tiểu thuyết đã được dựng thành phim...

491
Tiểu thuyết đã được dựng thành phim... 2009 Trăng non (tên gốc tiếng Anh: New Moon) l{ một cuốn tiểu thuyết giả tưởng-l~ng mạn d{nh cho lứa tuổi thanh thiếu niên của nh{ văn nữ Stephenie Meyer. Đ}y l{ cuốn tiểu thuyết thứ hai của Meyer trong bộ truyện Chạng vạng. Cuốn n{y, không giống như cuốn trước, nói về sự mất mát tình yêu đích thực[1]. Nó được xuất bản lần đầu tiên ở dạng bìa cứng v{o năm 2006. Tại Việt Nam, bản tiếng Việt do dịch giả Tịnh Thủy dịch v{ nh{ xuất bản Trẻ mua bản quyền ph|t hành vào năm 2008. Tóm tắt nội dung : Isabella "Bella" Swan (một nh}n vật chính của truyện) bị "ép" dự buổi tiệc sinh nhật do Alice v{ Edward Cullen, Ma c{ rồng m{ cô yêu, v{ những người còn lại trong gia đình ma c{ rồng tổ chức. Trong khi mở một gói quà, cô đ~ vô tình bị đứt tay. Anh trai Jasper của Edward, mặc dù đ~ cố gắng kiêng m|u người, vẫn bị kích thích mạnh bởi mùi m|u v{ tấn công Bella. Để bảo đảm sự an to{n cho cô khỏi thế giới ma c{ rồng, Edward nói với Bella rằng cậu không còn yêu cô nữa v{ rời khỏi thị trấn Forks, Washington cùng với gia đình. Bella bị tổn thương nặng nề v{ tìm kiếm sự an ủi nơi Jacob Black, một người bạn cũ của gia đình, người có thể giúp cô vơi đi nỗi đau khi mất Edward. Bella v{ Jacob bắt đầu bên nhau nhiều hơn, và Bella nhanh chóng nhận thấy sự kích thích của adrenaline trong m|u khi cô tự đặt mình v{o những tình huống nguy hiểm sẽ tạo ra ảo gi|c về giọng nói của Edward. Bella bắt đầu lao đầu v{o những h{nh động liều mạng, như lái xe máy, để khơi gợi ảo gi|c. Trong khi đó, Jacob nhận ra bản th}n mình l{ một người sói, v{ rồi tiết lộ điều n{y với Bella. Sau đó, Bella có hành động nguy hiểm nhất từ trước đến giờ, đó l{ nhảy từ đỉnh núi xuống biển, nhưng suýt chết đuối vì biển động v{ được Jacob cứu sống. Cũng trong lúc đó, Alice, cô em g|i ma c{ rồng của Edward, người có khả năng nhìn thấy tương lai, đ~ nhìn thấy trước được cảnh Bella nhảy xuống từ v|ch đ|. Tưởng rằng Bella đ~ chết, Alice tức tốc đi tới Forks để thăm hỏi Charlie Swan, bố của Bella, còn Edward thì gọi về nh{ Bella. Jacob nhận m|y v{ b|o với Edward rằng Charlie đang dự đ|m tang, ý muốn nói đến đ|m tang của một người đ{n ông trong thị trấn mất vì đau tim, nhưng Edward lại kết luận rằng Jacob đang nhắc tới đ|m tang Bella. Suy sụp sau khi tưởng rằng Bella đ~ chết, Edward bay tới Ý để gặp Volturi, những ma c{ rồng giữ gìn hòa bình, những người có đủ khả năng giết chết Edward, để giúp anh rời bỏ thế giới không còn Bella. Bella v{ Alice tức tốc đến Volterra, Italy để ngăn Edward, v{ cứu cậu trước khi mọi chuyện qu| muộn. Trước khi họ rời Ý, nh{ Volturi nói với họ rằng Bella, một con người biết đến sự tồn tại của lo{i ma c{ rồng, sẽ phải chết hoặc phải trở th{nh một ma c{ rồng. Sau khi mọi người quay trở về Folks, Edward giải thích với Bella rằng cậu ra đi chỉ để bảo đảm sự an to{n cho cô, v{ cô đ~ đồng ý tha thứ. Cuốn truyện kết thúc với cảnh nh{ Cullen biểu quyết đồng ý sẽ biến đổi Bella th{nh ma c{ rồng trong sự phản đối của Edward. Bìa truyện và tựa đề Đóa hoa trên bìa cuốn Trăng non là đoá tulip có nếp m{u đỏ v{ trắng. Stephenie Meyer nói rằng đóa hoa đó không có gì liên quan đến nội dung, vì cô không có vai trò gì trong việc chọn bản thiết kế cho nó[6]. Tựa đề truyện ý nhắc đến giai đoạn tối nhất của chu kỳ mặt trăng, ý nói Trăng non nói về thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của Bella.

Upload: others

Post on 26-Jan-2020

10 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Tiểu thuyết đã được dựng thành phim... 2009

Trăng non (tên gốc tiếng Anh: New Moon) l{ một cuốn tiểu thuyết giả tưởng-l~ng mạn d{nh cho lứa tuổi thanh thiếu niên của nh{ văn nữ Stephenie Meyer. Đ}y l{ cuốn tiểu thuyết thứ hai của Meyer trong bộ truyện Chạng vạng. Cuốn n{y, không giống như cuốn trước, nói về sự mất mát tình yêu đích thực[1]. Nó được xuất bản lần đầu tiên ở dạng bìa cứng v{o năm 2006. Tại Việt Nam, bản tiếng Việt do dịch giả Tịnh Thủy dịch v{ nh{ xuất bản Trẻ mua bản quyền ph|t hành vào năm 2008. Tóm tắt nội dung :

Isabella "Bella" Swan (một nh}n vật chính của truyện) bị "ép" dự buổi tiệc sinh nhật do Alice v{ Edward Cullen, Ma c{ rồng m{ cô yêu, v{ những người còn lại trong gia đình ma c{ rồng tổ chức. Trong khi mở một gói quà, cô đ~ vô tình bị đứt tay. Anh trai Jasper của Edward, mặc dù đ~ cố gắng kiêng m|u người, vẫn bị kích thích mạnh bởi mùi m|u v{ tấn công Bella. Để bảo đảm sự an to{n cho cô khỏi thế giới ma c{ rồng, Edward nói với Bella rằng cậu không còn yêu cô nữa v{ rời khỏi thị trấn Forks, Washington cùng với gia đình. Bella bị tổn thương nặng nề v{ tìm kiếm sự an ủi nơi Jacob Black, một người bạn cũ của gia đình, người có thể giúp cô vơi đi nỗi đau khi mất Edward.

Bella v{ Jacob bắt đầu bên nhau nhiều hơn, và Bella nhanh chóng nhận thấy sự kích thích của adrenaline trong m|u khi cô tự đặt mình v{o những tình huống nguy hiểm sẽ tạo ra ảo gi|c về giọng nói của Edward. Bella bắt đầu lao đầu v{o những h{nh động liều mạng, như lái xe máy, để khơi gợi ảo gi|c. Trong khi đó, Jacob nhận ra bản th}n mình l{ một người sói, v{ rồi tiết lộ điều n{y với Bella. Sau đó, Bella có hành động nguy hiểm nhất từ trước đến giờ, đó l{ nhảy từ đỉnh núi xuống biển, nhưng suýt chết đuối vì biển động v{ được Jacob cứu sống.

Cũng trong lúc đó, Alice, cô em g|i ma c{ rồng của Edward, người có khả năng nhìn thấy tương lai, đ~ nhìn thấy trước được cảnh Bella nhảy xuống từ v|ch đ|. Tưởng rằng Bella đ~ chết, Alice tức tốc đi tới Forks để thăm hỏi Charlie Swan, bố của Bella, còn Edward thì gọi về nh{ Bella. Jacob nhận m|y v{ b|o với Edward rằng Charlie đang dự đ|m tang, ý muốn nói đến đ|m tang của một người đ{n ông trong thị trấn mất vì đau tim, nhưng Edward lại kết luận rằng Jacob đang nhắc tới đ|m tang Bella. Suy sụp sau khi tưởng rằng Bella đ~ chết, Edward bay tới Ý để gặp Volturi, những ma c{ rồng giữ gìn hòa bình, những người có đủ khả năng giết chết Edward, để giúp anh rời bỏ thế giới không còn Bella.

Bella v{ Alice tức tốc đến Volterra, Italy để ngăn Edward, v{ cứu cậu trước khi mọi chuyện qu| muộn. Trước khi họ rời Ý, nh{ Volturi nói với họ rằng Bella, một con người biết đến sự tồn tại của lo{i ma c{ rồng, sẽ phải chết hoặc phải trở th{nh một ma c{ rồng. Sau khi mọi người quay trở về Folks, Edward giải thích với Bella rằng cậu ra đi chỉ để bảo đảm sự an to{n cho cô, v{ cô đ~ đồng ý tha thứ. Cuốn truyện kết thúc với cảnh nh{ Cullen biểu quyết đồng ý sẽ biến đổi Bella th{nh ma c{ rồng trong sự phản đối của Edward. Bìa truyện và tựa đề

Đóa hoa trên bìa cuốn Trăng non là đoá tulip có nếp m{u đỏ v{ trắng. Stephenie Meyer nói rằng đóa hoa đó không có gì liên quan đến nội dung, vì cô không có vai trò gì trong việc chọn bản thiết kế cho nó[6].

Tựa đề truyện ý nhắc đến giai đoạn tối nhất của chu kỳ mặt trăng, ý nói Trăng non nói về thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của Bella.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 2

Phần mục lục:

1. Chương 1 : B c thư cu i c ng

2. Chương 2 : n tr nh

3. Chương 3 : Lý do

4. Chương 4 : Tự nhiên

5. Chương 5 : D u vết

6. Chương 6 : Thụy

7. Chương 7 : ột ết th c u n

8. Chương 8 : ch động

9. Chương 9 : ục ti u

10. Chương 10 : i hương

11. Chương 11 : Nh ng huyền tho i

12. Chương 12 : Th i gian

13. Chương 13 : M i sinh

14. Chương 14 : Th lộ

15. Chương 15 : Đ nh cuộc

16. Chương 16 : Th i đ i m i

17. Chương 17 : Liên minh

18. Chương 18 : Chỉ dẫn

19. Chương 19 : ch

20. Chương 20 : Dàn ếp

21. Chương 21 : D u vết

22. Chương 22 : L a và ăng

23. Chương 23 : u i vật

24. Chương 24 : uyết đ nh t ng

25. Chương 25 : T m gương

26. Chương 26 : Đ o đ c

27. Chương 27 : Nh ng điều cần iết

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 3

L và BĂNG

Nhiều người vẫn hằng tin rằng thế gian n{y rồi sẽ bị lụi t{n trong biển l a,

Nhưng vẫn có những ai đó cho rằng thế giới n{y sẽ bị đắm chìm trong băng.

Từ những dục vọng của nh}n thế, tôi đ~ hay,

Tôi có cùng lòng tin với những ai ngh rằng sẽ l{ l a.

Nhưng giả như vạn vật phải g|nh chịu cả hai phen tai hoạ,

Ôi hận thù của lòng người, ch ng phải tôi đ~ biết rồi đấy ư,

Tôi cũng tin rằng biển băng ấy,

Rất dữ dội,

Sẽ ch ng thua gì biển l a kia đ}u.

M Đ U

ất cả mọi nỗ lực l n tr|nh của chúng tôi đ~ không còn t|c dụng gì nữa. Với tr|i tim đ~ đông cứng lại, tôi lặng lẽ nhìn anh sắp s a đưa người ra bảo vệ mình. Dẫu rằng chỉ một mình trơ trọi, nhưng sức tập trung nơi

anh vẫn không vì thế m{ giảm sút. V{o thời khắc n{y, tôi biết rằng chúng tôi ch ng cậy nhờ được ai cả – bởi vì chính bản th}n gia đình anh cũng đang phải chiến đấu vì mạng sống của họ, hệt như anh đang l{m để bảo vệ mạng sống của hai chúng tôi đ}y.

Liệu tôi có biết được kết quả của trận chiến n{y hay không Tôi có thể biết ai l{ kẻ chiến thắng v{ người n{o buộc phải chấp nhận l{m kẻ bại trận Liệu tôi có còn sống được đến giau phút cuối cùng của cuộc chiến

T lệ thắng – thua dường như không có sự chênh lệch qu| lớn.

Đôi mắt đen cuồng với kh|t vọng muốn kết li u cuộc đời tôi, đang rình rập thời khắc thiên thần hộ mệnh của tôi mất tập trung. Đó l{ c|i thời khắc tôi sẽ phải v nh biệt nh}n thế một c|ch chắc chắn.

đ}u đó, xa xăm, xa thật xa, trong c|nh rừng lạnh lẽo, có tiếng một con sói đang tru lên.

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 4

Chương 1

B C THƯ C C N

ella, Em không hiểu tại sao chị lại nhờ chú Charlie đưa mấy bức thư tay cho bố em, hệt như chúng ta đang l{ học trò lớp hai vậy – nếu em muốn nói

chuyện với chị, em sẽ trả lời.

Chị cứ quyết định đi, chị nhé. Chị không thể sống nước đôi như vậy được, chị

không thế cứ…

Chuyện về những kẻ t thù xem ra l{m khó cho chị

Chị, em vẫn biết mình l{ kẻ quê kệch, nhưng em không thể sống kh|c.

Chúng ta không thể l{ bạn chừng n{o m{ chị vẫn còn ở bên c|i bọn

Nếu em cứ ngh m~i về chị thì mọi thứ sẽ c{ng tệ hơn, vậy nên chị đừng viết nữa

V}ng em cũng rất nhớ chị. Nhớ nhiều lắm. Nhưng điều đó ch ng thay đổi được gì cả. Em xin lỗi.

Jacob

Tôi khẽ lướt tay lên mặt giấy, cảm nhận rõ mồn một những nét hằn, nơoi người bạn nhỏ ấn mạnh c}y bút muốn thủng cả giấy. Trước những dấu hiệu r{nh r{nh ấy, tôi có thể d d{ng mường tượng ra được cảnh viết thư hồi }m của Jacob – c}u ta quệch quạc ngo|y bút viết những lời lẽ tr{n đầy nỗi tức giận, rồi sau đó gạch lấy gạch để những dòng chữ không vừa ý, m{ cũng có khi c}y bút nhỏ bé ấy đ~ bị bẻ g~y vụn trong b{n tay to lớn của cậu ta rồi cũng nên đó l{ lý do vì sao lại có những đốm mực, tôi cho l{ như vậy. Tôi cũng có thể hình dung được nỗi thất vọng đ~ kéo xệch đôi lông m{y của cậu ấy lại với nhau, v{ vò nhăn vầng tr|n của cậu lại thế n{o. Nếu m{ tôi có mặc ở đó, h n tôi đ~ phải phì cười rồi. Đừng để mình bị xuất huyết n~o đấy, Jacob – Chắc chắn tôi sẽ nói với cậu bạn nhỏ như thế – Muốn nói gì thì cứ nói hu ch t c ra cho rồi.

y vậy m{ v{o đúng lúc n{y đ}y, khi nh m đọc lại những gì bản th}n đ~ lưu v{o bộ nhớ, tôi ch ng thể n{o cười nổi. C}u trả lời của người bạn nhỏ cho bức thư thống thiết của tôi – được ng{i cảnh s|t trưởng chuyền qua tay ông Billy, để ông Billy đưa lại cho cậu, lòng vòng ch ng kh|c gì c|ch cư x của học trò lớp hai, đúng như cậu bạn nhìn nhận – ch ng hề khiến tôi ngạc nhiên. Thậm chí tôi còn biết được cả nội dung bức thư trước khi mở nó ra đọc nữa.

Điều khiến tôi ngạc nhiên chính l{ mỗi h{ng chữ bị gạch đi ấy đ~ l{m cho tôi đau đớn thấu tận t}m can – cơ hồ như những lời lẽ ấy l{ những lư i dao khứa v{o da thịt. V{

đau đớn hơn nữa l{ đằng sau khởi nguồn u} t hận đó của cậu bạn nhỏ chính l{ nỗi

B

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 5

buồn tê t|i nỗi đau của Jacob đ~ khoét s}u v{o tận hồn tôi, s}u hơn cả nỗi đau của chính bản th}n tôi nữa.

Đang suy ngh mông lung, tôi chợt nhận ra một mùi khói không lẫn v{o đ}u được đang toả ra từ căn bếp. Giả như đ}y l{ khói ở nh{ kh|c, ắt h n vị h{ng xóm bất c n đó cũng ch ng thể khiến cho tôi phải khiếp đảm đến thế n{y.

Nhét vội tờ giấy nhăn nhúm v{o túi quần sau, tôi ba ch}n bốn c ng phóng như bay xuống lầu.

Bộp – ôi trời ơi, món sốt dùng cho spaghetti của ng{y cảnh s|t trưởng trong lò vi ba đ~ bắt đầu biểu tình bằng ph|t nổ đầu tiên Nhanh như cắt, tôi giật phắt lấy c a lò, lôi hộp sốt ra ngo{i.

-Bố đ~ l{m gì sai { – Ng{i cảnh s|t trưởng hỏi.

-Bố cần phải mở nắp ra trước mới đúng. Đồ kim loại thì không được để v{o lò vi ba – Vừa nói, tôi vừa mở nắp hộp, trút một n a chỗ sốt v{o c|i chén, sau đó đặt chén v{o

trong lò vi ba, không quên cất chỗ sốt còn lại va o trong tủ lạnh xong xuôi, tôi đặt thời

gian, v{ nhấn nút khởi động.

Ng{i cảnh s|t trưởng mím chặt môi lại, l ng lặng quan s|t tôi từ n~y đến giờ.

-Bố nấu mì như vậy có đúng không con

Bố vừa dứt lời, tôi đưa mắt chiếu th ng v{o c|i xoong đang đặt trên bếp lò – nơi khởi nguồn của thứ mùi đ~ đ|nh động mối hoảng loạn trong tôi.

-Bố phải đảo đều – Tôi trả lời một c|ch nh nh{ng rồi với tay lấy muỗng, cố gắng khuấy vắt mì đang sôi b|m dính lấy đ|y nồi lên.

Ng{i cảnh s|t trưởng thở d{i.

-Tất cả chuyện n{y l{ sao vậy hả bố – Tôi cất tiếng hỏi.

Ng{i cảnh s|t trưởng khoanh tay lại trước ngực, mắt chuyển hướng ra phía c a sổ, đăm đăm ngó v{o m{n mưa.

-Bố ch ng hiểu con nói gì cả – Ng{i cảnh s|t trường l{u b{u.

Tôi không tr|nh khỏi bối rối. Bố phải v{o bếp ư? Như vậy l{ sao Edward đ}u có ở đ}y; thường thường, bố vẫn tỏ rõ th|i độ thù địch của mình cho bạn trai của tôi hiểu, bố l{m đủ mọi c|ch, từ nói năng cho đến h{nh động Tất cả đều chỉ nhằm bộc lộ mỗi một quan điểm duy nhất l{ mi không được đón tiếp ở nh{ ta đối với anh. Tất nhiên, mọi nỗ lực của bố ho{n to{n không cần thiết – bởi lẽ ch ng cần có những m{n biểu di n đó, Edward vẫn có thể biết được chính x|c bố đang ngh a gì.

Tôi vẫn không ngừng khuấy mì, trong lòng chợt dậy lên những đợt sóng xôn xao quen thuộc khi ngh đến c|i từ bạn trai kia. Đó không phải l{ một từ chính x|c, ch ng

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 6

chính x|c một chút n{o. Tôi cần một từ mang h{m ý v nh c u hơn Nhưng những từ như vận mệnh hay số phận, trong những cuộc trò chuyện thông thường, nghe thấy cường điệu qu|.

Trong ý ngh của Edward thì lại có một từ kh|c, v{ chính c|i từ đó l{ nguồn gốc của những đợt sóng lòng tôi đang cảm nhận đ}y. Hai h{m răng của tôi nghiến lại khi ngh đến từ đó.

Vị hôn thê. i trời ơi. Tôi rùng mình.

-Con đ~ quên c|i gì rồi chăng Bố phải nấu bữa tối từ khi n{o vậy ạ – Tôi b{y tỏ nỗi thắc mắc của mình trong lúc vẫn không ngừng tay. Những sợ mì cứ thế mấp mô

trong nước sôi theo từng động t|c khuấy của tôi – Hay l{ cố gắng nấu cho được bữa tối.

Con nói như vậy thì chắc l{ đúng hơn.

Ng{i cảnh s|t trưởng nhún vai, đ|p trả:

-Ch ng thấy điều luật n{o nói rằng bố không được phép nấu ăn trong nh{ mình cả.

-Rồi bố sẽ biết – Tôi đ|p lời bố rồi toét miệng ra cười, mắt liếc nhìn chiếc huy hiệu gắn trên |o da bố đang mặc.

-Haha. Hay đấy – Vừa nói, ng{i cảnh s|t trưởng vừa cởi ngay chiếc |o ra, cơ hồ như tia nhìn của tôi đ~ khiến ng{i nhớ lại rằng ng{i vẫn còn đang mặc chiếc |o công vụ. Rất nhanh nh n, ng{i cảnh s|t trưởng treo |o lên móc, chiếc móc chuyên giữ c|c vật dụng của riêng ng{i . C|i thắt lưng giắt súng vẫn nằm yên lặng lẽ ở đấy – mấy tuần vừa rồi, ng{i cảnh s|t trưởng tự cảm thấy không cần phải mang nó đến sở l{m. Thị trấn Forks, nó thuộc tiểu bang Washington, đ~ không còn những vụ mất tích động trời cũng như những con sói khổng lồ, bí hiểm trong những c|nh rừng bạt ng{n, tứ thời rả rích, mịt mùng những mưa l{ mưa, tự nhiên cũng biến đi đằng n{o mất không một vết tích

Tôi l ng lặng đảo mì, đo|n rằng ng{i cảnh s|t trưởng thể n{o cũng sẽ đi loanh quanh v{ ta th|n về những điều khiến ng{i phiền muộn. L{ đo|n định vậy thôi chứ kì thực, ng{i cảnh s|t trưởng nh{ tôi không phải tuýp đ{n ông nhiều lời. Mỗi khi sắp xếp ngồi được v{o b{n ăn tối với đứa con g|i cưng quý của ng{i , phải cố gắng lắm ng{i mới có thể mở lời trò chuyện, v{ lúc ấy, vốn liếng từ ngữ của ng{i mơói được dịp bộc lộ ra Chúng ch ng được l{ bao

Như thường lệ, tôi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ – đ}y l{ điều m{ cứ v{o tầm n{y, phút n{y, tôi lại thực hiện một lần. Không còn đầy ba mươi phút nữa

Buổi chiều l{ khoảng thời gian gian khổ nhất của tôi trong ng{y. Kể từ ng{y người bạn th}n nhất của tôi (cũng l{ người sói) – Jacob Black – b|n đứng tôi, bằng c|ch kể với bố tôi chuyện tôi lén lút tập đi xe m|y – một sự phản bội hòng để cho tôi bị cấm cung , để cho tôi không còn được ở bên bạn trai của tôi (v{ cũng l{ một ma-c{-rồng), Edward Cullen. Edward chỉ được phép gặp tôi v{o buổi tối, từ bảy giờ đến chín giờ ba

mươi phu t, còn địa điểm lúc n{o cũng l{ ở ngay trong nh{ tôi, m{ phải dưới sự kiểm

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 7

so|t gắt gao của ng{i cảnh s|t trưởng với đôi mắt lúc n{o cũng mang hình viên đạn của ng{i .

Đ}y l{ sự trừng phạt thuộc v{o loại bên t|m lạng, bên n a c}n đối với tội lỗi m{ tôi đ~ g}y ra, ấy l{ d|m bỏ nh{ ra đi tới ba ng{y liền không một lời giải thích, rồi cộng thêm c|i vụ d|m lao đầu ra khỏi v|ch đ| nữa.

Lẽ tất nhiên l{ tôi vẫn thường xuyên gặp Edward ở trường, ng{i cảnh s|t trưởng ch ng thể n{o nhúng tay v{o ngăn chặc việc đó được. V{ rồi hầu như tới n{o anh cũng có

mặt ở trong phòng riêng của tôi, lại cũng la lẽ tất nhiên, ng{i cảnh s|t trưởng không bao giờ biết được chuyện đó. Năng lực chạy, nhảy, tr o tường của anh qua c a sổ tầng hai của phòng tôi cũng cừ khôi y hệt năng lực đọc suy ngh trong đầu ng{i cảnh s|t trưởng của anh vậy: êm ru, không một tiếng động.

Buổi chiều l{ khoảng thời gian duy nhất tôi phải xa Edward, đó cũng l{ khoảng thời gian tôi đứng ngồi không yên, v{ cũng l{ khoảng thời gian d{i nhất, trôi chậm nhất trong ng{y. Tuy nhiên, tôi vẫn cắn răng chịu đựng, không d|m thở than lấy một lời – bởi lẽ – tôi biết chính tôi l{ nguyên nh}n của hình phạt đó, v{ tổn thương thêm một lần nữa, nếu như tôi dọn ra khỏi nh{, nhất l{ cuộc chia ly v nh vi n với người th}n, m{ bố tôi không hề hay biết, đang bắt đầu lượn lờ x}m nhập v{o thế giới của tôi.

Ng{i cảnh s|t trưởng l{u b{u ngồi v{o b{n, s n ngay đó có một tờ b|o }m m nước, ng{i buồn tay giở ra xem v{ chỉ v{i gi}y sau, ng{i bắt đầu lên tiếng chê bai.

-Con không hiểu tại sao bố lại xem tin tức. Nó chỉ khiến cho bố bực mình thêm m{ thôi.

Ng{i cảnh s|t trưởng phớt lờ tôi, vẫn tiếp tục c{u nh{u về nội dung của tờ b|o đang nằm trong tay mình.

-Đ}y l{ lí do vì sao mọi người lại muốn sống ở thị trấn nhỏ đấy Buồn cười thật.

-Mấy th{nh phố lớn lại có gì bất ổn hả bố

-Settle đang trên đường vươn tới danh hiệu cứ điểm giết chóc của đất nước mình đó. Trong hai tuần qua đ~ có tới năm vụ giết người m{ chưa giải quyết được vụ n{o. Con có hình dung nổi cuộc sống ở một th{nh phố như vậy không

-Trong danh s|ch những vùng vó t lệ giết người cao thì Phoenix đứng cao hơn Settle m{ bố. V{ con cũng đ~ sống ở nơi đó rồi – (Nhưng chưa bao giờ con suýt trở th{nh nạn nh}n của vụ giết người n{o cả cho đến khi con chuyển đến c|i thị trấn an to{n bé nhỏ của bố) V{ hiện tại thì tên tôi cũng đang hiện diện trong v{i danh s|ch những nh}n vật sẽ bị s|t hại Chiếc thìa trong tay tôi bất chợt rung r y, nước trong nôòi bỗng nổi những l{n sóng nhỏ.

-Hừ hừ, công lao của bố, ch ng ai có thể trả nổi – Ng{i cảnh s|t trưởng kết luận .

Cứ thế, tôi hì hụi nấu bữa ăn tối v{ chu n bị mọi thứ để dọn ra b{n tôi dùng dao có răng cưa để cắt đôi phần mì cho ng{i cảnh s|t trưởng v{ cho mình, còn ng{i thì quan

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 8

s|t mọi động t nh của tôi với th|i độ ngượng ngùng v{ lúng túng. Cuối cùng ng{i cũng ngh được một c|ch phụ tôi, đó l{ rưới sốt lên mì rồi trộn đều. L{m bộ ng}y ngô, nhưng không đến nỗi th|i qu|, tôi bắt chước l{m y như ng{i . Sau đó, cả hai bố con im lặng ngồi ăn. Bố tôi tiếp tục để mắt lên tờ b|o, còn tôi thì chộp ngay lấy bản sao quyển Đỉnh gió hú của mình. Tội nghiệp cho quyển s|ch, nó đ~ bị giở tới giở lui đến muốn hư cả bìa, r|ch cả trang lúc s|ng sớm, khi ngồi ăn ở b{n, tôi đ~ để nó ở đ}y, v{ b}y giờ thì tôi muốn thả hồn mình về xứ sở sương mù Anh quốc hồi thế k thứ mười chính trong khi chờ đợi ng{i cảnh s|t trưởng mở lời.

Đúng lúc đọc đến phần Heathcliff trở về thì ng{i hắng giọng v{ ném xoạch tờ b|o xuống s{n nh{.

-Được rồi – Bố tôi lên tiếng – Bố có lý do để l{m việc n{y – Vừa nói bố vừa dùng n a khoả khoả lên phần mì đầy sốt – Bố muốn nói chuyện với con.

Bố vừa dứt lời, tôi đặt ngay quyển s|ch sang một bên phạch , quyển s|ch d{y đóng lại kh| ồn ~.

-Bố cứ tự nhiên đặt th ng vấn để đi ạ.

Ng{i cảnh s|t trưởng gật đầu, đôi lông m{y nhíu s|t v{o nhau.

- . Lần sau bố sẽ nhớ. Thật ra, bố ngh rằng nếu không cho con nấu nướng thì con sẽ mềm lòng.

Không kìm được, tôi ph| ra cười khúc khích.

-V}ng, bố đ~ th{nh công rồi – t{i nghệ nấu nướng của bố đ~ khiến cho con mềm ra như k o dẻo rồi đ}y. Bố ơi, bố đang có chuyện gì phải không

- m, chuyện về thằng Jacob.

Tôi cảm nhận rất rõ rằng mặt của mình đang đanh lại.

-Cậu ta l{m sao vậy hả bố – Tôi hỏi, đôi môi cứng đờ.

-Bình t nh n{o, Bells. Bố biết rằng con vẫn còn buồn về chuyện thằng bé m|ch bố về con, nhưng m{ nó l{m thế l{ đúng. Nó phải có tr|ch nhiệm.

-Tr|ch h h nhiệm m m – Tôi trố mắt, lặp lại lời bố một c|ch mỉa mai – V}n. Thế thì cậu ta l{m sao ạ

V{ c}u hỏi thốt ra một c|ch tự nhiên ấy cứ lặp đi lặp ại trong đầu tôi, vậy l{ có chuyện rồi, lại l{ chuyện không nhỏ. Jacob l{m sao kia Tôi sẽ phải l{m gì với cậu ta Người bạn th}n nhất của tôi giờ đ~ ra sao nhỉ Trở th{nh kẻ thù của tôi rồi sao Bất gi|c tôi co rúm người lại.

Gương mặt của ng{i cảnh s|t trưởng tức thì trở nên cảnh gi|c:

-Đừng có giận bố, được không?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 9

-Giận ư?

- m, cũng l{ chuyện về Edward nữa.

Đôi mắt tôi tất nhiên l{ sa sầm xuống.

Giọng nói của ng{i cảnh s|t trưởng trở nên gay gắt hơn:

-Bố đ~ cho phép nó v{o nh{ ta, có phải vậy không

-V}ng – Tôi x|c nhận – Bố có cho phép anh ấy được v{o nh{ ta một lúc. V}ng, v{ thi thoảng bố cũng có cho con được ra ngo{i một lúc nữa – Tôi tiếp tục nói một c|ch ma m~nh tất nhiên l{ tôi biết mình sẽ còn tiếp tục bị cấm cung d{i d{i cho đến hết năm học – V{ con vẫn tu}n thủ đúng luật lệ thời gian m{.

- m, thì bố đang nói đến chuyện đó - Chưa nói hết c}u, gương mặt của ng{i cảnh s|t trưởng bỗng b{nh ra với một nụ cười tít cả mắt trong gi}y phút ấy, bố tôi trong trẻ lại những hai mươi tuổi.

Hình như trong nụ cười đó có n hiện một tia s|ng le lói thì phải, song, tôi vẫn chậm r~i, r{nh rọt đ|p lời:

-Con thấy khó hiểu qu| bố {. Chúng ta đang nói về Jacob, hay Edward, hay l{ chuyện con bị cấm không được ra khỏi c a?

Nụ cười tươi rói của người đang ngồi đối diện với tôi lại được dịp loé s|ng:

-Cả ba chuyện đó.

-L{m sao m{ chúng liên quan đến nhau được ạ – Tôi không thể không hỏi lại, bắt đầu chú ý hơn.

-Thôi được rồi – Ng{i cảnh s|t trưởng thở d{i, giơ cả hai tay lên như thể đang đầu h{ng – Bố ngh rằng con xứng đ|ng được tha sớm vì đ~ tỏ ra rất ngoan. lứa tuổi thanh thiếu niên như con m{ bền bỉ chịu đựng được như thế kế ra cũng đ|ng nể lắm.

Hả Giọng nói cũng như đôi lông m{y của tôi tức thời nhướng cao lên.

-Thật vậy sao bố Con được tự do rồi ư?

Nhưng vì sao lại như thế được nhỉ Tôi vẫn đinh ninh rằng mình sẽ còn phải ru rú ở nh{ d{i d{i, trừ khi l{ khăn gói ra khỏi nh{ vả lại, Edward cũng đ}u có thu lượm được

gì từ những suy ngh của bố V{ kia, nga i cảnh s|t trưởng giơ một ngón tay lên:

-Tất nhiên l{ có điều kiện.

Bố vừa dứt lời, bao h|o hức trong tôi đột ngột biến đi đằng n{o mất tăm.

-Thật không thể n{o tưởng tượng ra được – Tôi rên rỉ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 10

-Bella, đ}y l{ lời đề nghị hơn l{ một lời yêu cầu, như thế được chưa? Con được tự do l{m những gì con muốn. Nhưng bố hy vọng rằng con dùng quyền tự do đó một c|ch s|ng suốt

-Bố nói như vậy l{ sao ạ

Ng{i cảnh s|t trưởng lại thở d{i, nói:

-Bố biết lúc n{o con cũng chỉ muốn d{nh thời gian cho Edward

-Con cũng d{nh thời gian cho cả Alice nữa m{ bố – Tôi xen ngay v{o. Em g|i của Edward thì không bị r{ng buộc giờ giấc đến thăm tôi. Cô bạn ấy đến v{ đi lúc n{o cũng được. Cô bạn rất có t{i thuyết phục ng{i cảnh s|t trưởng.

-Đúng vậy – Bố tôi thừa nhận – Nhưng ngo{i lũ trẻ nh{ Cullen ra, con cũng còn có những bạn b kh|c, Bella. Con đ~ từng như thế còn gì.

Im lặng. Bố con tôi nhìn nhau, d có đến cả một lúc l}u.

-Lần cuối cùng con còn nói chuyện với Angela Weber l{ khi n{o – Cuối cùng, bố lên tiếng hỏi tôi bằng một giọng hơi s ng.

-Da, thứ sau, trong giờ ăn trưa ạ – Tôi trả lời ngay m{ không cần suy ngh .

Trước khi Edward trở về, c|c bạn học của tôi đ~ chính thức ph}n th{nh hai nhóm. Tôi đặt biệt danh cho hai nhóm n{y l{ nhóm thiện v{ nhóm t{. Tôi cũng thường gọi l{ nhóm chúng tôi v{ nhóm bọn họ. Nhóm thiện gồm có Angela, người bạn trai đứng đắn của cô – Ben Cheney – v{ Mike Newton ba người bạn n{y đ~ rộng lượng bỏ qua những h{nh vi kỳ qu|i của tôi khi Edward bỏ đi. Phe bọn họ thì có Lauren Mallory l{ nòng cốt, v{ hầu hết những người còn lại, trong đó có cả cô bạn đầu tiên tôi quen khi mới chân ướt ch}n r|o đến Forks Jessica Stanley có vẻ như vẫn còn muốn tiếp tục h{nh trình chống lại Bella.

Edward trở lại, sự chia rẽ ấy lại c{ng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.

Sự trở về của Edward đ~ l{m sứt mẻ tình bạn nơi Mike, nhưng cô bạn Angela thì vẫn kiên định trong tình cảm, v{ Ben thì tất nhiên l{ cùng phe với cô ấy. Dù cho hầu hết học sinh trong trường đều |c cảm với nh{ Cullen, nhưng hôm n{o, trong giờ ăn trưa, Angela cũng nhiệt th{nh chọn ngồi bên cạnh Alice. Sau v{i tuần, có vẻ như Angela đ~ rất thích c|i chỗ ngồi ấy. Quả thật khó lòng m{ cư ng lại được sức hút của những người nh{ Cullen – một khi đ~ để cho c|c th{nh viên của nh{ ấy có cơ hội tiếp cận với mình.

-Thế khi ra khỏi trường thì sao – Ng{i cảnh s|t trưởng hỏi tới, cắt đứt cơn mơ m{ng của tôi.

-Tan trường, con có được gặp ai đ}u bố. Con bị cấm cung m{, bố nhớ không? Với lại, Angela cũng có bạn trai nữa. Lúc n{o bạn ấy cũng đi chơi với Ben. Nếu m{ con được

tự do thật - Tôi nói thêm, giọng nói l n quất những nghi ngờ… - tụi con sẽ trở th{nh

hai cặp.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 11

- . Nhưng m{ - Ng{i cảnh s|t trưởng ngập ngừng – Con với Jake đ~ từng thân

với nhau như hình với bóng, vậy m{ b}y giờ…

Tôi cắt ngang lời bố:

-Bố ơi, bố có thể đi th ng v{o vấn đề chính được không ạ Chính x|c thì điều kiện của bố l{ gì

-Bố ngh rằng con không nên chỉ chơi với bạn trai rồi bỏ rơi tất cả bạn b của mình, Bella ạ – Ng{i cảnh s|t trưởng trả lời bằng một giọng nghiêm khắc – Như thế thật

không hay chút n{o bố nhận thấy nếu cuộc sô ng của con có chỗ cho những người bạn

kh|c thì sẽ ho{n thiện hơn. Chuyện xảy ra v{o th|ng Chín năm ngo|i

Tôi bị rúng động to{n thân.

- m – Ng{i cảnh s|t trưởng nói tiếp một c|ch d chừng – Giả như khi ấy con có thêm những mối quan hệ kh|c, không cứ gì c|i thằng Edward Cullen ấy, thì có lẻ sự thể đ~ không di n ra như vậy.

-Nó cũng sẽ di n ra y hệt như vậy thôi, bố ạ – Tôi lầm bầm đ|p lời bố.

-Có thể l{ như thế, m{ cũng có thể không.

-Vấn đề chính ấy bố – Tôi nh nh{ng nhắc nhở ng{i cảnh s|t trưởng.

-Dùng tự do mới n{y để gặp g c|c bạn kh|c. Phải sống h{i ho{.

Tôi gật đầu một c|ch chậm r~i.

-Sống h{i ho{ l{ điều rất nên l{m. Bố có chỉ định thời gian cụ thể n{o cho con về việc gặp g bạn b không ạ

Ng{i cảnh s|t trưởng nhăn nhó một lúc rồi lắc đầu:

-Bố không muốn chuyện n{y th{nh ra lằng nhằng rắc rối. Chỉ cần con đừng quên bạn b l{ được

Thật l{ khó x đối với tôi vì phải đố i diện với một tình huống dở khóc dở cười. Bạn b của tôi Vì sự an to{n của mọi người, sau ng{y lể tốt nghiệp, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại c|c bạn nữa.

Vậy thì c|ch tốt nhất tôi nên l{m l{ gì Trong lúc m{ tôi còn có cơ hội, tôi sẽ d{nh nhiều thật nhiều thời gian cho c|c bạn, phải không Hay chăng tôi nên lơi dần c|c mối quan hệ để tr|nh cuộc chia tay một c|ch đường đột Bất chợt, tôi co rúm người lại trước ý ngh về sự lựa chọn thứ hai.

- Đặc biệt l{ Jacob – Ng{i cảnh s|t trưởng nói thêm, trước khi tôi kịp ngh thêm những điều kh|c.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 12

Thế thì lại c{ng tiến tho|i lư ng nan. M~i đến một lúc l}u sau, tôi mới có thể cất nổi lời:

-Jacob, có lẽ l{ khó.

-Nh{ Black th}n với nh{ mình ch ng kh|c n{o những người trong gia đình, Bella ạ – Bố tôi vặc lại, vừa tỏ ý nghiêm khắc lại vừa tỏ ý bảo ban – Vả lại, Jacob cũng đả từng l{ một người bạn rất rất tốt của con.

-Con biết điều ấy, bố ạ.

-Con không thấy nhớ nó sao – Bố hỏi tới, giọng nói đượm m{u thất vọng.

Cổ họng tôi hốt nhiên có cảm gi|c như bị sưng phồng phải sau những hai lần thanh lọc lại cuống họng, tôi mới d|m lên tiếng trả lời:

-Con rất nhớ cầu ấy – Tôi thật th{ thừa nhận, mắt vẫn không ngước lên – Con nhớ cậu ấy nhiều lắm.

-Thế thì sao lại khó

Đ}y không phải l{ điều có thể th ng thắn bộc bạch được. Những người có th}n phận bình thường – những người bình thường như bố v{ tôi – không thể hiểu được điều n{y, rằng trong lòng vũ trụ m{ lo{i người đang sống đ}y vẫn }m thầm tồn tại một thế giới bí mật, một thế giới có đầy những truyền thuyết cùng c|c nh}n vật huyền bí.

Tôi đ~ có cơ hội biết được về c|i thế giới ấy – nên hiện thời đang bị vướng v{o không ít c|c rắc rối, đó chính l{ c|i gi| m{ tôi phải trả. V{ tôi ho{n to{n không muốn bố cũng mắc mứu v{o.

-Lòng Jacob kh|c lắm, bố ạ – Tôi từ tốn giải thích – Con muốn nói rằng kh|c về tình bạnấy. Với Jake, có vẻ như tình bạn không bao giờ đủ – Tôi cố vòng vo những gì thuộc về sự thật v{ tất nhiên l{ không quan trọng, ch ng đ|ng kể gì so với c|i sự thật rằng đội người sói của Jacob ghét cay ghét đắng gia đình ma-c{-rồng của Edward, nên vì thế m{ ghét l}y cả tôi, khi tôi có ý định trở th{nh một th{nh viên của nh{ Cullen. Đ}y không phải l{ điều tôi có thể trình b{y với Jacob qua thư tay, m{ người bạn nhỏ cũng ch ng th m nhận điện thoại của tôi nữa. Kế hoạch trò chuyện th ng thắn với người sói của tôi rõ r{ng l{ đ~ phản t|c dụng, đem lại một dự cảm không tốt cho ma-c{-rồng.

-Edward không l{m gì cản trở đến cuộc cạnh tranh l{nh mạnh n{y đấy chứ? – Giọng nói của ng{i cảnh s|t trưởng chuyển sang cung bậc mỉa mai.

Tôi đ|p lại ng{i bằng một c|i nhìn hậm hực:

-Ch ng có cuộc cạnh tranh n{o cả, bố ạ.

-Con tr|nh mặt Jake như thế l{ l{m tổn thương đến nó đấy. Nó th{ chấp nhận l{m bạn con còn hơn ch ng l{ gì cả.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 13

Ôi trời ơi, bây giờ thì chuyển ho| th{nh tôi l{ người đang tr|nh mặt cậu ta cơ đấy!

-Con d|m cam đoan với bố rằng Jake không hề muốn chúng con chỉ dừng lại ở mức độ bạn b – Những lời nói tự nhiên thốt ra {o ạt khỏi đôi môi của tôi – Bố lấy nguồn tin đó ở đ}u ra vậy ạ

Lúc n{y, ng{i cảnh s|t trưởng lúng túng thấy rõ.

-Hôm nay, bố v{ ông Billy có điểm qua

-Bố v{ ông Billy sao m{ hay b{n ra t|n v{o giống c|c cụ b{ qu| – Tôi không kìm nén được lời ph{n n{n, bực dọc xọc mạnh c|i n a v{o phần mì qu|nh sốt của mình.

- ng Billy rất lo cho Jacob – Ng{i cảnh s|t trưởng giải thích – Hiện giờ nó đang khổ sở lắm Nó như người mất hồn ấy.

Tôi nhăn mặt lại, nhưng vẫn chú ý lắng nghe cho bằng hết lời của bố:

-Vậy m{ ng{y trước, sau khi gặp Jake, con lúc n{o cũng tươi vui – Ng{i cảnh s|t trưởng thở d{i.

-Bây giờ con cũng đang tươi vui đ}y – Tôi tức tối l{u b{u trong miệng.

V{ hốt nhiên, chính c|i điểm đối chọi giữa nội dung lời nói v{ }m điệu giọng nói kia của tôi bất ngờ xua tan được bầu không khí căng th ng đang bao trùm trong gian nh{ bếp. Ng{i cảnh s|t trưởng bỗng ph| ra cười khanh kh|ch, tôi cũng không kìm được, bật cười như nắc nẻ.

-V}ng, v}ng – Tôi t|n th{nh – Cần phải sống h{i ho{.

-Nhưng phải có cả Jacob nữa cơ – ng{i cảnh s|t trưởng vẫn một mực khăng khăng.

-Con sẽ cố gắng.

-Ngoan lắm. Cần phải ho{ đồng, Bella ạ. V{, ồ, đúng rồi, con có thư – Bố thông b|o, kết thúc vấn đề một c|ch tự nhiên – chỗ c|i bếp lò ấy.

Nghe rõ l{ mình có thư, nhưng tôi vẫn cứ ngồi lỳ ra đấy, đầu óc rối tinh rối mù với những suy tưởng xoay quanh c|i tên Jacob. Có lẽ c|i thư ấy chỉ l{ t{i liệu, hay quảng c|i gì đó thôi. Hôm qua, tôi đả nhận được bưu kiện của m rồi, nên hiện thời, tôi ch ng trông mong gì nữa cả.

Cuối cùng, ng{i cảnh s|t trưởng đ y ghế ra khỏi b{n, nhổm người đứng dậy. Ng{i bỏ đ a v{o bồn r a chén, v{ trước khi vặn nước r a đ a, ng{i sựng lại rồi đột ngột tung một c|i phong bì d{y cộp về phía cô con g|i rượu. Phong thư trượt d{i trên mặt b{n v{ đ|nh kịch v{o khu u tay tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 14

-Ơ, {, con cảm ơn bố – Tôi l m b m, thầm ngạc nhiên trước th|i độ sốt sắng của bố. Để xem n{o, tôi liếc nhìn địa chỉ nơi g i i trời ơi, l{ thư của Đại học Đông Nam Alaska – Nhanh thật đấy. Con cứ tưởng mình cũng đ~ l kỳ hạn nộp đơn v{o trường đại học n{y rồi chứ.

Ng{i cảnh s|t trưởng bật cười khúc khích.

Tôi lật c|i phong bì lại, v{ nhìn bố chằm chằm:

-Có người mở rồi

-Tại bố tò mò qu|.

-Thường d}n rất bất ngờ đấy, ng{y cảnh s|t trưởng ạ. Đ}y l{ tội liên bang chứ ch ng phải nhỏ gì đ}u, thưa ng{i.

-Thôi n{o, con đọc đi.

Tôi rút l| thư ra, trong đó có một bảng chương trình về c|i lớp học đ~ được gấp lại.

-Chúc mừng con g|i – Ng{i cảnh s|t trưởng reo vui trước khi tôi kịp đọc một chữ n{o – C|nh c a trường đại học đầu tiên đ~ mở.

-Con cảm ơn bố.

-Bố con mình b{n đến chuyện học phí nhé. Bố đ~ d{nh dụm được một ít t

-Không, không, không đ}u bố. Con sẽ không đụng đến tiền phòng th}n của bố đ}u. Con cũng đ~ để d{nh tiền học đại học rồi – Lương h{ng th|ng của ng{i cảnh s|t trưởng đ~ ch ng được bao nhiêu rồi thế nên qu phúc lợi của ng{i ắt h n cũng bé tí teo thôi

Ng{i cảnh s|t trưởng tức thì chau m {y lại:

-Cũng có v{i nơi lấy học phí cao đấy, Bella. Bố muốn giúp con. Con không cần phải chọn học ở Alaska chỉ vì học phí rẻ đ}u.

Rẻ ư, không, không hề rẻ một chút xíu n{o. Nhưng được c|i l{ nó ở xa, v{ th{nh phố Juneau thì trung mnình một năm có tới ba trăm hai mươi mốt ng{y u |m, m}y giăng đầy trời. Trước hết, đ}y l{ điều kiện tiên quyết của tôi, kế đến l{ của Edward.

-Con xoay xở được m{. Với lại, ở đó cũng có nhiều chương trình giúp đ t{i chính. Vay d lắm, bố – Tôi hy vọng bố không nhìn ra được c|i trò xạo xư n{y của mình. Sự thật thì chuyện cho vay hay giúp đ t{i chính gì gì đó, tôi vẫn chưa tìm hiểu k lắm.

-Vậy - Ng{i cảnh s|t trưởng lại lên tiếng, nhưng rồi ngay tức khắc, ng{i bặm môi lại, quay mặt đi.

-Vậy, sao hả bố

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 15

-Không có gì. Chỉ l{ bố - Bố tôi cau m{y – Bố thắc mắc không biết Edward có dự định gì trong năm tới?

- .

-Sao?

Cộc Cộc Cộc Không gian chợt vang lên ba tiếng gõ c a. Thật đúng lúc, }m thanh ấy vừa kịp cứu tôi tho|t khỏi một b{n thua trông thấy. Ng{i cảnh s|t trưởng trố mắt ra nhìn, còn tôi thì vùng đứng bật dậy.

-Em đến đ}y – Tôi nói to cùng lúc với tiếng lầm bầm của bố, hình như l{ Mi đi đi

cho ta nhờ” thì phải. Phớt lờ ng{i cảnh s|t trưởng, tôi ra mở c a cho Edward.

Tôi nôn nóng một c|ch ngốc nghếch, giật mạnh c|nh c a như muốn ph| – v{, anh đang hiện hữu trước mặt tôi. Anh – điều kỳ diệu của lòng tôi.

Thời gian không hề khiến tôi vợi bớt nỗi say đắm trước vẻ quyến rũ trên gương mặt to{n bích của anh, tuy nhiên, tôi sẽ ch ng bao giờ xem mọi điều về anh l{ chuyện đương nhiên cả. Đôi mắt tôi lướt nhìn lên gương mặt trắng phau một c|ch lạ lùng, lần theo từng đường nét ho{n m : đôi quai h{m góc cạnh đôi môi cân đối, mềm mại – đang nở một nụ cười lúc n{o cũng l{m hút hồn người kh|c sống mũi th ng hai gò m| xương xương cùng vầng tr|n cao, ph ng lỳ – lo{ xo{ trước tr|n m|i tóc rối bù m{u đồng thiếc đang sẫm lại vì mưa

V{ đôi mắt l{ nơi cuối cùng tôi g i hồn mình v{o, bởi lẽ tôi biết chắc chắn rằng khi nhìn v{o đó, to{n bộ lý trí của tôi sẽ không còn hiện hữu trong đầu tôi nữa. Đôi mắt anh mở rộng, long lanh, ấm |p với gam m{u v{ng mật ong, dưới h{ng mi d{y đen nh|nh. Cứ mỗi lần nhìn s}u v{o đôi mắt ấy, tôi lại cảm nhận được rất rõ rằng trong con người mình đang có sự đổi kh|c h n đi – cơ hồ như to{n bộ c|c đốt xương trong người tôi bỗng trở nên xốp như bọt biển cùng một cảm gi|c hồi hộp khó tả. Cũng phải thôi, vì tôi đ~ quên mất động th|i hô hấp l{ thế n{o rồi. V{ lúc n{y đ}y, tình trạng ấy đang di n ra ở nơi tôi.

Đ}y l{ gương mặt m{ bất cứ một nam người mẫu n{o trên thế giới cũng phải ao ước được sở hữu, v{ s n lòng đ|nh đổi tất cả để có được. Tất nhiên, c|i gi| duy nhất phải

trả v{ chỉ có một m{ thôi, đó chính la linh hồn.

Không. Tôi không tin như vậy. Tôi cảm thấy l{ tội lỗi cho dẫu chỉ mới ngh đến điều đó m{ thôi v{ tôi cảm thấy vui – như tôi vẫn thường hay có cảm xúc n{y – khi nhận thức được rằng suy ngh của mình m~i m~i l{ một n số đối với Edward.

Tôi nắm ngay lấy tay anh, muốn nấc lên khi những ngón tay lạnh gi| của anh đan v{o tay mình. Sự đụng chạm của anh đ~ thổi v{o hồn tôi một nội niềm thanh thản đến tận cùng – nó giống như tôi đang phải chịu đựng một cơn đau, thế rồi bất ngờ cơn đau ấy vụt tan biến đi vậy.

-Anh – Tôi cười ngượng nghịu trước tiếng ch{o cụt lủn của mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 16

Anh đưa nắm tay của chúng tôi lên, quệt nh mu b{n tay của anh lên m| tôi.

-Buổi chiều của em thế n{o

-Buồn tẻ lắm.

-Buổi chiều của anh cũng vậy.

Chúng tôi vẫn đan tay nhau, Edward lại dịch chuyển nắm tay của chúng tôi về phía anh. Đôi mắt anh nhắm nghiền khi chiếc mũi mơn nh lên vùng da nơi cổ tay tôi, v{ rồi vẫn ở tư t hế trầm mặc ấy, anh khẽ mỉm cười. Có lần anh đả giải ngh a như thế l{ thưởng thức hương thơm của một loại rượu vang chỉ có một không hai trên đời.

Tôi cũng ý thức được rằng đó l{ mùi m|u trong cơ thể mình – với anh, nó ngọt ng{o hơn tất cả c|c mùi m|u kh|c, giống như rượu vang hảo hạng m{ đặt bên cạnh nước hay rượu nhạt mùi vậy – khiến anh phải khổ sở vì kh|t. Nhưng bây giờ thì dường như anh không còn phải tr|nh né nhiều như hồi đầu nữa. Tôi lờ mờ nhận ra được rằng đằng sau h{nh động tưởng chừng như có vẻ rất d d{ng ấy l{ một nỗ lực phi thường.

Tôi cũng ý thức được rằng đó l{ mùi m|u trong cơ thể mình – với anh, nó ngọt ng{o hơn tất cả c|c mùi m|u kh|c, giống như rượu vang hảo hạng m{ đặt bên cạnh nước hay rượu nhạt mùi vậy – khiến anh phải khổ sở vì kh|t. Nhưng bây giờ thì dường như anh không còn phải tr|nh né nhiều như hồi đầu nữa. Tôi lờ mờ nhận ra được rằng đằng sau h{nh động tưởng chừng như có vẻ rất d d{ng ấy l{ một nỗ lực phi thường.

V{ chính c|i nghị lực ấy của anh không lúc n{o khiến tôi thôi buồn. Nhưng giờ thì tôi đ~ có thể tự an ủi mình được rồi, rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ không còn khiến anh phải khổ sở như thế n{y nữa.

Thịch, thịch, thịch, thịch Tiếng nện ch}n của ng{i cảnh s|t trưởng vang vọng

đến tai tôi, vẫn l{ thứ tiếng động quen thuộc biểu hiện cho sự khó chịu của ng{i đô i

với vị kh|ch của chúng tôi. Mở bừng mắt, Edward hạ nắm tay của chúng tôi xuống, nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng đan tay với tôi.

-Ch|u ch{o ông, thưa ông Charlie – Lúc n{o Edward cũng giữ phép lịch sự theo đúng ngh a, dù rằng ng{i cảnh s|t trưởng ch ng bao giờ thấy nên đối x với anh ngược lại như vậy.

Ng{i cảnh s|t trưởng l{u b{u rồi dừng ch}n ngay bên cạnh tôi, hai tay khoanh thật chặt trước ngực. Ng{i vẫn tiếp tục l{m tròn ngh a vụ phụ huynh, ấy l{ phải luôn để mắt đến con c|i tối đa như những ng{y qua ng{i vẫn thường xuyên thực hiện.

-Anh mang đến cho em mấy bộ đơn mới – Edward nói với tôi rồi giơ ra một xấp phong bì l{m bằng sợ c}y chuối. Không quên để lộ thêm cả một mớ tem đang quấn quanh ngón tay út của anh.

Tất nhiên l{ tôi không thể tr|nh khỏi phản ứng kêu than tự nhiên. Không biết có còn trường n{o l{ anh chưa bắt tôi l{m đơn nữa không nhỉ V{ l{m sao anh lại cứ tiếp

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 17

tục cất công tìm kiếm mấy ngôi trường kéo d{i ha n nộp đơn như thế nhỉ Ch ng phải

l{ đ~ qu| tr rồi đấy ư.

L{m như đọc được suy ngh torng đầu tôi, anh mỉm cười; h n những suy ngh n{y lộ rõ lắm trên nét mặt của tôi thì phải.

-Vẫn còn kịp hạn nộp đơn v{o mấy trường. Với lại cũng có v{i nơi s n s{ng du di thêm thời hạn nộp đơn.

Tôi ho{n to{n có thể hình dung được động cơ phía sau những c|i gọi l{ du di ấy. Thế n{o m{ ch ng có đôla dính v{o.

Edward bật cười trước vẻ mặt khờ khệch có le lói một chút hiểu biết của tôi.

-Mình l{m nha em – Anh đề nghị, rồi dạn d dẫn tôi bước th ng đến chiếc b{n ăn.

Ng{i cảnh s|t trưởng hậm hực bước theo sau, dù rằng ng{i ch ng ph{n n{n gì về lịch l{m việc tối nay của con g|i ng{i . Ch ng l{ dạo n{y, h cứ thấy mặt tôi l{ ng{i lại ra rả c|i điệp khúc hối thúc chọn trường mau mau.

Tôi vội v~ dọn b{n, trong lúc Edward sắp xếp xấp đơn có bề d{y đ|ng sợ. Khi tôi cầm quyển Đỉnh gió hú đem sang kệ bếp, Edward nhướng một bên m{y lên. Tôi biết anh đang suy ngh đến chuyện gì, nhưng trước khi anh kịp buông lời, ng{i cảnh s|t trưởng đ~ mau mắn lên tiếng trước.

-Mấy c|i đơn đó, Edward – Ng{i cảnh s|t trưởng nói, }m điệu nghe rầu rầu bấy l}u nay, ng{i vẫn hằng cố tr|nh nói chuyện trực tiếp với anh, giờ đ~ phải mở lời, tất nhiên l{ ng{i c{ng lấy thế l{m khó chịu lắm – Bella v{ tôi n~y giờ đang b{n tính chuyện năm sau. Cậu đ~ quyết định học trường n{o chưa?

Edward ngước mắt nhìn ng{i cảnh s|t trưởng, nụ cười lại xuất hiện trên môi anh, v{ giọng nói của anh lại tr{n ngập sự th}n thiện:

-Thưa ông, ch|u đng xem xét lại ạ. Ch|u vừa nhận được mấy thư chấp thuận, nên buộc phải c}n nhắc.

-Trường n{o chấp thuận thế – Ng{i cảnh s|t trưởng hỏi tới.

-Dạ thưa ông, Đại học Syracuse Đại học Harvard Đại học Dartmouth Hôm nay thì ch|u nhận được thêm lời chấp thuận của Đại học Đông Nam Alaska ạ – Nói đến đ}y, anh hơi xoay mặt sang phía tôi v{ nh|y mắt. Còn tôi thì cố kềm chế để không phải bật cười.

-Harvard hả Dartmouth nữa – Ng{i cảnh s|t trưởng lầm bầm, không che giấu được nỗi vị nể của mình – E h m, cũng có hơi {, thế cũng được. , c|i trường Đại học

Đông Nam Alaska gì đấy cậu thực sự ch ng cần pha i cân nhắc đến nó đ}u khi m{ cậu

đ~ được chấp thuận ở Ivy League. Ý tôi muốn nói l{ thể n{o bố cậu cũng muốn cậu học ở

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 18

-Thưa ông, bố ch|u luôn ủng hộ quyết định của ch|u ạ. – Edward nh nh{ng đ|p lời ng{i cảnh s|t trưởng.

-E h m.

-Anh đo|n đi, Edward – Tôi lên tiếng, giọng nói không giấu được vẻ tươi vui cùng một chút chòng gh o.

-Có chuyện gì vậy, Bella

Tôi chỉ tay v{o chiếc phong bì d{y cộp nằm trên kệ bếp.

-Em vừa nhận được lời chấp thuận của Đại học Alaska

-Chúc mừng em! – Edward cười toe toét – Thật l{ trùng hợp.

Đôi mắt ng{i cảnh s|t trưởng lập tức sa sầm xuống, hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Edward.

-Được rồi – Ng{i lên tiếng sau một phút để cho đôi mắt hoạt động – Bố đi xem mấy trận đấu đ}y, Bella. Chín giờ ba mươi phút.

Lại l{ mệnh lệnh quen thuộc của ng{i cảnh s|t trưởng mỗi khi để chúng tôi ngồi lại với nhau.

- a, bố Hồi n~y bố có nói với con về tự do

Bố tôi thở d{i:

- ưư. Biết rồi, mười giờ ba mươi. Buổi tối ở trường học cũng có quy định giờ giấc cụ thể m{.

-Bella không còn bị phạt nữa ư, thưa ông – Edward hỏi lại. Dù rằng tôi biết tỏng anh thật sự ch ng ngạc nhiên đ}u, song vẫn không thể tìm ra được một mảy may dấu hiệu n{o cho thấy l{ anh không bị bất ngờ khi biết chuyện ấy.

-Có điều kiện – Ng{i cảnh s|t trưởng lầm bầm chỉnh lại – Chuyện ấy thì liên quan gì đến cậu

Tôi nhăn nhó nhìn bố, nhưng bố không nhìn tôi.

-Dạ, chỉ l{ ch|u rất vui khi biết điều n{y thôi ạ – Edward nh nh{ng giải thích – Alice cũng đang mong có bạn đi mua sắm cùng, v{ ch|u cũng ngh l{ Bella đang rất muốn trông thấy lại những |nh đ n đô thị – Nói đến đ}y, anh mỉm cười nhìn tôi.

Nhưng ng{i cảnh s|t trưởng thì gầm gừ qua kẽ răng:

-Còn l}u – Gương mặt ng{i trong thời khắc đó bỗng chuyển h n sang m{u tím.

-Bố Bố l{m sao vậy

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 19

Cố gắng lắm, ng{i cảnh s|t trưởng mới mở được quai h{m ra:

-Bố không muốn con tới Settle.

-Sao cơ?

-Bố đ~ nói với con về thông tin trên b|o rồi m{ B}y giờ ở Settle, tình trạng giết người xảy ra nhiều ghê lắm, bố muốn con tr|nh xa c|i th{nh phố đó ra, có được không?

Mắt tôi c{ng lúc c{ng mở to theo từng lời nói của ng{i cảnh s|t trưởng.

-Bố {, con chỉ đi có một lúc thôi chứ đ}u có lê la cả ng{y ở Settle đ…

-Không, ông ngh rất đúng, thưa ông Charlie – Edward vội lên tiếng, ngắt lời tôi – Quả tình ch|u cũng không hề ngh đến Settle. Th{nh phố m{ ch|u ngh đến l{ Portland kia ạ. Vả lại, ch|u sẽ không để cho Bella đến Settle đ}u. Tất nhiên l{ không đ}u ạ.

Ng ng{ng, tôi d|n mắt v{o anh, nhưng anh đ~ nhặt tờ b|o của ng{i cảnh s|t trưởng lên v{ chú mục v{o trang nhất của tờ b|o.

Có lẽ anh muốn l{m dịu c|i lò l a đang ngùn ngụt ch|y ở trong lòng của bố tôi thôi, chứ c|i ý ngh tôi sẽ bị một kẻ t}m thần n{o đó rình rập rồi tính mạng gặp nguy hiểm, ngay trong lúc đang ở bên cạnh Alice hay Edward, mới thật khôi h{i l{m sao.

V{ ng{i cảnh s|t trưởng đ~ hạ hoả ngay thật. Ng{i ngó sững v{o Edward thêm đúng một tích tắc nữa rồi nhún vai:

-Thế thì được – Rồi ng{i lừng lững bỏ ra ngo{i phòng kh|ch, lúc n{y, bước chân đ~ có phần hối hả hơn có lẽ l{ ng{i không muốn bỏ l pha giao bóng đầu tiên.

Tôi đợi cho đến khi chiếc tivi đ~ được bật lên để bố không thể nghe thấy lời nói của mình, mới bắt đầu cất tiếng hỏi:

-Sao m{

-Xem n{o – Edward đ|p lời, trong khi mắt vẫn không rời khỏi tờ giấy. Cuối cùng, anh cũng đ y tờ đơn sang cho tôi, nhưng đôi mắt vẫn không vơi bớt sự tập trung – Anh ngh em có thể viết lại mấy b{i luận ra đ}y. To{n những c}u hỏi giống nhau không thôi.

H n l{ ng{i cảnh s|t trưởng vẫn còn đang giỏng đôi tai lên hết c đ}y. Thở d{i, tôi bắt đầu điền c|c thông tin cũ m m ra giấy: tên tuổi, địa chỉ, c|c mối quan hệ V{i phút sau, tôi ngước mắt lên, Edward đang trầm tư nhìn ra ngo{i c a sổ. Tôi lại cúi mặt xuống b{n, v{ đó l{ lần đầu tiên tôi chú ý thấy tên trường.

Thở phì phì, tôi gạt tờ giấy sang một bên.

-Bella?

-Anh nghiêm túc đi, anh Edward. Trường Dartmouth kia {

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 20

Một c|ch dịu d{ng, anh cầm tờ giấy lên, đặt xuống trở lại trước mặt tôi.

-Anh ngh rằng em thích bang New Hampshire – Anh nh nh{ng giải thích – đó có đầy đủ c|c kho| học buổi tối cho anh, những c|ch rừng rất hơp với những người đam mê đi du khảo. Giới hữu sinh thì vô cùng phong phú – Nói đến đ}y, anh toét miệng nở một nụ cười ranh m~nh, vì biết chắc rằng tôi không thể n{o kh|ng cự lại được.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u.

-Anh sẽ để em ho{n trả lại cho anh, nếu điều đó khiến em vui – Anh ra lời hứa h n – Nếu em cần, anh sẽ tính l~i luôn.

-Anh l{m như em có thể v{o được Dartmouth m{ ch ng cần phải đút lót một khoản tiền kết xù ấy. , hay đó l{ khoản anh cho em nợ Hay nh{ Cullen sắp s a mở rộng thêm thư viện cho trường? Ôi trời ơi. Sao chúng mình cứ phải b{n đến chuyện n{y vậy hả anh?

-Em có thể chỉ điền v{o tờ giấy thôi, được không, Bella? Đ}u có mất m|t hay phải chịu đau đớn gì đ}u.

Miệng tôi tức thì tr xuống.

-Anh thì biết gì Em không tin mình có thể l{m được.

Nói xong, tôi đưa tay lấy mấy tờ giấy, tính vò viên chúng lại thật chặt rồi ném v{o thùng r|c, nhưng không còn thấy giấy tờ n{o đ}u nữa. Tôi chằm chằm nhìn mặt b{n trống không lấy một lúc, rồi sau đó mới ngước nhìn Edward. Anh không hề có lấy một c động n{o, nhưng rất có khả năng xấp đơn từ kia đang nằm gọn ở trong túi |o kho|c của anh lắm.

-Anh đang l{m gì thế – Tôi gặng.

-Anh ký tên em đ p hơn l{ em ký. Mấy b{i tiểu luận kia thì em đ~ l{m rồi.

-Anh đang nhiệt tình th|i qu| đấy, anh có biết không – Tôi thì th{o, trong c|i hy vọng mong manh rằng ng{i cảnh s|t trưởng đang ho{n to{n để tai để mắt v{o trận đấu –

Em thật sự không cần phải xin xỏ v{o trường na o nữa cả. Trường Alaska đ~ chấp nhận

em rồi. Em cũng có thể tự trang trải được học phí cho học kì đầu tiên. Đ}y l{ lý do chính đ|ng nhất. Không cần phải ném tiền qua c a sổ như thế, bất kể l{ tiền của ai.

Gương mặt của kẻ đối diện bất thần quận lại như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn.

-Bella, em

-Anh đừng có Bella n{y, Bella nọ để m{ năn nỉ em. Em thừa nhận rằng em cần phải l{m theo nguyện vọng của bố, nhưng cả anh, cả em đều biết rằng mùa thu tới, em sẽ không nhập học. Em không nên ở gần bất kì một người n{o.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 21

Kiến thức của tôi về cuộc sống ma-c{-rồng trong những năm đầu tiên lột x|c không có được l{ bao. Nhưng Edward thì không bao giờ đi s}u v{o chi tiết – đ}y không

phải l{ đề t{i ưa thích của anh – song, tôi vẫn biết no ch ng d chịu gì. Hình như kiềm chế l{ một k năng cần phải luyện tập lắm mới th{nh. Vậy nên bất cứ thứ gì m{ kh|c với chương trình học của trường h{m thụ l{ điều tôi không muốn b{n đến.

-Nhưng thời gian lúc n{o thì vẫn chưa được quyết định – Edward vẫn dịu d{ng nhắc tôi – Em vẫn có thể học được một, hai học kì kia m{. Còn nhiều niềm vui kh|c của con người lắm m{ em vẫn chưa trải qua.

-Sau n{y rồi em sẽ biết tất cả thôi.

-Đó không phải l{ những điều m{ sau n{y em sẽ biết đ}u. Em không có cơ hội thứ hai trở lại l{m người, Bella ạ.

Tôi thở d{i.

-Lúc n{o m{ anh ch ng tính to|n thời gian hợp lý, Edward. Cứ loanh quanh m~i như thế n{y thì nguy hiểm qu|.

-Chưa có nguy hiểm gì cả – Edward vặc lại.

Tôi hậm hực nhìn anh. Chưa có nguy hiểm gì ư Thì đúng rồi. Tôi chỉ bị có mỗi một ma-c{-rồng cố chấp đang rình rập mình thôi, bởi lẽ, cô ta muốn trút bỏ tất cả mọi uất hận về c|i chết của bạn tình xuống đầu tôi, bằng những đòn tra tấn chậm r~i v{ mang tính chất gi{y vò cho hả. Nhưng ai m{ th m lo lắng tới Victoria đ}u. , đúng rồi, còn nh{ Volturi nữa chứ – c|i gia đình ma-c{-rồng đầy quyền lực cùng với nhóm chiến binh quyê

n năng của họ – những kẻ luôn luôn muốn tr|i tim của tôi phải ngừng đập bằng c|ch

n{y hay c|ch kh|c, vì lo{i người không được phép biết đến sự tồn tại của họ. Đúng rồi. Ch ng có lý do gì để m{ kinh hồn bạt vía cả

Alice vẫn thường xuyên s dụng năng lực đặc biệt của mình, v{ Edward luôn luôn tin tưởng v{o khả năng nhìn thấy trước tương lai – đúng một c|ch kì lạ – của cô em g|i, để m{ tính xa tính gần. Thật l{ mất trí khi cứ ứng x liều l nh theo c|i kiểu như vậy.

Nhưng kể ra cũng ch ng sao, tôi đ~ th|ng trong lần biểu quyết ở nh{ anh rồi. Ng{y tôi thay đổi kiếp sống chỉ sau ng{y tôi tốt nghiệp trung học không còn bao xa, chỉ độ v{i tuần tính trên đầu ngón tay nữa m{ thôi.

Bất gi|c, tôi chợt nghe bụng mình nôn nao một c|ch khó chịu khi nhận ra rằng ch ng còn mấy thời gian nữa. Lẽ d nhiên cuộc biến đổi n{y l{ ho{n to{n cần thiết – bởi đó l{ điều tôi hằng mong muốn hơn tất thảy mọi thứ trên thế gian n{y gộp lại – vả lại, tôi đ~ ý thức được một c|ch s}u sắc rằng cuộc sống của gia đình tôi sẽ ch ng vì thế m{ có thay đổi gì: tối n{o cũng như tối n{o, bố tôi, Charlie cũng vẫn sẽ ngồi ngo{i phòng kh|ch theo dõi c|c trận đấu yêu thích của mình. Reneé, m tôi – hiện đang sinh sống ở bang Florida xa xôi ngập tr{n |nh nắng – lúc n{o cũng chỉ mong tôi hưởng trọn mùa h trên b~i biển với m cùng vị hôn phu mới của b{. V{ Jacob, người không như bố m của tôi, sẽ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 22

biết chính x|c được điều gì đang di n ra khi tôi quyết định đến học ở một ngôi trường xa xôi, hẻo l|nh. Thậm chí ngay cả khi bố m tôi sẽ ch ng có lấy một mảy may nghi ngờ về nỗi trong suốt một thời gian d{i, tôi trì ho~n việc đến thăm hai người với lý do chi phí đi lại đắt đỏ, chương trình học qu| nặng – không d|m chểnh mảng, hay bị đau ốm Jacob vẫn sẽ biết được sự thật.

Trong phút chốc, c|i ý ngh về nỗi sợ h~i của Jacob kia bỗng lấn |t tất cả mọi nỗi đau trong tôi.

-Bella – Edward thì thầm tên tôi, gương mặt anh thắt lại khi cảm nhận được nỗi khổ sở đang hiện hữu ở nơi tôi – Em không cần phải vội v~. Anh sẽ không để cho ai l{m hại được em. Em h~y cứ sống hồn nhiên, vô ưu vô lo cho đến bao l}u m{ em muốn.

-Em muốn nhanh – Tôi thì th{o đ|p lời anh, mỉm cười một c|ch yếu ớt, v{ cố gắng thêm v{o một chút h{i hước – Em rất nôn nóng muốn trở th{nh một nh}n vật huyền bí.

Đôi quai h{m của Edward lập tức siết chặt lại rồi một c|ch bực bội, anh nói qua kẽ răng:

-Em không ý thức được mình đang nói c|i gì đ}u.

Vừa dứt lời, Edward th y mạnh tờ b|o m ướt lên b{n, v{o ngay chính giữa khoảng c|ch của hai chúng tôi. Ngón tay anh ấn mạnh lên dòng ch đầu tiên của trang nhất:

S NG I CH T M I L C M T TĂNG

C NH S T LO NG I TR C HO T Đ NG

C A C C BĂNG Đ NG T I PH M

-Chuyện đó thì liên quan gì đến c|i n{y

-Nh}n vật huyền bí ch ng phải l{ trò đùa đ}u, Bella.

Tôi nhìn chằm chặp v{o đầu đề b{i b|o thêm lần nữa, rồi ngước mắt lên, đối diện với |nh mắt se sắt của anh.

-Ma ma-c{-rồng đ~ g}y nên chuyện n{y ư – Tôi thuề th{o hỏi.

Anh mỉm cười một c|ch chua ch|t, giọng nói nhỏ lại v{ ho{n to{n lạnh băng:

-Em sẽ phải ngạc nhiên đấy, Bella, khi biết những kẻ như bọn anh thường xuyên l{ nguyên nh}n đứng sau những vụ kinh ho{ng được đăng nhan nhản trên c|c b|o, khi em biết cần phải lần theo những gì. Thật qu| d d{ng để nhận ra. Thông ở đ}y cho thấy một ma-c{-rồngm ới lột x|c đang sống buông thả ở Settle. Kh|t m|u, cuồng bạo, mất kiểm so|t. Tất cả những kẻ như anh l{ thế đấy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 23

Tôi để mắt mình rơi thõng xuống tờ b|o, tr|nh |nh nhìn đau đ|u của anh.

-Bọn anh đ~ theo dõi tình hình n{y v{i tuần nay rồi. Tất cả c|c dấu hiệu đều chỉ rõ những vụ mất tích qu|i lạ luôn xảy ra v{o buổi tối, c|c thi thể được tìm thấy đầu ở trong tình trạng thảm khốc, v{ không hề có dấu vết để lại Em nói đúng, một ma-c{-rồng mới toanh. V{ không ai chịu tr|ch nhiệm cho một kẻ mới chập chững bước v{o cuộc đời mới – Edward hít một hơi thật s}u – Chậc, nhưng đ}y không phải l{ chuyện m{ bọn anh

co thể can dự v{o. Bọn anh thậm chí sẽ ch ng để mắt đến chuyện đó nếu như nó không xảy ra ở gần nơi mình sống. Như anh đ~ nói, điều n{y xảy ra thường xuyên. Sự tồn tại của qu|i vật chỉ đem lại điều |c m{ thôi.

Tôi cố gắng không nhìn v{o những c|i tên in trên b|o, nhưng không hiểu sao chúng lại nổi rõ mồn một, cơ hồ như được in đậm vậy. Năm người đ~ ra phải đi m~i m~i, gia đình của họ hiện rất đau buồn. Đọc những c|i tên, tất nhiên l{ ho{n to{n kh|c với việc nghiền ngẫm một vụ |n mạng trên bình diện lý thuyết thuần tuý. Maureen Gardiner, Geoffey Campbell, Grace Razi, Michlle O’Connell, Ronald Albrook. Những người cũng có bố, có m , có con c|i, bạn b , thú cưng, công việc, hy vọng, dự định, kí ức v{ tương lai

-Em sẽ không như vậy – Tôi thì th{o, một n a l{ nói với chính mình – Anh sẽ không để cho em như vậy. Chúng mình sẽ sống ở Nam Cực.

Edward ph| ra cười thích thú, bao vẻ căng th ng lập tức biến mất tăm.

-Đúng rồi, ở đó có chim c|nh cụt. Chúng mới đ|ng yêu l{m sao.

Tôi cũng cười, nhưng chỉ l{ những tiếng cười ho{ ho~n v{ rồi, một c|ch hậm hực, tôi hất tờ b|o ra khỏi mặt b{n để không còn phải nhìn thấy những c|i tên đầy |m ảnh ấy.

Thịch , tờ b|o rơi th ng xuống tấm vải sơn lót s{n nh{.

Tất nhiên l{ Edward sẽ c}n nhắc xem những động vật n{o có thể săn được. Anh cùng gia đình kiêng khem của mình – tất cả đ~ hứa sẽ không đụng đến con người – vẫn thích vị m|u của lo{i d~ thú to lớn để thoả m~n phần n{o nhu cầu kiêng cữ của mình.

-Vậy thì Alaska nha anh, như hồi đầu hai chúng mình đ~ trù tính, ở nơi n{o xa thật xa, khỏi Juneau ấy nơi có nhiều gấu x|m, nha anh.

-Tốt hơn rồi đấy – Anh gật đầu t|n th{nh – Có cả gấu trắng nữa. Chúng dữ lắm nhé. Còn những con chó sói thì bự khỏi chê luôn.

Miệng tôi h| hốc, hơi thở nối nhau v{o ra {o ạt.

-Em l{m sao vậy – Edward thảng thốt. V{ trước khi tôi kịp trở lại bình thường, sự bối rối nơi anh chợt tan biến, cả th}n người anh bỗng chốc m{ căng cứng lại – . Xin em đừng ngh đến sói nữa, khi m{ suy ngh đó l{m cho em khó chịu – Giọng nói của Edward không còn được tự nhiên, m{ mang đầy vẻ kiểu c|ch, đôi vai của anh vẫn còn gồng lên.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 24

-Cậu ấy đ~ từng l{ người bạn th}n nhất của em, anh Edward – Tôi thều th{o, nghe lòng nhói đau khi phải dùng đến c|i thì qu| khứ – Lẽ d nhiên l{ điều đó khiến cho em khó chịu.

-Xin em tha thứ cho h{nh động khinh suất nơi anh – Edward lên tiếng, vẫn rất kiểu c|ch – Anh không nên nói ra những lời đó.

-Anh đừng lo lắng nữa – Tôi nhìn tr}n trối xuống mặt b{n, nơi hai b{n tay của tôi đang đan v{o nhau rất chặt.

V{ không gian chung quanh hai chúng tôi mau chóng lắng đọng trong im lặng, d có đến cả một lúc l}u.Cuối cùng, Edward luồn ngón tay lạnh gi| xuống dưới cằm tôi, khẽ nâng lên. Gương mặt của anh lúc n{y thật dịu d{ng.

-Anh xin lỗi. Thật lòng xin lỗi em.

-Em biết. Em biết sự thể sẽ không như vậy. Em lẽ ra không nên phản ứng như thế. Chỉ vì ưm, trước khi anh đến, em có ngh đến Jacob – Tôi ngập ngừng. Kia, đôi mắt m{u v{ng n}u đang chú mục v{o tôi dường như thẫm lại, giống y như mỗi khi tôi nhắc đến c|i tên Jacob. Giọng nói của tôi tức thì chuyển sang b{o chữa – Bố em nói rằng Jake đang rất đau khổ. Cậu ấy đang bị tổn thương, v{ lỗi l{ do em.

-Em không có l{m gì sai cả, Bella ạ.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u.

-Em cần phải cải thiện tình hình, anh Edward. Em nợ cậu ấy điều đó. V{ dẫu sao thì đó cũng l{ một trong những điều kiện của bố em

Gương mặt của Edward thay đổi theo từng lời nói tho|t ra trên môi tôi nó trở nên lặng lẽ, hệt như một pho tượng.

-Bella, em cũng biết rằng c|i việc em quanh qu n bên người sói đơn phương như thế l{ không thể được; rằng nếu bất cứ ai trong bọn anh m{ đặt ch}n lên l~nh địa của họ l{ giao ước sẽ không còn hiệu lực nữa. Em có muốn giữa bọn anh v{ họ xảy ra xung đột không?

-Tất nhiên l{ không rồi

-Vậy thì chúngmình không cần phải b{n đến vấn đề n{y nữa – Anh buông tay, đảo mắt sang hướng kh|c, cố gắng tìm đề t{i kh|c để khoả lấp. V{ bất chợt mắt anh dừng lại

ở một vật n{o đó phía sau lưng tôi, anh khẽ mỉm cười, dù ră ng đôi mắt vẫn đăm đăm

đầy cảnh gi|c.

-Anh rất mừng vì bố em đ~ quyết định cho em ra ngo{i Em đang buồn ch|n, cần phải l{m một vòng v{o hiệu s|ch thôi. Anh không thể tin nổi l{ em đang đọc lại Đỉnh gió hú đấy. Em vẫn chưa thuộc nó ư?

-Không phải tất cả mọi người đều có một trí nhớ tuyệt hảo – Tôi đ|p s ng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 25

-Trí nhớ tuyệt hảo hay không gì chứ, anh không hiểu tại sao em lại thích t|c ph m n{y. Những nh}n vật ở trong ấy ch ng giống ai, lúc n{o cũng chỉ chăm chăm hu

hoại cuộc đời của nhau. Anh không hiểu l{m thế n{o ma cuối cùng, Heathcliff v{ Cathy lại được xếp cùng loại với những đôi tình nh}n kh|c như Romeo v{ Juliet hay Elizabeth Benner v{ Darcy. Đó không phải l{ một c}u chuyện tình, m{ l{ chuyện thù hận.

-Anh hay th{nh khiến với c|c t|c ph m kinh điển qu| đấy – Tôi trả lời một c|ch c|u kỉnh.

-Có lẽ l{ vì anh không qu| ngư ng mộ những gì thuộc về cổ xưa – Edward mỉm cười, rõ r{ng l{ h{i lòng khi đ~ l{m xao l~ng được t}m trí của tôi – Nhưng m{, tại sao em cứ đọc đi đọc lại t|c ph m n{y thế – Giờ thì đôi mắt của anh lại hừng hực ngọn l a nhiệt th{nh của sự quan tâm, anh đang tiếp tục cố gắng th|o bằng hết mới suy ngh bòng bong trong đầu tôi. Anh với b{n tay qua b{n, |p lòng b{n tay lên m| tôi – Nó có gì m{ lại lôi cuốn được em thế

V{ lòng hiếu kì thật t}m nơi anh đ~ đ|nh bại được tôi.

-Em không biết nữa – Tôi trả lời, cố gắng sắp xếp lại đầu óc, khi m{ |nh nhìn của anh đang vô tình l{m rối tung mọi ý ngh nơi tôi – Em ngh nó tựa như một điều gì đó v nh hằng. L{m sao m{ không một thứ gì có thể chia cắt được họ tính ích k của cô g|i, thói t{n bạo của ch{ng trai không, thậm chí cả c|i chết cũng vậy

Gương mặt anh tỏ ra đăm chiêu, cơ hồ như đang suy xét từng lời lẽ của tôi. Cuối cùng thì anh mỉm cười, một nụ cười trêu chọc:

-Anh vẫn cho rằng gi| như một trong hai người họ vẫn còn giữ lại một ph m chất tốt đ p thì c}u chuyện sẽ đ u |m hơn.

-Đó chỉ l{ một nhận định – Tôi nh nh{ng phản đối lại lời anh – Tình yêu của họ chính l{ ph m chất tốt đ p duy nhất m{ họ có.

-Anh hy vọng em sẽ giữ lại cho mình những ph m chất tốt đ p hơn thế để m{ yêu thương một kẻ vô phương cứu rỗi.

-Đ~ qu| tr để em phải lo lắng xem mình yêu thương ai rồi – Tôi nh nh{ng chỉ ra – Cũng ch ng cần anh phải nhắc nhớ đ}u, em ho{n to{n có thể xoay xở tốt được m{.

Edward vừa cười khúc khích vừa nói:

-Anh rất vui vì em ngh như vậy.

- m, em cũng hy vọng rằng anh đủ s|t suốt để rời xa ai đó qu| ích k . Catherine mới thật sự l{ nguồn gốc của mọi rắc rối, không phải Heathcliff đ}u.

-Anh sẽ luôn cảnh gi|c đề phòng – Anh buông lời một c|ch chắc nịch.

Tôi không nén được một tiếng thở d{i. Anh rất có của anh ở nguyên tư thế đang |p v{o m| mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 26

-Em cần gặp Jacob.

Đôi mắt của anh khép lại ngay tắp lự.

-Không.

-Kì thực, không nguy hiểm một chút n{o đ}u – Tôi chống chế, v{ bắt đầu giở giọng n{i nỉ – Em vẫn thường ở cả ng{y dưới La Push cùng họ, vậy m{ ch ng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng tôi đ~ phạm phải sai lầm giọng nói của tôi về cuối chợt ấp a ấp úng, bở lẽ tôi nhận rằng những gì mình đang thao thao bất tuyệt kia thực chất chỉ l{ nói dối. Quả thật không phải l{ không có gì xảy ra. Một tho|ng kí ức bất chợt vụt hiện lên trong tôi – con sói x|m khom mình chực xồ tới, nhe h{m nanh sắc lẻm như dao găm về phía tôi – lòng b{n tay tôi chợt túa mồ hôi, dư }m của nỗi sợ h~i vẫn còn mạnh mẽ qu|.

Edward lắng nghe nhịp đập hối hả nơi lồng ngực của kẻ đối diện, khẽ gật đầu cơ hồ như tôi đ~ thừa nhận rằng mình nói dối.

-Người sói khó tự chủ lắm. Thi thoảng, những người ở gần họ có thể chỉ bị thương. Nhưng đôi lúc, cũng có người bị giết chết nữa.

Tôi muốn lên tiếng phản b|c lại, nhưng rồi một hình ảnh kh|c lại hiện về khuấy đảo lòng tôi, ngăn cản không cho tôi mở miệng. Tôi lờ mờ nhận ra dương mặt đ~ từng rất đ p của Emily, giờ thì gương mặt đó đ~ in dấu v nh vi n ba vết s o đỏ bầm kéo d{i từ đuôi mắt phải xuống đến quai h{m, cùng một bên khoé miệng bị r|ch, suốt đời, nó tạo cho cô một nụ cười khinh khi đ|ng sợ.

Chờ đời tôi lấy lại giọng nói của mình, anh tỏ ra hoan hỉ, không hề có ý che giấu vẻ đắc thắng.

-Anh không biết họ đ}u – Cuối cùng, tôi cũng trả lời, nhưng giọng nói ch ng hơn gì một lời thều th{o cả.

-Anh biết họ nhiều hơn em ngh đấy, Bella. Lần cuối cùng họ biến th{nh sói, anh cũng đ~ có mặt ở đấy.

-Lần cuối cùng ư?

-V{o khoảng bảy mươi năm về trước, họn anh đ~ từng chạm tr|n với những người sói Khi ấy, bọn anh chỉ vừa mới ổn định cuộc sống ở gần Hoquiam thôi. Alice v{ Jasper thì vẫn còn ở tận đ}u đ}u, chưa trở th{nh th{nh viên của gia đình. Bọn anh đông hơn họ, nhưng giả như không có Carlisle, thì không có c|ch gì ngăn được một cuộc chiến tranh thực sự. Chính bố anh đ~ thuyết phục ông Ephraim Bellaack tin rằng bọn anh v{ họ có thể cùng tồn tại bên nhau, v{ thế l{ bản giao ước kia ra đời.

C|i tên của ông cố Jacob bất gi|c khiến tôi giật mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 27

-Bọn anh cứ ngh rằng c|i ranh giới ấy đ~ theo ông Ephraim xuống mồ rồi – Edward lầm bầm, nghe như đang tự nhủ với chính mình – Rằng c|i đặc điểm di truyền

cho phép họ biến đổi kia đ~ mất từ l}u rồi chứ… - Edward ngừng lời, nhìn tôi với vẻ c|o buộc – Có vẻ như c{ng ng{y, vận rủi của em c{ng ph|t huy rõ năng lực. Em có hiểu không, chính c|i lòng tham vô độ của em đ~ l{m sống lại cả một bấy sói huyền thoại. Trời ơi, nếu anh v{ em có thể tóm được c|i số phận của em, thì trong tay chúng mình sẽ l{ một vũ khí có sức hu diệt t{n khốc lắm đấy.

Tôi phớt lờ tất cả những lời chế gi u ấy, mọi chú ý của tôi chỉ hướng cả v{o vẻ ngạo ngh của anh – liệu anh có đang nghiêm túc không

-Nhưng em không hề l{m họ sống lại. Anh không biết sao

-Biết c|i gì chứ?

-Biết rằng số phận xui xẻo của em ch ng hề dính d|ng gì tới chuyện đó cả. Sở d người sói sống lại l{ bởi vì ma-c{-rồng xuất hiện.

Edward nhìn tôi không chớp mắt, cả th}n mình của anh đông cứng lại vì sững sờ.

-Jacob nói với em rằng gia đình anh ở đ}y đ~ khiến cho mọi thứ x|o trộn cả lên. Em cứ ng rằng anh đ~ biết

V{ đôi mắt của người đang đối diện với tôi sa sầm xuống.

-Họ ngh như vậy ư?

-Edward, anh h~y đối diện với sự thật đi. Bảy mươi năm trước, gia đình anh đến đ}y, v{ người sói xuất hiện. Giờ thì gia đình anh trở về, người sói lại xuất hiện thêm lần nữa. Anh cho rằng đó chỉ l{ sự trùng hợp thôi sao?

Edward cuối cùng cũng dịu xuống, đôi mắt của anh bắt đầu biết chớp trở lại.

-Bố anh có lẽ sẽ rất quan t}m đến lý thuyết n{y.

-Lý thuyết – Tôi nhại lại lời anh với một th|i độ ho{n to{n mỉa mai.

Im lặng. Thời gian cứ thế trôi đi, anh phóng tầm mắt ra ngo{i c a sổ, đắm đuối nhìn v{o m{n mưa. Có lẽ anh đang rộn óc trước sự thật rằng chính sự hiện hữu của gia đình anh đ~ khiến những người dân địa phương đang hiền l{nh bỗng ho| th{nh những con sói khổng lồ.

-Hay đấy, nhưng ch ng thay đổi được gì – Anh lầm bầm sau một hồi tư lự – Hiện trạng vẫn như thế m{ thôi.

Tôi ch ng thể đo|n được c|i n ý đằng sau câu nói đó, cũng ch ng có gì khó khăn để nhận ra: Không có bạn b sói n{o cả.

V{ tôi hiểu mình cần phải kiên nhẫn đối với Edward. Cũng không phải l{ anh không có lý, chỉ bởi anh không hiểu m{ thôi. Anh không hiểu tôi nợ Jacob Bellaack nhiều

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 28

đến nhường n{o – Cuộc sống, v{ có thể l{ cả ý thức của tôi nữa, đ~ rất nhiều lần từ cõi chết trở về, tất cả l{ nhờ ở người bạn nhỏ ấy.

Tôi không thích thổ lộ với bất cứ ai về qu~ng thời gian mình sống vật vờ, đặc biệt l{ với Edward. Ng{y ấy, anh chỉ t}m t}m niệm niệm một điều rằng sự ra đi của anh sẽ giải tho|t cho tôi, sẽ cứu chữa được linh hồn tôi. Tôi không muốn anh nhận hết tr|ch nhiệm về mình cho tất cả những trò ngốc nghếch m{ tôi đ~ từng b{y ra trong những ng{y xa anh, hay cho nỗi khổ đau m{ tôi phải g|nh chịu.

Nhưng anh thì vẫn luôn dằn vặt mình về điều đó.

Vậy nên tôi sẽ phải lựa lời m{ giải thích với anh.

Tôi đứng dậy, bước vòng qua chiếc b{n. Anh mở rộng vòng tay đón tôi, v{ tôi s{ v{o lòng anh, nép mình v{o vòng tay cứng như đ| của anh, nhìn v{o đôi tay lạnh gi| ấy m{ lên tiếng:

-Xin anh h~y lắng nghe em, chỉ độ một phút thôi. Những điều ấy n{o có l{ gì đ}u so với những thứ kh|c còn quan trọng hơn nhiều. Anh, Jacob đang bị tổn thương – Giọng nói của tôi mỗi lúc một run r y – Em không thể bỏ rơi cậu ấy, đang trong lúc cậu ấy cần em. Chỉ bởi vì cậu ấy không phải lúc n{o cũng ở trong hình h{i của một con người đúng ngh a mmm, cậu ấy đ~ luôn ở bên em khi m{ em em không còn l{ mình nữa. Anh không hiểu điều đó như thế n{o đ}u - Tôi ngập ngừng. Vòng tay của Edward ôm quanh người tôi chợt cứng lại đôi b{n tay của anh siết lại th{nh nắm đấm, những đường g}n nỗi rõ mồm một – Nếu như Jacob không cứu em Em đ~ không thể biết được rằng anh sẽ trở về. Em nợ cậu ấy nhiều, nhiều, nhiều hơn thế nữa, Edward.

Một c|ch thận trọng, tôi khẻ lướt mắt lên quan s|t sắc mặt anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, đôi quai h{m đang trong tình trạng căng hết c .

-Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đ~ rời xa em – Anh thì th{o – cho dẫu anh có sống được đến một trăm ng{n năm đi chăng nữa.

Dịu d{ng, tôi |p tay lên mặt anh, chờ đợi cho đến lúc anh thở d{i v{ mở mắt trở lại.

-Anh chỉ cố gắng l{m những gì anh cho l{ đúng thôi. V{ em tin điều đó sẽ phù hợp hơn với những ai ít nhạy cảm hơn em. Nhưng bây giờ thì anh đ~ ở đ}y rồi. Đó mới l{ điều quan trọng.

-Nếu như anh không bỏ đi, em sẽ ch ng bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình để tìm nguồn an ủi nơi một con sói.

Tôi đời người ra như phỗng. Tôi đ~ quen nghe Jacob dùng lối nói miệt thị của cậu như: chấy, rận, đỉa, qu}n ký sinh Nhưng không hiểu sao, với giọng nói êm dịu như nhung của Edward, tôi cảm thấy lòng mình nhoi nhói một c|ch khó chịu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 29

-Anh không biết phải biểu đạt thế n{o cho đúng – Edward tiếp lời, giọng nói nghe thật xa vắng – Anh thừa nhận rằng mình đối x với cậu ấy như thể quả có độc |c. Nhưng anh đ~ suýt mất em rồi. Anh biết cảm gi|c đó l{ như thế n{o. Anh sẽ không chấp nhận bất cứ một thứ nguy hiểm n{o nữa.

-Anh vần phải tin em trong chuyện n{y. Em sẽ không sao đ}u.

Gương mặt của Edward lại trở nên se sắt.

-Anh xin em đấy, Bella – Anh thì th{o.

Tôi nhìn s}u v{o đôi mắt v{ng óng của Edward, đôi mắt bất ngờ rực s|ng.

-Xin em chuyện gì cơ?

-Xin em h~y vì anh. Xin em h~y tỉnh trí lại m{ giữ mình được an to{n. Anh sẽ l{m hết sức mình vì điều đó, nhưng anh cũng sẽ rất cảm kích trước một chút giúp đ từ phía em.

-Em sẽ luôn giữ mình m{ – Tôi l m b m.

-Em có thực sự hiểu rằng em có ý ngh a đối với anh như thế n{o, quan trọng đối với anh như thế n{o không Có thực sự biết l{ anh yêu em nhiều đến thế n{o không – Vừa nói, anh vừa ghì chặt tôi v{o vồng ngực cứng như thép của anh, v{ tỳ cằm lên đầu tôi.

Còn tôi thì khẽ ấn đôi môi v{o chiếc cổ trắng ngần v{ lạnh như tuyết đang ở rất s|t ngay bên mình.

-Em biết anh yêu em nhiều đến thế n{o m{ – Tôi thẽ thọt trả lời.

-Em chỉ mới thấy được một c|i c}y trong cả một c|nh rừng bạt ng{n thôi.

Tôi đảo mắt, nhưng anh không nhìn thấy.

-Nhiều đến thế ư.

Anh đặt môi lên đỉnh đầu tôi, khẽ thở d{i.

-Không có người sói n{o hết.

-Em sẽ không tiếp tục như thế n{y đ}u. Em sẽ gặp Jacob.

-Vậy thì anh sẽ ngăn em lại.

Giọng nói của anh vô cùng tự tin, ra chiều đối với anh, đ}y ch ng phải l{ chuyện gì khó.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 30

V{ tôi biết anh đ~ ngh đúng.

-Để rồi xem – Tôi giả vờ th|ch thức – Cậu ấy vẫn cứ l{ bạn của em.

V{ hốt nhiên tôi cảm nhận được bức thư của Jacob đang nằm trong túi quần của mình, cơ hồ như nó đ~ nặng lên đến v{i kilogram. Những lời lẽ trong thư cũng chợt vang vọng bên tai tôi, như t hể người bạn nhỏ cũng t|n đồng với Edward vậy – một điều sẽ ch ng bao giờ xảy ra trong hiện thực.

Nhưng điều đó ch ng thay đổi được gì cả. Em xin lỗi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 31

Chương 2

N T N

ôi cảm thấy h|o hức một c|ch lạ kì khi bước ch}n ra khỏi lớp học tiếng T}y Ban Nha v{ hướng th ng đến qu|n ăn, ch ng phải vì tôi đang tay trong tay với một ch{ng trai ho{n m nhất h{nh tinh n{y, dù nói cho

chính x|c thì cũng có cả lý do ấy.

Thật ra đó l{ do tôi ý thức được rằng bản |n cấm cung d{nh cho mình đ~ kết thúc, v{ hiện thời, tôi đang l{ một người tự do.

Nhưng hình như đó cũng chưa phải l{ nguyên nh}n chính. , hay l{ bởi bầu không khí nh nhõm, thoải m|i, tự do đang bao trùm khắp sân trường chăng? Trường học đang duỗi mình, thư gi~n, đặc biệt l{ ở kho| học sinh cuối cấp – cả một thiên đ{ng của cảm xúc.

Tự do gần qu|, gần đến mức bất cứ một học sinh n{o cũng có cảm gi|c vươn tay ra l{ có thể chạm được v{o nó, cảm nhận được nó. Dấu vết của nó xuất hiện ở khắp mọi nơi. Trên tường của qu|n ăn treo đầy những |p phích, c|c thùng r|c chứa đầy những tờ rơi đủ sắc m{u: mời ch{o lũ học sinh chúng tôi mua s|ch niên gi|m, nhẫn học trò v{ những thông b|o ghi chú kì hạn cuối cùng đặt |o thụng, mũ bình thiên cùng quả tua rồi những lời rao h{ng có c|nh – của đ|m học sinh lớp dưới đi chiến dịch cho trường nữa v{ l{m sao thiếu được những bảng quảng c|o mời đặt hoa có k m lời chúc cho buổi khiêu vũ năm nay. Buổi đại vũ hội sẽ được tổ chức v{o cuối tuần n{y, nhưng tôi đ~ nhận được một lời hứa chắc như đinh đóng cột của Edward rằng tôi sẽ không bị |p giải đến đó nữa. Bởi sau hết mọi chuyện, tôi đ~ có được kinh nghiệm rất con người n{y rồi.

M{ không, ắt h n tự do của c| nh}n tôi mới chính l{ nguyên nhân đích thực của c|i cảm gi|c l}ng l}ng muốn bay bổng n{y chứ thời điểm kết thúc năm học l{m sao có thể khiến thôi vui như những học sinh kh|c được. Tôi luôn cảm thấy căng th ng đến muốn nôn o mỗi khi ngh đến nó. V{ tôi đang buộc mình không được mơ m{ng ngh đến nó nữa.

Nhưng m{ trốn tr|nh c|i chủ đề tốt nghiệp đang xuất hiện nhan nhản ở khắp mọi nơi n{y, thú thật cũng ch ng hề d d{ng một chút n{o.

-Bồ đ~ g i hết thư thông b|o chưa – Angela cất tiếnghỏi khi Edward v{ tôi vừa ngồi v{o b{n. M|i tóc n}u nhạt vốn để xo~ của cô bạn giờ đ~ được cột túm lại theo kiểu đuôi ngựa, v{ đôi mắt của cô dường như chúng có n chứa vẻ lo }u.

Alice v{ Ben cũng đ~ có mặt ở đó, cả hai ngồi cạnh Jessica. Ben thì đang ngấu nghiến quyển truyện tranh, đôi tròng kính tr xuống tận c|nh mũi thanh mảnh. Còn Alice thì chú mục v{o bộ đồ |o-thun-quần-jeans muôn thuở của tôi, bằng một kiểu nhìn chăm chú, k lư ng chưa từng thấy, khiến tôi không khỏi ngượng ngùng. Có lẽ l{ cô bạn lại nổi m|u muốn l{m cố vấn thời trang đ}y. Tôi thở d{i. Th|i độ thờ ờ với trang phục của tôi

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 32

bao giờ cũng l{ c|i gai trước mắt cô em g|i của Edward. Nếu tôi m{ đồng ý thì chắc chắn một trăm phần trăm rằng ng{y n{o cô bạn cũng sẽ tròng đủ mọi thứ đồ lênngười tôi – có

khi l{ mấy bận một ng{y không chừng – hệt như tôi l{ một con búp bê giấy ngoại cơ có đủ ba chiều vậy.

-Không, mình không g i – Tôi trả lời Angela – Kì thực thì có g i cũng như không. M mình biết ng{y mình tốt nghiệp m{. Còn ai kh|c nữa đ}u.

-Còn bồ thì sao, Alice

Alice mỉm cười, đ|p:

-Mình g i xong hết rồi.

-Mấy bồ may thật – Angela thở d{i – M mình có tới một ng{n anh chị em b{ con, m{ m thì muốn mình viết tay từng địa chỉ để g i cho họ. Thể n{o mình cũng sẽ bị nghẽn

r~nh cổ tay cho m{ xem. Mình không thể lâ n lữa lâu hơn được nữa, ôi cứ ngh đến l{

thấy sợ.

-Mình sẽ giúp bồ – Tôi hồ hởi xung phong - Nếu bồ không ngại nét chữ g{ bới của mình.

Ng{i cảnh s|t trưởng h n sẽ h{i lòng lắm đ}y. Trong tầm mắt của mình, tôi nh|c thấy Edward đang mỉm cười. Vậy l{ anh cũng đang rất vui – tôi có thể l{m tròn lời hứa với ng{i cảnh s|t trưởng m{ ch ng phải dính d|ng gì đến người sói.

Trông cô bạn Angela của tôi nh nhõm h n như người vừa trút được một g|nh nặng.

-Bồ thật l{ tốt. Bồ chọn thời gian nghen, bất cứ lúc n{o cũng được, mình sẽ qua nh{ bồ.

-Nếu được thì mình muốn qua nh{ bồ hơn. nh{ mình mệt lắm. , tối hôm qua, bố mình tuyên bố tha bổng cho mình rồi – Tôi nhoẻn miệng cười toe toét khi đưa ra c|i tin động trời.

-Thật hả – Angela hỏi lại, đôi mắt hiền l{nh lộ vẻ tươi vui – Mình nhớ l{ bồ nói rằng bồ bị cấm cung đến suốt đời cơ m{.

-Mình còn ngạc nhiên hơn cả bồ ấy chứ. Mình cứ đinh ninh rằng ít nhất l{ cho đến khi mình tốt nghiệp xong trung học, bố mới chịu tha cho mình.

- i chao, tuyệt thật đấy, Bella Tụi m ình sẽ phải ăn mừng chuyện n{y mới được.

-Bồ không hình dung nổi l{ c}u nói vừa rồi của bồ tuyệt vời đến mức n{o đ}u.

-Tụi mình nên ăn mừng như thế n{o đ}y nhỉ – Alice đăm chiêu, trầm ng}m chốc chốc, trên gương mặt của cô bạn lại |nh lên vẻ phấn khích – có lẽ l{ Alice đ~ ngh ra được mấy ý hay hay. Nhưng m{ thường thường thì những c|i ý hay hay ấy lại kh| m{u m đối

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 33

với tôi, v{ hiện thời thì tôi đang ho{n to{n có thể cảm nhận được điều đó trong đôi mắt của cô bạn – một đôi mắt đang nung nấu ý định muốn đ y mọi thứ đi xa khỏi giới hạn.

-Tất cả những gì m{ bạn nghỉ ra được ấy, Alice, mình sợ l{ mình không theo nổi được qu|.

-Tự do l{ tự do m{, phải không – Cô bạn khăng khăng.

-Nhưng m{ mình vẫn còn phải nằm trong giới hạn – ch ng hạn như M quốc n , ngay tại xứ sở tự do của chúng ta, tứ phương cũng đều có ranh giới đó thôi.

Angela v{ Ben ph| ra cười như nắc nẻ, trong khi Alice thì nhăn nhó một c|ch thất vọng.

-Thế thì tối nay tụi mình l{m gì – Alice chưa chịu bỏ cuộc.

-Tụi mình không l{m gì hết. m, tụi mình cứ để v{i ng{y đ~, để chắc chắn l{ bố mình không đùa. Vậy nên buổi tối, mình vẫn phải tu}n thủ quy định thời gian giống như giờ giấc của trường học.

-Vậy bọn mình sẽ tổ chức ăn mừng v{o cuối tuần n{y nhé – Đúng l{ lòng nhiệt th{nh của cô bạn thật khó m{ dập tắt nổi.

- , tất nhiên rồi – Tôi trả lời, hy vọng có thể l{m cho Alice dịu xuống. Kì thực ở tận đ|y lòng, tôi vẫn biết mình cũng sẽ không l{m gì qu| đ{ đối với ng{i cảnh s|t trưởng m{ nói, tốt hơn hết l{ l{m việc gì cũng nên từ tốn, nóng vội l{ điều cần tr|nh. Trước khi được phép của ng{i nhiều hơn, cần phải cố gắng chứng tỏ cho ng{i thấy rằng tôi l{ một đứa đ|ng tin cậy v{ trưởng th{nh như thế n{o.

Angela v{ Alice bắt đầu b{n t|n rôm r{ về kế hoạch ăn mừng Ben cũng bỏ dở

quyển truyện m{ hùa v{o góp ý vơ i hai cô bạn. Cứ thế, m ọi chú ý của tôi mau chóng lơi

dần, lơi dần. Bỗng bất chợt tôi s ng sốt nhận ra rằng chuyện tôi được tự do đ~ không còn khiến tôi phấn khởi như vừa cảm thấy trước đó nữa. Trong lúc cả ba người bạn đang say sưa thảo luận những việc sẽ l{m, ở Port Angeles hay l{ ở Hoquiam, thì tôi bắt đầu cảm thấy nao lòng.

Cũng ch ng cần phải mất nhiều thời gian lắm để x|c định xem nỗi bất an n{y của tôi l{ xuất ph|t từ đ}u.

Kể từ ng{y tôi nói lời từ biệt Jacob Bellaack trong khi rừng gần nh{, k niệm đau lòng ấy cứ từng ng{y, từng ng{y đeo b|m tôi, gặm nhấm t}m can tôi, khiến cho tôi không lúc n{o l{ không khỏi thắc thỏm, lo }u. Kiểu xuất hiện của nó y hệt như chiếc đồng hồ b|o thức đa sự, cứ ba mươi phút một, lại réo ầm vang cả nh{ lên vậy – cứ thế, đều đặn, trong một khoảng thời gian nhất định, nó lại len lỏi v{o trong t}m trí tôi, lấp đầu đầu óc tôi bằng hình ảnh gương mặt của Jacob đang quặn thắt những đau khổ. Đ}y l{ hình ảnh cuối cùng m{ tôi còn lưa giữ được về cậu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 34

V{ đúng v{o lúc n{y đ}y, khi hình ảnh ấy lại đang hiện về khuấy đảo lòng tôi, tôi chợt nhận thức được chính x|c lý do mình vẫn chưa ho{n to{n h{i lòng với quyền tự do mới nhận được n{y. Đó l{ bởi vì nó còn khiếm khuyết.

Chắc chắn l{ như vậy rồi, tôi có thể tự do đi lại bất cứ nơi đ}u m{ tôi muốn – nhưng ngoại trừ La Push; tôi có thể tự do được l{m bất cứ điều gì mình thích, nhưng ngoại trừ việc gặp lại Jacob. Tôi d|n chặt mắt v{o chiếc b{n ăn, cau m{y. Thế n{y thì l{ b|n cấm cung rồi chứ còn gì.

-Alice? Alice!

Tiếng gọi của Angela vang lên bất chợt đ~ kéo tôi tho|t khỏi cơn mơ mơ m{ng m{ng để quay về thực tại. Cô bạn đang huơ lấy huơ để b{n tay trước gương mặt thất thần v{ đôi mắt vô hồn của Alice. Tôi nhận ran gay lập tức vẻ mặt không còn một chút thần th|i n{o đó – một vẻ mặt đem lại nỗi sững sờ xen lẫn với sự sợ h~i trong tôi. C|i nhìn trống rỗng ấy tất nhiên l{ không nhằm v{o bất cứ sự việc, sự vật n{o đang hiện hữu trong qu|n ăn, xung quanh chúng tôi, nhưng lại rất có ý ngh a theo c|ch riêng của nó. Đó l{ những sự việc đang đến gần, những sự việc sắp s a xảy ra. Tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được m|u nóng đang rút xuống khỏi mặt mình.

Đột nhiên, Edward bật cười rất to, một tiếng cười rất hồn nhiên, nghe chừng như anh đang vô cùng thoải m|i. Ngay tức khắc, Angela v{ Ben đều đổ dồn mắt về phía anh, nhưng tôi thì không thể n{o rời mắt khỏi Alice. Đột nhiên, Alice giật nảy mình, cơ hồ như có ai đó vừa đưa chân đ| v{o cô bạn bên dưới gầm b{n.

-Em ngủ đấy {, Alice – Edward buông lời chọc gh o.

Lúc n{y, Alice đ~ tỉnh t|o trở lại.

-Mình xin lỗi tất cả c|c bạn, hình như mình không được tập trung, mình vừa mới thả hồn đi đ}u đó thì phải.

-Mơ m{ng lúc n{y xem ra còn thú vị hơn l{ ngồi m{ ng|n ng m về hai giờ học tới – Ben buông lời nhận định.

V{ sau cơn thất thần đó, Alice trở nên hoạt b|t, nói cười nhiều hơn – vui vẻ một c|ch kh|c lạ. Song, tôi vừa kịp nhìn thấy cô bạn trao đổi |nh mắt với Edward, h{nh động đmộto di n ra rất nhanh, v{ cô đ~ kịp quay sang Angela trước khi Angela v{ Ben cũng ph|t hiện ra điều đó. Edward chợt trở nên trầm tư, đưa tay khẽ nghịch ngợm một lọn tóc của tôi.

Tôi sốt ruột chờ đợi cơ hội được nói chuyện riêng với Edward, để hỏi anh về chuyện Alice đ~ tiên thị thấy điều gì, nhưng rồi buổi trưa cứ thế lặng lờ trôi qua, chúng tôi không có lấy một phút riêng tư n{o.

V{ tôi nhanh chóng nhận ra mình bị biến th{nh người thừa, gần như mọi người đang cố tình quên mất sự hiện diện của tôi. Sau bữa ăn trưa, Edward thong thả dạo bước bên Ben, trao đổi một số vấn đề về b{i tập được chỉ định, m{ thôi thừa biết l{ anh đ~

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 35

ho{n tất đ}u v{ đó rồi. Trong lúc chuyển lớp, khoảng thời gian ít ỏi của riêng hai đứa tôi, vậy m{ cũng lại có người xen v{o giữa. Cuối cùng, tiếng chuông tan trường cũng réo vang, giữa bao nhiêu học sinh đang ùa ra khỏi lớp, Edward nhanh nh n bắt chuyện ngay với Mike, cùng sóng bước với Mike ra b~i g i xe của trường. Tôi lủi thủi theo sau, cứ để cho Edward tự nhiên đi trước, dẫn đường.

V{ tôi chú t}m lắng nghe, lấy l{m lạ, Mike đang trả lời những c}u hỏi th}n thiện một c|ch kh|c thường của Edward. Hình như chiếc xe của Mike đang bị trục trặc.

- nhưng m{ tôi vừa mới thay pin xong – Mike nói. Đôi mắt anh bạn hiệp s cứ nhằm th ng hướng trước mặt, thi thoảng lại thận trọng nhìn sang Edward. Bối rối. Cũng giống như tôi lúc n{y thôi.

-Có lẽ l{ do d}y c|p – Edward đo|n gi{ đo|n non.

-Có lẽ thế. Thật tình thì tôi mù tịt về xe hơi – Mike thật th{ thừa nhận – Cần phải có người xem qua nhưng tôi lại không đủ khả năng đem xe tới tiệm Dowling.

Hốt nhiên tôi mở miệng, toan đề nghị Mike đem xe đến chỗ người bạn thợ m|y chuyên nghiệp của tôi, nhưng tôi đ~ ngậm lại được ngay lại. Dạo n{y, người bạn ấy bận ghê lắm – bận phiêu bạt trong lốt của một con sói khổng lồ.

-Tôi có biết một số thứ… nếu cậu muốn, tôi sẽ xem qua – Edward đề nghị – Để tôi

đưa Alice v{ Bella về nh{ đ~.

Khỏi nói cũng biết, hiển nhiên l{ Mike v{ tôi đ~ cùng nhất loạt h| hốc miệng ra m{ nhìn anh.

-Ơ… cảm ơn cậu – Mike lầm bầm sau khi đ~ ho{n hồn – Nhưng hôm nay tôi

phải l{m việc rồi. Có lẽ để lúc kh|c.

-H n l{ vậy rồi.

-Gặp lại c|c cậu sau nhé – Mike nói xong, leo v{o xe hơi, khẽ lắc đầu vì ng ng{ng.

Chiếc Volvo của Edward, với cô bạn Alice của tôi đang ngồi chờ s n bên trong, chỉ nằm c|ch đó có hai chiếc xe.

-Vậy l{ sao, anh – Tôi thì thầm hỏi khi Edward giữ c a xe bên cạnh ghế t{i xế cho tôi.

-Anh muốn giúp đ bạn b m{ – Edward l ng lặng trả lời.

Sau đó đến lượt Alice, cô bạn đang ngồi ở ghế sau cũng lên tiếng, giọng liến thoắng:

-Anh ch ng giỏi giang gì về m|y móc đ}u, anh Edward. Có lẽ tối nay, anh nên nhờ chị Rosalie lén đến xem c|i xe đi, để khi m{ Mike đề nghị anh giúp đ , anh còn trông ra d|ng một chút, anh có hiểu không. Chứ để đến khi chị Rosalie phải ra mặt giúp đ thật

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 36

thì tất nhiên phản ứng của Mike không phải l{ không đ|ng tức cười. Nhưng cả c|i thị trấn n{y, ai cũng đinh ninh rằng Rosalie đang đi học xa nh{, nên em d|m chắc chuyện sẽ

ch ng hay ho gi . Tệ hại nữa l{ đằng kh|c. Dù rằng em hiểu anh sẽ nổ lực giúp mike trước khi phải cậy nhờ đến b{n tay của Rosalie. Nhưng chỉ mỗi chuyện chỉnh s a m|y một chiếc xe hơi thể thao của Ý thôi đ~ l{ qu| sức của anh rồi. , s n nhắc đến chuyện nước Ý v{ xe hơi thể thao em mới nhớ, lần em giở trò đạo chích, anh có hứa sẽ tặng em một chiếc Porsche m{u v{ng. Em không biết mình có còn đủ kiên nhẫn để chờ đến Gi|ng sinh không

Sau khi đ~ cố gắng tập trung lắng nghe trong khoảng một phút, tôi quyết định buông xuôi, cứ để mặc cho lối nói nhanh như gió của cô bạn trở th{nh một thứ tiếng rì rầm, l{o x{o khó hiểu n{o đó, rồi tôi lại quyết t}m tiếp tục l{m một kể kiên nhẫn đến cùng.

Có vẻ như Edward đang tìm c|ch trốn tr|nh c|c c}u hỏi của tôi. Được thôi. Muốn gì thì muốn, rồi cuối cùng thể n{o cũng sẽ chỉ còn có anh v{ tôi. Vấn đề chính l{ thời gian.

Hình như Edward cũng đang nhận ra điều đó. Vẫn như thường lệ, anh để Alice xuống ngay đầu đường dẫn v{o nh{. Quả tình trong th}m t}m, tôi cũng có hơi ng ng{ng khi anh quyết định không đưa cô bạn về đến nơi đến chốn.

Bước xuống xe, Alice cũng kịp trao cho anh trai mình một tia nhìn sắc lẻm. Nhưng xem chừng Edward ch ng có lấy một chút bối rối n{o, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không.

-Gặp lại em sau – Edward nói lời tạm biệt em g|i, k m theo một c|i gật đầu hết sức nh nh{ng..

Alice quay gót v{ mau chóng mất dạng trong lùm c}y.

Edward l ng lặng đ|nh xe vòng lại, th ng tiến về hướng thị trấn Forks. Tôi chờ đợi, lòng tự hỏi liệu anh có mở lời hay không? Không. Anh đ~ không hề mở lời, v{ điều đó khiến tôi căng th ng. Trưa nay, Alice đ~ trông thấy điều gì Đó l{ điều anh không hề muốn chia sẽ với tôi, v{ tôi đang cố ngh xem lý do vì sao anh lại muốn giữ bí mật đó. Có lẽ tốt hơn hết l{ trước khi hỏi, tôi nên chu n bị k tinh thần. Tôi không muốn bị bất ngờ rồi mất tự chủ, để anh ngh rằng tôi yếu thần kinh, hay l{ gì gì kh|c

Vậy nên suốt dọc đường về đến nh{ bố tôi, cả tôi, cả anh, không ai nói với ai một lời n{o.

-Tối nay phải l{m một mớ b{i tập – Cuối cùng, Edward đ~ lên tiếng với tôi nhưng một c|ch b}ng quơ.

- mmm – Tôi nh nh{ng t|n th{nh.

-Em có ngh rằng hôm nay anh lại được tiếp tục đặt ch}n v{o nh{ em không

-Khi anh đến đưa em đi học, bố em có nổi cơn tam b{nh lên đ}u n{o.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 37

Nhưng tôi tin chắc chắn một điều rằng ng{i cảnh s|t trưởng sẽ hờn m|t ngay, khi ng{i vừa về đến nh{ m{ lại trông thấy Edward. Vậy thì tôi nên chu n bị bữa tối đặc biệt hơn thường ng{y một chút mới được.

V{o nh{, tôi bước vội lên lầu, Edward bước theo sao. Rồi cứ thế, anh điềm nhiên ngồi xuống giường, |nh mắt trông ra ngo{i c a sổ, có vẻ như ch ng quan tâm, đo|i ho{i gì tới nỗi bực dọc của tôi.

Cất xong c|i túi x|ch, tôi bật m|y vi tính lên. Tôi có một bức thư điện t của m cần phải trả lời, h n m tôi đang lo lắm đ}y vì thư g i đ~ l}u rồi m{ chưa nhận được hồi }m. Tôi gõ gõ tay lên b{n tạo nên những }m thanh lọc cọc trong lúc chờ đợi chiếc m|y vi tính cổ lỗ s trở mình tỉnh giấc – nhịp tay gõ nghe sốt ruột v{ thật khô khốc.

Đột ngọt, những ngón tay lạnh gi| của anh đặt lên tay tôi, giữ lại.

-Hôm nay, cả anh, cả em đều cùng nóng ruột hết, phải không n{o – Edward thầm thì.

Tôi ng ng mặt lên, toan đ|p lại anh bằng một |nh mắt chế nhạo, nhưng gương mặt của anh đang ở gần tôi qu|. Đôi mắt v{ng óng hừng hực ngọn l a yêu thương chỉ

c|ch mặt tôi không đến một gang tay, v{ hơi thở… hơi thở l{nh lạnh của anh đang phả không ngừng v{o đôi môi khẽ hé mở của tôi. Lư i tôi có thể cảm nhận được rất rõ r{ng c|i hương vị thơm ng|t ấy.

V{ đầu óc của tôi không còn ngh ra được một c}u trả lời dí dỏm n{o như tôi đ~ dự định, ngay cả đến tên mình, tôi cũng còn ch ng nhớ nỗi.

M{ anh thì không hề cho tôi được có một chút thời gian tỉnh trí lại.

Nếu được l{m theo ý mình, tôi sẽ d{nh nhiều thật nhiều thời gian của mình để hôn Edward. Trên đời n{y, tôi chưa từng trải qua một điều gì lạ lẫm v{ hạnh phúc cho bằng được cảm nhận đôi môi m|t rượi của anh đôi môi cứng như đ| c m thạch nhưng lại rất mềm mại v{ dịu d{ng đến lạ thường trên môi tôi, khi cùng tôi giao quyện.

Nhưng không phải lúc n{o tôi cũng được l{m theo ý mình.

Vậy nên tôi lấy l{m ngạc nhiên khi những ngón tay trắng muốt kia trở nên kh n khoản, luồn s}u v{o tóc tôi, kéo gương mặt tôi về phía anh. Đôi tay tôi cũng đ~ vòng qua cổ anh tự lúc n{o, v{ tôi ước sao cho mình có thể mạnh hơn – mạnh hơn để có thể giữ yên anh trong vòng tay của mình, m~i m~i. Một tay của Edward bỗng lướt xuống lưng tôi, ép tôi v{o vồng ngực cứng như đ| của anh. Dù rằng l{n da lạnh buốt kia đ~ được tấm |o len che phủ, nhưng hơi lạnh vẫn khiến tôi phải rùng mình – cơn rùng mình của sự d chịu, của niềm hạnh phúc h}n hoan, nhưng đôi tay anh đang bắt đầu lơi dần, lơi dần.

V{ tôi hiểu chỉ còn khoảng ba tíc tắc ngắn ngủi nữa thôi, anh sẽ thở d{i rồi buông tôi ra một c|ch khéo léo, nói bang quô về nỗi hai chúng tôi đang coi thường mạng sống

của tôi ra sao, v{ rằng bấy nhiêu đó đ~ l{ qu| đủ cho một buổi chiều. Không, như ng gi}y phút cuối cùng n{y phải l{ của tôi, ngh l{ l{m, tôi nép người mình thêm s|t v{o anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 38

Đầu lư i của tôi khẽ mơn theo viền môi dưới của anh mềm mượt qu|, dường như nó được chăm sóc rất k , v{ hương vị

Anh kéo phă t tôi ra, tho|t khỏi vòng tay của tôi một c|ch d d{ng – v{ có lẽ anh đ~ không hề nhận ra rằng tôi đ~ dùng hết sức bình sinh có được để m{ giữ anh.

Edward bật cười, chỉ vỏn v n có một tiếng, tiếng cười ấy nghe thật nhỏ, ph|t ra từ tận s}u th m trong cổ họng. Nhưng rồi đôi mắt anh bỗng thoắt rực s|ng với n ý rằng anh đang rất nghiêm túc.

-Ôi chao, Bella – Anh thở ra, kêu lên.

-Em sẽ nói rằng em rất tiếc, em xin lỗi, nhưng m{ kì thực, trong lòng em ch ng hề có cảm gi|c đó.

-V{ anh lẽ ra cũng nên tiếc cho việc em ch ng hề có cảm gi|c đó, nhưng sao lòng anh cũng ch ng thấy tiếc nuối gì. i, có lẽ anh nên ngồi xuống giường thì hơn.

Tôi cảm thấy v|ng vất.

-Nếu anh thấy cần

Anh mỉm cười gượng gạo, lúng túng với chính mình.

Còn tôi thị gục gặc c|i đầu v{i c|i, cố gắng lằm cho nó minh mẫn trở lại, rồi quay lại với chiếc m|y vi tính của mình. Chiếc m|y đ~ ho{n tất việc khởi động, kêu vang rền. m, nhưng không phải l{ kiểu rên rỉ sắp tới cõi đ}u.

-Cho anh g i lời ch{o m nhé.

-Vâng, chắc chắn rồi.

Tôi lướt mắt đọc lại bức thư điện t của m một lần nữa, thi thoảng không tr|nh khỏi c|i lắc đầu trước một số chuyện g{n dở m{ m đ~ l{m. Lúc đầu đọc bức thư n{y, tôi

đ~ rơi v{o trạng th|i ng ng{ng xen l} n hoảng hốt. Đại kh|i l{ quý b{ Reneé không ngờ rằng mình lại sợ độ cao đến như vậy, cho đến ng{y quý b{ l{m bạn với chiếc dù nhảy v{ ng{i huấn luyện viên môn nhảy dù n{o đó. Tôi cũng có hơi buồn về dượng Phil, hôn phu mới của m tôi đ~ gần được hai năm nay, vì dượng đ~ đồng ý để cho m tập môn thể thao ấy. Lẽ ra dượng nên chú ý đến m nhiều hơn. Tôi hiểu rõ m qu| m{.

Không, mình phải để cho m v{ dượng tự do l{m theo c|ch của hai người, tôi tự nhắc nhở chính mình. Mình phải để cho m v{ dượng được sống một cuộc sống riêng.

Từ nhỏ đến lớn, hầu như lúc n{o tôi cũng để mắt đến m , nhẫn nại hướng m ra xa khỏi những kế hoạch đ|ng sợ nhất, v{ cắn răng chịu đựng những điều tôi không thể

khiến m từ bỏ. Bao giờ tôi cũng nghe theo m – m{ lắm bận cũng phải phì cười – cho dù đó l{ điều nhỏ nhặt nhất. Nhớ lại cả tảng những lỗi lần của m , bất gi|c tôi bật cười. Ôi người m có tính khí thất thường v{ đ~ng trí của tôi

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 39

Còn tôi, tôi kh|c m một trời một vực. Trầm tính v{ c n thận. Trưởng th{nh v{ biết chịu tr|ch nhiệm về mình. y l{ tôi đang nhìn lại chính mình – một kẻ m{ tôi biết rất tường tận.

Nụ hôn của Edward, cho tới giờ, vẫn còn khiến cho m|u tuần ho{n dữ dội trong đầu tôi, tôi không thể l{m gì kh|c ngo{i việc ngh đến m , đến c|i lỗi lầm đ~ l{m thay đổi cả cuộc đời m . Ngờ nghệch v{ l~ng mạn, ngay khi vừa rời khỏi ghế nh{ trường trung học, m kết hôn với một người m{ m chỉ vừa mới quen biết, thế l{ một năm sau, tôi ra đời. M vẫnhằng bảo tôi rằng m không hề hối hận, rằng tôi l{ món qu{ quý nhất m{ cuộc sống đ~ ban cho m . Tuy nhiên, hết lần n{y đến lần kh|c, m chỉ ca m~i một điệp khúc cho tôi nghe – rằng người khôn l{ người xem hôn nh}n l{ chuyện nghiêm túc. Người

trưởng th{nh l{ người chăm chỉ m{i đũng quần trên ghế gia ng đường đại học v{ có nghề nghiệp h n hoi, trước khi dấn th}n v{o một mối quan hệ. M cũng biết tôi sẽ ch ng bao giờ nh dạ, ngu ngốc rồi tỉnh lẻ như m đ~ từng

Nghiến răng lại, tôi cố gắng tập trung đầu óc v{o việc trả lời thư cho m .

V{ |nh mắt của tôi đụng phải một dòng chữ, dòng chữ không khỏi l{m cho tôi bùi ngùi trong dạ, buộc tôi phải nhớ lại c|i lý do vì sao tôi đ~ không chịu viết thư trả lời m sớm hơn.

L}u rồi, ch ng thấy con nhắc gì tới Jacob – M tôi viết – Dạo n{y thằng bé ấy thế n{o rồi

Vậy l{ ng{i cảnh s|t trưởng đ~ b|o c|o hết tình hình của tôi với m , tôi d|m đoan chắc như thế.

Thở d{i, tôi để tay xuống b{n phím, gõ l|ch t|ch mấy h{ng, ch n c}u trả lời của mình v{o giữa hai đoạn ch ng có gì quan trọng:

Thưa m , con ngh rằng Jacob vẫn khoẻ. Con không thường gặp cậu ấy dạo n{y, hầu như lúc n{o cậu ấy cũng cặp k với nhóm bạn của mình ở dưới La Push.

Nhăn nhăn nhở nhở với chính mình một lúc, tôi gõ thêm v{o thư lời hỏi thăm

của Edward rồi nhấn v{o nút G i thư”.

Xong xuôi, tôi tắt m|y vi tính, khẽ đ y ghế ra khỏi b{n, hấp tấp đứng dậy v{ chỉ đến khi đó tôi mới nhận ra rằng Edward đang đứng ở đằng sau lưng mình, lặng im, không rõ l{ từ lúc n{o. Tôi toan mở miệng tr|ch anh đ~ đọc trộm thư, nhưng rồi ph|t hiện ra rằng anh ch ng hề chú ý gì đến tôi cả. Anh đang nhìn xăm soi v{o một chiếc hộp đen vuông vức, với h{ng mớ dây nhợ bị xé tươm quấn về một bên, dù đó có l{ thứ gì đi chăng nữa thì trong nó cũng ch ng có lấy một chút th m m n{o, nếu không muốnnói l{ rất thảm hại. V{ sau đúng một tích t|c, tôi mới hiểu ra cớ sự, đúng rồi, đó chính l{ chiếc m|y h|t }m thanh nổi m{ Emmett, Rosalie v{ Jasper đ~ tặng tôi hồi sinh nhật. Tôi đ~ không một mảy may n{o còn nhớ đến những món qu{ sinh nhật nằm xếp xó trong tủ, bị nhét bên dưới một đống đồ bỏ đi cả.

-Em đ~ l{m gì với nó vậy – Anh hỏi trong nỗi b{ng ho{ng không hề che giấu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 40

-Ai bảo nó cứng đầu, cứ dính chặt v{o c|i bảng đồng hồ l{m chi.

-Thế l{ em ghét, h{nh hạ nó cho hả

-Anh dư biết trình độ sữ dụng kềm, kéo của em như thế n{o m{. Có ai cố tình để cho nó tanh b{nh như thế n{y đ}u.

Edward lắc đầu, gương mặt buồn vời vợi:

-Em ph| hỏng nó mất rồi.

Tôi nhún vai:

- m, ừm.

-Nếu mọi người m{ nhìn thấy c|i m|y trong tình trạng như thế n{y ắt h n sẽ đau lòng lắm – Edward tư lự – Anh thấy tốt nhất b}y giờ l{ em tiếp tục phải bị quản thúc tại gia. Còn anh sẽ phải tìm một c|i kh|c thay v{o trước khi c|c anh chị ấy biết được.

-Cảm ơn anh, nhưng em không cần một c|i m|y h|t m{u m đ}u.

-Anh mua c|i kh|c ch ng phải vì em đ}u

Tôi thở d{i.

-Năm ngo|i, em đ~ không được vui vì c|c món qu{ sinh nhật m{ – Anh kể tội tôi với vẻ bất bình. Rồi đột ngột anh thộp lấy một c|i phong bì hình chữ nhật bằng giấy cứng, mở ra xem.

Tôi không d|m trả lời, bởi sợ rằng giọng nói của mình sẽ không còn giữ được bình t nh nữa, m{ nó sẽ trở nên run r y. Ng{y sinh nhật lần thứ mười t|m bất hạnh của tôi – với tất cả những hậu quả bi thảm không ngờ – l{ điều tôi không bao giờ muốn nhớ tới, vậy m{ anh lại khui nó ra, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Anh thậm chí còn nhạy cảm về nó hơn cả tôi kia m{.

-Em có biết l{ nó sắp hết hạn rồi không – Edward lại hỏi, chìa phong giấy cho tôi. Đ}y l{ một món qu{ kh|c, một tấm phiếu trả tiền trước, dùng để đổi lấy hai c|i vé m|y bay (món qu{ của b{ Esme v{ b|c s Carlise d{nh tặng tôi, để tôi có thể bay đến Florida thăm m ).

Tôi hít v{o một hơi thật s}u rồi trả lời bằng một giọng ngang ph :

- không. Thật sự l{ em ch ng còn nhớ gì đến chúng cả.

Edward bỗng tỏ ra thận trọng v{ quả quyết v{ khi tiếp tục lên tiếng, trên gương mặt của anh ch ng còn một chút dấu vết n{o của nỗi xúc động:

- m, chúng mình vẫn còn một chút thời gian. Em lại được phóng thích m{ cuối tuần n{y thì chúng mình ch ng có dự định n{o, vì em từ chối không đi khiêu vũ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 41

cùng anh – Nói đến đ}y, anh nhoẻn miệng cười rất tươi – Sao chúng mình không mừng tự do của em theo c|ch n{y nhỉ

Tôi h| hốc miệng vì ngạc nhiên:

-Bằng c|ch đi Florida?

-Em nói rằng em nằm trong giới hạn M quốc m{.

Tôi tr}n trối nhìn anh, ngờ vực, cố gắng tìm xem anh moi c|i điều tôi nói kia ở đ}u ra.

-Thế n{o – Anh hỏi gặng – Chúng mình sẽ cùng đi thăm m em, hay l{ không n{o

-Bố em sẽ không cho phép đ}u.

-Bố em không thể cấm em đi thăm m em được. M em vẫn l{ người có quyền nuôi em m{.

-Không ai còn ngh a vụ nuôi em cả. Em đ~ trưởng th{nh rồi.

Nụ cười của anh trở nên rạng r hơn bao giờ hết:

-Đúng rồi.

Tôi tư lự, nghiền ngẫm trong khoảng một phút ngắn ngủi, không, không nên tranh c~i với bồ về chuyện đó. Bố tôi sẽ giận lắm – ch ng phải vì tôi sẽ đi thăm m , m{ vì Edward sẽ đi cùng với tôi. Rồi bố sẽ không th m nói chuyện với tôi h{ng th|ng trời, v{ có khả năng tôi sẽ bị cấm cung thêm lần nữa. Rõ r{ng l{ nếu khôn ngoan thì chớ nên đề cập đến chuyệnn{y với ng{i cảnh s|t trưởng. Có lẽ v{i tuần nữa, khi đ~ có c|i khiên l{ ng{y tốt nghiệp hay l{ c|i gì kh|c đại loại như vậy thì mới được.

Nhưng m{ c|i cơ hội được nhìn thấy m ngay, không phải l{ h{ng tuần nữa, thật khó có thể cư ng lại được. Cũng đ~ l}u rồi, tôi không được trông thấy m . M{ có khi còn phải mất một khoảng thời gian rất l}u sau, trong ho{n cảnh phù hợp, tôi mới có thể được gặp lại m . Lần cuối cùng tôi còn được bên m ở Phoenix l{ lúc tôi đang nằm dư ng bệnh trong bệnh viện. Còn lần gần đ}y nhất, khi m đến c|i thị trấn bé nhỏ n{y l{ khi tôi đang, không ít thì nhiều, bị chứng rối loạn t}m lý. Những gì còn đọng lại trong m về tôi rõ r{ng không phải l{ những kí ức đ p.

M{ biết đ}u, khi m trông thấy tôi hạnh phúc như thế n{o bên Edward, m sẽ mở lời nói bố tôi bỏ qua cho.

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy tưởng, Edward vẫn l ng lặng quan s|t từng sắc mặt của tôi.

Cuối cùng thì tôi đ{nh thở d{i:

-Tuần n{y không được đ}u anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 42

-Tại sao không

-Em không muốn tranh c~i với bố. Nhất l{ khi bố còn chưa ho{n to{n tha thứ cho em.

Đôi lông m{y của anh ngay lập tức nhíu s|t lại với nhau:

-Anh thì lại cho rằng tuần n{y l{ thích hợp nhất đấy.

Tôi vẫn lắc đầu:

-Lần kh|c đi anh.

-Em không phải l{ người duy nhất bị cấm cung trong căn nh{ n{y, em có hiểu không – Edward cau có nhìn tôi.

Nỗi ngờ vực trong tôi lại hiện hình. Phản ứng n{y thật không giống như anh ng{y thường chút n{o. Anh vẫn luôn l{ người hết lòng vì người kh|c đến khó có thể tin được

kia m{ tôi hiểu th|i độ đó của anh sẽ khiê n th{nh trì trong tôi sụp đổ.

-Anh có thể đi đến bất cứ nơi đ}u m{ anh muốn kia m{ – Tôi chỉ ra.

-Không có em, thế giới ngo{i kia ch ng có gì vui cả.

Tôi đảo mắt trước lối nói cường điệu ấy.

-Anh nói thật m{ – Edward kh ng định.

-Chúng mình bước ch}n ra thế giới bên ngo{i chầm chậm thôi, được không anh Chúng mình khởi đầu bằng c|ch đi xem một bộ phim ở Port Angeles ch ng hạn

Anh lập tức chuyển sang rên rỉ:

-Thôi được rồi. Chúng mình sẽ đề cập đến vấn đề n{y sau vậy.

-Ch ng còn gì để đề cập nữa, anh {.

Edward chỉ nhún vai.

-Được rồi, thế thì chúng mình nói đến chuyện kh|c nhé – Tôi lại mơ lời. N~y giờ, tôi gần như đ~ quên bay quên biến mọi nỗi lo lắng hồi chiều Hay l{, phải chăng đ}y l{ mục đích của anh – V{o giờ ăn lúc trưa nay, Alice đ~ trông thấy chuyện gì vậy hả anh

Tôi chú mục v{o anh trong lúc hỏi, ngõ hầu có thể bắt được mọi phản ứng, dù l{ nhỏ nhất.

Song, Edward vẫn điềm t nh, cứ như không hề có chuyện gì xảy ra đôi mắt m{u ho{ng ngọc có hơi se lại đôi chút.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 43

- , Alice trông thấy Jasper ở một nơi rất lạ, ở đ}u đó về phía t}y nam, cô ấy ngh l{ Jasper ở gần gia đình trước đ}y của anh ấy. Nhưng anh ấy thì lại không có ý định quay trở về – Edward chợt thở d{i – Điều đó khiến Alice lo lắng.

- – Vậy ra sự thể ch ng hề như tôi tưởng tượng. Lẽ tất nhiên, Alice nhìn thấy trước được tương lai của Jasper cũng ch ng phải l{ chuyện đ|ng ngạc nhiên. Anh ta l{ người yêu của cô ấy, một người yêu đích thực, dù rằng mối quan hệ của hai người ch ng rầm rộ như Rosalie v{ Emmett – Sao anh không kể với em sớm hơn?

-Anh đ}u biết l{ em chú ý tới chuyện đó – Edward nh nh{ng giải thích – Dù cho sự việc có xảy ra như thế n{o, có lẽ cũng ch ng có gì quan trọng đ}u.

Điều tưởng tượng của tôi vậy l{ đ~ tan th{nh m}y khói. Chiều nay, thì ra cũng

như mọi buổi chiều bình thường kh|c, ch ng qua chỉ vì tôi qu| đa sự” nên cuối cùng cứ đinh ninh rằng anh đang tìm c|ch tr|nh né tôi. i, tôi cần phải bỏ c|i tính đa nghi n{y mới được.

Edward v{ tôi bước xuống nh{ dưới để chu n bị b{i vở, ấy l{ để đề phòng ng{i cảnh s|t trưởng ngẫu hứng về nh{ sớm m{ thôi. V{ chỉ trong v{i phút ngắn ngủi, Edward đ~ l{m xong lo|ng hết tấ cả c|c b{i tập, còn tôi vẫn đang cặm cụi tính to|n mấy con số cho đến khi nhận ra rằng đ~ đến giờ lo bữa tối. Edward xắn tay |o lên giúp tôi, thi thoảng anh lại nhăn mặt nhăm mũi trước những đồ ăn sống – thức ăn của con người từ hồi n{o đến giờ vẫn khiến anh khó chịu. Hôm nay, tôi quyết định thực hiện món thịt bê nấu với nước xốt kem chua, món ruột của b{ nội tôi ch ng phải tôi đang muốn lấy điểm trước bố đó sao Tôi không thích h{nh động đó một chút n{o, nhưng mi n bố tôi vui lòng l{ được rồi.

Cuối cùng thì ng{i cảnh s|t trưởng cũng đ~ về đến nh{, có vẻ như t}m trạng của ng{i hôm nay rất vui. Ng{i thậm chí ch ng bắt ne bắt n t, hay giữ th|i độ khó chịu đối với Edward nữa. Như thường lệ, Edward c|o lỗi không thể ăn tối cùng hai bố con tôi. Tiếng nói của người ph|t thanh viên về bản tin tức buổi tối vang lên đều đều ở gian phòng ngo{i đằng trước, nhưng tôi không tin rằng Edward đang thực sự thả hồn v{o chiếc tivi

trong n{y, sau khi ăn trọng ba phần thịt bê, ng{i cảnh s|t trưởng ung dung g|c cả hai ch}n lên chiếc ghế trống, h{i lòng đặt b{n tay lên chiếc bụng căng to.

-Ngon qu|, Bells.

-Con rất vui vì bố thích món n{y. Công việc của bố hôm nay thế n{o ạ – Trong lúc ăn, bố tôi ch ng chú ý gì đến xung quanh cả, nên tôi không d|m bắt chuyện.

-Cũng thường. m, tẻ nhạt lắm ấy chứ. Chú Mark v{ bố chơi b{i để vơi bớt phần n{o buổi chiều nh{m ch|n – Ng{i cảnh s|t trưởng thật th{ thú nhận với một nụ cười tươi rói – Bố thắng, mười chín v|n, thua bảy. Thế rồi bố điện thoại cho ông Billy, nói chuyện một lúc.

Tôi cố gắng giữ nguyên cảm xúc, không biểu lộ bất kì một phản ứng n{o.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 44

- ng ấy có khoẻ không bố

-Khoẻ, khoẻ. Nhưng cũng hơi khổ sở vì đau khớp.

- . Thế thì tệ qu|.

- . ng ấy mời bố con ta cuối tuần n{y xuống chỗ ông ấy chơi. ng ấy bảo l{ đ~ mời cả nh{ Clearwater rồi, cả Uley nữa. Vừa ăn vừa xem trận chung kết ấy m{

- – Tôi chỉ biết trả lời có bấy nhiêu. Chứ tôi còn biết nói như thế n{o nữa đ}y Tôi biết rằngm ình không được phép tiếp xúc với ngươòi sói, thậm chí l{ có sự gi|m s|t của phụ huynh đi chăng nữa cũng vậy. Nhưng Edward, liệu có vì chuyện bố tôi có ý định xuống La Push chơi m{ lại đứng ra cản địa rồi anh v{ bố lại tiếp tục xích mích với nhau hay không? Hay anh ngh rằng, vì bố chỉ chủ yếu gặp ông Billy, con người đúng ngh a ở dưới đó, nên bố sẽ không gặp phải nguy hiểm

Tôi lật đật đứng lên, thu gom c|c đ a lại với nhau m{ không d|m nhìn ng{i cảnh s|t trưởng. Xong xuôi, tôi cho tất cả v{o bồn r a, bắt đầu đưa tay vặn nước Đúng lúc ấy,

rất đỗi nh nh{ng, đến mức không hề có mô t tiếng động cho dù l{ nhỏ đến đ}u,

Edward lừng lững xuất hiện, anh chộp lấy chiếc khăn lau đ a.

Ng{i cảnh s|t trưởng thở d{i, cả người hơi ng}y ra một chút Có lẽ anh sẽ lại tiếp tục c|i đề t{i còn dang dở khi chúng tôi lại ở riêng bên nhau. Còn ng{i cảnh s|t trưởng, vẫn như mọi buổi tối kh|c, uể oải đứng dậy v{ tìm đến c|i tivi.

-Thưa ông Charlie – Edward lên tiếng một c|ch vui vẻ.

Ng{i cảnh s|t trưởng dừng bước ngay chính giữa căn bếp nhỏ xíu của ng{i.

-Sao?

-Bella đ~ kể với ông về chuyện hôm sinh nhật của cô ấy, bố m ch|u có tặng cho cô ấy mấy c|i vé m|y bay, để cô ấy có thể đến thăm b{ Reneé chưa ạ

Cộp , chiếc đ a tôi đang ngo|y x{ bông va phải bệ bếp rồi rơi th ng xuống s{n nh{, l|ch c|ch, l|ch c|ch, l|ch c|ch . Chiếc đ a không bể, nhưng khắp căn phòng, v{ cả ba người chúng tôi nữa, dính không nhiều thì ít nước x{ bong. Nhưng ng{i cảnh s|t trưởng có vẻ như không chú ý đến chuyện đó.

-Bella – Ng{i cảnh s|t trưởng lên tiếng với một giọng sững sờ.

Tôi cúi xuống nhặt chiếc đ a, mắt chăm chăm nhình như d|n chặt v{o nó.

-Dạ, có chuyện đó ạ.

Ng{i cảnh s|t trưởng nuốt đ|nh ực cục tức v{o trong bụng một c|ch rõ to, rồi quay sang Edward, |nh mắt sa sầm xuống.

-Không, nó không hề kể vơ i tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 45

- mmm – Edward lầm bầm.

-Có chuyện gì m{ cậu lại đề cập đến chuyện đó vậ – Ng{i cảnh s|t trưởng thể hiện sự quan t}m bằng một giọng nói vô cùng khe khắt.

Edward nhún vai, nói:

-Chúng sắp hết hạn rồi, thưa ông. Vả lại, nếu Bella không s dụng món qu{ ấy, h n m ch|u sẽ đau lòng lắm. Dù rằng m ch|u sẽ ch ng nói gì đ}u.

Tôi ngó sững v{o Edward, không d|m tin v{o đôi tai của mình.

Ng{i cảnh s|t trưởng suy ngh trong chốc l|t.

-Con đi thăm m cũng l{ điều nên l{m. M con sẽ vui lắm. Nhưng dù sao thì bố cũng lấy l{m lạ l{ tại sao con lại ch ng nói gì hết với bố về chuyện n{y.

-Dạ, tại con quên – Tôi thú nhận.

Ng{i cảnh s|t trưởng lập tức chau m{y:

-Con có thể quên được chuyện có người tặng vé m|y bay cho mình kia {

- m – Tôi lầm bầm trong miệng một c|ch vô ý thức rồi quay trở lại phía bồn r a chén.

-Tôi nghe cậu nói rằng chúng sắp hết hạn, phải không Edward – Ng{i cảnh s|t trưởng tiếp tục chất vấn – Bố m cậu tặng con bé mấy c|i vé vậy

-Dạ, cô ấy một c|i ch|u một c|i ạ.

Cộp , chiếc đ a trên tay tôi lại rơi nhưng lần n{y thì rơi đúng ngay v{o bồn r a chén, do đó, ch ng g}y nên tiếng động gì ầm lắm. Tôi ho{n to{n có thể nghe rõ mồm

một những tiếng thở hừ, hừ” đầy khí thế của ng{i cảnh s|t trưởng. Trong cơ thể tôi,

m|u nóng ngay tức khắc rút hết khỏi mặt, sự hồi hộp cùng nỗi lo sợ đ~ khiến cho c|i thứ chất lỏng ấy chảy tứ t|n không theo bất kì một trật tự n{o. Tại sao Edward lại l{m như vậy Tôi chú mục v{o đ|m bọt x{ bong trong bồn r a chén, c|c d}y thần kinh căng ra hết c .

-Còn l}u mới có chuyện đó – Ng{i cảnh s|t trưởng nổi cơn tam b{nh, gằn rõ từng tiếng một.

-Vì sao thế, thưa ông – Edward hỏi lại ngay, giọng nói của anh chỉ n chứa duy nhất một nỗi kinh ngạc – Ông vừa nói rằng cô ấy đi thăm m l{ điều nên l{m m{.

Ng{i cảnh s|t trưởng không th m đo|i ho{i gì đến anh:

- Cô không được đi đ}u với hắn cả, thưa cô – Ng{i gầm lên.

Thảng thốt, tôi quay lại, bố đang dứ dứ ngón tay về phía tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 46

Tại thời khắc đó, l a giận bỗng bùng ch|y trong tôi – ngọn l a ph|t sinh do c|ch nói của bố.

-Con không còn l{ trẻ con nữa, bố {. V{ con cũng không bị phạt phải ru rú trong nh{ nữa, bố không nhớ ư?

- , có chứ, con tiếp tục bị phạt. Bắt đầu từ bây giờ.

-Vì sao

-Vì ta muốn thế.

-Thưa bố, con có cần nhắc lại cho bố nhớ rằng con đ~ l{ một người lớn thực thụ rồi không

-Đ}y l{ nh{ ta – con phải l{m theo quy tắc của ta.

nh mắt đang ngùn ngụt l a của tôi bỗng tắt ngóm v{ trở nên lạnh lẽo.

-Nếu như bố đ~ muốn như thế Bố có cần con dọn ra khỏi nh{ ngay tối ng{y hôm nay không? Hay con được có v{i hôm để thu dọn đồ đạc

Gương mặt của bố tôi bất thình lình đỏ ng. Tôi cũng vừa cảm thấy |i ngại vì đ~ phải xo ra con |t chủ b{i n{y của mình.

Hít một hơi thật s}u, tôi tiếp tục lên tiếng, nhưng có điều chỉnh cho giọng nói của mình mềm mại hơn:

-Bố ạ, khi con l{m sai, con sẽ chịu phạt v{ không ph{nn{n bất cứ một điều gì, nhưng con không thể chịu đựng được những định kiến của bố.

Bố tôi l{u b{u, nhưng không có một từ n{o của ông thốt ra nghe được cho rõ r{ng.

-Hiện giờ, con nhận thức được rằng bố biết l{ con có quyền đi thăm m v{o cuối tuần n{y. Với lại th{nh thật m{ nói, bố sẽ không bao giờ nói với con rằng bố sẽ phản đối kế hoạch thăm m của con nếu như con đi với Alice hay l{ Angela.

-Con g|i thì được – Bố l m b m k m theo một c|i gật đầu.

-Vậy bố có bực không nếu như con đi cùng Jacob

Tôi hốt nhiên m{ thốt ra c|i tênn{y, bởi lẽ tôi biết bố thích Jacob hơn, nhưng rồi khi c}u nói đ~ tho|t ra khỏi c a miệng, tôi thầm tự mong rằngmình không hề giốngbố bên cạnh tôi, tiếng răng nghiến v{o nhau của Edward ho{n to{n có thể nghe rõ được.

V{ bố tôi trả lời, sau khi đ~ cố trấn t nh lại:

-Có – Bố trả lời bằng một giọng nói yếu ớt, không có sức thuyết phục – Bố rất bực.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 47

-Bố đang phản bội lại lòng mình kìa.

-Bella

-N{o có phải con xuống Vegas để l{m một kẻ phô di n nhan sắc hay l{ gì đ}u. Con đi thăm M kia m{ – Tôi nhắc lại để bố nhớ – M cũng có tr|ch nhiệm với con như bố vậy.

Bố ném cho tôi một c|i nhìn khinh thị.

-Bố đang đ|nh gi| khả năng l{m m của m con phải không

V{ bố, tất nhiên l{ lúng túng trước c}u hỏi mang m{u sắc doạ dẫm của tôi.

-Tốt hơn hết l{ bố nên hy vọng con sẽ không kể với m chuyện n{y.

-Tốt hơn hết l{ con đừng có l{m t{i lanh mới đúng – Ng{i cảnh s|t trưởng răn đe – Nói cho con biết, bố không hề thích c|i chuyện n{y đ}u, Bella.

-Con thấy ch ng có lý do gì để khiến bố phải bực cả.

Ng{i cảnh s|t trưởng trố mắt nhìn tôi, song, tôi có thể kh ng định rằng cơn b~o đ~ tan rồi.

Tôi trở lại với công việc của mình, th|o nút chặn nước ra khỏi bồn r a chén.

-B{i tập về nh{, con đ~ ho{n tất bữa tối, con đ~ nấu xong chén đ a cũng đ~ được r a sạch, v{ con không còn bị phạt nữa. Con sẽ đi ra ngo{i. Trước mười giờ rư i, con sẽ về.

Bố tôi l{u b{u một điều gì đó, nhưng không có vẻ gì l{ t|n th{nh, rồi lầm lũi bước ra ngo{i đằng trước. V{ như một lẽ tất nhiên, ngay khi đ~ tranh luận thắng bố, tôi bất ngờ cảm thấy day dứt.

-Chúng mình sẽ ra ngo{i ư, em – Edward lên tiếng, giọng nói rất nhỏ nhưng tr{n đầy hăng h|i.

Tôi quay sang anh, hậm hực:

-V}ng. Em muốn nói chuyện riêng với anh.

Cơ sự đ~ như thế m{ anh ch ng có vẻ gì gọi l{ sợ h~i như tôi tưởng cả.

Im lặng. M~i cho đến khi anh v{ tôi đ~ ngồi ngay ngắn đ}u v{o đấy trong xe hơi, tôi mới bắt đầu lên tiếng.

-Anh h{nh x như vậy l{ sao – Tôi hỏi gặng.

-Anh biết em rất muốn gặp m , Bella Em cứ m~i nhắc đến m , cả trong lúc ngủ. Em lo lắng cho m nhiều lắm kia m{.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 48

-Em như thế sao

Anh gật đầu x|c nhận.

-Nhưng phải nói rằng em rất nh|t, không d|m nói rõ lòng mình với bố, bởi vậy nên anh mới ra mặt xin phép bố thay em.

-Xin phép ư Anh ném em v{o giữa bầy c| mập thì có

Đôi mắt của Edward đảo ngay một vòng.

-Anh không ngh rằng em gặp nguy hiểm đ}u.

-Em đ~ nói với anh rằng em không muốn tranh c~i với bố.

-Thì có ai bảo em l{m thế đ}u.

Tôi tức tối nhìn anh:

-Khi bố ra uy với em, em không thể l{m gì được hết c|i tính nhi đồng thiên b m trong em trấn |p em ho{n to{n.

Edward ph| ra cười ngặt nghẽo.

-Ch{, thế thì đ}y không phải l{ lỗi tại anh đ}u nhé.

Tôi tr}n trối nhìn anh, tư lự. Nhưng dường như anh không biết. Trên mặt anh chỉ có duy nhất một trạng th|i thanh thản trong lúc anh đang nhìn chằm chằm ra ngo{i ô c a

kính chắn gió. Có một điều gì đó đang }m thầm diê n ra, nhưng tôi không thể n{o nắm

bắt được. Không, có lẽ l{ do trí tưởng tượng của tôi lại đang hoạt động, cứ suy di n lung tung kiểu như hồi chiều nay đấy thôi.

-Đi Florida gấp g|p như thế n{y, liệu có liên quan gì đến buổi họp mặt ở nh{ ông Billy không anh?

Quai h{m cùa anh ngay lập tức đanh lại.

-Không liên quan gì cả. Nhưng em ở đ}y hay ở nơi kh|c thì không sao, chứ ở chỗ đó thì không được đ}u.

Thật đúng l{ tr|nh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa – tôi giống hệt như một đứa trẻ hư đang bị trừng phạt. Tôi nghiến chặt răng lại để khỏi phải bật ra tiếng hét. Kì thực trong lòng, tôi không hề muốn tranh c~i với Edward.

Edward thở d{i, tiếp tục lên tiếng, giọng nói của anh vẫn ấm |p v{ du dương.

-Vậy tối nay, em muốn l{m gì – Anh hỏi.

-Chúng mình tới nh{ anh, có gì trở ngại không anh L}u lắm rồi, em không được gặp m anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 49

Anh mỉm cười một c|ch m~n nguyện.:

-M sẽ vui lắm đ}y. Nhất l{ khi biết rằng chúng mình sẽ l{m gì v{o cuối tuần n{y.

V{ bên cạnh anh, có một kẻ đang l{u b{u rên rỉ vì bị lép vế.

Lẽ tất nhiên, chúng tôi không d|m đi lâu, đúng như tôi đ~ hứa. Khi chiếc xe lăn b|nh v{o khuôn viên nh{, tôi không hề l{m ngạc nhiên khi đ n trong nh{ vẫn còn s|ng – Chứ sao nữa, ng{i cảnh s|t trưởng đang trông c a chờ tôi về để sạc cho một trận ra trò

-Tốt hơn hết l{ anh đừng v{o – Tôi thỏ thẻ – Điều đó chỉ l{m cho mọi thứ tồi tệ hơn m{ thôi.

-Suy ngh của bố em lúc n{y hiền lắm đấy! – Edward buông lời chòng gh o. Th|i độ của anh bất gi|c khiến tôi chột dạ, liệu có phải anh đang đùa không. Hai bên khoé miệng của anh giần giật, cố gắng kiềm chế một nụ cười.

-H n gặp lại anh sau – Tôi lầm bầm một c|ch cực kì thiếu sức sống.

Edward bật cười v{ hôn lên đỉnh đầu tôi.

-Bố em ngủ l{ anh xuất hiện liền.

Khi tôi đặt chân bước v{o trong nh{, tiếng tivi mở kh| to. Cơ hội qu| tốt, có lẽ tôi nên khẽ tiếng, đừng để cho ng{i cảnh s|t trưởng biết thì hơn.

-Con bước v{o đ}y được không, Bella – Tiếng yêu cầu của ng{i cảnh s|t trưởng cất lên rất to.

C|i ý ngh lén lút kia chỉ vừa kịp chớm nở trong đầu tôi đ~ vội lụi t{nngay tức khắc.

Tôi bước như lê ch}n v{o trong phòng v{ chỉ đi đúng năm bước.

-Có chuyện gì vậy bố

-Con đi chơi có vui không – Ng{i cảnh s|t trưởng hỏi. Có vẻ như ng{i đang bối rối.

Có n ý gì hay không đ}y nhỉ Tôi đắn đo suy ngh đôi chút trước khi lên tiếng trả lời.

-Dạ vui – Lời đ|p của tôi có hơi nh|t gừng.

-Thế con đ~ l{m gì

Tôi nhún vai:

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 50

-Con trò chuyện với Alice v{ Jasper. Edward chơi cờ thắng Alice, rồi thì con chơi cờ với Jasper. Anh ấy thắng con.

Nói xong, tôi mỉm cười. Gì chứ chuyện Edward v{ Alice chơi cờ đúng l{ một trong những trò khôi h{i nhất m{ tôi từng được chứng kiến. Cả hai cùng ngồi im phăng phắc v{ chú mục v{o b{n cờ, hầu như ch ng hề có lấy một c|i nhúc nhích, c động n{o. Alice thì tiên thị xem anh trai mình sẽ đi những nước n{o, còn anh thì đọc suy ngh của cô em g|i để chặn trước c|c nước cờ m{ cô sẽ đi. Cả hai an hem họ đấu trí qua lại với nhau như vậy mỗi người chỉ cầm con tốt lên v{ đi đúng một nước cờ, rồi đột nhiên, Alice búng đổ con vua, tuyên bố thua cuộc. Cả v|n cờ chỉ di n ra vỏn v n đúng ba phút.

Ng{i cảnh s|t trưởng cầm chiếc điều khiển tivi lên, bất v{o nút tắt }m – một h{nh động không bình thường chút n{o.

- m, bố có chuyện cần nói với con – Ng{i cảnh s|t trưởng chau m{y, d|ng vẻ cho thấy trong lòng ng{i đang khó chịu lắm.

Tôi đứng yên, chờ đợi. Ng{i cảnh s|t trưởng chỉ tiếp nhận c|i nhìn của tôi đúng một gi}y ngắn ngủi rồi chuyển hướng |nh mắt xuống nền nh{. Ng{i không nói gì thêm.

-Có chuyện gì vậy bố

Bố tôi bất chợt thở d{i, đ|p:

-Bố không r{nh về chuyện n{y lắm. Bố không biết phải bắt đầu như thế n{o nữa

Tôi lại ng}y mặt ra, chờ đợi.

-Được rồi, Bella. Bố nói đ}y – Ng{i cảnh s|t trưởng nhổm dậy khỏi chiếc ghế tr{ng k v{ bắt đầu đi đi lại lại, |nh mắt vẫn găm th ng xuống nền nh{ – Con v{ Edward đ~ th}n nhau lắm rồi đấy, có một số điều con cần phải thận trọng. Bố biết b}y giờ con đ~ l{ người lớn rồi, nhưng con h~y còn non trẻ lắm, Bella ạ, cuộc sống có rất nhiều thứ quan trọng con cần phải biết đến, khi m{ con {, ừm, khi m{ con gần gũi với

- i, con xin bố, xin bố đư ng đề cập đến chuyện đó – Tôi giật thót, vội cắt ngang

lời của ng{i cảnh s|t trưởng – Xin bố h~y nói với con rằng bố đang không có ý định nói về chuyện con trai con g|i với con.

Ng{i cảnh s|t trưởng vẫn không ng n mặt lên.

-Bố l{ bố của con. Bố phải có tr|ch nhiệm. Con cũng biết m{, bố cũng bối rối như con thôi.

-Con không ngh rằng mình có thể lắng nghe được những chuyện như vậy. Dù sao đi nữa thì hồi mười năm về trước, m cũng đ~ nói với con về chuyện n{y rồi. Vậy nên bố không cần phải chịu khốn chịu khổ nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 51

-Nhưng mười năm trước đ}y, con đ}u đ~ có bạn trai – Ng{i cảnh s|t trưởng l{u b{u một c|ch mi n cư ng. Tôi d|m chắc rằng ng{i đang cố dằn nỗi mong muốn được kết thúc c|i đề t{i không d gì m{ nói ra ấy. Cả hai bố con tôi đều đứng như phỗng, mặt cúi gằm xuống đất, ch ng ai d|m nhìn ai.

-Nhưng m{ những gì chung quy nhất vẫn không thay đổi m{ bố – Tôi lầm bầm, h nl{ lúc n{y gương mặt tôi cũng đỏ ch ng kém gì gương mặt của ng{i cảnh s|t trưởng. Thế n{y thì thật tệ còn hơn cả phải rơi xuống tầng thứ bảy của }m ty địa ngục v{ tệ hơn nữa l{ Edward đ~ biết trước chuyện n{y. Thảo n{o m{ lúc ở trong xe hơi, trông anh mới tự m~n đến thế.

-Chỉ cần b|o cho bố biết rằng cả hai đứa đang chịu tr|ch nhiệm về nhau l{ được rồi – Ng{i cảnh s|t trưởng dịu giọng, h n l{ ng{i đang mong muốn sao cho c|i nền nh{ t|ch ra th{nh một c|i hố để ng{i có thể chui xuống đó.

-Bố đừng nên lo lắng về chuyện ấy nữa, bố {, sự thể không như bố ngh đ}u.

-Không phải l{ bố không tin con, Bella, nhưng bố biết con không muốn hé mở vơ

i bố, dẫu chỉ l{ chút ít về chuyện n{y, v{ con biết bố cũng không muốn nghe một chút xíu n{o về chuyện ấy. Bố sẽ cố gắng giữ cho đầu óc của mình được phóng kho|ng. Bố

cũng biết l{ thời gian sẽ l{m thay đổi mọi thư .

Tôi bật cười khục khặc, ngượng ngùng.

-Có lẽ thời gian sẽ l{m thay đổi mọi thứ, nhưng Edward m~i m~i l{ mẫu người theo lề thói cũ, bố ạ. Bố ch ng cần phải lo lắng về chuyện gì hết.

Ng{i cảnh s|t trưởng lại buông ra tiếng thở d{i.

-Tất nhiên thằng đó, nó l{ vậy m{ – Ng{i lầm bầm.

