồngýchứ?

Hồng Giang nhún vai thay cho câu trả lời. Trong đầu anhhiện lênbaonhiêu câuhỏi,Uyliamđưaảnàyđến cómụcđích gì? Kèmanh chăng. Ả là thế nào? “Đồng sự đáng tincậy”củaUyliam,nhưthếcónghĩacũngkhôngphảixoàng.Còn hai tên kia, chúng thuộc tổ chức nào nhỉ? Ta thì dứtkhoát không phải rồi. Nhưng chúng lấy bản kế hoạch nàyphục vụ cho ai? Liệu có liên quan gì đến tổ chức bí mậtmangtên“chiếndịchOa-téc-lô”không?Chà,thậtphiềnkhicó ả đặc vụ bên cạnh như thế này. HồngGiang suy nghĩ.Anhrútbaothuốctrongtúi,vỗvỗchomấyđiếuthuốcchồira,rồiđưavềphíaHoàiPhương:

-Xinmờiđạiúy.

-Cảmơn.Trungtácứgọitôibìnhthườngthôi-HoàiPhươngmỉmcười.ĐôimắtcônhìnHồngGiangđămđăm.

-Xinlỗi,cóphảichiếntíchcủatrungtáđượcindấutrênmặtkiakhông?Màtrungtácóvẻđangcóđiềugìbậntâmlắm

thìphải.

Hồng Giang hơi giật thột. Chà, ả này tinh thật. Anh lúngtúng,chưatìmđượccâunàođáplạichohợplýthìvừamaytênsĩquanliênlạcđưagãđạiúyvào.

-Treonólên-HồngGiangralệnh.Tênsĩquanliênlạcthúcmạnhvàolưnggãđạiúy,đẩyđếnchỗhaisợidây.Gãđạiúytáixanhtáixámlẩybẩylêbước.Dườngnhưrấtquenthuộcvớicôngviệcnày,chỉbằngvàiđộngtác,viênsĩquanliênlạcđãchogãđạiúyđi“tàubay”trênhaisợini-lông.Gãđạiúyquằn quại trên không khí. Hồng Giang đứng dậy, nói vớigiọngbềtrên:

-Đừngcựa.Càngcựacàngthítchặtthôi.

Quaysang tênsĩquan liên lạcđangđứngnghiêm,anhnóito:

-Hãynungbacáidùi.Sauđó,anhđượcphéprangoài!

-Tênsĩquanchọnbacáidùikháccỡ,đặtlênlòthan,ấnnútđiện.Quạtđiệntrongbễkêuroro.Chỉmộtlát,bacáidùiđỏrực. Tên sĩ quan đi ra ngoài, khép chặt cửa lại. Nhìn quaHoàiPhươngvẫnngồi imtrênghế,HồngGiangđếngầngãđạiúybịtreolơlửng,quátto:

-Tên?

-Dạ,Trung.

“Hự”.Mộtquảđấmnhưtrờigiánghấtbổnggãđạiúylên,rơixuống nghiến trên dây. Hai sợi dây thoắt chùng, rồi căngthẳngkêuđánh“phựt”.

-Trảlờithếhả?Têngì?

Gã đại úy bị đấmbất ngờ, lại bị thòng lòng thít chặt, đauquákhôngnóiđược.Mồmgãcứhára,úớ.HồngGiangquaylạinóivớiHoàiPhương:

-Xinlỗi,phảiphủđầuthếmớiđược.Bọncộngsảnnàycứngđầucứngcổlắm.

Cólẽcôkhôngquennhưvậy.Mờicôsangphòngbênuốngnước.Látnữacókhẩucung,tôisẽbáomờicô.

HồngGiangnóirấtdịudàng,vẻthôngcảmvớitráitimvốndễxúcđộngcủađànbà,bụngthầmmongảkiasẽđingay.NhưngkhôngngờHoàiPhươnglạigạtphắtđi.

-Cảmơnlòngtốtcủatrungtá.Tôiđãquenvớinhữngcảnhnày,mặcdùkhônglấylàmthíchthúcholắm.Trungtácứtựnhiên.GiọngHoàiPhươngthậtthảnnhiên.

HồngGiangnhúnvai.Biếtlàmsaođược.Ảnóithếthìđànhchịu.Thôi,tùycơứngbiếnvậy.Anhquaylại,quátto:

-Màylàmviệcchoai?

***

Vềđếnnhàriêng,mộtcănphòngsangtrọnggầnkháchsạnTânthếGiới,HoàiPhươngchỉkịpthayáovàtrangđiểmlạimộtchútsonphấnrồilạiraxengay.Mộtýnghĩbấtngờvàtáobạovụtđến…

HoàiPhươnglênxe,đeochiếckínhtrắngthủyngângọngtovàomắtrồisangsố,dấngachoxelaovútđi.Tronglờikhaicủa hai tên vừa rồi, cómột điểm làm Hoài Phương chú ýnhất.Đólàviệcchúngthuộctổchứctìnhbáoquốctế“chiếndịchOa-téc-lô”,chuyênsănvàbáncácloạitintứcchotấtcảnhữngaicầnđếnnó.Thậtcó,giảcó,tinchiếnlượccó,tinchomấytờbáolácảicó.Thượngvànghạcámđủhết.Miễnlànhiềutiền.Nhưngđiềucơbảnlàtổchứcnàycómộtmạnglưới cộng tácviên trênđấtBắcViệtNam.Chúng tôikhôngbiết gì hơn, song qua lời khai của viên thượng sĩ, HoàiPhươnghiểurằngbảndanhsáchnàyhiệnđangnằmtrongtaymộtngườingoạiquốcchủngânhàngNamÁ.ÝnghĩđólàmHoàiPhươngphấnchấn,nhấnthêmga.Phảinhanhhơn,nếukhôngcóthểxẩyrachuyệnkhônghay.Nhanh,nhanh

hơnnữa.Chiếcxelaođinhưtênbắntrênmặtđườngnhựa.Kimđồnghồchỉtốcđộtrênxeđãxấpxỉconsốmộttrăm.

NamÁngânhàngởngayđầumộtngãtư.Đólàmộttòanhànămtầngkiếntrúcrấtkiêncố.Từxa,HoàiPhươngđãnhìnthấychiếcxeJeepđỗngaytrướccửa.HoàiPhươngkínđáomỉmcười,côrúgachoxevượtlênkhoảngnămtrămmétrồicũng dừng lại sát lề đường. Vừa quan sát cửa ngân hàngthưathớtngườibằnggươngchiếuhậu,HoàiPhươngvừamởvílấyrakhẩusúngngắn,lênđạn.

Khoảngmườilămphútsau,HoàiPhươngthấyviêntrungtátừ tòanhàđồsộbước ra thận trọngquansátbốnphía rồibướclênxe,láiđingay.HoàiPhươnggụcmặtxuốngtayláinhưmộtảgàmáiquýpháiđangsaykhixecủaHồngGiangđiqua.Khingẩnglên,vừabậtchìakhóađiệnđịnhchoxeđi,chợtHoàiPhươnggiậtmình.MộtchiếcxeJeepkhácđangtừtừđỗ lại trướccửaNamángânhàng.Người láixehấptấpbướcxuống,đithẳngvàotrong.Ngườiđóchẳngaixalạmàchínhlàviênđạiúyháosắc.Phải,đóchínhlàThành.

Đôilôngmàytôđậmtrênkhuônmặtxinhxắnvụtnhíulại.Theobảnnăngnghềnghiệp,HoàiPhươngvừachoxeôtôrẽvàomột đường ngoặt thì chiếc xe Jeep của đại úy Thànhphóngvụtqua.Vẻhùnghổcủangườiláixenhưmuốntrốnchạykhỏimộttộiácvừagâyra.

TênđạiúyđếnNamÁngânhànglàmgì?Không,bâygiờthìđếnlượtmìnhphảivàođâyđểkiểmtramọiviệc.

Hoài Phương suy nghĩ thật nhanh. Cô cho xe quay lại, laođếnchỗhaichiếcxevừađỗbannãy.Saukhirútchìakhóađiện,HoàiPhươngđưataykéolạivạtáosaulưng,thongthảbướcvàotrongtòanhà.

Khôngđểýđếngãgáccửađangthìthàovớimộtmụtobéo“Sao hôm nay nhiều người hỏi ông chủ thế nhỉ”, HoàiPhươngđithẳngvàobêntrong,lêngác.Dừnglạitrướcmộtcánhcửabằngsắttrôngcũngnặngnềnhưchínhbảnthân

tòanhà,HoàiPhươngbấmchuông.Chuôngkhôngkêu,HoàiPhươnggõcửa.Khôngcótiếngtrảlời,HoàiPhươngdùnghainắmtayđấmthìnhthìnhvàocánhcửaimlìm.Vẫnimlặng,HoàiPhươngxômạnhcửabướcvào.Nhưngchưađượcquámộtbướccôtahơibậtngườiranhưbịmộtkẻvôhìnhhấtmạnh.HoàiPhươngsửngsốt,khôngtinvàomắtmìnhnữa.Trênbộsalôngmặtđáđểgiữanhà,mộtngườiđànôngvạmvỡnửanằmnửangồi,ưỡncáibụngphệtotướng,mắtmộtmítrợnngược.Lưỡithèra,màutimtím,cònđọnglạimộtítnước dãi đang lòng thòng trước ngực. Bộ com- lê bằngdạxanh hơi nhàu, chiếc ca-ra-vát lệch sang một bên. HoàiPhươngimlặngbướcđếngần.

Gãđãchết.

***

Haingườiđủthờigianlàmquenvớinhaurồichứ?

Uyliamcười to.Rượuvàokhiếngã tạmquênđinhữngcayđắngtrongcôngviệc.Vảlại,thủphạmđãtìmra.Chừngđócũngđủsaysưamộtbuổitốibêncạnhmộthoakhôivàmộthọc trò thôngminh, tuy hơi kiêu căngmột chút. Phải ghinhận,mưumẹocủaHâygơ, tuycũngchẳng lấygì làmcaosiêu và hiểmhóc cho lắm.Gã vừamừng vì tránh được kẻđịchthủvôhìnhđangđedọasốphậngãnằmtrongbảnkếhoạch kia, vừa thêmmột số bằng chứng cho sự tin tưởngvàoHồngGiang.Mộttìnhbáoviêncógiátrịcònnhiềusứcmạnhhơncảmộtquânđoàn.GãvẫnnhớđinhlinhlờiAlenĐaléttrongcuộchộikiếnnămnào.Đâylàcôngcủagã.Phảirồi, chính gã chứ không phải ai khác đã phát hiện HồngGiang,đãtiếncửanh.Trongcuộcchiếnđẫmmáunày,mặcchoứngviêntướngtrẻđầythamvọngOét-mô-lencứtăngquân, cứ ném thêm đô-la, bom đạn vào xứ này. Vô ích,quyếtđịnhchiến trườngphải làcôngviệccủanhữngngườinhư gã…Chừng như không cần suy tư quá sâu xa về côngviệcvànghềnghiệp,Uyliamtrởlạivớihiệntại,mộtbànđầyămắpthứcănđồuống,lổnnhổnchaivàxươnggặmdở.Gãnângly:

-Vìnhữngchiếntíchmaihậu!

HồngGiangvàHoàiPhươngcũngnâng li chạmcốcvớigã.HaingườiuốngmộtngụmnhỏrồiđặtchiếclithủytinhcònnguyênnhãnhiệuPhápbênngoàixuống.TrongkhiUyliamvẫnngửamãicáicổđầyđặn, lúnphúnchòm lôngchạy từngựclên.HoàiPhươngliếcnhìnHồngGiang.Khôngngờ,đócũnglàlúcHồngGiangđảomắtsang.Bốnmắtchạmnhau,Hoài Phươngmỉm cười ra vẻ thân thiện khiến HồngGiangbuộclòngphảimỉmcườiđáplễ.Nhữngcâuhỏibậtlêntrongđầuanh.Ảđạiúythiênngađangđểýđếnanh.Mộtcáiđuôibấtngờ.Haymìnhcósơxuấtgì?Ảbắtđầutheodõianhtừkhi nào? Hơi xoay người làm ra vẻ đang chăm chú nhìnnhững cặp nhẩy trên sàn, Hồng Giang khắt khe điểm lạinhữnghoạtđộngvừaqua.Phảirồi,chínhảlàngườiđànbàgụctrêntayláichiếcxePơ-giôđỗgầnNamÁngânhànglúcanhbuộclãogiámđốcphảiđưabảndanhsáchđiệpviênchoanh.Vậythìảlàai?Sàigònnhữngnămsôiđộngnàycóbiếtbaotổchứctìnhbáohoạtđộng,ảlàngườicủatổchứcnào?

-Nhưvậylàbứcđiệnchúngtađangđauđầusuynghĩvừaqua là của nhóm “Chiến dịch Oa-téc-lô”. Thú thật là viênthượngsĩláixecủaanhđãlàmtôimấtănmấtngủ.Thuốcchợđenđangmắc,muangaykẻolỡ…Hàhàhà.