-Ơ, ừm – Tôi rền r – Con thật sự mong rằng bố không tính bắt con phải nói th ng ra, bố {. Nhưng thật đấy. Con vẫn l{ l{ một đứa con g|i trong s|ng, v{ hiện thời, con không hề có ý định muốn thay đổi điều n{y.

Cả bố, cả tôi đều co rúm người lại, nhưng gương mặt của n g{i cảnh s|t trưởng đ~ d~n ra thấy rõ. Có vẻ như ng{i đ~ tin tôi.

-Bây giờ thì con có thể về phòng được chưa, thưa bố Con xin bố đấy.

-Còn một chút nữa thôi.

-Ôi trời ơi, con xin bố Xin bố h~y tha cho con mấy c|i chuyện đó.

-C|i phần khó nói ấy đ~ kết thúc, bố đảm bảo với con – Giọng nói của ng{i cảnh s|t trưởng cứng lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 52

Tôi liếc trộm ng{i , ôi ơn trời, trông ng{i đ~ thoải m|i hơn, gương mặt đ~ bình lặng trở lại. Ng{i cảnh s|t trưởng nh nh{ng ngồi xuống chiếc ghế tr{ng k , thở ph{o nh nhõm vì không còn phải b{n đến những chuyện tình cảm trai g|i n{y nọ nữa.

-Vậy b}y giờ l{ chuyện gì thế bố

-Bố chỉ muốn biết c|i vụ sống h{i ho{ kia, con thực hiện tớoi đ}u rồi

- . Tốt lắm, bố ạ. Hôm nay, con lên kế hoạch với Angela rồi. Con sẽ giúp cô bạn ấy viết thông b|o tốt nghiệp. Chuyện con g|i ấy m{ bố.

-Tốt lắm. Thế Jake thì sao

Tôi không kềm được tiếng thở d{i.

-Con vẫn chưa biết tính sao, bố {.

-Cố gắng lên, Bella. Bố biết con sẽ biết c|ch cư x . Con l{ người tốt m{.

Hay nhỉ. Thế ho| ra nếu tôi không tìm được c|ch huề lại với Jacob thì h n tôi l{ đứa xấu { Thật l{ một cú đ|nh hiểm h óc, ng{i cảnh s|t trưởng đ~ ăn gian.

-Vâng, vâng – Tôi đ|p liền. C}u trả lời ngay tức thì n{y suýt chứt nữa đ~ khiến cho tôi phì cười – đ}y l{ h{nh động đ~ cóp nhặt được từ Jacob. Tôi thậm chí còn bưng nguyên xi c|i kiểu c|ch hồ hởi của người bạn nhỏ khi cậu trả lời như thế với ông Billy.

Khỏi nhìn cũng biết ng{i cảnh s|t trưởng đang nhoẻn miệng cười toe toét với niềm vui sướng đang tr{n ngập. Ng{i bật nút }m thanh trở lại. V{ một c|ch thoải m|i,

ng{i cảnh s|t trưởng xo{i người trên chiếc nệm, h{i lòng thươ ng thức niềm vui duy nhất của mình v{o buổi tối. Tôi d|m đ|nh cược rằng thể n{o ng{i cũng sẽ thức để xem cho đến hết trận đấu mới thôi.

-Chúc con ngủ ngon, Bells.

-H n gặp lại bố v{o s|ng mai – Tôi vừa đ|p vừa chạy có cờ ra cầu thang.

Edward sẽ vắng bóng l}u đ}y, anh sẽ không trở lại chừng n{o m{ bố tôi còn chưa say ngủ – có lẽ anh đang đi săn hay l{m một điều gì đó kh|c để giết thời gian – vậy nên tôi không cần phải vội v~ thay |o ngủ. Chỉ còn một mình, t}m trạng của tôi không được tốt, nhưng chắc chắn l{ tôi sẽ không mò xuống lầu trở lại m{ trò chuyện với ng{i cảnh s|t trưởng đ}u; l như ng{i lại ngh đến một c|i đề t{i gi|o dục giới tính n{o đấy kh|c nữa thì khốn ngh tới đó m{ tôi rùng mình.

Cuộc trò chuyện với bố vừa rồi l{m cho tôi bồn chồn, lo lắng. Tôi đ~ l{m b{i tập về nh{ xong đ}u v{ đấy rồi, nhưng cũng ch ng an dạ để m{ thanh thản đọc s|ch hay nghe một bản nhạc n{o đó. Có lẽ tôi nên gọi cho m thì hơn, kể với m về chuyến viếng thăm sắp tới của mình. Không được, giờ n{y h n m tôi đ~ ngủ rồi bang Florida tr hơn thị trấn Forks những ba tiếng đồng hồ kia m{.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 53

Đúng rồi, tôi có thể gọi điện thoại cho Angela.

Không, Angela không phải l{ người tôi cần nói chuyện trong lúc n{y. Cô bạn ấy không thể l{ người tôi muốn nói chuyện v{o giữa lúc như thế n{y đ}y.

Tôi cứ đăm đăm chú mục v{o ô c a sổ tối mù, trống không, bặm môi lại. Tôi không rõ mình đ~ đứng lặng như thế bao l}u để m{ c}n nhắc những ý thuận v{ những ý chống – cư x đúng đắn với Jacob, gặp lại người bạn th}n nhất của tôi, trở th{nh một người tốt, chống lại ý muốn của Edward v{ anh sẽ giận tôi. Có lẽ l{ mười phút thì phải – qu~ng thời gian cũng đủ l}u để quyết định rằng thuận theo tr|i tim mình l{ đúng đắn,

trong lúc ca i ý ngh phản b|c trong tôi chưa kịp lên tiếng xen v{o. Rốt cuộc thì Edward

chỉ lo lắng cho sự an nguy của tôi m{ thôi, m{ tôi thì biết rằng thực sự ch ng có gì đ|ng gọi l{ nguy hiểm cả.

Điện thoại cho người bạn nhỏ ư Cũng vô ích từ khi Edward trở về, Jacob đ~ từ chối trả lời tất cả c|c cuộc gọi đến của tôi rồi. Trong th}m t}m tôi lúc n{y, tôi chỉ muốn

gặp lại cậu – muốn thấy cậu cười trở la i nụ cười hồn nhiên thuở ấy. Tôi cần phải thay thế kí ức đau buồn về gương mặt khổ sở, quặn thắt những bi thương của cậu bạn nhỏ để t}m hồn tôi nhờ thế mới khả d còn có chỗ cho sự bình yên được.

Có lẽ chỉ cần một tiếng đồng hồ m{ thôi. Tôi sẽ phóng xe xuống La Push, thật nhanh, rồi trở lại trước khi Edward ph|t hiện ra rằng tôi đ~ trốn ra khỏi nh{. Nhưngm{ thời khắc n{y đ~ qu| giờ giới nghiêm của tôi rồi, liệu ng{i cảnh s|t trưởng có ph|t hiện ra điều đó, v{ liệu rồi Edward có bị dính líu hay không Đúng rồi, chỉ có một c|ch thôi

Tôi vội chộp lấy c|i |o lạnh, vừa mặc vừa hối hả chạy xuống lầu.

Ng{i cảnh s|t trưởng rời mắt khỏi m{n hình tivi, ban cho tôi một c|i nhìn ngờ vực.

-Bố cho con đi thăm Jacob nha – Tôi hỏi liền m{ không kịp thở – Con không ở chơi lâu đ}u.

Ngay khi tôi vừa nói ra c|i tên của Jake, gương mặt của ng{i cảnh s|t trưởng dịu lại tức thì, k m theo một nụ cười đắc thắng. Hình như ng{i không ngạc nhiên chút n{o khi b{i lên lớp vừa n~y của mình đ~ có t|c dụng nhanh đến như vậy.

- , được chứ con. Có sao đ}u. Cứ ở chơi cho thoải m|i đi, đừng lo lắng về thời gian.

Giống như một cuộc bỏ trốn thực thủ, trong lúc bước như chạy ra chiếc xe tải, tôi không thể ngăn không ngo|i đầu lại v{i lần, cảnh gi|c nhưng đêm nay quả thực tối qu|, ch ng còn có thể trông thấy rõ hình thù của một vật gì cả. Tôi cứ đi, cứ đi, đưa tay lướt dọc theo th}n chiếc xe tải v{ tìm đến tay nắm c a của nó. Tôi chỉ có thể dùng linh tính để cảm nhận con đường dưới ch}n của mình m{ thôi.

Cuối cùng, khi tôi tra chìa kho| v{o hốc m|y, đôi mắt tôi mới bắt đầu có sự điều chỉnh, quen với bóng đêm. Một c|ch hối hả, tôi vặn chìa kho| về bên tr|i. Nhưng thay

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 54

cho c|i tiếng gầm rú đ|ng sợ lúc khởi động, động cơ xe chỉ vang lên khe khẽ một }m thanh suy nhất: kịch . Hoảng hốt, tôi lặp đi lặp lại động t|c vặn chìa kho|, nhưng kết quả cũng chỉ như nhau.

Song, hình như… Tôi giật nảy mình, một sự động đậy n{o đó chợt lọt v{o nh n giới của tôi.

- i trời – Tôi h| hốc miệng ra vì kinh h~i, trong cabin không chỉ có một mình tôi.

Bên cạnh tôi, một pho tượng lơ mờ s|ng trong bóng đêm muôn trùng, Edward ngồi im lìm, chỉ có mỗi đôi tay của anh l{ đang xoay xoay vặn văn một vật gì đó đen tuyền.

Vừa chú mục v{o vật đó, anh vừa lên tiếng giải thi ch.

-Alice gọi đấy – Anh thì th{o.

Alice Qu tha ma bắt thật. Tính tới tính lui vậy m{ tôi cũng bỏ sót mất nh}n vật luôn nấp sau c|nh g{ n{y. H n Edward đ~ chỉ đạo cho cô bạn canh chừng tôi.

-Năm phút trước, cô ấy đ~ ph|t hoảng khi hình ảnh về em trong tương lai đột nhiên biến mất.

Đôi mắt tôi, đang trố ra vì ngạc nhiên, giờ lại căng tròn hết c .

-Bởi lẽ Alice không thể trông thấy người sói, em biết m{ – Edward giải thích, vẫn bằng một giọng nói khiêm tốn về }m lượng – Em quên mất rồi chăng khi em quyết định đem tính mạng của mình ra m{ đùa với họ l{ em cũng mất tăm mất tích. Anh hiểu em không hề biết điều đó. Nhưng em có hiểu vì sao anh bất an không Alice đ~ thấy em biến mất, cô ấy không thể biết em có còn ở nh{ hay không nữa. Em không có tương lai, giống như họ vậy.

Bọn anh không biết cớ sao lại như thế. Do tố chất đối kh|ng b m sinh vốn d có s n trong m|u của họ ư – Edward nói với tôi, nhưng dường như l{ đang độc thoại, tay anh vẫn mải miết nghịch c|i chi tiết m|y của chiếc xe tải, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm v{o nó – Nó ho{n to{n không đơn giản như việc anh đọc suy ngh của họ. t ra l{ với Bellaack. Bố anh đặt giả thiết rằng cuộc sống của họ đ~ bị sự ho| th}n kia chi phối qu| nhiều. Dó l{ một phản ứng tự nhiên trong cơ thể, ho{n to{n nằm ngo{i ý muốn của họ. Sự biến đổi ấy l{ không thể đo|n trước được nhưng có thể l{m thay đổi tất cả mọi thứ liên quan đến họ. Trong khoảnh khắc ấy, khi họ biến đổi từ một cơ thể n{y sang một cơ thể kh|c, họ thực sự không còn tồn tại nữa. Tương lại không thể nắm được họ, hay nói một c|ch kh|c, họ không có tương lai...

Tôi lặng người lắng nghe giọng nói trầm buồn, mang đầy vẻ tư lự của anh.

-Anh sẽ đem xe trở lại để em đến trường, nếu em muốn tự mình l|i xe – Anh thông b|o sau một phút ngừng lời.

Môi vẫn bặm v{o nhau thật chặt, tôi hậm hực rút chìa kho| ra, tức tối leo xuống xe.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 55

-H~y đóng cả c a sổ nữa, nếu tối nay em không muốn gặp anh. Anh sẽ hiểu – Edward thì th{o trước khi tôi kịp đóng như muốn ph| c|i c a xe.

Tôi dậm từng bước ch}m hu ch hu ch v{o nh{, rồi đóng sầm c|nh c a ra v{o lại.

-Có chuyện gì thế – Ng{i cảnh s|t trưởng đang nằm trên chiếc ghế tr{ng k , hỏi gặng.

-Xe con không khởi động – Tôi c{u nh{u đ|p.

-Có muốn bố xem qua cho không

-Dạ thôi. Để s|ng mai, con sẽ th lại.

-Hay dùng xe của bố nhé

Có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng ra được có ng{y mình lại cầm l|i chiếc xe tuần tra của bố. H n l{ bố muốn tôi xuống La Push lắm. Nỗi mong mỏi của bố cũng suýt so|t như của tôi vậy.

-Dạ thôi, con mệt rồi – Tôi l{u b{u – Chúc bố ngủ ngon.

Vẫn giữ c|i lối đi vùng vằng đó, tôi nện ch}n thình thịch xuống c|c bậc thang v{ đi th ng ra c a sổ. Một c|ch thô bạo, tôi kéo mạnh c|nh c a. Rầm , c a sổ đóng lại, tấm kính cũng phải run r y.

Rồi cứ thế, tôi đứng ì ra đấy, mắt lừ lừ nhìn v{o tấm kính đen đang bần bật rung, đến cả một lúc l}u sau cuối cùng, tấm kính đ~ đứng yên trở lại. Thở d{i, tôi lại mở c a sổ ra, thật rộng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 56

Chương 3

LÝ DO

uả cầu l a khuất dạng sau đ|m m}y mù, thật khó có thể x|c định được l{ nó đ~ lặn hay chưa. Sau chuyến bay d{i – cứ m~i đuổi theo mặt trời về hướng tây nên người ta có cảm gi|c như mặt trời ch ng hề di chuyển –

ch ng co n rõ phương hướng đ}u cả giống như có thể điều khiển được thời gian vậy.

Rồi dần dần, những to{ cao ốc đầu tiên xuất hiện, thay thế cho những c|nh rừng bạt ng{n xanh um lòng tôi bỗng trỗi dậy một cảm gi|c nao nao khó tả, vậy l{ chúng tôi sắp về đến nh{ rồi.

-Em ít nói qu| đấy – Edward lên tiếng nhận xét – Chuyến bay l{m cho em bị mệt hả

-Dạ không, em không sao cả.

-Em buồn vì phải về sao

-Em thấy thanh thản hơn l{ buồn, anh {.

Edward nhướng một bên m{y lên, quay sang nhìn tôi. Vậy l{ tôi hiểu ch ng có c|ch n{o – tôi ghét phải thừa nhận điều n{y – cũng như vô ích khi đề nghị anh tập trung chú ý đến đường s|.

- một số mặt, m em nhạy cảm hơn bố em nhiều. Vậy nên lúc n{o em cũng phải d chừng.

Edward bật cười.

-Suy ngh của m em thú vị thật. Giống trẻ con, nhưng lại rất s}u sắc. M em cảm nhận về cuộc sống kh|c với mọi người.

Sâu sắc. Một nhận xét chính x|c về m tôi – nhất l{ khi m trổ t{i quan s|t. Trong cuộc sống thường ng{y của mình, m tỏ rõ l{ một người yếu đuối, rụt r đến độ m ch ng d|m để t}m gì nhiều đến mọi thứ xung quanh. y vậy m{ cuối tuần rồi, tôi có cảm tưởng như chưa lần n{o m rời mắt khỏi tôi cả.

Dượng Phil đang trong mùa bận rộn – đội bóng ch{y của trường trung học, m{ dượng đang nhận l~nh vai trò l{m huấn luyện viên, đang thi đấu những trận quyết định, vì thế quý b{ Reneé chỉ ở bên Edward v{ tôi – một dịp để đôi mắt của b{ thoả sức thể hiện bản l nh. Tiếp theo sau những c|i ôm, những tiếng kêu thét đầy vui mừng, l{ những |nh nhìn của b{ Reneé. Ban đầu, đôi mắt xanh trong veo của b{ mở rộng, bối rối, nhưng sau đó đầy ắp sự quan tâm.

S|ng hômnay, hai m con tôi đi dạo trên biển. M muốn chỉ cho tôi xem tất cả những cảnh đ p xung quanh ngôi nh{ mới của m v{ dượng m vẫn hy vọng (tôi chắc

Q

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 57

m m như thế), rằng vầng dương rực r trên cao sẽ hấp dẫn được tôi, sẽ dẫn đường đưa lối cho tôi rời xa thị trấn Forks. Vả lại, m cũng muốn nói chuyện riêng với cô con g|i, gì chứ điều n{y thì ch ng có gì khó khăn. Edward đ~ bịa ra một lý do kh| hợp lý l{ phải viết gấp một b{i luận, vì lẽ đó, anh sẽ phải giam mình ở trong nh{.

Bất gi|c, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện ấy

M v{ tôi thong thả dạo bước trên vỉa h , cố gắng đi trong những bóng cọ l|c đ|c đ}y đó. Mặc dù h~y còn sớm nhưng tiết trời đ~ kh| oi nồng. Không khí mang đầy hơi m, nên chỉ mỗi việc hít v{o, thở ra cũng đủ khiến cho hai l| phổi của tôi phải p{m việc cật lực rồi.

-Bella n{y – M tôi lên tiếng, |nh mắt dõi ra xa, qua bên kia bờ c|t trắng, nơi những con sóng đang miên man vỗ v{o bờ.

-Dạ

M thở d{i, không đón nhận c|i nhìn của tôi.

-M lo lắm

-Có chuyện gì vậy m – Tôi hỏi, nỗi lo lắng ngay tức khắc d}ng lên – Con có thể l{m gì cho m không

-Không phải chuyện của m – M tôi lắc đầu, nói tiếp – M lo cho con v{ Edward.

Cuối cùng, khi nói đến tên anh, m mới đưa mắt sang nhìn tôi, gương mặt đong đầy những khắc khoải.

- – Tôi lầm bầm, mắt chuyển hướng sang hai du kh|ch vừa chạy bộ ngang qua chỗ chúng tôi, người họ đầm đìa mồ hôi.

-Hai đứa thân nhau hơn m tưởng – M tôi tiếp tục nói.

Tôi cau m{y, cố gắng t|i hiện lại trong đầu những gì đ~ di n ra trong hai ng{y qua. Đúng rồi, Edward v{ tôi đ~ có những c chỉ rất th}n mật với nhau – v{ m bắt gặp. Không biế quý b{ Reneé có sắp s a lên lớp tôi về chuyện tr|ch nhiệm n{y nọ không đ}y. Nếu có, chắc chắn sẽ không bao giờ nh nh{ng như ng{i cảnh s|t trưởng rồi. B{ Reneé ch ng đỏ mặt, lúng túng, hay bối rối gì đ}u. Ch ng phải ròng r~ suốt mười năm trời, chi

nh tôi đ~ từng l{ kh|n giả trung th{nh với những b{i thuyết giảng của b{ đó sao.

-C|i c|ch hai đứa ở bên nhau ấy, m thấy lạ lắm – M thì thầm, vầng tr|n nhíu lại, còn đôi mắt thì đau đ|u những }u lo – C|i c|ch nó nhìn con lúc n{o cũng tỏ ra canh chừng. Cơ hồ như nó s n s{ng lao ra phía trước để đ đạn hay đ gì đấy cho con vậy.

Tôi ph| ra cười khanh kh|ch, dù rằng vẫn chưa có can đảm nhìn đ|p lại m .

-Điều đó không tốt hả m

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 58

-Không phải – Quý b{ Reneé đăm chiêu suy ngh , cố gắng tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để di n đạt – Chỉ l{ không giống ai cả. Với con, nó vừa nồng nhiệt cảm

xúc nhưng cũng lại vừa c n trọng. M có cảm gia c như m ch ng hiểu gì về mối quan hệ của hai đứa. Hình như có một bí mật n{o đó m{ m không biết

-Chắc tại m hay suy ngh nhiều qu| đó thôi, m { – Tôi vội đ|p, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên. Nhưng bụng thì rõ r{ng l{ đang sôi lên. Không rõ quý b{ Reneé đ~ trông thấy những gì rồi. Năng lực quan s|t của b{ từ xưa tới nay, theo tôi biết vẫn luôn luôn có thể đ}m xuyên qua được những h{nh động vờ vịt nhằm che đậy sự thực, vẫn chọc thủng được c|i vỏ bọc tối t}n để nhận biết được thực, hư. Trước đ}y,

điê u n{y ch ng phải l{ chuyện gì to t|t. Chưa hề có bí mật n{o m{ tôi không thể kể với m , cho đến bây giờ.

-M{ không chỉ có nó đ}u – M ph|t }m r{nh rọt từng tiếng một – ớc gì con có thể thấy được hình ảnh của mình lúc ở bên nó.

-M nói vậy l{ sao

-C|i c|ch con vận động ấy, nhất nhất cứ hướng theo nó m{ ch ng để ý đến gì kh|c. Khi nó c động, dù chỉ một chút thôi, l{ y như rằng con đổi ngay tư thế theo đúng như vậy. Hệt như l{ nam ch}m hay l{ lực hấp dẫn. Con ch ng kh|c gì một c|i vệ tinh, hay l{ gì đấy đại loại. M chưa từng thấy điều gì giống như thế.

Nói đến đ}y, quý b{ Reneé bặm môi lại v{ cúi nhìn xuống đất.

-M đừng nói với con rằng – Tôi nói giọng true chọc v{ cố nở một nụ cười – dạo n{y m đang đọc truyện trinh th|m, m nhé Hay l{ truyện khoa học giả tưởng nhỉ

Gương mặt của quý b{ tho|ng ng hồng.

-C|i đó thì có liên quan gì đến chuyện n{y.

-Có quyển n{o hay không m

- , có một quyển hay lắm nhưng m{ ch ng dính d|ng gì tới điều chúng ta đang để cập ở đ}y cả. Chúng ta đang nói về con m{.

-M chuyển qua tiểu thuyết l~ng mạn đi, m . M biết m d bị ảnh hưởng đến thế n{o m{.

Thế l{ ngay tắp lự, hai bên khoé môi của quý b{ chợt nhếch lên:

-M hay bị lậm lắm {

Trong tíc tắc ấy, tôi không d|m lên tiếng trả lời m . M d xuôi theo ý kiến của người kh|c qu|. Đôi khi đ}y l{ chuyện tốt, vì không phải lúc n{o ý kiến của m cũng đúng, cũng hay. Nhưng lần n{y, lòng tôi không khỏi day dứt bởi lẽ đ~ qua mặt m , nói dối m , trong khi sự thật l{ m đ~ nhìn nhận đúng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 59

M ngước mắt lên, v{ tôi vội v~ kiềm chế cảm xúc của mình.

-Không phải lậm đ}u m – chỉ vì m l{ m thôi.

M tôi vui vẻ ph| ra cười khanh kh|ch, v{ dẫn tôi đi một mạch đến b~i c|t trắng phau, ph ng lỳ, trải d{i đến tận mặt nước xanh lơ.

-Tất cả những điều n{y không đủ để kéo con quay lại với người m ngốc nghếch, d bị ảnh hưởng n{y của con hay sao

Tôi đưa tay lên quệt tr|n rồi vờ xởi xởi lại m|i tóc.

-Con đ~ quen với c|i nóng, c|i m rồi – M kết tội tôi.

-M cũng đ~ từng gắn bó với những cơn mưa đấy thôi – Tôi tìm c|ch tr|nh né.

M cười, huých khu u tay v{o tôi, rồi dịu d{ng kho|c tay tôi, cả hai m con cùng trở lại chỗ chiếc xe của m .

Ngo{i những nỗi lo lắng d{nh cho tôi ra, trông m rất hạnh phúc v{ m~n nguyện. M vẫn thường nhìn dượng Phil bằng |nh mắt chứa chan tình cảm, thiết tha, v{ như vậy thì tôi cũng khu}y khoả được phần n{o. Vậy l{ cuộc sống của m luôn đủ đầy, ấm êm. Có lẽ hiện giờ, m cũng ch ng nhớ tôi nhiều lắm

Ngón tay lạnh gi| của Edward khẽ phết nh lên m| tôi. Giật mình, tôi ng ng mặt lên, chớp chớp mắt, trở về với thực tại. Anh cuối xuống, đặt nụ hôn lên tr|n tôi.

-Chúng mình về đến nh{ rồi, Công chúa ngủ gật ạ. Dậy thôi n{ng ơi.

Chúng tôi đang dừng trước nh{ của ng{i cảnh s|t trưởng. Đ n h{ng hiên đ~ bật, chiếc xe tuần tra của cảnh s|t đ~ đậu từ đời n{o ở lối đi dẫn v{o nh{. Tôi ngó nghiêng, chiếc m{n ở c a sổ phòng kh|ch được vén qu| n a, đ n trong nh{ rọi hắt ra, để lại trên b~i cỏ }m ư một vệt s|ng m{u v{ng.

Tôi thở d{i. Không còn nghi ngờ gì nữa, ng{i cảnh s|t trưởng đang chờ đợi gi}y phút được vồ lấy tôi đ}y.

H n Edward cũng có cùng suy ngh như thế, bởi lẽ anh nghiêm người lại, đôi mắt trở nên xa xăm khi bước ra ngo{i mở c a xe cho tôi.

-Sao hả anh – Tôi cất tiếng hỏi Edward.

-Bố em sẽ không l{m khó đ}u – Anh đoan chắc với tôi, giọng nói không có lấy một chút n{o dấu vết của sự bông đùa – Bố đang nhớ em.

Ngay lập tức, đôi mắt tôi sa sầm xuống, tr u nặng những nghi ngờ. Nếu vậy, thì cớ sao Edward lại phải căng th ng như đang sắp s n khiên, gi|p để chu n bị ra trận như thế kia?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 60

H{nh lý của tôi rất nhỏ, nhưng anh vẫn gi{nh mang v{o trong nh{. Ng{i cảnh s|t trưởng giữ c a mở cho chúng tôi.

-Mừng con g|i của bố trở về – Ng{i cảnh s|t trưởng reo vui ầm , có vẻ rất thật t}m – Jacksonville thế n{o hả con

-Dạ, m lắm bố. Lại còn đầy ruồi nữa.

-Thế m không ý định g i con v{o Đại học Florida hả

-Dạ có, m con ép dữ lắm. Nhưng con đ~ một mực từ chối.

Một c|ch mi n cư ng, ng{i cảnh s|t trưởng đưa mắt sang Edward.

-Cậu đi chơi có vui không

-Dạ, ch|u rất vui, thưa ông – Edward trả lời một c|ch ho{ nh~ – B{ Reneé thật hiếu kh|ch.

-Thế thì ừm, tốt. Cậu vui, tôi cũng mừng – Ng{i cảnh s|t trưởng rời mắt khỏi Edward rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi.

-Con rất xúc động – Tôi thì th{o v{o tai ng{i .

Ng{i cảnh s|t trưởng bật cười khùng khục.

-Bố nhớ con lắm, Bells. Khi con đi, bố to{n ăn ở bên ngo{i thôi.

-Con về rồi, để con chu n bị bữa tối cho bố – Tôi nói sau khi vừa được bố buông ra.

-Con gọi cho Jacob trước được không? Từ hồi s|u giờ s|ng tới giờ, cứ năm phút đồng hồ l{ nólại gọi điện thoại cho bố hỏi thăm con. Bố có hứa với nó l{ bố sẽ bảo con gọi cho nó ngay khi con về đến nh{.

Không d|m nhìn Edward, nhưng tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được sự im lìm, xa vắng nơi anh. Thì ra đ}y chính l{ điều khiến cho anh căng th ng.

-Jacob muốn nói chuyện với con ư?

-Bố d|m nói l{ rất rất muốn. Nó không kể với bố l{ chuyện gì chỉ bảo rằng rất quan trọng, thế thôi.

Bố tôi vừa nói dứt lời, chuông điện thoại chợt réo vang, }m thanh buốt óc, nghe hối thúc một c|ch kì lạ.

-Lại l{ nó đấy. Bố d|m cược cả th|ng lương sắp tới luôn đấy – Ng{i cảnh s|t trưởng lầm bầm.

-Để con nghe – Nói xong, tôi hối hả chạy v{o bếp.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 61

Edward cũng nhanh chóng bước theo tôi, còn bố thì thong thả bước v{o phòng kh|ch.

Chuông vẫn reo, tôi nhấc m|y, khẽ xoay người để đối diện với bức tường.

-Alô?

-Chị về rồi.

đầu d}y bên kia l{ giọng nói kh{n kh{n quen thuộc, bao nhiêu nhức nhối tron glòng tôi bấy l}u nay chợt v o{. Đầu óc tôi tức thì trở nên v|ng vất, quay cuồng với h{ng

ng{n kí ức rời rạc, nhưng mau chóng chắp nô i, lồng ghép v{o nhau – một bờ đ| ngổn ngang những củi rề, những x|c c}y g~y đổ một gara được dựng từ những tấm bạt, giữa um tùm c}y mấy lon xôđa ấm |p đựng trong túi giấy một căng phòng bé t o có kê một chiếc ghế xôpha nhỏ nhắn, hai chỗ ngồi, đ~ bạc m{u theo th|ng năm. Một đôi mắt đen sâu th m biết cười, một c|nh tay nóng hổi như đang bị sốt ôm gọn lấy tôi, những chiếc răng trắng s|ng tương phản với l{n da sậm m{u, v{ một gương mặt với nụ cười rộng mở ch ng kh|c n{o một chiếc chìa kho| dùng để mở c|nh c a bí mật của tr|i tim, nơi chỉ có họ h{nh th}n thuộc mới được phép bước v{o.

Cõi lòng tôi bồng bềnh như người lữ kh|ch tha hương chợt nhớ về quê cũ, t}m hồn tôi chợt thổn thức một kh|t khao được tìm về chốn xưa, bên người đ~ cho mình mượn tạm bờ vai để nương n|u giữa đêm trường bơ vơ, lạc lõng nhất của cuộc đời.

Cuối cùng thì tôi cũng lên tiếng, cố gắng xua đuổi nỗi ngh n ng{o bất ngờ d}ng lên trong cổ họng:

- .

-Tại sao chị không gọi cho em – Jacob gặng hỏi.

Cơn giận dữ l n quất trong c}u hỏi kia ngay tắp lự l{m cho tôi giật nảy mình, người tôi cứng lại.

-Bởi vì chị chỉ vừa về tới nh{ đươ c đúng bốn gi}y, v{ bố chị đang cho chị hay

rằng em gọi thì em gọi đến.

- . Xin lỗi.

-Được rồi. Tại sao em cứ gọi điện liên tục cho bố chị vậy

-Em muốn nói chuyện với chị.

- ưư, chị cũng nhận ra được điều đó. Em nói đi.

Im lặng một lúc.

-Ng{y mai, chị có đi học không

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 62

Tôi không khỏi cau m{y, không thể hiểu được vì sao người bạn nhỏ lại hỏi một c}u trên trời dưới đất như thế.

-Tất nhiên l{ có rồi. Tại sao chị lại nghỉ học nhỉ

-Ai m{ biết. Chỉ tò mò thôi.

Lại im lặng.

-Thế thì em muốn nói gì, hả Jake

Tiếng nói ở đầu d}y bên kia ngập ngừng trong gi}y l|t:

-Thật ra thì cũng ch ng có gì cả. Chỉ vì em em muốn nghe lại giọng nói của chị, vậy thôi.

- ưư, chị biết rồi. Chị rất vui vì em đ~ gọi điện thoại cho chị, Jake ạ. Chị chị - V{ tôi không biết phải nói sao nữa cả. Thực lòng, tôi muốn thét lên rằng tôi đang chu n

bị xuống La Push. Nhưng tôi không thể thô t ra được.

-Em đi đ}y – Jacob đột ngột lên tiếng.

-Hả

-Em sẽ sớm nói chuyện lại với chị, được chứ?

-Nhưng m{ Jake {

Song, cậu ta đ~ cúp m|y. Bên tai tôi chỉ còn lại một tiếng títtt d{i, cùng một nỗi ng ng{ng.

-Thật ngắn ngủi – Tôi lầm bầm.

-Mọi chuyện ổn chứ em –Edward lên tiếng hỏi, giọng nói thật nhỏ nh v{ đầy những cảnh gi|c.

Một c|ch chậm r~i, tôi quay lại để đối diện với anh. Gương mặt anh thật bình lặng – rất khó dò được tâm tư.

-Em không biết. Không hiểu có chuyện gì.

Chắc chắn ch ng bao giờ Jacob lại đi quấy rồi ng{i cảnh s|t trưởng chỉ để hỏi xem tôi có đến trường hay không. Nếu cậu ta muốn nghe giọng nói của tôi, thì tại sao lại vội vội v{ng v{ng g|c m|y như vậy

-Ph|n đo|n của em có lẽ tốt hơn anh – Edward trả lời, khoé môi hơi gượng nở một nụ cười.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 63

- mmm – Tôi ậm ừ. Anh nói đúng. Tôi hiểu tường tận về Jake. Với ai chứ với tôi thì không thể nói rằng c|i lý do lý trấu ấy của cậu ta đ~ ho{n th{nh tốt vai trò l{ chiếc

khiên che chắn k đến độ tôi không thể na o nhận ra được nội tình sự vụ.

Tôi tha hồ để cho t}m trí của mình trôi xa, trôi xa – lang thang xuống tận một vùng đất nằm c|ch thị trấn nhỏ tôi đang ở khoảng mười lăm dặm, nơi có những người da đỏ sinh sống, vùng đất La Push – Trong khi đó, tay tôi bắt đầu lục lọi c|c ngăn trong tủ lạnh, thu gom v{i thứ thực ph m để s a soạn bữa tối cho bố, Edward đang đứng tựa người bên th{nh kệ bếp. Tôi lờ mờ cảm nhận được l{ anh đang quan s|t mọi động th|i di n ra trên gương mặt tôi, nhưng tôi ch ng còn hơi sức đ}u m{ lo ngại về nỗi anh đ~ trông thấy gì nữa, lòng tôi hiện đang rối như tơ vò.

Chuyện đi học hình như l{ mắc xích quan trọng nhất. Ch ng phải Jake đ~ hỏi tôi chuyện đi học đi h{nh đó sao. H n l{ người bạn nhỏ quan t}m đến một c}u trả lời kh|c, chứ khọng thì ch ng lý gì cậu ta r|o riết gọi điện thoại cho ng{i cảnh s|t trưởng đến như thế được.

Vì sao chuyện tôi đi học lại trở nên quan trọng đối với Jacob?

Tôi cần phải tìm ra nguyênnh}n khả d hợp lý nhất. Giả như ng{y mai tôi không đến trường, thế thì sao, có gì hệ trọng không Tôi bắt đầu th đặt mình v{o cương vị của

Jacob. Ng{i cảnh s|t trưởng cứ tiếc rẻ chuyê n tôi mất trắng một ng{y học, nhất l{ đang trong giai đoạn chu n bị bế giảng như thế n{y, nhưng sau một hồi uốn ba tấc lư i giải thích n{y nọ, tôi đ~ thuyết phục được ng{i tin rằng chỉ có mỗi một ng{y thứ S|u không đến trường thôi thì chuyện học h{nh của tôi ch ng bị ảnh hưởng gì hết. H n Jake cũng lo lắng cho tôi như thế.

Không. N~o bộ của tôi ngay lập tức lên tiếng, phản đối c|i giả thiết qu| hời hợt, giản đơn đó. Có lẽ tôi đ~ bỏ sót một v{i dữ kiện quan trọng n{o đ}y.

Ba ng{y vì cớ gì m{ đột nhiên ba ng{y tôi vắng mặt ở Forks lại khiến một người vẫn luôn từ chối trả lời điện thoại, cũng như mọi dấu hiệu liên lạc từ phía tôi, thay đổi, tại sao cậu ta lại trở nên quan tâm đến tôi th|i qu| như vậy Ba ng{y có thể thay đổi được gì nơi người ta?

Tôi đứng chết tr}n ngay giữa bếp. Gói thịt băm viên đông đ| từ từ tho|t ra khỏi những ngón tay đang tê cứng của tôi. Một tíc tắc nghe d{i như trăm năm trôi qua, vậy m{ tôi vẫn chưa nghe thấy một tiếng thịch – tiếng gói thịt rơi xuống s{n nh{.

Thì ra l{ Edward đ~ thộp được nó v{ đặt nó lên kệ bếp. Tôi chỉ vừa kịp nhận thức được điều đó thì đôi tay của anh đ~ dịu d{ng siết quanh người tôi, cùng lúc với đôi môi mềm mại phả một l{n hơi dịu m|t bên tay tôi.

-Có chuyện gì vậy em

Tôi lắc đầu, cơ thể vẫn còn b{ng ho{ng đôi chút.

Ba ng{y khoảng thời gian vừa đủ để l{m thay đổi mọi thứ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 64

Ch ng phải tôi đ~ tính đến chuyện không học đại học rồi đó sao L{m sao tôi có thể an t}m ở gần con người sau ba ng{y biến đổi đau đớn, ho{ng tho|t khỏi quy luật sinh – t vốn tự nhiên của vạn vật, cho một mục đích duy nhất l{ sống đời bên Edward đ}y? Sự biến đổi đó sẽ khiến tôi trở th{nh một kẻ suốt đời mang c|i gông kh|t m|u của chính mình, v nh vi n không có ng{y m~n hạn

Bố tôi đ~ kể với ông Billy rằng tôi đi du lịch ba ng{y chăng? Ông Billy đ~ nghi ngờ V{ Jacob muốn biết tôi có còn l{ một con người theo đúng ngh a hay không Cậu ta chỉ

muốn kiểm định rằng bản giao ước của người so i vẫn chưa bị ph| v – rằng người nh{ Cullen vẫn không d|m cắn một ai Cắn, chứ không phải giết

Nhưng liệu cậu ta có thực sự ngh ră ng tôi sẽ d|m cả gan quay về nh{ ngay cả khi không còn l{ chính mình nữa không?

Edward khẽ lay tôi.

-Bella – Anh lại lên tiếng, lần n{y l{ ho{n to{n lo lắng.

-Em ngh em ngh rằng cậu ấy đang kiểm tra – Tôi lầm bầm – Kiểm tra cho chắc. Rằng em có còn l{ một con người đúng ngh a hay không đấy.

Cả th}n người Edward đột nhiên đông cứng lại, tôi nhận ra một titếng rít nho nhỏ vang lên bên tai mình.

-Chúng mình sẽ phải đi thôi anh – Tôi thì th{o – Đó l{ chuyện trước mắt. Để không phải vi phạm giao ước. Chúng mình sẽ không quay về nữa.

Vòng tay anh quanh người tôi khẽ siết lại thêm.

-Anh biết.

-A h m – Ng{i cảnh s|t trưởng hắng giọng thật lớn sau lưng chúng tôi

Giật nảy mình, tôi lúng túng cởi tay Edward, gương mặt hốt nhiên nóng bừng. Edward lại tựa lưng v{o kệ bếp, đôi mắt anh trở nên se sắt. Tôi nhận ra trong đó những lo lắng, kể cả những bực bội chất chứa trong lòng.

-Nếu con không muốn nấu ăn, bố kêu người ta đem pizza tới cũng được – Ng{i cảnh s|t trưởng nói bóng gió.

-Đừng bố, thật ra, con đang chu n bị nấu đ}y m{.

-Được rồi – Ng{i cảnh s|t trưởng trả lời, tay không quên khoanh lại trước ngực v{ lần n{y có thêm động t|c tựa h n người v{o khung c a.

Tôi thở d{i, bắt tay v{o việc, cố gắng phớt lờ ng{i cảnh s|t trưởng { không, b}y giờ đ~ chuyển th{nh ng{i thanh tra rồi.

-Nếu anh nhờ em một chuyện, em có l{m giúp anh không – Edward chợt hỏi tôi, giọng nói du dương có phần gượng gạo.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 65

Chúng tôi đ~ sắp tới trường. Mới vừa rồi, Edward còn vô cùng thoải m|i v{ nói cười hồn nhiên, tự dưng bây giờ đôi tay anh lại ghì chặt lấy c|i vôlăng, c|c khớp ngón tay đang cố gắng duỗi th ng ra để không phải ph| hỏng vật đang được nắm giữ.

Tôi chú mục v{o c|i d|ng vẻ bất an của anh – đôi mắt của Edward trở nên diệu vợi, cơ hồ như anh đang lắng nghe một tiếng nói n{o đó ở xa xăm lắm vậy.

C|c mạch đập trong cơ thể tôi cũng tăng nhịp tuần ho{n theo nỗi căng th ng to|t ra từ anh, song tôi vẫn trả lời một c|ch c n trọng:

-C|i đó cũng còn phải tuỳ nữa.

Chúng tôi bon xe v{o b~i đậu của trường.

-Anh cũng sợ rằng em sẽ nói như thế.

-Vậy chứ anh muốn em phải l{m gì, Edward

-Anh muốn em ở yên trong xe – Vừa nói, anh vừa cho xe tấp v{o chỗ đậu xe quen thuộc v{ tắt m|y – Anh muốn em đợi ở đ}y cho đến khi anh quay trở lại.

-Nhưng tại sao

Ngay tức khắc tôi vừa thốt ra xong c}u hỏi đó, tôi đ~ nhìn thấy được nguyên nhân. Đúng, tôi đ~ thấy con người ấy. D|ng vẻ của cậu ta thật khó có thể lọt ra khỏi nh n giới của tất thảy mọi người xung quanh – một kẻ cao ngất ngư ng so với đ|m học sinh cùng trang lứa – cho dẫu l{ cậu ta ch ng cần phải đứng dựa v{o chiếc xe m|y m{u đen bóng, hay l{ đậu xe tr|i phép trên vỉa h .

-Ôi trời.

Gương mặt của Jacob thật điềm t nh, có phầnlạnh gi|. Cậu ta vẫn hay dùng gương mặt n{y để che giấu cảm xúc, v{ cũng để kiềm chế bản th}n mình. Đặc điểm n{y khiến cậu ta trông rất giống Sam, người lớn tuổi nhất trong nhóm bạn của cậu, con sói đầu đ{n của đội sói Quileute. Nhưng Jacob chưa bao giờ có được phong th|i điềm đạm như của Sam cả.

Tôi đ~ quên mất gương mặt n{y từng l{m cho mình khó chịu đến thế n{o. Dù rằng tôi đ~ biết kh| rõ về Sam từ trước khi gia đình Cullen quay trở về – dù để có thể có được cảm xúc quý mến anh ta – nhưng tôi vẫn ch ng thể n{o rũ bỏ được nỗi |c cảm khi Jacob cứ hay sao chép th|i độ của anh ta như thế. Đó l{ một gương mặt của người xa lạ. Khi Jacob đeo gương mặt n{y, cậu ta không còn l{ Jacob của tôi nữa.

-Ph|n đo|n của em tối hôm qua l{ sai rồi – Edward lầm bầm – Cậu ta hỏi em có đi học không l{ vì biết rằng anh luôn ở bên em. Cậu ta muốn tìm chỗ an to{n để nói chuyện với anh. Một nơi có nhiều người qua lại.

Vậy ra hôm qua, tôi đ~ hiểu sai ý định của Jacob. Tôi đ~ bỏ sót dữ kiện, đúng l{ như vậy, chính l{ dữ kiện tại sao Jacob lại muốn nói chuyện với Edward.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 66

-Em không đợi anh trong xe đ}u.

Trong giọng nói của Edward có tho|ng đôi chút rền r :

-Biết ngay m{. Thôi được, chúng mình ra khỏi xe n{o.

Gương mặt của Jacob đanh lại khi trông thấy chúng tôi, tay trong tay, đi về phía cậu.

Tôi cũng nhận ra những gương mặt kh|c nữa – những gương mặt trong lớp tôi. Ai nấy đều tròn xoe mắt khi trông thấy một cậu ch{ng cao hai mét mốt, hình thể thì lực lư ng, gọn g{ng khó có thể tin được rằng đó l{ cơ thể của một kẻ chỉ mới mười s|u tuổi rư i. Tôi thấy rõ những đôi mắt ấy d|n dính v{o chiếc |o thun đen ngắn tay ôm vừa khít lấy th}n hình người mặc – dù rằng lúc n{y ch ng phải l{ mùa m|t mẻ gì – thêm v{o đó l{ chiếc quần jean r|ch rưới, dính đầy những vệt dầu m v{ chiếc xe m|y m{u đen, bóng lo|ng m{ chủ nh}n của nó đang đứng tựa v{o. Mặc dù vậy, nhưng những đôi mắt hiếu kì ấy cũng không d|m nấn n| l}u trên gương mặt của kẻ lạ – th|i độ của kẻ ấy có n chứa một thông điệp gì đó thì phải, bởi lẽ người n{o người nấy chỉ mới tho|ng nhìn thôi, ngay sau đó, đ~ phải vội v~ quay đi. V{ thêm một điều kh|c thường nữa, đó l{ ai ai cũng

giữ khoa ng c|ch kh| xa với Jacob, cậu ta nghi m nhiên trở th{nh trung t}m của một vòng tròn lớn m{ tuyệt không có ai d|m x}m phạm v{o.

Trong gi}y phút ấy, tôi ng ng{ng ph|t hiện ra rằng Jacob trông rất dữ tợn – một kẻ đ|ng gờm trong đôi mắt của c|c học trò tỉnh lẻ. Điều n{y quả l{ lạ kì.

Edward bất chợt dừng ch}n, c|ch Jacob độ v{i mét, vẻ mặt thấy rõ l{ đang phải chịu đựng vì đ~ buộc lòng để cho tôi đứng gần một người đói như thế n{y. Một c|chkhéo léo, anh hơi đưa tay ra phía sau, nh nh{ng đ y tôi đứng nép v{o sau lưng anh.

-Cậu chỉ cần gọi điện thoại cho chúng tôi l{ được rồi – Edward lên tiếng bằng một giọng nói rất đanh v{ lạnh lùng.

-Xin lỗi – Jacob trả lời, gương mặt n hiện th|i độ khinh thị – Điện thoại của tôi không lưu số điện thoại của bất kì con đỉa n{o.

-Cậu cũng có thể chờ tôi ở nh{ của Bella m{.

Quai h{m của Jacob gi~n ra một chút, nhưng đôi lông m{y của cậu ta vẫn nhíu s|t v{o nhau. Cậu nhỏ không trả lời.

-Chỗ n{y không tiện, Jacob ạ. Cậu v{ tôi nói chuyện sau được không?

-Được, được. Sau giờ học, tôi sẽ tìm gặp anh – Jacob khụt khịt mũi – Tại sao b}y giờ lại không được?

Edward nhìn quanh, dừng mắt một tho|ng trước những gương mặt ở gần nhất. V{i người ngập ngừng nơi vỉa h , đôi mắt lộ vẻ thích thú, trông chờ. Cơ hồ như họ đang mong đợi một trận so găng nảy l a, biết đ}u như vậy sẽ khiến cho ng{y thứ Hai đầu

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 67

tuần bớt uể oải hơn. Tôi trông thấy Tyler Crowley thúc tay v{o Austin Marks, cả hai cùng dừng lại, đôi chân ngay tức khắc tung hê luôn việc phải sải bước đến lớp.

-Tôi biết cậu đến đ}y để nói gì – Edward nhắc khéo Jacob bằng một giọng nhỏ đến nỗi phải căng tai lắm, tôi mới có thể nghe thấy được – Cậu đ~ nhắn xong. Coi như chúng tôi đ~ được cảnh b|o.

Vừa nói, Edward vừa đưa mắt nhìn xuống tôi, rất nhanh, nhưng cũng đủ để tôi kịp nhận ra nỗi lo lắng hằn chứa trong đôi mắt ấy.

-Cảnh b|o ư – Tôi hỏi một c|ch th ng thừng – Hai người đang nói đến chuyện gì vậy

-Anh chưa cho cô ấy biết ư – Jacob bật hỏi, đôi mắt mở rộng ng ng{ng – Coi n{o, anh sợ cô ấy sẽ qua chỗ chúng tôi sao

-Cậu l{m ơn thôi đi, Jacob – Edward vẫn lấy giọng điềm t nh đ|p lại.

-Tại sao – Jacob hỏi lại.

Tôi chau m{y, hoang mang.

-Có chuyện gì m{ em không biết vậy Edward

Nhưng Edward chỉ hằm h nhìn Jacob, l{m như không nghe thấy tiếng tôi hỏi.

-Jake ?

Jacob nhướng m{y lên, nhìn tôi.

-Hắn không kể với chị rằng hồi đêm thứ Bảy, ông anh của hắn d|m vượt qua ranh giới { – Cậu ta hỏi ngược lại tôi, lối nói đ~ nghiêng h n sang phần chế nhạo. Sau đó, Jacob lại đưa mắt sang Edward – Paul ho{n to{n đúng khi

-Chỗ đó không có người kia m{ – Edward rít lên.

-Sai rồi

Jacob đ~ nộ khí xung thiên thực sự. Dôi tay cậu ta run run. Nhưng rồi cậu ta khẽ lắc đầu, cố gắng hít v{o v{ thở ra thật s}u, hai lần.

-Emmett v{ Paul ư – Tôi thều th{o. Trong nhóm bạn của kẻ đang đứng đối diện với chúng tôi, Paul l{ người d bị kích động nhất. Chính cậu ta l{ người đ~ mất tự chủ

ng{y hôm ấy, ở trong rừng Hình ảnh con sói xa m nhe nanh, giương vuốt bất gi|c hiện về thật sống động trong t}m trí tôi – Có chuyện gì vậy Tại sao họ lại đ|nh nhau – Giọng nói của tôi c{ng về sau c{ng cất cao vì hoảng loạn – Tại sao Paul có l{m sao không?

-Không có ai đ|nh ai cả – Edward trả lời chỉ với một mình tôi, giọng nói thật nhỏ nhưng cũng thật bình t nh – Không ai bị thương. Em đừng lo.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 68

Jacob n~y giờ vẫn găm mắt v{o chúng tôi, đôi mắt lấp lo|ng những ngờ vực.

-Anh không kể cho cô ấy nghe một tý gì, có đúng như vậy không Đó l{ lý do anh đưa cô ấy đi? Để cô ấy không biết rằng

-Cậu đi đi – Edward nạt ngang, gương mặt hốt nhiên ngùn ngụt những l a hận rất hận. Trong gi}y phút ấy, anh thật sự trở về nguyên dạng l{ một ma-c{-rồng chính hiệu. Đôi mắt rực l a của anh xo|y th ng v{o Jacob, ch a v{o cậu những tia nhìn hằn học, khinh ghét.

-Vì sao anh lại không kể với cô ấy

Im lặng. Cả hai cứ tiếp tục đứng đối mặt với nhau như thế, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua. C{ng lúc, đ|m học sinh trong trường c{ng tụ tập đông hơn, đứng tập trung về phía sau Tyler v{ Austin. Tôi trông thấy Mike đứng bên cạnh Ben – Mike g|c tay lên Ben, có vẻ như đang bắt ép người bạn n{y phải cùng đứng xem với mình.

Trong bầu không khí im lặng đếnđông cứng, biết bao điều chợt xuất hiện đ|nh động tiềm thức nơi tôi.

Edward đang không muốn cho tôi biết một điều gì đó.

Đó l{ điều m{ Jacob không hề muốn giấu tôi.

y l{ điều đ~ khiến cho nh{ Cullen v{ người sói từng phải chạm mặt nhau ở trong rừng, ở một khoảng c|ch rất gần, rất nguy hiểm.

Đó l{ điều m{ Edward cứ khăng khăng bắt tôi phải bay dọc hết chiều d{i đất nước.

V{ đó cũng chính l{ điều m{ Alice đ~ tiên thị v{o tuần trước – điều m{ Edward đ~ nói dối tôi.

Đó l{ điều tôi vẫn đang chờ đợi – một điều m{ tôi biết sẽ lại xảy ra, một điều m{ tôi vẫn }m thầm cầu nguyện cho nó đừng bao giờ đến. V{ điều đó sẽ không bao giờ kết thúc, phải chăng?

Hộc, hộc, hộc, hộc những tiếng thở dốc, gấp g|p chợt vang lên đều đều bên tai tôi, tuôn ra, rót {o ạt qua hai bờ môi tôi biết, nhưng tôi không l{m sao ngăn lại được. Dường như cả ngôi trường đang nghiêng ngả, dường như đang có động đất Không, không phải, chính tôi mới l{ kẻ đang bị rúng động.

-Cô ta quay lại tìm em – Cuối cùng tôi cũng lắp bắp được v{i tiếng.

Victoria sẽ ch ng bao giờ từ bỏ ý định săn lùng tôi cho tới khi tôi chết. Cô ta vẫn s dụng lại kế cũ của mình – vừa nh vừa chạy, vừa nh vừa chạy – cho đến lúc tìm ra được lỗ hổng ở h{ng r{o, hay nói c|ch kh|c, những người bảo vệ tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 69

Nhưng có lẽ tôi sẽ gặp m ay. Có lẽ nh{ Volturi sẽ viếng thăm tôi trước – ít ra thì họ cũng sẽ xuống tay nhanh hơn, tôi không phải ngắc ngoải gì.

Edward giữ chặt lấy tôi, đứng hơi chếch người để vẫn chắn giữa tôi v{ Jacob. Anh xoa lấy xoa để gương mặt tôi, }n cần v{ lo lắng.

-Không sao đ}u em – Anh thì th{o với tôi – Không sao đ}u. Anh sẽ không bao giờ để cho con người đó đến gần được em. Không sao đ}u em.

V{ rồi anh lừ mắt nhìn Jacob.

-Cậu hiểu vì sao tôi không kể với cô ấy rồi chứ, người sói

-Anh không ngh rằng Bella có quyền được biết hay sao – Jacob vặn lại – Đ}y l{ cuộc sống của cô ấy m{.

Edward vẫn giữ cho giọng nói của mình thật nhỏ, nhỏ đến mức Tyler đang mon men nhích lên trước một chút, cũng không sao thu được v{o tai một từ n{o.

-Tại sao cô ấy lại phải sợ, khi m{ cô ấy ch ng bao giờ gặp nguy hiểm chứ?

-Th{ để cô ấy sợ còn hơn l{ nói dối cô ấy.

Tôi rất muốn lấy lại can đảm, nhưng không hiểu sao đôi mắt của tôi lại mọng đầy những nước. Đằng sau mi mắt mình – tôi có thể trông thấy rõ gương mặt của Victoria, thấy rõ đôi môi của cô ta đang b{nh sang hai bên để lộ ra những chiếc răng s|ng loé, thấy rõ cả đôi mắt đỏ thẫm bập bùng một mối thù m|u đối với tôi; con người đó muốn Edward phải chịu tr|ch nhiệm cho c|i chết của James, người yêu của cô ta. V{ cô ta sẽ không dừng lại cho tới khi n{o người yêu của anh cũng phải rời bỏ anh, m~i m~i.

Edward mơn nh mấy đầu ngón tay lên m| tôi, cố lau khô những giọt nước mắt.

-Cậu cho rằng l{m tổn thương cô ấy thì tốt hơn l{ bảo vệ cô ấy sao – Anh lầm bầm.

-Cô ấy gan lì hơn anh tưởng nhiều – Jacob chỉnh lại – Cô ấy đ~ từng phải chịu đựng nỗi đau khổ còn gấp bội thế nữa kìa.

Vừa nói dứt c}u, th|i độ của Jacob bỗng thay đổi, cậu ta nhìn chằm chặp v{o Edward bằng một đôi mắt dò xét, trêu ngươi. Đôi mắt của Jacob se lại như đang cố động

n~o, tìm hướng giải quyết cho một b{i to|n cực kho .

V{ tôi cảm nhận được một c|ch rất rõ r{ng rằng Edward đang co rúm người lại. ngay tức khắc, tôi ngước mắt nhìn anh, gương mặt anh đang quặn lại một c|ch đau khổ, tựa hồ như đang phải chịu đựng một sự tra tấn n{o đó. Trong gi}y phút đ|ng sợ ấy, tôi bỗng nhớ lại buổi chiều ở Ý, torng một c|i phòng khủng khiếp của c|i th|p nh{ Volturi, nôi Jane đ~ tra tấn Edward bằng năng lực đặc biệt của mình, thiêu đốt anh chỉ bằng chính ý ngh của cô ta

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 70

Kí ức kinh ho{ng đó bất chợt bứt tôi tho|t khỏi nỗi kích động, đ y mọi thứ trở về đúng vị trí ban đầu của nó. Bởi một lẽ l{ tôi th{ để Victoria h{nh hạ mình chết đi sống lại h{ng trăm lần còn hơn phải chịu đựng c|i cảnh Edward bị d{y vò theo phương c|ch ấy.

-Vui thật đấy – Jacob buông lời ch}m chọc, o{ ra cười khi trông thấy vẻ mặt khổ sở của Edward.

Edward nhăn nhó, nhưng vẫn nỗ lực điều tiết cảm xúc của mình. Tuy nhiên, dù có cố gắng đến đ}u, anh vẫn không sao giấu được những khổ đau đang đong đầy trong |nh mắt.

Tôi đưa mắt sang ngươ i bạn th}n nhất của mình, thảng thốt Sự khổ sở của

Edward nụ cười khinh bỉ của Jacob.

-Em đang l{m gì anh ấy vậy – Tôi hỏi gặng.

-Không có gì đ}u, Bella – Edward nói với tôi bằng một giọng điềm t nh – Jacob có trí nhớ tốt lắm, chỉ có v}y thôi.

Jacob lại toét miệng ra cười, Edward lại tiếp tục bị d{y vò.

-Em h~y thôi đi Thôi c|i trò đó đi.

-Được thôi, nếu chị muốn vậy – Jacob nhún vai – Nếu hắn ta không thích những gì em nhớ lại, thì đó l{ tại hắn thôi.

Tôi nghiêm mặt với Jacob, còn cậu ta thì chỉ đ|p lại bằng một nụ cười tinh qu|i – hệt như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang l{m một việc m{ nó biết rằng không nên

l{m, nhưng nó cũng biết l{ ngươ i lớn kia sẽ không phạt nó.

-Thầy hiệu trưởng đang trên đường đến đ}y đấy, giờ n{y, ai còn la c{ ngo{i s}n thì chết với thầy - Edward thì th{o với tôi – Mình đi đến lớp Quốc văn đi em, Bella, không thì em sẽ gặp rắc rối mất.

-Lo cho nhau qu| nhỉ – Jacob lên tiếng, nhưng chỉ l{ để nói với mỗi mình tôi thôi – Cuộc sống m{, không có chút xíu rắc rối thì sao vui được. Để em đo|n xem, chị không được phép có niềm vui, đúng không n{o

-Im đi, Jake – Tôi cứng giọng.

Nhưng Jacob vẫn ph| ra cười sằng sặc.

-Thế thì đúng l{ không được phép rồi. N{y, nếu chị thích có cuộc sống trở lại, cứ đến tìm em nhé. Em vẫn để chiếc xe m|y của chị trong gara nh{ em.

Thông tin mới n{y đ~ thu hút được sự quan tâm nơi tôi.

-Không phải em đ~ b|n nó rồi sao. Em hứa với bố chị l{ em sẽ b|n nó m{ – Nếu tôi không năn nỉ Jake ra mặt nói giúp – rằng cậu đ~ bỏ biết bao mồ hôi công sức trong mấy tuần liền v{o cả hai chiếc xe m|y đó, nên cậu xứng đ|ng được đền đ|p – thì chắc chắn

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 71

ng{i cảnh s|t trưởng đ~ ném chiếc xe v{o thùng đựng đồ phế thải rồi. V{ rất có khả năng ng{i sẽ cho c|i thùng ấy một mồi l a lắm.

-Đúng rồi. Ai cũng ngh như vậy. Nhưng nó l{ của chị, không phải của em. Dù sao đi nữa, em vẫn cứ sẽ giữ nó ở đó cho tới khi n{o chị muốn lấy lại.

Tiếp theo lời nói đó l{ một nụ cười bóng gió, còn chưa th{nh hình rõ rệt, của người bạn nhỏ.

-Jake

Jacob đưa người ra trước, gương mặt trở nên thiết tha, những th|i độ mỉa mai, chế nhạo từ n~y đến giờ từ từ tan biến.

-Trước đ}y em đ~ x sự sai, chị biết m{, em đ~ từ chối không muốn l{m bại với chị. Nhưng có lẽ chị v{ em sẽ xoay sở được, trên l~nh địa của em. Đến gặp em nhé.

Edward vẫn đang ở bên cạnh tôi, đôi tay che chở của anh vẫn còn ôm lấy tôi, nhưng anh thật im lìm, bất động, giống hệt như một pho tượng đ|. Tôi trộm nhìn tảng đ| ấy – thật bình lặng, đầy kiên nhẫn.

-Chị, ơ, không biết điều đó, Jake {.

Jacob đ~ ho{n to{n đ|nh rơi vẻ ngo{i khó gần. Có lẽ cậu ta đ~ quên mất sự hiện diện của Edward, hay ít ra l{ đ~ quyết định để mình buông trôi theo cảm xúc.

-Ng{y n{o em cũng nhớ đến chị, Bella. Không có chị, mọi thứ không còn như cũ nữa.

-Chị biết, chị xin lỗi, Jake, chị chỉ

Người bạn nhỏ của tôi lắc đầu rồi thở d{i.

-Em biết m{. Điều đó không quan trọng, phải không Em cũng ngh mình sẽ tồn tại được, hay sao đó. Giờ thì ai m{ cần có bạn đ}u – Cậu ta hơi nhăn mặt lại, cố tạo cho mình một vẻ phớt đời v{ l{m ra vẻ hiên ngang, hòng che giấu nỗi buồn đau thật sự.

Những khổ sở của Jacob bấy l}u nay vẫn luôn đ|nh động bản tính che chở nơi tôi. Dù rằng về mặt lý m{ nói thì điều n{y cũng chưa h n l{ đúng lắm – Jacob không cần bất cứ một sự che chở th}n mình n{o từ phía tôi cả. Nhưng tay tôi, đang k p chặt dưới c|nh tay của Edward, cứ những muốn vương về phía cậu, để ôm lấy c|i thắt lưng to, ấm |p của người bạn nhỏ, với một lời chấp nhận trong c}m lặng v{ một sự an ủi, vỗ về.

Đôi tay che chắn của Edward nghi m nhiên đ~ trở th{nh một h{ng r{o thép.

-Được rồi, về lớp hết đi – Một giọng nói nghiêm khắc bất ngờ vang lên ở phía sau lưng chúng tôi – Trò Crowley, sao trò còn chưa đi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 72

-Về trường đi, Jake – Tôi thầm thì, hốt hoảng khi nhận ra giọng nói của thầy hiệu trưởng. Jacob học ở trường Quileute, nhưng cậu ta vẫn có thể bị dính v{o rắc rối nếu g}y

mất trật tự ở trường kh|c hoặc những gi đại loại như vậy.

Edward buông phắt tay tôi ra, chỉ còn giữ lại có mỗi b{n tay, vội v~ kéo tôi đi theo anh.

Thầy Greene cuối cùng cũng len v{o được giữa vòng tròn đầy kh|n giả , đôi m{y của thầy tr u xuống hai con mắt ti hí, trông chúng giống như những đ|m m}y b|o b~o.

-Tôi nói cho c|c trò biết – Giọng nói của thầy cất lên sang sảng, nhuốm m{u đe doạ – Chút nữa, khi tôi quay trở lại, trò n{o vẫn còn đứng đ}y l{ sau giờ tan học sẽ bị phạt ở lại trường đấy, thế nh|

Nhưng đ|m học sinh đ~ gi~n ra trước khi thầy hiệu trưởng kịp ho{n tất c}u nói của mình.

-A, trò Cullen. Bộ ở đ}y có chuyện gì sao

-Dạ không có chuyện gì cả, thưa thầy Greene. Chúng em đang trên đường đến lớp ạ.

-Tốt lắm. Nhưng hình như tôi không biết người bạn n{y của trò – Thầy Greene chuyển cặp mắt hình viên đạn sang Jacob – Cậu l{ học sinh mới ư?

Đôi mắt của thầy bắt đầu quan s|t Jacob, }m thầm đ|nh gi| cậu nhóc cao kều, v{ tôi d|m chắc thầy đ~ có cùng nhận định với tất cả mọi người kh|c: tên n{y không đụng v{o được đ}u. Một kẻ đầu sừng đầu bướu đấy.

-Không – Jacob trả lời, trên đôi môi tho|ng nở một nụ cười tự m~n.

-Thế thì tôi mời cậu h~y ra khỏi trường ngay lập tức, ch{ng trai trẻ ạ, trước khi tôi gọi cảnh s|t.

Ngay sau c}u nói đó, Jacob toét miệng ra cười l{m ra d|ng ta đ}y, rất trẻ con. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta đang mường tượng ra c|i cảnh ng{i cảnh s|t trưởng sẽ th}n chinh đến bắt mình đ}y m{. Nhưng trong nụ cười thật tươi ấy sao vẫn n hiện những đắng cay, n hững nhạo b|ng l{m sao tôi có thể yên t}m cho được. Đ}y không phải l{ nụ cười m{ tôi hằng trông đợi được nhìn thấy từ bao lâu nay.

-Vâng, thưa ng{i – Jacob trả lời theo kiểu nh{ binh, rồi leo lên xa, đạp m|y. Tiếng m|y nổ giòn, b|nh xe rít lên, ch{ mạnh xuống mặt đường khi cậu quặt gấp xe lại. v{ chỉ trong gi}y phút ngắn ngủi, cậu ta biến mất dạng.

Thầy Greene nghiến răng lại khi chứng kiến pha h{nh động ấy.

-Trò Cullen, tôi mong trò h~y nói lại với người bạn của trò l{ đừng có đặt chân đến c|i trường n{y nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 73

-Thưa thầy, cậu ấy không phải l{ bạn của em, nhưng em sẽ truyền đạt lại lời thầy cho cậu ấy ạ.

Thầy hiệu trưởng bặm môi lại. bảng đ|nh gi| hạnh kiểm cũng như th{nh tích học tập qu| xuất sắc của Edward rõ r{ng l{ bằng chứng kh| tin cậy để thầy Greene th m định chuyện n{y.

-Tôi biết rồi. Nếu trò có chuyện gì lo lắng, tôi sẽ rất vui lòng được

-Em không lo lắng chuyện gì cả, thưa thầy Greene. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đ}u ạ.

-Tôi cũng mong mọi sự di n ra đúng như lời trò nói. Ch{, thôi vậy. Cả trò nữa, trò Swan.

Edward gật đầu, sau đó, nhanh chóng kéo tôi đi th ng tới to{ nh{ Quốc văn.

-Em còn tinh thần n{o để v{o lớp không – Anh thì th{o với tôi khi cả hai đứa đ~

đi xa khỏi thầy hiệu trươ ng.

-Còn – Tôi cũng thì th{o đ|p lại, nhưng không biết đó có phải l{ một lời nói dối hay không nữa.

Dù cho tôi có ổn hau l{ không thì cũng ch ng phải l{ điều đ|ng quan t}m bậc nhất v{o lúc n{y. Tôi muốn nói chuyện với Edward ngay lập tức, v{ lớp Quốc văn không phải l{ nơi lý tưởng cho cuộc chuyện trò.

Nhưng thầy Greene đang ở ngay sau lưng chúng tôi, l{m gì có sự lựa chọn n{o kh|c.

Chúng tôi hối hả bước v{o lớp, nhanh ch}n tìm đến chỗ ngồi của mình, giờ học đ~ bắt đầu được ít phút rồi. Thầy Berty đang ng}m một b{i thơ của thi s Frost. Thầy phớt lờ sự xuất hiện của chúng tôi, nhịp ng}m vẫn trầm bổng, liên tục.

Tôi xé đại một tờ giấy trắng trong vở, bắt đầu cắm cúi viết chữ viềt của tôi vốn đ~ ch ng đ p đẽ gì, giờ lại thêm bị kích động, nên c|c nét chữ c{ng được thể quệch quạc hơn.

Có chuyện gì vậy anh Kể cho em biết tất cả đi. Đừng tìm c|ch bảo vệ em theo kiểu đó nữa, em xin anh đấy!

Tôi đ y tờ giấy sang cho Edward. Anh thở d{i, nhưng cũng bắt đầu viết hồi }m cho tôi. Anh viềt nhanh hơn tôi, dù rằng viết d{i đến cả đoạ, với nét chữ không thể chê v{o đ}u được xong, anh chuyển tờ giấy lại cho tôi.

Alice đ~ trông thấy Victoria quay trở lại. anh đưa em ra khỏi thị trấn đơn thuần chỉ l{ để đề phòng m{ thôi – con người đó không được có bất kì một cơ hội n{o ở gần em. Emmett v{ Jasper suýt chút nữa l{ đ~ bắt được cô ta rồi, nhưng dường như biệt t{i của Victoria l{ đ{o tho|t thì phải. Cô ta l nh ngay xuống ranh giới của người Quileute,

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 74

như thể đ~ thuộc nằm lòng địa hình n{y. Khả năng tiên thị của Alice trong phút chốc trở nên ho{n to{n vô hiệu trước những gì liên quan đến người Quileute. Công bằng m{ nói, người Quileute có lẽ cũng bắt được cô ta rồi, nếu như bọn anh không đường đột xuất hiện trên đường truy đuổi của họ. Sói x|m cho rằng Emmett đ~ x}m phạm l~nh địa của họ, nên đ~ tự vệ. Lẽ d nhiên Rosalie cũng phản ứng theo c|ch đó, tất thảy mọi người đều ngừng cuộc săn đuổi để bảo vệ người th}n của mình. Bố anh v{ Jasper đ~ phải l{m dịu tình hình trước khi mọi thứ bị đ y đến đỉnh điểm không còn có thể cứu v~n được nữa. Nhưng đến khi ấy thì Victoria đ~ cao chạy xa bay. Chuyện l{ như vậy.

Tôi chau m{y khi đọc những dòng thông tin ấy. Vậy l{ ai cũng dính líu v{o chuyện n{y – Emmett, Jasper, Alice, Rosalie v{ b|c s Carlisle. Có lẽ l{ có cả b{ Esme nữa, dù rằng Edward không đề cập đến b{. Như thế thì Paul v{ những thanh thiếu nên còn lại, những người cùng hội cùng thuyền với cậu ta Ngòi nổ của một cuộc chiến chỉ suýt một chút nữa thôi l{ bén l a, một bên l{ gia đình tương lai của tôi, một bên l{ những người bạn của tôi, họ đ~ tho|t khỏi cơn lốc xo|y của sự t{n s|t đẫm m|u chỉ trong gang tấc. Bất cứ ai cũng đều có khả năng bị thương. Bất gi|c tôi ngh đến những người sói còn non trẻ, họ d bị gặp nguy hiểm nhất, nhưng còn người bạn nhỏ bé của tôi – Alice phải chống chọi với một trong những con sói khổng lồ

Tôi rùng mình.

Một c|ch c n trọng, tôi t y hết to{n bộ c}u trả lời của anh, sau đó, viết lên h{ng kẻ trên cùng:

Bố em thì sao Cô ta có thể b|m theo bố em.

Nhưng trước khi tôi kịp viết xong thì bên cạnh tôi, Edward đang lắc đầu, điều đó có ngh a l{ anh v{ cả gia đình của anh sẽ l{m hết sức mình để ng{i cảnh s|t trưởng nh{ tôi không gặp phải bất cứ một nguy hiểm n{o. Edward đưa tay ra đón tờ giấy, nhưng tôi lờ đi, cứ cắm cúi viết tiếp:

Anh đ}u thể n{o biết được l{ người phụ nữ ấy không ngh tới điều đó, bởi vì lúc đó anh đ}u có ở đ}y. Đi Florida rõ r{ng l{ một c|ch giải quyết hời hợt.

Edward giằng lấy tờ giấy bên dưới tay tôi

Anh không thể để em đi một mình. Với mệnh số của em thì d|m đến c|i hộp đen trên m|y bay cũng ch ng còn lắm.

Đ}y không phải l{ điều tôi muốn đề cập đến tôi không hề ngh tới chuyện đi đứng m{ không có anh. Tôi chỉ muốn chúng tôi cùng ở đ}y, bên nhau. Nhưng anh thì hiểu sai ý tôi, v{ c}u trả lời của anh đ~ khiến cho tôi tự |i đôi chút. L{m như h cứ tôi có mặt trên m|y bay n{o l{ m|y bay đó sẽ bị rơi vậy. Buồn cười thật.

Vậy giả như em xui xẻo v{ m|y bay bị rơi đi. Anh sẽ l{m gì trong trường hợp đó

Tại sao m|y bay lại rơi?

Giờ thì Edward đang cố nhịn cười.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 75

Vì phi công n{o phi công nấy đều say như hũ chìm.

Có gì khó đ}u. Anh sẽ l|i m|y bay.

Tất nhiên l{ thế rồi. Tôi bặm môi lại v{ viết tiếp.

M|y móc hư luôn, chiếc m|y bay cứ thế lao đầu xuống đất.

Anh sẽ chờ cho đến khi m|y bay rơi gần tới đất sẽ ôm chặt lấy em, đạp v|ch, phóng vút ra ngo{i. Rồi anh sẽ đưa em quay lại nơi xảy ra vụ tai nạn, chúng mình sẽ bươ

c từng bước loạng choạng giống như l{ hai h{nh kh|ch may mắn sống sót – may mắn nhất trong lịch s c|c vụ rớt m|y bay.

Tôi mở tròn mắt nhìn anh, không còn biết phải nói sao nữa.

-Sao – Anh thì th{o.

Tôi lắc đầu vì h~i hùng.

-Không có gì – Tôi nhăn nhó, nói.

Rồi tôi lại lấy gôm xo| sạch m u đối thoại lạc đường đó, tiếp tục viết:

Anh sẽ nói với em sau.

Đúng vậy, rồi sẽ có lần sau. Đề t{i n{y sẽ còn tiếp tục cho đến khi hoặc tôi, hoặc anh, vẫy cờ trắng mới thôi.

Edward nhìn chăm chú v{o mắt tôi, d có đến cả một lúc l}u. Tôi không rõ gương mặt mình lúc n{y đang biểu lộ trạng th|i n{o – có lẽ l{ lạnh băng, bởi lẽ tôi ch ng cảm nhận được một chút m|u n{o đ~ chảy lại về m|. Mi mắt của tôi h~y còn ươn ướt.

Anh thở d{i v{ gật đầu một c|ch cương quyết.

Cảm ơn anh.

Tôi chỉ vừa kịp viết tới đó, tờ giấy bỗng mất dạng dưới tay tôi. Ngạc nhiên, tôi ngước mắt lên v{ lại được dịp sững sờ thêm một lần nữa thầy Berty đang bước đến bên b{n của tôi.

-Em có thể cho tôi xem c|i đó được không, em Cullen?

Edward ng ng mặt lên – một vẻ mặt vô cùng ng}y thơ – tay anh đưa ra một xấp t{i liệu, trên cùng có một tờ giấy.

-Thầy muốn xem ghi chép của em phải không ạ – Anh hỏi lại một c|ch l độ, trong giọng nói có l n quất ít nhiều bối rối.

Thầy Berty lướt mắt trên tờ giấy ấy – tất nhiên đ}y chính l{ một bản ghi chép, không sót lấy một lời giảng n{o của thầy – rồi bỏ đi, đôi lông m{y nhíu v{o nhau rất s|t.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 76

Đến giờ học sau, giờ Tích ph}n – Vi ph}n – giờ học duy nhất tôi không cùng học với Edward – tôi ph|t gi|c ra rằng c|c bạn học của mình đang xầm xì b{n t|n nhau về một chuyện gì đó.

-Tôi d|m c| cho thằng nhóc da đỏ cao kều đấy – Một người n{o đó nói.

Giật thót mình, tôi liếc trộm về phía vừa ph|t ra c}u nói ấy. Tyler, Mike, Austin v{ Ben đang chụm đầu v{o nhau, cuộc tranh luận đang đi đến hồi rôm rả.

- – Mike thì th{o – C|c cậu có thấy tướng t| của thằng nhóc Jacob đó không Tôi ngh l{ nó có thể cho Cullen đo đất – Trong giọng nói của Mike có n chứa vẻ h{i lòng.

-Tôi không ngh thế – Ben phản b|c – Edward không đơn giản đ}u. Cậu ấy lúc n{o cũng phong độ. Tôi tin l{ cậu ấy ho{n to{n có thể lo liệu được cho bản th}n.

-Tôi cũng có cùng suy ngh với Ben – Tyler gật gù t|n th{nh – Với lại, nếu một khi cậu nhóc kia có đụng đến Edward thì c|c cậu đều biết m{, mấy ông anh của Edward đ}u có chịu khoanh tay đứng nhìn.

-Gần đ}y, c|c cậu đ~ xuống La Push chưa – Mike tiếp tục lên tiếng – Mới c|ch đ}y có hai tuần thôi, Lauren v{ tôi có ra biển, c|c cậu tin tôi đi, đ|m bạn của Jacob cũng to c đó.

-Hở – Tới lượt Tyler nói tiếp – Tiếc qu| hen, hồi n~y, ch ng có một pha quyền cước n{o hết. Chắc tụi mình ch ng bao giờ biết được kết quả đ}u.

-Tôi thì không cho rằng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó – Austin nhận định – Có lẽ tụi m ình sẽ sớm được chứng kiến cảnh đối đầu của hai người hùng thôi.

Mike toét miệng ra cười thật tươi:

-Có ai muốn cược không?

-Tôi cược mười đôla cho Jacob – Austin trả lời liền tắp lự.

-Tôi, mười đôla cho Cullen – Tyler đ|p lại.

-Tôi cược mười đôla cho Edward – Ben v{o hùa cùng Tyler.

-Còn tôi, Jacob – Mike cũng đề xuất quyết định về sự chọn lựa.

-M{ n{y, c|c cậu có hiểu chuyện gì không – Austin thắc mắc – Tại sao hai người đó lại kình nhau dữ vậy

-Tôi có thể biết được nguyên nhân đó – Mike trả lời rồi chiếu |nh mắt ngay sang tôi, cùng một lượt với Ben v{ Tyler.

Căn cứ v{o những gì di n ra từ n~y đến giờ, tôi có thể kh ng định rằng khôngmột ai trong số bốn người họ nhận ra rằng tôi đ~ nghe, đ~ biết được hết nội dung cuộc trò chuyện của họ, dù rằng khoảng c|ch giữa tôi v{ bốn anh bạn ấy không phải l{ ngắn. V{ rồi

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 77

nhanh như cắt, cả bộ tứ ấy đồng loạt quay mặt đi, họ chúi mắt v{o những giấy tờ, tập vở đang để ở trên b{n.

-Tôi vẫn cược cho Jacob đấy – Tôi nghe thấy Mike lầm bầm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 78

Chương 4

T NHIÊN

ả một tuần trời ơi đất h i. Tôi biết, về cơ bản, ch ng có điều gì thay đổi hết. m, vậy l{ Victoria vẫn không đầu h{ng, ừ, nhưng m{ trong th}m t}m, có lúc n{o đó tôi đ~ từng

ngh rằng người phụ nữ đó sẽ đầu h{ng không Sự xuất hiện trở lại của cô ta thực chất chỉ củng cố thêm cho c|i điều m{ tôi đ~ biết từ trước m{ thôi. Bởi vậy, ch ng có việc gì phải sợ cả.

Nhưng xét cho cùng, đó ch ng qua chỉ l{ về lý thuyết thôi. Từ xưa tới nay, nói thì bao giờ m{ ch ng d hơn l{m.

Ng{y tốt nghiệp chỉ còn có v{i tuần nữa. Tôi tự hỏi liệu có phải l{ khôn ngoan hay không khi m{ lúc n{o cũng phải tỏ ra l{ một đứa d bảo, ngoan, hiền chỉ biết quanh đi qu n lại hết ở trường, đến c a h{ng, rồi về nh{ không tham gia bất kì một hoạt động n{o kh|c v{ cứ cam chịu như thế m{ chờ đợi tai hoạ gi|ng xuống L{m người sao thật khốn đốn – lúc n{o cũng phải có rắc rối mới chịu. Một kẻ như tôi không nên l{m người mới phải. L{m người m{ có số phận như tôi đ}y, rất cần được cất bớt c|i g|nh nặng những rắc rối vược qu| sức chịu đựng n{y.

Nhưng n{o có ai chịu nghe ý kiến tôi.

B|c s Carlisle thì bảo:

-Chúng tôi có tới bảy người, Bella ạ. Với lại, có Alice ở bên cạnh, tôi không ngh rằng Victoria sẽ có h{nh động n{o khiến chúng ta bị bất ngờ. Vì lợi ích của Charlie, tôi ngh chúng ta nên kiên trì thực hiện kế hoạch cũ.

B{ Esme cũng lên tiếng:

-Chúng tôi sẽ không bao giờ để cho ch|u xảy ra chuyện gì, ch|u g|i yêu quý. Ch|u đ~ biết điều đó rồi. Vì vậy, tôi khuyên ch|u đừng nên lo lắng – Nói xong, b{ hôn lên tr|n tôi.

Emmett cũng góp lời:

-Tôi rất vui vì Edward đ~ không xuống tay với cô. Có cô ở đ}y, mọi thứ trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Sau c}u nói đó, anh ta được l~nh ngay một c|i nhìn muốn nổ cả đom đóm mắt từ phía Rosalie chiếu sang.

Còn Alice thì trố mắt ra nhìn tôi, rồi lên tiếng:

-Mình buồn rồi đó. Bạn thật sự không lo lắng về điều ấy chứ, phải không n{o

C

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 79

-Nếu không có gì nghiêm trọng, vậy tại sao anh Edward lại lôi mình đến Florida – Tôi hỏi gặng.

-Trời ơi, bạn vẫn chưa nhận ra sao, Bella Edward vốn hay trầm trọng ho| những chuyện bé như c|i móng tay m{ lại.

Trong lúc đó, Jasper chỉ l ng lặng ph|t huy c|i năng lực lạ kì của mình – anh ta có khả năng quyết định bầu không khí của cảm xúc – để đ|nh tan lớp m}y mù căng th ng, hoảng sở đang chờn vờn trong tôi. Thế l{ tôi bỗng chốc trở nên yên dạ, cứ mặc nhiên để cho mọi người thay phiênnhau an ủi, vỗ về v{ cứ thế, cứ thế những lời năn nỉ đến tuyệt vọng của tôi dần d{ bốc hơi th{nh m}y khói.

Nhưng lẽ tất nhiên, ngay khi tôi v{ Edward vừa bước ch}n ra khỏi căn phòng ấy l{ sự bình t nh cũng theo gió bay đi mất.

i, thế l{ tan t{nh hy vọng. Cả tập thể đ~ cùng xúm lại h{nh động một c|ch sôi nổi, ai cũng mong cho tôi quên đi chuyện một ma-c{-rồng bấn loạn về tinh thần đang truy bắt tôi, mong mỏi được l{ kẻ đưa tôi về thế giới bên kia. Vậy thì tôi phải tự lo liệu lấy chuyện của mình mới được.

Tôi phải cố gắng thôi. Đúng rồi, tôi sẽ không chú ý đến hiện tình của mình nữa ngh vậy, nhưng đang s n c|i đ{ sầu muộn, tôi không thể không điểm lại danh s|ch những điều đang l{ mầm mống hiểm hoạ của đời mình, v{ tôi lại lên cơn yếu bóng vía

Chính c|i c}u trả lời của Edward mới l{ vấn đề nan giải nhất trong mọi vấn đề.

-Đó l{ chuyện giữa em v{ bố anh – Anh đ~ nói như vậy – Tất nhiên, em cũng hiểu rằng anh rất s n lòng thực hiện điều đó bất cứ khi n{o em muốn. Em đ~ biết rõ điều kiện của anh rồi đấy – V{ tiếp theo c}u nói ấy l{ một nụ cười chết người của Edward.

Ôi trời. Tôi thuộc nằm lòng c|i điều kiện ấy lắm chứ. Edward đ~ hứa rằng tự anh sẽ biến đổi tôi v{o bất kì lúc n{o tôi muốn mi n l{ tôi chấp nhận kết hôn trước với anh.

Thảng hoặc, trong lòng tôi lại dậy lên một nghi vấn rằng có khi n{o anh giả vờ l{ không thể đọc được suy ngh của tôi không. Chứ vì cớ gì m{ khi không, anh lại nảy ra được c|i điều kiện m{ một khi tôi đ~ chấp nhận rồi, thể n{o tôi cũng sẽ mắc mứu ngay v{o cả một mớ những rắc rối Điều kiện duy nhất ấy đ~ khiến cho tôi phải chùn chân.

Nói tóm lại l{ một tuần tệ hại. V{ hôm nay l{ c|i ng{y tệ hại nhất.

Tệ hại l{ vì Edward phải đi xa. Alice đ~ tiên thị từ trước rồi, cuối tuần n{y, sẽ ch ng có chuyện gì xảy ra cả, thế l{ tôi cứ một hai buộc anh phải đi săn cùng với c|c anh em của mình. Tôi rất hiểu c|i gu của anh, tôi rất hiểu rằng anh phải ch|n ng|n ra sao nếu như phải săn những con thú hiền, ở không xa thị trấn l{ mấy.

-Anh đi săn vui vẻ nhé – Tôi đ~ chúc anh như vậy – Nhớ đem về v{i con sư t núi cho em.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 80

Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận với Edward rằng tôi phải hổ sở ra sao khi vắng anh – rằng những cơn |c mộng về sự ruồng rẫy, bỏ rơi đ~ tìm đến tôi như thế n{o. Một khi anh biết được điều đó, anh sẽ đau khổ xiết bao, anh sẽ sợ phải xa tôi, cho dẫu l{ vì những lý do vô cùng thiết yếu. Sự thể cũng giống hệt như những ng{y đầu tiên, khi anh từ Ý trở về. Đôi mắt m{u ho{ng ngọc của anh đ~ chuyển sang m{u đen, vậy m{ anh vẫn

cắn răng chi u đựng cơn kh|t, chịu đựng một c|ch qu| mức cần thiết. Cho nên, cứ mỗi

khi Emmett v{ Jasper muốn đi săn l{ tôi lại cố l{m mặt thản nhiên v{ gần như l{ đ y anh ra khỏi c a.

Nhưng hình như anh cũng nhìn ra được m{n kịch ấy. Không nhiều lắm đ}u. S|ng nay, tôi nhận được một m u giấy dưới gối:

Anh sẽ sớm trở về, để em không kịp có thời gian m{ nhớ anh. Chăm sóc quả tim của anh nhé – anh đ~ để nó lại ở bên em rồi đấy.

Vì vậy, lúc n{y đ}y, tôi đang phải chịu cảnh vật vờ với một ng{y thứ Bảy d{i lê thê v{ tẻ nhạt, may m{ buổi s|ng còn có ca trực b|n h{ng ở C a h{ng Olympic – nh{ Newton

– nên tôi cũng vơi được phần n{o nỗi buô n ch|n. , còn phải kể đến cả lời an ủi của Alice nữa chứ:

-Mình sẽ đi săn ở gần nh{. Mình chỉ đi khoảng mười lăm phút thôi, để phòng khi bạn cần đến mình. Mình sẽ để mắt canh chừng mọi thứ.

Di n giải thêm: đừng có l{m điều gì ngớ ng n trong lúc Edward không có mặt ở đ}y đấy nhé.

Chắc chắn Alice có thừa khả năng ph| chiếc xe tải của tôi giống như Edward hôm n{o.

Thôi, tôi nên nhìn đến mặt s|ng sủa hơn của sự việc mới được. Xem n{o, sau khi l{m việc xong, tôi sẽ giúp Angela viết thư thông b|o, để đ phải lo ngh v n vơ. nh{, ng{i cảnh s|t trưởng đang vô cùng yêu đời, vì Edward tạm thời không lui tới tìm cô con g|i rượi của ng{i nữa vậy nên tôi cứ an t}m tận hưởng bầu không khí thoải m|i l}u lắm mới có được n{y. Rồi nếu như l m{ tôi có lên cơn yếu bóng vía, thì Alice cũng sẽ s n s{ng ở bên tôi suốt đêm, chỉ cần tôi nghỏ lời với cô ấy l{ được ngay. Ng{y mai, Edward đ~ trở về rồi. Tôi sẽ lại tiếp tục được sống.

-Đấy – Tôi nói lớn với hai vật vô tri vô gi|c, nhưng rất cứng đầu – Có gì l{ ghê gớm đ}u, phải không

Tôi đứng nghệt ra đó trong một tíc tắc, thấy mình ch ng kh|c n{o một kẻ ngớ ng n đúng, không thể n{o không thừa nhận rằng tôi đang cố sức chống lại c|c nguyên lý khoa học. Thở d{i, tôi đặt hai miếng nam ch}m trở lại tủ lạnh, miếng n{y c|ch miếng kia c chừng ba mươi xăngtimét.

-Không cần phải cứng đầu cứng cổ như vậy đ}u – Tôi lầm bầm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 81

Trời h~y còn sớm qu|, nhưng tôi quyết định sẽ ra khỏi nh{, kẻo lại thêm ph|t rồ ph|t dại vì mấy c|i thứ không hiểu biết, không có cảm xúc đó.

Khi tôi đến nh{ Newton, Mike đang quét dọn c|c lối đi, còn m của anh ch{ng thì đang hí ho|y sắp xếp lại mấy vật dụng ở chỗ quầy thu tiền. Cả hai m con đang trò chuyện rôm rả, ch ng ai hay biết gì đến sự xuất hiện của tôi.

-Nhưng Tyler chỉ đi được có lúc đó thôi – Mike ph{n n{n – M đ~ nói l{ sau khi tốt nghiệp

-Con phải đợi thêm một thời gian nữa – B{ Newton nạt ngang – Con v{ Tyler có

thể ngh ra được thứ kh|c để l{m m{. Cả hai đứa không được tới Settle chư ng n{o m{

cảnh s|t còn chưa kết thúc những cuộc điều tra gì gì ấy ở đó. M biết b{ Beth Crowley cũng đ~ nói với Tyler những điều như vậy rồi, vì vậy, con đừng có cư x giống mấy đứa hư hỏng đấy , ch{o ch|u Bella – B{ Newton niềm nở khi trông thấy tôi, giọng nói đang bực bội trong một tho|ng bỗng trở nên ho{ nh~ h n – Ch|u đến sớm qu|.

Trước đ}y, tôi chưa bao giờ ngh l{ có ng{y mình lại hỏi xin b{ Karen Newton một ch}n phụ việc trong c a h{ng chuyên b|n những vật dụng phục vụ cho c|c môn thể thao ngo{i trời của gia đình b{. M|i tóc của b{ m{u v{ng nhạt, uốn gợn sóng, lúc n{o cũng để xo~ sau g|y, trông thật tao nh~, c|c móng tay được chăm sóc l|ng bóng, c|c móng ch}n cũng được tỉa tót vô cùng c n thận – phô ra bên dưới mấy chiếc quai da của đôi gi{y cao gót, trông ch ng hợp tông chút n{o với cả một h{ng d{i những chiếc gi{y bốt dùng để đi du khảo, được b{y b|n trong c a h{ng nh{ Newton.

-Hôm nay đường vắng qu|, b|c – Tôi nói tron glúc đưa tay xuống dưới quầy tính tiền, chộp lấy chiếc |o kho|c ngo{i m{u da cam phản quang, rất lo lo t. Tôi lấy l{m lạ l{ b{ Newton cũng để tâm đến những chuyện ở Settle giống ng{i cảnh s|t trưởng nh{ tôi. Tôi cứ đinh ninh rằng chỉ có ng{i l{ chú ý đến mấy c|i chuyện đó thôi. Ai d

- , ưm - B{ Newton ngập ngừng một l|t, tay lần vần xấp tờ rơi đang thu gom dở ở m|y tính tiền.

Đang xỏ dở dang một tay v{o chiếc |o kho|c, tôi dừng ngay lại. tôi hiểu hơn ai hết c|i nhìn của b{ Newton.

Khi tôi thông b|o với nh{ Newton rằng h n{y, tôi sẽ không l{m việc ở đ}y nữa – như vậy có ngh a l{ tôi dứt |o ra đi v{o c|i thời điểm họ bận rộn nhất – nh{ Newton đ~ bắt đầu thu nhận Katie Marshell để thay thế tôi. Họ thật sự không đủ khả năng trả tiền công cho cả hai chúng tôi cùng một lúc, nhất l{ hôm nay lại có vẻ như l{ một ng{y ế m

-B|c đang tính gọi cho ch|u – B{ Newton ph}n trần – Chắc hôm nay không có nhiều việc, ch|u {. Mike v{ b|c có thể tự thu xếp được. B|c xin lỗi vì ch|u phải dậy sớm v{ cất công đến đ}y

Nếu l{ ng{y thường, có lẽ tôi đ~ mừng rơn đến thế n{o rồi. Thế m{ hôm nay tôi lại không cảm thấy thích thú lắm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 82

-Vâng – Tôi thở d{i, đôi vai xụi xuống. Tôi biết phải l{m gì b}y giờ?

-Như vậy thật không công bằng chút n{o, m { – Anh bạn hiệp s của tôi lên tiếng – Nếu Bella muốn l{m việc

-Dạ không sao đ}u, b|c Newton. Mình không sao đ}u, thật đấy, Mike {. Mình cũng đang học thi, với lại có cả mớ thứ còn phải lo nữa - Kì thực, tôi không muốn trở th{nh

nguyên nhân xung đột trong gia đình Newton, nhất la khi hai m con họ đang không

vừa lòng về nhau như thế n{y.

-Cảm ơn ch|u, Bella. Mike, con chưa quét h{ng số bốn kìa. Bella, ch|u giúp b|c vứt mớ giấy n{y v{o thùng r|c trên đường đi ra nhé B|c bảo với cô g|i mang chúng đến

đ}y l{ b|c sẽ để ở quầy tính tiền, nhưng ma b|c thật sự không có chỗ.

-Dạ. Không có gì đ}u ạ – Tôi cởi chiếc |o kho|c, rồi cắp lấy mớ tờ rơi, bước ch}n ra ngo{i m{nmưa mịt mù.

Thùng r|c nằm ở bên hông nh{ Newton, chỗ chúng tôi – những người phụ việc – hay đậu xe khi đến l{m. Tôi lê bước, bang quơ sủi ch}n v{o mấy viên sỏi. Tới nơi, một c|ch tự nhiên, tôi cung tay, chu n bị ném xấp giấy m{u v{ng nhạt v{o thùng thì Trời h i, tôi dừng ngay tay lại, một h{ng tiêu đề khổ chữ phóng to, in đậm, vừa đập v{o mắt tôi. Trong đó có một từ rất đặc biệt.

Giữ chặt lấy xấp giấy bằng cả hai tay, tôi nhìn không chớp mắt v{o tấm hình nằm bên dưới dòng chữ lớn, cổ họng chợt thắt lại:

H Y C U L Y LO I S I OLYMPIC.

Bên dưới c|i tít ấy l{ bức hình một con sói đang ngước đầu sủa trăng, phía sau nó l{ một c}y linh sam đại thụ. Bức học qu| chi tiết, qu| sống động, gieo v{o lòng người xem một cảm xúc rưng rưng; sự cô độc của con sói sao xót xa, bi thương Có vẻ như nó đang tru lên những tiếng kêu thống khổ.

Vẫn giữ rịt xấp tờ rơi trong tay, tôi vụt chạy về phía chiếc xe tải.

Mười lăm phút – tôi chỉ có chừng ấy thời gian. Nhưng có lẽ như vậy cũng đủ rồi. Từ đ}y đến La Push chỉ mất có mười lăm phút, qua được c|i ranh giới oan nghiệt kia,

chắc chắn cũng chỉ mất thêm có v{i phút nữa, va thế l{ v{o đến thị trấn.

Chiếc xe tải của tôi lại được dịp gầm vang.

Alice không thể thấy tôi l{m chuyện n{y được, bởi lẽ tôi đ~ không hề suy tính từ trước. Một quyết định bộc ph|t – đúng rồi, đ}y chính l{ chìa kho| Mi n l{ tôi đủ nhanh, tôi ho{n to{n có khả năng tận dụng được sơ hở n{y.

Một c|ch nôn nóng, tôi quăn bừa mớ tờ rơi xuống ghế ngồi phía bên cạnh, xấp giấy bị x|o tung – một trăm lời kêu cứu, một trăm con sói x|m khổng lồ rõ mồn một trên nền giấy v{ng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 83

Tôi lao xe hết tốc lực ra con đường quốc lộ loang lo|ng nước, điều chỉnh tốc độ của cần gạt nước lên mức cao v{ phớt tỉnh Ănglê trước tiếng kêu g{o phản đối của c|i động cơ cổ lỗ s . Tuy nhiên, tôi chỉ có thể chạy tối đa ở tốc độ năm mươi lăm dặm một giờ m{ thôi ôi, cầu trời cho tôi đến kịp.

Thú thật l{ tôi ch ng biết chính x|c c|i ranh giới ấy nằm ở vị trí n{o, nhưng khi xe chạy ngang qua những ngôi nh{ đầu tiên ở La Push, tôi đ~ vững dạ hơn. t h n tôi đ~ v{o được vùng cấm địa của gia đình Cullen rồi, Alice sẽ không bao giờ được phép đặt chân đến đ}y.

Chắc chắn v{o chiều nay, khi đến nh{ Angela, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô bạn nhỏ bé ấy, tôi sẽ khai b|o hết thảy mọi chuyện với cô, để cô bạn biết rằng tôi vẫn vô sự. Rằng không có lý do gì để cô bạn phải lo lắng cả v{ rằng cô bạn không cần phải giận tôi – bởi khi Edward quay trở về, l a hận trong anh cũng đủ để thiêu ch|y cả hai người rồi.

Chiếc xe tải cứ thế lao đi ầm ầm trên đường, đồng ngh a với việc chiếc xe la ó, kêu khóc um sùm khắp l{ng trên xóm dưới để phản đối tôi, nhưng cuối cùng thì nó cũng dừng lại ở một căn nh{ có nước sơn m{u đỏ đ~ xỉn. Nhìn lại c|i nơi bé nhỏ đ~ từng l{ chốn bình an củamình, cổ họng tôi không khỏi ngh n ngh n. Đ~ l}u lắm rồi, tôi không còn đặt chân đến đ}y.

Nhưng trước khi tôi kịp tắt m|y, ở ngư ng c a đ~ xuất hiện một người – gương mặt của người ấy se lại vì s ng sốt.

Chiếc xe tải đột ngột thôi g{o khóc, cả không gian hốt nhiên im lặng đến n~o nề, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của kẻ đang đứng như phỗng nơi đầu nh{.

-Chị Bella

- , Jake

-Chị Bella – Jacob cũng hét lên đ|p lại, nụ cười tôi hằng mong đợi lại quay trở về y nguyên trên gương mặt người bạn nhỏ của tôi, tươi roi rói, ch ng kh|c n{o mặt trời đ~ xua tan được đ|m m}y mù ảm đạm. V{ cũng ch ng kh|c gì với ng{y xưa, những chiếc răng trắng bóng vẫn tương phản rõ rệt với nước da m{u n}u đỏ – Em thật không thể tin được!

Vừa dứt lời, cậu chạy ù té ra chiếc xe tải v{ gần như l{ lôi bật tôi ra khỏi chiếc ghế ngồi, thế rồi hai đứa – một cao, một thấp – nhảy tang tang như những đứa trẻ nhỏ.

-L{m sao m{ chị đến đ}y được?

-Chị lén đi!

-Ghê nha!

-A, Bella! – Ông Billy đ~ lăn x era tới ngư ng c a, để xem xem vì cớ gì m{ khi không nh{ ông lại bị chấn động như có động đất thế n{y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 84

-B|c Bil

Hự. Hơi thở của tôi chợt thắt lại lưng chừng – Jacob ôm chặt lấy tôi, nhấc tôi lên khỏi mặt đất v{ cứ thế quay tròn, tôi không l{m sao thở được nữa.

-Oa, được gặp chị ở đ}y thích qu|

-Không thở… nổi – Tôi hổn hển.

Cậu bật cười v{ hạ tôi xuống.

-Mừng chị trở về, Bella – Jacob cười toe toét. Giọng nói của cậu về cuối hơi trầm, nghe hơi trại ra th{nh mừng chị về nh{.

Chúng tôi cùng sóng bước bên nhau, lòng h}n hoan đến mức không thể ngồi yên m{ nói chuyện trong nh{. Jacob bước những bước thênh thênh, có phần nhún nhảy ch}n s|o, nên đôi lần, tôi phải nhắc nhở cho cậu bạn nhớ rằng ch}n tôi không d{i như ch}n cậu.

Đi bên Jacob, tôi có cảm gi|c như mình đ~ trở th{nh một con người kh|c, một bản thể đ~ từng th{nh hình trong tôi khi ở bên cạnh Jacob. T}m hồn của tôi có phần trẻ thơ hơn, còn lý trí thì có vẻ như đ~ trở nên thờ ơ với tr|ch nhiệm. Tôi thoắt trở về nguyên dạng l{ một kẻ, thi thoảng, ch ng vì lý do n{o tốt đ p, vẫn liều mình l{m trò rồ dại.

Chúng tôi cười nói luôn miệng, vồ vập hỏi han nhau: dạo n{y sống ra sao, quậy ph| được những gì rằng đ~ bao l}u rồi tôi không đến thăm cậu, v{ rằng điều gì đ~ dẫn đường cho tôi đến đ}y. Đến khi nghe tôi ngượng ngùng thú nhận về xấp tờ rơi có hình con sói, tiếng cười khằng khặc của cậu bạn vang vọng muốn rung chuyển cả ng{n c}y.

Nhưng rồi lúc dạo bước qua lối c a sau của c a h{ng tạp ho|, dạt d|m c}y um tùm để bước ra một khu vực kh|c, c|ch xa b~i biển thứ nhất, những chuyện khó nói hơn cuối cùng cũng được để cập đến. Quả tình, tôi không muốn nói đến những nguyên nhânđứng sau cuộc chia cắt d{i ng{y, giữa tôi v{ người bạn nhỏ, ngay khi mới gặp lại nhau thế n{y chưa chi, gương mặt của cậu bạn ấy đ~ trở nên se sắt, trở lại l{ một Jacob bi thương như dạo n{o.

-Chuyện l{ thế n{o vậy chị – Jacob hỏi tôi, trong lúc như tiện ch}n, cậu đ| luôn

v{o một khúc c}y mục nằm chắn giữa đường, hình như l{ có hơi dụng qu| sư c thì

phải. Nạn nh}n của cú đ| ấy bay qua nền c|t, rồi lăn lóc cóc trên bờ đ| – Em muốn nói rằng, lần cuối cùng, chúng mình còn gặp nhau ấy ừm, ng{y trước, chị cũng biết - Người bạn nhỏ lắp bắp. Cậu hít v{o một hơi thật s}u, thở ra, rồi lại hít v{o – Điều em muốn hỏi l{ phải chăng mọi thứ đ~ trở lại như xưa, như hồi trước, như c|i hồi hắn bỏ rơi chị ấy Chị đ~ tha thứ tất cả cho hắn rồi hả

Tới lượt tôi hít v{o một hơi thật sâu, đ|p:

-Không điều gì phải tha thứ cả, em {.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 85

Tôi không muốn nhắc lại vấn đề n{y: những bội phản, những định kiến, quy kết nhưng tôi hiểu, nếu tôi không nói cho ra lẽ, tôi sẽ ch ng thể n{o nói sang được chuyện kh|c.

Jacob nhăn mặt lại như thể vừa nếm phải chanh.

-Em ước gì đêm ấy, anh Sa, đ~ chụp được một tấm hình về chị mới th|ng Chính năm ngo|i thôi chứ có l}u la gì. Tấm hình đó sẽ l{ bằng chứng rõ nét nhất.

-Không có ai đ|ng tr|ch cả.

-Có m{.

-Nếu em biết được lý do vì sao anh ất bỏ rơi chị, em sẽ không ghét anh ấy đ}u.

Người bạn nhỏ hậm hực nhìn tôi trong mấy gi}y đồng hồ.

-Được rồi – Cậu x ng giọng nói một c|ch ngoa ngoắt – Chị nói đi.

Tôi hứng trọn th|i độ thù địch nơi Jacob – vết thương lòng lại bị khơi đau; tôi đ~ từng đau vì sự căm phẫn như thế n{y của cậu. Nỗi đau ấy khiến tôi nhớ lại một buổi chiều ảm đạm, đ~ trở th{nh một qu| khứ xa xăm rồi, khi người bạn nhỏ x|t muối v{o lòng tôi bằng những lời lẽ phủ ph{ng, rằng chúng tôi không thể l{m bạn được – dưới sự chỉ đạo của Sam. Trong một tíc tắc ngắn ngủi, tôi cố gắng lấy lại bình t nh.

-Mùa thu năm ngo|i, anh Edward rời xa chị l{ vì anh ấy ngh rằng chị không nên đi lại với ma-c{-rồng. Anh ấy cho rằng nếu anh ấy bỏ đi thì chị sẽ được sống tốt hơn.

Jacob cố tình tỏ ra ngạc nhiên khi tiếp nhận thông tin đó. Cậu ta suy ngẫm cả phút đồng hồ nhưng cho dẫu có điều gì sắp được cậu nói ra, thì điều đó cũng sẽ không còn chua cay nữa. Tôi cảm thấy vui vì người bạn nhỏ không biết được nguyên nhân đứng sau quyết định ra đi của Edward. Tôi ho{n to{n có thể ph|n đo|n được người bạn nhỏ sẽ ngh gì một khi biết rằng Jasper đ~ ra sức tấn công tôi.

-Nhưng hắn đ~ quay lại m{, ch ng phải như thế sao – Jacob l m b m – Hắn không thể trung th{nh với quyết định đó, qu qu|i thật.

-Em không nhớ rồi, chính chị đ~ đưa anh ấy trở về.

Jacob nhìn xo|y v{o tôi trong một lúc, nhưng cả th}n người của cậu bạn đ~ dịu xuống. Gương mặt của cậu ta gi~n ra, giọng nói trở nên bình t nh, điềm đạm hơn:

- nhỉ. Em không lưu tâm đến chuyện đó. Vì sao vậy

Tôi bặm môi lại, ngập ngừng.

-Bí mật { – Lần n{y, giọng nói của người bạn nhỏ lại đượm chua cay – Hắn không cho phép chị kể với em sao?

-Không phải thế – Tôi nạt ngang – M{ vì chuyện rất d{i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 86

Jacob mỉm cười, một nụ cười khinh khỉnh, v{ chuyển hướng đi về phía biển, hy vọng tôi cũng sẽ bước theo.

Không, bầu không khí xung quanh người bạn nhỏ sẽ không còn ấm |p, tươi vui nữa, một khi cậu cứ giữ lối h{nh x cộc cằn như vậy. Như một phản ứng tự nhiên, tôi bỗng bước tụt lại, không biết mình có nên quay bước v{ bỏ về hay không. Về nh{ ư, về đếnnh{ tôi sẽ phải gi|p mặt với Alice Không, tôi không muốn mau mau chóng chóng về lại Forks vì lẽ đó.

Jacob bước đến bên một khúc c}y to có hình đ|ng rất quen thuộc với hình ảnh một c}y gỗ vốn có trong tiềm thức của tôi – một x|c c}y nguyên v n, từ r đến ngọn, bị

thứ nước muối nặm ch|t ăn v{o tận bên trong, la m trơ ra phần lõi trắng muốt, bị lún

s}u v{o trong c|t về một mặt n{o đó thì đ}y chính l{ c|i th}n c}y k niệm của chúng tôi.

Jacob ngồi xuống chiếc ghế d{i của thiên nhiên, không quên vỗ tay nh nh xuống chỗ trống bên cạnh.

-Truyện d{i đến mấy, em cũng không ngại. Có cảnh h{nh động n{o không

Tôi trố mắt ra nhìn, nhưng vẫn nh nh{ng ngồi xuống bên cạnh người bạn nhỏ.

-Cũng có – Tôi thật th{ nhìn nhận.

-Nếu không có mấy m{n đ|nh đấm thì ch ng có gì l{ đ|ng sợ đ}u.

-Đ|ng sợ lắm – Tôi trả lời một c|ch c|u kỉnh – Em có thể chỉ ngồi yênlắng nghe không, hay muốn ngắt lời chị, phỉ b|ng c|c bạn chị

Jacob xoay xoay tay ở phía trước bờ môi – l{m vờ động t|c như đang kho|miệng mình lại rồi ném chìa kho| vô hình đó ra sau lưng. Tôi cố gắng nín cười, nhưng không được.

-Chị sẽ bắt đầu từ chỗ em đến nh{ chị nhé – Tôi bắt đầu cất lời, đồng thời cũng

tập trung să p xếp lại những kí ức của mình.

Jacob giơ tay lên – ra hiệu xin được ph|t biểu ý kiến.

-Em nói đi.

-Đồng ý, chị kể từ khúc đó đi – Người bạn nhỏ trả lời – Lúc đó em ch ng hiểu mô tê gì hết.

- , chậc, cũng rắc rối lắm, em chú ý nhé. Em biết Alice có khả năng tiên thị m{, phải không

Trả lời cho c}u hỏi đó của tôi l{ c|i nhìn cau có của cậu bạn – người sói không thích huyền thoại về những năng lực siêu nhiên của ma-c{-rồng l{ có thật – liền theo đó l{ gương mặt bí xị của cậu ta khi nghe bản b|o c|o của tôi về chuyến chạy đua b~o t|p đến Ý để giải cứu Edward.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 87

Song, muốn gì thì gì, tôi vẫn trung th{nh với định hướng kể ít chừng n{o tốt chừng ấy – phải lược bỏ đi những chi tiết không cần thiết. Trong lúc tường trình , tôi cố gắng ghi nhận phản ứng của Jacob, nhưng trên gươngmặt của cậu ta, tôi chỉ đọc được mỗi một vẻ khó hiểu khi nghe tôi giải thích rằng Alice đ~ trông thấy Edward lên kế hoạch tự t ra sao khi biết tin tôi chết. Đôi lúc, cậu ta lại tỏ ra trầm ng}m, suy tư đến độ tôi cũng không rõ l{ cậu ta có đang lắng nghe hay không nữa. Chỉ có đúng một lần duy nhất Jacob ngắt lời tôi:

-C|i con đỉa tiên tri kia không t hể thấy được bọn em { – Người bạn nhỏ hỏi lại, gương mặt vừa cực độ những khinh ghét, lại vừa nồng nhiệt những h}n hoan – Thật không Tuyệt vời!

Hai h{m răng của tôi nghiến chặt v{o nhau Chúng tôi ngồi yên trong im lặng Jacob chốc chốc lại liếc nhìn tôi, tỏ vẻ h|o hức, ch ờ đợi tôi tiếp lời. Chỉ đến khi tôi lườm cậu ta một c|i, cậu ta mới nhận ra lỗi của mình.

-Chết rồi – Cậu giật mình – Em xin lỗi – Rồi bặm môi lại thật chặt.

Th|i độ của cậu bộc lộ rõ hơn khi tôi đề cập đến nh{ Volturi. Quai h{m của cậu cứng lại, hai c|nh mũi phập phồng, còn đôi tay thì bắt đầu nổi da g{. Tôi không d|m đi s}u v{o chi tiết. Tôi chỉ kể với Jacob rằng Edward đ~ nói chúng tôi không còn gặp nguy hiểm nữa, chứ tuyệt nhiên không đả động gì đến lời hứa của chúng tôi hay như chuyến viếng thăm không thể định rõ ng{y của họ. Jacob không đ|ng phải chịu đựng những cơn |c mộng của tôi.

-Vậy l{ em đ~ biết hết chuyện rồi đó – Tôi kết luận – Tới phiên em. Cuối tuần rồi, khi chị đi thăm m , có chuyện gì xảy ra vậy – Chắn chắn Jacon sẽ tiết lộ cho tôi nhiều

thông tin hơn Edward. Cậu không lo tôi sẽ bi hoảng sợ.

Jacob đổ người về phía trước, trở nên sôi nổi h n:

-Tối hôm thứ Bảy, như thường lệ, Embry, Quil v{ em đi tuần, đến khi nhận ra ch ng có gì kh|c lạ cả, thì Đ NG – Người bạn nhỏ vung tay ra, minh hoạ một vụ nổ – Một dấu vết còn mới nguyên, chưa tới mười lăm phút. Anh Sam muốn tụi em chờ chỉ thị của ảnh, nhưng em không biết l{ chị đ~ rời khỏi thị trấn rồi, em cũng không biết l{ bọn đỉa, bạn chị, có còn để mắt canh chừng cho chị hay không. Vậy nên bọn em phóng hết tốc lực, đuổi theo ả, nhưng trước khi bọn em bắt được kẻ mưu mô đó, thì ả đ~ băng qua bên kia ranh giới. Ch ng còn c|ch n{o kh|c, bọn em cứ lao dọc theo đường biên, mong ả băng qua bên n{y trở lại. Lúc đó, tức lắm chị ạ – Cậu lắc đầu, m|i tóc trên đầu rối bù – m|i tóc bắt đầu được cắt ngắn khi Jacob chính thức gia nhập v{o đội người sói ng{y n{o giờ đ}y đ~ d{i ra, che hết cả mặt – Tụi em lao vun vút trong gió, vậy m{ vẫn bị ả bỏ xa. Nh{ Cullen khi ấy cũng đuổi bắt ả, ch n ép ả dọc theo ranh giới, nhưng ở trước tụi em v{i dặm. Nếu bọn em m{ ngh ra, biết đứng canh ở đ}u đó thì h n đ~ l{m th{nh một cuộc mai phục ho{n hảo rồi.

Jacob lại lắc đầu, nhăn nhó.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 88

-Đó l{ lúc xảy ran guy hiểm. Thì ra nhóm của Sam đ~ chạy đua với ả trước cả bọn em, thế rồi thoắt một c|i, ả chọn chạy ngay đường biên; ở l~nh địa bên kia, bọn đỉa cũng đuổi theo s|t nút. Tên to con, g~ tên gì nhỉ

-Emmett.

- , hắn đó. Hắn thình lình nh{o tới tấn công ả đầu đỏ, nhưng ả qu| nhanh tho|t hiểm ngay trong đường tơ kẽ tóc, g~ to con đ~ bắt hụt ả, v{ suýt một chút nữa l{ đ~ tông th ng v{o Paul rồi. Còn Paul ừm, chị biết Paul rồi đấy.

- ưư.

-Cậu ta mất tập trung. Không thể tr|ch Paul được. Con đỉa to x|c đó chắn ngay trên đường chạy của Paul. Hắn đ~ phóng qua N{y, đừng có nhìn em như thế. Thằng ma-c{-rồng qu|i qu đó đ~ x}m phạm v{o l~nh địa của bọn em m{.

Tôi cố sức không thể hiện bất kì một th|i độ n{o trên gương mặt, để Jacob kể nốt c}u chuyện. Dẫu biết rằng kết quả của vụ xung đột đó đ~ được d{n xếp một c|ch ổn thoả, nhưng sao tôi vẫn không khỏi mất hết cả hồn vía, hai b{n tay nắm v{o nhau thật chặt, những c|i móng tay bấu th{nh vết trong lòng b{n tay tôi.

-Dù sao thì Paul cũng đ~ rat ay hụt. C|i tên to x|c ấy đ~ lao ngay về phần đất bên g~ như ngay tức khắc. Nhưng m{ sau đó, c|i kẻ, ơ, {, ừm, tóc v{ng Người bạn nhỏ chợt

ấp úng, vừa ng ng{ng vì mê m n, nhưng cu ng lại vừa tỏ ý khinh ghét khi tìm ngôn từ

nói về người chị của Edward trông cậu ta lúc n{y mới thật tồ l{m sao.

-Rosalie.

-Gì cũng được. Cô ta quả thật l{ thứ dữ, vậy nên anh Sam v{ em phải bỏ dở cuộc truy đuổi để yểm trợ Paul. Thế rồi thủ l~nh của bọn chúng v{ một g~ tóc v{ng kh|c

-B|c s Carlisle v{ Jasper.

Jacob lập tức quay sang ném cho tôi một c|i nhìn bực tức:

-Chị biết em ch ng th m quan t}m đến c|i bọ người đó m{. Nhưng thôi được rồi, tên Carlisle ấy nói chuyện với Sam, cố gắng l{m dịu tình hình. Thế m{ thật l{ kì cục chưa từng thấy, khi khổng khi không tự dưng, ai nấy đều bỗng trở nên bình t nh hết trơn. Thì ra l{ c|i g~ tóc v{ng kia m{ có lần chị kể với em, chính hắn đ~ l{m cho đầu óc của tụi em đảo lộn tùng ph o. Nhưng cho dẫu có biết rằng chính hắn đ~ rat ay, tụi em cũng không thể không bình t nh trở lại.

- , chị hiểu c|i cảm gi|c đó.

-Thật l{ tức chưa từng thấy. Chỉ có điều l{ về sau mới cảm nhận được c|i cục tức đó thôi – Cậu lắc đầu một c|ch hậm hực – Cuối cùng, anh Sam v{ tên thủ l nh ấy đều nhất trí rằng vấn đề về ở Victoria l{ quan trọng hơn, nên tất thảy mọi người lại tiếp tục cuộc truy đuổi. Tên Carlisle nhanh chóng rút qua bên kia ranh giới, để tụi em không bị loạn mùi, thế nhưng ả đầu đỏ đ~ kịp lao vút lên mấy v|ch đ| ở mạn Bắc, thuộc về l~nh địa của

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 89

người Makah rồi, đến đ}y thì ranh giới trở nên song song với bờ biển. Kẻ thủ đoạn ấy đ~ phóng ngay xuống biển để tho|t th}n. G~ to con v{ tên điềm t nh xin phép được vượt qua ranh giới để b|m theo ả, nhưng lẽ tất nhiên l{ tụi em không cho phép.

-Hay lắm. Nói cho đúng ra, chị thấy c|ch h{nh x bên phía em không được s|ng suốt cho lắm, nhưng chị thấy vui. Emmett rất bộp chộp. Thể n{o anh ấy cũng sẽ bị thương mất thôi.

Jacob khụt khịt mũi.

-Vậy l{ tên ma-c{-rồng theo đuổi chị kể rằng tụi em vô cớ tấn công v{ to{n bộ c|i gia đình đức hạnh của hắn đ~

-Không – Tôi ngắt lời người bạn của mình – Edward cũng kể với chị giống như em vậy, chỉ có điều l{ anh ấy không kể chi tiết m{ thôi.

-Hừm – Tôi nghe Jacob lầmbầm, rồi cậu ta cúi xuống, chọn lấy một hòn đ| giữa muôn v{n những viên cuội dưới ch}n chúng tôi. V{ bằng một động t|c ch ng hề tỏ ra gắng sức, cậu ta ném tung hòn đ| ra ngo{i khơi xa viên cuội văng ra khỏi bờ d có đến cả trăm mét – , em đo|n thể n{o ả cũng sẽ quay trở lại cho m{ xem. Bọn em quyết sẽ lại truy đuổi ả.

Tôi rùng mình. Victoria sẽ quay trở lại, tôi không hề có một chút mảy may nghi ngờ về điều n{y. Nhưng liệu Edward có b|o cho tôi hay không Tôi không biết. Vì thế, c|ch tốt nhất l{ tôi luôn để mắt đến Alice, tìm kiếm xem có dấu hiệu n{o khả d cho thấy trò chơi ú tim lại sắp s a khai m{o

Nhưng có vẻ như Jacob không nhận ra th|i độ nơi tôi, cậu ta cứ chú mục v{o những con sóng biển, gương mặt tr u nặng ưu tư, đôi môi đầy đặn mím lại.

-Em đang ngh gì vậy – Một lúc l}u sau, tôi mới lên tiếng hỏi kẻ đang ngồi bên cạnh mình.

-Em đang ngh đến chuyện chị vừa kể. Rằng kẻ tiên tri trông thấy chị lao đầu ra khỏi v|ch đ|, đ~ đinh ninh rằng chị tìm đến c|i chết, v{ mọi chuyện từ đó bị đ y đi qu| xa Chị đ~ ngh đến điều n{y chưa, giả như khi ấy chị đợi em như chị em mình đ~ giao

k o, thì c|i con đ… {, Alice sẽ không trông thấy chị l{m trò dại dột đó. Mọi chuyện sẽ không có gì đổi thay. Giờ n{y, chúng mình lại ở trong gara của em, giống như mọi ng{y thứ Bảy kh|c. Thị trấn Forks sẽ không còn ma-c{-rồng nữa, chỉ có chúng ta - Jacob ngừng lời, tư lự.

C|ch nói của Jacob l{m cho người kh|c phải chưng h ng, như thế thật có kh|c n{o bảo rằng thị trấn Forks m{ không có ma-c{-rồng thì mới l{ di m phúc. Tr|i tim tôi

chợt đập loạn nhịp trước bức tranh vô hồn m{ ke ngồi kế cận mình vừa mới ph|c hoạ nên.

-Edward cũng vẫn sẽ quay về bên chị.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 90

-Chị có chắc không – Jacob hỏi vặn, bắt đầu lại lối nói khó chịu khi nghe thấy tôi nhắc đến c|i tên Edward.

-Cho dẫu có xa xôi, có muôn trùng c|ch trở… anh ấy v{ chị cũng không bao giờ c|ch lòng.

Jacob hậm hực thấy rõ, cậu ta mở miệng, toan nói ra một điều gì đó – một điều phản |nh rất thực nội căm hận đang chất chứa trong lòng – nhưng rồi Jacob đ~ kìm lại được. Cậu hít v{o một hơi thật s}u, sau đó lên tiếng, giọng nói có phần mềm mỏng hơn.

-Chị có biết l{ anh Sam tức chị lắm không?

-Anh ta tức chị ư? – Tôi ng ng{ng trong đúng một tíc tắc – . Chị hiểu rồi. Nếu chị không hiện hữu ở c|i thì trấn n{y thì gia đình Cullen cũng sẽ không sống ở đ}y.

-Không. Không phải như thế.

-Thế thì l{ vì cớ gì

Jacob cúi xuống lượm một viên đ| kh|c. Cậu ta hí ho|y sấp lật, sấp lật nó giữa c|c ngón tay đôi mắt như bị hút hồn v{o trò chơi đó, khe khẽ trả lời:

-Khi anh Sam tìm thấy chị, chị đang ở trong tình trạng như thế n{o, anh ấy v{ mọi người đ~ nghe bố em kể lại rằng chú Charlie đ~ lo lắng cho chị ra sao, khi m{ chị ch ng hề có lấy một chút tiến triển, v{ rồi chị lao đầu ra khỏi v|ch đ|

Phải lắng nghe những lời ấy, tôi không khỏi nhăn mặt lại. vậy ra ch ng ai chịu để cho tôi quên đi

Jacob nhướng mắt lên, đón tìm |nh mắt của tôi.

-Anh ấy ngh chị l{ người, hơn ai hết, có đủ lý do để căm ghét nh{ Cullen, giống như anh ấy. Anh Sam có cảm gi|c như bị phản bội khi chị lại đi kết th}n với họ như chưa từng có chuyện họ đ~ l{m cho chị bị tổn thương.

Trong một tho|ng, tôi không d|m tin rằng Sam lại l{ người như vậy. Hốt nhiên, tôi trở nên bực bội với cả hai người họ.

-Em nói anh Sam cứ việc

-Chị nhìn kìa – Jacob bất chợt ngắt lời tôi, theo hướng tay chỉ của người bạn nhỏ, tôi chợt nhận ra trên tầng cao, một con đại b{ng đang lao th ng xuống những ngọn sóng. phút cuối cùng sắp s a chạm mặt biển, vua của c|c lo{i chim có hơi chùn lại, như để ph|n đo|n, rồi nhanh như cắt, c|c móng vuốt của nó cắm th ng xuống nước. Cũng vẫn với c|i động t|c nhanh nh n đó, con đại b{ng đập c|nh bay đi, trong một nổ lực kh| lớn,

vì phải chở” thêm cả một con c| to m{ nó vừa quắp được.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 91

-Chị sẽ thấy điều đó ở khắp mọi nơi – Jacob lên tiếng nói, giọng nói nghe mơ hồ, xa xăm – Đó mới chính l{ tự nhiên – kẻ đi săn v{ con mồi, vòng tuần ho{n bất tận giữa sự sống v{ c|i chết.

Tôi không hiểu vì sao người thiếu niên đang ngồi bên cạnh mình lại chuyển hướng sang chuyện tự nhiên có lẽ cậu ta muốn đổi đề t{i chăng. Đúng lúc tôi ngh đến đó thì Jacob quay sang nhìn tôi, tận s}u trong đôi mắt của cậu ta có thấp tho|ng một chút hóm hỉnh cay độc.

-Tuy nhiên, chị sẽ không bao giờ trông thấy một con c| cố gắng trao nụ hôn cho con đại b{ng. Không, chỉ sẽ không bao giờ trông thấy điều ấy – Đôi môi của cậu hé nở một nụ cười nhạo b|ng.

Tôi cũng toét miệng ra cười đ|p lại, song giọng nói vẫn còn đầy những men chua.

-Có lẽ con c| vẫn đang tìm c|ch. L{m sao m{ biết được con c| đang ngh gì. Đại b{ng l{ lo{i chim đ p. Em cũng biết như thế m{.

-Đó l{ cội nguồn của mọi rắc rối ư? – Giọng nói của người bạn nhỏ bỗng thoắt trở nên gay gắt – Tất cả l{ vì c|i đ p {

-Em đừng có ngớ ng n như thế, Jacob.

-Hay l{ vì tiền – Cậu ta vẫn khăng khăng.

-Được rồi – Tôi lầm bầm v{ đứng bật dậy – Chị rất lấy l{m h~nh diện vì đ~ được em chiếu cố, ngh nhiều đến chị như thế – Nói rồi, tôi quay gót, bước đi th ng một mạch.

-N{y, đừng có giận dỗi thế – Jacob bắt kịp tôi ngay tức khắc, cậu ta túm lấy cổ tay tôi, xoay người tôi lại – Em nói thật đấy Em muốn hiểu chuyện n{y, nhưng rốt cuộc, trong đầu em chỉ to{n những điều mông lung.

Đôi lông m{y của kẻ đối diện với tôi nhíu lại, mối cămtức hiển hiện rõ nét trên gương mặt, v{ đôi mắt đen của cậu, đôi mắt đen lay l|y, nặng tr u những u sầu.

-Chị yêu anh ấy. Không phải vì anh ấy qu| điển trai hay bởi vì anh ấy có nhiều tiền – Tôi gằn từng tiếng một với Jacob – Trong th}m t}m, chị cũng đ~ từng mong muốn anh ấy không có cả hai thứ đó. Tuy nhiên, chính Edward đ~ l{m cho khoảng c|ch giữa anh ấy v{ chị rút ngắn lại, bằng chính lòng nh}n |i, t}m hồn cao đ p, sự giỏi giang v{ tính c|ch đứng đắn của anh ấy, trong đời chị chưa từng gặp một ai đó có hội đủ những yếu tố như thế cả. Chị yêu anh ấy. Điều đó khó hiểu ở chỗ n{o kia chứ?

-Đúng l{ không thể hiểu nổi.

-Thế thì mở mắt cho chị đi, Jacob – Tôi cứ để mặc cho giọng điệu chế nhạo ấy tuôn tr{o khỏi đôi môi, không hề có ý muốn ghìm nén lại – Đ}u l{ lý do x|c đ|ng để một người yêu một người Vậy ho| ra tình yêu của chị l{ không giống ai cả

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 92

-Vùng đất tốt nhất để ươm mầm cho tình yêu l{ vùng đất ta đ~ ho{n to{n thông thuộc, vùng đất sống chỉ của những người như ta. Hạt giống được trồng ở nơi ấy nhất định sẽ cho tr|i ngọt.

- , ra l{ thế – Tôi trả lời một c|ch m|t mẻ – Thế thì chị cần phải gắn bó với Mike Newton rồi.

Jacob nao núng thấy rõ, cậu ta bặm ngay môi lại. v{ tôi hiểu rằng những lời lẽ của mình đ~ l{m tổn thương đến cậu, nhưng l a nộ trong tôi đang bốc ch|y lên cao qu|,

ngọn l a đ~ thiêu ch|y to{n bộ lòng trắc n vô n có trong tôi. Jacob lập tức buông ngay tay tôi ra, khoanh hai c|nh tay lại trước ngực, |nh nhìn của người thiếu niên cũng tức khắc rời khỏi tôi, từ từ chuyển hướng ra biển.

-Em l{ một con người – Cậu ta lầm bầm phải khó khănlắm tôi mới có thể nghe được những lời ấy.

-Em không được người như Mike – Tôi vẫn tiếp tục buông ra những lời t{n nhẫn – Thế n{o, em có còn ngh đó l{ lý do quan trọng nhất không

-Chị nói như vậy l{ không đúng – Jacob vẫn không rời mắt khỏi những con sóng x|m xịt – Em không hề chọn cuộc đời n{y cho mình.

Tôi cất lên một tiếng cười khan.

-Thế em ngh Edward đ~ chọn kiếp sống đó ư Anh ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với anh ấy, ch ng hơn gì em đ}u. Anh ấy còn không hề cầu xin được như vậy nữa kìa.

Jacob tho|ng tư lự, cậu ta gật gật đầu, nhưng tất cả những động th|i ấy chỉ di n ra trong chớp nho|ng.

-Em có biết không, Jacob, em l{ người cực kì bảo thủ v{ ngoan cố – sao em không ngh đến chuyện mình l{ người sói đi.

-Chị nói như vậy l{ không đúng m{ – Jacob lặp lại, hằm h nhìn tôi.

-Chị ch ng thấy chỗ n{o l{ không đúng cả. Em chỉ mới biết được rất ít về gia đình nh{ Cullen, em chỉ chú trọng đến lớp vỏ bề ngo{i m{ thôi. Kì thực, em không thể hình dung nổi l{ họ tốt đến mức n{o đ}u – đó l{ ph m hạnh của họ đấy, Jacob ạ.

Jacob nhíu h n đôi lông m{y lại.

-Bọn chúng không nên có mặt trên cõi đời n{y. Sự tồn tại của bọn chúng l{ tr|i với lẽ tự nhiên.

Tôi nhìn Jacob tr}n trối, một bên m{y khẽ nhướng lên vì ng ng{ng. Một lúc sau, kẻ đối diện với tôi mới nhận ra điều ấy:

-Sao?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 93

-Em nói đến chuyện tr|i tự nhiên đi - Tôi đ|p lời một c|ch nh nh{ng.

-Bella – Jacob lại lên tiếng, giọng nói thật nhỏ v{ ở một tông giọng kh|c – đó l{ giọng nói của một người lớn. Tôi chợt nhận ra rằng cậu thiếu niên đang ở trước mặt tôi đ}y có phong th|i của một người lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, cậu giống như một người cha hay một người thầy gi|o – Em được sinh ra l{m sao, lớn lên, em l{ như vậy. Chính dòng m|u đ~, đang v{ sẽ chảy trong người em đ}y quyết định em l{ ai, gia đình em l{ những người như thế n{o, v{ l{ đặc trưng giống nói của bộ tộc em – Đó l{ lý do vì sao tụi em vẫn b|m trụ ở mảnh đất n{y.

-Ngo{i vấn đề đó ra – Cậu chú mục v{o tôi, đôi mắt đen lay l|y khó thấy được đ|y s}u – Em vẫn l{ một con người thực thụ.

Nh nh{ng cầm lấy tay tôi, cậu ta điều khiển nó |p v{o lồng ngực }m m nóng của mình. Dù rằng đ~ bị c|ch qua lớp |o vải thun, song, tôi vẫn cảm nhận được thật rõ r{ng trong lòng b{n tay mình l{ một quả tim đang đập – những nhịp đập rất mạnh v{ rất khoẻ.

-Người bình thường không thể có những cú phóng xe m|y trời thần như vậy.

Nghe tôi nhận định, người thiếu niên mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, yếu ớt.

-Người bình thường luôn tr|nh xa bọn qu|i vật, Bella ạ. Em cũng không nói mình bình thường. Chỉ l{ một con người m{ thôi.

Giận Jacob quả l{ một điều rất khó thực hiện. Tôi bắt đầu mỉm cười v{ rụt tay về.

-Ngay lúc n{y đ}y, so với chị, em quả thật qu| người rồi – Tôi nhìn nhận.

-Em luôn cảm nhận được mình l{ một con người đúng ngh a – Cậu bắt đầu bước ngang qua tôi, gương mặt trở nên xa vắng. Hốt nhiên tôi ngước nhìn lên, v{nh môi trên của Jacob đang run run, phải cố gắng lắm cậu ta mới bặm nó lại được.

- i Jake – Tôi thì th{o, nắm vội lấy tay Jacob.

Đ}y, đ}y chính l{ c|i lý do vì sao tôi lại có mặt ở chốn n{y. Lý do vì sao tôi s n s{ng chấp nhận tất cả những gì đang chờ đợi mình khi quay về. Bởi lẽ, đằng sau tất cả những o|n hận, những lời ch}m chọc, mỉa mai đầy |c ý của Jacob l{ cả một t}m hồn đang bị tổn thương sâu sắc. nh mắt của người thiếu niên lúc n{y đ~ nói lên được tất cả những điều đó. Đầu óc tôi rối bời, tôi chưa tìm ra được c|ch n{o khả d giúp đ được người bạn của mình, nhưng tôi biết rằng mình sẽ phải hết sức cố gắng. Không chỉ bởi vì cậu l{ }n nh}n của tôi, m{ trên hết, chỉ nỗi đau của cậu thôi cũng đ~ đủ khiến cho tôi xót xa, tê t|i cả cõi lòng. Jacob đ~ l{ một phần cơ thể của tôi rồi, giờ đ}y, không một thứ gì trên đời n{y có thể thay đổi được điều ấy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 94

Chương 5

D T

m có sao không, Jake Bố chị nói rằng em đang ở trong gia đoạn khó khăn Ch ng lẽ em không có lấy một chút thời gian n{o gọi l{ vui ư?. C|nh tay ấm nóng của người bạn nhỏ ngoắc v{o c|nh tay của tôi.

-Không đến nỗi tệ lắm – Jacob trả lời, mắt vẫn không đ|p lại |nh nhìn của tôi.

Một c|ch chậm r~i, người thiếu niên bước trở lại chỗ c|i x|c c}y – kéo cả tôi theo – đôi mắt của cậu ta d|n chặt v{o những hòn đ| |nh ngũ sắc cầu vồng. Rất tự nhiên, tôi ngồi xuống chiếc ghế bất đắc d ấy, nhưng cậu bạn của tôi thì lại chọn ngồi xuống mặt đ| m ướt, không phải bên cạnh tôi. Phải chăng c|ch ngồi ấy có thể giúp được cậu giấu đi

gương mặt của mình trươ c tôi C|nh tay của cậu vẫn còn ngoắc v{o c|nh tay của tôi, chưa rời.

Im lặng. V{ tôi l{ người đầu tiên ph| tan c|i bầu không khí nặng nề đó:

-L}u rồi, chị không đến đ}y. Chắc l{ mù tịt thông tin về mọi thứ rồi. Sam v{ Emily sao rồi em Embry nữa? Quil đ~

Tôi không d|m nói hết c}u, chợt nhớ ra rằng chuyện của Quil, người bạn th}n của Jacob l{ một đề t{i kh| nhạy cảm.

- , Quil – Tôi nghe thấy một tiếng thở d{i n~o nuột của Jacob.

Vậy l{ điều không thể né tr|nh ấy cuối cùng cũng xảy ra – Quil h n đ~ gia nhập v{o đội người sói.

-Chị rất tiếc – Tôi lầm bầm.

Nhưng Jacob bỗng khụt khịt mũi, trước sự ng ng{ng của tôi:

-Đừng nói điều đó trước mặt cậu ấy.

-Em nói vậy l{ sao

-Quil không muốn nghe thấy những lời thương cảm đại loại như vậy đ}u. Cậu ta l{ một trường hợp kì cục – cậu ta thích điều đó. Ho{n to{n lấy l{m hạnh phúc.

Tất nhiên l{ tôi ngớ người ra trong giây l|t. Ch ng phải chính tôi đ~ từng cảm nhận được nỗi xót xa không thể cất th{nh lời của những người sói, khi biết rằng người bạn của mình rồi cụng sẽ phải chịu chung số kiếp bất hạnh như mình đó sao. Thế m{ n{o

ngờ…

-Hả

E

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 95

Jacob ngo|i đầu ra sau, đón lấy |nh nhìn nơi tôi. Cậu ta mỉm cười, v{ sau đó đảo mắt.

-Quil cho rằng đấy l{ món qu{ tuyệt vời nhất m{ cậu ấy được tặng trong đời. Cuối cùng, cậu ta cũng hiểu được ngọn ng{nh sự vụ. Cậu ta rất vui vì bạn b đ~ quay trở lại, hay nói một c|ch kh|c, trở th{nh th{nh viên của đội chiến binh – Jacob lại khịt khịt mũi – Đúng l{ Quil có kh|c.

-Cậy ấy thích điều đó ư?

-Nói đúng ta thì hầu hết tụi nó đều thích thế – Jacob thừa nhận một c|ch chậm r~i – Nếu nói về lợi thế thì cũng có nhiều lắm: tốc độ n{y, l{m gì cũng được n{y, được hưởng một sức mạnh trời ban nữa thêm v{o đó l{ một không khí gia đình Chỉ có anh Sam v{ em l{ hai kẻ duy nhất cảm thấy chua xót m{ thôi. Nhưng anh Sam, dẫu sao, cũng đ~ vượt qua được chuyện đó l}u rồi. Chỉ có em l{ đứa còn rền r , ta th|n – Nói đến đ}y, Jacob bật cười với chính mình.

Tuy vậy, tôi vẫn còn nhiều điều cần muốn biết lắm.

-Tại sao em v{ Sam lại không vui tới mức đó Sam đ~ gặp phải chuyện gì Anh ấy có nỗi khổ riêng gì vậy – Những c}u hỏi cứ thế tuôn ra một tr{ng, Jacob không biết đường n{o m{ lần nữa, cậu lại được dịp cười như nắc nẻ.

-Chuyện d{i lắm.

-Chị cũng đ~ kể một thôi một hồi chuyện của mình cho em rồi đấy thôi. Với lại, chị cũng không vội về nh{ – Tôi trả lời, bất gi|c nhăn nhó khi ngh đến cảnh một mớ rắc rối đang chờ đợi mình.

Người bạn nhỏ ng n mặt lên nhìn tôi gần như ngay tức khắc, cậu ta đ~ nhận ra ý tứ trong c}u nói ấy.

-Hắn sẽ giận chị sao

- – Tôi thật th{ thú nhận – Anh ấy rất dị ứng với những chuyện chị l{m m{ anh ấy cho l{ mạo hiểm.

-Ch ng hạn như giao du với người sói chứ gì.

- ưư.

Jacob nhún vai.

-Thế thì chị đừng về. Em sẽ ngủ trên ghế tr{ng k .

-Hay lắm – Tôi l{u b{u – Nhưng rồi sau đó anh ấy sẽ tìm đến chị cho m{ xem.

Jacob sựng người lại rồi cất tiếng cười nhạt.

-Thật thế sao

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 96

-Bởi vì anh ấy lo lắng chị có thể bị thương hay gặp phải một chuyện n{o đó ch ng l{nh Có lẽ vậy.

-S|ng kiến của em lúc n{o cũng hay hết ta ơi.

-Chị xin em đấy, Jake. Chị thật sự ghét điều đó lắm.

-Chị ghét c|i gì

-Ghét chuyện em v{ anh ấy rồi sẽ giết hại lẫn nhau – Tôi ph{n n{n – Chị ph|t điên lên vì điều đó. Tại sao cả hai người không t hể cư x với nhau một c|ch lịch sự, đ{ng ho{ng được nhỉ

-Hắn sẽ giết em thật { – Jacob hỏi tôi, tặng thêm một nụ cười hung tợn đầy s|t khí, không th m bận t}m đến biển l a hận đang ngùn ngụt bùng ch|y trong lòng tôi.

-Anh ấy không có giống như em đ}u! – Tôi chợt nhận ra l{ mình đ~ hét v|ng lên – t ra, về mặt n{y, anh ấy trưởng th{nh hơn em nhiều. Anh ấy biết rằng em m{ có mệnh hệ n{o thì chị sẽ đau lòng lắm – vậy nên anh ấy ch ng bao giờ l{m c|i chuyện đó.

- ơơ, đúng rồi – Jacob lầm bầm – Chắc chắn hắn l{ người theo chủ ngh a ho{ bình.

-Thấy ghét – Tôi rút tay mình ra khỏi tay người bạn nhỏ, khẽ đ y v{o đầu cậu ta. Rồi tôi rút cả hai đầu gối lên, vòng tay ôm lấy chúng khư khư.

Cứ ngồi trong tư thế ấy, tôi hậm hực dõi mắt về phía cuối ch}n trời.

Jacob ngồi yên chừng v{i phút. Sau cùng, cậu ta cũng đứng dậy, tiến lại, ngồi xuống kế bên v{, qu{ng tay lên vai tôi. Nhưng tôi đ~ rũ vai để đ|nh rơi c|nh tay ấm nóng ấy xuống.

-Em xin lỗi – Người thiếu niên nhỏ nh lên tiếng – Em sẽ cố gắng cư x cho phải phép.

Im lặng.

-Chị có còn muốn nghe chuyện về anh Sam không – Cậu ta hỏi ướm

Tôi nhún vai.

-Như em đ~ nói rồi, chuyện d{i lắm. V{ rất không giống ai. Cuộc đời mới n{y đem lại cho những kẻ như em bao nhiêu điều lạ lùng. Hồi trước, em không có thời gian để đề cập với chị. Còn chuyện của anh Sam – chậc, em không biết mình có đủ khả năng giải thích cho đúng không nữa.

Những ngôn từ của cậu bạn đ~ kích thích nỗi hiếu kì trong tôi, lấn |t cả cơn c|u b n.

-Chị đang lắng nghe đ}y – Tôi cứng giọng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 97

V{ trong nh n giới của mình, tôi nhận ra một bên gò m| của kẻ đ|ng ghét hơi đưa lên vì nụ cười kh| rộng.

-Anh Sam bước ch}n v{o cuộc đời mới gian khổ hơn bọn em nhiều. Bởi lẽ, anh ấy l{ người đầu tiên, v{ anh ấy chỉ có một th}n một mình, không có ai giải thích cho anh ấy biết chuyện gì đang xảy ra cả. ng nội của Sam đ~ mất từ trước khi anh ấy ra đời. Bố của anh ấy thì r{y đ}y mai đó. Không một ai ph|t hiện ra những dấu vết rất đặc thù đó hết.

Lần đầu tiên của anh ấy – lần đ} u tiên anh ấy biến hình – anh ấy cứ đinh ninh rằng mình đ~ mất trí ho{n to{n. Phải mất những hai tuần sau, khi anh ấy lấy lại được bình t nh, anh ấy mới biến được th{nh người trở lại.

Chuyện đó xảy ra từ trước khi chị đến Forks, do đó, chị không biết gì về chuyện n{y. M của Sam v{ chị Lead Clearwater đ~ phải nhờ đến đội bảo vệ rừng bủa đi tìm anh ấy, cả cảnh s|t nữa. Ai cũng cho rằng anh ấy gặp phải tai nạn, hoặc l{ một sự cố n{o đó

-Chị Lead ư – Tôi không thể không hỏi lại, s ng sốt, Leah l{ con g|i ông Harry. Bất chợt được nghe lại c|i tên của cô g|i, trong lòng tôi bỗng ngập tr{n một nỗi tiếc

thương. ng Harry Clearwater l{ bạn vong niên của bô tôi, mùa xu}n vừa rồi, ông ấy đ~ mất vì chứng đau tim.

Giọng nói của người thiếu niên cũng thay đổi, trở nên tr u nặng những u buồn:

-V}}}nggg. Chị Leah v{ anh Sam vốn yêu nhau từ thuở còn ngồi trên ghế nh{

trường. Họ bắt că p với nhau từ khi chị ấy mới bước ch}n v{o c|nh c a trường trung học. Khi anh ấy bị mất tích, chị ấy ch ng kh|c gì như người bị mất trí vậy.

-Nhưng Sam v{ Emily

-Em sẽ nói đến chuyện đó nó cũng l{ một phần của c}u chuyện m{ – Người bạn nhỏ trả lời. Cậu ta hít v{o thật chậm r~i, rồi sau đó, thở hắt ra.

Thật ngớ ng n thay cho tôi khi bao l}u nay vẫn lầm tưởng rằng Sam chưa từng yêu ai kh|c ngo{i Emily. Đúng l{ trong cuộc đời của mỗi người, hầu như ai cũng đ~ yêu

v{ đ~ chia tay nhiều lần. Nhưng khi tôi nhìn thấy Sam va Emily bên nhau, tôi không thể tưởng tượng ra được cảnh anh ta ở bên người kh|c. C|i c|ch anh ta nhìn cô g|i ừm, khiến cho tôi nhớ lại một |nh nhìn chứa chan cảm xúc thi thoảng tôi vẫn nhận thấy trong đôi mắt của Edward – khi anh nhìn tôi.

-Sam trở về – Jacob tiếp tục c}u chuyện – Nhưng anh ấy không hề hé môi với ai về nơi anh ấy đ~ đến. Tin đồn cứ thế rộn lên – nội dung tin đồn chủ yếu cho rằng anh ấy đ~ dính líu v{o những vụ việc xấu xa. Thế rồi một buổi chiều nọ, anh Sam tình cờ gặp ông nội của Quil, khi gi{ Quil Ateara đến thăm b{ Uley. Anh Sam bắt tay gi{. Gi{ suýt nữa bị ng~ đột qu – Nói đến đ}y, Jacob ph| ra cười ngặt nghẽo.

-Sao thế

Jacob đưa tay lên m| tôi, xoay cho gương mặt tôi nhìn trực diện v{o gương mặt cậu – rồi cậu ta khẽ đưa người tới trước, gương mặt của chúng tôi chỉ c|ch nhau cò v{i

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 98

xăngtimét ngắn ngủi. Lòng b{n tay của người bạn nhỏ như muốn nung ch|y l{n da mặt của tôi, cơ hồ như cậu đang phải chịu đựng sự h{nh hạ của cơn sốt.

- ha, đúng rồi – Tôi thốt lên. Đồng thời cảm thấy cực kì khó chịu khi gương mặt của mình lại ở gần gương mặt của người thiếu niên đến mức n{y, v{ cả b{n tay ấm nóng

của cậu ta đang |p lên da mình nữa – Sam no ng lên.

Jacob lại bật cười, tiếp lời:

-B{n tay của Sam lúc đó cứ như đang để ở trên bếp lò ấy, nó nóng rực.

Gương mặt của Jacob ở gần tôi qu|, tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được hơi thở mang đầy nhiệt lượng của cậu. L{m ra vẻ tự nhiên, tôi chỉnh lại tư thế – ngồi th ng người

lên, tho|t khỏi b{n tay của cậu bạn, hay no i một c|ch kh|c – giải tho|t cho gương mặt đang bị kìm k p tuy nhiên, ngõ hầu để cho Jacob không bị tổn thương, tôi c n thận đan tay mình v{o tay cậu. V{ đ|p lại h{nh động ấy của tôi, người thiếu niên tho|ng mỉm cười, cậu ta ngả người ra sau, rõ r{ng l{ đ~ph|t gi|c ra n ý của kẻ đang ngồi bên cạnh cậu.

-Thế l{ ông Ateara đi liền một mạch tới chỗ những vị l~o l{ng kh|c – Jacob tiếp tục kể – Họ l{ những người còn ghi nhớ di huấn của tổ tiên, họ biết chuyện. ng Ateara, bố em v{ ông Harry đ~ từng trông thấy ông nội của họ biến đổi ra sao. Khi gi{ Quil kể chuyện cho họ nghe, họ bí mật gặp Sam v{ giải thích cho anh ấy hiểu.

Mọi chuyện trở nên d d{ng hơn khi anh ấy hiểu ra, khi anh ấy không còn đơn độc nữa. Mọi người cũng biết anh ấy không phải l{ người duy nhất bị dị ứng với sự

xuất hiện trở lại của bọn Cullen – Jacob ph|t }m ca i tên bằng một giọng điệu ngoa

ngoắt không có chủ ý – Song, chưa ai đến tuổi đó cả. Vậy nên anh Sam mới phải chờ đợi mấy đứa em đến ng{y sẽ có thể chung vai s|t c|nh cùng anh ấy

-Nh{ Cullen không hề có ý niệm n{y – Tôi nói gần như hụt hơi – Họ không biết rằng người sói vẫn còn tồi tại ở đ}y. Họ không biết rằng sự xuất hiện của họ sẽ khiến em v{ c|c bạn của em phải chịu một kiếp sống kh|c.

-Nhưng sự thật thì vẫn cứ l{ sự thật.

-Đừng có nói với chị l{ em đang kéo chị về hùa với định kiến của em đấy nhé.

-Chị ngh em nên học c|ch tha thứ như chị sao. Chúng ta, đ}u phải ai cũng l{ th|nh hay những kẻ t vì đạo đ}u.

-Người lớn một chút đi, Jake.

-Em cũng mong được như vậy lắm – Cậu bạn của tôi thẽ thọt trả lời.

Đôi mắt tôi như d|n dính v{o Jacob, cố gắng hiểu điều cậu vừa thốt ra th{nh lời.

-Sao cơ?

Jacob bật cười khúc khích.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 99

-Một trong những điều lạ lùng, hồi n~y em có nói rồi đó.

-Em không thể lớn lên sao – Tôi hỏi một c|ch th ng thừng – Em sao n{o Không bị gi{ đi { Em đùa ư?

-Không – Cậu bạn của tôi bật môi ở chữ Không thật dứt kho|t.

Tôi cảm nhận rõ mồn một bầu m|u nóng đang d}ng tr{n như lũ túa lên mặt mình. Đôi mắt tôi mau chóng mọng đầy những nước – nước mắt của bộn bề cảm xúc. Tôi nghiến răng lại, thật chặt, đến độ nghe thấy cả tiếng.

-Chị Bella Em đ~ nói gì không phải sao

Tôi chợt nhận ra rằng mình lại đứng bật dậy, hai b{n tay nắm lại rất chặt, cả th}n người run lên bần bật.

-Em. Sẽ. Không. Bị. Gi{. Đi – Tôi lầm bầm qua kẽ răng.

Một c|ch dịu d{ng, Jacob nắm lấy khu u tay tôi, cố gắng kéo tôi ngồi xuống.

-Vâng, không một ai trong tụi em sẽ phải chịu cảnh đó. Chị l{m sao vậy

-Vậy l{ chỉ có một mình chị l{ sẽ phải lớn lên Mỗi một ng{y trôi qua l{ chị lại phải xa rời tuổi trẻ, thật kinh khủng – Tôi gần như l{ rít lên, vung hai tay v{o không trung. H{nh động đó có kh|c n{o xỉa một nh|t dao đến bố tôi đ}u, một phần người nhỏ bé trong tôi nhận thức được điều đó, nhưng nỗi bất m~n bấy l}u nay đ~ l{m mờ mắt, che hết lý trí của tôi rồi – Qu tha ma bắt Thế giới đ|ng ghét n{y l{ thế n{o vậy Sự công bằng ở đ}u?

-Bình t nh lại đi, chị Bella.

-Im đi, Jacob. Im đi Thật qu| bất công

-Chị giậm ch}n bạch bạch luôn chưa Em thấy trên tivi, con g|i hay l{m như thế đó.

Vẫn còn lầm bầm tức tối, song, tôi đ~ nhỏ giọng hơn.

-Cũng không đến nỗi tệ như chị ngh đ}u, chị {. Chị ngồi xuống đi, em sẽ giải thích cho m{ nghe.

-Chị sẽ đứng.

Người bạn nhỏ trố mắt.

-V}ng. Sao cũng được. Nhưng chị nghe n{y, một ng{y n{o đó, em cũng sẽ phải gi{ đi thôi.

-Em giải thích đi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 100

Jacob không vội trả lời ngay, cậu ta vỗ nh nh v{o c|i th}n c}y. Tôi c|u kỉnh thêm đúng một tíc tắc nữa rồi mới chịu ngồi xuống cơn l a hận tự dưng tắt ngóm, thật nhanh, hệt như lúc nó xuất hiện. V{ b}y giờ thì tôi đ~ có đủ bình t nh để m{ nhận ra rằng mình vừa h{nh x ch ng kh|c gì một con ngốc cả.

-Khi bọn em đ~ có đủ khả năng tự kiềm chế được bản th}n, có thể tho|t khỏi - Jacob nói – nếu như trong suốt một thời gian d{i, tụi em không lần n{o quay lại kiếp sói. Ch ng d đ}u chị – Người bạn nhỏ của tôi lắc đầu, bất gi|c trở nên ho{i nghi – Chắc phải mất cả một thời gian d{i mới học được c|ch kiềm chế. Ngay cả đến anh Sam cũng còn chưa th{nh công. Nhưng l{m sao có thể tr|nh được đ}y, khi chắn giữa đường đời của tụi em l{ cả một đ|m ma-c{-rồng. Tụi em không thể ngh đến chuyện sống an phận, khi m{ bộ tộc đang cần có người bảo vệ. Nhưng dẫu sao, chị cũng đừng lấy đó l{m điều băn

khoăn, trăn trở, bởi lẽ em đang lớn tuổi hơn chị đ}y, ít ra cu ng l{ về mặt thể chất.

-Em đang nói gì vậy

-Chị nhìn em đi, Bells. Trông em có giống kẻ mười s|u tuổi không

L{m theo lời của người thiếu niên, tôi ngắm nghía hình d|ng đồ sộ của cậu, cố gắng đưa ra một nhận định công bình.

-Hình như không được giống lắm.

-Không giống tí n{o ấy chứ. Bởi lẽ một khi gien sói đ~ kích hoạt thì c|c nội tố trong cơ thể của tụi em sẽ ph|t triển một c|ch to{n diện chỉ trong vòng v{i th|ng. Sinh trưởng bộc ph|t, đúng thật l{ địa ngục – Jacob nhăn nhó – Về mặt thể chất, chắc em cũng phải hai mươi lăm tuổi hay l{ c đó đó chị. Bởi vậy, ít ra trong khoảng bảy năm tới, chị không vần phải buồn lên buồn xuống vì nỗi lớn tuổi hơn em nhiều đ}u.

Hai mươi lăm tuổi hay l{ c đó. C}u nói ấy khiến đầu óc tôi rối tung. Nhưng đúng rồi, sự ph|t triển thần tốc – tận mắt tôi đ~ chứng kiến người bạn nhỏ của mình nhổ giò

v{ lớn lên như thế n{o. Tôi nhớ Jacob cu a ng{y hôm nay kh|c với ng{y hôm qua ra

sao Tôi lắc đầu, cho|ng v|ng.

-Vậy nên chị có muốn nghe em kể tiếp về anh Sam không, hay l{ chị muốn g{o thét về những điều em không thể kiểm so|t được?

Tôi hít v{o một hơi thật s}u.

-Chị xin lỗi. Tuổi t|c hiện đang l{ đề t{i nhạy cảm của chị. Chị d bị kích động về nó.

Đôi mắt của Jacob sắt lại, trông như đang tìm từ ngữ để di n đạt.

Nhưng tôi không muốn đụng đến những chuyện đ~ khiến tôi động lòng nữa – c|c dự tính của tôi trong tương lai, c|c giao ước n{y nọ sẽ bị ph| v nếu ch ng may tôi có l miệng ké lộ về kế hoạch của mình thôi, tốt nhất l{ tôi nên gợi ý cho cậu bạn của mình vậy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 101

-Vậy l{ khi đ~ được bố em, ông Harry v{ ông Ateara giải thích, động viên, Sam đ~ hiểu ra cớ sự, em đ~ nói l{ mọi chuyện không còn khó khăn nữa. V{, cũng như em nói, có những điều rất tuyệt vời - Tôi ngập ngừng trong gi}y l|t – Thế thì tại sao Sam lại ghét họ đến như vậy Tại sao Sam lại muốn chị ghét họ

Jacob thở d{i, đ|p:

-C|i n{y thuộc về l~nh vực số mệnh rồi, chị.

-Chị l{ một kẻ chạy trời cũng không tho|t khỏi số n .

-V}}}nggg, em biết m{ – Người thiếu niên toét miệng cười, nói tiếp – m, chị nói đúng. Anh Sam biết chuyện gì đang di n ra, v{ mọi thứ gần như đ~ trở nên bình thường. Về nhiều mặt, có thể nói cuộc đời của anh ấy đ~ trở lại như xưa, ừm, tuy không còn được bình thường nữa. Nhưng chắc chắn l{ tốt hơn – Gương mặt của Jacob se lại, trông như đang phải chịu đựng một nỗi đau vừa đột ngột ùa đến – Anh Sam không thể kể với chị Leah. Bọn em không được phép kể với bất kì ai không liên quan. V{ lại, anh Sam ở bên cạnh chị ấy cũng không được an to{n – v{ anh ấy đ~ chọn c|ch nói dối, xa l|nh chị ấy, giống như em đ~ từng h{nh x với chị. Chị Leah rất giận, anh ấy không chịu tiết lộ với bạn g|i những gì đ~ xảy ra – rằng anh ấy đ~ ở đ}u; đêm đến, anh ấy hay đi đ}u; cớ sao lúc n{o cũng thấy anh ấy mệt lả – nhưng m{ trên hết, cả hai vẫn tìm c|ch vượt qua những khó khăn. Họ vẫn luôn cố gắng. Họ thật sự yêu nhau.

-Rồi cuối cùng chị ấy cũng biết được sự thực, phải không Có phải chuyện xảy ra như vậy không

Người thiếu niên lắc đầu phủ nhận:

-Không, không phải như vậy. M{ thật ra l{ v{o một ng{y cuối tuần, người em họ của chị Leah, chị Emily Young, mới từ l~nh địa của người Makah xuống thăm chị ấy.

Miệng tôi h| hốc.

-Emily l{ em họ của Leah sao

-Chị em con chú con b|c, chị {. Nhưng m{ hai người thân lắm. Hồi còn nhỏ, hai chị ấy giống hệt như hai chị em ruột vậy.

-Thật qu| đ|ng. L{m sao m{ Sam có thể –Tôi lắc đầu, không thể nói trọn v n câu.

-Chị đừng vội xét đo|n anh ấy. Đ~ có ai nói với chị rằng Có bao giờ chị nghe nói đến duyên ngầm chưa?

-Duyên ngầm – Tôi lặp lại c|i từ xa lạ – Chưa. Ngh a l{ sao

-L{ một trong những chuyện kì lạ m{ chúng mình đang thảo luận đ}y. Không phải điều đó xảy ra với tất thảy mọi người. Thật ra thì nó l{ chuyện hi hữu, chứ không phải l{ lẽ thường tình. Anh Sa, đ~ từng nghe qua mấy chuyện n{y rồi, những chuyện m{ tất thảy

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 102

tụi em đều chỉ ngh l{ truyền thuyết. Anh Sam đ~ nghe nói đến duyên ngầm, nhưng anh ấy chưa bao giờ ngh rằng

-Ngh gì – Tôi thúc giục.

Jacob để cho hồn mình chìm đắm trong đại dương mênh mông suy tư:

-Anh Sam đ~ có một mối tình nồng thắm d{nh cho chị Leah. Nhưng khi anh ấy gặp chị Emily, mối tình ấy đ~ tan biến ngay. Nhiều khi chúng ta không thể hiểu được lý do tại sao chúng ta lại tìm thấy người yêu đích thực của mình theo c|ch đó – Đôi mắt của người bạn nhỏ đưa sang tôi, gương mặt của cậu đỏ bừng – Em muốn nói l{ người yêu tri k ấy.

-C|ch n{y Kiểu tiếng sét |i tình ấy hả – Tôi cười khúc khích.

Nhưng Jacob vẫn giữ nguyênnét mặt nghiêm nghị. Đôi mắt đen l|y của cậu ta có hơi nheo lại vì bực bội trước phản ứng của tôi.

-Nó mạnh hơn c|i đó. Có uy lực hơn rất nhiều.

-Chị xin lỗi – Tôi lí nhí – Em đang nói chuyện nghiêm túc m{, phải không

-Dạ.

-Tiếng sét |i tình Nhưng lại có uy lực lớn hơn ư – Giọng nói của tôi vẫn còn l n quất những ho{i nghi, v{ người bạn nhỏ của tôi không khó khăn gì để nhận ra điều đó.

-Không d gì giải thích đ}u chị. Dù sao thì nó cũng không phải l{ chuyện gì qu| quan trọng – Người thiếu niên nhún vai một c|ch hờ hững – Chị muốn biết điều gì đ~

khiến cho Sam ghét ma-c{-rồng m{. Chính vì chu ng m{ anh ấy bị biến đổi, vì chúng m{ anh ấy căm ghét chính bản th}n mình. Chính vì điều ấy đấy. Vì anh ấy đ~ l{m tan n|t tr|i tim của chị Leah. Anh ấy đi ngược lại với những điều m{ anh ấy đ~ hứa với chị ấy. Hằng ng{y, anh ấy phải hứng chịu nỗi o|n tr|ch không lời to|t ra từ đôi mắt biết nói của chị Leah, anh Sam cũng hiểu l{ chị ấy không hề tr|ch sai.

Jacob đột ngột ngừng lời, có vẻ như cậu đ~ l miệng nói ra một điều m{ cậu không có ý muốn đề cập đến.

-Chị Emily thu xếp chuyện n{y như thế n{o Khi m{ chị ấy đ~ th}n thiết với chị Leah như thế – Sam v{ Emily đúng l{ một cặp trời sinh, l{ hai miếng ghép hình vừa khớp, v{ l{ hai n a ho{n hảo của nhau. Tuy nhiên l{m sao Emily có thể nhắm mắt trước c|i sự thật rằng anh ta đ~ từng thuộc về người kh|c M{ người đó ch ng kh|c n{o l{ chị g|i ruột của mình

-Ban đầu chị ấy cũng khổ t}m lắm. Nhưng thật khó có thể kh|ng cự được những h n thề v{ những đam mê – Jacob thở d{i – Rồi sau đó, anh Sam kể hết mọi chuyện với chị ấy. Khi ta tìm ra được một n a của mình, không một điều luật n{o lại có thể trói buộc được ta cả. Chị cũng biết rằng chị ấy đ~ bị thương như thế n{o m{, phải không

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 103

- ưư – Thị trấn Forks chỉ biết được có mỗi một chuyện, đó l{ cô g|i xấu số ấy đ~ bị gấu vồ, nhưng tôi thì nắm được nội tình sự vụ.

Người sói rất khó tự chủ, Edward đ~ từng nói như vậy. Những người ở gần họ rất d bị thương.

-Dạ, họ giải quyết mọi chuyện theo hướng như vậy đấy, thật khó khăn, khó khăn đến mức kì lạ. Anh Sam đ~ rất sợ, anh ấy hoảng loạn tinh thần, v{ giận bản th}n mình vô

cùng Anh ấy còn tính lao đầu v{o gầm xa buy t nếu điều đó có thể khiến cho chị Emily khoẻ lại nữa. Dù sao thì anh ấy cũng suýt một chút nữa l{ h{nh động như vậy thật, để chấm dứt mọi tai hoạ do mình g}y ra. Anh ấy bị khủng hoảng Thế rồi, không hiểu sao, chính chị ấy l{ người an ủi anh Sam, v{ sau đó

Jacob ngừng lại, không nói ra hết suy ngh của mình, nhưng tôi cũng có cảm gi|c rằng chuyện sau đó rất riêng tư, không còn có thể chia sẻ được.

-Tội nghiệp Emily – Tôi thì thầm – Tội nghiệp Sam. Tội nghiệp Leah

-V}ng, chị Leah l{ người khổ nhất – Người thiếu niên nhìn nhận – Chị ấy cố l{m mặt bình thản. Chị ấy sẽ trở th{nh phù d}u.

Tôi quay mặt đi, hướng mặt về phía cuối vịnh, nơi có những b~i đ| lởm chởm ngô cao khỏi mặt nước – trông ch ng kh|c gì những ngón tay bị mất đốt – m{ cố gắng nắm bắt cho hết mọi chuyện. Tôi cảm nhận được bên cạnh mình, Jacob đang chú mục v{o gương mặt tôi, chờ đợi tôi lên tiếng.