Uyliam nói khẽ như thì thầm và cất tiếng cười khoái trá.Đangđàcaohứnghắngõtayxuốngbànnóitiếp:

-Tôimờitrungtávànữđạiúytớiđâyđểđánhdấulầntaongộ mừng thắng lợi giữa ba chúng ta. Nhưng…e hèm…Uyliamhắnggiọngchothêmphầntrịnhtrọng-điềuchủyếulàđểbáochohaivịmộttinđặcbiệt,rấtđặcbiệt…

Đangchămchúnghe,HồngGiangvẫnđảomắtquavànhtaihơicongnhưtaibéc-ghêTâyĐứccủaUyliam,đểýđếnchúbéđánhgiầyđanglảngvảnggầncửaravào.Chúbéđứngcáchkhungcửachừngdămbabướcgìđó.Vẫn làánhmắtquenthuộcấy…

TronglúcUyliamtạmngừngnói,lúihúichâmlửavàođiếuxìgà,HoàiPhươngmởxắctay,lấyrachiếcgươngtrònsoisửalạimáitócvừaxõaxuốngbênmắt.Chỉhơixoaymấyngóntay,conmắtlãoluyệncủađạiúythiênngađãnhìnthấychúbé đang đứng đó. Hoài Phương kín đáo dấu nụ cười thíchthú…

NhưnghaingườiđãphảitậptrungnhìnvàođámkhóitrắngđụcphủkínmặtUyliam,bởi lẽcáigiọngtrầmvànhẹ,lạnhlạnhnhưcóchấtthéplạibắtđầucấtlên.Uyliamchúmchúmđôimôimỏngthổitanđámkhóikhétlẹtđangvẩntrênmặtbàn,dườngnhưmuốnnhìnrõhiệuquảcủacáitin“rấtđặcbiệt”kiatrongphảnứngcủahaichiếnhữu.

-Nóigọnlạilà:trongnhữngngàysắptớiôngtrungtásẽđinhận một công tác đặc biệt ở một nơi mà ông hằng yêumến, vàmơước, vì vậy ông trung tá sẽ bàngiao toànbộcông việc cho côGiên. Gấp lắm đó. Còn cô, Giên-Rixta ạ,nguyệnvọngcủacôđạtrồiđấynhé.Côngviệcởđâyrấtgầnchiếntrường,đúngýmuốncủacô.Nhưngxinlưuýcôrằngcũngrấtgầnbọntìnhbáocộngsảnđấy…

Gãcườikhoáitrá.ThắnglợiởphònglàmviệccủatướngSơnHồngđang lênmen trong tâm trí khiếnUyliamngâyngất.Gãcaohứngnóilộramộtđiều,khiếnHoàiPhươngđangcúixuốngmânmêhìnhĐứcMẹMariatrênmặtdâychuyềncũngphảingẩnglên,cònHồngGiangvừaquaysangtánthưởngsựxuấthiệncủahoahậuvũxếchxiThanhThủybằnghaingón tay trỏkhẽchạmvàonhaukhôngngoảnh lại.NhưngHoàiPhươngtinlàviêntrungtálạnhlùng,lịchsựmàkiêukỳvàđầybímậtkiakhôngphảilàmngơtrướccâunóiđó.Bằngchứng làhaingón tayđậphơichậmđi, cònvành tai trắngxanhdướiánhđènthìkhẽrunrun,chắcvìtậptrungcaođộ.ThậtracâuđólànhậnđịnhtuyệtmậtcủaHâygơkhitraođổivớiUyliam.“TrongquânđộiSàigòncórấtnhiềunhómtìnhbáo hoạt động săn tin tức cho đối phương. Nhưng phầnnhiềukhôngđángsợ,có lẽ lại tốt làđằngkhác.Bởimột lẽđơngiảnlàbằngnhiềuconđườnggiántiếpxaxôi,cácnhómnàyđềutồntạitrêncơsởđồngđô-la.Chỉcómộthoặchai

nhómgìđó-khinóiđiềunày,Hâygơhạthấpgiọngnhưthìthào-đángsợhơncả.Theotínhtoáncủatôi,cómộtnhómtìnhbáochiếnlượccủacộngsảnđanghoạtđộngngaytrướcmũichúngta”.Nóiđếnđây,Uyliamhơingầnngừ,nheomắtnhìnhaingườicùngngồi,cáinhìnsâuthẳm,lànhlạnhxoáyvàongườitanhưmộtdấuhỏi.Khôngtìmthấymộtdấuhiệugì thayđổidùchỉ thoángquangoàihaicặpmắtcũngngờisáng lên.Uyliamnhúnvai,khẽnhếchmép,cười lạnh lùng.Gã tiếp, hơi ngạc nhiên vì sao cách thì thào củamình lạigiốngHâygơđếnthế:

-Nhưngphảinhớ rằngđây làđiều tuyệtmật.Khôngđượcđánhđộngkẻobọnchúngchuồnmất.Phảilẳnglặngtìmchora.Đólànhiệmvụcủachúngta,đặcbiệtlàcủacôđây,đạiúyGiên-Rixtathânmếnạ.

Thưangài,dướiconmắtđầykinhnghiệmđãnâng lênđếnmứcnghệthuậtcủangài,tôitinchúngcócánhcũngkhôngthoát-HồngGiangnóihơi tohơn.Uyliamhiểuđiềuđónhưmộtsựxúcđộngquámạnhvềcáitinmàgãvừađemđến.

-Thưangài,tôivẫnnghenóivềcáchoạtđộngtìnhbáocủabọn điệp viênHà nội. Nhưng dẫu có ngờ bọn chúng lại cảganđếnvậy.Thếtađãnắmđượcđuôichúngrồichứ?

HoàiPhươnghỏivớivẻmặtquantrọng.

-Ấy,xincácvịbìnhtĩnh.Chuyệnnàytasẽbànsau,cònbâygiờ- Uyliam đứng lên sửa lại chiếc ca-vát mầu đỏ tươinghiêngmình thật kiểu cách, chìa taymời Hoài Phương. -Chắccôkhôngcảmphiềnchứ,Giên-Rixta.Xinmờicô.

Hoài Phương mỉm cười đứng lên, khoác tay Uyliam. HaingườilẩnvàovòngnhẩyrênrỉtiếngnhạcRốc.HồngGiangvỗtayđộngviên.KhibóngUyliamvàHoàiPhươnglẫntrongnhữngdángngười congqueo, run rẩyđiên loạn,anhđứngdậy thong thảđivềphíacửachính.Trongđámđôngnhốnnháo của đường phố, Hồng Giang vẫn nhận ra bóng dángquenthuộccủachúbéđánhgiầyđangthấpthoángphíaxa.

Chú đang nhìn về tiệm nhẩy vẻ chờ đợi, bồn chồn. HồngGiangvộiquayvào.AnhnóivớiUyliamlúcnàyđãtrởvềchỗngồivớivẻmặtthỏamãn,hãnhdiện:

-XinlỗingàiUyliam,tôimuốncóchútthờigianđểchuẩnbịchoviệcbàngiaovớiđạiúy…

-Ồ,trungtá…anhthậtlàmộtviênchứcmẫncán.Tôirấttiếcnhưng…biếtlàmsao.

Uyliamnóivẻđộ lượng.Ychia taychoHồngGiangbắtvớinụcườithânthiện.

Khi ra đến cửa Hồng Giang nghe có tiếng chân bước phíasau.Anhquaylạivànhậnraảđạiúythiênnga.HồngGiangmỉmcườinhãnhặn:

-Xinphépđượcđưacôvề.

-Cảmơn.Tôichưacóthóiquenấy.

HoàiPhươngbỗngtrảlờithậtkhinhkhỉnh,mắtkhôngthèmnhìnHồngGiang.CôđỏngđảnhbướcđếnbênchiếcxePơ-giô,chiếcsắcnhỏđongđưatrêncánhtayđểtrầnnhưgiễucợtanh.HồngGiangkhẽnhúnvai.Anhvừađịnhlênxethìthấychúbéđánhgiầychạyvútqua.Cảthânhìnhnhỏnhoilaovềphía trước,một tayvungvẩy, một tayômcáihòmtrước bụng. Cái đầu bé nhỏ chốc chốc lại ngoảnh lại phíasau. Hai conmắtmở to bắt ánh đèn chớp lóe. Trong ánhchớpấyanhđọcđượcsựthíchthú,tháchthứcnhiềuhơnvẻsợhãicủangườichạytrốn.Hẳnchúcoiđâylàcuộcchơiđuổibắt trốn tìm, trong đó người chạy biết chắc là người đuổikhôngbaogiờbắtđượcmình.

HồngGiangđứngyên,rútbaothuốclá.Khôngphảichờđợilâu. Tiếng chân chạy thình thịch đã vang lên bên tai anh.Hồng Giang ngẩng nhìn lên. Đuôi lông mày anh khẽ giậtgiật. Thì ra vẫnmày thằng chó chết.Đó chính là tên điệpviênA.7,vẫnkhuônmặtbềnhbệchnhưchuitrongquantàira.Vẫnmáitócđểmai lưỡirìu,HồngGiangcaumày,bước

lênxe.

CHƯƠNGBẨY:TÊNPHẢNBỘI

BUỔIchiềutà.

Theolờihẹntronghộpthưchết,anhTưvàthằngHảiquanhquẩntrongkháchsạnCông-ti-năng-tan.Anhcảitrangthànhmột viên cảnh sát. ThằngHải vẫnmang cái hòm gỗ đánhgiầyvàmangáocộc tayxácxơ,hơidàiđểđủchebớtcáiquần chằng chịt nhữngmảnh vá lắm kiểu, nhiềumầu. Tưbỗng giật mình. Anh thoáng thấy gã mặt trắng đứng lẫntrongđámngườigầnđó.Nhưngkhôngphảigãtheodõianh.Quayvềphíagãnhìn,anhthấythằngHảiđangđứngvớihaithằng bạn. Nguy rồi. Lần này nó sẽ bắt thằng nhỏ mất.Không còn cách nào khác, anh giơ cao dùi cui, vẫy vẫy.Trông chừng thằng Hải đã trông thấy, khôngmuốn để gãmặttrắngpháthiệnramình,anhquayngườilại,đậpdùicuivàomộttênhạsĩvừachạyquađường.

-Điđứngthếhả?KhôngnhìnthấyôngnộimàyđangđứngnhưTháisơnđâysao?Bước!

ThằngHảiđãchạylại.Giảđòkhôngbiết,anhbướcquamấybước.Đangđà,thằngHảiđâmsầmvàongườianh.Tưnắmlấycổáonó,quátto:

-Thằngnhỏônvật.Chạyđâu?

Rồianhnhấcbổngnó lên,gọnnhưngười taxáchmộtconếch,nóinhanh:

-Chạytớihẻmđãđịnh.

Nhấcbổnglênngangđầu,anhvútmạnhraphíatrướcngượchướnggãmặttrắng.

-Xéochokhỏivướngmắttao!

Chuẩnbịtrước,vừachạmđất,thằngHảiloạngchoạngrồicogiòchạythẳng,mộttayvungvẩy,mộttayvẫnômkhưkhưcái hòm gỗ trước bụng. Tư định kêu to “vứt cái hòm đi”

nhưngchợtnhớmìnhđangởđâu,anhlạithôi.

Cótiếngchânchạyhuỳnhhuỵchđằngsau,Tưlựalúcquaylại,taytráitúmluônngựcáogãmặttrắng,tayphảigiơcaodùicui:

-Còn thằngnàynữa, chạyđâu?Ôngchovềbót tuốt luônbâygiờ!

-Buôngtaora!-Gãmặttrắnggạtmạnhtayanh.Quáđà,vaiáogãbịtoạcmấtmộtmiếngto.

-Câmmồm!Làmgìmàhộclênnhưheoquábữavậy?Giấytờ?

GãmặttrắngđãgạtđượctayTưra.Taytráigãrúttấmcácdísátvàomặtanh,tayphảihuơhuơkhẩucôn.

-Đ.Mẹ,mùhả?Nóchạymấtbâygiờ!Đuổitheo-GãchỉtayvềphíaHảiđangchạyrồidấnluôn.Đượcmấybước,gãcònnóilạihùdọa-Cònmày,đợiđấy.Látnữaônggôcổcảhai.Thằngmù.

Tư“dạdạ”mấycâurồiquayvềcửangáchcủakháchsạn,lấychiếcHonđa67phóng tớiđầuchỗhẹn.Rúgavượt lêntrêndòngôtôxemáy,anhdựtínhsẽlợidụnghẻmấy,cho“tiêu” luôn tên kia. Nó đã biết quá nhiều. Từmột cái đuôinày, đường đi nước bước của các đồng chí ấy có thể bị lộhết.Phóngđếnđầuhẻmđãhẹn,anhđứnglạibópcôn,chiếuthẳngđènvàotrong.Conđườnglầylội,ngậpngụabùnráchiện lên lấp lóa trongánhđèn.Nhữngbức tườnggạchnứtnẻ,vôivữalởtừngmảnglớn,đểlộratừngđámrêuxámxịtnhư được ngụy trang. Những ngôi nhà gỗ dán thò ra thụtvào,lụpxụp,khấpkhểnhnhưbộrăngvẩukhổnglồcủamộtconquỷ.Tưlắclắctaylái,rồiphóngthẳngvàotrong.Chiếcxechồmlên,tụtxuống,chỉchựchấtngườiláixuốngnhữngcáirãnhngầubọthôithối,trơtrẽnphơimìnhhaibênlốiđi.Ngoài ánh đèn pha sáng rực và tiếngmáymở ầm ào đơnđộc, conhẻmvắng tanhvắngngắt khôngmộtbóngngườiqua lại.Saothếnhỉ?ThằngHảiđâu?Còntênmậtvụnữa?

Cànglaosâuvào,bóngđêmđenđặcđầyvẻrờnrợncứláchquaánhđènrọithẳng,ômchặtlấyngườianh.Tưđộtngộtbópmạnhcôn,dồncảngườilênđạpphanh.Bánhsauchiếcxe lánghẳnsangmộtbên.Conđường lổnnhổnđá, sỏivàrácđếnđâytựnhiênmấthút.Tưlạnhngười.Chỉmộtchútnữa,cảxevàngườilaoxuốngsôngThịNghè.

-Khôngcórồi!Tưbuộtmiệng.Chợtmộtýnghĩlóelên:haythằngHảikhôngchạykịp,bịbắttrênđườngrồi?

Tưhấptấpquayxe,chạyngượclại.Rakhỏihẻm,anhtăngtốc,chạyhếtga.Nhưngthôi,muộnrồi.Phíaxakia,gãmặttrắngđãtúmđượcvaiáothằngHải.Bêncạnh,ngườisĩquandáng cao cao,mũ kê-pi hơi lệch đang chạy đến. Chiếc xeJeepđỗngaygầnđó,máyvẫnnổhaingọnđènphaxoayvềphíatrước.BấtgiácTưgiảmga,trútmộthơithởdài.Anhđãnhậnrangườisĩquancaokialàviêntrungtá…

***

LúcHồngGiangnhậnragãchiêuhồimặt trắngnhợtđangrượt theo chú bé đánh giầy, anh vội lên xe đi theo. HồngGiang cho xe chạy từ từ, cách cuộc đuổi bắt chừng mộtđoạn.Đúng lúcgãkia chạysát tới chúbé,anhchoxe laonhanh chặn đầu, lái sát vệ đường, dừng lại một cách độtngột.HồngGiangbậtvộicửaxelaoxuống,khôngđểýmấycâu chửi tục của ba thanhniên đi xemáybuộc phải dừngtheođằngsau,suýtnữađâmvàoxeanh.

-Đứngim!Cấmchốngcự!À,xinchàongườiquen.

Gãmặt trắng quay lại, tay vẫn không buông chú bé. Quaánh đèn thủy ngân từ trên cao hắt xuống, gã đã nhận rangườivừanóichínhlàviênsĩquanhômtrướcđãlậtngượcnước cờ. Cú đá hiểm hóc ấy, đến chết gã không thể nàoquênđược.Gãcămtứcnhìnmũisúngđenngòmcủaviênsĩquankhảnghikia(thâmtâmgãvẫnchorằng,đóchỉlàmộttên Việt cộng giả danh- một đồng chí cũ của gã). HồngGiangvẫnlămlămkhẩusúngtrongtay,tấncôngtiếp:

-Ôngđịnh làmgì đó?Thằngnhỏnày làngười của tôi đó.Cònông,xinmờivềcụctìnhbáotanóichuyện…Ấy,xinôngchớ rút súng. Con chó lửa này, Hồng Giang gục gặc khẩuOanle-Nókhôngbiếtphânbiệtchiêuhồivàkhôngchiêuhồiđâu.Thôi,mờiônglênxe.

Câu cuối, anh dằn giọng, hất hàm ra hiệu cho thằng Hải.Chúbéhiểuýậpsátngayvàongườigãmặttrắngrútphắtkhẩucôntrongbụnggã,nhảyvàoghếsaungồitrước.HồngGiang nhếchmép cười, hất súng chỉ vào trong xe. Gã kianhìnquanhquất.Khôngmộtaiđứnglại,khôngmộtaichúýđếncảnhđó.TrênđấtSàigònnày,bắtbớlàchuyệnthườngnhưcơmbữa,cógìmàphảiđểtâm.Vảlại,dínhdángvàolạicháy thành vạ lây cũng khôngbiết chừng.Chếchphía bênkiađường,gãmặttrắngnhìnthấymộtviêncảnhsátđangngồitrênHonđa,nhìngã.Gãđịnhkêucứu,nhưngnhìnkỹ,gãsuýttéxỉu.Trờiơi,đóchínhlàkẻđãcảnbướcgãlúcnãytrướccửakháchsạn.Thôi,tớisốmạtvậnrồi.Bọnchúngđãsắpđặtkếhoạchtừtrước.Gãlảođảobướclênxe,đôichânbỗngdưngnặngchìnhchịchnhưđeođá.Vừangồixuống,gãcảmthấylànhlạnhsaulưng.ThìrathằngHảidínòngsúngvàotấmlưngbèbèướtđẫmmồhôicủagã.

Trướckhicàisố,HồngGiangcònkhẽnhúnvaivànóithêm:

-Biếtđiềuthìngồiim.

Taycầmkhẩusúngvẫndísátlưnggãmặttrắng,thằngHảinhổmvềphíatrước,ghévàotaichúsĩquangiỏivõcủanó,thìthào:

-Tớihẻmbốnđường…nghechú-Imlặnggiâyphút,nónóithêm-ChúTưbảolàMásáulệnhvậy.

HồngGiangmỉmcườikhôngnóigì,sangsố,rúga.Chiếcxelaovútđi.Mànđêmlạitiếptụccôngviệcthầmlặngcủanó.

***

Choxechạybứtlênmộtđoạn,HồngGiangchợttrôngthấy

chiếcxePơ-giôđỗgầnmộtđồncảnhsát.Trờiơi!Tạisaoởđâuanhcũngthấybóngdángcủaảđạiúythiênnga.Chộtdạ, anh choxe chạy chậm lại. Phải chăngHoài Phươngđãpháthiệnrahànhđộngcủaanhvàđangbáochocảnhsát?Không phải. Ả vẫn đang gục mặt xuống vành tay lái, lọtthỏmtrongchiếcxesangtrọng.Ảcốýtránhmặtđây.Thâykệ.Sẽxửtrísau.HồngGiangấnmạnhchânga,làmgãmặttrắngkhôngchúýbịxômạnhngườiraphíatrước,đậpđầuvàokhungkínhchắngió.Đưanóramộtquãngnàođấy,chomột nhát rồi quẳng xuống sông, thế là hết chuyện. Đangtính toán như vậy, Hồng Giang phát hiện ra cómột chiếcHonđatheoriếtđằngsau.Mộttêncảnhsátgòlưngtrênđó,mắt chăm chú nhìn chiếc xe của anh. Hừ, lại còn cái đuôinàynữa.Phảicắtngaythôi.Anhchoxechạyởtốcđộcaonhất.Quakínhchiếuhậu,anhbiếtchiếcxekiacũngrúgabám theo.Đangphóngnhanh, anhđạpphanh, quặtmạnhtayláirẽvàomộtđườngnhỏ,rồilạiphóngtiếp.Chỉmộtlát,HồngGianglạithấychiếcHonđakiabámđằngsau.Quabalần cắt khôngđược, anhbuộcphải đi đếnmộtquyếtđịnh.Vẫn giữ chắc tay lái, anh liếc sang gãmặt trắng. Gã vẫnkhomkhomngồiđấy,mặtđờđẫn.Đấy,thằngbạnnămxưađấy, thằng đã từng ngồi chung một lớp với anh ở trườngBưởiđấy.Saukhiđilàmnhiệmvụcủamình,anhkhôngbiếtgìvềthằngđónữa.Chỉloángthoángnghesaunàynócũngvàophụcvụtrongquânđội…Đúnglàphảiđưavàolửa,phảiđứngbêncáichếtmớibiếtđâulàvàng,đâulàthau…

Anh đạp phanh. Chiếc xe đang đà lao dừng lại đột ngột,bánhxelếtcháymặtđườngnhựa,đuôixenhưbịvăngbổnglênkhỏimặtđường.Gãmặttrắngbịhấttungnửathântrênraphíatrước.Ngaylậptức,HồngGiangchặtmạnhcạnhbàntayvàogáygã.Cảngườigãgiậtmạnhlênmộtcáirồinằmim. Trông dáng gục đầu vào tay cầm, người mềm xuống,nhữngngườinhìnvàoxechắcnghĩđólàkẻsay.Khôngkêuđược tiếngnàonữachứ?Nằmđómàsuynghĩvềkiếpcủatênphảnbội.HồngGiangnghĩthầm.Anhchoxerẽvàomộtcáihẻmtốivàdừnglại.Mặcchogãmặttrắngđổvậtxuốngsànxe,HồngGiangnhẩyxuống,rútkhẩuOan-terachờđợi.ThằngHảicũngnhẩyxuốngtheo.Nóchămchúnhìnrađầu

hẻm,nơichúsĩquancủanó lăm lămkhẩusúng.Ngườinóhơi dướn ra phía trước, thẳng căng. Đứng bên cạnh ngườicaolớnvữngtrãikia,nóthấymìnhnhỏbékhôngtưởngnổi.Nóđứnglêntrêntảnggạchđổcủamộtngôinhànàođó,taynắm chặt nửa viên gạchmà chính nó cũng không nhớ đãnhặtlúcnào,chờđợi.

Hồng Giang và chú bé không phải đợi lâu. Tiếng máy nổnghe rõ dần, rồi chiếc xe của viên cảnh sát dừngngay tạiđầuhẻm.Viêncảnhsátmộtchânvẫnđạpphanh,mộtchânchốngxuốngđất, quay cảngườinghiêngngó cóý tìm tòi.Đứng trongvùng tối thẫmcủaconhẻmnhìn ra, thằngHảinghihoặc:ainhư…khingồitrênxe,vìchămchúdísúngvàolưnggãmặttrắngcanhchừng,nókhôngnhìnlạiđượcđằngsau.Vìvậynókhôngbiếtgìcuộcchạytrốncũngnhưkhichờđợiphútquyếtđịnhnày.Giờđây,nóđãnhìn rõviêncảnhsátkia.

HồngGiangtừtừnângsúngtrongkhichiếcHonđaquẹotayláivàophíahẻm.Độtngột,thằngHảilaođếnđẩymạnhtaysúngcủaanhvềphíatường:

-Ấy!Đừngchú…người…ngườicủatađómà…

SợchúsĩquanbắnchếtchúTư,nó la to, líucả lưỡi.Phảnứngtheobảnnăng,anhdùngtaytráigạtnóngãsấpxuốngmặtđườngđá,cảngườinépsátvàomộtbên.Trấntĩnhlại,anhbảonhỏthằngHải:

-Ngườicủatahả?Saokhôngnói?Đi,rabảochúấytắtđènđivàođây.

Nhưngkhôngcầnthiếtnữa.Ngườicảnhsátđãdừngxephíatrong conhẻm,đang chậmchạpđi vào.Khi ấy, thằngHảimớinhớđếnkhẩucônnómới tướccủagãmặt trắng.Đâurồinhỉ?Thôichết!Lúcnhảyxuốngxe,vìkhôngquencầmnóđãquẳng lạighếsauxevàkiếmmộthòngạch,hònđágìđó.Thứnàynóquendùnghơn.Nóquaylạiđịnhvàoxetìmnhưngbỗngbủnrủnchântay.Gãmặttrắnghồitỉnhtừlúc

nào,đãcầmđượckhẩucônnóvứtlạivàđangngắmthẳngvàothânhìnhtolớncủachúsĩquangiỏivõ.Vòngtrònthépđầu nòng bắt ánh đèn loe lóe trắng.Mồm nó há hốc, kêunhưng không thành tiếng. Nó chỉ kịp dồn hết sức lực vàocánhtay,némmạnhhòngạchcầmtay thẳngvàocáiđốmtrắngmờmờtrongbóngtốiTrongkhoảngkhônggianvắnglặngdàivàhẹp,tiếnggạchđậpvàotránhaysọgìđónghekhôkhốc.Gầnnhưđồngthời,tiếngsúngvanglên,rạchmộtđườnglửangầnxéráchmànđêm.

HồngGiangquayngoắtlại.Chúbéđánhgiầyđãgụcxuống.Gãkiacũnggậpngườixuốngthànhcửaxe,tayphảibuôngthõng.

***

Theo sự chỉ dẫn của anh Tư chiếc xe Jeep từ từ chui quacổnglớnmộtbiệtthựhaitầng,đisâuvàotrong,vòngrasânsau.HồngGiang tắtmáy,mở cửa xe định dìu chú bé vàonhà.Tưđưataycảnlạivànóinhỏ:

-AnhHaivônhà trướcnghen.CầmchắcanhChínđangởtrongđó.Nhìnquacánhcổngtuibiết.

Thìratheoquyướctừtrước,khinàocóliênlạctừR.vềthìtrên lưới ràokẽmgaiđầu cổngsắt lại treomấygiỏphonglantai trâu(nếucóđộng,địchphục,thì treogiỏphiđiệp).Khivàotrong,cholàmộtthóithườngcủanhữnggiađìnhcómáumặtbâygiờ,HồngGiangkhôngđểýđếnbagiỏtaitrâuđang khẽ đung đưa nhưmời chào.Đối với Tư, không hiểusaoanhlạichorằnglầnnàykhôngphảichỉ là liênlạcbìnhthường,màdứtkhoátphảilàanhChín.Tìnhhìnhbiếnđộngthếnày,chắcanhấykhôngchịuởcứđâu.

Quả nhiên, khi vào trong nhà, Hồng Giang đã thấy mộtngườiđànôngcódángngườinhưmộttưsảncỡtrunglưu,đeokínhtrắngđangngồixembáo.Anhdừnglạinơingưỡngcửa, người cứ dướn mãi về phía trước, ngập ngừng nửamuốnchạylại,nửasợnhầm.Đếnkhingườikiangẩnglênthì

HồngGiangkhôngkìmđượcnữa.Anhnhẩybổlại,ômchặtngười đó, thốt ra tiếngkêukhekhẽnhưđượcnhân lên từsâuthẳmtấmlòng:

-Trờiơi,anhVũđấyư?