-Chuyện n{y cũng xảy ra với em phải không – Cuối cùng, tôi cất tiếng hỏi, nhưng vẫn trông ra xa – Tiếng sét |i tình ấy.

- , không – Người bạn nhỏ trả lời rất hùng hồn – Chỉ có Sam v{ Jared l{ bị thôi.

- mmm – Tôi chỉ biết lên tiếng có thế, v{ cố tỏ ra vẻ quan t}m một c|ch chừng mực, x~ giao. V{ trong tôi, một cảm gi|c nh nhõm lan toả ra khắp cõi lòng. Cớ sao lại như vậy nhỉ, tôi cố gắng tìm lời giải thích cho mình. Có lẽ tôi vui vì Jacob không nói hu ch t c ra rằng giữa hai chúng tôi đang có một mối liên hệ thần bí giống như những người sói với nhau; rằng mối quan hệ của chúng tôi hiện cũng khó biết nên xếp nó v{o

kiểu na o. Tôi không còn muốn biết những gì thuộc về l~nh vực tự nhiên nữa, bấy nhiêu

thôi đ~ l{ đủ lắm rồi.

Jacob cũng thôi trò chuyện, v{ một c|ch nhanh chóng, bầu không khí xung quanh hai chúng tôi bỗng trở nên t nh mịch một c|ch đ|ng ngại. Trực gi|c trong tôi bắt đầu lên tiếng m|ch bảo: tôi không muốn nghe, không muốn biết những suy ngh của cậu bạn.

-Chuyện của Jared l{ sao vậy em – Tôi hỏi để ph| tan sự im lặng n~o nề.

-Không có gì ngh t thở đ}u chị. Suốt một năm trời, ng{y n{o cô g|i ấy cũng ngồi bên cạnh cậu ta, thế m{ cậu ta có đo|i ho{i gì đ}u, ch ng th m nhìn người ta lấy lần thứ hai nữa chứ. Vậy rồi sau khi biến đổi, ai xui nấy khiếu thế n{o, cậu ch{ng lại quyết định

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 104

quay sang nhòm cô ấy một c|i, v{ thế l{ không sao rời mắt khỏi được. Kim cũng l~ng mạn lắm. Cô n{ng say cậu ch{ng như điếu đổ, còn viết tên họ của cậu ta bên cạnh tên mình trong cuốn sổ nhật ký nữa – Jacob ph| ra cười một c|ch chế nhạo.

Tôi chau m{y.

-Jared kể với em như thế { Lẽ ra cậu ta không nên l{m như vậy.

Jacob lập tức bặm môi.

-Đúng ra, em không nên cười mới phải. Nhưng dù sao thì cũng thấy ngồ ngộ.

-Người yêu tri k m{.

Người bạn nhỏ thở d{i.

-Kì thực, Jared cũng không cố tình kể với tụi em đ}u. Em đ~ nói với chị về vụ n{y rồi, chị còn nhớ không?

- h|. Em v{ c|c bạn có thể nghe được suy ngh của nhau, nhưng chỉ l{ khi mọi người biến th{nh sói, đúng không?

-Đúng. Cũng giống như con đỉa của chị vậy đó – Jacob lừ mắt.

-Edward – Tôi chỉnh lại.

- , ờ. Cũng có lẽ vì đó m{ em mới hiểu được t}m trạng của anh Sam. Nếu anh ấy được quyền chọn lựa, chắc chắn anh ấy ch ng đời n {o để lộ cuộc sống riêng tư của mình cho tụi em biết đ}u. Bởi vậy, đó l{ điều m{ tụi em, đứa n{o cũng ghét – Giọng nói của Jacob chợt khản đặc, chất chứa bao nỗi chua xót, ngh n ng{o – Thật đ|ng sợ. Không hề có riêng tư, không hề có bí mật. Tất cả mọi điều m{ chị lấy l{m e th n, xấu hổ đều bị phơi b{y r{nh r{nh ra hết trước mắt mọi người – Cậu bạn rùng mình.

-Nghe thấy ớn qu| nhỉ – Tôi thầm thì.

-Nó chỉ có ích chừng n{o tụi em cần đến sự phối hợp của nhau thôi – Người thiếu niên giải thích một c|ch mi n cư ng – Khi m{ hoạ hoằn lắm mới có một con đỉa l|ng ch|ng lọt v{o l~nh địa của bọn em. G~ Laurent đó vui thật. M{ nếu m{ hồi thứ Bảy vừa rồi, bọn Cullen không xớ rớ trên đường truy đuổi của bọn em thì ch{ ch{ – Jacob rền r – Tụi em đ~ bắt được ả rồi – Jacob siết chặt hai b{n tay lại th{nh hai nắm đấm.

Tôi cảm thấy nao núng. Tôi lo lắng cho Jasper v{ Emmett có thể bị thương trước Victoria bao nhiêu thì tôi lại ph|t run cầm cập khi ngh đến chuyện Jacob sẽ đối đầu với

Victoria bấy nhiêu. Emmett v{ Jasper thì gần như la bất khả x}m phạm rồi. Nhưng còn

Jacob, cậy ấu vẫn còn có một phần người, dòng m|u đang chảy trong người cậu ấy vẫn ấm |p. Đúng, con người. Tôi bỗng mường tượng ra hình ảnh Jacob đang nghênh diện trước Victoria, m|i tóc rực r của cô ta bay phần phật quanh gương mặt nham hiểm một c|ch hiếm có. Jacob ngước mắt lên nhìn tôi, tò mò.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 105

-M{ ch ng phải chị cũng bị giống như em sao? Hắn vẫn hay đọc trộm suy ngh của chị m{

- , không đ}u. Edward không thể x}m nhập v{o trong n~o bộ của chị. M{ anh ấy cũng mong như vậy lắm.

Sắc mặt của Jacob se lại, hằn đầy vẻ khó hiểu.

-Anh ấy không nghe được suy ngh của chị – Tôi giải thích, giọng nói có pha chút tự m~n theo thói quen – Chị l{ trường hợp ngoại lệ duy nhất của anh ấy. Bọn chị cũng không hiểu vì sao anh ấy lại chịu thua trước chị nữa.

-Lạ nhỉ – Jacob thừa nhận.

- ưư – Vẻ tự m~n trong tôi bắt đầu tan biến – Chắc n~o bộ của chị có c|i gì đó trục trặc m{ – Jacob l m b m.

-Cảmmm ơnnn.

Ngay khi tôi vừa thốt ra c}u nói đó, cả không gian bỗng rực r , s|ng lo{ mặt trời vừa đ|nh tan được đ|m m}y mù, mặt nước bất thần trở nên chói chang tôi phải nhíu ngay mắt lại. tất thảy mọi vật xung quanh chúng tôi đều có sự thay đổi lớn – mặt biển đang x|m xịt, ảm đạm, trong nh|y mắt, đ~ ngời lên sắc xanh da trời trong trẻo c}y cối đang tiu nghỉu c|i m{u ôliu thảm hại, chợt ho| ra sống động, mượt m{ m{u ngọc bích v{

những ho n đ| đang kho|c lên mình m{u cầu vồng ngũ sắc kia cũng bắt đầu lấp l|nh vẻ

kiêu sa.

Phải mất một lúc kh| l}u, chúng tôi nheo nheo mắt cho đến khi nh~n cầu có sự điều chỉnh trở lại. Khắp nơi, không có lấy một }m thanh n{o kh|c ngo{i tiếng ì ầm của sóng vỗ, vang vọng đến mọi ngóc ng|ch của bến cảng bình yên, tiếng lọc cọc của đ| xô v{o đ| mỗi chu kỳ sóng dậy, v{ những tiếng quang qu|c gọi nhau của mấy con chim mòng biển đang chao liệng giữa không trung lồng lộng. Thật l{ một khung cảnh thanh bình đến lạ.

Jacobngồi s|t thêmnữa v{o tôi, rồi tựa h n người v{o c|nh tay của tôi. Cảm gi|c ấm |p. Ngồi yên chừng một phút như vậy, tôi bắt đầu cởi chiếc |o đi mưa. Tiệng ậm ừ

của kẻ đang ngồi cạnh tôi cũng vang lên khe khe , tỏ ý h{i lòng, cậu ta |p m| lên đầu tôi. V{ một c|ch rõ rệt, tôi cảm nhận được |nh mặt trời đang mơn man trên da thịt mình – dù rằng không toả ra được nhiệt lượng như Jacob nhưng tôi không khỏi vu vơ thầm ngh : không biết chừng bao lâu nữa thì mình sẽ bùng ch|y lên đ}y.

Lơ đ~ng, tôi dang tay ra, nhìn ngắm vết s o m{ James đ~ để lại đang ph|t s|ng lấp l|nh.

-Chị đang ngh gì thế – Người bạn nhỏ khe khẽ hỏi.

-Mặt trời.

- mmm. Cũng hay.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 106

-Thế còn em đang ngh gì vậy – Tôi hỏi ngược lại.

Người thiếu niên bật cười khúc khích, tuy vẫn giữ th|i độ lặng lẽ.

-Em đang nhớ lại c|i bộ phim ngốc nghếch m{ chị dẫn em đi xem hồi đó. Tay Mike Newton ấy đ~ phải nôn thốc nôn th|o.

Tôi cũng bật cười, ngạc nhiên l{ thời gian đ~ l{m thay đổi mọi kí ức. K niệm đó đ~ từng l{ một trong những điều khiến tôi phiền muộn, lúc n{o cũng canh c|nh bên lòng. Đêm hôm ấy đ~ có rất nhiều biến cố xảy ra Vậy m{ giờ đ}y, khi ngh về nó, tôi đ~ có thể bật cười. Đó l{ buổi tối cuối cùng Jacob v{ tôi được ở bên nhau, trước khi người bạn nhỏ hay biết được sự thật về dòng m|u mình đang mang trong người – kí ức cuối cùng của một con người thực thụ. Hiện thời điều ấy đ~ trở th{nh một k niệm nh nh{ng, kì khôi thay.

-Em nhớ ng{y đó lắm – Jacob khẽ kh{ng – Ng{y đó thật vui vẻ hồn nhiên biết bao. May cho em l{ đ~ được sở hữu một trí nhớ tốt – Cậu bạn thở d{i.

Lời nói của Jacob khiến to{n th}n tôi cứng đờ, tôi bất thình lình nhớ lại một chuyện, v{ tất nhiên l{ cậu bạn của tôi nắm bắt được ngay c|i phản ứng đó.

-Có chuyện gì vậy nhỉ

-Về trí nhớ tốt của em - Vừa nói, tôi vừa nhích người ra xa khỏi Jacob, hòng có thể nhìn thấy rõ được gương mặt cậu. Trong thời khắc n{y, gương mặt ấy chỉ hiện hữu độc nhất một vẻ ngơ ng|c – Hôm s|ng thứ Hai, em đ~ l{m gì vậy Em đ~ ngh đến điều gì khiến cho Edward buồn – C|i từ buồn n{y, thật ra, không di n tả được ho{n to{n chính

x|c biểu hiện của Edward hôm ấy, nhưng vì tôi muốn có c}u trả lơ i, nên có lẽ tốt nhất

l{ tôi không nên khai m{o bằng một c}u hỏi mang tính chất chỉ trích.

Jacob tươi tỉnh lên thấy rõ, cậu ta ph| ra cười ngặt nghẽo.

-Em chỉ ngh về chị thôi. Điều đó l{m hắn không vui, có phải không

-Ngh về chị ư? Em đ~ ngh gì về chị vậy

Jacob lại cười, nhưng lần n{y, tiếng cười nghe có vẻ n~o nuột hơn.

-Em chỉ nhớ lại hình ảnh của chị trong c|i đêm anh Sam tìm ra chị – Em đ~ nhìn thấy cảnh ấy qua kí ức của anh Sam, giống như em cũng có mặt ở đó vậy v{ điều đó lúc n{o cũng l{m anh Sam rộn lòng, chị có biết không. Rồi em nhớ lại hình ảnh về chị khi chị lần đầu tiên đặt chân đến nh{ em. Em d|m cược rằng ngay cả chị cũng không biết lúc đó trông chị khổ sở đến như thế n{o đ}u, Bella. Rồi em nhớ lại cảnh tượng chị hay vòng tay tự ôm lấy mình, cố gắng để cơ thể của mình không bị sụp đổ ra sao - Jacob cau m{y, lắc đầu – Nhớ lại c|i hình ảnh chị đ~ buồn vời vợi như thế n{o, thú thật, em cũng khổ t}m lắm, nhưng đó không phải l{ lỗi tại em. Vậy nên, em chắc rằng hắn còn khổ sở hơn nữa. Nhưng hắn phải biết được những j hắn đ~ g}y ra chứ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 107

Bộp , tôi đập một c|i thật mạnh v{o vai của kẻ đang ngồi s|t bên cạnh mình. Đau cả tay.

-Jacob Black, em không được l{m như thế nữa! Em hứa đi, hứa với chị l{ em sẽ không l{m như vậy nữa.

-Còn l}u. Mấy th|ng trời nay, em ch ng hề có gì l{m vui cả.

-L{m ơn giúp chị đi, Jake

-Ôi trời, chị tỉnh lại đi, Bella. Chừng n{o m{ em mới gặp lại hắn chứ Chị đừng có lo.

Tôi đứng bật dậy, bước bội, nhưng gần như ngay tức khắc, cậu bạn đ~ chộp được

ngay lấy tay tôi. Tôi ra sư c giật tay mình lại.

-Chị sẽ rời khỏi đ}y, Jacob ạ.

-Đừng, đừng đi vội thế – Cậu phản đối, nắm tay của cậu siết chặt thêm – Em xin lỗi. Thôi được rồi. Em sẽ không l{m như vậy nữa. Em hứa đấy.

Tôi thở d{i.

-Cảm ơn Jake.

-N{o, chúng mình về nh{ em đi – Jacob nói một c|ch h{o hứng.

-Thật ra thì cũng đ~ đến lúc chị phải đi rồi. Angela Weber đang trông chị, Alice cũng đang nơm nớp lo lắng cho chị nữa. Chị không muốn để cô bạn ấy phiền lòng về mình qu|.

-Nhưng chị chỉ vừa mới đến đ}y thôi m{

-Chị biết chứ – Tôi thừa nhận, v{ ngước mắt lên cao, ôi, mặt trời đ~ ở giữa đỉnh đầu tôi rồi. Sao thời gian trôi qua nhanh qu| không biết.

Đôi lông m{y của Jacob nhíu lại gần nhau, đ nặng lên hai con mắt.

-Không biết đến khi n{o em mới lại được gặp chị nữa – Giọng nói của cậu bạn nghe thật bi thiết.

-Khi n{o anh ấy đi xa, chị sẽ trở lại đ}y – Tôi hứa h n ngay m{ ch ng hề suy ngh .

-Đi xa | – Jacob trố mắt – Đúng l{ một m từ so với những gì l{ sự thật. Một lũ kí sinh đ|ng ghét.

-Nếu em cứ giữ c|i lối ăn nói khó chịu như thế, chị sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nơi n{y nữa – Tôi không ngần ngại đưa ra yêu s|ch , vẫn cố gắng giằng tay ra khỏi tay người thiếu niên. Nhưng cậu ta nhất quyết không buông tay tôi ra.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 108

-Trời, đừng có giận em như thế chứ – Cậu ta kêu lên trong khi miệng thì cười toe toét – Chưa gì đ~ gi~y nảy lên như thế rồi.

-Nếu chị l{m hết sức để có thể đến chơi với em, thì em phải suy ngh công bình hơn, đồng ý không

Jacob ngây mặt ra, chờ đợi.

-Em nghe n{y – Tôi bắt đầu giải thích – Chị không bận t}m xem ai l{ ma-c{-rồng, ai l{ người sói. Chuyện đó ch ng có ngh a lý gì hết đối với chị. Em l{ Jacob, anh ấy l{ Edward, còn chị l{ Bella. Chỉ l{ như vậy thôi, không có gì kh|c cả.

Đôi mắt của Jacob hơi tối lại.

-Nhưng em l{ người sói – Jacob lên tiếng phản b|c một c|ch mi n cư ng – V{ hắn l{ ma-c{-rồng – Cậu ta nói thêm, k m theo một vẻ mặt kinh h~i.

-Còn chị có mệnh X Nữ, chuyên dính líu tới những chuyện qu qu|i đ}y – Tôi hét v|ng lên, tức tối.

Jacob nhướng m{y lên, cậu ta quan s|t sắc mặt của tôi bằng một cặp mắt hiếu kì rồi sau đó nhún vai.

-Nếu thật sự chị nhìn mọi chuyện theo hướng đó

- , chị nhìn như thế đấy. Chị vẫn sẽ tiếp tục nhìn như thế.

-Được rồi. Chỉ l{ Bella v{ Jacob thôi. Không có X Nữ x niếc gì ở đ}y hết – Jacob mỉm cười, một nụ cười ấm |p, th}n thuộc m{ bao l}u nay tôi vẫn hằng nhung nhớ. V{,

tôi bất chợt nhận ra rằng mình cũng ch ng kha c gì cậu bạn: c|i miệng đang cười căng hết c .

-Chị nhớ em nhiều lắm, Jake ạ – Tôi thật th{ thú nhận.

-Em cũng vậy – Nụ cười của Jacob sau c}u trả lời đó lại rộng thêm ra nữa. Trong đôi mắt của cậu bạn ngập tr{n những |nh nhìn hạnh phúc, ngây thơ bao dấu vết của đắng cay, căm giận đ~ không còn nữa – Nhiều hơn những gì chị có thể nhận được. Chị sẽ sớm quay lại với em chứ?

-Chị sẽ cố gắng hết sức – Tôi đ|p một c|ch quả quyết.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 109

Chương 6

T

rên đường l|i xe về nh{, tôi không mảy may để ý đến việc đường s| sũng nước đang nhờ nhờ phản chiếu |nh mặt trời. Đầu óc tôi qu n tới qu n lui chỉ to{n ngh đến mớ thông tin m{ Jacob vừa tiết lộ, cố gắng chọn lọc

ra để m{ nghiền ngẫm. Hiện thời, trong lòng tôi đang cực kì thanh thản, cho dẫu trên vai mình l{ cả một g|nh nặng trần ai. Hôn nay, tôi đ~ được trông thấy Jacob tươi cười, c|c bí mật cũng đ~a được bật mí Tuy ch ng giải quyết được gì, nhưng chí ít thì biết cũng còn hơn l{ không. C{ng ngẫm ngh , tôi lại c{ng nhận thấy việc mình trốn đi như thế n{y l{ đúng. Jacob đang cần tôi. Trong trạng th|i tư lự, tôi ngó d|o d|c xung quanh, không thấy có dấu hiệu n{o bất thường.

Đúng, ch ng có điềm gì lạ. Tôi đưa mắt về phía kính chiếu hậu, không có gì ngo{i con đường quốc lộ s|ng sủa. Nhưng chỉ vừa kịp ngh đến đó, chiếc kính chiếu hậu của tôi bỗng loé s|ng, một chiếc xe Volvo m{u bạc lấp l|nh |nh s|ng mặt trời đang b|m theo xe tôi.

-Ôi trời ơi – Tôi buột miệng một tiếng rên rỉ.

Tôi không biết có nên tấp xe v{o lề đường hay không. Không, con người nh|t gan trong tôi lên tiếng phản đối, tôi không d|m đối diện với tay t{i xế kia v{o lúc n{y. Kì thực thì tôi cũng đ~ tình đến bước n{y rồi có gì, tôi sẽ biến ng{i cảnh s|t trưởng th{nh tấm bia đ đạn cho mình. t ra nhờ thế, anh sẽ hạ giọng xuống.

Chiếc xe Volvo b|m s|t nút với xe tôi. Cố l{m mặt lạnh lùng, tôi cứ thản nhiên chắm chúi v{o con đường trước mặt.

Như vậy đấy: nh|t vẫn ho{n nh|t, tôi l|i xe th ng một mạch đến nh{ Angela, không một lần n{o có được chút can đảm, dù chỉ l{ tí xíu thôi, để đón nhận c|i nhìn của tay t{i xế, c|i nhìn ấy chắc l{ sắc lắm, soi muốn lủng cả kính xe chứ ch ng chơi đ}u.

Chiếc Volvo cứ ngoan ngo~n chạy theo tôi cho đến lúc tôi dừng lại trước nh{ gia đình Weber. Nhưng tay t{i xế kia vẫn không dừng lại, m{ tôi cũng ch ng d|m nhìn theo khi chiếc xe sang trọng, s|ng bóng ấy phóng lướt qua. Tôi không muốn biết cảm xúc trên gương mặt anh. V{ ngay khi anh vừa khuất dạng, tôi chạy liền một l o đến của nh{ Angela.

Kịch , Ben mở cổng – trước khi tôi kịp đưa tay lên gõ c a – l{m như anh ch{ng ta đ~ phục s n ở phía sau c a từ hồi n{o rồi ấy vậy.

-Ch{o Bella – Anh bạn của tôi lên tiếng, ngạc nhiên.

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 110

-Ch{o Ben. Ơ, Angela có nh{ không – Tôi không biết Angela có quên kế hoạch của chúng tôi không nữa ngh đến đó, tôi co rúm người lại, hoảng hốt trước c|i ý ngh phải lủi thủi quay trở về nh{ sớm.

-Có chứ – Ben trả lời, cùng lúc vơ i tiếng gọi rất to của Angela:

-Bella – Cô bạn xuất hiện ngay trên đầu cầu thang.

Brừmmm , ngo{i đường chợt vang lên tiếng xe, nhanh như cắt, Ben ngó nghiêng qua người tôi tiếng xe n{y thì tôi không sợ – động cơ của nó kêu bình bịch v{i tiếng, k m theo một tiếng nổ trong kh| to rồi dừng h n. Không hề có tiếng rì rì n{o giống với tiếng động cơ của chiếc Volvo cả. H n đ}y l{ người m{ Ben đang chờ đợi.

-Austin đến rồi – Ben lên tiếng khi Angela đến đứng bên cạnh mình.

Tin tin , một tr{ng còi cất lên l{m rộn vang cả con đường.

-H n gặp lại em – Ben ch{o tạm biệt Angela – Anh sẽ nhớ em nhiều lắm.

Nói xong, cậu ch{n ôm chầm lấy cổ cô bạn g|i, kéo xuống cho vừa tầm với chiều cao khiêm tốn của mình v{ hôn Angela thật s}u. Tin tin , ngo{i đường, một hồi còi kh|c lại cất lên giục gi~.

-Tạm biệt Ang Anh yêu em – Ben g{o to khi qu|ng qu{ng lao ngang qua mặt tôi.

Angela run r y vì xúc động, gương mặt ng hồng, nhưng rồi cô cũng lấy lại được bình t nh, vẫy vẫy tay cho đến lúc Ben v{ Austin khuất dạng. Sau đó, cô bạn quay sang tôi, nổ một nụ cười thật rộng, thấp tho|ng chút ủ dột.

-Từ tận đ|y lòng mình – Angela lên tiếng – mình cảm ơn bồ nhiều lắm, Bella ạ. Không chỉ vì bồ đến cứu mình khỏi bị rụng tay, m{ còn đ~ cứu mình tho|t khỏi hai tiếng đồng hồ d{i đằng đ ng phải chịu đựng một bộ phim nghệ thuật gì gì đấy về chiến tranh được giới điện ảnh đ|nh gi| cao – Cô bạn thở ph{o nh nhõm.

-Mình rất vui được giúp bồ – Bất gi|c tôi cảm thấy vợi bớt được ít nhiều nỗi }u lo, hơi thở đ~ có thể v{o, ra cơ thể một c|ch đều đặn, d d{ng hơn. Angela đ~ cho tôi có lại được cảm gi|c mọi thứ đều yên ổn. Vẻ mặt, điệu bộ rất con người của Angela khiến tôi thoải m|i. Thật tuyệt vời biết bao khi biết rắng ở đ}u đó dưới vòm trời n{y, cuộc sống vẫn di n ra một c|ch bình thường.

Tôi theo ch}n Angela lên lầu, bước v{o phòng của cô bạn. Vừa đi, cô bạn vừa lấy ch}n dạt mấy c|i đồ chơi để lấy lối. Cả căn nh{ im ắng một c|ch kh|c thường.

-Người nh{ của bồ đ}u?

-Bố m mình đưa hai đư a em sinh đôi đến dự một bữa tiệc sinh nhật rồi. Mình thật không d|m tin l{ bồ sẽ đến giúp mình. Ngay đến Ben còn giả bộ l{ bị sưng tay nữa m{ – Nói đến đ}y, cô bạn nhăn mặt, l lư i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 111

-Mình không ngại đ}u – Tôi trả lời v{ bước v{o phòng Angela. Đó cũng l{ lúc tôi cho|ng ngợp, trời ơi, cả h{ng núi, h{ng núi bì thư đang chờ tôi

- i ôi – Tôi h| hốc miệng ra. Angela quay sang tôi, vẻ cảm thông, buồn b~ hiện rõ trong |nh mắt. Giờ thì tôi đ~ hiểu vì sao cô bạn lại lảng tr|nh chuyện n{y, v{ cớ sao Ben lại tìm c|ch tho|i th|c.

-Vậy m{ mình đ~ ngh rằng bồ thổi phồng sự việc lên qu| mức – Tôi thú nhận.

-Mình cũng hy vọng l{ như vậy. Bồ có thực sự muốn l{m chuyện n{y không

-Cứ để mình l{m. Mình có cả ng{y hôm nay m{.

Thế l{ chúng tôi ngồi v{o b{n. Angela lấy ra một n a số thư v{ đặt quyển sổ ghi địa chỉ v{o giữa hai đứa. Không gian kể từ lúc ấy lại chìm v{o im lặng, khi Angela v{ tôi đ~ to{n t}m to{n ý ghi ghi, viết viết, }m thanh còn sót lại chỉ l{ thứ tiếng sột soạt của ngòi bút di chuyển trên mặt ấy m{ thôi.

-Tối nay, Edward sẽ l{m gì vậy, bồ – Một lúc l}u sau, Angela cất tiếng hỏi.

Đang viết ngon trớn, tôi dừng lại, ngòi bút đứng yên trên giấy.

-Cuối tuần, Emmett sẽ về nh{. Hình như mọi người lại quặc balô lên vai.

-Bồ nói giống như l{ không biết chắc lắm.

Tôi nhún vai.

-Bồ may l{ Edward còn có mấy ông anh để m{ cùng đi d~ ngoại, cắm trại n{y nọ đó. Chứ Ben m{ không chơi với Austin thì mình cũng ch ng biết phải l{m gì luôn.

- ưư, gì chứ mấy hoạt động vui chơi ngo{i trời l{ mình chịu thôi. Không có c|ch n{o hợp được với loại n{y.

Angela ph| ra cười khanh kh|ch:

-Mình chỉ thích ở trong nh{ thôi.

Dứt lời, cô bạn của tôi lại tập trung v{o công việc. Tôi viết được thêm bốn địa chỉ mới. bên cạnh Angela, ch ng bao giờ tôi phải d dặt, phải cố tìm c|ch gợi chuyện theo lối x~ giao thông thường cả. Cũng giống như ng{i cảnh s|t trưởng ở nh{ tôi, cô bạn Angela rất ưa sự cô tịch.

Nhưng m{ cũng giống như ng{i cảnh s|t trưởng, đôi khi cô bạn lại tỏ ra rất tinh ý.

-Bồ có chuyện gì phải không – Bây giờ thì giọng nói của Angela ch ng hơn gì một lời thì thầm – Trông bồ có vẻ lo lắng.

Tôi mỉm cười bẽn lẽn:

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 112

-Thấy rõ như vậy lắm hả bồ

-Hơi hơi thôi, không rõ lắm.

Có lẽ cô bạn nói dối để tôi được thoải m|i, tự nhiên hơn.

-Nếu bồ ngại thì không cần kể cho mình nghe cũng được – Angela nói tiếp – Mình sẽ lắng nghe nếu như bồ thấy nói ra sẽ nh lòng hơn.

Tôi những tính trả lời cảm ơn bồ, mình không sao đ}u. Bởi dẫu sao thì tôi cũng có qu| nhiều bí mật cần phải giữ. Tôi không thể hé lộ những khó khăn của mình cho bất kì ai l{ con người thực thụ được. Đó l{ điều tối kị.

Tuy nhiên, không rõ vì sao trong lòng tôi lại trỗi dậy c|i mong muốn ấy, một mong muốn vô cùng m~nh liệt. Tôi muốn được trang trải nỗi lòng riêng với một cô bạn l{ một con người đúng ngh a. Tôi muốn được than v~n đôi chút giống như mọi cô thiếu nữ kh|c. Tôi muốn những khó khăn của mình trở nên đơn giản. Thật tốt biết bao nếu có một người n{o đó không thuộc về phe ma-c{-rồng hay phe người sói để mình có thể t}m sự mọi điều một người n{o đó không có th{nh kiến.

-Mình sẽ chú t}m v{o công việc hơn – Angela lại lên tiếng rồi khẽ mỉm cười, mắt nhìn xuống một địa chỉ còn ghi dở.

-Không – Tôi bắt đầu mở lời – Bồ nói đúng. Mình đang rất lo. Vì vì Edward.

-Có chuyện gì không ổn ư?

Trò chuyện với Angela thật d chịu. Khi cô bạn hỏi một c}u đại loại như thế n{y, tôi d|m chắc cô bạn không thuộc tuýp người tò mò hay hóng chuyện, giống như Jessica. Angela chỉ quan t}m vì thấy tôi buồn, thế thôi.

- i, anh ấy đang giận mình ghê lắm.

- , mình không ngờ… - Cô bạn góp lời – Anh ấy giận bồ chuyện gì

Tôi buông ra một tiếng thở d{i:

-Bồ có nhớ Jacob Black không?

- – Angela sực tỉnh.

- ưư, l{ thế đó.

-Anh ấy ghen

-Không, không ghen - Lẽ ra tới đó rồi thì tôi nên ngừng mới phải. Chuyện n{y ch ng có c|ch n{o giải thích đúng được. Nhưng m{ tôi vẫn muốn nói tới. Bấy l}u nay, tôi

không nhận ra rằng mình th m được tâm sự với mô t người bạn l{ con người bình thường biết bao – Hình như Edward cho rằng Jacob không tốt, cứ như cậu ấy l{ một

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 113

mối hiểm nguy vậy. Bồ cũng biết l{ mấy th|ng trước, mình đ~ bị bất ổn đến thế n{o m{ Chuyện n{y tức cười thật.

Nhưng thật ngạc nhiên l{m sao khi Angela lại chậm r~i lắc đầu.

-Sao thế –Tôi hỏi.

-Bella, mình đ~ từng trông thấy Jacob Black nhìn bồ ra sao. Mình d|m cược rằng nguyên nh}n chủ yếu l{ do ghen đấy.

-Jacob ư, không có đ}u.

-Có lẽ bồ thì không có gì. Nhưng m{ Jacob thì

Tôi cau m{y.

-Jacob biết rõ tình cảm của mình. Mình đ~ nói hết với cậu ấy rồi m{.

-Edward cũng chỉ l{ một con người thôi, Bella. Anh ấy cũng sẽ có phản ứng như những tên con trai kh|c.

Giờ thì tới lượt tôi nhăn nhó. Tôi còn biết trả lời ra l{m sao đ}y?

Cô bạn vỗ nh v{o tay tôi:

-Anh ch{ng của bồ sẽ vượt qua được thôi.

-Mình cũng mong l{ như vậy. Jake hiện thời đang ở trong giai đoạn khó khăn. Cậu ấy cần mình.

-Bồ v{ Jacob th}n nhau lắm, phải không

-Giống như gia đình vậy, bồ { – Tôi thừa nhận.

-Nhưng m{ Edward không thích cậy ấy Vậy l{ khó khăn rồi. Không rõ nếu l{ Ben thì anh ấy sẽ ra sao nhỉ – Cô bạn mơ m{ng.

Tôi nhoẻn miệng cươ i.

-Chắc cũng như mấy tên con trai kh|c.

Angela toét miệng cười thật tươi.

- , chắc vậy.

Thế rồi Angela đổi đề t{i. Bởi đơn giản một điều l{ cô bạn của tôi không có m|u tò mò, v{ có vẻ như cô cũng dự cảm được rằng tôi sẽ không – không thể – tiếp tục kể nốt c}u chuyện ba người n{y nữa.

-Hôm qua, mình đ~ đến nhận chỗ ngủ rồi. To{ nh{ ở c|ch xa khu học tập nhất.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 114

-Thế Ben đ~ biết chỗ ở của anh ấy chưa?

-To{ nh{ ở gần khu học tập nhất. Anh ấy thật may mắn. Còn bồ Bồ đ~ quyết định sẽ g i gắm c|i sự học v{o đ}u chưa?

Tôi cúi gằm mặt xuống, chú mục v{o nét chữ cua bò của mình. Trong một tíc tắc, tôi bị c|i ý niệm rằng Angela v{ Ben sẽ v{o Đại học Washington l{m cho lơ đ~ng. Chỉ còn v{i th|ng nữa thôi, hai bạn ấy sẽ khăn gói lên đường đi Settle. Nơi đó liệu có an to{n không Kẻ mới bước v{o cuộc đời kh|t m|u kia liệu có di dời đến nơi kh|c Liệu sẽ có một th{nh phố kh|c, một nơi chốn mới sẽ bị x|o trộn, băn khoăn trước những c|i tít ghê gớm ch ng kh|c gì tựa đề của phim kinh dị

V{ trong những c|i tít ấy, có c|i tít n{o đăng tải tội lỗi của tôi không

Tôi ra sức tống khứ c|i vi n cảnh đ|ng sợ ấy ra khỏi đầu v{ trả lời c}u hỏi của cô bạn:

-Chắc l{ Alaska. Trường đại học ấy nằm ở th{nh phố Juneau.

V{ tôi ho{n to{n nhận ra vẻ ng ng{ng pha lẫn trong giọng nói của Angela:

-Alaska . Thật hả bồ , ý mình l{ tuyệt vời. Mình cứ tưởng l{ bồ sẽ chọn một nơi n{o đó ấm |p hơn.

Tôi cười khì, mắt vẫn đăm đăm nhìn v{o c|i bì thư.

- ưư. Forks đ~ l{m mình thay đổi nhận thức.

-Còn Edward thì sao hả bồ

Nghe đến tên anh, bụng tôi bỗng sôi lên từng chập. Tôi ng ng mặt lên, cười với cô bạn.

-Alaska cũng không đến nỗi qu| lạnh đối với Edward.

Cô bạn cũng cười đ|p lại tôi:

-Tất nhiên l{ thế rồi – Nhưng cũng liền ngay sau đó, Angela lại buông ra một tiếng thở d{i thườn thượt – Nơi đó xa lắm. Bồ sẽ không thể về thăm nh{ thường xuyên được. Mình sẽ nhớ bồ lắm. Bồ viết thư điện t cho mình nhé

Một nỗi buồn s}u th m chợt ùa v{o x}m chiếm lấy hồn tôi có lẽ tôi đ~ sai lầm vì c{ng lúc c{ng th}n thiết với Angela. Nhưng ch ng phải l{ sẽ buồn hơn sao nếu như tôi đ|nh mất cả những cơ hội cuối cùng được gần gũi bạn b như thế n{y

-Nếu l{ sau ng{y hôm nay, tay mình còn có thể hoạt động được – Tôi hất cằm về phía chồng phong bì m{ mình đ~ viết xong địa chỉ.

Chúng tôi cùng ph| ra cười thế l{ từ lúc ấy cho đến khi viết ho{n tất c|i bì thư cuối cùng, cả hai đứa đều trò chuyện rất xởi lởi vui vẻ về học tập, về c|c b{i tập, chuyện

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 115

đề – tất cả những gì tôi phải l{m chỉ l{ không suy ngh đến chuyện chia xa. Dù sao thì hôm nay, tôi cũng có qu| nhiều chuyện trước mắt cần phải lo rồi.

Xong đ}u v{o đấy rồi, tôi còn tình nguyện ở lại giúp Angela d|n tem.

-Tay của bồ sao rồi – Angela hỏi tôi.

Tôi l{m một số động t|c co v{o, gi~n ra c|c ngón tay.

-Rồi mình sẽ c động lại được bình thường thôi một ng{y ng{o đó.

Rầm – Dưới nh{ chợt có tiếng c a đóng v{o kh| mạnh, tôi v{ cô bạn cùng ng ng đầu lên một lượt.

-Ang ơi? –Đó l{ tiếng gọi của Ben.

Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng đôi môi thì cứ run r y m~i không thôi.

-Chắc đ~ đến lúc mình phải khăn |o ra đi rồi.

-Bồ không phải về ngay đ}u. D|m anh ấy sẽ kể từng li từng tí về bộ phim ấy cho mình nghe lắm.

-Nhưng chắc giờ n{y, bố mình cũng đang thắc mắc không biết l{ mình đang la c{ ở c|i xó xỉnh n{o.

-Cảm ơn bồ đ~ đến giúp mình nhiều lắm nghen.

-Mình cũng vui lắm. Tụi mình nên có những hoạt động như thế n{y. Chỉ có mấy đứa con g|i với nhau thôi cũng hay ra trò chứ bộ.

-Nhất trí với bồ.

Cọc cọc – Cô bạn tôi vừa nói dứt câu, nơi c|nh c a phòng đ~ có tiếng gõ nh nh .

-Anh v{o đi, Ben – Angela trả lời.

Tôi đứng bật dậy, l{m động t|c duỗi người.

-A, ch{o Bella Cậu vẫn còn thở được – Ben lên tiếng ch{o tôi một c|ch mau mắn, rồi hối hả tiến v{o chỗ của tôi, bên cạnh Angela. Anh ch{ng liếc nhìn kì công của

chúng tôi – Giỏi ghê. Tiếc l{ không còn gì để mi nh phụ một tay nữa, mình tính - Ben

ngập ngừng, để ý ngh tan biến v{o hư vô, rồi bất chợt anh ch{ng reo lên đầy phấn khích – Ang, anh không thể tin được l{ em lại bỏ l phim n{y Kinh khủng lắm. Cảnh chiến đấu cuối cùng trong phim, nghệ thuật dựng cảnh phải nói l{ trên cả tuyệt vời luôn Anh ch{ng đó trời ơi, em cần phải đi coi mới biết được l{ anh đang nói về c|i gì

Angela trố mắt, nhìn sang tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 116

-H n gặp lại bồ ở trường nhé – Tôi lên tiếng, k m theo một nụ cười e d .

Cô bạn của tôi thở d{i, đ|p :

-H n gặp lại bồ.

Trên đường bước ra chỗ chiếc xe tải, lòng dạ tôi cứ nhấp nhổm không yên, đường s| ho{n to{n vắng tanh vắng ngắt. Trong lúc l|i xe về nh{, tôi cứ liên tục để ý đến tất cả c|c kính chiếu hậu, nhưng không thấy bóng d|ng của một chiếc xe m{u bạc n{o cả.

Chiếc xe hơi của anh cũng không có ở trước nh{, vậy l{ có chuyện rồi.

-Bella hả con – Ng{i cảnh s|t trưởng cất giọng khi tôi mở c a trước.

-Thưa bố con mới về.

Bố tôi đang ngồi ngay ngắn trong phòng kh|c, trước c|i tivi.

-Hôm nay thế n{o, con

-Dạ, vui lắm, bố ạ – Tôi trả lời. Có lẽ tôi nên kể hết với bố – vì thể n{o rồi bố cũng sẽ biết từ phía ông Billy. Nếu được nghe chính miệng tôi kể ra, chắc bố sẽ vui lắm – Hôm nay, nh{ Newton không cần con l{m việc, nên con xuống La Push.

Không như dự đo|n của tôi, đ|p lại c|i tin động trời đó, gương mặt của ng{i cảnh s|t trưởng vẫn bình thản như không. Vậy l{ ông Billy đ~ nhanh ch}n hơn tôi rồi.

-Jacob sao rồi – Ng{i hỏi tiếp, cố gắng giữ giọng nói của mình thật tự nhiên.

-Dạ vui – Tôi đ|p ngay m{ không chờ suy ngh .

-Rồi con đến nh{ Weber

-Vâng. Hai đứa con viết hết địa chỉ luôn ạ.

-Tốt lắ – Ng{i cảnh s|t trưởng nở một nụ cười thật rộng. C|ch chú t}m của ng{i v{o c}u chuyện của hai bố con hình như không được bình thường, có lẽ l{ vì đang có trận đấu – Bố rất vui vì hôm nay con đ~ đi gặp g c|c bạn.

-Con cũng vậy nữa, bố

Nói xong, tôi bỏ v{o bếp, mong tìm được một việc gì đó để l{m. Nhưng không may cho tôi, ng{i cảnh s|t trưởng đ~ dọn d p chu tất đ}u v{o đấy bữa trưa của mình. Tôi đứng bần thần mất v{i phút, chú mục v{o một đốm nắng nằm đơn côi dưới thềm. Không, tôi không thể cứ trốn tr|nh m~i được.

-Con đi học b{i – Tôi thông b|o một c|ch rầu r khi bước ch}n lên cần thang.

-Gặp lại con sau nhé – Ng{i cảnh s|t trưởng đ|p lời.

Không sao đ}u, mình vẫn còn sống sờ sờ ra đ}y m{ – Tôi tự trấn t nh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 117

Một c|ch c n trọng, tôi đóng c|nh c a phòng riêng lại, trước khi đủ dũng khí nhìn th ng v{o phòng.

Lẽ d nhiên l{ anh đang hiện diện ở chốn n{y. Anh đang đứng |p lưng v{o tường, trong bóng r}m, bên cạnh ô c a sổ để mờ, v{ đối diện với tôi; gương mặt đanh, tư thế

cứng nhắc. Anh lầm lầm nhìn tôi, không thốt ra mô t lời n{o.

Như bị khiến xui, tôi thu rúm người lại, đón chờ một tr{ng qu|t th|o nhưng, không, điều ấy đ~ không hề xảy ra. Anh vẫn l ng lặng chiếu mắt v{o tôi, có lẽ l{ giận qu| không nói nổi nữa.

-Anh – Cuối cùng tôi cũng đ|nh bạo, lên tiếng.

Gương mặt đang đối diện với tôi kia ắt h n l{ được chạm từ đ| ra. Tôi đ~ nh m đếm trong đầu đến một trăm, thế m{ c|i vẻ cau có ấy vẫn không hề suy suyển.

-Ơ… anh, em vẫn còn sống – Tôi lại bạo dạn cất giọng thêm lần nữa.

Một tiếng gầm gh nho nhỏ đột ngột tho|t ra từ lồng ngực của Edward, nhưng c|i th|i độ của anh d{nh cho tôi thì vẫn y nguyên như cũ.

-Không có gì nguy hiểm cả – Tôi nói k m theo một c|i nhún vai.

Lần n{y, tôi vừa dứt lời, ở anh đ~ có c động. Anh nhắm mắt lại, tay phải đưa lên bóp hờ lấy sống mũi.

-Bella – Anh thì th{o – Hôm nay, có một lúc n{o đó em ngh rằng chỉ thiếu một chút nữa thôi l{ anh đ~ vượt qua ranh giới, ph| bỏ giao ước để đi tìm em không Em có biết điều đó có ngh a l{ gì không

Tôi thở hổn hển, đôi mắt của kẻ đang đối diện với tôi cũng vừa mở bừng ra. Chúng lạnh lẽo v{ sắc l m như bóng đêm.

-Anhkhông được l{m như thế – Tôi lớn tiếng, trong lòng những muốn hét lên cho hả, nhưng tôi đ~ cố gắng chỉnh giọng để không một lời n{o lọt được v{o tai ng{i cảnh

s|t trưởng ở dưới nh{ – Edward, họ sẽ lấy cớ đo để m{ ra tay đấy. Họ sẽ có hứng thú với điều đó lắm đấy. Anh không được ph| v những quy định

-Có lẽ không chỉ có họ mới thích chơi trò nắn gân đ}u.

-Anh đừng có khơi m{o – Tôi đ|p một c|ch cấm cảu – Anh tạo ra bản giao ước kia m{ Anh phải thực hiện chứ.

-Nếu hắn l{m tổn thương đến em

-Đủ rồi – Tôi ngắt ngang lời anh – Không cần phải lo ngại chuyện đó. Jacob không hề nguy hiểm.

-Anh biết mình không phải lo lắng về Jacob. V{ cả em nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 118

Edward nghiến chặt hai h{m răng v{o nhau, đôi b{n tay siết lại th{nh nắm, lưng vẫn |p v{o tường. Tôi ghét c|i khoảng c|ch giữa chúng tôi xiết bao.

Hít v{o một hơi thật đầy, tôi băng băng tiến lại phía c a sổ. V{ cho đến lúc tôi vòng tay ôm lấy anh, anh vẫn không hề có một c động. Cạnh l{n hơi ấm sắp t{n của |nh mặt trời về chiều lọt v{o c a sổ, l{n da của Edward trở nên lạnh lẽo một c|ch bất thường. Anh l{ đ|, lạnh băng, hệt như th|i độ hiện có nơi anh.

-Em xin lỗi đ~ khiến anh phải bất an – Tôi nói lí nhí.

Anh thở d{i, th}n người dịu xuống đôi chút. Vòng tay anh nh nh{ng siết lại ở nơi thắt lưng của tôi.

-Bất an chỉ l{ một c|ch nói tr|nh – Anh thầm thì – Ng{y hôm nay qu| d{i.

-Anh l{m sao có thể cảm nhận được – Tôi thắc mắc – Em nhớ l{ anh phải đi săn lâu hơn thế kia m{.

Tôi ng ng mặt nhìn anh, nhìn v{o đôi mắt h~y còn đong đầy nỗi e d . Th ng thốt, tôi đ~ không nhận ra nỗi căng th ng trong anh; đôi mắt anh tối đen, quầng th}m dưới mắt nổi lên s|ng rõ. Tôi cau m{y phản đối.

-Khi Alice không còn trông thấy em nữa l{ anh bỏ về ngay – Anh giải thích.

-Anh không nên l{m như vậy. B}y giờ, anh lại phải ra đi nữa rồi – Đôi lông m{y của tôi lại nhíu v{o nhau s|t hơn.

-Anh chịu được.

-Thật l{ kì khôi. Em biết cô ấy không thể trông thấy em v{ Jacob, nhưng anh cần phải biết rằng

-Không, anh không biết – Anh nói xen v{o lời tôi – V{ em đừng mong rằng anh sẽ để em

- không, em vẫn mong – Tôi ngắt ngang lời anh – Em luôn mong

-Chuyện n{y sẽ không bao giờ xảy ra nữa

-Đúng Bởi vì lần tới, anh sẽ không phản ứng th|i qu| như vậy.

-Bởi vì sẽ không có lần tới.

-Em hiểu khi anh phải ra đi, cho dù em không hề thích thú gì chuyện đó

-Anh không thấy giống như lời em nói. M{ ít ra, anh đ}u có th liều c|i mạng của mình.

-Em cũng không.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 119

-Người sói chính l{ hơi thở của rủi ro.

-Em không đồng ý.

-Anh sẽ không tranh c~i về chuyện n{y nữa, Bella ạ.

-Em cũng không.

Đôi b{n tay của anh siết lại th{nh nắm. Tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được sự gồ ghề của chúng ngay đằng sau tấm lưng của mình.

Những ngôn từ tho|t ra sau đó không hề có lấy một chút suy ngh .

-Có thực chỉ l{ vì sự an to{n của em không

-Em hỏi vậy l{ sao – Anh hỏi s ng.

-Anh không - Suy ngh của Angela lúc n{y có vẻ như khờ khạo v{ đơn giản qu|. Nói nốt ý ngh của mình hốt nhiên lại trở nên kh| khó khăn đối với tôi – Em muốn hỏi l{, anh hiểu lòng em hơn l{ hơn ghên tuông n{y nọ, có phải không anh

Anh nhướng một bên m{y lên:

-Anh ư?

-Xin anh h~y trả lời em nghiêm túc.

-Có gì đ}u, ch ng có c|i gì đ|ng cười ở đ}y cả.

Tôi chau m{y, ngờ vực.

-Hay l{ vì một điều kh|c Ma-c{-rồng – v{ – người – sói – lúc – n{o – cũng – phải – thù – hằn – nhau – mới – được Hay l{ do tính hiếu thắng có s n trong m|u của ph|i mạnh

Đôi mắt của kẻ đối diện với tôi rực s|ng.

-Chỉ vì em thôi. Tất cả những gì anh quan t}m chỉ l{ em được an to{n.

Ngọn hắc hoả phừng phực ch|y trong đôi mắt kia đ~ thiêu đốt hết to{n bộ nỗi ho{i nghi trong lòng người.

-Vâng – Tôi thở d{i – Em tin. Nhưng em mong anh biết cho một điều – khi có chuyện dẫn đến xung đột đối đầu, thù địch vô lối l{ em đứng ngo{i. Em sẽ l{ quốc gia trung lập . Em l{ Thu S . Em sẽ không dính d|ng gì đến c|c cuộc tranh c~i về l~nh địa của c|c nh}n vật huyền thoại. Jacob l{ gia đình. Còn anh không chính x|c l{ tình yêu của cuộc đời em, bởi lẽ em ao ước được yêu anh l}u d{i hơn như thế. Tình yêu của sự tồn tại nơi em. Em không bận t}m ai l{ người sói v{ ai l{ ma-c{-rồng. Giả như Angela có biến th{nh phù thu đi chăng nữa, em cũng vẫn chơi với cô bạn ấy m{ không hề có sự ph}n biệt đối x n{o.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 120

Edward lặng lẽ ngắm nhìn tôi, đôi mắt sa sầm.

-Thu S – Tôi lặp lại để nhấn mạnh ý chính.

Anh cau m{y nhìn tôi, thơ d{i.

-Bella - Anh ngập ngừng lên tiếng, nhưng rồi dừng ngay lại, sống mũi nhăn nhăn tỏ ý khó chịu.

-Anh nói đi.

- m em đừng giận nhé, nhưng cơ thể em thoang thoảng có mùi nước hoa hiệu con sói đấy.

Nói dứt câu, Edward mỉm cười một c|ch ranh m~nh, vậy l{ sóng gió đ~ lặng. Chí ít thì cũng l{ lúc n{y.

Edward lại phải chu n bị lên đường vì đ~ để l mất một buổi đi săn; điều đó có ngh a l{ anh sẽ ra đi v{o tối thứ S|u – đồng h{nh cùng Jasper, Emmett v{ b|c s Carlisle – rong ruổi xuống tận miền Bắc California để lùng sư t núi, giải quyết vụ dự trữ thực ph m .

Cả hai chúng tôi đ~ đi đến thoả thuận l{ không đả động gì đến chuyện người sói nữa, nhưng tôi không hề có cảm gi|c tội lỗi khi điện thoại cho Jake – tranh thủ cơ hội

trong lúc Edward l|i chiếc Volvo về nh{, rồi se tr o lại v{o phòng tôi qua ngả c a sổ –

để cậu bạn nhỏ biết rằng thứ Bảy, tôi sẽ lại xuống thăm cậu. Lần n{y thì tôi không ra đi trong t}m thế chạy trốn, lén lút nữa. Edward đ~ biết cảm xúc của tôi rồi. Giả như anh có lại ph| xe tôi, thì tôi sẽ nhờ Jacob đến đón. Thị trấn Forks từ sẽ trở th{nh vùng trung lập, giống như Thu S – giống như tôi.

Thứ Năm – ng{y tôi phải đi l{m ch ng phải Edward, m{ chính l{ Alice, đang chờ tôi trong chiếc xe Volvo – Lúc đầu, tôi ch ng biết được l{ ai cả. C a xe bên ghế ngồi cạnh

người l|i đ~ mở s n cho tôi, một b{i h|t (ma tôi ch ng biết l{ b{i gì) đang chơi ở cung

trầm l{m c|nh c a hơi rung lên.

-Ch{o Alice – Tôi hét to, cố |t tiếng nhạc rền r , v{ ngồi v{o xe hơi – Anh bạn đ}u rồi

Cô bạn của tôi đang mải mê ca theo b{i h|t, tông giọng của cô cao hơn giai điệu khoảng qu~ng t|m, cứ len lỏi, đan xen v{o b{i h|t, tạo nên một sự phối }m vừa h{i ho{, m{ cũng thật lắt léo. Cô bạn gật đầu về phía tôi, miệng vẫn không ngừng hoạt động, c}u hỏi của tôi bị bỏ l ng.

Tôi đóng sầm c a lại rồi bịt chặt hai tai lại. Alice mỉm cười, với tay vặn nhỏ nít }m thanh cho đến lúc nó ch ng hơn gì l{ khúc nhạc nền xong, cô bạn mở kho|, lên ga gần như cùng một lúc.

-Có chuyện gì vậy – Tôi hỏi, trong dạ bắt đầu bồn chồn không yên – Edward đ}u rồi

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 121

Cô bạn của tôi nhún vai:

-Mọi người đ~ khởi h{nh sớm

- – Tôi cố sức l{m dịu nỗi ch|n chường ngốc nghếch. Nếu anh ấy đi sớm, thì có ngh a l{ anh ấy sẽ quay về sớm thôi, tôi tự nhủ với chính mình.

-Khi đ|m con trai đi rồi, chúng mình sẽ ngủ chung một nh{ – Cô bạn thông b|o bằng một giọng nói ng}n nga, trầm bổng.

-Ngủ chung một nh{ – Tôi hỏi lại, nỗi nghi hoặc dần dần th{nh hình.

-Bạn không vui – Cô bạn líu lo hỏi.

V{ tôi nhận ra, suốt một gi}y d{i lắng đọng cảm xúc, trong đôi mắt trong trẻo của kẻ đồng h{nh với mình có một |nh nhìn tr{n đầy sinh khí.

-Bạn đang bắt cóc mình, phải không

Alice ph| ra cười ngặt nghẽo, c|i đầu gật lia gật lịa:

-Cho tới thứ Bảy. M mình đ~ điều đình trước với chú Charlie rồi bạn sẽ ở với mình hai tối. Ng{y mai, mình sẽ đưa, đón bạn ở trường.

Quay mặt ra phía c a sổ, tôi nghiến răng lại rất chặt.

-Mình xin lỗi – Alice thỏ thẻ, nhưng nghe chất giọng ch ng thấy có một chút gì hối tiếc cả – Anh ấy hối lộ mình.

-Hối lộ thế n{o – Tiếng tôi rít lên the thé.

-Một chiếc Porsche. Y chang chiếc xe m{ mình đ~ xo|y ờ Italy luôn – Cô bạn thở ph{o một c|ch hạnh phúc – Nhưng mình không được l|i nó quanh Forks, song, nếu bạn muốn, tụi mình có thể xem th nó chạy từ đ}y đến Los Angeles mất hết bao l}u Mình cược l{ mình sẽ đưa được bạn về tới nh{ trước lúc n a đêm đấy.

Tôi hít v{o một hơi thật đầy.

-Có lẽ l{ mình sẽ chịu đựng được – Tôi thở d{i, cố đ{n |p cơn rùng mình đang có nguy cơ bùng ph|t ra ngo{i.

Chúng tôi chạy xe như xé gió, lúc n{o cũng thật nhanh, thật hối hả v{o con đường dẫn đến nh{ Cullen. Alice đ|nh một vòng cua kh| rộng v{o gara, tôi nhanh nh n lia một vòng mắt. Chiếc xe jeep to đùng của Emmett n{y, chiếc xe ôtô đỏ chót có thể hạ mui của Rosalie n{y, v{ ở giữa hai chiếc xe ấy l{ một chiếc Porsche v{ng cạch mới c|u cạnh.

Alice nh nh{ng bước ra khỏi xe, vẻ yêu kiều toả ra lộng lẫy cô bạn tiến lại chỗ c|i thứ đút lót ấy, dịu d{ng lướt nh tay lên nó.

-Đ p qu|, phải không

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 122

-Qu| đ p – Tôi c{u nh{u, đôi chút hồ nghi – Anh ấy mua tặng bạn thứ đó để bắt giữ con tin Bella hai ng{y thôi sao

Alice nhăn mặt, le lư i.

Trong một tíc tắt ngắn ngủi, tôi bỗng chợt hiểu ra cớ sự, v{ không thể không h| hốc miệng ra vì qu| đỗi kinh ho{ng.

-Vậy l{ trong những lúc anh ấy đi vắng chứ gì

Cô bạn l ng lặng gật đầu.

Còn tôi thì nặng tay đóng c|nh c a xe, hậm hực tiến đến c|i c a ra v{o. Kẻ b|n đứng bạn b lanh l n bước theo, đi bên cạnh, vẫn không tỏ ra một chút gì gọi l{ ăn năn, s|m hối hay hối tiếc.

-Alice, bạn không thấy đ}y chỉ l{ một vấn đề về tính khí bất thường sao Có khi còn l{ rối loạn tinh thần nữa ấy chứ?

-Anh ấy không h n như vậy đ}u – Cô bạn chun mũi lại – Có vẻ như bạn không hiểu một người sói trẻ thì có thể g}y tai hoạ như thế n{o. Nhất l{ mình lại không thể trông thấy họ. Vậy nên anh Edward không có c|ch gì biết được l{ bạn có an to{n hay không. Mong bạn đừng coi thường.

Giọng nói của tôi như được rưới chanh, tức thì trở nên ngoa ngoắt:

-V}ng, chỉ có ngủ chung một nh{ với ma-c{-rồng thì mới l{ đỉnh cao của sự an to{n.

Alice bật cười.

-Mình sẽ trang trí móng cho bạn v{ l{m mấy thứ linh tinh kh|c – Cô bạn hứa h n.

Kì thực thì mọi chuyện ch ng có gì đ|ng gọi l{ tệ hại cả, ngoại trừ c|i sự thật rằng tôi đang bị buộc phải l{m tr|i với mong muốn của mình. B{ Esme x|ch về cho tôi mấy món ăn Ý – ngon tuyệt cú m o, tất cả đều mua từ Port Angles – còn Alice thì đ~ chu n bị s n từ trước mấy bộ phim thuộc gu của tôi. Ngay cả Rosalie cũng có mặt ở đó, nhưng t nh lặng; sự hiện diện của chị ấy ho{n to{n theo kiểu góp mặt cho xôm. Alice khăng khăng đòi l{m đ p cho tôi bằng được, điều đó l{m cho tôi chột dạ, tự hỏi phải chăng cô bạn đang l{m theo một bản danh s|ch – liệt kê một lô một lốc những việc vụn vặt m{ cô ấy góp nhặt được trong mấy vở h{i kịch có những tình huống rẻ tiền.

-Bạn thích thức khuya tới chừng n{o – Alice cất tiếng hỏi sau khi c|c móng ch}n của tôi đ~ chói lọi một m{u đỏ như m|u. Lòng nhiệt th{nh của cô bạn vẫn còn y nguyên, ch ng chịu sứt mẻ đi lấy một miếng, mặc cho vẻ mặt của tôi có khó coi đến mức n{o.

-Mình không muốn thức khuya. S|ng mai, tụi mình còn phải đi học m{ bạn.

Cô bạn trề môi, tiu nghỉu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 123

-Mình sẽ ngủ ở đ}u? – Tôi nhắm chừng chiếc ghế tr{ng k . Hơi ngắn một chút – Bạn không thể canh chừng mình ở nh{ mình được ư?

-Thế thì ngủ chung một nh{ l{ sao – Cô bạn lắc đầu, tỏ rõ l{ đang rất bực – Bạn sẽ ngủ trong phòng của Edward.

Tôi buông ra một tiếng thở d{i. Không tìm được cớ rời khỏi nơi đ}y rồi. Chiếc ghế xôpha bọc da đen tuyền của anh d{i hơn chiếc ghế n{y. Còn tấm thảm v{ng ươm trong phòng anh thì d{y đến nỗi không thể n{o cảm nhận được nổi c|i độ cứng của nền nh{.

- t ra thì cũng phải cho mình về nh{ lấy v{i món chứ?

Dường như cô bạn chỉ chờ có c}u nói đó để được toét c|i miệng ra cười thật rạng r .

-Mọi thứ đ~ được thu vén đ}u v{o đó xong xuôi.

-Bạn cho mình mượn điện thoại nha

-Chú Charlie biết bạn ở đ}y rồi m{.

-Mình không định gọi cho bố – Tôi cau m{y – Chắc l{ mình phải ti n biệt một số dự định rồi.

- – Cô bạn ng}y mặt ra, suy ngh một tho|ng – Mình ch ng biết gì đ}u.

-Alice! – Tôi giở m{n cù cưa, rền r sầu thảm – Mình năn nỉ bạn đấy!

-Thôi được rồi, được rồi – Cô bạn đầu h{ng gần như liền tức khắc, lướt nhanh ra khỏi phòng. Nhưng chưa đầy n a gi}y sau, cô ấy đ~ xuất hiện trở lại, chiếc điện thoại di

động lăm lăm trong tay – Anh ấy đ}u có nói cu thể khoản n{o l{ cấm - Cô bạn lầm

bầm một mình, chìa chiếc điện thoại ra cho tôi.

Tôi bấm ngay số điện thoại nh{ Jacob, lòng thầm cầu mong cho cậu bạn chưa đi tuần tối cùng những người bạn của mình. V{ may mắn đ~ mỉm cười với tôi – Jacob nhấc m|y.

-Alô?

-Ch{o Jake, chị đ}y – Alice dõi mắt nhìn tôi, một đôi mắt không biểu lộ th|i độ, chỉ torng đúng một tíc tắc, rồi thôi cô bạn quay đi, tiến đến chỗ chiếc ghế xôpha, ngồi v{o giữa Rosalie v{ b{ Esme.

-A, ch{o chị Bella – Jacob reo vui, nhưng đột nhiên tỏ ra d dặt – a, có chuyện gì vậy chị

-Không có gì vui hết. Thứ Bảy n{y, chị không đến chỗ em được.

Chiếc điện thoại im lìm trong cả phút đồng hồ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 124

-Tên ký sinh đ|ng ghét – Cuối cùng, người thiếu niên cũng lầm bầm được v{i tiếng – Em tưởng l{ hắn đi rồi chứ. Hắn đi m{ chị cũng không được sống sao Hay hắn nhốt chị v{o trong quan t{i rồi

Tôi ph| ra cười như nắc nẻ.

-Ch ng thấy có chỗ n{o đ|ng cười cả.

-Chị chỉ cười vì em suy di n qu| thôi – Tôi trả lời – Nhưng thứ Bảy l{ anh ấy về đến đ}y rồi, vậy nên chị đ{nh phải hu h n với em.

-Thế hắn có đang toan tính tổ chức ch chén ở Forks không đấy – Jacob hỏi một c|ch cay độc.

-Không – Tôi cố kìm không để giọng mình trở nên c|u kỉnh. Tôi l{m sao có thể bực bội bằng cậu ta cho được – Anh ấy đi sớm rồi.

- . Ra vậy. , hay l{ chị xuống chỗ em b}y giờ đi. Không thì em sẽ đ|nh xe lên nh{ chú Charlie cũng được.

-Chị cũng mong như vậy lắm. Nhưng hiện thơ i chị không ở nh{ – Tôi tỏ th|i độ

gắt gỏng – Bây giờ, chị không đi đ}u được.

Đầu dây bên kia im bặt như đang thấm dần cớ sự, rồi sau đó l{ những tiếng l{u b{u.

-Để tụi em tới đưa chị đi – Người thiếu niên lên tiếng một c|ch th ng thừng, tự dưng chuyển đại từ sang dạng số nhiều.

Một cơn ớn lạnh chợt xuất hiện, trượt dọc theo sống lưng của tôi, song, tôi vẫn giả bộ trả lời như không có chuyện gì v{ cố l{m ra vẻ chòng gh o:

- , đến cứu chị đi. Chị bị tra tấn rồi. Alice vừa mới sơn móng ch}n cho chị xong.

-Em nói thật đó.

-Thôi đi ông tướng. Mọi người chỉ cố gắng bảo vệ cho chị được an to{n thôi.

Người bạn nhỏ của tôi lại lầm bầm trong họng.

-Chị biết l{ hơi đa sự một chút, nhưng vì trong tr|i tim của họ chỉ có hình ảnh của chị m{ thôi.

-Cũng có tim kia đấy! – Jacob buông lời nhạo b|ng.

-Xin lỗi em về vụ ng{y thứ Bảy – Tôi ngậm ngùi – Bây giờ chị phải lên giường – lên ghế tr{ng k , tôi tự chỉnh lại trong đầu – Nhưng chị sẽ sớm gọi lại cho em.

-Chị có chắc l{ người ta sẽ để cho chị gọi không – Giọng nói của cậu bạn run r y, tr{n đầy những tổn thương.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 125

-Chị không chắc – Tôi thở d{i – Chúc em ngủ ngon, Jake.

-H n gặp lại.

Alice đột ngột xuất hiện bên cạnh tôi, cô bạn chìa tay chờ đợi chiếc điện thoại, nhưng tôi đang bấm số. V{ cô bạn của tôi đ~ đọc được chúng.

-Chắc giờ n{y anh ấy không mang theo điện thoại đ}u – Alice nhắc nhớ.

-Mình sẽ để lại lời nhắn.

Điện thoại đổ chuông bốn lần, sau đó l{ một tiếng bíp . Không có lời thoại ch{o đón n{o cả.

-Anh gặp rắc rối rồi – Tôi bắt đầu nhả từng tiếng – Rắc rối nghiêm trọng đó. Ngay cả mấy con gấu x|m Bắc M hung hăng cũng còn phải sợ c|i điều đang chờ đợi anh ở nh{.

Xong, tôi đóng đ|nh c|ch chiếc điện thoại, đặt nó v{o b{y tay vẫn còn đang đưa ra của Alice.

-Xong rồi.

Alice cười toét miệng.

-Con tin n{y vui thật.

-Bây giờ mình đi ngủ – Tôi thông b|o v{ hướng ch}n về phía cầu thang. Alice cũng xoải bước đi theo.

-Alice { – Tôi thở d{i – Mình không trốn đi đ}u. Mình m{ có ý định đó l{ bạn biết liền, mình chỉ cần rục rịch một chút thôi l{ bạn sẽ bắt được mình ngay lại, d như b n ấy m{.

-Mình đi theo cốt để chỉ cho bạn biết c|c vật dụng của bạn để ở đ}u thôi – Cô bạn giải thích một c|ch tự nhiên.

Phòng riêng của Edward nằm trên lầu hai, ở cuối lối đi, v{ thật khó lòng m{ nhận nhầm phòng, dẫu l{ ngôi nh{ qu| to v{ không th}n thuộc lắm với tôi. y vậy m{ khi đưa đưa tay bật công tắc đ n, tôi đ~ phải khựng lại, bối rối. Tôi có v{o sai phòng không đấy?

Bên cạnh tôi, Alice bật cười khúc khích.

Không, vẫn l{ một phòng, tôi nhận định một c|ch nhanh chóng duy chỉ có đồ đạc trong phòng l{ được sắp xếp lại m{ thôi. Chiếc ghế tr{ng k được kéo về phần tường phía bắc, còn d{n }m thanh thì được kê s|t với d~y kệ đựng kín mít những đ a CD – để nhường chỗ cho một c|i giường đồ sộ, đang nằm chình ình ngay giữa phòng.

Tấm kính phía nam thay cho tường phản chiếu lại hình ảnh của gian phòng, đóng vai trò của một tấm gương, c{ng khiến cho c|i giường trở nên kềnh c{ng, lạnh lẽo.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 126

Tất cả đều hợp rơ với nhau. Tấm khăn phủ giường cũng có m{u v{ng, nhạt hơn m{u của mấy bức tường; khung giường sơn đen, l{m bằng kim loại, được tạo d|ng

mộtc|ch cầu kì. Những bong hoa hồng trạm trổ tinh xảo qu} n lấy những th}n cột, vương cao, vươn cao, tạo th{nh một tấm m|i rợp những hoa, những l|. Cuối giường l{ bộ pajama của tôi đ~ được sắp xếp ngay ngắn c n thận, còn túi đựng vật dụng c| nh}n của tôi thì nằm ngay bên cạnh.

-Thế n{y l{ thế n{o – Tôi lắp ba lắp bắp hỏi.

-Bạn thật sự không ngh rằng anh ấy chị để cho bạn ngủ trên chiếc ghế tr{ng k đấy chứ?

Tôi lầm bầm thêm v{i từ vô ngh a nữa rồi xăm xăm bước v{o phòng, chộp lấy mớ đồ đạc.

-Mình sẽ để bạn một mình – Alice bật cười – H n s|ng mai gặp lại bạn nhé.

Thế l{ tôi lật đật đi đ|nh răng, thay quần |o xong xuôi, một tay tôi cắp lấy chiếc gối da căng phồng, một tay kéo lê chiếc mền m{u v{ng ở trên giường ra chiếc ghế tr{ng k . Tôi biết mình đang l{m trò ngốc, nhưng cứ th}y kệ. Chiếc Porsche đút lót n{y, c|i giường c voi mamút nằm n{y ch m chệ trong một căn nh{ ch ng có ai biết ngủ – thật d khiến cho người ta tức không biết để đ}u cho hết. Sau c|i với tay tắt đ n, tôi ngồi thu mình trên chiếc ghế d{i, tự hỏi lòng rằng đang bực bội đến thế n{y thì liệu có chợp mắt nổi hay không

Trong bóng tối muôn trùng, tấm kính cuối phòng không còn l{ một tấm gương đen đúa, một căn phòng ảo thứ hai nữa. Bên ngo{i c a sổ, |nh trăng b{ng bạc khắp cõi trời, những |ng m}y cũng nhờ đó m{ ngời s|ng. V{ khi mắt đ~ quen thuộc với bóng tối, tôi có thể nhận ra những ngọn c}y, một dải song nhỏ loang lo|ng |nh v{ng. Cứ ngồi như vậy, tôi dõi mắt xa trông, chờ đợi lúc hai mi mắt nặng tr u.

Cộc cộc cộc nơi c a phòng chợt có tiếng gõ nh nh .

-Chuyện gì vậy, Alice – Tôi hỏi rít lên, trong đầu tưởng tượng ra vẻ mặt thích thú | { của cô bạn khi ph|t hiện ra c|i giường bất đắc d của tôi.

-L{ chị đ}y – Giọng nói êm dịu của Rosalie vang lên khe khẽ, c|ch c a mở hé chỉ vừa đủ để |nh trăng lướt hờ lên gương mặt kiều di m của kẻ mới đến – Chị v{o được không?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 127

Chương 7

T T T C B N

osalie ngập ngừng nơi ngư ng c a, gương mặt lộng lẫy to|t lên vẻ do dự. -Dạ được, chị – Giọng nói của tôi vút cao vì ngạc nhiên – Chị v{o đi. Tôi nhổm dậy, dịch chuyển đến cuối ghế để nhường chỗ. Bụng tôi tự

dưng thắt lại với cảm gi|c rờn rợn khi một th{nh viên trong nh{ Cullen vốn đ~ từng không có thiện cảm với tôi, giờ lại chủ động đến tìm tôi, ngồi v{o c|i chỗ vừa để ngỏ. N~o bộ của tôi hoạt động ngay tắp lự, nỗ lực đo|n xem vì lý do gì m{ cô g|i n{y lại muốn tìm gặp tôi; nhưng vô ích, tôi ch ng mò ra được một giả thuyết n{o cả.

-Em có thể d{nh v{i phút nói chuyện với chị được không – Rosalie hỏi – Chị đ~ không đ|nh thức em dậy, phải không n{o – Đôi mắt của kẻ mới đến chiếu th ng v{o chiếc giường trống rỗng, sau đó chuyển sang tôi.

-Dạ không, em vẫn chưa ngủ. Tất nhiên l{ chúng ta sẽ nói chuyện rồi, chị – Không rõ Rosalie có nghe thấy }m thanh hốt hoảng đang tr{n ngập trong giọng nói của tôi hay không.

Chỉ nghe thấy cô g|i bật cười, tiếng cười th|nh thót, nghe như một d{n chuông cùng hợp xướng.

-Hiếm có khi n{o cậu ấy lại bỏ em một mình – Rosalie nhìn nhận – Chị ngh đ}y l{ cơ hội tốt nhất.

Liệu có nỗi niềm gì m{ Rosalie lại ngại ngần không muốn gi~i b{y trước mặt Edward Hai b{n tay của tôi đang giữ mép tấm mền hết nắm v{o lại thả ra.

-Xin em đừng ngh rằng chị l{ kẻ chuyên ph| đ|m – Giọng nói của Rosalie rất hiền, nghe gần như l{ n{i xin. Người kh|ch của tôi bắt chéo hai tay, đặt trên đùi, v{ đôi

mắt cứ chú mục v{o chúng trong lúc nói chuyê n – Chị biết rằng trong qu| khứ, chị đ~ từng có những h{nh động, lời nói khiến em bị tổn thương, v{ chị không muốn lặp lại chuyện ấy.

-Chị đừng bận t}m đến chuyện đó nữa, chị Rosalie. Em không sao cả. Chị nói đi, có chuyện gì thế

Người kh|ch của tôi lại ph| ra cười, dường như để che giấu sự bối rối.

-Chị đang cố nén lòng để kể với em vì sao chị lại ủng hộ chuyện em l{ một con người đúng ngh a tại sao nếu chị l{ em, chị lại muốn sống kiếp sống của một con người.

- .

Rosalie mỉm cười trước lạc }m ng ng{ng của kẻ đang ngồi bên cạnh mình, sau đó, buông ra một tiếng thở d{i.

R

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 128

-Edward có kể với em điều gì đ~ khiến chị như vậy không – Rosalie hỏi, tay chỉ v{o cơ thể bất t đ p rạng ngời của mình.

Tôi chậm r~i lắc đầu, bất thần trở nên ủ ê.

-Anh ấy nói với em rằng chị cũng l}m v{o ho{n cảnh tương tự như em hồi đến Port Angeles, chỉ có điều không một ai cứu chị cả – Tôi run r y trước c|i kí ức ấy.

-Cậu ta chỉ kể với em như vậy thôi sao

-Vâng – Tôi đ|p gọn lỏn, giọng nói chất chứa nỗi hoang mang – Bộ còn điều gì nữa hả chị

Kẻ mới đến ng ng mặt lên nhìn tôi, cười mỉm đó l{ một gương mặt vừa t{n nhẫn, vừa bi thương, nhưng vẫn tr{n đầy vẻ kiêu sa.

- – Chị trả lời – Vẫn còn.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi, trong lúc Rosalie nhìn không chớp mắt ra ngo{i ô c a sổ. Có vẻ như người kh|ch của tôi đang cố lấy lại bình t nh.

-Em có muốn nghe chuyện của chị không, Bella – Đó l{ một c}u chuyện có đoạn kết không có hậu – nhưng nhìn lại những kẻ như chị, thì liệu có được bao nhiêu người n{o Nếu như mọi người đều có một kết cuộc hạnh phúc, h n tất cả giờ n{y đều đang an nghỉ dưới tấm bia khắc tên mình rồi.

Tôi gật đầu, dù âm sắc trong chất giọng của kẻ đang nói l{m cho tôi muốn to|t mồ hôi lạnh.

-Chị sống trong một thế giới kh|c với em, Bella ạ. Thế giới thuở l{m người của chị l{ một thế giới đơn giản hơn của em gấp ng{n lần. Đó l{ v{o năm một 33. Chị vừa tròn một tuổi, chị rất đ p. Cuộc sống của chị giống như trong mơ vậy.

Kẻ đang nói chú mục v{o đụn m}y bạc sau lớp kính, nét mặt trở nên xa xăm.

-Bố m chị thuộc tầng lớp trung lưu. Bố chị có một công việc ổn định, vững chắc, trong một ng}n h{ng. Đó l{ một công việc m{ cho tới giờ, chị mới nhận ra rằng ông ấy luôn luôn lấy l{m tự m~n về nó. Lúc n{o bố chị cũng coi sự gi{u sang l{ phần thưởng cho

t{i năng v{ sư chăm chỉ trong công việc, hơn l{ nhìn nhận rằng đó l{ do may mắn. Chị

cũng đ~ cầm bằng như vậy rồi. V{ tất cả mọi người trong gia đình chị, ai cũng coi cuộc suy tho|i kinh tế chỉ l{ tin đồn b| vơ b| vất. Lẽ d nhiên, tận mắt chị cũng đ~ trông thấy những người ngh o, những người không được may mắn. Nhưng bố chị đ~ để lại một ấn tượng trong chị rằng chính những người ngh o ấy tự g}y ra rủi ro cho bản th}n họ chứ ch ng phải ai kh|c.

M chị lo việc tề gia trông nom, dạy dỗ chị cùng hai đứa em trai nhỏ không hề có lấy một sai sót. Ch ng khó khăn gì m{ không thể nhận ra rõ r{ng rằng chị chính l{ đứa con được m yêu thương v{ chiều chuộng nhất trong nh{. Thời ấy, chị mù mờ trước thời thế, nhưng chị lại ngờ ngợ nhận ra rằng bố m chị không h{i lòng trước những gì đ~ đạt

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 129

được, ngay cả khi gia đình chị còn gi{u đến mức nứt đố đổ v|ch. ng b{ muốn có nhiều hơn nữa kia. Cả hai đều có những ước vọng x~ hội, muốn bước ch}n v{o thế giới thượng lưu. V{ nhan sắc của chị được coi như một món qu{ m{ Thượng đế đ~ ban tặng cho hai

người. Bố m chị nhịn thấy rõ tiềm năng về nó còn hơn cả chị nư a

Dù bố m chưa thật sự thoả lòng, nhưng với chị thì như thế đ~ l{ qu| đủ. Chị ph|t ng}y vì được l{ mình, l{ Rosalie Hale. Từ c|i năm chị bước v{o tuổi mười hai, chị đ~ lấy l{m h~nh diện khi mọi cặp mắt của c|nh đ{n ông đều dõi theo từng bước ch}n của mình, ở khắp mọi chốn. Chị cảm thấy thích thú trước những tiếng thở d{i ghen tị của bọn bạn g|i khi chúng chạm v{o tóc của chị. V{ chị đ~ hạnh phúc biết bao khi trở th{nh niềm tự h{o của m v{ được bố thường xuyên sắm cho những chiếc |o đầm sang trọng, quý ph|i.

Chị biết mình muốn gì ở cuộc sống ngo{i kia, v{ hình như đó cũng chính l{ những gì m{ chị hằng khao kh|t. Chị muốn được yêu chiều, được tôn sùng. Chị muốn có một đ|m cưới linh đình, đầy hoa, v{ c|i cảnh chị được bố trịnh trọng kho|c tay dẫn v{o gi|o đường phải được di n ra trước sự chứng kiến của tất thảy mọi người trong thị trấn v{ không ai có thể phủ nhận rằng chị chính l{ người con g|i đ p nhất m{ họ từng được trông thấy. Đối với chị, sự ngư ng mộ cũng giống như bầu không khí để thở vậy, Bella ạ. Chị ngốc nghếch v{ hời hợt qu| phải không, nhưng chị thích thế – Người kh|ch của tôi mỉm cười, tỏ ra thích thú trước sự nhìn nhận ấy.

Thế lực cùng ảnh hưởng của bố đ~ khiến cho chị vô cùng yêu quý thế giới vật chất. Chị mong muốn có được một ngôi nh{ đồ sộ, một căn bếp thật hiện đại với đủ c|c thứ đồ đắt tiền, có k m theo hai gia nh}n một chuyên lau đồ đạc v{ một chuyên nấu nướng. Như chị đ~ nói rồi đầy, chị mới hời hợt l{m sao non nớt v{ qu| hời hợt. Khi ấy, chị không thấy có lý do gì bảo rằng chị sẽ không đạt được những ước vọng đó.

Tuy nhiên, chị cũng có một v{i ước mơ mang đôi chút ý ngh a. Đặc biệt nhất l{ một điều. Chị có một cô bạn g|i th}n thật th}n, tên l{ Vera. Cô bạn ấy lấy chồng rất sớm, chỉ mới v{o năm mười bảy tuổi thôi. Vera lấy một thanh niên thuộc týp người m{ bố m chị ch ng hề bao giờ có một mảy may suy ngh l{ sẽ cưới cho chị: một anh thợ mộc Một năm sau, cô bạn ấy sinh con, một cậu bé kh|u khỉnh có đôi m| lúm đồng tiền v{ m|i tóc đen dợn sóng. Lần đầu tiên trong đời, chị được nếm trải c|i cảm gi|c thế n{o l{ niềm tị hiềm với người kh|c.

Rosalie nhìn tôi bằng một cặp mắt sâu thăm th m, khó dò.

-Hồi ấy l{ như vậy đó. Bằng tuổi em, nhưng chị đ~ chu n bị tất cả mọi sự. Chị khao kh|t có một đứa con của riêng mình. Chị muốn có một ngôi nh{ riêng v{ một người chồng sẽ hôn mình mỗi khi đi l{m về giống như Vera vậy Duy chỉ có điều, căn nh{ torng trí tưởng tượng của chị thì ho{n to{n kh|c

Tôi khó có thể hình dung được cuộc sống của Rosalie ng{y trước. C}u chuyện của chị giống như chuyện cổ tích hơn l{ cuộc đời của một con người. Torng một tho|ng ng ng{ng, tôi chợt nhận ra rằng thế giới ấy cũng giống như thế giới của Edward, lúc anh còn l{ một con người, khi anh trải qua qu~ng đời niên thiếu. V{ tôi tự hỏi – trong lúc Rosalie

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 130

lặng người đi trong chốc l|t – liệu thế giới của tôi có xa lạ với anh như tôi đang cảm thấy xa lạ với thế giới của Rosalie đ}y không?

Người kh|ch của tôi thở d{i, v{ rồi khi lên tiếng trở lại, giọng nói của chị kh|c h n, vẻ kh|t khao trở nên nhạt nho{.

-Ng{y ấy, thật l{ mỉa mai l{m sao, ở Rochester có một gia đình danh gi| – gia đình nh{ King. ng Royce King l{ chủ c|i ng}n h{ng m{ bố chị đang l{m việc, ông ta th}u tóm gần hết c|c hoạt động l{m ăn có lời trong thị trấn. Đó l{ lý do vì sao con trai của ông ta, Royce King con – miệng Rosalie méo xệch khi nhắc đến c|i tên ấy, người kh|ch của tôi chỉ rít qua kẽ răng – trông thấy chị. Con người đó sẽ tiếp quản c|i ng}n h{ng, do vậy, hắn phải chú ý, học hỏi tất cả c|c công việc. Hai ng{y sau sự xuất hiện của hắn ở c|i ng}n h{ng ấy, không rõ vô tình hay hữu ý m{ m chị lại quên không g i đồ ăn trưa cho bố chị. Chị còn nhớ rất rõ l{ mình đ~ bối rối ra sao khi m cứ khăng khăng buộc chị phải mặc bằng được chiếc |o lục nilông trắng to|t vớ bới tóc cao, chỉ để chạy đến ng}n h{ng đưa cơm trưa – Rosalie bật cười, nhưng ch ng có vẻ gì l{ thích thú cả.

Chị đ~ không nhận ra l{ Royce chú ý đến chị một c|ch đặc biệt. Mọi người, ai m{ không say ngắm chị kia chứ. Thế rồi buổi tối hôm ấy, chị bắt đầu nhận được những bong hoa hồng đầu tiên. Mỗi lần h n hò nhau v{o buổi tối, hắn đều tặng cho chị một bó hoa hồng. Phòng riêng của chị tr{n ngập những hoa l{ hoa. Kết quả l{ mỗi khi bước ch}n ra khỏi nh{, người chị lại sực nức mùi hoa hồng.

Royce cũng rất điển trai. Tóc hắn chỉ hoe hoe v{ng, nhạt m{u hơn tóc chị, đôi mắt thì thăm th m m{u của đại dương bao la. Hắn bảo m{u mắt của chị hanh hanh tím, v{ sau c}u nói đó, hắn chìa ra cho chị một đo| hoa hồng.

Chuyện tình cảm giữa chị v{ hắn được bố m chị hưởng ứng một c|ch nhiệt th{nh – điều đó đ~ l{m cho mối quan hệ của bọn chị ng{y một thêm khăng khít. Ch ng phải bố m chị vẫn hằng mơ ước đến điều đó hay sao. V{ mẫu người như Royce cũng chính l{ tất cả những gì m{ chị hằng mơ mộng – một ch{ng ho{n t trong truyện cổ tích sẽ biến chị th{nh một n{ng công chúa. Mọi thứ chị cần, tất nhiên ch ng còn gì hơn thế. Vậy l{ chưa đầy hai th|ng quen nhau, chị v{ hắn l{m l đính hôn.

Thực ra, bọn chị không ở bên nhau nhiều lắm. Royce nói với chị rằng hắn có rất nhiều việc cần phải lo, v{ khi bọn chi ở bên nhau, hắn luôn tỏ đắc ý trước c|i nhìn chiêm ngư ng của mọi người khi họ trông thấy chị ở trong vòng tay của hắn. Bản th}n chị cũng cảm thấy thích thú về điều đó nữa. Chị trải qua nhiều bữa tiệc linh đình, khiêu vũ trong những bộ v|y đầm đ p lộng lẫy. Khi em có địa vị trong x~ hội, mọi c|nh c a sẽ rộng mở đề ch{o đón em, mọi tấm thảm đỏ trải ra chỉ để chờ đợi bước ch}n của em.

Buổi l hứa hôn ấy không di n ra l}u. Mọi thứ, kì thực l{ đều d{nh để chu n bị cho một đ|m cưới linh đình, trọng thể. Tất cả những gì chị cần l{ như vậy. Chị vô

cùnghạnh phúc. Thế rồi khi chị gọi điện thoa i cho Vera, chị ho{n to{n không có cảm gi|c c{ nanh c{ tị nữa. Chị tưởng tượng ra cảnh những đứa trẻ tóc v{ng con mình đang chơi đùa trên b~i cỏ nh{ King, v{ rồi chị ngh đến cô bạn g|i th}n nhất, trong lòng không khỏi d}ng lên một c|m gi|c xót xa, ngậm ngùi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 131

Rosalie đột nhiên ngưng bặt, hai h{m răng nghiến chặt v{o nhau. Torng tíc tắc ấy, tôi như bị lôi ra khỏi c}u chuyện của người đang kể, bừng tỉnh, v{ lờ mờ nhận ra rằng phần đ|ng sợ nhất của cuộc đời chị không còn ở xa nữa. Một kết thúc buồn, chị ch ng đ~ thông b|o với tôi từ trước rồi đấy thôi. Phải chăng đ}y chính l{ nguyên nh}n vì sao tính c|ch của chị lại gay gắt, khó gần hơn tất thảy mọi ngườ trong gia đình – khi mọi ước mơ của chị đang ho{n to{n nằm gọn trong tầm tay với thì trang s|ch cuộc đời lại đột ngột bị lật sang trang một c|ch t{n nhẫn.

-Buổi tối hôm đó, chị ở nh{ Vera – Rosalie thì th{o. Gương mặt lạnh băng như một phiến đ| c mthạch, v{ cũng cứng hệt như thế – Đứa con của cô ấy thật đ|ng yêu, nó đang tập bò, cứ cười suốt, đôi m| lúng liếng hai c|i lúm đồng tiền. Khi chị ra về, Vera theo ti n chị ra đến c a, đứa bé được m trong tay, còn người chồng của cô ấy thì đứng bên cạnh, đang qu{ng tay ôm ngang thắt lưng vợ. Rồi có lẽ ngh rằng chị không trông thấy nên anh ta }u yếm hôn lên m| vợ mình. Điều đó đ~ khiến chị không vui. Khi Royce hôn chị, nụ hôn đó không giống như thế, nó không dịu d{ng v{ say đắm như vậy Bực bội, chị cố gạt bỏ c|i suy ngh ấy ra khỏi đầu óc. Royce l{ ch{ng ho{ng t cucả chị. Rồi một ng{y n{o đó, chị sẽ l{ ho{ng hậu

Trong |nh trăng nhập nhoạng thế n{y, thật khó có thể di n tả được chính x|c một điều gì, nhưng tôi lo|ng tho|ng nhận ra gương mặt trắng như xương của người kh|ch ngồi bên cạnh mình đang trắng bệch hơn vốn d .

-Ngo{i đường đ~ tối lắm rồi, phố s| đ~ lên đ n từ l}u. Chị không biết chính x|c l{ đang ở v{o thời khắc n{o nữa – Rosalie tiếp tục thầm thì, gần như l{ không thể nghe thấy – Trời cũng rất lạnh, c|i lạnh của những ng{y cuối th|ng Tư. Chỉ còn có một tuần nữa l{ đ|m cưới rồi, m{ thời tiết thì Chị cảm thấy bồn chồn, guồng ch}n vẫn hối hả trên đường về nh{. Chị còn nhớ rõ lắm, rõ r{ng đến từng chi tiết trong c|i đêm hôm ấy. Trong những ng{y đầu của cuộc đời mới , chị nhớ đến |m cả v{o hồn. Chị không l{m sao ngh được điều gì kh|c cả. V{ b}y giờ thì chị đang ngồi đ}y, ôn lại những điều n{y, khi tất cả những kí ức tươi đ p đều đ~ chìm v{o d v~ng

Rosalie thở d{i, rồi l ại lên tiếng ngay, vẫn l{ giọng nói nhỏ nh , rất nh đến khó nắm bắt:

- , chị lo lắng về thời tiết Chị không muốn phải tổ chức đ|m cưới trong nh{

Cứ thế, cứ thế, chị bước đi trong đêm, đúng lúc chị còn c|ch nh{ v{i đoạn đường nữa thì chị nghe thấy tiếng chúng. Một nhóm đ|n ông đang tụm năm tụm ba dưới một bóng đ n đường đ~ bể, cười nói om sòm. Họ say khướt. Phải chi lúc n~y chị gọi bố đến đưa chị về nh{ song, từ cchỗ Vera về nh{ chị n{o có xa xôi gì, gọi bố đến như vậy có kì qu| không. Thế rồi chị nghe thấy có tiếng gọi tên mình.

Rose – Một kẻ thét lên, những tênkh|c o{ ra cười một c|ch ngớ ng n.

Chị đ~ không chú ý thấy rằng tất cả những tên bợm rượu ấy đều ăn mặc rất sang trọng v{ kiểu c|ch. Chính l{ Royce cùng đ|m bạn của hắn, con trai của những nh{ t{i phiệt.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 132

Rose của tao đó – Royce thét v|ng lên, hắn cười cợt với đ|m bạn, trông ch ng ra l{m sao cả –Em về tr qu| chừng. Bọn anh tê cóng cả ngừoi rồi đ}y n{y, em bắt tụi anh chờ l}u qu|.

Chị chưa từng thấy con người đó uống rượu bao giờ. Thi thoảng, hắn chỉ uống

rươ u khi đi tiệc. Hắn đ~ nói với chị rằng hắn không thích s}mbanh. V{ chị đ~ không hề

biết rằng hắn thích một thứ kh|c, rất ghê gớm.”

Hắn có một tên bạn mới – l{ bạn của một người bạn, đến từ Atlanta.

Tao đ~ bảo m{y c|i gì, hả John – Royce nói như reo, hắn tóm vội lấy tay chị v{ kéo chị lại gần – Ch ng phải nó đ p hơn tất cả c|c con đ{o tơ của m{ ở Georgia sao

G~ đ{n ông tên John có m|i tóc đen v{ một l{n da r|m nắng. G~ nhìn xăm xoi chị như xăm xoi một con ngựa vừa mới mua được.

C|i n{y khó nói { nha – John l nh từng tiếng một – Nó xúng xính lắm |o qu|.

Bọn chúng ph| ra cười ngả ngớn, v{ Royce cũng ch ng kh|c gì chúng.

Thế rồi bất thình lình, Royce chộp lấy vai chị, bằng một động t|c bất ngờ, hắn xé toạc chiếc |o kho|c l{ món qu{ hắn đ~ mua tặng chị. Tiếng những chiếc cúc đồng đứt chỉ vang lên th{nh tr{ng, rồi lơi lả tả, tung toé xuống mặt đường.

Cho nó thấy em đ p như thế n{o đi, Rose – Sau tr{ng cười hềnh hệch của hắn, chiếc mũ của chị cũng bị hắn giật tung. Những chiếc k p vặn xo|n v{o ch}n tóc, chị thét

lên đau đớn. V{ có vẻ như tất thảy bọn chu ng đều thích thú trước điều đó, thích thú

khi nghe thấy nỗi đau của chị được bộc ph|t ra th{nh }m thanh

Hốt nhiên, Rosalie quay sang nhìn tôi, cơ hồ như kẻ kể chuyện đ~ quên khuấy sự hiện diện của tôi rồi. Tôi đoan chắc rằng gương mặt của mình cũng đang trắng bệch ch ng thua kém gì chị, nếu không thì cũng l{ một m{u xanh l xanh lét.

-Chị không bắt em phải nghe nốt phần còn lại đ}u – Giọng nói của Rosalie trở nên xa vắng – Chúng bỏ chị lại trên đường, vừa cười ngặt nghẽo vừa loạng choạng bỏ đi. Ai cũng ngh rằng chị đ~ chết. Bọn chúng chọc gh o Royce rằng hắn sẽ phải tìm một cô d}u mới. Hắn cười, đ|p rằng trước tiên, hắn sẽ phải học c|ch kiên nhẫn.

Chị cứ nằm một c|ch bất lực trên đường, đón chờ c|i chết. Trời rất lạnh, cơ thể chị n|t nhừ vì đau đớn, nhưng chị thấy ngạc nhiên l{ mình vẫn còn cảm nhận được c|i lạnh. Tuyết bắt đầu rơi, chị tự hỏi rằng vì sao chị vẫn chưa chết. Chị sốt ruột chờ đợi Thần Chết, để kết thúc mọi nỗi đau khổ, d{y vò. Chị đ~ chờ rất l}u, rất l}u

V{ rồi b|c s Carlisle nhìn thấy chị. ng ng i mùi m|u rồi xem xét c|c vết thương. Chị nhớ mình đ~ tức giận ra sao khi ông chăm sóc chị, cố gắng đưa chị trở về từ ngư ng c a của c|i chết. Chị không ưa b|c s Carlisle hay vợ ông cùng em trai của b{, lúc

ấy, trông Edward có vẻ l{ như vậy. Chị ph|t bực vì tất thảy bọn họ đê u đ p hơn chị, đặc

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 133

biệt l{ hai người đ{n ông đó. Nhưng chị thấy lạ l{ hai người n{y không hề th}n nhau. Chi

chỉ thấy họ đứng chung với nhau có một, hai lần.

Chị cứ ngh l{ mình đ~ chết khi được b|c s Carlisle n}ng dậy v{ bế trên hai tay m{ chạy. Với tốc độ di chuyển của vị b|c s , chị có cảm gi|c như mình đang bay. Nhưng chị vẫn chưa hết sợ vì cơn đau không hề thuyên giảm

Thế rồi chị thấy mình đang ở trong một căn phòng s|ng trưng v{ rất ấm |p. Chị mê man, nhưng cảm thấy mừng vì cơn đau đang lịm dần, lịm dần. Bỗng, bất thình lình, có một vật gì đó sắc lẻm khứa v{o người chị, ở cổ, ở hai cổ tay v{ cả ở mắt c| ch}n nữa. Chị bật thét lên vì kinh hoảng, có lẽ ông ta đem chị đến đ}y l{ để h{nh hạ cho chị phải chịu đau đớn hơn nữa kia mới thoả. L a bắt đầu bùng ch|y trong khắp cơ thể chị, chị không thể chú t}m đến điều gì kh|c được nữa. Chị đ~ cầu xin vị b|c s ấy h~y giết chị đi. Cả khi Esme v{ Edward về đến nh{, nắm lấy tay chị v{ nói lời xin lỗi, hứa h n rằng tất cả rồi sẽ sớm chấm dứt. Sau đó, ông ta đ~ kể với chị mọi điều, còn chị thì lắng nghe giữa những cơn đau. Rồi vị b|c s tự giới thiệu về mình, đồng thời b|o cho chị biết rằng chị sẽ trở th{nh người như thế n{o nhưng chị không tin. Cứ mỗi lần chị thét ré lên l{ ông lại xin lỗi.

Edward không vui. Chị vẫn còn nhớ rõ những gì họ b{n t|n về chị. Thi thoảng chị cũng có ngừng kêu thét. Kêu thét nhiều như vậy cũng không giải quyết được gì

Quý ng{i đang ngh gì vậy – Edward đ~ cất tiếng hỏi như thế – Rosalie { – Người kh|ch của tôi nhại lại giọng nói của Edward khi anh tức tối một c|ch t{i tình – Chị không thích c|i kiểu cậu ta gọi tên chị như vậy, l{m như chị có gì không phải vậy

Ta không thể để cho cô bé chết được – B|c s Carlisle trả lời trong xa vă ng – Có qu| nhiều thứ, đau khổ v{ l~ng phí.

Hiểu rồi – Edward trả lời, v{ chị thì ngh rằng g~ thiếu niên ấy chỉ trả lời một c|ch tuỳ tiện m{ thôi. Điều đó l{m cho chị tức tối. Lúc đó, chị không hề biết rằng hắn đ~ biết được chính x|c b|c s Carlisle đang ngh gì.

Qu| l~ng phí. Ta không thể bỏ mặc cô bé – B|c s Carlisle vẫn thì th{o.

Anh thì l{m sao có thể bỏ mặc được ai – Esme góp lời.

-Người ta vẫn chết h{ rầm đấy thôi, lúc n{o m{ ch ng có người chết – Edward nhắc nhở vẫn c|i lối nói khe khắt ấy – Ng{i không ngh rằng nhận thức của cô g|i n{y còn qu| non nớt sao Nh{ King rồi sẽ mở một cuộc truy tìm quy mô m{ thói đời, mấy ai biết đến mặt tr|i của tấm mề đay cơ chứ – Cậu ta gằn từng tiếng.

Bất gi|c chị cảm thấy lòng nh nhõm, bởi có vẻ như bọn họ cũng biết tên Royce ấy có tội.

Sau đó, chị quên mất rằng mọi thứ đang đến hồi kết thúc, rằng chị đ~ khoẻ lên, v{ rằng vì sao chị còn sức m{ tập trung v{o được những gì họ đang trao đổi. Cơn đau ở c|c đầu ngón tay chị đang nhạt dần, nho{ dần.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 134

-Chúng ta sẽ l{m gì với cô g|i – Edward hỏi bằng một giọng điệu khinh khỉnh hay chí ít thì cũng l{ nhắm v{o chị.

Chị nghe thấy b|c s Carlisle thở d{i.

-Điều ấy thì còn tuỳ thuộc v{o cô ấy. Có lẽ cô ấy muốn tự định đoạt số phận của chính mình.

Đến lúc đó thì chị tin v{o những gì m{ vị b|c s khả kính kia đ~ nói với m ình, những điều khiến cho chị khiếp sợ. Chị hiểu cuộc đời của mình đ~ kết thúc, v{ ch ng còn gì có thể quay lại với chị được nữa. Chị không thể chịu đựngnổi c|i ý ngh phải sống một mình

Cơn đau cuối cùng cũng tắt lịm. Họ lại giải thích với chị thêm một lần nữa rằng chị l{ ai. V{ lần n{y thì chị ho{n to{n bị thuyết phục. Chị cảm thấy kh|t, thấy da mình cứng lại chị cũng tự thấy rằng mắt mình đang đỏ rực nữa

Vốn l{ một đứa nông cạn về t}m hồn, ban đầu, khi nhìn thấy mình ở trong gương, chị thích thú, m~n nguyện lắm. Ngoại trừ đôi mắt ra, chị chưa từng thấy ai đ p

như mình cả – Rosalie ph| ra cười một lúc – Phải m} t một thời gian sau, chị mới bắt đầu cảm thấy căm ghét c|i sắc đ p đặc trưng của giống lo{i n{y, c|i sắc đ p đ~ bị nguyền rủa, để m{ ao ước mình Chậc không đến nỗi qu| ngh o n{n về mặt nhan sắc, chỉ bình thường thôi giống như Vera vậy, đủ để kết hôn với một người thật lòng yêu thương mình, v{ có những đứa con xinh xắn. Đó l{ niềm mong mỏi day dứt bao l}u nay của chị m{ dường như đó cũng không phải l{ một đòi hỏi qu| đ|ng.

Người kh|ch của tôi bất chợt trở nên trầm mặc, không rõ có phải chị lại quên mất sự hiện diện của tôi rồi hay không. Đúng lúc tôi ngh đến đó thì Rosalie xoay mặt sang phía tay, mỉm cười, gương mặt tr{nngập nỗi h}n hoan.

-Em biết không, cuộc đời của chị cũng trong sạch gần giống như Carlisle – Rosalie lại lên tiếng – Trong sạch hơn Esme, trong sạch hơn Edward gấp một ng{n lần. Chị chưa bao giờ nếm m|u người cả – Người kể chuyện thông b|o một c|ch tự h{o.

Rồi nhận ra vẻ thắc mắc của tôi với c}u hỏi l ng vì sao cuộc đời chị lại trong sạch gần giống b|c s Carlisle, Rosalie tiếp lời:

-Chị đ~ xuống tay với năm người – Rosalie thông b|o bằng một giọng thoả m~n – Nếu em còn có thể gọi chúng l{ người được. Nhưng chị đ~ c n thận không để bị d}y b n bởi m|u của chúng – ch cũng biết mình sẽ không thể cư ng lại được c|i bản ng~ xấu xa ấy, nhưng chị không muốn bất kỳ một c|ch gì thuộc về chúng tồn tại trong người mình, em hiểu không

Chị để Royce lại sau cùng. Chị mong rằng hắn sẽ nghe thấy c|i chết của những g~ bạn v{ hiểu ra cớ sự, biết được điều gì đang chờ đợi hắn. Chị hy vọng rằng nỗi sợ sẽ khiến cho con người hắn về thế giới bên kia c{ng đ|ng sợ hơn. V{ có lẽ đúng như vậy thật. Khi chị đến gặp hắn lần cuối, hắn đang n|u mình trong một căn phòng kín như bưng, không có c a sổ, c a ra v{o duy nhất thì d{y cộp v{ nặng trịch như c a ng}n h{ng,

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 135

c|c tay bảo vệ đứng g|c c a thì được trang bị vũ khí vô cùng tối t}n, hiện đại. không, đời chị xuống tay với bảy người cả thảy – Người kh|ch của tôi tự chỉnh lại mình – Chị quên mất mấy tay bảo vệ. Chị chỉ phải mất có một gi}y thôi l{ giải quyết được gọn ghẽ.

Lúc ấy, chị cũng m{u m , điệu bộ Quả thật l{ rất trẻ con, em ạ Chị mặc một chiếc |o đầm cưới, l{ h{ng chị ăn cắp đấy. Khi trông thấy chị, hắn thét lên om sòm. Đêm hôm đó, hắn thét nhiều lắm. Để hắnlại sau cùng quả thực l{ một ý tưởng hay, một cơ hội tốt để chị học c|ch tự chủ, l{m từng bước, từng bước một kéo d{i thời gian, không hề vội v{ng

Rosalie đột ngột im bặt, quay sang nhìn tôi sau đó lại tiếp giọng nói rầu rầu:

-Chị xin lỗi. Chị đ~ l{m em sợ lắm, phải không

-Em không sao, chị ạ – Tôi nói dối.

-Chị đ~ đ} y cảm xúc đi qu| xa.

-Chị đừng bận t}m về chuyện ấy.

-Chị ngạc nhiên l{ Edward đ~ không kể với em chuyện đó.

-Anh ấy không thích kể lại chuyện của người kh|c, chị {. L{m như vậy, anh ấy có cảm gi|c l{ phản bội lại niềm tin của người ta, bởi vì anh ấy có thể nghe nhiều hơn những gì m{ mọi người muốn anh ấy biết.

Người kh|ch của tôi mỉm cười, lắc lắc đầu.

-Chắc chị cần phải đặt lòng tin v{o cậu ấy nhiều hơn. Cậu ta thật sự l{ một người đ{ng ho{ng, đứng đắn, có phải không em

-Em thật lòng ngh như thế đấy.

-Chị đ~ nói với em điều n{y – Rosalie thở d{i – Chị đ~ không công bằng với em, Bella. Cậu ấy có kể với em vì sao không Hay chuyện n{y cũng thuộc phạm trù bí mật, không thể tiết lộ

-Anh ấy giải thích với em rằng bởi vì em l{ một con người thực thụ. Anh ấy cũng nói rằng chị phải chịu đựng nhiều hơn bất cứ ai kh|c trong nh{ khi phải chấp nhận c|i suy ngh l{ có một người ngo{i biết tất tần tật bí mật về đời tư của chị.

Tiếng cười trong vắt của kẻ đang ngồi bên cạnh vang lên cắt ngang lời tôi.

-Bây giờ thì chị bắt đầu cảm thấy mặc cảm tội lỗi rồi đó. Cậu ấy thì ra rất-rất-rất t tế với chị, hơn tất cả những gì chị xứng đ|ng được nhận nữa – Khi Rosalie cười, trông chị th}n thiện v{ đ|ng mến hơn bao giờ hết, có vẻ như mọi r{o chắn lúc n{o cũng giăng lên hòng ngăn chặn những bước ch}n x}m phạm của kẻ lạ l{ tôi, đ~ được hạ xuống hết – Đúng l{ một kẻ lừa bịp siêu hạng – Người kh|ch của tôi lại bật cười.

-Anh ấy nói dối ư, chị – Tôi hỏi lại, bất gi|c trở nên d chừng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 136

- m, có lẽ đó chỉ l{ một góc nhìn đ p. Cậu ta chỉ không kể hết với em m{ thôi. Điều cậu ta kể với em l{ thật, thậm chí còn thật hơn cả bản th}n c|i sự thật nữa. Tuy vậy, v{o lúc đó - Rosalie ngừng lời, cười khúc khích, nhưng t}m trạng rõ r{ng l{ đang bối rối – Chị xấu hổ qu|. Em biết không, lúc đầu, chị ghen tị vì cậu ta cần em chứ không phải l{ cần chị.

Lời lẽ của kẻ đang nói tạo th{nh từng đợt sóng sợ h~i ùa v{o hồn tôi. Ngồi dưới |nh trăng, Rosalie đ p hơn tất thảy mọi thứ tôi có thể hình dung ra được. Tôi không thể n{o bì được với Rosalie.

-Nhưng chị yêu Emmett - Tôi lầm bầm.

Rosalie gật gù, vẻ mặt vô cùng tươi tỉnh.

-Chị không cần Edward theo lẽ đó, Bella {. Chị chưa bao giờ… chị chỉ yêu thương cậu ấy như một đứa em trai m{ thôi, nhưng ban đầu, nhưng ban đầu, nghe thấy tiếng nói

của cậu ấy, chị chỉ thấy bực. Em phải hiểu cho chi … ch đ~ qu| quen với việc được mọi

người ngư ng mộ rồi. Thế m{ Edward thì ch ng th m có lấy một chút bận t}m. Điều đó khiến cho chị tự |i, chị đ~ cảm thấy bị tổn thương. Nhưng rốt cuộc cũng ch ng thấy cậu ấy quyến luyến ai cả, vậy nên chị ch ng buồn l}u. Đến khi tụi chị lần đầu tiên gặp nh{ Tanya ở Denali to{n l{ phụ nữ, con g|i không Thế m{ Edward cũng không có lấy một chút xíu xìu xiu rung động n{o. Chỉ có đến khi cậu ta gặp em – Kẻ đang nói nhìn tôi bằng đôi mắt sượng sùng. Nhưng tôi n{o có chú ý. Trong đầu tôi lúc n{y chỉ đặt ra những hình ảnh về Edward, về b{ Tanya v{ to{n l{ phụ nữ, con g|i, m{ đôi môi không khỏi bặm lại đến th{nh có hằn.

Không phải l{ em không xinh g|i, Bella ạ – Rosalie tiếp tục nói, hiểu lầm phản ứng của tôi – Nhưng c|i chính l{ cậu ta nhận ra em hấp dẫn hơn chị. Chị l{ một đứa hời hợt nên cứ luôn để t}m v{o chuyện đó.

-Nhưng chị nói rằng ban đầu . Như vậy, chị không còn phiền lòng gì đến chuyện đó nữa, phải không chị Thật ra, anh ấy v{ em đều có chung một ý niệm, rằng chị l{ ngừoi đ p nhất h{nh tinh n{y, không một ai qua mặt được chị cả.

Tôi cười ngất khi phải nói ra những lời n{y - những điều vô cùng hiển nhiên. Vậy m{ thật lạ l{ Rosalie lại rất cần đến mấy lời chứng nhận kiểu đó.

Rosalie cũng cười.

-Cảm ơn Bella. Đúng l{ không, chị không còn phiềi lòng về chuyện đó nữa. Edward hay khiến người kh|c phải ngạc nhiên m{ – Nói đến đ}y, người kh|ch của tôi lại rộ lên cười tiếp.

-Nhưng m{ chị vẫn không có cảm tình với em – Tôi thì th{o.

Nụ cười cũa Rosalie tắt ngóm.

-Chị xin lỗi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 137

Rồi chúng tôi ngồi trong yên lặng, Rosalie cũng ch ng vẻ gì cho thấy l{ sẽ tiếp tục c}u chuyện lại nữa.

-Chị có thể cho em biết nguyên nh}n tại sao không Em đ~ l{m điều gì

Phải chăng Rosalie giận vì tôi đ~ đặt gia đình chị, đặt Emmett v{o vòng nguy hiểm hết lần n{y tới lần kh|c? Ban đầu l{ James, v{ giờ l{ Victoria

-Không, em không l{m gì cả – Rosalie thì thầm – Chưa l{m gì cả.

Tôi nhì người kh|ch của mình đăm đăm, lấy l{m khó hiểu.

-Em không nhận ra sao, Bella – Giọng nói của kẻ đang ngồi bên cạnh đột nhiên trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết, thậm chí còn hơn cả lúc chị kể cho tôi nghe c}u chuyện bi đ|t của đời mình – Em đ~ có trong tay mọi thứ. Em có cả một cuộc đời phía trước, có mọi thứ m{ chị cần. Thế m{ em muốn vứt bỏ chúng đi. Em không nhận ra rằng chị s n lòng đ|nh đổi tất thảy mọi thứ để được l{ em sao Em có được quyền chọn lựa, còn chị thì không, v{ em đang chọn sai

Vẻ sôi nổi có phần nóng nảy của Rosalie khiến tôi chùn lòng. Tôi chợt nhận ra rằng c|i quai h{m dưới của mình đ~ tr xuống tự lúc n{o, b n vôi v{ng khép ngay miệng lại.

Người chị g|i của Edward nhìn tôi chăm chú, d có đến cả một lúc l}u, rồi sau đó, một c|ch chậm r~i, biển l a sôi sục trong đôi mắt chị nguôi dần, nguôi dần. V{ đột nhiên, con người kiêu h~nh ấy bỗng tỏ ra lúng túng.

-Vậy m{ chị đ~ đoan chắc rằng mình sẽ vô cùng điềm t nh cơ đấy – Rosalie lắc đầu, xem chừng rất ng ng{ng trước vô số những cảm xúc trong lòng – Hiện giờ, có lẽ vẫn còn khó khăn, nhưng rồi mai đ}y sẽ kh|c, khi chị không còn tính kiêu căng tự phụ nữa.

Người kh|ch của tôi ngước mắt ngắm nhìn vầng trăng, tâm tư như đang lă ng v{o một nơi chốn xa xăm, lặng lẽ. Thời gian cứ thế trôi qua, khi ước định lòng dũng cảm đ~ đủ lớn, tôi mới d|m lên tiếng ph| tan cơn mơ m{ng của người đang bỏ dở c}u chuyện:

-Nếu em quyết định sống chết với kiếp người, thì h n chị sẽ có thiện cảm hơn với em, đúng không

Trở về với thực tại, Rosalie quay mặt sang tôi, đôi môi động đậy tho|ng nở một nụ cười:

-Có lẽ l{ như vậy.

-Nhưng dù sao thì chị cũng đ~ có được một đoạn kết có hậu – Tôi thẽ thọt – Chị đ~ có Emmett.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 138

-Chỉ l{ một chút tươi vui thôi, em ạ – Chị g|i của Edward mỉm cười – Em đ~ biết rằng chị từng cứu Emmett tho|t khỏi tay một con gấu đang quyết t}m vồ anh ấy cho bằng được, rồi đem anh ấy về nh{ cho Carlisle. Nhưng em có biết vì sao chị lại quyết định bảo vệ anh ấy không

Tôi chỉ biết lắc đầu.

-Những lọn tóc đen loăn xoăn Ngay cả trong lúc đau đớn tột cùng, trên đôi m| của anh ấy vẫn hiện rõ ra hai lúm đồng tiền Nét ng}y ngô trẻ thơ không ngờ vẫn còn đọng lại rất đậm trên gương mặt của một thiếu niên đang trong giai đoạn trổ m~ Anh ấy l{m cho chị nhớ đến bé Henry, con trai Vera. Chị không muốn anh ấy chết, rất – rất không muốn, thậm chí l{ ngay cả khi chị căm ghét đến tận xương tu cuộc sống n{y chị ích k qu|, ích k đến mức đ~ cầu xin b|c s Carlisle biến đổi anh ấy.

Chị gặp may, chị may mắn hơn l{ xứng đ|ng được hưởng, Bella ạ. Giả như ng{y ấy, chị có đủ s|ng suốt để nhận ra điều mình cần l{ gì, ắt h n chị sẽ biết được tất cả những gì chị trông đợi chỉ l{ Emmett. Anh ấy đích x|c l{ týp người m{ mẫu người như chị cần v{ mừng qu|, anh ấy cũng cần chị nữa. Sự thể di n tiến theo chiều hướng tốt đ p đến bất ngờ. Tiếc thay, tụi chị suốt kiếp n{y chỉ l{ hai kẻ đơn độc. Sẽ ch ng bao giờ có

chuyện chị ngồi ở h{ng hiên, với m|i đầu hoa r}m của anh ấy kề cận ơ bên cạnh, còn lũ

ch|u nội, ch|u ngoại thì chạy nhảy, qu}y quần xung quanh.

Nụ cười của chị g|i Edward thật hiền.

-Em thấy kì khôi qu| phải không. nhiều phương diện, em trưởng th{nh hơn c|i tuổi mười t|m của chị lắm. Nhưng ở nhiều mặt kh|c có lẽ suy ngh của em vẫn còn ngây thơ. Em còn qu| nhỏ để có thể nắm được những gì mình cần trong mười năm, mười lăm năm tới còn qu| nhỏ để d d{ng từ bỏ mọi thứ m{ chưa trải qua suy ngh thấu đ|o. Em không cần phải hấp tấp cho những thứ có tính chất v nh c u, Bella ạ – Vừa nói,

Rosalie vừa vỗ nhe lên đầu tôi, song, c chỉ ấy không có lấy một chút biểu hiện n{o của

sự cảm thông, chiếu cố.

Tôi thở d{i.

-Chỉ cần suy ngh một chút thôi, Bella. Một khi đ~ bước ch}n v{o con đường đó thì v nh vi n không bao giờ có lối quay đầu. Esme lúc n{o cũng nỗ lực chu to{n vai trò l{m m để tụi chị vui vẻ, h{i lòng Alice không còn nhớ một chút n{o về kí ức con người

nênkhông có cảm gi|c nhung nhớ… Nhưng em thì sẽ có đấy. Ch ng lẽ em lại n đ{nh đoạn từ bỏ biết bao nhiêu điều tuyệt vời hay sao?

Nhưng l{m người thì sẽ còn bị mất nhiều thứ hơn, tôi không d|m nói ra th{nh lời điều đó.

-Cảm ơn chị, Rosalie. Em rất vui vì đ~ hiểu được vì đ~ biết được thêm về chị.

-Chị xin lỗi vì đ~ cư x không nên không phải với em – Nụ cười của chị g|i Edward rất rộng – Từ giờ trở đi, chị sẽ cố gắng điều chỉnh lại mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 139

Tôi cũng toét miệng ra cười đ|p lại.

Có thể chúng tôi vẫn chưa l{ bạn, nhưng tôi tin rằng chị sẽ không còn khinh ghét tôi nữa.

-Giờ thì chị phải để em ngủ thôi – Rosalie liếc nhìn sang chiếc giường, đôi môi run run – Chị biết em bực vì cậu ấy bắt nhốt em theo c|ch n{y, nhưng khi cậu ấy trở về, em đừng trả đũa’ nặng tay qu| nhé. Edward yêu em nhiều hơn tất cả những gì em có thể hình dung ra được đấy. Khi phải xa em, anh ch{ng n{y sợ lắm – Người kh|ch của tôi nh nh{ng rời khỏi ghế v{ lướt rất nhanh ra c a – Ngủ ngon nhé Bella – Chị thì th{o rồi đóng c a phòng lại.

-Ch{o chị Rosalie – Tôi đ|p lời, nhưng chậm mất một tíc tắc.

Thời gian cứ thế trôi đi, phải m~i đến một lúc l}u sau, tôi mới chợp mắt được.

V{ |c mộng đ~ tìm đến với tôi. Tôi đang lê tấm th}n t{n trên mặt đường lạnh lẽo, xa lạ, để lại một vệt m|u d{i phía sau tuyết bắt đầu rơi v{ trời thì tối đen như mực. Một thiên sứ xuất hiện nhập nhoạng trong chiếc |o đầm trắng muốt đang dõi mắt theo từng c động của tôi, |nh nhìn chứa đầy vẻ phẫn nộ

S|ng hôm sau, trên đường được Alice hộ tống đến trường, tôi ngồi yên, đôi mắt hình viên đạn găm th ng v{o ô c a kính chắn gió. C|i cảm gi|c thiếu ngủ đang thổi l a v{o c|i bùi nhùi bất m~n, khiến ngọn l a nộ nơi kẻ tù binh được tiếp sức, bốc ch|y dữ dội hơn.

-Tối nay tụi mình sẽ đi chơi, Olympia hay nơi n{o đó kh|c – Cô bạn lên tiếng hứa h n – Sẽ vui lắm đó, phải không n{o

-Bạn đừng có dỗ ngon dỗ ngọt mình nữa – Tôi hậm hực nói – Sao không nhốt mình dưới hầm cho rồi

Alice cau m{y.

-Thể n{o anh ấy cũng sẽ lấy lại chiếc Porsche cho m{ xem. Mình đ~ không l{m tốt phần việc của mình m{. Anh ấy muốn bạn lúc n{o cũng vui vẻ.

-Bạn ch ng có lỗi gì hết – Tôi lầm bầm. Không tin l{ mình đang bị lương tâm cắn rứt – Gặp lại bạn v{o bữa trưa nhé.

Tôi bước từng bước }m thầm lặng lẽ đến lớp Quốc văn. Không có Edward, ng{y buồn thê thảm. Trong lớp học, đầu tiên, tôi ngồi ủ rũ như đưa đ|m, dẫu cho lòng thừa biết rằng th|i độ đó ch ng l{m được tích sự gì.

Chuông reo, tôi uể oải đứng dậy. Mike đang đứng ở lối ra v{o, mở s n c a chờ tôi.

-Edward lại đi du khảo cuối tuần hả – Anh bạn vui vẻ hỏi hank hi cả hai đứa tôi cùng dấn mình v{o l{n mưa bụi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 140

- .

-Tối nay, cậu có thích l{m gì không

L{m sao m{ Mike vẫn còn có thể hy vọng đến như vậy

-Không được rồi. Mình đang ở chơi nh{ bạn – Tôi l{u b{u. Nhận ra tính khí nóng nảy nơi tôi, kẻ đồng h{nh trao cho tôi một |nh nhìn kh|c lạ chưa từng thấy.

-Cậu ở với

C}u hỏi của Mike chìm nghỉm trong c|i }m thanh ầm ầm của chiếc xe m|y đầy ấn tượng, xuất ph|t từ b~i đậu xe của trường, sau lưng chúng tôi. Tốp học sinh đang đi trên vỉa h nhất loạt ngo|i đầu lại, cả bọn nhìn như d|n mắt v{o điều không thể tưởng tượng nổi: một chiếc xe m|y đen kịt vừa thắng két bên vệ đường, động cơ xe vẫn đang không ngừng g{o rú.

Jacob vẫy tay lia lịa.

-Nhanh lên, Bella! – Người thiếu niên r|ng sức kêu, cố |t c|i }m thanh đinh tai nhức óc nơi cần cổ của cậu ta, nổi hết tất cả c|c đường gân.

Tôi khựng lại đúng một gi}y trước khi hiểu ra sự vụ.

V{ rất nhanh, tôi đưa mắt sang Mike, hiểu rằng mình chỉ có được v{i gi}y ngắn ngủi m{ thôi.

-Mình thấy không được khoẻ, mình về nh{ nghen – Tôi b{y tỏ ý định, nhưng giọng nói lại hứng khởi một c|ch bất ngờ.

- , không sao – Mike lầm bầm.

Tôi đặt vội nụ hôn lên m| anh bạn hiệp s , một nụ hôn nh như mây.

-Cảm ơn Mike. Mình nợ cậu một lời mời – Tôi nói to, đôi chân bắt đầu hoạt động hết tần suất.

Jacob rồ ga, gương mặt rạng r cùng nụ cười kéo rộng đến mang tai. Tôi leo phóc lên yên sau, vòng tay ôm chặt lấy thắc lưng cậu bạn.

Tôi vẫn kịp nhận ra Alice đang đứng như trời trồng bên qu|n ăn, đôi mắt rừng rực những phẫn uất, còn đôi môi thì cong lại để lộ những chiếc răng s|ng trắng.

Tôi g i lại lời van xin đến cô bạn bằng |nh mắt.

Thế rồi chúng tôi phóng đi như bay, nhanh đến nỗi bụng tôi sôi lên, muốn rơi cả c|i bao t ra ngo{ii.

-Chị giữ chặt nhé – Jacob hét v|ng lên.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 141

Sau tiếng hét đó, chiếc xe đột ngột tăng tốc, lao ra đường quốc lộ tôi chỉ còn biết chúi mặt v{o tấm lưng của Jacob. Chừng n{o chúng tôi v{o đến l~nh địa người Quileute thì chiếc xe mới chịu giảm tốc độ. Còn từ giờ cho tới lúc đó thì tôi cứ phải giữ nguyên tư thế n{y. Bụng tôi không ngừng cầu nguyện, mong cho Alice đừng đuổi theo, v{ ng{i cảnh s|t trưởng cũng không bất ngờ chứng kiến thấy cảnh n{y

Cuối cùng rồi chúng tôi cũng v{o đến l~nh địa bình an. Chiếc xe m|y giảm dần tốc độ, Jacob s a lại tư thế, ngồi th ng người lên v{ ph| ra cười đắc ý. Tôi mở bừngmắt ra ngay tắp lự.

-Chúng mình l{m được rồi – Người thiếu niên rú to – Vụ cướp tù binh n{y không đến nỗi tệ, phải không

-Em thông minh lắm, Jake.

-Em nhớ chị có nói rằng con đỉa tiên tri kia không thể biết được em sẽ l{m gì. Em mừng l{ chị đ~ không ngh đến chuyện đó, nếu không, ắt h n cô ta sẽ ch ng cho chị đến trường đ}u.

-Đó l{ lý do khiến chị cố gắng không lưu tâm đến đấy.

Người bạn nhỏ hả hê cười.

-Hôm nay chị muốn l{m gì n{o

-Gì cũng được – V{ tôi cũng bật cười, lòng nh thênh thênh vì đ~ được giải tho|t.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 142

Chương 8

C Đ NG

ai chúng tôi lại dắt nhau ra biển, không chú ý gì đến cảnh trí xung quanh, cứ mặc cho đôi ch}n muốn dẫn mình đến đ}u thì đến. -Chị có ngh l{ họ sẽ đi kiếm chị không – Người bạn nhỏ cất tiếng hỏi

với tr{n trề hy vọng.

-Không – Tôi đ|p một c|ch chắc nịch – Nhưng tối nay thì sấm chớp sẽ giật đùng đùng.

Jacob cúi xuống nhặt một hòn đó, phóng véo ra biển.

-Thế thì đừng về – Cậu bạn lại ca c|i điệp khúc cũ.

- , bố chị ủng hộ c|i điều đó lắm – Tôi đ|p một c|ch mỉa mai, cay đắng.

-Em d|m c| l{ chú Charlie sẽ không phản đối đ}u.

Tôi không trả lời. Jacob nói đúng, điều đó khiến hai h{m răng tôi tự nhiên nghiến chặt lại. C|i lối thiên vị nhắm mắt cũng thấy nơi ng{i cảnh s|t trưởng d{nh cho những người bạn Quileute của tôi cứ l{m cho lòng tôi thắt lại. Không hiểu rằng nếu một khi phải phân định tình cảm giữa ma-c{-rồng v{ người sói thì liệu ng{i có còn giữ vững lập trường cảm xúc như lấy l}u nay hay không?

-Dạo n{y có vụ gì ghê gớm không em – Tôi hỏi một c|ch lơ đ~ng.

Nhưng Jacob đột ngột dừng lại. cậu bạn nhìn xo|y v{o tôi bằng đôi mắt không còn thần th|i.

-Sao thế Chị chỉ đùa thôi m{.

- – Jacob bừng tỉnh, quay mặt đi.

Tôi cứ đứng nguyên như thế, chờ người thiếu niên tiếp tục s|nh bước, nhưng cậu ta có vẻ như đang đắm chìm trong cõi mơ hồ xa xăm.

-Vậy l{ có chuyện gì { – Tôi hỏi gặng.

Jacob cười khan một tiếng duy nhất.

-Em đ~ quên mất điều ấy l{ thế n{o rồi, không bị người kh|c lần ra t}m sự. Trong đầu còn có được một chốn riêng tư.

Chúng tôi lại tiếp tục sóng bước bên nhau trên b~i biển đầy những đ| l{ đ|.

H

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 143

-Chuyện gì vậy em – Cuối cùng, tôi phải lên tiếng hỏi cho kì được – Chuyện gì m{ nhóm bạn của em, ai cũng r{nh rẽ hết vậy

Ngần ngừ một lúc kh| l}u – có vẻ như đang quyết định xem nên hé lộ với tôi bao nhiêu thì vừa – cậu thở d{i, lầm b{m:

-Quil bị |m duyên ngầm rồi. Cho tới giờ, đ~ có tất cả l{ ba người bị dính . Mấy đứa còn lại đang ph|t hoảng. M{ có lẽ chuyện n{y cũng bình thường thôi, đ}u có như mấy c|i tin đồn l{ - Jacob chau m{y, chợt hướngmắt sang tôi với c|i nhìn chằm chằm, im lặng. Đôi ch}n m{y của cậu bạn gần như giao nhau vì sự tập trung cao độ.

-Em nhìn gì thế – Tôi ngượng ngùng thắc mắc.

-Không có gì.

Người thiếu niên thở d{i, đ|p, rồi dợm bước đi. L{m như không phải đang ngh ngợi về điều đó, Jacob lặnglẽ nắm lấy tay tôi. Cả hai đứa cùng bước trên đ| trong im lặng.

Tôi chợt ngh đến việc chúng tôi ở bên nhau, tay trong tay trên b~i biển, không biết trông như thế n{o – chắc chắn l{ giống hệt một cặp tình nh}n rồi – nhưng liệu tôi có

khó chịu với điều ấy không Lúc n{o ở bên ca nh Jacob, chúng tôi cũng luôn th}n thiết với nhau như vậy Thế thì h{ cớ gì lúc n{y lại l{m rộn t}m mình vì chuyện đó

-Quil bị sét đ|nh thế n{o m{ ghê gớm vậy em – Tôi gợi chuyện khi thấy Jacob có vẻ không muốn tiếp tục trải lòng ra với tôi nữa – Phải chăng vì cậu ấy l{ người sói trẻ nhất

-Chuyện đó ch ng ăn nhập gì đ}u.

-Thế thì vì lẽ gì

-Vì một truyền thuyết kh|c, chị ạ. Không biết chừngn{o tụi em mới thôi ngạc nhiên về tính hiện thực của nó – Người thiếu niên lầm bầm như nói chuyện một mình.

-Em có t}m sự với chị không Hay l{ chị lại phải đo|n.?

-Chị ch ng bao giờ đo|n trúng nổi đ}u. N , thật ra, Quil đ}u có đi với tụi em, chị biết không, chỉ có dạo gần đ}y cậu ta mới thế thôi. Vậy nên Quil không hay lui tới nh{ chị Emily.

-Vậy l{ Quil cũng cảm chị Emily –Tôi h| hốc miệng ra vì ngạc nhiên.

-Không phải Em đ~ nói l{ chị đừng có đo|n m{. Chị Emily có hai đứa ch|u g|i, có lần xuống thăm v{ Quil đ~ gặp Claire.

Người bạn nhỏ kết thúc c}u chuyện trong dang dở. Tôi chìm đắm trong tư lự mất một lúc l}u.

-Emily không muốn ch|u mình cặp k với người sói Đúng l{ không công bằng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 144

Thật ra, tôi hiểu vì lẽ gì m{ cô g|i, hay có thể l{ tất cả mọi người nếu ở v{o ho{n cảnh của cô, cũng đều sẽ h{nh x như thế. Một lần nũa, tôi nhớ đến những vết s o d{i hu hoại gương mặt Emily, chúng sượt d{i xuống đến tận c|nh tay phải. Chỉ một lần duy nhất Sam bị mất tự chủ, v{ người bạn g|i thì lại đứng qu| gần. Chỉ một lần thôi l{ phải trả gi| suốt đời Tôi từng trông thấy nỗi đau trong mắt Sam khi anh ta nhìn lại những gì đ~ g}y ra cho người yêu. Tôi hiểu vì sao Emily muốnbảo vệ ch|u g|i của mình đến cùng.

-Chị đừng đo|n gi{ đo|n non nữa có được không Chị đo|n trật lất rồi. Chị Emily không khó chịu gì về chuyện n{y cả, chỉ vì, chậc, sớm qu| m{ thôi.

-Em nói sớm, l{ sao

Người bạn nhỏ nheo nheo mắt nhìn tôi, thầm đ|nh gi|.

-Không chỉ trích người kh|c nữa, được chứ?

Tôi gật đầu một c|ch thận trọng.

-Claire mới có hai tuổi thôi – Jacob thẽ thọt trả lời.

Mưa bắt đầu rơi. Tôi chớp mắt như điên dại để giũ những giọt nước đang thi nhau rơi xuống mặt, chúng rơi cả v{o mắt tôi.

Jacob im lặng. Vẫn như thường lệ, cậu không mặc |o kho|c những giọt mưa thấm v{o chiếc |o thun đen, tạo nên những vết sẫm m{u nước mưa chảy th{nh dòng vòng v o trên m|i tóc rối, rồi nhỏ giọt xuống. Người bạn nhỏ nhìn tôi, gương mặt không một tho|ng cảm xúc.

-Quil đang cảm một cô bé hai tuổi ư – Cuối cùng tôi cũng đ~ thốt ra được c}u hỏi.

-Đúng, chuyện xảy ra như vậy đấy – Jacob nhún vai, đoạn cúi xuống nhặt lấy một hòn đ| kh|c, ném v o ra vịnh – Hay nói một c|ch kh|c, truyền thuyết đ~ ph|n như vậy.

-Nhưng đó chị l{ một đứa trẻ thôi m{ – Tôi phản kh|ng.

Kẻ đồng h{nh ngó tôi với vẻ b n cợt cay đắng.

-Quil cũng đ}u có lớn lên nữa – Cậu ta đằng hắng, có một chút ngoa ngoắt l n quất trong giọng nói của cậu – Cậu ta chỉ kiên nhẫn chờ thêm v{i thập k nữa thôi.

-Chị không biết phải nói gì nữa.

Tôi cố gắng kềm chế mình không tuôn ra những lời chỉ trích, dù thực ra, trong lòng tôi đang nhoi nhói một cảm gi|c khó chịu, bực bội. Kể từ ng{y tôi ph|t hiện ra rằng người sói không phải l{ những kẻ giết người như tôi đ~ lầm tưởng, đến nay, không một điều gì về họ lại có thể khiến cho tôi có |c cảm được cả.

-Chị đang xét đo|n người ta – Người bạn nhỏ buộc tội tôi – Em thấy r{nh r{nh điều đó trênnét mặt chị.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 145

-Chị xin lỗi – Tôi lầm bầm – Tại vì chuyện đ|ng sợ qu|.

-Không phải như vậy đ}u chị ngh sai bét rồi – Jacob cố bảo vệ bạn, đột nhiên trở nên hung bạo một c|ch kh|c thường – Em hiểu được cảm xúc ấy khi nhìn v{o mắt Quil. Ch ng có chuyện yêu đương n{o ở đ}y cả, Quil không như vậy đ}u, không phải thời điểm n{y – Người thiếu niên hít v{o một hơi thật s}u, giọng nói chợt trầm buồn – M{ cũng khó di n tả lắm. Nhưng thật sự không giống như tiếng sét |i tình. Cảm xúc đó giống những tương t|c hấp dẫn hơn. Tựa hồ như khi mình gặp cô bé đó, tr|i đất bỗng dưng không còn t|c động lực hút đến mình n ữa, m{ chính l{ cô bé đó. V{ rồi trên đời không còn thứ gì quan trọng cho bằng cô bé ấy nữa. Mình sẽ l{m tất cả cho cô bé, trở th{nh mọi điều vì cô bé Cô bé muốn mình trở th{nh gì l{ mình th{nh điều đó ngay, ch ng hạn l{ một người bảo vệ, một người yêu, một người bạn, hay một người anh

Quil sẽ l{ một thằng’ anh cả đ|ng yêu nhất, t tế nhất trên đời n{y. Sẽ ch ng có đứa bé mới chập chững biết đi n{o lại được chăm nom k cho bằng đứa bé ấy đ}u. Rồi khi bé lớn lên, Quil sẽ l{ một người bạn biết thông cảm, một người bạn đ|ng tin cậy v{ tuyệt vời nhất của bé. V{ khi bé trưởng th{nh, cả hai sẽ hạnh phúc như chị Emily v{ anh Sam vậy. – Giọng nói về cuối của người bạn nhỏ chợt đanh lại, một chút cay đắng len lỏi v{o chất giọng khi cậu ta nhắc đến tên Sam.

-Vậy Claire không được quyền chọn lựa sao?

-Có chứ. Nhưng không lẽ cuối cùng cô bé lại không chọn cậu ta Quil sẽ l{ một n a ho{n hảo nhất của Claire kia m{. Tựa như cậu ta được tạo ra l{ để d{nh cho một mình cô bé ấy vậy.

Tôi thở d{i.

-Nhưng nếu em ngh vậy

-Chị đừng ngại – Người bạn nhỏ khăng khăng, nụ cười nở rộng, tươi rói một c|ch có chủ ý – Em nhận thức được h{nh động của mình m{. Chị chỉ cần b|o cho em biết rằng em l{m chị buồn thôi.

-Chị không biết

-Thôi n{o, Bella. Chúng mình cùng về nh{ lấy xe đi. Chị cần phải l|i thường xuyên để động cơ luôn ổn định.

-Chị không được phép cư i xe m|y.

-Ai không cho Chú Charlie hay l{ con qu {, hay hắn ta?

-Cả hai.

Người thiếu niên toét miệng cười – nụ cười ưa thích của tôi – Đột nhiên cậu trở về l{ một Jacob rạng r , ấm |p thuở n{o.

V{ tôi không sao ngăn được một nụ cười hưởng ứng, đ|p lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 146

Trên cao, mưa vợi dần, chỉ còn l{ một cơn mưa bụi êm ả.

-Em sẽ không kể với ai đ}u – Jacob trả lời một c|ch chắc nịch.

-Trừ mấy người bạn của em thôi chứ gì.

Lắc đầu một c|ch nghiêm nghị, Jacob giơ một tay lên, nói như tuyên thệ:

-Em xin hứa sẽ không ngh đến điều đó.

Tôi bật cười ngặt nghẽo.

-Nếu chị bị thương l{ do đi đứng không nhìn nên bị té nhé.

-V}ng, sao cũng được.

Thế l{ cả hai đứa tôi vi vu trên hai chiếc xe m|y vòng quanh La Push đến tận lúc mưa biến đường s| th{nh mềm nhũn, trơn trợt v{ Jacob một mực kh ng định rằng nếu không phải về ăn sớm thì cậu còn lướt gió thêm một hồi nữa. Khi hai đứa về đến nh{, ông Billy đón ch{o tôi một c|ch xuề xo{, lạt lẽo, cơ hồ như sự xuất hiện trở lại một c|ch đường đột của tôi đ~ tạo cho ông c|i cảm gi|c rằng trên đời n{y, ch ng có chuyện gì phức tạp cho bằng việc cả ng{y tôi cứ b|m riết lấy người con trai của ông. Sau khi ngấu nghiến xong món b|nh mì sandwich do tự tay Jacob chu n bị, chúng tôi rúc ngay v{o gara, tôi phụ cậu bạn chùi r a hai chiếc xe m|y. Đ~ l}u rồi không đặt chân đến đ}y – kể từ khi Edward quay về – nhưng tôi ho{n to{n không có cảm gi|c xa c|ch. Hôm nay cũng chỉ như mọi buổi chiều kh|c tôi có mặt ở gara n{y.

-Hay thật đấy – Tôi không khỏi buột miệng kêu lên khi Jacob lôi ra khỏi túi giấy lon nước ngọt – Chị nhớ nơi n{y lắm.

Cậu bạn mỉm cười, quét mắt bao qu|t khắp trần nh{ – chỉ l{ những tấm nhựa đan ghép v{o nhau.

-V}ng, em hiểu m{. Ngôi đền Taj Mahal lộng lẫy, huy ho{ng thế n{y, lại không phải tốn kém tiền bạc rong ruổi đến tạn đất nước n Độ xa xôi.

-Chúc mừng ngôi đền Taj Mahal thu nhỏ ở Washington của chúng ta – Tôi hồ hởi nâng lon nước ngọt lên.

Jacob cụng lon với tôi.

-Chị còn nhớ hôm l Tình nh}n không Em cứ tưởng đó l{ lần cuối cùng chị đặt chân đến đ}y đấy – lần cuối cùng mọi sự vẫn còn bình ổn.

Tôi cười nghiêng ngả.

-D nhiên l{ chị vẫn nhớ chứ. Hồi đó, khi nhận hộp k o tr|i tim, chị đ~ bỏ lại th}n phận nô lệ của cuộc sống n{y. L{m sao chị quên kỉ niệm ấy được.

Cậu bạn cũng hùa v{o cười với tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 147

-Đúng rồi. mmm, nô lệ {. Em sẽ ngh đến điều kh|c tốt đ p hơn – Nói đến đ}y, bất chợt Jacob thở d{i – Có cảm gi|c như h{ng bao năm đ~ trôi qua rồi vậy. B}y giờ l{ k nguyên mới, một thời đại mới thật vui vẻ v{ hạnh phúc.

Tôi không thể t|n đồng ý kiến với cậu bạn của mình. Hiện tại, tôi đang rất hạnh phúc. V{ tôi bỗng cảm thấy thảng thốt khi nhận ra rằng mình đ~ bỏ l biết bao nhiêu điều tốt đ p trong thời kì lạc v{o đêm trường cay đắng. Tôi chú mục v{o khoảng rừng thừa ảm đạm. Mưa lại thêm d{y hạt, nhưng trong c|i gara nho nhỏ n{y lại vô cùng ấm |p. y l{ nhờ tôi đang có Jacob ở bên cạnh. Cậu bạn nhỏ không kh|c gì một c|i lò sưởi cả.

Những ngón tay ấm nóng mơn nh lên m| tôi.

-Mọi thứ thay đổi nhiều lắm rồi.

- – Tôi đ|p gọn lỏn, đưa tay vỗ vỗ v{o b|nh xa sau – Bố đ~ tin tưởng chị trở lại rồi. Chị hy vọng b|c Billy sẽ không hé lộ gì về chuyện hôm nay - Tôi bặm chặt môi lại.

-Bố em sẽ không l{m thế đ}u. Bố không có chiều hướng nổi sùng giống chú Charlie. , em vẫn chưa chính thức xin lỗi chị về vụ chiếc xe m|y, phải nói c|i trò đó thật ch ng ra l{m sao cả. Em thật lòng xin lỗi vì đ~ để chị phải nghe những lời mắng nhiếc thậm tệ. Giờ em hối hận qu|, gi| m{ em đừng l{m thế.

Tôi mở to mắt.

-Chị cũng vậy.

-Em xin lỗi, rất xin lỗi chị.

Cậu bạn trao trọn cho tôi |nh mắt đầy ắp hy vọng m|i tóc đen rối mù, sũng nước, ch a ngọn ra khắp xung quanh vẻ mặt như van lơn, n{i nỉ.

-Thôi được rồi Chị không còn buồn em nữa.

-Cảm ơn chị, Bells

Chúng tôi cười toe, nhưng nụ cười chỉ di n ra trong đúng một tíc tắc, gương mặt của cậu bạn lại nhuốm nỗi sầu muộn.

-Chị biết không, ng{y đó khi em đem chiếc xe đến Em đ~ đợi để hỏi chị một lẽ – Người bạn của tôi ph|t }m chậm r~i từng tiếng một – Nhưng m{ thật ra cũng không có ý muốn hỏi.

Tôi lặng đi – phản ứng tự nhiên của sự căng th ng. Đ}y l{ thói quen tôi đ~ kế thừa từ Edward.

-Hồi đó, chị cứng đầu như vậy l{ do giận em, hay vì chị nói thật lòng mình vậy – Giọng nói của Jacob không kh|c gì một lời thì thầm.

-Chuyện gì thế – Tôi cũng đ|p lại bằng tiếng thì th{o, dù trong lòng đ~ nắm rõ mười mươi ý cậu ta đang muốn đề cập đến chuyện gì.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 148

Jacob tr}n trối ngó sững tôi.

-Chị thừa biết m{. Khi chị bảo nếu nếu hắn có cắn chị, đó cũng không phải l{ việc của em – Cậu bạn thốt ra những lời lẽ cuối cùng trong tư thế rúm người lại.

-Jake { - C}u nói của tôi ngh n lại lưng chừng trong cổ họng. Tôi không thể thốt lên trọn lời.

Người thiếu niên khép hờ mắt lại, hít v{o một hơi thật s}u.

-Chị nói thật lòng chứ?

Giọng nói của cậu ta run run, đôi mắt nhắm chặt.

- – Tôi khe khẽ đ|p.

Jacob lại hít v{o, rất chậm v{ s}u.

-Em cũng ngh như vậy.

Tôi nhìn cậu bạn chăm chăm, chờ đợi đôi mắt kia mở ra.

-Chị hiểu điều đó có ngh a gì không – Giọng nói của Jacob đột nhiên cứng lại. chị hiểu m{, phải không Nếu họ vi phạm giao ước thì chuyện gì sẽ xảy ra

-Trước tiên, bọn chị sẽ đi xe – Giọngnói của tôi giờ đ}y không còn một chút sức lực n{o.

Đôi mắt của người bạn nhỏ chợt mở bừng, hai c|i mống mắt đen chất đầy những l a giận cùngnỗi đau đớn.

-Giao ước ch ng giới hạn về địa lý đ}u, Bella. Bộ tộc em đồng ý chung sống trong ho{ bình bởi lẽ nh{ Cullen đ~ kh ng định rằng họ không như những ma-c{-rồng kh|c, rằng con người ở bên cạnh họ sẽ không gặp bất kì một hiểm nguy n{o. Họ hứa rằng sẽ không giết hại hay kéo bất kì ai v{o kiếp sống như họ nữa. Một khi họ rút lại lời nói thì giao ước coi như vô ngh a, họ sẽ cũng như mọi ma-c{-rồng kh|c m{ thôi. Trong trường hợp đó, tụi em sẽ lại lùng bắt họ

-Nhưng Jake, ch ng phải em đ~ vi phạm giao ước trước đấy sao? – Tôi ngắt lời cậu bạn, cố níu lấy cọng rơm giữa dòng – Ch ng phải giao ước cũng nói rằng không một ai trong bộ tộc em được phép hé lộ th}n phận của họ cho người kh|c biết Nhưng em đ~ kể với chị. Vậy ho| ra giao ước cũng l{ thứ có thể tuỳ tiện đem ra thảo luận được?

Jacob không thích lời nhắc nhở n{y vẻ đau thương trong mắt cậu đ~ chuyển sang th{nh thù o|n.

-Vâng, em đ~ vi phạm giao ước – vì em không ngờ rằng nó có thật. V{ em cũng biết thừa rằng họ đ~ hay chuyện đó – nh mắt của cậu bạn xo|y th ng v{o tr|n tôi, tức tối

– Nhưng đ}y không phải l{ điềm may cho họ, cu ng không phải l{ một món qu{ từ trên trời rớt xuống hay bất cứ thứ gì kh| được. Không đời n{o có chuyện em sai rồi họ được

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 149

quyền l{m sai lại. nếu bọn đó lợi dụng sơ hở n{y của em, họ sẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất m{ thôi. Với tụi em, đó cũng l{ lựa chọn bắt buộc, trong tình huống bọn họ ph| bỏ giao ước: tấn công. Chiến tranh sẽ phải bùng nổ.

Jacob cứng giọng kh ng định. Tôi không khỏi bủn rủn cả người.

-Jake {, ch ng cần phải l{m như thế đ}u.

Đôi quai h{m của người bạn nhỏ siết chặt lại.

-Chỉ có c|ch đó m{ thôi.

Sau lời tuyên bố }m vang cả đất trời đó l{ sự im lặng h~i hùng.

-Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị, phải không Jacob – Tôi thều th{o. Ngay khi vừa kết thúc c}u hỏi, tôi đ~ ước rằng mình chưa nói ra. Tôi không muốn biết c}u trả lời của người đang ngồi bên cạnh mình.

-Chị sẽ không còn l{ Bella nữa – Người thiếu niên trả lời – Cô bạn của em sẽ không còn tồn tại trên cõi đời n{y. Bởi vậy, sẽ ch ng có ai được tha thứ cả.

-Thế thì c}u trả lời l{ không rồi – Tôi nói ch ng nên hơi.

Sau đó, chúng tôi ngồi d|n mắt v{o nhau, thời gian trôi qua như thế n{o, ch ng ai còn ý niệm nữa.

-Vậy l{ giờ, mình chia tay nhau, hả Jake

Cậu bạn hấp h|y đôi mắt, bao l a nộ, trong chốc l|t, thoắt tan chảy th{nh nỗi ngạc nhiên.

- a, sao vậy chị Chúng mình vẫn còn v{i năm nữa m{. Không lẽ từ giờ cho đến ng{y tận thế , chúng mình không thể l{ bạn sao

-V{i năm ư Không, Jake {, không có năm n{o cả – Tôi lắc đầu nguầy nguậy v{ cười đúng một tiếng duy nhất, tiếng cười không mảy may có một chút vu ivẻ n{o – Chỉ còn tính theo tuần nữa thôi.

V{ tôi đ~ không lường trước được phản ứng của người thiếu niên.

Cậu bạn của tôi vùng bật dậy, một tiếng bốp khô khốc vang vọng khắp không gian, lon nước ngọt đ~ trở nên dúm dó trong tay Jacob. Nước xôđa tung bắn khắp nơi, ch ng kh|c n{o đang phun toé ra từ vòi cả khắp người tôi cũng sũng nước.

-Jake n{y – Tôi định mở miệng ph{n n{n chợt phải khựng lại, th}n hình Jacob đang run r y vì o|n hậ. Cậu ta hằm h nhìn tôi, một c|i nhìn cực kì man dại, trong ngực cậu bắt đầu ph|t ra những }m thanh gầm gừ.

To{n bộ th}n mình tôi trong gi}y phút đó đông cứng lại, nỗi s ng sốt đ~ che lấp hết mọi tri gi|c, tôi không còn nhớ phải l{m sao để có thể c động được.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 150

Sự chấn động nơi Jacob trở nên hối hả hơn, nhịp điệu tăng nhanh, cả th}n mình của cậu ta rung chuyển dữ dội. Hình d|ng người thiếu niên mờ dần, mờ dần

Trong một nỗ lực đ|ng kinh ngạc, Jacob nghiến chặt đôi quai h{m tiếng gầm gh theo đó ngưng bặt. Đôi mắt của người thiếu niên cũng khép lại ở mức tập trung tinh thần cao độ; cơn chấn động chậm dần, chậm dần đến cuối cùng, chỉ có đôi tay cậu l{ còn run run.

-Chỉ còn tính theo tuần – Giọng nói của Jacob nghe đều đều, không có cảm xúc.

Tôi vẫn chưa thể cất tiếng đ|p lại m|u trong người tôi vẫn chưa lưu chuyển được bình thường.

Đôi mắt của kẻ đối diện rốt cuộc cũng rọi th ng v{o tôi, nhưng chúng không còn mang theo vẻ hung bạo, căm hận nữa.

-Vậy l{ chỉ còn v{i tuần nữa, hắn sẽ biến chị th{nh một con qu hút m|u không tanh – Jacob rít qua kẽ răng.

Gương mặt nâu đỏ của người nói chuyển sang xanh mét.

-Thôi n{o, Jake – Tôi thều th{o sau một phút d{i im lặng – Anh ấy m~i m~i sống ớ tuổi mười bảy, Jacob ạ. Còn chị thì c{ng ng{y c{ng bước gần sang tuổi mười chín. Vả lại, chị cứ kéo d{i thời gian l{ vì lẽ gì Tất cả những gì chị cần chỉ l{ anh ấy m{ thôi. Chị còn cần gì kh|c nữa đ}u?

Hiển nhiên đ}y l{ một c}u hỏi tu từ.

Nhưng những lơ i lẽ đ|p lại liền sau đó vút cao, hệt như tiếng roi xé gió.

-Gì cũng được. Thứ gì cũng được. Chết, sướng hơn chị {. Em thích chị sống theo lẽ tự nhiên hơn.

Tôi co rúm người lại như vừa bị l~nh trọn một quyền từ cậu bạn. Nỗi đau n{y còn tệ hại hơn cả c|i hình ảnh vừa được đem ra so s|nh trước đó.

V{ khi nỗi đau đ~ thấm s}u v{o người, cơn kích động trong tôi bị đ y lên đến đỉnh điểm.

-Có lẽ em sẽ được thoả ước nguyện đấy – Tôi nói một c|ch lạnh lùng, cả th}n người bắt đầu chao đảo, lắc lư – Có thể trên đường về nh{, chị sẽ đ}m đầu v{o xe tải.

Vừa dứt lời, tôi chộp ngay chiếc xe m|y của mình, lựng khựng dắt ra ngo{i mưa.

Khi tôi đi lướt qua mặt ngươ i thiếu niên, cậu ta vẫn không hề có bất kì một động th|i

n{o. Ra tới con đường mòn nhỏ h p, lầy nhầy, tôi leo phắt lên xe, đạp m|y. Chiếc b|nh xe sau quay mạnh, hất tung một mớ bùn về phía gara – hy vọng l{ trúng v{o c|i tên đ|ng ghét ấy

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 151

V{ cứ thế, tôi lao xe trong mưa, trên con đường quốc lộ sũng nước dẫn đến nh{ Cullen; trên người tuyệt nhiên không còn một chỗ n{o khô r|o cả. Gió bạt từng cơn, nước lạnh trên da tôi dường như đông lại chưa được n a đường m{ hai h{m răng của tôi đ~ đ|nh v{o nhau liên hồi.

Rõ r{ng ở c|i xứ Washington n{y, không nên dùng xe m|y. Có cơ hội l{ tôi sẽ b|n chiếc xe ngớ ng n n{y ngay.

Thế rồi tôi lầm lũi dắt xe tiến v{o c|i gara v đại của nh{ Cullen, không hề ng ng{ng khi nhận ra Alice đang chờ mình, cô bạn đang ngồi ch|n đời trên mui chiếc Porsche, tay vuốt ve nước sơn v{ng óng bóng mượt.

-Mình không có cơ hội cầm l|i chiếc n{y – Cô bạn tôi thở d{i.

-Mình xin lỗi – Tôi đ|p qua hai h{m răng vẫn chưa ngừng biểu tình.

-Chắc bạn nên tắm nước nóng thôi – Sau c}u nói ấy, Alice nhảy th ng xuống đất, nh nh{ng như l{n gió thoảng.

- .

Cô bạn bặm môi, quan s|t vẻ mặt tôi một lúc trước khi hỏi:

-Bạn có muốn t}m sự điều gì không

-Không.

Cô bạn gật đầu t|n th{nh, nhưng đôi mắt vẫn chưa dập tắt được ngọn l a hiếu kì đang bập bùng ch|y.

-Tối nay, chúng mình đi Olympia chơi nhé

-Thôi bạn. Mình vẫn chưa được về nh{, phải không

Alice lập tức nhăn nhó.

-Không sao đ}u, Alice – Tôi xoa dịu cô bạn – Nếu điều n{y tốt cho bạn thì mình sẽ ở lại.

-Cảm ơn bạn rất nhiều – Alice thở ph{o nh nhõm.

Tối hôm đó, tôi đi nằm sớm, vẫn co quắp trên chiếc ghế xôpha trong phòng Edward.

Khi tôi chợt tỉnh giấc, trời vẫn tối sầm tối sì. Đầu óc lơ ngơ, nhưng tôi có thể nhận thức được còn phải một lúc l}u nữa trời mới chuyển sang tờ mờ s|ng. Khép mắt lại, tôi l{m động t|c duỗi mình, trở mình Ng ng{ng trong tíc tắc Lẽ ra, sau h{nh động đó, tôi đ~ phải lăn đ|nh phịch xuống s{n rồi, đằng n{y, tôi lại cảm thấy vô cùng d chịu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 152

Tôi chùn người, trố mắt ra cố nhìn cho tỏ tường. Đêm nay tối hôn đêm qua – m}y d{y đ~ th}u tóm hết |nh trăng.

-Anh xin lỗi – Một tiếng thì thầm thoang thoảng bên tai tôi, dịu d{ng như một phần của đêm tối – Anh không có ý định đ|nh thức em dậy.

Căng th ng, tôi chờ đợi cơn thịnh nộ kéo đến – của cả anh, v{ cả tôi – nhưng những gì sau đó chỉ l{ bóng đêm t nh lặng êm đềm. Tôi cảm nhận được vị ngọt của hai l{n hơi thở quyện v{o nhau – mùi hương thơm ng|t từ hơi thở đặc biệt của anh v{ dư vị cay đắng do nỗi trống vắng lúc chia xa để lại nơi tôi; tôi đ~ không nhận ra mùi vị khó nuốt ấy cho tới thời điểm trùng phùng n{y, khi khổ đau đ~ nhường chỗ cho niềm hạnh phúc.

Không gian bao bọc hai chúng tôi chợt lắng đọng, thời gian cũng ngừng trôi. Sự t nh lặng n{y thật yên bình – không giống như trời yên trước cơn giông tố, m{ hệt như một cảnh đêm ph ng lặng, quang quẻ dẫu l{ một cơn mộng về b~o bùng mưa gió cũng không có.

Không còn m{ng đến chuyện phải trút cơn tam b{nh lên anh, không còn bận t}m đế việc phải xả nỗi tức tối lên mọi người, tôi hối hả tìm tay anh trong bóng đêm, còn th}n mình thì nho{i về phía anh. Đôi tay anh cũng nhanh nh n ôm gọn lấy th}n hình tôi, ép chặt tôi v{o lồng ngực. Môi tôi đưa tới, lần theo chiếc cổ, đến cằm, v{ cuối cùng cũng tìm được đến môi anh.

Edward hôn tôi một c|ch dịu d{ng, được một lúc thì ph| ra cười khanh kh|ch.

-Anh đ~ chu n bị s n tinh thần chờ đợi cơn thịnh nộ đến gấu x|m cũng phải né, gi|ng xuống đầu, vậy ra l{ điều n{y hả Mai mốt, anh phải chọc em tức nhiều hơn nữa mới được.

-Chờ em một chút, để em thu thập hết sấm chớp đ~ – Tôi cũng không vừa, đ|p lại v{ tiếp tục hôn anh.

-Anh sẽ chờ, chờ tới chừng n{o cũng được – Edward thì th{o trên môi tôi. Những ngón tay của anh luồn s}u v{o tóc tôi.

Hơi thở của tôi trở n}n kh n khoản.

-Có lẽ đến s|ng mai.

-Sao cũng được.

-Mừng anh đ~ trở về – Tôi thì th{o khi quai h{m của mình được anh đặt đôi môi lên đó – Anh quay lại, em vui lắm.

-Tốt qu|.

- mmm – Tôi ậm ừ t|n th{nh, vòng tay quanh cổ anh siết chặt thêm nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 153

Rất dịu d{ng, tay anh nắm lấy khu u tay tôi, rồi nh nh{ng lướt xuống, qua be sườn, thắt lưng, theo hông lần xuống ch}n, v{ để tay lên gối. Dừng lại ở đấy, anh ôm lấy bắp chân tôi. Sau đó, bằng một động t|c bất ngờ, Edward nâng chân tôi lên, qu{ng ra sau, quặc v{o hông anh.

Hơi thở của tôi hốt nhiên phiêu t|n. Đ}y không phải l{ điều anh vẫn cho phép mình l{m. Bất kể đôi tay đang quấn lấy mình lạnh gi|, tôi chợt nghe một cảm gi|c ấm |p lạ thường. Đôi môi anh đ~ tìm đến hõm cổ tôi.

-Đừng mang b~o tố đến sớm qu|, nha em – Edward thì th{o – M{ có thể cho anh biết suy ngh của em về c|i giường đ|ng ghét n{y không

Trước khi tôi có thể lên tiếng trả lời, thậm chí trước khi tôi có khả năng tập trung đầu óc để hiểu được những gì anh nói, anh đ~ trở mình, n}ng tôi nằm trên người anh. Hai tay anh đ lấy khuôn mặt tôi, hơi nâng lên để hôn v{o cổ. V|ng vất, tôi thở mạnh, không còn đủ t}m trí để m{ ngượng ngùng nữa.

-C|i giường thế n{o hả am – Anh hỏi lại – Anh thấy nó được đấy chứ.

-Em thấy không cần thiết – Cuối cùng, tôi cũng xoay xở nói ra được suy ngh của mình.

Anh bất thần kéo gương mặt tôi gần lại, môi tôi tự động quấn lấy môi anh. Lần n{y, thật chậm r~i, anh trở mình nằm bên trên tôi, rất c n trọng, không để cho tôi chịu nặng, nhưngít nhiều tôi cũng cảm nhận được th}n thể lạnh lẽo của khối đ| c m thạch đang |p lên người mình. Tim tôi rộn r~ đến mức gần như |t cả tiếng cười khe khẽ của anh.

-Không d|m đ}u – Anh th ng thừng phản đối – Như vầy d hơn trên ghế xôpha chứ.

Lạnh như đ|, lư i anh mơn nh theo viền môi của tôi.

Đầu óc quay cuồng, tôi không còn ngh được điều gì cho nên hồn nữa, hơi thở cứ v{o ra liên hồi từng qu~ng ngắn.

-Anh đ~ ngh lại rồi { – Tôi hỏi không ra hơi. Có lẽ anh đ~ c}n nhắc lại những nguyên tắc an to{n của chính mình. Hoặc cũng có thể tôi đ~ không đo|n ra được ý ngh a của chiếc giường. Tim tôi đập từng hồi nhoi nhói trong lúc chờ đợi c}u trả lời từ anh.

Edward buông ra một hơi thở d{i, rồi xoay trở để chúng tôi nằm cạnh bên nhau.

-Đừng ngốc thế, Bella – Anh trả lời, giọng nói đầy âm điệu chê tr|ch – rõ r{ng anh hiểu ti6 muốn |m chỉ điều gì – Anh chỉ muốn cho em hiểu lợi ích của chiếc giường m{ em ghét thôi. Đừng có suy di n lung tung.

-Nhưng em l suy di n rồi – Tôi lầm bầm – Thật lòng thì em cũng thích c|i giường lắm – Tôi nói thêm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 154

-Tốt qu| – Trong giọng nói của Edward có n chứa cả nụ cươòi khi anh hôn lên tr|n tôi – Anh cũng thích nữa.

-Nhưng em vẫn cho rằng không cần thiết – Tôi lại tiếp tục – Nếu không theo hướng suy di n của em thì mình cần giường để l{m gì

Lại thêm một tiếng thở d{i thườn thượt của Edward.

-Đ}y l{ lần giả thích thứ một trăm rồi đấy nhé, Bella: vì qu| nguy hiểm.

-Em thích nguy hiểm – Tôi c~i cố.

-Biết ngay m{ – Có một chút gắt gỏng ho{ lẫn trong giọng nói ngọt ng{o nơi anh, có lẽ anh đ~ trông thấy chiếc xe gắn m|y trong gara rồi cũng nên.

-Để em nói cho anh biết nguy hiểm l{ gì – Tôi đ|p liền tắp lự… để anh không kịp

thời gian chuyển sang chuyện kh|c – Mấy ng{y n{y, em nóng lắm, thể n{o cũng bị ch|y thui ch|y trụi cho m{ xem, lúc đó anh khỏi còn ai để m{ c{m r{m nữa.

Tôi vừa nói dứt câu, anh đ~ đ y tôi ra.

-Anh l{m gì thế – Tôi l{u b{u phản đối, cố níu giữ anh lại cho bằng được.

-Bảo vệ em khỏi bị ch|y. Nếu điều n{y vượt qu| sức chịu đựng của em

-Em chịu được m{ – Tôi khăng khăng.

Edward để yên cho tôi luồn mình v{o vòng tay của anh trở lại.

-Anh xin lỗi vì đ~ đ y em trượt d{i theo cảm xúc – Anh trả lời, giọng ngậm ngùi – Anh không muốn l{m em buồn. Nhưng điều đó không tốt đ}u, Bella.

-Kì thực tốt lắm, rất – rất tốt, anh {.

Anh hít v{o một hơi thật đầy.

-Em mệt không Lẽ ra, anh nên để cho em ngủ.

-Không, em không mệt chút n{o. Nếu anh cứ để em sống thật với cảm xúc của mình thì có hề gì đ}u.

-Không nên như vậy, Bella. Em không phải l{ người duy nhất bị cảm xúc cuốn đi.

-Không, chỉ có mỗi mình em thôi – Tôi l{u b{u.

Edward bật cười khúc khích.

-Em không hình dung nổi đ}u. M{ em cũng đừng mong hu hoại được khả năng kiềm chế nơi anh.

-Em không xin lỗi vì chuyện đó đ}u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 155

-Vậy cho anh xin lỗi nhé

-Anh xin lỗi chuyện gì

-Em giận anh m{, em nhớ không?

- , c|i đó

-Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Để bảo vệ em an to{n ở đ}y, anh d d{ng tìm thấy được nhiều lý do chính đ|ng lắm – Vòng tay đang ôm tôi siết chặt thêm – Khi phải nén lòng xa em, anh cũng có bực bội đôi chút. Anh không ngờ rằng mình lại phải đi xa. Thật không đ|ng.

Tôi mỉm cười.

-Anh không tìm thấy con sư t núi n{o sao

-Có, anh có tìm thấy. Nhưng ch ng có ngh a lí gì so với nỗi khắc khoải, lo lắng

trong anh. Anh xin lỗi vì đ~ nhờ Alice bắt giữ” em. Anh thừa nhận trò đó thật ch ng ra l{m sao cả.

-Đúng thế đấy – Tôi t|n đồng.

-Anh sẽ không l{m như vậy nữa.

-Vâng – Tôi đ|p một c|ch nh nhõm. Trong lòng đ~ tan biến nỗi buồn bực về anh – Những buổi ở chơi rồi ngủ lại nh{ Edward đ~ ph|t huy được t|c dụng - Tôi cuộn mình thêm s|t v{o anh, rồi đặt môi lên hõm cổ lạnh lẽo, chỗ xương đòn của anh – Anh bắt giư

em lúc n{o cũng được.

- mmm – Anh thở d{i – Anh rất vui lòng được chấp nhận yêu cầu đó.

-Bây giờ đến phiên em nhé

-Đến phiên em l{m gì – Giọng nói của anh đầy vẻ ngạc nhiên.

-Đến phiên em xin lỗi anh.

-Em phải xin lỗi về điều gì nhỉ

-Anh không giận em ư – Tôi hỏi th ng thừng.

-Không, em có chuyện gì khiến anh phải giận đ}u.

Lời kh ng định của anh chắc như đinh đóng cột. Vậy l{ Edward nói thật lòng.

Tôi cũng cảm nhận được đôi lông m{y của mình đang th{nh hình dấu ng~.

-Khi về nh{, anh không gặp Alice {

-Có, anh có gặp nhưng sao?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 156

-Anh không lấy lại chiếc Porsche

-Tất nhiên l{ không. Đó l{ qu{ tặng m{.

ớc gì lúc n{y tôi có thể nhìn thấy tỏ tường được th|i độ nơi anh. Giọng nói của anh l{m cho tôi có cảm gi|c như mình vừa xúc phạm đến anh nặng nề lắm vậy.

-Anh thật sự không muốn biết em đ~ l{m gì chứ? – Tôi thắc mắc, bắt đầu tò mò về c|i vẻ thản nhiên pha lẫn chút bất cần rất lạ lùng kia.

Sau đó, tôi cũng cảm nhận được l{ anh vừa nhún vai, nh hẫng.

-Anh lúc n{o cũng quan t}m đến mọi việc em l{m, Bella nhưng m{ nếu em không muốn cho anh biết thì em cũng ch ng cần phải kể đ}u.

-Em đ~ xuống La Push.

-Anh biết rồi.

-Nhưng m{ em trốn học.

-Anh cũng vậy thôi, có hơn gì em đ}u.

Tôi chú mục v{o nơi vừa thốt ra c}u nói ấy v{ mò mẫm, lần tay theo từng đường nét trên gương mặt Edward, cố hiểu cho được c|i cảm xúc hiện thời rất kh|c thường ấy của anh.

-Cuối cùng thì ngọn gió n{o đ~ thổi lòng khoan dung về phía anh vậy – Tôi không thể không cất tiếng hỏi.

Anh thở d{i.

-Anh quyết định rồi, Bella ạ, em đúng. Vấn đề của anh, đa phần vì th{nh kiến với người sói. Từ giờ trở đi, anh sẽ sống công bình hơn, sẽ ho{n to{n tin tưởng v{o quyết định của em. Nếu em bảo như vậy l{ an to{n, thì điều đó l{ an to{n, anh tin em.

-Ôi trời.

-Với lại điều n{y quan trọng nhất anh không muốn chuyện n{y trở th{nh vật cản ngăn c|ch chúng ta.

Lòng tr{n đầy m~n nguyện, tôi |p đầu v{o ngực anh, khẽ khép mắt lại.

-Vậy nên – Anh tiếp tục lên tiếng, giọng nói vẫn rất tự nhiên – Em đ~ định ng{y xuống La Push lại chưa?

Tôi không trả lời. C}u hỏi của anh khiếu tôi nhớ lại từng lời nói của Jacob, cổ họng hốt nhiên ngh n ngh n.

V{ anh đ~ hiểu sai ý ngh a của sự im lặng cùng nỗi căng th ng nơi tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 157

-Anh hỏi vậy chỉ l{ để sắp xếp lại kế hoạch của anh thôi – Edward vội v{ng giải thích – Anh không muốn g}y cho em |p lực phải trở về gấp rút vì lo anh đợi.

-Không – Tôi đ|p ngay tức thì, }m điệu th ng thừng ấy đ~ khiến cho chính tôi cũng phải ngạc nhiên – Em không muốn xuống đó nữa.

-Trời. Em không cần phải l{m thế vì anh đ}u.

-Người ta không còn ch{o đón em nữa – Tôi thì th{o bộc bạch.

-Bộ em c|n phải con m o của ai h{ – Anh hỏi một c|ch hờ hững. Trong th}m t}m, tôi hiểu anh không muốn bắt ép tôi phải kể rõ ngọn ng{nh, nhưng tôi có thể nhận ra ngọn l a hiếu kì đang }m ỉ ch|y ở phía sau lớp vỏ l~nh đạm kia.

- không – Tôi hít v{o một hơi thật s}u rồi lầm bầm giải thích – Có lẽ Jacob đ~ nhận ra v{ hình như cậu ấy không tỏ ra bất ngờ.

Tôi ngập ngừng, Edward vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

-Jacob không muốn chuyện đó di n ra qu| sớm.

- – Edward chỉ buột miệng thốt ra đúng một từ duy nhất.

-Cậu ấy bảo rằng th{ trông thấy em chết còn d chịu hơn – Giọng nói của tôi v o{ ở những }m tiết cuối.

Edward sững người mất một lúc, cô mộtkiềm nén những cảm xúc không muốn để lộ ra cho tôi biết.

Một c|ch dịu d{ng, anh khẽ ghì lấy tôi, ôm s|t tôi hơn nữa v{o lồng ngực của mình.

-Anh xin lỗi.

-Em cứ ngh l{ anh sẽ vui kia đấy – Tôi thầm thì.

-Vui vì em bị tổn thương ư – Anh lầm bầm trên tóc tôi – Không đ}u, Bella.

Thở ra một c|ch m~n nguyện, tôi |p mình chặt thêm v{o anh. Nhưng một lần nữa, anh lại căng cứng to{n th}n.

-Anh sao thế

-Anh không sao.

-Cho em biết đi.

Edward ngần ngừ trong một phút đồng hồ.

-Em sẽ giận mất.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 158

-Em vẫn muốn biết.

Anh thở d{i.

-Thật sự l{ anh có thể giết chết c|i tên nhóc đó vì đ~ d|m nói với em những lời như thế. V{ hiện giờ thì anh đang muốn thật đ}y.

Tôi bật cười một c|ch mi n cư ng.

-Đúng l{ anh biết tự chủ như vậy, thật tốt vô cùng.

-Nhưng anh ho{n to{n có khả năng mắc phải lỗi lầm – Giọng nói của anh bất chợt trầm lắng, suy tư.

-Nếu anh mắc sai lầm về chuyện kiềm chế, hay để em tìm nơi thích hợp cho anh – Nói rồi tôi ôm lấy mặt anh, cố rướn người lên để hôn v{o đôi môi lạnh gi| đang ở rất gần tôi. Vòng tay của anh chợt tăng thêm lực níu giữ tôi lại, cố tìm c|ch ngăn cản c chỉ u yếm ấy.

Rồi anh thở d{i.

-Anh cần phải luôn luôn tự chủ, đúng không

Tôi cười rất tươi trong bóng đêm.

-Không. Để em giữ c|i tự chủ ấy cho, chừng v{i phút hay v{i giờ…

-Chúc em ngủ ngon, Bella.

-Khoan đ~ em có chuyện muốn hỏi anh.

-Chuyện gì thế

-Đêm vừa rồi, em có nói chuyện với chị Rosalie

Edward lại căng th ng, to{n th}n cứng đờ.

- . Khi anh v{o nh{, chị ấy cũng nhớ lại chuyện đó. Chị ấy đ~ l{m cho em phải suy ngh nhiều, đúng không

C}u hỏi vừa được thốt ra có l n quất những khắc khoải, lo }u ắt h n anh ngh l{ tôi muốn đề cập đến những lý do đ~ khiến Rosalie cho rằng tôi nên trung th{nh với kiếp sống của một con người. Nhưng thực ra, tôi đang để tâm đến một chuyện kh|c quan trọng hơn.

-Chị ấy có đả động một chút đến khoảng thời gian gia đình anh sống ở Denali.

Im lặng một tho|ng, lời mở đầu n{y khiến anh ngạc nhiên.

- ?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 159

-Chị ấy kể về một nhóm ma-c{-rồng, to{n l{ phụ nữ, con g|i v{ anh.

Edward không trả lời, dù rằng tôi đ~ đợi rất l}u.

-Anh đừng lo – Tôi tiếp tục lên tiếng, sau c|i thời khắc t nh lặng g}y cảm gi|c khó thở, bức bối – Chị ấy nói rằng anh không hề tỏ ra rung động trước bất kì một ai cả. Nhưng điều em muốn biết, anh hiểu không, vậy thì ai đ~ có cảm xúc ấy Ai đ~ rung động trước anh?

Thêm một lần nữa, c}u trả lời d{nh cho tôi l{ một sự im lặng đến n~o nề.

-Ai vậy anh – Tôi lại hỏi, cố giữ cho giọng nói thật tự nhiên, nhưng cũng không để lộ ra rằng mình đang kiềm chế – Hay l{ không chỉ có một người?

Không có c}u trả lời. Phải chi tôi có thể nhìn thấy rõ được gương mặt anh, để m{ có thể đo|n biết được phần n{o ý ngh a của sự im lặng n{y.

-Được rồi, Alice sẽ cho em biết – Tôi tuyên bố th ng thừng – Bây giờ, em phải đi gặp bạn ấy đ}y.

Vòng tay đang ôm tôi lại siết chặt thêm tôi không còn có thể nhúc nhích hay cựa quậy được nữa, dù l{ chỉ một chút.

-Khuya qu| rồi, em { – M~i đê n lúc n{y, anh mới chịu lên tiếng. Chất giọng đ~ thay đổi, bồn chồn xen lẫn với một chút bối rối – Với lại, chắc Alice đ~ ra ngo{i rồi

-Vậy l{ rất tệ – Tôi đo|n định – Tệ lắm phải không anh – Tôi bắt đầu hoang mang, tim đập liên hồi khi hình dung ra một đối thủ bất t có vẻ đ p kiêu sa m{ mình chưa bao giờ nhận thấy rằng mình có.

-Bình t nh n{o, Bella – Edward cố trấn an, hôn lên chóp mũi tôi – Trông em vô lý chưa kìa.

-Em vô lý ư Thế sao anh không chịu kể

-Bởi vì ch ng có gì để kể hết. Chỉ tại em thổi phồng mọi việc lên qu| đ|ng thôi.

-Người n{o vậy – Tôi vẫn khăng khăng.

Anh thở d{i.

-B{ Tanya có biểu lộ một chút quan t}m. Nhưng anh đ~ l{m được cho b{ ấy hiểu, bằng một th|i độ lịch sự v{ nh~ nhặn, rằng anh không thể đ|p lại. Hết.

Tôi cố giữ giọng bình thản.

-Nói cho em nghe b{ Tanya trông như thế n{o

-Cũng giống như bọn anh thôi da trắng, mắt v{ng – Edward nói nhanh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 160

-V{ d nhiên l{ rất đ p nữa.

Tôi cảm nhận được c|i nhún vai rất phớt đời từ anh.

- m, đó l{ trong mắt người thường thôi – Anh đ|p lại, vẫn tỏ ra thờ ơ – Em biết tại sao không

-Tại sao – Tôi hỏi một c|ch hờn dỗi.

Bên tai tôi chợt nghe gi| lạnh, nhồn nhột Edward vừa kề môi s|t v{o đó.

-Anh chỉ thích tóc n}u thôi.

-Vậy l{ b{ Tanya tóc v{ng.

-Tóc hung đỏ – ho{n to{n không thuộc gu của anh.

Tôi tư lự trong một tho|ng, ra sức tập trung giữa lúc đôi môi lạnh lẽo của anh đang chầm chậm lướt xuống m|, xuống cổ tôi, rồi lại từ từ đưa ngược trở lên. Sau ba lần đón nhận c chỉ }u yếm như vậy, tôi mới thốt được nên lời.

-Thôi được rồi, em không hỏi nữa – Tôi quyết định.

- mmm – Edward thì thầm trên da tôi – Khi ghen, trông em đ|ng yêu lắm. Thú vị không thể tả được.

Tôi cau có trong bóng đêm.

-Thôi, khuya qu| rồi, em – Anh trở lại c|i điệp khúc vừa n~y, vẫn l{ lời thì thầm, nhưng lần n{y chất giọng của anh vô cùng du dương, êm ả, mượt m{ hơn tơ trời – Ngủ đi n{o, Bella của anh. Em h~y ngủ cho ngoan v{ mơ thật nhiều mộng l{nh. Tr|i tim anh chỉ biết lay động trước mỗi mình em m{ thôi. Tr|i tim n{y thuộc về em m~i m~i. Ngủ đi n{o, tình yêu duy nhất của anh.

Anh bắt đầu ng}n nga b{i h|t ru em của riêng tôi, v{ tôi hiểu đến lúc n{y thì mình không còn có khả năng chống chọi được nữa, dần d{, tôi sẽ chìm v{o cõi mộng. Ngh vậy, tôi khép mắt lại, rúc mình v{o s|t ngực anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 161

Chương 9

C T

|ng hôm sau, Alice đưa tôi về, để cho giống với việc tôi tham dự một buổi

tiệc chỉ to{n con g|i với nhau rồi ngủ lại qua đêm v{ để cho giống vơ i việc cuộc vui lẽ ra vẫn còn tiếp di n nếu như không bất ngờ Edward lù lù

trở về, kết thúc chuyến du khảo. Tất cả những gì tôi phải thể hiện l{ như vậy. Đ}y cũng l{ một sinh hoạt rất con người m{ tôi không được phép bỏ l .

Ng{i cảnh s|t trưởng hé mắt nhìn trộm qua c a sổ khi nghe tiếng c a xe đóng lại. Ng{i vẫy tay ch{o Alice rồi ra mở c a cho tôi.

-Vui không con – Ng{i cất tiếng hỏi.

-Dạ vui lắm bố. Rất con g|i.

Tôi x|ch đồ đạc v{o nh{, để bừa hết ở ch}n cầu thang, rồi lò dò v{o bếp lục đồ ăn.

-Con có lời nhắn đấy – Ng{i cảnh s|t trưởng gọi với theo.

Trên kệ bếp, tập viết tin nhắn điện thoại được đựng v{o c|i chảo, rất d đập v{o mắt.

Jacob gọi điện thoại cho con – Bố tôi viết – Nó bảo rằng nó không muốn nói như vậy: nó xin lỗi. Thằng bé muốn con gọi điện thoại lại.Con tốt bụng h~y bỏ qua cho nó đi. Nghe giọng nó buồn lắm.

Tôi nhăn mặt lại. Thường thường, ng{i cảnh s|t trưởng đ}u có viết x~ luận v{o lời nhắn cho tôi.

Jacob ư, Jacob chỉ có thể chịu đựng m{ buồn thôi. Tôi không muốn nói chuyện với

cậu ta. Điều tôi được biết, đó l{ người ta không thể rộng lượng đê n mức tiếp nhận điện thoại của đối phương. Nếu Jacob mong tôi chọn c|i chết, cậu ta chỉ việc giữ im lặng l{ được.

Bất gi|c tôi ch ng còn c|i cảm gi|c buồn miệng nữa. Tôi xoay người lại toan bước tới chỗ mở h{nh lý.

-Con không gọi điện thoại cho Jacob { –Ng{i cảnh s|t trưởng bắt đầu thắc mắc. Thì ra n~y giờ ng{i đang lấp ló ở chỗ phòng kh|ch, để xem xem tôi có nhấc ống nghe lên không.

-Không ạ.

Đ|p xong, tôi cất bước lên lầu.

S

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 162

-Cư xư ch ng đ p chút n{o, Bella – Bố tôi đệm theo – i cao quý l{m sao hai

tiếng tha thứ… Tha thứ l{ một ngh a c cao đ p.

-Bố không cần lúc n{o cũng phải lo cho con đ}u – Tôi lầm bầm rất khẽ, không để bố nghe thấy.

Đống đồ chưa giặt chắc chắn nhiều lắm đ}y, sau khi đ~ trả ống kem đ|nh răng về chỗ cũ v{ th y số đồ dơ v{o c|i rổ m}y, tôi tới chiếc giường của bố, lột tấm trải giường,

|o gối. Xong xuôi, tôi bỏ tất cả đồ xuô ng đầu cầu thang, v{o đến phòng mình.

Dừng lại bên giường, tôi ngó nghiêng.

C|i gối của tôi đ}u mất rồi Tôi đảo mắt một lượt khắp phòng. Không thấy gối. Phòng tôi trông gọn g{ng, sạch sẽ một c|ch kì lạ. Ch ng phải chiếc |o lạnh m{u x|m vẫn được quặc v{o chỗ cột giường đó sao Tôi cũng d|m thề rằng đôi tất dơ của tôi nằm sau c|i ghế bập bênh, chiếc |o c|nh m{u đỏ tôi ướm th hai hôm trước – nhưng rồi nhận ra l{ kh| lo lo t nên đ~ không d|m mặc đến trường – được vắt bừa lên tay ghế Tôi ngó bao qu|t thêm một lần nữa. C|i rổ m}y của tôi vẫn còn đồ, nhưng không đầy như tôi vẫn hình dung.

Hay l{ bố tôi đ~ giặt đồ Nếu quả thật l{ như thế thì ch ng giống bố tôi chút n{o.

-Bố ơi, bố giặt đồ hả bố – Tôi thét vọng ra ngo{i c a.

-Ơ, đ}u có – Tiếng ng{i cảnh s|t trưởng thét ngược trở lại, nghe rầu rầu – Con muốn bố giặt hả

-Dạ không, để con giặt. Bố đ~ tìm kiếm gì trong phòng con ư?

-Không. Tại sao bố lại phải l{m như vậy chứ?

-Con không tìm thấy chiếc |o

-Bố có v{o đấy đ}u.

, đúng rồi, Alice có v{o đ}y lấy cho tôi bộ pajama. Nhưng m{ tôi đ}u có thấy cô bạn x|ch thêm c|i gối – chắc tại tôi né c|i giường nên không nhận ra chăng Có vẻ như đ~

qu| bộ đến đ}y rồi cô bạn ra tay ngh a hiệp” dọn phòng luôn cho tôi thì phải. Ngh đến đó, tôi đỏ bừng mặt, dạo n{y tôi nhếch nh|c qu| đi.

y, chiếc |o đỏ của tôi đ}u có dơ, cần phải ra rổ m}y lấy lại mới được.

Tôi những tưởng sẽ lục thấy nó nằm đ}u đó ở trên cùng, nhưng rốt cuộc ch ng thấy chiếc |o đ}u cả. Tôi xóc tung mớ quần |o, cũng ch ng th y tăm hơi nó đ}u. Hay tôi bị bệnh hoang tưởng? Không thể như thế được. Rõ r{ng l{ tôi bị mất đồ, m{ bị mất không chỉ một thứ. Tôi thậm chí còn không thu gom đủ một n a số đồ cần phải giặt nữa kìa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 163

Thần th|i ngơ ngơ ng|c ng|c, tôi th|o tấm trải giường, xăm xăm đi xuống chỗ m|y giặt, trên đường đi, tôi nhặt theo mớ đồ của bố. Chiếc m|y giặt trống trơn. Qu|i lạ.

Tôi bắt đầu nhìn đến m|y sấy, tho|ng chút hy vo ng sẽ tìm thấy đồ giặt rồi đang chờ mình lấy ra cô bạn Alice n{y d thương thật. Nhưng không có một món đồ n{o cả. Tôi cau m{y, hoang mang.

-Con tìm thấy đồ chưa – Tiếng ng{i cảnh s|t trưởng bất chợt vang lên oang oang.

-Dạ chưa ạ.

Tôi trở ngược lên phòng, cúi xuống gầm giường. Bụi. Ngo{i ra, không có gì kh|c. Tôi bắt đầu lục đến c|i tủ. Có lẽ tôi đ~ cất chiếc |o đỏ rồi m{ quên.

Đính đoong. Chuông c a chợt reo vang, tôi ngừng tay, có lẽ l{ Edward.

-Ngo{i c a kìa – Ng{i cảnh s|t trưởng đang ngồi ch m chệ trên chiếc ghế tr{ng k bỏ nhỏ thêm một c}u khi tôi đi ngang qua mặt ng{i .

-Bố đừng căng th ng qu|, bố ạ.

Tôi nói như n{i nỉ rồi đưa tay mở c a, k m theo một nụ cười thật tươi.

Đôi mắt v{ng của Edward mở rộng, c|nh mũi hơi phình ra, đôi môi nhếch lên để lộ những chiếc răng trắng loé.

-Anh Edward – Chất giọng của tôi chuyển sang the thé vì sững sờ, th|i độ của anh - Tại sao

Anh đặt vội ngón tay lên môi tôi.

-Chờ anh hai gi}y – Anh thì thầm – Em ở yên đ}y nhé.

Sau c}u nói đó, anh mất dạng, chỉ còn lại tôi đứng chôn chân ở ngư ng c a. Anh di chuyển nhanh đến độ ng{i cảnh s|t trưởng cũng ch ng cảm nhận được l{ anh vừa lướt qua mặt mình.

V{ khi tôi lấy lại được bình t nh để đếm đến hai, Edward đ~ quay trở lại rồi. Anh qu{ng tay qua ngang thắt lưng của tôi, nhanh nh n dìu tôi v{o đến bếp. Dùng đôi mắt linh lợi quét một lượt khắp căn phòng, rồi anh kéo tôi |p s|t v{o cơ thể mình, tựa hồ như muốn che chắn cho tôi khỏi điều gì đó. Tôi dõi cặp mắt về phía ng{i cảnh s|t trưởng; ch ng có dấu hiệu n{o cho thấy l{ ng{i đang đo|i ho{i tới chúng tôi cả.

-Có người đ~ đến đ}y – Anh thì thầm v{o tai tôi sau khi hai chúng tôi đ~ v{o h n trong gian bếp. Giọng nói của anh ăm ắp những khắc khoải, lo }u rất khó nắm bắt giữa }m thanh tiếng m|y giặt đang vận h{nh ầm như thế n{y.

-Em thề với anh l{ không có người sói n{o - Tôi lập bập lên tiếng.

-Không phải họ – Anh khẽ lắc đầu, cắt ngang lời tôi ngay lập tức – M{ chính x|c l{ một kẻ n{o đó giống như anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 164

Lời kh ng định n{y nghe rất r{nh rọt, }m vực rõ r{ng Anh ho{n to{n không hề |m chỉ đến một th{nh viên n{o đó trong gia đình anh.

Tôi cảm thấy mặt mình không còn một hột m|u.

-Victoria – Cổ họng tôi ngh n đắng khi để cho c|i tên n{y tho|t ra khỏi c a miệng.

-Anh không nhận ra mùi n{y.

-Vậy l{ nh{ Volturi – Tôi phỏng đo|n.

-Có lẽ.

-Lúc n{o

-Đó l{ lý do vì sao anh ngh đến họ đấy Chưa lâu lắm, v{o sớm tinh mơ, khi bố em vẫn còn ngủ. Bất cứ kẻ n{o không đụng đến bố cũng đều vì có mục đích riêng.

-Tìm em

Lần n{y, Edward không trả lời. To{n th}n anh căng cứng, trở lại l{ một bức tượng sống như hồi n{o.

-Hai đứa đang xầm xì c|i gì thế – Ng{i cảnh s|t trưởng chợt cất tiếng hỏi, vẻ mặt n hiện những nghi ngờ ng{i đang đứng ở một góc phòng, tay cầm tô bắp rang đ~ hết nh n.

Mặt tôi khỏi cần nhìn cũng biết l{ đang xanh như t{u l| chuối. Một tên ma-c{-rồng đ~ đột nhập v{o nh{ kiếm tìm tôi trong lúc bố tôi đang ngủ say. Nỗi sợ h~i mau

chóng tr{n ngập khắp cơ thể tôi, thít chặt lấy cô họng khiến tôi không sao trả lời được, chỉ biết đứng chết tr}n m{ nhìn bố với đôi mắt hiện rõ vẻ kinh ho{ng.

Th|i độ của bố đột nhiên thay đổi. Bố bỗng toét miệng ra cười, một nụ cười tươi chưa từng thấy.

-Nếu hai đứa đang c~i nhau ờ, đừng để ý gì đến bố nhé.

Rồi vẫn giữ nụ cười ấy, bố để tô v{o bồn r a, xong, quay gót thong thả rời khỏi phòng.

-Chúng mình đi thôi em – Edward gượng gạo thì thầm.

-Nhưng còn bố em – Nỗi sợ h~i đang thít chặt lấy ngực tôi, mọi hô hấp trở nên hết sức khó khăn.

Anh khựng lại trong đúng một tíc tắc ngắn ngủi, v{ gần như ngay lập tức, chiếc điện thoại di động vụt xuất hiện trong tay anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 165

-Anh Emmett – Tôi nghe anh thì thầm tên người nhận cuộc gọi. Rồi ngay sau đó, anh nói nhanh đến mức tôi không thể nghe được lấy một lời n{o. Cuộc nói chuyện bằng điện thoại di n ra chừng n a phút. Xong, Edward đưa tôi ra c a.

-Emmett v{ Jasper đang trên đường đến đ}y – Anh thông b|o khi nhận ra một chút phản kh|ng yếu ớt nơi tôi – Cả hai sẽ đ|nh một vòng kiểm tra c|c c|nh rừng – Bố em sẽ không l{m sao đ}u.

Sau lời cam đoan chắc như đinh đóng cột ấy, tôi để mặc cho anh dắt đi, nỗi khiếp h~i đ~ bao trùm khắp t}m trí, tôi không sao ngh ra được một điều gì cho nên hồn. Bố đón ch{o đôi mắt không còn thần sắc của tôi bằng nụ cười đang dương dương đắc ý bỗng thoắt chuyển sang bối rối. Edward đưa tôi ra c a trước khi bố kịp có th|i độ kh|c.

-Mình đi đ}u vậy anh – Tôi không ngừng thều th{o hỏi, thậm chí cả khi đ~ cùng anh ngồi v{o trong chiếc xe hơi bóng lo|ng.

-Đi gặp Alice – Anh trả lời tôi, âm lượng giọng nói đ~ trở nên bình thường nhưng chất giọng vẫn còn ảm đạm lắm.

-Anh ngh rằng bạn ấy sẽ nhìn thấy gì ư?

Đôi mắt se sắt v{ng óng của anh chỉ tập trung chú ý mỗi con đường.

- , biết đ}u

Sau cuộc gọi cấp b|o của Edward, tất thảy mọi người đang mong đợi chúng tôi. Ch ng kh|c gì như đang ở trong một viện bảo t{ng, ai nấy đều lặng lẽ như những pho tượng, mỗi người biểu lộ một vẻ kinh h~i kh|c nhau.

-Có chuyện gì vậy – Edward gặng hỏi ngay khi hai chúng tôi vừa bước ch}n ra khỏi c a xe. Tôi không giấu được nỗi hoảng hốt còn Edward thì tr}n tr}n nhìn Alice, hai nắm tay siết lại đầy căm hận.

Alice đang đứng lặng người, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi mấp m|y.

-Em không biết nói sao nữa. Em không nhìn thấy gì cả.

-Không thể l{ sao, hả – Anh rít lên.

-Edward – Tôi nhắc nhở. Tôi không thích anh s ng giọng với Alice như vậy.

B|c s Carlisle buộc lòng phải lên tiếng, vẫn lối nói điềm t nh quen thuộc của một người l{m chủ tình thế.

-Đ}y đ}u phải l{ khoa học chính x|c, Edward.

-Hắn đ~ v{o phòng cô ấy, Alice. Hắn sẽ còn tiếp tục đến đó, chờ cô ấy em hiểu không?

-Nếu vậy thì em phải thấy rồi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 166

Edward dằn mạnh tay, tức tối:

-Thật không Em d|m chắc không?

Alice đ|p lại bằng một giọng lạnh băng:

-Anh bảo em chú ý mọi động t nh của nh{ Volturi, canh chừng Victoria quay lại, để tâm đến từng hoạt động của Bella. B}y giờ, anh muốn thêm v{o nữa ư Em có cần theo dõi cả chú Charlie, căn phòng của Bella, rồi căn nh{, mọi ngả đường luôn không Anh Edward, nếu em phải để ý đến qu| nhiều thứ, mọi hình ảnh sẽ không còn rõ r{ng được nữa.

-Bây giờ ch ng phải l{ như thế sao – Edward nạt nộ.

-Bạn ấy không hề bị bất cứ nguy hiểm n{o. Vậy nên em mới không thấy.

-Nếu em luôn quan s|t bên Ý, thì cớ l{m sao lại không thấy bọn chúng c …

-Không phải họ đ}u – Alice vẫn một mực khăng khăng – Nếu l{ bọn người đó thì em đ~ thấy rồi.

-Vậy, còn có kẻ n{o chịu bỏ qua cho ông Charlie, hả

Tôi bắt đầu run r y.

-Em không biết – Alice thú nhận.

-Giỏi thật.

-Anh đừng như thế nữa, Edward – Tôi thều th{o, nói không ra hơi.

Anh quay sang nhìn tôi, gương mặt vẫn còn ngùn ngụt l a căm giận, hai h{m răng nghiến chặt v{o nhau. Trên trối nhìn tôi chừng n a giây, anh đột nhiên dịu xuống, đôi mắt mở to, ng ng{ng, quai h{m cũng gi~n ra.

-Em nói đúng, Bella – Nói xong, anh quay sang em g|i – Anh xin lỗi, Alice. Lẽ ra, anh không nên trút tất cả uất giận v{o em. H{nh động đó thật không thể n{o tha thứ được.

-Em hiểu lòng anh m{, Edward – Alice trấn an anh trai – Em cũng rất buồn về chuyện của Bella.

Edward hít v{o một hơi thật đầy.

- , bây giờ tụi mình cùng ph}n tích vấn đề một c|ch hợp lý nhé. Liệu có những khả năng n{o nhỉ

Ngay sau c}u hỏi ấy, ai nấy đều trở nên thư th|i. Cô bạn tôi thả lỏng người, ngả lưng v{o chiếc ghế tr{ng k . B|c s Carlisle chậm r~i đưa từng bước chân đến chỗ Alice,

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 167

|nh nhìn xa xăm. B{ Esme ngồi trên ghế vẫn b} t động, đứng xoay lưng về phía chúng

tôi, mắt hướng ra ngo{i bức tường kính.

Edward đưa tôi ra ghế xôpha. Thẫn thờ, tôi ngồi xuống bên cạnh m anh, b{ Esme cho{ng tay lên vai tôi. Hai tay Edward nắm chặt lấy tay tôi, chia sẻ.

-Victoria – B|c s Carlisle chợt hỏi.

Edward lắc đầu.

-Không ạ. Con không biết mùi hương n{y. Có khả năng hắn do nh{ Volturi c tới,

con chưa gặp người n{y bao giờ…

Alice lắc đầu nguầy nguậy.

-Ông Aro chưa hề cứ ai đi tìm bạn ấy cả. Nếu có, em sẽ biết ngay. Lúc n{o em

cũng để ý đê n điều đó m{.

Edward lắc đầu, nói:

-Em chỉ chú t}m tới những trường hợp ra lệnh thông thường thôi.

-Anh cho rằng kẻ đó tự h{nh sự ư Vì sao cơ chứ?

-Theo lệnh của Caius – Edward phỏng đo|n, gương mặt se sắt.

-Hoặc l{ người của Jane - Alice ngập ngừng – Hai người n{y đều có khả năng c tới những kẻ m{ chúng ta chưa hề biết mặt

Edward vẫn cau có.

-V{ còn vì động cơ n{o nữa.

-M thấy không hợp lý chút n{o – B{ Esme bất ngờ lên tiếng – Giả như kẻ đó có ý đợi Bella thì Alice đ~ phải trông thấy rồi. Điều n{y chứng tỏ hắn không định l{m hại Bella hay Charlie.

Nghe nhắc đến tên bố mình, tôi bỗng bủn rủn cả người.

-Không sao đ}u, Bella – B{ Esme thì thầm, dịu d{ng vuốt tóc tôi.

-Vậy thì mục đích của chuyến viếng thăm đó l{ gì – B|c s Carlisle trầm ng}m, tư lự.

-Để kiểm tra xem ch|u có còn l{ người không – Tôi tham gia phỏng đo|n.

-Có lẽ như vậy thật – B|c s Carlisle t|n đồng.

Tiếng thở d{i của Rosalie chợt vang lên. Chị đ~ trở lại bình thường, quay mặt về phía căn bếp, ngời ngời hy vọng. Edward thì nản lòng thấy rõ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 168

Emmett đột ngột xuất hiện nơi c a bếp, theo sau anh ta l{ Jasper.

-Đi xa rồi, đ}u được chừng v{i giờ ấy – Emmett thông b|o với vẻ mặt buồn rười rượi – Anh lần theo dấu vết về phía Đông, sau đó xuống phía Nam, đến đầuđường thì mất dấu. Một chiếc xe hơi đ~ đậu ở đó.

-Xui rồi – Edward lầm bầm – Gi| m{ hắn chạy sang phía T}y chậc, thì tiêu đời với bầy sói.

Tôi nhăn mặt lại, b{ Esme xoa xoa vai tôi.

Jasper ngoảnh mặt nhìn sang b|c s Carlisle.

-Anh em con không nhận dạng được hắn. Nhưng có c|i n{y – Nói xong, anh ta đưa ra một vật xanh lục đ~ dập n|t. B|c s Carlisle đón lấy, giơ lên trước mặt, đôi mắt tập trung cao độ v{o vật đang cầm. Tôi nhìn theo, v{ dần d{ nhận ra đó l{ một mảnh l| dương xỉ. Có lẽ bố biết mùi hương n{y.

-Không – B|c s Carlisle trả lời – Lạ lắm. Bố chưa từng gặp hắn.

-Có lẽ chúng ta nhìn nhận sai sự việc rồi. Có thể chỉ l{ tình cờ – B{ Esme lập luận, nhưng bỗng ngừng lời khi nhận thấy mọi cặp mắt đều đang đổ dồn về phía mình, ho{i nghi. Song, ngay sau đó, b{ lại tiếp – Thật ra thì chuyện một kẻ lạ mặt tuỳ tiện đột nhập v{o nh{ Bella cũng khó được coi l{ tình cờ. M muốn nói l{ biết đ}u có kẻ tò mò. Mùi hương của chúng ta cứ quấn quanh cô bé, nên hắn chỉ thắc mắc muốn biết điều gì đ~ dẫn dụ chúng ta đến nh{ Charlie.

-Sao hắn không ghé thăm nh{ mình luôn một thế Nếu thực kẻ đó tò mò – Emmett hỏi vặn.

-Tất nhiên – B{ Esme trả lời v{ bất chợt mỉm cười, một nụ cười vô cùng trìu mến – Nhưng những kẻ như chúng ta không phải cũng có thể th}n thiện. Gia đình chúng ta lại

lớn, nên có lẽ hắn sợ. Dù sao thì Charlie cu ng không bị hại. Do đó, không cần phải coi hắn l{ kẻ thù.

Chỉ tò mò thôi ư? Ch ng phải lúc đầu, James v{ Victoria cũng thấy tò mò đấy sao Ý ngh về Victoria chợt khiến tôi run r y, dù rằng mọi ngừơi đ~ kh ng định đó không phải

l{ người phụ nữ đ|ng sợ n{y. Không, chi l{ không phải lần n{y thôi. Cô ta sẽ muôn đời ghi nhớ đến |m ảnh mối thù cũ. Còn hiện thời l{ người kh|c, một người lạ.

Thì ra ma-c{-rồng trong thế giới n{y nhiều lắm, nhiều hơn tôi vẫn ngh . Đ~ bao nhiêu lần người bình thường đi ngang qua họ m{ không mảy may có lấy một dự cảm ch ng l{nh Đ~ bao nhiêu x|c chết được quy l{ tội |c của con người hay đơn thuần l{ tai nạn, thực chất l{ nạn nh}n của một cơn kh|t nơi họ Cuối cùng, khi tôi chính thức gia nhập v{o thế giới ấy, thì th{nh viên của nó sẽ lên tới con số bao nhiêu

Tương lai ảm đạm khiến tôi lạnh hết cả sống lưng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 169

Sau lời nhận định của b{ Esme, mỗi người nh{ Cullen có một trạng th|i cảm xúc riêng. Edward tỏ ra không chấp nhận lối giải thích n{y. B|c s Carlisle xem chừng cũng đang cố gắng tự thuyết phục bản th}n tin v{o điều đó.

Alice mím môi lại rồi nói:

-Con không ngh vậy. Thời gian cho cuộc viếng thăm n{y l{m như đ~ đươ c canh

k c{ng hay sao ấy, nên qu| ho{n hảo Vị kh|ch không mời m{ đến ấy c n thận đến mức không để lại một vết tích n{o. Cơ hồ người đó biết con sẽ nhìn thấy

-Người ta có lý do để c n thận chứ con – B{ Esme nhắc nhở con g|i.

-Người đó l{ ai, liệu có quan trọng không – Tôi đột ngột lên tiếng – Chỉ biết rằng người ta tìm ch|u lý do ấy lẽ n{o còn chưa đủ Chúng ta không thể chờ đến ng{y tốt nghiệp được.

-Không, không, Bella – Edward lên tiếng ngay tắp lự – Sự thể không như em ngh đ}u. Nếu em gặp nguy hiểm, tụi anh sẽ biết liền.

-Ch|u h~y ngh đến bố – B|c s Carlisle nhắc nhở tôi – Nếu ch|u bỏ nh{ ra đi, bố ch|u sẽ đau khổ biết dường n{o.

-Ch|u luôn ngh đến bố Lúc n{o cũng lo lắng cho bố Nhưng giả dụ như đêm qua, vị kh|ch kia bỗng nổi cơn kh|t thì sao Rõ r{ng ch|u còn qu n quanh bên bố ng{y n{o thì

ng{y ấy, bố ch|u còn phải mang chung th}m ph} n đích ngắm đ|ng nguyền rủa. Nếu ông có mệnh hệ gì, tất cả chỉ l{ lỗi tại ch|u m{ thôi

-L{m gì có chuyện đó, Bella – B{ Esme kêu lên, tiếp tục vuốt tóc tôi – Charlie sẽ bình yên thôi. Chúng ta chỉ cần c n thận hơn nữa l{ được.

-C n thận hơn nữa ư – Tôi không thể bưng được miệng, ng ng{ng buột ra tiếng hỏi.

-Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella – Alice nói chắc như đinh đóng cột Edward siết tay tôi.

V{ cuối cùng, tôi cũng hiểu ra từng gương mặt lộng lẫy đang ở trước mặt tôi đ}y đều như muốn bảo rằng dẫu tôi có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được suy ngh nơi họ.

Cuốc xe về nh{ di n ra trong yên lặng. Tôi thất vọng ê chề. Mọi hy vọng tiêu tan, tôi vẫn tiếp tục l{m một con người bé nhỏ.

-Từ giờ trở đi, em sẽ không phải chỉ có một mình nữa – Edward cam đoan trong lúc l|i xe – Lúc n{o cũng sẽ có người ở bên cạnh em. Emmett, Alice, Jasper

Tôi thở d{i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 170

-Vậy kì lắm. Rồi mọi người sẽ ch|n thôi, ch|n tới mức sẽ ra tay với em cho khu}y khoả.

Edward tặng ngay cho tôi một c|i nhìn sắc chưa từng thấy.

-Em mới kì đấy, Bella ạ.

Chúng tôi về đến nh{, ng{i cảnh s|t trưởng vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi tỉnh. Trông thấy vẻ căng th ng giữa tôi v{ Edward, ng{i đ~ hiểu sai. Ng{i nhìn tôi uể oải nấu ăn với một nụ cười tự m~n. Edward xin phép vắng mặt trong gi}y l|t – chắc chắn l{ đi

th|m thính tình hình – v{ cho đến khi anh quay trơ lại, lúc bấy giờ ng{i cảnh s|t trưởng mới chịu thông b|o.

-Jacob lại gọi điện thoại cho con nữa đấy – Bố tôi lên tiếng ngay khi Edward vừa ló mặt v{o trong phòng. Tôi đặt đ a đồ ăn xuống trước mặt bố, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.

-Thật thế hả bố

Ng{i cảnh s|t trưởng chau ngay đôi m{y lại.

-Đừng nhỏ nhặt như thế, Bella. Thằng bé coi bộ rất buồn.

-Không biết l{ Jacob nhờ bố quảng c|o dùm, hay do bố tình nguyện nữa.

Ng{i c{u nh{u một lúc, rồi sau đó chỉ tập trung v{o món ăn, ch ng còn thiết gì đến xung quanh nữa.

Bố tôi vô tư vậy đấy, nhưng ít ra bố cũng đ~ tìm được mục đích sống của đời mình, dẫu rằng bố không hề có ý niệm về chuyện ấy.

Còn cuộc đời tôi bây giờ ch ng kh|c gì một canh bạc, một trò tung xúc xắc với tạo hoạ – liệu lần tới, tôi có đổ ra hai mặt nhất không Ngộ l tôi gặp phải điều không may

thì sao Như thế thì tôi qu{ thật l{ qua tệ, Jacob sẽ có cả một qu~ng đời còn lại để hối tiếc về những gì đ~ nói

Nhưng tôi không muốn nói chuyện với người bạn ấy trong lúc ng{i cảnh s|t trưởng cứ quanh ra qu n v{o, tôi sẽ phải c n thận từng lời ăn tiếng nói, nếu không muốn mọi chuyện v lở. Ngh đến điều n{y, bất gi|c tôi thấy ghen tị với hai bố con ông Billy – Jacob. Thật d chịu xiết bao khi ta không phải giấu diếm điều gì với gia đình.

Vậy nên tôi sẽ kiên nhẫn chờ đến s|ng. Rốt cuộc thì đêm nay chưa phải l{ đêm cuối cùng của tôi trên cõi đời n{y, vả lại, chịu bị cắn rứt thêm mười hai tiếng đồng hồ

nữa, đối với Jacob m{ nói thì cũng ch ng pha i l{ điều qu| khổ đau. Có khi như vậy lại tốt cho cậu ta cũng nên.

Đến lúc, như thường lệ, Edward đứng dậy ra về, lòng tôi cũng vừa dậy lên một thắc mắc: ngo{i kia, dưới cơn mưa tầm t~, ai vẫn đang l ng lặng canh chừng cho hai bố con tôi Tôi thật sự ấm lòng, nhưng cũng không khỏi bứt rứt khi ngh đến Alice hay bất

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 171

cứ người n{o kh|c đang phải l{m c|i việc anh phòng ấy. Tôi thừa nhận rằng mình rất an t}m khi biết mình không hề cô độc. V{ rồi đến h n, Edward lại tr o lên c a sổ phòng tôi.

Anh vẫn h|t ru, canhgiấc cho tôi ngủ, v{ – trong cõi mơ hồ xa xăm nhất, tôi vẫn có thể cảm nhận được anh – không một |c mộng n{o đến l{m phiền tôi cả.

S|ng sớm hôm sau, trong khi tôi tỉnh dậy, ng{i cảnh s|t trưởng đ~ đi c}u c| cùng người đồng sự – Mark. Không còn bị gi|m s|t nữa, tôi quyết định thực hiện c|i ngh a c cao đ p vừa ngh ra v{o tối qua.

-Em sẽ cứu Jacob tho|t khỏi h{m răng sắc nhọn của lương t}m – Tôi thông b|o với Edward sau khi đ~ ăn xong bữa s|ng.

-Anh biết em không còn giận cậu ấy nữa – Anh đ|p, k m theo một nụ cười thật hiền – Thù dai không nằm trong khoản năng khiếu của em.

Tôi trố mắt trước lời nói ấy, nhưng cảm thấy d chịu. Xem ra, Edward không còn mối |c cảm với người sói nữa.

Trong niềm phấn khích, tôi nhấc m|y lên bấm số liền tù tì m{ quên không nhìn đồng hồ. Lúc n{y vẫn còn hơi sớm, ch ng biết tôi có đ|nh thức ông Billy v{ Jacob dậy hay không nữa. Đúng lúc tôi ngh đến đó, đồng thời hồi chuông thứ hai cũng chưa kịp đổ, ở đầu dây bên kia đ~ có ngay tiếng trả lời, vậy l{ người đó khôngở xa chiếc điện thoại lắm.

-Alô – Một giọng nói thật trầm cất lên.

-Jacob?

-Chị Bella – Người bạn nhỏ của tôi thé tlên ỏm tỏi – Trời ơi, chị Bella, em thật sự xin lỗi – Cậu lúng búng từng từ vội v~ – Em xin thề với chị l{ lòng em không muốn thế. Em ngốc qu| chừng. Lúc ấy em rất giận, nhưng m{ không biết l{ giận c|i gì nữa. Đó l{ điều ngốc nghếch nhất m{ em đ~ từng nói trong đời, em xin lỗi chị. Chị đừng giận em, nha chị Em xin chị đấy. Chị sống sao cũng được hết, em chỉ mong chị tha thứ cho em thôi.

-Chị không giận em nữa đ}u. Chị đ~ quên chuyện đó rồi.

-Em cảm ơn chị – Cậu bạn thở lấy thở để – Giờ, ngh lại, em cũng không tin l{ mình lại kì cục đến thế.

-Em đừng bận lòng nữa, chị đ~ qu| quen với vụ n{y rồi.

Người thiếu niên ở đầu d}y bên kia bật cười khanh kh|ch, ho{n to{n thư th|i. -Xuống chơi với em đi – Cậu ta n{i nỉ – Em muốn d{n ho{ với chị.

Tôi chau m{y.

-D{n ho{ thế n{o

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 172

-Thế n{o cũng được hết. Lao đầu ra khỏi v|ch đ| nhé – Jacob đề nghị rồi lại cười thích thú.

- , chị có chuyện n{y đặc biệt lắm.

-Em sẽ bảo vệ chị an to{n – Jacob nói chắc nịch – Dù chị có muốn l{m gì đi chăng nữa.

Tôi liếc nhìn Edward. Gương mặt anh vẫn điềm t nh như không, nhưng tôi hiểu không phải l{ lúc n{y.

-Bây giờ không được đ}u.

-Hắn sẽ không bực em đ}u, phải không chị – Lần đầu tiên trong đời, giọng nói của Jacob có vẻ bẽn lẽn hơn l{ cay cú.

-Không có chuyện đó đ}u em. Thật ra ừm, tụi chị đang phải đương đầu với một chuyện kh| hóc búa, hơn l{ ngồi đó m{ hờn dỗi với một cậu thiếu niên người sói nói năng thiếu c n trọng – Tôi cố nói giọng bông đừa, cốt không để cho Jacob phải buồn.

-Có chuyện gì vậy chị – Cậu ta hỏi gặng.

- ừm – Không biết tôi có nên t}m sự với cậu ấy không

Edward chợt đưa tay đón ống nghe. Tôi quan s|t vẻ mặt anh một c|ch c n trọng. Anh điềm t nh qu|, như vậy có ngh a l{ được rồi.

-Sao hả chị Bella – Jacob hối hả.

Edward thở d{i ra chiều sốt ruột, tay vươn tới gần hơm.

-Em nói chuyện với Edward nha? – Tôi đề nghị một c|ch lo lắng – Anh ấy muốn nói chuyện với em.

Im lặng, thời gian cứ lặng lẽ chuyển mình.

-Được thôi – Jacob cuối cùng cũng đồng ý – Chắc sẽ thú vị lắm đ}y.

Tôi trao chiếc ống nghe cho anh, hy vọng anh có thể đọc ra lời cảnh b|o trong mắt mình.

-Ch{o Jacob – Edward lên tiếng, giọng nói vô cùng kiểu c|ch.

Anh ngừng lời. Tôi mím chặt môi lại, cố đo|n xem Jacob trả lời thế n{o.

-Có kẻ đ~ đột nhập v{o vùng đất n{y. Tôi không nhận dạng được thứ mùi của hắn – Edward giải thích – Đội của cậu có thông tin gì không

Lại im lặng, chỉ thấy Edward gật đầu với chính mình, vẻ mặt không hề biểu lộ một chút ngạc nhiên n{o.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 173

-Nan giải qu|, Jacob ạ. Tôi không thể để Bella lọt khỏi tầm mắt của mình cho tới khi n{o giải quyết được gọn ghẽ chuyện ấy. Đ}y ho{n to{n không phải l{ hiềm khích c| nh

Jacob ngắt lời anh, tôi nghe được cả tiếng cậu ta l{o x{o qua điện thoại. Cho dẫu có nói gì đi chăng nữa, rõ r{ng l{ cậu bạn đ~ không còn giữ được bình t nh. Tôi gắng sức một c|ch tuyệt vọng nhưng không sao nghe được một lời n{o từ đầu dây bên kia.

-Có lẽ cậu đúng, nhưng – Edward lại lên tiếng, Jacob cũng bắt đầu chen ngang. t ra thì cũng không có ai nổi cơn thịnh nộ cả.

-Lời đề nghị rất hay. Chúng tôi rất s n lòng được thương lượng lại, nếu Sam đồng ý.

Lúc n{y, giọng nói của Jacob đ~ hạ }m lượng vừa đủ d{nh cho Edward. Tôi cắn móng tay, chuyển hướng chú ý sang người đang cầm ống nghe, cố đọc biểu hiện trên nét mặt anh.

-Cảm ơn cậu – Edward đ|p.

Rồi Jacob có nói thêm điều gì đó, trên gương mặt anh chợt hiện rõ vẻ cực kì quan tâm.

-Tôi sẽ đi một mình – Anh buộc lòng phải trả lời một c}u hỏi không mong đợi – Sẽ nhờ gia đình chăm nom cô ấy.

Giọng nói của người bạn nhỏ lại vang lên, tựa hồ như đang thuyết phục.

-Tôi sẽ c}n nhắc chuyện đó một c|ch kh|ch quan – Edward lại nói – Kh|ch quan trong khả năng của mình.

Im lặng một qu~ng ngắn.

-Ý kiến đó không tệ chút n{o đ}u. Cậu tính chừng n{o ... không, tốt thôi. Dù sao thì tôi cũng muốn tự mình lần theo dấu vết. Mười phút Được rồi – Edward trả lời. Xong, anh trả ống nghe lại cho tôi – Bella?

Một tho|ng ng ng{ng, tôi ch ng hiểu mô tê gì cả.

-Chuyện gì vậy em – Tôi hỏi Jacob, giọng nói đang ở cung bậc c|u kỉnh. Dẫu sao tôi cũng l{ người trong cuộc, vậy m{ tôi có cảm gi|c như mình đang bị tống ra rìa.

-Một thoả ước đình chiến. M{ chị ơi, chị cho em một đă c ân đi – Jacob đề nghị – Chị r|ng thuyết phục tên rận kia của chị rằng nơi an to{n nhất của chị – đặc biệt trong lúc hắn vắng nh{ – chính l{ l~nh địa của tụi em, chị nhé. Tụi em có thể thu xếp mọi thứ.

-Có phải l{ em đ~ cố thuyết phục anh ấy như vậy không

-Vâng. Như vậy cũng đúng chứ chị. Chú Charlie ở đ}y cũng sẽ yên t}m hơn. Có mặt nhiều chừng n{o tốt chừng nấy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 174

-Em nhờ b|c Billy rủ bố chị xuống nhé – Tôi t|n đồng kế hoạch của cậu bạn. Tôi không muốn đặt bố v{o tầm ngắm trong khi vị trí đó lúc n{o cũng l{ của mình – Còn gì nữa?

-Đó l{ việc sắp xếp lại biên giới. Tụi em sẽ tóm kẻ n{o lảng vảng đến gần Forks qu|. Không biết anh Sam có chịu không, nhưng từ giờ tới lúc đó, em có thể để mắt đến mọi thứ.

-Để mắt đến mọi thứ l{ sao vậy em

-Tức l{ nếu chị có thấy con sói n{o chạy tới chạy lui quanh nh{ chị, thì chị chớ có lôi súng ra bắn.

-Tất nhiên l{ không rồi. Nhưng dù sao, em cũng không nên mạo hiểm.

Người bạn nhỏ khụt khịt mũi.

-Chị đừng ngốc thế. Em biết tự lo cho mình chứ bộ.

Tôi thở d{i.

-Ban n~y, em cũng cố thuyết phục hắn cho chị xuống chỗ em. Hắn th{nh kiến dữ lắm, nên chị đừng nghe theo sự sắp đặt của hắn nghen. Thật ra, lòng hắn cũng như lòng

em, cả hai đều thừa biết rằng chỗ tụi em mới la nơi an to{n nhất của chị.

-Được rồi, chị sẽ nhớ.

-H n sớm gặp lại chị – Jacob reo vui.

-Em sẽ đến chỗ chị ư?

-Đúng. Em cần phải ghi nhớ mùi của c|i kẻ không mời m{ tới chứ, để nếu hắn dó trở lại thì còn biết m{ tóm gọn.

-Jake {, chị không thích c|i kế hoạch lùng bắt

- i thôi n{o, chị Bella – Người thiếu niên ngắt lời tôi. V{ cậu ta bật cười khanh kh|ch rồi g|c m|y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 175

Chương 10

ƯƠNG

hật đúng l{ trẻ con. Tại sao Edward lại phải l|nh mặt cho Jacob đến? Ch ng phải chúng tôi đ~ qua c|i thời thơ dại rồi sao? -Không phải l{ anh hiềm khích c| nh}n với cậu ta, Bella, chỉ vì như vậy sẽ

tốt hơn cho Jacob lẫn cho anh – Edward giải thích với tôi trước khi bước chân ra đến c a – Anh sẽ không đi xa đ}u. Em sẽ không l{m sao hết.

-Em không sợ chuyện đó.

Edward mỉm cười, một tho|ng tinh nghịch hiện rõ trong |nh mắt đang nhìn tôi. Rồi anh kéo tôi lại gần, dụi mặt v{o trong tóc tôi, thở một hơi thật d{i. Tôi cảm nhận rõ mồn một m|i tóc mình đẫm hơi lạnh gi| cổ tôi nổi gai ốc.

-Anh sẽ trở lại ngay – Anh h n v{ bật cười khúc khích, l{m như vừa mới được tôi kể cho nghe một c}u chuyện cười.

-Gì m{ anh vui qu| vậy

Tôi hỏi nhưng Edward không trả lời, anh chỉ toét miệng ra cười một c|ch hí h ng, rồi tung mình v{o giữa những lùm c}y.

Còn kẻ ở lại l{ tôi khẽ c{u nh{u những c}u bất bình, v{ v{o bếp dọn d p, r a r|y c|c thứ. y vậy m{ nước trong bồn chưa kịp đầy, ngo{i c a đ~ có tiếng chuông. i trời ơi, thật khó quen l{m sao c|i ý ngh Jacob ch ng cần đến xe cũng nhanh thoăn thoắt. Sao m{ mọi người, ai cũng nhanh hơn tôi thế không biết

-Jake ơi v{o đi – Tôi cất giọng.

Lại tiếp tục tập trung v{o mới đ a đầy x{ bông, tôi đ~ không còn nhớ rằng Jacob dạo n{y cũng thoắt n thoắt hiện, bước ch}n nh như lướt m}y vậy. Vì thế, khi tiếng nói của cậu bạn đột ngột vang lên ở sau lưng, tôi đ~ giật nảy mình.

-Chị vẫn thường hay để c a hờ, không kho| như vậy hả , em xin lỗi.

Cậu bạn dứt lời vừa lúc người ngợm tôi dính đầy nước x{ bông.

-Chị ch ng lo c a kho| có thể l{m nhụt chí ai kia – Vừa trả lời, tôi vừa lấy khăn lau phần |o ướt.

-Đúng thế – Ngươ i thiếu niên t|n đồng.

Lúc đó tôi mới để mắt đếu cậu bạn của mình, v{ buông lời tr|ch cứ.

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 176

-Bộ em không thể xỏ được c|i |o v{o hay sao, Jacob – Một lần nữa, Jacob để ngực trần, không mặc gì kh|c ngo{i chiếc quần jean ống l ng. Phải chăng cậu bạn tôi h~nh diện về khoản lực lư ng của mình đến độ muốn phô b{y Tôi không thể phủ nhận rằng hình thế của người bạn nhỏ rất ấn tượng – song, tôi chưa từng ngh cậu ta lại hời hợt đến thế – Thật ra, chị cũng biết em không còn cảm gi|c lạnh nữa, nhưng vẫn phải mặc |o v{o chứ.

Jacob vuốt ngược m|i tóc ướt đang chấm v{o mắt.

-Để như vậy d hơn, chị ạ – Cậu ta giải thích.

-D M{ d c|i gì mới được cơ chứ?

Jacob mỉm cười bẽn lẽn.

-Đau lắm nên chỉ cầm được có mỗi c|i quần thôi, cả bộ thì em kham không nổi. Chị trong em thế n{o, giống mấy tên khoe mẽ m{ ch ng được tích sự gì lắm {

Tôi chau m{y:

-Em nói gì vậy, Jacob

Cậu bạn nghiêm mặt, ra vẻ như tr|ch cứ tôi đ~ bỏ sót một điều gì quan trọng lắm.

-Khi em biến đổi, chuyện không đơn giản l{ chỉ lột quần |o ra, mặc quần |o v{o đ}u – trong lúc chạy, em còn phải mang chúng theo nữa. Em xin lỗi vì chỉ mang có một n a g|nh nặng.

Mặt tôi biến sắc.

-Chị đ~ không ngh đến điều đó – Tôi nói lí nhí trong cổ.

Jacob bật cười, chỉ tay v{o một sợ dây da đen, mảnh như sợi chỉ được buộc ba vòng quanh cổ ch}n tr|i của cậu, hệt như một chiếc vòng. Tôi đ~ không hề nhận ra rằng người bạn nhỏ của tôi đi chân không.

-C|i n{y không phải l{ thời trang thời triếc gì đ}u nghen chị. Ch ng qua l{ vừa chạy vừa ngậm quần thì kì cục lắm.

Tôi không biết phải đ|p lại như thế n{o.

Người thiếu niên cười tít cả mắt.

-Chị khó chịu với c|i kiểu ăn mặc tênh hênh thế n{o của em hả

-Đ}u có.

Jacob ph| ra cười th{nh tiếng. Tôi xoay người lại, tiếp tục r a chén đ a hy vọng cậu bạn hiểu nguồn gốc của sự đỏ mặt l{ do tôi xấu hổ về sự ngốc nghếch của chính

mình, chứ ch ng liên quan gì đến c}u hỏi cu a cậu ta cả.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 177

- m, giờ em cũng bắt tay v{o việc đ}y – Cậu bạn thở d{i – Em không muốn hă n

được cớ bảo rằng em kém năng lực.

-Jacob, đ}y không phải l{ chuyện em phải lo

Cậu bạn đưa tay lên ngăn tôi lại.

-Em tình nguyện h n hoi m{. Mùi của kẻ không mời m{ đến kia tập trung ở đ}u nhiều nhất vậy chị

-Chắc l{ trong phòng ngủ của chị.

Đôi mắt của Jacob sa sầm xuống. Cũng như Edward, cậu không thích điều đó một chút n{o.

-Chỉ độ một phút l{ xong ngay.

Tôi kì cọ chiếc địa trong nước r a chén một c|ch k c{ng. Không gian vang lên khe khẽ tiếng kin kít của miếng mút x|t lên đồ sứ. Bỗng mơ hồ có tiếng động n{o đó rất nh . Đôi tai của tôi lập tức dỏng ngay lên, lắng nghe – Tiếng v|n s{n kẽo k t, tiếng c a mở khe khẽ – Nhưng không có động t nh gì. Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra rằng mình đ~ r a một c|i đ a l}u qu| mức cần thiết, tôi cần phải chú t}m v{o công việc của mình hơn.

-Ch{ ch{ – Jacob bất ngờ lên tiếng, c|ch tôi có một khoảng nhỏ, khiến tôi giật thót mình thêm một lần nữa.

-Trời đất ơi, Jake, em thôi c|i trò đó đi!

-Em xin lỗi. Để em - Vừa nói, cậu ta vừa chộp lấy c|i khăn bông, vội v{ng lau phần nước mới bắn thêm v{o người tôi – Em sẽ đền bù thiệt hại cho chị. Chị r a đi, em tr|ng v{ lau khô.

-Thế thì tốt qu| – Tôi đưa c|i đ a cho cậu bạn.

- m, c|i thứ mùi kia cũng d nhớ. , m{ sao trong phòng chị lại có mùi nồng nặc khó chịu qu|.

-Chị sẽ mua một chai xịt phòng.

Người thiếu niên bật cười th{nh tiếng.

V{ tôi cứ thế r a chén đ a, còn cậu bạn thì lau khô. Hai chúng tôi l{m việc r a v{ lau trong bầu không khí im ắng nhưng rất d chịu.

-Em hỏi chị một chuyện được không?

Tôi đưa cho Jacob một chiếc đ a kh|c.

-Để coi đó l{ chuyện gì đ~ chứ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 178

-Em không phải l{ kẻ ngớ ng n hay gì gì kh|c đ}u – Điều n{y, em thật sự thắc mắc đó – Jacob trấn an.

-Được rồi, em hỏi đi.

Cậu ta khựng lại đúng một tíc tắc ngắn ngủi:

-Chị thấy thế n{o – có người yêu l{ ma-c{-rồng ấy

Tôi mở to mắt, đ|p:

-Tuyệt vời.

-Em hỏi thật đấy. Chị không khó chịu {. Chị không sợ sao?

-Không bao giờ chị có cảm gi|c đó.

Người thiếu niên lặng lẽ với lấy c|i tô trong tay tôi, không nói một lời n{o nữa. Tôi hé mắt nhìn trộm – cậu ta đang chau m{y, bờ môi dưới hơi đưa ra.

-Còn gì nữa không? – Tôi đ|nh bạo lên tiếng.

Jacob chun mũi lại, nói:

- m em thắc mắc không biết chị có chị có hôn hắn không?

Tôi ph| ra cười ngặt nghẽo:

-Có chứ.

Kẻ đứng bên cạnh tôi rùng mình:

-Trời.

-Mỗi người một ý kiến kh|c nhau – Tôi lầm bầm.

-Chị không sợ mấy c|i răng nanh hả

Tôi đ|nh v{o tay người thiếu niên, l{m nước bắn toé lên cậu ta.

-Thôi đi, Jacob! Em thừa biết rằng anh ấy không có răng nanh m{

-Th}n nhau qu| nhỉ – Kẻ đ|ng ghét lầm bầm.

Tôi nghiến răng nghiến lợi ch{ con dao t|ch xương.

-Em hỏi một c}u kh|c được không – Jacob thẽ thọt khi tôi chuyền con dao qua cậu ta – Em muốn biết lắm.

-Hỏi nốt luôn đi – Tôi gắt gỏng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 179

Jacob lật qua lật lại mặt dao dưới vòi nước. Khi lên tiếng trở lại, lời nói của cậu ta nh tựa như cơn gió.

-Chị nói l{ v{i tuần nữa Vậy thì chính x|c l{ – Cậu bạn bỏ l ng c}u hỏi.

-Ng{y tốt nghiệp – Tôi thì thầm đ|p, thận trộng quan s|t vẻ mặt của kẻ đang trò chuyện. Liệu cậu ra có sắp s a nổi xung thiên không

-Sao gấp vậy – Jacob chỉ thốt ra th{nh lời có bấy nhiêu, mắt khép lại. Không, không giống c}u hỏi một chút n{o. Nghe như một lời ai o|n. C|c cơ bắp trên tay người thiếu niên cứng lại, đôi bờ vai gồng lên.

-Ahhh! – Jacob đột nhiên thét lớn bầu không khí đang t nh lặng đến ngh t thở chợt nổ bùng, tôi giật thót mình.

Tôi không nhận ra b{n tay phải của người bạn nhỏ đ~ siết lại th{nh nắm tự lúc n{o, siết v{o cả lư i dao rất sắc. Cậu ta buông tay, con dao rơi đ|nh keng xuống kệ bếp để lại một vết thương d{i s}u hoắm nơi b{n tay của cậu. M|u túa xối xả theo kẽ ngón tay rõ tong tong xuống đất.

-Trời ơi Ui cha cha – Jacob rên rỉ.

Đầu óc tôi điên đảo, bụng dạ lộn tùng ph o. Loạng choạng, tôi phải vịn v{o th{nh bếp để đứng cho vững, nỗ lực hớp lấy một hơi không khí thật đầy ngõ hầu có thể bình t nh trở lại m{ giúp cậu bạn.

-Ôi không, Jacob! Ôi trời ơi! Đ}y, em quấn c|i n{y v{o đi – Một tay tôi chôọp lấy c|i khăn lau đ a, tay kia toan nắm lấy tay người bạn nhỏ, nhưng cậu ta đ~ rụt người lại né tr|nh.

-Không có gì đ}u, chị Bella, đừng lo.

C|c góc nh{ bắt đầu chao đảo.

Tôi hít v{o thêm một hơi thật s}u nữa.

-Đừng lo ư Em xo tay ra xem n{o

Jacob không buồn đo|i ho{i gì tới c|i khăn tôi đang dứ về phía cậu, m{ cứ mặc nhiên đưa tay về phía vòi nước để r a vết thương. M|u nhuộm đỏ ối cả m{u nước. Đầu óc tôi quay cuồng.

-Chị Bella – Jacob tỏ ra lo lắng.

Tôi thôi chú ý đến vết thương, chuyển hướng sang gương mặt của cậu bạn. Cậu ta vẫn đang chau m{y, nhưng xem chừng đ~ bình t nh trở lại.

- ?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 180

-trông chị muốn xỉu rồi kìa. Môi cũng sắp đứt rời ra luôn đó. Thôi n{o. Chị bình t nh lại đi. Hảy thở thật đều, Bella. Em có l{m sao đ}u.

Tôi cố nuốt v{o một hơi, v{ buông tha cho c|i môi dưới.

-Em đừng l{m ra vẻ anh hùng.

Jacob tròn xoe mắt.

-Đi. Chị sẽ đưa em đến bệnh viện – Có lẽ tôi vẫn còn một chút thần trí để l|i xe. t ra thì tôi cũng cảm nhận được rằng c|c bức tường xung quanh tôi đ~ thôi run r y.

-Không cần đ}u, chị – Jacob tắt vòi nước, chìa tay đón lấy c|i khăn trên tay tôi v{ quấn hờ v{o chỗ bị thương.

-Khoan khoan – Tôi ngăn lại – Để chị xem đ~ – Miệng tôi vẻ ta đ}y , trong khi tay thì vẫn cứ giữ rịt lấy c|i kệ bếp hòng giữ cho được tư thế đứng th ng, kẻo lại bị vết cắt kia đốn ng~.

-Chị có thấy ai nóng c như em chưa?

-Chỉ cần chị nổi cơn tam b{nh lên l{ em phải v{o bệnh việc c|i một.

Jacob nhăn nhó l{m ra bộ kinh h~i:

-Eo ôi, xin chị đừng bạo lực như thế

-Nếu em cứ nhất quyết không cho chị xem tay thì chị buộc lòng phải dùng đến biện ph|p mạnh.

Người thiếu niên hít v{o một hơi khó khăn, rồi bất thình lình thở ph{o ra một c|i rõ mạnh:

-Được rồi.

Jacob th|o chiếc khăn, v{ khi tôi đưa tay ra đón lấy miếng băng bất đắc d đó, cậu ta đột ngột đặt tay mình lên tay tôi.

Tôi ngây người ra trong v{i tíc tắc. Rồi một c|ch bần thần, tôi úp b{n tay ấy xuống, trong lòng vẫn đinh ni nh rằng vị trí của vết cắt l{ nằm ở lòng b{n tay Jacob. Rồi tôi lật b{n tay cậu bạn lại, mắt tôi bắt gặp một vạch ngoằn ngo o m{u hồng đậm. Tất cả chỉ có vậy.

-Nhưng em chảy m|u ghê lắm m{.

Người thiếu niên rụt tay về, tôi đọc được trong đôi mắt điềm tỉnh của kẻ đối diện có n hiện những nét rầu rầu.

-Em l{nh da nhanh lắm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 181

- , chị cũng tính nói như vậy – Tôi lắp bắp.

Thật kì lạ, tôi thấy rõ r{nh r{nh một vết cắt rất d{i v{ s}u, tận mắt chứng kiến không sót một mảy may cảnh m|u chảy xối xuống bồn r a chén. C|i thứ mùi tanh tanh – mằn mặn ấy đ~ tr{n v{o mũi tôi, gần như đốn tôi ng~ gục. V{ hơn ai hết, tôi biết rõ vết thương ấy cần phải được kh}u lại. rồi v{i ng{y sau, nó sẽ đóng vảy, v{ v{i tuần sau nữa, nó mới nhạt m{u, trở th{nh một vết s o hồng giống như hiện thời đ}y.

Người thiếu niên tho|ng nhếch môi, tạo th{nh một nụ cười n a miệng v{ tự đấm thụp v{o ngực mình.

-Em l{ người sói m{, chị không nhớ sao?

Đôi mắt cậu d|n dính v{o mắt tôi, khoảnh khắc ho| mênh mông, vời vợi

- nhỉ – Tôi b{y tỏ sự đồng tình.

Cậu b n bật cười ngặt nghẽo trước th|i độ hồn đang ở đ}u đ}u của tôi.

-Em đ~ kể với chị rồi. Chị đ~ trông thấy vết s o của Paul rồi đó.

Tôi lắc đầu quầy quậy, cố tống sạch mọi c|i mù mờ, khó hiểu ra khỏi đầu óc.

-Kh|c chứ. Chị chứng kiến chuyện n{y từ đầu đến cuối cơ m{.

Nói xong, tôi quỳ sụp xuống đất, mở c a tủ dưới gầm bồn r a ra, chộp lấy chai thuốc t y. Trong tình trạng vẫn chưa ho{n to{n định thần, tôi rót dung dịch t y lên tấm giẻ lau, bắt đầu lau s{n nh{. C|i mùi thuốc s|t trùng nồng nồng ấy đ~ đ|nh bật được cơn ngầy ngật ra khỏi đầu tôi.

-Để em lau cho – Jacob vội v~ lên tiếng.

-Thôi, để chị. Em bỏ chiếc khăn v{o thùng giặt nhé

Khi đ~ chắn chắnl{ s{n nh{ chỉ còn duy nhất mùi chất t y, tôi đứng dậy l}u đến bồn r a chén. Xong xuôi c|i việc lau chùi, tôi đến chỗ m|y giặt – nằm ngay bên cạnh tủ đựng chén đ a – rót v{o đó một t|ch đầy thuốc t y rồi nhấn nút khởi động. N~y giờ Jacob vẫn quan s|t tôi với một th|i độ phản đối không giấu diếm.

-Chị bị mắc chứng |m ảnh hay sao m{ l{m thấy ghê thế – Cậu ta l{u b{u.

Hả Có lẽ đúng như thế thật. Nhưng lần n{y tôi có lý do chính đ|ng.

-Nh{ chị không nên có mùi m|u. Có lẽ em hiểu

- – Jacob tiếp tục chun mũi lại.

-Nếu tr|nh được, sao mình không tr|nh cho anh ấy, phải không em Những gì anh ấy đang thể hiện l{ đ~ qu| sức lắm rồi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 182

- . . Sao mình lại không tr|nh nhỉ

Tôi th|o nút chặn nước, nước b n tuôn òng ọc ra khỏi bồn.

-Em hỏi chị một c}u nha, chị Bella

Tôi thở d{i.

-Vậy có bạn th}n l{ người sói, chị thấy thế n{o

Ngạc nhiên qu| đỗi, tôi bật cười khanh kh|ch.

-Bộ nghe tức cười lắm hả chị – Cậu bạn hỏi.

-Không phải. Khi người sói biết tự chủ – Tôi nghiêm giọng đ|nh gi| – thì điều ấy rất tuyệt vời đấy.

Người bạn nhỏ cười thật tươi, h{m răng trắng lại được dịp khoe mình s|ng loé.

-Cảm ơn chị Bella – Jacob khẽ kh{ng, rồi đột ngột chộp lấy tay tôi, kéo phắt tôi về phía cậu Một c|i ôm muốn ngh t thở.

Trước khi tôi kịp định thần, Jacob đ~ bất ngờ buông tay, hốt hoảng lùi lại.

-Ôi trời ơi – Cậu ta nhăn nhó – Tóc chị ướp mùi còn ghê hơn cả căn phòng trên lầu nữa.

-Xin lỗi em – Tôi lầm bầm. Chợt hiểu ra c|i tiếng cười đầy ma m~nh của Edward, sau khi đ~ thở một hơi d{i lên tóc tôi.

-Thấy chưa, đó l{ một trong hằng h{ sa số những rủi ro khi chơi với ma-c{-rồng đấy – Jacob nhún vai, c{u nh{u – Chị sẽ mang một thứ mùi đ|ng sợ. mmm, nhưng so với những thứ kh|c, điều ấy chỉ bé bằng c|i mắt muỗi m{ thôi.

Tôi lừ mắt nhìn cậu bạn.

-Mùi ấy chỉ khó chịu với em m{ thôi, Jake.

Cậu ta toe miệng ra cười.

-H n gặp lại chị, Bells.

-Em về {

-Hắn đang chờ em đi đó. Em nghe thấy tiếng hắn ở ngo{i.

- .

-Em sẽ đi lối c a sau – Jacob ra chiều ngh ngợt một chút – M{ khoan n{y. Tối nay, chị xuống La Push được không Hôm nay, tụi em đốt l a. Emily cũng có mặt, cả Kim

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 183

nữa V{ em d|m chắc rằng Quil cũng muốn gặp chi . Cậu ch{ng vẫn còn bực vì đ~ ph|t

hiện ra bí mật sau chị đó.

Tôi cười tít cả mắt. Tôi có thể hình dung được chuyện ấy đ~ khiến cho Quil hậm hực đến thế n{o – không d cô bạn nhỏ bé của Jacob ph|t hiện ra chuyện người sói, còn cậu bạn đồng cam cộng khổ của Jacob l{ Quil thì vẫn ch ng hiểu ất gi|p gì. Tôi thở d{i.

- , Jake, chị cũng không biết nữa. Hiện thời đang căng

-Thôi n{o, chị cho ră ng có kẻ mạnh hơn ờ… hơn s|u đứa tụi em ư?

C}u hỏi ngắt giọng lưng chừng, về cuối hơi lắp bắp có vẻ như cậu bạn của tôi không nói lớn ra được từ người sói, cũng giống như tôi khó lòng m{ thốt nên từ ma-c{-rồng.

Đôi mă t người bạn nhỏ khắc khoải, đầy ắp những lời n{i xin.

-Để chị hỏi anh ấy – Tôi trả lời nh|t gừng.

Cổ họng Jacob chợt tho|t ra những tiếng gầm gừ.

-Bây giờ hắn còn l{ cai ngục của chị nữa kia hả Chị biết không, tuần trước em đọc b|o, thấy người ta phê ph|n chuyện yêu đương của lớp trẻ ng{y nay đó, to{n l{ ép buộc, cấm đo|n nhau không h{, lại còn

-Thôi thôi – Tôi ngắt ngang lời cậu bạn, đ y v{o tay cậu ta – Đ~ đến lúc người sói phải về nh{ rồi

Jacob mỉm cười.

-Tạm biệt chị Bells. Chị nhớ xin phép nhé.

Dứt lời, cậu bạn lao mình qua khung c a sau, trước khi tôi kịp tìm thấy được vật gì có thể ném v{o người cậu. Cuối cùng, căn phòng trống trơn chỉ còn mình tôi đứng lầm bầm tiếng được tiếng mất.

Một lúc sau, Edward chậm r~i bước v{o bếp, những hạt mưa dính trên m|i tóc m{u đồng của anh lấp l|nh như những viên kim cương, còn mắt anh thì đầy ắp sự d chừng.

-Hai người vừa xảy ra chiến tranh hả – Anh lên tiếng hỏi.

-Anh Edward – Tôi gần như thét lên, lao mình về phía anh.

-Em – Anh bật cười, ôm chầm lấy tôi – Em tính đ|nh trống lảng hay sao Vậy l{ th{nh công rồi đó.

-Không. Em đ}u có động tay động ch}n gì với Jacob. Thật m{. Sao anh lại hỏi thế

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 184

-Anh đang thắc mắc không hiểu vì sao em lại đ}m Jacob. Không phải l{ anh bênh gì cậu ta đ}u – Anh hất cằm về phía con dao đang nằm trên kệ bếp.

-Trời đất ơi! Em tưởng l{ mình đ~ dọn sạch hết rồi chứ.

Sau phút ng ng{ng đó, tôi bật ra khỏi người anh, ném vội con dao xuống bồn r a chén, hớt hơ hớt hải rưới thuốc t y lên mặt dao.

-Em không hề đ}m cậu ấy – Tôi vừa l{m vừa giải thích – Cậu ấy quên mất l{ mình đang cầm con dao trong tay.

Edward ph| ra cười khanh kh|ch.

- , không vui như anh hình dung nhỉ.

-Anh nghiêm túc lại đi.

Edward rút trong túi |o ra một phong thư, đặt lên kệ bếp.

-Anh nhận thư cho em n .

-Có tin n{o vui không anh

-Hình như có đấy.

Kiểu c|ch của anh khiến tôi phải hạ tầm mắt xuống vì nghi hoặc. V{ một c|ch vội v{ng, tôi với lấy c|i thư.

C|i phong bì bị gập lại l{m hai. Tôi mở ra, ng ng{ng vì trọng lượng của loại giấy đắt tiền. Lướt mắt lên địa chỉ người g i, tôi không khỏi ngạc nhiên:

-Dartmouth? Trời ơi, em có nằm mơ không?

-Anh d|m cược đó l{ thư chấp thuận. Trông nó giống hệt thư của anh.

- i trời ơi, anh Edward – anh l{m sao hay vậy

-Anh chỉ g i đơn giúp em thôi.

-L{m sao em có thể xứng đ|ng v{o Dartmouth được, em chưa đến nỗi ảo tưởng đến mức ấy.

-Nhưng Dartmouth lại ngh l{ em xứng đ|ng.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u, chậm r~i đếm từ một đến mười.

-Họ rộng lượng thật – Cuối cùng, tôi cũng thốt lên được th{nh lời – Tuy nhiên, dù có được chấp thuận hay không, vấn đề vẫn cứ l{ học phí. Nói thật lòng l{ em không kham nổi, nhưng em cũng không cho phép anh tiêu phạm v{o số tiền mua một chiếc xe hơi thể thao, để em có thể giả vờ đến Dartmouth đ}u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 185

-Anh đ}u cần xe hơi n{o nữa. M{ em cũng đ}u cần phải giả vờ giả vịt l{m chi – Anh lầm bầm – Một năm đại học ch ng phải l{ khổ hình gì, Bella ạ. Có khi em còn thích nữa ấy chứ. Th hình dung xem bố m em sẽ vui như thế n{o

Tố chất êm mượt như nhung trong giọng nói của anh đ~ vẽ lên một bức tranh tuyệt m trong đầu tôi. Chắc chắn l{ ng{i cảnh s|t trưởng nh{ tôi sẽ vô cùng tự h{o – để rồi không ai trong thị trấn Forks n{y có khả năng tho|t khỏi tầm ảnh hưởng của niềm phấn kích tột độ ấy. Phu nh}n Reneé cũng sẽ tột đỉnh vui mừng trước th{nh tích trên cả tuyệt vời của con g|i – dù rằng b{ sẽ thề rằng b{ ch ng ngạc nhiên chút n{o

Nhưng

Tôi cố giũ sạch hình ảnh ấy ra khỏi t}m trí.

-Anh Edward, hiện thời em đang thắc thỏm sống cho đến ng{y tốt nghiệp mình h~y khoan nói gì đến h hay đến thu nha anh.

Vòng tay anh lập tức lại quấn quanh người tôi một lầnnữa.

-Em biết sẽ không l{m sao đ}u. Em sẽ luôn bình yên, Bella ạ.

Tôi trút ra một tiếng thở d{i.

-Ng{y mai, em sẽ g i bạn kê khai chi tiết t{i khoản ng}n h{ng của mình cho Alaska. Đó l{ tất cả đạo cụ em vần cho vở di n. Nơi đó xa xôi lắm, hy vọng bố sẽ không hối em về thăm nh{, tối thiểu cho đến Gi|ng sinh n{y. Sau đó, em sẽ tìm cớ kh|c. Anh biết m{ – Tôi mi n cư ng pha trò – Mấy c|i vụ lường gạt qua mặt người lớn n{y cũng l{m lòng em tan n|t lắm.

Mặt Edward đanh lại.

-Có gì đ}u. V{i thập k sau, những người em quen biết đều sang thế giới bên kia hết. Em ch ng có gì phải đau khổ cả – Anh gi u cợt.

Những lời lẽ ấy l{m tôi rúng động.

-Anh xin lỗi, những lời n{y quả thật l{ khó nghe.

Tôi cúi xuống nhìn chiếc phong bì to tướng m{u trắng, nhưng ho{n to{n không để mắt v{o nó.

-Nhưng đấy l{ sự thật.

-Anh đ~ quyết định chuyện n{y rồi, vậy nên dù chúng mình đ~ giao k o với nhau điều gì, em cũng s n lòng đợi chứ?

-Không!

-Lúc n{o cũng cứng đầu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 186

-Đúng

Chiếc m|y giặt c{ giựt c{ giựt một hồi rồi dừng h n.

-Đúng l{ cổ lỗ s – Tôi lầm bầm, tho|t người ra khỏi vòng tay của anh, cầm lấy chiếc khăn nhỏ nh như bấc, không đủ trọng lượng tối thiểu để cho v{o m|y giặt, bỏ chung v{o với đống quần |o rồi nhấn nút khởi động.

- , chợt em nhớ một chuyện – Tôi nói tiếp – Anh hỏi Alice giúp em l{ cô ấy dọn phòng cho em rồi để đồ của em ở đ}u nhé Em không sao tìm được.

Edward nhìn tôi tr}n trối:

-Alice dọn phòng em

-Vận, chắc l{ vậy. Khi đến lấy bộ đồ ngủ, gối v{ mấy thứ lặt vặt kh|c để giam giữ

” em – Nói tới đ}y, tôi lừ mắt nhìn anh – Bạn ấy lấy cả mấy thứ nằm vơ vất quanh phòng

nữa, như l{ |o, đôi vớ… Em ch ng biết bạn ấy đ~ cất ở đ}u.

Edward vẫn giữ nguyên |nh mắt hồ nghi thêm một lúc nữa, rồi hốt nhiên, mắt anh se lại.

-Em ph|t hiện ra mình mất đồ v{o lúc n{o

-Khi Alice đưa em về nh{. Sao anh lại hỏi vậy

-Alice không lấy đồ của em đ}u. Quần |o, tất vớ… những thứ bị mất ấy, to{n l{ vật em mặc v{o người hoặc chạm tay đến v{ ngủ trên đó, có đúng không n{o

-Đúng. Nhưng như vậy l{ sao, Edward

Anh trở nên căng th ng thấy rõ.

-Những thứ giữ mùi của em l}u nhất.

-Ôi trời ơi!

-Kẻ không mời m{ đến.

-Hắn thu thập dấu vết dấu hiệu, để tìm em.

-Vì lẽ gì – Tôi thều th{o.

-Anh không rõ. Nhưng Bella, anh thề với em rằng anh sẽ tìm ra ch}ntướng sự việc. Anh hứa đấy.

-Em tin anh – Tôi đ|p rồi ngả đầu v{o vồng ngực lạnh gi| của Edward, v{ cảm nhận được điện thoại trong túi anh đang rung lên.

Nhanh như cắt, Edward rút điện thoại, liếc vội v{o m{n hình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 187

-Người anh đang muốn nói chuyện đấy – Anh giải thích v{ mở m|y – Bố ơi, con - Anh chợt ngừng lời, gương mặt sắt lại thể hiện mối tập trung cao độ. V{i phút trôi qua - Con sẽ kiểm tra ngay. M{ bố {

Anh thông tin thêm về những vật dụng thất lạc của tôi, nhưng từ những gì nghe được, tôi có cảm gi|c như b|c s Carlisle vẫn chưa tìm ra được nguyên nh}n khả d n{o.

-Có lẽ con sẽ đi - Edward tiếp tục nói, |nh mắt lần lần chuyển hướng sang tôi, rồi dừng lại – M{ thôi. Bố đừng để Emmett h{nh động một mình, bố biết tính anh ấy m{. t ra cũng cần nhờ Alice để mắt đến mọi thứ. Chúng ta sẽ sớm tìm ra thủ phạm thôi.

V{ anh tắt điện thoại.

-Tờ b|o đ}u rồi em – Anh hỏi tôi.

-Ơơơ, em không biết nữa. Sao vậy anh

-Anh muốn kiểm tra lại. liệu bố em đ~ vứt đi chưa?

-Có lẽ

Trong chớp mắt, Edward mất dạng.

Chưa đầy một tíc tắc sau, anh đ~ trở lại, m|i tóc lại lấp l|nh những hạt kim cương mới,v{ đang nằm gọn trong tay anh l { một tờ b|o ướt m m. Một c|ch c n thận, anh trải tờ b|o ra b{n, mắt lướt chớp nho|ng lên c|c đề mục. Rồi bỗng anh chúi người xuống, hai mắt căng ra chú mục v{o một cột b|o, ngón tay lướt theo từng dòng chữ đang hút chặt lấy mối quan t}m nơi anh.

-Carlisle đo|n đúng phải sơ hở. Còn non nên cuồng loạn Hay muốn chết – Anh tự l m b m với chính m ình.

Tôi l ng lặng tiến đến bên cạnh, nhìn qua vai anh.

Tiêu đề của tờ Thời b|o Settle ghi thế n{y: C|c vụ giết người tiếp tục gia tăng – Cảnh s|t vẫn chưa tìm ra được manh mối.

Sao giống chủ đề m{ ng{i cảnh s|t trưởng đ~ ta th|nh hồi mấy tuần trước thế không biết – tình hình bạo lực ở th{nh phố lớn đ~ đưa Settle v{o danh s|ch nóng , trở

th{nh một trong những vùng có t lệ người bi giết cao nhất quốc gia. Tuy nhiên, đ}y

không phải l{ đề t{i cũ. Số người chết ở đ}y thật đ|ng lo ngại.

Đứng bên cạnh tôi, anh đang cau m{y.

-Loạn hết rồi. Đ}y không đơn thuần chỉ l{ t|c ph m của một ma-c{-rồng mới toanh nữa. Chuyện gì thế n{y Họ chưa nghe danh nh{ Volturi hay sao. Không thể như thế được. Không ai giải thích điều luật cho họ Cuối cùng thì kẻ n{o đ~ đứng đằng sau giật d}y, tạo ra họ đ}y?

-Nh{ Volturi – Tôi nhắc lại c|i tên ấy m{ không khỏi rùng mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 188

-Nh{ Volturi thường hay rat ay giải quyết những trường hợp như thế n{y - những kẻ bất t đang có khuynh hướng l{m lộ thế giới bí mật của bọn anh. V{i năm trước ở Atlanta, họ đ~ thực hiện một vụ thanh trừng rồi, m{ vụ đó đ}u có nặng nề như thế n{y. Nếu chúng ta không can thiệp, họ sẽ sớm nhảy v{o cuộc thôi, rất sớm cơ đấy. Anh chỉ mong rằng hiện thời nh{ Volturi chưa đặt chân đến Settle. Một khi họ quan t}m đến vụ việc n{y thể n{o họ cũng sẽ tiện thể kiểm tra em luôn.

Tôi rùng mình thêm lần nữa.

-Chúng mình phải l{m sao đ}y anh?

-Phải tìm hiểu k trước khi quyết định, Bella ạ. Có lẽ khi bọn anh nv với những th{nh viên mới, giải thích rõ luật định cho họ, vấn đề sẽ được giải quyết một c|ch êm thấm – Nói đến đ}y, Edward cau m{y, cơ hồ như anh không tin mọi chuyện l{ d d{ng đến thế – Mình sẽ đợi Alice thông b|o tình hình Chừng n{o thật sự cần thiết, bọn anh mới h{nh động. Suy cho cùng, đ}y cũng không phải l{ tr|ch nhiệm của bọn anh. Nhưng may m{ ta có Jasper – Anh nói thêm, gần như l{ chỉ nói với chính mình – Khi phải thương thuyết với những th{nh viên mới, sự có mặt của anh ấy l{ không thể thiếu được.

-Jasper ư Vì sao vậy hả anh

Edward cười buồn.

-Trong chừng mực n{o đó, Jasper l{ một chuyên gia về ma-c{-rồng mới sinh đấy.

-Anh nói vậy l{ sao, chuyên gia ư?

-Em h~y hỏi anh ấy – chuyện phức tạp lắm.

-Mọi thứ sao m{ rối ren – Tôi lầm bầm trong miệng.

-Em đang cảm nhận như vậy, phải không Dạo gần đ}y, bao khó khăn cứ đổ dồn về một lượt – Anh thở d{i – Có bao giờ em ngh rằng nếu không yêu anh, cuộc sống của em sẽ đơn giản hơn?

-Có lẽ vậy. Vì cuộc sống có còn ý ngh a gì đ}u.

-Đối với anh thôi – Edward nh nh{ng chỉnh lại – M{ hiện giờ – Anh tiếp tục nói với một nụ cười gượng gạo – chắc em có điều muốn nói với anh?

Tôi ng}y ra, hỏi lại:

-Em ấy hả

-Có lẽ l{ không – Anh cười rộng miệng – Anh có cảm tưởng rằng em đ~ hứa sẽ hỏi ý kiến anh về việc tham dự buổi họp mặt của người sói di n ra tối nay.

-Anh lại nghe trộm rồi.

Edward mỉm cười thật tươi, thú nhận:

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 189

-Chút xíu thôi, anh chỉ nghe có khúc cuối.

- m, dù sao em cũng không hỏi anh đ}u. Đ~ có qu| nhiều chuyện khiến anh căng th ng rồi.

Anh khẽ n}ng cằm tôi lên, nhìn thật s}u v{o đôi mắt, v{ giữ nguyên tư thế ấy trong một lúc kh| l}u.

-Em có muốn đi không?

-Chuyện n{y không quan trọng. Anh đừng bận t}m.

-Em không cần phải hỏi anh, Bella ạ. Anh không phải l{ bố em – cảm ơn trời vì điều đó. Tuy nhiên, em cũng nên xin phép bố.

-Nhưng anh cũng biết bố em sẽ đồng ý m{.

- , anh có thể đo|n biết được c}u trả lời của bố em tốt hơn những người kh|c.

Tôi đăm đắm nhìn anh, cố gắng hiểu điều anh đang cần, v{ ra sức loại ra khỏi đầu niềm ao ước được xuống La Push để t}m trí được tỉnh t|o. Thật ngớ ng n thay cho c|i

mong muốn được đi chơi cùng đ|m con trai người so i to lớn, giữa bao nhiêu nguy

hiểm đang rình rập mình v{ có qu| nhiều những n số chưa được giải đ|p. Lẽ tất nhiên l{ tôi muốn đi. Tôi muốn l|nh c{ng xa c{ng tốt những hiểm hoạ chết người, dẫu chỉ trong

v{i tiếng đồng hô … để trở về l{m một Bella hồn nhiên, không phải lo toan, để có thể

thoải m|i cười đùa vui vẻ bên cậu bạn Jacob tất cả chỉ đơng ỉannhư vậy thôi. Nhưng liệu điều đó có thực sự quan trọng không

-Bella – Edward lại lên tiếng – Anh đ~ nói với em rằng anh sẽ sống công bằng hơn, sẽ tin tưởng ho{n to{n v{o quyết định của em. Đó l{ anh nói thật đấy. Nếu em thật lòng tin người sói, anh sẽ không nghi ngờ họ nữa.

-Ôi trời – Tôi buột miệng thốt lên, cũng hệt như đêm hôm trước.

-Jacob nói đúng – dù sao cũng ở một điểm – một đội người sói dư sức bảo vệ em trong một tối.

-Thật sao, anh

-Thật. Tuy vậy

C|c sợi d}y thần kinh của tôi bắt đầu bị kéo căng.

-Anh mong em không phải khó chịu trước một v{i điều, được không em Cho phéo anh được chở em tới chỗ ranh giới. V{ giữ điện thoại di động, để anh biết chừng n{o có thể đón em về

-Rất rất công bằng đấy!

-Tuyệt.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 190

Anh mỉm cười với tôi, trong đôi mắt ngọc tuyệt nhiên không hề có một dấu hiệu n{o của sự căng th ng.

Đúng như dự đo|n, ng{i cảnh s|t trưởng nh{ tôi ch ng phản đối gì chuyện tôi xuống La Push đốt l a sinh hoạt. Khi nghe tôi b|o tin, Jacob mừng húm, h|o hức đến mức ch ng m{ng ngh ngợi, đ~ đồng ý ngay c|i rụp trước những biện ph|p phòng xa của Edward. Cậu bạn hứa sẽ chờ chúng tôi ở ranh giới, lúc s|u giờ.

Tôi cũng đ~ quyết định rồi, sau một phen giằng xé nội t}m dữ dội, ấy l{ tôi sẽ không b|n chiếc xe m|y. Khi không cần đến chiếc xe n{y nữa, tôi sẽ đưa nó trở lại La Push, nơi nó thuộc về chậc, tôi sẽ một mực kh ng định với cậu bạn rằng dẫu sao cậu cũng phải nhận được một điều gì đó bù đắp cho bao công sức đ~ đổ ra. Jacob cứ tự nhiên b|n nó, hoặc trao tặng nó cho một người bạn n{o đấy. Tôi sẽ không có ý kiến.

Có vẻ như tối nay l{ cơ hội tốt để tôi đưa chiếc xe về gara của Jacob. m, nghe sao m{ thảm đạm qu|, y hệt như c|i c|ch tôi cảm nhận cuộc sống mấy ng{y nay, mội ng{y trôi qua đối với tôi như một cơ hội cuối cùng còn được có mặt trên cõi đời n{y. Tôi không có thời gian đê trì ho~n những việc còn dang dở, dù l{ nhỏ đến đ}u.

Edward chỉ gật đầu khi nghe tôi giải thích điều mình muốn, nhưng dường như trong mắt anh có loé lên vẻ kinh ho{ng. Tôi thừa biết, cũng giống như ng{i cảnh s|t trưởng, anh ch ng thích thú gì chuyện tôi ngồi ch m chệ trên chiếc xe m|y.

Tôi theo Edward về lại nh{ anh, v{o lại gara nơi tôi đ~ g i chiếc xe m|y. Không phải l{ cho đến khi tấp chiếc xe tải gi{ nua v{o chỗ đậu v{ bước xuống khỏi xe, tôi mới nhận được rằng vẻ hốt hoảng, sợ h~i ban n~y của Edward ch ng phải ho{n to{n vì sự an nguy của bản th}n tôi.

Có một vật đang nằm chềnh ềnh ngay bên cạnh xe m|y của tôi, chính c|i vật đó đ~ l{m cho chiếc xe của tôi trở th{nh đồ lô một c|ch thảm hạia đến mức không ngơò. Khỏi nói cũng biết Đó l{ một chiếc xe Xe gì nhỉ Nếu gọi l{ xe m|y thì coi thường nó qu|, vì xem ra, nó ch ng có ruột r{ gì với chiếc xe bỗng dưng sắp hết thời của tôi.

Một chiếc xe to, bóng lư ng, m{u bạc – cho dẫu đang im lìm – cũng to|t lên vẻ lướt cùng tia chớp .

-C|i gì vậy anh

-Ch ng có gì cả – Edward đ|p nho nhỏ.

-Khó m{ ch ng có gì cả thật.

Nét mặt của Edward vẫn thản nhiên như không, trông như l{ anh đ~ quyết định sẽ thổ lộ hết mọi chuyện.

- m, anh không biết em có tha thứ cho bạn em không hay cậu ta, em v{ cả anh nữa, đang tự hỏi liệu em có cần phải đi xe m|y Nhưng hình như em thích hoạt động n{y. Nếu em muốn, anh sẽ đi cùng với em – Anh nhún vai.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 191

Tôi d|n mắt v{o cỗ m|y tuyệt đ p. bên cạnh nó, chiếc xe m|y của tôi ch ng kh|c n{o c|i xe đạp ba b|nh bị long mất một b|nh. Một đợt sóng thổn thức chợt d}ng tr{o trong tôi, hình ảnh tương phản kia ch ng phải cũng giống như chúng tôi, khi tôi ở bên anh đó sao

-Không bao giờ em có thể bì với anh được – Tôi thì thầm.

Edward đặt tay lên cằm tôi, khẽ xoay lại để mắt chúng tôi có thể nhìn th ng v{o nhau. Ngón tay của anh khẽ đ y một bên khoé môi của tôi lên, cố tạo d|ng một nụ cười.

-Anh sẽ theo em đến cùng, Bella ạ.

-Anh sẽ không vui đ}u.

-Có chứ, chỉ cần chúng mình ở bên nhau l{ anh hạnh phúc rồi.

Tôi bặm môi lại, tư lự trong chốc l|t.

-Anh Edward, nếu em chạy xe qu| nhanh, không còn l{m chủ được tốc độ hay bị sự cố gì đó, anh sẽ l{m thế n{o

Anh ngập ngừng, rõ r{ng đang tìm từ ngữ để di n đạt cho đúng. Tôi đ~ biết một sự thật mười mươi rằng: anh sẽ tìm c|ch cứu tôi trước khi tôi có mệnh hệ n{o.

Bất chợt anh mỉm cười tỏ vẻ ch ng có gì đ|ng lo, chỉ có đôi mắt hơi se lại vì cảnh gi|c.

-Em đi xe cùng Jacob m{. Không sao đ}u.

-Đúng l{ như vậy, ừm, nhưng m{ không mấy khi em cản cậy ấy l|i xe nhanh đ}u,

anh hiểu không. Em có thể l|i th …

Miệng thì nói vậy chứ mắt tôi cũng liếc nhìn chiếc xe m{u bạc một c|ch nghi ngại.

-Em đừng lo – Edward trấn an tôi v{ bật cười khe khẽ – Anh đ~ thấy Jasper trầm trồ nó thế n{o rồi. Tuy nhiên, hiện thời anh ấy đang kh|m ph| một công cụ lướt gió mới. Cuối cùng, chiếc Porsche đ~ thực sự thuộc về Alice rồi.

-Edward, em

Anh cắt ngang lời nói của tôi bằng một nụ hôn vội v~.

-Anh đ~ nói l{ không có gì phải lo lắng hết m{. Nhưng em có thể l{m một việc giúp anh không

-V}ng, em sẽ l{m bất cứ điều gì – Tôi đ|p ngay không cần suy ngh .

Sau c}u nói ấy, anh buông tay ra khỏi người tôi, nho{i người qua chiếc xe m|y, hí húi g lấy c|i gì đó treo ở bên hông xe.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 192

Vật ấy đen tuyền, không có hình thù rõ rệt, một vật nữa còn lại đỏ khé v{ rất d d{ng nhận biết.

-N{o em – Anh lên tiếng, không quên k m theo một nụ cười ranh m~nh lúc n{o cũng đ|nh bại sự kh|ng cự nơi tôi.

Tôi đón lấy chiếc mũ bảo hiểm m{u đỏ bằng cả hai tay.

-Đội c|i n{y trông ngố lắm, anh.

-Không đ}u, em đội sẽ s|ng l|ng lắm. S|ng l|ng, thông minh mới không bị thương – Dứt lời, anh quặc c|i vật m{u đen kia lên c|nh tay, đoạn giữ rịt lấy gương mặt của tôi – Giữa hai b{n tay anh b}y giờ l{ những điều m{ anh không thể sống được nếu bị mất đi. Em giữ gìn cho anh được không?

-Được. Thế c|i kia l{ gì vậy anh – Tôi hỏi một c|ch ngờ vực.

Anh ph| ra cười khanh kh|ch, giũ ra một chiếc |o độn bông.

- o bảo hiểm đấy. Bị trầy xước khổ lắm, không phải anh ngh cho mình đ}u.

Anh mở s n |o chờ tôi. Không còn c|ch n{o kh|c, hít v{o một hơi thật đầy, tôi hất hết tóc ra sao, đội mũ bảo hiểm v{o. Xong, tôi xỏ tay v{o |o. Anh kéo phecmơtuya giúp tôi, trên m ôi cứ n hiện m~i một nụ cười, rồi anh bước lùi lại.

Bất gi|c tôi cảm thấy mình trở nên phục phịch một c|ch rất ngố.

-Anh nói thật đi, trông em giống con bù nhìn rơm đến mức n{o

Anh lùi thêm một bước nữa, mím môi lại.

-Giống lắm hả anh – Tôi hỏi lại để kh ng định.

-Không phải, không phải đ}u, Bella. M{ thật ra - Dường như anh đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp – Trông em gợi cảm lắm.

Tôi bật cười ngặt nghẽo.

- i thôi n{o.

-Gợi cảm lắm, anh nói thật đấy.

-Anh nói thế chỉ để khiến em chịu mặc |o m{ thôi – Tôi thì thầm – Nhưng được rồi. Anh nói đúng, thông minh l{ phải biết phòng xa thế n{y.

Anh ôm chầm lấy tôi, kéo tôi v{o s|t vồng ngực của mình.

-Em của anh ngốc lắm. Đó cũng l{ một nét hấp dẫn nơi em. Nhưng anh cũng phải thừa nhận một điều: chiếc mũ n{y bất tiện thật.

Nói xong, anh th|o chiếc mũ bảo hiểm, đặt môi mình lên môi tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 193

Một lúc sau, Edward chở tôi xuống La Push, tình cảnh chưa từng xảy ra bỗng g}y cho tôi một cảm gi|c ngờ ngợ. V{ tôi thả mình đắm chìm trong nỗi tư lự rất l}u.

-Anh biết chuyện n{y khiến em nhớ tới điều gì không – Cuối cùng, tôi lên tiếng – Hồi ấy, em mới chỉ l{ một đứa trẻ v{ m phải đưa em đến chỗ bố nghỉ h . Hiện t hời, em có cảm gi|c như mình đang bảy tuổi vậy.

Edward bật cười khúc khích.

Tôi không nói rõ hơn, nhưng kh|c biệt lớn nhất của hai trường hợp n{y, đó l{ bố m tôi xem nhau như bạn b .

Đi chừng n a đường, chúng tôi rẽ v{o một góc khuất Jacob đang đứng tựa người v{o chiếc Volkswagen đỏ chót do cậu ta tự lắp r|p lấy, chờ s n. Gương mặt cố tạo vẻ nghiêm nghị, không tỏ th|i độ của cậu ta chợt tan chảy th{nh một nụ cười khi nhìn thấy tôi vẫy tay lia lịa ở h{ng ghế trước.

Edward đậu chiếc Volvo c|ch đó gần ba mươi mét.

-Khi n{o muốn về nh{, em h~y điện thoại cho anh nhé – Anh dặn dò – Anh sẽ đến đ}y ngay.

-Em sẽ không về tr đ}u – Tôi h n.

Edward đ chiếc xe m|y cùng bộ đồ bảo hiểm của tôi ra khỏi cốp xe – Ban n~y, tôi đ~ muốn rụng cả tim khI thấy chiếc xe nhét được vừa khít v{o cốp. Nói đúng ra, cũng ch ng khó khăn gì, một khi người ta có thừa sức mạnh để chơi trò tung hứng xe tải hạng nặng, thì những chiếc xe m|y kia có l{ c|i gì đ}u.

Jacob lặng lẽ đứng quan s|t mọi động t nh, nụ cười tắt lịm, còn đôi mắt đen long lên những tia nhìn khó hiểu.

Tôi quặc chiếc mũ bảo hiểm v{o c|nh tay, vắt chiếc |o bảo hiểm lên lưng chiếc ghế ngồi.

-Còn thiếu thứ gì không em – Edward hỏi tôi.

-Không, anh ạ – Tôi trả lời.

Thờ d{i, anh đưa người về phía tôi. Như một phản ứng tự nhiên, tôi ng ng mặt lên chờ đợi một nụ hôn tạm biệt nhưng thật ng ng{ng, vòng tay anh bất ngờ trói chặt lấy tôi, nụ hôn của anh cũng thiết tha, kh n khoản y hệt như lúc chúng tôi còn ở trong gara – để rồi một lúc kh| l}u sau, tôi phải hổn hển vì ngộp thở.

Edward khe khẽ cười rồi buông tay.

-Tạm biệt em – Anh thầm thì – Anh thích chiếc |o bảo hiểm ấy lắm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 194

Tôi quay đi, bất chợt nhận ra một nỗi niềm rất lạ n chứa trong mắt anh, m{ có lẽ anh cũng đang cố giấu. Không rõ đó l{ gì. Có lẽ l{ lo lắng. không, hình như l{ nỗi sợ.

Như thường lệ, tôi không bộc lộ bất ki cảm xúc n{o.

V{ tôi cảm nhận được |nh mắt thăm th m của anh dõi theo khi tôi hì hụi dắt xe đến biên giới vô hình của ma-c{-rồng v{ người sói để gặp Jacob.

-Vậy l{ sao, chị – Jacob gần như thét vang lên, tỏ ra cảnh gi|c. Cậu chú mục v{o chiếc xe m|y với vẻ mặt khó hiểu.

-Đ~ đến lúc chị cần phải cho nó hồi hương rồi – Tôi giải thích.

Người bạn nhỏ tư lự một tho|ng, rồi sau đó, nụ cười lại rộng mở trên môi.

Bây giờ thì tôi đ~ ho{n to{n ở trên l~nh địa của người sói, bởi lẽ Jacob chợt bật dậy v{ lao người về phía tôi, kết thúc khoảng c|ch với chỉ ba bước chạy. Cậu đ lấy chiếc xe, nhanh như cắt, gạt chống ch}n v{ ôm ghì lấy tôi, bế h n tôi lên. Một c|i ôm đầy lực ép.

Không gian vang lên kh| rõ tiếng rồ m|y của động cơ chiếc Volvo, tôi ra sức vùng tho|t.

-Thôi n{o, Jake – Tôi thở không ra hơi.

Người thiếu niên bật cười, thả tôi xuống. Một c|ch nhanh nh n, tôi xoay người lại, vẫy tay ch{o anh, nhưng chiếc xe hơi m{u bạc đ~ mất dạng sau một khúc cua.

-Hay qu| ha – Tôi bình luận , cứ tự nhiên để một chút gắt gỏng ho{ v{o trong giọng nói của mình.

Đôi mắt Jacob tròn xoe với vẻ ng}y thơ giả tạo:

-Có chuyện gì vậy chị

-Anh ấy sẽ khó chịu chuyện n{y lắm; em đừng liều th vận may của mình.

Sau c}u nói ấy, cậu bạn của tôi ph| ra cười như nắc nẻ, cười lớn hơn cả khi n~y – rõ r{ng cậu ch{ng thích thú với nhận định vừa rồi của tôi. Tôi rảo bước, lòng đầy suy tư,

cố hiểu cho được nguyên nh}n niềm vui } y, Jacob bước nhanh lên phía trước, mở c a

x echo tôi.

-Bella – Cuối cùng, người bạn nhỏ cũng cất tiếng – vẫn giữ nguyên nụ cười – v{ chu n bị đóng c a lại – Người ta chỉ liều khi có cơ hội m{ thôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 195

Chương 11

NH N N T

ậu có định ăn c|i xúc xích đó không vậy – Paul lên tiếng hỏi Jacob, đôi mắt d|n chặt v{o chỗ thực ph m cuối cùng sau một hồi đ| đ|nh chén thoả thích.

Jacob tựa lưng v{o hai đầu gối của tôi, suốt từ n~y đến giờ cứ trở tới trở lui khúc xúc xích đang găm trên c|i mắc |o bẻ th ng ngọn l a liếm lên lớp vỏ phồng của c|i xúc xích. Cậu nấc lên một tiếng thở d{i rồi vỗ vỗ v{o bụng – c|i bụng vẫn ph ng lì, dù rằng khi cậu đ~ ăn đến c|i xúc xích thứ mười thì tôi ngừng đếm. y l{ chưa kể đến hai bao khoai t}y chiênngoại c v{ hai lít nước m|t đấy.

-Biết sao không – Jake chậm r~i trả lời – Tôi no đến mức muốn lộn m a ra luôn, đang cố dằn xuống đ}y n . Chậc, ch ng còn bụng dạ n{o m{ ăn thêm nổi – Cậu ta thở d{i một c|ch n~o nuột thêm lần nữa.

Dù rằng ch ng kém hơn Jacob l{ bao, nhưng Paul vẫn hằm hằm nhìn xuống đôi b{n tay đ~ s n s{ng so găng của mình, cố gắng kiềm nén.

-Xìiii – Jacob bật cười thích thú – Đùa đấy Paul. Đ}y.

Dứt c}u, cậu tung đ|nh v o que xúc xích tự chế sang phía bạn mình. Tôi những tưởng vật thể lạ ấy sẽ rơi đ|nh phịch xuống c|t, thế nhưng Paul đ~ bắt được gọn m{ không hề gặp một chút khó khăn n{o.

bên ai kh|c không sao, chứ cứ k tiếp xúc với những người khéo léo l{ tôi không khỏi chạnh lòng tủi th}n tủi phận.

-Cảm ơn nhé – Paul nói, tậm trạng đ~ trở nên ôn ho{ như cũ.

Lủa l|ch t|ch reo, bạt về hướng c|t. Những t{n l a nh bay lên cao, sắc cam in dấu trênnền trời đen thẫm trông thật rực r . Thích thú v{ hốt nhiên giật thót mình, ngờ đ}u mặt trời đ~ lặn – Lần đầu tiên tôi bắt đầu chú ý đến thời khắc, không rõ đ~ v{o lúc n{o rồi. Tôi ho{n to{n quên mất ý niệm thời gian.

bên những người bạn Quileute n{y thật d chịu v{ thoải m|i, vượt khỏi tất cả những gì tôi có thể hình dung ra.

Lúc tôi v{ Jacob dắt chiếc xe m|y v{o gara, cậu bạn ngậm ngùi thú nhận rằng đúng l{ cần phải có mũ bảo hiểm, v{ lẽ ra, cậu ta phải ngh ra từ trước rồi mới phải – Còn tôi thì ngại ngần không d|m đi với cậu ra chỗ sinh hoạt tập thể, không rõ những người sói có xem thôi l{ kẻ phản bội hay không Liệu họ có giận không khi Jacob đ~ mời tôi đến Liệu tôi có phả hỏng buổi tiệc vui của họ

C

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 196

Jacob cứ thản nhiên dắt tôi ra khỏi c|nh rừng, xăm xăm đi đến chỗ h n – một b~i đ| chơi vơi, nơi l a ch|y còn s|ng hơn cả những |ng m}y chiều – lúc n{o cũng đ p v{ rực r .

-A, cô g|i ma-c{-rồng – Embry reo vui khi nhận ra tôi. Quil tức thì lao tới, giơ tay vỗ v{o b{n tay tôi một c|i thật kêu, rồi hôn ch{o lên m|. Cậu bạn v{ tôi chọn ngồi bên cạnh Emily v{ Sam, cô g|i da đỏ nắm lấy tay tôi, biểu lộ sự ch{o mừng.

Còn lại l{ những lời chọc gh o – chủ yếu l{ Paul – về nỗi sặc mùi ma-c{-rồng mỗi khi gió nổi. Tôi cảm động vì được đón ch{o như một người con xa quê, nay, được trở về chốn củ – một cuộc đo{n viên thực sự.

Cuộc vui không chỉ có đơn thuần ở đ|m trẻ choai choai chúng tôi, m{ ngay cả ông Billy cũng đến tham dự, chiếc xe lăn của ông nằm ở vị trí gần như l{ tiêu điểm của vòng tròn. Kế đó l{ chiếc ghế vải xếp, trông có vẻ mỏng manh d g~y, l{ chỗ ngồi của gi{ Quil – chính l{ ông của Quil – tóc đ~ bạc trắng hết đầu. Rồi b{ Sue Clearwater, vợ ông Harry – bạn của ng{i cảnh s|t trưởng, cũng ngồi trên ghế cạnh ông Billy; hai người con của b{, Leah v{ Seth, cũng có mặt ở đó, ngồi trên đ| như chúng tôi. C|ch sắp xếp n{y khiến tôi ngạc nhiên, rõ r{ng ba người lớn kia có chủ đích h n hoi. Nghe c|ch ông Billy v{ gi{ Quil

nói chuyện với bạ Sue, tôi có cảm gi|c b{ đa thay thế vị trí của ông Harry trong hội

đồng. Không biết điều n{y có khiến cho c|c con của b{ nghi m nhiên trở th{nh th{nh viên của hội kín La Push luôn hay không

Bất gi|c tôi thấy mủi lòng cho Leah khi phải ngồi đối diện với Sam v{ Emily. Gương mặt đ|ng yêu của cô g|i không bộc lộ bất kì một cảm xúc n{o, song, chưa lúc n{o cô rời mắt khỏi ngọn l a. Trông thấy từng đường nét ho{n thiện của Leah, tôi không khỏi l{m cuộc so s|nh với gương mặt bị hu hoại của Emlily. B}y giờ đ~ nắm rõ được mười mươi sự thật rồi, Leah ngh thế n{o về những vết s o của Emily Trong th}m t}m

của cô g|i, liệu đo có phải l{ một sự công bằng hay không?

Cậu em Seth Clearwater giờ đ~ phổng phao. Với nụ cười toe toét ngập tr{n hạnh phúc, cùng khổ người lêu đêu, ch}n tay lóng ngóng, cậu ta l{m tôi nhớ lại hình ảnh của

Jacob ng{y trước. Những nét tương đồng ấy khiếntôi mỉm cươ i, rồi thở d{i. Ch ng lẽ Seth rồi cũng sẽ phải chịu chung số kiếp sói như những cậu con trai kia Phải chăng tươnglai ấy chính l{ lý do để cậu v{ gia đình hiện diện ở chốn n{y

To{n bộ đội sói ngồi qu}y quần bên nhau: Sam v{ Emily, Paul, Embry, Quil, Jared v{ Kim – mối duyên ngầm của cậu.

Tôi rất có ấn tượng về Kim, đó l{ một cô g|i d mến, kh| thô vụn v{ nhút nh|t. Cô có một gương mặt to b , chủ yếu ở chỗ gò m|, v{ một đôi mắt qu| nhỏ – trông không được h{i ho{ lắm. Mũi, miệng của cô g|i cũng to, không theo quy ước của c|i đ p. M|i tóc mỏng đen tuyền của Kim để xo~ không ngừng lay động trước gió. Hình như gió không bao giờ ngừng l~ng du trên bờ đ| n{y.

Nhưng đó chỉ l{ ấn tượng lúc ban đầu m{ thôi. Sau v{i giờ quan s|t cặp Jared v{ Kim, tôi không còn cảm thấy cô g|i thô vụn nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 197

Đó l{ vì c|i c|ch Jared nhìn cô bạn của mình Nó hệt như một người đ{n ông khiếm thị hằng bao năm qua, nay, bỗng nhiên được trông thấy |nh mặt trời. Điều đó cũng ch ng kh|c n{o một nh{ sưu tập đồ cổ suốt đời d{y công tìm kiếm v{ chợt kh|m ph| ra những t|c ph m chưa được ph|t hiện của danh hoạ Da Vinói chuyệni, v{ như một người m đang hân hoan ngắm nghía đứa con vừa rứt ruột đẻ ra của mình.

Đôi mắt khắc khoải của Jared giúp tôi nhận ra những vẻ đ p dịu d{ng nơi cô g|i – ở nước da m{u n}u đỏ mềm mại bên |nh l a, ở viền môi cong ho{n m , ở h{m răng trắng ngần tươngphản rõ rệt với m{u da v{ ở đôi lông mi d{i chấm m| mỗi khi cô hạ tầm nhìn.

Thi thoảng, nước da của Kim hơi thắm lại khi bắt gặp |nh nhìn ngư ng mộ của Jared d{nh cho mình, |nh mắt của cô cũng lơi đi cơ hồ đang lúng túng, nhưng trong suốt khoảng thời gian d{i, hiếm có khi n{o Kim rời mắt được khỏi cậu bạn của mình.

Chứng kiến họ như vậy, tôi mới hiểu hơn về những điều Jacob đ~ kể, về c|i được gọi l{ duyên ngầm – thật khó có thể kh|ng cự được những h n thề v{ những đam mê.

Kim gục đầu v{o vồng ngực Jared, cậu ta qu{ng tay ôm lấy người bạn g|i. H n cô ấy phải cảm thấy hạnh phúc v{ ấm |p lắm.

-Tốt qu| rồi – Tôi lầm bầm với Jacob.

-Chưa tới lúc nói đến điều ấy đ}u – Jacob thì th{o đ|p lại – Nhưng d có đến phân n a nhóm bạn của cậu đ~ nghe thấy hết – Sắp tới tiết mục hấp dẫn nhất rồi.

-Tiết mục hấp dẫn nhất Em nuốt nguyên một con bò {

Jacob bật cười khe khẽ, tiếng cười khùng khục ph|t ra từ s}u trong cổ họng.

-Không phải. Đ}y l{ m{n cuối cùng. Tụi em họp mặt nhau n{o phải để ngốn một mớ thức ăn dùng cho một tuần đ}u. Đ}y l{ cuộc họp nghiêm túc của hội đồng đấy, chị ạ, cũngl{ cuộc họp đầu tiên của Quuil, cậu ấy vẫn chưa biết hết cảc truyền thuyết. Chậc, thật ra thì Quil đ~ nghe rồi, nhưng đ}y sẽ lần đầu tiên cậu ấy biết rằng chúng có thật. Cậu ta cần hiểu để chú ý hơn. Với Kim, Seth v{ Leah, đ}y cũng l{ lần đầu tiên.

-Truyền thuyết hả

Jacob ngay tức khắc ngồi thụt lùi lại phía sau chon gang bằng với tôi – lúc n{y, tôi đang ngồi tựa lưng v{o một gờ đ| thấp. Cậu ta qu{ng tay qua vai tôi, ghé miệng s|t v{o tai tôi m{ thầm thì.

-Bấy l}u nay, tụi em cứ ng lịch s thỉ l{ turyền thuyết – Người thiếu niên giải thích – Có những c}u chuyệnk ể l{ việc tổ tiên chúng em đ~ biến đổi ra sao. Trước tiên l{ chuyện những chiến binh thần th|nh.

Những lời thì thầm vừa thốt ra của người bạn nhỏ dường như chính l{ lời m{o đầu cho cả một thiên truyện. Xung quanh |nh l a bập bùng, bầu không khí hốt nhiên

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 198

thay đổi. Paul v{ Embry bỗng dưng s a thế, ngồi thật ngay ngắn. Jared khẽ lay Kim rồi dịu d{ng đ cô bạn ngồi th ng dậy.

Emily nhanh nh n lấy ra một cuốn sổ gó g|y lò xo v{ một c}y bút, trông không kh|c n{o một nữ sinh đang chu n bị nghe một b{i di n thuyết quan trọng. Sam cũng chỉnh lại tư t hế – xoay sang ngồi cùng hường với giả Quil, gi{ đang ngồi cạnh anh ta – Nhìn quan cảnh ấy, tôi chợt nhận ra rằng c|c bậc trưởng bối trong hội đồng không phải chỉ có ba người, m{ l{ những bốn.

Leah Clearwater, gương mặt vẫn đ p v{ tuyệt nhiên không biểu lộ một chút cảm xúc n{o, khẽ khép mắt lại – không phải biểu hiện của mệt mỏi, m{ có như điều đó giúp cô g|i có thể tập trung được tốt hơn. Cậu em trai của cô đổ người về phía những vị huynh trưởng, về mặt đầy h{o hứng.

L a vẫn l|ch t|ch ch|y, lại thổi bùng một đ|m t{n l a kh|c v{o trời đêm, cảnh tượng thật rực r .

Ông Billy hắn giọng, v{ không một lời giới thiệu n{o kh|c ngo{i những câu mở đầu của Jacob, ông bắt đầu lên tiếng bằng một giọng nói trầm, khoẻ. Lời lẽ tho|t ra thật

chính x|c, trôi chảy, như thể ông đ~ thuộc lo ng nó h{ng bao năm, lại truyền cảm v{ mang hơi hướm của thể văn vần, gợi cho người ta cảm gi|c ông l{ một thi s đang trình b{y t|c ph m thơ của chính mình s|ng t|c.

-Thuở ban sơ, những người Quileute chỉ l{ một nhóm nhỏ – ng Billy v{o chuyện – Tới bây giờ, chúng ta vẫn như thế, song, không bao giờ l}m v{o cảnh diệt vong. Bởi cơ thể chúng ta đang tuôn chảy dòng m|u ph|p thuật. Ch ng phải l{ thuật biến hình – điều n{y, phải m~i về sau mới có. Từ xa xưa, bộ tộc ta l{ những chiến binh thần th|nh.

Trước đ}y, tôi chưa bao giờ để ý đến chất giọng đầy sức gợi của ông, dù rằng đ~ luôn quen thuộc với giọng nói rắn rỏi, ngập tr{n uy lực ấy.

Emily hý ho|y viết, ngòi bút lướt nhanh trên mặt giấy.

-Khởi thu , người Quileute định cư tại ngay bến cảng. Chúng ta giỏi về đóng t{u v{ l{ những ngư phủ t{i ba. Nhưng tộc ta nhỏ, v{ c| lại qu| nhiều bị mất dần d{ về tay bọn người ch{i trộm l{ cũng bởi chúng ta qu| neo người, nên đ{nh chịu thôi. Thế rồi một ng{y kia, bộ tộc lớn hơn {o ạt kéo đến chiếm đóng, chúng ta phải lên t{u trốn tho|t ra khơi xa.

ng Kaheleha không phải l{ chiến binh thần th|nh đầu tiên, nhưng chúng ta

không nhớ tới thời kì trươ c đó. Không thể nhớ ra ai l{ người đầu tiên ph|t hiện ra năng lực n{y, hay trước ông, khả năng n{y đ~ được s dụng ra sao. Kaheleha l{ tù trưởng v đại nhất trong lịch s . Giữa tình thế cấp b|ch, ông đ~ dùng đến ph|p thuật để bảo vệ l~nh địa của mình.

Kahelehe đ~ cùng c|c chiến binh kh|c rời khỏi t{u – không phải trong hình h{i xương thịt, m{ bằng thể linh hồn. Những người vợ ở lại canh phòng thể x|c của chồng v{ những con sóng. Linh hồn những người đ{n ông kéo về vùng đất cũ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 199

Không thể đ|nh đuổi kẻ thù theo lối thông thường được, c|c chiến binh phải dụng đến những c|ch thức kh|c. Truyền thuyết kể rằng họ đ~ thổi những cơn cuồng phong v{o lều của đối phương, truyền trong gió những }m thanh h~i hùng l{m chấn động tinh thần kẻ thù. Truyền thuyết cũng kể rằng muông thú có thể nhìn thấy c|c chiến binh, hiểu v{ l{m theo lời họ.

Kaheleha chỉ huy đội qu}n thần th|nh trả thù những kẻ không mời m{ đến. Bộ tộc x}m lược n{y có cả đ{n chó to, lông d{y, chuyên kéo xe trên những vùng đất băng gi| ở phía Bắc. C|c chiến binh thần th|nh đ~ điều khiển ngay chính bầy chó: bất ngờ, từ những hang đ| xồ ra, đ|nh úp, chống lại chủ. Trợ lực ho đ{n chó, c|c chiến binh nỗi những trận gió to. Cuộc nổi dậy cuối cùng đ~ th{nh công. Những kẻ sống sót bỏ chạy t|n loạn,truyền miệng nhau rằng l~nh địa của chúng ta l{ vùng đất bị nguyền rủa. Đ{n chó sau khi được thả, lại trở về với tự nhiên. C|c chiến binh Quileute lại trở về với thể x|c của mình, trở về cùng vợ con, trong nỗi vui mừng hoan hỉ.

Những bộ tộc l|ng giềng, Hoh v{ Makah ký giao ước với người Quileute. Họ không muốn dính líu đến ph|p thuật lạ kì. Chúng ta sống ho{ bình với họ từ đấy. Mỗi khi l~nh địa bị x}m chiếm, c|c chiến binh thần kì lại đ|nh đuổi chúng đi.

Năm th|ng tiếp nối nhau, thế hệ n{y nối tiếp thế hệ kh|c. Ngôi vị thủ l nh cuối cùng được trao cho Taha Aki. ng nổi tiếng l{ người từng trải v{ yêu ho{ bình. Dưới sự l~nh đạo của ông, mọi người chung sống với nhau rất yên bình, hạnh phúc.

Nhưng rồi có một người đ{n ông tên l{ Utlapa không h{i lòng với cuộc sống n{y.

Một tiếng rít khe khẽ truyền qua ngọn l a. Tôi chậm chạp trong việc ph|t hiện nên không rõ }m thanh ấy xuất ph|t từ đ}u. Song, ông Billy vẫn thản nhiên như không, vẫn tiếp tục kể lại truyền thuyết của bộ tộc.

Utlapa l{ một trong những chiến binh mạnh nhất của tù trưởng Taha Aki, đồng thời cũng l{ một kẻ đầy tham vọng. Hắn cho rằng chúng ta nên dùng ph|p thuật vốn có để mở rộng bờ cõi, bắt người Hoh v{ người Makah phải l{m nô lệ cho chúng ta, x}y dựng bộ tộc th{nh một đế chế h n hoi.

Bấy giờ, khi những chiến binh trở th{nh thể linh hồn, họ có thể nghe được suy ngh của nhau. Tù trưởng Taha Aki nhìn thấy được d~ t}m của Utlapa, đùng đùng nổi giận. ng buộc hắn phải tr|nh xa mọi người v{ không bao giờ được dùng đến thuật tho|t x|c của mình nữa. Utlapa rất mạnh, nhưng những chiến binh của tù trưởng lại đông hơn. Hắn không có sự lựa chọn n{o kh|c ngo{i việc phải rời bỏ cộng đồng. Căm hận, kẻ bị ruồng bỏ n|u mình trong một khu rừng gần đó, chờ cơ hội phục thù.

Mặc dù đang thời bình nhưng tù trưởng Taha Aki vẫn luôn cảnh gi|c đến sự an nguy của bộ lạc. ng vẫn }m thầm lặng lẽ tìm đến một chốn linh thiêng l n khuất s}u giữa những ngọn núi cao thăm th m, không một ai hay biết. nơi đ}y, ông trút bỏ th}n x|c của mình để linh hồn nh nh{ng lướt qua những c|nh rừng, lang thang trên biển, canh chừng hiểm nguy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 200

Một ng{y nọ, khi thủ l nh Taha Aki lên đường thực hiện nhiệm vụ của mình, Utlapa lén lút b|m theo. Ban đầu, hắn có ý định s|t hại tù trưởng, nhưng kế hoạch n{y lại vấp phải nhiều khó khăn. Lẽ tất nhiên những chiến binh thần th|nh sẽ mau chóng lần ra hắn, một hình phạt đích đ|ng l{ điều không thể tr|nh khỏi, Utlapa sẽ không có bất kì một cơ may trốn tho|t n{o. Trong lúc nấp sau những tản đ| v{ chứng kiến cảnh tù trưởng Taha Aki chu n bị tho|t x|c, một kế hoạch kh|c chợt nảy ra trong đầu hắn.

Bỏ x|c lại giữa chốn hoang vu, Taha Aki xuất hồn theo gió }m thầm che chở, bảo vệ bộ tộc. Còn lại một mình Utlapa kiên nhẫn đợi đến khi linh hồn của người thủ l nh đ~ đi xa.

Trong cõi }m, Taha Aki chợt nhận biết được rằng Utlapa vừa nhập hồn v{o thể x|c của mình, ph|t gi|c ra }m mưu thâm độc của hắn, vị tù trưởng tức tốc lao về chốn thiêng, nhưng ngay cả gió cũng không đủ nhanh để cứu v~n tình hình. Khi Taha Aki về đến nơi, cơ thể của ông đ~ không còn ở đấy nữa. Thay v{o đó l{ th}n thể của Utlapa, v{ hắn không chừa cho vị tù trưởng một cơ hội: hắn đ~ cắt cổ họng của chính mình bằng đôi tay của Taha Aki.

Thủ l nh theo thể x|c mình xuống núi. ng thét gọi Utlapa, nhưng kẻ nham hiểm vẫn một mực lờ đi, cứ thản nhiên coi như gió thoảng m}y trôi vô tình.

Thất vọng lẫn bất lực, Taha Aki lặng nhìn Utlapa ngồi v{o chiếc ghế thủ l nh của người Quileute. Trong v{i tuần đầu tiên, Utlapa chỉ l{m một việc duy nhất l{ nhập vai Taha Aki, cố gắng không để lộ bất kì một sơ hở n{o. Sau đó, những thay đổi mới dần dần xuất hiện. Sắc lệnh đầu tiên của Utlapa l{ cấm mọi chiến binh bước ch}n v{o cõi }m. Hắn giải thích rằng hắn chiêm nghiệm thấy nguy hiểm, nhưng kỳ thực l{ vì hắn sợ. Utlapa thừa biết vị tù trưởng thật sự l{ Taha Aki đang chờ cơ hội để vạch trần bộ mặt thật của hắn, v{ lo sợ rằng nếu hắn bước ch}n v{o cõi }m một lần nữa, linh hồn Taha Aki sẽ nhanh chóng ho{n nhập lại x|c. Vậy l{ giấc mơ mở cõi cùng binh đo{n thần th|nh đ{nh phải g|c lại, Utlapa buộc phải tìm kiếm niềm vui trong việc trị vì bộ tộc. V{ hắn nghi m nhiên trở th{nh kẻ thường xuyên mưu cầu những đặc quyền, đặc lợi m{ Taha Aki chưa bao giờ đòi hỏi: cưới một cô vợ trẻ thứ hai, rồi thứ ba dù rằng vợ của Taha Aki vẫn còn sống – đ}y l{ điều chưa từng bao giờ xảy ra trong bộ tộc. Chứng kiến những cảnh đau lòng, vị tù trưởng thật sự không thể l{m được gì hơn ngo{i nỗi tức giận.

Cuối cùng, Taha Aki quyết định dùng đến hạ s|ch hu hoại thể x|c của mình để cứu bộ tộc tho|t khỏi tên bạn chúa Utlapa. ng đưa một con sói dữ trên núi xuống,

nhưng Utlapa đ~ tinh qu|i nấp ngay đằng sau như ng chiến binh. Cho đến khi một thanh niên trẻ đang ra sức bảo vệ kẻ tội đồ khỏi bị thiệt mạng dưới nanh vuốt của con thú dữ, Taha Aki mới buộc phải thả con sói đi, lòng đau vô hạn.

S viết rằng l{m một chiến binh thần th|nh ch ng hề d d{ng chút n{o. Tho|t khỏi thể x|c l{ điều đ|ng sợ chứ không phải chuyện đùa. Đó l{ lý do vì sao chúng ta chỉ dụng đến ph|p thuật trong trường hợp cấp thiết. Trở th{nh kẻ ngo{i cuộc đừng nhìn cuộc sống, c|c chuyến h{nh trình đơn độc của vị thủ l nh trở nên vô cùng nặng nề v{ trống trải. Vô hình l{ một cảm gi|c khó chịu, kinh khủng v{ tuyệt vọng. Xa rời thể x|c của mình, Taha Aki vô hình trung trở th{nh một linh hồn phiêu diêu trong tận cùng đau khổ,

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 201

trong tận cùng kiếp đoạ đ{y m{ không bao giờ ông có thể bước qua được ngư ng c a dẫn v{o thế giới bên kia – nơi ông b{ tổ tiên đang đợi. Điều đó đồng ngh a với việc v nh viê n bị k t trong chốn u mê v nh hằng.

Quay cuồng trong đau khổ, Taha Aki lao mình v{o giữa chốn rừng s}u. Trong lúc đó, con sói vẫn kiên nhẫn b|m theo ông, nó l{ một con sói đ p, thuộc loại lớn so với chủng loại của nó. Hốt nhiên, Taha Aki cảm thấy ghen tị với con vật. t ra, nó cũng còn có thể x|c. t ra, nó cũng còn có một cuộc đời. Cuộc đời của lo{i d~ thú dẫu sao cũng còn tốt hơn trạng th|i có ý thức nhưng phải chịu nỗi trống trải đến tận cùng v{ đ|ng sợ n{y.

V{ cuối cùng, Taha Aki đ~ tìm ra được một c|ch thức – một bước ngoặt lớn đ~ l{m thay đổi tất cả chúng ta. ng đề nghị con sói chừa cho ông một phần cơ thể. V{ con vật đ~ chiêìu theo. Thế l{ vị tù trưởng bước v{o cơ thể sói với một t}m thế nh nhõm cùng một lòng biết ơn vô hạn. Tuy không phải l{ cơ thể người, nhưng cũng còn hơn c|i cõi }m mịt mùng vô thu vô chung.

Trong cùng một cơ thể, người v{ sói đều quay về bản cũ. Ai nấy trông thấy con vật to lớn đều bỏ chạy t|n loạn, kêu cứu c|c chiến binh. Gi|o m|c s n s{ng trong tay, những ch{ng trai da đỏ lập tức xuất hiện. Utlapa, tất nhiên, an to{n ở sau lưng mọi người.

Taha Aki không tấn công c|c chiến hữu của mình. ng chầm chậm lùi xa họ, s dụng ngôn ngữ của đôi mắt v{ cố gắng tru lên c|c b{i ca của bộ tộc. C|c chiến binh bắt đầu nhận ra trước mặt mình không phải l{ một con vật bình thường, m{ trong cơ thể ấy còn có một linh hồn kh|c đang trú ngụ. Lúc ấy, có một chiến binh từng trải tên Yut quyết định chống lại sắc lệnh tr|i kho|y của tên tù trưởng giả mạo, cố gắng bắt liên lạc với con sói.

Ngay khi Yut vừa đă t ch}n v{o cõi }m, Taha Aki ngay tức khắc rời bỏ thể x|c con sói – con vật hiền l{nh chờ đợi người bạn của mình quay về – để trò chuyện cùng chiến hữu. Yut trong tíc tắc hiểu ra ch}n tướng sự vụ, ch}n th{nh mời vị thủ l nh đích thức của mình về nh{.

Lúc n{y, Utlapa đến kiểm tra tình hình con sói, xem nó đ~ bị đ|nh chết chưa. Khi trông thấy Yut nằm bất động trên mặt đất, xung quanh l{ những chiến binh bảo vệ, hắn hiểu ran gay vấn đề. Utlapa tức thì rút dao, lao như điên dại về phía Yut hòng giết hại nhân chứng trước khi con người quả cảm ấy kịp ho{n hồn.

-Kẻ phản bội – Hắn thét lên. C|c chiến binh không biết phải x trí thế n{o. Thủ l nh đ~ cấm không được v{o cõi }m, nên có lẽ đ}y l{ sự trừng phạt d{nh cho kẻ chống đối.

Yut đ~ nhập hồn v{o lại cơ thể, nhưng Utlapa đ~ một tay kề dao ngay cổ còn một tay đang bịt lấy miệng ông. Thể trạng của Taha Aki đang dồi d{o sức lực, trong khi Yut thì đ~ suy yếu vì tuổi t|c. Con người quả cảm ấy, cho đến lúc bị Utlapa bịt miệng v nh vi n đ~ không kịp thốt ra được lấy một từ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 202

Taha Aki lặng nhìn linh hồn của Yut trôi về thế giới bên kia, nơi m{ Taha Aki không bao giờ có thể đến được. Một nguồnl a giận chợt d}ng tr{o trong tận s}u th m t}m hồn vị tù trưởng, chưa bao giờ ông cảm thấy mình bị kích động đến như vậy. Taha

Aki l}i nhập v{o cơ thể sói, quyết t}m cắn n|t bă ng được cổ họng của Utlapa mới thôi. Nhưng v{o thời khắc thủ l nh vừa ho{ nhập v{o thể x|c con vật, phép m{u đ~ xảy ra.

Cơn thịnh nộ trong lòng Taha Aki khởi nguồn từ hận thù trong lòng người. Tình yêu m{ ông d{nh cho bộ tộc v{ mối hận đối với kẻ thù qu| lớn, qu| sức tải của con người; sức vóc của một con vật không thể n{o chịu đựng nổi. Con sói bắt đầu co giật – trước những |nh mắt kinh ho{ng của c|c chiến binh cũng như của Utlapa – v{ lột x|c trở th{nh một người đ{n ông.

Con người mới xuất hiện n{y không hề mang d|ng vẻ của Taha Aki. Hình thể của ông ấy qu| đ p, qu| rực r . ng chính l{ hiện th}n của linh hồn Taha Aki. C|c chiến binh nhận ra ông ngay tức thì, ch ng phải linh hồn họ đ~ từng s|t c|nh lướt gió bên nhau đó sao.

Utlapa điên cuồng chạy trốn, nhưng thể x|c mới cùa Taha Aki đang ngùn ngụt sinh lực của sói, chuyện đuổi bắt n{o ph{i l{ việc khó khăn. Ông đ~ tóm gọn kẻ trộm v{ hu diệt linh hồn hắn trước khi hắn kịp thời nhảy ra khỏi thể x|c đ~ tầm g i bấy l}u nay.

Ai nấy đều hoan hỉ trước sự thật được phơi b{y. Thủ l nh Taha Aki nhanh chóng ổn định lại bộ tộc, trả những người vợ trẻ bị chiếm đoạt về lại gia đình. Sự thay đổi duy nhất ông còn giữ lại chính l{ kết thúc những chuyến vi n du trong gió. Giờ thì hơn ai hết, ông nhận ra rằng điều đó qu| nguy hiểm, cuộc đời cùa một con người có thể bị đ|nh cắp qu| d d{ng. Từ đó trở đi, c|c chiến binh thầnth|nh không còn xuất hiện nữa.

V{ cũng kể từ đấy, c|i tên Taha Aki không chỉ đơn thuần được dùng để chỉ người hay chỉ sói. Bộ tộc gọi ông l{ Taha Aki – Thủ l nh Sói v đại hay Taha Aki – Đại thủ l nh thần th|nh. ng l~nh đạo bộ tộc ta rất nhiều, rất nhiều năm, v{ không hề gi{ đi. Khi có nguy hiểm, Taha Aki quay lại lốt sói của mình để chiến đấu hay đe doạ đối phương. Mọi người an cư lạc nghiệp, ho{ bình bao trùm khắp chốn. ng có rất nhiều con trai, v{i người trong số đó khi đến tuổi trưởng th{nh có khả năng biến th{nh sói. Nhưng tất cả những con sói n{y đều có hình đ|ng kh|c nhau, bởi lẽ chúng l{ hồn sói v{ mang đặc tính của người phối hợp.

-Đó l{ lý do vì sao con sói Sam đen thùi lùi – Quil lầm bầm, cười hí h ng – Tim đen thì lông mới đen.

Từ n~y đến giờ, c}u chuyện đ~ cuốn hút lấy to{n bộ t}m trí tôi một tho|ng ng ng{ng khi tôi phải trở về với thực tai, với vòng tròn quanh bếp l a đang t{n. Lại thêm một ng ng{ng kh|c, ho| ra những người ở quanh tôi đ}y – dù đ~ qua nhiều thế hệ – chính l{ fh|u đích tôn của Taha Aki.

Bếp l a lại tung lên trời một đ|m t{n l a kh|c, chúng run r y, rập rình, tạo th{nh muôn vạn hình thù.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 203

-Thế còn m{u lông sôcôla của chú m{y thì từ c|i gì m{ ra – Sam thì thầm đ|p trả lại Quil – Chắc l{ từ tấm lòng ngọt ng{o đấy nhỉ

Ông Billy phớt lờ những lời lẽ chòng gh o nhau ấy.

-Một số người con trai của Taha Aki cũng trở th{nh chiến binh s|t c|nh với cha mình năm th|ng qua đi, tuổi t|c của họ vẫn không hề thay đổi. Những người con không thích cuộc biến đổi đ~ từ chối tham gia v{o đội người sói. Những người n{y bắt đầu gi{ đi v{ bộ tộc nhận ra rằng nếu người sói từ bỏ hồn sói của mình, họ sẽ phải nằm trong vùng ảnh hưởng của thời gian. Taha Aki đ~ trải qua qu~ng đời của ba thế hệ. ng kết hôn với người vợ thứ bas au khi hai người vợ đầu tiên lầnlượt qua đời, v{ nhận ra rằng người sau mới thực sự l{ tri }m tri k . Dù t hực lòng, ông cũng yêu quý hai người kia, nhưng đ}y l{ lẽ kh|c. ng quyết định từ bỏ hồn sói của mình, để có thể chết theo vợ.

Đó l{ nguồn gốc ph|p thuật của c húng ta, v{ chuyện vẫn chưa dừnglại ở đấy

ng Billy nhìn sang gi{ Quil Ateara lúc n{y đ~ thay đổi thế ngồi, đôi vai khòm đ~ vươn dậy. ng đưa chai nước lên miệng, tu một hơi, rồi quệt tr|n. Ngòi bút của Emily n~y giờ vẫn chạy đều đều trên giấy, chưa lúc n{o ngừng.

-Đó l{ chuyện về những chiến binh thần th|nh – Gi{ Quil lên tiếng bằng giọng nam cao, nhỏ nh – Bộ tộc ta còn ghi nhớ cả về sự hy sinh của người vợ thứ ba nữa.

Nhiều năm sau, kể từ khi Taha Aki từ bỏ hồn sói củamình, ông trở nên gia yếu. Bỗng đ}u những rắc rối bắt đầu nảy sinh từ l~nh địa của người Makah ở phía Bắc. Một số

phụ nữ trẻ của bộ tộc họ đột nhiên mất ti ch, v{ họ đổ lỗi cho đ|m người sói l|ng giềng, những kẻ l{m cho họ sợ v{ gieo v{o lòng họ nỗi hồ nghi thường trực. Lúc n{y, c|c chiến binh sói trong lốt sói đ~ có thể đọc được suy ngh của nhau, cũng giống như tổ tiên của họ khi ở thể linh hồn. V{ họ hiểu rằng không một ai trong số an hem của mình có liên quan đến vụ việc. Taha Aki cố gắng xoa dịu tù trưởng Makah, nhưng có nhiều điều không thể lo lắng. ng không muốn có chiến tranh. ng không còn l{ chiến binh để l~nh đạo bộ tộc mình nữa. Taha Aki giao nhiệm vụ cho người con trai sói lớn nhất của mình l{ Taha Wi, buộc ch{ng phải tìm bằng được thủ phạm đích thực trước khi xảy ra xô x|t.

Taha Wi dẫn năm người sói kh|c trong đội của mình dấn th}n v{o cuộc điều tra họ lùng sục từng hẻm núi một hòng tìm ra vết tích của những người Makah bị mất tích.

V{ rồi họ tình cờ ph|t hiện ra một thứ… Mô t thứ m{ từ thuở cha sinh m đẻ đến giờ,

đ}y l{ lần đầu tiên họ mới được biết đến – trong rừng toả ra một mùi hương lạ lùng, một mùi thơm ng{o ngạt đến nhức mũi.

Tôi hơi nép mình v{o Jacob, vừa kịp trông thấy khoé miệng của cậu bạn giần giật ra vẻ hí h ng. C|nh tay cậu bạn cho{ng quanh người tôi, kéo tôi nép s|t v{o người cậu.

-Không một ai biết sinh vật n{o có c|i mùi hương ấy, nhưng họ vẫn cứ lần theo – Gi{ Quil vẫn tiếp tục c}u chuyện. Giọng nói run r y của gi{ tuy không gợi được nét hùng tr|ng của s ca, nhưng đem đến cho người nghe một cảm gi|c hồi hộp, rung động vì bị kích thích. C|c nhịp đập trong người tôi tăng theo mạch kể nhanh dần của c}u chuyện.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 204

Rồi c|c chiến binh sói nhận ra trong không gian có phản phất hơi người, trên con đường mòn họ đi vương v~i những m|u. Ai nấy đều đoan chắc rằng đ}y chính l{ kẻ họ đang sănlòng.

Cuộc truy tìm dẫn họ lên tận phương Bắc xa xôi, Taha Wi buộc phải chia lại đội hình, ch{ng ra lệnh cho những người em nhỏ nhất trở về nh{ kể lại sự tình cho Taha Aki.

V{ rồi Taha Wi cùng hai người em còn lại sau đó đ~ bặt vô }m tin.

Những người em kh|c bủa đi tìm tung tích c|c anh mình, nhưng đ|p lại chỉ có tiếng thở d{i của đất trời v{ của núi rừng. Taha Aki đau lòng cắt ruột, chỉ mong b|o thù được cho c|c con, nhưng ông gi{ qu| rồi. Trong bộ trang phục tang tóc, vị thủ l nh sói đến gặp tù trưởng Makah, tường thuật lại sự tình. Thủ l nh Makah tin v{o nỗi đau của Taha Aki, v{ tình trạng căng th ng của hai bộ tộc theo đó đ~ chấm dứt.

Một năm sau, trong cùng một đêm, hai thiếu nữa Makah đột nhiên mất tích ngay trong ngôi nh{ củamình. Người Makah cấp b|o ngay cho người sói Quileute, v{ họ chợt nhận ra thứ mùi ấy, thứ hương thơm ngọt ng{o không gì s|ch được đang phủ đặc ngôi l{ng Makah. Vậy l{ những người sói lại lao v{o cuộc.

V{ chỉ có duy nhất một người trở về. Ch{ng l{ Yaha Uta, người con trai đầu lòng của người vợ thứ ba, cũng l{ chiến binh trẻ nhất đội. Ch{ng đem về l{ng một thứ dị kỳ: một thi h{i r|ch bươm lạnh gi| v{ cứng như đ|. Tất cả con ch|u nh{ Taha Aki, thậm chí cả những người chưa bao giờ biến đổi th{nh sói, cũng đều có thể nhận ra thứ hương thơm nồng đang toả ra từ x|c chết. Đó chính l{ kẻ thù của người Makah.

Yaha Uta kể lại sự việc: ch{ng v{ c|c anh tìm thấy một kẻ – d|ng vẻ rất con người nhưng cơ thể lại cứng như đ| granít, cùng hai cô g|i Makah – một người đ~ chết nằm sóng so{i trên đất, th}n x|c trắng bệch không còn một hột m|u. Người còn lại đang nằm trong tay kẻ bí hiểm kia, miệng hắn đang kề s|t v{o cổ cô g|i. Khi c|c chiến binh bắt gặp cảnh trạng khủng khiếp ấy, có lẽ lúc ấy cô g|i h~y còn sống nhưng khi họ x|p lại gần, nh}n vật thần bí kia bất ngờ ngoạm v{o cổ nạn nh}n rồi quăng thi thể bất động ấy xuống

đất. Đôi môi trắng bệch của hắn loang lo|ng m|u, còn đôi mắt rư ng rực sắc đỏ.

Yaha Uta miêu tả rất chi tiết sức mạnh cùng tốt độ kinh người của tên qu|i vật. Một người anh của ch{ng trong tíc tắc đ~ trở th {nh nạnnh}n tiếp theo khi đ|nh gi| thấp sức mạnh ấy. Con qu xé banh người anh như đang đùa |c với một con búp bê. Yaha Uta v{ người anh còn lại c n thận hơn. Họ phối hợp cùng nhau, cùng tấn công nh}n vật kì bí từ nhiều hướng. Cả hai đ~ thể hiện sự nhanh nh n đạt đến tốc độ v{ sức mạnh của lo{i

sói – điều m{ ngay chính bản th}n họ cũng không ngờ đến. Tên qu kia thì cứng như đ| v{ lạnh như băng. Vũ khí thực sự nguy hiểm đối với hắn chỉ l{ h{m răng sắc nhọn của lo{i sói. Bắt đầu nhận ra điều đó, hai anh em Yaha Uta ra sức tấn công, cắn xé kẻ thủ.

Nhưng tên qu|i vật kia không phải tay vừa, hắn nhận thức tình hình rất nhanh. Hắn chộp lấy anh trai của Yaha Uta, nhưng cũng cùng lúc ấy, cổ họng của hắn chợt để lộ ra, v{ Yaha Uta chụp ngay lấy cơ hội tấn công trong chớp nho|ng. Hai h{m răng của

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 205

ch{ng nhay, nghiến, nỗ lực dứt cho đứt lìa c|i cổ họng ấy, nhưng đôi tay hung bạo của tên qu|i vật vẫn không chịu ngừng d{y vò th}n thể anh trai ch{ng.

Yaha Uta đ~ t{n ph| cơ thể của con qu : ngoạm, dứt rỉa từng mảnh thịt những mong cứu sống được anh trai. Tiếc thay tất cả đ~ qu| muộn, dẫu cuối cùng kẻ thù của ch{ng cũng đ~ bị tiêu diệt.

Hay ít ra thì mọi người đ~ ngh như vậy. Yaha Uta b{y một số mảnh thi thể của con qu ra trước mặt c|c vị l~o l{ng. C|nh tay đứt được đặt nằm bên cạnh mảnh thịt tay.

Lúc ấy, hai mảnh đang nằm khít nhau, khi ca c vị l~o l{ng thọc gậy v{o t|ch rời chúng ra, thì bỗng c|nh tay tự động vươn tới mảnh thịt như muốn nối liền lại.

Cảnh tượng thật kinh ho{ng, c|c bô l~o b n cho hoả t|ng to{n bộ những gì thuộc về con qu đó. Đ|m khói ô uế ngùn ngụt bốc cao nhuốm b n cả một vùng trời. Đến khi tất cả chỉ còn l{ tro t{n, mọi người mới hốt c|i thứ tro b n thỉu ấy đổ v{o nhiều túi rồi đem đi xa thật xa m{ rải – một số rải xuống biển, một số rải trên rừng v{ một số rải lên c|c v|ch đ| cheo leo. Còn một túi tro cuối cùng, ông Taha Aki đeo trước cổ – điều duy nhất giúp ông nhận biết được con qu kia có thể liền x|c lại hay không.

Gi{ Quil chợt ngừng lời, đưa mất nhìn sang ông Billy. Như một |m hiệu, vì tù trưởng liền cở khỏi cổ mình một sợ dây da. Tr6n sợi d}y ấy có một chiếc túi nhỏ đả xỉn

m{u theo năm th|ng. Mộit v{ingười bất gi|c ha hốc miệng ra vì ngạc nhiên. V{ hình như tôi cũng l{ một trong số đó.

-Bộ tộc đ~ gọi con qu ấy l{ Người M|u Lạnh, Kẻ Uống m|u v{ nơm nớp lo sợ về nỗi hắn có đồng bọn. Còn mọi người thì chỉ còn có suy nhất một chiến binh sói bảo vệ mình m{ thôi, đó l{ ch{ng Yaha Uta trẻ tuổi.

V{ t}m trạng thắc thỏm ấy đ~ không kéo d{i. Con qu ấy có bạn tình, cũng cùng một hạng uống m|u như nhau ả, cuối cùng, đ~ tìm đến người Quileute để trả thù.

Truyền thuyết kể rằng ả M|u Lạnh ấy thật sự l{ một tuyệt sắc giai nh}n. Buổi s|ng ng{y ả đặt ch}n v{o l{ng, mặt trời chợt bừng s|ng. L{n da trắng muốt lấp l|nh muôn v{n |nh cầu vồng, suối tóc v{ng rực r bồng bền đến gối Quả l{ một nữ thần bình minh. Gương mặt ả hút hồn người ta một c|ch lạ lùng, đôi mắt đen huyền tương phản rõ rệt với l{n da trắng. Một số người đ~ phải khu u gối vì ngư ng mộ con người ấy.

Rồi ả cất tiếng hỏi – một giọng nói trong trẻo ng}n nga, n hưng ho{n to{n xa lạ.

Ai nấy đểu lă ng người, không biết phải trả lời ra sao. Giữa thời khắc ấy, không có con ch|u nh{ Taha Aki, ngoại trừ một ch|u trai nhỏ. Cậu bé níu lấy m , khóc thét lên khi mùi hương xộc v{o mũi l{m buốt đến tận óc. Một l~o l{ng đang trên đường đến họp hội đồng nghe được tiếng khóc đ~ hiểu ngay cớ sự. ng hô ho|n mọi người chạy trốn, để rồi bản th}n ông nghi m nhiên trở th{nh nạn nh}n xấu số đầu tiên.

Khi ấy, quanh ả M|u Lạnh có khoảng hai mươi ngươ i, nhưng chỉ vỏn v n có đúng hai người còn sống sót bởi lẽ ả đang mải mê hút m|u để l{m dịu cơn kh|t nên chưa rảnh tay sờ tới họ. Hai người may mắn ấy đ~ chạy ngay đến chỗ Taha Aki – v{o thời

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 206

điểm n{y, ông đang b{n bạc tình hình với một số l~o l{ng kh|c, cùng c|c con v{ người vợ thứ ba của mình.

Vừa nắm được sự tình, Yaha Uta đ~ chuyển ngay cấp kì sang thể sói, tức tốc phóng đến chỗ kẻ hút m|u quyết một trận sống m|i. Taha Aki, người vợ thứ ba v{ c|c con trai, cùng mấy vị bô l~o cũng lao theo.

Lúc đầu, không ai trông thấy ả đ}u, những gì b{y ra trước mắt họ chính l{ t|c ph m kinh dị do ả vừa tạo ra. C|c thi thể không l{nh lặn, nằm ngổn ngang, trên con đường ả xuất hiện. Đang đứng chết lặng giữa quang cảnh thê lương t|i lòng ấy, đo{n người bỗng nghe vang lên một tiếng thé tai o|n từ phía ngo{i cảng, họ gấp rút phóng về chỗ đó.

Một số người Quileute đ~ nhanh ch}n chạy ra bến t{u để trốn tho|t. Nhưng giữa sóng biển muôn trùng, vẫn có một kẻ ngang nhiên rẽ sóng lướt tới, ch ng kh|c gì một con c| mập. Bằng một sức mạnh phi thường, ả đ~ xé toạc cả boong t{u, xé đôi những

ngươ i đang ra sức bơi hòng tho|t khỏi b{n tay hiếu s|t của ả.

Bất chợt nh|c thấy trên bờ xuất hiện một con sói lớn, kẻ uống m|u lập tức quên ngay những nạn nh}n của mình. tức thì bơi ngược trở về bờ, cực kì nhanh, thoắt một c|i, trên biển cả mênh mông, ả chỉ còn l{ một c|i bóng mờ v{ trong gi}y l|t, ả đ~ đứng mặt đối mặt với Yaha Uta. Cả th}n hình ả ướt sũng nước nhưng ngạo ngh l{m sao. chỉ tay v{o ch{ng trai trong lốt sói, cất lên c}u hỏi lạ tai. Yaha Uta chỉ bình thản chờ đợi.

Đó l{ một trận đấu khốc liệt. Kẻ kia không phải l{ chiến binh giống bạn tình. Nhưng Yaha Uta chỉ có một mình – phải hứng chịu mọi thịnh nộ của ả.

Yaha Uta mất đi, Taha Aki thét vang trong căm phẫn. ng vật mình rồi biến th{nh một con sói gi{ nua mõm trắng. Con sói không còn lanh l n nhưng ch ng phải Taha Aki vốn l{ Địa Thủ l nh Thần th|nh đó sao, l a nộ trong ông chính l{ côi 5nguồn của sức manh. V{ trận chiến lại tiếp di n.

Người vợ thứ ba của Taha Aki đ~ phải chứng kiến c|i chết của con trai mình, b}y giờ đến lượt chồng giao chiến, b{ không tin công lý sẽ được thực thi. B{ nhớ từng lời của

hai người sống sót nói với hội đồng. Ba đ~ nghe kể về chiến thắng đầu tiên của Yaha Uta, rằng ch{ng tho|t chết l{ nhờ anh trai vô tình l{m tấm bia đ .

Người vợ thứ ba chộp phắt lấy con dao giắt nơi thắt lưng của một cậu con trai đứng bên cạnh mình. Lũ trẻ n{y h~y còn nhỏ qu|, nếu cha chúng thất bại, kết cuộc của

chúng sẽ chỉ l{ một con đường chết m{ t hôi.”

Người vợ thứ ba lao bổ đến chỗ ả M|u Lạnh, con dao găm giơ cao lên đầu. Kẻ hút m|u mỉm cười, có hơi lơ l{ với cuộc chiến. không hề sợ người phụ nữ yếu đuối hay con dao không có khả năng l{m ả bị thương, ả chu n bị tung ra đòn quyết định kết li u đời Taha Aki.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 207

V{ người phụ nữ đ|ng thương đ~ thực hiện c|i điều m{ ả M|u Lạnh ho{n to{n không ngờ đến: B{ bất ngờ quỳ sụp xuống ch}n của kẻ thù rồi cắm phập con dao v{o chính tr|i tim mình.

Bầu m|u nóng tuôn tr{i qua c|c kẽ tay của người vợ thứ ba, bắn cả lên cơ thể kẻ kh|t m|u. V{ ả M|u Lạnh đ~ không thể l{m ngơ trước miếng mồi tươi roi rói đó. Ho{n to{n buông thả theo bản năng, ả quay sang người phụ nữ đang hấp hối, chỉ trong chớp mắt, ả mất hết tự chủ.

Đúng lúc ấy, h{m răng của Taha Aki găm thật ngọt v{o cổ của ả qu dữ.

Trận chiến chưa kết thúc, nhưng Taha Aki không còn đơn độc nữa. Trông thấy m chết thảm, l a nộ trong lòng hai cậu bé bùng ch|y tuy chưa đến tuổi trưởng th{nh như cả hai bỗng vụt biến th{nh sói, cùng cha tiêu diệt kẻ thù.

Taha Aki không bao giờ ho{ nhập với bộ tộc nữa. Ông không bao giờ biến trở lại th{nh người. Nằm bên cạnh người vợ thân yêu đúng một ng{y một đêm, gầm gừ đe doạ bất cứ ai muốn chạm v{o x|c người qu| cố, rồi sau đó, vẫn trong lốt sói, ông bỏ v{o rừng, từ đấy về sau không còn thấy xuất hiện nữa.

Sau sự kiện ấy, bộ tộc ta hầu như không còn gặp rắc rối với người m|u lạnh. Những người con trai của Taha Aki giữ trọng tr|ch bảo vệ bộ tộc cho đến khi thế hệ sau

đủ tuổi để g|nh c|c thế. Nhưng chưa bao giờ cu ng một thời lại có qu| con sói cả. Như

vậy l{ qu| đủ rồi. Thi thoảng cũng có một kẻ uống m|u lạc v{o vùng đất n{y, v{ bao giờ cũng bị người sói hạ gục. Cũng có khi người sói hi sinh mất một người, song không bao giờ lặp lại thảm cảnh đầu tiên. Họ học được c|ch chiến đấu với người m|u lạnh, v{ truyền lại kinh nghiệm cho nhau, từ chiến binh sói n{y sang chiến binh sói kh|c, từ linh hồn n{y sang linh hồn kh|c, từ cha sang con.

Thời gian trôi đi, đến tuổi trưởng th{nh, hậu duệ nh{ Taha Aki không còn biến th{nh sói nữa. Chỉ khi n{o có kẻ thù muôn kiếp xuất hiện, những con sói mới xuất đầu lộ diện. Lo{i qu ấy luôn đi riêng lẻ, thoảng hoặc mới đi đôi, nên nhóm chiến binh của chúng ta cũng không đông người.

Thế rồi một ng{y kia, một đ|m đông qu dữ kéo đến, c|c cố của c|c ch|u đ~ s n s{ng nghênh chiến, nhưng rồi kẻ cầm đầu đ~ nói chuyện với ông Ephraim Black rất đường ho{ng, hệt như con người thực thụ vậy. Hắn hứa sẽ không l{m hại người Quileute. Đôi mắt m{u hổ ph|ch lạ lùng của hắn l{ bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy đ|m người n{y không như những kẻ uống m|u kh|c. Xét về lực lượng đôi bên thì người sói ít quân hơn, những kẻ m|u lạnh kia thật ra cũng ch ng cần phải lập ra giao ước với chúng ta l{m gì khi bọn chúng đang ho{n to{n ở v{o thế thượng phong. ng Ephraim chấp thuận. Bọn người ấy chỉ ở bên phần đất của chúng, dù rằng sự xuất hiện của bọn chúng rất d có khuynh hướng dẫn dụ những kẻ đồng loại.

Qu}n số của chúng vô hình trung đ~ l{m cho đội ngũ chiến binh sói bỗng tăng lên nhiều chưa từng thấy – Gi{ Quil tiếp tục c}u chuyện của mình, v{ trong một giữa c|c nếp nhăn của gi{ đang ch a th ng v{o tôi – Tất nhiên l{ ngoại trừ thời kỳ của Taha Aki –

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 208

Gi{ Quil thở d{i – Vậy nên những ch{ng trai của bộ tộc ta phải hi sinh, phải chia sẻ g|nh nặng với cha ông mình.

Cả không gian hốt nhiên chìm trong imlặng. Những hậu duệ sống của truyền thuyết, của ph|p thuật lặng lẽ nhìn nhau, nỗi buồn đong đầy trong |nh mắt. Trừ một người.

-G|nh nặng n{y – Người ấy khe khẽ thì thầm, giọng điệu có phần phản đối – Con thấy tuyệt đấy chứ – Bờ môi dưới của Quil hơi trề ra.

Bên kia ngọn l a sắp t{n, Seth Clearwater – mở to đôi mắt t|n đồng – gật đầu một c|ch hăng h|i.

ng Billy bật cười, tiếng cười trầm v{ s}u. Những chuyện huyền bí trong phút chốc chợt chìm nghỉm trong đ|m than hồng. Cả vòng trònngười lại trở về bầu không khí bằng hữu như cũ. Jared ném một hòn đ| nhỏ về phía Quil, ai nấy đều ph| ra cười khanh kh|ch khi thấy kẻ trúng đ| nhảy dựng lên. Những lời trao đổi rì rầm r}m ran khắp bến trại, ,mọi người mặc nhiên chòng gh o nhau thoả thích.

Đôi mắt Leah Clearwater n~y giờ vẫn nhắm nghiền. Dường như trên m| của cô g|i có ng}n ngấn giọt nước mắt, nhưng một lúc sau nhìn lại, tôi đ~ không còn trông thấy giọt nước lóng l|nh ấy nữa.

Cả Jacob v{ tôi đều không mở miệng nói ra một lời n{o. Bên cạnh tôi, cậu trở nên lặng lẽ một c|ch lạ lùng, hơi thở s}u v{ đều đến mức tôi có cảm gi|c như cậu đ~ ngủ.

T}m trí tôi l~ng đ~ng trôi về thuở ng{n năm trước. Tôi không ngh đến ch{ng Yaha Uta hay những người sói kh|c, thậm chí cả kẻ lạnh tanh m|u c| có vẻ đ p của thiên thần – hình dung ra con người ấy cũng không qu| khó khăn. Không, tôi đang niệm tưởng đến người đứng ngo{i thế giới lạ kì. Tôi cố mường tượng ra gương mặt của người phụ nữ vô danh đ~ cứu sống to{n bộ tộc – người vợ thứ ba của Taha Aki.

Chỉ l{ một con người đúng ngh a, xa lạ với c|c năng lực siêu nhiên – yếu ớt v{ chậm chạp hơn bất cứ nh}n vật huyền thoại n{o, nhưng b{ lại chính l{ chiếc chìa kho|, l{ lời giải đ|p cho to{n bộ vấn đề. Người phụ nữ bình thường nhưng v đại ấy đ~ cứu được chồng, c|c con v{ cả bộ tộc mình.

ớc gì người ta nhớ được tên của con người thực thụ ấy

-N{o, chị Bells – Jacob bất chợt cất tiếng thì thầm bên tai tôi, đồng thời lay tôi dậy – Tới nơi rồi.

Tôi chớp chớp mắt, ngạc nhiên vì bếp trại đ~ t{n từ lúc n{o. Nhìn tr}n trối v{o bóng đêm lạ lẫm, tôi cố x|c định lại phương hướng. V{ phải một đỗi sau tôi mới định thần lại được rằng mình không còn ngồi trên đ|. B}y giờ chỉ còn lại Jacob v{ tôi. Tôi vẫn đang nằm yên trong vòng tay của cậu bạn, nhưng không phải l{ cả hai đang lăn lên trên đất nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 209

L{m thế n{o m{ tôi lại chui v{o được trong chiếc xe hơi của Jacob như thế n{y chứ nhỉ

-Ôi trời ơi – Tôi h| hốc miệng khi nhận ra rằng mình đ~ ngủ quên – Đ~ lúc n{o rồi em Chết thật, c|i điện thoại đ}u rồi – Tôi lần tay xuống túi, thất kinh, vì tất cả mấy túi đều x p lép.

-Bình t nh đi chị. Vẫn chưa tới n a đêm đ}u. Em đ~ gọi điện thoại cho hắn giùm chị rồi. Chị nhìn kìa – hắn đó.

-N a đêm ư – Tôi ng n người hỏi lại, vẫn còn mù mờ về thời gian. Một lần nữa, tôi lại phóng mắt v{o bóng đêm, tim bắt đầu loạn nhịp khi lờ mờ nhận được ra chiếc xe Volvo đang đậu c|ch đó ba mươi mét. Như một p hản ứng tự nhiên, tôi chộp lấy tay nắm c a.

-N chị – Jacob lên tiếng, đoạn đặt v{o tay tôi một vật vuông vắn, nho nhỏ. Đó l{ chiếc điện thoạio.