Taynắmtay,ngườibênngườimàvẫnchưadámtinlàthật.Haingườiimlặng,khôngnóithêmđượctiếngnàonữa.Mườinăm trôi qua, bây giờ họmới lại gặp nhau. Đối với HồngGiang,đâylàlầnđầutiênanhgặptrựctiếpcấptrêncủaCụctình báo.Đây làĐảng, đây làmiền Bắc xã hội chủ nghĩa,đâylàHànội,đâylàtấtcảnhữngthânthiếtnhấtcủaanh.Anhlinhcảmrằng,anhVũvàomangnhiềutinmớicũngnhưchỉthịmới.Thếmàkhônghiểuvìđâuanhlạihỏimộtcâu,saunàycứbuồncườimãi:

-Hànộibâygiờcònnhiềuhoasữakhônganh?

-Nhiềuchứ.Càngnhiềuhơn trước làđằngkhác.Nói riêngchocậubiết,cáchđâymộttuần,mìnhcònđidạotrênvườnhoaThốngNhấtđấynhé–ChừngnhưnhớraHồngGiangởtrongnàyquá lâurồi,anhgiải thích–KhuhồBẩymẫucũcạnhKimliênấymà.Đẹplắm…

AnhVũnói rấtnhiều,nhưngHồngGiangchỉngheđếnđó.Taianhùđivìxúcđộng.Anhnghebằngtai,bằngmắt,bằnghơithở,bằngcảtrítưởngtượngcủanỗinhớmườimấynămchưamộtlầntrởlạiThủđô.Háohứcnhưmộtđứatrẻnhỏ,anhquênhếtmọiviệcxảyra.Chỉnghecồncàomộtnỗinhớ.Hương hoa sữa trên đường Ha–Le (Halais) và phố Ri-ki-ê(Riquier)–anhchưabiếtđãđổitênthànhphốNguyễnDu.Rángđỏnhư lửa trênmặthồTâybuổi chiều tà.Vàkhungcửasổđãsứtmẻvìnhữnglưỡidaocủabọnhọctrò,nơitừđóanhnhìnquanhữngquảsoankhôchiếuthẳngtớiđườngCổ ngư, mơ mộng sau một tiết học… Nghe nói gần ngôitrường cũ của anh, cómột ngôi nhà nhỏ. Tại đây, BácHồcủaanhđangở.Trongnhữngtrậnchiếnđấucăngthẳngmộtmấtmộtcònnày,nếucóbịsaothìanhchỉânhậnmộtđiều.Ấy là chưa một lần được gặp Người, được kính thăm sức

khỏe củaNgười. Vì hoàn cảnhhoạt động, lâu lắm rồi, anhkhông được ngắm ảnh Bác. Anh không có một tấm nàomang theo bên mình. Giá có một tấm…không, giá đượcngắmảnhBácmộtchútthôi,chỉmộtchútthôi…

Vũ lặng yên ngắm thái dương Hồng Giang. Trongmái tócchảimượtvàbónglộnvìsápấy,anhthoángthấyhaibasợitócbạc.Căngthẳngquámà.Mộtnămsốngtronglòngđịch,chỉsốngkhôngthôivớitấmlòngnguyênvẹncũngdàibằngmườinămsốngtrongvùngtựdo.Huốngchicậuấykhôngphải chỉ sống,màcòn chiếnđấu.Cảmột tuổi trẻ tươiđẹpnhất,cậuấyđãgiànhchonhiệmvụkhôngtên,khôngmộtlầnnêudanhtrênđài trênbáo.Ngắmmãimấysợi tócbạcvànếpnhăntuổitáctrênđuôimắtcủabạn,anhchợtnảyramộtmơước.Saunày,khiTổquốcđãthốngnhất,cuộcchiếnđấu của các anhđãđượcphépnói rộng ra, anh sẽ cốhọclàmnhàvăn.Phảilàmnhàvănđểviếtvềnhữngcôngviệc,nhữngconngườinhưthếnày.Phảiđểnhữngđứatrẻlớnlênchỉ biết chiến tranh và tội ác qua những trang sách giáokhoavăn-sửhiểuđượcchaôngchúngnóđãsốngvàchiếnđấunhưthếđấy.Đểchúngnóbiếtyêusâusắc.Đểchúngbiếtlàmnhữngngườilínhdũngcảm…

HồngGiang chợt nhớ ra công việc đang chờ đợi. Anhmỉmcườithậttươi,cốgiấuđihaigiọtnướcmắtcònđọngởkhóemắtđangtodần.Anhlúngtúng,vàthaychochùinướcmắt,anhlạinhúnvai.Cảhaingườicùngcườiphálênvìcửchỉấy.HồngGiangbắtđầubáocáo.Saukhinghetấtcảxong,Vũhỏi:

-CóchắcchắnđêmnaylấyđượcViôlétkhông?

-Tôixinhứa!-HồngGiangtrảlờichắcnịch.

-Còn tênphảnbội, cậu cứđểnóđấy cho tôi.Bạnhọc cũphảikhông.Nónguyênlàmộtcánbộquânbáokhu7bịmấtchất.Trungươngchỉ lonópháthiệnracậu.Thôi thếcũngxong.Còn việc chúngđiều cậu đi, trungươngđã biết. ChịSáuvềthaycậuđãgặpchưa?

-Chưa.

-Lạnhỉ.TheobáocáothìđồngchíấyđãvềSàigònrồicơmà.Cậu còn nhớmật khẩu phương án hai “Gió đổi chiều”đấychứ?

-Vâng…“MùanàyViôlétnởrộtrênnhữngđồngcỏ…”

-Nếukhônggặpđược,cậucứđinhé.À,màsuýtnữaquên.Thaymặttrungương,tôixintraochođạiúyHồngGiangsĩquanCụctìnhbáoQuânđộinhândânViệtNamhuânchươngchiếncônghạngnhấtvìthànhtíchlấyđượcbímậtkếhoạchRồnglửa-Vũđứngthẳngngườinghiêmtrangnói.

- Vì nhân dân phục vụ! - Hồng Giang đứng nghiêm, ưỡnngực nói nhỏ nhưng dõng dạc. Giọng anh run run vì xúcđộng.

- Thứ hai, xét những thành tích phục vụ, chiểu theo điềulệnhcánbộcủaQuânđộinhândânViệtNam,xétyêucầucôngtácmới,nayquyếtđịnhtraoquânhàmthiếutáchosĩquan tình báo Hồng Giang, - Vũ nói chậm rãi, đúng nhịpđiệu,nhưthểanhđangđọcquyếtđịnhtrướcmộtđạoquânlớn.Nóixong,anh lặng lẽ rút trongtúingực,nơicồmcồmhìnhmộtkhẩusúngngắn,lấyramộttấmảnhBác,khổnhỏthườngthấyởtrangđầuquyểnlịchmiềnBắc.

Lầnnày,HồngGiangnghẹnngàokhôngnóiđượccâunào.Đang đứng nghiêm trước mặt cấp trên, đột ngột anh quỳxuống, hai tay nâng nhẹ tấmhìnhNgười. Anhmở tomắt,trântrốicốnhìnchorõ,chothỏa.AnhmuốnthưavớiBácvềnhiệmvụcủaanh,muốnhứa…Nhưngdòngnướcmắt,dòngnướcbaonhiêunămrồianhngỡnóđãcằnkhôquanhữngthử thách gay go của cuộc sống, bây giờ lại tràn trề trênkhuônmặt,làmnhòađitấtcả.Mặc,anhcứđểnóchảy.AnhđãgặpBácđâyrồi.Trongtrămcôngnghìnviệccủamộtlãnhtụ,Ngườivẫnđangnhìnanh,đang theodõi, chechở từngđườngđinướcbướccủaanh.ÁnhmắtcủaNgườivẫnđangđộngviên,thúcgiụcanhvàotrậnmới…Anhchỉthốtlênđược

mộtcâu,nghecũngnhoẹtnhòenướcmắt:Bácơi!…

Vũlặngyênnhìnđồngđội.Anhkhôngnói,khôngngăncản.Phải rồi, anh rất hiểu tâm trạng những đồng chí của anh.Tronggầnnhưsuốtcuộcđờihoạtđộng,đâylànhữngphúthiếm hoi để họ có thể khóc, cười, nói tự do, không đóngkịch.Trongmộtvàiphútấy, lớpvỏbọcrắnnhưthépxungquanhtráitimđãtạmthờitanbiến,đểtràoranhữngdòngnhựayêuthương…

-Xin lỗianh!-HồngGiangnói lúng túng.Anhđứngthẳnglên,tayvẫnkhôngrờitấmảnhBác.Anhđẩytấmảnhraxa,nheomắtnhưđểnhìnchorõhơn,rồiápchặtvàomặtmìnhmộtgiây.-Báocáođồngchítrungtá,tôiđãsẵnsàng:

- Tốt lắm. Các thủ trưởng rất tin tưởng ở cậu, Rớt ạ. Bảndanhsáchđiệpviên“ChiếndịchOatéclô”làmộttàiliệuvôcùngquýgiá.Trướckhimìnhđi,anhCảcógửilờithămcậu.Cònbâygiờ,cậunhớkĩmậtkhẩuliênlạcvớiB.52nhé.Saumộttháng,cậutìmđếnOa-sinh-tơn…

-Rõ!Cònkếhoạchtốinay,tôimuốnnhânđâylàmsaobắnbị thương Hâygơ và chặn đầu xe Sơn Hồng, nhưng khônggiết.

- Được rồi, ta bàn ngay. Thời gian cũng còn lại ít lắm. À,nhânđâybáoluônđểcậubiếtHoàngLanđãchứngtỏýchíkiêncườngtrongnhàtùcủađịch.Tađangchuẩnbịkếhoạchđểcứuđồngchíấy.

***

Ởdướinhà,thằngHảivẫnnằmthiêmthiếp.Tênphảnbộibịtróigiậtcánhkhuỷuvàomộtcâycộtgiữanhà,mồmphồngra vì ba chiếc khăn mùi xoa tống đầy trong đó. Nó đangđứngchờtớilúcbịgiảiracăncứ.ThằngHảitỉnhdậylầnthứnhất thì nghe thấymột tiếng thì thào nho nhỏ: “Phải đưangaychúbénàyrangoàicứ.Cóthểđàotạotrongcácđơnvịđặcbiệtđượcđấy”.Nócốnhỏmlênnhìn.Đấylàlờinóivớilạicủachúsĩquangiỏivõcủanó.Chúấyđãđiracửangoài.

Nócònđangthèmthuồngkiểuhoạtđộngcủachúấythìmộttiếngkhác,lạhoắcvanglên:“Bâygiờ,anhTưđiliênhệvớibiệt động, lấy hai người nữa làm việc này”. Nói đến đó,ngườikiahạgiọng,nhưngvìđứnggầngiườngnênnóvẫnngheđược bập bõm câuđược câu chăng.Đây là kế hoạchhợpđồngvớichúsĩquangiỏivõcủanó.Ngaykhiđấy,tênphảnbộicócáimặtđểugiảkiabịgiảixuốnghầmngầm.Nólạithiếpđi.Tronggiấcmơ,nóthấymìnhđangchỉhuymộtđạoquânbiệtđộngđánhvào tòađại sứMỹ…”Lần thứhaitỉnhdậythìtrongnhàvắnglặng.Nócốnhớmìnhđangnằmởđâu.Mãisau,nómớinhớlạicôngviệccủachúTư.Trướckhichúấyđi,chúấycònđếnxoađầunó,sờtránvànóikhekhẽ:ngủngonnghecưng.MaichoraHànội…

ThằngHải nghiến răng nhỏm dậy. Cánh tay trái đã khôngcònlàcủanónữa.Nơitrướclàcánhtay,bâygiờcụtngủn,nhứcbuốt.Nó lạinhớđếnchúsĩquangiỏivõcủanó.Tiếcquá, chú ấy vẫn chưanói chuyệnđược với nó. Bây giờ nóphảiđigiúpchúấy.Nócònkhẩucôn,củathằngphảnbộivàhaitráivịtUSnữa.Cứrađấy,biếtđâuchúấycầnviệcgìthìsao…

CHƯƠNGTÁM:HÀNHĐỘNG

TRƯỚCkhiđếnnhàUyliam,HồngGiangghévàomộttrạmtựđộng,quaysốđiệnnhàriêngcủaSơnHồng.Tựxưng làđại úy Thành, sĩ quan an ninh của Uyliam, anh mời viênthiếu tướngđếnngaynhà riêngcủaUyliamđểbànmộtsốviệcgấp.Hẹnsaumộttiếngđồnghồnữa…

KhiHồngGiangđếnnhàUyliam, đêmđã về khuya. Thànhphốđangnhưmêmệttronggiấcngủsaumộtngàynặngnề.Khôngcònmộtbóngngườiđilạitrênđường.Thỉnhthoảng,tiếngôtô,xemáyempiMỹ,quâncảnhngụyầmĩ laoqua.Đêmhơixaođộngtrongtiếnggiầy,tiếngquáthỏi, lênđạnlách cách, rồi lại đắm chìm trong yên tĩnh. Tiếngmáybaygầmgàothườngxuyênphíaphitrườngcũnglắnghẳn.

ThànhđưaHồngGianglênlầu.Mởcửaphòng,mộtmùithơmdễchịuùa ra.Uyliamnửanằmnửangồi trênchiếcgiườngmút trảimột tấmđờ-ra trắng.Điều lạ lùng làHoàiPhươngđangngồingaygầnđây,trênmộtchiếcghếbànhcóthểdiđộngđượcnhờbốnbánhxenhỏ lắpdướichân.Anhkhôngngờảđếnđâyvìkhôngthấychiếcxeđỗdướinhà.Gậtđầuchào ả, Hồng Giang đi thẳng đến bên giường Uyliam. TêntìnhbáoMỹkhẽnhếchmépcười,nhúnvainhưmuốnnói:cuộc đời như vậy đấy. Hôm nay gã thấy trong người khóchịu.Gãrunrunchìabàntaythondài,ngàythườngvốnđãtrắngnaylạicàngtrắnghơnrachoHồngGiangnắmlấy.Gãhơi nhổmcao lên,nhưngkhôngđược, đànhgiữnguyên tưthế ấy, bàn tay nhớp nháp mồ hôi vẫn để yên trong tayHồngGiang,nóingắtquãng:

-Xincảmơntrungtáđãđếnthămtôi.