-Em điện thoại cho Edward dùm chị ư?

Bây giờ thì đôi mắt của tôi đ~ bắt đầu quen với bóng đêm, chí ít cũng đ~ nhìn thấy được nụ cười s|ng lo|ng của cậu bạn.

-Nếu em cư x đúng mực, em sẽ lại được ở bên chị nữa.

-Chị cảm ơn em, Jake – Tôi trả lời, lòng rưng rưng xúc cảm – Thật lòng cảm ơn em. Cảm ơn em vì đ~ mời chị đến. Quả l{ - Tôi không biết phải di n đạt tiếp ra sao nữa – . Một điều rất kh|c.

-Chị đ~ ch ng th m thức m{ xem em nuốt bò – Người bạn nhỏ bật cười – Không có gì đ}u chị, em mừng vì chị thích. Có chị ở đ}y. Em vui lắm.

Một c động nhỏ chợt vụt hiện ra trong bóng tốt phía xa xa - những th}n c}y tối đen đang loang lo|ng một bóng hình trắng to|t. Rõ r{ng l{ anh đang đứng ngồi không yên rồi.

- , hắn không được kiên nhẫn lắm, đúngkhông chị – Jacob tiếp tục lên tiếng, nhận thấy tôi đang mất tập trung – Chị đi đi. Nhưng nhớ quay trở lại sớm nhé

-Tất nhiên rồi Jake – Tôi đ|p một c|ch chắc nịch v{ mở c a. Luồng không khí lạnh buốt ập v{o trong khoang xe, vờn qua đôi ch}n, khiến tôi không khỏi rùng mình.

-Ngủ thật ngon nhé Bells. Chị không phải lo lắng chi hết – khuya nay, em sẽ thức canh cho chị.

Vừa đặt một ch}n xuống đất, tôi chợt khựng lại.

-Đừng Jake. Em về nghỉ ngơi đi, chị sẽ không l{m sao đ}u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 210

- , biết rồi, biết rồi – Người thiếu niên đ|p liền một hơi, nhưng nghe như đang đ|p cho qua chuyện hơn l{ đồng ý.

-Chúc em ngủ ngon. Cảm ơn em rất nhiều.

-Chúc chị ngủ ngon – Cậu thì thầm khi tôi vội v~ bước v{o m{n đêm.

Edward đón tôi ngay tại ranh giới.

-Bella – Anh lên tiếng, giọng nói to|t lên sự nh nhõm. V{ anh siết chặt tôi trong vòng tay.

-Anh. Em xin lỗi vì về tr . Em ngủ quên, với lại

-Anh biết m{. Jacob đ~ giải thích với anh rồi – Nói xong, anh rảo bước đến bên chiếc xe, tôi lóng cóng bước theo bên cạnh – Em có mệt không Anh bế em nhé

-Thôi. Em không sao đ}u.

-Anh sẽ đưa em về ngủ. Thế n{o, tối nay, em đi chơi có vui không

- , vui lắm. Rất lạ, anh ạ. ớc gì anh cũng có mặt ở đó. Em không biết phải giải

thích ra sao nữa. Bố của Jake đ~ kể cho tụi em nghe những truyền thuyết, hệt như… như

một phép lạ vậy.

-Thế thì em phải kể cho anh nghe đấy. Sau khi em ngủ dậy.

-Em chưa thể hiểu được một c|ch đầy đủ về điều đó – Tôi trả lời rồi ng|p một c|i thật thoải m|i.

Edward bật cười. Anh mở c a xe, đ tôi ngồi v{o trong v{ buộc d}y an to{n cho tôi.

Bất chợt có luồng đ n pha s|ng rực đột ngột quét ngang qua người chúng tôi. Ngay lập tức, tôi vẫy tay về phía Jake nhưng ch ng biết cậu bạn có trông thấy hay không.

Đêm hôm ấy – khi tôi đi ngang qua mặt ng{i cảnh s|t trưởng, ng{i đ~ không hề tỏ ra bực bội chút n{o, bởi vì trước đó, Jacob đ~ gọi điện thoại cho ng{i . Thay vì đổ ập người xuống c|i giường, tôi ngồi trông ra c a sổ để mở chờ Edward đến. Trời rất lạnh, giống như đang ở giữa mùa đông vậy. Lúc ngồi ngo{i b~i đ| lộng gió, tôi đ~ không nhận ra có lẽ vì khi ấy tôi đang ngồi cạnh Jacob hơn l{ ngồi bên bếp l a.

V{i hạt nước li tì k m theo hơi buốt gi| bắn lên mặt tôi, mưa bắt đầu rơi.

Trời tối đen như mực, ch ng còn trông tỏ được c|i gìngo{i mấy d|ng hình chóp nhọn của c}y v}n sam đang ngả nghiên trước gió. Bất chấp tất cả, tôi cố căng mắt dõi tìm

những hình ảnh kh|c trong mưa gió. V{ kia, mô t bóng hình đang lướt trong đêm có lẽ l{ một con sói khổng lồ Mắt tôi yếu qu|.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 211

Chợt một c động kh|c xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Edward tr o qua c a sổ, đôi tay anh lạnh hơn cả mưa gió.

-Jacob ở ngo{i kia, phải không anh – Tôi lên tiếng, run r y khi Edward kéo tôi v{o lòng.

- … hình như vậy. M anh đang trên đường về nh{.

Tôi thở d{i.

-Trời lạnh, lại mưa nữa. Mọi người không cần phải l{m như thế đ}u – Tôi ớn lạnh thêm lần nữa.

Anh cười khinh khích.

-Chỉ lạnh đối với em thôi, Bella.

Trong giấc mơ của tôi đêm hôm đó, trời cũng lạnh, có lẽ l{ vì tôi trong vòng tay của Edward. Nhưng ở cõi vô thức, tôi lại thấy mình đang đứng ngo{i mưa, gió t|p liên hồi v{o mặt, l{m buốt cả mắt, khiến tôi không thể nhìn thấy tỏ tường một thứ gì. Tôi đang đứng trên bờ đ| hình vòng cung trước b~i biển thứ nhất, cố gắng nhận ra hai chuyển động lờ mờ trong bóng tối. Hai chiếc bóng, một trắng, một đen lao v{o nhau, rập rờn. V{ rồi dường như vầng trăng vừa mới tho|t khỏi những đ|m m}y, mọi vật chợt hiện ra s|ng r .

Rosalie, m|i tóc v{ng sũng nước d{i đến gối xốc tung, đang tấn công một con sói khổng lồ – chiếc mõm của nó m{u bạc – không hiểu sao tôi lại nhận ra ngay đó l{ ho| th}n của ông Billy Black.

Tôi bắt đầu chạy, nhưng guồng ch}n không sao hoạt động nhanh cho được, cứ c{ rề c{ rề từng bước. Tôi g}n hết cả cổ thét gọi họ, yêu cầu cả hai dừng lại, nhưng gió đ|nh bạt giọng tôi đi, tôi không ph|t }m được một từ n{o. Hốt nhiên tay tôi bỗng loé s|ng, chỉ đến lúc bấy giờ tôi mới nhận ra rằng mình đang nắm giữ một vật.

Một con dao bạc cổ, d{i v{ sắc lẻm, có phủ một vệt m|u đen cùng lớp bụi thời gian.

Tôi rùn người trước con dao, mắt mở bừng, trở về với thực tại, với căn phòng của mình. Điều đầu tiên tôi nhận thức được l{ mình không hề đơn độc rất đỗi tự nhiên, tôi trở mình, gục đầu v{o vồng ngực của Edward, chỉ có mùi hương từ cơ thể anh mới có thể xua tan được những cơn |c mộng.

-Anh khiến em thức giấc ư – Anh thầm thì hỏi. Trong không gian vang lên khe khẽ tiếng sột soạt của giấy, v{ tiếng cạch của một vật rất nh vừa rơi xuống nền gỗ.

-Dạ không – Tôi đ|p lời cũng bằng giọng thầm thì rồi thở ra m~n nguyện khi cảm nhận được vòng tay anh lại thít chặt v{o người mình – Em thấy |c mộng.

-Em kể với anh nhé

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 212

Tôi lắc đầu.

-Em mệt qu|. Nếu s|ng mai còn nhớ được, em sẽ kể.

Tôi cảm nhận được một tr{ng cười không th{nh tiếng rung lên trong lồng ngực của anh.

- , s|ng mai – Anh t|n th{nh.

-Anh đang đọc gì thế – Tôi đ|p trong mơ m{ng, vẫn chưa tỉnh ngủ h n.

-Đỉnh gió hú.

Tôi chau m{y, giọng ng|i ngủ:

-Em tưởng anh không thích t|c ph m đó.

-Em để s|ch ở nh{ – Anh thì th{o, giọng nói dịu ngọt lại đưa tôi v{o cõi vô thức – Với lại c{ng ở bên em nhiều, anh c{ng có những cảm xúc con người. Không ngờ anh lại đồng cảm với nh}n vật Heathcliff đến như vậy.

- mmm – Tôi thở d{i.

Anh còn nói thêm một điều gì nữa, rất nhỏ, nhưng khi ấy tôi đ~ chìm v{o cõi mộng rồi.

S|ng hôm sau, trời lặng gió v{ x|m lóng l|nh như hạt trai. Edward lại hỏi tôi về giấc mơ, nhưng tôi không t{i n{o nhớ ra được. Tôi chỉ còn ý niệm về mỗi chuyện l{ mình cảm thấy rất lạnh, v{ đ~ vui ra sao khi chợt bừng tỉnh v{ có anh nằm ở bên cạnh. Anh hôn tôi, một nụ hôn thật d{i, đủ để to{n bộ nhịp đập trong tim tôi x|o trộn. Sau đó, anh lao về nh{ để thay quần |o v{ đưa xe đến.

Tôi thay quần |o thật nhanh, m{ cũng ch ng có nhiều đồ để lựa chọn. Kẻ lục lọi c|i rổ m}y của tôi cũng đ~ quậy tung luôn cả c|i tủ quần |o rồi. Thật đ|ng sợ, v{ cũng đ|ng bực nữa.

Đang lúc dợm bước xuống nh{ ăn s|ng, mắt tôi chợt bắt gặp bản sao méo mó của quyển Đỉnh gió hú nằm lay lắt trên s{n nh{. Quyển s|ch để mở, nằm úp g|y – kiểu đ|nh dấu phần đọc dở rất hại s|ch, m{ cũng rất giống thói quen của tôi.

Một c|ch hiếu kì, tôi nhặt quyển s|ch lên, cố mường tượng lại trong đầu điều anh đ~ nói. Sao nhỉ, trong tất cả c|c nhận vật, không ngờ anh lại đồng cảm với Heathcliff. Ôi, chắc không phải đ}u; h n l{ tôi đ~ nằm mơ rồi.

Gì kia, hai từ trong trang s|ch để mở đập v{o mắt tôi. Một c|ch chậm r~i, tôi cúi đầu xuống đọc cho rõ. Đ}y l{ lời thoại của Heathcliff, tôi nắm rất chắc đoạn n{y:

Dì thấy rõ điểm kh|c biệt tình cảm giữa chúng tôi l{ ở chỗ n{y n{y: nếu Edgar ở v{o vị trí của tôi v{ tôi ở v{o địa vị của nó, thì dù có ghét cay ghét đắng Edgar đến thế n{o, tôi cũng không bao giờ rat ay. Dì cứ việc không tin đi, tuỳ dì Nhưng nếu Catherine còn

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 213

cần phải sống với nó, tôi sẽ không bao giờ bứt nó ra khỏi cuộc sống của n{ng. Nhưng mộtkhi n{ng đ~ nguội lòng với nó rồi thì khi ấy tôi sẽ cắt tim nó ra m{ uống m|u Từ đ}y đến lúc đó – nếu không tin tôi tức l{ dì chưa hiểu tôi rồi – từ đ}y đến lúc đó, cho đến lúc được động v{o sợi tóc trên đầu Edgar, tôi sẽ chết dần chết mòn mất thôi

Chính l{ hai từ đó, hai từ đính chặt v{o mắt tôi: uống m|u .

Bất gi|c tôi rùng mình.

Phải, những điều Edward nói về Heathcliff có lẽ l{ do tôi nằm mơ m{ ra. Còn trang s|ch n{y chắc cũng không phải l{ trang anh đang đọc dở. H n trong lúc rơi xuống đất, quyển s|ch ngẫu nhiên mở ra đúng c|i trang n{y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 214

Chương 12

TH I GIAN

ình vừa mới tiên thị - Alice lên tiếng bằng một giọng |i ngại. Edward ngay lập tức huých tay v{o em g|i, nhưng Alice đ~ kịp thời né được.

-Được rồi – Cô bạn l{u b{u – Anh Edward đang bắt mình l{m c|i điều n{y n . Nhưng mình vừa mới tiên thị một chuyện, ấy l{ nếu mình l{m bạn ngạc nhiên thì bạn sẽ trở nên khó tính lắm lắm.

Tan trường, chúng tôi đang đi ra b~i đậu xe, tôi ho{n to{n không có ý niệm gì về c}u nói của Alice.

-Bạn nói luôn cho rồi – Tôi đưa đ y.

-Đừng có trẻ con nha. Nhất l{ đừng có giận đấy.

-Mình cảm thấy sợ rồi đ}y.

-L{ như vầy – tức l{ tụi mình – sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng ng{y tốt nghiệp. Không lớn đ}u. Không có việc gì khiến bạn phải kích động cả. Mình đ~ thấy từ trước rồi, mình m{ l{m bạn bất ngờ, thể n{o bạn cũng sẽ l{m rùm beng lên – Một lần nữa, cô bạn lại né kịp b{n tay của Edward đang vươn tới toan vò đầu mình – Nên anh Edward dặn mình h~y b|o trước với bạn, chứ thật ra cũng ch ng có gì cả. Mình thề đấy.

Tôi buông ra một tiếng thở d{i n~o nề.

-Không có gì đ|ng để ph{n n{n sao

- , không có gì cả.

-Được rồi, Alice. Mình sẽ đến. Nhưng thật lòng, mình ch ng muốn có mặt ở đó chút n{o. Mình thề đấy.

- i, bạn thật l{ quả cảm , mình thích qu{ của mình lắm. Nhưng thật ra bạn không cần phải

-Trời ơi, Alice, mình đ}u đ~ chu n bị qu{

- ờ, mình biết m{. Nhưng bạn sẽ tặng qu{ cho mình.

S ng sốt đến ng}y cả người, tôi cố nhớ lại xem mình đ~ có quyết định tặng Alice c|i gì mừng ng{y tốt nghiệp hay không, để khiến cho cô bạn có thể tiên thị được?

-Ngộ qu| nhỉ – Edward thì thầm – Sao người nhỏ xíu như vầy m{ lại có thể l{m um mọi chuyện lên được, hay vậy

M

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 215

Alice cười khanh kh|ch:

-T{i của em m{.

-Sao bạn không để v{i tuần nữa h~y nói với mình – Tôi hỏi một c|ch hờn dỗi – Giờ thì mình sẽ căng th ng cho tới ng{y đó đấy.

Alice cau m{y nhìn tôi, rồi chậm r~i lên tiếng:

-Bella, bạn có biết l{ ng{y n{o không

-Không lẽ thứ Hai?

Cô bạn trố mắt ra:

- . Thứ Hai ng{y bốn.

Dứt lời, Alice chộp lấy khu u tay tôi, xoay tôi ra sao v{ chỉ v{o một tấm |pphích lớn m{u v{ng treo trên c a phòng thể dục. Kia, ng{y tốt nghiệp được in rõ r{ng bằng chữ đen. Còn đúng một tuần nữa.

-Ng{y bốn Th|ng S|u Thật ư?

Không một ai trả lời. Alice chỉ lắc đầu một c|ch buồn b~, giả vờ thất vọng còn Edward thì nhướng đôi lông m{y lên.

-Không thể n{o L{m sao có thể như thế được – Tôi nh m đếm lùi ng{y trong đầu, nhưng không sao tính ra được những ng{y kia đi đ}u mất.

Tôi có cảm gi|c như ai đó vừa ng|ng ch}n mình. Những tuần căng th ng, lo lắng Không hiểu tại sao v{o giữa lúc tôi bị |m ảnh về thời gian nhất thì thời gian của tôi lại biến mất tăm. Những dự định, những kế hoạch định bụng sẽ thực hiện thế l{ đi tong tất thảy. Thôi rồi.

Tôi vẫn chưa s n s{ng.

Tôi không biết phải thực hiện điều ấy ra sao. L{m sao nói lời từ biệt bố, m Jacob đang trong lúc còn l{ một con người đúng ngh a như thế n{y.

Tôi biết chính x|c điều mình mong muốn, nhưng hốt nhiên tôi lại kinh sợ nó.

Đ|ng lý ra, tôi phải h|o hức, thậm chí phải khắc khoải khi sắp được tho|t khỏi điều người ta thường sợ nhất khi đối diện, đó l{ c|i chết, để bước v{o cuộc sống bất t .

Đ}y l{ con đường duy nhất giúp tôi v{ Edward được v nh vi n sống chung đôi. M{ chă ng phải tôi đang bị nhóm n{y, nhóm kia săn lùng đó hay sao. Tôi đ}u có muốn ngồi ng}y ra đấy m{ chờ người ta đến ti n về thế giới bên kia.

Đ|ng lẽ ra, c|i ng{y ấy có ý ngh a với tôi lắm mới phải.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 216

Nhưng thực tế tôi chỉ t}m niệm có mỗi một điều: mình l{ con người. Tương lại hệt như một vực th m rộng lớn, }m u v{ tôi ch ng t{i n{o biết được nếu không tự dấn th}n v{o.

Hiện thời, c|i ng{y hôm nay – nó r{nh r{nh đến mức tôi buộc mình phải lơ đi – khiến cho kì hạn lúc n{o tôi cũng mong ngóng từng giờ tho|t một c|i trở th{nh ng{y tôi đặt bút ký tên mình v{o |n t hình.

Mọi thứ dường như vừa lướt qua tôi. Trong mơ m{ng, tôi nhận ra Edward mở c a xe cho mình, Alice thì ngồi ở ghế sau đang nói cười ríu rít, v{ nước mưa thi nhau bắn xối xả v{o ô c a kính chắn gió. Edward dường như cũng nhận ra kẻ ngồi bên cạnh mình đang trong trạng th|i x|c ở đ}y m{ hồn thì để tận đ}u đ}u; song, anh không kéo tôi trở về thực tại. M{ cũng có thể l{ anh đ~ nỗ lực l{m điều ấy, nhưng không được tôi lưu tâm đến.

Cuối cùng, chúng tôi về đến nh{ của ng{i cảnh s|t trưởng. Edward nhê dìu tôi đến ghế tr{ng k , kéo tôi ngồi xuống bên anh. Vẫn thảng thốt, tôi dõi mắt nhìn ra ngo{i c a sổ, đắm hồn v{o khung cảnh x|m xịt, đẫm nước m{ lục lọi trong tiềm thức sự quyết t}m. Tại sao bỗng dưng tôi lại trở nên h n nh|t như thế n{y Tôi thừa hiểu hơn ai hết kì hạn của mình đang đến kia m{. Vậy thì cớ sao khi nó tiến đến gần, tôi lại có cảm gi|c sợ h~i

Không rõ Edward đ~ kiên nhẫn để tôi trầm tư mặc tưởng như thế được bao l}u, chỉ biết rằng khi m{n mưa bắt đầu tan dần v{o bóng tối muôn trùng thì anh đ~ không còn chịu đựng nỗi nữa.

p cả hai b{n tay lên m| tôi, anh buộc tôi phải nhìn th ng v{o đôi mắt v{ng óng chứa đầy những tia nhìn tha thiết.

-Xin em h~y chia sẻ với anh c|c suy ngh của mình. Bằng không, anh sẽ ph|t điên lên mất.

Tôi biết nói gì với anh bây giờ? Rằng tôi l{ đứa yếu bóng vía ư Tôi cố tìm từ ngữ để di n đạt.

-Môi em nhợt nhạt qu|. Em nói đi, Bella.

Tôi thở ra. Không biết mình đ~ nín thở từ bao giờ nữa.

-Ng{y tốt nghiệp khiến em ngạc nhiên – Tôi thều th{o – Chỉ có như vậy thôi, anh ạ.

Edward kiên nhẫn chờ đợi thêm một lúc nữa, mặt hiện rõ mối quan t}m, lo lắng xen lẫn với ho{i nghi.

Tôi cố gắng giải thích cho rõ hơn.

-Em không biết phải l{m gì Em phải nói với bố nói gì đ}y Em biết nói l{m sao - Giọng nói của tôi run run, v o{.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 217

-Không phải l{ vì bữa tiệc chứ, em?

Tôi cau m{y.

-Không. Nhưng em cảm ơn mọi người đ~ nhớ đến em.

Ngo{i trời, mưa lại bắt đầu rơi. Vẫn chú mục v{o gương mặt tôi, anh cố gắng dò bằng được những cảm xúc trên đó.

-Em chưa s n s{ng – Anh khẽ kh{ng kết luận.

-Em đ~ s n s{ng rồi – Tôi nói dối ngay tắp lư , như một phản xạ tự nhiên. Nhưng tôi cũng hiểu rằng anh thừa biết điều đó. Không còn c|ch n{o kh|c, tôi hít v{o một hơi thật đầy, quyết định sẽ nói thật – Em buộc phải chu n bị t}m lý k c{ng.

-Em không cần phải thế n{y, phải thế kia đ}u.

-Vc, Jane, Caius Không rõ ai đ~ v{o phòng em – Ngay đến chính tôi cũng còn có thể tự cảm nhận được nỗi kinh h~i đang dâng đầy trong mắt mình khi thốt ra những lý do đó.

-Thế thì mình c{ng có lý do để chờ xem l{ ai.

-Lý do của anh không có đủ sức thuyết phục, Edward.

Hai b{n tay của anh |p chặt thêm nữa v{o hai m| tôi, còn lời nói của anh thì chậm r~i, v{ thận trọng hơn.

-Bella. Cả gia đình anh, không một ai có được c|i quyền chọn lựa. Em cũng biết tình thế di n ra như thế n{o m{ nhất l{ chuyện của Rosalie. Bọn anh lúc n{o cũng phải

nỗ lực, đấu tranh với bản th}n để gò mình va o khuôn khổ. Anh sẽ không để em phải

l}m v{o ho{n cảnh đó đ}u. Em có quyền lựa chọn.

-Em đ~ chọn rồi.

-Chỉ vì thanh gươm kia đang treo lơ l ng ở trên đầu, nên em mới quyết định như vậy. H~y để những khó khăn ấy cho bọn anh, anh sẽ bảo vệ em – Anh đ|p một c|ch chắc nịch – Một khi mọi khúc mắc đ~ được giải quyết ổn thoả, một khi em không còn gặp nguy hiểm nữa, nếu em vẫn giữ nguyên ý muốn l{m th{nh viên của gia đình anh thì lúc ấy, em quyết định cũng chưa muộn m{ng. Còn b}y giờ, xin em đừng lựa chọn trong lúc t}m trạng đang rối bời. Em không cần phải l{m như thế đ}u.

-B|c s Carlisle đ~ hứa với em rồi – Tôi thẽ thọt, không còn cao giọng như ng{y xưa – Sau khi tốt nghiệp.

-Nhưng đó l{ khi em đ~ s n s{ng rồi kìa – Anh nghiêm giọng phản b|c – Ho{n to{n không phải l{ lúc em đang sợ h~i như thế n{y.

Tôi không trả lời, không biết phải tranh c~i ra sao có vẻ như ngay v{o lúc n{y đ}y,

k năng chống chế của tôi đ~ đột ngột biến mất, không đê lại một vết tích.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 218

-Thấy chưa – Anh hôn lên tr|n tôi – Em không có việc gì phải lo lắng hết.

Tôi bật cười, tiếng cười nghe run r y v{ yếu ớt.

-Có gì phải lo lắng đ}u, chỉ l{ thần xui xẻo đang trên đường đến đ}y thôi.

-Tin anh đi.

-Em luôn luôn tin anh m{.

Edward vẫn quan s|t sắc mặt tôi, chờ đợi một dấu hiệu của sự lắng dịu.

-Em hỏi anh một chuyện, có được không – Tôi rụt r lên tiếng.

-Em cứ hỏi đi.

Tôi bặm môi lại, ngập ngừng, rồi buông ra một c}u hỏi ch ng ăn nhập goì tới điều tôi đang phấp phổng.

-Em tặng Alice c|i gì nh}n ng{y tốt nghiệp vậy

Edward bật cười th{nh tiếng, đ|p:

-Hình như em đang có ý định tặng bọn anh vé xem ho{ nhạc

- ha – Lòng tôi bỗng chùng xuống, v{ tôi mỉm cười gượng gạo – Buổi ho{ nhạc ở Tacoma. Tuần trước, em xem b|o có thấy m u quảng c|o, em ngh anh sẽ thích, vì anh nói rằng chừng n{o họ ra đ a CD chắc chắn sẽ hay lắm.

-Tuyệt vời. Cảm ơn em.

-Em mong nó không ch|y vé.

-Điều ấy, anh cũng rất quan t}m. Anh luôn muốn hiểu em m{.

Tôi thở d{i.

-Em còn điều kh|c muốn hỏi anh nữa đấy – Anh nhắc nhở.

Tôi cau m{y, nói:

-Anh thật tốt với em.

-Anh đọc được cảm xúc của em m{. Em cứ hỏi đi.

Khẽ khép mắt lại, tôi ngả v{o người anh, giấu mặt v{o vồng ngực lạnh gi|.

-Anh không muốn em l{ ma-c{-rồng.

- , anh thật lòng không muốn – Anh đ|p lời tôi một c|ch dịu d{ng, rồi chờ đợi thêm một lúc, anh lại nhắc – đ}y đ}u phải l{ c}u hỏi, Bella.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 219

-V}ng Em cứ lo lắng về nỗi vì sao anh lại như thế

-Em lo lắng ư – Anh hỏi lại một c|ch ngạc nhiên.

-Anh giải thích cho em hiểu, được không Anh sẽ kể thật tất cả, đừng bận lòng đếnói chuyệnảm xúc của em, nha anh.

Edward ngập ngừng trong gi}y l|t.

-Nếu anh trả lời c}u hỏi của em, em sẽ giải thích c}u hỏi của mình nhé

Tôi l ng lặng gật đầu, mặt vẫn không rời khỏi ngực anh.

Edward hít v{o một hơi thật s}u trước khi trả lời.

-Em có khả năng đối phó tình thế rất tốt, Bella. Anh biết em luôn luôn ngh rằng anh có linh hồn, nhưng anh ho{n to{n không tin điều đó, l{m sao anh có thể hu hoại -

Anh lắc đầu một c|ch chậm r~i – Đối với anh ma nói, nếu như anh chấp thuận chuyện n{y – để em trở th{nh một kẻ như anh, chỉ để không bao giờ phải chịu cảnh chia lìa – thật sự, anh không thể hình dung được liệu có còn h{nh động n{o ích k hơn thế hay không. Về phía anh, thật lòng m{ nói, quả l{ anh rất mong mỏi điều ấy. Nhưng về phía em, anh lại ngh cho em nhiều hơn. Nhượng bộ ư – đó l{ tội lỗi. Đó l{ h{nh động ích k nhất của anh trong cuộc đời n{y.

Gi| m{ có c|ch n{o đó để anh được trở lại th{nh người, vì em – thì c|i gi| phải trả dù có đắt đến c n{o, anh cũng sẽ cam t}m tình nguyện.

Tôi ngồi yên lặng m{ uống từng lời ngọt lịm đang được rót v{o tai.

Edward tự nhận rằng mình ích k .

Tôi cảm nhận được nụ cười đang từ từ nở ra trên môi mình.

-Vậy ra không phải anh lo rằng anh sẽ không còn thích em nữa, một khi em đ~ l{ một con người mới – không còn mềm mại, ấm |p v{ không còn ng{o ngạt hương thơm

như trước Anh thật sự muốn ở bên em, cho dẫu em có tha nh ra như thế n{o

Nghe tôi nói vậy, Edward bỗng trở nên gay gắt:

-Em lo rằng anh sẽ không thích em nữa hay sao – Anh hỏi gặng. Rồi trước khi tôi kịp trả lời, anh bật cười ngặt nghẽo – Bella ơi l{ Bella, nếu xét theo trực gi|c của con người đơn thuần, thì em qu| l{ ngốc nghếch đấy!

Tôi biết anh sẽ coi c}u hỏi n{y l{ ngốc nghếch, l{ ngớ ng n, nhưng tôi lạicảm thấy nh lòng. Nếu quả thực anh cần tôi, tôi sẽ không ngừng lại bằng c|ch n{y hay c|ch kh|c. Hốt nhiên, ích k trở th{nh một m từ.

-Chắc em không biết rằng mọi chuyện đối với anh sẽ đơn giản đến thế n{o đ}u, Bella – Edward tiếp tục, giọng nói vẫn còn rung rung dư }m của tiếng cười – một khi anh

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 220

không còn phải thận trọng trong những lúc ở bên em nữa. Lẽ tất nhiên, anh sẽ nhớ nhiều thứ lắm. Đ}y l{ một

Anh nhìn thật s}u v{o mắt tôi v{ mơn nh lên m| tôi. Tôi nhận thức được m|u trong người m ình đang sôi lên khiến l{n da đỏ lựng. Edward bật cười khe khẽ:

-V{ nhịp đập của tr|i tim em – Anh lại tiếp, đôi môi vẫn giữ một nụ cười nhưng th|i độ đ~ tỏ ra nghiêm túc hơn – Đó l{ }m thanh quan trọng nhất trong thế giới của anh. Giờ thì anh đ~ qu| quen với giai điệu n{y rồi, anh xin thề với em rằng anh có thể nhận ra nó trong vòng b|n kính h{ng dặm. Nhưng những điều n{y không bao giờ có thể s|nh bằng một thứ. Đ}y – Anh |p cả hai tay lên m| tôi – Chính l{ em. Đ}y chính l{ điều m{ anh luôn luôn phải giữ gìn. Emsẽ m~i m~i l{ Bella của anh, chỉ kh|c l{ em sẽ mạnh mẽ hơn m{ thôi.

Tôi khép mắt lại, thở ra một c|ch m~n nguyện vì được ở trong vòng tay của anh.

-Giờ thì em trả lời c}u hỏi của anh nhé Kể thật tất cả, không bận lòng đến cảm xúc của anh – Anh đột ngột lên tiếng.

-Vâng – Tôi đ|p ngay tắp lự, mắt mở tròn xoe đầy ngạc nhiên. Anh muốn biết điều gì nhỉ

Anh ph|t }m từng từ r{nh rọt:

-Em không muốn trở th{nh vợ anh.

Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi chợt ngừng đập rồi ngay sau đó, nó lại đập loạn xạ. G|y tôi to|t mồ hôi lạnh v{ đôi tay muốn đông cứng lại th{nh băng.

Edward chờ đợi, quan s|t v{ lắng nghe từng phản ứng trong tôi.

-Đ}y không phải l{ c}u hỏi – Cuối cùng, tôi cũng lặp bặp được v{i tiếng.

Anh hạ tầm nhìn. Bóng đôi mi phủ xuống tận gò m|, rồi anh đón lấy b{n tay tôi, m}n mê c|c ngón.

-T}m trí anh đang rối bời vì không biết lý do.

Tôi cố nuốt v{o một hơi thở.

-Đó không phải l{ c}u hỏi – Tôi thì th{o.

-Anh xin em đấy, Bella!

-Sự thật ư – Tôi gần như l{ lắp bắp khi thốt ra mấy tiếng ấy.

- . Anh sẽ chấp nhận tất cả.

Tôi hít v{o.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 221

-Anh sẽ cười em mất.

Lập tức, anh nhướng mắt lên nhìn tôi, ngạc nhiên:

-Cười em Không có đ}u.

-Để rồi xem – Tôi lầm bầm v{ thở od{i. Mặt chợt đỏ ng vì ngượng – Được rồi Chắc chắn anh sẽ thấy như chuyện đùa, nhưng l{ thật đấy Em em xấu hổ lắm – Tôi thật th{ thú nhận, rồi lại gục đầu v{o ngực anh.

Một tho|ng im lặng.

-Anh sẽ không như em nói đ}u.

Tôi ng a đầu ra sau để có thể nhìn rõ được mặt anh t}m trạng bối rối bỗng dưng l{m cho tôi trở nên bị kích thích s n s{ng tranh c~i.

-Anh Edward, em không phải l{ týp con g|i đó. Không phải l{ mấy cô g|i tỉnh lẻ

vừa rời ghế nh{ trường đ~ mau chóng lên xe hoa vì trót nh … Anh biết người ta ngh gì không? Bây giờ đ~ sang thế kỉ n{o rồi Người ta đ}u chỉ kết hôn ở tuổi mười t|m Không có đầu óc thực tế, không có tinh thần tr|ch nhiệm, chưa trưởng th{nh Em không muốn trở th{nh một người như vậy Em không thể như thế - Tôi ngừng lời, ấp úng.

Edward đăm chiêu trong một tho|ng, vẻ mặt của anh rất khó hiểu.

-Hết rồi { – Cuối cùng, anh cất tiếng hỏi.

Tôi chớp chớp mắt.

-Như vậy vẫn còn chưa đủ

-Có thật em mong được bất t … l{ vì anh không đấy?

Tôi những tưởng anh sẽ phải cười lăn cười bò trước c|ch nhìn nhận sự việc của tôi, ngờ đ}u chính tôi mới l{ kẻ không còn giữ được vẻ nghiêm nghị.

-Trời ơi, Edward! – Tôi lắp bắp giữa những tiếng cười khinh khích – Vậy m{ em cứ tưởng rằng chuyện gì anh cũng biết chứ!

Anh ôm riết lấy tôi, v{ tôi cảm nhận được cả th}n mình anh cũng đang rung lên vì cười.

-Anh Edward – Phải xoay sở lắm tôi mới ho{n tất được c}u nói của mình – Không có anh, bất t cũng ch ng có ngh a lí gì. Không có anh, em không muốn sống thêm một ng{y n{o nữa.

- , anh thấy nh lòng rồi – Edward thì thầm.

-Nhưng điều đó có thay đổi được gì đ}u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 222

-Hiểu nhau quan trọng hơn, Bella {. Giờ thì anh đ~ hiểu được tình cảm của em rồi, hiểu một c|ch đúng ngh a. V{ anh cũng mong em hiểu anh.

Bây giờ thì tôi đ~ lấy lại được bình t nh tôi gật đ} u, cố gắng giữ cho mặt không có một nét nhăn nhó.

V{ đôi mắt m{u hổ ph|ch lại hút lấy hồn tôi.

-Em biết không, Bella, anh vẫn luôn l{ týp con trai đó. Trong thế giới của anh, anh thật sự đ~ trưởng th{nh. Anh chưa hề tìm kiếm cho mình một tình yêu – { không, anh luôn mang trong mình nhiệt huyết của một người lính chiến đấu vì điều đó trước khi bị b|n ra chiến trường, trong tim anh không có gì kh|c ngo{i những lời rao giảng về ý ngh a cao đ p của cuộc chiếc – nhưng nếu anh đ~ tìm được - Anh chợt dừng lời, hơi nghiêng

đầu trầm tư – Anh định nói rằng nếu anh đ~ tìm được người tri k , nhưng không đời n{o có chuyện đó. Nếu anh đ~ tìm được em, chắc chắn chỉ có một lối rẽ duy nhất m{ thôi. Anh l{ mẫu người đó – một khi nhận ra được em l{ người anh luôn tìm kiếm rồi – anh sẽ quỳ xuống một bên gối v{ ngỏ lời cầu hô. Bella, anh cần em m~i m~i, cần em hơn tất cả mọi ngôn từ có thể di n tả được.

Nói đến đ}y, đôi môi anh nở một nụ cười ranh m~nh.

Tôi tr}n trối nhìn anh, hai mắt mở to quên cả chớp.

-Hít thở lại bình thường đi n{o, Bella – Anh nhắc nhở tôi, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.

Tôi l{m theo như một c|i m|y.

-Em có hiểu tình cảm của anh không, Bella

Có chứ, em hiểu Lời đ|p của tôi vang lên trong đầu. Tôi chợt thấy mình súng sính trong chiếc |o c|nh cao cổ v{ chiếc v|y d{i, tóc búi cao thấy cả Edward đang cầm bó hoa dại đặt trên tay, trông anh thật bảnh bao trong bộ comple s|ng m{u. Chúng tôi đang ngồi bên nhau trên một chiếc xích đu bằng gỗ

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nuốt khan một miếng. T}m trí tôi vừa t|i hiện lại một cảnh trong Anne ở Green Gables .

-Edward, thật ra - Tôi lên tiếng bằng một giọng run run, cố né tr|nh c}u hỏi - đối với em, hôn nh}n v{ sự v nh c u không mang ngh a bao h{m hay t|ch biệt. Chúng mình chỉ sống trong thế giới của em một khoảng thời gian, hay chúng mình sẽ sống bên nhau m~i m~i, có lẽ anh hiểu em muốn nói gì.

-Nhưng m{ – Anh phản đối gần như ngay tức thì – rồi em sẽ sớm quên ý niệm về thời gian. Nếu không thì cớ sao phong tục vùng miền vốn chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian nhất định lại có thể ảnh hưởng đến quyết định của em như thế

Tôi mím môi lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 223

-Ơ, nhập gia tuỳ tục m{

Edward bật cười khanh kh|ch.

-Hôm nay em không cần phải trả lời có hay không với anh đ}u, Bella. Chúng mình hiểu nhau l{ tốt lắm rồi, em không ngh vậy sao

-Thế điều kiện của anh

-Vẫn không thay đổi Nhưng anh cũng biết vấn đề của em rồi, Bella ạ, nếu em muốn anh biến đổi

-T ng, teng, teng-teng – Tôi ngậm miệng ng}n nga bản h{nh khúc đ|m cưới, nhưng không hiểu sao nó lại ư hệt như một b{i ca trong l truy điệu.

Thời gian vẫn lướt qua vô tình, vội v~.

Đêm hôm đó, tôi ngủ thật say. S|ng hôm sau, c|i ý ngh về ng{y tốt nghiệp cứ chờn vờn trong đầu tôi như một |m ảnh không nguôi. Cả một núi b{i phải học cho ng{y thi tốt nghiệp v{ tôi sẽ không ho{n tất được vì đ~ bỏ l mất mấy ng{y.

Khi tôi xuống nh{ ăn điểm t}m, ng{i cảnh s|t trưởng đ~ đi l{m. Tờ b|o ng{i để trên b{n chợt gợi cho tôi nhớ ra rằng mình phải đi mua v{i thứ. Hy vọng m u quảng c|o về buổi ho{ nhạc vẫn con ch ng phải tôi cần số điện thoải để đặt mua mấy tấm vé đó sao. Thật l{ món qu{ n{y ch ng còn ý ngh a gì nữa, người được tặng đ~ biết hết rồi còn gì. Nhưng biết sao được, l{m cho Alice ngạc nhiên ch ng bao giờ l{ ý tưởng s|ng suốt.

Đang định lật h n sang mục thông tin giải trí, tôi bỗng khựng lại. một dòng tít chữ đen in đậm vừa đập v{o mắt tôi. Nỗi sợ oh~i hốt nhiên lại nhen nhóm trong lòng, tôi cúi xuống đọc b{i viết nằm ngay trang nhất của tờ b|o:

KINH HO NG C C V GI T NG I SETTLE.

Chưa đầy một thập kỉ qua, th{nh phố Settle đ~ trở th{nh vùng đắc địa của những tên giết người h{ng loạt ghê gớm nhất lịch s nước M . Gary Ridgway, tên s|t nh}n vùng Green River, đ~ bị buộc tội giết chết 4 phụ nữ.

Hiện cứ điểm Settle đang phải đương đầu với khả năng có một tên giết người kh|c t{n bạo hơn nhiều.

Cảnh s|t không cho rằng những vụ giết người v{ mất tích h{ng loạt gần đ}y l{ của duy nhất một s|t thủ. Vẫn chưa có kết luận chính x|c. Họ mới chỉ tạm thời coi c|c vụ |n mạng vừa qua l{ của một c| nh}n. Tên s|t nh}n n{y – nếu quả thật do một người g}y ra – sẽ phải chịu tr|ch nhiệm cho 3 vụ giết người v{ mất tích di n ra liên tiếp trong vòng ba th|ng. So với con số 4 nh}n mạng của Ridgway rải ra trong 21 năm nếu đúng những vụ |n trên đều do một người thực hiện, thì hắn sẽ l{ tên giết người t{n bạo nhất lịch s nước M .

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 224

Cảnh s|t đang nghiên về giả thuyết một băng đảng toii65 phạm đ~ g}y ra những trọng |n n{y. Giả thuyết dựa trên nh}n mạng v{ thực tế không có mẫu nạn nh}n điển hình.

Từ Jack đồ tể cho đến Ted Bundy, mục tiêu của kẻ giết người thường có tuổi, giới tính, chủng tộc, hoặc cả ba đặc điểm trên tương đồng nhau. Trong khi nạn nh}n của tội |c còn trong bóng n{y lại từ lứa tuổi 15 – như nữ sinh xuất sắc Amanda Reed, cho đến 67 – trường hợp của nh}n viên bưu t| Omar Jenks đ~ về hưu. Số người chết ph}n theo giới tính cũng xấp xỉ ngang bằng nhau: 1 phụ nữ v{ 21 đ{n ông, bao gồm đủ c|c sắc tộc: người da trắng, người M gốc Phi, người T}y Ban Nha v{ người ch}u .

Rõ r{ng mục tiêu phạm tội có tính chất ngẫu nhiên v{ không có lý do cụ thể.

Vậy tại sao lại nghi ngờ về một tên giết người h{ng loạt

Loại bỏ những điểm kh|c biệt kể trên, có thể thấy thủ đoạn giết người trong mỗi trường hợp đều ho{n to{n trùng hợp. Mỗi nạn nh}n đều được tìm thấy trong tình trạng ch|y to{n cơ thể, chỉ có thể nhận dạng được qua răng. Phương thức n{y – dùng xăng hay rượu để phi tang chứng cứ – mở hướng điều tra cho c|c nh{ chức năng về tung tích đ|m ch|y tuy nhiên không một dấu vết n{o của t|c nh}n g}y ch|y được tìm thấy. Tất cả c|c thi thể đều bị vứt bừa b~i, không che giấu.

Kinh khủng hơn, những gì còn sót lại của c|c nạn nh}n cho thấy một tội |c phi nh}n tính: xương v v{ g~y vụn bởi một lực mạnh khủng khiếp c|c nh}n viên gi|m định ph|p y tin rằng sự tra tấn đó di n ra trước khi nạn nh}n chết. Tuy nhiên, trước những gì thu thập được, thật khó có thể đưa ra một kết luận cuối cùng.

Một điểm tương đồng kh|c dẫn đến giả thuyết l{ vụ giết người h{ng loạt: ngo{i thi thể, mọi tộc |c đều không có manh mối để lại. Không dấu v}n tay, không lốp xe hay một sợi tóc. Không một ai chứng kiến hay nghi ngờ gì về c|c vụ mất tích

Cho đến khi c|c vụ mất tích xảy ra – tuyệt không có một dấu vết. Không một nạn nh}n n{o được chú ý thấy. Không một ai trốn chạy, cũng không có ai l{ vô gia cư - những người r{y đ}y mai đó v{ hiếm khi n{o được b|o c|o l{ mất tích. Nạn nh}n bị mất tích ngay trong nh{, trong mộtcăn hộ bốn tầng, trong một c}u lạc bộ sức khoẻ, trong một buổi tiệc cưới. V{ sau đ}y l{ trường hợp lạ lùng nhất: Robert Walsh – tay đấm bốc nghiệp dư 30 tuổi – cùng bạn g|i v{o rạp xem phim sau khi phim chiếu được v{i phút, cô g|i chợt nhận ra rằng anh không còn ngồi ở ghế của mình nữa. Thi thể của người xấu số

được tìm thấy ba tiếng đồng hồ sau đó, khi đội cứu hoả được go i đến hiện trươ ng một vụ ch|y – một thùng phế thải ph|t hoả dữ dội – nằm c|ch đó hai mươi dặm.

Một điển hình nữa tính tới nay: tất cả nạn nh}n đều mất tích v{o buổi tối.

V{ một điển hình đ|ng b|o động kh|c Số người chết. Th|ng đầu tiên, con số n{y l{ 6, th|ng thứ 2 l{ 11. V{ c|ch đ}y 10 ng{y, con số ng{y l{ 22. Cảnh s|t hiện vẫn chưa tìm được băng đảng n{o phải chịu tr|ch nhiệm, trong khi x|c ngừơi ch|y đen vẫn được ph|t hiện đều đều.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 225

Hiện tại, bằng chứng thu được đang g}y nên tranh c~i. Kẻ thủ |c l{ 1 băng đảng mới nổi hay 1 tay s|t nh}n h{ng loạt mất hết tính người? Hay chăng l{ 1 nh}n vật kh|c, v{ cảnh s|t vẫn chưa tìm ra

Chỉ có một kết luận duy nhất không thể tranh c~i m{ thôi: bức m{n bí n vẫn đang bao trùm lấy Settle.

Không hiểu sao chữ ngh a bỗng nhiên ngả trước mắt tôi, phải đọc đi dọc lại những ba lần, tôi mới hiểu được c}u cuối. Thì ra l{ tôi đang bị lay lắt dữ dội.

-Bella?

Tôi định thần lại – Đó l{ giọng nói của Edward – tuy nh nh{ng v{ rất đỗi bình thường, nhưng cũng khiến tôi bất gi|c h| hốc miệng ra vì ngạc nhiên v{ v|ng vất.

Anh đang đứng ở ngay ngư ng c a với đôi lông m{y nhíu chặt v{o nhau. Không giấu diếm sự hốt hoảng, anh bước vội đến bên cạnh, dịu d{ng cầm lấy tay tôi.

-Anh l{m em giật mình, phải không Anh xin lỗi. Anh có gõ c a, nhưng m{

-Không, không đ}u anh – Tôi vội v{ng đ|p, cắt ngang lời anh – Anh đ~ xem tin n{y chưa – Tôi chỉ tay v{o trang b|o.

Tr|n của Edward tức thì nhăn lại.

-Anh vẫn chưa xem tin tức ng{y hôm nay. Nhưng anh biết tình hình đang ng{y một tệ đi. Bọn anh sẽ phải nhanh tay l{m một điều gì đó mới được.

Tôi không thích điều ấy chút n{o. Tôi không muốn bất kì ai gặp nguy hiểm, cũng như không muốn nh}n vật thần bí ở Settele kia khiến mình sợ. Trời ơi, c|i ý ngh nh{ Volturi đang đến khiến cho tôi to|t hết cả mồ hôi lạnh.

-Alice nói gì vậy anh

-Có chuyện rồi – Nếp nhăn trên tr|n anh lại hằn v{o s}u hơn – Alice không trông thấy gì hết dù rằng bọn anh đ~ quyết định cả chục lần. Cô ấy đang mất bình t nh, có cảm gi|c như đ~ bỏ l rất nhiều điều cô ấy cho rằng nănglực của mình đang bị trục trặc, đang bị mất dần đi.

Tôi tròn mắt.

-Sao lại như thế

-Không ai rõ cả. Chưa ai nghiên cứu về l nh vực n{y m{ nhưng anh ngờ vực một chuyện. Những điều như vậy đang có khuynh hướng di n ra ng{y một mạnh hơn. Em thấy ông Aro v{ Jane không

-Thế thì sao

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 226

-Vấn đề l{ khả năng tự định đoạt. Chúng ta cứ chờ Alice tiên thị rồi mới l{m Cô ấy không thể nhìn thấy được gì hết, bởi lẽ chúng ta có thực sự l{m đ}u. Nó như một mắc xích bị thiếu vậy. Có lẽ chúng ta nên tự quyết định tất cả thôi, Bella ạ.

Tôi rùng mình.

-Ôi, không.

-Hôm nay, em có thật sự muốn đến trường không Còn có v{i ng{y nữa l{ thi tốt nghiệp rồi thầy cô sẽ không dạy gì mới đ}u.

-Nghỉ học một bữa cũngkhông ảnh hưởng gì tới ho{ bình thế giới. Chúng ta sẽ l{m gì, anh

-Anh muốn nói chuyện với Jasper.

Lại l{ Jasper. Trong nh{ Cullen, Jasper l{ người lặng lẽ, l{ th{nh viên quan trọng trong gia đình nhưng không bao giờ l{ trung t}m. Tôi có cảm gi|c như anh ta sống ở đó ch ng qua l{ vì Alice. Có lẽ con người ấy sẽ theo Alice đến bất cứ nơi n{o, m{ kì thực đó không phải l{ sự lựa chọn của anh ta. Phải chăng vì không mặn m{ với mọi sự nên khi có chuyện, Jasper khó ho{ nhịp hơn những người kh|c

Tuy nhiên, trong bất cứ trường hợp n{o, tôi chưa bao giờ thấy Edward dựa v{o Jasper cả. Hay anh đang tính dụng đến ngón nghề của Jasper. Tôi không rõ về Jasper, ngoại trừ mỗi việc trước khi gặp Alice, anh ta sống ở phương Nam. Vì lý do n{o đó, Edward luôn né tr|nh tất cả c|c c}u hỏi về người anh mới nhất của mình. Còn tôi – đ~ từng có tai nạn với con người cao r|o, tóc v{ng, có d|ng vẻ như một t{i t điện ảnh nhưng trầm mặc ấy – nên không d|m bắt chuyện.

Khi chúng tôi đến, b|c s Carlisle, b{ Esme v{ Jasper đang chú mục v{o bản tin truyền hình, dù rằng âm lượng của người ph|t thanh viên nhỏ đến mức tai tôi ch ng thể n{o tiếp nhận được. Alice đang ngồi ở bậc cầu thang, mặt úp v{o tay, không còn chút thần khí. Chúng tôi v{o s}u trong nh{, Emmett cũng vừa từ ngo{i bước v{o c a bếp, bình thản như không. Không có gì có thể l{m cho anh ấy phiền muộn.

-A, Edward. a, cúp học hả Bella – Anh ta cười toe với tôi.

-Cả em cũng vậy – Edward nhắc anh trai mình.

Emmett bật cười th{nh tiếng.

- , nhưng đ}y l{ lần đầu tiên Bella sắp phải chia tay với trường trung học. Biết đ}u cô bé lại bỏ l một k niệm n{o đó.

Edward trố mắt nhìn ông anh vui tính của mình, v{ sau đó l{ đ|nh b{i tảng lờ. Anh tung cho b|c s Carlisle tờ b|o.

-Người ta đang nghiêng về giả thuyết có một tên giết người h{ng loạt, bố biết chưa – Anh hỏi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 227

B|c s Carlisle thở d{i.

-Người ta đ~ mời hai chuyên gia thảo luận về chuyện đó rồi từ s|ng đến giờ, đ{i CNN ph|t chương trình ấy đấy.

-Chúng ta không thể để tình trạng n{y tiếp di n được.

-Đi n{o – Emmett sôi nổi thấy rõ – Anh đang ch|n muốn chết đ}y.

chỗ cầu thang bỗng vang lên một tiếng rít d{i.

-Cô n{ng yếu bóng vía thật đấy – Emmett lầm bầm với chính mình.

Edward cũng đồng ý với anh trai.

-Chúng ta sẽ phải đi một chuyến.

Rosalie bất chợt xuất hiện ở đầu cầu thang, đang từng bước một chậm r~i đi xuống. Trên gương mặt ph ng lặng tuyệt không hề có một chút cảm xúc n{o.

B|c s Carlisle lắc đầu.

-Bố rất lo. Chúng ta chưa bao giờ dính v{o mấy vụ n{y. Đ}y không phải l{ chuyện của gia đình mình. Chúng ta không phải l{ nh{ Volturi.

-Con không muốn nh{ Volturi phải đích th}n đến đ}y – Edward vặc lại – L{m sao chúng ta trở tay kịp.

-Những người d}n vô tội ở Settle nữa – B{ Esme lầm bầm – Không thể để họ chết một c|ch thảm khốc như thế.

-Anh hiểu m{ – B|c s Carlisle thở d{i.

- – Edward chợt reo lên, anh hơi quay đầu về phía Jasper – Vậy m{ em không ngh ra. Em hiểu rồi. Anh nói đúng, chỉ có c|ch đó thôi. Ch{ ch{, mọi thứ sẽ thay đổi.

Tôi không phải l{ người duy nhất đangngó sững v{o anh, nhưng h n l{ người duy nhất đ~ không tỏ ra bực bội.

-Tốt hơn hết l{ anh nên giải thích với mọi người – Edward đề nghị Jasper – Mục đích l{ gì – Edward bắt đầu rảo ch}n đi đi lại lại, mắt hướng xuống nền nh{, đắm chìm trong suy ngh .

Tôi không nhìn thấy Alice đứng dậy, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô bạn đ~ ở s|t ngay bên cạnh tôi.

-Anh ấy nói c|i gì vậy hả anh – Alice hỏi Jasper – Anh đang ngh gì thế

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 228

Có vẻ như Jasper không muốn trở th{nh tiêu điểm tập trung mọi sự chú ý. Anh ta ngập ngừng, quan s|t vẻ mặt của từng người một – tất cả mọi người đều đ~ tiến lại gần anh hơn – Cuối cùng, đôi mắt ấy dừng lại trên gương mặt tôi.

-Cô đang cảm thấy khó hiểu, mù mờ – Anh ta nói với tôi, giọng nói rất trầm v{ rất khẽ.

C}u ph|n đo|n ấy ch ng có gì đặc biệt, Jasper thừa sức nắm bắt được cảm xúc nơi tôi cũng như cảm xúc của mọi người.

-Mọi người, ai ai cũng đang cảm thấy khó hiểu, mù mờ hết đ}y n{y – Emmett c{u nh{u.

-Anh cứ kiên nhẫn đi, vẫn còn dư thời gian m{ – Jasper bình t nh đ|p lại lời của anh trai – Cả Bella cũng nên hiểu điều n{y nữa. Giờ, cô ấy đ~ l{ người của chúng ta rồi.

Tôi không khỏi ngạc nhiên trước lời lẽ của anh ta. Vốn không gắn bó nhiều với Jasper, nhất l{ c|i hôm sinh nhật bất hạnh – khi anh ta muốn kết li u tính mạng tôi – nên tôi đ~ không mảy may ngh rằng con người ấy lại có thể nhận định về tôi như vậy.

-Cô biết về tôi đến đ}u rồi, Bella – Jaspe bất ngờ lên tiếng hỏi tôi.

Emmett thở hắt ra một c|ch cố ý v{ gieo mình xuống chiếc ghế tr{ng k , tỏ vẻ vô cùng sốt ruột.

-Cũng không lấy gì l{m nhiều lắm ạ – Tôi thật th{ thú nhận.

Jasper quay sang Edward – lúc n{y anh cũng vừa mới ng ng lên nhìn đ|p trả.

- , không – Edward trả lời những gì đ~ đọc được trong đầu – Nhưng anh cũng hiểu vì sao em đ~ không kể với cô ấy m{, đúng không. Tuy nhiên, bây giớ, anh có thể kể với Bella được rồi.

Đầy vẻ tư lự, Jasper gật đầu anh ta chậm r~i xắn tay chiếc |o len m{u ng{ lên.

Tôi nhìn theo, hiếu kì xen lẫn với thắc mắc, cố hiểu ra ý ngh a của h{nh động n{y. Jasper chìa cổ tay về phía c|i chụp đ n bên cạnh, dií tay s|t v{o bóng đ n, ngóntay anh vê vê lên một mảng da hình vòng cung.

Phải mất một đỗi sau tôi mới có ý niệm về hình thù th}nthuộc đó.

-Ôi trời – Tôi không giấu được nỗi ngạc nhiên – Jasper, anh có vết s o y hệt như của em.

Tôi chìa tay ra, mảng da hình mảnh trăng óng |nh bạc trên nền nước da m{u ng{ của tôi trông nổi trội hơn so với c|i mảng da trên nền nước da thạch cao của Jasper.

Jasper mỉm cười gượng gạo:

-Tôi có nhiều vết s o giống cô lắm, Bella ạ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 229

Jasper vén tay |o lên cao hơn, vẻ mặt của anhthật bí hiểm. Ban đầu, tôi không chú ý lắm đến lớp |o dính s|t v{o da thịt anh. Dần dần tôi nhận ra lớp vải len kia loang lổ những mảng hình b|n nguyệt |nh đ n ngay s|t bên cạnh đ~ vô tình tạo bóng quanh những hình thù lạ lùng ấy. B}y giờ thì tôi nhận ra rồi chúng chính l{ những dấu ấn kinh ho{ng, cùng một loại với thứ trên cổ tay Jasper v{ trên tay tôi.

Như một qu|n tính, tôi nhìn xuống vết s o nho nhỏ của mình – trong đầu t|i hiện lại ký ức về nó. Vết răng của James đ~ v nh vi n lưu dấu trên da thịt tôi.

Miệng tôi cũng theo đó m{ h| hốc ra, mắt mở to kinh ho{ng nhìn Jasper.

-Jasper, anh đ~ gặp phải chuyện gì

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 230

Chương 13

M I SINH

ũng giống như điều đ~ từng xảy đến với cô – Jasper trả lời tôi bằng một giọng nói xa xăm, nhưng âm hưởng vang vọng của nó đạt tới một nghìn lần – V{ anh ta bật cười, một giọng cười rầu r rồi vừa tự xoa vuốt c|nh

tay của mình, anh ta vừa tiếp tục nói – Nọc độc của những kẻ như chúng tôi l{ thứ duy nhất để lại s o.

-Tại sao – Tôi thốt lên trong nỗi h~i hùng, đồng thời cũng kịp nhận thức được h{nh động sỗ s{ng của mình song, tôi không thể n{o m{ rời mắt khỏi l{n da bị hu hoạt một c|ch nặng nề kia được.

-Tôi không được gi|o dục đầy đủ như c|c anh chị em ở đ}y. Cuộc đời trước đ}y của tôi ho{n to{n không giống với mọi người – Giọng nói của Jasper hốt nhiên trở nên gay gắt.

Tôi tr}n trối nhìn anh ta, kinh sợ, miệng đ~ mở ra tự lúc n{o.

-Trước khi tôi kể về mình – Jasper lại tiếp tục c}u chuyện – Bella ạ, cô phải hiểu rằng trong thế giới của những người như chúng tôi, có những điều m{ cuộc sống xoay vần không-có-tuổi n{y được tính bằng tuần chứ không phải bằng thế kỉ.

C|c th{nh viên kh|c trong gia đình Cullen đ~ biết tường tận về những điều n{y. B|c s Carlisle v{ b{ Esme chuyển hướng chú ý sang c|i tivi. Alice l ng lặng ngồi xuống bên ch}n b{ Esme. Duy chỉ có Edward l{ còn mê mải với c}u chuyện như tôi tôi cảm nhận được đôi mắt của anh đang d|n dính v{o mặt mình, cố ghi nhận từng cảm xúc được biểu hiện trên đó.

-Để thực sự hiểu rõ được lý do, cô phải quan s|t thế giới n{y từ một hướng nhìn kh|c. Cô phải hình dung được cơn kh|t bất tận t{n bạo, khó có thể cư ng lại được.

Cô phải hiểu rằng thế giới n{y vốn vẫn có những thứ mê hoặc chúng ta. Có những thứ khiến chúng ta có thể d d{ng bị mất tự chủ v{ kéo theo nó l{ một kiếp sống trốn chui trốn nhủi đầy tủi nhục.

Hình {nh về nó, cô th mường tượng đến tấm bản đồ b|n cầu T}y. Trên đó, cô h~y tưởng tượng mỗi một con người l{ một chấm tròn đỏ. M{u đỏ c{ng nhiều, chúng ta c{ng – chậc, buông thả cho cơn kh|t m{ không có lấy một nhận thức n{o.

Cảnh tượng h~i hùng ấy bắt đầu hiện ra trong đầu tôi Buông thả ư… Tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh. Nhưng Jasper không chú ý đến nỗi sợ trong tôi, không quan t}m chú ý đến tôi như Edward, anh ta vẫn điềm nhiên kể tiếp, không một chút ngập ngừng.

C

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 231

-Thật ra, ma-c{-rồng ở miền Nam không quan t}m đến chuyện lộ hay không lộ tung tích với lo{i người. Tất cả đều nhờ nh{ Volturi nhúng tay v{o cả. Nếu không có nh{ Volturi, chúng tôi đ~ bị ph|t hiện từ l}u rồi.

Tôi cau m{y trước cung c|ch anh ta ph|t }m c|i tên đó – một sự ngư ng mộ v{ gần như l{ biết ơn. Nhận định nh{ Volturi l{ người tốt rất khó thuyết phục tôi.

-So ra, xứ Bắc n{y d sống hơn. Những kẻ tội đồ r{y đ}y mai đó có thể tự do ra ngo{i cả v{o ban đem lẫn ban ng{y, có thể tiếp xúc thoải m|i với lo{i người m{ – lo bị ph|t hiện. Nơi đ}y che giấu th}n phận của chúng tôi tốt nhất.

Miền Nam thì không được như vậy. Những kẻ bất t chỉ d|m mò ra ngo{i khi bóng tối vừa buông. Ban ng{y l{ thời điểm để họ tính đến bước đi kế tiếp, hay để suy tính nước cờ mới của kẻ thù. Miền Nam khi ấy đang nổ ra chiến tranh, những cuộc chiến kéo d{i h{ng thế kỉ chưa bao giờ được ngơi nghỉ. Ma-c{-rồng nơi đó chỉ để ý đến sự tồn tại của con người, những kẻ dạn d{y hơn thì chỉ d|m để tâm đến đ{n bò gặm cỏ bên đường

– nguô n thực ph m thay thế. L{m gì thì l{m, mi n họ không bị lo{i người ph|t hiện l{

được cuộc sống như vậy đều l{ nhờ nh{ Vol hết.

-Nhưng vì sao lại chiến tranh, vì sao họ lại t{n s|t lẫn nhau

Jasper mỉm cười.

-Cô nhớ tấm bản đồ có những chấm đỏ chứ?

Anh ta chờ đợi th|i độ phản hồi của kẻ đang dỏng tai nghe. Tôi gật đầu.

-Họ giết hại nhau để gi{nh phần kiểm so|t vùng có nhiều m{u đỏ nhất.

Cô biết không, cội r của cuộc chiến n{y bắt đầu từ một kẻ, kẻ ấy nhận ra rằng nếu hắn l{ ma-c{-rồng duy nhất ở, bấy giờ gọi l{ th{nh phố Mexico, chậc, thì mỗi đêm hắn có thể uống hai, ba lần m{ vẫn ch ng có ai ph|t hiện được. Từ đó, hắn bắt đầu ngh đến c|c cuộc tranh gi{nh l~nh địa.

Những kẻ kh|c cũng có cùng suy ngh đó. Một số nữa tinh ranh hơn, đ~ s dụng đến thủ đoạn.

Nhưng qu kế nhất phải nói đến Benito, một ma-c{-rồng kh| trẻ. Bất cứ ai cũng đ~ từng nghe qua danh t|nh ấy hắn đến từ miền Bắc Dallas, để giết gọn hai nhóm ma-c{-rồng nhỏ cùng cai quản l~nh địa gần Houston. Rồi chỉ hai đêm sau, hắn đấu với một đ|m ma-c{-rồng kh|c ở Nonterrey – phía Bắc Mexico. V{ một lần nữa, hắn lại thắng.

-L{m sao hắn thắng được – Tôi hỏi một c|ch hiếu kì xen lẫn với cảnh gi|c.

-Benito đ~ tạo ra cho mình cả một đội qu}n ma-c{-rồng. Hắn l{ kẻ đầu tiên ngh đến điều đó, v{ khởi sự cũng l{ một kẻ bất khả chiến bại. Ma-c{-rồng mới sinh có tinh thần chưa ổn định, họ hoang dại v{ khả năng tự kiềm chế hầu như l{ không. Một ma-c{-rồng mới lột x|c cũng có thể tự đấu tranh với bản ng~ của mình, cũng có thể học được c|nh chiến thắng bản th}n nhưng mười, mười lăm ma-c{-rồng mới toanh tập hợp trong

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 232

cùng một đội, đó quả thực l{ |c mộng. Họ sẽ cùng nhất loạt quay đầu về phía kẻ đ~ được x|c định l{ kẻ thù, v{ cũng d d{ng s|t phạt lẫn nhau. Khi đ|m qu}n của Benito l}m v{o tình thế g{ nh{ đ| nhau , v{ khi đ|m qu}n ô hợp ấy đ~ bị thiệt mạng hơn một n a, hắn lại r|o riết tạo thêm lính mới để tr|nh cảnh một th}n một mình không người bảo vệ.

Cô thấy đấy, ma-c{-rồng còn non trẻ rất nguy hiểm, tuy nhiên, nếu chúng ta nhanh nhạy nắm bắt được tình hình thì vẫn có thể đ|nh bại họ được. Năm đầu tiên khi vừa lột x|c, họ sẽ sở hữu một sức mạnh siêu ph{m giả như sau đó, họ đem to{n bộ sức mạnh n{y phục vụ cho việc nín nhịn, thì họ sẽ d d{ng tiêu diệt được những ma-c{-rồng từng trả hơn. Nhưng một khi họ đ~ l{ nô lệ của bản ng~, hậu quả cũng d d{ng đo|n biết được. Thông thường, ma-c{-rồng mới sinh không có k năng chiến đấu, chỉ có mỗi cơ bắp v{ bản tính hung t{n. Trong trường hợp n{y, họ phải đông mới mong thắng được đối thủ của họ.

Những ma-c{-rồng ở miền Nam Mexico nhanh chóng nhận ra điều khủng khiếp nhất sắp xảy đến với mình, v{ họ cũng chỉ ngh ra được một c|ch duy nhất để đ|nh lại Benito. Đó l{ tạo ra một đội qu}n riêng

C a địa ngục tức thì mở toang – tôi d|m kh ng định rằng không bao giờ cô có thể hình dung ra nổi mức độ khủng khiếp của nó. Tất cả những kẻ bất t như chúng tôi đ}y đ~, đang v{ sẽ đi qua lịch s song cuộc chiến tranh có một không hai n{y không bao giờ có thể chìm v{o quên l~ng được. V{ tất nhiên ở Mexico, đó cũng l{ một thời kì u |m nhất của kiếp người.

Tôi rùng mình.

-Khi con số người chết lên ngang tầm với hậu quả của một cơn đại dịch – thật ra, trước t lệ t vong qu| cao, lo{i người thường cứ đổ riệt cho bệnh tật – nh{ Vol cuối cùng cũng phải nhúng tay v{o. To{n bộ đ|m lính của họ ra qu}n hết, họ ra sức lùng sục khắp c|c hang cùng ngõ hẻm của miền Nam vùng Bắc M . Benito cố thủ ở Puebla, mau chóng x}y dựng lại đội quân mới hòng giữ được l~nh địa vùng – th{nh phố Mexico. Nh{ Vol thanh trừng hắn trước rồi mới tiêu diệt đ|m t{n binh.

Bất cứ ai bị ph|t hiện có liên quan đến đ|m ma-c{-rồng trên đều sẽ có chung một kết cuộc bi thảm v{ trong suốt một thời gian d{i, kể từ ng{y ai cũng sợ dính d|ng đến Benito, theo lẽ đó, Mexico sạch bong không một dấu vết của ma-c{-rồng.

Nh{ Volturi dọn quang những nhơ nhớp ấy trong khoảng một năm. Lịch s thế giới của chúng tôi lại lật sang một trang mới, nhưng cũng vẫn lại l{ những ký ức không thể phai mờ, dù cho lúc bấy giờ, chỉ còn sót lại có v{i nh}n chứng. Tôi đ~ được nghe một người kể lại, ng{y th{nh phố Culiac|n phải tiếp nhận bước chân x}m phạm đầu tiên, người ấy từ đằng xa đ~ chứng kiến tất cả.

Kể đến đ}y, Jasper rùng mình. Chưa bao giờ tôi chứng kiếnthấy cảnh anh ta sợ hay ớn lạnh một điều gì. Đ}y l{ lần đầu tiên.

-Khi nh{ Volturi quay trở lại Ý, những kẻ sống sót ngay lập tức quay về miền Nam, x|c lập lại vị trí của mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 233

Ch ng bao lâu sau, giữa c|c ma-c{-rồng lại bắt đầu xảy ra xung đột. Cô có thể tin rằng mọi uất hận đ~ bị đ y lên đến đỉnh điểm. Thù m|u chứa chan. Ý niệm tạo ra ma-c{-

rồng lại được nhen nhóm trong s}u th m tiê m thức của lo{i kh|t m|u, nhiều kẻ không thể kiềm lòng được. Tuy nhiên, dư }m về nh{ Volturi vẫn còn đó, ma-c{-rồng phương Nam buộc phải c n thận hơn. Những kẻ bị bứt ra khỏi kiếp người phải l{ kẻ im hơi lặng tiếng v{ được gi|o dục tốt. Những tên thủ l nh sẽ s dụng họ một c|ch hợp lý hơn nhất l{ phải l{m sao cho đa số d}n thường ho{n to{n không hay biết. v{ như vậy, nh{ Volturi không có lý do gì để trở lại.

Chiến tranh nổ ra trên diện rộng, nhưng ở quy mô thấp. Thi thoảng cũng có kẻ lại vượt qu| giới hạn cho phép b|o chí của lo{i người rộ lên những b{i ph}n tích nọ kia nh{ Volturi quay lại t y uế th{nh phố. Nhưng họ đ y kẻ kh|c, những ma-c{-rồng bị kéo v{o cuộc chiến l{m vật thế th}n

Jasper bất chợt lại chìm đắm v{o khoảng không.

-Anh đ~ bị kéo v{o kiếp sống n{y như thế – Nhận thức của tôi được thốt ra nh tựa l{n gió.

-Cô nói đúng – Anh ta thừa nhận – Thuở còn l{ người, tôi sống ở Houston, thuộc tiểu bang Texas. Ng{y gia nhập qu}n đội Liên bang miền Nam năm 1861, tôi được gần

mười bảy tuổi. Khi ấy, tôi nói dối với c|c nh{ tuyển mô rằng tôi đ~ hai mươi tuổi. Vậy m{ ai cũng tin, vì thể hình của tôi kh| cao.

Cuộc đời binh nghiệp của tôi kéo d{i không được bao lâu, nhưng qu~ng thời gian ấy thật sự huy ho{ng. Mọi người đều yêu mến tôi, quan tâm đến tất cả những gì tôi nói.

Cha tôi bảo đó l{ tư c|ch của một nh{ l~nh tu . Lẽ tất nhiên giờ thì tôi đ~ biết khả năng ấy có thể đem lại cho mình những gì. Song, dù có l{ lý do gì đi chăng nữa, t hực tế, tôi cũng đ~ nhanh chóng được đề bạt lên c|c cấp cao hơn, hơn cả đ{n anh, hơn c{ những người đ~ phục vụ l}u năm trong qu}n ngũ. Qu}n đội Liên bang miền Nam h~y còn non trẻ nên c|ch tổ chức, trưng dụng tho|ng hơn, d chịu hơn, đem đến cho người ta nhiều cơ hội. Trong trận đ|nh đầu tiên ở Galveston – chậc, một cuộc giao tranh không nhỏ chút n{o – tôi l{ thiếu t| nhỏ nhất của bang Texas, bất chấp tuổi t|c thật sự của tôi.

Khi t{u chiến của Chính phủ Liên bang v{o cảng, tôi có nhiệm vụ sơ t|n phụ nữ v{ trẻ em ra khỏi th{nh phố. Tôi chỉ có được duy nhất một ng{y để tập trung mọi người, v{ đưa nhóm đầu tiên đến Houston.

Đêm hôm ấy, tôi nhớ rõ lắm

Sau n a đêm, chúng tôi v{o đến th{nh phố. Tôi ở lại với mọi người đến khi tất cả đ~ ổn định, đ~ thật sự an to{n, mới lên ngựa phóng trở về Galveston, không có thời gian ngơi nghỉ.

Vừa ra khỏi th{nh phố được một dặm, tôi bắt gặp ba người phụ nữ. Thoạt đầu, tôi ng họ bị tụt hậu nên xuống ngựa định giúp đ . Nhưng dưới |nh trăng mờ ảo, gương mặt của họ đ~ khiến cho tôi không thể không lặng người. Tôi chưa bao giờ thấy ai đ p như thế cả.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 234

Nước da của ai cũng trắng một c|ch lạ thường, tôi nhớ mình đ~ ngạc nhiên ra sao. Ngay cả cô bé tóc đen, d|ng vẻ rõ r{ng l{ người Mexico, cũng trắng lo|. Tôi quan s|t k hơn thì thấy cả ba đều còn trẻ, đều trong độ tuổi thiếu nữ, v{ không nằm trong đo{n của chúng tôi. Nếu không, tôi đ~ phải nhớ ra họ rồi.

-Hắn không nói gì cả – Cô g|i cao nhất lên tiếng bằng một giọng nói trong vắt, đ|ng yêu, hệt như tiếng chuông gió. Cô g|i ấy có m|i tóc v{ng, còn da thì trắng như tuyết.

Người còn lại cũng tóc v{ng, nước da như thoa phấn, gương mặt không kh|c gì một thiên thần. Con người đó rướn mình về phía tôi, mắt lim dim, hít v{o một hơi thật đầy.

- mmm – Cô ta thở d{i – Yêu qu| đi mất.

Có g|i nhỏ có nước da ngăm ngăm kéo tay cô ta lại, nói thật nhanh, giọng nói rất tự nhiên nhưng nghe th|nh thót v{ du dương đến lạ.

-Tập trung đi Nettie – Cô ta nhắc nhở bạn mình.

Tôi thường có dự cảm chính x|c về c|c mối quan hệ của mọi người xung quanh, rõ r{ng kẻ có nước da ngăm ngămấy rất có uy thế. Nếu nói cả ba người đều phục vụ trong quân đội, tôi có thể kh ng định rằng cô ta h n phải ở cấp bậc cao hơn.

-Trông hắn được đó – trẻ, khoẻ, lại l{ s quan - Cô g|i da ngăm ngăm ngừng lại, còn tôi thì nỗ lực mấy cũng không cất nổi lời – Còn nữa hai ngươi có cảm nhận thấy không – Cô ta hỏi – Hắn có t{i thuyết phục người kh|c.

- , đúng rồi – Nettie t|n th{nh ngay, lại rướn người về phía tôi một lần nữa.

-Kiên nhẫn n{o – Da ngăm cảnh b|o – Ta muốn giữ tên n{y.

Nettie cau m{y, có vẻ phật ý.

-Tốt nhất l{ cô ra tay, Maria ạ – Tóc v{ng cao nhất lên tiếng trở lại – Nếu hắn quan trọng đối với cô. Tôi đ~ l giết chết hai người rồi.

-Được, ta sẽ l{m chuyện n{y – Maria t|n th{nh – Ta rất thích hắn. Ngươi đưa Nettie đi khỏi đ}y, được chứ Ta không muốn trong lúc tập trung lại bị ph}n t}m, d chừng.

Dù không nhận thức được một lời n{o của những kẻ kiều di m kia, tôi cũng dựng tóc g|y. Linh tính trong tôi m|ch bảo về sự nguy hiểm đang ở gần kề, rằng thiên sứ trước mắt mình đang đề cập đến c|i chết, nhưng lí trí trong tôi lại trỗi lên. Tôi không được gi|o dục phải sợ ph|i yếu, chỉ có bảo vệ họ m{ thôi.

-Chúng ta đi săn đi – Nettie nói, b{y tỏ th|i độ chấp nhận một c|ch hứng khởi, rồi níu lấy tay của cô g|i cao. V{ họ cùng lướt đi, hướng về th{nh phố – trông thật yêu kiều. Dường như sắp có bạo động. Hai cô g|i lướt đi thật nhanh, c|c vạt v|y trắng được

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 235

gió đ|nh bạt về phía sau không kh|c gì những đôi c|nh. Tôi tr}n mình, chớp chớp mắt vì qu| đỗi ngạc nhiên. Tho|t một c|i, hai cô g|i đ~ mất hút.

Tôi quay sang Maria, cô ta đang nhìn tôi một c|ch h|o hức, gương mặt lộ rõ vẻ tò mò.

Cả đời tôi không bao giờ mê tín. Ngay cho đến thời khắc ấy, tôi cũng không tin v{o ma qu hay bất cứ một hiện tượng dị thường n{o. Nhưng bất chợt, v{o đúng lúc ấy, tinh thần tôi bỗng lung lay.

-Tên anh l{ gì, anh lính – Maria hỏi tôi.

-Thiếu t| Jasper Whitlock, thưa cô – Tôi lắp ba lắp bắp. Không thể khiếm nh~ với ph|i yếu, cho dù có l{ ma, l{ qu gì đi chăng nữa.

-Ta hy vọng anh sẽ sống, Jasper ạ – Cô ta trả lời một c|ch t tế – Ta có cảm nhận tốt về anh.

Nói xong, cô g|i ấy bước đến phía tôi, chỉ vỏn v n có một bước duy nhất, gương mặt chìa ra phía trước như muốn trao tặng cho một nụ hôn. Tôi đông cứng người lại trong khoảnh khắc, cho dẫu to{n bộ bản năng trong người đang giục gi~ bản th}n phải phóng chạy cho mau.

Jasper ngừng lời, gương mặt đầy ắp những suy tư.

-Mấy ng{y sau – Cuối cùng, anh ta cũng lên tiếng trở lại, bỏ qua ký ức bi thương nhất trong đời. Phải chăng anh ta ngh đến phản ứng của tôi, hay vì cũng như tôi, anh ta cảm nhận được sự căng th ng đang toả ra ngùn ngụt từ Edward – Tôi chính thức bước ch}n v{o kiếp sống mới.

Bọn họ gồm có Maria, Nettie v{ Lucy. Cả ba chỉ mới gắn bó với nhau ít l}u – chính Maria đ~ tập hợp hai người kia lại – họ đều l{ những kẻ sống sót trong trận đ|nh long trời lở đất vừa qua ấy. Đó l{ một liên minh vì lợi ích. Maria muốn trả thù, cô ta muốn lấy lại l~nh thổ của mình. Hai kẻ còn lại thì h|o hức muốn mở mang bờ cõi. Cô h~y ngh như vậy. Họ hợp lại th{nh đội, v{ ph|t triển nó một c|ch cực kì c n thận. Đó la

chủ trương của Maria. Cô ta muốn có một đội qu}n siêu ph{m, nên tìm kiếm những con người có tiềm năng. Sau đó, chúng tôi được học c|ch chú t}m, học nhiều k năng kh|c m{ không phải ma-c{-rồng n{o cũng chịu đựng được. Cô ta dạy chúng tôi c|ch tấn công, dạy chúng tôi c|ch tr|nh được |nh mắt của con người. Đến khi chúng tôi đ~ thực hiện được thuần thục,kẻ đó thưởng cho

Jasper lại ngừng lời.

-Nhưng dù sao, Maria cũng đang vội. Cô ta hiểu rằng ma-c{-rồng mới c{ng gần đến c|i mốc hết năm đầu tiên chính thức bước ch}n v{o thế giới tội lỗi thì sức mạnh thần th|nh sẽ c{ng giảm đi, vậy nên cần phải tận dụng cơ hội h{nh động trong lúc chúng tôi vẫn còn mạnh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 236

Khi tôi gia nhập v{o băng Maria, chúng tôi có cả thảy s|u người. Chỉ trong n a th|ng, cô ta đ~ tạo ra thêm bốn th{nh viên nữa. Tất cả chúng tôi đều l{ ph|i mạnh –

Maria cần đến lính – nên giữ mình không tấn công l} n nhau mới thật khó khăn. Tôi nhận ra rằng trận chiến đầu tiên cùa mình l{ đ|nh lại những kẻ đ~ cùng kề vai s|t c|nh với mình. Tôi chiến đấu tốt hơn, phản ứng nhanh hơn. Maria rất h{i lòng, dù rằng điều đó đồng ngh a với việc cô ta phải tìm người kh|c thay thế thay thế những kẻ đ~ chết thảm dưới tay tôi. Tôi vẫn thường được thưởng, v{ điều đó khiến tôi mạnh hơn.

Maria giỏi nhìn người. Cô ta giao cho tôi trọng tr|ch chỉ huy những tên còn lại – giống như được thăng chức. Điều đó không kh|c gì cuộc sống con người của tôi trước đ}y. Số ma-c{-rồng chết giảm đi rõ rệt, qu}n số của chúng tôi mau chóng tăng lên đến hai mươi.

Đ}y l{ th{nh tích đ|ng kể trong thời của chúng tôi. Nănglực của tôi, tuy h~y còn mơ hồ – l{ kiểm so|t bầu không khí cảm xúc xung quanh mình – thật sự rất cần t hiết.

Chưa bao giơ c|c ma-c{-rồng mới lại có thể hợp t|c với nhau một c|ch d d{ng như chúng tôi. Ngay cả Maria, Nettie v{ Lucy cũng trở nên ăn rơ với nhau hơn.

C{ng lúc, Maria c{ng thích tôi – cô ta bắt đầu tin tưởng tôi. V{, vì nhiều lẽ, tôi bắt đầu tôn thờ đến cả chỗ đất m{ cô ấy đặt ch}n. Tôi không nhìn dung được một cuộc sống n{o kh|c nữa. Maria bảovới chúng tôi rằng cuộc sống như vậy không thể tr|nh được, v{ chúng tôi tin theo.

Rồi Maria yêu cầu tôi b|o cho cô ta biết chừng n{o thì tôi cùng c|c anh em của mình s n s{ng chiến đấu được. V{ tôi lại hăm hở muốn chứng tỏ mình. Tôi mau chóng thiết lập một đôi quân hai mươi ba th{nh viên – hai mươi ba ma-c{-rồng mới toanh, mang trong mình một sức mạnh hu diệt khủng khiếp, có tổ chức v{ k năng m{ chưa một kẻ n{o trước đ}y đạt được. Maria ph|t điên lên vì thích thú.

Chúng tôi kéo qu}n xuống Monterrey, l~nh địa trước đ}y của Maria, v{ chúng tôi toả ra truy tìm kẻ thù của cô ta. Lúc đó, bọn họ có chín tên, dưới trướng của hai ma-c{-rồng d{y dạn kinh nghiệm. Chúng tôi tiêu diệt đ|m ấy một c|ch d d{ng, hơn cả những gì Maria trông đợi m{ chỉ phải hi sinh có bốn th{nh viên. Quả l{ một chiến thắng-chưa-bao-giờ-được-nghe-qua.

Đồng thời, chúng tôi mặc nhiên đ~ có được cơ hội học hỏi, cọ x|t thêm với thực tế. Chúng tôi giao đấu m{ không ai biết. th{nh phố đổi chủ m{ không ai hay.

Th{nh công ngo{i sức tưởng tượng ấy đ~ thổi v{o lòng tham của Maria. Ch ng bao lâu sau, cô ta bắt đầu để mắt đến những th{nh phố kh|c. Cô g|i ấy gấp rút tiến h{nh công cuộc mở rộng phạm vi kiểm so|t của mình, v{ chỉ trong năm đầu tiên, đ~ th}u tóm gần hết tiểu bang Texas cùng miền bắc Mexico. Thế rồi, những nhóm kh|c từ phương Nam bắt đầu đ|nh lên.

Jasper mân mê những vết s o trên c|nh tay mình.

Trận chiến di n ra vô cùng |c liệt. Nhiều người bắt đầu lo nh{ Volturi sẽ quay trở lại. Trong mười t|m th|ng gian khổ ấy, đội qu}n ma-c{-rồng hai mươi tên, chỉ có tôi l{ kẻ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 237

duy nhất còn sống sót. Chúng tôi vừa chiến thắng nhưng cũng vừa hi sinh. Nettie v{ Lucy quay lưng với Maria, nhưng dẫu sao chúng tôi cũng đ~ thắng.

Maira v{ tôi cùng nhau cai quản Monterrey. Tuy vẫn còn chiến tranh, nhưng tình hình cũng tạm bình ổn. ớc mộng x}m lăng ho{n to{n bị dập tắt ; bây giờ l{ thời điểm lên ngôi của hận thù v{ b|o o|n. Nhiều kẻ mất bạn b , tình th}n, v{ đó l{ điều m{ những kẻ như chúng tôi không thể tha thứ được

Mairia v{ tôi luôn luôn giữ bên mình ít nhất l{ mười hai ma-c{-rồng mới cũng vì lẽ đó. Những kẻ n{y thật ra ch ng có ý ngh a gì đối với chúng tôi hết – họ chỉ l{ con tốt, l{ những kẻ thế th}n, dùng để m{ bỏ. Khi họ không còn có ích nữa, chúng tôi loại bỏ ngay một c|ch không thương tiếc. Năm th|ng qua đi, tôi cứ phải trung th{nh với lối sống t{n bạo như vậy. V{ tôi ph|t ốm vì nó, cho đến một ng{y, mọi thứ thay đổi

Mười năm sau, tôi kết th}n với một ma-c{-rồng mới còn hữu dụng, vẫn còn sống sót sau ba năm chiến đấu một mất một còn. Anh ta tên Peter. Tôi quý Peter, anh ta rất đường ho{ng – tôi tin từ đó chính x|c. Peter không thích chiến đấu, dù rằng anh ta rất giỏi chuyện ấy.

Anh bạn đó có nhiệm vụ giao kết với c|c ma-c{-rồng mới – Cô có thể gọi l{ trông nom họ cũng được. Peter phải l{m công việc đó suốt.

Thế rồi đến thời điểm thanh lọc lại đội ngũ. Những ma-c{-rồng mới sinh bắt đầu mất hết sức mạnh v{ họ sẽ bị thay thế. Peter sẽ phải giúp tôi thực hiện việc n{y. Chúng tôi kéo lần lượt từng tên, từng tên ra một chỗ Lúc n{o cũng phải mất cả đêm mới giải quyết xong. Tự nhiên lần n{y, Peter cố thuyết phục tôi rằng có v{i tên có tố chất đặc biệt, nhưng Maria đ~ chỉ thị phải tiêu diệt tất cả. Tôi không đồng ý với Peter.

Đang tiến h{nh được n a chừng, tôi chợt nhận ra rằng Peter có điều gì đó không ổn. Tôi ph}n v}n, không biết có nên để cho anh ta nghỉ v{ mình sẽ tự giải quyết lấy phần việc còn lại hay không. Bỗng hết sức bất ngờ, Peter trở nên điên cuồng, giận dữ. Tôi c{ng tin chắc rằng anh ta đang gặp chuyện – Peter vốn l{ một chiến binh giỏi, nhưng chưa bao giờ l{ đối thủ của tôi.

Ma-c{-rồng được tôi gọi ra l{ một cô g|i, vừa trải qua hết năm mới sinh chưa được bao l}u. Cô ta tên l{ Charlotte. Khi người thiếu nữ đó vừa xuất hiện, lập tức Peter thay đổi h n anh ta không còn có thể chịu đựng nỗi được nữa. Anh bạn tôi b|o động cho cô g|i ấy chạy trốn, còn mình sau đó lao theo. Tôi có thừa khả năng truy kích được họ, nhưng tôi không l{m. Tôi không muốn xuống tay với bạn mình.

Maria giận tôi vô cùng vì chuyện đó

Năm năm sau, Peter lén đến tìm tôi. Anh ta chọn một ng{y thật tốt.

Mairia bắt đầu lo ngại về tôi, tinh thần của tôi mỗi ng{y một suy sụp. Cô ta chưa bao giờ buồn đến thế, v{ tôi cũng không hiểu tại sao mình lại kh|c đi. Dần d{, tôi nhận ra

những thay đổi trong cảm xúc của Maria mô i khi ở gần tôi – Đó l{ một nỗi sợ h~i thi thoảng có xen với |c ý – cũng cùng một loại cảm gi|c đ~ cho tôi dự cảm Nettie v{ Lucy sẽ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 238

phản bội. Đúng lúc tôi đ~ chu n bị xong tinh thần hu diệt đồng minh duy nhất, cội nguồn của sự tồn tại nơi tôi, thì Peter đến.

Peter kể cho tôi nghe về cuộc sống mới của anh ta với Charlotte, kể cho tôi nghe về những khả năng lựa chọn m{ tôi chưa bao giờ mảy may ngh rằng mình có. Trong năm năm qua, dù đ~ gặp rất nhiều ma-c{-rồng ở phương Bắc, nhưng Peter thấy giữa họ với nhau chưa từng có một cuộc u đả n{o. Nhiều nhóm chung sống với nhau m{ chớ hề xảy ra một xô x|c nhỏ.

Chỉ qua cuộc trò chuyện, tôi đ~ tin ngay bạn mình. Tôi thực lòng muốn ra đi, v{ cảm thấy t}m hồn nh nhõm h n khi không cần phải xuống tay với Maria. Dù sao, cô ta cũng đ~ từng l{ bạn đồng h{nh của tôi, cũng l}u năm như b|c s Carlisle v{ Edward vậy, cho dù sợi d}y liên kết giữa chúng tôi không đủ bền chắc. Một khi người ta sống vì m|u, vì chiến đấu, mối quan hệ của họ thật mong manh v{ d đứt. Tôi bước đi m{ đầu không ngoảnh lại.

Tôi sống lang bạt với Peter v{ Charlotte trong v{i năm, cảm nhận được xung quanh mình l{ một thế giới mới, một thế giới thanh bình hơn. Tuy vậy, nhưng u u n trong t}m hồn tôi vẫn không sao dứt đi được. Tôi không hiểu mình l{m sao nữa, về sau, Peter mới chỉ ra rằng cứ mỗi lần đi săn về xong, t}m trạng sẽ c{ng tồi tệ hơn.

Tôi ngh về điều đó lung lắm. Những năm th|ng sống hoang đ{ng, giết chóc đ~ lấy đi của tôi gần như to{n bộ nh}n tính. Tôi l{ |c mộng của lo{i người, l{ con qu|i vật ghê tởm nhất trên thế gian, tôi không thể phủ nhận điều đó. Cứ mỗi lần tìm thấy một con mồi kh|c, ký ức về qu~ng đời trước lại lo|ng tho|ng hiện về l{m day dứt lòng tôi. Mỗi khi nhìn v{o đôi mắt họ mở tròn kinh ngạc trước vẻ đ p của mình – trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh của Maria v{ những kẻ kh|c – Nạn nh}n của tôi không kh|c gì tôi trong đêm cuối cùng tôi còn l{ Jasper Whitlock. Ký ức vay mượn n{y c{ng lúc c{ng rõ nét trong tôi, mạnh mẽ hơn bất cứ cảm nhận của ai kh|c bởi lẽ, cảm xúc trong tôi có thể rung cùng nhịp với cảm xúc của con mồi. Khi xuống tay với ai, tôi lại sống với cảm gi|c của người ấy.

Bella, cô biết tôi có khả năng điều khiển cảm xúc của c|c đối tượng xung quanh mình, nhưng cô biết bầu không khí cảm xúc ấy t|c động lên tôi như thế n{o không Mỗi ng{y, tôi đều sống với cảm gi|c của người kh|c. Vừa bước ch}n v{o cuộc đời mới, tôi đ~ bị cuốnv{o vòng xo|y của hận thù, của những cơn kh|t m|u. Canh c|nh bên lòng tôi lúc n{o cũng chỉ l{ nỗi căm ghét. Ng{y rời bỏ Maria, t}m trạng của tôi có kh| hơn, nhưng lúc n{o tôi cũng phải chịu đựng sự ghê tởm, sự sợ h~i của con mồi.

Bi kịch đ~ bắt đầu như thế đó.’

T}m trạng c{ng lúc c{ng nặng nề, cuối cùng, tôi cũng rời bỏ nốt Peter v{ Charlotte. Sống tốt như vậy, họ không phải chịu đựng cảnh bị d{y vò, khổ sở như tôi. Hai người họ chỉ ao ước có được một cuộc sống ho{ bình, ổn định. Còn tôi cũng đ~ ch|n đến tận cổ c|i kiếp hu hoại cuộc đời kẻ kh|c – dù đó l{ con người.

Vậy m{ tôi vẫn phải l{m. Tôi còn có lựa chọn n{o kh|c đ}u Tôi cố gắng hạn chế h{nh động đ|ng nguyền rủa ấy, nhưng một khi cơn kh|t nổi trỗi lên mạnh mẽ qu|, tôi lại

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 239

buông xuôi. Sau một thế kỉ đ~ sống buông thả, để có được khả năng kiềm chế thật khó l{m sao. Tôi vẫn chưa đạt nổi đến mức độ l{m chủ ho{n to{n bản ng~ của mình.

Không kh|c gì tôi, Jasper ho{n to{n chìm đắm v{o c}u chuyện. Bất chợt tôi khựng lại đúng một nhịp cảm xúc, vẻ bi thương của Jasper đột ngột chuyển đổi th{nh một nụ cười thanh thản.

-Lúc ấy, tôi đang ở Philadelphia. Trời đang b~o, v{ tôi đ~ dầm mưa cả ng{y ở ngo{i đường – thế m{ nỗi buồn vẫn không nguôi. Tôi biết rằng đứng ở ngo{i mưa d g}y chú ý nên chui vội v{o một qu|n ăn nhỏ thưa thớt kh|ch. Với đôi mắt m{u đen – hậu quả do kh|t – tôi không lo sẽ bị người ta để ý, chỉ lo đến khả năng tự chủ của mình m{ thôi.

Thế rồi cô ấy có mặt ở đó, chờ đợi – Jasper cười khan một tiếng – Vừa nh|c thấy tôi bước v{o c a, cô g|i nhảy ngay xuống khỏi chiếc ghế đ u chân cao ở quầy h{ng, tiến th ng ra đón.

Tôi thật sự ng ng{ng. Không rõ cô g|i ấy có ý định tấn công tôi hay không. Ch ng phải ng{y xưa tôi cũng đ~ từng gặp tình cảnh n{y rồi đó sao. Nhưng cô g|i chỉ mỉm cười. Cảm xúc của cô ấy, tôi chưa bao giờ trải qua.

-Tôi đ~ chờ anh từ rất l}u rồi – Cô g|i lên tiếng.

Tôi không hay biết Alice đ~ đứng ở phía sau lưng mình tự lúc n{o.

-V{ anh cúi đầu ch{o kẻ xa lạ, kiểu c|ch hệt như một quý ng{i ở miền Nam rồi anh trả lời: Tôi xin lỗi, thưa cô. – Alice ph| ra cười khanh kh|ch khi ôn lại chuyện cũ bằng c|ch nói xen ngang v{o.

Jasper mỉm cười với Alice:

-Em đưa tay cho anh, anh đón lấy m{ không ngừng tự hỏi xem mình đang l{m gì. Lần đầu tiên trong gần một thập k , anh biết thế n{o l{ hy vọng.

Jasper nắm lấy tay Alice trong lúc kể lại.

Cô bạn tôi cười thật tươi.

-Lúc đó, em thật sư cảm thấy nh nhõm. Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ

xuất hiện chứ.

Họ mỉm cười nhìn nhau }u yếm rồi khi nhìn trở lại tôi, vẻ mặt của Jasper rất thanh thản.

-Alice kể với tôi về b|c s Carlisle, về gia đình ông. Tôi không tin, thật sự không tin rằng trong thế giới của chúng tôi lại có mối quan hệ đặt trên nền tảng của tình yêu như thế. Nhưng Alice đ~ l{m cho tôi lạc quan. Vậy l{ chúng tôi lên đường đi tìm họ.

-Sợ hai người n{y luôn – Edward chợt lên tiếng, anh nhìn Jasper đăm đăm, trước khi quay sang giải thích với tôi – Lúc đó, Emmett v{ anh đang đi săn. Bỗng đ}u Jasper xuất

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 240

hiện, mình m y đầy s o ghi dấu những trận chiến, lại còn dắt theo cô bé con ghê gớm n{y – Anh thúc khu u tay v{o Alice ra chiều b n cợt - Cô bé ch{o, gọi vanh v|ch tên tụi anh, biết mọi điều về tụi anh, còn muốn biết cả việc cô bé sẽ ở phòng n{o nữa chứ.

Tiếng vừa của Alice v{ Jasper cùng lúc vang lên, }m cao kết hợp với giọng trầm, nghe thật h{i ho{.

- , thế rồi khi anh về đến nh{ thì thấy đồ đạc của anh bị gom th{nh đống nằm dưới gara – Edward tiếp tục kể.

Alice nhún vai.

-Ai bảo phòng anh nằm ở vị thế đ p l{m chi.

Tất cả mọi người cùng ph| ra cười khanh kh|ch.

-Rất tuyệt – Tôi buông lời nhận xét.

Đồng loạt ba cặp mắt đều ch}u v{o tôi, dò hỏi.

-Em muốn được nghe nốt đến phần cuối – Tôi đề xuất ý muốn của mình – Có Alice, kết thúc thật có hậu.

-Alice đ~ khiến mọi thứ thay đổi – Jasper t|n th{nh.

-Em rất thích ng~ rẽ n{y.

Bầu không khí trầm lắng trong phút chốc đ~ tan biến.

-Cả một đội qu}n – Alice thầm thì – Sao anh không cho em biết

Tất thảy mọi người đều tập trung trở lại, c|c cặp mắt đều đổ dồn về phía Jasper.

-Có lẽ tôi nên giải thích những dấu hiệu vô lý trước đ~. Bởi vì động cơ ở đ}u Tại sao có kẻ lại muốn tạo ra một đội quân ở Settle? Nơi đó, lịch s chưa hề lướt qua, chưa hề tồn tại lấy một mối thù. X}m chiếm l~nh địa ư, ho{n to{n vô ngh a thời buổi n{y còn ai nuôi ý định đó nữa. Nhiều người vẫn sống r{y đ}y mai đó, nhưng có ai g}y chuyện, u đả với người kh|c đ}u. Không ai bảo vệ l~nh địa của mình theo lối đó.

Nhưng tôi đ~ nhìn thấy điều đó, v{ không thể tìm thấy lời giải thích n{o kh|c hơn. Settle hiện giờ có cả một đạo qu}n ma-c{-rồng mới toanh. Có lẽ chưa tới hai mươi tên đ}u. Nhưng phần gian tru}n nhất l{ họ chưa hề được gi|o huấn. Thủ phạm chính thoải m|i để họ sống buông thả. Điều n{y sẽ chỉ c{ng tệ hại hơn m{ thôi, v{ cũng ch ng còn bao l}u nữa, nh{ Volturi sẽ v{o cuộc. Thú thật l{ tôi thật ngạc nhiên khi họ còn chưa ra tay đấy.

-Chúng ta phải l{m sao đ}y – B|c s Carlisle chợt lên tiếng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 241

-Muốn nh{ Volturi không dính líu gì đến vụ n{y, c|ch duy nhất chúng ta phải l{m l{ tiêu diệt bằng hết đ|m ma-c{-rồng kia, v{ phải tiến h{nh nhanh nhanh lên mới kịp – Gương mặt của Jasper se lại.

Giờ đ}y, đ~ biết được số phận của Jasper, tôi có thể cảm nhận được nỗi lòng của anh ta về dự tính ấy.

-Con sẽ chỉ dẫn mọi người. chốn d}n cư đông đúc không tiện h{nh động đ}u. Đ|m lính mới không ng{i gì bí mật, nhưng chúng ta thì không được như vậy. Đ}y chính l{ điểm yếu của nh{ ta v{ cũng l{ lợi thế của họ. Hay chăng, ta nh đ|m người ấy ra khỏi th{nh phố?

-Có khi ta ch ng cần phải dùng đến kế s|ch đó l{m gì – Giọng nói của Edward vang lên thật xa vắng – Có khi n{o mối đe doạ về khu vực dẫn đến cuộc kiến thiết cả một đạo qu}n ấy chính l{ chúng ta không

nh mắt Jasper sa sầm xuống trong kh iđôi mắt của b|c s Carlisle thì mở to, hoảng hốt.

-Gia đình nh{ Tanya cũng rất gần đấy thôi – B{ Esme lên tiếng một c|ch chậm r~i, b{y tỏ th|i độ không đồng tình với lối suy ngh của Edward.

-Nhưng họ không hề g}y chuyện ở Anchorage, thưa m . Con ngh nh{ ta nên xét đến khả năng chính chúng ta l{ mục tiêu.

-Những người ấy không hề đối phó với chúng ta – Alice khăng khăng, nhưng

bỗng sựng lại – Hoặc l{ họ không biết ră ng họ đang đối phó. Chưa biết.

-Em nói vậy l{ sao – Edward hỏi lại gần như tức thì, vừa nóng ruột vừa căng th ng – Em vừa nhớ ra điều gì chăng?

-Những hình ảnh tho|ng qua – Alice trả lời – Em đ~ cố chong mắt xem di n biến tình hình, nhưng không thể trông thấy được tỏ tường một hình ảnh n{o cả, - có gì cụ thể hết. Tuy nhiên, em vẫn cố nắm bắt những hình ảnh chớp nho|ng đó. Thú thật l{ không đủ dữ kiện để ph|n đo|n. L{m như nh}n vật chính của chúng ta đang liên tục thay đổi quyết định, vừa kịp ngh đến h{nh động n{y đ~ vội xọ sang h{nh động kia, khiến em không sao theo kịp

-Còn do dự ư – Jasper ho{i nghi.

-Em không biết nữa

-Ch ng phải do dự đ}u – Edward gầm gh – M{ l{ hắn biết tỏng. Kẻ đó biết em không thể trông thấy điều gì một khi ý định chưa th{nh hình th{nh d|ng. Hắn đang đứng sau lưng chúng ta, đùa b n với những khiếm khyết của em.

-Ai m{ biết được điều đó nhỉ – Alice nói không th{nh hơi.

Đôi mắt của Edward cứng đờ như băng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 242

- ng Aro biết về em cũng rõ như em biết về chính mình vậy.

-Nhưng chỉ cần ông ta có ý định đến đ}y l{ em thấy ngay

-Nhưng nếu như họ không muốn để cho tay dính ch{m thì sao

-Đ~ được chấp thuận – Rosalie đột ngột lên tiếng – Kẻ ở miền Nam đ~ gặp rắc rối với luật lệ. Lẽ ra đ~ bị x t , nhưng hắn được ban một đặc ân – đo|i công chuộc tội Điều đó giải thích cho phản ứng chậm chạp của nh{ Volturi.

-Nhưng tại sao – B|c s Carlisle vẫn sững sờ – Ch ng có lý do n{o nh{ Volturi lại

-Vì lẽ đó – Edward nh nh{ng giải thích – Những suy ngh kh|c mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng con ngạc nhiên l{ chuyện n{y đến sớm qu|. Bố biết không, ông Aro đ~ mường tượng đến cảnh con đi bên cạnh ông ta, Alice thì đi bên kia. Ông ta thực sự tin v{o hình ảnh đó, hiện tại lẫntương lai. Sức mạnh của ý chí khiến con người ấy say sưa. Ông ta mong muốn như thế, rất mong muốn – con cũng ngh phải l}u lắm ông Aro mới chịu từ bỏ kế hoạch n{y. Nhưng còn suy ngh về bố, bố ạ, về gia đình chúng ta, chúng

mạnh mẽ hơn v{ to lớn hơn nhiều. Đố kị v{ lo sợ: bố có không bă ng ông ta, nhưng,

đó l{ những thứ ông ta cần. Con người ấy cố không ngh đến điều đó, nhưng ông ta không l{m sao giấu hết được to{n bộ. Mầm mống của sự cạnh tranh đ~ bén r như thế với lại, ngo{i tổ chức của ông ta ra, gia đình l{ nhóm mạnh nhất m{ ông ta từng được biết đến

Mắt tôi như d|n dính v{o Edward cùng nỗi sững sờ. Chưa bao giờ anh kể chuyện n{y với tôi, nhưng có lẽ tự tôi cũng đo|n ra được lý do. Trong đầu tôi lúc n{y chợt hiện lên giấc mơ của ông Aro. Edward v{ Alice trong những chiếc |o cho{ng đen tung bay rập rờn, đang lướt đi bên cạnh ông Aro, đôi mắt hai người rực sắc đỏ lạnh lùng

B|c s Carlisle chợt cắt ngang cơn mơ m{ng trong tôi:

-Nh{ Volturi rất tận t}m với sứ mệnh của mình. Điều đó có kh|c n{o đi ngược lại với những gì họ l{m đ}u.

-Sau đó, nh{ Volturi sẽ tiến h{nh công cuộc t y uế. Một sự phản bội kép – Edward gằn giọng – m{ ch ng bị điều tiếng gì.

Jasper hơi đưa người về phía trước, lắc đầu.

-Không, bố nói đúng. Nh{ Volturi không ph| v luật lệ đ}u. Đằng n{y, nh}n vật chính của chúng ta h{nh động tuỳ tiện qu|. Kẻ đó – mối đe doạ n{y – không có ý niệm gì

về h{nh đô ng của những ma-c{-rồng mới. Hắn mới lần đầu phạm luật. Anh d|m quả quyết vì điều đó. Anh cũng không tin nh{ Volturi dính d|ng đến chuyện n{y. Nhưng về sau thì có đấy.

Mọi người nhìn nhau, cứng đờ trong nỗi căng th ng.

-Thế thì chúng ta lên đường thôi – Emmett gần như gầm lên – Còn chờ gì nữa?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 243

B|c s Carlisle v{ Edward trao đổi |nh mắt cho nhau trong gi}y l|t. Sau đó, chỉ thấy Edward gật đầu.

-Mọi người cần con hướng dẫn, Jasper – Cuối cùng, b|c s Carlisle lên tiếng – C|ch thức tiêu diệt đ|m người n{y – Quai h{m của b|c s đanh lại khi ph|t }m từng từ một, nhưng tôi vẫn nhận ra nét mặt bi thương hiện lên trong mắt ông. Trên đời n{y, không ai

ghét bạo lực cho bă ng b|c s Carlisle.

Hốt nhiên, tôi cảm thấy trong lòng nao nao vì một lẽ gì đó m{ tôi không sao nắm bắt được. To{nth}n tôi tê cóng vì kinh h~i, khiếp sợ. Giữa mớ bòng bong n{y có một điều rất rõ r{ng. Nó có thể lý giải mọi chuyện.

-Chúng ta cần được giúp đ – Jasper nhìn nhận – Bố có ngh gia đình Tanya sẽ s n lòng Năm ma-c{-rồng trưởng th{nh kh|c sẽ tạo nên kh|c biệt lớn lắm. Kate v{ Eleazar sẽ l{ trợ thủ đắc lực cho gia đình ta. Có họ giúp sức, mọi chuyện sẽ d d{ng hơn.

-Chúng ta sẽ hỏi xem – B|c s Carlisle trả lời.

Jasper chìa ra chiếc điện thoại di động.

-Phải nhanh lên mới được.

Chưa bao giờ tôi thấy vẻ điềm t nh b m sinh của b|c s Carlisle bị lung lay. Rất điềm đạm, ông đón lấy chiếc điện thoại v{ bước về phía c a sổ. ng bấm số, rồi đưa điện

thoại lên tai, tay kia |p v{o c a kính. Ba c s Carlisle đắm mắt v{o buổi s|ng mù sương, d|ng vẻ đau khổ đầy mâu thuẫn.

Một c|ch dịu d{ng, Edward nắm lấy tay tôi, dìu tôi tiến lại phía chiếc ghế xôpha hai chỗ. Tôi ngồi xuống bên cạnh Edward, nhìn đăm đăm v{o gương mặt anh trong lúc anh d|n mắt v{o b|c s Carlisle.

Giọng nói của b|c s vừa nhỏ vừa nhanh, rất khó nghe. Tôi nghe ông ch{o b{ Tanya, rồi liền ngay sau đó kể lại tình hình, bằng một tốc độc nhanh đến mức tôi không sao theo kịp tuy nhiên, tôi vẫn có thể hiểu rằng nhóm ma-c{-rồng ở Alaska không phải l{ không hay biết gì về chuyện động trời ờ Settle cả.

Bất chợt, chất giọng của b|c s Carlisle thay đổi.

- – ng thốt lên, }m điệu sắc lại vì ngạc nhiên – Chúng tôi không hay rằng Irina lại như vậy.

Bên cạnh tôi, Edward bỗng gầm gừ v{ nhắm mắt lại.

-Qu tha ma bắt. Qu đoạ đ{y tên Laurent xuống đ|y địa ngục vốn l{ chỗ của hắn đi.

-Laurent ư – Miệng tôi lắp bắp, còn mặt thì t|i mét không còn một hột m|u nhưng Edward không trả lời tôi, vẫn m~i tập trung v{o suy ngh của b|c s Carlisle.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 244

Cuộc ch|m tr|n của tôi với Laurent hồi đầu xuân tuy ngắn ngủi nhưng không phải l{ điều có thể phai nhạt hay l~ng quên. Tôi vẫn còn nhớ như in từng lời nói của ông ta trước khi đội của Jacob xuất hiện:

V{ ta đến đ}y l{ để giúp ả ấy

Vc. Laurent chính l{ thủ đoạn đầu tiên của cô ta – người phụ nữ đó đ~ c ông ta đến để tìm hiểu tôi, để xem bắt được tôi d hay khó. Tuy nhiên, trước bầy sói, kẻ đó đ~ không còn có thể to{n th}y m{ trở về để b|o c|o. Sau c|i chết của James, Laurent vẫn giữ mối quan hệ với Vc, nhưng ông ta cũng đ~ có những r{ng buộc mới, những mối quan hệ mới. Laurent đ~ đến sống với gia đình của b{ Tanya ở Alaska – Tanya, người phụ nữ có

m|i to c hung đỏ, l{ những người bạn rất th}n của nh{ Cullen trong thế giới của ma-c{-

rồng, tìnhth}m không kh|c gì những th{nh viên trong gia đình cả. ng ta đ~ sống với họ gần một năm thì phải bỏ mạng.

B|c s Carlisle vẫn tiếp tục trò chuyện, giọng nói không có vẻ gì l{ n{i xin. Chính x|c thì ông đang thuyết phục, nhưng bằng một giọng điệu gay gắt. Thế rồi lối nói gay gắt ấy đột nhiên lấn |t cả }m vực thuyết phục.

-Không có chuyện đó đ}u – B|c s Carlisle lạnh lùng nói – Chúng tôi có giao ước rõ r{ng. Họ không vi phạm, v{ chúng tôi cũng sẽ không l{m điều đó. Tôi rất tiếc khi hay rằng D nhiên rồi. Chúng tôi sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện.

B|c s Carlisle tắt điện thoại, không muốn nghe thêm một tiếng trả lời n{o. ng vẫn tiếp tục hướng tầm nhìn v{o m{n sương trước mặt.

-Có chuyện gì thế – Emmett hỏi nhỏ Edward.

-Không ngờ Irina lại đính d|ng nhiều đến c|i tên Laurent như vậy. Cô ta đang căm hận những người sói đến thấu xương vì đ~ tiêu diệt tên Laurent, bảo vệ cho Bella. Irina muốn - Anh chợt ngừng lời, cúi xuống nhìn tôi.

-Anh nói tiếp đi – Tôi cố gắng nói bằng một giọng bình thường.

nh mắt anh lập tức se lại.

-Cô ta muốn trả thù. Muốn tận diệt người sói. Tất nhiên đó l{ thoả thuận để nhận được sự giúp đ từ họ.

-Không – Tôi kêu lên, miệng h| hốc vì s ng sốt.

-Em đừng lo – Anh trấn an tôi bằng một giọng dứt kho|t – Bố anh không đời n{o lại chấp nhận chuyện ấy – Anh ngập ngừng, rồi thở d{i – Cả anh cũng không. Laurent đ|ng bị như thế – Anh gần như gằn giọng – V{ anh vẫn còn nợ người sói }n tình đó.

-Không xong rồi – Jasper lên tiếng – Cuộc chiến n{y thật công bình. Chúng ta mạnh về k năng, nhưng yếu về qu}n số. Chúng ta sẽ thắng, nhưng c|i gi| phải trả l{ gì – nh mắt căng th ng của anh ta chiếu v{o mắt Alice, sau đó chuyển sang hướng kh|c.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 245

Tôi muốn thét lên thật to khi nhận ra h{m ý của Jasper.

Chúng tôi sẽ thắng, nhưng chúng tôi sẽ phải hi sinh. Sẽ có người thiệt mạng.

Tôi nhìn khắp lượt những gương mặt đang hiện diện trong phòng – Jasper, Alice, Emmett, Rose, b{ Esme, b|c s Carlisle v{ Edward - những gương mặt của gia đình tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 246

Chương 14

T

ạn ch ng thể nghiêm túc được – tôi kêu lên v{o trưa hôm thứ Tư – Bạn mất trí thật rồi -Bạn muốn nói sao về mình cũng được – Alice thản nhiên trả lời – Bữa

tiệc vẫn được tổ chức.

Tôi tr}n trối nhìn cô bạn của mình, mắt mở to vì ng ng{ng đến độ có cảm gi|c như chúng sắp sữa long ra v{ rơi đ|nh b p xuống khay thức ăn.

- , bình t nh lại đi, Bella. Ch ng có chuyện gì l{ không thể giải quyết được. Với lại, thiệp mời cũng đ~ được g i đi hết rồi.

-Nhưng m{ c|i bạn Mình điên mất thôi – Tôi lắp ba lắp bắp.

-Bạn không cần phải l{m gì đ}u, chỉ cần có mặt l{ được rồi.

Tôi ra sức trấn an mình.

-Đang trong lúc mọi chuyện thế n{y m{ tiệc tùng Thật ch ng hợp lẽ chút n{o cả.

-Đang thời điểm tốt nghiệp m{ bạn, tổ chức tiệc l{ hợp lý qu| rồi, chuyện đó ch ng có gì lạ.

-Alice !

Cô bạn tôi thở d{i, cố lấy lại vẻ nghiêm nghị.

-Chúng ta cần phải l{m v{i điều, cũng ch ng tốn nhiều thời gian đ}u. Giờ n{o còn ngồi đ}y, trên ghế nh{ trường, giờ đó, chúng ta sẽ còn những điều cần phải được lưu giữ th{nh k niệm. Bạn sẽ chỉ tốt nghiệp trung học – lần đầu tiên – lần duy nhất trong đời m{ thôi. Bạn sẽ không có cơ hội thứ hai l{m người, Bella ạ. Đ}y l{ bước ngoặc có một không hai trong đời.

Edward, n~y giờ im lặng để mặc chúng tôi tranh c~i, tặng ngay cho cô em g|i một c|i nhìn cảnh b|o. Alice le lư i đ|p lại anh trai mình. Alice ngh đúng – giọng nói dịu d{ng của cô không bao giờ |t được những tiếng ồn ~ của qu|n ăn. M{ dù ở bất kì tình huống n{o đi chăng nữa, sẽ ch ng có ai hiểu được những n ý của cô ấy.

-Chúng ta phải l{m điều gì cơ – Tôi hỏi tới, không muốn bị đ|nh trống lảng.

Edward khe khẽ trả lời:

-Jasper ngh đến những sự giúp đ kh|c. Gia đình b{ Tanya không phải l{ lựa chọn duy nhất. Bố anh đang cố gắng bắt lại liên lạc với v{i người bạn cũ, còn Jasper đang

B

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 247

tìm lại Peter v{ Charlotte. Anh ấy cũng đang cân nhắc đến việc mở lời với Maria nhưng không muốn dính d|ng đến người miền Nam.

Alice tho|ng rùng mình.

-Thuyết phục họ cũng không qu| khó khăn – Anh tiếp tục giải thích – N{o có ai muốn ở bên Ý c người qua đ}y đ}u.

-Nhưng những người bạn n{y không phải l{ người ăn chay, phải không anh – Tôi hỏi với h{m ý x|c nh}n, s dụng lối nói đùa của nh{ Cullen để |m chỉ những ma-c{-rồng biết kiêng khem như gia đình anh.

- – Edward trả lời, sắc mặt bỗng nhiên không còn chút thần khí.

-Họ sẽ đến đ}y? Đến Forks sao?

-Họ l{ bạn – Alice đoan chắc với tôi – Rồi mọi chuyện sẽ tốt đ p. Bạn đừng lo. Jasper sẽ dạy chúng ta c|ch tiêu diệt những ma-c{-rồng mới

Đôi mắt của Edward s|ng bừng, một nụ cười hiện ra chớp nho|ng trên môi anh. Tôi nghe bụng mình như đang chứa trăm ng{n mảnh đ|.

-Chừng n{o anh đi – Tôi hỏi một c|ch xa vắng. Tôi không thể chịu đựng được ý ngh có người sẽ không trở về. Ch ng may đó l{ Emmett, quả cảm nhưng nh dạ đến nỗi ch ng có lấy một chút c n trọng thì sao Hay đó l{ b{ Esme, người dịu d{ng v{ đầy tình mẫu từ đến mức tôi không thể hình dung ra được b{ lại tham gia v{o trận chiến Hay Alice, qu| nhỏ bó, trông thật mong manh Hay tôi thậm chí không d|m ngh đến những

c|i tên v{ xem xe t đến những khả năng xấu nhất nữa.

-Một tuần nữa – Edward trả lời một c|ch thản nhiên – Chúng ta phải chu n bị thời gian chứ.

Đ| như đang x|t, đ{ng ch{, đang lộn đô lộn đ|o trong bụng tôi. Bất gi|c tôi cảm thấy buồn nôn không thể tả.

-Trong bạn xanh qu|, Bella –Alice nhận xét.

Edward cho{ng tay qua người tôi, kéo tôi ngồi s|t v{o anh.

-Rồi sẽ ổn thôi, Bella. Tin anh đi.

Tất nhiên rồi, tôi tự trả lời trong đầu. Tin anh chứ. Anh đ}u phải l{ týp người ngồi sau c|nh g{ đo|n xem sự tồn vong của mình, có nên trốn về nh{ hay không. Một ý ngh chợt nảy ra trong đầu tôi. Có lẽ tôi không cần phải đứng ngo{i cuộc. Một tuần l{ qu| đủ rồi.

-Mọi người đang tìm nguồn trợ giúp m{ – Tôi từ tốn lên tiếng.

- , đúng rồi – Alice hơi nghiên đầu sang một bên khi nhận ra sự thay đổi trong âm vực giọng nói của tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 248

Tôi trả lời, mắt chăm chú hướng v{o cô bạn, giọng nói có to hơn lời thì thầm một chút :

-Mình có thể giúp được.

Th}n mình của Edward ngay lập tức cứng lại, vòng tay anh siết chặt thêm quanh người tôi. Hơi thở của anh mạnh đến độ nghe như một tiếng rít.

Chỉ còn mỗi một mình Alice l{ vẫn còn giữ được bình t nh, cô bạn điềm nhiên đ|p lời :

-Thế thì c{ng chằng giúp gì được.

-Sao lại thế – Tôi vặc lại nghe rõ mồn một nỗi tuyệt vọng tr{n ngập trong giọng nói của mình – T|m người tốt hơn bảy người. Với lại, cũng dư thời gian m{.

-Để bạn giúp được mọi người thì bấy nhiên đó thời gian l{ ho{n to{n không đủ, Bella ạ – Cô bạn b|c lại lời tôi một c|ch điềm t nh – Bạn nhớ Jasper đ~ miêu tả thế n{o về ma-c{-rồng mới lột x|c không khả năng chiến đấu kém, không thể kiểm so|t được bản năng, v{ như vậy, bạn sẽ d trở th{nh mục tiêu bị tấn công. V{ rồi Edward sẽ bị thương vì

phải bảo vệ bạn – Nói đến đ}y, cô bạn khoanh hai tay lại ở trước ngực, trông có vẻ r} t h{i lòng với lập luận không d gì b|c lại được ấy.

Trong th}m t}m, tôi cũng biết rõ rằng Alice nói đúng. Tôi dịu xuống, hy vọng mới chớm đ~ bị dập tắt ho{n to{n. Bên cạnh tôi, Edward cũng vừa mới thả lỏng người.

anh thì th{o nhắc nhở v{o tai tôi :

-Ho{n to{n không phải l{ lúc em đang sợ h~i như thế n{y.

- i – Alice bỗng kêu lên, gương mặt bất chợt trở nên ng}y dại, rồi tỏ ra c|u kỉnh – Sao mình ghét những cú hu h n v{o phút chót thế không biết. Thế l{ số kh|ch tham dự chỉ còn có s|u mươi lăm

-S|u mươi lăm! – Mắt tôi muốn lồi ra thêm lần nư a. Tôi l{m gì có nhiều bạn đến vậy. Liệu dẫn chỉ l{ quen biết sơ sơ thôi, không biết tôi có quen với nhiều người đến thế không?

-Ai hu h n thế – Edward hỏi lại, không quan t}m đến th|i độ của tôi.

-Cô Reneé.

-C|i gì – Tôi h| hốc miệng vì ngạc nhiên.

-Cô Reneé định l{m bạn ngạc nhiên trong ng{y l tốt nghiệp, nhưng bất ngờ có trục trặc. Bạn về nh{ sẽ nhận được tin nhắn.

Trong gi}y l|t, tôi cho phép mình tự du thư gi~n. Ch ng hiểu điều gì khiến cho m tôi trục trặc, nhưng gì thì gì, tôi cũng vô cùng biết ơn, biết ơn đời đời. Giờ m{ m tôi đến Forks chậc, tôi không muốn ngh tiếp. Đầu tôi sẽ nổ tung lên mất.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 249

Khi tôi về đến nh{, đ n b|o có tin nhắn s|ng loé. Cảm gi|c nh nhõm lại một lần nữa tr{n ngập hồn tôi khi nghe m kể về tai nạn của dượng Phil trong một trận đấu bóng.

Ch ng l{ đang trong lúc biểu di n một ma n ph|t bóng điệu nghệ, dượng tính l{m rối người bắt bóng, nên quăng quật c}y gậy thế n{o để đến nỗi bể cả xương đùi hiện thời, to{n bộ nhất c nhất động của dượng đều phải dựa v{o m , v{ m không có c|ch n{o bỏ dượng một mình được. Cho đến lúc tin nhắn ngưng vì hết dung lượng, m vẫn còn luôn miệng xin lỗi.

-Ch{, thế l{ được một người – Tôi thở d{i.

-Người n{o – Edward hỏi lại.

-Một người m{ em không phải lo bị giết v{o tuần n{y n .

Anh trợn tròn mắt ngó tôi lom lom.

-Sao cả anh, cả Alice đều không nghiêm túc trong chuyện n{y vậy – Tôi hỏi gặng – Chuyện n{y không đùa được đ}u.

Anh mỉm cười:

-Thì tự tin m{.

-Hay nhỉ – Tôi c{u nh{u, v{ nhấc ống nghe lên, bấm số điện thoại của m . Cuộc đ{m thoại n{y sẽ d{i lắm, tôi biết chứ, tôi còn biết rằng mình sẽ ch ng phải nói nhiều nữa kìa.

Từ đầu chí cuối, tôi chỉ có nghe, thi thoảng lại góp v{o v{i c}u trấn an m , rằng: tôi không thất vọng, tôi không giận m , tôi không bị tổn thương m cứ tập trung m{ chăm sóc cho dượng. , tôi còn nhờ m nhắn với dượng c}u chúc dượng mau khoẻ nữa, v{ hứa sẽ tường thuật chi tiết với m buổi l tốt nghiệp của trường trung học Forks. Cuối cùng, tôi phải l{m ra vẻ tiu nghỉu, viện cớ phải học để g|c m|y.

Sự nhẫn nại nơi Edward quả l{ không có giới hạn. Anh chờ tôi nói chuyện một c|ch lịch thiệp, chỉ đùa với c|c lọn tóc của tôi, khẽ mỉm cười khi tôi ngước mắt lên. Ôi, tôi vốn l{ đứa hời hợt, không để t}m nhiều đến mọi chuyện, vậy nên trong khi có qu| nhiều thứ quan trọng phải suy ngh , nụ cười của anh lại khiến tôi quên cả thở. Phải chăng vì anh qu| đ p, đ p đến mức thi thoảng lại khiến cho tôi không sao chú ý được đến điều gì, không thể tập trung được v{o sự cố rắc rối của dượng Phil, v{o những lời xin lỗi của b{ Reneé hay những ma-c{-rồng thù địch. Tôi chỉ l{ một con người không hơn không kém.

Ngay khi vừa g|c m|y xong, tôi nhón ch}n lên để hôn anh. Edward đặt tay lên thắt lưng tôi, nh nh{ng nhấc tôi ngồi lên kệ bếp, để tôi không phải với cao. Đúng l{ d d{ng hơn nhiều. Tôi kho| tay mình quanh cổ anh, cả con người tôi muốn tan ra, khi tôi tựa h n v{o vồng ngực lạnh lẽo của anh.

Như thường lệ, ch ng mấy lúc sau, anh cố vùng tho|t ra khỏi sự ôm quấn của tôi bằng cả hai tay v{ hai ch}n.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 250

Tôi cảm nhận rõ mình đang còn trề môi ra. Edward bật cười trước th|i độ đó, trong lúc vẫn còn loay hoay g mình ra khỏi vòng tay v{ vòng ch}n của tôi.

Anh tựa mình v{o kệ bếp, c|nh tay cho{ng hờ lên vai tôi.

-Anh biết em ngh rằng anh giỏi tự chủ, không bao giờ khuất phục, nhưng thật ra không phải như vậy đ}u.

-Em cũng mong l{ như thế – Tôi thở d{i.

Anh cũng thở d{i.

-Ng{y mai, sau khi tan trường – Edward thay đổi đề t{i – Anh sẽ đi săn với bố, m v{ chị Rosalie. Chỉ độ v{i tiếng đồng hồ thôi – Tụi anh sẽ ở thật gần. Alice, Jasper v{ Emmett sẽ bảo vệ em.

-Ôi trời – Tôi buột miệng. Ng{y mai l{ ng{y thi tốt nghiệp đầu tiên, chỉ di n ra trong n a ng{y. Tôi sẽ thi môn Tích ph}n – Vi ph}n v{ Lịch s – hai môn khó nuốt nhất trong to{n bộ danh mục c|c môn thi – vậy m{ gần như cả ng{y, tôi sẽ không được nhìn thấy anh, tôi sẽ ch ng biết l{m gì ngo{i lo lắng – Em ghét bị chăm b m lắm.

-Chỉ tạm thời thôi m{ – Anh nói một c|ch chắc nịch.

-Jasper sẽ ch|n cho coi. Còn Emmett thì sẽ tha hồ chọc gh o em.

-Cả hai sẽ cư x theo c|ch khéo nhất.

-Đúng đấy – Tôi l{u b{u.

Đột nhiên tôi nảy ra một ý, ngo{i chuyện bị chăm b m ra, tôi còn có lựa chọn kh|c kia m{.

-M{ anh ơi từ hôm dự l a trại dưới La Push tới giờ, em chưa đặt chân trở lại đó.

Tôi quan s|t gương mặt anh một c|ch tường tận, cố tìm ra một thay đổi dẫu l{ nhỏ nhất. V{ tất cả những gì tôi ghi nhận được chỉ l{: đôi mắt anh có hơi se lại một chút.

- La Push, em cũng an to{n - Tôi nhắc nhở.

Anh suy ngh chỉ trong v{i tíc tắc ngắn ngủi:

-Có lẽ em đúng.

Trên gương mặt anh vẫn l{ sự điềm t nh, chỉ có một chút xíu nh nhõm tho|ng hiện lên ớ đó m{ thôi. Suýt chút nữa tôi đ~ buột miệng hỏi xem anh có muốn tôi ở đ}y hay không, song kịp thời ngh đến c|i non nước thể n{o cũng bị Emmett chọc gh o, tôi vội chuyển ngay đề t{i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 251

-Anh kh|t lắm sao – Tôi hỏi, rồi ngước lên quan s|t quầng th}m bên dưới mắt anh. Mống mắt của anh vẫn v{ng sậm.

-Không, anh không kh|t lắm – Xem ra anh đang trả lời một c|ch mi n cư ng, điều đó khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi chờ đợi thêm một c}u giải thích.

-Bọn anh cần phải ph|t huy sức mạnh tối đa – Anh giải thích, vẫn bằng th|i độ bắt đắc d – Có lẽ tụi anh sẽ lại đi săn dọc đường, cố gắng tìm kiếm những con thú lớn.

-Như vậy, anh sẽ mạnh hơn?

Anh nhìn tôi tr}n trối, mong tìm thấy một điều gì đó, nhưng tất cả vẫn chỉ l{ một sự khó hiểu.

- – Cuối cùng, anh lên tiếng trả lời – M|u người mới l{m cho bọn anh mạnh lên bội phần, dù chỉ l{ một lượng rất ít ỏi. Jasper đ~ ngh đến chuyện n{y – h{nh x giống đối phương. Thật ra chỉ vì anh ấy thực tế m{ thôi – Nhưng anh ấy không d|m đề nghị. Anh ấy thừa biết bố sẽ nói gì.

-Điều đó có ích ư, anh – Tôi khe khẽ hỏi.

-Chuyện đó ch ng có ngh a lí gì. Bọn anh sẽ không thay đổi lối sống đ~ chọn đ}u.

Tôi cau m{y. Nếu có một điều gì đó, dẫu kì cục, có thể có ích cho chuyện n{y Bất gi|c tôi rùng mình, nhận ra rằng tôi s n lòng chấp nhận chuyện có người thiệt mạng để bảo vệ anh. Tôi thấy kinh sợ chính mình, nhưng ho{n to{n không thể phủ nhận được điều mong muốn đó.

Edward lại đổi đề t{i.

-Đó l{ lý do vì sao họ lại mạnh đến như vậy. Cơ thể của những ma-c{-rồng mới lột x|c còn đầy m|u người – m|u của bản th}n họ, dần dần thứ m|u ấy sẽ thay đổi. M|u vẫn

còn được giữ lại ở c|c mô, l{ gốc rê của sức mạnh. Cơ thể họ sẽ tiêu ho| từ từ, giống

như Jasper đ~ nói v{ sau khoảng một năm, sức mạnh ấy sẽ bắt đầu mất đi.

-Thế em sẽ mạnh đến dường n{o

Anh cười thật tươi.

-Em sẽ mạnh hơn anh.

-Mạnh hơn cả Emmett sao

Nụ cười của Edward nở rộng hơn nữa.

- . Lúc đó, nhớ giúp anh th|ch thức anh ấy chơi vật tay nhé. Emmett sẽ được một b{i học đích đ|ng.

Tôi bật cười khanh kh|ch, cảm thấy tức cười qu| đỗi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 252

Sau đó tôi thở d{i, nhảy xuống khỏi kệ bếp, tôi không muốn chậm tr thêm một gi}y một phút n{o nữa. Tôi có cả mớ b{i học cần phải nhồi, tọng v{o đầu. May mắn cho

tôi l{ có Edward giúp đ , m{ Edward thì đúng la một gia sư tuyệt vời – c|i gì anh cũng biết hết. Vấn đề lớn nhất của tôi sẽ chỉ l{ tập trung v{o b{i thi m{ thôi. Bởi nếu không chú ý, rất có thể b{i luận Lịch s của tôi sẽ lấy đề t{i về những cuộc chiến đẫm m|u của ma-c{-rồng ở miền Nam lắm.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u v{ gọi điện thoại cho Jacob. Edward có vẻ cũng yên tâm như khi tôi gọi điện thoại cho b{ Reneé . Anh lại tiếp tục đùa nghịch với mấy lọn tóc của tôi.

Dù thời gian đ~ chuyển sang chiều từ lúc n{o rồi, vậy m{ cú điện thoại của tôi vẫn l{m cho Jacob mất giấc ngủ. Thoạt đầu, cậu ta dằn dỗi ghê lắm; nhưng khi nghe tôi hỏi ng{y mai, tôi xuống La Push có được không, Jacob tươi tỉnh h n lên. Trường Quileute đ~ cho học trò nghỉ h rồi, nên cậu ta bảo tôi nên đến sơm sớm. Khỏi nói cũng biết tôi vui biết chừng n{o khi còn có một lựa chọn kh|c ngo{i c|i vụ bị canh như canh em bé kia. Dù sao, ở bên Jacob, tôi cũng còn có thể diện hơn.

Thế nhưng chút thể diện ấy cũng mau chóng bay biến nốt, khi Edward một mực bắt buộc tôi phải để cho anh chở đến ranh giới giữa hai vùng đất. Tình thế n{y ch ng kh|c n{o một đứa trẻ đang được hai gi|m hộ trao đổi quyền chăm sóc cả.

-Eml{m b{i được không? – Edward bắt chuyện với tôi trên đường đi.

-Môn S thì d , nhưng môn Tích ph}n – Vi ph}n thì em không chắc lắm. Đ|p |n thấy đ p đ p thế n{o ấy, nên có lẽ l{ em bị rớt rồi.

Edward ph| ra cười khanh kh|ch.

-Anh tin rằng em đ~ l{m tốt. Nhưng nếu em lo lắng qu|, hay để anh bỏ nhỏ thầy Varner cho em điểm A nhé.

-Ơ, cảm ơn anh, nhưng thôi, em không d|m nhận lòng tốt ấy đ}u.

Anh lại cười, nhưng thoắt c|i đ~ im bặt ngay Một chiếc xe hơi đỏ đậu s n đang |n ngữ ngay giữa tầm nhìn khi anh vừa kịp bẻ cua lần cuối. Edward cau m{y tập trung, v{ khi đ~ thắng xe lại xong, anh buông ra một tiếng thở d{i.

-Sao vậy anh – Tôi cất tiếng hỏi, tay đặt hờ lên c a.

Anh lắc đầu, đ|p:

-Không có gì.

Đôi mắt anh sa sầm cuống khi phóng tầmmắt qua ô c a kính chắn gió, găm th ng v{o chiếc xe hơi kia. C|i nhìn ấy trước đ}y, tôi đ~ từng chứng kiến một lần.

-Anh không đọc trộm suy ngh của Jacob đấy chứ, phải không – Tôi bắt đầu buộc tội.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 253

-Khi người ta cố tình hét lên trong đầu thì khó m{ lờ đi được, em ạ.

-Ôi trời – Tôi hiểu ra điều đó trong chớp mắt – Cậu ta hết lên c|i gì vậy hả anh – Tôi thẽ thọt hỏi.

-Rồi cậu ta sẽ tự nói với em – Edward trả lời một c|ch ch}m biếm.

Tôi đang định vặn hỏi anh cho bằng được thì Jacob bóp còi – hai hồi còi liên tiếp nghe rất sốt ruột.

-Thật l{ bất lịch sự – Edward l{u b{u.

-Jacob l{ thế m{ – Tôi thở d{i v{ lập cập bước ra ngo{i để Jacob thôi kịp l{m thêm một trò gì nữa khiến Edward bực mình. Tôi vẫy tay ch{o Edward trước khi tiến đến phía chiếc Rabbit, v{ từ đằng xa, trông anh rất buồn về chuyện tiếng còi xe hay l{ điều Jacob đang ngh Nhưng mắt tôi đ}u có tốt, lúc n{o cũng có thể nhìn c|i nọ xọ th{nh c|i kia.

Tôi rất muốn Edward cùng đến với tôi. Tôi muốn cả hai ch{ng trai đều bước ra khỏi xe hơi v{ bắt tay nhau như những người bạn – l{ Edward v{ Jacob chứ không phải l{ ma-c{-rồng v{ người sói. Hiện thời, tình cảnh n{y không kh|c gì lúc tôi cầm hai miếng nam châm cứng đầu cố ép chúng lại với nhau, buộc tự nhiên phải thay đổi

Tôi thở d{i, leo v{o trong xe hơi của Jacob.

-A, chị Bells – Jacob reo vui, nhưng giọng nói kéo d{i. Tôi quan s|t sắc mặt cậu bạn trong lúc chiếc xe lăn b|nh xuống đường, hướng th ng về La Push. Người thiếu niên l|i xe nhanh hơn tôi, nhưng tất nhiên l{ không thể bằng Edward được.

Jacob trông kh|c đi nhiều, có vẻ không được khoẻ. Hai mí mắt của cậu rũ xuống, gương mặt thiểu n~o một c|ch tội nghiệp. M|i tóc bờm xờm rối tung v{i lọn tóc xo{ xuống mặt kéo gần đến cằm.

-Em có sao không, Jake

-Em chỉ hơi mệt thôi – Cậu bạn tôi xoay sở thốt ra được bấy nhiêu trước khi chịu thua một c|i ng|p thật d{i. Xong, cậu hỏi tôi – Hôm nay chị thích l{m gì

Tôi nhìn chăm chămv{o cậu bạn một hồi l}u.

-Về nh{ em chơi đi – Tôi đề nghị. V{ Jacob cũng không có vẻ gì gọi l{ đang ấp ủ một dự định kh|c – Mình sẽ vi vu lướt gió sau.

-Tất nhiên, tất nhiên rồi – Cậu ra trả lời, k m thêm một c|i ng|p kh|c.

Nh{ của Jacob trống huơ, có cảm gi|c l{ lạ. Một lúc sau, tôi mới hiểu rằng l{ do bấy l}u nay, mình đ~ quen với việc ông Billy hầu như tối ng{y cứ ru rú trong nh{.

-Bố em đ}u?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 254

-Đến nh{ Clearwater rồi. Từ ng{y ông Harry mất, bố em hay qua bên đó lắm. B{ Sue có một th}n một mình.

Nói xong, Jacob đặt mình xuống chiếc ghế tr{ng k ch ng to hơn chiếc ghế xôpha hai chỗ bao nhiêu, cậu ta nép mình qua một bên lấy chỗ cho tôi ngồi.

- . Đúng rồi. Tội nghiệp b{ Sue.

-V}nggg B{ ấy đang gặp chút vấn đề – Người thiếu niên ngập ngừng – Với hai người con.

-Đúng rồi. Cuộc đời thật khắc nghiệt với chị Leah v{ nhóc Seth, mất cha

- -ờ – Người thiếu niên đồng tình, nhưng đầu óc có vẻ như đang để ở đ}u đ}u. Rồi cậu ta cầm lấy c|i điều khiển tivi, bấm mở tivi nhưng ch ng có ý niệm gì về h{nh động đó cả. Jacob lại ng|p một c|i thật đ~.

-Em sao vậy, Jake Trông em cứ như người chết biết đi ấy.

-Đêm qua, em ngủ có hai tiếng đồng hồ h{, đêm trước nữa l{ bốn tiếng – Jacob kể cho tôi biết. Cậu chẫm r~i duỗi d{i hai tay, tôi nghe một tiếng rắc khi cậu cong tay lại. rồi Jacob khoắc tay lên lưng ghế, người ngả ra sau v{ tựa đầu v{o tường – Em không còn một chút sức lực n{o nữa.

-Sao em không ngủ lại – Tôi hỏi.

Người thiếu niên nhăn mặt ngay lập tức.

-Anh Sam khó lắm. Anh ấy không tin v{o mấy con rận bạn chị. Suốt hai tuần liền, em tăng lịch chạy, chạy gấp đôi, cũng chưa chạm tr|n ai cả nhưng anh ấy không chịu. Tình hình hiện thời của em l{ như vậy đấy.

-Chạy gấp đôi ư? Để canh cho chị chứ gì Jake, l{m thế l{ sai Em cần phải ngủ. Chị sẽ không sao đ}u.

- i d{o, điều đó có gì quan trọng – Đôi mắt của cậu chợt tỉnh t|o hơn – , chị biết kẻ n{o lẻn v{o phòng chị chưa Có tin gì mới không?

Tôi phớt lờ c}u hỏi thứ hai.

-Chưa, tụi chị vẫn chưa tìm được tung tích, ừm, của vị kh|ch bí n n{y.

-Thế thì em sẽ còn tiếp tục tuần tra – Jacob nói ngay tắp lự, hai mắt khẽ khép lại.

-Jake - Tôi bắt đ} u rên r .

-N{y, ít ra đó l{ điều em có thể l{m được cho chị – em đ~ nguyện với lòng sẽ l{ nô lệ v nh vi n rồi. Suốt đời n{y, em sẽ l{ nô lệ của chị.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 255

-Chị không cần nô lệ

Đôi mắt của người bạn nhỏ vẫn không mở ra.

-Thế chị cần gì, Bella

-Chị cần có Jacob, một người bạn đúng ngh a m{ thôi. Chị không muốn người bạn ấy sống dở chết dở, l{m tổn thương chính mình vì những cố gắng không đ|ng

Jacob cắt ngang lời tôi:

-Chị nhìn mọi chuyện theo hướng n{y nhé: em đang hy vọng bắt được một tên ma-c{-rồng m{ em được phép giết, hiểu không

Thấy tôi lặng thinh, ngay lập tức, cậu ta quay sang nhìn tôi, dò tìm phản ứng.

-Em đùa thôi, Bella ạ.

Tôi vẫn chăm chú nhìn v{o m{n hình của chiếc tivi.

-Tuần tới, chị có kế hoạch gì đặc biệt không Chị sẽ tốt nghiệp m{. Oa. Tuyệt vời – Giọng nói của cậu trở nên ngang ph , v{ gương mặt của cậu ch ng còn chút thần khí trông mới phờ phạc, hốc h|c l{m sao. Đôi mắt của Jacob tiếp tục nhắm – lần n{y không phải vì mệt mỏi m{ l{ muốn l{m tr|i lại lời tôi. Tôi thừa hiểu chuyện tốt nghiệp vẫn còn l{ một nỗi |m ảnh kinh ho{ng đối với cậu m{ thực tế thì mọi dự định của tôi đ~ hòn to{n đi tong rồi.

-Không có kế hoạch n{o đặc biệt cả – Tôi trả lời một c|ch c n trọng, hy vọng cậu bạn sẽ nhận ra sự chắc nịch trong c}u nói đó m{ không cần phải có thêm một lời giải thích n{o nữa. Hiện thời, tôi ch ng muốn đề cập đến chuyện ấy. Vì hai lẽ, Jacob đ}u có ý muốn tìm kiếm một cuộc nói chuyện khó khăn để l{m gì. V{ lẽ kh|c, tự bản th}n cậu cũng có thể nhận ra những nỗi khổ sở đang có trong tôi – Chậc, chị phải đi dự tiệc tốt nghiệp. Tiệc tốt nghiệp của chị ấy – Tôi nói giọng ch|n nản – Alice thích tiệc tùng lắm, cô ấy đ~ mời cả thị trấn. Thế mới sợ chứ.

Jacob mở mắt ra trong lúc nghe tôi nói, một nụ cười nh nhõm xuất hiện trên đôi môi của cậu, l{m cho vẻ mệt mỏi có vơ bớt được phần n{o.

-Em không được mời. Đau lòng qu| – Cậu ch}m chọc.

-H~y coi như em được mời đi. Đ}y l{ buổi tiệc của chị m{. Chị muốn mời ai cũng được.

-Cảm ơn chị – Người thiếu niên đ|p một c|ch mỉa mai, hai mi mắt khép lại một lần nữa.

-Chị mong em sẽ đến – Tôi nói m{ không mảy may có lấy một hy vọng – Sẽ vui lắm. Chị muốn nói l{ chị rất vui.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 256

-Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi – Jacob trệu trạo đ|p – Sẽ thú vị lắm - Sau đó l{ im bặt.

V{i gi}y sau, tôi nghe tiếng cậu bạn thở đều.

Tội nghiệp Jacob. Tôi lặng lẽ quan s|t gương mặt cậu trong lúc ngủ, v{ không khỏi thích thú. Khi Jacob chìm v{o cõi mộng, bao nhiêu vẻ cảnh gi|c, cay nghiệt biến đi mất hình ảnh cậu bé đ~ từng l{ người bạn th}n nhất của tôi – từ trước khi có chuyện người sói – đột nhiên hiện về. Cậu trẻ ra rất nhiều, trông cậu đúng l{ Jacob của tôi.

Tôi nép mình v{o chiếc ghế chờ cậu bạn tỉnh dậy, hy vọng cậu sẽ ngủ được một lúc để lấy lại được những gì đ~ mất. Tôi chuyển c|c kênh, nhưng cũng ch ng có nhiều để m{ lựa chọn. Cuối cùng, tôi quyết định xem mục v{o bếp, dù trong th}m t}m biết rõ một điều rằng sẽ ch ng bao giờ đưa những c|ch l{m công phu đó v{o bữa tối của ng{i cảnh s|t trưởng. Jacob tiếp tục thở s}u, tiếng thở lớn dần. Tôi bật nút tăng âm lượng, cảm thấy thoải m|i một c|ch lạ lùng, có cả một chút buồn ngủ nữa. Tôi có cảm gi|c như căn nh{ n{y an to{n hơn căn nh{ của tôi, có lẽ l{ vì ch ng ai đến đ}y tìm tôi. Tôi bắt đầu thu mình

lại trên ghế, ngh đến chuyện chợp mắt mô t l|t. Lẽ ra tôi đ~ ngủ rồi, nhưng tiếng thở của Jacob to qu|, không thể n{o để ngo{i tai cho nổi. Cuối cùng, thay vì ngủ, tôi để t}m trí lang thang, lang thang

Kì thi tốt nghiệp cuối cùng cũng ho{n tất, hầu hết c|c môn tôi đều ho{n th{nh một c|ch d d{ng. Ngoại lệ duy nhất l{ môn Tích ph}n – Vi ph}n , rốt cuộc đ~ trở th{nh qu| khứ, không rõ sẽ rớt hay đậu. Sự học của tôi ở trường trung học như vậy l{ cũng đến

hồi kết thúc. V{ thư c lòng, tôi cũng không rõ mình cảm nhận thế n{o về điều n{y. Tôi

không thể nhìn nó một c|ch kh|ch quan được, khi kiếp người của tôi cũng theo nó m{ kết thúc.

Không biết Edward định s dụng c|i lý do ho{n to{n không phải l{ lúc em đang sợ h~i thế n{y tới bao lâu. Đến một lúc n{o đó, tôi sẽphải giữ vững lập trường của mình đến cùng mới được.

Nếu tôi có đầu óc thực tế, tôi chỉ việc nhờ b|c s Carlisle biến đổi mình ngay khi vừa bước chân qua ngư ng c a tốt nghiệp l{ xong. Thị trấn Forks sắp nguy hiểm không thua gì vùng chiến sự. Không, đúng ra phải nói thị trấn Forks chính l{ vùng chiến sự. Vậy m{ tôi không ngh ra đ}y sẽ l{ c|i cớ hợp lý để khỏi phải tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp. Tôi bất gi|c mỉm cười khi hình dung ra lý do đơn giản nhất cần phải biến đổi. Ngớ ng n thật nhưng m{ có tính thuyết phục đấy chứ.

Tuy vậy, dẫu sao cũng không thể phủ nhận l{ Edward đ~ nói đúng: tôi chưa ho{n to{n s n s{ng. V{ tôi không muốn thực dụng qu|. Tôi muốn Edward l{ người sẽ đưa tôi đến kiếp sống mới. ớc muốn n{y thật ra ch ng hợp lý chút n{o, tôi biết chứ. Tôi còn d|m kh ng định rằng – chừng hai gi}y sau khi bị cắn v{ nọc độc bắt đầu thiêu đốt, lan theo c|c huyết mạch trong cơ thể – tôi sẽ ch ng còn mảy may quan t}m xem ai l{ người thực hiện vết cắn đó. Vậy cho nên ai cắn thì cũng vậy thôi.

Nhưng nói gì thì nói, thật khó m{ giải thích được, ngay cả bản th}n tôi, rằng tại sao điều ấy lại có ý ngh a đến như thế. Chỉ vì một lẽ anh l{ người phải chọn lựa – anh, vốn

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 257

muốn bảo vệ tôi tới mức không cho tôi bước v{o kiếp sống mới, lại phải h{nh động để bảo vệ tôi. Thật trẻ con, nhưng tôi lại thích c|i ý ngh rằng đôi môi anh l{ điều cuối cùng tôi còn cảm nhận được. V{ còn vì một lẽ kh|c – tôi sẽ không bao giờ cất nổi lời, vì ngượng – đó l{ tôi muốn chính chất độc trong anh x}m nhập v{ biến đổi con người tôi. Theo c|ch đó, xét về tình lẫn lí, tôi l{ người của anh.

Nhưng tôi biết thế n{o anh cũng sẽ đưa c|i điều kiện kết hôn ra l{m khiên chắn – bởi lẽ trì ho~n l{ mục tiêu anh theo đuổi đến cùng, m{ t|c dụng của nó thì ch ng biết thế n{o m{ lần cả. Tôi cố hình dung ra cảnh thông b|o với bố m chuyện tôi – Bella – sẽ kết hôn v{o mùa h n{y. Rồi tôi còn phải kể cho Angela, Ben v{ Mike nghe nữa. Không, tôi không l{m được. Tôi không biết phải nói gì. Thông b|o cho mọi người biết rằng tôi sẽ trở th{nh ma-c{-rồng xem ra còn d d{ng hơn. V{ tôi còn d|m đoan quyết rằng ít ra b{ Reneé – khi nghe tôi b{y tỏ tường tận sự tình – thể n{o cũng sẽ nằng nặc phản đối chuyện tôi kết hôn còn hơn cả chuyện tôi sẽ trở th{nh ma-c{-rồng. Tôi nhăn mặt lại khi tưởng tượng ra vẻ mặt h~i hùng của m . Thế rồi chỉ trong một c|i chớp mắt, tôi thấy hiện ra hình ảnh lạ lùng về Edward v{ tôi đang ngồi trên một chiếc xích đu bằng gỗ, cả hai mặc những bộ quần |o thuộc về thời kì kh|c – c|i thời kì m{ tôi đeo chiếc nhẫn của anh trao ch ng khiến cho ai phải ngạc nhiên. Đó l{ một chốn giản dị, nơi tình yêu được định ngh a bằng những điều giản dị nhất: một cộng một bằng hai

Jacon khụt khịt mũi v{ trở mình. C|nh tay của cậu bạn tuột khỏi ghế, v{ vô hình trung ghìm chặt tôi v{o cơ thể của cậu. i trời ơi, cậu ta nặng qu| Lại còn nóng nữa. Chỉ mới có hai gi}y thôi m{ tôi đ~ thấy nực nội lắm rồi.

Tôi cố gắng tho|t khỏi c|nh tay của Jacob m{ không l{m cậu phải thức giấc, nhưng cuối cùng tôi cũng vẫn phải vận đến một ít sức v{ khi tôi đ~ tho|t ra khỏi được c|nh tay đang ghìm giữ mình thì đôi mắt của người thiếu niên đột ngột mở bừng ra. Cậu ta nhổm ngay dậy, d|o d|c ngó quanh quất, đầy lo lắng.

-Chuyện gì thế Chuyện gì thế – Jacob hỏi liên hồi, ho{n to{n không có một ý niệm gì về phương hướng.

-Chỉ l{ chị thôi, Jake. Chị xin lỗi đ~ l{m em thức giấc.

Jacob quay sang nhìn tôi, chớp chớp mắt, bối rối.

-Chị Bella

- , anh ch{ng ngủ gục.

-Ôi trời Em ngủ quên hả Cho em xin lỗi nhé Em thiếp đi được bao l}u rồi

-Cũng xong được v{i món của bếp trưởng Emeril rồi. Chị quên không đếm.

Jacob lại gieo mình xuống ghế, bên cạnh tôi.

- i. Em xin lỗi. Thật đấy.

Tôi nh nh{ng vuốt lại tóc cho cậu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 258

-Đừng |y n|y thế. Chị rất vui vì em đ~ ngủ được một chút.

Jacob ng|p một c|i thật đ~ rồi duỗi người.

-Dạo n{y em vô dụng lắm cơ. Chả tr|ch sao bố em cứ bỏ đi ho{i. Em ch|n qu| m{.

-Đ}u có, em tuyệt lắm – Tôi x|c định.

-Thôi, mình ra ngo{i chơi đi chị. Em cần phải cho tay ch}n vận động chút ít, chứ không lại ngủ ch ng biết trời trăng gì nữa.

-Jake {, ngủ lại đi em. Chị sẽ không sao đ}u. Có gì chị sẽ gọi điện thoại cho Edward đến đó chị về – Vừa nói, tôi vừa vỗ nh v{o túi thất thần túi trống không – Trời, chị phải mượn điện thoại của em rồi. Chắc chị để quên điện thoại di động trên xe – Tôi tìm c|ch giải quyết vấn đề.

-Không! – Jacob khăng khăng, chộp vội lấy tay tôi – Không, chị ở lại đi. Khó khăn lắm chị mới xuống đ}y được. Em không ngờ l{ mình lại để phí thời gian đến thế.

Vừa nói, Jacob vừa kéo tôi đứng dậy, dẫn tôi ra ngo{i, cậu phải cúi xuống khi đi qua c a. Trong lúc cậu bạn ngủ, trời đ~ trở lạnh – một c|i lạnh không đúng mùa – h n l{ sắp có b~o. Khí trời cứ như l{ đang ở th|ng Hai chứ ch ng phải th|ng Năm vậy.

Dường như bầu không khí rét mướt đ~ l{m cho Jacob trở nên lanh lợi hơn. Cậu bạn tôi đi tới đi lui nơi h{ng hiện trước nh{ cả phút đồng hồ, kéo theo cả tôi nữa.

-Mình quả l{ ngốc nghếch qu| đi mất – Cậu l{u b{u với chính bản th}n mình.

-Chuyện gì vậy Jake Không có gì thì em nên đi ngủ đi – Tôi nói k m theo một c|i nhún vai.

-Em muốn nói chuyện với chị. i, thật không thể tin được.

-Thế thì em nói đi – Tôi thúc giục.

Jacob nhìn v{o mắt tôi một tíc tắc rồi nhìn trớ sang những th}n c}y. Có vẻ cậu bạn đang ngượng ngùng, v{ c|i nước da sẫm m{u như thế kia của cậu đ~ che giấu được những điều m{ người kh|c muốn đo|n biết qua nét mặt.

Hốt nhiên, những lời lẽ của Edward lúc ngừng xe cho tôi xuống vang lên với nội dung tiên thị rằng Jacob sẽ cho tôi biết những gì cậu ta đ~ thét lên trong đầu. Tôi nhấm nhấm môi.

-N{o – Jacob bắt đầu cất lời – Em tính l{m điều n{y kh|c đi một tí – Cậu ta bật cười, có cảm gi|c như đang cười với chính mình – Dịu d{ng hơn – Jacob nói thêm – Em đ~ chu n bị hết rồi, nhưng m{ - Nói đến đ}y, người thiếu niên ngước mắt nhìn lên trời; sắc mây đ~ sẫm lại, chiều đang buông – Giờ m{ nói thì tr qu|.

-Em đang nói c|i gì vậy – Tôi hỏi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 259

Jacob hít v{o một hơi thật s}u.

-Em muốn nói với chị điều n{y. Chị cũng biết rồi nhưng em ngh dù sao đi nữa, em cũng nên nói ra, để mọi thứ rõ r{ng hơn.

Tôi đứng lại, người bạn nhỏ cũng không bước nữa. Một c|ch dứt kho|t, tôi rụt tay về, khoanh lại trước ngực. Bỗng nhiên, tôi nhận ra rằng mình không hề muốn biết những gì người con trai đang đứng trước mặt sắp s a thốt ra th{nh lời.

Đôi lông m{y của Jacob nhíu lại, đôi mắt sâu hoắm của cậu lại c{ng giống như bị đ y s}u v{o góc tối. Chúng đen kịt khi nhìn xo|y v{o mắt tôi.

-Tôi phải lòng em mất rồi, Bella ạ – Jacob thổ lộ bằng một giọng cứng cỏi, đanh gọn – Bella, tôi yêu em. Tôi muốn em chọn tôi, thay vì chọn hắn. Tôi biết em không có cùng cảm xúc như tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói ra sự thật để em hiểu rằng em có quyền lựa chọn. Tôi không muốn từ nay giữa hai chúng ta lại có điều gì đó hiểu lầm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 260

Chương 15

Đ N C C

ôi nhìn chằm chằm v{o người thiếu niên trong một phút d{i, không nói nên lời. Tôi cũng ch ng ngh ra được điều gì để m{ nói với cậu ta cả. Cậu ta cũng quan s|t vẻ mặt không còn chút thần th|i n{o của tôi trong

một lúc, bao nét nghiêm nghị bỗng chốc biến mất không để lại một vết tích.

-Được rồi – Cậu ta cười tươi tỉnh – Xong.

-Jake – Tôi có cảm gi|c như có một vật gì đó kh| to vừa ch n v{o giữa cổ họng của mình tôi cố gắng thanh lọc lại cuống họng – Chị không thể Chị không Thôi, chị phải về đ}y.

Dứt lời, tôi quay ngoắt lại, toan bỏ đi; nhưng Jacob đ~ nhanh như cắt, chộp v{o vai tôi bằng cả hai tay, xoay người tôi lại.

-Không, đợi đ~. Em hiểu m{, chị Bella. Nhưng m{, n{o, trả lời em c}u n{y, được không Chị có muốn em tr|nh xe chị v{ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa không Chị h~y trả lời thật lòng nhé.

Trong tình huống n{y, thật khó có thể chú t}m v{o c}u hỏi m{ người thiếu niên vừa thốt ra, phải mất một đỗi sau, tôi mới mở miệng nỗi.

-Khong, chị không muốn như vậy – Cuối cùng, tôi lên tiếng minh định.

Đ|p lại c}u trả lời đó l{ một nụ cười vui vẻ của Jacob.

-Em hiểu.

-Nhưng chị không muốn em ở bên chị theo kiểu em muốn chị ở bên em – Tôi nh nh{ng chỉnh lại.

-Thế thì cho em biết chính x|c vì sao chị lại muốn em ở bên chị

Tôi suy ngh một c|ch c n trọng trước khi trả lời.

-Khi không gặp em, chị cảm thấy nhớ. Khi em vui - Tôi nói một c|ch d dặt - chị cũng cảm thấy vui l}y. Nhưng bị cũng có thế nói những điều như thế với bố chị, Jacob ạ. Em như người thân trong gia đình chị. Chị thương em, nhưng chị không phải lòng em.

Jacob gật đầu, tỏ ra điềm t nh.

-Nhưng m{ chị muốn em ở bên chị.

- – Tôi thở d{i. Jacob đúng l{ týp người không có kh|i niệm nản chí.

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 261

-Thế thì em sẽ luôn quanh qu n bên chị.

-Em đúng l{ người thích đương đầu m{ – Tôi c{u nh{u.

-Đúng rồi – Jacob định đưa tay quệt lên m| tôi nhưng tôi đ~ kịp thời gạt tay của cậu ta đi.

- t ra em cũng phải để ý chăm sóc đến bản th}n mình một chút chứ? – Tôi bắt đầu c|u b n.

-Không. Chị l{ người quyết định chuyện đó, Bella ạ. Chị l{ người quyết định việc em sẽ trở th{nh một kẻ như thế n{o – tồi tệ hay t tế – tất cả đều phụ thuộc ở chị.

Tôi nhìn người thanh niên trước mặt mình một c|ch tr}n trối:

-Thật l{ ích k .

-Chị cũng vậy thôi.

Tôi khẽ giật mình, bất gi|c bước lùi lại một bước. Cậu ta nói đúng. Nếu tôi không ích k – cả tham lam nữa – tôi sẽ nói với Jacob rằng tôi không muốn l{m bạn với cậu, rồi sau đó bỏ đi. Một khi tình bạn sẽ khiến người kh|c bị tổn thương, thì thật sai tr|i khi cố níu giữ bạn. Tôi không biết mình đang l{m gì ở đ}y nữa, v{ bất chợt tôi có linh cảm rằng điều đó không tốt một chút n{o.

-Em nói đúng – Tôi nói khe khẽ.

Jacob cười.

-Em tha thứ cho chị. Chỉ cần chị cố kiềm chế đừng nổi sùng lên với em. Bởi lẽ dạo n{y em đ~ quyết định rằng em sẽ không bỏ cuộc. Cảm gi|c về sự thất bại l{m cho người ta trở nên kiên quyết đến bất ngờ.

-Jacob – Tôi nhìn th ng v{o mắt người thiếu niên trong một nỗ lực buộc cậu phải có th|i độ nghiêm túc với tôi – Chị yêu anh ấy, Jacob. Anh ấy l{ to{n bộ cuộc đời chị.

-Em cũng yêu chị cơ m{ – Jacob nhắc nhở tôi. Cậu ta đưa tay lên ngăn lại khi tôi có ý định phảnb|c – Không giống như hắn, em biết. nhưng hắn cũng không phải l{ to{n bộ cuộc đời chị. Không còn ở vị trí đó nữa. Có lẽ hắn đ~ từng như vậy, nhưng hắn đ~ bỏ đi rồi. Vậy m{ b}y giờ hắn chỉ phải đối mặt với mỗi hậu quả của sự lựa chọn đó – l{ em.

Tôi lắc đầu.

-Em thật qu| đ|ng.

Jacob tự trấn t nh trở lại. cậu ta giữ lấy cằm tôi, giữ thật chặt để tôi không thể quay đi tr|nh né |nh nhìn hun hút của cậu.

-Cho đến chừng n{o tim chị ngừng đập, Bella ạ – Jacob nói một c|ch chậm r~i – Em sẽ ở đ}y – bền bỉ chiến đấu. Đừng quên rằng chị có sự lựa chọn.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 262

-Chị không cần những lư a chọn đó – Tôi kiên quyết phản đối, cố gắng giải tho|t

cho c|i cằm của mình, nhưng không th{nh công – Tim chị cũng đ~ đập lại bình thường

rồi, Jacob ạ. Thời gian cũng đ~ trôi qua kh| l}u rô i.

Đôi mắt của Jacob sa sầm xuống.

-C{ng có lý do để chiến đấu – giờ thì chiến đấu sẽ c{ng quyết liệt hơn, trong lúc m{ em còn có thể – Jacob thầm thì.

Người thiếu niên vẫn giữ rịt lấy cằm tôi - những ngón tay của cậu ta nắm chặt đến mức tôi cảm thấy nhức nhối – v{ tôi đọc được rất rõ một sự kiên quyết ngời s|ng trong mắt kẻ đối diện.

-Kh - Tôi lên tiếng phản đối, nhưng đ~ qu| tr .

Đôi môi của Jacob ấn mạnh v{o môi tôi, ngăn lời chống đối chưa kịp tho|t ra th{nh tiếng. Jacob hôn tôi một c|ch mạnh mẽ, thô bạo, b{n tay còn lại của cậu ta giữ cứng lấy g|y tôi, không để cho tôi có lấy một cơ hội vùng tho|t. Với tất cả sức lực của mình, tôi đ y Jacob ra, nhưng dường như cậu ta ch ng hề nhận ra nỗ lực đó. Cho dẫu động t|c mang tính chất hung bạo, song đôi môi của người thiếu niên vẫn rất mềm mại, chúng di chuyển trên môi tôi một c|ch xa lạ, nhưng ấm |p.

Tôi bưng lấy gương mặt Jacob, cố gắng đ y đi, lại thất bại. Lần n{y, người thiếu niên có vẻ như đ~ chú ý đến phản ứng của tôi, tuy nhiên, tình hình ch ng vì thế m{ cải thiện được. Jacob buộc tôi phải hé môi, v{ tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng đang phả v{o miệng mình.

Ho{n to{n theo bảnnăng, tôi buông thõng tay mình, khép miệng lại. tôi mở mắt v{ thôi kh|ng cự, thôi cảmnhận chỉ chờ cậu ta buông xuôi.

V{ đúng như vậy. Sự mạnh mẽ nơi Jacob lơi dần, cậu ta hơi ngả người ra sau để quan s|t th|i độ của kẻ đối diện. Lần n{y, một c|ch dịu d{ng, cậu ta ấn môi mình trở lại v{o môi tôi, thăm dò một, hai v{ lần thứ ba. Tôi cứ ngây người ra như tượng, chờ đợi.

Cuối cùng, Jacob cũng buông tay ra khỏi mặt tôi, lui lại.

-Xong chưa - tôi hỏi một c|ch hờ hững.

-Rồi – Jacob thở d{i. Cậu ta khẽ khép mắt lại, bắt đầu mỉm cười.

Tôi đưa tay ra sau lấy đ{, rồi dồn hết sức bình sinh đấm th ng về phía trước, ngay c|i miệng đ|ng ghét của Jacob.

Một tiếng cốp vang lên rất to.

-Ui da Ui da – Tôi thét lên, nhảy liên hồi vì đau, giấu tay v{o ngực. Tay tôi g~y rồi, tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được điều đó.