HồngGiangtỏvẻxúcđộngtrướctìnhcảnhcủaUyliam.Vénđầumúttấmđờ-ralòaxòaxuốngđất,anhhỏitiếp,giọngâncần:

-Thưangài,lúcnàyngàithấytrongngườirasao?

- Đang tốt dần – Uyliam nhếchmép. Đã lâu tôi mới thấytrongngườimệtmỏinhưthếnày.

-Ô,thưangài,thờitiếtphươngĐôngcóhơikhắcnghiệtđốivớingườixứlạnh.

HồngGiangtângbốc,xoanhẹbàntaycủagã.Bấtgiác,tayUyliamnắmdầnlạinhưbịthôimiên.HoàiPhươngngồiimtừkhiHồngGiangbướcvào,chămchútheodõitừngcửchỉcủaanh.Khôngquaylại,anhvẫncảmthấyđôimắtkỳlạấynhưmộtánhđèntửngoạirọichùmtiavôhìnhvàođầuanh,vàogáy,vàovai,vào lưngvànguyhiểmhơn,địnhrọivàosuynghĩcủaanh.Anhquaylại,HồngGiangchạmphảitiachớpđộtngộtlóelêntrongcáinhìnấy.TronglúcHồngGiangtựhỏi: ả đại úy thiên nga này là ai? Vai trò đích thực là thếnào?Anhbắtđầukhôngtinvaicủaảtrongvởkịchcuộcđờimàanhcũnglàmộtnhânvật.

Uyliam nhếch mép cười. Gã nhìn vào đôi mắt của HồngGiangnhưdòhỏirồinóikhẽ:

-Thếnào?Bắtđầungâyngấtrồihả?–Gãnhúnvairachiềuthôngcảm–Trầmngâmgiâylát,gãnóithêm–Mộtđặcvụlãoluyện,nhưngngàymaianhphảiđirồi.

Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Tiếng kêu củamáy điều hòanhiệtđộởcuốiphòngnghetohẳnlên.Látsau,HoàiPhươngbướcrangoàirồiquay lạivớikhayđựngđồuống.NângcảkhaylêntrướcmặtHồngGiang,côhỏi:

-Baogiờtrungtáđịnhbàngiao?

-Sao?Haingườichưabàngiaoư?Thếthìtừtốitớigiờlàmgì?–Đanglimdimmắtsuytínhmộtđiềugìđó,(hayvìđauquá không biết), Uyliam gượng ngẩng đầu lên, nhìn chằmchằmvàoHồngGiang.

- Thưa ngài – Hồng Giang nhún vai không trả lời HoàiPhương mà quay sang Uyliam. – Công việc bàn giao sẽnhanhthôi.Còntừtốitớigiờ,tôilàmgìư?Rấtthúvị.Tôiđã

tìmramộtbímậtkhôngphảikhôngcógiátrị.

-Bímậtgì?–Uyliamhỏingay, vẫn cái vẻ tòmòháohứcbảnnăng.

HoàiPhươngkhẽđưataysửamáitóc,nhìnHồngGiangđămđăm.

HồngGiangnghiêmsắcmặtnóivớiUyliam:

-Thưangài,chínhngàicũngthừahiểunguyêntắctuyệtđốicủachúngta.Vìtínhchấtcủavấnđề,tôixinphépđượcnóiriêngvớingài.

Trong lúc Uyliam chưa kịp tỏ thái độ thì Hoài Phương lêntiếngngay:

-Vôlí!Trungtásắpbàngiaocôngviệcchotôicơmà.Làmgìcóđiềubímậtđếnthế?Trungtákhôngtintôisao?

Nhưđểtrảthùtháiđộcủaảthiênngatrướcđó,lúcchiataytạicửakháchsạn,HồngGiangnhúnvaikhôngtrảlời.Thậmchíanhkhôngthèmnhìnmặtlúccôtanóinữa.AnhimlặngnhìnUyliam, cáinhìnbiểu lộ tháiđộ: tất cảdongàiquyếtđịnh.Cònýkiếntôinhưvậyđấy.

CảđạiúyThành,từkhiHồngGiangvàophòngvẫnkhoanhtayđứngtronggóc(đúngnhiệmvụcủamộttênbảovệ)lúcnàycũngđếnđứngsaulưngHoàiPhương.Tínhhấpdẫncủacâuchuyệnvàlinhtínhvềmộtđiềukhônghayhogìđócóthểxảyrakhiếnhắnthấydứtkhoátphảiủnghộcôảxinhđẹpmà hắn ghét cay đắng kia. Nhưng chưa kịp chen vàoUyliam đã khoát tay, chỉ ra ngoài cửa, nói nho nhỏ nhưngườihụthơi:

-Haiđạiúythôngcảm.Nguyêntắclànguyêntắc.–Gãrấtbiết tính HồngGiang. Đã không đồng ý điều gì là trở nênbướngbỉnh.Màgãcũngđangnóng lòngmuốnnghe,nghemộtmìnhcàngtốt.

Hoài Phương định nói điều gì đó, nhưng chỉ ngúng nguẩy,vungvẩycáisắctreohờtrêntaytráiđira.Đếncửa,côtavừađứnglạilàmgìđóthìHồngGiangchạytheo:

-Đạiúy,khinàotacóthểbàngiaonhỉ.

-Tôibaogiờcũngvuilòngnghênhđóntrungtá.Thếnàomàchẳnggặpnhau.

-Tuyệt!Thậtlàmộtngườicon…

-Xinlỗi!Tôibận.–HoàiPhươngcắtngangcâunóicủaHồngGiang,đithẳng.

Thành lầm lì bước theo, không nóimột câu. Ra đến hànhlang,hắnquaylạikhépcửa,némvàoHồngGiangánhmắtnhamhiểm.

Câuchuyệnbímậtgiữahaingườidàichừngnửatiếngđồnghồ,bắtđầu bằngcâunóinhanh,đi thẳngvàovấnđềcủaHồngGiang:

-Thưangài,tôivừakhámpháramộttổchứctìnhbáoquốctế trong nội bộ quân đội. – Ngừngmột lát như để Uyliamthấyhếttầmquantrọngcủađiềuvừanói,HồngGiangtiếp–Đúng vậy, thưa ngài. Mà một trong những điệp viên lãoluyện lạiởngaybêncạnhngài.Ấy,xinngài chớnóngvội.Tôicònđangđiềutratiếpđểtruytậngốc,nhưngnếungàihành động ngay thì rút dây động rừng, tôi e chúng chạymất.

- Tốt lắm. Nhưng kẻ đó là ai vậy? Nó thuộc tổ chức nào?Nhằmmụcđíchgì?

-Đấylàtoànbộcâuchuyện.Ngaytốinay,tôiđãđịnhsẵnkếhoạchlấychođượcbảndanhsáchcácđiệpviên.

HồngGiangngừnglời,rúttrongtúiramộttấmảnh.

-Ngàiđãtrôngthấymặttênnàybaogiờchưa?

Tấmảnhchụplúcngườiđóvừangướclên.Uyliamnhìnqua,giậtmình.Gãchồmdậynhưphảibỏng,giậtlấytấmảnhđưasáttậnmắtnhìnrồilạiđưaraxanghiêngngó.HồngGianglạnhlùngnói:

-Thưangài,tốinaytôisẽhànhđộng.Tôisẽđitrướcnómộtnướccờ.Dạ,chỉmộtnướcthôicũngđủ-anhconghaicánhtaylựclưỡng,vòngrarồitừtừxiếtchặtvàonhưbópcổaiđó–Thưangàingàimệt,xinphépngàichotôitoànquyềnhànhđộng.

-Được, tôi tin trungtá.Trungtacứ lấydanhnghĩatôimàlàm.Cócầntăngviệnkhông?

-Cảmơnngài,khôngcần.Ngàiđánhgiá tôihơi thấpđấy.Đêmnay,chúngnóbiếttaytôi.Dạ,xinngàigiữbímậtcho.

***

ỞnhàUyliamra,HồngGiangliếcđồnghồrồilênxephóngtớinhàSơnHồng.Dọcđường,anhchỉbănkhoănmộtđiều:sao không thấy ả đại úy thiên nga đâu cả. Mà ngay cảThành, kẻ đã tức điên cuồng vì bị anh khám phá ra nữa,cũngkhôngthấyđâu.Hắndámbỏnhiệmvụđiđâu?Câuhỏiđóthựchócbú.NhưngchưatìmralờigiảithíchđãđếnngãtưrẽvàođườngHồngthậptự,SơnHồngởgầnđầuphố.

AnhchoxechạychậmquatrướccửanhàSơnHồng.Tấtcảđềuyênắng.Cánhcổngsắtkhéphờ,chứngtỏchủnóđãđirangoài.Ngọnđènngoàicổngbậtsángnhưmuốngácthaytên lính bảo vệ đã phải đi hộ tống ngài thiếu tướng cụctrưởng.Choxelướtquamộtlầnnữa,HồngGiangphóngquálênmộtđoạn,rồiđỗlạidướimộtbóngcâyumtùm,bóngtốichemộtkhoảngđường.Anhkhóacửaxe,xemlạiđồnghồ,kiểm tra súng đạn rồi lững thững bước về phía nhà SơnHồng.Đườngphốimlặngtịchmịch.KhunàynằmtrongtầmbảovệcủaempiMỹ(tòađạisứvàdinhĐộclậpcũngởngaygầnđấy)chonênítngườiqualại.Vìvậy,cũngítbọncảnhsátcũngnhưcácloạimậtvụ,HồngGiangvừađivừaquan

sát. Từ chỗ xe đỗ đến đây khoảng hai trămmét. Nếu cóchuyệngì,chạyracũngkịp.Chỉngạibọntâmlíchiếnđóngngaygầnđóvàrađường…

Anhđẩymạnhcánhcửa,bướcvào.

-Ai?

Mộttiếngquátgiậtgiọng,kèmtheotiếngđạnláchcách.Mộtánhđènchiếuthẳngvàomắtanh.

-Mùhả?Thằngnàođấy?Khôngbiếttaolàaisao?

-Dạ…dạ…xintrungtáthachoem.Quảthậtemkhôngbiết,emsợbọncộngsản.

Tên línhbảovệđứngdướibóng tối củacâyvúsữa tắtvộiđèn, bước ra. Không để hắn nói thêm, Hồng Giang chặnngay:

-Thiếutướngđivắngrồiphảikhông?Taođượclệnhđợingàiởđây.Trongnhàcònthằngnàokhông?

-Dạ,cómìnhemthôiạ.Dạthưatrungtá,ngàithiếutướngvừalắphệthốngbảovệtựđộngbằngđiệncủaHoakỳ,nênngàiđuổigầnhếtbọnchúngemxuốngđơnvịrồiạ.Trungtálàmơn…trungtálàmơnnóichoemđượcởđây,emxinhậutạvàbiếtơntrungtáđờiđờiạ.

-Đượcrồi.Đâucóđó.À,chúmàycóbiếtláixekhông.Biếthả.Maitaosẽxinthiếutướngchovềởvớitao.Cònbâygiờ,ngheđâybọncộngsảnnóhoạtđộngdữlắm.Màyphảicanhgácchocẩnthận.Trướckhithiếutướngvề,khôngchobấtkìtênnàovàođâycả,nghechưa?Nếubọnchúngđông,bắnmộtphát súng làmhiệu, taosẽchongườiứngcứu.Màcóthuốchútchưa?Này,cầmtạmlấymộtbao.

-Dạ,xintuânlệnhtrungtá.Dạ,trungtátâmlíquátrời.Emsẽcốgắngạ.–Gãnóivẻnịnhnọt,đưataybắtgọnbaoRu-bi,HồngGiangvừatungcho.

Hồng Giang khoát tay đi thẳng vào trong. Anh bước vàophòngkhách,dừnglạimộtláttrướctấmthảmchùichânrồibướcmạnhqua.Tronghệthốngkiểmtratựđộng,tấmthảmnày theo như anh biết – có một công tắc bật nút truyềnhình.Ngườinàobướcvàonhàdẫmchântrênđó,vôtìnhbậtmáythutruyềnhìnhtựđộng.Nhữngốngkínhbốtrírảiráckhắpnhàsẽtheodõitừngbướcchânđi.Nhânviênkiểmtrađặc biệt sẽ trông vào đấymà xử trí. Nếu nhân viên đó đivắng,máytựđộngghicáchìnhảnhvàomộtbăngtừ,lưulạiđợichủvềkiểmtra.HồngGiangđithẳngvàotrong,lênlầu.Anh bước chậm rãi nhưng dứt khoát. Mỗi khi đi qua mộtcánhcửanàođấy,anhđềuquaylại,khépchặt.

Bướcvàophòng làmviệc tạinhàcủaSơnHồng,anhdừnglại.Tủtàiliệunằmtrongtường,chỉđểlộrangoàihaicánhcửabằngsắtđóngimỉm.Khôngcólỗtrachìakhóa.Anhđãlườngtrướctìnhtrạngnày.Nhưngvấnđềlàtrongđócóthứanhcầntìmkhông?Thờigianbâygiờ làvàng.Mộtkhibiếtxebịphụckích,sớmmuộnbọnanninh,bọntìnhbáocũngđổxôđếnđây.Màanh thìmộtmặtphảihoàn thànhbằngđược nhiệm vụ, mặt khác không được tiêu hao lực lượng.Phảibảotoànđểtiếptụcnhữngnhiệmvụmớitrênđịabànmới…

Liếcnhìnxungquanhmộtlát,anhquyếtđịnhbỏquaphònglàm việc, đi thẳng sang phòng ngủ. Đẩy mạnh cánh cửabướcvào.Điềuđầutiênđậpvàomắtanhlàsựbốtrícủacănphòng. Đối diện với cánh cửa, một tấm gương lớn để sáttường, tovà rõđếnmức thoạt trôngHồngGiang tưởng cómột gã sĩ quan nào đang nhìn anh, đang đi về phía anh.Điềukỳ lạhơn là tấmgươngấy lạichemấtmộtphầntấmbảnđồĐôngdươngchoángầnhếtphầntườngcònlại.Nghĩtớichủnhâncănphòngnày,người ta thườngtựhỏikhônghiểuông ta thườngsoigươngkhixembảnđồhaychỉđạothế trận trênbảnđồkhi trangđiểmcáimặtphìphị.Chiếcgiườngngủ lộng lẫy, tấmđơ-ra trảigiườngphẳngphiuxácnhậnđiềubinhsĩxìxàolàôngtathườngngủlạitrongcáchộpđêm.Nhưngkhôngcònthờigianđểnhìnlâu.Chiếcđồnghồtreo trên tườngđiểmmột tiếngchuôngngânnga.Cánh

cửanhỏtrênnóchộpđồnghồbậtmở.Mộtcôgáiănmặchởhangchạyra,quaytrònvàivòngrồi lạitụtvào.Nhìnkĩsựbố trí trong căn phòngmột lần nữa, Hồng Giang quay lạiđóng chặt chửa, cài chốt trong, rút cầu chì điện. Ánh đènphụttắt.Tấtcảchìmtrongbóngđêmmịtmù.

Đứngmột lát nhìn ra khung cửa sổmờmờ cho quen dầnbóngtối,anhđivềphíatấmbảnđồ.Chiếctủbímậtnằmởđâutrongcănphòngmớinhìnquatưởngđơngiảnnhưngrấtphứctạpnày.Anhghémắt,taysờsoạngđằngsautấmbảnđồ. Không được. Chiếc bản đồ như được ghép vào tườngngay từkhiđangxây,mặt tườngvớimặtbảnđồphẳng lì,khôngmột vết hàn. Không lẽ lại như thế. Anh bỏ đấy vàdùngchiếcđènpinnhỏsoikhắpcácđiểm,cácvùngtrênbảnđồ. Hà nội, Hải phòng, Nam định, Vĩnh linh… từng cái tênthânthươnghiện lên trongánhsángtập trungtochỉbằngmiệngchéncủacâyđèn.Nhữngnétvẽmũitênlớnmàuđentừnhiềungảtậptrungvào.Hướngđánhđây.Chúngcaycú,chúngđangchuẩnbịđánhHànộicủaanhđây.HồngGiangnghiếnchặtrăng.Lúccămthùnhấtlàlúcanhtỉnhtáonhất.

Rọikhắpmộtlượt,anhtắtđèn,suynghĩ.Rồilạibậtđènsoimộtlầnnữa.HaichữSàigònhìnhnhưđậmhơnnhữngchữkhác.Anhđứngsátvàobảnđồsoithậtkĩ.Đâyrồi,hơithởbịnén dồn từ lúc nãy, nay được dịp trào ra. Anh thấy ngườinhẹbỗng.Khôngcầnquaysang,anhvới tay lấychiếcgậychuyêndùngđểchỉbảnđồđểbêncạnh,vuốtnhẹhaiđầu.Đầu todùngđểcầm,nhẵnbóng trơn tuột.Đầunhỏcóbịtmột chútđồng.Anhsoi lại.Đókhôngphải làkiểubịt bìnhthường của những người giữ cho đầu gậy khỏi tòe. Miếngđồng được chốt nhọn hoắt nhưmũi chông, ba cạnh khôngđều,mờmờmộtdòngchữgìđó.Rúttrongtúiquầnramộtchiếc kính lúp nhỏ, anh soi từng chữ, bằng tiếng Pháp.“Spécial clé – Paris 15.987” (loại khóa đặc biệt – Paris15.987).Rathế.Đâylàloạikhóađặcbiệt,chuyêndùngđểmởnhữngổkhóađặcbiệt,khóađiện.Bêndướidòngchữmờmờđó,HồngGiangcònthấymộtđườnghằnvớiđầumũitênngượcchiềukimđồnghồ.

HồngGiangtắtđèn,nhìnquanhcănphòngmộtlát.Yêntâm,anhđứngluirahaibước,cầmgậyấnmạnhđầunhỏvàovếtlõmbénhưđầuđinhởngôisaođenchỉchữSàigònrồixoaytheochiềumũi tênmộtvòng…vẫnchưathấygì,anhxoaymộtvòngnữa,rồimộtvòngnữa.Nhưcóphéplạtấmbảnđồvẫnkhítlàthế,tựđộngtáchlàmđôingayđườngthẳngchỉvĩ tuyến 17. Trong căn phòng tối, ngách hiện ra đằng sautấm bản đồ được chiếu sáng bằng một hệ thống đèn đặtbiệt, trông như hang đá củaChúaHài đồng trong các nhàthờđêmNô-en.Mộtchiếcngănkéohiệnra.Anhnắmlấytaycầm, rút hết sứcnhưngkhôngđược. Tại sao vậynhỉ?Cònmộtổkhóanàonữachăng?HồngGiangđắnđo.Rấtnhanh,trínhớcủaanhlạihiệnvềvớihìnhảnhởphònglàmviệccủaSơnHồngbuổitrưavớiđộngtáccủagãđạiúy,viênsĩquanthườngtrực.Phảichăngsựbốtríởđâycũnggiốngnhưvậy?Và nếu thế thìmáy điện thoại để ở đâu? Từ lúc bước vàophòng,anhchưanhìnthấymộtchiếcmáynàocả.

Theothóiquenmỗikhigặpđiềugìkhónghĩ,HồngGiangrúttrongtúilấyramộtbaothuốc.Anhchậmrãivỗvỗchomấyđiếu thò đầu ra, rút lấymột điếu, gõ gõ hai đầu vàomặtđồnghồđeotayrồimớiđưalênmồm.Cửchỉrấttừtốnthoảimái,nhưcốtậnhưởnghếtsựthúvịsẽbắtđầuvớilànkhóiđầutiên.Anhrútchiếcbật lửa“ga”châm lửa.Sai lầmcủaanhbắtđầutừđấy.

Vừaríthơikhóiđầutiên,anhchợtnghemộttiếngđộngnhỏ,rấtnhỏnhưmộtconvậtgìđóthoángchạyqua.Giậtmình,anh né người sangmột bên, nép sát vào tường. Đứng immột látkhôngthấygì,anhvứtđiếu thuốcđanghútdởhơiđầu,lấychiếcđènpinsoimộtlượtkhắpgianphòng.Khôngcógì cả.Cửa ravàovẫnđóngnguyênnhưcũ.Hay làanhnghe nhầm?Mà cũng có thểmột con gì đó chạy qua chứsao. Tuy vậy, anh vẫn khẽ lần tay vào khẩu Oan-te thânthiết.Thờigianlặnglẽtrôi.Chiếcđồnghồdạquangtrêntaychỉ01h49phút.Muộnlắmrồi.Còn11phútnữalàhếtthờigian an toàn. Thôi,mặc. Anh tắt đèn và lại chăm chú tìmxemtungtíchcủachiếcmáyđiệnthoạiđángghétkia.Vừanhớcáchbầybiệntrongphòng,anhvừalẩmnhẩm:“Sốđiện

thoạithằngchóchếtgọihồitrưalàbaonhiêunhỉ?Hìnhnhưlà…là21.967thìphải.Không,21.966mớiđúng.Vậythìconsốởđầugậychỉbảnđồcóýnghĩagì?1.5.987làsốthứtựcủa những chiếc khóa đã rời xí nghiệp sản xuất khóa đặcbiệtởParis,haylàsốhiệucủaxínghiệpấy,haylàsốđiệnthoại? Lẩm nhẩm nhưmột con chiên ngoan đạo đang cầukinh, anh chợt nhớ ra có chiếc ảnh củaHitle ở đâu đó thìphải.Xemnào,HồngGianggõgõtránnhưhỏibộxươngsọcứngnhưthépcủamìnhxemlúcnãythấytấmảnhởđâu.

Khinhớra,anhđivộiđếnbênchiếcbànđểđènngủkêsáttường,đầugiườngngủcủaSơnHồng.Mộttaybámđèn,mộttayanhnhấc tấmảnh củagã trùmphát xít cómái tócđểxõaxuốngtrán.Chiếcmáyđiệnthoạinằmtrongđó.

Chầnchừvàigiây,anhquyếtđịnhquaysốintrênđầugậy.Khivừađặtốngnghexuống,anhquaylạinhìn.Tấmgươngchoánmộtphầnngăntủbímậtđãnghiêngrangoàikhoảng45o, đỡ lấy cánh cửa tủ hạ từ trên xuống vuông góc vớitườngnhà.Toànbộcácngănkéohiệnra.Chắc làmặtsaucủacửangănkéovừahạxuốngđượcdùngđểlàmbànviết.Không nén nổi vui mừng, anh đi như chạy đến kéo từngngănkéora.Đếnngănkéothứnămcóđánhdấubằnghìnhmộtchiếcđầulâuvớihaikhúcxươngbắtchéo,trêncókhắcnổihìnhđô-la,anhtìmthấythứđangcần.

HồngGiang vừa rútmáy ảnh ra, tay trái giở từng tờ địnhchụpthìnghemộttiếngđộngmạnhnơicửa.Anhquayngoắtlại,địnhrútsúng,nhưngkhôngkịpnữarồi.Mộtánhđènpinchói lòađãchiếu thẳngvàomặtanh,kèm theochuỗi cườiman rợ.Tiếngcườiấykhônggiống tiếngngười.Tiếngcườiấynghenhư tiếng cười của conđườiươigiữa rừnggiàkhibắtgặpmộtcôgái.Mộtgiọngnóivừađanhác,vừahảhêrítlên:

- Đứng im. Thì ra là mày. Tao biết ngay mà. Chỉ nhữngthằng chó đẻ như mày mới thực chất là những thằng haimặt.Caothủlắm.Nhưngđãbiếttaolàaichưa?Coinày.

***

SaukhibịHồngGiangđuổikhéorakhỏi,Thànhbựctứcnuốthậnđixuốngnhàdưới.Nhữngnỗicayđắngcủanhómhoạtđộngbịlộ,nhấtlàviệcviênthượngsĩ láixebịbắtvàcungkhai làm hắn vô cùng tức tối. Hắn chậm chạp bước từngbướcmộtracổng.TrôngthấychiếcxeJeepcủaHồngGiangđỗgầnđó, hắn vụt nẩy ramột ý định.Quay vào lái chiếcPhi-átcủaUyliamra,hắnchoxechạyngược lênmộtđoạncùngchiềuvớixecủagãtrungtáhãnhtiếnđángngờkia,đỗtạidướimộtlùmcây.Chờđợi.

KhiHồngGiang đi ra, hắn dõi theo từng bước.Đợi cho xeviên trung tá đi quá lên trướcmột đoạn, hắn cho xe chạytheo,cốgiữnguyênkhoảngcách,khôngđểbịbỏrơi,cũngkhông tiến sát hơn. Đến khi thấy Hồng Giang đỗ lại trênđườngHồng thập tự, hắnđãnghi ngờvà cũngđỗ lại cáchđấymộtquãng.Đợi choHồngGiangvàokhuất trongcánhcổngsắtcủanhàtướngSơnHồng,hắnlặnglẽbướctheo…

Sauđôibacâunóichuyệnvới tên línhgác,bằngmộtnhátdao găm rất ngọt, xuyên từ xương quai sanh xuống ngựctrái,hắnhạxác tên lính từ từđổxuống thành tường.Nếunhư trước đó, hắn chỉ có ý định đuổi theo Hồng Giang đểcướplạibảndanhsáchđiệpviênthìgiờđây,hắnđãtinrằngcóthểđảongượclạithếcờdosơsuấtcủahaitênbịbắt.ChỉcầnbắtquảtangHồngGiangvàthủtiêuhaitênkia(cònchủNamÁngânhàngthìchếtrồi,dochínhgãhạthủ),hắncóthểlàmchocảHâygơ,Uyliam,SơnHồngvàmọingườinhìnthấynhưmộtđiệpviêncótài.ChứcvụcủaHồngGiangnhấtđịnhsẽlọtvàotayhắn.Đờihứahẹnbiếtbao…

Nhưng khi đi theo dõi người khác, Thành không ngờ rằngchínhhắncũngđangbịtheodõi.MộtngườithứbađãchúýngaytừkhihắnmớirakhỏicổngtrênchiếcxecủaUyliam.Hắncàngkhôngbiết rằng,ngaykhichiếcxecủahắnđỗởbênđường,chỉcầnhắnvừabướcvàotrongnhàthìcoinhưsốphậnhắnnằmtrongtaycủamộtngườikhác,người thứtư…

***

ĐangnằmnghĩvềnhữnglờiHồngGiangnóilúcnãy,Uyliamnghe thấymột loạt tiếngnổ. Tiếng đanhgiòn của lựu đạnUS,tiếngrềnliêntụccủaRA.15,tiếngđoàngđoànggiậtcụccủacác-binM.2trộnlẫnvàonhaungaygầnnhàhắn.Quênhếtcảmệtnhọc,cứthếgãnhảyrakhỏigiường,lụngthụngtrong bộ quần áo ngủ chui vào gầmbàn.Một lúc sau, khitiếng súng đã im, gãmới lồm cồm chui ra, nhào đến bênmáyđiệnthoại,nhấcvộiốngnghe.Khôngcótínhiệutrảlời:đườngdâyđãbịcắt.Nhưvậycónghĩalàbọncộngsảntấncôngnhàgã,đedọatínhmạnggã.UyliambấmchuônggọiThành.Taygãmỏinhừmàkhôngthấyailên.Chắcchắnnóphản rồi. Gã nhẩy sang bên kia giường rút súng lấy đốngchănlàmbệtìngắmthẳngraphíacửaravào.