Jacob nhìn tôi sững sờ:

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 263

-Chị có bị l{m sao không?

-L{m sao m{ không sao được, qu tha ma bắt Cậu l{m g~y tay tôi rồi

- a, chị Bella, em có l{m gì đ}u, chính chị l{m đấy chứ. M{ chị thôi nhảy choi choi đi, đưa tay đ}y, em xem cho.

-Đừng có đụng v{o người tôi! Bây giờ tôi sẽ về nh{

-Để em đi lấy xe – Jacob cố nói giọng điềm t nh. Cậu ta thậm chí ch ng th m xoa xoa quai h{m giống mấy di n viên trong phim. Thật bất công.

-Không d|m, cảm ơn – Tôi rít lên – Tôi th{ đi bộ còn hơn. Nói xong, tôi quay ngoắt ra đường. Từ đ}y đến ranh giới chỉ khoảng v{i dặm đường. Chỉ cần tôi dời gót khỏi kẻ đ|ng ghét n{y, Alice sẽ trông thấy tôi. Cô bạn sẽ nhờ ai đó đến đưa tôi về.

-Em chỉ l|i xe đưa chị về thôi – Jacob một hai khăng khăng.

Thật không thể tin được, cậu ta vẫn còn mặt mũi m{ cho{ng tay lên thắt lưng của tôi kia đấy.

Tôi giằng mình ra khỏi tên đ|ng ghét ấy.

-Được – Tôi gầm gh – L{m đi! Tôi đang sốt ruột muốn biết xem Edward sẽ l{m gì cậu đ}y Hy vọng anh ấy sẽ cắn v{o cổ cậu, con sói huênh hoang, đ|ng ghét, ngốc nghếch ạ

Jacob trợn tròn mắt. Cậu ta đưa tôi ra chỗ xe hơi v{ giúp tôi ngồi v{o ghế. Còn kẻ đ|ng ghét, sau khi đ~ yên vị ở đằng sau tay l|i, ngang nhiên huýt s|o.

-Ch ng lẽ cậu không bị đau một chút n{o sao – Tôi thắc mắt, không thể không bực bội.

-Chị đùa { Nếu chị không la oai o|i lên thì em đ~ không biết chị tính h{nh x mạnh tay với em rồi. Có thể cơ thể em không được cấu tạo từ đ|, nhưng em không mềm như chị ngh đ}u.

-Tôi ghét cậu, Jacob Black ạ.

-Tốt lắm. Ghét l{ một cảm xúc cuồng nhiệt.

-Tôi sẽ cho cậu c|i cuồng nhiệt đó – Tôi l{u b{u – Giết người l{ h{nh vi của sự cuồng nhiệt bị đ y lên đến mức tận cùng.

- i thôi n{o – Jacobtrả lời, vẻ mặt phấn khích như có vẻ lại sắp tiếp tục huýt s|o – Thế còn hơn l{ hôn một tảng đ| chứ.

-Thậm chí còn l}u mới bằng - Tôi trả lời một c|ch lạnh nhạt.

Kẻ đ|ng ghét mím môi lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 264

-Chị chỉ có thể nói như thế thôi.

-Không d|m đ}u.

Điều n{y khiến Jacob phật ý, nhưng chỉ trong tho|ng chốc, vì ngay sau đó, cậu ta lại hoạt b|t trở lại.

-Tại chị giận nên nói thế. Chứ em chưa trải qua điều đó với ai bao giờ, vậy m{ em còn thấy tuyệt vời không thể tả.

-Trời ơi – Tôi rên rỉ.

-Tối nay, thể n{o chị cũng sẽ ngh đến nó. Khi hắn tưởng rằng chị đ~ ngủ rồi, chị sẽ ngh đến những chọn lựa của chị cho m{ xem.

-Tối nay, tôi m{ ngh đến cậu, thì đó chính l{ |c mộng đấy.

Jacob lập tức giảm ngay tốc độ, cậu ta quay sang nhìn tôi bằng |nh mắt đen lay l|y v{ tha thiết.

-H~y th ngh xem mọi chuyện sẽ như thế n{o, Bella – Jacob ra sức thuyết phục, giọng nói vừa h|o hức, vừa dịu d{ng – Với em, chị sẽ không cầnphải biến đổi. Chị cũng thừa hiểu rằng chú Charlie sẽ vui biết chừng n{o nếu như chị chọn em. Em có thể bảo vệ chị không thua kém gì c|i g~ ma-c{-rồng ấy – có khi còn tốt hơn hắn nữa l{ đằng kh|c. Em sẽ l{m cho chị hạnh phúc, Bella. Có qu| nhiều thứ hắn không thể trao cho chị, nhưng em thì có thể. Em d|m cuộc rằng thậm chí hắn còn không d|m hôn chị như vậy – vì hắn sẽ có thể l{m chị bị thương. Còn em, em sẽ không bao giờ, không bao giờ để cho chị bị thương, Bella ạ.

Tôi đưa c|nh tay bị thương lên.

Jacob thở d{i.

-Đấy đ}u phải l{ lỗi tại em. Lẽ ra, chị nên chú ý hơn.

-Jacob {, không có anh ấy, tôi không thể hạnh phúc được.

- y l{ tại chị không c hịu th – Jacob vặc lại – Khi hắn bỏ đi, bao nhiêu sinh lực có được, chị đều g i cả theo hình bóng hắn. Nếu chị dứt tình, chị đ~ có thể có hạnh phúc rồi. Chị đ~ có thể hạnh phúc bên em.

-Tôi không muốn hạnh phúc với ai ngo{i anh ấy cả – Tôi nhấn mạnh.

-Chị sẽ không bao giờ có thể chắc chắn được về hắn như chị chắc chắn về em. Hắn đ~ bỏ chị được một lần, hắn sẽ còn có thể bỏ được lần thứ hai.

-Không, anh ấy sẽ không như thế nữa – Tôi nói qua kẽ răng. Nỗi đau của ký ức bất chợt nhói lên trong lòng tôi nhứ vết roi quất. Nó khiến tôi muốn Jacob cũng phải bị thương như thế – Cậu cũng đ~ từng bỏ rơi tôi một lần rồi kia m{ – Tôi nhắc lại qu| khứ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 265

bằng một giọng lạnh lùng, nhớ lại những tuần l cậu ta tr|nh mặt tôi, nhớ lại những lời lẽ cậu ta đ~ nói với tôi ở khu rừng bên cạnh nh{

-Không hề – Jacob đ|p trả một c|ch quyết liệt – Tại người ta bảo em không được kể với chị, rằng nếu chúng ta ở bên nhau thì sẽ không an to{n cho chị. Em chưa bao giờ, chưa bao giờ bỏ rơi chị cả Đêm n{o em cũng quầntới quần lui ở khu nh{ chị, giống như hiện giờ vậy. Chỉ để đảm bảo rằng chị được an to{n, thế thôi.

Lúc n{y đ}y, tôi không muốn để cho mình bị kích động thêm nữa vì cậu ta.

-Đưa tôi về nh{. Tay tôi đau qu|.

Jacob thở d{i, bắt đầu tăng ga lên tốc độ trung bình, |nh mắt cũng quay trở lại với con đường trước mặt.

-Nhớ suy ngh nhé, Bella.

-Không – Tôi kiên quyết đến cùng.

-Có đấy. Đêm nay. V{ trong lúc chị ngh đến em, em cũng sẽ ngh đến chị.

-Tôi đ~ nói rồi, |c mộng.

Kẻ đ|ng ghét thản nhiên toét miệng ra cười:

-Chị đ~ hôn lại em.

Hơi thở của tôi trở nên dồn dập, đứt qu~ng vì tức; tôi nắm chặt hai tay lại, v{ ngay lập tức đ~ phải ngậm ngùi xuýt xoa khi b{n tay bị thương thốn đau.

-Chị ổn chứ – Kẻ kia tỏ ra quan t}m.

-Tôi không có l{m c|i trò đó.

-Về sau, chị phản ứng kh|c m{.

-Rõ r{ng l{ cậu ch ng c|i đó không phải l{ hôn, m{ chỉ l{ một nỗ lực để cậu buông tha cho tôi thôi, đồ ngốc.

Kẻ đ|ng ghét cười khùng khục, tiếng cười ph|t ra từ tận s}u trong cổ.

-Bị chạm tự |i rồi. Lớp vỏ bọc xem ra cứng qu| nhỉ.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u. Ch ng thể n{o nói lại con người n{y; điều gì tôi nói ra cũng bị cậu ta bẻ lại hết. Tôi tập trung v{o b{n tay đau, nỗ lực duỗi th ng c|c ngón tay để x|c định vị trí bị tổn thương. Cơn đau buốt lên dọc suốt c|c khớp ngón tay. Tôi lại xuýt xoa.

-Em thật sự lấy l{m tiếc cho b{n tay của chị – Jacob lại lên tiếng, nhưng nghe có vẻ ch}n th{nh – Lần sau, muốn đ|nh em, chị nhớ dùng gậy bóng ch{y hay x{beng, nhé

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 266

-Đừng ngh tôi sẽ quên điều đó – Tôi l{u b{u.

N~y giờ tôi không chú ý đến cảnh sắc lướt qua ô c a xe, đến khi nhận ra con đường dẫn v{o nh{ mình, tôi mới cho{ng tỉnh.

-Sao cậu lại đưa tôi đến đ}y – Tôi hỏi gặng.

Kẻ đ|ng ghét ng}y mặt ngó tôi.

-Sao chị nói chị muốn về nh{

-Hừm. Tôi lại ngh cậu không d|m đưa tôi đến nh{ Edward ấy kia. Sao, tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì Tôi nghiến răng vì thất vọng.

Những nét bi thương bắt đầu xuất hiện trên gương mặt Jacob tôi nhận ra điều mình vừa thốt ra có ảnh hưởng đến cậu ta hơn tất cả những gì tôi đ~ nói trước đó.

-Đ}y l{ nh{ của chị m{, Bella – Jacob trả lời bằng một giọng xa vắng.

-Đúng, nhưng có b|c s n{o sống ở đ}y không? – Tôi vặc lại, đoạn đưa tay lên kiểm tra.

- – Cậu ta ra chiều ngh ngợi trước một phút – Để em đưa chị đến bệnh viện. Không thì chú Charlie đưa chị đi cũng được.

-Tôi không muốn đến bệnh viện. Xấu hổ lắm, m{ cũng không cần thiết phải đến đó.

Jacob vẫn để nguyên m|y xe nổ trước c a nh{ ng{i cảnh s|t trưởng m{ đắn đo suy tính. Chiếc xe tuần tra của bố tôi đang nằm hiên ngang ở lối dẫn v{o nh{.

Tôi thở d{i.

-Cậu về đi, Jacob.

Mọi động t|c của tôi đều trở nên luýnh quýnh, vụng về, trong lúc chcật vật bước ra khỏi xe, hướng th ng đến c a nh{. Tiếng m|y xe sau lưng tôi chợt tắt, tôi ngạc nhiên thì ít m{ bực bội thì nhiều khi c|i tên đ|ng ghét Jacob lại xuất hiện ngay ở bên cạnh, cùng sóng bước với mình.

-Chị tính sẽ l{m gì – Cậu ta hỏi.

-Tôi chườm nước đ| rồi sẽ gọi điện thoại cho Edward, anh ấy sẽ đến đón tôi về chỗ b|c s Carlisle để điều trị. Sau đó, nếu cậu vẫn còn lò dò ở đ}y, tôi sẽ đi kiếmc|i x{beng.

Jacob không trả lời. Cậu ta chỉ l ng lặng mở c a giúp tôi.

Chúng tôi nh nh{ng đi ngang qua phòng có ng{i cảnh s|t trưởng đang nằm trên ghế xôpha.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 267

- , mấy đứa – Ng{i cảnh s|t trưởng lên tiếng v{ ngồi th ng dậy – Chú rất mừng được trông thấy ch|u ở đ}y đấy, Jake.

-Ch|u ch{o chú Charlie – Jacob dừng ch}n, vui vẻ đ|p lời. Trong khi đó, tôi vẫn tiếp tục đi tiếp v{o bếp.

-Nó sao vậy – Ng{i cảnh s|t trưởng cất tiếng hỏi.

-Cô ấy ngh rằng mình bị g~y tay ạ – Jacob trả lời ng{i cảnh s|t trưởng. Tôi lò dò đến chỗ c|i tủ lạnh, mở c a, lấy ra một vỉ đ|.

-Sao nó lại bị như thế – Đến lượt ng{i cảnh s|t trưởng, hình như ng{i đang cố nín cười thì phải, v{ tăng mức độ quan t}m lên một chút.

Jacob cười khanh kh|ch.

-Cô ấy đ|nh ch|u.

Bố tôi cũng ph| ra cười theo cau có, tôi đập vỉ đ| chan ch|t v{o gờ bồn r a chén. Đ| long ra, rơi hết v{o bồn, tôi vơ lấy một nắm cho v{o c|i khăn lau chén đang nằm vắt trên kệ bếp.

-Sao nó lại đ|nh ch|u

-Vì ch|u hôn cô ấy ạ – Jacob trả lời ngay tắp lự, ch ng tỏ ra xấu hổ một chút n{o.

-L{m tốt lắm, nhóc – Ng{i cảnh s|t trưởng khen ngợi.

Nghiến răng lại, tôi đến bên chiếc điện thoại, bấm số của Edward.

-Bella – Anh trả lời ngay sau hồi chuông đầu tiên. Giọng nói của anh nghe rất nh nhõm, anh đang vui. Chợt tôi lo|ng tho|ng nhận biết tiếng động cơ Volvo vậy l{ anh đang ở trong xe hơi. Hay qu| – Em cúp m|y đi Anh xin lỗi, Jacob đưa em về nh{ {

-V}ng – Tôi c{u nh{u – Anh đến đón em nha

-Anh đang trên đường đến đ}y – Edward trả lời ngay tức thì – Nhưng có chuyện gì ư, em?

-Em muốn nhờ b|c s Carlisle coi cho em c|i tay. Hình như nó bị g~y rồi.

Ngo{i đằng trước chợt trở nên im ắng, tôi tự hỏi không biết đến chừng n{o Jacob mới chịu chạy tho|t th}n. Ngh đến đó, tôi chợt nở một nụ cười không lấy gì l{m hiền l{nh, hình dung ra nỗi lo lắng của kẻ đ|ng ghét đó.

-Sao vậy em – Edward hỏi gặng, giọng nói như mất hết sinh khí.

-Em đấm Jacob – Tôi thật th{ thú nhận.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 268

-Giỏi lắm – Anh trả lời với vẻ thất vọng – Nhưng anh rất lấy l{m tiếc chuyện em bị thương.

Tôi không kìm được tiếng cười thích thú, bởi lẽ anh cũng h{i lòng không kém gì ng{i cảnh s|t trưởng vậy.

-Em cứ tưởng l{ cậu ra sẽ bị thương – Tôi thở d{i thất vọng – Vậy m{ em ch ng l{m được gì sất.

-Để anh sẽ giúp em – Anh đề nghị.

-Em cũng đang chờ anh nói c}u đó.

Im lặng một tho|ng.

-Nghe không giống như em thường ng{y tí n{o – Anh nhận xét, bắt đầu tỏ ra thận trọng – Jacob đ~ l{m gì em

-Cậu ta hôn em – Tôi l{u b{u.

Tất cả những gì tôi nghe được sau đó l{ tiếng động cơ đột ngột tăng tốc.

Ngo{i kia, ng{i cảnh s|t trưởng lại lên tiếng.

-Chắc ch|u nên về thôi, Jake – Bố tôi đề nghị.

-Nếu b|c cho phép, ch|u xin được ngồi lại chơi.

-Đó l{ chuyện riêng của ch|u – Ng{i cảnh s|t trưởng l m b m.

-Con sói ấy vẫn còn ở nh{ em chứ – Edward cũng lên tiếng trở lại.

-Vâng.

-Anh tới địa phận nh{ em rồi – Anh trả lời một c|ch bí hiểm, v{ điện thoại im bặt.

Tôi g|c m|y, mỉm cười h{i lòng, tôi đ~ nghe thấy tiếng xe của anh lao như sấm chớp ở ngo{i đường. Tiếng phanh h~m vang lên rất to khi anh đột ngột dừng xe trước c a nh{ ng{i cảnh s|t trưởng. Tôi tiến ra c a.

-Tay con sao rồi – Ng{i cảnh s|t trưởng hỏi với theo khi thấy bóng tôi vừa lướt qua.

Ng{i có vẻ nhấp nhổm không yên. Trong lúc ấy, ngược lại, Jacob đang ngồi bên cạnh ng{i tỏ th|i độ ho{n to{n thư th|i.

Tôi nhấc bịch đ| ra, đưa tay lên.

-Nó đang sưng.

-Có lẽ con nên ra tay với ai cùng c với mình thì phải hơn – Ng{i đề nghị.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 269

-Vâng, chắc l{ thế – Tôi t|n th{nh, v{ bước ra c a. Edward đang đợi tôi.

-Đưa anh xem n{o – Anh khẽ kh{ng nói.

V{ một c|ch dịu d{ng, anh xem xét tay tôi, rất c n thận không để tôi bị đau. Đôi tay anh cũng lạnh gần như đ|, lúc n{y, điều n{y rất tốt cho c|i tay bị thương của tôi.

-Chắc em bị g~y tay thật rồi – Anh nhận xét – Anh rất tự h{o về em. H n em đ~ phải dụng sức nhiều lắm.

-Em đ~ dùng hết sức bình sinh – Tôi thở d{i – Nhưng hình như vẫn chưa đủ.

Anh hôn tay tôi một c|ch dịu d{ng.

-Để đấy anh lo – Anh hứa một c|chchcắc nịch, rồi cất tiếng – Jacob – Tiếng gọi của anh rất điềm dạm, không hề ồn ~.

-Rồi, rồi – Ng{i cảnh s|t trưởng bắt đầu cảnh b|o.

Tôi nghe thấy tiếng ng{i nhổm dậy khỏi chiếc ghế xôpha. Jacob đi ra phòng đợi ở đằng trước, rất đỗi nh nh{ng v{ bố tôi đi c|ch sau cậu ta ch ng bao xa. Vẻ mặt của Jacob tỉnh như không, ch ng những thế, còn có cả phần h|o hức nữa.

-Tôi không muốn có vụ u đả n{o ở đ}y hết, cậu hiểu không – Ng{i cảnh s|t trưởng chỉ nhìn mo i64 Edward khi nói ra những lời n{y – Để yêu cầu của tôi được chính thức, tôi s n s{ng mặc |o công vụ.

-Không cần đ}u, thưa ông – Edward trả lời bằng một giọng chịu đựng.

-Sao bố không tống giam con đi –Tôi buộc lòng phải xen v{o – Con đ~ có h{nh vi bạo lực n .

Ng{i cảnh s|t trưởng nhướng một bên m{y lên, hỏi kẻ kia :

-Ch|u có muốn thưa kiện không, Jake

-Dạ không – Jacob cười tươi roi rói. Vẫn c|i nụ cười trơ tr|o ấy – Một ng{y n{o đó, có thể ch|u sẽ đòi bồi thường.

Edward nhíu m{y lại.

-Bố {, trong phòng bố không có c}y gậy bóng ch{y n{o sao Con muốn mượn một chút.

Ng{i cảnh s|t trưởng nghiêm sắc mặt lại, nhìn tôi:

-Đủ rồi đấy, Bella.

-Chúng mình nhờ bố anh xem tay cho em trước đi, trước khi em v{o nh{ giam – Edward lên tiếng với tôi, đoạn cho{ng tay ôm lấy tôi m{ dìu ra c a.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 270

-V}ng – Tôi trả lời, tựa h n người v{o anh. Giờ thì tôi không còn tức tối về chuyện gì nữa, bên cạnh tôi đ~ có Edward rồi. Tôi cảm thấy được an ủi, vỗ về, cơn đau n{y không còn khiến tôi khó chịu nữa.

Chúng tôi cùng sóng bước bên nhau bước xuống thềm nh{, bỗng nghe sau lưng có tiếng thì th{o hốt hoảng của bố tôi:

-Ch|u đang l{m gì vậy Ch|u mất trí rồi hả

-Ch|u đi chút xíu thôi, chú – Tiếng Jacob trả lời – Chú đừng lo, ch|u sẽ quay lại ngay.

Tôi ngo|i đầu nhìn lại, Jacob cũng đang bước theo chúng tôi. Cậu ta dừng lại một chút để đóng c a, mặc kệ nỗi sững sờ cùng vẻ bực bội của ng{i Charlie. Edward ch ng đo|i ho{i gì đến kẻ đ|ng ghét ấy, cứ th ng một đường dẫn tôi ra xe. Chỉ đến khi đ~ giúp tôi ngồi v{o ghế an to{n v{ đóng c a xong, anh mới quay sang Jacob.

Một c|ch lo ngại, tôi nép s|t người v{o ô c a sổ để mở. Trong nh{, ng{i cảnh s|t trưởng đang lấp ló sau tấm r m ở phòng đợi.

Jacob vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cậu ta khoanh tay lại trước ngực, quai h{m đ~ đanh cứng.

Edward bắt đầu lên tiếng, giọng nói vẫn điềm t nh v{ ôn ho{, nhưng chính điều đó lại có m~nh lực l{m cho những lời lẽ tho|t ra trở nên đ|ng sợ hơn:

-Hiện thời, tôi sẽ không hu diệt cậu đ}u, vì nếu l{m như vậy, Bella sẽ rất buồn.

- mmm – Tôi lầm bầm trong họng.

Edward hơi quay nghiêng sang tôi, trao nhanh một nụ cười. Vẻ bình t nh trên gương mặt anh vẫn không hề mất đi

-Không thì s|ng ra, lòng em sẽ không yên – Anh giải thích, mơn nh tay lên m| tôi.

.. Rồi anh lại xoay sang Jacob.

-Nhưng nếu cậu còn g}y nguy hiểm cho cô ấy một lần nữa – tôi không cần biết l{ lỗi do ai cho dẫu chỉ đơn thuần l{ do Bella vấp ng~ hay không may, một ngôi sao băng n{o đó rơi khỏi bầu trời v{ va trúng đầu cô ấy – chỉ cần cậu đưa Bella trở về không còn nguyên v n như khi tôi đưa cô ấy đến, cậu sẽ chỉ còn chạy có 3 ch}n thôi, có hiểu không, người sói

Jacob trợn tròn mắt.

-Ai m{ th m trở lại đó chứ – Tôi nhủ thầm.

Edward vẫn tiếp tục như không hề nghe thấy tiếng của tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 271

-V{ nếu cậu còn hôn Bella một lần nữa, tôi sẽ thay mặt cô ấy đ|nh bể quai h{m cậu ra – Anh tuyên bố, giọng nói vẫn nh như không, du dương nhưng n dấu một sự đe doạ chết người.

-Thế nếu cô ấy muốn thì sao – Jacob l nh vặn lại. thật l{ ngạo mạn hết sức.

-Ơ hơ! – Tôi cười mũi.

-Nếu đó l{ điều cô ấy muốn, tôi sẽ không phản đối – Edward nhún vai, đ|p, không hề tỏ ra lư ng lự – Nhưng cậu nên chờ cho Bella nói ra điều đó, chứ đừng có tin v{o cảm nhận của cậu về phản ứng của cơ thể – m{ thật ra chỉ l{ s diện của cậu m{ thôi.

Jacob cười nhăn nhở.

-Anh muốn như vậy ư – Tôi l m b m.

- , cậu ta cũng muốn như vậy – Edward thầm thì.

-Hừm, nếu đ~ lục lọi c|i đầu tôi đủ rồi – Jacob cằn nhằn, th|i độ rõ r{ng đang rất khó chịu – Sao anh còn chưa đưa cô ấy đến b|c s xem tay đi.

-Còn một điều nữa – Edward nói một c|ch chậm r~i – Tôi cũng sẽ chiến đấu vì cô ấy. Cậu nên biết như vậy. Tôi cũng không coi bất cứ điều gì l{ hiển nhiên, vì vậy, tôi sẽ nỗ lực chiến đấu gấp hai lần cậu.

-Thế thì tốt – Jacob gầm gh – Chứ thắng một kẻ có tội thì ch ng hay ho gì.

-Cô ấy thuộc về tôi – Giọng nói của Edward đột nhiên sắt lại, không còn điềm t nh như hồi đầu nữa – Tôi không cho rằng tôi sẽ cạnh tranh công bằng đ}u đấy.

-Tôi cũng không.

-Chúc may mắn.

Jacob gật đầu.

- , người xứng đ|ng hơn sẽ thắng.

-C|i n{y l{ kh u hiệu của mấy vận động viên trước khi v{o trận m{.

Jacob chun mũi, nhưng rồi cũng nghiêm mặt lại ngay. Cậu ta ngó nghiêng qua Edward để cười với tôi, v{ cậu ta chỉ nhận được từ tôi một c|i lừ mắt đ|p lại.

-Mong rằng tay chị sẽ mau l{nh trở lại. Em thực sự lấy l{m tiếc vì chị bị thương.

Hờn dỗi không kh|c gì một đứa trẻ, tôi quay mặt sang phía kh|c.

Tôi không hề ngo|i lại cho đến lúc Edward đi vòng qua đầu xe, ngồi v{o chỗ sau tay l|i, nên cũng không rõ Jacob có bước trở lại v{o nh{ ng{i cảnh s|t trưởng không, hay vẫn tiếp tục đứng đó, trông theo tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 272

-Em sao rồi – Edward lên tiếng hỏi tôi ngay khi xe vừa lăn b|nh.

-Em tức lắm.

Anh cười th{nh tiếng.

-Anh hỏi tay em cơ.

Tôi nhún vai.

-C{ng lúc nó c{ng đau.

- , anh biết m{ – Anh xoa dịu tôi, v{ cau m{y lại.

Edward đ|nh một vòng cua quanh nh{ để v{o gara. Emmett v{ Rosalie cũng đang có mặt ở đó, đôi ch}n ho{n hảo của Rosalie – rất d nhận ra, dù chị đang mặc quần jean – thò ra ngo{i gầm chiếc xe jeep v đại của Emmett. Emmett đang ngồi bên cạnh chị, đút một tay xuống gầm xe. M~i một lúc sau, tôi mới nhận ra l{ anh ta đang đóng vai trò của một c|i kích.

Emmett nhìn Edward c n thận giúp tôi ra khỏi xe một c|ch hiếu kỳ. Đôi mắt anh ta tập trung v{o b{n tay tôi đang để treo trước ngực.

Đôi môi anh ta nở một nụ cười tươi rói.

-Lại té nữa hả, Bella

Tôi hậm hực nhìn kẻ vừa thốt ra c}u ấy.

-Không d|m đ}u, Emmett. y l{ do em đấm v{o mặt người sói đấy.

Emmett nh|y mắt rồi ph| ra cười khùng khục.

Khi Edward dẫn tôi đi ngang qua họ, tôi nghe tiếng của Rosalie cất lên:

-Jasper sẽ thắng cho coi – Chị nói một c|ch chắc nịch.

Tiếng cười của Emmett đột ngột tắt ngấm, anh ta nhìn tôi như đang ngầm đ|nh gi|.

-C| vụ gì vậy Tôi dừng lại ngay, hỏi gặng.

-N{o em, chúng mình đi gặp bố anh đi – Edward thúc giục. Anh đang lừ mắt nhìn Emmett, nh nh lắc đầu.

-C| vụ gì vậy – Tôi lặp lại c}u hỏi, chuyển |nh mắt sang phía anh.

-Cảm ơn nhé, Rosalie – Edward nói khe khẽ, đồng thời thít chặt vòng tay quanh thắt lưng tôi v{ cứ thế xăm xăm kéo tôi v{o nh{.

-Edward - Tôi l{u b{u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 273

-Chuyện con nít m{ em – Anh nhún vai – Emmett v{ Jasper thích đỏ đen lắm.

-Emmett sẽ kể cho em nghe – Tôi ra sức quay lại, nhưng c|nh tay của anh cứng như thép.

Edward thở d{i.

-Hai người ấy đang đ|nh cược xem năm đầu tiên em mắc lỗi bao nhiêu lần.

-Trời – Tôi không khỏi nhăn mặt, cố gắng che giấu nỗi kinh ho{ng khi bất chợt nhận thức được những gì anh đang đề cập đến – Mọi người đ|nh cược xem em sẽ giết bao nhiêu người ấy hả

- – Anh mi n cư ng thừa nhận – Rosalie cho rằng với tính khí của em, thể n{o lợi thế cũng nghiêng về phía Jasper.

Tôi cảm thấy m|u trong cơ thể mình bắt đầu sôi lên.

-Jasper cược rằng em mắc lỗi nhiều lắm chứ gì.

-Thật ra, nếu em chật vật, khổ sở trong việc kiềm chế, anh ấy sẽ cảm thấy an ủi hơn. Anh ấy ph|t khổ ph|t sở vì phải l{m kẻ yếu nhất nh{ lắm rồi.

- , đúng rồi. Tất nhiên em sẽ trở th{nh một kẻ như thế. Em sẽ giết thật nhiều người cho Jasper vui. Sao lại không nhỉ – Hơi thở của tôi trở nên gấp g|p, nhưng lời lẽ

cứ tuôn ra đều đều. Trong đầu, tôi lần lượt nhi n thấy những tít b|o, những danh s|ch

đầy tên người

Edward siết chặt tôi thêm nữa.

-Bây giờ em không cần phải lo đ}u. Thật ra, em không cần phải lo lắng gì hết, một khi em đ~ không muốn.

Tôi rên rỉ, v{ Edward – ngh ngay rằng cơn đau đang h{nh hạ tôi – nên lại c{ng thêm kiên quyết kéo tôi v{o nh{.

Cuối cùng, quả l{ tay tôi bị g~y thật, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ có một đốt ngón tay bị nứt m{ thôi. Tôi không muốn bó bột, b|c s Carlisle bảo rằng nếu tôi

chịu đeo đai, tay tôi sẽ mau l{nh hơn. Thế la tôi chấp nhận đeo đai.

Trong lúc b|c s Cullen c n thận r{ng đai thật khít v{o tay tôi, Edward luôn miệng bảo rằng không vừa. Đôi lần anh ph|t hoảng vì ngh tôi bị cấn, sẽ đau, nhưng tôi trấn an anh rằng tôi không sao hết.

L{m như tôi hết chuyện để lo – hay lòng dạ vẫn còn chỗ để nhét những nỗi khổ t}m kh|c – cuộc sống lại đặt ra cho tôi thêm mối bận t}m nữa.

Từ ng{y Jasper kể về qu| khứ của anh, tất cả những c}u chuyện về ma-c{-rồng mới lột x|c c{ng lúc c{ng thấm s}u v{o t}m trí tôi. Giờ thì tất cả những chuyện ấy k m theo những tin tức của anh ta v{ vụ c| cược của Edward ch ng mấy chốc đ~ trở th{nh

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 274

tâm điểm chú ý trong tôi. Rồi bất chợt tôi hỏi họ c| cược bằng c|i gì. Khi người ta đ~ có mọi thứ, người ta còn cần phần thưởng n{o nữa?

Tôi vẫn luôn tự nhủ với lòng rằng mình sẽ kh|c vẫn luôn hy vọng rằng mình sẽ mạnh như lời Edward đ~ x|c nhận. Mạnh, tốc độ, v{ trên tất cả, một sắc đ p tuyệt m . Để mỗi khi đứng bên cạnh Edward, tôi cũng sẽ có cảm gi|c rằng chỗ của mình chính l{ nơi đó.

Tôi cũng đ~ cố không ngh nhiều đến những đặc tính thuộc về bản ng~ của mình: hoang dại, kh|t m|u. Có lẽ tôi sẽ không thể kềm giữ mình m{ không t{n s|t con người - những con người chưa hề l{m gì tổn hại đến tôi. Họ - những con người – cũng giống như những nạn nh}n đang mỗi lúc mỗi tăng lên nhiều ở Settle, những người đ~ từng có gia đình, bạn b v{ tương lai; ! con người đ~ từng có cuộc sống. V{ tôi chính l{ con qu|i vật sẽ cướp đi điều quý gi| nhất ấy khỏi họ.

Tuy nhiên, tôi có thể giải quyết được c|i phần khó khăn ấy, thật vậy – bởi lẽ tôi tin Edward, tin anh một c|ch to{n v n, rằng anh có thể giữ cho tôi không l{m bất cứ một điều gì có thể khiến tôi hối hận về sau. Nếu tôi đề nghị, thể n{o anh cũng sẽ đưa tôi đến Nam Cực săn chim c|nh cụt. Tôi sẽ l{m tất thảy mọi điều để l{ một người tốt – một ma-c{-rồng tốt. Ý ngh n{y llẽ ra sẽ khiến tôi bật cười khinh khích rồi, nếu không vì nỗi lo mới kia.

Bởi vì, nếu tôi thật sư l{ một kẻ như vậy - những hình ảnh kinh ho{ng về ma-c{-rồng m{ Jasper đ~ vẽ lên trong đầu tôi – thì liệu tôi có thể l{ mình V{ giả như tất cả đối với tôi bây giờ chỉ còn mỗi một việc l{ giết người, thì thực sự, điều m{ tôi đang kh|t khao mong muốn sẽ l{ gì

Phần Edward thì bị |m ảnh đến mức tôi không muốn tôi bỏ l một thứ gì trong lúc tôi còn l{ con người. Chuyện n{y hơi ngớ ng n một chút. Tôi đ}u có lo ngại rằng mình sẽ bỏ l mất kinh nghiệm con người n{o. Chỉ cần được ở bên Edward thôi, tôi còn mong muốn điều gì kh|c hơn nữa cơ chứ?

Tôi cứ chú mục v{o gương mặt anh trong lúc anh theo dõi b|c s Carlisle chữa tay cho tôi. Trên đời n{y, đối với tôi, ch ng có thứ gì đ|ng mong muốn hơn l{ có anh cả.

Nhưng liệu rằng điều đó – liệu điều đó có thể – bị thay đổi không?

Liệu có kinh nghiệm lo{i người n{o m{ tôi không s n s{ng từ bỏ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 275

Chương 16

TH I Đ I

i, mình không có đồ n{o để mặc hết – Tôi rền rỉ với chính mình. Bao nhiêu quần |o có được, tôi đều b{y cả ra giường to{n bộ tủ quần |o, c|c ngăn kéo đều trống trơn. Tôi nhìn chằm chập v{o mấy c|i chỗ cất quần

|o, cầu nguyện cho có bất kì một thứ n{o đó hợp với mình xuất hiện. Chiếc v|y kaki của tôi đang được vắt trên tay ghế, chờ tôi tìm ra được c|i |o hợp tông. Chiếc |o tôi mặc v{o phải đ p v{ l{m cho tôi có được trưởng th{nh lên một chút. Chiếc |o đó phải nói lên được một điều rằng nó được mặc cho một dịp đặc biệt. Nhưng tôi chằng tìm được một c|i |o n{o như thế cả.

Sắp tới giờ đi rồi, vậy m{ lúc n{y tôi vẫn còn đang mặc trên người bộ đồ thun thể thao cũ m m. Nếu tôi không tìm được bộ đồ thích hợp để mặc, ắt h n tôi sẽ cứ mặc nguyên như thế m{ đi.

Tôi cau có nhìn đống quần |o nằm ngổn ngang trên giường.

Tức nhất l{ tôi biết chính x|c mình sẽ mặc gì, nếu không bị trục trặc giữa chừng – ngh a l{ nếu chiếc |o m{u đỏ của tôi không bị mất. Tôi dộng nắm tay còn l{nh lặn v{o tường.

-Tên ma-c{-rồng ngớ ng n, ăn cướp, không biết phiền l{ gì – Tôi gằn từng tiếng một.

-Bạn đang l{m gì đấy – Alice cất tiếng hỏi.

Cô bạn của tôi đang đứng tì người v{o bậu c a sổ để mở, cơ hồ như đ~ có mặt ở đó từ n~y đến giờ.

-Cốc, cốc, cốc – Cô bạn thêm v{o với một nụ cười rạng r .

-Chờ mình ở ngo{i c a bộ khó lắm hả

Tôi vừa hỏi đến đó, thì rất đột ngột, Alice đ~ tung ngay lên giữa giường của tôi một c|i hộp trắng vuông vức.

-Mình chỉ mới đi ngang qua thôi ngh l{ bạn đang cần một món đồ n{o đó.

Tôi nhìn c|i hộp không hề nhỏ nhắn chút xíu n{o đang nằm ch m chệ trên đống quần |o không co| c|i n{o ra hồn của mình m{ không khỏi nhăn mặt.

-Thừa nhận đi n{o – Alice tiếp tục lên tiếng – Mình l{ cứu tinh của bạn.

-Bạn l{ cứu tinhcủa m ình – Tôi lí nhí trong miệng – Cảm ơn.

Ô

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 276

-Chậc, nhìn đúng được một c|i mới tuyệt vời l{m sao. Bạn không biết l{ mình tức tới c n{o đ}u – khi khổng khi không, ch ng còn tiên thị được c|i gì nữa hết. Mình cảm thấy thật vô dụng, cảm thấy tầm thường l{m sao ấy – Alice co rúm người lại ngay khi vừa mới nói dứt lời xong.

-Mình không hình dung được c|i cảm gi|c đ|ng sợ đó nó như thế n{o. Thấy tầm thường hả Eo ơi nghiêm trọng nhỉ.

Cô bạn cười khinh khích.

- t ra thì cũng đền bù được phần n{o chuyện mình đ~ để sót tên trộm đ|ng ghét. Bây giờ, mình sẽ phải đi tìm hiểu cho – được chuyện gì đang di n ra ở Settle.

Trời, c|ch nói của cô bạn - khi để cập đến hai sự kiện cùng một lúc – l{m cho tôi bỗng nhiên bừng tỉnh. Điều khó hiểu vẫn l{m phiền tôi trong mấy ng{y vừa qua, mối tương quan tôi không nhìn ra được, đột nhiên hiện s|ng rõ. Tôi nhìn sững v{o cô bạn của mình, gương mặt đông cứng, cảm xúc không rõ r{ng.

-Bạn không mở ra hả – Alice hỏi tôi. Nhận thấy tự dưng tôi bỗng trở nên trơ lì trước mọi hoạt động, cô bạn thở d{i, đ{nh tự tay mở nắp hộp. Rồi Alice lấy ra một vật, giơ lên cao, nhưng tôi không sao tập trung được v{o món đồ ấy – Đ p tuyệt, bạn không thấy như vậy sao Mình chọn m{u xanh, vì mình biết anh Edward thích bạn mặc m{u n{y.

Tôi vẫn không có phản ứng.

-Tóm lại thì chỉ l{ một – Tôi nói không ra hơi.

-C|i gì – Cô bạn hỏi gặng – Bạn đ}u có c|i n{o giống c|i n{y đ}u. Nói toạc ra l{ bạn chỉ có một c|i v|y duy nhất

-Không, Alice Quên chuyện |o v|y đi, nghe mình nói n{y

-Bạn không thích hả – Gương mặt cô bạn tôi tr{n ngập nỗi thất vọng.

-Nghe mình nói n{y, Alice, bạn không nhận ra sao Tóm lại thì chỉ l{ một Kẻ lẻn v{o đ}y lấy cắp đồ của mình, những ma-c{-rồng mới toanh ở Settle. Họ có mối liên hệ với nhau!

C|i |o trượt khỏi tay Alice, rơi th ng trở lại hộp.

Giờ thì Alice đ~ ho{n to{n tập trung, giọng nói của cô bạn đột nhiên trở nên the thé.

-Sao bạn lại ngh như thế

-Bạn có nhớ anh Edward đ~ nói thế n{o không Rằng có kẻ đ~ lợi dụng khiếm khuyết của bạn về tiên thị để ngăn không cho bạn nhìn thấy những kẻ mới bước v{o kiếp sống của ma-c{-rồng V{ rồi bạn đ~ nói thế n{o, thời gianhắn canh thật l{ ho{n hảo – kẻ trộn của mình đ~ c n thận ra sao khi không hề lưu lại bất cứ một dấu vết n{o, như thể

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 277

hắn biết bạn sẽ trông thấy điều đó. Mình ngh bạn nói đúng, Alice ạ, mình ngh hắn biết. Mình cũng tin rằng hắn đang lợi dụng những khiếm khuyết ấy. Trên đời n{y, liệu có chuyện hai kẻ kh|c nhau không chỉ biết rõ về bạn để h{nh sự, m{ còn biết canh chính x|c thời điểm để thực hiện điều đó nữa? Không đời n{o có chuyện như thế. Chỉ có một

người thôi. Chỉ có thể l{ cùng một người. Ngươ i đang thiết lập một đội qu}n ma-c{-

rồng chính l{ kẻ đ~ đ|nh cắp mùi hương của mình.

Alice vốn không quen với chuyện ngạc nhiên, đ~ phải sững người, v{ ở trong trạng th|i đó một lúc kh| l}u. Tôi nh m tính thời gian chờ đợi. Alice không hề có bất cứ một c động n{o trong khảong hai phút. Rồi sau đó, đôi mắt của cô bạn tập trung trở lại v{o tôi.

-Bạn nói đúng – Alice nói giọng xa vắng – Tất nhiên l{ bạn nói đúng. V{ trong trường hợp như vậy

-Edward đ~ ph|n đo|n sai – Tôi thầm thì – Đ}y chỉ l{ một cuộc th nghiệm để xem hắn có th{nh công hay không. Nếu hắn có thể v{o, ra nơi đ}y một c|ch an to{n, mi n l{ không l{m bất cứ điều gì để bạn ph|t gi|c được. Như giết mình ch ng hạn Hắn lấy đồ đạc c| nh}n của mình không phải để chứng tỏ rằng hắn đ~ lần ra mình đ}u. Hắn đ|nh cắp mùi hương của mình để những kẻ kh|c có thể tìm ra tung tích của mình đấy.

Đôi mắt Alice mở to vì cho|ng v|ng. Tôi nói đúng, v{ tôi hiểu rõ được rằng cô bạn của tôi cũng biết điều đó.

-Ôi trời ơi – Alice kêu lên.

Tôi đ~ trải qua đủ mọi cung bậc của trạng th|i cảm xúc. Giờ đ}y, khi ph|t hiện ra sự thật rằng có kẻ đ~ tạo ra cả một đội qu}n ma-c{-rồng – đội quân đang gieo rắc những c|i chết kinh ho{ng xuống th{nh phố Settle – nhằm một mục đích rõ r{ng l{ tiêu diệt tôi, bất gi|c tôi cảm thấy nh nhõm vô cùng.

Một phần l{ dù sao đi nữa, tôi cũng đ~ giải quyết được cảm gi|c khó chịu, bứt rứt khi m~i cứ phải chịu đựng cảnh mù mờ trước một vấn đề có liên quan đến sự sống còn của bản th}n.

Nhưng quan trọng hơn l{ bởi còn vì một kh|c nữa:

- m – Tôi lên tiếng – Mọi người có thể an t}m được rồi. Cuối cùng thì không ai có ý định tiêu diệt nh{ Cullen cả.

-Nếu bạn cho rằng đó l{ điểm kh|c biệt thì bạn lầm rồi – Alice rít lên qua kẽ răng – Nếu có kẻ muốn hại một người trong chúng ta, hắn sẽ phải bước qua x|c chết của tất cả những người còn lại.

-Cảm ơn Alice. Nhưng ít ra, chúng ta cũng đ~ biết được mục tiêu theo đuổi của họ. Như vậy cũng có ích chứ.

-Có lẽ vậy – Cô bạn khe khẽ đ|p, bắt đầu bước tới bước lui trong phòng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 278

Rầm, rầm rầm – Có nắm tay của ai đó dộng lên c|nh c a phòng tôi.

Tôi muốn nhảy dựng lên, trong khi Alice ch ng mảy may tỏ ra quan t}m.

-Con s a soạn xong chưa Chúng ta tr rồi đấy – Ng{i cảnh s|t trưởng ph{n n{n, tỏ ra vô cùng c|u kỉnh. Ng{i ghét những dịp gặp mặt ch ng kém gì tôi. Đối với ng{i, đa số vấn đề nằm ở chỗ phải chọn |o xống.

-Con sắp xong rồi đ}y. Chờ con một chút nữa thôi – Tôi nói với giọng ngh n ngh n, kh{n kh{n.

Bố im lặng đúng n a giây ngắn ngủi.

-Con khóc đấy {

-Dạ không. Con đang căng th ng. Bố xuống nh{ trước đi.

Tôi nghe thấy tiếng ch}n bố bước xuống cầu thang.

-Mình phải đi rồi – Alice thỏ thẻ.

-Sao thế

-Edward đang tới đấy. Nếu m{ anh ấy biết việc n{y

-Đi đi, đi đi – Tôi giục cô bạn của tôi ngay tắp lự. Một khi ph|t hiện ra được chân tướng sự việc, Edward sẽ nổi xung thiên lên ngay. Tôi không thể giấu anh lâu, nhưng có lẽ ng{y l tốt nghiệp không phải l{ thời điểm thích hợp để anh có những phản ứng như thế.

-Mặc v{o đi – Alice nói cứng khi lướt tới phía c a sổ.

Tôi l{m theo như một c|i m|y, đầu óc vẫn còn b{ng ho{ng.

Tôi định l{m điệu m|i tóc một chút, nhưng thời gian không còn kịp nữa, vì thế, tóc tôi vẫn th ng đơ v{ ch|n ngắt như thường ng{y. Nhưng cũng ch ng sao, điều đó không quan trọng. Tôi thậm chí cũng ch ng buồn nhìn ngắm mình trong gương, ch ng quan t}m xem chiếc |o kiểu của Alice vừa đưa cho v{ chiếc v|y hợp rơ với nhau như thế n{o. Chuyện đó cũng không quan trọng nốt. Quặc vội chiếc |o thụng pôlietxte m{u v{ng

xấu xí lên tay, tôi hối ha bước xuống lầu.

-Trông con đ p lắm – Ng{i cảnh s|t trưởng khen ngợi một c}u, k m theo một th|i độ cộc cằn cố kiềm nén – o mới {

-Dạ – Tôi đ|p một c|ch nhỏ nh , cố gắng tập trung – Alice tặng con. Con cảm ơn bố.

Edward có mặt sau khi em g|i anh vừa đi khỏi chừng v{i phút. Khoảng thời gian đó không đủ để tôi tròng v{o cắi mặt nạ điềm t nh. Nhưng vì cả hai đang cùng ngồi trong chiếc xe tuần tra với ng{i cảnh s|t trưởng nên anh không tiện hỏi tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 279

Tuần trước, khi biết rằng tôi muốn đi riêng với Edward đến trường dự l tốt nghiệp, ng{i cảnh s|t trưởng đ~ kịch liệt phản đối. Quan điểm của ng{i l{ thế n{y: phụ huynh cũng có một v{i quyền hạn trong ng{y tốt nghiệp của con c|i. Tất nhiên tôi vui vẻ t|n th{nh ngay, Edward cũng h{o hứng để nghị tất cả chúng tôi sẽ đi cùng nhau. Rồi vì b|c s Carlisle v{ b{ Esme ch ng có ý kiến gì, nên ng{i cảnh s|t trưởng ch ng tìm được cớ để từ chối ng{i nhận lời với một vẻ mặt buồn thỉu buồn thiu.

Trong chiếc xe tuần tra, Edward ngồi ở h{ng ghế sau, đằng sau tấm v|ch ngăn l{m bằng sợi thu tinh, với một th|i độ thích thú – có lẽ l{ vì vẻ mặt hí h ng của ng{i cảnh s|t

trưởng – v{ mỗi khi ng{i nhìn trô m anh qua kính chiếu hậu l{ lại thấy Edward nở một

nụ cười thật tươi. Chắc ng{i cảnh s|t trưởng đang mường tượng đến những điều có thể khiến Edward gặp trắc trở với tôi.

-Em có sao không – Edward hỏi nhỏ khi giúp tôi ra khỏi ghế ngồi phía trước, trong b~i đậu xe của trường.

-Em căng th ng qu| – Tôi trả lời, v{ đó không phải l{ một lời nói dối.

-Em đ p lắm – C}u nói tiếp theo của anh l{ một lời nhận xét.

Dường như anh đ~ muốn nói thêm, nhưng ng{i cảnh s|t trưởng – tỏ rõ th|i độ rằng ng{i biết tỏng anh đang giở chiêu nịnh đầm – l|ch vai v{o giữa hai chúng tôi, th}n |i kho|c tay lên vai tôi.

-Em có thấy h{o hứng không – Anh lại hỏi tôi.

-Không – Tôi thú nhận

-Bella {, đ}y l{ một sự kiện trọng đại. Con vừa mới tốt nghiệp trung học. B}y giờ, cả một thế giới mới đang mở ra trước mắt con. Trường đại học n{y. Phải sống tự lập n{y Con không còn l{ đứa con g|i bé bỏng của bố nữa – Ng{i cảnh s|t trưởng chen ngay lời v{o.

-Bố ơi – Tôi rền r – Xin bố đừng l{m con phải khóc.

-Ai m{ l{m cho con khóc chứ – Bố tôi l{u b{u – M{ tại sao con không thấy h{o hứng?

-Con không biết nữa, bố {. Chắc vì chưa v{o l , hay l{ sao đó.

-May l{ Alice sẽ tổ chức một buổi tiệc. Phải có thứ gì l{m cho con vui lên chứ.

-Dạ đúng rồi. Tiệc mới chính x|c l{ thứ con cần.

Ng{i cảnh s|t trưởng bật cười trước giọng nói của tôi, tay ng{i bóp v{o vai tôi. Edward ngước mắt nhìn lên bầu trời, gương mặt đầy vẻ tư lự.

Bố bỏ chúng tôi lại trước c a sau của phòng tập thể dục v{ đi vòng ra lối c a chính cùng những phụ huynh kh|c.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 280

Thật l{ một khung cảnh huyên n|o chưa từng thấy, cô Cope trực ở quầy tiếp t}n v{ thầy Varner dạy To|n đang ổn định học sinh th{nh h{ng theo thứ tự bản chữ c|i.

-Lên trước n{o, em Cullen – Thầy Varner hét lên với Edward.

-Bella ơi!

Tôi ng ng mặt lên, nhận ra Jessica Stanley đang vẫy tay với mình ở mấy h{ng cuối, với nụ cười rộng mở.

Edward hôn vội tôi rồi thở d{i, tiu nghỉ đi lại h{ng C. Alice không có mặt ở đó. Cô bạn đang l{m gì vậy Cô ấy tính bỏ không dự l hay sao Tôi thật khéo chọn thời điểm Lẽ ra, phải đợi cho qua buổi l , tôi mới nên hé lộ nhận xét của mình thì hơn.

-Xuống đ}y, Bella – Jessica lại cất tiếng gọi.

Tôi bước xuống h{ng, v{o chỗ của mình ở sau lưng Jessica, cảm thấy hơi bất ngờ khi cô bạn ấy tự nhiên tỏ ra th}n mật. Đến gần hơn, tôi trông thấy Angela ở sau lưng năm người kh|c, cũng đang nhìn theo Jessica với một th|i độ ngạc nhiên tương tự.

Jess nói thêm mấy lời gì nữa trước khi tôi kịp bỏ lọt v{o tai.

- ngạc nhiên thật đấy. Mình muốn nói l{ mới gặp nhau đó, giờ đ~ tốt nghiệp rồi – Cô bạn nói một thôi một hồi – Bồ có tin nổi l{ mọi chuyện lại kết thúc không Mình thì cứ muốn hét to|ng lên

-Mình cũng thế – Tôi lí nhí trả lời.

-Thật không sao tin nổi được ấy chứ. Bồ có nhớ ng{y đầu tiên bồ mới bước ch}n v{o trường không Tụi mình đ~ l{ bạn, gần như ngay lập tức vậy, ngay lần đầu tiên tụi mình trông thấy nhau. Ngạc nhiên thật đấy. Vậy m{ giờ, mình sắp khăn gói đến California, còn bồ thì sẽ đến Alaska. Mình sẽ nhớ bồ nhiều lắm Bồ phải hứa với mình rằng thi thoảng tụi mình sẽ gặp nhau nhé Mình rất vui vì bồ tổ chức một buổi tiệc. Tuyệt vời lắm. Suốt cả một qu~ng thời gian d{i, tụi mình không nói chuyện với nhau, v{ giờ lại sắp chia tay

Cứ thế, Jess nói cho một tr{ng, v{ tôi hiểu ra tình bạn tức thời được lặp lại của chúng tôi có được l{ do những ho{i niệm cùng lòng biết ơn vì lời mời đến tham dự buổi tiệc, dù rằng tôi ch ng động chân, động tay gì v{o buổi tiệc ấy cả. Tôi cố gắng chú ý trong lúc tròng v{o người chiếc |o thụng nhận ra rằng mình rất vui vì mọi thứ với Jessica lại kết thúc bằng một nốt gi|ng vui vẻ.

Hôm nay l{ ng{y cuối cùng, vì thế, cho dẫu Eric – đại biểu học sinh lên đọc di n văn từ biệt – phải l{m cho to{n thể học sinh thấy được rằng buổi l ph|t bằng chính l{

một sự khởi đầu cùng linh tinh những điê u đ~ biết rồi khổ lắm nói m~i v{ cho dẫu với riêng tôi, b{i ph|t biểu n{y l{ d{i qu| thể, dù cho sao ng{y hôm nay, tất cả sẽ trở

th{nh qu| khứ…

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 281

Tôi vẫn có cảm gi|c rằng mọi thứ trôi qua qu| nhanh. Giống như tôi đ~ bấm v{o c|i nút tua nhanh vậy. Hay l{ do thực tế, bản th}n buổi l quả có di n ra với tiến độ nhanh Rồi Eric tăng tốc nói nhanh hơn –trong sự bồn chồn - những từ, những ngữ cứ thế tuôn ra {o {o đến độ chúng ch ng còn rõ ý, rõ ngh a nữa. Thầy Hiệu trưởng Greene bắt đầu xướng tên học sinh, tên n{y nối tiếp tên kia không nghỉ h{ng đầu tiên liên tục kéo tên. Cô Cope có nhiệm vụ đưa đúng bằng cho thầy hiệu trưởng để thầy trao cho từng học sinh trông cô hớt hơ hớt hải đến tội nghiệp

Bất chợt tôi trông thấy Alice, cô bạn đột ngột xuất hiện, lướt như bay trên s}n khấu để nhận bằng của mình, gương mặt thể hiện sự tập trung cao độ. Edward bước theo sau, vẻ mặt đăm chiêu, nhưng không tỏ ra khó chịu. Chỉ có hai người mặc chiếc |o thụng v{ng xấu xí ấy m{ vẫn rạng ngời vẻ đ p. Hai anh em nh{ Cullen nổi trội giữa đ|m đông, vẻ đ p cùng sự duyên d|ng của họ chỉ có thể thuộc về thế giới của thần th|nh. Vậy m{ không rõ tôi đ~ tin rằng họ l{ con người như thế n{o. Giả dụ có một đôi thiên thần còn y nguyên đôi c|nh đứng đó, cũng sẽ không bì được với họ.

Thầy Greene vừa xướng tên tôi, tôi đứng dậy khỏi ghế, chờ cho h{ng trước mình di chuyển lên. Bất chợt ở phía cuối phòng thể dục, một tr{ng ph|o tay nổi lên, tôi ngoảnh lại, nhận ra Jacob đang kéo ng{i cảnh s|t trưởng đứng lên, cả hai đang huýt s|o, cổ vũ tôi không ngừng. Tôi còn nhận ra được cả c|i đầu của ông Billy bên cạnh khu u tay của Jake nữa. Tôi cố gắng g i về họ một nụ cười rất gượng gạo.

Thầy Greene vừa đọc xong danh s|ch, tiếp tục đưa ra những tấm bằng, k m theo một nụ cười không được tự nhiên cho lắm cho lũ học trò đang nối đuôi nhau đi di u qua.

-Chúc mừng trò Stanley – Thầy nói khe khẽ khi Jess đưa tay ra nhận tấm bằng của mình.

-Chúc mừng trò Swan – Thầy nhỏ nh nói trong lúc đặt tấm bằng v{o b{n tay l{nh lặn của tôi.

-Em cảm ơn thầy – Tôi đ|p lời.

Tất cả chỉ có thế.

Tôi đứng bên cạnh Jessica cùng với một nhóm học sinh kh|c. Hai mắt Jess đỏ hoe, cô bạn đưa tay |o thụng lên chấm chấm mắt. Một tíc tắc sau tôi mới hiểu ra rằng Jess đang khóc.

Thầy Greene có nói thêm một điều gì đó nữa m{ tôi không kịp nghe. Mọi người xung quanh tôi la hét ầm . Những chiếc mũ bình thiên m{u v{ng rơi xuống như mưa. Tôi vội giở mũ của mình ra, nhưng đ~ qu| tr , đ{nh buông tay cho nó rơi xuống đất.

- i, Bella – Jess thổn thức |t mất cả những cuộc đối thoại kh|c – Mình không ngờ l{ tụi mình đ~ tốt nghiệp rồi đấy.

-Mình không tin l{ tất cả đ~ kết thúc – Tôi cũng thỏ thẻ phụ hoạ.

Cô bạn đột nhiên ôm chầm lấy cổ tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 282

-Bồ phải hứa l{ tụi mình sẽ không để mất liên lạc cơ.

Tôi ôm lấy lưng Jess, cảm thấy ngượng ngùng khi lảng tr|nh lời đề nghị của cô bạn.

-Mình rất vui vì được biết bồ, Jessice ạ. Đó l{ hai năm rất đ p trong lòng mình.

- , hai năm rất đ p – Cô bạn thờ d{i, khụt khịt mũi, rồi sau đó buông tay – Lauren – Jessica kêu ré lên, đưa tay lên cao vẫy lia lịa, đoạn lanh l len qua một rừng |o v{ng. C|c gia đình bắt đầu đổ xô lên, chúng tôi vô hình trung bị dồn lại.

Trong lúc ấy, tôi bất chợt trông thấy Angela v{ Ben, nhưng cả hai đang đứng giữa những người thân trong gia đình. Tôi sẽ chúc mừng hai người bạn ấy sau vậy.

Tôi nghển cổ tìm kiếm Alice.

-Chúc mừng em – Edward thì th{o bên tay tôi, tay anh ôm vòng lấy thắt lưng tôi trong c|i ng{y trọng đại n{y, anh không hề tỏ ra vội v{ng.

- mmm, cảm ơn anh.

-Trông em vẫn chưa hết căng th ng – Anh tiếp lời.

-Đúng l{ chưa.

-Em lo lắng chuyện gì thế Buổi tiệc ư? Không đ|ng sợ đến như vậy đ}u, em ạ.

-Có lẽ anh nói đúng.

-Em đang kiếm ai vậy

Cuộc kiếm tìm của tôi xem ra không d giấu như đ~ ngh .

-Alice bạn ấy đ}u rồi anh

-Vừa nhận bằng xong l{ cô ấy chạy ra ngo{i ngay.

Giọng nói của anh đ~ thay đổi âm điệu. Tôi ngước mặt lên đê kiếm tìm dấu hiệu

bối rối ở nơi anh, song, anh lại quay mặt nhìn chăm chú ra lối c a sau của phòng thể dục. Trong gi}y phút ấy, tôi đ~ có một quyết định bốc đồng – một quyết định bao giờ tôi cũng phải suy ngh hai lần nhưng suy ngh rồi lại hiếm khi thực hiện.

-Anh lo cho Alice – Tôi hỏi.

-Ơ… - Rõ r{ng anh không muốn trả lời c}u hỏi n{y.

-Bạn ấy ngh gì vậy anh M{ sao không cho anh xen v{o vậy

Edward hạ |nh mắt xuống nhìn tôi, |nh mắt của anh se lại vì nghi ngờ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 283

-Alice đang dịch Bản hùng ca của nền Cộng ho{ sang tiếng Rập. Khi ho{n th{nh, cô ấy sẽ chuyển sang tiếng H{n.

Tôi cười, nhưng trong lòng đầy ắp nỗi lo lắng.

-Vậy l{ đầu óc của Alice sẽ bậu bịu suốt cho m{ xem.

-Em biết Alice giấu anh điều gì, phải không – Anh buộc tội tôi.

-Vâng – Tôi cười một c|ch yếu ớt – Em có liên quan trực tiếp tới chuyện đó m{.

Anh chờ đợi, vẻ mặt khó hiểu.

Tôi nhìn quanh. Ng{i cảnh s|t trưởng đang sắp s a vượt qua đ|m đông để đến chỗ tôi.

-Alice thông minh – Tôi nói vội – Có lẽ bạn ấy sẽ giữ bí mật cho đến cuối buổi tiệc. Nhưng vì em cũng rất mong cho bữa tiệc bị hu bỏ ừm, anh đừng giận, xem như không có chuyện gì, được không anh Biết c{ng nhiều thì c{ng tốt m{. Dù sao thì cũng giúp ích được một chút gì đó.

-Em đang nói chuyện gì vậy

Tôi nhận ra c|i đầu của ng{i cảnh s|t trưởng đang lô nhô nổi trên những c|i đầu kh|c khi ng{i đang bước tới chỗ tôi. Ng{i đ~ nhận ra tôi v{ đang vẫy tay ra hiệu.

-Anh chỉ cần bình t nh, được không?

Anh gật đầu ngay tắp lự, môi mím lại đầy quyết t}m.

Thì thầm một c|ch gấp g|p, tôi thuật lại lập luận của mình.

-Có lẽ anh đ~ sai khi cho rằng mọi thứ bủa v{o chúng ta từ c|c ngả. Em ngh chỉ từ một hướng m{ thôi v{ mục tiêu chính l{ em, thật đấy. Tất cả đều ăn khớp với nhau, m{ cũng chỉ theo có hướng đó. Chỉ có một kẻ đùa với khiếm khuyết trong tiên thị của Alice m{ thôi. Kẻ lạ đột nhập v{o phòng em thật ra chỉ l{ một m{n th nghiệm, để xem có ai biết trước m{ đón đầu không. Đó cũng chính l{ kẻ liên tục thay đổi c|c quyết định, rồi những ma-c{-rồng mới sinh, việc đ|nh cắp c|c vật dụng của em – tất cả đều liên quan đến nhau cả. Mùi hương của em l{ để cho đội qu}n ấy.

Gương mặt của Edward chuyển sang trắng bệch đến mức khó lắm tôi mới nói hết được những suy ngh của mình:

-Nhưng không ai nhắm v{o anh cả, anh không nhận ra như vậy sao Thật l{ tốt – b{ Esme, Alice v{ b|c s Carlisle, không ai có ý định l{m cho họ bị thương!

Đôi mắt anh mở tròn, căng hết c vì lo lắng, vì sững sờ lẫn kinh khiếp. Anh cũng biết rằng tôi đ~ ph|n đo|n đúng, giống như Alice.

Tôi để tay lên cằm anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 284

-Bình t nh n{o anh – Tôi kh n khoả.

-Bella – Ng{i cảnh s|t trưởng reo to, v{ ng{i gần như lao ngươ i qua mấy gia

đình đang ở quanh chúng tôi.

-Chúc mừng con g|i của bố - Ng{i cảnh s|t trưởng vẫn tiếp tục thét vang, dù rằng ng{i đ~ ở s|t bên tai tôi rồi. V{ ng{i ôm chầm lấy cô con g|i rượu h{nh động n{y của ng{i cũng có chút ranh m~nh khi muốn lợi dụng điều đó để đ y Edward sang một bên.

-Cảm ơn bố – Tôi lí nhí nói, chưa hết lo lắng trước nét mặt của Edward. Anh vẫn chưa ho{n hồn lại được. Đôi tay của anh vẫn còn hơi đưa về phía tôi, trong một ý định s n s{ng ôm chầm lấy tôi, đưa tôi chạy trốn. Trong thời điểm n{y, chỉ hơn anh một chút xíu về khả năng kiềm chế, nhưng tôi cũng nhận thấy chạy trốn không phải l{ một ý kiến tồi.

-Jacob v{ ông Billy phải về sớm. Ban n~y, con có thấy hai bố con họ không – Ng{i cảnh s|t trưởng cất tiếng hỏi, ch}n lui lại một bước nhưng vẫn còn để hai tay lên vai tôi. Lưng ng{i quay về phía Edward – có lẽ muốn đ y h n anh ra ngo{i, nhưng h{nh động đó lúc n{y lại ho| hay. Miệng của Edward đang hé mở, đôi mắt vẫn còn căng tròn vì khiếp đảm.

-Dạ có – Tôi x|c nhận, cố gắng tập trung – Con cũng nghe thấy cả tiếng họ nữa.

-Hai bố con Black thật tốt khi đến đ}y chung vui với con – Ng{i cảnh s|t trưởng nhận định.

- m-mm.

Thế đấy. Vậy ra kể với Edward lúc n{y l{ một việc sai lầm. Alice đ~ h{nh động đúng khi tự l{m bận rộn đầu óc mình bằng những chuyện đ}u đ}u. Lẽ ra tôi nên đợi đến khi chỉ có hai đứa với nhau, ,hoặc l{ với cả gia đình anh nữa cũng được. V{ không hề có vật gì d v ở gần – ch ng hạn như c a sổ xe hơi, c|c to{ nh{ trong trường.

Vẻ mặt của Edward đ~ gọi dậy tất cả c|c nỗi sơ h~i trong tôi. Tuy b}y giờ nỗi lo

sợ trong anh đ~ lắng xuống – nhưng lấp v{o đó l{ to{n bộ nỗi tức giận, hiển hiện rõ r{ng qua từng c chỉ của anh.

-Tối nay, con muốn ăn ở đ}u – Ng{i cảnh s|t trưởng hồ hởi hỏi – Ăn tha hồ, bao nhiêu cũng được.

-Để con nấu ăn được rồi, bố.

-Đừng có ngớ ng n thế chứ. Con có muốn ăn ở nh{ h{nag Lodge không – Bố tôi hỏi, k m theo một nụ cười h|o hức.

Tôi thật lòng rất không thích c|i nh{ h{ng m{ ng{i cảnh s|t trưởng luôn |i mộ ấy, nhưng trong tình cản nh{, có gì kh|c biệt đ}u Dù sao, tôi cũng không thể nuốt nổi một thứ gì.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 285

-Dạ, nh{ h{ng Lodge, thật tuyệt vời – Tôi reo lên một c|ch vờ v nh.

Nụ cười của ng{i cảnh s|t trưởng đang rộng mở, nhưng rồi ng{i lại buông ngay một tiếng thở d{i. Ng{i hơi ngo{i ra sau hướng mặt lại phía Edward, song không phải l{ ho{n to{n nhìn anh.

-Cậu đi cùng bố con tôi chứ, Edward?

Tôi hoảng hốt nhìn anh với |nh mắt cầu kh n. Một lúc, không thấy Edward trả lời, ng{i Charlie ngo|i h n ra sau; vừa may, Edward đ~ phần n{o l{m chủ trở lại được cảm xúc.

-Dạ không, cảm ơn ông – Edward trả lời bằng một giọng cay nghiệt, gương mặt sắt lại v{ hết sức lạnh lùng.

-Cậu có kế hoạch với bố m rồi { – Ng{i cảnh s|t trưởng hỏi tới, có một chút khó chịu l n quất trong giọng nói của ng{i . Edward bấy l}u nay luôn tỏ ra vô cùng lịch sự, bất chấp bố tôi có cư x với anh như thế n{o th|i độ khó gần lúc n{y của anh khiến bố vô cùng ngạc nhiên.

-V}ng. Nếu ông lượng thứ… - Nói dứt lời, Edward quay ngoắt lưng lại, bước v{o đ|m đông đang thưa thớt dần. Anh bước đi kh| nhanh, bước chân đầy vẻ bực bội nên d|ng vẻ không còn giữ được nét ho{n hảo như tôi vẫn hằng thấy.

-Bố đ~ nói gì { – Bố tôi hỏi với một th|i độ của người có lỗi.

-Bố đừng lo – Tôi trấn an bố – Không phải do bố đ}u.

-Hai đứa lại g}y chuyện nữa sao?

-Không có ai g}y chuyện cả, bố. Bố đừng lo cho con, h~y tập trung v{o công việc của mình.

-Con chính l{ công việc của bố đấy.

Tôi trố hết cả hai mắt ra.

-Bố con mình đi ăn thôi.

Nh{ h{ng Lodge thật đông đúc. Theo nhận định của tôi, gi| cả vừa đắt, thức ăn lại không ngon, nhưng l{ chỗ duy nhất trong thị trấn còn ra d|ng nh{ h{ng, nên luôn l{ nơi dùng để tổ chức sự kiện. Tôi ủ ê nhìn c|i đầu nai sầu thảm trong lúc ng{i cảnh s|t trưởng đang ngốn ngấu món thịt thăn bò v{ nói chuyện đ}u lưng với bố m của Tyler Crowley. Không gian thật ồn {o, n|o nhiệt – c|c thực kh|ch đều từ l tốt nghiệp đổ túa v{o đ}y, hầu hết họ trao đổi chuyện trò qua lối đi, hay nói chuyện bắc qua người n{y, bắc qua người kia giống ng{i cảnh s|t trưởng.

Tôi ngồi xoay lưng lại chiếc c a sổ, cố kiềm nén ý muốn thôi thúc quay lại tìm kiếm |nh mắt đang dõi theo mình, lúc n{o tôi cũng cảm nhận được |nh mắt khắc khoải

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 286

ấy. Vẫn biết l{ mình sẽ ch ng nhìn thấy được gì, song tôi vẫn cứ muốn được minh x|c một điều rằng anh sẽ không bao giờ để tôi chơ vơ không người bảo vệ, dẫu chỉ l{ một giây ngắn ngủi m{ thôi. Đặc biệt l{ sau chuyện n{y.

Bữa tối kéo d{i lê thê. Ng{i Charlie m~i thăm hỏi chuyện thế th|i nh}n tình nên ăn rất chậm. Tôi cầm ổ b|nh mì của mình lên, thừa lúc bố nhìn sang hướng kh|c l{ bẻ từng miếng giấu v{o chiếc khăn ăn của mình. Có vẻ như thời gian trôi qua rất l}u, nhưng khi tôi nhìn lên đồng hồ – điều tôi l{m thường xuyên đến qu| mức cần thiết – hai c}y kim vẫn không có biểu hiện gì gọi l{ di chuyển được nhiều.

Cuối cùng, ng{i cảnh s|t trưởng cũng xoay người trở lại, đặt một ít tiền boa lên b{n. Tôi tức thì đứng ngay dậy.

-Con vội { – Bố hỏi tôi.

-Con muốn giúp Alice s a soạn c|c thứ – Tôi lắp bắp trả lời.

-Được rồi – Bố ngo|i lại ch{o tạm biệt mọi người. Còn tôi thì ra ngo{i đứng chờ bên cạnh chiếc xe tuần tra.

Tựa lưng v{o c a xe, tôi chờ bố rề r{ bước ra khỏi hội nghị b{n tròn trong nh{ h{ng. Trong b~i đậu xe, trời đ~ trở tối, m}y giăng đầy đến mức không rõ mặt trời đ~ lặn hay chưa. Không khí chứa đầy hơi nước như sắp có mưa.

Giữa bóng tôi nhập nhoạng chợt xuất hiện loang lo|ng một sự chuyển động.

Nỗi s ng sốt đến mức h| cả miệng ra của tôi mau chóng chuyển th{nh tiếng thở ph{o nh nhõm, khi tôi trông thấy Edward vừa bước ra khỏi chỗ tối.

Không nói một lời n{o, anh kéo tôi v{o lòng, ôm thật chặt. B{n tay lạnh gi| của anh tìm cằm tôi, nâng lên để có thể đặt môi lên môi tôi. Tôi cảm nhận được sự căng th ng nơi quai h{m của anh.

-Anh ổn không – Tôi lên tiếng hỏi ngay khi anh để cho tôi lấy hơi trở lại.

-Không ổn lắm – Anh thầm thì – Nhưng anh đ~ bình t nh được rồi. Anh xin lỗi hồi n~y đ~ mất kiểm so|t.

-Đấy l{ lỗi của em. Lẽ ra em nên để sau h ng nói.

-Không – Edward phản đối ngay tắp lự – Anh cần phải biết chuyện n{y. Thật không ngờ l{ anh lại không nhận ra từ trước!

-Anh có qu| nhiều điều phải suy ngh , lo lắng kia m{.

-Còn em thì không ư?

Anh lại đột ngột cúi xuống hôn tôi, không để cho tôi có cơ hội trả lời.

Rồi anh buông tôi ra.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 287

-Bố em đang đến đấy.

-Em nhờ bố đưa đến nh{ anh.

-Anh sẽ theo em về nh{.

-Không cần đ}u, anh – Tôi mới nói được n a chừng thì anh đ~ không còn ở đó nữa.

-Bella – Ng{i Charlie lên tiếng gọi tôi ở c a ra v{o của nh{ h{ng, mắt ng{i ngó d|o d|c trong bóng tối.

-Con ở ngo{i n{y.

Ng{i cảnh s|t trưởng thủng th ng đi ra xe, miệng lầm bầm một điều gì đó nghe như hấp ta hấp tấp muốn đi.

-Con cảm thấy thế n{o – Bố lại hỏi khi cả hai bố con đ~ ra đến đường quốc lộ, mũi xe đang trực chỉ lên phía Bắc – Ng{y hôm nay qu| đặc biệt.

-Con thoải m|i lắm, bố ạ – Tôi nói dối.

Bố cười, nụ cười tố c|o sự lòi đuôi của tôi.

-Con lo lắng về bữa tiệc hả – Bố ph|n đo|n.

-V}ng – Tôi lại đ|p không đúng sự thật lần nữa.

Lần n{y thì bố không còn chú t}m đến điều đó nữa.

-Con ch ng bao giờ l{ người của tiệc tùng.

-Không biết con thừa hưởng tính c|ch n{y từ đ}u – Tôi lí nhí.

Ng{i Charlie cười khinh khích.

-Trông con xinh lắm, thật đấy. Lẽ ra bố phải ngh đến chuyện mua tặng con một món qu{ mới phải. Bố xin lỗi, Bella.

-Bố không cần phải suy ngh v n vơ như thế đ}u, bố.

-Không phải l{ v n vơ. Bố có cảm gi|c bố ch ng l{m gì cho con cả, trong khi bố l{ bố của con.

-Bố nói lạ chưa kìa. Bố đ~ l{m rất tốt m{. Một ông bố tốt nhất thế giới. Với lại - Thật ch ng d d{ng gì nói ra được cảm xúc thật của mình với ng{i cảnh s|t trưởng, thế nhưng tôi vẫn nỗ lực đến cùng sau khi đ~ thanh lọc cổ họng mình – Với lại, con rất vui vì đ~ đến đ}y sống với bố. Đ}y l{ quyết định s|ng suốt nhất của con trong đời – Vì vậy, xin bố đừng lo ngại nữa – bố chỉ đang rơi v{o tình trạng hụt hẫng thường thấy sau l tốt nghiệp của con c|i m{ thôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 288

Bố khụt khịt mũi.

-Có lẽ thế. Nhưng bố tin chắc rằng bố không phải với con ở một v{i điều. m, con h~y nhìn tay mình đi!

Nghe lời bố, tôi nhìn xuống tay mình, tay tr|i của tôi đang để hờ lên miếng đai m{u đen m{ hiếm khi n{o tôi ngh đến nó. Đốt ngón tay bị thương cũng không còn đau nữa.

-Chưa bao giờ bố ngh rằng cần phải dạy con ra đòn bằng nắm đấm. Có lẽ bố đ~ sai trong chuyện n{y.

-Con tưởng bố đứng về phe Jacob

-Bố theo đứa n{o, điều đó không quan trọng nếu kẻ n{o hôn con m{ không được sự đồng ý của con, con có quyền bộc lộ rõ phản ứng của mình m{ không còn l{m mình bị đau nữa. Khi đấm, con đ~ không k p ngón tay c|i lại, có đúng không

-Dạ đúng. Một m|nh lới lạ lùng, nhưng m{ chắc ch ng có b{i học n{o có ích được đ}u bố. C|i đầu của Jacob cứng lắm.

Ng{i cảnh s|t trưởng cười khinh khích.

-Lần sau, con thụi v{o bụng nó ấy.

-Còn có lần sau nữa sao? – Tôi hỏi một c|ch ngờ vực.

-Ôi trời, con đừng khắt khe với thằng bé ấy. Nó còn nhỏ m{.

-Cậu ta đ|ng ghét lắm, bố.

-Nhưng nó vẫn l{ bạn của con m{.

-Con hiểu – Tôi thở d{i – Bây giờ, con cũng không biết phải cư x sao cho phải nữa, bố ạ.

Ng{i Charlie l ng lặng gật đầu.

- . Điều đó không phải lúc n{o cũng l{ hiển nhiên. Có khi điều đúng với người n{y lại sai với người kh|c. Vậy nên chúc con may mắn sớm nhận ra mọi chuyện.

-Cảm ơn bố – Tôi đ|p s n.

Bố lại cười v{ cau m{y.

-Nếu buổi tiệc có gì đó qu| đ|ng - Bố l{u b{u.

-Bố đừng lo lắng, bố ạ. B|c s Carlisle, b{ Esme cũng ở đó m{. Nếu bố muốn, bố tham dự cũng được, có sao đ}u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 289

Ng{i cảnh s|t trưởng nhăn h n mặt lại khi cố nhìn xo|y v{o bóng tối trước mặt. Ng{i vốn thích những buổi tiệc l{nh mạnh, v{ tôi cũng thích như thế có kém gì đ}u.

-Chỗ rẽ đ}u nhỉ, con nhắc lại xem n{o – Bố yêu cầu tôi – Lẽ ra, họ phải chỉ rõ đường v{o nh{ họ mới phải. Tối thế n{y l{m sao tìm được đường.

-Hình như tới ng~ tiếp theo thì bố qu o – Tôi mắm môi lại – Bố biết không, bố bực mình l{ đúng đấy – thật khó m{ thấy đường. Alice có nói l{ trong thiệp mời có in bản đồ, nhưng dù như thế thì chắc mọi người cũng vẫn sẽ bị lạc đường thôi – Tôi tho|ng vui trước c|i điều vừa mới được thốt ra.

-Chắc chắn l{ thế rồi – Ng{i cảnh s|t trưởng đ|p lời khi con đường đột ngột ngoặc sang bên phải – M{ cũng có khi chưa chắc đ}u.

Bóng tối nhung huyền trước mặt chợt biến mất, đúng l{ chỉ có lối v{o nh{ Cullen mới thế n{y. Ai đó đ~ quấn d}y đ n trang trí nhấp nh|y lên hai th}n c}y đối diện nhau nằm ở đầu con đường dẫn v{o nh{ còn ai v{o đ}y nữa.

-Alice – Tôi l{u b{u một c|ch tức tối.

- chao – Ng{i Charlie hồn nhiên tấm tắc khi xe lăn b|nh tiến s}u v{o trong. Thì ra hai thân cây ở đầu đường v{o không phải l{ hai vật duy nhất ph|t s|ng. Cứ độ s|u, bảy mét lại có một tấm bảng chỉ dẫn chúng tôi lối đến căn nh{ trắng to đồ sộ. Cứ như vậy dọc suốt con đường – d{i khoảng ba dặm – Con bé không l{m n a vời đ}u, phải không con – Bố tôi nói trong nỗi kính nể.

-Bố đoan chắc l{ bố không muốn v{o chứ?

-Chắc chắn rồi. Chơi vui, con nhé.

-Con cảm ơn bố nhiều lắm, bố ạ.

Bố tự cười với chính mình khi tôi bước ra ngo{i v{ đóng c a xe lại. Tôi nhìn bố l|i xe đi, nụ cười vẫn còn nở thật rộng. Thở d{i, tôi bước ch}n lên mấy bậc thang cố chịu đựng buổi tiệc của mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 290

Chương 17

LIÊN MINH

ella? Giọng nói dịu d{ng của Edward vang lên ngay sau lưng tôi. Tôi quay lại, nhìn thấy anh nh nh{ng bước lên bờ thềm, m|i tóc bạt ngược ra sau vì

đua cùng gió. Anh kéo tôi v{o trong vòng tay của anh, giống như lúc ở b~i đậu xe, v{ hôn tôi lần nữa.

Nụ hôn l{m cho tôi khiếp sợ. Nó chứa đựng biết bao nỗi căng th ng, sức nặng, theo c|i cung c|ch m{ anh đang ép chặt môi mình lên môi tôi – ch ng kh|c gì anh đang lo sợ chúng tôi chỉ còn có bấy nhiêu thời gian bên nhau. Tôi không d|m để mình ngh về điều đó. Nhất l{ khi trong v{i tiếng đồng hồ tiếp theo đ}y, tôi phải ho{ mình v{o một hoạt động rất con người. Tôi rùn người lại.

– Mình hu bữa tiệc ngớ ng n n{y đi anh – Tôi thầm thì, không d|m nhìn trực diện v{o mắt anh.

Anh |p tay lên m| tôi, chờ tôi ng ng mặt lên.

– Anh sẽ không để điều gì xảy đến với em đ}u.

Tôi đặt mấy ngón tay còn l{nh lặn lên miệng anh.

– Em không lo cho mình đến thế.

– L{m như mình biết trước vậy đó – Tôi nghe anh l m b m một mình. Rồi anh hít v{o một hơi thật s}u, khẽ mỉm cười – Vậy l{ em đ~ s n s{ng nhập cuộc rồi – Anh hỏi.

Tôi không ngăn được mình thốt ra tiếng than v~n, rên rỉ.

Anh mở c a cho tôi, tay kia của anh vẫn qu{ng v{o thắt lưng tôi một c|ch chắc

chă n. Tôi đứng lặng mất cả phút đồng hồ, chậm r~i lắc đầu:

– Thật không thể tin nổi.

Edward nhún vai:

– Alice cứ m~i m~i l{ Alice thôi, không thể kh|c được.

Nội thất trong nh{ Cullen đ~ được sắp đặt th{nh không gian của một hộp đêm thật sự – loại ngo{i đời cũng hiếm gặp, chỉ có thể thấy được trên tivi m{ thôi.

– Anh Edward – Tiếng gọi của Alice cất lên từ bên cạnh một d{n loa đồ sộ – Em muốn hỏi anh c|i n{y một chút – Cô bạn chỉ tay v{o một chồng đ a CD cao ngất ngư ng –

B

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 291

Mình cho mọi người nghe nhạc thịnh h{nh v{ d nghe hay l{ – Alice chỉ tay v{o một chồng đ a kh|c – định hướng lại th m m }m nhạc của họ

– Nhạc d nghe đi em – Edward đề nghị – Em có thể tạo cơ hội tốt cho người ta, nhưng họ vẫn có thể bỏ mất cơ hội ấy.

Alice nghiêm nghị gật đầu, bắt đầu tống hết đống đ a định hướng kia v{o một c|i thùng. Tôi nhận ra cô bạn đ~ thay bộ trang phục kh|c, hiện cô đang mặc một chiếc |o chẽn lóng l|nh kiêu sa v{ một chiếc quần da m{u đỏ. Khoảng da trần của cô bạn phản ứng một c|ch kì lạ |nh đ n đỏ tím đang thi nhau chớp nh|y liên tục.

– Em ăn mặc xuềnh xo{ng qu|.

– Bậy. Em tuyệt lắm – Edward nh nh{ng chỉnh lại.

– Bạn sẽ l{m tốt thôi – Alice cũng góp lời.

– Cảm ơn bạn – Tôi thở d{i – Anh có ngh người ta sẽ đến không – Bất cứ ai cũng có thể nhận ra một tia hy vọng lấp l|nh trong giọng nói của tôi. Alice nhăn mặt l{m xấu với tôi.

– Mọi người sẽ đến – Edward trả lời – Ai cũng mong mỏi kh|m ph| to{ nh{ huyền bí, biệt lập của gia đình Cullen m{.

– Trời ơi, nghe anh kể chuyện cổ tích kìa – Tôi rền r .

Ch ng có việc gì đê tôi mó tay v{o cả. Tôi cũng không d|m tin mình có thể phụ

giúp được việc gì – m{ cho dẫu tôi không cần ngủ v{ có l{m luôn ch}n luôn tay đi chăng nữa, cũng còn l}u tôi mới giải quyết được nổi c|i khối lượng công việc đồ sộ như Alice.

Edward không để cho tôi rời xa anh lấy một khắc, anh dẫn tôi đi tìm Jasper. B|c s Carlisle ép buộc tôi phải kể cho mọi người nghe những gì tôi đ~ suy luận ra được. Rồi tôi lắng nghe họ b{n chuyện tấn công v{o s{o huyệt ma-c{-rồng ở Settle m{ không khỏi to|t mồ hôi lạnh. Tôi có thể kh ng định rằng Jasper không h{i lòng chút n{o với qu}n số của mình, nhưng họ không có c|ch n{o liên hệ được với ai kh|c ngo{i gia đình Tanya thiếu

thiện y cả. Jasper không muốn giấu nỗi tuyệt vọng của mình giống như Edward. Ch ng khó khăn gì để thấy ngay l{ anh không thích đ|nh cược v{o những chuyện có rủi ro cao.

Tôi không thể đứng ở phía sau, chờ đợi v{ hy vọng mọi ngươ i trở về nh{.

Không, tôi không thể, tôi sẽ ph|t điên lên mất.

Tiếng chuông c a chợt réo vang.

Ngay tức khắc, mọi thứ trở lại bình thường như chưa hề có gì xảy ra. Trên gương mặt của b|c s Carlisle, nỗi căng th ng đ~ được thay thế bằng nụ cười tuyệt đ p, hiền hậu v{ ấm |p. Alice nhanh tay bật to }m lượng của chiếc m|y nghe đ a rồi lướt nhanh ra c a.

Đó l{ chiếc xe Suburdan chở đầy c|c bạn học của tôi, họ l{ những người hoặc qu| căng th ng, hoặc qu| nh|t nên không d|m đến một mình. Jessica l{ người đứng ở chỗ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 292

c a, Mike đứng ngay đằng sau. Rồi Tyler, Conner, Austin, Lee, Samantha cả đến Lauren cũng nhập bọn, đứng sau cùng, đôi mắt khó tính của cô g|i chứa đầy vẻ hiếu kì. Tất cả đều hiếu kì, v{ rồi l|c cả mắt khi bước v{o căn phòng rộng b{i trí giống hệt một vũ trường sang trọng. Vũ trường không hề thưa thớt người to{n bộ th{nh viên nh{ Cullen đều có mặt hết ở đấy, trong t|c phong những con người ho{n hảo thường ng{y. Tôi có cảm gi|c như tối nay, muốn gì thì gì, mình cũng sẽ phải l{m tròn vai di n như họ.

Không còn c|ch n{o kh|c, tôi tiến đến ch{o Jess v{ Mike, hy vọng giọng nói của mình ngập tr{n sự hứng khới. Rồi trước khi tôi kịp lên tiếng ch{o ai kh|c, chuông c a lại reo. Tôi dẫn Angela cùng Ben v{o đại sảnh, s n tiện mở rộng c a luôn cho Eric v{ Katie đang bước tới.

Đến lúc n{y thì t}m trạng tôi không còn chỗ cho nỗi sợ nữa. Tôi phải tiếp chuyện với mọi người, cố ra vẻ vui tươi, trong cương vị chủ nh{. Dù rằng giấy mời đ~ ghi l{ tiệc mừng cả ba người: Alice, Edward v{ tôi, thế nhưng ch ng thể n{o phủ nhận được tôi mơ

i chính l{ mục tiêu nhắm tới của những lời chúc mừng v{ cảm ơn. Có lẽ vì nh{ Cullen

trông không được bình thường dưới những |nh đ n của Alice. Có lẽ vì những ngọn đ n đó đ~ tạo cho căn phòng một d|ng vẻ huyền bí, }m u không phải l{ bầu không khí m{ bất cứ ai có cảm xúc bình thường đều có thể cảm thấy thoải m|i được, nhất l{ khi đứng bên cạnh ai đó như Emmett ch ng hạn. Tôi trông thấy Mike đang đứng ở chỗ b{n ăn, c|ch đó một khoảng không xa, Emmett đang cười thật tươi với Mike, |nh đ n đỏ l{m cho h{m răng của anh ta s|ng loé. Như một qu|n tính, Mike lùi lại tức thì một bước.

t h n l{ Alice có mục đích riêng khi biến tôi th{nh t}m điểm chú ý của mọi người – vị trí m{ cô bạn ngh l{ tôi sẽ rất thích thú. Lúc n{o cô bạn cũng muốn biến tôi th{nh người theo hướng suy ngh của cô ấy.

Buổi tiệc rõ r{ng đ~ th{nh công, mặc dù sự hiện diện của gia đình Cullen khiến ai nấy đều có phần bị chõi – nói c|ch kh|c l{ thêm v{o không khí một chút rung động. Nhạc

rộn r{ng, những |nh đ n nhiều m{u khiê n mắt người ta mê đắm. Sau khi c|c loại thức ăn đ~ được dọn đi hết, không gian lại c{ng trở nên sôi động hơn. Ch ng thế m{ căn phòng mau chóng đầy ắp người, vậy nhưng ch ng có ai cảm thấy ngh t thở, tù túng, chật chội cả. Hình như tất thảy c|c bạn học của tôi đều có mặt đông đủ, bên cạnh những học sinh lớp dưới, họ chiếm số đông. Ai nấy đang dập dìu lắc lư theo tiếng nhạc dập tê buốt đến tận gót gi{y, buổi tiệc dần d{ biến th{nh một buổi khiêu vũ chính hiệu.

Cũng ch ng mấy khó khăn để tôi nhận ra điều đó. Theo sự chỉ dẫn của Alice, tôi ho{ v{o đ|m đông, trò chuyện dăm ba câu với người n{y người kia. C|c bạn tôi tính khí vốn xuề xo{, xởi lởi nên rất h{i lòng. D|m chắc buổi tiệc n{y ăn đứt tất cả những sự kiện n{o đ~ từng được tổ chức ở Forks. Alice mừng muốn ph|t rên – không một ai có thể quên được buổi tối hôm nay.

Tôi đi một vòng khắp phòng rồi quay trở lại với Jessica. Cô bạn líu lo, cười nói liên hồi, nhưng lần n{y tôi không cần phải giả vờ quan tâm nữa, bởi lẽ Jessica thật ra cũng ch ng thiết nghe tôi trả lời. Edward n~y giờ vẫn b|m s|t theo tôi – không hề rời tôi lấy n a bước. Anh ôm siết thắt lưng tôi, thi thoảng lại kéo tôi s|t v{o người anh để trả lời cho những suy ngh của ai đó m{ có lẽ tôi cũng không muốn nghe.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 293

Vì vậy tôi cảm thấy nghi ngờ ngay lập tức khi anh đột ngột buông lơi vòng tay v{ lùi xa khỏi tôi.

– Em ở đ}y nhé – Anh rù rì v{o tai tôi – Anh sẽ trở lại ngay.

Rồi anh lanh l n l|ch qua đ|m đông, khéo léo đến mức không đụng phải bất kì người n{o anh bỏ đi nhanh đến nỗi không cho tôi kịp hỏi lý do, chỉ còn biết nheo nheo đôi mắt nhìn theo anh, mặc cho Jessica đang đứng bên cạnh g}n cổ lên hét |t cả tiếng nhạc, giật giật khu u tay tôi, kêu gọi sự chú ý.

Edward bước v{o khoảng tối bên cạnh c a bếp, nơi mọi |nh đ n rọi đến không thường xuyên. Anh đang cúi xuống với ai đó, tôi không thể nhận ra được đấy l{ ai giữa bao nhiêu người thế n{y.

Tôi đứng nhón ch}n, nghển cao cổ. Vừa lúc ấy, một |nh đ n đỏ quét qua lưng Edward, l{m loé lên sắc đỏ óng |nh Chính l{ chiếc |o chẽn của Alice nh đ n chỉ sượt qua gương mặt của cô bạn tôi vỏn v n có n a giây, nhưng như vậy cũng qu| đủ đối với tôi rồi.

– Xin lỗi Jess, mình ra đ}y một chút thôi – Tôi khẽ nói v{ thu tay về. Rồi cứ thế, tôi bước đi, không một lần ngừng lại để biết được phản ứng của Jessica, thậm chí chỉ l{ nhìn xem sự đường đột của mình có l{m tổn thương đến cô ấy hay không.

Tôi ho{ mình v{o đ|m đông, cũng phải xô đ y, va qu t đôi chút. Một v{i người đang khiêu vũ. Tôi hối hả bước tới chỗ c a bếp.

Edward vừa đi khỏi, nhưng Alice vẫn còn đang đứng trong bóng tối, gương mặt thất thần – đó l{ nét mặt của người vừa phải chứng kiến một tai nạn thảm khốc. Cô bạn bíu một tay lên c|nh c a, cơ hồ như muốn tìm vật chống.

– Chuyện gì thế, Alice, chuyện gì thế Bạn trông thấy điều gì vậy – Tôi chấp hai tay lại trước ngực – khấn nguyện.

Cô bạn không nhìn tôi, |nh mắt bỗng quay về góc kh|c. Tôi nhìn theo, v{ nhận ra ở góc phòng bên kia, Edward cũng đ~ chú ý thấy sự thay đổi hướng mắt đó của Alice. Gương mặt anh lạnh băng. Anh nhanh nh n xoay người, v{ thoắt một c|i, biến mất v{o khoảng tối ở bên dưới chiếc cầu thang đồ sộ.

Chuông c a lại reo, lần reo cuối cùng c|ch đ}y đ~ v{i tiếng đồng hồ, Alice ng ng mặt lên với một th|i độ bối rối, rồi ngay sau đó, chuyển sang khinh ghét.

– Ai mời người sói đến vậy – Alice c{u nh{u với tôi.

Tôi cau mặt.

– Thật l{ qu| đ|ng.

Tôi những tưởng mình đ~ hu bỏ lời mời đó rồi – không phải l{ tôi bất chấp mọi thứ m{ mong Jacob đến đ}y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 294

– m, bạn giải quyết chuyện n{y đi. Mình phải đi nói chuyện với bố.

– Không, Alice, đợi mình đ~ – Tôi cố gắng túm lấy tay cô bạn, nhưng Alice đ~ không còn ở đó nữa, c|i chụp tay của tôi rơi v{o không khí.

– Qu tha ma bắt – Tôi buột miệng kêu lên.

Vậy l{ tôi hiểu rồi. Trong lúc đứng chờ ở đ}y, Alice đ~ trông thấy điều sắp s a xảy ra, còn tôi thì th{nh thật m{ nói, không đủ thần kinh chịu đựng để m{ bước ra mở c a. Chuông c a lại reo, một hồi thật d{i, chứng tỏ kẻ bấm chuông đ~ nhấn, v{ không th m thả ra. Một c|ch cương quyết, tôi quay phắt lưng về phía c a, đảo mắt một lượt khắp căn phòng tối, kiếm tìm Alice.

Nhưng tôi không thể nhìn thấy gì cả. Tôi bổ gấp về phía cầu thang.

– Ê ê, Bella!

Giọng nói trầm đục của Jacob cất lên vừa lúc tiếng nhạc tạm ngưng; như qu|n tính, tôi ng ng mặt lên khi nghe thấy tên mình bị gọi giật

V{ rồi không khỏi nhăn mặt.

Không phải chỉ có một người sói, m{ l{ những ba người. Jacob vừa bước v{o nh{, hai bên cậu ta l{ Quil v{ Embry hai người tỏ ra cực kì căng th ng, đôi mắt họ không ngừng ngó l|o liên khắp phòng, l{m như thể họ vừa mới đặt ch}n v{o một khu hầm mộ có lắm ma nhiều qu vậy. C|nh tay run r y của Embry vẫn còn vin v{o c|nh c a, th}n mình hơi xoay ngang như s n s{ng chạy trốn.

Bình t nh hơn hai kẻ đồng h{nh, Jacob vẫy tay với tôi, mũi cậu ta chun lại ra vẻ khó chịu. Tôi cũng vẫy tay đ|p lại – nhưng l{ c|i vẫy ch{o tạm biệt – rồitiếp tục bổ đi tìm Alice, chen v{o giữa hai tấm lưng của Conner v{ Lauren.

Jacob ch ng hề dịch chuyển lấy một bước, c|nh tay của cậu ta túm ngay lấy vai tôi, kéo tôi trở lại khoảng tối chỗ gian bếp. Tôi sụp người xuống ngay tức thì dưới cú chụp ấy, nhưng cậu ta đ~ nhanh như cắt bắt lấy cổ tay l{nh lặn của tôi, kéo tôi ra khỏi đ|m đông.

– Tiếp đón th}n thiện qu| nhỉ – Jacob chế nhạo.

Tôi giằng tay ra khỏi cậu ta, lừ mắt, hỏi:

– Cậu l{m gì ở đ}y vậy

– Chị mời em m{, chị không nhớ sao?

– y l{ nếu cú đấm móc bên phải của tôi hiệu nghiệm với cậu kìa, để tôi di n giải cho m{ hiểu: có ngh a l{ tôi k– h– ô– n– g mời cậu.

– Đừng có nhỏ nhen thế. Em đem qu{ mừng tốt nghiệp đến cho chị n , tất cả mọi thứ luôn.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 295

Tôi khoanh tay lại trước ngực. Trong lúc n{y, tôi không muốn tranh c~i với Jacob. Tôi chỉ muốn biết Alice đ~ tiên thị thấy điều gì v{ Edward, b|c s Carlisle đang b{n luận như thế n{o về điều đó m{ thôi. Kềm lòng không được, tôi ngó nghiêng qua người Jacob, tìm kiếm th{nh viên nh{ Cullen.

– Trả lại cho c a h{ng đi, Jake. Tôi có việc cần phải l{m gấp

Jacob bước ngay v{o tầm nhìn của tôi, buộc tôi phải chú ý.

– Em không trả lại được. Em đ}u có mua trong c a h{ng – Tự tay em l{m đấy. M{ cũng phải l}u lắm mới l{m xong.

Tôi lại nghiêng người tr|nh Jacob, nhưng không còn thấy bóng d|ng người nh{ Cullen đ}u nữa. Họ đi đ}u mất rồi Mắt tôi lướt qua khắp gian phòng tối.

– i, thôi n{o, Bells. Đừng l{m như em không có mặt ở đ}y như thế

– Không phải vậy – Tôi không thấy họ ở đ}u cả – N{o, Jake, hiện thời trong đầu tôi có cả trăm thứ phải lo đ}y.

Jacob đặt tay v{o dưới cằm tôi, nâng lên.

– Chị có thể l{m ơn cho em xin v{i gi}y không, thưa chị Swan

Tôi giằng đầu ra khỏi sự đụng chạm đó.

– Để yên tay cậu ở đấy, Jacob – Tôi rít lên.

– Xin lỗi – Người thiếu niên đ|p gần như ngay tức thì, tay đưa lên theo thế đầu h{ng – Em thật sự xin lỗi. Cả về chuyện hôm ấy nữa. Lẽ ra, em không nên hôn chị như

vậy. Em sai rồi. Em cứ ng … ừm, có lẽ em đ~ tự lừa dối mình khi ngh rằng chị muốn em l{m như thế.

– Tự lừa dối – c|ch di n đạt mới hay l{m sao

– Chị đừng có như vậy. Chị chấp nhận lời xin lỗi của em được m{, chị.

– Được rồi. Lời xiin lỗi đ~ được chấp nhận. B}y giờ, mong em bỏ qua cho chị một l|t

– Dạ được – Jacob thầmthì, giọng nói của người bạn nhỏ chợt thay đổi âm điệu, nghe lạ đến mức tôi phải ngưng cuộc tìm kiếm Alice m{ chú mục v{o gương mặt cậu. Jacob cúi gằm mặt xuống đất, che giấu đôi mắt. Bờ môi dưới hơi đưa ra.

– Chị chỉ muốn ở bên những người bạn thật sự của chị m{ thôi – Cậu bạn tôi tiu

nghỉu vơ i tông giọng rầu rầu – Em hiểu rồi.

Tôi cũng rầu r không kém:

– Ôi trời ơi, Jake, em thừa biết rằng không phải như vậy m{.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 296

– Em thừa biết ư?

– , em nên biết – Tôi đưa người ra trước, ngước mắt lên, cố nhìn v{o đôi mắt của Jacob. Người thiếu niên ng ng mặt lên, nhìn đăm đắm qua đầu tôi, cương quyết né tr|nh bằng được |nh nhìn của tôi.

– Jake {

Jacob vẫn không nhìn tôi.

– m, em nói rằng em đ~ l{m gì đó để tặng chị, có đúng không – Tôi hỏi – Hay chỉ nói miệng thôi đó Qu{ của chị đ}u n{o – Sự nỗ lực giả vờ hăng h|i của tôi mới thảm hại l{m sao, nhưng cũng th{nh công được phần n{o. Jacob tròn mắt, rồi nhăn nhó với tôi.

Vẫn sự giả tạo n a mùa, tôi xo tay ra trước mặt.

– Chị đang chờ đ}y.

– Được thôi – Cậu bạn của tôi thì thầm một c|ch ch}m biếm nhưng cũng lòn tay v{o túi quần jean sau, rút ra một c|i túi vải nhỏ c|i túi được dệt thưa bằng sợi đủ c|c thứ m{u, miệng túi được cột túm lại bằng một sợi dây da. Jacob đặt nó v{o tay tôi.

– Xem n{o, chiếc túi xinh qu|, Jake. Cảm ơn em!

Jacob thở d{i, chỉ dẫn :

– Qu{ ở bên trong ấy cơ, chị Bella.

– .

Tôi lúng ta lúng túng g g vần vần sợi d}y. Jacob lại thở d{i, thu hồi chiếc túi, chỉ rút có đúng một sợi d}y l{ th|o ngay được chiếc gút thắt. Tôi lại đưa tay đón lấy món qu{, nhưng Jacob đ~ dốc ngược túi, đổ v{o tay tôi một vật lóng l|nh. Những m u d}y kim loại va v{o nhau leng keng khi rơi xuống tay tôi.

– Em không có l{m vòng đeo tay đ}u – Jacob thú nhận – Em chỉ l{m bức tượng thôi.

Đính v{o một trong những m u d}y bạc l{ một mảnh gỗ nhỏ xíu. Tôi nhón tay bốc nó, đưa lên gần mắt để nhìn cho tỏ. Thật đ|ng kinh ngạc, một bức tượng nhỏ như thế m{ lại có qu| nhiều chi tiết: một con sói thu nhỏ được điêu khắc rất thần . Con sói được tạc từ chất gỗ có m{u n}u đỏ, trùng m{u với l{n da của Jacob.

– Đ p qu| – Tôi thẫn thờ – Em l{m { Bằng c|ch n{o thế

Người bạn nhỏ chỉ nhún vai.

– Bố em dạy em đấy. Bố l{m đ p hơn em nhiều.

– Thật khó m{ tin được – Tôi nói lí nhí trong họng, lật tới lật lui con sói tí hon.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 297

– Chị thích nó thật hả

– Không thể n{o tin được, Jake.

Người bạn nhỏ mỉm cười, tỏ ra hạnh phúc, nhưng cũng ngay sau đó thôi, vẻ mặt của Jacob đ~ cau lại.

– Chậc, lúc đó, em ngh rằng l}u l}u nó sẽ khiến chị nhớ đến em. Chị cũng biết m{, xa mặt thì c|ch lòng.

Tôi phớt lờ trước những điều vừa được bộc bạch ấy của Jacob.

– N , giúp chị đeo nó đi.

Tôi chìa c|nh tay tr|i ra, vì tay phải còn đeo đai. Jacob đeo sợi d}y v{o cổ tay tôi một c|ch khéo léo, dù rằng nó qu| mảnh mai so với những ngón tay rất to của cậu.

– Chị sẽ đeo nó { – Người thiếu niên thắc mắc.

– Tất nhiên rồi.

Cậu bạn cười thật tươi – đó l{ nụ cười hạnh phúc m{ tôi luôn mong muốn được nhìn thấy nơi người bạn nhỏ của mình.

Tôi ngắm tới ngắm lui m u gỗ một lúc nữa, nhưng rồi đột nhiên, mắt tôi lại ngó d|o d|c khắp phòng kiếm tìm bóng d|ng của Edward v{ Alice.

– Sao chị cứ lo ra vậy – Jacob đ~ chú ý thấy.

– Đ}u có – Tôi nói dối, cố gắng tập trung trở lại – Cảm ơn em vì món qu{, thật đấy. Chị thích lắm.

– Chị Bella – Đôi lông m{y của Jacob nhíu s|t v{o nhau, cậu ta phóng tầm mắt về phía góc tối, chỗ gia đình Cullen đang tụ tập – Đang có chuyện gì, phải không

– Jake, chị không, l{m gì có chuyện gì.

– Đừng có nói dối em, chị nói dối dở lắm. Chị nên kể với em chuyện gì đang di n ra thì hơn. Tụi em muốn biết những chuyện n{y – Jacob nói cứng từng tiếng, đến gần

cuối c}u lại chuyển sang dùng danh từ xưng hô sô nhiều.

Có lẽ người thiếu niên n{y nói đúng người sói luôn quan t}mđến những gì đang xảy ra. Chỉ có điều tôi chưa biết gì hết. Tôi không thể biết bất cứ điều gì, cho tới khi n{o gặp Alice.

– Jacob, chị sẽ cho em hay. B}y giờ h~y cho chị có thời gian tìm hiểu đ~, được không Chị cần phải nói chuyện với Alice.

Có vẻ như cậu bạn tôi đ~ hiểu ra.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 298

– Kẻ tiên tri kia đ~ trông thấy chuyện.

– , vừa lúc em bước v{o.

– Về con rận đ~ lẻn v{o phòng chị phải không – Jacob nhỏ giọng hỏi tới, âm điệu thấp hơn cả tiếng nhạc trầm đang chơi.

– Có liên quan – Tôi đ|p hu ch t c.

Jacob ngh ngợi một lúc, sau đó nghiên đầu sang một bên, quan s|t nét mặt của tôi.

– Chị biết không, khi chị không d|m kể với em chuyện gì nhất định đó phải l{ chuyện lớn.

Tôi còn biết nói dối ra sao nữa bây giờ? Người thiếu niên n{y hiểu tôi qu| rõ.

– .

Jacob lại nhìn tôi tr}n trối thêm một lúc nữa, rồi quay đầu, hướng mắt về phía lối v{o, nơi hai người bạn th}n của cậu đang đứng, lúng túng v{ khó chịu. Cảm nhận được tín hiệu qua nét mặt của Jacob, cả hai đều nhất loạt di chuyển v{o phòng, lanh l n l|ch qua những vị kh|ch, động t|c của họ không kh|c gì đang khiêu vũ. Chỉ độ n a phút sau, Embry v{ Quil đ~ đứng bên cạnh Jacob, trước mặt tôi cả ba người họ đều cao ngất ngưởng.

– Rồi. Chị kể đi – Jacob giục gi~.

Hai người bạn của cậu nhìn tới ngó lui vẻ mặt của chúng tôi, vừa ra chiều khó hiểu, vừa thể hiện th|i độ thận trọng.

– Jacob, chị đ}u có biết tường tận mọi chuyện – Tôi rảo mắt khắp phòng, b}y giờ l{ tìm đường tho|t. Không được rồi, tôi có chạy ngả n{o thì họ cũng tóm tôi lại d d{ng m{ thôi.

– Thế thì chị biết c|i gì

Cả ba người đều đồng loạt khoanh tay trước ngực, họ thực hiện động t|c n{y cùng lúc như đ~ được tập dợt từ trước. Nhìn thì có hơi buồn cười, nhưng vẫn có vẻ gì đó như đang đe doạ.

Đúng v{o lúc ấy, bất chợt tôi trông thấy Alice đang bước xuống lầu, l{n da trắng của cô bạn lấp l|nh |nh đ n tím.

– Alice! – Tôi kêu lên với một cảm gi|c thật nh nhõm.

Alice nhìn thấy tôi ngay khi vừa nghe tiếng tôi gọi, cho dù tiếng nhạc trầm đang dộng thùng thùng |t h n tiếng của tôi. Tôi hăm hở vẫy tay, không quên quan s|t sắc mặt cô bạn khi nhìn về phía ba người sói đang đứng sừng sững trước mặt tôi. Đôi mắt của Alice sa sầm xuống.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 299

Nhưng trước khi có th|i độ đó, gương mặt của Alice đ~ nhuốm vẻ căng th ng v{ sợ h~i. Tôi mím môi lại khi cô bạn tiến tới gần.

Jacob, Quil v{ Embry nhất loạt né người ra xa Alice với một th|i độ khó chịu. Cô bạn qu{ng tay ngang thắt lưng tôi.

– Mình muốn nói chuyện với bạn – Alice nói khe khẽ v{o tai tôi.

– Ơ, Jake, gặp lại em sau nhé – Tôi lên tiếng khi tôi v{ Alice đi vòng qua họ.

Jacob vung c|nh tay d{i ngo ng ra, chống v{o tường, cản đường.

– N{y, đừng có bỏ đi nhanh như thế.

Alice nhìn cậu ta chằm chằm, đôi mắt mở to, đầy nghi ngờ.

– Xin lỗi

– H~y cho chúng tôi biết điều gì đang di n ra – Jacob gầm gh .

Jasper không biết từ đ}u bỗng đột ngột xuất hiện – chỉ một gi}y sau khi Alice v{ tôi bị Jacob chặn lối. Anh ta đứng bên c|nh tay của Jacob, vẻ mặt thật đ|ng sợ.

Một c|ch chậm r~i, Jacob rút tay về. Có vẻ như đó l{ h{nh động tốt nhất, cho dẫu cậu ta vẫn tỏ rõ th|i độ vẫn muốn để tay ở đó.

– Chúng tôi có quyền được biết – Jacob thì th{o, mắt vẫn d|n dính v{o Alice.

Jasper đứng chen v{o giữa họ, ba người sói tức thì đứng s|t v{o nhau.

– N{y, n{y – Tôi buộc lòng phải lên tiếng, v{ cười khúc khích như bị kích động – Đ}y l{ buổi tiệc m{, nhớ không?

Nhưng ch ng ai chú ý đến tôi. Jacob vẫn chú mục v{o Alice còn Jasper thì trừng mắt nhìn Jacob. Alice đột nhiên đăm chiêu.

– Được rồi, Jasper. Cậu ta nói đúng.

Jasper vẫn không thay đổi tư thế.

Trời ơi, nếu còn phải chịu đựng thêm một gi}y n{o nữa, có lẽ đầu tôi sẽ nổ tung mất.

– Bạn đ~ trông thấy điều gì vậy, Alice

Cô bạn nhìn Jacob thêm đúng một tíc tắc nữa rồi mới quay sang tôi, rõ r{ng đ~ quyết định sẽ để cho họ nghe cùng.

– Đ~ có quyết định rồi.

– Bạn sẽ đi Settle?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 300

– Không.

Tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được mặt mình t|i nhợt không còn một hột m|u, c|i bụng bắt đầu nôn nao.

– Họ sẽ đến đ}y – Tôi thốt lên.

C|c ch{ng thiếu niên Quileute theo dõi mọi người trong im lặng, họ lặngl ẽ quan s|t từng cảm xúc một trên gương mặt của chúng tôi. Họ như đang chôn ch}n xuống đất, nhưng không ho{n to{n đứng yên. Cả s|u c|nh tay đều cùng run r y.

– .

– Đến Forks – Tôi nói không ra hơi.

– .

– Để…?

Cô bạn gật đầu, hiểu rõ c}u hỏi của tôi.

– Có một kẻ mang theo chiếc |o đỏ của bạn.

Tôi nuốt khan trong sự nỗ lực tự thân.

Jasper tỏ vẻ chê tr|ch. Tôi d|m đoan chắc rằng anh ta không thích thảo luận trước mặt người sói, nhưng xét cho cùng, Jasper cũng có điều cần bộc bạch.

– Chúng ta không thể để cho bọn người đó đi xa đến mức ấy được. Ta không đủ người để bảo vệ thị trấn.

– Em biết – Alice trả lời, gương mặt bất thần trở nên ảo n~o – Nhưng, chặng hỏ ở đ}u cũng ch ng có ngh a lí gì. Chúng ta vẫn không đủ người, một số kẻ còn tới đ}y lùng sục nữa.

– Không – Tôi thều th{o.

Tiếng ồn của buổi tiệc lấn |t lời phản kh|ng nơi tôi. Mọi người xung quanh, bạn b , h{ng xóm v{ những người hay đố kị với tôi đang ăn uống, cười gi n, lắc lư theo điệu nhạc, ho{n to{n không hay biết gì đến mối nguy hiểm, kinh ho{ng, thậm chí cả c|i chết đang chờ đón họ chỉ vì tôi.

– Alice – Tôi gọi tên cô bạn – Mình phải đi thôi, mình phải rời xa nơi đ}y.

– Ch ng có t|c dụng gì đ}u. Đ}y không giống như việc chúng ta chơi trò đuổi bắt với chỉ duy nhất một kẻ săn người. Bọn người kia sẽ vẫn rảo qua nơi n{y trước.

– Vậy thì mình phải gặp họ – Nếu giọng nói của tôi không khản đặc v{ đuối hơi, h n đó sẽ l{ một tiếng thét đinh tai nhức óc rồi – Nếu họ tìm được thứ họ đang tìm, có lẽ họ sẽ bỏ đi ngay m{ không l{m bị thương ai cả

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 301

– Bella – Alice lên tiếng phản b|c.

– Được rồi – Jacob xen v{o, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực – Thứ gì đang đến thế

Alice ném cho cậu bạn của tôi một tia nhìn buốt gi|.

– Những kẻ như tôi. Nhiều lắm.

– Tại sao

– Vì Bella. Chúng tôi chỉ biết có vậy.

– Một mình chị m{ phải huy động đến cả một lực lượng sao – Cậu ta hỏi lại.

Jasper kênh mặt về phía Jacob.

– Vì chúng tôi cũng khó bị bắt nạt lắm, người sói ạ. Đ}y sẽ l{ một cuộc chiến ngang ng a.

– Không – Jacob vặc lại, một nụ cười n a miệng ngạo ngh , lạ lùng xuất hiện trên môi cậu – Sẽ không có chuyện ngang ng a đ}u.

– Tuyệt lắm! – Alice chợt reo lên.

Tôi nhìn chằm chằm v{o nét mặt mới của Alice, to{n th}n vẫn còn đông cứng vì kinh h~i. Gương mặt của cô bạn chợt s|ng bừng niềm h}n hoan, tất cả những tuyệt vọng trong phút chốc đ~ trôi sạch.

Alice nở nụ cười r~ng r với Jacob, cậu bạn của tôi cũng cười thật tươi đ|p lại.

– Mọi thứ sẽ biến mất sạch s{nh sanh, đồng ý với cậu – Cô bạn nói với Jacob bằng một giọng tự m~n – Quả thực bất tiện, nhưng m{, sau khi đ~ c}n nhắc mọi điều, tôi ho{n to{n chấp nhận.

– Chúng ta sẽ phải hợp lực – Jacob lên tiếng trả lời – Sẽ không d d{ng đ}u. Tuy nhiên, dẫu sao thì đ}y cũng vẫn l{ nhiệm vụ của bọn tôi hơn l{ của c|c người.

– Tôi không có ý định đi xa đến thế, nhưng chúng tôi cần sự giúp đ . Chúng tôi sẽ không kén c| chọn canh đ}u.

– Khoan, khoan, khoan – Tôi ngắt lời hai người bạn của mình.

Alice đ~ ở v{o tư thế s n s{ng h{nh động, Jacob cúi xuống cô bạn của tôi, cả hai gương mặt cùng rạng r , cả hai sống mũi cùng chun lại. Họ quay sang tôi một c|ch sốt ruột.

– Hơ p lực l{ sao – Tôi lặp lại c|i từ ấy qua kẽ răng.

– Chị không định cho tụi em ra rìa đấy chứ – Jacob hỏi ngược lại tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 302

– Em đ}u có dính d|ng gì đến vụ n{y

– Cô bạn tiên tri cua chị không ngh như vậy đ}u.

– Alice, nói k– h– ô– n– g với họ đi! – Tôi khăng khăng – Họ sẽ phải chết đấy!

Cả Jacob, cả Quil v{ cả Embry đều bật cười khanh kh|ch.

– Bella { – Alice cất giọng êm |i, xoa dịu – Chia rẽ thì tụi mình mới chết đó. Còn hợp lực

– Thì sẽ không có chuyện gì hết – Jacob ho{n tất c}u nói của cô bạn tôi. Quil lại ph| ra cười lần nữa.

– Bao nhiêu thế – Quil hỏi một c|ch h|o hức.

– Không – Tôi thét lên.

Nhưng Alice thậm chí ch ng th m nhìn tôi.

– Thay đổi rồi – hôm nay l{ hai– mươi– mốt, nhưng con số n{y đang giảm.

– Tại sao – Jacob thắc mắc, gương mặt lộ rõ vẻ hiếu kì.

– Chuyện d{i lắm – Alice nói nhỏ nh , rồi hốt nhiên cô bạn đảo mắt khắp gian phòng – Nói chuyện ở đ}y không tiện đ}u.

– Vậy chút nữa nhé – Jacob h n.

– – Jasper lên tiếng đ|p thay – N~y giờ bọn tôi đang họp b{n chiến lược. Nếu c|c cậu đồng ý chia l a với chúng tôi, c|c cậu phải được hướng dẫn một số điều.

Cả ba người sói đều tỏ vẻ bất bình trước c}u nói cuối cùng ấy.

– Không – Tôi muốn khóc lên được.

– Sẽ lạ lắm đ}y – Jasper đăm chiêu – Chưa bao giờ tôi cân nhắc đến cuộc hợp t|c n{y. Chắc chắn đ}y l{ lần đầu tiên.

– Điều đó thì không còn phải nghi ngờ gì nữa – Jacob t|n đồng v{ tỏ ra vô cùng vội v~ – Chúng tôi phải về b|o lại với Sam. Mấy giờ thì gặp được?

– Theo c|c cậu thì thế n{o mới gọi l{ tr

Cả ba cặp mắt trước mặt tôi đều nhất loạt mở tròn căng.

– Mấy giờ? Jacob lặp lại c}u hỏi.

– Ba giờ nhé

– đ}u?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 303

– C|ch trạm bảo vệ rừng Hoh khoảng mười dặm về phía bắc. C|c cậu cứ theo hướng t}y m{ đến, sau đó, lần theo mùi hương của bọn tôi l{ gặp.

– Bọn tôi sẽ đến.

Đ|p xong, cả ba quay gót, lục tục ra về.

– Gượm đ~, Jake – Tôi gọi với theo người bạn nhỏ – Chị xin em đấy! Đừng vướng v{o chuyện n{y

Jacob dừng ch}n, ngo|i đầu lại cười với tôi, còn Quil v{ Embry vội v{ng rút ra cư

a.

– Đừng ngốc thế, chị Bells. Chị đang tặng em một món qu{ còn tuyệt vời hơn món qu{ em tặng chị gấp nhiều lần đấy.

– Không – Tôi thét lên. Nhưng tiếng ghi– ta điện đ~ dìm giọng tôi chìm lỉm.

Jacob không nói gì thêm cậu ta đang mải đuổi theo bạn mình, hai người đi trước đ~ mau chóng mất dạng. Tôi đứng đấy, nhìn theo bóng Jacob khuất dần trong vô vọng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 304

Chương 18

CHỈ DẪN

uả l{ một bữa tiệc d{i nhất trong lịch s nh}n loại – Tôi ph{n n{n trên đường trở về nh{. Edward không có vẻ gì gọi l{ phản đối.

– Giờ thì đ~ kết thúc rồi – Anh trả lời, dịu d{ng xoa c|nh tay tôi. Bởi lẽ tôi l{ kẻ duy nhất cần được xoa dịu.

Hiện thời, Edward đ~ bình t}m trở lại – hay nói đúng hơn, cả nh{ Cullen đều đ~ bình t}m.

Ai cũng cố gắng trấn an tôi. Khi tôi ra về, Alice với tay xoa nh lên đầu tôi, đồng thời trao cho Jasper một c|i nhìn đầy n ý, v{ tôi cảm nhận được lòng mình bình yên đến lạ thường. B{ Esme hôn lên tr|n tôi, nói rằng mọi chuyện rồi sẽ vô cùng tốt đ p. Emmett thì cười lăn cười lộn, hỏi về nỗi tại sao chỉ có duy nhất một mình tôi l{ được phép s|t c|nh cùng với người sói Hướng giải quyết của Jacob đ~ khiến mọi người nh nhõm, g}

n như l{ phấn khởi sau những tuần l d{i căng th ng. Nỗi nghi hoặc được thay thế bằng sự tự tin. Bữa tiệc đ~ kết thúc bằng một niềm h}n hoan thật sự.

Ngoại trừ một kẻ – tôi.

Quả thật l{ tệ hại – thật kinh khủng – vì nh{ Cullen sẽ xả th}n vì tôi. Tôi không thể chấp nhận chuyện đó được. Nó qu| sức chịu đựng của tôi rồi.

Về phần Jacob cũng vậy. Cả những người anh em nhiệt tình, khờ dại của cậu ta

nư a – hầu hết đều nhỏ tuổi hơn tôi. Họ chỉ l{ những đứa trẻ to kềnh, lực lư ng. Tôi

cũng không thể đấy những con người ấy v{o vòng nguy hiểm được. Mọi d}y thần kinh trong tôi đều trở nên căng cứng, x|o trộn. Tôi không biết mình còn có khả năng ngăn được một tiếng thét trong bao l}u.

Tôi thì thầm, cố kiểm so|t giọng nói của mình.

– Đêm nay, anh cho em theo với.

– Bella, em mệt qu| rồi.

– Anh ngh rằng em có thể ngủ được ư?

Anh cau m{y.

– Đ}y chỉ l{ một cuộc th nghiệm. Anh không biết bọn anh có hợp t|c với nhau được không nữa. Anh không muốn em bị k t ở giữa chuyện n{y.

L{m như đó ch ng phải l{ chuyện đ|ng lo đến nỗi tôi phải đi theo mới được.

Q

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 305

– Nếu anh không đưa em theo, em sẽ gọi điện thoại cho Jacob.

Đôi mắt anh se lại. Ch ng kh|c n{o vừa mới bị một nh|t đ}m từ sau lưng, tôi biết chứ. Nhưng tôi không thể đứng ngo{i chuyện n{y.

Edward không trả lời lúc n{y, chúng tôi đang ở trước c a nh{ của ng{i cảnh s|t trưởng. Đ n trong phòng kh|ch vẫn s|ng.

– H n gặp anh trên lầu nhé – Tôi thầm thì.

Tôi rón rén bước v{o nh{. Ng{i Charlie đang ngủ trong phòng kh|ch, ng{i nằm cho|ng hết cả c|i xôpha xinh xắn, v{ thở lớn đến mức gi| như tôi có mở cưa xích, chắc ng{i cũng ch ng hay biết gì.

Tôi lay mạnh vai ng{i cảnh s|t trưởng, gọi:

– Bố Bố ơi!

Bố tôi l{u b{u gì đó, nhưng mắt vẫn nhắm rịt.

– Con về nh{ rồi, bố cư ngủ như thế n{y sẽ đau lưng đấy. N{o, đến lúc phải v{o

giường rồi, bố.

Phải mất một lúc kh| l}u, tôi mới loay hoay, xoay xở được ng{i cảnh s|t trưởng ra khỏi chiếc ghế. Đôi mắt ng{i cảnh s|t trưởng n a nhắm n a mở trong suốt h{nh trình tôi giúp ng{i về phòng, v{ ng{i đ~ đổ ụp xuống chiếc giường – vẫn nguyên xi quần |o chỉnh tề – tiếp tục thở sâu như ch ng hề có chuyện gì xảy ra.

Vậy l{ không d gì có chuyện bố sẽ đi kiếm tôi sớm đ}u.

Edward chờ tôi trong phòng, trong lúc tôi r a mặt v{ thay quần |o. Tôi tròng v{o người c hiếc quần jean v{ chiếc |o sơ mi may bằng vải flanen. Anh ngồi ở chiếc ghế bập bênh, rầu r nhìn tôi treo chiếc |o Alice tặng v{o tủ.

– Đến đ}y n{o, anh – Tôi lên tiếng, đoạn nắm lấy tay anh, kéo anh đến giường.

Tôi ấn anh nằm xuống, bản th}n tôi cũng co tròn người lại, dụi mình v{o ngực anh. Có lẽ anh nói đúng, cơ thể tôi mệt nhừ, đ~ s n s{ng cho một giấc ngủ. Nhưng tôi sẽ không để anh lén bỏ đi một mình đ}u. Edward giũ tấm chăn ra, đắp lên người tôi, sau đó, anh ôm tôi v{o lòng như thường khi.

– H~y vì anh, thư gi~n đi em.

– Vâng.

– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella. Anh có cảm nhận tốt về chuyện n{y.

Hai h{m răng tôi như kho| cứng v{o nhau.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 306

Edward vẫn trong trạng th|i nh nhõm. Không một ai, ngoại trừ tôi, lo lắng đến chuyện Jacob v{ những người bạn của cậu có thể bị thương.

Thậm chí đó l{ Jacob v{ những đồng đội của cậu chứ n{o phải ai kh|c.

Có lẽ anh cho rằng mọi lo toan của tôi sẽ sớm trở th{nh lo bò trắng răng m{ thôi.

– Nghe anh nói n{y, Bella. Chuyện n{y d như b n. Đ|m ma-c{-rồng ấy sẽ đươ c

một mẻ bất ngờ. Cũng không hơn gì em, họ không hình dung được l{ người sói sẽ không hề hấn gì. Qua trí nhớ của Jasper, anh đ~ thấy họ hoạt động theo nhóm thế n{o rồi. Anh thực sự tin v{o k năng săn mồi ho{n hảo của người sói. V{ rồi khi đ|m người đó ph}n t|n v{ lúng túng, không đ|ng để bọn anh phải lao hết v{o cuộc đ}u. Thể n{o cũng có người r~nh tay cho m{ xem – Anh chòng gh o tôi.

– D d{ng vậy sao – Tôi thì th{o bằng hơi bên ngực anh.

– Xìiii – Anh vuốt m| tôi – Rồi em sẽ biết. Giờ thì đừng lo gì nữa cả.

Nói xong, anh quay sang ru tôi, nhưng lần đầu tiên trong đời, giai điệu b{i h|t của riêng tôi ấy đ~ không thể n{o l{m cho tôi bình t nh trở lại được.

Mọi người – ừm, chính x|c l{ ma-c{-rồng v{ người sói – những người tôi yêu, rồi sẽ bị thương. Họ bị thương vì tôi. Một lần nữa, tôi mong vận rủi của mình sẽ c n thận nhắm th ng v{o tôi. Tôi có cảm gi|c như mình đang thét lên giữa không gian lồng lộng: Ta l{ người m{ c|c ngươi muốn. Ta ở đ}y H~y chỉ bắt một mình ta thôi

Tôi cố gắng ngh đến c|ch có thể thực hiện được điều đó – buộc vận rủi kia chỉ tập trung v{o mỗi mình tôi thôi. Sẽ ch ng d đ}u. Tôi sẽ phải đợi, chờ một cơ hội tốt d{nh cho mình

Tôi đ~ không hề chợp mắt. Thời gian trôi qua thật nhanh, cho đến lúc trước sự ng ng{ng của tôi, tôi ho{n to{n tỉnh t|o v{ căng th ng khi Edward kéo cả hai đứa ngồi dậy.

– Em chắc l{ em không muốn ở nh{ ngủ đấy chứ?

Tôi chuyển cho anh một |nh nhìn hậm hực.

Edward thở d{i, bế thốc lấy tôi trước khi lao mình ra khỏi c a sổ.

Cõng tôi trên lưng, Edward lao đi giữa c|nh rừng tối đen, t nh lặng trong c|ch chạy của anh, tôi cảm nhận rất rõ sự hứng khởi. Anh chạy như thể chỉ có chúng tôi, chỉ vì niềm vui, chỉ vì cảm gi|c được gió lùa v{o trong tóc. Gi| như không có gì phải lo, phải ngh , h n tôi đ~ hạnh phúc biết dường n{o.

Khi chúng tôi bước v{o một vùng đất trống rộng lớn, gia đình nh{ Cullen đ~ có mặt s n ở đó, trò chuyện với nhau hồn nhiên, thoải m|i. Thi thoảng, tiếng cười rộn r~ của Emmett lại vang vọng khắp không gian. Edward đặt tôi xuống đất, rồi nắm tay tôi dắt đi về phía gia đình mình. Cũng phải mất cả phút đồng hồ, bởi trời tối qu|, còn mặt trăng lại

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 307

khuất sau đ|m m}y, nhưng tôi cũng ngờ ngợ nhận ra c|i s}n bóng ch{y – chốn cũ của hơn một năm về trước – buổi tối vui vẻ đầu tiên của tôi cùng nh{ Cullen đ~ bị James cùng đồng bọn của hắn xen ngang v{o. Giờ quay lại đ}y, một cảm gi|c lạ lùng dậy lên trong lòng tôi – có vẻ như cuộc họp n{y sẽ không bao giờ trọn v n, lúc n{o cũng phải dính với James, Laurent v{ Victoria. Nhưng James v{ Laurent sẽ không bao giờ quay lại nữa. C|ch thức cũ sẽ không lặp lại. có lẽ mọi ng~ đường đều xoay vần.

Phải, ai đó đ~ thay đổi nước cờ. Liệu nh{ Volturi có phải l{ những kẻ l| mặt l| tr|i trong vai trò quyết định sự cân bằng nơi thế giới bí mật n{y

Tôi không d|m chắc chắn.

Với tôi, Victoria không kh|c gì thiên nhiên khắc nghiệt – người phụ nữ ấy giống hệt nhứ cơn b~o thổi v{o bờ theo phương th ng góc – không thể tr|nh được, không thể l{m dịu được, nhưng có thể đo|n trước. Có lẽ lối so s|nh ấy không đúng với thực tại về Victoria. Khả năng thích nghi với ho{n cảnh của cô ta l{ vô cùng vô tận.

– Anh biết em ngh gì không – Tôi lên tiếng hỏi Edward.

Anh cười khanh kh|ch, đ|p:

– Không.

Tôi tho|ng cười.

– Em ngh gì thế

– Em ngh tất cả đều ăn khớp với nhau. Không phải chỉ l{ hai sự việc đ}u, tất thảy l{ ba đấy.

– Anh không hiểu ý em.

– Từ khi anh quay lại, có ba điều không hay xảy ra – Tôi giơ từng ngón tay – Đội qu}n ma-c{-rồng ở Settle. Kẻ lạ đột nhập v{o phòng em. V{, trước hết, Victoria chưa bao giờ ngừng tìm kiếm em.

Edward đăm chiêu suy ngh , đôi mắt sa sầm.

– Sao em lại ngh như vậy

– Bởi lẽ em đồng quan điểm với Jasper, nh{ Volturi luôn tôn trọng luật lệ m{ họ ban h{nh. Nếu l{ họ, họ sẽ cư x tốt hơn – v{ nếu họ muốn em chết thì em đ~ chết từ l}u rồi, tôi nói thầm trong t}m tưởng – Anh còn nhớ chuyện năm ngo|i, khi anh truy đuổi Victoria không?

– , anh nhớ – Edward cau m{y – Anh đ~ l{m không tốt.

– Alice kể rằng anh đ~ ở Texas. Anh lần theo cô ta đến đó ư?

Đôi lông m{y của anh nhíu s|t v{o nhau.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 308

– . mmm

– Vậy l{ người phụ nữ ấy đ~ nảy ra ý tưởng n{y ở đó. Nhưng cô ta không biết phải l{m sao, nên đội qu}n ma-c{-rồng mới lộng h{nh như thế.

Anh chậm r~i lắc đầu.

– Nhưng chỉ có ông Aro mới biết chính x|c khả năng tiên thị của Alice hoạt động như thế n{o.

– ng Aro biết rõ nhất, nhưng ch ng phải b{ Tanya, Irina v{ những người bạn còn lại của anh ở Denali cũng biết cả đấy thôi? Laurent đ~ sống chung với họ một thời gian. V{ một khi ông ta vẫn còn giữ được mối quan hệ với Victoria đủ để s n lòng giúp đ cô ta, thì h{ cớ gì ông ta lại không kể với người phụ nữ ấy mọi điều ông ta biết

Edward cau m{y.

– Kẻ v{o phòng em không phải l{ Victoria đ}u.

– Ch ng lẽ cô ta không có bạn ư? Anhth ngh đi, Edward. Nếu Victoria l{ người đứng đằng sau to{n bộ chuyện n{y, cô ta sẽ có rất nhiều bạn. Cô ta tự tạo ra những người bạn đó.

Edward cân nhắc về điều vừa được nghe, vầng tr|n nhăn lại khi tập trung.

– mmm – Cuối cùng anh nói – Có thể lắm. Tuy nhiên, anh vẫn cho rằng nh{ Volturi có khả năng nhất Nhưng giả thiết của em – cũng có lí lắm. Tính c|ch của Victoria. Giả thiết của em rất khớp với con người của Victoria. Ngay từ đầu, người phụ nữ đó đ~ cho thấy năng lực đặc biệt của mình l{ bản năng tự bảo to{n. Một khi cô ta đ~

đứng an to{n phía sau, đê mặc cho đội qu}n của mình t{n ph| thị trấn n{y, cho dù có

xảy ra bất cứ tình huống n{o, Victoria cũng sẽ không gặp nguy hiểm từ phía chúng ta, hay một chút nguy hiểm n{o từ phía nh{ Volturi. Có lẽ con người đó đ~ tính cả đến chuyện chúng ta sẽ v{o phút chót, dù chắc chắn chúng ta không thể không có thương vong. Nhưng sẽ không có một kẻ sống sót n{o trong đội qu}n bé nhỏ kia d|m l{m nh}n chứng chống lại kẻ cầm đầu. Thật ra – Anh tiếp tục lên tiếng, suy ngẫm rất lung – nếu có kẻ sống sót, anh d|m cược rằng cô ta sẽ tự tay mình hu diệt mmm. Tuy nhiên, người phụ nữ đầy thủ đoạn đó sẽ giữ lại cho mình một người bạn trưởng th{nh hơn. Không có một ma-c{-rồng còn non n{o lại để yên cho bố em

Anh cau m{y thêm một đỗi, rồi hốt nhiên mỉm cười với tôi, tho|t khỏi trạng th|i mơ m{ng.

– D|m chắc cũng có chuyện ấy. Nhưng thôi kệ, cho đến lúc biết được sự thật, chúng ta đ~ được chu n bị tinh thần đ}u v{o đấy rồi. Hôm qua em tinh tường lắm – Anh nói thêm – Quả l{ rất ấn tượng.

Tôi thở d{i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 309

– Có lẽ l{ do cơ thể em đang phản ứng lại với nơi n{y. Nó khiến em có cảm gi|c người phụ nữ ấy đang ở đ}u đó rất gần giống như hiện thời, có thể l{ cô ta đang quan s|t em vậy.

Quai h{m của Edward đanh lại ngay tức khắc.

– Không bao giờ con người đó có thể đụng được v{o em, Bella ạ – Anh kh ng định một c|ch chắc chắn như đinh đóng cột.

Dẫu vừa mới kh ng định điều ấy, song, Edward vẫn quét mắt một đường v{o bóng đêm. Trong lúc Edward lần dò từng chỗ tối, một d|ng vẻ lạ lùng nhất hiện ra trên gương mặt anh. Edward nhướng môi, để lộ ra những chiếc răng s|ng lo|, đôi mắt lấp lo|ng một tia s|ng kì lạ – một niềm tin d}ng tr{n, mạnh mẽ.

– Anh sẽ không bao giờ để con người ấy gần em đến mức đó – Anh nói khe khẽ – Victoria hay bất cứ ai đó có ý định l{m tổn thương em, anh sẽ ra tay để kết thúc chuyện đó ngay. Lần n{y, chính tự tay anh sẽ l{m điều ấy.

Tôi rùng mình trước kh|t khao m~nh liệt của Edward, bất gi|c tay tôi đan chặt v{o tay anh. ớc gì tôi đủ mạnh để có thể giữ được tay chúng tôi trong tư thế n{y m~i m~i.

Chúng tôi đ~ tiến gần đến chỗ gia đình anh, lúc n{y, tôi mới nhận ra rằng Alice không tỏ vẻ lạc quan như những th{nh viên còn lại trong gia đình. Cô bạn tôi ngồi một góc, đôi môi hơi b u ra trong lúc lặng lẽ nhìn Jasper l{m động t|c căng tay, giống như đang tự l{m nóng cơ thể.

– Alice sao vậy anh – Tôi thì th{o hỏi.

Edward bật cười, vui vẻ trở lại, đ|p:

– Người sói đang trên đường đến đ}y, vậy nên b}y giờ cô bé kia không thể biết được điều gì sắp xảy ra cả. Nó khiến Alice khó chịu như bị mù dở vậy.

Alice, dù rằng đang ngồi xa chúng tôi nhất, vẫn nghe được giọng nói của anh trai mình. Cô bạn tôi ng ng mặt lên, th lư i l{m mặt xấu với Edward. Anh lại cười.

– A, Edward – Emmett lên tiếng ch{o anh – Ch{o Bella. Anh ch{ng n{y cũng để cô thực h{nh nữa hả

Edward lầm bầm phản đối.

– Trời ơi, em xin anh đấy, Emmett, đừng có gợi cho cô ấy bất cứ suy ngh gì.

– Chừng n{o những vị kh|ch của chúng ta sẽ đến – B|c s Carlisle hỏi Edward.

Anh tập trung một l|t, sau đó thở d{i, trả lời:

– Một phút rư i nữa. Nhưng con sẽ phải l{ người phiên dịch thôi. Niềm tin của họ đặt v{o chúng ta không đủ lớn để giữ nguyên hình d|ng con người.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 310

B|c s Carlisle gật đầu.

– Cũng khó cho họ. Nhưng bố rất cảm kích vì cuối cùng, họ cũng chịu đến.

Tôi tr}n trối nhìn Edward, đôi mắt mở to kinh ho{ng.

– Họ đến dưới hình thù sói sao, anh

Anh gật đầu, chú ý đến phản ứng nơi tôi. Tôi hít v{o một hơi, nhớ lại hai lần đ~ từng chứng khiến Jacob trong hình dạng sói – một lần ở c|nh đồng với Laurent, lần thứ hai ở bìa rừng, lúc Paul nổi cơn thịnh nộ với tôi Cả hai ký ức đểu để lại những ấn tượng kinh ho{ng.

Đôi mắt của Edward chợt loé lên một tia nhìn lạ lùng, biểu hiện cho thấy anh vừa trải qua một điều gì đó không mấy d chịu. Một c|ch vội v~, Edward quay mặt sang phía b|c s Carlisle v{ những th{nh viên còn lại trong gia đình, trong khi tôi kịp nhận ra những điều kh|c.

– Mọi người chu n bị n{o, họ đang l n tr|nh chúng ta đấy.

– Anh nói vậy l{ sao – Alice hỏi gặng.

– Su t – Anh cảnh b|o, |nh mắt sượt qua Alice, đi th ng v{o bóng đêm.

Gia đình nh{ Cullen đang ngồi qu}y quần chợt gi~n ra th{nh h{ng, Jasper v{ Emmett tiến lên đứng ở h{ng đầu. Edward ở bên cạnh tôi, nhưng c|i c|ch anh đưa người

lên trước l{m cho tôi d|m kh ng định rằng anh rất muốn sa t vai bên hai người anh của

mình. Tôi ôm chặt lấy tay anh.

Tôi dõi mắt nhìn đ}y đó, cố nắm bắt mọi động t nh của khu rừng, nhưng vẫn không thấy gì cả.

– Qu tha ma bắt – Edward l{u b{u – Đời thuở n{o có chuyện như vậy không

B{ Esme v{ Rosalie trao đổi |nh nhìn cho nhau, mắt mở rộng.

– Chuyện gì vậy anh – Tôi thì thầm thật nhỏ – Em không thấy gì hết.

– Đội sói có thêm người – Edward khe khẽ thông b|o v{o tai tôi.

Ch ng lẽ tôi chưa kể với anh rằng QUil đ~ gia nhập băng người sói Tôi căng hết từng d}y thần kinh ra đón chờ được nhìn thấy hình ảnh của s|u con sói lờ mờ hiện ra

trong đêm. Cuối cùng, giữa bóng tối muôn trùng bô ng lập lo những đốm s|ng – đôi mắt họ ở vị trí cao một c|ch kh|c thường. Tôi đ~ quên mất những con sói n{y to đến c n{o – giống như những con ngựa, chỉ có điều lực lư ng v{ rậm lông hơn m{ thôi; những chiếc răng thì sắc như dao cạo, không thể coi thường.

Tôi chỉ nhận ra những con mắt. V{ khi điểm từng đôi mắt một, tôi không khỏi cảm thấy căng cứng to{n th}n. Tôi cố gắng căng mắt ra để có thể nhìn cho rõ hơn, có tới

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 311

hơn s|u cặp mắt đang chú mục v{o chúng tôi. Một, hai, ba tôi nh m đếm những đôi mắt trong đầu đến hai lần.

Họ có tới mười người.

– Hay thật – Edward l m b m, phải chú t}m lắm mới nghe được lời anh.

B|c s Carlisle chậm r~i bước lên trước một bước – một động t|c đầy c n trọng, ra chiều đoan chắc.

– Ch{o tất cả mọi người – ng lên tiếng với những con sói không rõ hình dạng.

– Cảm ơn – Edward lên tiếng bằng một giọng ngang ph , nghe rất lạ, v{ tôi nhận ra những lời nói n{y l{ thay cho Sam. Bất gi|c, tôi nhìn tr}n tr}n v{o đôi mắt lấp l|y ở giữa, đôi mắt nằm ở vị trí cao nhất, của con sói cao nhất đội. Torng bóng tối trùng trùng, thật không thể n{o ph}n định được hình d|ng của con sói đen tuyền, to lớn.

Edward lại lên tiếng một c|ch rắn rỏi, thông ngôn cho Sam.

– Chúng tôi sẽ quan s|t v{ lắng nghe, ngo{i ra, không l{m gì cả. Đ}y l{ điều duy nhất chúng tôi đề nghị để tự chủ.

– Như vậy l{ qu| đủ rồi – B|c s Carlisle trả lời – Con trai của tôi, Jasper – Nói đến đ}y, b|c s chỉ tay về phía Jasper đang đứng, căng th ng v{ đ~ s n s{ng – có kinh nghiệm trong l nh vực n{y. Cậu ta sẽ chỉ cho chúng ta c|ch chiến đấu, c|ch thức đ|nh bại họ. Tôi tin c|c bạn có thể |p dụng điều đó cho lối tấn công của mình.

– Bọn họ kh|c c|c người sao – Edward lên tiếng thay Sam.

B|c s Carlisle gật đầu.

– Bọn họ h~y còn rất trẻ – vừa mới bước ch}n v{o kiếp sống n{y v{i th|ng thôi. Có thể coi đó l{ những đứa trẻ. Họ không có k năng hay chiến lược, chỉ có mỗi sức mạnh cơ bắp. Tối nay, qu}n số của họ l{ hai mươi. Chúng tôi lo mười tên, c|c bạn lo mười tên còn lại – sẽ không có khó khăn gì đ}u. Qu}n số n{y có lẽ sẽ còn giảm xuống tiếp. Những ma-c{-rồng mới sinh thường t{n s|t lẫn nhau.

Một thứ tiếng ùng ục bất ngờ rộ lên, r}m ran trong nhóm người sói, đó l{ một thứ }m thanh gù gù khe khẽ mang hơi hướng của niềm phấn khích.

– Nếu cần, chúng tôi s n lòng nhận l~nh tr|ch nhiệm nhiều hơn – Edward thông ngôn, giọng nói của anh đ~ bớt phần l~nh đạm.

B|c s Carlisle mỉm cười.

– Chúng ta sẽ liệu chừng tình hình cụ thể.

– ng có biết khi n{o họ đến không, v{ họ đến như thế n{o

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 312

– Họ sẽ vượt núi trong bốn ng{y, đến khoảng xế trưa. Khi họ đến, Alice sẽ giúp chúng ta chặn đường.

– Cảm ơn đ~ chia sẻ thông tin. Chúng tôi sẽ xem xét – Một tho|ng rì r{o, những cặp mắt lần lượt hạ thấp xuống.

Không gian im ắng trong khoảng hai nhịp tim, rồi Jasper tiến lên trước một bước, đứng giữa người sói v{ ma-c{-rồng. Cũng ch ng khó khăn gì để nhận ra anh ta – l{n da trắng muốt nổi bật giữa bóng đêm, giống mắt sói. Jasper trao đổi một |nh nhìn cảnh gi|c với Edward v{ nhận được nơi anh một c|i gật đầu. Sau đó, Jasper quay lưng về phía đội sói, thở d{i, ra chiều khó chịu.

– Bố nói đúng – Jasper chỉ nói riêng với chúng tôi có vẻ như đang cố gắng phớt lờ những kh|n giả ở đằng sau mình – Đ|m người đó sẽ chiến đấu không kh|c gì những đứa trẻ. Có hai điểm quan trọng nhất, chúng ta cần phải nhớ, đó l{: đầu tiên, không được để tay họ bắt trúng mình, v{ thứ hai, đừng tấn công theo tiêu chí quyết một trận sống m|i cho hả . Tất cả c|c ma-c{-rồng mới sinh, trước c|c cuộc chiến, đều đ~ chu n bị s n một tinh thần như thế. Chỉ cần ta liên tục tấn công họ từ mọi phía, v{ liên tục đổi hướng, đ|m người chưa có kinh nghiệm ấy sẽ rối trí v{ ứng biến chậm. Thế n{o, Emmett

Emmett bước ra khỏi h{ng với nụ cười rộng mở.

Jasper lùi về phía cuối s}n, giữa những đồng minh l{ kẻ thù. Anh ta vẫy tay gọi Emmett.

– Được rồi, Emmett trước tiên. Anh ấy l{ một ví dụ điển hình về lối tấn công của ma-c{-rồng vắt mũi chưa sạch .

Emmett sa sầm mặt xuống.

– Ta sẽ nương tay cho nh{ ngươi được nhờ – Người anh cả l{u b{u.

Jasper cười toe toét.

– Điều tôi muốn nói l{ Emmett lúc n{o cũng tin tưởng v{o sức mạnh của mình. Ma-c{-rồng mới cũng ch ng có ý niệm về chiến thuật giống như vậy. C giở to{n lực ra đi, Emmett.

Sau c}u nói đó, Jasper lùi xuống v{i bước, cả th}n mình căng cứng.

– Được rồi Emmett – anh cố gắng bắt em nhé.

C}u nói vừa dứt, tôi không còn thấy Jasper đ}u nữa – anh ta chỉ còn l{ c|i bóng mờ khi Emmett lao v{o đối thủ của mình không kh|c gì một con gấu, miệng còn ngo|c ra cười, cổ họng thì gầm gừ. Emmett nhanh không thể tả, nhưng không giống như Jasper. Hình th|i của anh ta không kh|c gì một hồn ma – cứ mỗi khi đôi tay to khoẻ của Emmett tự tin đón lấy c|i hình ảnh mờ nhạt ấy, thì những ngón tay không kh|c gì xiết v{o hư vô. Bên cạnh tôi, Edward đổ người ra trước theo dõi một c|ch to{n t}m to{n ý, đôi mắt d|n

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 313

chặt v{o cuộc chiến quyết liệt. Đột ngột, mọi chuyển động đều ngừng lại, Emmett ho{n to{n bất động.

Jasper đ~ tóm gọn anh trai mình từ phía sau, những chiếc răng của anh ta chỉ còn c|ch cổ họng của Emmett vỏn v n đúng một xăngtimét.

Emmett hậm hực la lối.

Những tiếng phấn khích nho nhỏ xuất hiện r}m ran giữa những kh|n giả sói.

– L{m lại, l{m lại – Emmett khăng khăng, nụ cười tắt ngóm.

– Bây giờ đến phiên em – Edward phản đối. C|c ngón tay tôi đan chặt thêm nữa v{o c|c ngón tay của anh.

– Khoang đ~ – Jasper cười thật tươi v{ bước lùi lại – Anh muốn cho Bella thấy cảnh n{y trước.

Tôi căng th ng nhìn anh ta vẫy gọi Alice lại.

– Tôi biết cô luôn lo lắng cho cô ấy – Anh giải thích với tôi trong lúc cô bạn tôi hồn nhiên bước v{o võ đ{i – Tôi muốn cô hiểu rằng tại sao điều đó ho{n to{n không cần thiết.

Trong th}m t}m, tôi vẫn biết Jasper sẽ ch ng bao giờ để cho Alice gặp phải bất cứ một nguy hiểm n{o, nhưng l{m sao có thể không thót tim cho được khi chứng kiến cảnh anh ta thu mình lại, lấy đ{ trước mặt cô bạn. To{n th}n Alice bất động. Cô bạn tôi đứng sau Emmett, trông không kh|c gì một con búp bê đang mỉm cười hiền l{nh. Jasper lao lên trước, rồi trong tíc tắc, l|ch về mé tr|i của cô bạn tôi.

Alice vẫn nhắm mắt.

Tim tôi nhói lên, loạn nhịp khi Jasper bất ngờ bổ th ng về phía Alice.

Jasper lao tới, rồi mất dạng, xuất hiện ở phía kh|c. Cô bạn tôi vẫn tuyệt nhiên không có lấy bất kì một phản ứng n{o.

Jasper lượn quanh, xồ tới Alice một lần nữa, rồi thu mình lại lấy đ{ ở sau lưng cô bạn, giống lúc đầu tiên; tuy nhiên, trước mọi tình thế, Alice vẫn chỉ yên lặng mỉm cười, hai mắt vẫn không mở.

Bây giờ, tôi có dịp quan s|t cô bạn của mình k c{ng hơn.

Alice đang di chuyển, nhưng có điều tôi không nhận ra m{ thôi n~y giờ, tôi chỉ tập trung v{o c|c cú tấn công của Jasper. Cô bạn tôi thật ra chỉ di chuyển một chút xíu vừa kịp lúc th}n hình của Jasper xộc tới chỗ cô ấy, rồi l|ch người né tr|nh đôi tay của Jasper đang nhắm tới thắt lưng.

Jasper c{ng x|p lại gần, Alice c{ng di chuyển nhanh hơn. Cô bạn tôi như người đang khiêu vũ – lần lượt bung ra c|c động t|c xoay vòng, thu mình, lắc người. Jasper cũng

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 314

không kh|c gì một bạn nhảy, cũng lướt đến, cũng vươn tay, nhưng không bao giờ chạm được tới Alice, giống như những m{n múa balê. Cuối cùng, Alice cười th{nh tiếng.

Không rõ từ đ}u, từ lúc n{o, Alice đ~ đu được mình lên lưng Jasper, đôi môi của cô kề gần cổ địch thủ .

– Bắt được anh rồi nhé – Cô bạn tôi reo lớn lên v{ đặt một nụ hôn v{o cổ Jasper.

Jasper cười khúc khích, lắc đầu.

– Em đ|ng sợ thật đấy.

Giữa bầy sói lại có tiếng xì x{o. Lần n{y l{ }m thanh của sự c n trọng, cảnh gi|c.

– May mắn cho họ đ~ biết thêm được một chút kinh nghiệm – Edward thì thầm, tỏ ra thích thú. Sau đó, anh hô lớn – Đến em – Anh bóp nh tay tôi một c|i rồi bước lên.

Alice thay chỗ anh, đến đứng bên cạnh tôi.

– Tuyệt qu| đi chứ, phải không bạn – Alice hỏi một c|ch tự m~n.

– Qu| tuyệt – Tôi t|n th{nh, mắt vẫn không rời khỏi Edward lấy một gi}y khi anh lướt nhanh đến chỗ Jasper, nh nh{ng không một tiếng động mọi động t|c của anh đều

mềm mại nhưng không kém phần thận trọng, giống hê t một con m o rừng.

– Mình vẫn luôn để ý đến bạn đó nha, Bella – Alice bất chợt thì th{o, giọng nói của cô bạn khiêm tốn }m lượng đến mức dù cô ấy đang kề miệng s|t v{o tai tôi, tôi vẫn phải khó khăn lắm mới tiếp thu được.

Đôi mắt của tôi lập tức hướng sang Alice nhưng ngay sau đó lại quay trở về ngay với Edward. Anh đang nhìn Jasper chăm chú, cả hai đang nh nhau khi anh rút ngắn dần khoảng c|ch giữa hai người.

Th|i độ của Alice mang đầy vẻ tr|ch cứ.

– Nếu bạn còn chưa nguôi mấy c|i quyết định đó l{ mình sẽ nói cho anh ấy biết liền – Cô bạn cảnh b|o tôi vẫn bằng c|i giọng nhỏ nh ấy – Bạn m{ tự đặt bản th}n mình v{o vòng nguy hiểm thì cũng ch ng giải quyết được gì đ}u. Bạn cho rằng một khi bạn chết rồi thì họ sẽ dừng tay lại ấy hả Họ sẽ vẫn quyết đấu, v{ tất cả bọn mình cũng vậy. Bạn sẽ ch ng thay đổi được điều gì đ}u, vậy nên r|ng m{ sống cho ngoan, bạn nhé

Tôi nhăn nhó, cố gắng không để tâm đến những lời căn dặn của cô bạn.

– Mình vẫn đang quan s|t đó nha – Alice lặp lại.

Giờ thì Edward đ~ ở rất gần Jasper, cuộc đọ sức n{y trông có vẻ bình thản hơn những cuộc so t{i vừa n~y. Jasper có cả một thế kỉ kinh nghiệm hỗ trợ cho mình, anh ta cố gắng ph|t huy tất cả c|c k năng có được, tuy nhiên, trước khi h{nh động, trong một phần nhỏ của gi}y, Jasper buộc phải ngừng tất cả c|c suy ngh . Edward di chuyển có phầnnhanh hơn, c|c động t|c của Jasper d{nh cho anh thật lạ lùng. Hai anh em liên tục

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 315

bổ v{o nhau, nhưng không ai chiếm được thế thượng phong cả những tiếng gầm gừ đầy bản năng vang lên không ngớt. Thật l{ khó khăn trong việc theo dõi trận đấu, nhưng quay mặt đi còn khó khăn hơn. Cả hai di chuyển qu| nhanh, v{ người trần mắt thịt như tôi không thể n{o nhìn ra được họ đang l{m gì. Thảng hoặc, những đôi mắt sói sắc lẻm lại thu hút sự chú ý nơi tôi. Tôi có cảm gi|c họ quan t}m đến chuyện n{y còn hơn cả tôi – có lẽ còn hơn cả những điều họ nên quan t}m nữa.

Cuối cùng, b|c s Carlisle hắng giọng.

Jasper cười, bước lùi lại. edward cũng đứng th ng người lên, nụ cười tươi tắn nở trở lại trên môi.

– Tiếp tục thôi – Jasper lên tiếng – Trận n{y ho{.

Mọi người lần lượt thay phiên nhau – b|c s Carlisle, Rosalie, rồi b{ Esme v{ quay vòng lại Emmett. Khi Jasper liên tục tấn công b{ Esme, tôi co rúm người lại, chỉ d|m liếc

nhìn. Đó l{ trận đấu khó theo dõi nhất. Thê rồi Jasper giảm tốc độ, tuy vậy, vẫn chưa đủ mức độ chậm để tôi có thể nhận diện được những chuyển động của anh ta. Jasper tiếp tục chỉ dẫn.

– Mọi người đ~ rõ tất cả chưa – Jasper hỏi – Chỉ có vậy thôi – Rồi anh ta nói thêm – Tập trung mọi hướng. Đừng quên mục tiêu của họ. Liên tục di chuyển.

Edward n~y giờ vẫn luôn tập trung, quan s|t v{ lắng nghe những điều thuộc về tâm tưởng.

Mi mắt c{ng nặng, tôi c{ng khó theo kịp di n biến xung quanh. Dẫu sao, tôi cũng chưa chợp mắt lần n{o, lần ngủ gần nhất c|ch đ}y cũng ngót nghét hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tôi tựa người v{o Edward, để cho mi mắt rũ xuống một c|ch tự nhiên.

– Sắp xong rồi em – Anh thì th{o bảo tôi.

V{ Jasper đ~ chứng thực điều đó lần đầu tiên kể từ n~y đến giờ, anh ta quay mặt về phía những kh|n giả sói, t}m trạng lại trở nên khó chịu.

– Ng{y mai, chúng tôi sẽ tiếp tục tập dợt. Mong c|c bạn h~y tự nhiên, thoải m|i đến quan s|t.

– V}ng – Edward trả lời thay cho giọng nói điềm t nh của Sam – Chúng tôi sẽ có mặt.

Rồi anh thở d{i, vỗ vỗ v{o tay tôi, đoạn dìu tôi tiến đến chỗ gia đình của anh.

– Người sói cho rằng việc l{m quen với mùi của chúng ta sẽ rất có lợi, để tr|nh sau n{y xảy ra lần lẫn. Nếu chúng ta thật yên ắng, họ sẽ nhận dạng được d d{ng hơn.

– Tất nhiên rồi – B|c s Carlisle trả lời Sam – Cứ l{m những gì c|c bạn cho l{ cần thiết.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 316

Đội sói lần lượt đứng cả dậy, những tiếng gầm gừ vang lên khe khẽ.

Mắt tôi lại mở tròn xoe, quên cả mệt mỏi.

Đêm d{i đang đến hồi kết thúc, đường chân trời vẫn chưa hiện rõ nhưng từ đằng xa, bên kia những ngọn núi, những đ|m m}y đ~ bắt đầu ng sắc hồng. Khi người sói tiến đến gần, đột nhiên hình d|ng, m{u sắc của họ lại hiện ra s|ng rõ.

Sam vẫn dẫn đầu, điều đó không có gì lạ. Đó l{ một con qu|i vật khổng lồ có m{u lông của bóng đêm vừa bước ra khỏi những cơn |c mộng của tôi – theo đúng ngh a của từ n{y kể từ khi tôi nhìn thấy Sam v{ đồng đội của anh ta trên c|nh đồng, họ bắt đầu

bươ c v{o những cơn mơ h~i hùng của tôi ít nhất một lần.

Giờ thì tôi đ~ có thể trông thấy tỏ tường được tất cả, tôi đ~ có thể đếm được những đôi mắt ở đằng xa có vẻ như hơn mười đôi thì phải. Đúng l{ đội sói đang có thêm th{nh viên mới.

Trong nh n giới của mình, tôi nhận ra Edward đang quan s|t tôi, c n thận đo lường từng phản ứng nơi tôi.

Sam tiến đến b|c s Carlisle đang đứng ở đầu, cả đội của anh ta b|m theo s|t đuôi. Jasper cứng người lại, trong khi Emmett đứng bên phía bên kia của b|c s Carlisle, vẫn

trong trạng th|i thư gi~n v{ trên môi anh vẫn co n nụ cười.

Sam khụt khịt mũi đ|nh hơi vị b|c s , anh ta khẽ nhăn nhó sau đó, mũi của anh ta chuyển sang Jasper.

Mắt tôi lướt nhìn xuống đ{n sói, ghi nhận thêm v{i th{nh viên mới. Có một con sói lông x|m trắng nhỏ hơn những con kh|c rất nhiều, trên g|y nó dựng lên mấy món đồ trông thật ngộ ngh nh. Lại có một con sói kh|c, con sói mang bộ lông m{u c|t lộ rõ vẻ lóng ngóng v{ vụng về. Tiếng gầm gừ mang đầy tính kiềm chế của nó cất lên khe khẽ khi Sam bước nhanh hơn, bỏ lại nó giữa b|c s Carlisle v{ Jasper.

Tôi dừng mắt trước một con sói đi ngay sau lưng Sam. Bộ lông của nó có m{u n}u đỏ, rậm v{ d{i nhất bầy. Con sói cao ngang ng a Sam, so với to{n đo{n thì nó l{ con sói to thứ hai. D|ng vẻ của nó vô cùng tự nhiên, ho{n to{n trơ cảm xúc trước những gì được xem l{ th th|ch của đồng đội.

Cảm nhận được |nh nhìn của tôi, con sói m{u n}u đỏ quay lại, nhìn tôi bằng đôi mắt đen quen thuộc.

Tôi chăm chú nhìn con sói ấy, cố gắng tin v{o điều đ~ biết, v{ ho{n to{n có thể tự nhận thức được vẻ thắc mắc lẫn ng ng{ng đến bị mê hoặc của mình.

Mõm con sói ấy chợt hé mở, hai m| nhướng lên để lộ h{m răng. Lẽ ra đó đ~ l{ một h{nh động đe doạ đ|ng sợ, ngoại trừ chiếc lư i của nó l sang một bên, tạo th{nh một kiểu cười rất sói .

Tôi bật cười khúc khích.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 317

C|i miệng cười của Jacob mở rộng hơn nữa. Cậu ta bỏ h{ng, phớt lờ |nh mắt của những đồng đội đi sau mình, hồn nhiên chạy ngang qua Edward v{ Alice rồi dùng lại trước mặt tôi ở khoảng c|ch không qu| n a mét. Con sói cứ đứng ở đó, |nh nhìn của nó hơi đưa sang phía Edward.

Edward đứng yên không động đậy, giống hệt như một pho tượng, mắt vẫn b|m s|t theo từng phản ứng của tôi.

Jacob ngồi xuống, cúi đầu cho ngang với tầm mặt tôi cậu ta quan s|t vẻ mặt v{ đo lường phản ứng của tôi y như Edward.

– Jacob – Tôi thều th{o.

Đ|p lại c}u hỏi ấy l{ tiếng khùng khục tho|t ra từ lồng ngực của con sói, nghe như tiếng cười.

Tôi vươn tay, những ngón tay run run, khẽ |p lên m| người bạn mình.

Đôi mắt đen l|y của kẻ đối diện khép lại, cả c|i đầu to lớn của con sói ngả h n v{o

tay tôi. Từ trong cổ họng của nó tho|t ra những tiếng ậm ừ…

Bộ lông của con sói vừa mềm lại vừa r|p, v{ thật ấm |p trong tay tôi. Một c|ch hiếu kì, tôi đưa tay mơn nh lên lớp lông ấy, lướt dần lên cổ – nơi có m{u lông sậm hơn – để cảm nhận độ mịn của nó. Tôi đ~ bỏ quên lời cảnh b|o, quên mất thực tại chúng tôi đang ở gần nhau đến mức n{o. Jacob bất ngờ liếm lên mặt tôi, từ cằm cho đến ngang tóc.

– Ôi trời! dơ qu| đi, Jake – Tôi ph{n n{n, rụt người lại v{ đ|nh bốp v{o đầu cậu bạn, như thể cậu ra vẫn đang ở trong hình h{i của con người. Con sói Jacob tức thì né tr|nh, giữa hai h{m răng nhơn nhởn của nó bỗng tho|t ra một tiếng sủa không kh|c gì một tiếng cười.

Tôi vội v~ đưa tay |o sơ mi lên chùi mặt, v{ không thể ngăn một tiếng cười khanh kh|ch.

Chỉ đến lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng mình l{ t}m điểm chú ý của mọi cặp mắt, tất thảy họ đang nhìn tôi chằm chằm họ – nh{ Cullen v{ bầy sói. C|c th{nh viên của nh{

Cullen đều tỏ ra khó hiểu trước h{nh vi cu a tôi v{ bộc lộ rõ th|i độ khó chịu. Còn c|c gương mặt của những con sói thì không thể hiện rõ nội t}m cho tôi đo|n định. Nhưng tôi ngh rằng Sam đang không vui.

Còn Edward – anh thất vọng v{ c|u kỉnh thấy rõ. Tôi hiểu rằng anh đ~ hy vọng nơi tôi có một phản ứng kh|c, ch ng hạn như thét ré lên v{ bỏ chạy vì sợ. Đằng n{y, Jacob lại khiến tôi bật cười.

Những con sói kh|c bắt đầu bỏ đi, không thôi ngo|i lại nhìn gia đình Cullen. Jacob vẫn ngồi bên cạnh tôi, nhìn theo bóng đồng đội xa dần, rồi khuất dạng trong c|nh rừng }m u. Chỉ còn có mỗi hai con sói đang ngập ngừng đứng đợi ở chỗ mấy c|i c}y cổ thụ, lặng lẽ quan s|t Jacob, d|ng điệu vô cùng lo lắng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 318

Edward thở d{i, v{ – ch ng đo|i ho{i gì đến Jacob – tiến th ng đến, nắm lấy tay tôi.

– Đi chưa em – Anh lên tiếng.

Trước khi tôi kịp trả lời, anh đ~ quay sang Jacob.

– Tôi vẫn chưa nắm được hết – Anh trả lời cho những suy ngh đang di n ra trong đầu Jacob.

Con sói có bộ lông m{u n}u đỏ, rậm v{ d{i nhất bầy, rên rỉ một c|ch buồn b~.

– Chuyện phức tạp hơn thế nhiều – Edward tiếp tục trả lời – Cậu đừng lo lắng qu| tôi tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

– Hai người đang b{n t|n c|i gì vậy – Tôi hỏi.

– Chuyện chiếc lược ấy m{ – Edward trả lời.

Con sói Jacob gật gù v{ không thôi quan s|t vẻ mặt của chúng tôi. Thế rồi, rất đột ngột, cậu ta lao th ng v{o rừng. Khi người bạn sói lao đi, lần đầu tiên tôi mới nhận ra nơi c ng ch}n sau của cậu có buộc một khúc vải đen được gấp lại c n thận.

– Khoan đ~ – Tôi gọi với theo, một tay tự động vươn ra như phản xạ tự nhiên. Nhưng chỉ trong mấy c|i chớp mắt, Jacob đ~ khuất dạng sau những rặng c}y um tùm, hai con sói còn lại cũng phóng theo.

– Sao cậu ấy lại bỏ đi vậy anh – Tôi cất tiếng hỏi, cảm thấy bị tổn thương.

– Cậu ta sẽ quay lại thôi – Edward trả lời tôi, rồi thở d{i – Cậu ta muốn được tự mình nói chuyện.

Tôi dõi mắt về phía bìa rừng, nơi Jacob vừa biến mất, gục đầu v{o c|nh tay của Edward. Tôi đang ở đỉnh điểm của sự mệt nho{i, nhưng vẫn đang cố đấu tranh chống lại nó.

Bất chợt Jacob hiện ra, lần n{y l{ trên hai ch}n h n hoi, ngực trần trùi trụi, m|i tóc rậm, rối. Cậu ta chỉ mặc độc mỗi một chiếc quần thể thao m{u đen, ch}n trần dẫm trên nền đất lạnh. Giờ thì Jacob chỉ có một mình, nhưng tôi ngờ rằng những người bạn của cậu đang còn nấn n| ở phía sau những rặng cây, chưa chịu rời đi.

Cũng ch ng mất mấy thời gian để Jacob quay lại chỗ cũ, dù cậu bạn cố lảng xa gia đình Cullen – lúc n{y đang đứng qu}y th{nh vòng trò chuyện.

– Được rồi, tên hút m|u – Jacob lên tiếng khi còn c|ch chúng tôi v{i bước ch}n, rõ r{ng đang tiếp tục c|i cuộc đối thoại m{ ban n~y tôi không hiểu – Phức tạp l{ phức tạp thế n{o

– Tôi phải c}n nhắc mọi tình huống có thể xảy ra – Edward thủng th ng đ|p với vẻ trầm t nh – Nếu có kẻ qua mặt c|c cậu thì sao

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 319

Jacob khụt khịt mũi trước c}u hỏi ấy.

– Được rồi, vậy để cô ấy ở chỗ tụi tôi đi. Dù sao, tụi tôi cũng quyết định cắt Collin v{ Brady ở lại rồi. đấy, cô ấy sẽ được an to{n hơn.

Tôi bắt đầu nổi sùng.

– Hai người đang nói về tôi hả

– Em chỉ muốn biết anh ta có kế hoạch gì với chị trong lúc dầu sôi l a bỏng thôi – Jacob giảng giải.

– Kế hoạch với chị ư?

– Em không thể ở lại Forks được, Bella ạ – Giọng nói của Edward thật nh nh{ng – Bọn họ biết tìm em ở đ}u. Ngộ nh có kẻ qua mặt bọn anh thì sao

Bụng tôi chợt thắt lại, trên mặt không còn lấy một hột m|u.

– Bố em – Tôi h| hốc miệng, hổn hển thở.

– Chú Charlie sẽ ở chỗ bố em – Jacob lanh l n lên tiếng đoan chắc với tôi – Nếu để bố chị ở đó m{ bố em trở th{nh kẻ giết người, bố em cũng cam t}m tình nguyện. Có lẽ cũng không tốn thời gian lắm đ}u. Vậy l{ thứ Bảy tuần n{y phải không Hôm đó cũng có trận đấu m{.

– Thứ Bảy tuần n{y sao – Tôi không thể không hỏi lại. Đầu óc quay cuồng, hoảng

loạn đến mư c không thể kiểm so|t những suy ngh xuất hiện một c|ch bừa b~i trong

đầu. Tôi cau có nhìn Edward – T{o lao thật Thế còn qu{ tốt nghiệp của em tặng anh.

Edward mỉm cười.

– Anh cũng có tính đến chuyện đó – Anh cho tôi biết – Em có thể tặng vé cho người kh|c.

Suy ngh đến thật nhanh.

– Angela v{ Ben – Tôi quyết định ngay lập tức – t ra điều đó cũng khiến họ rời khỏi th{nh phố.

Anh |p tay lên m| tôi.

– Em không thể sơ t|n hết tất cả mọi người – Anh đ|p bằng một giọng dịu d{ng – Giấu em đi chỉ l{ một sự phòng xa thôi. Anh đ~ nói với em rồi – bọn anh sẽ không l{m sao cả. Họ sẽ không đủ người để l{m cho bọn anh trở tay không kịp đ}u.

– Thế để cô ấy ở La Push thì sao – Jacob nóng ruột, xen v{o.

– Nơi n{y, Bella lui tới nhiều lần rồi – Edward trả lời – Chỗ n{o cũng để lại dấu vết hết. Alice chỉ có thể thấy được đội qu}n ma-c{-rồng non cho t tham gia v{o trận chiến

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 320

m{ thôi, còn kẻ tạo ra họ thì không chắc đ}u. Hắn ta – Edward dừng lại để nhìn tôi – hay cô ta đi chăng nữa, có thể sẽ l{ con |t chủ b{i cuối cùng. Chỉ khi kẻ đó quyết định đích th}n gi|m s|t trận chiến, Alice mới có thể trông thấy, nhưng đến c|i lúc m{ kẻ đó quyết định xong thì chúng ta, ai cũng bận túi bụi rồi. Có lẽ kẻ đó cũng đ~ tính đến điều n{y. Tôi không thể để Bella ở nơi cô ấy hay lui tới được. Cô ấy phải thật khó tìm, để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Biết rằng trường hợp đó có x|c suất rất thấp, nhưng tôi vẫn không d|m liều.

Tôi không rời mắt khỏi Edward, nuốt từng lời anh giải thích, tr|n nhăn lại. Anh vỗ nh nh v{o tay tôi.

– Để c n thận, thật c n thận m{ thôi – Anh giải thích một c|ch r{nh mạch.

Jacob chỉ tay về phía c|nh rừng rậm rịt ở mé bên phải của chúng tôi, phía những ngọn núi Olympic rộng lớn, trải d{i.

– Vậy thì giấu ở đ}y đi – Người bạn nhỏ đề nghị – Có cả triệu nơi m{ khi cần, bất cứ ai trong chúng ta cũng đều có thể có mặt chỉ trong v{i phút.

Edward lắc đầu.

– Mùi hương của cô ấy qu| mạnh, kết hợp với mùi hương của tôi, lại c{ng mang tính chất chỉ điểm. Cho dù dẫu có chính tôi ôm lấy Bella, ấp mùi lên cô ấy, nó cũng sẽ để lại dấu vết. Mùi hương của chúng tôi sẽ |m cả một vùng rộng lớn, v{ khi có chung mùi hương của Bella, họ sẽ được đ|nh động ngay. Hiện thời, bọn tôi vẫn chưa nắm được chính x|c lộ trình của họ, bởi lẽ bản th}n họ cũng còn chưa biết. Nếu họ truy tìm tung

tích cu a cô ấy trước khi tiến h{nh tìm kiếm chúng ta

Cả hai người hùng của tôi không h n m{ cùng nhăn nhó, đôi lông m{y của họ nhíu lại.

– Cậu đ~ thấy khó khăn rồi đấy.

– Nhưng cũng phải có c|ch chứ – Jacob thầm thì – Người bạn nhỏ đưa mắt về phía khu rừng, mím môi lại.

Tôi bắt đầu chùn ch}n, chao đảo. Edward vội ôm lấy thắt lưng của tôi, kéo tôi tựa v{o người anh, đ lấy to{n bộ trọng lượng nơi tôi.

– Anh phải đưa em về nh{ thôi em ch ng còn chút sức lực n{o nữa. Bố em cũng sắp trở dậy rồi

– Khoan đ~ – Jacob bất chợt lên tiếng, quay sang nhìn chúng tôi, đôi mắt bừng s|ng – Mùi hương của tôi khiến anh khó chịu, có phải không

– m, ý kiến đó không tồi đ}u – Edward tiến lên phía trước hai bước – Được đó – Rồi anh quay sang phía gia đình mình – Anh Jasper – Edward cất tiếng gọi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 321

Jasper ng ng mặt lên, lộ vẻ ngạc nhiên. Anh ta tiến đến, Alice cũng bước liền theo sau, vẻ mặt lại ủ dột.

– Được rồi, cậu nói đi, Jacob – Edward gật đầu ra hiệu cho người bạn nhỏ.

Jacob quay sang tôi với một loạt c|c cảm xúc lạ lùng trên gương mặt. Rõ r{ng cậu ta đang rất thích thú với c|i kế hoạch đang có trong đầu, nhưng đồng thời lại tỏ ra khó chịu khi ở gần những người đồng minh vốn l{ địch thủ như thế n{y. Tới lượt tôi đề cao cảnh gi|c trước hai c|nh tay đang chìa ra về phía mình của cậu ta.

Edward hít v{o một hơi thật đầy.

– Anh ta v{ em đang tính xem liệu em có thể l{m loạn mùi để giấu chị đi được không – Jacob giải thích.

Tôi nhìn v{o đôi tay đang rộng mở kia với một t}m trạng ho{i nghi.

– Em sẽ phải để cho cậu ấy ôm em, Bella – Edward bảo tôi. Giọng nói của anh rất điềm t nh, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra một chút chịu đựng trong đó.

Tôi cau m{y.

Jacob trố mắt ra chiều sốt ruột, rồi rất tự nhiên, hạ người xuống để bế bổng tôi lên.

– Chị đừng có trẻ con như thế – Cậu ta thì th{o.

Nhưng cũng giống như tôi, người bạn nhỏ đưa mắt nhìn sang Edward. Gương mặt Edward vẫn điềm t nh như không. Anh nói với Jasper.

– Mùi hương của Bella qu| mạnh, em không thể |t được, em ngh nếu ai đó muốn th , đó sẽ l{ một th nghiệm công bằng hơn.

V{ Jacob l ng lặng quay gót, ch}n hướng về phía rừng. Bóng tối lần lần phủ chụp lên chúng tôi, nhưng tôi vẫn không ra miệng lấy một lời n{o. Tôi đang trề môi, khó chịu trong đôi tay của Jacob. Điều đó l{m cho tôi có cảm gi|c th}n mật qu| đ|ng – tất nhiên, dù cho cậu ta không cần phải ôm tôi qu| chặt như thế – v{ tôi không thể ngăn được thắc mắc rằng kẻ đang bế tôi có cảm xúc như thế n{o. Nó gợi cho tôi nhớ lại buổi chiều gần đ}y nhất của mình ở La Push, m{ tôi không muốn ngh đến nó chút n{o. Tôi khoanh tay lại, v{ thêm một phen bực mình khi chính tấm đai trên tay tôi l{m cho ký ức đổ về nhanh nhất.

Chúng tôi không đi xa; người bạn nhỏ chỉ l{m một vòng đai rộng rồi trở lại s}n bóng ch{y, nhưng ở vị trí kh|c dường như cậu ta đ~ đi được n a vòng s}n. Edward đang một mình đứng đó, Jacob tiến lại phía anh.

– Em bỏ chị xuống được rồi.

– Em không muốn khi không lại l{m rối cuộc th nghiệm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 322

Nói xong, bước ch}n của Jacob chậm dần, vòng tay của cậu thêm thít chặt.

– Sao m{ em phiền phức thế nhỉ – Tôi l{u b{u.

– Cảm ơn chị.

Không rõ từ đ}u, Jasper v{ Alice bất thần xuất hiện bên cạnh Edward. Jacob tiến lên thêm một bước nữa rồi đặt tôi xuống, c|ch Edward khoảng hai mét. Không ngo|i nhìn Jacob, tôi bước đến kho|c tay Edward.

– Sao hả anh – Tôi hỏi.

– Chỉ cần cô đừng chạm v{o thứ gì, Bella ạ, tôi không tin có kẻ chịu khó dí mũi v{o c|i mùi n{y để đ|nh hơi ra cô đ}u – Jasper trả lời thay, mặt anh ta nhăn nhó – Gần như l{ khỏi nhận ra luôn.

– Th{nh công m m~n – Alice t|n th{nh, mũi cô bạn tôi chun lại.

– Nó khiến anh nảy ra một ý.

– V{ ý đó rất được việc – Alice nói thêm một c|ch tự tin.

– Rất hay – Edward t|n th{nh.

– L{m sao m{ chị chịu được chứ – Jacob khẽ hỏi tôi.

Không đếm xỉa gì tới Jacob, Edward nhìn tôi, giải thích.

– Bọn anh , em sẽ thả mùi hương giả ra chỗ đất trống, Bella ạ. Những ma-c{-rồng mới sinh đi săn, mùi hương của em sẽ dẫn dụ họ, v{ họ sẽ đi đúng lộ trình chúng ta muốn m{ không hề đề phòng. Alice cũng thấy rằng kế hoạch n{y sẽ th{nh công. Khi đ|nh được hơi của chúng ta, họ sẽ ph}n chia đội hình v{ tiến đến chỗ chúng ta theo hai ngả. Một to|n sẽ băng rừng, v{ khả năng tiên thị của cô bé n{y đến đ}y thì bị ngắt

– Đúng rồi – Jacob rít lên.

Edward mỉm cười với cậu, một nụ cười theo đúng tinh thần chiến hữu. Tôi theo dõi m{ muốn ph|t bệnh. Sao m{ họ lại h|o hức với trò n{y thế không biết L{m sao tôi có thể chịu được khi cả hai l}m v{o hiểm nguy Không, tôi không thể chịu được.

Tôi không thể n{o chịu được.

– Không có chuyện đó đ}u – Edward đột ngột thốt lên, giọng nói của anh lộ rõ vẻ khó chịu. Tôi giật mình đ|nh thót, sợ rằng anh, bằng c|ch n{o đó, đ~ đọc được quyết t}m

trong tôi, nhưng đôi mắt anh lúc n{y đang ngo Jasper chăm chăm.

– Anh biết, anh biết – Jasper vội v{ng ph}n bua – Anh thậm chí còn không m{ng cân nhắc đến chuyện đó m{, không có đ}u, thật đấy.

Alice dậm ch}n lên anh ta.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 323

– Nếu Bella thật sự ở b~i đất trống – Jasper giải thích với cô bạn của tôi – Bọn người kia sẽ mất hết lí trí. Họ sẽ ch ng tập trung được v{o thứ gì kh|c ngo{i cô ấy. V{ thế l{ a– lê– hấp, từng tên một bị hạ gục một c|ch d d{ng

C|i nhìn cau có của Edward khiến Jasper phải thay đổi lời nói.

– M{ như thế thì qu| nguy hiểm cho Bella. Anh ngh vớ v n đấy m{ – Jasper nói vội, nhưng cũng liếc mắt nhìn tôi – một c|i nhìn mang theo vẻ hối lỗi.

– Không có chuyện đó đ}u – Edward lên tiếng, tiếng nói vang lên như một kết luận cuối cùng.

– , biết rồi – Jasper trả lời. Anh nắm lấy tay Alice rồi nhìn khắp lượt tất cả những người còn lại – Đấu ba hiệp, chỉ cần thắng hai, héng – Tôi nghe anh ta hỏi Alice khi cả hai lại bắt đầu tập luyện.

Jacob nhìn anh ta, không che giấu th|i đô khinh ghét.

– Jasper chỉ nhìn mọi thứ theo hướng của nh{ cầm qu}n – Edward nh nh{ng lên tiếng bảo vệ anh trai mình – Anh ấy chỉ muốn xem xét mọi lựa chọn, c n thận vậy thôi, chứ không nhẫn t}m đ}u.

Jacob khụt khịt mũi.

C{ng lúc người hùng nhỏ của tôi c{ng bị cuốn v{o những kế hoạch t|o bạo, c{ng gần đến ngư ng c a của sự mất trí. Cậu ta cứ ngang nhiên đứng đó, chỉ c|ch Edward có một, hai bước ch}n v{ ở giữa những kẻ thù địch. Tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được một bầu không khí căng th ng, ngột ngạt đang đ nặng lên cơ thể không kh|c gì một chướng ngại, một sự phiền nhi u.

Edward quay lại với công việc:

– Chiều thứ S|u, tôi sẽ lại đem cô ấy đến đ}y lưu mùi. Sau đó, cậu đến gặp chúng tôi, đưa cô ấy đến một nơi tôi biết. Dù cho sự việc không tới mức ấy, nhưng đ}y phải l{ nơi đảm bảo về phòng thủ v{ ho{n to{n biệt lập. Tôi sẽ mở một lộ trình kh|c đến đấy.

– Sau đó thì sao – Để lại cho Bella một c|i điện thoại di động ư – Jacob hỏi một c|ch tr|ch móc.

– Cậu có ý kh|c hay hơn?

Jacob bỗng tỏ ra tự m~n:

– Tất nhiên l{ có rồi.

– Ôi trời Lại thêm một lần nữa, người sói ạ, không tệ đ}u.

Một c|ch l l{ng, Jacob quay sang tôi, như thể quyết định chơi đ p bằng c|ch kể ra ý định của mình:

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 324

– Bọn em sẽ thuyết phục Seth ở lại với hai người sói trẻ nhất. Cậu ấy vẫn còn nhỏ nhưng ngoan cường v{ dai sức lắm. Vậy nên em sẽ giao việc cho cậu ấy, một chiếc điện thoại di động.

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt của mình thật tự nhiên, nhưng cũng ch ng đ|nh lừa được ai. – Chỉ cần Seth Clearwater ở trong hình h{i sói, cậu ta sẽ liên hệ được với đồng đội – Edward giải thích với tôi – Khoảng c|ch không th{nh vấn đề chứ – Anh quay sang Jacob, hỏi thêm.

– Không hề.

– Ba trăm dặm kia { – Edward hỏi lại – Thật ấn tượng.

Jacob lại chơi đ p thêm lần nữa:

– Đó l{ khoảng c|ch xa nhất m{ bọn em đ~ th nghiệm được. Vẫn rõ như thường.

Tôi gật đầu một c|ch lơ đ~ng. Đang cho|ng v|ng trước c|i tin cậu bé Seth Clearwater đ~ thực sự trở th{nh người sói, tôi khó tập trung được v{o chuyện gì. Trong

đầu, tôi có thể hình dung ra nụ cười rạng r của c} u bé, cũng giống như của cậu bạn

nhỏ người da đỏ – Jacob – ng{y n{o nếu quả thực như vậy, Seth còn chưa qu| tuổi mười lăm nữa. Thì ra hôm ấy, bên bếp l a họp Hội đồng, vẻ hăng h|i của cậu l{ có một ý ngh a kh|c

– Hay lắm – Xem ra, Edward phải mi n cư ng thừa nhận điều n{y – Có Seth, tôi thấy yên dạ hơn, ngay cả khi không có mối liên lạc n{o cấp b|ch. Không biết tôi có thể để Bella một mình được không. Thế nhưng ai m{ ngờ ochuyện th{nh ra nông nỗi n{y Người sói lại trở th{nh nơi g i gắm niềm tin kia đấy!

– Chung vai s|t c|nh cùng ma-c{-rồng, thay vì chống lại bọn người ấy – Jacob nhại lại kiểu nói ch|n chường của Edward.

– a, thì cậu cũng đang chu n bị chống lại một số kẻ như thế m{ – Edward vặc lại.

Jacob mỉm cười.

– Vậy nên mới có chuyện tụi tôi đến đ}y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 325

Chương 19

C Ỷ

dward bế tôi về nh{, ngh rằng tôi không còn có thể chịu đựng thêm được nữa. H n tôi đ~ ngủ trên đường về nh{. Khi tỉnh dậy, tôi ph|t hiện ra mình đang nằm trên giường, |nh s|ng x|m

xịt tọi v{o c a sổ phòng tôi xiên góc một c|ch kì lạ. H n l{ trời đ~ về chiều.

Vừa ng|p, tôi vừa duỗi người, với tay tìm anh Không có

– Edward – Tôi thì th{o.

Mấy ngón tay không ngừng tìm kiếm của tôi cuối cùng cũng chạm v{o một vật lạnh ngắt nhưng mềm mại. Đó chính l{ tay anh.

– Lần n{y thì em dậy thật rồi phải không – Anh khe khẽ hỏi.

– mmm – Tôi thở d{i đồng ý – Ch ng lẽ em đ~ dậy nhiều lần rồi hả anh

– Em cứ thao thức, nói nguyên cả ng{y.

– Nguyên ng{y – Tôi chớp chớp mắt v{ lại dõi nhìn ra ngo{i c a sổ.

– Cả đêm d{i em không ngủ m{ – Anh đ|p như một sự kh ng định – Em nằm trên giường nguyên một ng{y luôn.

Tôi ngồi dậy, đầu óc chao đảo. nh s|ng rọi v{o c a sổ phòng tôi đến từ hướng tây.

– Ôi trời ơi.

– Em đói rồi phải không – Anh đo|n chừng – Em có muốn ăn s|ng trên giường không n{o

– Em sẽ chu n bị, anh – Tôi uể oải đ|p, rồi lại l{m động t|c duỗi mình – Em cần phải ngồi dậy đi tới đi lui.

Anh nắm lấy tay tôi, theo tôi xuống bếp, mắt dõi theo tôi một c|ch c n thận, cơ hồ như tôi s n s{ng té lăn ra đó bất cứ lúc n{o. Hoặc không thì anh cũng ngh tôi đang bị mộng du.

Tôi s a soạn bữa ăn của mình thật đơn giản: th y v{o lò nướng hai miếng b|nh tạc không quên liếc qua hình ảnh của mình phản chiếu trong lớp crôm kim loại.

– , em nhếch nh|c thật.

E

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 326

– Nguyên một đêm d{i em không ngủ m{ – Anh dịu d{ng nhắc lại – Lẽ ra, em nên ở nh{ ngủ mới phải.

– Đúng rồi V{ không biết chuyện gì hết. Anh biết không, b}y giờ anh cần phải bắt đầu chấp nhận một sự thật rằng em đ~ l{ một th{nh viên của gia đình anh.

Edward mỉm cười.

– Sự thật đó anh đ~ quen rồi m{.

Tôi ngồi xuống ăn điểm t}m với anh ngồi ngay bên cạnh. Đúng lúc vừa đưa c|i b|nh lên cắn miếng đầu tiên, tôi chợt nhận ra Edward đang ngó lom lom v{o tay mình. Như một phản ứng tự nhiên, tôi nhìn xuống, thấy món qu{ của Jacob vẫn còn đeo nơi cổ tay.

– Cho anh mượn xem nhé – Vừa hỏi, anh vừa đưa tay đến con sói gỗ nhỏ xíu.

Tôi nuốt đ|nh ực một c|i.

– Vâng.

Một c|ch nh nh{ng, anh lòn tay bên dưới sợi dây đeo tay, đ lấy bức tượng xinh xinh trong lòng b{n tay trắng muốt của mình. Trong một tho|ng, cơn sợ h~i lan toả khắp hồn tôi. Chỉ cần một cú vặn nh của anh thôi, còn sói của tôi sẽ v vụn ra th{nh ng{n mảnh.

Nhưng lẽ tất nhiên, Edward sẽ không bao giờ l{m như thế. Tôi xấu hổ vì ý ngh tệ hại vô tình của mình. Anh chỉ giữ bức tượng một lúc rồi buông tay ra. Con sói gỗ được thả, đung đưa dưới cổ tay tôi.

Tôi nhìn v{o mắt anh, cố dò ra cảm xúc đang hiện hữu trong đó. Nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy được chỉ l{ một sự trầm ng}m nếu có chuyện gì thì rõ r{ng l{ anh đang giấu tôi

– Jacob Black tặng qu{ cho em.

Đ}y không phải l{ c}u hỏi, cũng không phải l{ lời buộc tội, m{ chỉ l{ một nhìn nhận. Nhưng tôi biết rõ mười mươi rằng anh đang mường tượng lại ng{y sinh nhật của tôi cùng những dằn dỗi của tôi đối với c|c món qu{ tôi đ~ không cần bất cứ một món n{o, nhất l{ của Edward. Với lối suy ngh đó thì không đúng một chút n{o, v{ lẽ d nhiên, mọi người cũng đ~ không tr|ch cứ gì tôi

– Anh cũng tặng qu{ cho em m{ – Tôi nhắc anh – Anh cũng biết l{ em thích những món qu{ tự tay l{m lấy.

Edward mím môi lại trong một gi}y.

– Thế h{ng không tốn tiền mua thì sao Em có chấp nhận không

– Anh nói gì

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 327

– Sợi dây đeo tay n{y n – Ngón tay của anh mơn đúng một vòng trên cổ tay tôi – Em có định đeo nó m~i không

Tôi nhún vai.

– Vì em không muốn cậu ta bị tổn thương – Anh gợi hướng trả lời cho tôi một c|ch ý nhị.

– V}ng, em cũng ngh vậy.

– Thế em không ngh rằng điều n{y l{ không công bằng sao – Anh hỏi, |nh mắt nhìn xuống b{n tay có đeo sợi d}y của tôi, anh lật lòng b{n tay ấy lên, lướt nh ngón tay lên c|c t nh mạch – nếu như anh cũng có biểu tượng của mình

– Biểu tượng?

– Một món qu{ lưu niệm, để lúc n{o em cũng nhớ đến anh.

– Anh lúc n{o cũng ở trong từng suy ngh của em m{. Em không cần phải có thứ gì gợi nhớ đ}u.

– Thế nếu anh tặng em thì em có đeo không – Edward nhấn mạnh.

– Qu{ rẻ rẻ thôi hả anh – Tôi tỏ ý thăm dò.

– , anh có nó từ rất l}u rồi – Nụ cười của Edward thật hồn hậu.

Nếu như đ}y chỉ l{ phản ứng của anh về món qu{ của Jacob thì tôi sẽ s n lòng đón nhận.

– Anh tặng em thứ gì cũng được, mi n điều đó l{m anh vui.

– Em đ~ nhận thấy mình cư x thiên vị chưa – Edward hỏi, ngữ điệu chuyển sang hướng buộc tội – Anh cũng đ~ chu n bị qu{ cho em kia m{.

– Thiên vị chỗ n{o

nh mắt của Edward trở nên u |m.

– Ai tặng qu{ cho em cũng được hết. Ai cũng được, trừ mỗi mình anh. Anh muốn l{m sao được tặng cho em một món qu{ mừng em tốt nghiệp, vậy m{ anh không d|m. Anh biết qu{ tặng của người kh|c thì khiến em buồn ít, chứ của anh thì em buồn nhiều. Thật l{ không công bằng. Em giải thích như thế n{o đ}y?

– Có gì đ}u – Tôi nhún vai – Anh quan trọng hơn những người kh|c. Anhđ~ tặng bản th}n mình cho em. Điều đó còn hơn tất cả những gì em xứng đ|ng được nhận những gì kh|c anh d{nh tặng em chỉ khiến chúng ta thêm chênh lệch nhau m{ thôi.

Edward đăm chiêu một lúc rồi mở căng đôi mắt.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 328

– Coi c|ch nhìn nhận của em về anh kìa, kì cục chưa từng thấy.

Tôi ăn bữa s|ng của mình một c|ch bình thản. Tôi biết anh sẽ ch ng th m nghe nếu tôi một mực bảo rằng suy ngh của anh ho{n to{n ngược lại với những tâm sự trong lòng tôi.

Điện thoại của Edward chợt ph|t ra những }m thanh rì rì.

Anh nhìn v{o số điện thoại rồi mới mở m|y.

– Chuyện gì thế, Alice

p chiếc điện thoại di động v{o tai, Edward chăm chú lắng nghe. Tôi chờ đợi phản

ư ng của anh, bất gi|c lo lắng. Dường như những gì Alice nói ở đầu d}y bên kia không

hề l{m cho anh ngạc nhiên, thậm chí một v{i lần anh còn thở d{i.

– Anh cũng đo|n được phần nhiều – Anh trả lời cô em g|i, trong khi đôi mắt không thôi nhìn xo|y v{o mắt tôi, tr|n anh hơi nhăn lại mang h{m ý chê tr|ch – Cô ấy nói mới trong lúc ngủ.

Tôi ph|t hoảng. Tôi đ~ nói gì nhỉ

– Để đó anh lo – Edward nói một c|ch chắc nịch.

Anh tr}n trối nhìn tôi trong lúc tắt m|y.

– Em có điều gì muốn nói với anh không?

Tôi đắn đo suy ngh . Với lời cảnh b|o của Alice tối qua, tôi có thể đo|n được lí do vì sao cô bạn ấy gọi điện thoại. V{ tôi nhớ lại những cơn mơ khắc khoải cả ng{y trên giường – Tôi đ~ đuổi theo Jasper, cố chạy theo anh ta, rồi bắt gặp khoảng đất trống giữa c|nh rừng không kh|c gì một mê lộ tôi biết rằng mình sẽ tìm thấy được cả Edward Edward cùng những con qu|i vật đang muốn s|t hại tôi, nhưng tôi không còn quan t}m đến điều kinh khủng đấy nữa, bởi trong tôi đ~ có quyết định rõ r{ng – Có thể hiểu rằng Edward đ~ nghe lỏm tất cả trong lúc tôi ngủ.

Tôi bặm môi lại một lúc kh| l}u, không d|m đón nhận |nh nhìn từ anh. Edward vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

– Em thích suy ngh của Jasper – Cuối cùng tôi cũng thốt ra th{nh lời.

Anh rên rỉ.

– Em muốn góp một tay. Em phải l{m một điều gì đó – Tôi khăng khăng – Mọi người rổi sẽ gặp nguy hiểm mất thôi.

– Jasper không ngh như vậy. Đ}y l{ chuyên môn của anh ấy – Edward lừ mắt nhìn tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 329

– Anh không thể đem em đi giấu như thế được – Tôi vặc lại – Em sẽ không ngồi yên trong rừng trong lúc tính mạng của tất thảy mọi người đều l}m nguy vì em.

Edward đang cố kiềm nén một nụ cười.

– Alice không hề thấy em ở b~i đất trống, Bella ạ. Cô ấy thấy em đang chụp vô số ếch ở trong rừng v{ bị lạc đường. Em không thể tìm thấy bọn anh đ}u em chỉ khiến anh mất thời gian đi kiếm em sau trận chiến thôi.

Tôi cũng cố gắng giữ vẻ mặt điềm t nh như anh.

– Đó l{ vì Alice không tính đến Seth Clearwater đó thôi – Tôi đ|p lại một c|ch l

độ – Chứ nếu có, h n nhiên l{ bạn ấy sẽ chă ng thể nhìn thấy điều gì rồi. Nhưng xem ra,

Seth cũng muốn tham gia không kém gì em. Không nên qu| khắc nghiệt bắt cậu ấy phải trông chừng em l{m gì.

Một nỗi giận dữ xuất hiện chớp nho|ng trên gương mặt của Edward, nhưng ngay sau đó, anh hít v{o một hơi thật đầy, cố gắng trấn t nh trở lại.

– Nếu em không cho anh hay, có thể chuyện sẽ xảy ra như thế lắm Giờ thì anh sẽ phải nhắc Sam hạ lệnh cho Seth mới được. Dù có muốn tới c n{o, Seth cũng không d|m tảng lờ huấn thị của cấp trên đ}u.

Tôi cố giữ cho nụ cười của mình thật bình thản.

– Nhưng h{ cớ gì Sam lại điều lệnh đó Một khi em đ~ nói với anh ta rằng em có

mặt thì lòng em mới yên Em d|m đ|nh cược ră ng Sam sẽ giúp đ em nhiều hơn anh đấy.

Edward cố dằn lòng thêm lần nữa.

– Có lẽ em nói đúng. Nhưng anh d|m chắc rằng Jacob sẽ rất h|o hức được ra sắc lệnh tương đương.

Tôi cau m{y.

– Jacob ư?

– Jacob l{ đội phó m{. Cậu ta không kể với em { Lệnh của Jacob cũng có gi| trị thi h{nh lắm đấy.

Anh đ~ thắng tôi, qua nụ cười của anh, tôi hiểu anh biết điều đó. Tr|n tôi hằn lên những vết nhăn. Jacob sẽ về phe Edward – trong trường hợp c| biệt n{y – Tôi tin chắc điều đó. Cậu bạn người sói chưa bao giờ hé lộ cho tôi biết c|i điều m{ anh vừa mới thốt ra kia.

Thừa lúc tôi rối trí trong gi}y l|t, Edward tiếp tục bồi thêm một nh|t , vẫn bằng

c|i giọng nói êm dịu v{ tư nhiên, tuy có chút d chừng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 330

– Đêm qua, anh đ~ điểm hết một vòng suy ngh của đội sói. Nói thật l{ nó thú vị hơn xem một bộ phim tình cảm sụt sùi trên tivi rất nhiều. Anh không thể hình dung được một đội sói hùng mạnh như vậy lại n chứa trong lòng những hạt nh}n rắc rối. Suy ngh của một c| nh}n lại khiến cho cả một tập thể điêu đứng Quả thực l{ hấp dẫn.

Rõ r{ng l{ anh đang cố ý l{m cho tôi ph}n t}m. Tôi hậm hực nhìn anh.

– Jacob còn giấu em nhiều bí mật lắm – Anh nói tiếp, k m theo một nụ cười ranh m~nh.

Tôi không trả lời, vẫn nhìn anh đăm đăm, quyết định ngừng cuộc tranh luận của mình v{ chờ đợi một sự m{o đầu mới.

– Ví dụ nhé, em có chú ý thấy con sói x|m nhỏ nhất đêm qua không?

Tôi gật đầu một c|ch quả quyết.

Anh cười khúc khích.

– Bấy l}u nay, họ đang răm rắp tu}n theo c|c truyền thuyết của bộ tộc mình vậy m{ đùng một c|i, xuất hiện những thứ truyền thuyết không b|o trước để họ kịp chu n bị.

Tôi thở d{i.

– Được rồi, nghe em hỏi đ}y. Anh đang nói về chuyện gì vậy

– Họ luôn chấp nhận không một chút thắc mắc về nỗi chỉ có con trai đích tôn của người mang dòng m|u sói mới có sức mạnh biến đổi m{ thôi.

– Vậy l{ có người ch ng thuộc dòng dõi sói gì hết cũng có thể biến đổi?

– Không phải. Cô g|i ấy cũng l{ ch|u đích tôn.

Tôi chớp chớp v{i c|i rồi mở mắt ra thật căng, hỏi lại:

– Cô g|i ư?

Edward gật đầu.

– Người con g|i ấy có biết em. Cô ấy tên l{ Leah Clearwater.

– Chị Leah l{ người sói – Tôi thét lên một c}u inh tai – C|i gì vậy Bao l}u rồi Sao Jacob không cho em biết

– Có những điều cậu ta không được phép hé lộ chứ em, ch ng hạn như số th{nh viên. Như anh đ~ nói từ trước rồi đấy, khi Sam ra chỉ thị, đội sói không d|m không nghe theo. Khi ở gần anh, Jacob đ~ vô cùng thận trọng, cậu ta cố gắng ngh đến những điều kh|c. Nhưng lẽ tất nhiên, sau c|i đêm ấy, tất thảy mọi việc đều trở lại bình thường.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 331

– Em không d|m tin. Leah Clearwater – Hốt nhiên tôi nhớ lại những điều đ~ được nghe Jacob nói về Leah v{ Sam, cùng c|ch h{nh x của cậu ta cứ như cậu ta đ~ nói hớ qu| nhiều, sau khi Jacob kể rằng hằng ng{y Sam phải nhìn v{o đôi mắt Leah v{ biết rằng anh ta đ~ đi ngược lại những điều đ~ hứa với cô g|i ấy Leah ngồi lặng lẽ trên đ| với giọt nước mắt long lanh đọng trên gò m| khi nghe gi{ Quil nói đến g|nh nặng v{ sự hi sinh m{ những người con trai của tộc Quileute phải g|nh v|c Rồi ông Billy d{nh nhiều thời gian đến nh{ b{ Sue vì những rắc rối của b{ với hai người con Thì ra, những rắc rối ấy chính l{ việc hai chị em họ đều đ~ trở th{nh người sói

Chưa hề có khi n{o tôi d{nh nhiều suy ngh của mình cho Leah Clearwater, ngo{i nỗi xót thương cho tình cảnh của cô g|i khi ông Harry ra đi, v{ tiếc thêm cho Leah một lần nữa khi Jacob kể với tôi về chuyện tình của chị, về mối duyên ngầm kì lạ của Sam với cô em họ của Leah đ~ l{m cho tr|i tim chị tan n|t như thế n{o.

V{ giờ đ}y, chị trở th{nh một th{nh viên của đội sói, dưới trướng của Sam, phải lắng nghe suy ngh của anh ta v{ không thể giấu được suy ngh của bản th}n mình.

Em ghét c|i vụ đó nhất, Jacob đ~ t}m sự với tôi như vậy. Tất cả mọi điều m{ chị lấy l{m e th n, xấu hổ đều bị phơi b{y r{ng r{ng ra hết trước mắt mọi người.

– Tội nghiệp Leah – Tôi thều th{o.

Edward khụt khịt mũi.

– Cô g|i đó đang khiến cho cuộc sống của c|c th{nh viên còn lại trở th{nh địa ngục kìa. Anh không d|m chắc Leah xứng đ|ng với sự cảm thông của em đ}u.

– Anh nói vậy l{ sao

– Họ đ~ đủ khổ sở về nỗi phải chia sẻ suy ngh của mình lắm rồi. Hầu hết mọi người đều nỗ lực hợp t|c với nhau, cố gắng l{m mọi thứ trở nên d chịu hơn. Chỉ cần một th{nh viên có tư tưởng ch}m chích thôi l{ mọi người sẽ đau lòng lắm.

– Chị ấy có lý do để l{m như vậy – Tôi thầm thì, vẫn bênh vực cho Leah.

– , anh biết – Edward trả lời – Thật sự, duyên ngầm l{ một trong những điều lạ lùng nhất m{ anh từng được chứng kiến, v{ thấy qua những điều kỳ khôi trong đời – Edward lắc đầu một c|ch kinh ngạc – C|i c|ch m{ Sam bị cột v{o Emily thật không thể di n tả được, hay anh nên gọi l{ Sam của Emily nhỉ. Sam thật sự không có chọn lựa. Mối tình đó l{m anh nhớ đến vở Giấc mộng đêm h , bùa yêu của c|c tiểu thần đ~ g}y ra biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười giống như bùa phép vậy – Anh mỉm cười – Cũng mạnh mẽ như tình cảm m{ anh d{nh cho em đ}y.

– Tội nghiệp chị Leah – Tôi lặp lại – Nhưng anh nói vậy l{ sao, tư tưởng o|n hận

– Lúc n{o cô g|i ấy cũng ngh tới những chuyện không ai muốn nhớ đến – Edward giải thích – Ch ng hạn như Embry.

– Embry l{m sao cơ, anh – Tôi lại ngạc nhiên.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 332

– Mười bảy năm về trước, m của Embry từ l~nh địa của người Makah xuống, trong bụng đang tượng hình Embry. Người phụ nữ đó không phải l{ người Quileute. Ai

nấy cũng đều cho ră ng b{ đ~ bỏ chồng cùng bộ tộc Makah. Nhưng sau đó, cậu ta gia nhập đội người sói.

– Vậy nên

– Vậy nên những người có khả năng l{ cha của Embry chính l{ c|c ông Quil

Ateara, Joshua Uley, hoặc ông Billy Black tất nhiên v{o thơ i điểm đó, cả ba người đều đ~ có gia đình.

– Không thể n{o – Tôi h| hốc miệng ra vì qu| đỗi kinh ngạc. Edward nói đúng – chuyện n{y ch ng kh|c gì mấy bộ phim lằng nhằng u mị.

– Bây giờ Sam, Jacob v{ Quil đều thắc mắc không biết ai l{ anh em cùng cha kh|c m với Embry đấy. Ai cũng mong l{ Sam, vì cha của anh ta chưa bao giờ l{ một người cha đúng ngh a. Nhưng mối ngờ vực vẫn treo lơ l ng trên đầu mọi người. Jacob không bao giờ d|m hỏi ông Billy về chuyện đó.

– Trời ơi. L{m thế n{o m{ chỉ trong một đêm, anh có thể nắm được nhiều điều như vậy

– Suy ngh của đội sói hấp dẫn không thể tả. Họ vừa ngh cho nhau đồng thời lại đuổi theo những suy ngh riêng. Có nhiều thứ để đọc lắm!

Giọng nói của Edward có l n quất nỗi tiếc nuối, giống như một người phải đặt một quyển s|ch hay xuống b{n khi vừa lúc đọc đến đoạn gay cấn nhất. Tôi cười nghiên ngả.

– Đội sói n{y thú vị thật – Tôi t|n th{nh – Thú vị giống anh khi đang ra sức đ|nh trống lảng.

Vẻ mặt của Edward lại tỏ ra điềm đạm – một vẻ mặt vô cùng khó dò, vẻ mặt ấy rất thích hợp với những người chơi xì phé.

– Em phải có mặt ở b~i đất trống, Edward ạ.

– Không – Anh nói cứng như một kết luận cuối cùng.

Trong thời khắc đó, tôi chợt nảy ra một hướng đi.

Ch ng cần phải nhất nhất đòi đến b~i đất trống l{m gì. Tôi chỉ cần ở bên Edward l{ được.

Thật nhẫn t}m, tôi tự kết tội mình. ch kỉ, ích kỉ, ích kỉ Đừng l{m thế Nhưng tôi quyết định bỏ ngo{i tai bản ng~ thiện trong t}m hồn mình. Dù sao, tôi cũng không d|m nhìn anh trong lúc nói. Cảm gi|c tội lỗi đ~ d|n dính mắt tôi v{o mặt b{n.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 333

– Được rồi, Edward – Tôi thì th{o – Đ}y l{ điều l{m cho em rất sợ. Em hiểu những giới hạn của mình. Nếu anh bỏ em lại một mình, em sẽ không thể n{o chịu đựng nỗi.

Tôi không d|m ngước mặt lên để biết được th|i độ nơi Edward, tôi sợ phải chứng kiến những đau khổ m{ tôi vừa g}y ra cho anh. Tôi ho{n to{n có thể cảm nhận được tiếng hít v{o của kẻ đang ngồi s|t bên cạnh mình v{ tiếng thở d{i của sự im lặng sau đó. Không biết l{m gì kh|c, tôi cứ nhìn chăm chăm v{o mặt b{n gỗ đen, ước sao mình có thể rút lại được những lời nói vừa rồi.

Nhưng đồng thời tôi cũng biết l{ mình sẽ không l{m thế. Dứt kho|t l{ không l{m,

một khi nó có t|c dụng. Bất ngơ , Edward nh nh{ng vòng tay ôm lấy tôi, anh mơn tay

lên m| tôi, lên tay tôi. Anh đang muốn xoa dịu tôi. Ca m gi|c tội lỗi trong tôi tăng lên. Tuy nhiên, bản năng sống trỗi dậy mạnh mẽ hơn. V{ ch ng còn gì phải nghi ngờ nữa, sự tồn tại nơi tôi chính l{ lẽ sống còn của anh.

– Em biết không phải như vậy m{, Bella – Anh thì th{o bên tai tôi – Anh sẽ không ở xa em đ}u, v{ mọi chuyện cũng sẽ mau kết thúc thôi m{.

– Nhưng em không thể chịu đựng được – Tôi khăng khăng, vẫn không d|m ng ng mặt lên – Không biết anh có trở về với em hay l{ không. L{m sao em sống nỗi trong thời khắc chờ đợi đó, cho dẫu cuộc chiến có nhanh kết thúc

Edward thở d{i.

– D lắm, Bella. Em không có lí do gì để phải sợ hết.

– Không có lí do gì sao

– .

– Mọi người sẽ không hề hấn gì hết ư?

– Sẽ không hề hấn gì cả – Anh cam đoan.

– Vậy l{ về mọi lẽ, em không cần phải đến vùng đất trống

– Tất nhiên rồi. Alice vừa b|o cho anh hay rằng qu}n số của họ giảm xuống còn mười chín. Bọn anh c{ng xoay xở d d{ng hơn nữa.

– Đúng rồi, anh từng bảo d d{ng đến mức thể n{o cũng có người được rảnh tay – Tôi lặp lại lời anh đêm rồi – Anh nói thật chứ?

– , thật.

Nghe đơn giản qu|. H n đ}y chỉ l{ nhận định đơn thuần của anh thôi.

– Đơn giản đến mức anh đứng ngo{i cũng xong

Im lặng một đỗi, tôi cũng ng ng mặt lên để có thể quan s|t th|i độ nơi anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 334

Vẫn l{ vẻ mặt ấy, một vẻ mặt bình lặng đến khó dò.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u.

– Được rồi, không phải đường n{y thì l{ đường kh|c. Hoặc l{ cuộc chiến n{y nguy hiểm hơn tất cả những gì anh muốn cho em biết, vậy thì em c{ng có lí do để đến, để giúp đ mọi người trong khả năng của mình. Hoặc l{ cuộc chiến n{y đơn giản qu|, không có anh cũng vẫn th{nh công. Tóm lại l{ thế n{o

Edward không trả lời.

Tôi hiểu lúc n{y, suy ngh trong anh đang hướng về ai – đó cũng chính l{ suy ngh của tôi. B|c s Carlisle. B{ Esme. Emmett. Rosalie. Jasper. V{ tôi buộc mình phải ngh đến c|i tên cuối cùng – Alice.

Liệu tôi có phải l{ qu|i vật hay không. Không phải l{ lo{i anh thường tự nhận về mình, nhưng cũng cùng một loại. Đó l{ loại luôn l{m tổn thương đến người kh|c, l{ loại bất chấp mọi giới hạn chỉ để đạt được c|i m{ mình mong muốn.

Điều tôi mong muốn l{ giữ cho anh được an to{n, an to{n với tôi. Liệu điều tôi sẽ l{m, điều tôi sẽ hi sinh vì nó, có giới hạn không Tôi cũng không biết nữa.

– Em nói anh để mọi người tự chiến đấu, không cần đến anh ư – Anh hỏi một c|ch xa vắng.

– V}ng – Tôi ngạc nhiên về nỗi giọng nói của mình còn có thể bình thản đến như vậy được. Tôi chợt cảm thấy nao nao trong dạ – Bằng không, h~y cho em ở đó đi anh. Hay nói c|ch kh|c, mi n l{ chúng mình ở bên nhau.

Edward hít v{o một hơi rất s}u, rồi thở ra một c|ch chậm r~i. Anh dịu d{ng |p cả hai tay lên mặt tôi, buộc tôi phải hứng trọn c|i nhìn nơi anh. Anh nhìn v{o mắt tôi một lúc. Không rõ anh đang tìm kiếm điều gì, v{ anh đ~ tìm được những gì Phải chăng chính l{ cảm gi|c tội lỗi đang hiện rõ mồn một trên gương mặt của tôi cũng như đang cồn c{o trong bụng tôi, khiến tôi muốn ph|t bệnh ra đ}y?

Đôi mắt của Edward thật se sắt, che đậy ho{n to{n một thứ cảm xúc m{ tôi ch ng thể đọc ra, thế rồi anh buông lơi một tay, rút chiếc điện thoại di động ra một lần nữa.

– Alice – Anh thở d{i – Em có thể canh chừng Bella một chút giúp anh được không? – Anh nhướng một bên m{y lên như muốn th|ch thức tôi c~i lại – Anh cần phải nói chuyện với Jasper.

Khỏi đo|n cũng biết, rõ r{ng l{ cô bạn của tôi đ~ đồng ý. Anh cất điện thoại, xong, quay lại nhìn tôi.

– Anh sẽ đề nghị cho anh được ở ngo{i cuộc.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 335

Thật qu| d d{ng để nhận ra cảm xúc trên gương mặt anh – những lời đó khiến anh khổ t}m đếm mức n{o.

– Em xin lỗi.

Em xin lỗi. Tôi hận mình đ~ đ y anh v{o tình thế n{y. Nhưng vẫn chưa đủ để có thể giả vờ nở một nụ cười v{ rút lại lời nói, động viên anh s|t c|nh cùng gia đình m{ không cần có tôi ở bên. Ho{n to{n chưa đến mức độ ấy.

– Đừng xin lỗi anh – Edward nh nh{ng chỉnh lại, đôi môi hơi gượng gạo một nụ cười – Xin em đừng bao giờ ngại thổ lộ cảm xúc trước anh, Bella. Nếu quả thực đ}y l{ điều em muốn – Anh nhún vai – Với anh, em l{ ưu tiên h{ng đầu.

– Em không muốn như vậy không muốn anh coi em trên cả gia đình.

– Anh biết điều đó. Vả lại, em đ}u có yêu cầu anh như vậy đ}u. Em chỉ cho anh hai lựa chọn m{ em chấp nhận được, v{ anh đ~ chọn một giải ph|p m{ anh có thể chịu đựng được. Đó chỉ l{ một sự d{n xếp thôi m{.

Tôi rướn người lên, gục đầu v{o vồng ngực của Edward.

– Em cảm ơn anh – Tôi thỏ thẻ.

– Có gì đ}u em – Anh trả lời v{ hôn lên tóc tôi – Không có gì hết.

Chúng tôi cứ giữ yên như thế bên nhau, mặc cho thời gian bên ngo{i lướt qua lạnh lùng đến thế n{o. Tôi giấu mặt mình v{o chiếc |o sơmi của Edward m{ vẫn chịu đựng hai luồng ý kiến đang đối chọi nhau trong lòng. Một lên tiếng bảo tôi phải dũng cảm, phải cư x hợp tình hợp lí, v{ một bảo c|i thứ tiếng nói kia h~y im đi.

– Người vợ thứ ba l{ ai vậy em – Edward đột ngột lên tiếng hỏi tôi.

– Hả – Tôi lảng đi, không nhớ l{ mình đ~ có lại giấc mơ đó.

– Đêm qua, em cứ luôn miệng nhắc đến người vợ thứ ba . Em nói gì anh cũng hiểu hết, trừ chỗ đó.

– . mmm. V}ng. Chỉ l{ một chuyện em được nghe kể bên bếp trại đêm đó thôi, anh ạ – Tôi nhún vai – Có lẽ nó vẫn còn đọng lại trong t}m hồn em.

Edward hơi ngả người về sau, c|i đầu để nghiêng nghiêng có lẽ anh đang cảm thấy khó hiểu trước sự lúng túng trong giọng nói nơi tôi.

Trước khi anh kịp lên tiếng hỏi lại, nơi c a bếp bỗng xuất hiện Alice với vẻ mặt c|u kỉnh.

– Anh sẽ bỏ l rất nhiều niềm vui đấy – Cô bạn của tôi l{u b{u.

– A, Alice – Edward ch{o cô em g|i, rồi đưa tay xuống cằm tôi, khẽ n}ng lên để hôn tạm biệt.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 336

– Tối nay, anh sẽ quay lại – Anh hứa với tôi – Anh đi thưa chuyện với mọi người, thu xếp c|c thứ.

– Vâng.

– Ch ng có gì phải thu xếp đ}u – Alice nh nh{ng chỉnh lại – Em đ~ kể cho mọi người nghe rồi. Anh Emmett t|n th{nh.

Edward thở d{i.

– Hiển nhiên rồi, anh ấy l{ vậy m{.

Thế rồi anh bước ra c a, bỏ tôi ở lại phải đối diện với Alice.

Cô bạn hậm hực nhìn tôi.

– Mình xin lỗi – Tôi lên tiếng – Liệu điều n{y có đ y mọi người tiếng s}u hơn v{o nguy hiểm không

Alice lập tức khụt khịt mũi.

– Bạn lo lắng l{ thừa đấy, Bella {. Thế n{o rồi cũng chóng gi{ cho m{ coi.

– Thế thì sao bạn lại lo vậy

– Khi Edward không được l{m điều anh ấy muốn, anh ấy khó chịu lắm cơ. Mình c hỉ biết l{ v{i th|ng tới đ}y, mình sẽ phải chịu đựng c|i tính khí nóng nảy đó – Cô bạn tôi nhăn mặt nhíu m{y – Nhưng m{ để bạn an t}m, mọi người bị vậy cũng đ|ng. Song, mình xin bạn đấy, mình mong bạn h~y kiềm chế c|i tính bi quan của bạn lại, Bella ạ. Điều n{y cần thiết lắm.

– Liệu bạn có để Jasper tuỳ cơ h{nh động m{ không có bạn không – Tôi hỏi gặng.

Alice nhăn nhó:

– Uý, c|i n{y kh|c { nha.

– Tất nhiên rồi.

– Thôi, lên l{m vệ sinh c| nh}n đi – Cô bạn nhắc nhở – Mười lăm phút nữa, chú Charlie sẽ có mặt ở nh{ đó, nếu thấy bạn lôi thôi lếch thếch như thế n{y, chú ấy sẽ không bao giờ cho phép bạn ra ngo{i chơi nữa đ}u.

Ôi trời ơi, vậy l{ tôi đ~ mất trọng một ng{y rồi. Tôi có cảm gi|c như mình đ~ s dụng thời gian một c|ch hoang phí. Tuy nhiên, tôi cảm thấy vui vì sẽ không phải tốn thời gian cho c|i vụ ngủ nghê n{y nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 337

Khi ng{i cảnh s|t trưởng về đến nh{, tôi đ~ ho{n to{n chỉnh tề – quần |o tươm tất, tóc tai gọn g{ng, đang ở trong bếp dọn bữa tối cho bố. Alice ngồi v{o chỗ vừa n~y của Edward, ng{i cảnh s|t trưởng vui ra mặt.

– A, ch{o Alice Ch|u có khoẻ không

– Ch|u khoẻ, thưa chú Charlie, ch|u cảm ơn chú.

– Cuối cùng thì con cũng ra khỏi giường, hả công chúa ngủ ng{y – Ng{i lên tiếng với tôi khi tôi vừa ngồi xuống bên cạnh ng{i , rồi quay trở lại với Alice tiếp tục chuyện trò – Ai cũng nói về buổi tiệc của bố m ch|u tối qua. Chú d|m cược l{ cả một b~i chiến trường đang chờ ch|u ở nh{ để dọn d p.

Cô bạn của tôi nhún vai. Alice m{, chuyện gì m{ không l{m xong chứ.

– Dạ đúng ạ, thưa chú – Cô bạn của tôi trả lời – Tiệc lớn qu|.

– Edward đ}u – Ng{i Charlie cất giọng hỏi, có hơi mi n cư ng một chút – Nó đang giúp ch|u dọn d p {

Alice thở d{i, gương mặt trở nên vô cùng thảm n~o. Chắc l{ cô bạn đang di n, nhưng m{ trông thật đến độ bạn th}n tôi cũng không d|m kh ng định ho{n to{n.

– Dạ không ạ. Anh ấy đang lên kế hoạch đi nghỉ cuối tuần với bố ch|u v{ anh Emmett.

– Lại đi du khảo {

Alice gật đầu, gương mặt hốt nhiên chuyển sang đau khổ.

– Dạ, cả nh{ ch|u sẽ đi hết, chỉ còn có ch|u ở lại m{ thôi. Cứ mỗi dịp bế giảng năm học, nh{ ch|u lại kho|c balô lên vai, giống như một hoạt động truyền thống nhưng năm nay, ch|u quyết định đi mua sắm thay vì đi du khảo, vậy m{ cả nh{ không một ai muốn ở lại với ch|u hết. Ch|u bị bỏ rơi rồi, chú ơi.

Gương mặt của Alice se lại, trông bi thương đến độ ng{i cảnh s|t trưởng tự khắc chúi người tới trước, một tay vươn ra tìm c|ch giúp đ . Tôi nhìn cô bạn của mình đăm đăm, nghi ngại. Alice đang di n m{n gì thế nhỉ

– i Alice, ch|u yêu quí, sao ch|u không ở lại đ}y với bố con chú – Ng{i cảnh s|t trưởng đề nghị – Thật tình, chú không muốn ch|u ở một mình trong căn nh{ to như thế một chút n{o.

Cô g|i đ|ng thương thở d{i. Dưới gầm b{n, một vật gì đó vừa nện xuống ch}n tôi.

– Ui da – Tôi kêu ré lên.

Ng{i cảnh s|t trưởng ngay lập tức quay sang tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 338

– C|i gì đấy?

Alice ném cho tôi một c|i nhìn thấy vọng. D|m chắc trong đầu cô bạn đang thầm rủa tôi l{ kẻ chậm tiêu đ}y.

– Con bị va ch}n – Tôi l{u b{u giải thích.

– – Ng{i cảnh s|t trưởng sang nhìn Alice – Thế n{o ch|u

Alice lại đạp lên ch}n tôi, nhưng lần n{y không mạnh như cú vừa rồi.

– Ơ, bố ơi, chắc nh{ mình không có đủ tiện nghi đ}u. Chắc l{ Alice không muốn ngủ dưới s{n phòng con.

Ng{i Charlie bặm ngay môi lại. alice lại di n tiếp m{n bi kịch, nhăn nhó đầy khổ sở.

– Hay l{ Bella đến ở đó với ch|u đi – Bố tôi đề nghị – Cho đến khi n{o người nh{ của ch|u trở về.

– , được không Bella? – Alice cười cầu t{i với tôi – Bạn không ngại đi mua sắm với mình, phải không?

– Chắc chắn rồi – Tôi t|n th{nh – Mình sẽ đi mua sắm với bạn.

– Khi n{o gia đình ch|u đi – Ng{i cảnh s|t trưởng hỏi thăm.

Alice lại ra vẻ thiểu n~o.

– Dạ ng{y mai, chú ạ.

– Khi n{o bạn muốn đi với mình – Đến lượt tôi hỏi.

– Sau bữa ăn tối, bạn nhé – Alice trả lời v{ chống một ngón tay lên cằm, ra vẻ ngh ngợi – Thứ Bảy, bạn không phải đi đ}u, đúng không Bella Mình muốn ra ngo{i thị trấn mua đồ, chắc sẽ phải mất cả ng{y đó.

– Không được đến Settle đ}u đấy – Ng{i cảnh s|t trưởng xen ngay v{o, đôi lông m{y nhíu s|t v{o nhau.

– V}ng, tất nhiên rồi, thưa chú – Alice đồng ý ngay tức khắc, dù rằng cả cô bạn, cả tôi đều biết v{o thứ Bảy, Settle sẽ l{ chốn bình yên đến mức n{o – Ch|u chỉ ngh tới th{nh phố Olympic thôi ạ, có lẽ

– Con sẽ thích cho m{ xem, Bella ạ – Ng{i cảnh s|t trưởng tươi cười, nh nhõm thấy rõ – Cứ tham quan th{nh phố cho thoả sức nhé.

– Vâng. Chắc chắn sẽ vui lắm, bố ạ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 339

Chỉ bằng một cuộc nói chuyện nh nh{ng, Alice đ~ xo| sạch kịch bản lường gạt ng{i cảnh s|t trưởng của tôi về cuộc chiến.

Không lâu sau đó, Edward quay trở lại. anh đón nhận những lời chúc có một chuyến đi vui vẻ của bố tôi m{ không mảy may có lấy một chút ngạc nhiên. Anh cho biết mọi người sẽ lên đường sớm, nên nói lời ch{o tạm biệt sớm hơn thường lệ. Alice cũng về theo.

Khi anh em nh{ Cullen vừa đi khỏi, tôi xin phép bố về phòng.

– L{m sao con có thể mệt được – Ng{i cảnh s|t trưởng phản ứng.

– Con có mệt một chút, bố ạ – Tôi nói dối.

– Đúng l{ con không thích đi tiệc tùng cũng phải – Ng{i l{u b{u – Con hồi sức l}u thật.

Trên lầu, Edward đang nằm giữa giường của tôi.

– Chừng n{o mình gặp lại người sói hả anh – Tôi cất tiếng hỏi khi tiến đến bên anh.

– Chừng một tiếng đồng hồ nữa, em ạ.

– Thế thì tốt qu|. Jake v{ những người bạn của cậu ấy cần có thời gian để nghỉ ngơi.

– Họ không cần phải nghỉ ngơi nhiều như em đ}u – Edward chỉ ra cho tôi biết.

Tôi chuyển sang đề t{i kh|c ngay tắp lự, bởi biết chắc chắn thể n{o anh cũng sẽ ca c|i điệp khúc tôi nên ở nh{.

– Alice đ~ kể với anh rằng bạn ấy sắp bắt cóc em tiếp chưa?

Anh cười tươi roi rói, đ|p:

– , không có chuyện đó đ}u.

Tôi trố mắt nhìn anh, ch ng hiểu gì hết anh lại được một dịp cười ngặt nghẽo trước th|i độ của tôi.

– Anh mới l{ người duy nhất được em chấp nhận cho bắt cóc em l{m con tin , nhớ chưa n{o – Anh gợi lại cho tôi nhớ – Alice sẽ đi săn cùng mọi người – Nói đến đ}y, anh thở d{i – Giờ thì anh không cần l{m việc đó nữa.

– Anh sẽ bắt cóc em ư?

Edward gật đầu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 340

Tôi ngẫm ngh thật nhanh. dưới lầu, không có dấu hiệu n{o cho thấy ng{i cảnh s|t trưởng đang dỏng tai lên nghe ngóng, kiểm tra mọi động t nh của tôi. Cũng không có một bầy ma-c{-rồng tinh khôn, với khả năng thính gi|c rất nhạy, đang ch a những đôi tai về phía phòng ngủ của tôi Chỉ có anh, chỉ có tôi – ho{n to{n chỉ có hai người chúng tôi với nhau.

– Được không em? – Anh chợt hỏi khi nhận ra sự im lặng nơi tôi.

– m V}ng, tất nhiên rồi, duy có một điều.

– Điều gì thế – Đôi mắt anh |nh lên vẻ lo }u. Thật kì lạ, nhưng vì một lí do n{o đó, có lẽ như anh không tin tưởng mấy v{o khả năng kềm giữ tôi của mình. Có lẽ tôi cần phải giải thích cho rõ r{ng hơn.

– Sao Alice lại không nói với bố em rằng anh sẽ lên đường tối nay nhỉ

Edward bật cười, thần kinh dịu xuống thấy rõ.

Tôi thích chuyến đi ra b~i đất trống tối hôm nay hơn hôm qua. Trong tôi vẫn còn cảm gi|c có lỗi v{ e ngại, nhưng không còn kinh h~i nữa. Tôi đ~ ho{n hồn được phần n{o v{ đ~ có thể chấp nhận những gì sắp di n ra tới đ}y, đồng thời gần như tin rằng mọi chuyện rồi sẽ kết thúc êm đ p. Dường như Edward cũng đ~ bình t}m hơn trước sự vắng mặt của mình trong cuộc chiến v{ vì vậy, thật khó m{ không tin anh cho được, khi anh một mực kh ng định rằng chiến thắng l{ một điều qu| d . Có lẽ Alice nói đúng, chỉ l{ lòng tôi qu| lo lắng m{ thôi.

Cuối cùng, chúng tôi ra đến b~i đất trống.

Jasper v{ Emmett đang quần nhau – nghe tiếng cười thích thú của họ cũng có thể nhận ra rằng cả hai chỉ mới khởi động cho nóng người. Alice v{ Rosalie thì ngồi trên mặt

đất cứng, l ng lặng quan s|t. C|ch đó v{i me t, b|c s Carlisle v{ b{ Esme đang trò

chuyện, hai m|i đầu cúi s|t v{o nhau, những ngón tay đan v{o nhau, không chú ý gì đến xung quanh.

Tối nay trời có s|ng hơn, vầng trăng toả |nh v{ng xuống nh}n thế qua những lớp m}y mỏng, d d{ng cho tôi nhận ra ba con sói ngồi c|ch đó kh| xa, ở ba góc kh|c nhau của s}n tập.

Cũng ch ng qu| khó khăn để nhận ra Jacob tôi nhận ra cậu bạn gần như liền lập tức, ngay cả khi cậu không ng ng đầu lên dõi về phía tiếng chúng tôi đang bước tới.

– Những người sói kia đ}u hả anh – Tôi thắc mắc.

– Họ không cần phải đến hết. Chỉ một người thôi l{ đủ rồi, nhưng Sam không tin tưởng ho{n to{n v{o bọn anh nên không d|m c một mình Jacob, dù rằng cậu ta rất s n

lòng. Quil v{ Embry chính l{ những m, em có thê gọi họ l{ lực lượng yểm trợ.

– Jacob tin anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 341

Edward gật đầu.

– Jacob tin rằng bọn anh không cố công giết cậu ấy. Chỉ vậy thôi.

– Tối nay, anh có tham gia không – Tôi ngập ngừng. Tôi hiểu rằng sẽ khó cho anh khi vì tôi m{ phải đứng ra ngo{i cuộc chiến. Phải, sẽ khó cho anh lắm, khó khăn lắm lắm.

– Nếu Jasper cần, anh sẽ giúp anh ấy. Anh ấy muốn tập với nhóm, để dạy họ c|ch địch lại nhiều kẻ thù cùng tấn công một lúc.

Anh nhún vai.

Trong lòng tôi, một l{n sóng sợ h~i bắt ngờ d}ng lên, dập tan con thuyền tự tin nhỏ bé mới hình th{nh chưa được bao lâu.

Họ ít qu}n hơn. Tôi lại còn l{m cho tình hình tệ hại thêm nữa.

Tôi chú mục v{o b~i đất trống, cố gắng che giấu phản ứng của mình.

Quả l{ một mục tiêu sai lầm để g i gắm |nh nhìn, nhất l{ khi đang cố gắng tự lừa dối bản th}n, tự thuyết phục mình rằng mọi thứ sẽ ổn thoả theo như tôi mơ ước. Bởi lẽ, khi tôi vừa buộc mắt mình phải tr|nh xa nh{ Cullen – tr|nh xa cảnh tượng chiến đấu của họ, cảnh tượng m{ chỉ trong v{i ng{y nữa thôi, sẽ trở th{nh hiện thực v{ l{ một trận đấu sanh t – Jacob hiện ra trong nh n giới của tôi, cậu ta cười toe toét.

Cũng vẫn l{ kiểu cười rất sói, nhưng |nh nhìn lại nheo nheo như lúc cậu ta còn mang hình h{i của một con người.

Thật khó tin l{m sao, khi c|ch đ}y chưa l}u, tôi còn nhận ra rằng người sói thật đ|ng sợ, những giấc mơ về họ chính l{ những cơn |c mộng h{nh hạ tinh thần tôi.

Không còn hỏi tôi cũng có thể nhận ra con sói n{o l{ Embry v{ con sói n{o l{ Quil. Bởi l , Embry chính l{ con sói x|m ốm hơn, trên lưng có những đốm thẫm, đang quan s|t

một c|ch kiên nhẫn, trong khi Quil – l{ con so i có m{u sôcôla, lông nhạt dần ở trên mặt

– lại run r y không ngừng, trông có vẻ như đang vô cùng mong muốn được tham gia v{o trận đấu giả. Họ không phải l{ những con qu|i vật, ngay cả giống cũng không. Họ l{ những người bạn.

Đó l{ những người bạn không có được c|i vẻ cứng c|p như của Emmett v{ Jasper – hai kẻ có động t|c còn nhanh hơn cú mổ của lo{i rắn hổ mang, v{ có l{n da cứng như đ| đang lấp l|nh |nh trăng. Những người bạn ấy có vẻ như không biết gì đến mối nguy hiểm, vẫn cương quyết sẽ liều mình đến cùng. Những người bạn ấy có khả năng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, có thể sẽ bị đổ m|u họ có thể sẽ bị chết

Sự tự tin nơi Edward vẫn tr{n đầy, bởi một lí do đơn giản, anh cảm thấy không cần phải lo lắng cho gia đình mình. Nhưng giả như người sói gặp chuyện, liệu anh có đau lòng không Nếu anh không lo lắng về chuyện đó thì anh còn có thể lo lắng về chuyện gì Sự tự tin của Edward c{ng khiến tôi thêm sợ h~i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 342

Tôi cố nở nụ cười đ|p lại Jacob v{ cố nuốt cho trôi c|i ngh n ở cổ họng. Nhưng cả hai việc n{y, xem ra, tôi đều l{m không nổi.

Jacob đứng phắt dậy, sự lanh l n nơi người bạn nhỏ đối lập ho{n to{n với d|n vẻ đồ sộ của cậu Jacob phi đến chỗ chúng tôi – hai kẻ ở vòng ngo{i.

– Ch{o Jacob – Edward lên tiếng một c|ch lịch sự.

Jacob không đo|i ho{i gì đến anh, chỉ mặc nhiên quan tâm đến tôi. Giống ng{y hôm qua, cậu hạ thấp người xuống cho ngang tầm với tôi, đầu hơi nghển sang một bên. Một tr{ng những tiếng ư tho|t ra từ chiếc mõm d{i.

– Chị vẫn khoẻ – Tôi tự động trả lời, không cần Edward phải thông ngôn – Chỉ lo lắng thôi, em cũng biết m{.

Jacob vẫn tiếp tục tập trung điểm nhìn v{o tôi.

– Cậu ấy muốn biết lí do – Edward thầm thì.

Jacob gầm gừ – nhưng ho{n to{n không phải l{ }m thanh của sự đe doạ, chỉ l{ thứ tiếng tỏ ý bực bội m{ thôi – đôi môi của Edward giần giật.

– Sao vậy anh?

– Cậu ta cho rằng việc thông ngôn của anh đ~ không thể hiện được hết điều cậu ấy muốn truyền đạt. Chính x|c thì suy ngh của Jacob l{: Rõ l{ ngốc. Việc gì phải lo lắng, hả . Anh s a lại chút ít, vì anh ngh nó kh| khiếm nh~.

Suýt chút nữa l{ tôi đ~ mỉm cười, nỗi lo lắng l{m cho tôi không còn có thể mỉm cười được nữa.

– Có nhiều thứ phải lo chứ – Tôi nói với Jacob – Ch ng hạn như bầy sói ngốc nghếch có thể bị thương ch ng hạn.

Jacob lại cười theo c|i kiểu ho sặc sụa.

Edward thở d{i.

– Jasper cần anh giúp. Em ở đ}y, không cần đến thông ngôn cũng được chứ?

– Em sẽ xoay xở được.

Đôi mắt đầy vẻ nuối tiếc, b}ng khu}ng của anh rơi th ng v{o tôi trong gi}y l|t – th|i độ ấy thật khó hiểu đoạn anh quay gót, tiến th ng về phía Jasper.

Tôi ngồi bệt xuống đất. Mặt đất lạnh v{ thật bất tiện.

Jacob tiến lên trước một bước, nhìn tôi, tận s}u trong cổ họng tho|t ra những tiếng rên rỉ. Người bạn nhỏ chùng chình tiến thêm n a bước nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 343

– Cứ đi đi, Jacob, không cần có chị đ}u – Tôi nói với cậu bạn – Chị không muốn xem.

Jacob nghiêng đầu sang một bên ngần ngừ, rồi khoanh mình nằm bệt xuống đất bên cạnh tôi, thở d{i khùng khục.

– Thật đấy, em cứ đến xem đi – Tôi cam đoan với người bạn nhỏ. Nhưng cậu ta không mảy may có một chút hồi đ|p, chỉ thản nhiên ghếch đầu lên chân.

Tôi ch ng m{ng gì đến trò đ|nh trận giả, nên ngước mắt lên cao, ngắm nhìn những đụn m}y m{u bạc. Trí tưởng tươọng của tôi mạnh mẽ qu|. Một l{n gió nh thổi qua khiến tôi rùng mình.

Jacob ngóc đầu lên, chồm lại gần tôi hơn, |p th}n mình ấm |p v{o tôi.

– , cảm ơn em – Tôi thầm thì.

V{i phút sau, tôi ngả đầu lên vai cậu bạn của mình, cảm thấy rất d chịu v{ cô cùng thoải m|i.

M}y kế th{nh từng cụm trôi đi chậm r~i trên bầu trời, lướt qua mặt trăng, trở nên đùng đục, sang s|ng v{ lại tiếp tục cuộc vi n du.

Một c|ch lơ đ~ng, tôi sục tay v{o lớp lông ở cổ Jacob. Trong họng cậu bạn lại ph|t ra thứ tiếng ầu ừ l{ lạ như hôm trước. Đó l{ một thứ }m thanh hung bạo, dữ dội, hoang dại hơn tiếng m o gù, nhưng cũng thể hiện một t}m trạng.

– Em biết không, chị chưa bao giờ nuôi một con chó cả – Tôi nói trong nỗi mơ m{ng – Chị lúc n{o cũng muốn có một con, nhưng m chị không thích.

Jacob khục khặc cười, th}n hình của cậu rung chuyển, kéo theo cả tôi.

– Em không lo lắng một chút n{o về ng{y thứ Bảy ư – Tôi hỏi.

Jacob quay c|i đầu to kềnh về phía tôi, để tôi có thể nhìn thấy một bên mắt của cậu đang mở tròn.

– ớc gì chị cũng có được cảm xúc đó.

Người bạn nhỏ tựa đầu v{o ch}n tôi, t|i di n khúc c| ầm ừ. V{ bỗng nhiên tôi cảm thấy lòng mình d chịu hơn.

– Vậy l{ chúng ta sắp đi du khảo rồi.

Người bạn nhỏ cười khùng khục, nghe chừng thích thú lắm.

– Chắc chuyến đi sẽ d{i đó – Tôi nói tiếp – Edward không ước lươọng được qu~ng đường d{nh cho một người bình thường đ}u.

Jacob sủa ra một tiếng cười kh|c.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 344

Tôi rúc mình s}u hơn nữa v{o bộ lông ấm |p của Jacob, tựa đầu lên cổ cậu.

Thật lạ lùng. Ngay cả khi người bạn nhỏ ở trong hình h{i kh|c lạ nhất, tôi vẫn cảm gi|c như Jake v{ tôi còn th}n nhau hơn cả lúc xưa – một tình bạn hồn hậu, ch}n th{nh v{ tự nhiên như hơi thở – hơn h n những lần gần đ}y tôi ở bên cạnh cậu, lúc cậu vẫn l{ một con người. Điều lạ lùng l{ tôi lại nhận ra điều đó ở đ}y, khi m{ bấy l}u nay, tôi vẫn cứ đinh ninh rằng chuyện sói siếc chính l{ nguyên nh}n g}y nên sự sụp đổ.

Trò chơi giết chóc vẫn tiếp di n trên b~i đất trống, tôi vẫn tiếp tục đắm mình v{o vầng trăng đang bị m}y che.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 345

Chương 20

D N P

ọi thứ đ~ s n s{ng đ}u v{o đấy. H{nh lí của tôi dùng cho hai ng{y đến nh{ Alice đ~ được sắp xếp xong xuôi, hiện đang nằm trong xe tải chờ tôi. Mấy c|i vé xem nhạc cũng đ~

được tặng cho Angela, Ben v{ Mike. Mike sẽ đến đón Jessica, đúng như tôi hi vọng. ng Billy đ~ mượn thuyền của Gi{ Quil Ateara để có c|i m{ mời ng{i cảnh s|t trưởng ra biển c}u c| trước khi trận đấu bóng khai m{n. Hai người sói nhỏ nhất đội – Collin v{ Brady – sẽ ở lại bảo vệ La Push, dù rằng cả hai vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười ba tuổi. Nhưng dẫu sao, bố tôi cũng l{ người được an to{n nhất ở thị trấn Forks n{y.

Tôi đ~ l{m tất cả những gì có thể l{m được. Tôi cố gắng chấp nhận điều đó, v{ loại bỏ khỏi đầu tất cả những gì nằm ngo{i khả năng của mình, ít nhất l{ trong tối nay. Dù thế n{y hay thế kh|c, chỉ sau bốn mươi t|m tiếng đồng hồ nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Ý ngh đó l{m cho tôi an t}m.

Edward cũng yêu cầu tôi phải thư gi~n, v{ tôi sẽ cố hết sức.

– Chỉ duy nhất một đêm nay thôi, chúng mình có thể quên hết mọi chuyện, chỉ còn biết có em v{ anh thôi, được không em? – Edward đ~ thủ thỉ với tôi như vậy, k m theo một |nh nhìn chứa chan cảm xúc – Dường như chưa bao giờ anh có được thời gian như vậy. Anh cần được ở bên em, chỉ l{ em thôi.

Đó ch ng phải l{ một yêu cầu khó khăn đến độ tôi không d|m chấp nhận, dù tôi thừa hiểu quên đi nỗi sợ sẽ d d{ng hơn l{ cứ canh c|nh bên mình. Hiện thời, tôi đang ngh đến những chuyện kh|c, v{ chúng tôi được ở riêng với nhau đêm nay, điều đó thật sự rất có ích.

Một v{i thứ đ~ thay đổi.

Điển hình nhất l{ tôi – tinh thần của tôi đ~ vững v{ng.

Tôi đ~ s n s{ng gia nhập v{o gia đình anh, v{o thế giới của anh. Nỗi sợ h~i, cảm gi|c tội lỗi v{ những đau khổ tôi đang phải chịu đựng đ}y đ~ dạy cho tôi nhiều điều. Tôi đ~ có một khoảng thời gian d{i ngh đến nó – khi tôi nhìn lên vầng trăng bị m}y bao phủ v{ tựa v{o người sói – tôi biết rằng mình sẽ không còn sợ nữa. Lần tới, dẫu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ s n s{ng đối đầu. Anh sẽ không bao giờ bị đặt v{o tình huống phải lựa chọn giữa tôi v{ gia đình anh nữa. Chúng tôi sẽ l{ một cặp, giống như Alice v{ Jasper vậy. Lần tới, tôi cũng sẽ được đóng góp sức mình.

Tôi sẽ đợi cho thanh gương đang treo trên đầu mình được th|o xuống để Edward nh nhõm. Nhưng ngay cả điều đó cũng không còn cần thiết nữa. Tôi đ~ s n s{ng.

Chỉ còn thiếu duy nhất một m u nhỏ tí xíu cần thiết nữa của tinh thần m{ thôi.

M

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 346

Sở d có m u nhỏ ấy, bởi lẽ vẫn còn một v{i điều chưa được thay đổi, bao gồm cả c|ch yêu anh đến quên mình của tôi. Đ~ có nhiều lúc tôi ngh đến vụ c| cược của Jasper v{ Emmett, ngh đến từng trường hợp – để nhận ra những điều mình s n s{ng từ bỏ cùng bản tính con người, v{ những điều mình không thể đ|nh mất. Tôi cũng hiểu kinh nghiệm con người n{o m{ tôi cần phải cố giữ lấy trong thời khắc trước khi bước v{o ngư ng c a của kiếp sống kh|c.

Vậy nên tối hôm nay, chúng tôi có v{i việc cần phải l{m. Điểm lại những gì đ~ xảy ra trong hai năm vừa qua, tôi không tin v{o c|i cụm từ không– thể– thực– hiện– được nữa. Cần phải có một từ kh|c mạnh hơn gấp trăm ng{n lần may ra mới có thể ngăn cản tôi được.

Được rồi, ừm, th{nh thật m{ nói, chuyện n{y sẽ phức tạp lắm đ}y. Nhưng tôi sẽ cố gắng.

Với lòng quyết t}m đ~ được đ y lên đến đỉnh điểm, tôi không ngạc nhiên khi nhận ra mình vẫn còn đang căng th ng trong lúc l|i xe một qu~ng đường d{i đến nh{ Edward – tôi không biết mình sẽ thực hiện c|i điều đang dự tính n{y như thế n{o, nó khiến tôi hồi hộp, hốt hoảng. Edward ngồi ở chiếc ghế bên cạnh chỗ d{nh cho người l|i, cố kìm nén để không toét miệng ra cười trước tốc độ c{ rề của tôi. Tôi thắc mắc về nỗi anh đ~ không một hai đòi cầm vôlăng, có vẻ như tối nay anh bằng lòng với c|i mức vận tốc m{ tôi đ~ quyết định.

Khi chúng tôi đến nh{ Cullen, trời đ~ tối. Tuy nhiên, b~i cỏ vẫn s|ng theo |nh đ n rọi ra từ c|c ô c a sổ.

Ngay khi tôi vừa xoay kho| tắt động cơ, Edward đ~ đứng bên c|nh c a phía tôi ngồi, dịu d{ng mở hộ. Một tay anh đ tôi ra khỏi cabin, tay kia với lấy chiếc túi ra khỏi

thùng xe rồi quặc v{o một bên vai, rất điệu nghê . Sau đó, môi anh tìm môi tôi, cùng lúc, chân anh đ| c|nh c a xe đóng lại.

Vẫn không dừng nụ hôn, anh cứ thế bế tôi lên, đưa v{o nh{.

C a nh{ đ~ mở s n từ trước thì phải Tôi không biết chắc nữa. Dù sao thì chúng tôi cũng đ~ ở trong nh{ v{ tôi đang v|ng vất. Tôi tự nhắc mình phải thở đều.

Nụ hôn n{y không l{m tôi sợ. Nó không giống như trước kia, khi tôi cảm nhận được nỗi hốt hoảng v{ lo lắng to|t ra từ sự kềm chế nơi Edward. Lúc n{y, môi anh không còn tỏ ra d dặt nữa, m{ ngược lại, vô cùng phấn khích – có vẻ như cũng như tôi, anh hồi hộp trước thời khắc chúng tôi được ở trọn đêm bên nhau, đêm riêng tư của hai đứa. Anh tiếp tục hôn tôi thêm v{i phút nữa, vẫn đứng ở ngay lối v{o dường như anh đ~ không còn đề phòng như thường lệ, đôi môi anh thật lạnh v{ kh n khoản trên môi tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy lạc quan h n lên. Có lẽ những gì tôi muốn l{m sẽ không khó khăn như tôi vốn ngh .

Không, lẽ tất nhiên l{ nó sẽ khó khăn đấy, khó khăn thật sự.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 347

Với tiếng cười khúc khích nho nhỏ, anh đột ngột kéo tôi ra, c|ch xa anh đúng độ d{i của một c|nh tay.

– Ch{o mừng em lại về đ}y – Anh lên tiếng, đôi mắt long lanh v{ ấm |p.

– Nghe hay đấy – Tôi đ|p lại, gần như ch ng còn hơi.

Một c|ch nh nh{ng, anh đặt tôi xuống đất. Tôi vòng tay ôm lấy anh, không muốn giữa hai đứa có bất kì một khoảng c|ch n{o.

– Anh có c|i n{y cho em – Anh nói tiếp, ngữ điệu vẫn bình thường.

– Vâng?

– Một món qu{ anh không bỏ tiền ra mua, em nhớ không? Em đ~ nói rằng chuyện đó chấp nhận được m{.

– Đúng rồi. Hình như em có nói như thế.

Anh bật cười trước vẻ mi n cư ng của tôi.

– Nó ở trong phòng anh đó. Để anh lên lấy nhé

Phòng riêng của anh ư?

– V}ng, tất nhiên rồi – Tôi t|n th{nh, cảm thấy mình có chút ranh m~nh khi đan tay v{o tay anh – Mình đi thôi, anh.

H n anh rất h|o hức muốn tặng tôi món qu{ n{y, bởi lẽ, với anh, vận tốc của con người bao giờ cũng l{ chậm chạp. Anh bế thốc tôi lên v{ gần như bay th ng lên lầu. Rồi đặt tôi xuống chỗ c a, anh lao phóc đến c|i tủ đựng đồ.

V{ trong lúc tôi còn chưa kịp di chuyển một bước n{o, anh đ~ trở lại nhưng phớt lờ anh, tôi đi th ng đến chiếc giường m{u v{ng v{ trườn v{o giữa. Tôi thu mình lại, hai tay bó gối.

– Được rồi – Tôi l m b m. Giờ thì tôi đ~ ở nơi tôi mong muốn rồi, chịu đựng thêm một chút nữa cũng không sao – Cho em xem đi.

Edward cười khanh kh|ch.

Anh leo lên giường, tiến đến ngồi cạnh tôi tim tôi bắt đầu chệch nhịp. Hi vọng anh sẽ mau chóng từ bỏ c|i phản ứng h|o hức được tặng qu{ cho tôi n{y.

– Qu{ không tốn một xu – Anh nhắc lại một c|ch nghiêm nghị, đoạn kéo tay tr|i của tôi ra khỏi ch}n, c chỉ ấy l{m cho tay anh khẽ chạm v{o sợ dây đeo tay của tôi. Rồi anh buông tay.

Một c|ch thận trọng, tôi đưa tay lên kiểm tra. Trên đoạn d}y đối diện với đoạn dây treo con sói l{ một viên pha lê hình tr|i tim s|ng chói. Viên pha lê được giũa th{nh cả

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 348

triệu mặt, cho nên trong |nh đ n dìu dịu, nó vẫn rực r . Tôi kinh ngạc đến h| cả hốc miệng, v{ hít v{o một c|ch chậm chạp.

– Của người m đ~ khuất của anh đấy – Anh nhún vai với vẻ xem thường mọi thứ – Anh được thừa hưởng v{i món đồ trang sức kiểu như thế n{y n{y. Anh đ~ tặng cho m

Esme v{ Alice một ít. Vì thế, đ}y ch ng phải l{ một món qu{ ghê gơ m gì.

Tôi cười buồn trước sự giải thích của Edward.

– Nhưng anh ngh đ}y l{ biểu tượng rõ nét nhất về anh – Anh tiếp tục thổ lộ – Nó lạnh n{y, cứng n{y – Anh bật cười – V{ còn toả sắc cầu vồng dưới nắng nữa.

– Anh quên mất một điểm tương đồng rất quan trọng kh|c – Tôi thầm thì bổ sung – Nó qu| đ p

– Tim anh cũng không còn đập – Anh trầm ng}m – V{ nó cũng đ~ thuộc về em.

Tôi xoay cổ tay để quả tim lấp l|nh.

– Cảm ơn anh. Vì cả hai lẽ ấy.

– Không, chính anh mới phải cảm ơn em. Anh thấy hạnh phúc vì em đ~ nhận qu{ một c|ch dể thương như thế. Em ngoan lắm – Edward cười, một nụ cười rất tươi, những chiếc răng hiện ra s|ng lo|ng.

Tôi ngả người v{o anh, hạ thấp đầu xuống c|nh tay anh, thu mình lại, ép s|t hơn nữa v{o người anh. Cảm gi|c hiện thời của tôi không kh|c n{o như đang ôm ch{ng David

– biểu tượng c|i đ p của ph|i mạnh, chỉ kh|c mô t lẽ, pho tượng ho{n hảo n{y cũng đang vòng tay ôm lấy tôi, kéo s|t tôi v{o người ch{ng.

Có vẻ như đ}y l{ thời điểm chính muồi.

– Chúng mình có thể b{n bạc với nhau một việc được không anh Em sẽ rất lấy l{m cảm kích nếu như anh chịu có một c|i nhìn cởi mở hơn.

Edward ngần ngừ một tho|ng.

– Anh sẽ nỗ lực hết sức – Anh t|n th{nh, tỏ ra c n trọng.

– Em sẽ không ph| bỏ một quy tắc n{o hết – Tôi nói quả quyết – Đ}y l{ chuyện ho{n to{n giữa anh v{ em – Tôi thanh lọc lại cổ họng mình – Vậy nên dạo n{y em rất cảm động trước việc chúng mình đ~ đồng lòng được với nhau. Em ngh rằng mình sẽ vẫn tuân theo nguyên tắc cũ, nhưng ở v{o một ho{n cảnh kh|c – Không hiểu tại sao tôi lại có thể nói năng một c|ch kiểu c|ch như vậy. Có lẽ do căng th ng qu| chăng.

– Em muốn thảo luận chuyện gì – Edward hỏi lại, trong giọng nói có n chứa một nụ cười.

Tôi ngẫm ngh , cố gắng tìm từ để di n đạt cho thật chính x|c.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 349

– Nghe tim em đập kìa – Anh thầm thì – Nó chờn vờn như c|nh chim ruồi ấy. Em có sao không

– Em đ}u có sao.

– Vậy thì xin em h~y tiếp tục đi – Anh động viên tôi.

– m, trước tiên, có lẽ em muốn nói với anh về c|i điều kiện hôn nh}n buồn cười kia.

– Chỉ buồn cười với em thôi. Nhưng nó thế n{o hả em

– Em thắc mắc mình có thể mở lòng để thảo luận về chuyện đó không

Edward cau m{y, nghiêm mặt lại.

– D nhiên l{ anh đ~ nhượng bộ lắm rồi – anh đ~ chấp nhận đ|nh cắp cuộc đời em, phản bội lại quy tắc sống của mình. Vậy nên anh cũng phải có một số quyền hạn với em chứ.

– Không phải – Tôi lắc đầu, cố tập trung giữ cho gương mặt mình thật điềm t nh – Chuyện đó mình đ~ thông qua rồi. B}y giờ, chúng mình không b{n đến chuyện biến đổi em nữa. Em muốn nói đến những thứ kh|c.

Anh bắt đầu nhìn tôi một c|ch ngờ vực:

– Em muốn b{n đến những thứ gì

Tôi ngần ngừ:

– Trước hết, chúng mình h~y nói về điều kiện tiên quyết của anh đi.

– Em biết anh muốn gì rồi đấy.

– Hôn nh}n – Tôi thốt ra hai tiếng ấy với giọng điệu d{nh cho một từ xấu xa nhất trần đời.

– Đúng rồi – Anh cười toe toét – Đó chỉ mới l{ bắt đầu thôi.

Nỗi kinh ho{ng bất chợt l{m sụp đổ mọi vẻ điềm t nh nơi tôi.

– Còn nữa hả anh

– m – Anh trả lời, l{m ra vẻ tính to|n – Một khi em đ~ l{ hôn thê của anh, tất cả những gì của anh sẽ l{ của em ch ng hạn như tiền học phí. Vậy nên, học ở Dartmouth sẽ ch ng l{ vấn đề gì to t|t.

– Còn gì kh|c nữa? Sao anh cứ vô lý như thế nhỉ

– Anh sẽ không e ngại về thời gian đ}u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 350

– Không. Không phải l{ thời gian. Đó mới chính l{ điều không thể chấp nhận được đấy.

Edward thở d{i một c|ch m~n nguyện.

– Vậy l{ một năm, hay hai năm nữa vậy em

Tôi lắc đầu, đôi môi bặm lại th{nh một đường cong bướng bỉnh.

– Chuyển sang c|i kh|c đi.

– Được thôi. Trừ khi em muốn nói chuyện về xe cộ

Lần n{y thì tôi không khỏi nhăn nhó. Nhận ra điều đó, anh lại cười, v{ nắm lấy tay tôi, mân mê từng ngón một.

– Anh thật sự không biết ngo{i chuyện muốn bị biến đổi th{nh qu|i vật ra, em còn muốn điều gì kh|c nữa. Anh thật sự tò mò đấy – Giọng nói của anh rất khẽ v{ thật dịu d{ng. Nếu không quen từ trước, có lẽ tôi sẽ ch ng nhận ra có một chút lo lắng trong âm điệu lời nói của anh.

Tôi im lặng, chăm chú ngắm nhìn b{n tay anh đang nắm lấy tay mình. Tôi vẫn không biết phải mở lời như thế n{o. Tôi cảm nhận được |nh mắt anh đang quan s|t tôi v{ tôi sợ không d|m ng ng mặt lên. Mặt tôi bắt đầu đỏ lựng.

Những ngón tay lạnh lẽo của anh bắt đầu mơn nh lên m| tôi.

– Em ngượng ngùng ư – Anh hỏi một c|ch ngạc nhiên. Mắt tôi vẫn nhìn xuống – Anh xin em đấy, Bella, tình trạng hồi hộp n{y khiến anh khổ sở vô cùng.

Tôi mím môi.

– Bella – Giọng nói của anh lại vang lên như một lời tr|ch cứ, khiến tôi phải nhớ lại rằng anh đ~ từng chị khổ sở như thế n{o một khi tôi cứ giữ kín những suy ngh trong đầu, không chịu hé lộ.

– m, em có hơi lo lắng chuyện về sau – Tôi thú nhận, cuối cùng cũng ng ng mặt lên đ|p lại |nh mắt của anh.

V{ tôi cảm nhận được to{n th}n anh đanh cứng lại, nhưng tiếng nói vẫn giữ được sự êm |i v{ dịu d{ng.

– Em lo lắng chuyện gì

– Hình như mọi người trong gia đình anh đều cho ră ng điều duy nhất em sẽ quan t}m sau n{y, chính l{ giết hại mọi người trong thị trấn – Tôi bộc bạch, trong lúc anh nhăn nhó trước c|ch dùng từ của tôi – V{ em sợ rằng trong tình trạng cực kì lộn xộn đó, khi em không còn l{ mình nữa Em sẽ không Em sẽ không còn cần anh như em đang cần anh lúc n{y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 351

– Bella, tình huống đó không thể n{o tồn tại m~i m~i – Anh trấn an tôi.

Anh đ~ quên mất một chi tiết.

– Edward – Tôi lại lên tiếng, ho{n to{n căng thă ng, hai mắt nhìn chăm chăm v{o một nốt t{n nhang nơi cổ tay – Em muốn l{m một chuyện trước khi em không còn l{ con người nữa.

Edward chờ tôi tiếp lời. Nhưng tôi cứ ngưng ở đó, mặt nóng ran.

– Em muốn l{m gì cũng được – Edward động viên tôi, anh cũng căng th ng v{ tỏ ra ch ng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

– Anh hứa nhé – Tôi thủ thỉ, biết rằng nỗ lực của mình nhằm cột anh v{o với lời nói của anh sẽ ch ng th{nh công, nhưng tôi cũng không thể tìm được c|ch n{o kh|c.

– – Anh nhận lời. Tôi ng ng mặt lên, đôi mắt anh đang vô cùng nghiêm nghị lẫn ngạc nhiên – Cho anh biết em cần gì đi, em sẽ có được c|i đó.

Tôi không ngờ l{ bản th}n mình lại có thể vụng về v{ khờ dại đến như vậy. Tôi qu| ng}y thơ – d nhiên, khi đề cập đến chuyện n{y. Tôi thậm chí còn không có lấy bất kì

một gợi ý n{o, dù nhỏ, để v{o đề. Tôi se phải ổn định lại cảm xúc cùng sự e d n{y.

– Anh – Tôi nói lí nhí.

– Anh thuộc về em – Edward mỉm cười. Anh vẫn ho{n to{n không hiểu v{ cố giữ lại |nh mắt của tôi khi nhận ra l{ tôi đang muốn quay đi.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u, chồm người lên theo tư thế quì trên giường. Tôi bắt đầu qu{ng tay quanh cổ Edward v{ hôn anh.

Anh cũng hôn đ|p lại tôi, bối rối nhưng h{i lòng. Môi anh thật dịu d{ng khi tiếp xúc với môi tôi, v{ tôi có thể kh ng định rằng giữa lúc n{y đ}y, t}m trí của anh đang lang thang ở một cõi n{o đó – nói đúng hơn l{ đang cố gắng tìm hiểu những di n biến hiện hữu trong đầu tôi. Chắc chắn anh đang cần một chút manh mối.

Hơi run r y, tôi thôi b| lấy cổ Edward, để những ngón tay của mình trượt xuống cổ, tìm đến cổ |o sơmi của Edward. Sự run r y cũng ch ng ngăn được tôi đang hấp tấp mở những c|i cúc |o trước khi anh kịp ngăn lại.

V{ tôi cảm thấy môi anh cứng lại, cảm nhận được rằng lí trí của anh đ~ lên tiếng

cảnh b|o khi bắt đ} u lồng ghép hai dữ kiện lại với nhau – lời nói v{ h{nh động của tôi.

Edward kéo tôi ra ngay tắp lự, trên gương mặt u |m của anh đầy ắp sự phản đối.

– Thôi n{o, Bella.

– Nhưng anh đ~ hứa m{ – em muốn l{m gì cũng được – Tôi nhắc để anh nhớ, dù trong lòng ch ng có một chút hy vọng n{o.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 352

– Chúng mình chưa b{n đến chuyện n{y – Anh nghiêm mặt nhìn tôi, c{i lại hai chiếc cúc |o đ~ bị tôi mở ra được. Hai h{m răng tôi nghiến chặt v{o nhau.

– Em nói rồi – Tôi gầm ghg , bắt đầu lần tay lên n p chiếc |o c|nh đang mặc của mình, dằn mở chiếc cúc trên cùng.

Nhanh như cắt, Edward chộp lấy tay tôi, kéo xuôi xuống hai cạnh sườn.

– Anh nói rằng chưa – Anh nói th ng thừng.

Chúng tôi hằm h nhìn nhau.

– Em muốn biết – Tôi gằn từng tiếng.

– Anh cứ ng em cần một điều gì đó thực tế.

– Vậy anh thì có quyền đòi hỏi những thứ ngớ ng n, ngốc nghếch – như kết hôn ch ng hạn, còn em thì không được phép b{n đến điều em

Trong lúc tôi đang sôi sục, Edward chắp hai tay tôi lại với nhau để anh có thể nắm giữ bằng một tay, còn tay kia, anh đưa lên miệng tôi chặn lời lại.

– – Gương mặt của anh cau có.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u để tự trấn t nh mình. Cho đến khi cơn giận bắt đầu tan đi, tôi cảm nhận được một điều rất kh|c.

Phải mất một phút sau, tôi mới hiểu rằng tại sao tôi lại đang cắm |nh mắt xuống giường – nỗi xấu hổ đ~ quay trở lại hiểu tại sao bụng tôi lại nôn nao, khó chịu hiểu tại sao mắt tôi tự nhiên lại nho thế n{y, v{ hiểu tại sao bỗng dưng tôi muốn chạy ra khỏi phòng.

Cơn buồn nôn đ~ kéo đến, mạnh mẽ v{ rất bản năng.

Tôi biết cảm gi|c của mình như vậy thật vô lí. Rõ r{ng anh chỉ quan t}m đến sự an to{n của tôi. Tuy nhiên, trước đ}y, tôi chưa bao giờ để mình buông thả đến mức n{y. Tôi nhìn chú mục v{o c|i chăn lông m{u v{ng trùng với m{u mắt của anh m{ cố gắng xua tan phản ứng hiện thời đang m|ch bảo mình, rằng anh không có cảm xúc với tôi v{ tôi cũng không còn cảm xúc ấy nữa.

Edward thở d{i. B{n tay đang che miệng tôi xoay xuống cằm, anh nâng mặt tôi lên cho đến lúc tôi buộc phải nhìn v{o mắt anh.

– Em sao vậy

– Không có gì – Tôi nói dối.

Anh quan s|t mọi động t nh trên gương mặt tôi một lúc thật l}u, mặc cho tôi nỗ lực một c|ch vô vọng tr|nh |nh nhìn đó. Đôi lông m{y của Edward nhíu s|t v{o nhau, th|i độ tỏ ra vô cùng khổ sở.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 353

– Anh khiến em bị tổn thương ư – Anh hỏi, sững sờ.

– Không – Tôi lại nói dối.

V{ cực nhanh, trước khi tôi kịp nhận thức được điều gì, tôi thấy mình đ~ lại nằm gọn trong vòng tay của Edward, mặt tôi lọt thỏm giữa vai v{ c|nh tay anh, trong lúc ngón c|i của anh đang mơn nh lên m| tôi.

– Em biết vì sao anh phải nói không m{ – Anh lên tiếng khe khẽ – Em cũng biết rằng anh cũng rất muốn có em.

– Phải chăng?... – Tôi cũng khe khẽ đ|p lại, giọng nói của tôi tr{n ngập nỗi nghi ngờ.

– Tất nhiên rồi, em – cô g|i ngốc nghếch, yêu kiều qu| nhạy cảm ơi!

Anh cười khan một tiếng, rồi giọng nói như vọng về từ một chốn xa xăm:

– Ch ng phải mọi ngừơi đều có cùng cảm nhận như anh đấy sao Anh có cảm gi|c như c|i bẫy đang ở sau lưng mình, một mưu m o khôn khéo để d{nh ưu thế, l ng lặng chờ anh sa v{o Em thật sự qu| gợi cảm đi.

– Thế b}y giờ ai mới ngốc nghếch n{o – Tôi hoang mang, hay nói đúng hơn l{ sượng sùng, e ngại v{ cảm thấy xa lạ với c|i từ gợi cảm ấy.

– Anh có cần phải g i thư đi khắp nơi thu thập ý kiến để em tin không Anh sẽ cho em biết những người n{o sùng b|i em nhất nhé Em cũng đ~ biết một số người rồi đó, nhưng còn v{i người sẽ l{m cho em không khỏi ngạc nhiên đấy.

Tôi lắc đầu trên ngực anh, nhăn nhó.

– Anh chỉ đang l{m cho em ph}n t}m thôi. Mình quay trở lại đề t{i đi anh.

Edward thở d{i.

– Cho em biết mình đ~ l{m gì sai đi – Tôi cố gắng tỏ ra cởi mở – Yêu cầu của anh l{ hôn nh}n kia m{ – Tôi không thể nói ra c|i từ đó m{ không nhăn nhó – Trả học phí cho em, cho em thời gian suy ngh nhiều hơn, v{ anh cũng không phiền h{ gì tặng em một chiếc xe hơi mới – Tôi nhướng m{y lên – Em đ~ có mọi thứ, phải không Thật l{ một danh mục qu| ho{n hảo.

– Chỉ có c|i đầu tiên l{ yêu cầu thôi – Có vẻ như khó khăn lắm Edward mới giữ được vẻ điềm t nh. Những thứ kh|c chỉ l{ đề nghị m{ thôi.

– Còn yêu cần nhỏ bé, duy nhất của em l{

– Yêu cầu – Anh cắt ngang, đột nhiên tỏ ra nghiêm nghị.

– V}ng, yêu cầu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 354

nh mắt Edward sa sầm xuống.

– Với em, hôn nhân đồng ngh a với một sự liên kết suốt đời. Em sẽ không nhượng bộ nếu như em không có được lại một thứ đ}u.

Edward cúi đầu xuống, ghé miệng v{o s|t tai tôi.

– Không – Anh nói thật khẽ – Bây giờ thì không. Sau n{y, khi em đ~ không còn mong manh, d v nữa mới được. Chịu khó kiên nhẫn, Bella ạ.

Tôi cố giữ cho giọng nói của mình thật cứng cỏi v{ có sức thuyết phục.

– Đó mới l{ vấn đề. Khi em cứng c|p thì em sẽ không còn như xưa nữa. Em sẽ không thể như xưa được Em không biết em sẽ th{nh một kẻ như thế n{o.

– Em sẽ vẫn l{ Bella – Edward đoan chắc với tôi.

Tôi cau m{y.

– Nếu em kh|c xa đến nỗi em muốn giết bố v{ chỉ cần có cơ hội,em sẽ uống m|u Jacob hay Angela – vậy thì l{m sao em có thể nói l{ em không thay đổi được?

– Chuyện đó rồi sẽ qua thôi. M{ anh không tin rằng em sẽ uống m|u sói đ}u – Anh giả vờ rùng mình trước suy ngh đó – Ma-c{-rồng mới sinh còn ngon hơn thế nhiều.

Tối cố phớt lờ nỗ lực của anh đang nhằm đ|nh lạc hướng chú ý nơi tôi.

– Nhưng nó vẫn luôn luôn l{ thứ em muốn có nhất, ch ng phải như vậy sao – Tôi vặn lại – M|u, m|u, lúc n{o cũng l{ m|u v{ m|u.

– Rồi chính tự bạn th}n em sẽ l{ bằng chứng thuyết phục nhất cho thấy sự thể không di n ra như vậy – Anh đoan quyết.

– Cũng phải hơn t|m mươi năm sau cơ – Tôi nhắc cho anh nhớ – Nhưng điều em muốn nói chính l{ bản ng~. Nếu nói về lí, em biết em có thể trở lại l{ chính mình trong một thời gian rất l}u sau. Song chỉ xét thuần tuý về tính c|ch thôi, thì em sẽ luôn luôn kh|t m|u, kh|t hơn mọi thứ kh|c trên đời.

Edward không trả lời.

– Vậy l{ em sẽ rất kh|c – Tôi buông lời kết luận cuối cùng – Bởi lẽ, ngay b}y giờ, em không cần gì cho bằng cần anh cả. Thức ăn, nước hay không khí, tất cả đều không. Nói theo lí lẽ, em đang cần những điều vượt qu| lí trí một chút. Nhưng xét theo lẽ tự nhiên

Tôi quay sang hôn v{o lòng b{n tay anh.

Edward hít v{o một hơi thật s}u. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra một chút lung lay trong tiếng thở đó.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 355

– Bella, anh sẽ giết em mất – Anh thì th{o.

– Em không ngh như vậy đ}u.

Đôi mắt của Edward se lại. Anh nhấc tay ra khỏi mặt tôi, nhanh chóng đưa ra sau vì một lẽ n{o đó. Không gian vắng lặng bỗng vang lên một tiếng rắc thật lớn, chiếc giường run r y bên dưới chúng tôi.

Trong tay anh l{ một vật n{o đó đen tuyền trước |nh mắt hiếu kì của tôi, Edward giơ lên cho tôi xem. Đó chính l{ một bông hoa sắt, một trong những bông hoa trang trí

gắn v{o khung giường, trên c|i m|i vòm v{ cột chô ng. Edward nắm tay lại trong một tíc tắc ngắn ngủi, những ngón tay hơi co lại, rồi anh mở tay ra.

Không nói một lời, anh khoe tôi một m u kim loại có hình thú dúm dó. Nó ch ng kh|c gì một thứ đồ chơi trong tay anh, giống như một thứ bột nh{o được vo lại trong tay một đứa trẻ. Thế rồi n a gi}y sau, c|i vật có hình thù kì qu|i kia lại tiếp tục biến th{nh c|t.

Tôi nhìn anh không chớp mắt.

– Em không nói ý đó. Em biết anh mạnh c n{o rồi. Anh không cần phải ph| nh{ ph| c a như vậy đ}u.

– Thế thì em muốn nói tới điều gì – Edward hỏi tới bằng một giọng u u n, trong lúc tay anh rải thứ bột sắt kia v{o một góc phòng nó va v{o tường hệt như tiếng mưa bắn.

Đôi mắt anh rọi th ng v{o tôi trong lúc tôi cố tìm lời giải thích.

– Tất nhiên không phải l{ anh không thể l{m em bị thương, nếu như anh muốn Nhưng m{ anh không hề muốn l{m tổn thương em ý muốn đó của anh m~nh liệt đến mức em không ngh rằng anh có thể l{m thế.

Edward lắc đầu trước khi tôi ho{n tất c}u nói.

– Có thể sự việc sẽ không như em ngh , Bella ạ.

– Có thể – Tôi nhạo b|ng – Anh không mường tượng được điều anh nói rõ cho bằng em đ}u.

– Chính x|c. Em có hình dung được mức độ nguy hiểm của anh đối với em như thế n{o không

Tôi nhìn s}u v{o mắt anh, d có đến một phút d{i. Không có một sự thoả hiệp n{o cả, không có dấu hiệu n{o của sự do dự hết.

– Em xin anh – Cuối cùng, tôi thì th{o, không còn hi vọng – Đó l{ tất cả những gì em cần – Em xin anh – Tôi nhắm mắt lại trong nỗi thất bại, chờ nghe một tiếng không dứt kho|t từ miệng anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 356

Nhưng Edward không trả lời ngay. Tôi ngần ngừ, ngờ vực, v|ng vất vì tiếng thở ngắt qu~ng nơi anh.

Tôi mở mắt, nhận ra gương mặt anh đ~ trở nên se sắt.

– Em xin anh – Tôi thì th{o lần cuối, tim bắt đầu tăng nhịp đập. Những lời nói cứ thế tuôn tr{o khi tôi cố b|m v{o một cơ hội nhỏ, sự đổ v của th{nh trì trong mắt anh – Anh không cần phải chịu tr|ch nhiệm bất cứ một điều gì, nếu như sự thể không như em

tiên liệu. Chúng mình chỉ th … chỉ th thôi. V{ em sẽ l{m theo những gì anh muốn – Tôi hứa một c|ch hấp tấp – Em sẽ lấy anh, em sẽ để anh trả học phí ở Dartmoutn, v{ em sẽ không có bất kì một lời ph{n n{n n{o về việc anh đi c a sau để cho em v{o học. Nếu anh thích, anh thậm chí có thể mua cho em một chiếc xe hơi chạy nhanh nhất thế giới Chỉ cần em xin anh.

Vòng tay gi| lạnh của anh siết chặt thêm quanh người tôi, môi anh kề s|t bên tai t ôi; hơi thở của anh lạnh gi| khiến tôi liên tiếp rùng mình.

– Thật không thể chịu đựng nổi. Có qu| nhiều điều anh muốn d{nh tặng em, v{ đ}y chính l{ điều em quyết định yêu cầu. Em có hình dung được anh đau đớn thế n{o khi nghe em n{i xin m{ phải ép lòng từ chối em không

– Thế thì anh đừng từ chối – Tôi nín thở đề nghị.

Edward không trả lời.

– Em xin anh – Tôi lại tiếp tục.

– Bella – Edward lắc đầu một c|ch chậm r~i, nhưng không có vẻ như một lời từ chối khi gương mặt anh, môi anh lại liên tục di chuyển trên cổ tôi. Cỏ vẻ như đó l{ một sự đầu h{ng. Tim tôi đập như chạy đua với thời gian – thình thịch – một c|ch điên loạn.

Một lần nữa, tôi th lại vận may của mình. Khi gương mặt anh vừa di chuyển lên gương mặt tôi bằng một động t|c chậm r~i đầy nét do dự, tôi nhanh chóng tho|t khỏi vòng tay của Edward để tìm môi anh. Đôi tay anh vuốt ve khắp gương mặt tôi, v{ tôi đ~ ngh anh sắp s a kéo tôi ra trở lại.

Nhưng tôi đ~ sai.

Đôi môi anh không còn dịu d{ng nữa c|ch môi anh di chuyển trên môi tôi có n chứa một sự m}u thuẫn lẫn tuyệt vọng. Tôi kho| tay mình quanh cổ anh, v{ trước l{n da bỗng dưng nóng ran lên của tôi, th}n mình anh bỗng trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Tôi run r y, nhưng ho{n to{n không phải vì lạnh.

Edward không ngừng hôn tôi. Chính tôi l{ người phải ngừng giữa chừng để lấy lại hơi. Ngay cả khi đó, môi anh cũng không chịu rời khỏi tôi, nó di chuyển gấp xuống cổ tôi. Trong niềm h}n hoan chiến thắng, tôi chợt cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Đôi tay tôi không còn ở trạng th|i run r y nữa lần n{y, tôi lần mở cúc |o của anh d d{ng hơn, những ngón tay của tôi lần theo từng đường nét ở vồng ngực lạnh gi|. Anh qu| tuyệt m .

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 357

Anh đ~ dùng từ gì nhỉ Không thể chịu đựng nổi – đúng l{ từ đó. Vẻ đ p nơi anh thật qu| sức chịu đựng

Tôi kéo môi anh về lại với môi mình, v{ có vẻ như anh cũng đang h|o hức giống tôi đ}y. Một tay anh vẫn |p lên mặt tôi, tay còn lại ôm chặt lấy thắt lưng tôi, kéo tôi s|t v{o anh thêm nữa. Điều đó l{m cho tôi khó lần tay lên được những c|i cúc |o của chính mình, nhưng không có gì l{ không thể.

Đột nhiên tôi có cảm gi|c như có hai c|i cùm lạnh lẽo bỗng kho| chặt cổ tay tôi lại, kéo tay tôi qua khỏi đầu trong phút chốc, tôi rơi phịch xuống gối.

Đôi môi anh lại kề s|t v{o tai tôi.

– Bella – Anh thầm thị, giọng nói thật ấm |p v{ êm dịu như nhung – Em có thể dừng m{n tho|t y ở đ}y được không?

– Anh muốn tự tay mình l{m điều đó – Tôi hỏi lại, cảm thấy khó hiểu.

– Không phải tối nay – Anh dịu d{ng đ|p. Đôi môi anh lúc n{y đ~ di chuyển từ tốn hơn, v{ đích đến chính l{ m| v{ quai h{m tôi. Sự kh n khoản đ~ chấm dứt.

– Edward, đừng – Tôi bắt đầu phản kh|ng.

– Anh có nói không đ}u – Edward x|c định với tôi – Chỉ có điều không phải đêm nay.

Tôi ngẫm ngh một lúc, đồng thời cố điều ho{ lại hơi thở của mình.

– Cho em biết lí do chính đ|ng vì sao không phải tối nay m{ l{ tối kh|c – Tôi vẫn còn bị hụt hơi; điều đó khiến cho sự thất vọng trong giọng nói của tôi bớt ấn tượng hơn.

– Anh đ}u có ngốc – Edward cười khúc khích v{o tai tôi – Giữa hai đứa mình, em ngh ai phải s n lòng thực hiện điều mong muốn của người kia? – Em đ~ hứa rằng em sẽ kết hôn với anh trước, rồi mới biến đổi; bây giờ, nếu đêm nay anh nhượng bộ, l{m sao anh có thể đảm bảo được rằng s|ng mai, em không tìm c|ch trốn khỏi ngôi nh{ n{y Rõ r{ng, để tặng em điều em muốn, anh không hề mi n cư ng. Vì lẽ đó em h{nh động trước đi.

Tôi thở hắt ra một c|i th{nh tiếng.

– Tức l{ em phải kết hôn với anh trước – Tôi hỏi trong ng ng{ng.

– Đó l{ giao k o – chấp nhận hay không chấp nhận. Chúng mình đ~ d{n xếp như vậy rồi, em nhớ không?

Nói đến đ}y, vòng tay anh lại ôm lấy tôi, v{ anh bắt đầu hôn tôi một c|ch mạnh mẽ, cuồng nhiệt v{ có phần mạnh bạo. Tôi nỗ lực giữ cho t}m trí mình thật minh mẫn nhưng đ~ thất bại một c|ch nhanh chóng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 358

– Phải thú thật rằng đó l{ một suy ngh dở chưa từng thấy – Tôi thở lấy thở để khi anh đ~ buông tay.

– Em cảm thấy như vậy, anh không ngạc nhiên đ}u – Edward nở một nụ cười tự m~n – Đầu óc em chỉ ngh đến đó l{ cùng.

– Sao chuyện n{y lại di n ra như thế nhỉ – Tôi c{u nh{u – Em cứ ngh tối nay l{ của em kia đấy, ít nhất l{ một lần, ngờ đ}u

– Th{nh ra em đ~ có hôn ước với anh rồi – Edward ho{n tất c}u nói giúp tôi .

– Trời! Xin anh đừng có nói to như thế.

– Em tính rút lại lời nói hả – Edward hỏi gặng. Anh ngả người ra sau để nhìn cho rõ mặt tôi, th|i độ ho{n to{n tỏ ra thích thú. Rõ r{ng l{ anh đang rất vui.

Tôi tr}n trối nhìn anh, cố gắng phớt lờ trước c|i kiểu cười của anh luôn khiến tim tôi phản ứng.

– Sao hả em – Anh nhấn mạnh.

– Ôi trời ơi – Tôi rền r – Không. Anh hạnh phúc lắm ư?

Nụ cười của Edward s|ng ngời:

– Tất nhiên rồi.

Tôi rên rỉ thêm lần nữa.

– Em không thấy hạnh phúc tí n{o {

Anh lại hôn tôi trước khi tôi kịp trả lời – vẫn lại l{ một nụ hôn cuồng nhiệt.

– Có một chút – Tôi thừa nhận khi đ~ có thể lên tiếng – Nhưng chuyện kết hôn thì không.

Anh lại hôn tôi lần nữa.

– Em có cảm thấy mọi thứ đang trở lại giống ng{y xưa không? – Edward cười bên tai tôi – Rất truyền thống nhé, ch ng phải em luôn tranh c~i với anh, v{ anh luôn tranh c~i với em đó sao

– Nhưng m{ anh v{ em không có nhiều những c|i truyền thống đó.

Anh lại hôn tôi, tiếp tục l{m cho tim tôi loạn nhịp v{ l{n da ng hồng.

– N{o, anh Edward – Tôi thầm thì, trong giọng nói có chất chứa sự dỗ d{nh, khi anh hôn v{o lòng b{n tay của tôi – Em đ~ nói rằng em sẽ lấy anh, l{ em sẽ lấy anh. Em hứa

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 359

m{. Em thề đấy. nếu anh muốn, em sẽ lấy m|u mình ký tên v{o giấy giao k o cho anh yên tâm.

– Ch ng thấy h{i hước ở chỗ n{o cả – Anh kề miệng v{o cổ tay tôi, khe khẽ nói.

– Điều em muốn nói l{ – em không có ý định lừa anh hay gì gì kh|c. Anh hiểu em kia m{. Vậy nên không có lí do gì để phải đợi cả. Chúng mình chỉ có hai đứa với nhau – có khi n{o lại được như thế n{y không – anh lại có một chiếc giường rất to, rất êm nữa

– Không phải đêm nay – Edward lặp lại c|i điệp khúc cũ m m.

– Vậy l{ anh không tin em

– Tất nhiên l{ anh tin em.

Dùng ngay chính b{n tay vẫn đang được anh hôn một c|ch }u yếu, tôi đ y gương mặt anh ra để quan s|t th|i độ.

– Thế thì vì sao Không có vẻ gì l{ anh biết anh sẽ thắng cả – Tôi cau m{y, l{u b{u – Lúc n{o anh cũng thắng em.

– Tại vì anh đi nước đôi – Edward trả lời một c|ch điềm t nh.

– Còn một điều kh|c nữa – Tôi thắc mắc, |nh mắt sa sầm. Nhìn gương mặt của anh đ|ng nghi lắm, trông như đang đề phòng, chắc chắn anh đang cố tình giấu tôi một bí mật n{o đó qua th|i độ phớt tỉnh Ăng– lê ấy – Anh đang có mưu đồ thất hứa với em có phải không

– Đ}u có – Anh trả lời một c|ch nghiêm nghị – Anh xin thề với em rằng chúng mình sẽ th , sau khi em kết hôn với anh.

Tôi lắc đầu, bật cười một c|ch rầu r :

– Anh khiến em có cảm gi|c như mình l{ kẻ bất lương trong kịch mêlô ấy – v}n vê ria mép trong lúc cố đ|nh cắp đức hạnh của một cô g|i tội nghiệp.

Đôi mắt của anh tỏ ra cảnh gi|c khi quét tia nhìn lướt qua mặt tôi, v{ một c|ch nhanh nh n, anh cúi mặt xuống đặt môi lên chỗ xương đòn của tôi.

– Em nói có đúng không – Tôi bật cười, sững sờ hơn l{ vui thích – Anh đang cố bảo vệ đức hạnh của mình – Tôi lanh l đưa tay lên bịt miệng để khỏi ph|t ra những tr{ng cười khúc khích. Những lời n{y nghe giống c|c cụ ng{y xưa qu|.

– Không phải đ}u, cô g|i ngốc nghếch ạ – Anh nói nho nhỏ trên vai tôi – L{ anh đang cố bảo vệ em đấy. v{ em thì đang l{m cho chuyện ấy c{ng lúc c{ng trở nên khó khăn hơn.

– Tất cả những lí do kì cục n{y

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 360

– Để anh hỏi em một chuyện – Edward vội v{ng cắt ngang lời tôi – Thật ra, trước đ}y, chúng mình đ~ nói về chuyện n{y rồi, nhưng h~y cứ trả lời anh lại lần nữa nhé. Hiện trong phòng n{y, mấy người có linh hồn n{o Một l{ lên thiên đ{ng, hai l{ gì cũng được, sau khi không còn tồn tại trên cõi đời n{y nữa?

– Hai – Tôi trả lời ngay tắp lự, âm điệu khe khắt.

– Được rồi. Cứ cho l{ như vậy đi. Nhưng m{ quan điểm ấy g}y ra biết bao nhiêu tranh c~i, v{ đa số cho rằng có một số quy tắc cần phải tu}n theo.

– Quy tắc cũa ma-c{-rồng vẫn chưa đủ cho anh sao Anh còn muốn quan t}m đến cả quy tắc của con người nữa?

– Cũng ch ng hại gì em – Edward nhún vai – Nhưng giả như trong trường hợp đó thì sao.

Tôi hậm hực nhìn anh, mắt vẫn sa sầm sa sì.

– , với anh thì đ~ không thể cứu rỗi được nữa rồi, cho dẫu em có nói đúng về linh hồn anh đi chăng nữa.

– L{m sao có chuyện đó được – Tôi vặc lại một c|ch giận dữ.

– Chớ giết người , hầu hết c|c đức tin đều chấp thuận lời ph|n bảo ấy. Nhưng

anh thì đ~ giết qu| nhiều ngươ i rồi, Bella ạ.

– Nhưng chỉ l{ những kẻ xấu.

Edward nhún vai:

– Điều đó có thể cũng được tính v{o, m{ cũng có thể không. Nhưng em thì chưa giết hại một ai

– Anh chỉ biết có thế l{ giỏi – Tôi l{u b{u

Edward mỉm cười, nhưng vẫn phớt lờ sự chen ngang của tôi.

– V{ anh sẽ l{m hết sức mình để hướng em ra khỏi con đường đầy c|m dỗ đó.

– Được rồi. Nhưng chúng ta đ}u có đang kiềm chế không giết người đ}u – Tôi nhắc để anh nhớ.

– Nguyên tắc cũng như nhau cả thôi, điểm kh|c biệt duy nhất, đó chính l{ trong chuyện n{y, anh cũng trong s|ng y như em vậy. Ch ng phải anh không thể từ bỏ quy tắc bất di bất dịch đó sao.

– Chỉ có trong chuyện n{o thôi sao

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 361

– Em biết anh cũng đ~ từng xo|y đồ của người kh|c m{, anh nói dối, anh cũng có những khao kh|t Đức hạnh l{ thứ anh đ~ loại bỏ từ đời n{o rồi – Edward cười một c|ch ranh m~nh.

– Em cũng nói dối luôn đấy thôi.

– , nhưng em l{ kẻ nói dối t{i tình đến độ ch ng ai th m quan t}m. Bởi có ai tin em đ}u.

– C|i n{y thì anh sai rồi, nếu không tin em, giờ n{y, bố em đang sắp ph| c a bằng kh u súng hạng nặng đấy.

– Bố em cũng hiểu rằng sẽ thanh thản hơn nếu như cố tin v{o những c}u chuyện của em. Thật ra, bố em th{ lừa dối chính bản th}n mình còn hơn l{ qu| để tâm đến một chuyện n{o đó – Nói đến đ}y, Edward nhoẻn miệng cười thật tươi.

– Nhưng anh khao kh|t điều gì – Tôi hỏi một c|ch ngờ vực – Anh đ~ có mọi thứ rồi đấy thôi.

– Anh khao kh|t em – Edward cười cay đắng – Nhưng anh không có quyền muốn có em, vậy m{ anh đ~ ra tay cướp em. Để rồi xem em trở th{nh như thế n{o n{y: cố quyến rũ một tên ma-c{-rồng – Edward lắc đầu một c|ch nhạo b|ng.

– Anh ho{n to{n có thể khao kh|t những gì thuộc về anh – Tôi nh nh{ng chỉnh lại – Vả lại, em cũng ngh anh đang lo cho ph m hạnh của em.

– . Nếu như với anh, mọi chuyện đ~ qu| tr – m, anh sẽ phải xuống địa ngục, anh nói thật đấy, nếu như anh cũng để cho những ph m hạnh ấy rời xa khỏi em.

– Anh không được đ y em đi đến nơi n{o không có anh đ}u đấy – Tôi cứng giọng – Với em, đó chính l{ định ngh a của địa ngục. Thôi, em có một giải ph|p đơn giản cho

tất cả những chuyện n{y: chúng mình không có ai chê t hết, được không anh?

– Nghe đơn giản qu| nhỉ. Sao anh lại không ngh ra kìa

Anh mỉm cười cho tới khi tôi đầu h{ng với một tiếng hừm chất chứa nỗi giận dữ.

– Chỉ vậy thôi. Vậy l{ cho đến khi chúng mình kết hôn với nhau, anh sẽ không thất thân với em.

– Nói một c|ch nghiêm túc, anh không thể thất th}n với em.

Tôi trợn tròn mắt.

– Thật qu| đ|ng, Edward.

– Tuy nhiên, ừ, em nói đúng.

– Em ngh rằng anh đang che giấu một động cơ n{o đó.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 362

Edward tròn mắt một c|ch ng}y thơ.

– Còn có động cơ nữa sao em?

– Anh thừa biết l{ chuyện n{y sẽ thúc đ y nhiều việc kh|c – Tôi buộc tôi anh.

Edward cố gắng không cười.

– Anh chỉ muốn duy nhất một việc đến thật mau thôi, còn những thứ kh|c thì chờ đến bao l}u cũng ch ng hề hấn gì nhưng điều em nói, cũng thật đó, mấy c|i kích thích tố nóng vội của em l{ đồng minh mạnh nhất của anh trong chuyện n{y.

– Em không tin rằng mình có thể chịu đựng nổi điều đó. Khi em ngh đến bố rồi m Anh có thể hình dung ra Angela sẽ ngh gì không Jessica nữa? Ôi trời. Khi không, bây giờ bên tai em lại văng v ng to{n những lời đồn.

Edward nhướng một bên m{y lên nhìn tôi, v{ tôi hiểu được ý ngh a của c|i nhìn ấy. Liệu điều họ b{n t|n về chuyện tôi sớm ra đi m{ không trở lại thật sự quan trọng ở chỗ n{o Phải chăng tôi qu| nhạy cảm đến độ không thể chịu đựng nổi những c|i nguýt d{i v{ những c}u hỏi cạnh khoé kéo d{i trong v{i tuần

Có lẽ tôi sẽ ch ng khó chịu đến mức độ ấy, nếu như tôi không biết chắc rằng tôi cũng sẽ thắc mắc ch ng kém gì họ nếu như h n{y có một người bạn kết hôn.

i chao. H n{y, kết hôn Tôi nghe m{ nổi gai khắp cả người.

V{, có lẽ tôi cũng sẽ ch ng khó chịu đến mức ấy, nếu như tôi đ~ ch ng lạnh to|t cả người khi ngh đến c|i việc kết hôn kia.

Edward xen v{o, cắt ngang cơn bực dọc của tôi.

– Mình không cần phải l{m lớn đ}u em. Anh cũng không thích phô trương h{o nho|ng. Em sẽ không cần phải kể với bất cứ ai hay l{m bất cứ một điều gì kh|c biệt. Chúng mình sẽ đi Vegas. Em cứ tự nhiên mặc chiếc quần jean bạc phếch v{ chúng mình sẽ đến dịch vụ nh{ thờ. Anh chỉ cần có nghi thức đ{ng ho{ng, rằng em chỉ thuộc về anh, duy nhất về anh m{ thôi.

– L{m gì có nghi thức n{o hơn thế nữa – Tôi thầm thì. Nhưng c|ch miêu tả của anh nghe cũng không đến nỗi tệ. Duy có Alice l{ sẽ thất vọng ghê lắm cho m{ xem.

Tôi phải nuốt khan một hơi mới cất nổi th{nh lời:

– Anh đo|n rất chính x|c.

Edward ph| ra cười trước th|i độ của tôi.

– Được thôi. Thể n{o thì nó cũng vẫn sẽ sớm được lồng v{o tay em.

Tôi lừ mắt nhìn anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 363

– Nghe anh nói cứ như l{ anh đ~ có s n rồi vậy.

– Thì anh đ~ có s n rồi m{ – Edward trả lời ngay tức thì, không một chút ngượng ngập – Anh s n s{ng đeo v{o tay em v{o thời khắc đầu tiên em tỏ ra yếu đuối.

– Anh đúng l{ không thể tin nổi.

– Em có muốn xem không – Edward hỏi tôi. Đôi mă t m{u hổ ph|ch đột nhiên

lấp l|nh những |nh nhìn h{o hứng.

– Không – Tôi gần như thét v|ng lên như một phản ứng tức thì, để rồi lại phải hối hận ngay lập tức. nh mắt của anh chùng xuống – Trừ khi anh thực sự muốn cho em xem – Tôi s a lại c|ch nói, nghiến chặt răng lại để khỏi lộ ra nỗi khiếp sợ phi lí.

– Được rồi – Edward nhún vai – Anh đợi được m{.

Tôi thở d{i.

– Cho em xem c|i nhẫn đ|ng ghét đó đi, Edward.

Anh lắc đầu.

– Không.

Tôi quan s|t kh| l}u vẻ mặt của anh.

– N{o, anh – Tôi lặp lại yêu cầu của mình, đồng thời vận dụng thứ vũ khí mới vừa s|ng tạo ra: mơn nh những ngón tay lên gương mặt của anh – Em xin anh đấy, cho em xem đi, n{o

V{ đôi mắt của Edward sa sầm h n xuống ngay tức khắc.

– Em đúng l{ sinh vậy nguy hiểm nhất m{ anh từng gặp phải – Anh lầm bầm, nhưng rồi cũng ngồi dậy, v{ với một động t|c rất lanh l n, anh quì sụp xuống bên chiếc tủ

nhò kê cạnh đ} u giường

Rồi cũng lanh l n như vậy, gần như chỉ trong một c|i chớp mắt, Edward đ~ trở lại ngồi bên cạnh tôi, một tay qu{ng lên vai tôi, tay kia, anh cầm một chiếc hộp nhỏ m{u đen. Rất đỗi dịu d{ng, anh đặt nó lên đầu gối của tôi.

– Em tự kh|m ph| đi – Edward lên tiếng một c|ch dằn dỗi.

Tôi không ngờ cầm chiếc hộp nhỏ vô thưởng vô phạt n{y lên m{ t}m trạng lại phải khổ sở đến như vậy nhưng không muốn l{m tổn thương đến anh một lần nữa, tôi cố gắng giữ tay mình không run r y. Mặt ngo{i của chiếc hộp bọc vải satanh đen nên rất mềm mại. Tôi m}n mê nó, ngại ngần.

– Anh không bỏ ra nhiều tiền đấy chứ, phải không anh Nếu l rồi thì nói dối em đi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 364

– Anh không bỏ ra một đồng n{o hết – Edward cam đoan với tôi – Cũng vẫn l{ một món trang sức anh được thừa hưởng lại. Đ}y l{ chiếc nhẫn m{ cha anh đ~ tặng cho m anh.

– ôô – Sự ngạc nhiên thấm đẫm trong giọng nói của tôi. Một c|ch c n thận, tôi lòn hai ngón tay – ngón c|i v{ ngón trỏ – v{o c|i lẫy ở khoảng giữa nắp hộp, nhưng chưa d|m mở.

– Anh ngh nó hơi lỗi thời một chút – Anh biện giải một c|ch bông đùa – Lỗi thời

giống như anh vậy. Anh có thể să m cho em một c|i thời trang hơn. Một c|i ở công ty đ| quý Tiffany nhé

– Em thích những thứ lỗi thời – Tôi nói sẽ s{ng trong lúc ngập ngừng mở nắp hộp.

Giữa nền satanh đen, chiếc nhẫn của b{ Elizabeth Masen hiện ra lộng lẫy dưới |nh đ n dìu dịu. Mặt nhẫn có hình ovan d{i, được c n xéo những viên đ| tròn lấp l|nh. Vòng nhẫn l{ v{ng, rất mảnh, có đính những viên kim cương nho nhỏ. Tôi chưa bao giờ trông thấy một chiếc nhẫn n{o giống như vậy.

Một c|ch tự nhiên, tôi lướt tay lên những viên đ|.

– Đ p qu| – Tôi tự nhủ với chính mình, ho{n to{n ngạc nhiên.

– Em thích không

– Nó rất đ p – Tôi nhún vai, l{m ra vẻ không quan t}m – Sao lại không thích nhỉ

Edward cười khúc khích.

– Em đeo th xem có vừa không?

B{n tay tr|i của tôi bắt đầu siết lại th{nh nắm.

– Bella – Anh thở d{i – Anh đ}u có h{n cứng nó v{o tay em. Anh chỉ muốn xem có cần phải chỉnh lại kích c của nó hay không. Sau đó, em lại g ra kia m{.

– Được thôi – Tôi trả lời gọn lỏn.

Tôi đưa tay đến chiếc nhẫn, nhưng những ngón tay thon d{i của Edward đ~ nhanh hơn. Anh đón lấy b{n tay tôi, lồng chiếc nhẫn v{o ngón thứ ba. Rồi anh cầm tay tôi

dịch ra, cả hai đứa cùng kiểm tra, mặt nhẫn ph|t s|ng o ng |nh trên nền da của tôi. Đeo chiếc nhẫn n{y, ho| ra ch ng có gì đ|ng sợ như tôi đ~ tiên liệu.

– Vừa y – Edward nhận xét một c|ch hồn nhiên – Hay qu| vậy l{ anh đ một chuyến đến tiệm kim ho{n.

Nghe thì có vẻ bình thường, song, tôi vẫn nhận ra được một nguồn cảm xúc mạnh mẽ n trong c|i giọng nói tưởng như bình thường ấy. Tôi ngước mặt lên nhìn anh. Trong

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 365

đôi mắt của anh cũng đang s|ng rực một thứ l a của cảm xúc, nhưng không sao toả chiếu được ra ngo{i lớp vỏ l{m ra vẻ thản nhiên kia.

– Anh cũng thích m{, phải không anh – Tôi hỏi một c|ch ho{i nghi phải chi b{n

tay tr|i của tôi cũng bị g~y nốt thì hă n giờ đ}y đ~ không phải chịu phiền phức như thế n{y.

Edward nhún vai.

– Tất nhiên rồi – Anh trả lời, vẫn tỏ ra hờ hững – Trông nó hợp với em lắm.

Tôi nhìn xo|y v{o mắt anh, cố gắng giải m~ những cảm xúc đang }m thầm di n ra bên dưới lớp băng bên ngo{i của anh. Anh cũng nhìn đ|p lại tôi, v{ lớp ngu trang lạnh lùng ấy đột nhiên bị cuốn trôi sạch b|ch. Edward thật rạng r – gương mặt thiên sứ của anh s|ng bừng niềm vui v{ chiến thắng. Anh huy ho{ng qu|, hốt nhiên, trong phút chốc, ngực tôi ngh n lại, không còn đón nổi được một hạt không khí n{o.

V{ trước khi tôi kịp thanh lọc lại đường hô hấp, Edward đ~ hôn tôi, đôi môi tr{n ngập h}n hoan. Tôi như chìm v{o cõi mê khi miệng anh di chuyển đến s|t tai – ho| ra hơi thở của anh cũng đang xao x|c không kh|c n{o hơi thở của tôi.

– , anh thích lắm. Em không hình dung nổi đ}u.

Tôi cười, có hơi ng ng{ng đôi chút.

– Em tin anh.

– Em có đồng ý cho anh l{m một việc không – Edward thì thầm, vòng tay anh siết chặt thêm v{o người tôi.

– V}ng, anh muốn l{m gì cũng được.

Vừa nghe xong c}u trả lời của tôi, Edward bất chợt buông tôi ra, bước th ng xuống giường.

– Anh l{m gì cũng được, trừ điều đó – Tôi ph{n n{n.

Nhưng Edward phớt lờ c}u nói ấy, anh nắm lấy tay tôi, một hai kéo tôi ra khỏi giường. Rồi đứng đối diện với tôi, anh đặt cả hai tay lên vai tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang.

– Lúc n{y đ}y, anh muốn l{m ngay điều n{y. Anh xin em, xin em đấy, h~y vững lòng tin rằng em đ~ đồng ý rồi, v{ vì anh, xin đừng hu lời h n đó.

– i, không – Tôi h| hốc miệng ra vì ngạc nhiên vừa kịp lúc Edward quì một ch}n xuống s{n.

– Ngoan n{o em – Edward nói khe khẽ.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u, cố trấn t nh lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 366

– Isabella Swan? – Edward ngước mắt lên nhìn tôi qua h{ng mi d{i, đôi mắt v{ng trao cho tôi |nh nhìn dịu d{ng nhưng sâu thăm th m – Anh xin hứa sẽ yêu em m~i m~i, trong từng ng{y của sự v nh hằng. Em có đồng ý kết hôn với anh không?

Có nhiều điều tôi muốn thốt ra th{nh lời lắm, trong số đó có những điều không hay chút n{o, những gì còn lại l{ những lời lẽ cực kì u mị, l~ng mạn hơn tất cả những gì anh có thể ngh ra được về khả năng của tôi. Ch ng th{ tôi tự ngượng ngùng với chính mình còn hơn. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đ|p lại anh bằng một giọng sẽ s{ng:

– Em đồng ý.

– Cảm ơn em – C}u nói của Edward thật đơn giản. Anh đón lấy b{n tay tr|i của tôi, hôn v{o từng đầu ngón tay trước khi hôn v{o chiếc nhẫn giờ đ~ thay đổi chủ – chính l{ tôi

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 367

Chương 21

D T

ôi không muốn phải l~ng phí chút xíu thời gian n{o cho việc ngủ, nhưng ch ng l{m sao tr|nh nổi được điều đó. Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đ~ rọi nắng khắp cả c a sổ – bức tường kính, những |ng m}y nhỏ đang tao t|c

trên bâ u trời. Gió dộng liên hồi v{o những ngọn c}y khiến cả khu rừng run r y như sắp nứt toạc ra.

Anh để tôi lại một mình thay quần |o, v{ tôi thật lòng cảm kích vì có được cơ hội để suy ngẫm. Cuối cùng, bằng c|ch n{y hay c|ch kh|c, kế hoạch đêm qua của tôi đ~ đi chệch hướng một c|ch thảm hại, v{ tôi buộc phải chấp nhận kết quả ấy. Dù rằng tôi đ~ trả lại cho anh chiếc nhẫn ở thời điểm hợp lý không khiến anh bị tổn thương, nhưng sao tôi vẫn cứ có cảm gi|c b{n tay tr|i của mình nằng nặng, cơ hồ như chiếc nhẫn vẫn còn hiện hữu ở đó, duy có điều vô hình m{ thôi.

Điều n{y ho| ra cũng không đến nỗi phiền, tôi tự chiêm nghiệm. Cũng ch ng phải l{ chuyện gì to t|t – một chuyến đi đến Vegas thôi m{. Tôi sẽ ch ng mặc chiếc quần jean

bạc phếch như anh nói đ}u, ít ra cũng phải kha hơn chứ – tôi sẽ mặc một chiếc quần

thể thao cũ k . Buổi l chắc chắn sẽ không thể kéo d{i, cùng lắm cũng chưa đến mười lắm phút, phải không nhỉ Vậy thì tôi có thể chịu đựng được.

Thế rồi, sau khi c|i phần đ|ng sợ đó kết thúc, Edward sẽ phải thực hiện phần giao k o của mình. Tôi sẽ chỉ tập trung v{o điều đó thôi, v{ cố gắng quên đi những phần còn lại.

Anh bảo với tôi rằng tôi không phải kể với ai hết, tôi cũng đang định nói với anh điều đó. Tất nhiên, tôi sẽ trở th{nh ngốc nghếch hết sức nếu như không ngh đến việc phải phổ biến chuyện n{y cho cả Alice nữa.

V{o tầm giữa trưa, gia đình Cullen trở về nh{. Giữa họ l{ một bầu không khí kh|c lạ, kh n trương v{ vô hình trung, tôi bị kéo trở lại với hiện thực t{n khốc đang trên đường kéo đến.

Alice vẫn còn ở trong trạng th|i rầu r . Tôi tiếp nhận sự đau khổ của cô bạn một c|ch tự nhiên, bởi lẽ, những lời đầu tiên Alice ph{n n{n với Edward chính l{ về chuyện người sói.

– Em ngh – Alice nhăn nhó khi phải di n đạt điều không chắc chắn – anh cần phải chu n bị h{nh lí cho thời tiết lạnh đó, Edward. Em không biết chính x|c anh sẽ đi đ}u, bởi chiều nay, anh sẽ khởi h{nh cùng con sói Jacob. Nhưng cơn b~o sẽ ập đến đặc biệt mạnh ở to{n bộ vùng đất đó.

Edward gật đầu.

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 368

– Trên núi sẽ có tuyết – Cô em g|i của Edward lại cảnh b|o.

– Eo ơi, tuyết – Tôi tự ta th|n với chính mình. Đang l{ th|ng S|u m{, đúng l{ muốn khóc thét lên được.

– Nhớ mặc |o ấm đấy – Alice nhắc nhở tôi. Giọng nói của cô bạn nghe kh| bực bội. Tôi cố dò la th|i độ trên gương mặt của Alice, nhưng cô ấy đ~ quay đi.

Tôi quay sang Edward, anh đang mỉm cười; điều khiến Alice hậm hực rõ r{ng đang khiến anh thích thú.

Gì chứ đồ nghề cắm trại thì Edward có dư để m{ chọn – cho khớp với c|c hoạt động của con người; gia đình Cullen vốn l{ kh|ch sộp của c a h{ng Newton. Anh chộp

lấy một chiếc túi ngủ, một c|i lều nhỏ, v{i go i đồ khô v{ cười một c|ch thích thú khi

thấy tôi nhăn nhó trước h{ng t| vật dụng phải sắp xếp tất cả v{o ba lô.

Alice đi tới đi lui trong gara, nhìn Edward v{ tôi chu n bị h{nh trang m{ không thốt ra một tiếng n{o. Anh cũng phớt lờ cô em g|i.

C|c thứ đồ đạc đ~ được sắp xếp đ}u v{o đấy xong xuôi, Edward đưa cho tôi chiếc điện thoại di động.

– Sao em không điện thoại cho Jacob nhỉ, b|o với cậu ấy l{ nội trong khoảng một tiếng đồng hồ nữa, chúng ta sẽ s n s{ng. Jacob sẽ biết phải gặp chúng ta ở đ}u.

Jacob không có nh{, nhưng ông Billy hứa sẽ nhờ người sói n{o đó truyền đạt lại tin tức.

– Đừng lo cho bố ch|u, Bella ạ – ng Billy trấn an tôi – Chuyện n{y, để b|c lo cho.

– Dạaa, ch|u biết rằng bố ch|u sẽ ổn – Tôi không an t}m về sự an to{n của con trai ông, nhưng không d|m nói gì thêm.

– B|c cũng ước ng{y mai được tham gia với mọi người – Ông Billy cười một c|ch rầu r – Tuổi gi{ thật khổ, Bella ạ.

Thích thú ba c|i trò đ|nh đấm – h n l{ đặc điểm của nhi m sắc thể Y rồi. Người n{o cũng như người nấy.

– Chúc b|c chơi vui với bố ch|u.

– Chúc ch|u may mắn, Bella – ng Billy trả lời – V{ cho b|c g i lời chúc ấy tới gia đình Cullen nữa.

– Vâng – Tôi đ|p, bất ngờ trước th|i độ của ông Billy.

Khi đưa điện thoại lại cho Edward, tôi nhận ra anh v{ Alice dường như đang tranh c~i với nhau trong yên lặng. Cô bạn xo|y th ng tia mắt v{o Edward, |nh nhìn n{i nỉ. Anh cũng cau m{y đ|p lại, tỏ ra không vui trước những mong muốn của cô em g|i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 369

– ng Billy chúc mọi người may mắn.

– ng ta thật t tế – Edward nhận xét v{ chấm dứt cuộc nói chuyện không lời với Alice.

– Bella, mình nói chuyện riêng với bạn được không – Cô bạn tôi lập tức lên tiếng.

– Em sắp s a l{m khổ đời anh đấy, Alice ạ – Edward c{u nh{u cảnh b|o em g|i – Anh xin em h~y ngưng h{nh động đó lại.

– Em đ}u có đả động gì đến anh, Edward – Cô bạn tôi vặc lại.

Anh bật cười. C|ch trả lời của Alice có điều gì đó l{m cho Edward thích thú.

– Em không có nói gì đến anh đ}u – Alice khăng khăng – Đ}y l{ chuyện của con g|i.

Edward chau m{y.

– Để bạn ấy nói với em đi – Tôi nhắc anh. Tôi đang rất hiếu kì.

– L{ em nói đấy nhé – Edward l m b m v{ lại bật cười – một giọng cười mang một n a bi kịch v{ một n a của h{i kịch – Rồi anh bước ra khỏi gara.

Alice đến ngồi lên mui xe Porsche, gương mặt ủ ê. Tôi theo sau, đứng cạnh cô bạn, tựa người v{o c|i h~m.

– Bella – Alice lên tiếng bằng một giọng rầu r , cô bạn co hết ch}n lên, bó gối lại v{ tựa v{o người tôi. Giọng nói của Alice khổ sở đến mức tôi phải ôm lấy vai cô bạn để vỗ về.

– Chuyện gì vậy, Alice

– Bạn không thương mình sao – Alice tiếp tục hỏi tôi bằng giọng ủ rũ.

– Tất nhiên l{ có chứ. Bạn cũng biết điều đó cơ m{.

– Thế thì tại sao mình lại thấy bạn lén đến Vegas kết hôn m{ không th m mời m ình lấy một lời?

– Ơơơ – Tôi chỉ biết thốt lên có bấy nhiêu, v{ cảm nhận được rõ rệt hai m| của mình đ~ ng đỏ. Tôi cũng tự cảm thấy rằng mình đ~ l{m tổn thương đến Alice đến mức n{o, nên vội v~ lên tiếng thanh minh – Bạn biết t|nh mình không thích phô trương ầm m{. Với lại, đ}y cũng l{ chủ đích của anh Edward.

– Mình không cần biết l{ chủ đích của ai. Sao bạn lại có thể đối x với mình như thế Mình cứ mong l{ do anh Edward l{m thế chứ không phải bạn. Mình thương yêu bạn như thể bạn l{ chị em ruột của mình vậy.

– Với mình, Alice ạ, thật tình m{ nói, bạn ch ng kh|c gì một đứa em g|i hết.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 370

– Xạo – Cô bạn gầm gh .

– Được rồi, bạn cứ đến đi. Nhưng b|o trước, ch ng có gì đ|ng xem đ}u.

Alice vẫn tiếp tục nhăn nhó.

– Sao thế – Tôi hỏi han.

– Bạn thương mình nhiều c n{o, Bella

– Hả

Alice tr}n trối nhìn tôi, |nh mắt đầy vẻ van n{i đôi lông m{y d{i v{ đen của cô bạn nhíu s|t v{o nhau kéo xếch lên khoé môi run r y. Alice đang rất đau lòng.

– Mình xin bạn, mình xin bạn, mình xin bạn – Alice nói liền một hơi – Mình xin bạn đấy, Bella, mình xin bạn – Nếu bạn thật lòng thương yêu mình Xin bạn h~y để cho mình đứng ra tổ chức đ|m cưới.

– Ôi trời ơi, Alice – Tôi rên rỉ, dịch ra xa cô bạn v{ đứng th ng người lên – Không Bạn đừng l{m thế với mình.

– Nếu như thật lòng, thật lòng bạn yêu thương mình.

Tôi khoanh tay lại trước ngực.

– Thật l{ ăn gian. Edward cũng đ~ từng giở chiêu đó với mình rồi.

– Mình cược rằng anh Edward thích bạn tổ chức l cưới theo nghi thức truyền thống hơn, có điều, không bao giờ anh ấy d|m nói với bạn điều ấy. V{ m mình cũng cảm thấy nó có ý ngh a như thế n{o đối với b{.

Tôi rên rỉ:

– Ch ng th{ để cho mình một th}n một mình đối diện với binh đo{n ma-c{-rồng kia còn hơn.

– Mình sẽ chịu ơn bạn suốt một thập kỉ.

– Có m{ một thế kỉ ấy.

Đôi mắt cô bạn vụt s|ng lên:

– Vậy l{ bạn đồng ý phải không

– Không Mình không muốn l{m c|i trò n{y.

– Bạn không phải l{m gì hết, chỉ cần đi v{i mét rồi lặp lại lời của mục sư thôi.

– Ôi! Ôi! Ôi!

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 371

– Mình xin bạn đấy! – Alice bắt đầu lặp lại c|i điệp khúc đ|ng ghét – Mình xin bạn, mình xin bạn, mình xin bạn, mình xin bạn, mình xin bạn

– Mình sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho bạn về chuyện n{y đ}u, Alice ạ.

– A ha – Alice kêu ré lên, hí ha hí h ng vỗ tay bôm bốp.

– Đó không phải l{ một lời chấp thuận đ}u!

– L{ l| la, nhưng sẽ l{ như vậy – Cô bạn reo vui.

– Edward – Tôi thét lên, xồng xộc bước ra ngo{i gara – Em biết n~y giờ anh đang nghe lén. Anh ra đ}y ngay – Alice b|m theo tôi s|t nút, vẫn liên tục vỗ tay.

– Cảm ơn Alice nhiều nhé – Giọng nói gắt gỏng của Edward xuất hiện ở ngay đằng sau lưng chúng tôi. Tôi quay phắt lại, nhưng trông anh lo lắng v{ buồn qu|, tôi không n thốt ra một lời ph{n n{n n{o. Thay v{o đó, tôi ôm chầm lấy anh, giấu gương mặt của mình v{o ngực anh, để mặc cho những giọt nước mắt của hờn dỗi túa ra trông có vẻ như đang khóc.

– Vegas – Anh nói khe khẽ v{o tai tôi.

– Không có chuyện đó đ}u – Alice hả hê – Bella sẽ không bao giờ đối x với em như thế. Anh biết không, Edward, anh l{m anh m{ đôi khi lại khiến cho Edward thất vọng qu|.

– Đừng ăn gian thế, Alice – Tôi cự lại – Anh ấy chỉ cố gắng l{m mình vui, không giống như bạn.

– Mình cũng cố gắng l{m cho bạn vui m{, Bella. Chỉ có điều, mình biết rõ hơn

điều gì sẽ khiến bạn vui thật sự… trong một thời gian d{i. Rồi bạn sẽ phải cảm ơn mình

về điều đó. Có lẽ không phải l{ năm mươi năm sau đ}u, nhưng chắc chắn l{ một ng{y n{o đó.

– Mình chưa bao giờ ngh rằng có ng{y mình lại phải đ|nh cược với bạn, Alice ạ,

nhưng c|i ng{y ấy đ~ đến rồi đ} y.

Tiếng cười của cô bạn tôi vang lên thật trong trẻo:

– Thôi n{o, cho mình xem c|i nhẫn nhé.

Tôi nhăn nhó vì kinh h~i ngay lập tức, Alice đ~ chộp ngay lấy b{n tay tr|i của tôi, nhưng rồi rất nhanh sau đó, cô bạn tôi đ~ phải buông nó xuống.

– a. Mình thấy anh ấy đ~ đeo v{o tay bạn rồi cơ m{ Mình bỏ sót mất điều gì ư? – Alice thắc mắc. Cô bạn tập trung chừng n a giây, đôi m{y chau lại, rồi sau đó, tự trả lời cho c}u hỏi của chính mình – không. Đ|m cưới vẫn được tiến h{nh.

– Bella có chút vấn đề với đồ trang sức – Edward giải thích.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 372

– Thế còn một viên kim cương nữa đ}u Mình biết c|i nhẫn đó vốn có nhiều kim cương, vấn đề l{ anh ấy đ~ đeo một viên

– Đủ rồi, Alice – Edward đột ngột cắt ngang lời em g|i. C|i c|ch anh nhìn cô em g|i trông hệt như một ma-c{-rồng – Bọn anh đang bận.

– Mình không hiểu, c|i gì m{ kim cương thế – Tôi thắc mắc.

– Chúng mình sẽ nói chuyện đó sau đi – Alice nhắc nhở – Anh Edward nói đúng đấy – hai người nên khởi h{nh ngay. Bạn phải đặt bẫy v{ dựng trại trước khi b~o đến –

Alice cau m{y, tỏ ra lo lắng, gần như l{ căng th ng – Đừng quên mặc |o ấm nhé Bella. Có vẻ như đang lạnh tr|i mùa đó.

– Anh đ~ lo chuyện ấy rồi – Edward nói với em g|i.

– Một đêm vui vẻ nhé – Alice thốt lên như một lời ch{o tạm biệt.

Đường đi ra b~i đất trống kéo d{i gấp hai lần so với thường lệ bởi lẽ Edward đi đường vòng, đảm bảo không để mùi hương của tôi |m v{o những chỗ Jacob sẽ xuất hiện. Anh bế tôi trên tay, chiếc balô to đùng trên lưng anh chiếm mất vị trí thường khi của tôi rồi.

Đến cuối b~i đất trống, anh nh nh{ng đặt tôi xuống.

– Được rồi. Em tiến th ng về hướng Bắc nhé, đụng chạm c{ng nhiều c{ng tốt. Alice đ~ cho anh một bức tranh to{n cảnh về lộ trình của họ rồi, chúng mình không phải mất nhiều thời gian để cắt đường đ}u, em ạ.

– Hướng Bắc?

Anh mỉm cười chỉ hướng cho tôi.

V{ cứ thế, tôi dấn bước v{o rừng, bỏ lại c|c tia th|i dương đẫm sắc v{ng của một ng{y nắng lạ cùng b~i đất trống lại phía sau. Có lẽ sự tiên thị mờ nhạt của Alice về vụ tuyết rơi l{ sai lầm. Tôi hy vọng như vậy. Dù gió vẫn thốc từng hồi điên dại qua những khoảng rừng thưa, nhưng trời vẫn quang đ~ng. Chỗ c}y cối đan xen nhau quả có lặng, nhưng không khí qu| lạnh so với thời tiết của th|ng S|u – cho dẫu đang mặc trên người chiếc |o sơmi d{i tay, k m thêm chiếc |o len d{y cộp, song, hai c|nh tay của tôi vẫn nổi da g{. Tôi bước từng bước chậm r~i, cố ý quệt tay lên bất cứ một thứ gì nằm trong tầm tay: vỏ c}y sần sùi, những bụi dương xỉ đẫm nước, những tảng đ| phủ đầy rêu.

Edward lúc n{o cũng hiện diện ở gần tôi – anh đi song song với tôi, c|ch tôi khoảng hai mươi mét.

– Em l{m như vậy có đúng không – Tôi hỏi lớn.

– Em l{m tốt lắm.

Bất chợt tôi nảy ra một ý:

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 373

– Liệu điều n{y có giúp ích được không anh?

Vừa hỏi tôi vừa đưa tay vuốt tóc, lấy xuống được một v{i sợi tóc rụng, đoạn mắc lên những nh|nh dương xỉ.

– , như vậy dấu vết sẽ mạnh mùi hơn. Nhưng em không cần phải bứt tóc ra đ}u, Bella ạ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi m{.

– Đó l{ những thứ bỏ đi m{ anh.

Dưới những t|n c}y rậm, không gian thật u |m, tôi ước ao mình có thể bước đến thật gần để nắm lấy tay Edward.

Tôi lại mắc một sợi tóc kh|c v{o một khúc c}y g~y nằm chắn ngang đường đi.

– Em không cần nhất nhất phải nghe theo lời Alice, em có hiểu không – Edward lên tiếng.

– Anh đừng lo chuyện đó, Edward. Em sẽ bất chấp tất cả để không bỏ mặc anh ở b{n thờ đ}u – Tôi đang chìm trong một cảm xúc nao nao rằng Alice sẽ đạt được ý nguyện của mình, bởi lẽ một khi cô bạn đ~ muốn, cô ấy sẽ l{m cho bằng được v{ cũng còn bởi tôi rất hay có mặc cảm tội lỗi.

– Anh không lo chuyện đó đ}u. Anh chỉ muốn mọi chuyện di n ra theo hướng em thích m{ thôi.

Tôi cố kìm nén một tiếng thở d{i. Thể n{o anh cũng sẽ bị tổn thương nếu tôi nói ra sự thật – rằng điều đó thật sự cũng ch ng l{ vấn đề, vì tất cả đều đ|ng sợ hết, có kh|c nhau chăng chỉ ở cấp độ m{ thôi.

– m, vậy nếu l{m theo Alice, chúng mình sẽ lọc lại kh|ch mời, nha em. Chỉ có người nh{ mình tham dự thôi. Anh Emmett sẽ lên Internet xin giấy phép l{m người điều h{nh hôn l .

Tôi cười khúc khích.

– Nghe hay hơn h n, anh { – Gì chứ Emmett m{ đọc tuyên thệ thì sẽ ch ng trịnh trọng đ}u, đ}y sẽ l{ điều may mắn cho tôi. Nhưng bù lại, e rằng tôi khó m{ giữ được vẻ mặt nghiêm nghị lắm.

– Em thấy đấy – Edward tiếp tục nói, k m theo một nụ cười – Lúc n{o cũng có thể d{n xếp được cơ m{.

Phải mất một lúc l}u sau tôi mới đến được địa điểm binh đo{n ma-c{-rồng sẽ bắt được mùi hương của tôi, nhưng Edward không bao giờ mất kiên nhẫn với bước ch}n của tôi cả.

Khi gần ra đến b~i đất trống cũ thì tôi bị ng~. Trông thấy trước mặt mình l{ b~i đất rộng mở, đó l{ lí do vì sao tôi h|o hức đến mức quên không nhìn xuống chân. Tôi đ~

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 374

né được một cú va đầu v{o th}n c}y gần nhất, nhưng khúc c}y nhỏ ban n~y đ~ ng|ng được ch}n tôi v{ chọc thủng tay tôi.

– Ui da! Trời ơi, thật không thể tin được – Tôi l m b m.

– Em có sao không

– Em không sao. Anh cứ ở yên đó đi. Một phút nữa, m|u sẽ ngừng chảy ngay ấy m{.

Nhưng Edward đ~ lập tức xuất hiện ở ngay bên cạnh tôi, trước khi tôi kịp ho{n tất c}u nói.

– Anh có túi sơ cấp cứu đ}y – Vừa nói, Edward vừa g balô ra khỏi vai – Anh có cảm gi|c l{ mình phải cần đến nó đấy.

– Không đến nỗi đ}u anh. Em tự lo được m{. Anh không cần phải l{m khổ mình như vậy đ}u.

– Anh đ}u có l{m khổ mình – Edward đ|p lời một c|ch điềm t nh – Đưa đ}y, để anh lau cho.

– Khoan đ~, em vừa nảy ra một ý.

Không m{ng đến m|u đang túa chảy, đang phải thở hồng hộc bằng miệng, v{ bụng có thể sẽ có phản ứng, tôi |p tay mình lên một tảng đ| nằm trong tầm với.

– Em l{m gì vậy

– Jasper sẽ thích chuyện n{y lắm cho m{ xem – Tôi tự nhủ với chính mình. V{ nhìn về b~i đất trống một lần nữa, tôi quệt tay mình lên tất cả mọi thứ bắt gặp trên đường đi – Em cam đoan rằng kế s|ch n{y sẽ dẫn dụ được bọn họ.

Edward thở d{i.

– Nín thở đi anh – Tôi nhắc Edward.

– Anh không sao. Anh chỉ thấy l{ em rất nhiệt tình m{ thôi.

– Đ}y l{ tất cả những gì em có thể l{m được. Em muốn l{m cho thật tốt.

Tôi vừa nói đến đó thì cả hai chúng tôi đ~ bước qua lùm c}y cuối cùng. Tôi vẫn tự nhiên quệt c|nh tay bị thương của mình v{o những nh{nh c}y dương xỉ.

– Rồi, em l{m tuyệt lắm – Edward kh ng định với tôi – Bầy ma-c{-rồng kia sẽ ph|t điên lên được, v{ Jasper sẽ rất ấn tượng về sự tận t}m của em. B}y giờ, để anh chăm sóc tay cho em nhé – Vết thương của em xem chừng tệ lắm đấy.

– Để em tự l{m lấy được m{ anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 375

Nhưng Edward đ~ giữ lấy tay tôi, vừa xem xét vết thương, anh vừa mỉm cười.

– Sự cố n{y không còn l{m phiền anh nữa.

Một c|ch c n thận, tôi quan s|t anh l{m vệ sinh vết cắt, cố tìm kiếm một dấu hiệu nhỏ nhất của sự mệt mỏi. Nhưng tất cả những gì tôi ghi nhận được l{ Edward vẫn hô hấp, hít v{o thở ra như bình thường, môi anh còn tho|ng nở một nụ cười nữa.

– Sao lại không nhỉ – Cuối cùng tôi đ~ phải lên tiếng thắc mắc trong lúc anh băng tay cho tôi.

Edward nhún vai.

– Anh đ~ vượt qua được rồi.

– Anh đ~ vượt qua được Lúc n{o Bằng c|ch n{o kia – Tôi cố gắng nhớ lại lần cuối cùng anh còn phải nín thở trước tôi. Hình như l{ th|ng Chín năm ngo|i, trong buổi sinh nhật bất hạnh của đời tôi.

Edward mím chặt môi lại, có vẻ như đang tìm từ ngữ để di n đạt.

– Anh đ~ phải chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ đồng hồ với ý ngh em không còn trên cõi đời n{y nữa, Bella {. Điều đó l{m thay đổi rất nhiều c|ch nhìn nhận của anh về mọi thứ.

– Như vậy, mùi hương của em sẽ có bị thay đổi đối với anh không?

– Tất nhiên l{ không. Nhưng anh lại có cảm gi|c l{ có thể sẽ bị mất em khiến mọi phản ứng trong anh thay đổi. Vì thế, anh không còn phải chịu đựng cơn d{y vò về thể x|c kia nữa.

Tôi không biết phải nói thế n{o nữa.

Edward mỉm cười trước th|i độ của kẻ đồng h{nh với anh.

– Em có thể coi đó l{ một sự định hướng đ~ qua trải nghiệm.

Một luồng gió bỗng thổi tạt qua b~i đất trống, mấy lọn tóc tung bay như quăng, như quật v{o mặt tôi l{m cho tôi không khỏi rùng mình.

– Được rồi – Edward lại lên tiếng, thọc tay v{o balô một lần nữa – Em đ~ l{m xong công việc của mình – Anh rút ra một chiếc |o mùa đông nặng trịch, giũ ra để tôi xỏ v{o – Giờ thì không chậm tr nữa. Chúng mình đi cắm trại thôi.

Tôi bật cười trước sự h{o hứng giả tạo nơi anh.

Sau đó, Edward nắm lấy c|nh tay quấn băng của tôi – c|nh tay kia trông còn tệ hơn, vẫn còn phải dùng n p đai – bắt đầu dẫn tôi đi sang hướng kh|c của b~i đất trống.

– Chúng mình sẽ gặp Jacob ở đ}u – Tôi hỏi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 376

– Ngay ở đ}y – Edward chỉ tay về phía những thân cây trước mặt chúng tôi, vừa kịp lúc Jacob thận trọng bước ra.

Đ|ng lí ra tôi không nên ngạc nhiên khi trông thấy cậu ta trong hình h{i một con người. Tôi không hiểu tại sao mình lại trông chờ được thấy một con sói có bộ lông m{u đỏ.

Có vẻ như Jacob lại lớn thêm nữa – không nằm ngo{i dự tính của tôi h n trong thâm tâm, tôi đ~ hy vọng được nhìn thấy một Jacob nhỏ hơn, giống như hình ảnh trong tiềm thức – một người bạn vô t}m vô tư, coi chuyện gì cũng nh như không. Jacob khoanh hai tay trước bộ ngực trần, một b{n tay nắm giữ chiếc |o lạnh. Trên gương mặt của cậu tuyệt không có lấy một cảm xúc khi nhìn chúng tôi.

Khoé môi của Edward hơi tr xuống.

– Lẽ ra phải có c|ch kh|c tốt hơn.

– Bây giờ thì tr rồi anh – Tôi thì th{o một c|ch rầu r .

Anh thở d{i.

– Ch{o Jake – Tôi lên tiếng với cậu bạn khi chúng tôi tiến đến gần hơn.

– Ch{o chị Bella.