Cótiếngchânchạyhuỳnhhuỵchlênthanggác.Tiếngnóilaoxao. Gã nghiến răng, mắt trợn trừng, nín thở. Một bóngngười cao lớn hiện ra. Suýt nữa thì gã siết cò nhưng kịpdừnglạiđược.NgườiđólàHâygơ.TheosaulàSác-livàSơnHồng, tay trái lòng thòng buông xuôi, máu thấm ướtmộtbênvạtáo…

Saukhitraođổirấtnhanh,UyliamvàHâygơthốngnhấtmộtnhậnđịnh:nhưvậycókẻnàođấygiảdanhUyliamgọi(SơnHồngnóingườiđótựxưngtênlàThành),đểkéoSơnHồngrakhỏinhà.Vànhưvậy,cáimàbọnkiacầnchínhlàtàiliệumậtViôléthiệnđangnằmtrongtủmậtcủaviênthiếutướng.Uyliam, sau khi nghe những kết luận của Hồng Giang đãkhẳngđịnh chắc chắnkẻđó là Thànhvàđồngbọn.GãđãgạtphắtnhữngnghingờcủaHâygơkhinghehắnhỏiviêntrungtáhiệngiờởđâu.

-Xinlỗi,giờnàymàôngcònđanghithếsao?HồngGiangởđâu ư?Ông có thể tìm thấy tại nhà anh ta, hoặc nhà củaGiênRixta.Màcũngcóthể…thôiđúngrồi.Anhtađãnóitốinay sẽ hành động. Chắc chắn trung tá đã ra tay tóm tênphảnbộikhốnkiếpkia.ThằngThànhởđâu,chắctrungtáởđấy.ÔngHâygơđángkínhạ, tôi sẽbáocáongàiCônbivề

việcnày.Cònbâygiờ,cácônghãynghetôi:đếnnhàthiếutướngđây.

Uyliam nói liền một hơi, rồi ôm ngực ngồi xuống, gã vẫnchưahoànhồn,nhưngnhững lờiHồngGiangnói ra có tácdụngnhưmộtliềuthuốcanthần.KhicảbọnđợiUyliamthayquầnáo,Hâygơliếcnhìnđồnghồ.Lúcấylà02h20.

***

ChỉđợiHồngGianggiơmáyảnh lên,Thànhđẩymạnhcửabướcvào,cấttiếngcườiđắcthắngrùngrợn.Điềunghingờđãthànhsựthật.Váncờthếthuađãđượclậtngược.Kẻbịnốcaokhôngphảilàhắnnhómtrưởngnhómtìnhbáo“ChiếndịchOa-téc-lô”màchính làconcưngcủamộttrongnhữngông trùm CIA là Uyliam. Thật là tuyệt diệu. Thành thấyngười vô cùng sảng khoái, bao nhiêu thất vọng, lo âu sauviệc hai tên bị bắt tại phòng làm việc của Sơn Hồng, bảndanhsáchđiệpviênkhôngcánhmàbayđềutanbiến.Bâygiờ,tacứtróihắnlạiđã.Tốngcổsangphòngbên,rồitasẽchụpảnh,đồngthờilấylạibảndanhsáchkia.

Nóilàlàm,hắntiếnlạigầnHồngGiang,trởbángsúngđánhmạnhvàođầuanh.Mộttiếngcốcvanglên.HồngGiangtừtừngã khuỵu xuống. Thành nhìn quanh, không thấymột loạidâygìkhảdĩcóthểlàmdâytróiđược.Màcólẽcũngkhôngcần thiết nữa. Thành dùngmũi súng hất mạnhmặt HồngGiangngoảnhlên.Cáiđầumềmnhũn.Khihắnvừarútchânvềthìcáiđầucũngngoặtxuốngtheo.Thôi,khỏicần,Thànhyêntâmđútsúngvàotrongtúivàtìmmáyảnhgiấutrongbộ răng.Gãhíhoáychụp. Lòngvui sướngđếnmứckhôngcầngìngiữ,gãkhekhẽhuýtsáomộtđiệunhảycủaPháp.

Lúcgãchụpxong,vừađịnhcấtmáyảnhvàochỗcũthìđócũnglàlúcgãrùngmình.Mộtbàntaynàođóvừachạmkhẽvàovaihắn.Thànhquaylại.Mộtquảđấmnhưtrờigiánglậtmạnhquaihàmcủahắnsangmộtbên,hấthắnngãnhào.Người kia vừa xôđến thì nhanhnhư cắt, trong tư thếngãnằm,hắncochânphảiđạpmạnhvàođầugối,chântráigiật

mạnhgótchânngườiđó.Bịđạpmạnh,HoàiPhương,vâng,người thứbacómặt trongngôinhànàyđịnh tiếpcứuchoHồngGianglàHoàiPhươngđãbịngãngửa.Vẫntrongtưthếnằm,Thànhrútsúng.Nhưngvừagiơlênthìđãbịmộtcúđálướtngangtrênngườihấtvăngkhẩusúngraxa.ĐólàcúđácủaHồngGiang.Thựcralúcnãyanhcóbịđauvìbángsúnggõthẳngvàosọ,nhưnganhlàmnhưngấtđibởivìtìnhthếchưa thểnàođảongượcđượcngay.Khicóngười tiếpcứu,anhquyếtđịnhhànhđộng.SaukhiđávăngkhẩusúngcủaThành,HồngGiangchồmlênngườihắn.NhưngThànhkhôngphảitayvừa.Bịđábấtngờ,hắnvẫnkịpnésangmộtbênvàthuậntaygiángluônmộtquảđấmnặngnhưbúabổvàomặtHồngGiang,làmanhlạibậtra.HắnvừachồmdậythìHoàiPhương,haichâncolại,đầugốiđểtrướcbụng,haitaythuvà chĩa raphía trướchai cùi tay,bay cảngười vàoThành.“Hự”.Mộttiếngkêutrầmvànặngnềphátra.Thànhđổvậtxuống. Hoài Phương chèn gót trái vào bụng dưới của hắn,hai tay nắm lại thànhmột nắmđấmgiáng thậtmạnh vàokhuôn mặt trắng nhờ nhờ trong đêm. Cùng lúc ấy, HồngGianglaovàotiếpcứu.

Đếnlúcđó,HồngGiang,nhờánhsángmờảohắtratừtrongtủtàiliệumớinhậnrangườivừagiúpmìnhlàHoàiPhương.Anhsửngsốtđịnhhỏi,nhưngHoàiPhươngxuatayrahiệuimlặng.

Cô bảo anh kéo tấm thânmất hết sức sống của Thành rangoài.HồngGiangrađếncửathìnghecótiếngđộngđằngsau.Anhngoảnhlại.HoàiPhươngđangvặnlạikimđồnghồtrongmộtchiếcđồnghồgắntrênmộtgóinhỏbằnghaibaothuốc.

Anh chưa kịp hiểu gì thìHoài Phương đã chạy ra, cầm lấymột tay củaThànhkéo sền sệt xuốngnhà.Đầugãđại úyđậpcồmcộptheotừngbậccầuthang.Xuốngđếngiannhàngoài,HoàiPhươngdừnglại,thảrơicánhtaykiaxuống.Bấygiờ cô tamớimỉm cườimệtmỏi, cúi xuống, lục lấy chiếcmáy ảnh đưa cho Hồng Giang. Hồng Giang vẫn chưa hếtngạcnhiên:

-Côlàai?–Hỏixonganhmớithấysựngâythơcủamình.

-ChàothiếutáRớt.Xintựgiớithiệu“MùanàyViôlétnởrộtrênnhữngđồngcỏ.Nhưngkhôngmay,tôichỉháiđượccósáubông.”

-Ôi,chịSáu–HồngGiangchỉ thốt lênđượcmấytiếngrồiđứng lặngđi,ngắmnhìnngườicongáibấy lâunayvẫnkýtêntrongcácbảnmậtlệnhgửichoanh:

-Thôiđể lúckhác.Thờigianbâygiờđanggấp.Anhmangngaytàiliệunàyvềnơiantoàn.Tôiyểmhộcho.

-Khôngđược!

-Đồngchíthiếutá,đâylàlệnhcủatôi.

-Khôngđược,tôiđãbốtríngườiyểmhộchochúngtarồi.Chịcứratrướcđi.Tôigiảiquyếtmộtchúthậuquảrồisẽrangay.

Hồng Giang vừa cúi xuống kéo Thành, vừa đẩymạnh vàolưngHoàiPhương.Anhkéo lêThành rangoài cửa.Lúcđó,sau một khoảng chần chừ, Hoài Phương đã chạy thoát rakhỏicổng,vềphíacănhẻmgầnđó.Cũngngaylúcđó,mấychiếcôtô,xemáycủaquâncảnhrúcòibáođộnginhỏi,đènpha chiếu sáng rực, xuất hiện ở đầu phố đằng kia. HồngGiangbịkẹtởtrong.Anhchạyracổngnhìnrồilạichạyvào,xếp Thành nằm ở tư thế chạy trốn bị bắn ngã, nằm sóngxoài theo bậc lên xuống của thềmđá.Ngắmkĩ như ngắmmộttácphẩmcủamình,anhrútsúngbắnmộtphátvàosaulưng hắn. Cả người Thành chỉ khẽ giật lênmột cái, rồi lạinằmim.

Ngoàiđường,tiếngsúngđãnổgiòn.Đấylàđơnvịbiệtđộngbảovệchoanhrútđangnổsúngchặnđườngquânđịch.Vẫnđứngtrênbậcthềm,anhquansát tìnhhình.Cũngnhưkhixuất hiện, tiếng súng đột ngột biến mất. Mấy toán quâncảnhdòdẫm tiếndầnvềphíangôinhà.Ngaykhiđó,mộttiếng lựuđạnUSnổvanggiữađámlính.Tiếng lahéttiếng

chửi bới. Theo hướng bọn lính đang đuổi theomột chú béloắtchoắt.Thoángtrông,anhđãnhậnrakiểuchạycủaHải,chỉcókháclàmọikhiômhòmgỗthìhômnay,chútamóccánhtaybịthươnglủnglẳngtrướcngực.Chỉnhìnđằngsauanhcũnghìnhdungnhưvậy.Bọnlínhbắnnhưvãiđạnđuổitheo.

Đúng lúcấymột tiếngnổ rung trờihất tunggạchngói lênkhôngtrung.Tòanhàđồsộ,uynghilàthếbỗngvỡtungratừngmảng.Bọnlínhhoảnghốttháochạy,miệngkêulaầmĩ.HồngGianggụcxuống,ngấtđidướiđámgạchvụn.

CHƯƠNGCHÍN:SAUCÀNHVIÔLÉT

CẢMgiác cuối cùngmàHồngGiang cònnhậnbiết được làlượngnổđặcbiệtđãphábungngôinhàcủaSơnHồng,hấtanhngãgầnnhưđèlênxácThành.Trongmộtcốgắngnhoàingườilênkhoảngnămphân,nămphânthôiđểtìmchỗtrốngchohai lỗmũi, anh lịmdần.Chân tay, thânhình cứbị đènặnglên,nặnglênmãi…

Khoảngthờigiancònlạitrôithậtchậm,thậtdài,dàibằngcảcuộcđờianhtừkhicònlàcậubéRớtđếnkhiđượcngheanhChínđọcquyếtđịnhphongquânhàmthiếutátìnhbáocủaQuânđộinhândânViệtNam.Nếunhưmộtngườinàođấytrong hoàn cảnh của Hồng Giang mà còn sống được, hẳnngườiđósẽhiểu,vàchỉcóngườiđómớihiểunhữnggìanhđangphảitrảiqua.

HồngGiangtỉnhlạiđúnglúcngườichuyêngiaphẫuthuậttừParis đến nhún vai nói với Uyliam: “C’est fini. Il finiramisérablement!”[7]Giữanhữnggiấcmơcuồngnhiệtvàđẹpđẽvềnhữngnămthángđãqua,anhnghethấyloángthoángcâu nói ấy trong lẫn lộn những tiếng rao báo, đánh giầy,giọngnóicủaUyliamvànụcườicủaHoàiPhương.Anhmuốnchồmlên,cãilạingườinàovừanói.Không!Làmsaomàchếtđược.Anh cònnhiềumónnợphải trả.Nhiệmvụđang chờđợianh.Anhvẫnnghĩrằng,khôngthểchết,nếunhưngườitathathiếtyêucuộcsống,nếunhưngườitacòncótuổitrẻ.Nhưnganhkhông thểnàonhấcđầu lênđược.Ngaycảđôimắtcũngkhôngnhìnthấygìngoàimộtbầusươngmờtrắngdầy đặc bao phủ. Cổ họng khô cháy và tiếng nói đầu tiênanhgọivềtừcõichếtlàtiếng“nước,…nư…ơ…ớc…”kéodài.Ngaylậptức,anhthấymộtvịmátlạnh,ngọtngàothấmnhẹtrênđầulưỡi.Vịđóvàođếnđâu,anhbiếtđếnđấy.Nhưngcảngườianhnhưmộtquảcầulửasovớinhữnggiọtnướchiếmhoidùngđểdập tắtnó.Anhcứdướnmãidướnmãi cái cổhọngbịvắtkiệt,chờđợihươngvịngọtngàokia(bâygiờthìanhđoánđó lànước sinh tố).Nhưng tất cảđã tanbiếnđikhôngđểlạimộtdấuvết.

HồngGiangmởmắt ngỡ ngàng. Anh đang nằm trongmộtcănphòng trắng.Trầnnhà trắng.Tường trắng.Màn trắng.Vàđôibangườimặcáotrắngđứngxungquanhgiường,vẻchờ đợi, lo lắng. Khuôn mặt đang cúi sát xuống kia cũngnhòenhoẹt trắng.Mìnhnằmđâuđấynhỉ?HồngGiangvốnghétmàutrắng.MàucủanhữngnămẤtDậuhaitriệungườichếtđói,quantàiduynhấtlàmộtnắmvôibộtphủlênxác.Màu trắng, màu của bệnh viện và nhà điều dưỡng. Anhkhông thể nào quên được những con người làmviệc trongnhữngmàutrắngấy.Gầnbácsĩchẳngcógìthúvịcả…

-Trungtá!trungtá!tỉnhdậyđi.Máybayđãchờsẵntừbangày nay rồi. – Tiếng thanh thanh củamột người con gáiđượmvẻlolắng,thúcgiục.

Hồng Giang từ từmởmắt. Hoài Phương đang cúi sátmặtanh,gọikhekhẽ.Mấysợitócmaimềmmạicủacôlòaxòaqua trán, vương nhẹ trên má, trên trán anh. Hồng Giangcảmthấyrùngmình.Mộtcảmgiácgìđórất lạ,rấtmớivộiđếnkhiếnanhbângkhuâng.Anhtừtừnhắmmắtlạicốgiữchocảmgiácđộtngộtngọtngàoấythấmmãi,lanmãitrongcơ thể.Anhnhậnrađangnằmtrongbệnhviện.NgaygiữaSàigòn,tronglúcbịthươngphảitạmngừngmọihoạtđộng,sung sướngbiếtbao, thoảimáibiếtbaokhi đượcmộtbàntaymềmmại chăm sóc. Đó lại làmột người con gái,mộtđồngchí,một…mộtgìnhỉ?Anhchưabiếtcảmgiácđólàgì.Chỉ cảm thấynóđẹp lắm, caoquý lắm,không thểdiễn tảbằnglời…

-Thếnào,trungtá?Mọiviệcđềutốtđẹpcảchứ?

Khôngmởmắtra,anhbiếtngườivừahỏiđólàUyliam.Vẫncáigiọngnóinhènhẹ,nhưnghômnayđãbớtđichất théplành lạnhmọingày.Có lẽvìanhốmnêngã thấycầnphảidịu dàng hơn chăng? Tuy rất bực bội bởi vì giọng nói củaUyliamđãxóamấtcảmgiácdịungọtmànhữngsợitócmơnman trên má đã đem lại, Hồng Giang cũng cố mở mắt,gượngcườiđáp:

-Vâng,thưangài.Khôngngờtôi lạiphảinằmđây.Bâygiờlàmấygiờrồi?Đãđếntámgiờchưa?Đãđếngiờrasânbaychưa?

-Ô,tôibiết.Trungtáluônluônlàngườithíchbôngđùa.Bâygiờmới làtámgiờcủangàythứbakểtừkhimáybayđặcbiệtcủaphâncụcđợitrungtáthôimà.

- Trời! Tôi nằm đây đã ba ngày rồi sao? Còn công việc?ThằngThànhđâurồi?Đãbắtđượcnóchưa?

Uyliam cười lớn, quên cả nội quy quân y dã chiến của sưđoànbộbinhMỹ “Tia chớpnhiệtđới”.Nếu trênđờinàycómột kẻ nào luôn luôn muốn hành động thì kẻ đó là viêntrungtátìnhbáođangnằmliệtgiườngsaunhữngchiếntíchphi thường này. Càng ngày, gã càng phát hiện ra ở HồngGiangnhiềuđứctínhbẩmsinhhoàntoànphùhợpvớinghềnghiệp.Dườngnhưanhtasinhrađểlàmtìnhbáothìphải.

-Trungtácứyêntâm.ThằngchóđẻkiađãvềvớiquỷSatăng rồi còn đâu. À,mà trung tá đã biết chuyện gì chưa?Uyliamnhếchmépcườimỉa–cómộtngườinữađangnằmcạnhphòngtrungtá.ĐólàngàiHâygơthânyêucủachúngta.Vìvậy,trongchuyếnbayvềHa-oainày,haingườithahồtraođổicôngviệcnhé.

-Vậyaisẽthay?Thôi,đúngrồi.XinchúcmừngtrungtátìnhbáoUyliam, chủcông ty tưbản thépRôbớcUyliamvàcontrai.Tôinóithếngàikhôngphậtýchứ?

HồngGiangđãđánhtrúngđiểmyếucủaUyliam.Khicònlàpháiviênđặcbiệt củaCIAnằmbêncạnh tổng tư lệnhcáclực lượngvũ trangTháibìnhdươngcủaHoakì,hắn rấtkỵnhữngaigọicấpbậccủahắn.Nhưngmơướcđãđạt.ThằngHâygơđanghikiađãphảinhườngghếsaukhibịcộngsản(hay làbọn“ChiếndịchOa-téc-lô”)bắngẫycánhtayphải.Thế làbâygiờ,mộtmìnhUyliamđộcquyền trêncáixứsởtươiđẹpvàgiàucónhưtrongthầnthoạinày.Vậythìviệcgìphảigiấu.Hơnnữa,nhómtìnhbáotừnglàmchoHâygơmất

ănmấtngủđãbịlôiraánhsáng.ChỉtiếcviêntrungtáđẹptraikialạivềMỹmất.ĐểtránhkhỏiphảitrảlờicâuhỏirấtthôngminhvàtrúngýcủaHồngGiang,Uyliamlàmnhưvừasựcnhớra:

-Xinbáotrungtámộttinmừng.Cóchainàođưarađây,tôisẽ nói cho biết. – Gã cười, làm ra vẻ tinh nghịch – trungtướngNguyễnvănThiệuđãkýquyếtđịnhthăngquânhàmđạitáchoanh,ngườihùngcủatôiạ.

Uyliamlụclọikhắpcáctúi.Khôngthấyđâucả,gãcaogiọng:

-Sác-liđâu?trungtáSác-li?Thếđấy,đãlệnhphảiđợingoàicửa,lạichuồnđiđằngnàomấtrồi.–Gãphànnànnhưmộtngười chaquátmắngngười con trai hưvới khách,mặcdùhiệngiờhaingườiđồngcấp,vàchỉmớihômquathôi,gãcònphảigiữýtrongkhiquanhệ.–Đạitátỉnhhẳnrồichứ?Thếthì để tôi gọi điện thoại cho phi trường sẵn sàng. Thôi, côGiênRixtaởlạiđâyvớiđạitá,tôiphảiđimộtchút.

***

Chỉ còn mười lăm phút nữa, chiếc xe chở Hồng Giang vàHâygơsẽxuấtphát,HoàiPhươngngồi im lặngbêngiườngcủaHồngGiang.Biếtnóigìbâygiờ.Cónămngàygầnđồngchí củamình, thìmấtbangày im lặng, còn lại làhằn thù,rình rập. Vừa kịp nhận ra nhau, anh ấy đã phải đi nhậnnhiệmvụmới.AnhCảđãđặtrấtnhiềuhyvọngvàochuyếnđi này,mặc dầu chínhHoài Phương cũng không biếtHồngGiangsẽđiđâuvàlàmgì.Cuộcđờicủamộtchiếnsĩtìnhbáolànhưvậyđấy.Côngồiimlặngbênanh.Trướclúcchiatay,cólờinàonóihếtđượctâmtrạngcủamình.Độtngột,HồngGiangbópnhẹtaycô.Côđểyênbàntaymìnhtrongbàntaytolớnấmáp.Thếlàđủchohọhiểunhaurồi.Nhìnmắtanh,HoàiPhươngbiếtanhđangmuốnnóiđiềugìđó.Côvừarấtnóng lòngđượcnghe, lạivừasợanhsẽnóira.Thôianhạ,sắpđếngiờđirồi.Nóimàlàmgì.

-Côở lại, cònnhiều côngviệcphải làm lắmđấy.Rất khókhăn.À,tìnhhìnhchúbéthếnào?

-Anhcứyêntâm.ChúbéchỉbịthươngvàđãđượcchuyểnraR.

ĐôimắtHồngGiangsánglên.Anhlạihỏitiếp:

- Anh Cả chỉ nhắn: Trung ương rất tin tưởng và nhiều hyvọngvàođại tá–HoàiPhươngđỏmặt.Sựbối rốivềcáchgọilàmđôigòmácôửnghồng,trônglạicàngduyêndáng.Ngaycảđếnlúcchỉcóhaingười,côvẫnquenvớicáchxưnghô cũ. Mà sao anh ấy không dặn gì cho riêng mình nhỉ?Nhưng thôi, mọi tình cảm lúc này đều làm anh bận lòngtrướckhiđi xa.Nghĩvậy,HoàiPhươngcốmỉmcười–Cònmọiviệc,chắcliênlạcđãnóilạihếtcảrồi.

-Mà còn cái này. Suýt nữa thì quênmất. –Nói đến côngviệc,HồngGianghoạtbáthẳnlên.Anhcốlầnlầntúiáo,rútramộtchiếcbútbi.Đólàchiếcbútbiđặcbiệt,batácdụng,quàtặng,haynóiđúngrathìđólàchứngchỉtốtnghiệpcủaanhkhirờiPrin-xbớc.–CôtraolạicáinàychoanhCả.NhớlàmthếnàođếntậntayanhCảđấy.

-Vâng,sẽđếntận tay–HoàiPhươngsuynghĩhơi lâu,vẻđắnđo.SaukhicấtkỹchiếcbútbiHồngGiangđưa,côrútramộtchiếcbútkhác,giốngđếnnỗiHồngGiangkinhngạctưởngcôlàmtròảothuật.Nếutựtayanhcầmlấy,xoaymởnắpbútravàmộtbônghồngxanhbiếcmởra,anhsẽkhôngbaogiờtintrênđờinàylạicómộtchiếcbútthứhaihệtnhưchiếcbútcủaanhđếnnhưthế.HoàiPhươngchămchúnhìnanh,rồilạinhìnchiếcbút,mỉmcườimàmôidướitrềranhưmuốnkhóc–AnhCảdặnđó làdấuhiệubắtđầu,màcũnglà…là…cũnglàkếtthúcphươngánhai.

HồngGianggậtđầu, im lặng.Gầnbốnmươi tuổiđời,chưalúcnàoanhnghĩđếnchuyệnxâydựnggiađình,tựtayvunquénchomìnhmột tổấm.Anhkhôngcó thờigian,nhưngthựcsựanhcũngchưanghĩđếnviệclàmquencáccôgái…côgáiđangngồibênanhkia.“ChịSáu”đó,nghegiọnganhđoán chắc làngườiHàNội.Giánhưđâykhôngphải làSàigòn…Anhsẽngồilâulâumộtchútđểnóichuyệnvớingười

con gái ấy về quê hương, về công việc, về… về những gìđangđếntronganh.Nhưnhữngcơnmưađầuhè,anhcảmthấyphảinóimộtđiềugìđó,dùchỉmộtcâumộtchữ thôicũngđược.Nhưbầutrờiphảigửixuốngđấtnhữnggiọtnướcmátlànhkhiđãnặngtrĩuhơinướcđếnngộtngạt…

Kìa,côấyđãxemđồnghồ.Mắtvẫnkhôngrờianh,côtừtừđứnglên,dángđiệuuểoảibiếtmấy.Ngườicôhơicongcongxuốngvìanhvẫnđangnắmchặtlấybàntaythonnhỏ,mềmmại.Mấysợitócmaixõaxuốngtrán,xuốngmắtcô.Nóiđi.Nóiđichứ!Anhcảmthấycổhọngkhôkhốc,bịvậtgìchẹncứng đến ngạt thở.Nói đi. Kìa! Vì sao cô ấy nhắmnghiềnmắtlại?

Anhnói,thìthàonhưphảiđẩynóratừthẳmsâutronglồngngực, tay vô tình siết chặt bàn tay thon mềm: “Em! Chờnhé!”

Phíangoàiđườngvanglêntiếngcòixe.Đãđếnlúclênđườngvàonhữngtrậnchiếnđấuthầmlặngmới.

Hànội3-1978

NhaTrang8-1978

[1]Guk (gook– tiếngAnh) tiếngbọnxâm lượcMỹgọingườiViệtNam

[2]RueLeblance:phốGầmCầu

[3]SôngRanh:mộtconsôngcủaĐức.NướcMỹhaitrămnămtrởvềtrướclàđíchcủanhữngcuộcdicưlớntừchâuÂu,châuPhi...

[4]ChợQuán,ChợRẫy:HaibệnhviệnởSàigòn.

[5]Quelleplusbellepersone! (ngườiđẹp tuyệtvời!)

[6]Mắc:đắt(TiếngmiềnNam).

[7]Thế là hết. Ông ta sẽ chết một cách thảmhại.