– Ch{o Jacob – Edward lên tiếng.

Jacob đi th ng v{o công việc, phớt lờ những phép tắc lịch sự đó.

– Tôi đón cô ấy ở đ}u?

Edward rút bên hông balô ra một tấm bản đồ, đưa cho đồng minh bất đắc d . Cậu bạn người sói mở ra.

– Hiện chúng ta đang ở đ}y – Edward giải thích, đưa tay chạm v{o một điểm. Jacob lập tức rùn người lại né tr|nh c|nh tay của anh, nhưng rồi sau đó cậu đ~ tỏ ra bạo dạn hơn. Edward l{m như không chú ý, tiếp tục nói – V{ rồi cậu sẽ đón cô ấy ở đ}y – Edward di tay đến một đoạn ngoằn ngo o nằm giữa những vạch vẽ dốc – Khoảng chín dặm.

Jacob gật đầu ngay tắp lự.

– Khi cậu còn khoảng một dặm đường nữa, h~y đi v{o lộ trình của tôi. Sau đó, cứ đi theo đường ấy. Cậu có cần bản đồ không?

– Không, cảm ơn. Tôi biết địa hình vùng n{y kh| rõ. Tôi biết mình sẽ phải đi đ}u.

Có vẻ như Jacob phải cố gắng hơn Edward rất nhiều mới giữ được tông giọng nh~ nhặn.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 377

– H{nh trình của tôi sẽ d{i hơn – Edward thông b|o – H n v{i giờ đồng hồ nữa, sẽ gặp lại cậu.

Edward chú mục v{o tôi, |nh nhìn khắc khoải. Rõ r{ng l{ anh không thích c|i phần n{y trong kế hoạch.

– H n gặp lại anh – Tôi nói khẽ.

Rồi Edward khuất dần giữa những ngọn c}y, theo hướng ngược lại.

Ngay khi anh vừa đi khỏi, Jacob hoạt b|t h n lên.

– Chị sao thế, Bella – Cậu lên tiếng với một nụ cười rạng r .

Tôi trố mắt.

– Chuyện thường n{y ở huyện , chuyện thường ng{y ấy m{.

– V}nggg – Jacob gật gù – Chuyện một binh đo{n ma-c{-rồng đang muốn tiêu diệt chị, cũng l{ chuyện thường ng{y ở huyện nốt.

– , cũng l{ chuyện thường n{y ở huyện .

– – Vừa đ|p trả, Jacob vừa mặc v{o người chiếc |o lạnh – Đi thôi n{o.

Nhăn mặt nhíu m{y, tôi tiến một bước nhỏ về phía cậu bạn.

Jacob bất thình lình khom người xuống, quét c|nh tay v{o khu u ch}n tôi – thực hiện m{n hất c ng theo đúng ngh a đen của từ n{y. Nhưng trước khi đầu tôi có dịp đọ với nền đất xem c|i n{o cứng hơn, thì c|nh tay kia của Jacob đ~ đ kịp ngay được.

– Uý – Tôi khẽ kêu lên.

Jacob cười khúc khích, gần như chạy xen v{o giữa những thân cây. Từng bước ch}n của cậu rất vững, l{ một cuộc chạy nhỏ m{ người bình thường có thể theo kịp với điều kiện họ chạy trên mặt ph ng v{ không phải mang thêm một g|nh nặng bốn mươi lăm ký như cậu.

– Em không cần phải chạy đ}u. Em sẽ bị mệt đấy.

– Có bao giờ em chạy m{ bị mệt đ}u – Jacob nói. Hơi thở của cậu rất đều, hệt như tốc độ bền vững của một vận động viên maratông – Với lại, trời sẽ sớm trở lạnh hơn đấy. Em hy vọng hắn sẽ chăng lều xong xuôi trước khi chị em mình đến nơi.

Tôi gõ gõ tay v{o chiếc |o lạnh của Jacob để cảm nhận được lớp nệm d{y cộp.

– Chị ngh em sẽ không bị lạnh đ}u.

– Em đ}u có lạnh. Em mang |o cho chị đấy chứ, phòng khi chị chưa được chu n bị tốt – Vừa nói, Jacob vừa nhìn xuống chiếc |o chống rét của tôi, có vẻ như thất vọng

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 378

trước c|i |o tôi đang mặc – Em không thích thời tiết trở nên thế n{y. Nó khiến em nổi quạu. Chị để ý m{ xem, n~y giờ, mình ch ng có thấy một con vật n{o hết.

– mmm, ch ng thấy con n{o thật.

– Bình thường, chị không thấy cũng ch ng có gì lạ. C|c gi|c quan của chị vốn d vẫn yếu xìu.

Tôi quyết định l|i sang đề t{i kh|c.

– Alice cũng có lo ngại về cơn b~o nữa.

– Góc rừng n{y yên ắng qu|. Chị chọn thời điểm cắm trại qua đêm khéo thật.

– Không ho{n to{n l{ ý của chị.

Con đường không ra đường n{y c{ng lúc c{ng lên dốc, nhưng không vì thế m{ l{m cho guồng ch}n của người bạn nhỏ lơi đi. Jacob phi từ tảng đ| n{y sang tảng đ| kh|c một c|ch d d{ng, dường như cậu không cần phải dùng đến đôi tay. Sự thăng bằng tuyệt đối nơi cậu gợi cho tôi liên tưởng tới lo{i dê núi.

– Sợi dây đeo tay của chị có thêm c|i gì đấy? – Jacob chợt thắc mắc.

Tôi nhìn xuống, nhận ra ngay viên pha lê hình tr|i tim đang nằm lồ lộ nơi cổ tay mình.

Tôi nhún vai với vẻ có lỗi.

– Một món qu{ tốt nghiệp kh|c.

Jacob khụt khịt mũi.

– Đ| quý đấy. Trông giống hệt.

Đ| quý ư Hốt nhiên, tôi nhớ đến c}u nói dang dở của Alice lúc ở bên ngo{i gara. Tôi nhìn chằm chặp xuống viên pha lê s|ng lóng l|nh m{ cố nhớ lại những gì Alice đ~ nói về kim cương. Phải chăng cô bạn tôi đ~ muốn nói rằng anh ấy đ~ đeo một viên cho bạn rồi m{ Như vậy, ch ng phải l{ tôi đang đeo viên kim cương của Edward đấy ư Không, không thể như thế được. Tr|i tim n{y chí ít cũng phải nặng tới năm cara hay tương tự như thế Edward sẽ không

– L}u rồi, chị không xuống La Push – Jacob lại lên tiếng, cắt ngang những phỏng đo|n hải hùng của tôi.

– Chị bận qu| – Tôi trả lời – , m{ chắc chị không xuống nữa đ}u.

Jacob nhăn nhó.

– Em tưởng chị l{ người gi{u lòng vị tha, còn em mới l{ kẻ hay chấp nha chấp nhặt chứ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 379

Tôi nhún vai.

– Chị vẫn còn ngh nhiều đến chuyện cũ lắm, phải không

– Không.

Jacob bật cười.

– Vậy thì hoặc l{ chị nói dối, hoặc chị l{ kẻ cố chấp nhất thế gian.

– Chị không biết về c|i vế sau, nhưng chị không nói dối.

Trong ho{n cảnh hiện thời, tôi không thích b{n về chuyện n{y chút n{o – giữa lúc đôi tay qu| ấm của Jacob đang ôm chặt lấy tôi, v{ tôi thì không thể l{m gì được; giữa lúc gương mặt của cậu đang kề qu| gần với gương mặt của tôi. ớc gì tôi có thể lùi lại một bước.

– Người s|ng suốt, người ta sẽ suy xét mọi bề trước khi quyết định, chị {.

– Chị đ~ suy xét k rồi – Tôi vặc lại ngay tức thì.

– Nếu bảo rằng chị không ngh đến ơ, cuộc trò chuyện của chúng ta lần cuối cùng ở La Push, l{ không đúng rồi.

– Cuộc trò chuyện đó ch ng ăn nhập gì tới quyết định của chị cả.

– Trên đời, có rất nhiều kẻ s n s{ng l{m bất cứ việc gì có thể để tự huy n hoặc mình.

– Chị thấy người sói đặc biệt thiên về c|i đó đấy, em có ngh đó l{ vấn đề cốt lõi không?

– Phải chăng điều đó có ngh a l{ hắn hôn tuyệt hơn em – Jacob hỏi th ng, v{ bất chợt tỏ ra rầu r .

– Chị thật sự không biết nói sao nữa, Jake ạ. Edward l{ người duy nhất chị trao môi.

– Ngo{i em ra.

– Nhưng chị không tính đó l{ một nụ hôn. Chị nghiêng về một vụ cư ng ép hơn.

– Ôi trời Dùng từ hay thật.

Tôi nhún vai. Tôi sẽ không rút lại lời vừa nói.

– Em đ~ xin lỗi chị rồi m{ – Jacob nhắc tôi.

– Chị cũng đ~ tha thứ… phần lớn cho em. Nhưng nó không thay đổi suy ngh của chị về điều đó.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 380

Jacob lầm bầm thêm một điều gì đó rất khó hiểu.

Rồi sau đó, cả người bạn nhỏ, cả tôi, không ai nói với ai thêm một lời n{o nữa không gian chỉ vang lên tiếng thở đều đặn của Jacob cùng tiếng gió gầm rú trên không, giữa những ngọn c}y. Bên cạnh chúng tôi l{ một mặt đ| dốc đứng, nh n nhụi, x|m xịt v{ gồ ghề. Dưới chân, con đường bắt đầu vòng v o hướng lên cao, dẫn ra khỏi khu rừng.

– Em vẫn cho rằng như thế l{ chưa ho{n hảo – Jacob đột nhiên lại lên tiếng.

– Em có ngh gì đi chăng nữa thì suy ngh đó cũng vẫn l{ sai.

– Chị th ngh xem, Bella. Theo như chị nói, cả đời chị chỉ hôn có một kẻ, kẻ đó lại không phải l{ một con người thực thụ, thế m{ chị coi l{ xong { L{m sao chị biết được đó l{ điều chị cần Chị chấp nhận sự r{ng buộc đó sao

Tôi cố giữ cho giọng nói của mình thật điềm t nh.

– Chị biết chính x|c điều chị cần.

– Thế thì kiểm tra lại một lần nữa cũng ch ng hại gì. Có lẽ chị nên th hôn một ai đó kh|c – chỉ để so s|nh thôi vì chuyện xảy ra hôm nọ không được tính m{. Ví dụ như chị hôn em. Em sẽ không phiền nếu chị đem em ra trải nghiệm đ}u.

Jacob ép tôi chặt thêm v{o vồng ngực của cậu, để gương mặt của tôi gần với gương mặt của cậu hơn nữa. Kẻ đồng h{nh với tôi mỉm cười trước lời lẽ bông đùa ấy, nhưng tôi thì không có lấy một mảy may th|i độ hưởng ứng.

– Đừng xen v{o chuyện của chị, Jake ạ. Chị sẽ không ngăn anh ấy binh bể quai h{m em đ}u.

Âm điệu run run trong giọng nói của tôi khiến nụ cười của Jacob b{nh rộng ra thêm.

– Nếu chị bảo em hôn chị, hắn sẽ không có lí do gì để c|u cả. Hắn nói rằng hắn không sao m{.

– Đừng nín thở như thế, Jake {. Không, khoan, chị thay đổi ý định rồi. Em cứ tiếp tục đi. Cứ nín thở theo kiểu đó đi, cho tới chừngn{o chị yêu cầu em hôn chị.

– Hôm nay t}m trạng chị tệ qu|.

– Chị cũng thắc mắc không hiểu tại sao.

– Thi thoảng em ngh chị thích em l{ một con sói hơn.

– Quả có đúng như vậy. Khi em không thể nói, chị cư x tự nhiên hơn.

Người thiếu niên mím môi lại ra chiều suy ngh .

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 381

– Không, em không cho rằng đúng như vậy. Em ngh khi em không ở trong hình h{i một con người, chị d gần em hơn, bởi lẽ chị không phải l{m ra vẻ bị em hấp dẫn.

Tôi buột miệng thốt ra một tiếng ớ” ng ng{ng. Rồi ngay lập tức, tôi khép miệng lại, nghiến chặt hai h{m răng v{o với nhau.

Nhưng Jacob đ~ nghe thấy tất cả. Đôi môi của cậu ta d~n rộng ra, tạo th{nh một nụ cười đắc thắng.

– Không phải như thế. Chị chỉ muốn kh ng định rằng do em không nói được.

Cậu bạn của tôi thở d{i.

– Chị có thấy mệt vì nói dối không Chị phải biết rằng chị có cảm nhận về em như thế n{o. Theo lẽ tự nhiên ấy.

– L{m sao m{ người kh|c không biết được cảm nhận của mình về em, hả Jacob – Tôi hỏi gặng – Em l{ một g~ khổng lồ luôn thích xen v{o những chuyện riêng tư của người kh|c.

– Em khiến chị bực mình rồi. Nhưng đó l{ khi em trở th{nh người thôi. Chứ lúc em l{ sói, chị rất thoải m|i khi ở bên em.

– Bực bội v{ ph|t c|u l{ hai ngh a kh|c nhau đấy, Jake ạ.

Người thiếu niên nhìn tôi trong gi}y l|t, guồng ch}n lơi dần, vẻ vui thích ban n~y nhạt dần trên nét mặt. Đôi mắt cậu ta se lại, c{ng thêm đen l|y giữa bóng đôi lông m{y rậm. Hơi thở đang toả ra đều đặn trong lúc chạy chợt tăng nhịp, hối hả hơn. Một c|ch từ tốn, Jacob cúi mặt xuống gần

Tôi tr}n trối nhìn gương mặt Jacob mỗi lúc một hạ thấp xuống mặt mình, trong lòng biết chính x|c ý định của cậu ta.

– C|i mặt em đấy – Tôi kêu lên.

Jacob ph| ra cười ngặt nghẽo v{ bắt đầu tăng tốc chạy.

– Thật sự tối nay em không có hứng so găng với g~ ma-c{-rồng của chị. Ý em muốn nói l{ h~y để hôm kh|c. Dù sao thì ng{y mai hắn v{ em cũng có việc phải l{m, em không muốn g}y tổn hại cho bọn Cullen.

Trong thời khắc ấy, một cảm gi|c tủi th n tr{n về l{m quặn thắt lòng tôi.

– Em biết rồi, em biết rồi – Kẻ đồng h{nh với tôi lại nói, rõ r{ng l{ cậu ta không hiểu – Chị cho rằng hắn có thể hạ gục em.

Tôi không trả lời. Tôi đang g}y tổn thương cho họ. Ngộ nh vì thói yếu đuối của tôi m{ có người bị thương thì sao Nhưng nếu tôi đủ can đảm để rồi Edward Tôi không d|m ngh tiếp nữa.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 382

– Chị l{m sao vậy, Bella – Vẻ bông đùa b n cợt trong phút chốc biến mất khỏi gương mặt của người thiếu niên, để lộ ra l{ một Jacob của tôi thuở n{o, hệt như động t|c g mặt nạ ra vậy – Nếu em có nói gì khiến chị buồn, chị cũng biết l{ em chỉ muốn đùa thôi m{. Em không có ý gì đ}u. N{y, chị có sao không Đừng khóc, Bella – Jacob nói giọng n{i xin.

Tôi cố trấn t nh lại thần trí của mình.

– Chị sẽ không khóc đ}u.

– Em đ~ nói gì không phải ư?

– Em không nói gì cả. Tất cả chỉ tại, ừ, tại chị. Chị đ~ cư x … một c|ch tồi tệ.

Jacob nhìn tôi đăm đăm, đôi mắt mở to chứa đầy những thắc mắc.

– Ng{y mai, Edward sẽ không tham chiến đ}u – Tôi thì th{o giải thích – Chị đ~ buộc anh ấy phải ở bên cạnh chị. Chị l{ một kẻ đại nh|t.

Người thiếu niên cau m{y.

– Chị sợ sôi hỏng bỏng không hả Chị sợ rằng họ sẽ tìm thấy chị ở đ}y Chị có biết điều gì em không biết không

– Không, không. Chị không sợ điều đó. Chị chỉ chị không thể để anh ấy đi. Ch ng may anh ấy không về – Tôi rùng mình, mắt nhắm lại để tho|t khỏi ý ngh đó.

Jacob im lặng.

Mắt vẫn khép lại, tôi thều th{o:

– Nếu có ai đó bị thương, tất cả đều do lỗi ở chị. V{ rồi nếu không một ai Chị thật xấu xa. Chị đ~ l{m như thế để thuyết phục anh ấy ở bên chị. Edward sẽ không bao giờ đem điều đó ra để xét đo|n, nhưng trong th}m t}m, chị hiểu mình l{ kẻ như thế n{o – Giải toả được cõi lòng, tôi chợt thấy nh nhõm hơn. Dù rằng tôi chỉ thú nhận với một mình Jacob.

Người thiếu niên khụt khịt mũi. Một c|ch chậm r~i, tôi mở mắt ra thật buồn l{m sao khi thấy Jacob đ~ đeo mặt nạ sắt đ| trở lại.

– Em không ngời l{ chị chỉ cần rỉ tai có v{i c}u m{ hắn đ~ tức thì bỏ cuộc. Em quyết sẽ không bỏ sót một sự kiện n{o đ}u.

Tôi thở d{i:

– Chị biết.

– Nhưng điều đó ch ng nói lên được gì cả – Jacob đột nhiên trở lại bản tính cũ – Nó ch ng chứng tỏ được rằng hắn yêu chị hơn em.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 383

– Nhưng em thì cho dẫu chị có van n{i, em cũng không ở lại kia m{.

Người thiếu niên bặm môi lại một lúc kh| l}u, có lúc tôi tưởng như cậu đang cố gắng rút lại lời đ~ nói. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết sự thật.

– Đó l{ vì em hiểu chị hơn – Cuối cùng, Jacob đ|p lời – Mọi thứ sẽ vẫn tiếp di n một c|ch bình thường. Dù cho chị có n{i nỉ, v{ em có nói không, sau n{y chị cũng sẽ ch ng hề giận đ}u.

– Nếu em nói mọi thứ sẽ vẫn tiếp di n một c|ch bình thường thì l{ em nói đúng. Nhưng trong lúc em vắng mặt, chị sẽ xót lòng vì lo lắng, Jake ạ. Chị sẽ ph|t điên lên vì điều đó.

– Tại sao kia – Jacob hỏi một c|ch cộc cằn – Em có gặp phải chuyện gì thì sao lại can hệ đến chị

– Em đừng nói thế. Em biết em có ý ngh a với chị thế n{o m{. Chị xin lỗi vì đ~ không cư x theo c|ch em muốn, nhưng những gì chị nói l{ thật. Em l{ người bạn th}n nhất của chị. t ra, em cũng đ~ từng như vậy. V{ thi thoảng vẫn thế khi em không còn tỏ ra cảnh gi|c nữa.

Trên môi cậu chợt nở một nụ cười như ng{y trước, nụ cười m{ tôi luôn yêu thích.

– Em sẽ không thay đổi – Cậu ta cam đoan – Dẫu cho em có không cư x như lẽ ra em phải thế. Tận s}u th m trong t}m hồn, em l{ người như vậy.

– Chị biết. Nhưng tại sao chị luôn cứ phải chịu đựng những C|i vớ v n của em như vậy

Jacob bỗng cười với tôi, nhưng ngay sau đó, |nh mắt của cậu bạn bỗng trở nên buồn thảm.

– Chừng n{o thì chị mới nhận ra rằng chị cũng yêu em nhỉ

– Nói tới nói lui một hồi rồi em cũng trở lại c|i chuyện n{y, ph| hỏng khoảnh khắc vui vẻ của tụi mình.

– Em không nói rằng chị không yêu hắn. Em ch ng ngốc đến thế. Nhưng cũng có khả năng cùng một thời điểm, người ta không chỉ yêu một người m{, Bella. Em đ~ chứng kiến trường hợp đó rồi.

– Chị không phải l{ người sói nên không kì cục như vậy, Jacob ạ.

Người thiếu niên chun mũi lại, tôi đang định lên tiếng xin lỗi vì lời nói hớ hênh của mình thì cậu ta đ~ đổi đề t{i.

– Bây giờ thì không còn xa nữa, em đ~ nghe thấy mùi của hắn rồi.

Tôi thở ph{o nh nhõm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 384

Nhưng Jacob đ~ hiểu sai ý ngh a của tiếng thở ấy.

– Em cũng rất muốn đi chậm lại, Bella ạ. Nhưng chị cần phải v{o chỗ trú n trước khi tai ương gi|ng xuống.

Cả hai chúng tôi đều cùng ngước nhìn lên trời.

Một đ|m m}y tím sẫm, d{y cộp, đang lao như vũ b~o về phía trời t}y, phủ tối kịt c|nh rừng bên dưới.

– Ôi trời ơi – Tôi thốt không ra hơi – Em nên nhanh lên, Jake. Em còn phải về nh{ trước khi b~o tới.

– Em không về nh{ đ}u.

Tôi trố mắt nhìn cậu bạn, lòng không khỏi dậy lên những tức tối.

– Em không thể cắm trại cùng tụi chị được.

– Dùng chung lều với chị hay những thứ kh|c ư?... Ch ng hiểu chị ngh sao nữa. Em thích b~o hơn c|i mùi đó. Nhưng em chắc chắn rằng g~ ma-c{-rồng của chị sẽ muốn giữ liên lạc với đội sói vì mục đích phối hợp, v{ em rất s n lòng được l{m c|i cầu nối ấy.

– Chị tưởng đó l{ công việc của Seth chứ.

– Ng{y mai, cậu nhóc đó sẽ tiếp quản công việc n{y, trong suốt trận chiến.

Lời nhắc nhở vừa được thốt ra ấy khiến tôi ng}y người ra trong một tíc tắc. Tôi nhìn xo|y v{o Jacob, bao lo lắng lại trỗi dậy, xoắn lấy hồn tôi.

– Chị không biết có c|ch n{o giữ được chân em ở lại đ}y luôn không? – Tôi th đề nghị – Nếu chị n{i xin em thì sao Hay chị trao lại cho em kiếp nô lệ nhé

– Nghe hấp dẫn qu|, nhưng m{ không được đ}u. Tuy nhiên, cũng phải công nhận rằng lời n{i xin kh| l{ thú vị để xem xét đấy. Chị thấy không, nếu chị muốn l{ chị có thể thổi hồn v{o nó.

– Vậy ra chị có nói gì gì đi chăng nữa thì cũng bằng không?

– Đúng vậy. Trừ khi l{ chị hứa sẽ cho em một trận chiến |c liệt hơn. Nhưng dù thế n{o đi chăngn ữa, Sam cũng vẫn l{ người cầm trịch chứ không phải l{ em.

Lời nói của cậu bạn khiến tôi nhớ lại một chuyện.

– Gần đ}y, Edward có kể với chị một chuyện về em.

Người thiếu niên tức thì đông cứng người lại.

– Chắc l{ thông tin giả đó.

– , thật sao Vậy ra em không phải l{ phó so|i của c|c chiến binh sói ư?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 385

Jacob lại chớp chớp mắt, trên gương mặt chỉ hiện hữu duy nhất một nỗi ngạc nhiên.

– . Ra l{ chuyện đó.

– Sao em không kể với chị điều đó

– Sao em lại phải kể Nó có phải l{ điều gì ghê gớm lắm đ}u.

– Chị không biết. tại sao lại không phải l{ chuyện trọng đại chứ Cho chị biết, tại sao lại như vậy được Tại l{m sao m{ cuối cùng Sam l{ Anpha, còn em l{ Bêta

Jacob cười khinh khích trước c|c thuật ngữ” s|ng tạo của tôi.

– Sam l{ người đầu tiên trở th{nh sói, l{ người lớn tuổi nhất. Vậy nên anh ấy có tr|ch nhiệm.

Tôi cau m{y.

– Nhưng ch ng phải Jared hay Paul l{ người thứ hai sao Nếu xét theo quan điểm đó thì họ mới đúng l{ những người chịu tr|ch nhiệm tiếp theo.

– m khó giải thích lắm – Jacob trả lời một c|ch tho|i th|c.

– Thì em cứ th giải thích đi.

Cậu bạn của tôi thở d{i.

– Nó còn phải tính đến dòng dõi nữa, chị hiểu không Giống như tổ tông, nguồn cội vậy. ng cha ta l{ ai, vì sao điều đó lại quan trọng đến vậy, đúng không n{o

Tôi chợt nhớ đến điều Jacob đ~ từng có lần hé lộ với tôi, đ~ l}u rồi, từ trước khi chúng tôi biết đến người sói.

– , ch ng phải em đ~ từng kể rằng ông Ephraim Black l{ người tù trưởng cuối cùng của bộ tộc Quileute đó sao

– Vânggg, đúng rồi. Bởi vì ông l{ AnphaI. Chị hiểu không, nói đúng ra, b}y giờ anh Sam l{ tù trưởng đó – Người bạn nhỏ của tôi bật cười – Thật l{ mấy c|i truyền thống h i ơi.

Tôi hình dung về điều đó trong một gi}y, cố gắng sắp xếp c|c dữ kiện một c|ch hợp lí.

– Nhưng em cũng kể rằng trong Hội đồng, người ta coi trọng ý kiến của bố em nhất m{, vì bố em l{ ch|u nội của ông Ephraim

– L{ sao

– m, vậy thì nếu xét về nguồn gốc thì ch ng phải em mới l{ tù trưởng sao?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 386

Jacob không trả lời tôi. Cậu ta dõi mắt nhìn v{o khu rừng đen kịt, như thể hốt nhiên muốn tập trung xem mình sẽ phải đi đ}u.

– Jake?

– Không. Đó l{ việc của anh Sam – Jacob vẫn chú t}m đến con đường không có lối dưới ch}n chúng tôi.

– Tại sao cơ ng cố của anh ta l{ Levi Uley, phải không ng Levi ấy l{ Anpha luôn {

– Chỉ có một Anpha thôi chị – Jacob trả lời ngay tắp lự như một phản xạ tự nhiên.

– Thế ông Levi l{ gì

– Hình như l{ Bêta – Cậu ta khụt khịt mũi trước thuật ngữ” của tôi – Giống như

em vậy.

– Kì cục.

– Chuyện đó không quan trọng.

– Chị chỉ muốn hiểu thôi.

Cuối cùng, Jacob cũng đ|p lại |nh nhìn thắc mắc nơi tôi, cậu ta thở d{i.

– Đúng, lẽ ra em phải l{ Anpha.

Đôi lông m{y của tôi nhíu s|t v{o nhau.

– Sam không muốn lùi một bước?

– Không có chuyện đó đ}u chị, m{ l{ em không muốn tiến lên.

– Sao lại thế

Jacob cau m{y, khó chịu trước những c}u hỏi của tôi. , nói đúng ra phải l{ đến phiên cậu ta cảm thấy khó chịu.

– Em không muốn gì hết, chị Bella ạ. Em không muốn thay đổi gì hết. Em không muốn trở th{nh một tù trưởng huyền thoại. Em không muốn l{m th{nh viên của đội sói, không muốn liên quan gì đến c|i vị trí thủ l~nh. Khi anh Sam đề nghị, em đ~ từ chối.

Tôi suy ngẫm về điều đó mất một lúc l}u. V{ Jacob cũng không cắt ngang mạch suy ngh ấy. Cậu ta tiếp tục quan s|t c|nh rừng.

– Nhưng chị đ~ ngờ rằng em thích như vậy hơn. Chị ngh rằng em đ~ chấp nhận chuyện n{y.

Người thiếu niên cúi xuống nhìn tôi, nụ cười hé nở khiến tôi yên lòng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 387

– V}ng. Cũng không đến nỗi qu| tệ. Đôi lúc cũng thích, ch ng hạn như sự kiện ng{y mai ch ng hạn. Nhưng trước hết, em có cảm gi|c như khi khổng khi không mình bị cuốn v{o một cuộc chiến tranh m{ mình không hề hay biết đến sự tồn tại của nó. Ch ng có một sự lựa chọn n{o cả, chị hiểu không Vậy m{ không t{i n{o thay đổi được – Nói đến đ}y, cậu bạn của tôi nhún vai – Nhưng dù sao, có lẽ b}y giờ em cũng vẫn đang vui. Tất cả rồi sẽ ổn, em còn có thế trông mong v{o ai l{m điều đó cho mình được Tốt nhất l{ mình tự tin v{o mình thôi.

Tôi nhìn th ng v{o Jacob, trong lòng bất chợt d}ng lên một cảm gi|c kính phục. Cậu đ~ trưởng th{nh hơn tôi tưởng rất nhiều. Hệt như ông Billy dạo n{y bên bếp trại, ở Jacob to|t lên một vẻ lộng lẫy, uy nghi.

– Tù trưởng Jacob – Bất gi|c tôi khe khẽ gọi lên như thế v{ mỉm cười khi thốt ra những từ đó.

Người bạn nhỏ mở căng tròn hai mắt ra nhìn tôi.

Đúng v{o thời khắc đó, gió cuồn cuộn nổi lên, luồn l|ch giữa những th}n c}y quanh chúng tôi có cảm gi|c như chúng mới từ sông băng thổi về. Trên núi chợt vang lên tiếng c}y g~y. Dù rằng trên cao những đ|m m}y hắc |m đả che phủ hết to{n bộ bầu trời, bao bọc hết mọi ngả được của |nh s|ng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra những hạt bụi trắng lất phất bay lướt qua người mình.

Jacob tăng cường nhịp ch}n, quan s|t mặt đất theo từng bước chạy. Tôi cuộn mình thêm s|t v{o vồng ngực của cậu bạn, rùn người lại trước m{n tất công đầu tiên của tuyết.

Chỉ sau v{i phút Jacob lao qua lao lại giữa c|c v|ch núi, tôi đ~ có thể nhận ra trước mắt mình l{ một túp lều nhỏ đang n|u mình bên một khối đ|. Quanh chúng tôi, tuyết rơi nhiều hơn, nhưng gió giật mạnh cuốn chúng bay mất.

– Bella – Tiếng Edward bất chợt cất lên, giọng điệu nghe thật nh nhõm. Chúng tôi nhận ra anh trong lúc băng qua một khoảng đất trống, giữa những bước ch}n xiêu v o.

Anh lao đến bên tôi. Trông anh chỉ còn l{ một bóng mơ khi di chuyển một c|ch chớp nho|ng. Jacob co rùm người lại, đặt tôi đứng xuống đất. Edward phớt lờ phản ứng đó, ôm chầm lấy tôi.

– Cảm ơn cậu – Edward nói một c|ch ch}n th{nh – Nhanh hơn những gì tôi mong đợi, tôi thật lòng cảm kích về điều đó.

Tôi ngo|i đầu lại để quan s|t th|i độ của Jacob.

Cậu bạn của tôi chỉ nhún vai, tất cả những gì gọi l{ th}n thiện ho{n to{n bị gió b~o cuốn sạch.

– Đưa cô ấy v{o trong đi. Thời tiết sẽ tệ lắm đấy – tóc tai tôi dựng cả lên rồi. c|i lều đó liệu có chắc không vậy

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 388

– Tôi đ~ gắn chặt v{o đ|.

– Thế thì tốt.

Jacob ngước mắt lên nhìn trời – bây giờ đ~ ho{n to{n đen kịt vì b~o v{ lắc rắc tuyết bay. Hai c|nh mũi của cậu nở rộng.

– Tôi sẽ biến đổi – Cậu thông b|o – Tôi muốn biết tình hình ở nh{ như thế n{o.

Dứt lời, Jacob treo chiếc |o lên một c{nh c}y thấp, to đoạn bước th ng v{o khu rừng u |m m{ không một lần ngo|i nhìn lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 389

Chương 22

L BĂNG

ió lại giật rung lều, kéo tôi rung theo. Nhiệt độ đang giảm một c|ch nhanh chóng. Tôi có thể cảm nhận được điều đó qua chiếc túi ngủ, qua chiếc |o lạnh. Lúc n{y, tôi đang phục trang

kín mít, ngay đến đôi gi{y du khảo cũng không d|m cởi ra. y vậy m{ ch ng thấy thấm th|p gì. Sao trời lại có thể lạnh đến thế n{y được nhỉ L{m thế n{o m{ tiết trời lại có thể c{ng lúc c{ng lạnh hơn Phải hạ nhiệt độ đến mức tận cùng thì mới được chăng?

– M– m– m– m– mấy g– g– g– giờ rồi anh – Tôi cố lên tiếng qua hai h{m răng đ|nh v{o nhau lập cập.

– Hai giờ rồi em – Edward trả lời.

Trong không gian tù túng, Edward cố gắng ngồi dịch ra xa tôi, xa nhất đến mức có thể, bởi lẽ anh sợ hơi thở của mình sẽ khiến tôi thêm lạnh. Trời qu| tối, không thể nhìn rõ được mặt anh, nhưng tôi vẫn nhận ra được giọng nói du dương đang dại đi vì lo lắng, đắn đo v{ có phần thất vọng.

– Có lẽ

– Không, em ổn m– m– m– m{, t– t– thật đấy. Em không m– m– muốn r– r– ra ngo{i đ}u.

D có đến hơn chục lần Edward khuyên tôi nên chạy bộ để h}m nóng cơ thể, nhưng tôi sợ, không d|m rời khỏi chỗ trú rét của mình. Nếu ở trong n{y – đ~ tr|nh được những cơn gió khắc nghiệt nhất – m{ còn lạnh thế n{y, thì tôi cũng có thể hình dung được tình trạng sẽ còn tồi tệ đến mức n{o nếu như chúng tôi ra ngo{i kia để chạy bộ.

Thể n{o rồi tất cả công sức của chúng tôi hồi chiều nay sẽ th{nh công cốc mất thôi. Liệu khi b~o tan, chúng tôi có đủ thời gian để thực hiện lại từ đầu không V{ nếu như thời tiết kiểu n{y không chấm dứt thì sao Giờ thì không thể cục cựa được nữa. Sẽ ch ng thể l{m nỗi c|i gì ngoại trừ mỗi việc tôi có thể run r y suốt một đêm như thế n{y.

Tôi lo lắng về nỗi c|c dấu vết m{ tôi đ~ cất công đặt sẽ bị mất hết, nhưng anh cam đoan rằng chúng sẽ vẫn còn rõ rệt đối với binh đo{n qu|i vật đang kéo đến kia.

– Anh phải l{m sao cho em b}y giờ – Edward gần như van n{i.

Tôi chỉ lắc đầu.

ngo{i tuyết, Jacob cũng đang rền r một c|ch n~o nuột.

– E– e– em về đ– đ– đi – Một lần nữa tôi lại yêu cầu.

G

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 390

– Cậu ấy chỉ lo cho em thôi – Edward di n giải – Jacob không sao đ}u. Cơ thể của cậu ấy được trang bị để chống chọi được với điều n{y.

– N– n– n– n– n– n – Tôi muốn bảo người bạn nhỏ cứ yên t}m m{ trở về nh{, nhưng tôi không l{m sao để những lời ấy tho|t khỏi miệng mình được. Tôi gần như đang cắn v{o lư i mình vì cố gắng. t ra thì dường như Jacob đ~ được trang bị để chống lạnh tốt hơn những th{nh viên kh|c trong đội. Bộ lông m{u nâu đỏ của cậu d{y hơn, d{i hơn v{ rậm hơn. Tôi cũng không hiểu vì sao lại có chuyện như vậy.

Jacob rên ư ở âm độ cao, về cuối thì rít lên như tiếng than phiềm.

– Cậu muốn tôi phải l{m sao – Edward c{u nh{u, t}m trạng anh rối bời đến mức không còn để ý đến chuyện phải giữ ho{ nh~ nữa – Lo cho cô ấy như thế hả Tôi không

thấy l{ cậu có khả năng đó đ}u. Sao cậu không đi ti m một c|i lò sưởi hay c|i gì đấy tương tự đi?

– Em k– k– không– g– g sao – Tôi lên tiếng phản đối. Buộc phải đứng ra phân x

” giữa một bên l{ tiếng cằn nhằn của Edward, một bên l{ tiếng gầm gừ câm lặng ngo{i

lều, tôi không d|m ngả theo bên n{o cả. Gió lay căn lê u dữ dội, cả th}n hình tôi cũng

lắc lư phụ hoạ theo.

Giữa tiếng rú rít của gió b~o bất chợt có tiếng sói tru to, tôi phải bịt cả hai tai lại cho đ cho|ng. Edward trở nên c|u kỉnh:

– C|i đó không ăn thua gì đ}u m{ – Anh gần như thầm thì – Đó l{ ý kiến tệ hại nhất m{ tôi từng được nghe đấy – Anh lớn tiếng.

– Nhưng còn tốt hơn cả khối thứ anh đang nỗ lực l{m – Jacob trả lời, giọng nói con người của cậu bạn khiến tôi giật nảy mình – Đi tìm một c|i lò sưởi –Cậu ta cắm c n – N{y, tôi ch ng phải l{ giống chó Saint Bernard đ}u nhé.

Rồi tôi nghe thấy tiếng d}y kho| kéo quanh c a lều vang lên khe khẽ.

Jacob xoay xở chui v{o một khoảng nhỏ nhất, mang theo bầu không khí gi| buốt cùng những hạt tuyết li ti v{o lều. To{n th}n tôi lên cơn co giật.

– Tôi không thích chuyện n{y một chút n{o – Edward rít lên khi Jake đóng c a lều lại – Cậu chỉ cần đưa c|i |o rồi ra ngo{i đi.

Mắt tôi đ~ có sự điều chính để kịp nhận ra những d|ng hình: Jacob cầm theo |o gió ban n~y treo trên c|i c{nh c}y bên cạnh lều.

Tôi muốn hỏi hai người đang b{n t|n về chuyện gì, nhưng tất cả những gì miệng tôi có thể ph|t }m ra được chỉ l{ H– h– h– h– h– h– h– h , bởi liên tục những cơn ớn lạnh l{m tôi lắp ba lắp bắp một c|ch bất đắc d , không thể n{o kiểm so|t được.

– C|i |o l{ để cho ng{y mai, cô ấy bị lạnh thế thì l{m sao m{ l{m ấm nó được. C|i |o lạnh cứng rồi – Người thiếu niên thả c|i |o ở ngay chỗ c a – Anh đ~ nói rằng cô ấy cần một c|i lò sưởi, tôi đ}y n{y – Jacob sải rộng tay hết chiều rộng của căn lều. Như thường

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 391

lệ, khi phải chuyển sang hình dạng sói, Jacob chỉ mặc những thứ thật thiết yếu: chiếc quần thể thao không có |o, không có gi{y.

– J– J– J– J– Jake, chị sẽ l– l– l{m em l– l– lạnh chết mất – Tôi cố gắng phân bua.

– Không đ}u – Người bạn nhỏ nói như reo – Dạo n{y em lên tới bốn mươi ba độ đó. Ch ng bao l}u, rồi chị sẽ đổ mồ hôi cho m{ coi.

Edward gầm gh nhưng Jacob không nhìn anh. Thay v{o đó, cậu ta lồm cồm bò đến chỗ tôi, bắt đầu mở chiếc túi ngủ.

B{n tay của Edward hốt nhiên chộp lấy vai của người bạn nhỏ cản lại, nước da trắng như tuyết tương phản rõ rệt với nước da ngăm ngăm. Quai h{m của Jacob đanh

cứng lại, hai c|nh mũi phồng ra, cả th}n hình rụt lại vi cóng. C|c cơ bắp trên người

Jacob tự động sắt lại.

– Bỏ tay ra khỏi người tôi mau – Người thiếu niên gầm gừ trong họng.

– Bỏ tay ra khỏi người cô ấy – Edward trả lời một c|ch lạnh băng.

– L– l– l{m ơn đ– đ– đừng tranh c– c– chấp – Tôi buộc lòng phải xen v{o. Cả người lại lên cơn chấn động. Tôi có cảm gi|c như răng mình sắp n|t hết vì đ|nh v{o nhau qu| dữ dội.

– Tôi d|m chắc l{ đến khi từng ngón ch}n của cô ấy đen lại v{ rụng đi, cô ấy sẽ biết ơn tôi vì điều đó.

Edward ngần ngừ, rồi buông tay, trở về lại chỗ cũ.

– C n thận c|i miệng đấy.

Jacob bật cười khúc khích.

– Nằm xích v{o, Bella – Vừa nói, Jacob vừa mở kho|, kéo chiếc túi ngủ rộng thêm nữa.

Tôi sừng sộ nhìn Jacob. Ch ng tr|ch tại sao Edward lại phản ứng dữ dội như vậy.

– K– k– k– k– k – Tôi bắt đầu phản kh|ng.

– Đừng có ngốc nghếch thế – Jacob vặc lại, tỏ ra c|u tiết hơn – Chị không thích có đủ mười ngón ch}n {

Người thiếu niên cố nong người v{o khoảng không bé xíu, cố kéo bằng được d}y kho| lên sau lưng mình.

Tôi không còn phản kh|ng nữa – thật t}m l{ tôi không muốn phản kh|ng nữa. Jacob ấm qu|. Đôi tay cậu bạn quấn quanh người tôi, kéo s|t tôi v{o vồng ngực để trần của cậu. Hơi ấm hấp dẫn qu|, không sao cư ng lại được; ch ng kh|c gì như được tiếp

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 392

nhận không khí sau một thời gian qu| d{i ở dưới nước. Một c|ch tự nhiên, tôi |p những ngón tay gi| buốt của mình lên l{n da của cậu bạn, Jacob rụt người lại ngay tức thì.

– Hừ hừ, chị lạnh qu|, Bella ạ – Người thiếu niên ph{n n{n.

– X– x– xin l– l– lỗi em – Tôi nói c{ lăm.

– Cố gắng thư gi~n đi chị – Jacob đề nghị khi tôi lại run l y b y – Chừng một phút sau l{ chị ấm lại liền. Lẽ tất nhiên, nếu chị chịu trút bỏ quần |o thì chị sẽ còn mau ấm hơn nữa.

Edward rít lên the thé.

– Đó l{ một sự thật hiển nhiên m{ – Jacob biện giải – Cuốn Một trăm lẻ một c|ch sống sót có nói đến điều n{y.

– T– t– thôi đi, Jake – Tôi thét lên một c|ch giận dữ, cho dẫu cả th}n mình từ chối việc đ y cậu ta ra – N– n– người ta cũng c– c– ch ng cần có đủ m– m– mười ngón c– c– ch}n l{m gì.

– Chị đừng có ngại con đỉa kia – Jacob đề nghị, giọng nói đầy vẻ tự m~n – Hắn ghen đấy.

– Tất nhiên rồi – Giọng nói của Edward đ~ được kiềm chế cất lên một c|ch du dương như một điệu nhạc trong đêm tối – Cậu không bao giờ có thể hình dung được một mảy may n{o rằng tôi ước ao l{m sao được l{m c|i điều m{ cậu đang thực hiện, người sói ạ.

– Đó l{ những hạn chế – Jacob nói một c|ch nh hẫng, nhưng rồi }m điệu lại tỏ ra gắt gỏng – Nhưng ít ra anh cũng biết rằng người cô ấy mong được nằm cạnh l{ anh cơ.

– Đúng vậy – Edward t|n th{nh.

Trong lúc cả hai tranh c~i, cơn run r y nơi tôi bắt đầu chậm nhịp, có thể chịu đựng được.

– Đấy – Jacob thì th{o, ho{n to{n m~n nguyện – Chị cảm thấy kh| hơn rồi, có phải không?

Cuối cùng, tôi cũng có thể lên tiếng thật rõ r{ng:

– .

– Môi chị vẫn còn t|i qu| – Người thiếu niên trầm ng}m – Có muốn em l{m cho chúng ấm lên không Chị chỉ cần lên tiếng yêu cầu thôi.

Edward thở ra một c|ch nặng nề.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 393

– Em cư x cho phải phép đi – Tôi hậm hực, ấn gương mặt mình v{o vai cậu bạn. Một lần nữa, Jacob lại rùn người khi l{n da lạnh to|t của tôi chạm v{o da cậu, v{ tôi mỉm cười, m~n nguyện vì đ~ trả đũa th{nh công.

Chiếc túi ngủ đ~ ho{n to{n ấm |p. Th}n nhiệt của Jacob toả ra khắp mọi nơi – có lẽ vì cậu qu| to lớn. Tôi lịch kịch th|o chiếc gi{y bốt của mình, v{ |p những ngón ch}n lên ch}n cậu bạn. Cậu bạn củi tôi hơi giật mình, nhưng sau đó cũng cúi đầu xuống, |p chiếc m| h}y h y nóng v{o bên tai tê cóng của tôi.

Chợt tôi nhận ra l{n da của Jacob có mùi xạ, mùi hương rừng – rất phù hợp với ho{n cảnh thực tại của chúng tôi, đang ở đ}y, ngay giữa rừng. Thật qu| tốt. Bỗng chợt ở

trong tôi dậy lên một nỗi thắc mắc: không biê t liệu có phải nh{ Cullen v{ người

Quileute dị ứng mùi hương của nhau cốt lõi l{ vì th{nh kiến hay không. Đối với tôi, ai cũng thơm hết.

Tiếng b~o rú rít ngo{i kia không kh|c n{o một con thú đang tấn công căn lều, nhưng bây giờ tôi không còn lo lắng nữa. Jacob đ~ không còn phải ở ngo{i trời lạnh, v{ tôi cũng đ~ tho|t khỏi nó. Thêm v{o đó, tôi cũng đ~ kiệt cùng sức lực nên không còn khả năng lo lắng một điều gì – mệt l vì thức qu| khuya v{ đau đớn vì c|c cơn co giật ở c|c cơ bắp. Lần lần, khi cơ thể đ~ nóng lên, tôi bắt đầu thư gi~n, những chỗ lạnh cóng bắt đầu từng chút, từng chút một, tan ra, để rồi cả người tôi ho{n to{n dịu xuống.

– Jake { – Tôi lầm bầm – Chị hỏi em một chuyện được không Chị không phải l{ kẻ ngớ ng n hay gì gì kh|c đ}u. Điều n{y, chị thắc mắc thật sự đấy – Đ}y l{ những lời cậu bạn đ~ s dụng trong căn bếp nh{ tôi không rõ c|ch nay đ~ bao l}u rồi

– Vâng – Jacob cười khúc khích, nhớ lại.

– Tại sao em lại rậm lông hơn c|c bạn của mình vậy Nếu c}u hỏi của chị qu| khiếm nh~, em không cần phải trả lời đ}u – Tôi không rõ c|c quy định thuộc về nghi thức trong văn ho| người sói.

– Bởi vì tóc em d{i hơn – Người thiếu niên trả lời v{ cảm thấy tức cười – ít ra thì c}u hỏi của tôi cũng đ~ không l{m cho cậu ấy bực bội. Jacob lúc lắc đầu để m|i tóc rối – giờ đ~ ngang đến cằm – cọ v{o m| tôi.

– – Tôi ho{n to{n ngạc nhiên, nhưng lời giải thích qu| hợp lí. Thì ra đó l{ vì sao ban đầu, khi gia nhập v{o đội sói, tất cả bọn họ đều cắt tóc ngắn – Thế tại sao em không cắt đi Em thích rậm lông {

Jacob không trả lời tôi ngay, trong khi đó, Edward bật cười khe khẽ.

– Xin lỗi em – Tôi thẽ thọt, ngừng lại để ng|p – Chị không có ý tọc mạch đ}u. Em không cần phải giải thích cho chị.

Jacob cất giọng khó chịu:

– mmm, nhưng rồi thể n{o hắn cũng sẽ cho chị biết thôi, vậy nên có lẽ em Em nuôi tóc d{i l{ vì có vẻ như chị thích em để tóc d{i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 394

– – Tôi lúng túng – Chị, ơ, chị thích cả hai kiểu, Jake {. Em không cần phải chuốc lấy bất tiện v{o mình đ}u.

Người thiếu niên nhún vai.

– Nhưng xem ra đêm nay, điều đó lại vô cùng cần thiết, vậy nên chị đừng lo lắng gì cả.

Tôi ch ng còn điều gì kh|c để hỏi nữa. Khi sự im lặng kéo d{i, rất tự nhiên, mi mắt tôi rũ xuống v{ không mở lên nổi nữa, hơi thở của tôi cũng chậm hơn, đều hơn.

– Được rồi, chị yêu quí, chị ngủ đi – Jacob thầm thì.

Tôi thở d{i, m~n nguyện, một n a đ~ chìm v{o vô thức.

– Seth đang ở đ}y đấy – Edward thì th{o với Jacob, v{ tôi đột nhiên hiểu ra t|c giả đích thực của tiếng hú.

– Tuyệt lắm. Bây giờ thì anh cứ trông chừng mọi thứ đi, để cô bạn g|i của anh ở đ}y, tôi lo cho.

Edward không trả lời, nhưng tôi thì rền r trong tiếng ng|i ngủ:

– Em thôi đi.

Thế rồi tất cả chìm trong yên lặng, ít ra l{ bên trong lều. Ngo{i kia, gió rít điên cuồng giữa c}y cối. Căn lều run lên bần bật, thật khó ngủ. Những c}y cọc đột nhiên bị giật mạnh rồi rung lên, kéo tôi trở lại v{o c a ngõ vô thức m{ c{ng lúc tôi c{ng dấn s}u v{o. Bất gi|c tôi thấy tội cho con sói, cho cậu bé bị k t giữa mênh mông gió b~o v{ tuyết rơi ở ngo{i kia.

Trong lúc chờ đợi giấc ngủ tìm đến với mình, tôi để cho t}m trí tha hồ lênh đênh phiêu bạt. Chỗ ấm |p nhỏ xíu n{y l{m tôi nhớ đến những ng{y đầu tiên ở bên Jacob, tôi nhớ cậu đ~ l{ vầng th|i dương mới của tôi ra sao, nhớ đến sự ấm |p của cậu đ~ l{m sống lại cuộc đời héo t{n, trống rỗng của tôi thế n{o. Thời gian đ~ trôi qua l}u lắm rồi kể từ ng{y tôi có ý niệm về Jacob theo hướng đó, còn hiện giờ thì người thiếu niên ấy đang ở đ}y, đang ủ ấm cho tôi.

– Tôi xin cậu đấy – Edward rít lên – Đừng l{m phiền tôi nữa!

– C|i gì thế – Jacob thì th{o hỏi lại, giọng nói biểu hiện một nỗi ngạc nhiên tột độ.

– Cậu có thể kiểm so|t được suy ngh của bản th}n không – Giọng nói khẽ kh{ng của Edward chất chứa sự bực bội.

– Không ai bảo anh phải lắng nghe cả – Jacob trả lời một c|ch ngoan cố, nhưng cũng có xen lẫn ít nhiều bối rối – Ra khỏi đầu tôi ngay.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 395

– Tôi cũng ước gì l{m được như vậy. Cậu không hình dung nổi l{ mấy c|i suy ngh kì quặc của cậu g{o to đến mức n{o đ}u. Cứ y như l{ cậu đang thét v{o mặt tôi ấy.

– Tôi sẽ cố gắng hạ bớt xuống – Jacob nói khe khẽ một c|ch chế nhạo.

Trong lều lại chìm v{o im lặng được một lúc.

– Đúng – Edward trả lời c}u hỏi không lời thật nhỏ, nhỏ đến mức tôi gần như không nghe ra – Tôi cũng có ghen.

– Qua chuyện ấy, tôi thấy ra một điều – Jacob thì th{o với vẻ tự m~n – Tôi v{ anh

đê u ở vị thế ngang nhau, có phải không

Edward cười khúc khích.

– Cậu cứ ngh như vậy đi.

– Anh biết không, cô ấy vẫn có thể thay đổi suy ngh – Jacob chế nhạo anh – Cô ấy sẽ c}n nhắc đến những điều tôi có thể l{m được cho cô ấy m{ anh thì không thể. Điều tồi tệ nhất l{ anh không thể không giết hại cô ấy, t hế đấy.

– Ngủ đi, Jacob – Edward gằn từng tiếng một – Cậu bắt đầu chọc tức tôi rồi đấy.

– Tất nhiên. Tôi cảm thấy vô cùng thoải m|i m{.

Edward không nói gì thêm.

Tôi đ~ chìm v{o cõi vô thức qu| xa, xa đến mức không thể cất tiếng yêu cầu cả hai người thôi nói về tôi như thể tôi không hề có mặt ở đ}y như thế. Nhưng cuộc nói chuyện cũng có vẻ như l{ một giấc mơ, m{ tôi thì không d|m chắc l{ mình đang tỉnh.

– Có lẽ tôi sẽ như vậy – Một lúc sau, tôi lại lo|ng tho|ng nghe Edward lên tiếng trả lời một c}u hỏi m{ tôi không hề nghe thấy.

– Anh nói thật đấy chứ?

– Cậu cứ việc thắc mắc, v{ rồi cứ chờ xem – Giọng nói của Edward khiến tôi nghi ngại, không biết mình có bỏ sót c}u nói n{o không.

– m, anh đ~ nhìn thấy hết mọi thứ trong đầu tôi, vậy tối nay, h~y cho tôi biết những suy ngh thật của anh đi, thế mới công bằng – Jacob s ng giọng.

– Trong đầu cậu ngập tr{n những c}u hỏi. Cậu muốn tôi trả lời c}u n{o

– Sự ghen tuông h n đang gặm nhấm anh. Anh không d|m tin v{o bản th}n mình như anh đang cố thể hiện trừ phi anh không hề có lấy bất kì một cảm xúc n{o.

– Đúng như vậy – Edward t|n th{nh, không còn tỏ ra thích thú nữa – Ngay trong lúc n{y đ}y, tôi cảm thấy tệ đến nỗi phải khó khăn lắm mới kiềm chế nổi giọng nói của

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 396

mình. Tất nhiên, tôi còn cảm thấy tệ hơn nhiều khi cô ấy ở bên cậu, xa tôi, v{ tôi không thể trông thấy cô ấy.

– Phải chăng lúc n{o anh cũng ngh đến điều đó – Jacob lại thì thầm – Phải chăng khi cô ấy không còn ở bên anh, anh rất khó tập trung?

– Đúng, v{ không – Edward trả lời có vẻ như anh đ~ x|c định sẽ trả lời một c|ch th{nh thật – T}m trí của tôi không hề hoạt động giống như cậu, luôn có thể tự hỏi liệu đó có phải l{ điểm đến trong t}m trí của cô ấy không, khi cô ấy yên lặng v{ đắm chìm trong tư lự.

Cả hai im lặng trong gi}y l|t.

– Phải, tôi cũng đo|n được cô ấy hay ngh về cậu – Edward sẽ s{ng trả lời suy ngh của Jacob – Ngh về cậu nhiều hơn những gì tôi mong muốn. Cô ấy lo rằng cậu sẽ không vui. Ch ng phải rằng cậu không biết điều đó. Cũng ch ng phải rằng cậu không hề lợi dụng điều đó.

– Tôi phải lợi dụng tất cả những gì có thể – Jacob thì th{o đ|p lại – Tôi không bì

được vơ i những lợi thế của anh, những lợi thế như l{ cô ấy biết rằng cô ấy yêu anh.

– Đúng như vậy – Edward đồng ý với một giọng nói êm dịu.

Jacob tỏ ra th|ch thức.

– Cô ấy cũng yêu tôi nữa, anh biết không.

Edward không trả lời.

Cậu bạn của tôi thở d{i.

– Nhưng cô ấy không biết điều đó.

– Tôi không thể kh ng định với cậu rằng cậu có đúng hay không.

– Điều đó l{m phiền anh lắm sao Anh có ước sao mình có thể đọc được suy ngh của cô ấy không

– Có, v{ cũng không. Cô ấy thích như vậy, v{ cho dẫu đôi khi, điều đó khiến tôi ph|t điên lên, nhưng tôi chọn c|ch th{ để cô ấy vui.

Tứ bề, gió vẫn không ngừng điên cuồng g{o rít, căn lều rung lên ch ng kh|c n{o đang phải chịu đựng một cơn động đất. Vòng tay của Jacob quấn chặt thêm v{o người tôi để che chở.

– Cảm ơn cậu – Edward thầm thì – Nghe kì khôi thật, nhưng tôi rất biết ơn việc cậu có mặt ở đ}y.

– Phải chăng ý anh muốn nói: Ta mong cô ấy được ấm |p cũng nhiều như ta mong được giết ngươi vậy

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 397

– Một thoả ước đình chiến rất khó chịu, ch ng phải như vậy sao

Lời thì th{o của Jacob đột nhiên nghe vô cùng tự m~n:

– Tôi biết anh cũng đ~ ghen khổ ghen sở hệt như tôi vậy.

– Tôi không dại đến mức để lộ điều đó ra như cậu. Nó ch ng giúp ích gì được cho cậu hết, cậu có hiểu không

– Anh kiên nhẫn hơn tôi.

– Có lẽ. Tôi đ~ trải qua một trăm năm để có được đức tính n{y. Một trăm năm chờ đợi cô ấy.

– Vậy điều gì đ~ khiến anh quyết định sắm vai một g~ tốt bụng biết chịu đựng?

– Đó l{ lúc tôi nhận ra cô ấy đ~ phải khổ sở như thế n{o khi phải lựa chọn. Sự kiềm chế n{y không phải lúc n{o cũng di n ra. Tôi có thể che giấu những cảm xúc không được hay m{ hầu như lúc n{o tôi cũng thể hiện với cậu. Nhiều khi tôi ngh cô ấy nhìn thấu mình, nhưng tôi cũng không chắc lắm.

– Tôi lại ngh anh chỉ lo rằng nếu anh một hai bắt cô ấy phải chọn lựa, có khả năng cô ấy sẽ không chọn anh.

Edward không trả lời ngay.

– Cũng có cả phần ấy nữa – Cuối cùng, anh cũng thừa nhận – Nhưng chỉ l{ một phần nhỏ m{ thôi. Con người, ai ch ng có lúc nghi ngờ. Chủ yếu l{ tôi lo rằng cô ấy sẽ l{m tổn thương chính mình nếu trốn xuống La Pchúng tôih. Cho đến khi tôi chấp nhận chuyện, không ít thì nhiều, cô ấy sẽ được an to{n khi ở bên cạnh cậu, m{ thật ra, sự an to{n ấy cũng ch ng hơn gì sự an to{n mỏng manh của Bella hiện nay có vẻ như cô ấy không còn tỏ ra qu| khích nữa.

Jacob thở d{i.

– Tôi cũng đ~ nói tất cả những điều n{y với cô ấy, nhưng Bella không bao giờ chịu tin tôi.

– Tôi biết – Nghe như Edward đang cười.

– Anh cho rằng anh biết mọi điều sao – Jacob hỏi nhỏ.

– Tôi không biết tương lai – Edward trả lời, giọng nói đột nhiên tỏ ra dao động.

Im lặng. D có đến một lúc l}u.

– Anh sẽ l{m gì nếu cô ấy thay đổi quyết định – Jacob lại lên tiếng.

– Tôi cũng không biết.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 398

Jacob cười rất nh .

– Anh có quyết giết tôi bằng được không?

Lại mỉa mai, có vẻ như Jacob nghi ngờ Edward sẽ l{m điều đó.

– Không.

– Tại sao không kia chứ – Jacob vẫn giữ lối nói ch}m chọc.

– Cậu thực sự cho rằng tôi sẽ l{m tổn thương cô ấy theo lối đó {

Jacob ngầnngừ trong một gi}y, sau đó thở d{i.

– ưư. Anh nói thật. Tôi biết anh nói thật. Nhưng đôi khi

– Nhưng đôi khi, đó lại l{ một ý tưởng hấp dẫn đến khó m{ cư ng lại được

Jacob dúi mặt v{o chiếc túi ngủ để bóp ngh t tiếng cười khằng khặc.

– Chính x|c – Cậu ta thổ lộ sự đồng tình.

Thật l{ một cơn mơ lạ lùng. Tôi tự hỏi phải chăng vì tiếng gió rú rít không ngớt ở ngo{i kia đ~ khiến tôi liên tưởng đến những lời thì thầm Th{ rằng l{ gió đang thét g{o còn hơn

– Cảm gi|c như thế n{o Khi mất cô ấy – Jacob lên tiếng sau một lúc l}u im tiếng, giọng nói kh{n kh{n không hề có lấy một chút dấu vết n{o của sự bông đùa – Khi anh ngh rằng anh đ~ mất cô ấy v nh vi n. Anh đ~ đương đầu ra sao?

– Thật khó khăn cho tôi khi phải kể về điều đó.

Jacob chờ đợi.

– Đ~ từng có hai lần, tôi ngh đến chuyện ấy – Edward nói chậm r~i từng tiếng một, kh|c h n với bình thường – Lần thứ nhất, khi tôi ngh rằng tôi có thể rời xa Bella điều ấy có thể chịu đựng được. Bởi lẽ tôi cho rằng cô ấy sẽ quên tôi v{ sự thể sẽ giống như tôi chưa hề bước ch}n v{o cuộc đời cô ấy. Tôi đ~ bỏ đi xa, để giữ trọn lời hứa rằng tôi sẽ không can thiệp v{o cuộc sống của Bella nữa. Thế nhưng c{ng lúc, cuộc sống của tôi

c{ng ngột ngạt tôi luôn nỗ lư c nhưng cũng biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể th{nh công tôi sẽ }m thầm trở lại chỉ l{ để quan s|t cuộc sống của cô ấy. Dù sao, tôi cũng đ~ tự nhủ với chính mình như thế. Nếu thấy Bella vẫn thật sự hạnh phúc tôi ngh rằng mình sẽ yên t}m m{ rời xa khỏi cô ấy m~i m~i.

Nhưng cô ấy không hề hạnh phúc. V{ tôi đ~ chọn c|ch trở lại. Tất nhiên đó cũng l{ điều m{ cô ấy thuyết phục tôi không tham chiến v{o ng{y mai. Cậu đ~ từng thắc mắc về điều ấy điều gì đ~ thúc đ y tôi điều gì đ~ khiến cô ấy ray rứt một c|ch không cần thiết đến như vậy Chính l{ vì chuyện đó. Bella l{m tôi nhớ lại những gì xảy ra với cô ấy khi tôi bỏ đi, nhớ lại những gì vẫn còn t|c động đến cô ấy mỗi lúc tôi có chuyện buộc phải vắng mặt. Bella hốt hoảng khi phải khuấy lại qu| khứ đau lòng đó, v{ cô ấy đ~ đ|nh trúng điểm

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 399

yếu nơi tôi. Tôi sẽ không bao giờ để sự việc đó lặp lại, nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng đấu tranh để bảo vệ Bella.

Jacob im lặng, có lẽ đang lắng nghe cơn b~o, m{ cũng có lẽ đang sắp xếp lại những gì đ~ nghe được; tôi không chắc h n l{ c|i n{o.

– V{ một lần kh|c, khi anh ngh rằng cô ấy đ~ chết – Jacob thì thầm một c|ch cộc cằn.

– V}ng – Edward trả lời một c}u hỏi kh|c – Có lẽ cậu cũng sẽ có cảm gi|c như vậy, phải không C|i c|ch cậu nhận thức về chúng tôi, rằng có lẽ cậu sẽ không còn nhìn thấy một Bella như thế n{y nữa. Nhưng cô ấy sẽ l{ người như vậy đấy.

– Tôi không hỏi chuyện đó.

Giọng nói của Edward trở nên gấp rút v{ sắt lại.

– Tôi không thể kể với cậu cảm gi|c đó như thế n{o. Ch ng có một từ ngữ n{o có thể di n tả được.

Vòng tay của Jacob quanh người tôi cong gập lại.

– Nhưng anh đ~ bỏ đi vì anh không muốn biến cô ấy th{nh một con đỉa hút m|u. Anh muốn cô ấy sống m~i với kiếp người kia m{.

Edward trả lời thật chậm r~i:

– Jacob, từ gi}y phút tôi nhận ra rằng mình yêu Bella, tôi biết trên đời n{y chỉ có 4 lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, cũng l{ lựa chọn tốt nhất cho cô ấy, đó l{ Bella không còn d{nh nhiều tình cảm cho tôi nữa, cô ấy có thể rời bỏ được tôi v{ tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi sẽ chấp nhận điều đó, cho dù lòng tôi trước sau chỉ ngh về một Bella m{ thôi. Cậu cho rằng tôi chỉ l{ một tảng đ| sống – vừa cứng, vừa lạnh. Quả đúng l{ như vậy đấy. chúng tôi đ~ được mặc định như thế, v{ hiếm có người n{o trong chúng tôi có thể kh|c đi. Vậy m{ điều đó đ~ xảy ra. Khi Bella bước ch}n v{o cuộc đời tôi, tôi đ~ thật sự thay đổi. Sẽ không trở lại như xưa

Lựa chọn thứ hai, đ}y l{ điều tôi đ~ chọn, sống bên Bella suốt cuộc đời l{m người của cô ấy. Đ}y không phải l{ lựa chọn của Bella – phí phạm cuộc đời với một kẻ không phải l{ người, nhưng đ}y l{ lựa chọn tôi đối mặt d d{ng nhất. Tôi đ~ dự liệu từ đầu rồi, khi n{o cô ấy chết, tôi cũng sẽ tìm c|ch chết theo. S|u mươi năm, bảy mươi năm, qu~ng thời gian ấy thật ngắn ngủi đối với tôi Nhưng rồi thật tế đ~ chứng minh rằng c{ng gần gũi với thế giới của tôi, Bella c{ng lúc c{ng gặp nguy hiểm. Có vẻ như mọi thứ l{ sai lầm. Hay nói c|ch kh|c, treo trên đầu chúng tôi l{ một đang chờ thời điểm thích hợp để rơi xuống. Tôi kinh ho{ng nhận ra rằng nếu như tôi cứ tiếp tục gần gũi Bella khi cô ấy còn l{ một con người đúng ngh a, tôi sẽ không thể n{o có được s|u mươi năm mong đợi.

Vậy nên tôi chọn giải ph|p thứ ba, điều ho| ra l{ sai lầm lớn nhất của tôi trong suốt cuộc đời mình, như cậu đ~ biết. Tôi chọn c|ch bước ra khỏi thế giới của cô ấy, hi

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 400

vọng có thể hướng cô ấy v{o lựa chọn đầu tiên. Nhưng tôi đ~ không th{nh công, vả lại, vì điều đó, cả hai chúng tôi đ~ suýt bị mất mạng.

Vậy, tôi còn gì kh|c ngo{i lựa chọn thứ tư đ}u? Đó l{ điều cô ấy mong mỏi – ít ra thì cô ấy cũng ngh như vậy. Tôi đ~ ra sức trì ho~n, để Bella có thời gian tìm thấy lí do

thay đổi suy ngh của mình, nhưng cô â y qu| ngoan cố. Cậu cũng biết rồi đấy. Tôi thật

may mắn vì đ~ kéo d{i thời gian thêm được v{i th|ng nữa. Bella rất sợ phải lớn tuổi hơn tôi, v{ ng{y sinh nhật v{o th|ng Chín

– Tôi thích giải ph|p đầu tiên hơn – Jacob b{y tỏ ý kiến.

Edward không trả lời.

– Anh biết tôi ghét phải chấp nhận sự thật n{y biết bao nhiêu m{ – Jacob ph|t }m r{nh mạch từng tiếng một – Nhưng tôi cũng nhận ra rằng anh yêu cô ấy theo c|ch của anh. Tôi không thể phủ nhận điều đó.

Theo lẽ ấy, tôi không cho rằng anh sẽ chấp nhận c|ch lựa chọn thứ nhất, vẫn chưa đ}u. Tôi ngh còn có một cơ hội rất tối ưu cho Bella đấy. Chỉ cần có thời gian thôi. Anh biết không, nếu hồi th|ng Ba, cô ấy đ~ không lao đầu ra khỏi v|ch đ| v{ chỉ cần anh đợi thêm s|u th|ng nữa h~y quay lại Trời ơi, anh sẽ thấy rằng cô ấy thật sự hạnh phúc. Tôi đ~ có cả một kế hoạch.

Edward bật cười khúc khích.

– Có lẽ mọi chuyện sẽ được an b{i theo như cậu nói. Quả l{ một kế hoạch ho{n hảo.

– ưư – Jake thở d{i – Tuy nhiên – Bất chợt người thiếu niên thì thầm thật nhanh, những lời nói tho|t ra nghe thật lộn xộn – H~y cho tôi một năm đi, con r {, Edward. Tôi thật sự tin rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Bella. Cô ấy kiên định, cứng

đầu lắm, tôi biết chứ… không ai có thể biết rõ điều ấy cho bằng tôi, nhưng cô ấy cũng có khả năng tự l{nh lại c|c vết thương. Bella lúc đó đ~ l{nh lại rồi kia m{. Cô ấy vẫn có thể l{ một con người theo đúng ngh a của từ đó, bên chú Charlie v{ cô Reneé cô ấy sẽ lớn lên một c|ch hồn nhiên, rồi có con v{ m~i m~i sẽ vẫn l{ Bella.

Anh yêu cô ấy như thế, chắc chắn anh cũng thấy được những mặt tích cực m{ kế hoạch ấy mang lại. Bella ngh rằng anh không hề ngh đến lợi ích bản th}n Có đúng thật l{ như vậy không Anh có ngh rằng tôi tốt với cô ấy hơn anh không

– Tôi đ~ từng cân nhắc đến chuyện n{y – C}u trả lời của Edward như v ng lại từ một nơi xa vắng – một số mặt, cậu sẽ thích hợp với Bella hơn bất kì một người n{o kh|c. Bella cần được chăm sóc, v{ cậu đủ mạnh để bảo vệ Bella trước chính bản th}n cô ấy, v{ trước bất kì một thế lực n{o muốn |m hại Bella. Cậu đ~ l{m được điều đó, một khi tôi không còn tồn tại trên cõi đời n{y, thì m~i m~i, tôi còn nợ cậu dưới bất kì hình thức n{o

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 401

Tôi cũng đ~ từng hỏi Alice rồi đấy chứ, rằng liệu Bella ở bên cậu thì có hạnh phúc không. Nhưng em g|i tôi không thể trả lời, tất nhiên rồi. cô bé không thể trông thấy cậu,

v{ giờ thì Bella đ~ có sự lựa chọn cu a mình.

Nhưng tôi không phải l{ kẻ ngốc đến độ quyết định lặp lại sai lầm cũ của mình, Jacob ạ. Tôi sẽ không buộc cô ấy phải chọn giải ph|p thứ nhất nữa đ}u. Chỉ cần cô ấy còn cần tôi, tôi sẽ còn ở lại.

– Rồi nếu Bella nhận ra rằng cô ấy cần tôi thì sao – Jacob lên giọng th|ch thức – Được rồi, đó l{ một phỏng đo|n vô căn cứ chứ gì, tôi sẽ cho anh xem.

– Tôi sẽ để cô ấy ra đi.

– Chỉ thế thôi sao

– Theo ngh a tôi sẽ không bao giờ để cho Bella thấy rằng tôi đau khổ như thế n{o, phải, đúng như vậy đấy. Nhưng tôi sẽ vẫn để mắt đến cậu, Jacob ạ. Cậu cũng hiểu m{, một ng{y n{o đó cậu cũng sẽ bỏ rơi cô ấy m{ thôi. Giống như Sam v{ Emily, cậu sẽ không có chọn lựa. Tôi sẽ đứng sau c|nh g{ , chờ cho c|i điều đó xảy ra.

Jacob khe khẽ khụt khịt mũi.

– m, anh th{nh thật hơn tất cả những gì tôi có quyền trông đợi Edward ạ. Cảm ơn vì đ~ cho tôi biết những cảm nhận thật của anh.

– Như tôi đ~ nói ban n~y, thật kì cục l{ tối nay tôi mới cảm thấy biết ơn về sự có mặt của cậu trong cuộc đời cô ấy. Vậy nên điều đó l{ điều tối thiểu tôi có thể l{m được Cậu biết không, Jacob, nếu không có c|i sự thật rằng chúng ta mặc nhiên l{ kẻ thù của nhau v{ rằng cậu không đang cố sức đ|nh cắp lí do tôi tồn tại trên cõi đời n{y, có lẽ tôi sẽ rất thích cậu.

– Có lẽ như thế thật nếu như anh không phải l{ một g~ ma-c{-rồng đang núng nấu ý định đ|nh cắp cuộc đời người con g|i tôi yêu ừm, không, cho dù có không phải l{ người tôi yêu đi chăng nữa.

Edward lại bật cười khúc khích.

– Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không – Edward lên tiếng sau đó một lúc lâu.

– Vì sao anh lại phải hỏi nhỉ

– Cậu ngh đến điều gì thì tôi mới có thể nghe thấy thôi. Gần đ}y, Bella có mi n cư ng kể cho tôi nghe một chuyện. Chuyện có liên quan đến người vợ thứ ba

– L{ sao

Edward không trả lời, chỉ l ng lặng lắng nghe c}u chuyện trong đầu Jacob. V{ rồi trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng rít nho nhỏ của anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 402

– Sao thế – Jacob hỏi gặng.

– Được rồi – Edward trở nên kích động – Được rồi. Những chuyện như thế, c|c bậc l~o l{ng nên giữ cho riêng mình thì hơn, Jacob ạ.

– Anh không thích bọn chấy rận bị mô tả l{ kẻ xấu hả – Jacob mỉa mai – Anh thừa biết chúng l{ như vậy m{. Thi thoảng vẫn thế.

– Tôi quan tâm đến phần kia hơn! Ch ng lẽ cậu không nhận ra rằng Bella đang đồng cảm với nhân vật n{o {

Jacob chìm đắm trong suy ngh , v{ một phút sau, cậu kêu lên:

– . i trời ơi. Người vợ thứ ba. Tôi hiểu anh muốn nói gì rồi.

– Bella muốn có mặt ở b~i đất trống đó, để l{m c|i điều bé nhỏ thuộc về khả năng của cô ấy, giống như vị trí của người phụ nữ kia – Anh thở d{i – Đó l{ lí do thứ hai tôi sẽ ở bên cô ấy ng{y mai. Khi muốn l{m một điều gì, óc s|ng tạo của cô ấy hoạt động ghê lắm, ch ng biết đường n{o m{ lần.

– Anh biết không, ông anh qu}n nh}n của anh cũng gợi ý cho Bella nhiều không kém gì c}u chuyện kia đ}u.

– Không có bên n{o có ý l{m hại Bella cả – Edward thì thầm, tỏ ra muốn ho{ giải.

– Khi n{o thoả ước đình chiến giữa đôi bên kết thúc – Jacob chợt hỏi – Lúc rạng đông Hay l{ chờ cho đến khi kết thúc trận đ|nh

Cả hai đều theo đuổi những suy ngẫm cùa riêng mình v{ thời gian rơi v{o một khoảng lặng.

– Lúc rạng đông – Họ thì thầm rồi cùng cười một c|ch lặng lẽ.

– Ngủ ngon nhé, Jacob – Edward nói khẽ – Cố m{ tận hưởng khoảnh khắc n{y đi.

Không gian lại yên ắng, căn lều cũng lặng đi v{i phút. Có vẻ như sau cùng, gió cũng quyết định sẽ thôi chơi trò trêu ngươi với chúng tôi, nên đ~ từ bỏ xung đột.

Edward bất chợt rền r :

– Tôi không có ý nói theo ngh a đen đ}u đấy.

– Xin lỗi nhé – Jacob thì th{o đ|p lại – Anh có thể đi được rồi đó, anh biết không, để chúng tôi có được một chút riêng tư.

– Cậu có muốn tôi giúp cậu ngủ không, Jacob – Edward đề nghị.

– Anh cứ l{m đi – Jacob trả lời, tỏ ra hờ hững – Thấy ai đó bỏ đi l{ vui rồi, ch ng phải như vậy sao

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 403

– Đừng nắn g}n tôi nhiều qu|, người sói ạ. Khả năng kiên nhẫn của tôi không ho{n hảo đến mức đó đ}u.

Jacob cười thầm.

– Nếu anh không phiền thôi, tôi ch ng muốn đôi co nữa đ}u.

Edward bắt đầu ng}n nga một giai điệu, lớn hơn thường lệ – có lẽ để cố gắng đ|nh |t suy ngh của Jacob, tôi ngh thế. Nhưng rõ r{ng đó chính l{ giai điệu b{i h|t ru em của riêng tôi vậy l{, thay vì khắc khoải không yên vì giấc mơ đầy những tiếng thì thầm, tôi chìm s}u hơn v{o cõi vô thức v{o thế giới của những giấc mơ kh|c đ p hơn nhiều

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 404

Chương 23

T

|ng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, trời đ~ s|ng bạch – cho dẫu tôi vẫn đang còn ở trong lều, |nh s|ng mặt trời l{m r|t cả mắt tôi. V{ tôi đang đổ mồ hôi, đúng như Jacob đ~ b|o trước. Jacob đang ng|y nh nh bên tai tôi, vòng tay

của cậu bạn vẫn còn quấn quanh người tôi rất chặt.

Tôi dịch đầu ra khỏi vồng ngực ấm nóng của cậu, v{ ngay lập tức cảm nhận được một luồng không khí man m|c của buổi s|ng phả lên m|. Jacob thở d{i trong lúc ngủ, đôi tay của cậu vẫn siết lấy tôi trong vô thức.

Tôi đ}m ra lúng túng, không l{m sao nới lỏng được sợi d}y được bện qu| chặt n{y. Tôi cố vươn đầu lên cao, v{ bất chợt nhận ra

Edward đang nhìn tôi lặng lẽ. Gương mặt anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng nỗi đau trong mắt thì không l{m c|ch n{o giấu đi được.

– Ngo{i kia có ấm hơn được chút n{o không anh – Tôi thẽ thọt hỏi.

– Có. Anh không ngh rằng hôm nay em sẽ phải cần đến lò sưởi nữa.

Tôi cố gắng với tay đến c|i kho| kéo, nhưng không sao nới lỏng tay ra được. Tôi căng người ra, cố chống lại sức mạnh không gì ph| v được của Jacob. Cậu ta c{u nh{u, vẫn còn mê ngủ, đôi c|nh tay lại siết chặt v{o thêm.

– Giúp em với – Tôi khẽ cầu cứu .

Edward mỉm cười.

– Em muốn anh g tay cậu ta ra ư?

– Không, cảm ơn anh. Chỉ l{ giúp em ra thôi. Không thì em sẽ bị say nhiệt mất.

Bằng một động t|c nhanh, đột ngột, Edward mở kho| kéo cho chiếc túi ngủ. Jacob ngay lập tức rớt ra ngo{i, tấm lưng trần của cậu bạn tôi chạm phải mặt nền đất lạnh buốt.

– N{y – Jacob ph{n n{n, đôi mắt vụt mở bừng. Theo bản năng, cậu ta rụt người lại, lập tức lăn trở, v{ thế l{ đ dúi lên người tôi. Bị c|i sức nặng của Jacob bất ngờ gi|ng lên cơ thể nên tôi bị hụt hơi, phải h| hốc miệng ra để thở.

V{ c|i sức nặng ấy đ~ vụt tan biến ngay. Xung quanh tôi, mọi thứ chợt rung chuyển khi Jacob mất đ{ lao th ng v{o một c}y cọc, cả căn lều rùng rình.

Ngay tức khắc, những tiếng gầm gh vang lên khắp nơi. Edward thu người lại che chắn cho tôi, tôi không thể nhìn thấy gương mặt của anh nhưng từ ngực anh đang tho|t

S

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 405

ra những tiếng gầm gừ đầy giận dữ. Jacob cũng thu mình lại, cả th}n người của cậu ta run lên, âm thanh đe doạ của sói cất lên đằng sau những chiếc răng đang nghiến chặt lại. bên ngo{i căn lều, tiếng gầm gh hằn học của Seth Clearwater cũng đang vang vọng khắp đất trời, luồn qua c|c khe núi.

– Thôi đi, thôi đi – Tôi thét lên, lom khom chui v{o giữa hai người hùng . Khoảng c|ch ấy ngắn đến mức không cần phải xoải hết tay, tôi cũng vẫn có thể |p hai b{n tay lên vồng ngực của mỗi người. Edward ôm lấy thắt lưng tôi, s n s{ng gạt tôi sang một bên bất cứ lúc n{o.

– Thôi đi anh, thôi n{o – Tôi cảnh b|o Edward.

Qua c|i chạm tay của tôi, Jacob bắt đầu bình t nh trở lại. cơn run chậm dần, nhưng hai h{m răng của cậu ta vẫn còn banh cứng, đôi mắt đầy những tia nhìn |m muội xo|y chặt lấy Edward. Seth tiếp tục gầm gừ, tạo nên một hợp }m ng}n d{i – một khúc ca đầy bạo lực l{m nổi bật sự im ắng đột ngột đang bao trùm cả căn lều.

– Jacob – Tôi lên tiếng, đợi đến khi cuối cùng, tia nhìn của người bạn nhỏ đ~ chịu đ|p xuống |nh mắt của tôi – Em có sao không

– Tất nhiên l{ không rối – Cậu ta rít lên.

Tôi quay sang Edward. Anh đang chú mục v{o tôi, vẻ mặt vừa sắt lạnh vừa giận dỗi.

– Thật ch ng hay ho chút n{o. Anh nên nói lời xin lỗi.

Đôi mắt anh mở rộng vì bất bình.

– Chắc em đùa, hắn đ~ đ nghiến em kia m{.

– Vì anh l{m cậu ấy rơi xuống s{n Jacob không cố ý l{m thế, vả lại, em cũng không hề bị thương.

Edward rền r , đầy nỗi ch|n ghét. Nhưng rồi một c|ch từ tốn, anh ng ng mặt lên nhìn Jacob, |nh mắt đầy vẻ thù địch, nói:

– L{ lỗi của tôi, người sói.

– Có gì đ}u – Jacob đ|p lại, trong giọng nói có chứa đựng sự chế nhạo.

Trời vẫn lạnh, tuy nhiên, không còn lạnh như trước nữa. Edward nhặt chiếc |o gió nằm dưới đất, kho|c lên người tôi.

– Của Jacob m{ – Tôi phản kh|ng.

– Jacob có |o lông rồi – Edward nh nh{ng nhắc.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 406

– Nếu anh không phiền, tôi muốn mượn lại c|i túi ngủ – Phớt lờ Edward, Jacob đi né qua chúng tôi v{ nh nh{ng chui v{o chiếc túi – Tôi chưa muốn dậy đ}u. Giấc ngủ đêm qua cũng ch ng ngon l{nh gì.

– Đó l{ lựa chọn của cậu m{ – Edward nói một c|ch d ng dưng.

Jacob nằm thu mình lại, đôi mắt khép v{o, miệng h| ra ng|p một c|i thật d{i.

– Tôi không nói rằng mình không có đêm tuyệt vời. Chỉ có điều l{ tô không ngủ được nhiều. Hình như Bella ch ng bao giờ im lặng được.

Tôi nhăn mặt, tự hỏi mình đ~ có thể nói ra những gì. Nhưng có nói ra điều gì đi nữa thì cũng thật khủng khiếp.

– Dẫu sau cũng mừng vì cậu có được niềm vui – Edward khe khẽ nói.

Jacob hấp h|y mắt.

– Đêm hôm qua, anh không thấy vui { – Jacob hỏi, giọng tự m~n.

– Vẫn chưa phải l{ đêm tệ nhất của tôi trong đời.

– Nhưng cũng đ|ng được liệt v{o danh s|ch mười đêm tồi tệ nhất chứ – Jacob vẫn tiếp tục kiểu đùa b n qu| quắt.

– Có lẽ.

Jacob mỉm cười v{ nhắm mắt lại.

– Tuy nhiên – Edward tiếp tục nói – Giả dụ tôi có ở v{o chỗ của cậu đêm qua, đó cũng chưa phải l{ một trong mười đêm tuyệt vời nhất của đời tôi đ}u. H~y ngh m{ xem.

Đôi mắt Jacob mở bừng. Cậu ta ngồi dậy một c|ch khó khăn, đôi vai cứng lại.

– Anh biết không Trong n{y chật thấy mồ.

– Tôi không thể có ý kiến kh|c hơn được.

Tôi thúc khu u tay v{o mạn sườn Edward, v{ cũng có ngh a l{ tự l{m cho khu u tay của mình bị th}m tím.

– Có lẽ tôi sẽ ngủ sau vậy – Jacob nhăn mặt – Dù sao tôi cũng phải thảo lu}n công việc với Sam.

Jacob lăn mình tới c a lều, chộp lấy c|i kho| kéo.

Hốt nhiên, một cơnđau nhói ở đ}u bỗng trượt dọc theo sống lưng của tôi xuống đến bụng, rồi thắt lại tôi vừa chợt nhận ra đ}y có thể l{ lần cuối cùng được nhìn thấy người bạn nhỏ. Cậu ta đang quay trở lại với Sam, trở lại để rồi phải sống chết với một binh đo{n ma-c{-rồng mới sinh kh|t m|u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 407

– Jake, đợi đ~ – Tôi với tay theo người thiếu niên, b{n tay tôi lướt dọc theo c|nh tay của cậu.

Jacob giằng tay lại trước khi c|c ngón tay của tôi tìm thấy được chỗ b|m.

– Chị xin em đấy, Jake. Em không thể ở lại đ}y với chị sao

– Không được đ}u chị.

Lời lẽ vừa thốt ra ấy thật lạnh lùng v{ sắt đ|. Tôi cũng vừa nhận thức được rằng gương mặt mình đ~ để lộ nỗi đau, nếu không, Jacob đ~ ch ng thở ph{o, lại còn k m theo một nụ cười n a miệng như thế.

– Chị đừng lo lắng cho em, Bj ạ. Em sẽ không sao đ}u, sẽ vẫn nguyên v n trở về – Người bạn nhỏ cố rặng ra một tiếng cười – Với lại, chị ngh cho nhóc Seth sẽ thế chỗ của em {, để nhóc ấy nghi m nhiên hưởng trọn niềm vui v{ chiếm hết công danh của em sao Đúng không n{o – Người bạn nhỏ khụt khịt mũi.

– Em nhớ phải bảo trọng

Nhưng người thiếu niên đ~ luồn người ra khỏi lều trước khi tôi kịp ho{n tất c}u nói.

– Chị nghỉ ngơi đi, Bella – Tôi nghe tiếng Jacob thầm thì khi đóng c a lều lại.

Tôi dỏng tai, cố ngóng theo những bước ch}n xa dần của người bạn nhỏ, nhưng tất cả đều t nh lặng. Không gian im lìm, đến cả một tiếng gió thoảng cũng ch ng có. Tôi có thể nhận ra tiếng chim văng văng đ}u đó xa xa trên núi, còn lại chỉ l{ tiếng thở d{i của đất trời. Tiếng ch}n của Jacob êm qu|.

Bó chặt mình trong mấy c|i |o lạnh, tôi tựa v{o vai Edward. Cả hai chúng tôi đều im lặng trong một lúc kh| l}u.

– Còn bao l}u nữa vậy anh – Cuối cùng, tôi cất tiếng hỏi.

– Alice đ~ nói với Sam l{ độ một giơ nữa – Edward trả lời, giọng nói dịu d{ng, trống trải.

– Chúng mình sẽ ở bên nhau. Cho dẫu có chuyện gì xảy ra.

– Cho dẫu có chuyện gì xảy ra – Edward t|n th{nh, hai mắt se lại.

– Em biết – Tôi khẽ kh{ng – Em cũng lo cho mọi người nữa.

– Ai cũng biết lo cho mình m{ em – Edward cố trấn an tôi, giọng nói của anh nh hẫng một c|ch có chủ ý – Anh chỉ tiếc l{ đ~ bỏ l cuộc vui thôi.

Lại l{ cuộc vui. Hai c|nh mũi tôi nở ra.

Edward qu{ng tay lên vai tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 408

– Em đừng lo – Anh cố thuyết phục – Rồi hôn lên tr|n tôi.

C chỉ }u yếm của anh như muốn nói với tôi rằng trong bất kì tình huống n{o cũng vẫn có c|ch giải toả được những khắc khoải.

– Vâng, vâng.

– Em có muốn anh l{m cho em ph}n t}m không – Anh thở ra một hơi, mơn nh những ngón tay lạnh gi| lên m| tôi.

Tôi rùng mình một c|ch vô ý tiết trời buổi s|ang h~y còn nhiều gi| rét.

– Có lẽ b}y giờ chưa được – Edward tự trả lời mình, rụt tay lại.

– Vẫn có c|ch kh|c khiến em tạm thời quên đi đấy.

– C|ch gì vậy em

– Kể cho em nghe về mười đêm tuyệt vời nhất của anh đi – Tôi đề nghị – EM rất muốn biết.

Edward cười khanh kh|ch.

– Em đo|n th xem.

Tôi lắc đầu.

– Có nhiều đêm em không biết lắm. Cả một thế kỉ kia m{.

– Để anh rút ngắn thời gian lại cho em nhé. Tất cả những đêm tuyệt vời nhất của anh đều có được l{ chỉ từ khi gặp em đấy.

– Thật ư, anh?

– Thật chứ, em có thấy đó đ~ l{ cả một qu~ng thời gian d{i rồi không. H~y th đo|n xem.

Tôi ngẫm ngh trong một phút.

– Em chỉ ngh được những đêm tuyệt vời nhất của mình m{ thôi – Tôi thật th{ thú nhận.

– Có lẽ chúng lại trùng nhau đ} y – Edward động viên tôi.

– m, đêm đầu tiên. Đêm anh ở lại nh{ em.

– Đúng rồi, đó cũng l{ đêm tuyệt vời nhất của anh. Tất nhiên l{ khi đó, em không có lấy bất kì một ý niệm n{o về sở thích của anh cả.

– Đúng rồi – Tôi nhớ lại – Em đang nói về c|i đêm ấy đấy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 409

– – Anh đồng ý với tôi.

Bất gi|c mặt tôi đỏ bừng khi lại thắc mắc không biết mình đ~ nói gì lúc ngủ trong vòng tay của Jacob. Tôi không thể nhớ được mình đ~ mơ thấy điều gì, cũng như không biết mình có mơ hay không, vậy nên điều đó không thể giúp ích gì được.

– Đêm vừa rồi, em đ~ nói gì vậy – Tôi hạ thấp giọng hơn trước.

Thay vì trả lời, Edward nhún vai, v{ tôi không khỏi nhăn mặt.

– Tệ lắm ư, anh?

– Không tệ lắm đ}u, em ạ – Anh thở d{i.

– Cho em biết đi.

– Hầu hết l{ em gọi tên anh, như thường lệ.

– Gần cuối, em bắt đầu l m nh m những điều vô ngh a, rằng Jacob, Jacob của tôi – Cho dẫu chỉ l{ lời thì thầm, tôi vẫn có thể nhận ra nỗi đau khổ l n khuất trong đó – Jacob của em thích thú điều đó lắm.

Tôi tr}n mình chịu trận, cổ th ng lên được v{i xăngtimét, môi tôi đ~ ngang tầm với quai h{m anh. Nhưng tôi không thể nhìn được v{o mắt Edward. Anh đang ngước mắt lên nhìn c|i trần của căn lều.

– Em xin lỗi – Tôi thì th{o – Đó chỉ l{ c|ch em nhận diện từng người thôi.

– Nhận diện

– Giữa b|c s Jekyll v{ ng{i Hyde. Giữa Jacob em thích v{ kẻ khiến em bực mình chết đi được – Tôi giải thích.

– Ra l{ vậy – Edward có vẻ đ~ dịu xuống – Cho anh biết về đêm thứ hai đi.

– L{ đêm chúng mình từ Ý bay về nh{.

Anh cau m{y.

– Không phải l{ đêm tuyệt vời của anh { – Tôi thắc mắc.

– , không phải, anh ngạc nhiên rằng nó có trong danh s|ch của em đấy. Ch ng phải lúc đó, em vẫn một hai cho rằng anh sẽ chạy trốn khi c|nh c a m|y bay vừa mở sao?

– V}ng – Tôi mỉm cười – Nhưng m{ anh vẫn ở bên em.

Anh hôn lên tóc tôi.

– Em yêu anh nhiều hơn tất cả những gì anh xứng đ|ng được hưởng, Bella.

Tôi ph| ra cười trước điều không thể có trong suy ngh của anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 410

– Tiếp đến l{ đêm đầu tiên chúng mình từ Ý trở về – Tôi tiếp tục liệt kê.

– , đêm đó cũng nằm trong danh s|ch của anh. Lúc đó, trông em buồn cười lắm cơ.

– Buồn cười – Tôi phản ứng.

– Anh không ngờ giấc mơ của em lại sống động đến như vậy. Anh cứ phải thuyết phục em m~i rằng em đ~ tỉnh rồi.

– Em vẫn chưa chắc chắn đ}u – Tôi thầm thì – Lúc n{o anh cũng giống như một cơn mơ hơn l{ hiện thực. Bây giờ, h~y cho em biết về đêm tuyệt vời nhất của anh đi. Em có đo|n đúng đêm anh thích nhất không

– Không, đó l{ c|i đêm c|ch đ}y hai hôm, khi cuối cùng, em cũng chấp thuận kết hôn với anh.

Tôi nhăn mặt.

– Nó không nằm trong danh s|ch của em {

Tôi nhớ đến c|ch anh hôn tôi, đến sự nhượng bộ của tôi, v{ rồi bất ngờ đổi ý.

– có chứ. Nhưng m{ nó vẫn có những hạn chế. Em không hiểu vì sao nó lại quan trọng với anh đến như vậy. Anh đ~ có em m~i m~i rồi cơ m{.

– Từ giờ đến một trăm năm sau, khi em đ~ có một tầm nhìn đủ rộng để có thể hiểu rõ được c}u trả lời, khi ấy, anh sẽ giải thích với em.

– Em sẽ nhắc anh giải thích, trong một trăm năm nữa.

– Em thấy tiết trời n{y đ~ đủ ấm chưa – Hốt nhiên anh hỏi.

– Em ch ng sao hết – Tôi đoan chắc với Edward – Sao vậy anh

Trước khi anh kịp lên tiếng trả lời, không gian yên ắng bên ngo{i căn lều bỗng bị ph| v bởi một tiếng hú chói tai đầy vẻ đau đớn. m thanh ấy đập v{o núi đ|, dội v{o không trung v{ toả ra khắp tất cả c|c hướng.

Tiếng hú l{m rúng động tinh thần tôi y hệt như sức mạnh của b~o t|p, vừa lạ, vừa quen. Lạ l{ bởi trước đ}y, tôi chưa bao giờ nghe thấy một }m thanh n{o khiến mình khổ sở đến như vậy. Quen l{ bởi tôi nhận ra , }m điệu ấy ngay lập tức – tôi biết rõ }m thanh cũng như hiểu rõ được ý ngh a của tiếng thét cứ như chính mình l{ người đ~ tạo ra nó vậy. Nó không hề kh|c biệt với chất giọng của Jacob khi cậu không còn trong hình h{i con người v{ chỉ có thể tru lên chứ không nói được. Tôi không cần phải nhờ thông ngôn.

Jacob đang ở rất gần đ}y. Jacob đ~ nghe thấy hết mọi điều chúng tôi t}m sự với nhau. Jacob đang tột cùng đau khổ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 411

Tiếng sói tru đột nhiên thắt lại th{nh một thứ tiếng nức nở ư ư kh|c thường,

rồi sau đó, tất cả chìm v{o im lặng.

Tôi không nghe được tiếng bước ch}n bỏ đi thật yên ắng ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được – tôi cảm nhận được sự trống trải m{ vừa n~y, mình đ~ ph|n đo|n sai người bạn nhỏ đ~ bỏ lại phía sau cả một không gian trống rỗng.

– Bởi vì c|i lò sưởi của em đ~ bị đ y đến tận cùng của sự chịu đựng rồi – Edward khẽ kh{ng giải thích – Thoả ước đình chiến đ~ chấm dứt – Anh nói thêm, rất nhỏ, đến mức tôi không d|m chắc l{ có phải anh vừa mới nói như thế hay không nữa.

– N~y giờ Jacob vẫn đứng nghe – Tôi thều th{o. Đó không phải l{ một c}u hỏi.

– .

– Anh biết chuyện n{y

– .

Tôi nhìn v{o hư vô, không cố định v{o đ}u cả.

– Anh chưa bao giờ hứa l{ mình sẽ đua tranh công bằng – Anh nhắc nhở tôi một c|ch lặng lẽ – V{ cậu ta xứng đ|ng được biết.

Tôi gục đầu v{o tay mình.

– Em giận anh hả – Edward hỏi tôi.

– Không phải – Tôi thì th{o – Em khiếp sợ mình.

– Em đừng tự dằn vặt mình – Edward n{i nỉ.

– Phải rồi – Tôi t|n th{nh một c|ch cay đắng – Em nên d{nh sức lực của mình để d{y vò Jacob nhiều hơn. Em không cần phải chừa cho cậu ta bất cứ phần n{o còn nguyên v n.

– Jacob hiểu cậu ấy đang l{m gì m{.

– Anh có ngh điều đó quan trọng không – Tôi cố ngăn những giọt nước mắt, v{ như vậy d nghe được giọng nói của mình hơn – Anh có ngh em cư x công bằng không, hay cậu ấy xứng đ|ng bị như vậy Em đang l{m tổn thương Jacob. Mỗi lúc em quay mặt đi l{ em lại l{m tổn thương cậu ấy một lần nữa – Giọng nói của tôi mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc lại c{ng thêm bị kích động – Em l{ một kẻ đ|ng sợ.

– Không, em không phải l{ người như vậy đ}u.

– Phải m{ Em l{m sao vậy chứ – Tôi vùng ra khỏi vòng tay Edward, v{ anh để mặc cho đôi tay mình rơi thõng xuống – Em phải đi tìm Jacob.

– Bella, Jacob đ~ đi xa cả dặm rồi, m{ ngo{i trời cũng lạnh lắm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 412

– Em không quan t}m. Em không thể cứ ngồi đ}y được – Nói xong, tôi giũ vai đ y chiếc |o gió của Jacob xuống đất, vội v~ xỏ ch}n v{o gi{y rồi một c|ch khó nhọc, tôi bò ra

c a ngay lập tức, cảm thấy ch}n mình tê co ng – Em phải – Em phải – Tôi không biết phải ho{n tất c}u nói của mình như thế n{o, nhưng cuối cùng, tôi cũng đưa tay mở kho| kéo c|nh c a để bước ra giữa |nh s|ng buổi sớm chan ho{ rực r v{ lạnh cóng.

Sau cơn b~o điên cuồng đêm qua, tuyết ho| ra không nhiều như tôi tưởng. Có lẽ gió đ~ thổi chúng bay đi hơn l{ chúng tự tan dưới |nh mặt trời. V{ kia, từ hướng đông nam, mặt trời đang từ từ ló dạng, toả nắng xuống đ|m tuyết, khiến đôi mắt chưa kịp điều chỉnh của tôi buốt nhói. Khắp tứ bề, gió đ~ lặng, song không khí vẫn đang b{o mòn lớp tuyết, dần dần, mặt trời c{ng lên cao, thời tiết đang trở về với đúng mùa của nó.

Seth Clearwater đang nă m cuộc tròn trên một đ|m l| khô, dưới bóng của một cây vân sam đại thụ, đầu ghếch lên ch}n. Lớp lông m{u c|t của cậu bé gần như trùng h n ho{n to{n với m{u l| khô, tuy vậy, tôi vẫn có thể nhận ra cậu qua đôi mắt phản chiếu m{u tuyết s|ng bừng. Cậu ta đang nhìn tôi theo kiểu như tôi hiểu l{ một lời buộc tội.

Cho đến khi loạng choạng đi về phía những thân cây, tôi mới ý thức được rằng Edward đang bước theo mình. Tôi không nghe tiếng anh, nhưng |nh mặt trời phản chiếu l{n da của anh tạo th{nh muôn v{ng những mảnh cầu vồng lấp l|nh rọi xuống mặt đất phía trước tôi. Anh không buộc tôi dừng lại cho đến khi tôi chỉ còn v{i bước nữa l{ dấn th}n v{o bóng tối của khu rừng.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, bất kể tôi cố ra sức giằng lại.

– Em không đuổi theo cậu ấy được đ}u. Không phải l{ hôm nay. Sắp tới giờ rồi. Vả lại, em bị lạc thì sẽ ch ng giúp gì được cho ai cả.

Tôi xoay cổ tay, kéo lại một c|ch vô ích.

– Anh xin lỗi, Bella – Edward khẽ kh{ng – Anh xin lỗi đ~ h{nh x như vậy.

– Anh ch ng l{m gì có lỗi hết. Tất cả l{ lỗi tại em. Chính em đ~ l{m. Em l{m sai tất cả. Lẽ ra em Khi cậu ấy Em không nên Em Em – Tôi nức nở.

– Bella, Bella.

Edward vòng tay ôm tôi, nước mắt tôi r{n rụa thấm ướt cả vạt |o sơmi của anh.

– Lẽ ra em phải nói với cậu ấy lẽ ra em phải nói – Nói gì Tôi biết nói điều gì cho phải đ}y? – Để cậu ấy không phải chứng kiến điều vừa rồi.

– Em có muốn anh tìm Jacob đưa trở lại để em nói chuyện với cậu ấy không Vẫn còn một ít thời gian đấy – Edward thầm thì, giọng nói ngập tr{n những đau khổ c}m lặng.

Tôi để nguyên đầu mình đang |p v{o vồng ngực của Edward m{ gật chứ không d|m ng ng lên nhìn anh.

– quanh lều thôi nhé. Anh sẽ trở lại ngay.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 413

Anh vừa nói dứt c}u, vòng tay đang ôm tôi bỗng biến mất. Edward ra đi nhanh đến độ, trong tíc tắc, tôi ng ng mặt lên, anh đ~ không còn ở đó nữa, chỉ còn tôi đang đứng chơ vơ một mình.

Một cơn nức nở kh|c ph| v lồng ngực tôi. Hôm nay tôi đ~ l{m tổn thương đến tất cả mọi người. Liệu trên đời n{y, có c|i gì m{ tôi không đụng v{o m{ không bị đổ n|t không?

Tôi không biết vì sao mình lại đau lòng đến như vậy. Đ}u phải tôi không biết điều n{y sớm muộn gì rồi cũng sẽ phải đến. Có điều l{ Jacob phản ứng mạnh mẽ qu|, cậu ấy đ~

đ|nh mất cả sư tự tin vốn có để bộc lộ một sự khổ đau tr{n ngập. m thanh của tận

cùng nỗi đau trong t}m hồn người bạn nhỏ đang cắt n|t lòng tôi th{nh từng mảnh. V{ ở đ}u đó từ sâu th m trong lồng ngực, ngay bên cạnh nỗi đau đó, còn có một nỗi đau kh|c – đau vì cảm nhận nỗi đau của Jacob, đau vì đ~ l{m tổn thương cả Edward. Vì không thể điềm nhiên nhìn Jacob ra đi, tôi hiểu rằng mình chỉ còn có c|ch đó, đó l{ h{nh động đúng đắn nhất.

Tôi l{ kẻ ích kỉ, tôi chuyên g}y tổn thương cho người kh|c. Tôi đ~ l{m khổ tất cả những người m{ tôi yêu thương.

Tôi ch ng kh|c n{o nh}n vật Cathy trong t|c ph m Đỉnh gió hú, chỉ có điều ho{n cảnh của tôi tốt hơn của n{ng m{ thôi Edward v{ Jacob – không có ai xấu, không có ai yếu đuối cả. V{ b}y giờ thì tôi ngồi đ}y để khóc lóc vì điều đó, vì đ~ không l{m nổi được một điều gì đúng đắn Như vậy, có kh|c gì Cathy đ}u.

Tôi không thể để cho điều l{m tổn thương mình ảnh hưởng đến quyết định của bản th}n mình nữa. Mọi h{nh động lúc n{y đều không còn t|c dụng v{ đ~ qu| tr nhưng tôi vẫn phải l{m. Đối với tôi, hình như tất cả đều đ~ được an b{i. Có lẽ Edward sẽ không mang được người bạn nhỏ của tôi trở lại. Edward sẽ không bao giờ còn phải chứng kiến cảnh tôi rơi nước mắt vì Jacob nữa. Từ giờ trở đi, sẽ ch ng còn nước mắt nữa. Tôi giơ mấy ngón tay lạnh ngắt của mình lên quệt ngang những giọt nước mắt cuối cùng.

Nhưng nếu Edward quay trở lại cùng với Jacob Trong trường hợp đó, tôi sẽ phải đề nghị cậu ấy h~y ra đi v{ đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Tại sao điều đó lại khó khăn đến như vậy nhỉ Tại sao lại khó khăn hơn rất nhiều so với việc phải nói lời chia tay với tất cả những người bạn kh|c của tôi, với Angela, với Mike Tại sao tôi nghe lòng đau nhói như thế Vô lý. Lẽ ra, tôi không phải khổ sở như vậy. Tôi đ~ có điều mình cần. Tôi không thể có cả hai người họ, bởi vì Jacob chỉ l{ bạn tôi. Đ~ đến lúc phải từ bỏ mong ước đó. L{m sao trên đời lại có người tham lam đến như thế được?

Tôi phải vượt qua cảm gi|c phi lý rằng Jacob thuộc về cuộc đời tôi. Người thiếu niên ấy không thể thuộc về tôi được, không thể l{ Jacob của tôi, khi tôi đ~ thuộc về một người kh|c.

Một c|ch chậm r~i, tôi quay trở lại khoảng rừng trống, đôi ch}n gần như l{ lê bước. Khi vừa chạm ch}n đến b~i đất cũ, mắt phải nheo lại vì nắng gắt, tôi liếc nhanh qua

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 414

Seth – cậu ta vẫn nằm trên đ|m l| thông, không hề có bất cứ c động n{o – v{ tôi quay mặt đi, tr|nh |nh nhìn của Seth.

Bất gi|c, tôi có cảm gi|c như tóc mình bị bết lại, xoắn th{nh lọn giống như m|i tóc rắn của nữ qu MEdwardchúng tôia. Một c|ch lơ đ~ng, tôi vuốt lại m|i tóc của mình

nhưng rồi lại nhanh chóng từ bỏ ý định đo . Dù sao đi nữa, ai m{ th m quan t}m xem

hình dạng tôi trông như thế n{o

Tôi chộp lấy c|i biđông nước treo cạnh c a lều, lắc th . c |ch tôi mở nắp, tợp một hớp để súc miệng Nước lạnh ngắt. Gần đó cũng có thức ăn nhưng tôi một cảm thấy đói để tìm đến nó. Tôi bước thêm v{i bước dưới |nh s|ng chói lo{, cảm nhận được |nh mắt của Seth chưa một lần n{o rời khỏi mình. Nhưng tôi sẽ không nhìn cậu ta, trong đầu

tôi, Seth đ~ trở lại th{nh một cậu bé, không còn l{ một con sói to lớn nư a cũng giống như cậu bé Jacob ng{y xưa vậy.

Tôi muốn nhờ Seth sủa một tiếng hay l{m bất kì một động th|i n{o cho biết l{ Jacob có quay trở lại hay không, nhưng đ~ kịp thời ngăn mình lại. người thiếu niên ấy có quay lại hay không đ~ không còn quan trọng nữa. Có khi cậu ta không quay lại còn d x hơn cho tôi. Tôi ước sao mình có c|ch gì đó để gọi Edward quay trở về.

Đúng v{o c|i thời khắc ấy, Seth bắt đầu thút thít, rồi đứng bật ngay dậy.

– Chuyện gì vậy em – Tôi lên tiếng một c|ch ngớ ng n.

Con sói phớt lờ trước c}u hỏi của tôi, nó chạy về phía bìa rừng, nghếch mũi về phía tay, miệng bắt đầu ph|t ra những tiếng ư .

– Có tin gì ư, Seth – Tôi hỏi gặng – b~i đất trống

Seth ngo|i lại nhìn tôi, sủa lên một tr{ng d{i không to lắm, rồi hướng mũi trở lại phía t}y, tỏ ra cảnh gi|c. Đôi ta b t h n ra sau, con sói lại rên ư lần nữa.

Tại sao tôi lại khờ dại như thế nhỉ Tôi đ~ ngh sao m{ lại để cho Edward đi L{m sao tôi có thể biết được điều gì đang di n ra Tôi đ}u có nói được tiếng sói.

Một cơn ớnlạnh bắt đầu chạy dọc theo sống lưng tôi. Ngộ nh không còn thời gian thì sao Jacob v{ Edward ở qu| gần nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra Nếu ch ng may v{o phút chót, Edward lại quyết định tham gia v{o trận chiến thì sự thể sẽ như thế n{o

Nỗi sợ h~i đọng lại ở bụng tôi. Nếu Seth đang nóng ruột vì không được tham gia v{o trận đ|nh ở b~i đất trống, v{ tiếng rên ư kia l{ một nỗi bất bình thì sự việc gì sẽ di n ra tiếp theo Nếu hiện giờ Jacob v{ Edward đang s|t phạt nhau ở đ}u đó xa thật xa trong rừng thì sao nhỉ Họ sẽ không h{nh x như thế đ}u, có phải như vậy không

Bất chợt tôi cảm thấy bủn rủn hết cả người khi nhận ra rằng ho{n to{n có khả năng đó – nếu cả hai người nói ra những điều gì mất lòng nhau. Ch ng phải s|ng nay, Jacob v{ Edward đ~ ch ng từng g}y hấn nhau trong lều rồi đó sao, phải chăng tôi đ~ đ|nh gi| qu| thấp mức độ có thể xảy ra xung đột giữa hai người họ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 415

Tuy nhiên, nếu bằng c|ch n{y hay c|ch kh|c, tôi mất cả hai người thì }u cũng l{ tôi xứng đ|ng bị như vậy.

Cơn lạnh đóng băng cả tr|i tim của tôi.

Nhưng trước khi tôi kịp đổ sụp người xuống vì sợ, Seth bỗng gầm gừ khe khẽ – tiếng gầm gừ ấy tho|t ra từ s}u trong lồng ngực – rồi quay đi, thong thả tiến lại chỗ nằm ban n~y của mình. Tôi bình t}m trở lại, nhưng cũng không ngăn được nỗi lo }u khắc khoải. Cậu ta không thể c{o trên mặt đất cho tôi một thông điệp hay l{m một c|i gì đại loại như thế hay sao

Sự vận động nho nhỏ ấy bă t đầu khiến tôi đổ mồ hôi. Tôi qu ng chiếc |o lạnh

của mình v{o trong lều, quay trở lại với con đg nhỏ cắt ngang qua chỗ nghỉ bé tí xíu n{y.

Thình lình Seth nhổm dậy lần nữa, lông g|y dựng đứng hết lên. Hoảng hốt, tôi nhìn quanh, nhưng không thấy một hiện tượng n{o kh|c thường. Nếu Seth không thôi c|i trò n{y, thể n{o tôi cũng sẽ tặng cho cậu ta một quả thông chứ ch ng đùa.

Con sói non nớt gầm gừ cảnh b|o thêm lần nữa, rồi chạy lại bìa rừng phía t}y, tôi bắt đầu cân nhắc lại sự nôn nóng của mình.

– Bọn anh đ}y m{, Seth – Tiếng Jacob cất lên từ phía đằng xa.

Tôi cố giải thích với mình lí do, vì khi vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc ấy, tim tôi như muốn nhảy ngay ra khỏi lồng ngực. Có lẽ l{ vì tôi sợ điều sắp phải thực hiện. Tôi không cho phép mình được nông nổi trước sự quay lại của người bạn nhỏ. Điều đó sẽ ch ng giúp ích được gì.

Edward xuất hiện trước tiên, mặt anh ng}y ra, không một cảm xúc. Khi anh bước ra khỏi bóng r}m, |nh mặt trời lại toả s|ng trên da anh như đ~ toả s|ng trên tuyết. Seth bước tới đón Edward v{ nhìn thật s}u v{o mắt anh. Edward gật đầu một c|ch chậm r~i, vầng tr|n nhănlại.

– , mọi người cũng chỉ cần có thế – Edward thì thầm với chính mình trước khi quay sang nói với con sói to lớn – Tôi ngh chúng ta không cần phải lo. Nhưng thời khắc

đó đang đến gần lắm rồi. Mong cậu nhờ Sam nhă n lại với Alice l{ cố gắng l{m theo đúng kế hoạch đ~ định.

Seth cúi đầu xuống đúng một c|i, v{ tôi ước sao mình có thể gầm gừ được cho hả. Thì ra cậu ta cũng biết gật đầu đấy chứ. Tôi ngo|i đầu lại, nhận ra Jacob đ~ xuất hiện tự bao giờ.

Cậu ta xoay lưng lại phía tôi, đối diện với con đg vừa từ đó tới. Tôi thận trọng chờ người thiếu niên ấy quay người lại.

– Bella – Edward lên tiếng khe khẽ, anh đang ở s|t bên cạnh tôi. Anh cúi xuống nhìn tôi, trong |nh mắt ấy tuyệt không có lấy một chút c|m xúc n{o kh|c ngo{i sự lo lắng.

Lòng bao dung nơi anh quả thật không có giới ha n. Chưa bao giờ tôi lại nhận thấy

mình không xứng đ|ng với anh một c|ch thấm thía đến như vậy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 416

– Có một chút rắc rối – Anh nói với tôi, giọng nói cố tỏ ra điềm t nh – Anh sẽ đưa Seth ra ngo{i n{y một chút để giải quyết vấn đề. Anh sẽ không đi xa đ}u, nhưng anh cũng

không lắng nghe cuộc nói chuyện của hai ngươ i. Anh biết em không muốn có ai nghe thấy cả, cho dẫu l{ em có quyết định như thế n{o.

Chỉ có ở mệnh đề cuối cùng trong c}u nói n{y, giọng nói của Edward mới v o{ những đau đớn.

Tôi sẽ không bao giờ l{m cho anh phải đau nữa. Đ}y sẽ l{ nhiệm vụ của tôi trong cuộc đời n{y. Sẽ không bao giờ tôi l{ lý do khiến anh có |nh nhìn khắc khoải như thế nữa.

Lòng tôi rối bời đến mức thậm chí không hỏi anh xem có chuyện gì. B}y giờ tôi ch ng cần bất kì một điều gì kh|c.

– Sớm quay lại với em nhé – Tôi thẽ thọt.

Anh hôn nh lên môi tôi rồi nhanh chóng khuất dạng trong rừng cùng Seth.

Jacob vẫn đứng trong bóng c}y thật khó có thể nhìn ra vẻ mặt của người bạn nhỏ.

– Em vội lắm, chị ạ – Jacob lên tiếng bằng một giọng uể oải – Sao chị không thôi chuyện n{y đi nhỉ

Tôi nuốt v{o một hơi, cổ họng thốt nhiên khô khốc, tôi không rõ mình còn có thể thốt nổi lên th{nh lời hay không nữa.

– Chị cứ nói đi, để còn có thể kết thúc sớm.

Tôi hít v{o một hơi thật đầy.

– Chị xin lỗi vì đ~ l{ một kẻ ch ng ra gì – Tôi nói khẽ kh{ng – Chị xin lỗi vì đ~ qu| ích kỉ. Chị mong mình chưa bao giờ gặp em để không phải l{m tổn thương em như thế n{y. Chị sẽ không bao giờ l{m như thế nữa, chị xin hứa với em. Chị sẽ rời xa em. Chị sẽ dọn ra khỏi bang. Em sẽ không bao giờ còn phải trông thấy chị nữa.

– Lời xin lỗi ho| ra chỉ có thế – Jacob đ|p một c|ch chua ch|t.

Những gì tôi thốt ra không thể n{o lớn hơn một lời thì thầm:

– H~y cho chị biết chị phải l{m sao cho đúng.

– Nếu em không muốn chị bỏ đi thì sao Nếu em muốn chị ở lại, dù có ích kỉ hay không cũng mặc, thì thế n{o Dù chị đang lên kế hoạch cư x với em như vậy, em cũng sẽ ch ng được có ý kiến n{o hết, đúng không

– Điều đó không giúp ích được gì, Jake ạ. Thật sai lầm khi chúng ta ở bên nhau m{ ý muốn của chúng ta lại ho{n to{n kh|c nhau. Sẽ không tốt đ}u. Chị sẽ chỉ l{m em đau thôi. Chị không muốn l{m tổn thương em thêm nữa. Chị ghét điều đó lắm – Giọng nói của tôi v o{.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 417

Người thiếu niên thở d{i:

– Đủ rồi. Chị không cần phải nói nữa. Em hiểu rồi.

Tôi rất muốn nói rằng tôi sẽ nhớ Jacob nhiều lắm, nhưng tôi cắn răng lại. Điều ấy cũng ch ng giúp ích được gì hết.

Jacob lặng người đi một lúc, mặt cúi gằm xuống đất còn tôi thì đang cố giữ mình không chạy đến ôm lấy cậu, an ủi cậu.

Jacob ng ng măt lên, nói:

– , chị không phải l{ người duy nhất biết quên mình đ}u – Giọng nói của Jacob khoẻ khoắn hơn – Trò chơi ấy, hai người chơi thôi cũng được.

– Sao cơ?

– Bản th}n em cũng đ~ có những h{nh x không ra gì. Em đ~ khiến chị thêm khổ t}m. Lẽ ra ngay từ đầu, em nên chọn c|ch từ bỏ. Quả thật, em cũng có l{m cho chị bị tổn thương nữa.

– Đ}y l{ lỗi của chị m{.

– Em sẽ không để chị vơ hết tr|ch nhiệm về mình đ}u, Bella ạ hay tất cả những gì gọi l{ cao cả cũng thế. Em biết phải l{m sao để bù đắp cho chị rồi.

– Em đang nói c|i gì vậy – Tôi hỏi. nh mắt điên cuồng vụt loé lên trong mắt của cậu bạn khiến tôi lo ngại.

Jacob ng ng mặt lên nhìn vầng th|i dương, sau đó, cười với tôi.

– Dưới kia đang di n ra một trận chiến kh| cam go. Em không cho rằng nó khó khăn đến độ cần phải t|ch mình ra khỏi chiến trường đó.

Lời nói của người thiếu niên khắc s}u v{o t}m trí tôi, một c|ch chậm r~i, từng lời từng lời một, v{ tôi không sao thở được nữa. Dù đ~ ngh ra bao nhiêu ý định nhằm cắt đứt Jacob ho{n to{n ra khỏi cuộc đời mình, nhưng v{o đúng gi}y phút ấy, tôi không hề nhận ra rằng một nh|t dao đ}m có thể l{m điều đó một c|ch tốt nhất.

– i, không, Jake Không, không,không – Tôi thốt ra trong kinh h~i – Không, Jake, không. Chị xin em, đừng – Hai đầu gối tôi bắt đầu rung r y.

– Có kh|c gì nhau đ}u, Bella? Đ}y l{ hướng giải quyết tốt nhất cho mọi người. Chị sẽ không cần phải ra đi.

– Không – Tôi nói lớn hơn – Không, Jacob Chị sẽ không cho em l{m thế đ}u!

– Chị ngăn em bằng c|ch n{o đ}y? – Người thiếu niên buông lời chế nhạo, mỉm cười với từng lời nói ấy

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 418

– Jacob, chị đang cầu xin em đ}y. H~y ở lại với chị – Nếu còn có khả năng c động được, có lẽ tôi đ~ quỳ sụp xuống rồi.

– Em đ~ bỏ l mất mười lăm phút quí b|u rồi. Khi em an to{n trở lại, chị sẽ chạy trốn em chứ gì Chị đang đùa cợt với em đấy.

– Chị sẽ không chạy trốn em đ}u. Chị đ~ thay đổi ý định rồi. Chúng ta sẽ cùng tìm c|ch giải quyết vấn đề, Jacob {. Chuyện gì cũng có thể d{n xếp được hết. Em đừng đi!

– Chị nói dối.

– Không đ}u. Em biết chị l{ kẻ nói dối dở đến mức n{o m{. Em h~y nhìn v{o mắt chị đi. Chị nói lại nhé: Chị sẽ không đi đ}u hết, nếu như em ở lại.

Gương mặt của Jacob đanh lại.

– Để rồi trong ng{y vu qui của chị, em sẽ l{ phù rể chứ gì

Phải mất một lúc l}u sau, tôi mới có thể lên tiếng đ|p lại, vẫn l{ c}u trả lời duy nhất m{ tôi có thể nói với cậu ta:

– Chị xin em.

– Em biết ngay m{ – Người thiếu niên nói, gương mặt đ~ điềm t nh trở lại, nhưng |nh mắt vẫn rối bơòi những nỗi niềm.

V{ rồi

– Em yêu chị, Bella – Người bạn nhỏ thầm thì.

– Chị thương em, Jacob – Giọng nói của tôi run r y.

Người thiếu niên mỉm cười

– Em biết điều đó rõ hơn chị.

Đoạn quay gót bỏ đi.

– Bất cứ điều gì cũng được – Tôi gọi với theo, giọng nói ngh n lại – Em muốn điều gì cũng được, Jacob ơi. Chỉ cần em đừng l{m như thế

Jacob chơ t dừng bước, từ từ quay lại:

– Em không tin chị nói thật lòng.

– lại đi em – Tôi n{i nỉ.

Cậu lắc đầu.

– Không, em sẽ đi – Im lặng một lúc, dường như Jacob đang đắn đo trước một quyết định hệ trọng – Nhưng em sẽ phó mặc th}n mình cho số phận.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 419

– Em nói vậy ngh a l{ sao – Tôi thảng thốt.

– Em sẽ không phải c n trọng nữa – em sẽ s|t c|nh chiến đấu hết sức mình để bảo vệ đồng đội, v{ để mặc cho điều gì phải đến sẽ đến – Jacob nhún vai – Tuy nhiên, nếu chị có thể thuyết phục được em rằng chị thật lòng mong em bình an trở về – mong hơn tất cả những điều vị tha chị đang muốn l{m

– Như thế n{o – Tôi hỏi.

– Chị có thể yêu cần ở em – Jacob đề nghị.

– Xin em h~y bình an trở về – Tôi thì th{o. L{m sao Jacob lại có thể nghi ngờ những gì tôi nói chứ?

Người thiếu niên lắc đầu, mỉm cười một lần nữa:

– Đó không phải l{ điều em muốn nói đến.

Một tíc tắc trôi qua đó chính l{ khoảng thời gian để tôi hiểu được những gì người thiếu niên muốn đề cập đến n~y giờ, cậu ta đang quan s|t tôi với một vẻ tự m~n – như thể đ~ biết trước được phản ứng của tôi. Ngay khi vừa bắt được suy ngh của Jacob, tôi đ~ bật thốt lên ngay tức thì m{ không kịp dừng lại để cân nhắc đến c|i gi| phải trả.

– Em sẽ hôn chị chứ, Jacob?

Người thiếu niên trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên, rồi sa sầm mặt xuống, nghi ngờ:

– Chị đang lừa em.

– Hôn chị đi, Jacob. Hôn chị đi, v{ sau đó, xin em h~y trở về.

Jacob ngần ngừ trong bóng r}m, tự đấu tranh với chính bản th}n mình. Cậu ta hơi ngoảnh người về phía t}y, trong khi đôi ch}n vẫn đứng yên không hề suy suyển. Người thiếu niên tiến một bước do dự về phía tôi, rồi tiến thêm một bước nữa, trong khi mắt vẫn dõi về hướng kh|c. Cuối cùng, cậu ta xoay mặt lại nhìn tôi, |nh mắt đầy ắp nghi ngờ.

Tôi cũng nhìn đ|p lại cậu ta, không biết gương mặt mình gồm có những cảm xúc n{o.

Jacob có hơi ngập ngừng trên đôi chân, nhưng rồi cũng tiến tới, xo| bỏ khoảng c|ch giữa chúng tôi trong đúng ba bước ch}n sải d{i.

Tôi biết người thiếu niên n{y sẽ không bỏ l cơ hội tôi biết để m{ tự chu n bị tinh thần. Tôi đứng thật im lìm – mắt nhắm nghiền, những ngón tay để xuôi hai bên mình siết lại th{nh nắm. V{ đôi môi của Jacob đ~ tìm đến môi tôi với tất cả sự hăm hở không kh|c sự thô bạo l{ mấy.

V{ tôi có cảm nhận ngay được sự tức giận của người thiếu niên khi đôi môi của cậu ta nhận ra sự thụ động ở nơi tôi. Một tay Jacob lần lên g|y tôi, luồn tay v{o c|c ch}n tóc của tôi, xoắn chúng lại. tay kia, cậu ta ôm lấy vai tôi, lay lắc tôi v{ kéo tôi đứng |p s|t

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 420

v{o người cậu ta. B{n tay của Jacob tiếp tục lướt xuôi theo c|nh tay tôi, tìm tới cổ tay,

đưa c|nh tay tôi b| lên cổ cậu. Tôi giữ nguyên tay mình ở tư thế mới, c|c ngón tay v} n

nắm lại, không biết mình có thể kéo d{i được sự liểu l nh tuyệt vọng n{y đến bao lâu để giữ cho người thiếu niên được sống. Cả một khoảng thời gian kh| d{i, đôi môi của Jacob, mềm mại, ấm |p v{ lúng túng, ra sức buộc môi tôi phải hưởng ứng.

Khi biết rằng tôi sẽ không hạ tay xuống, Jacob buông cổ tay tôi ra, lần tay xuống thắt lưng tôi. Rồi khi b{n tay nóng hổi của người thiếu niên tìm thấy một phần da nhỏ ở thắt lưng tôi, cậu ta gần như đ~ dằn lấy th}n người tôi, kéo cơ thể tôi |p s|t hơn nữa v{o người cậu.

V{ trong một tho|ng, Jacob rời khỏi môi tôi, nhưng tôi biết cậu ta sẽ không dừng lại. Đôi môi của Jacob lướt theo quai h{m tôi, chuyển dịch xuống cổ. Người thiếu niên buông tay khỏi tóc tôi, giống như lúc ban đầu, cậu ta hướng c|nh tay của tôi qu{ng lên cổ cậu.

Đến lúc đôi tay của Jacob siết lại ở chỗ thắt lưng tôi, thì cũng l{ lúc đôi môi của cậu ta tìm đến tai tôi.

– Chị có thể l{m tốt hơn thế n{y, Bella ạ – Giọng nói của cậu ta khản đặc – Xem chị đang khổ sở kìa.

Tôi rùng mình khi cảm nhận được h{m răng của Jacob sượt qua tr|i tai của mình.

– Được rồi – Jacob l{u b{u – Trước tiên, phải trả lại cảm xúc thật cho chị đ~.

Như một phản ứng tự nhiên, tôi lắc đầu, m~i cho đến khi một c|nh tay của người thiếu niên lại luồn tay v{o tóc tôi, giữ lại.

Giọng nói của cậu ta chuyển s|ng gắt gỏng:

– Chị thật lòng muốn em quay về hay đang muốn em bỏ x|c trên chiến trường vậy

Nỗi tức giận đ~ l{m rung chuyển to{n bộ th}n hình tôi, hệt như dư chấn sau một cú đ|nh mạnh. Thế n{y thì qu| sức chịu đựng của tôi rồi – Jacob đ~ không công bằng.

Đôi tay vẫn còn qu{ng quanh cổ Jacob, tôi thộp lấy tóc cậu ta, mặc kệ vết thương đang nhói đau dữ dội ở tay phải – một h{nh động ho{n to{n có tính chất trả đũa, cố giằng mặt mình ra khỏi tay cậu ta.

Nhưng Jacob đ~ hiểu lầm.

Người thiếu niên qu| mạnh mẻ nên không hề nhận ra động t|c từ đôi tay tôi – đang cố dứt tóc cậu, cố ý l{m cho cậu ta đau. Thay vì ngh rằng tôi giận, Jacob lại hình dung đó l{ sự đê mê. Cậu ta cho rằng cuối cùng, đ~ được tôi hưởng ứng.

Với tiếng thở hổn hển đầy hoang dại, Jacob lại ấn môi v{o miệng tôi, những ngón tay của cậu ta ghì chặt lấy khoảng da trần ở thắt lưng tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 421

Sự kinh ngạc đ~ l{m rồi loạn khả năng tự chủ vốn mỏng manh nơi tôi cảm xúc ng}y ngất b}y giờ của cậu bạn đ~ ho{n to{n đ|nh bại được nó. Nếu đ}y chỉ đơn thuần l{ cảm xúc ngạo ngh vì ngh mình đ~ chiến thắng của Jacob, h n tôi đ~ kh|ng cự lại rồi. Không, chính sự mê đắm không lúc n{o dứt của Jacob đ~ ph| v quyết định của tôi, đ~ vô

hiệu ho| nó. Lí trí đ~ ho{n to{n không kiểm so|t được bản thể của tôi nữa, tôi đ~ đ|p la

i nụ hôn của người thiếu niên. Bất chấp tất cả c|c lý do, môi tôi chuyển động trên môi cậu ta một c|ch lạ lùng, theo một c|ch chưa từng có bao giờ – bởi lẽ tôi không phải c n trọng

đối với Jacob, v{ tất nhiên người bạn nho cũng không cần phải c n trọng trước tôi.

Những ngón tay của tôi vẫn còn đang siết chặt v{o tóc cậu ta, nhưng l{ để l{m cho gương mặt của cậu ta có thể |p s|t hơn nữa v{o mặt mình.

Dấu ấn của Jacob xuất hiện khắp mọi nơi trên cơ thể tôi. nh mặt trời rực r khiến mi mắt tôi ng đỏ, nhưng cũng có thể hiểu l{ do nhiệt độ. Sức nóng hiện hữu ở mọi nơi. Tôi không thể nhìn thấy hay nghe thấy hay cảm nhận được bất cứ c|i gì kh|c không phải của Jacob.

Một phần nhỏ xíu của n~o bộ vẫn còn một chút tỉnh t|o đ~ tạo ra như ng c}u hỏi

cho tôi.

Tại sao tôi không dừng chuyện n{y lại V{ tệ hại hơn, tại sao tôi lại không nhận ra bất kì một phần n{o trong người mình có mong muốn dừng h{nh động n{y Phải chăng điều đó có ngh a l{ tôi không muốn Jacob dừng lại Tay tôi đang níu lấy bờ vai của cậu ta, vì ưa thích sự nở nang v{ săn chắc của chúng Phải chăng tôi đang cảm thấy rằng đôi b{n tay của người thiếu niên đang kéo tôi s|t v{o người cậu ta như thế n{y vẫn còn l{ chưa đủ Những c}u hỏi thật ngớ ng n, bởi lẽ tôi đ~ biết được c}u trả lời: Tôi đang tự lừa dối bản th}n mình.

Jacob nói đúng. Từ đầu đến cuối, cậu ta nói đúng. Người thiếu niên ấy còn hơn cả một người bạn của tôi. Đó l{ lý do vì sao tôi không thể nói lời chia tay với cậu ta – Bởi lẽ tôi cũng yêu cậu. Đúng như vậy. Tôi yêu cậu ta nhiều hơn mức cho phép, tuy nhiên, thế vẫn chưa đủ. Tôi đ~ phải lòng Jacob, nhưng chưa đủ để thay đổi một điều gì chỉ đủ để hai đứa tôi bị tổn thương nhiều hơn, v{ chỉ đủ để l{m cho vết thương lòng m{ tôi đ~ g}y ra cho cậu trở nên trầm trọng hơn nữa.

Tôi không để tâm đến điều gì hơn thế – hơn nỗi đau của Jacob. Rõ r{ng l{ tôi còn hơn cả xứng đ|ng phải chịu tất cả những nỗi đau n{o. Tôi mong nỗi đau ấy sẽ thật đích đ|ng. Tôi mong mình sẽ bị h{nh hạ.

Giữa thời khắc n{y, tôi có cảm gi|c như chúng tôi l{ một. Nỗi đau của cậu ta đ~ chuyển th{nh nỗi đau của tôi – v{ hiện tại, niềm vui của cậu ta cũng chính l{ niềm vui của tôi. Tôi cảm thấy vui, tuy nhiên, hạnh phúc của người bạn nhỏ bằng c|ch n{y hay c|ch kh|c cũng mang nặng nỗi đau khổ. Gần như một thứ hữu hình – nó đốt ch|y thịt da tôi như một thứ axít, một sự hu hoại từ từ.

Trong một tíc tắc ngắn ngủi của vô tận, một con đg ho{n to{n kh|c hiện ra đằng sau mi mắt mọng nước của tôi. Như thể tôi đang nhìn thấu suy ngh của Jacob, tôi có thể trông thấy rõ r{ng điều tôi sẽ từ bỏ, rõ r{ng điều m{ sự tự nhận thức mới mẻ của bản

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 422

th}n không thể cứu tôi khỏi sự thất bại. Tôi có thể trông thấy hình ảnh của bố m mình lẫn v{o v{o trong bức tranh đầy mảnh ghép ấy. Tôi có thể trông thấy năm th|ng đ~ trôi qua cùng ý ngh a thời gian của nó, tôi đ~ thay đổi. Tôi có thể trông thấy con sói khổng lồ có bộ lông m{u n}u đỏ m{ tôi yêu vẫn luôn đứng ra bảo vệ tôi khi cần. Trong một phần nhỏ nhất của tíc tắc ấy, tôi có thể trông thấy hai c|i đầu có m|i tóc đen cắt ngắn của trẻ nhỏ, chúng vừa rời tay tôi, chạy v{o khu rừng quen thuộc. Khi hai đứa trẻ ấy biến mất, chúng đem luôn cả những ảo ảnh đi theo.

V{ cũng thật rõ r{ng, tôi cảm nhận được tim mình vừa v ra theo từng đg nứt, một phần nhỏ hơn của tr|i tim đ~ t|ch ra khỏi tổng thể.

Đôi môi của Jacob dừng lại trước tiên. Tôi mở mắt, nhận ra người thiếu niên đang quan s|t mình, |nh nhìn đầy vẻ thắc mắt, nhưng trên hết l{ sự phấn chấn.

– Em phải đi thôi – Cậu ta thầm thì.

– Đừng.

Ja mỉm cười, h{i lòng với lời đ|p lại của tôi.

– Em sẽ không đi lâu đ}u – Cậu ta cam đoan – Nhưng trước hết

Người thiếu niên cúi xuống hôn tôi một lần nữa, v{ b}y giờ thì không còn cớ gì để cự tuyệt. Tôi biết viện dẫn lý do gì đ}y?

Lần n{y thì kh|c h n. Đôi b{n tay của Jacob |p lên mặt tôi thật nh nh{ng, bờ môi ấm |p của cậu rất dịu d{ng, ngập ngừng v{ dò hỏi. Nụ hôn ấy không kéo d{i, nhưng thật sự rất ngọt, ngọt hơn cả sự mong đợi.

V{ cậu ta qu{ng tay ôm lấy tôi, một vòng tay thật chắc chắn, trong lúc miệng ghé v{o tai tôi, thì th{o:

– Lẽ ra, nụ hôn đầu tiên của chúng ta phải như thế n{y. Nhưng th{ muộn còn hơn l{ không bao giờ có.

Người thiếu niên ch ng bao giờ nhìn thấy nơi vồng ngực của mình, những giọt nước mắt đang chảy tr{n ra khỏi hai bờ mi của tôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 423

Chương 24

T Đ N B T N

ôi nằm lên chiếc túi ngủ, úp mặt xuống s{n, chờ đợi sự ph|n xét tìm đến với mình. Có lẽ một trận lở tuyết sẽ chôn vùi tôi ở đ}y. Tôi ước gì có thể như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương nữa.

Không có một tiếng động n{o cảnh b|o tôi cả. Không rõ bắt đầu từ lúc n{o, b{n tay lạnh gi| của Edward đ~ vuốt ve m|i tóc rối bù của tôi. Tôi run r y vì tội lỗi trước sự đụng chạm ấy.

– Em vẫn ổn chứ – Anh thì th{o, giọng nói đầy lo lắng.

– Không. Em chỉ muốn chết thôi.

– Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đ}u. Anh sẽ không bao giờ cho phép.

Tôi rên rỉ, thì th{o đ|p lại:

– Có lẽ rồi anh sẽ phải thay đô i quyết định.

– Jacob đ}u rồi, em

– Cậu ấy ra trận rồi – Tôi l{u b{u với nền đất.

Jacob đ~ rời khỏi lều với một niềm h}n hoan tột bậc – k m theo c}u nói đầy hớn hở: Em sẽ quay trở lại – rồi cậu ta chạy hết tốc lực về b~i đất trống, cả th}n mình run l y b y khi chu n bị chuyển sang hình th|i kh|c. Giờ thì to{n bộ đội sói đ~ biết hết sự tình. Seth Clearwater, đang đi đi lại lại ở ngo{i lều, đó chính l{ nh}n chứng rõ rệt nhất cho sự hổ th n trong lòng tôi.

Edward im lặng trong một lúc kh| l}u

– i – Cuối cùng, anh lên tiếng.

Âm điệu trong giọng nói của anh khiến tôi lo lắng, hiểu rằng trận lở tuyết đ~ không nhanh bằng anh. Tôi liếc trộm anh, không còn nghi ngờ gì nữa, đôi mắt của Edward không tập trung v{o bất cứ một sự vật n{o, anh đang nghe một điều m{ tôi th{ chết còn hơn l{ để cho anh biết. Tôi úp mặt mình xuống s{n.

Đầu óc tôi v|ng vất khi nghe tiếng cười bất đă c d của Edward vừa bật ra khỏi miệng.

– Có lẽ anh đ~ biết được một chuyện không hay – Edward lên tiếng, lấy l{m mi n cư ng khi thừa nhận – Vô hình trung, cậu ta đ~ biến anh th{nh một vị thần bảo vệ đức

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 424

hạnh – Anh mơn nh lên phần m| để lộ của tôi – Anh không giận em đ}u, cưng {. Jacob l|u c| hơn anh tưởng rất nhiều. Phải chi em đừng yêu cầu cậu ta

– Edward – Tôi thều th{o trên tấm nilông ram r|p – Em em Em

– Su t – Anh thốt lên, những ngón tay lại vuốt ve m| tôi – Anh không có ý nói như thế. Chỉ vì thể n{o cậu ta cũng sẽ hôn em, cho dẫu em có không bị chơi xỏ đi chăng nữa,

v{ giờ thì anh không có lí do để quai c|i ke ấy. Anh thật lòng muốn l{m như thế lắm

đấy.

– Bị chơi xỏ ư – Tôi thì th{o, ngơ ng|c.

– Bella, em tin rằng Jacob cao thượng đến mức đó ư? Rằng cậu ta s n s{ng chơi trò anh hùng m~ thương không tranh chấp với anh nữa ư?

Một c|ch chậm r~i, tôi ng ng mặt lên đón nhận c|i nhìn kiên nhẫn nơi anh. Vẻ mặt của anh rất hiền từ; đôi mắt chứa đầy những |nh nhìn thông cảm hơn l{ hằn học m{ tôi đ|ng ra được nhận.

– Vâng, em tin như vậy – Tôi thều th{o rồi quay mặt đi. Nhưng ho{n to{n không hề cảm thấy giận vì Jacob đ~ lừa mình. Trong lòng tôi không còn một khoảng trống n{o cho bất kì cảm xúc n{o kh|c ngo{i sự thù ghét bản th}n mình.

Edward bật cười, tiếng cười thật dịu d{ng.

– Em nói dối dở lắm, vậy nên ai đó chỉ cần trổ t{i nói dóc một chút xíu thôi, l{ em cũng tin s|i cổ ngay.

– Vì sao anh không giận em – Tôi sẽ s{ng hỏi – Sao anh không ghét em Hay anh v n chưa nghe hết c}u chuyện

– Có lẽ anh hiểu được chuyện n{y – Edward trả lời, giọng nói vẫn dịu d{ng, nh hẫng – Jacob vẽ lại chuyện đó trong đầu sống động lắm. Anh cảm thấy tội cho đồng đội của cậu ta cũng như tội cho mình vậy. Tội nghiệp nhóc Seth đang muốn nôn thốc nôn th|o. Nhưng giờ thì Sam đang buộc Jacob phải ổn định lại tinh thần.

Tôi khép mắt lại, lắc đầu một c|ch khổ sở. Những thớ sợi nilông của chiếc lều cọ r|t mặt tôi.

– Em dù sao cũng chỉ l{ một con người – Anh nói khẻ kh{ng, vuốt tóc tôi một lần nữa.

– Đó l{ lời b{o chữa đ|ng thương nhất m{ em từng được nghe thấy.

– Nhưng em l{ một con người đúng ngh a, Bella {. Dù rằng anh cũng mong kh|c hơn, v{ cậu ta cũng vậy Cuộc sống của em có những khoảng trống m{ anh không thể lấp đầy. Anh hiểu được điều đó.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 425

– Nhưng sự thật không phải như vậy. Đó l{ thứ khiến em ghê sợ bản th}n mình đấy. Không có khoảng trống n{o cả, anh {.

– Em yêu cậu ta – Edward thì thầm thật hiền.

Từng tế b{o trong cơ thể tôi ho| nhức nhối vì muốn phủ nhận điều đó.

– Em yêu anh nhiều hơn – Tôi chỉ biết trả lời có thế.

– , anh cũng biết điều đó. Nhưng khi anh rời bỏ em, Bella, anh đ~ l{m cho em tổn thương một c|ch nặng nề, v{ chính Jacob l{ người đ| v| vết thương lại cho em. Nhất định chuyện đó sẽ để lại dấu ấn – trong lòng cả hai người. Anh không biết những vết kh}u kia có thể tự biến mất hay không. Anh không thể khiển tr|ch cậu ta hay em được. Có lẽ anh đ~ được tha thứ nhưng điều đó không có ngh a l{ anh không phải nhận l~nh hậu quả.

– Lẽ ra em nên biết trước rằng anh đang tìm c|ch nhận lỗi về mình. Xin anh đừng nói nữa. Em không thể chịu đựng được.

– Vậy anh nên nói sao, hả em

– Em muốn anh dùng tất cả những từ ngữ tồi tệ n{o m{ anh ngh ra được, bằng mọi ngôn ngữ m{ anh biết để mắng mỏ em. Em muốn anh bảo với em rằng anh ch|n ghét em, v{ rằng anh sẽ ra đi để em sẽ phải phủ sụp xuống đất v{ cầu xin anh ở lại.

– Anh xin lỗi – Edward thở d{i – Anh không l{m được điều đó.

– Vậy thì ít nhất anh đừng tìm c|ch để em cảm thấy d chịu. H~y để em chịu đau khổ. Em đ|ng bị như vậy.

– Không đ}u em – Anh thì th{o.

Edward im lặng một lúc, v{ tôi cảm nhận được không khí bỗng trở nên nặng nề một c|ch bất thường, một sự b|o động mới.

– Giờ sắp điểm – Tôi nhìn nhận.

– , chỉ còn v{i phút nữa. Thời gian chỉ đủ để nói một lời duy nhất

Tôi chờ đợi. Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, vẫn l{ những lời nhỏ nh .

– Anh sẽ l{ người cao thượng, Bella ạ. Anh sẽ không bắt em phải lựa chọn giữa anh v{ cậu ta nữa. Em cứ sống hạnh phúc đi, em sẽ có mọi điều em muốn ở anh, hoặc l{ không có gì cả, nếu em thấy điều đó l{ cần thiết. Chỉ mong khi quyết định, em đừng có cảm gi|c nợ nần anh bất kì một điều gì.

Tôi bật phắt dậy, cong gối dưới s{n.

– Trời ơi, anh thôi đi – Tôi thét lên với anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 426

Edward tròn xoe mắt vì ngạc nhiên.

– Không – em không hiểu rồi. Anh không hề tìm c|ch để em cảm thấy d chịu đ}u, anh nói thật đấy.

– Em biết m{ – Tôi rền r – Chuyện gì xảy ra với mong muốn đua tranh của anh rồi Xin anh đừng bắt đầu bằng sự hi sinh cao thượng đó Anh h~y đua tranh đi.

– Bằng c|ch n{o, hả em – Edward hỏi ngược lại tôi, đôi mắt lại trở về với những u u n thuở n{o.

Tôi nho{i người s{ v{o lòng anh, ôm chầm lấy anh.

– Em không quan tâm đến chuyện nơi n{y lạnh nữa. Em không quan tâm đến chuyện mình đang mang mùi sói nữa. H~y l{m cho em quên chuyện mình đ|ng sợ như thế n{o đi anh. H~y l{m cho em quên cậu ấy đi anh. H~y l{m cho em quên cả tên mình nữa. Anh h~y đua tranh với cậu ấy đi!

Rồi không chờ anh quyết định – hay có cơ hội nói với tôi rằng anh không còn thương yêu một con qu|i vật độc |c, ch ng đ|ng tin cậy giống như tôi. Tôi nép s|t v{o anh v{ ấn môi mình v{o đôi môi lạnh gi| của anh.

– C n thận n{o, cưng – Anh thì thầm trong c|i hôn vội v~ của tôi.

– Không – Tôi gầm gừ.

Một c|ch nh nh{ng, anh khẽ dịch chuyển mặt tôi c|ch ra v{i xăngtimét.

– Em không cần phải chứng minh điều gì với anh cả, Bella.

– Em không hề chứng minh điều gì hết. Anh đ~ nói rằng em sẽ có mọi điều em muốn ở anh m{. Em đang muốn điều n{y đ}y. Em rất muốn điều n{y đ}y – Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, rướn người lên để hôn anh. Edward cũng cúi xuống hôn đ|p lại, nhưng khi tôi c{ng tỏ ra dứt kho|t, đôi môi của anh c{ng tỏ ra ngập ngừng. Ngôn ngữ cơ thể tôi đang khiến cho ý định của tôi mỗi lúc một rõ r{ng hơn. V{ rồi vẫn cũng như mọi khi, anh ngăn tôi lại.

– Có lẽ hiện thời không phải l{ lúc thích hợp cho chuyện đó – Edward ôn tồn nói với th|i độ điềm t nh một c|ch th|i qu| trước cảm xúc m~nh liệt ở nơi tôi.

– Tại sao – Tôi l{u b{u. Cuộc tranh gi{nh sẽ ch ng mang đúng ngh a một khi anh lúc n{o cũng h{nh động theo lẽ phải như thế tôi buông thõng hai tay xuống.

– Trước tiên, vì nơi n{y lạnh qu| – Nói xong, anh với lấy c|i túi ngủ dưới s{n quấn cho tôi như quấn chăn.

– Sai rồi – Tôi chỉnh lại – Trước tiên, vì anh l{ người qu| đạo đức, đạo đức một c|ch qu| đ|ng đối với một mcr.

Edward cười khúc khích.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 427

– Được rồi, anh sẽ cho em biết. Thứ hai l{ lạnh nhé. Thứ ba l{ vì ừm, em sặc mùi sói, cưng {.

Anh chun mũi lại.

Tôi thở d{i.

– Thứ tư – Anh thì thầm, bất chợt hạ thấp mặt mình xuống để thì th{o v{o tai tôi – Chúng mình sẽ th , Bella {. Anh sẽ l{m đúng như lời hứa. Nhưng anh vẫn mong đấy không phải l{ phản ứng nảy sinh từ Jacob Black.

Tôi co rúm người lại, giấu mặt mình v{o vai anh.

– V{ thứ năm

– Bản danh s|ch n{y d{i qu| – Tôi l m b m.

Anh cười.

– , thứ năm l{ em có muốn nghe tường thuật trực tiếp về trận chiến không n{o

Anh vừa nói đến đó, ở bên ngo{i lều, Seth đ~ cất tiếng tru vang động cả không gian mênh mông. Thân người tôi cứng lại trên nền đất. Tôi đ~ không nhận thức được rằng lòng b{n tay tr|i của mình đ~ nắm chặt v{o miếng đai ở lòng b{n tay, cho đến lúc Edward nh nh{ng g những ngón tay của tôi ra.

– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella ạ – Anh đoan chắc với tôi – Bọn anh có k năng, được huấn luyện, v{ có một đồng minh không ai ngờ. Trận chiến sẽ kết thúc sớm thôi.

Nếu như không tin v{o điều đó, giờ n{y, anh đa ở dưới kia rồi – còn em thì ở đ}y, bị trói v{o một th}n c}y, hay l{ v{o một chỗ n{o đó.

– Alice nhỏ con qu| – Tôi than van.

Edward vẫn cười khúc khích.

– , đó sẽ l{ vấn đề… cho kẻ n{o cố công bắt cô bé ấy.

Seth bắt đầu thút thít.

– Có chuyện gì vậy anh – Tôi hỏi.

– Cậu bé bực vì bị k t ở đ}y với chúng mình. Seth cũng biết đồng đội loại cậu ra khỏi cuộc chiến l{ để bảo vệ sự an to{n cho chính bản th}n vậu trong khi Seth th m được s|t c|nh bên đồng đội biết bao.

Tôi cau có nhìn về hướng Seth.

– Binh đo{n mcr đ~ lần ra dấu vết – Jasper đúng l{ thiên t{i, anh ấy liệu việc như thần vậy – v{ chúng cũng đ~ bắt được mùi của gia đình anh ở đồng cỏ, nên đ~ t|ch qu}n

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 428

ra l{m hai, như Alice đ~ cho biết trước – Edward thì thầm, |nh mắt anh tập trung v{o một điều gì đó xa xăm lắm – Sam đang dẫn chúng ta vòng lại để chặn đ|nh nhóm tiếp viện trước – Edward đang mải mê với điều gì nghe được đến độ đ~ gọi đội sói l{ chúng ta .

Bất thình lình, Edward cúi xuống nhìn tôi.

– Em thở đi, Bella.

Tôi cố l{m theo điều anh nhắc nhỏ, v{ nhận ra được tiến thở hổn hển, nặng nhọc của Seth ở bên ngo{i căn lều. Tôi nỗ lực giữ cho hai l| phổi của mình hoạt động đều đặn, để không mắc phải chứng thở qu| nhanh.

– Nhóm đầu tiên đ~ ra đến vùng đất trống. Anh v{ Seth có thể nghe thấy }m thanh của trận chiến.

Hai h{m răng của tôi siết chặt v{o nhau.

Anh cười khan chỉ một tiếng duy nhất.

– Anh nghe được cả tiếng của Emmett nữa – anh ấy đang phấn kích lắm.

Tôi bắt cùng nhịp thở với Seth.

– Nhóm thứ hai đ~ s n s{ng – bọn người đó không hề cảnh gi|c, họ vẫn chưa nghe thấy động t nh của chúng ta .

Bất chợt Edward chuyển sang gầm gh .

– Sao vậy anh – Tôi thở dốc.

– Bọn chúng đang nói về em – Hai h{m răng của Edward nghiến chặt v{o nhau – Bọn chúng cho rằng em sẽ không thể tho|t được Hay lắm, Leah , cô g|i đó nhanh thật – Anh t|n th{nh – Một tên đ~ được đ|nh hơi của chúng ta , may qu|, Leah đ~ vật hắn xuống trước khi hắn kịp quay lại. Sam đ~ lao tới phụ cô g|i. Paul v{ Jacob giải quyết một tên kh|c, nhưng những tên còn lại đ~ nhận ra rồi, chúng đang phòng bị v{ ng ng{ng không thể hiểu tại sao lại có sự vụ n{y. Hai bên đang đ|nh thăm dò Không, để Sam dẫn đầu. Tr|nh ra ngay đi – Anh hốt nhiên kêu lên – T|ch chúng ra đi – đừng để bọn người đó đ}u lưng v{o nhau.

Seth rên ư .

– Tốt hơn rồi, cứ dồn chúng ra b~i đất trống đi – Edward t|n đồng. Th}n hình anh hơi d}ng lên một c|ch vô ý thức khi bị hút hồn v{o những gì theo dõi được, to{n th}n căng cứng vì phải kiềm chế những động t|c lẽ ra được tự do thể hiện. Đôi b{n tay anh vẫn đang nắm lấy tay tôi tôi đan ngón tay mình v{o tay anh, siết lại. t ra, anh cũng đ~ không đến đó.

Không gian chợt im ắng một c|ch bất ngờ. Điềm b|o

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 429

Hơi thở của Seth đột ngột ngưng trệ – v{ khi đang ho{ cùng nhịp thở với Seth – tôi mới nhận ra.

Tôi cũng nín thở – sợ đến mức không thể buộc phổi mình phải hoạt động, nhất l{ khi đ~ nhận ra bên cạnh mình, Edward cũng đang gần như đông th{nh đ|.

Ôi, không. Không. Không.

Ai đ~ thiệt mạng Họ hay chúng tôi Không, người sói hay gia đình Cullen đều l{ những người tôi vô cùng yêu quí. Người th}n n{o của tôi đ~ hy sinh

Sự thể di n ra nhanh đến mức tôi không hề có một ý niệm n{o về việc đ~ được chứng kiến: Tôi đang đứng đó, xung quanh tôi l{ những mảnh nhỏ của chiếc lều. Edward đ~ xé lều ư Tại sao anh lại h{nh động như vậy

Tôi chớp chớp mắt, sững sờ, giữa một biển nắng chói lo|. Tôi chỉ nhận ra được có mỗi Seth, cậu ta đang ở ngay bên cạnh chúng tôi, gương mặt sói chỉ c|ch gương mặt Edward đúng một gang tay duy nhất. Trong tíc tắc vô tận ấy, cả hai đang nhìn nhau với một sự tập trung cao độ. nh mặt trời lấp l|nh trên l{n da của Edward, h{ng ng{n mảnh cầu vồng |ng |nh phản chiếu trên bộ lông của Seth.

Rồi bất chợt Edward thì th{o một c|ch kh n cấp:

– Đi đi, Seth!

Ngay lập tức, con sói nhổm dậy, v{ mau chóng biến mất v{o giữa c|nh rừng âm u.

Dường như hai tíc tắc đ~ trôi qua Vậy m{ tôi nghe như cả giờ vậy. Tôi kinh h~i đến mức buồn nôn khi hình dung ở b~i đất trống đang xảy ra một điều khủng khiếp, một sự hi sinh. Tôi h| hốc miệng, toan giục anh đưa tôi đến đó v{ phải l{m ngay tức thì. Mọi người cần anh, v{ mọi người cần tôi. Nếu phải chảy m|u để cứu những người thân yêu đó, tôi ho{n to{n s n s{ng. Tôi s n s{ng hi sinh th}n mình vì điều đó, giống như người vợ thứ ba của thủ l~nh nọ. Trong tay tôi không có con dao bạc, nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm được c|ch

Song, trước khi kịp ph|t ra }m tiết đầu tiên, tôi đ~ có cảm gi|c như mình đang bay giữa muôn trùng gió cuốn. Nhưng b{n tay của Edward chưa hề một lần rời khỏi cơ thể tôi – v{ tôi vẫn đang lao đi, nhanh đến mức dường như cảm xúc đ~ bị rơi xuống bên vệ đường.

Tôi nhận ra mình đang đứng |p lưng v{o một v|ch đ| th ng đứng. Trước mặt tôi, Edward đang đứng với d|ng điệu không lẫn v{o đ}u được.

Sự nh nhõm gột sạch mối bận t}m trong t}m trí tôi cùng lúc với bao t của tôi thắt lại như muốn rớt xuống tận gót gi{y.

Tôi đ~ hiểu sai.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 430

Tôi cảm thấy nh nhõm – vì ở b~i đất trống không xảy ra chuyện gì cả.

V{ kinh ho{ng – vì sự kinh khủng đó di n ra ở ngay đ}y.

Edward đang ở tư thế phòng thủ – hơi đưa người ra trước, đôi tay hơi duỗi ra – tôi nhận thức với một sự chắc chắn muốn ph|t bệnh. V|ch đ| sau lưng tôi không kh|c n{o những bức tường gạch cổ xưa ở Ý, chỗ lối đi m{ anh đ~ từng đứng chắn giữa tôi v{ những chiến binh hắc y của nh{ Volturi.

– Ai vậy anh – Tôi thì th{o hỏi.

Những }m tiết tho|t ra khỏi hai h{m răng của anh l{ những tiếng gầm gừ còn lớn hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Rất lớn. Điều đó có ngh a l{ đ~ không còn có cơ hội để trốn nữa. Chúng tôi đ~ sa bẫy, v{ c}u trả lời của anh ho{n to{n không có ý ngh a gì.

– Victoria – Edward thốt ra c|i từ đó không kh|c n{o phun ra một lời nguyền rủa – Người phụ nữ đó không hề đơn độc. Victoria đ~ đ|nh hơi được mùi của anh, thì ra cô ta đi với đ|m tốt đen kia chỉ l{ để quan s|t tình hình, ho{n to{n không hề có ý định s|t c|nh cùng họ. Kẻ đ|ng sợ đó đ~ nảy ra một quyết định ho{n to{n theo sự thôi thúc của tình thế l{ tìm anh, vì biết rằng em sẽ luôn luôn ở bên anh. Cô ta tính to|n không sai một li n{o. Em nói đúng. Kẻ đó luôn luôn l{ Victoria.

V{ lúc n{y đ}y, Victoria đang ở trong tầm hoạt động của năng lực đặc biệt m{ anh vốn có.

Lại nh nhõm, nếu l{ nh{ Volturi, cả hai đứa tôi đều sẽ bị hu diệt. Nhưng đ}y l{ Victoria, chúng tôi sẽ không phải chết đôi. Edward có thể sẽ còn sống. Anh l{ một chiến binh giỏi, cũng ngang ng a với Jasper. Nếu người phụ nữ đó không mang theo qu| nhiều vệ binh, anh sẽ mở được đường m|u để về với gia đình. Edward có tốc độ di chuyển không ai bì kịp. Rồi anh sẽ th{nh công.

Tôi mừng vì Edward đ~ đ y Seth đi. Lẽ tất nhiên, Seth ch ng chạy đi giúp ai cả. Victoria tính to|n thời gian thật ho{n hảo. Nhưng ít ra thì Seth cũng được an to{n khi ngh đến c|i tên ấy, tôi không hề mường tượng ra một con sói lớn có bộ lông m{u c|t, m{ chỉ l{ một cậu bé mười lăm tuổi vụng về, lóng ngóng m{ thôi.

Th}n hình của Edward d}ng lên – chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ để cho tôi biết cần phải nhìn về hướng n{o. Tôi chú mục v{o khoảng rừng tối tăm.

Y hệt như những cơn |c mộng đang bước ra khỏi cõi ảo để đến với tôi.

Một c|ch chậm r~i, hai mcr tạt v{o vạt đất trống chỗ căn lều của chúng tôi, tia mắt của họ bao qu|t ch ng sót một thứ gì. Dưới |nh mặt trời, th}n mình họ toả s|ng lóng l|nh.

Tôi không để ý lắm đến một g~ con trai tóc v{ng – ừm, cậu ta h~y còn nhỏ, tuy cao v{ vạm v nhưng khi biến đổi, cậu ta cũng chỉ độ trạc tuổi tôi. Đôi mắt của cậu ta – chưa bao giờ tôi thấy có đôi mắt n{o lại đỏ đến như vậy – nhưng cũng không g}y ra được sự

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 431

chú ý mạnh mẽ nơi tôi. Tuy cậu ở gần Edward nhất, l{ mối nguy hiểm kề cận nhất, tôi cũng không m{n quan s|t.

Bởi lẽ c|ch g~ con trai đó chỉ v{i bước chân ở phía sau, Victoria đang nhìn tôi chằm chằm.

M|i tóc m{y v{ng cam của người phụ nữ đó s|ng chói hơn bao giờ hết, rực r hơn cả l a nữa. Trời lặng gió, nhưng quần l a quanh gương mặt cô ta có vẻ như đang bập bùng, ch ng kh|c gì như chúng l{ thực thể sống vậy.

Đôi mắt của Victoria đen thẫm vì kh|c. Người phụ nữ ấy không cười, ,đúng như trong những cơn |c mộng của tôi về cô ta: đôi môi mím lại đến có hằn. Cô ta đang ở trong tư thế co lại không kh|c chi d|ng điệu của lo{i m o, một con sư t c|i đang chờ đợi cú vồ mồi đầu tiên. Đôi mắt hoang dại của Victoria không ngừng l|o liên nhìn nghiêng nhìn ng a giữa tôi v{ Edward, nhưng chưa bao giờ |nh mắt ấy dừng lại ở anh qu| n a giây. Người phụ ấy không thể cất mắt khỏi tôi cũng như tôi không thể rời mắt khỏi cô ta.

Sự căng th ng như tr{o ra khỏi cơ thể của Victoria, gần như có thể trông thấy rõ được th{nh hình. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như cảm nhận được khao kh|t của cô ta, cảm nhận được sự th m muốn đ~ hút chặt lấy sự chú ý của người phụ nữ. Dường như tôi cũng đọc được cả suy ngh của con người ấy.

Victoria đang ở rất gần điều cô ta mong muốn – mục tiêu của to{n bộ sự tồn tại của cô ta trong hơn một năm qua đang ở rất gần.

C|i chết của tôi.

Kế hoạch của Victoria rõ như ban ng{y, rất d nhận biết. g~ con trai tóc v{ng sẽ tấn công Edward. Ngay khi Edward bị ph}n t|n tư tưởng, Victoria sẽ xuống tay với tôi.

Rồi mọi chuyện sẽ mau chóng được kết thúc – Victoria sẽ không đủ thời gian để chơi trò n{y – nhưng cuộc chơi sẽ bảo đảm được di n ra từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, còn có một điều nữa, đó l{ khi trò chơi di n ra, sẽ không thể n{o đảo ngược được tình thế nữa. Ngay cả nọc độc của mcr cũng không còn hiệu lực.

Victoria sẽ l{m cho quả tim tôi ngừng đập. Có thể l{ cô ta sẽ xộc một b{n tay xuyên v{o ngực tôi m{ bóp n|t nó. Hoặc bằng một c|ch n{o đó kh|c cũng tương tự như vậy.

Tim tôi đập một c|ch cuồng loạn, lớn tiếng, như thể muốn l{m nổi bật mục tiêu của cô ta hơn nữa.

đ}u đó, xa xăm, xa thật xa, trong c|nh rừng }m u lạnh lẽo, có tiếng một con sói đang tru lên. Seth đ~ đi khỏi đ}y rồi, vậy nên không có c|ch gì để m{ giải thích được }m thanh n{y.

G~ con trai tóc v{ng đang liếc nhìn Victoria, chờ lệnh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 432

Hắn ta còn rất trẻ ở nhiều mặt. Qua c|i mống mắt đỏ thẫm của hắn, có thể đo|n chừng hắn bước ch}n v{o kiếp sống huyền thoại n{y chưa được bao lâu. Hắn sẽ rất mạnh, nhưng cũng chỉ l{ thứ hữu dũng vô mưu m{ thôi. Edward tất sẽ biết c|ch khống chế hắn. V{ anh sẽ tồn tại.

Không nói không rằng, bc hất h{m về phía Edward, ngầm hạ lệnh cho g~ con trai đó.

– Riley – Edward lên tiếng bằng một giọng nói mềm mỏng, đầy xúc cảm.

G~ con trai cứng mình lại, đôi mắt đỏ mở rộng.

– Cô ta đang lừa dối cậu đấy, Riley ạ – Edward nói với hắn – Cậu nghe tôi nói đ}y. Cô ta đang lừa dối cậu cũng như cô ta đ~ lừa dối những con người bây giờ đang sống dở chết dở ở b~i đất trống. Cậu biết rằng cô ta xỏ mũi họ, cũng chính cô ta đ~ bảo cậu lừa gạt họ, không một ai trong hai người sẽ ra tay giúp họ. Tuy nhiên, thật khó m{ tin cô ta cũng qua mặt cả cậu nữa, đúng không

Một sự bối rối lướt qua gương mặt của Riley.

Edward khẽ chỉnh lại tư thế, như một phản ứng d}y chuyền, Riley cũng tự động chỉnh lại d|ng điệu của mình.

– Người phụ nữ đó không hề yêu thương gì cậy, Riley ạ – Edward vẫn tiếp tục ngân nga âm điệu du dương đầy thuyết phục, gần như thôi miên – Chưa bao giờ cô ta có cảm xúc đó. Victoria chỉ yêu duy nhất một người tên l{ James thôi, còn cậu thì không kh|c n{o một công cụ của cô ta.

Edward vừa nhắc đến tên James, Victoria đ~ nhướng môi để lộ ra những chiếc răng s|ng bóng. Cặp mắt của người phụ nữ ấy vẫn d|n chặt v{o tôi.

Riley ném một c|i nhìn rồ dại về phía cô bạn tình.

– Riley – Edward lại lên tiếng.

Như một phản ứng tự nhiên, Riley tập trung trở lại v{o Edward.

– Cô ta biết rằng tôi sẽ giết cậu, Riley ạ. Người phụ nữ đó mong cậu chết để cô ta khỏi phải đóng tiếp m{n kịch yêu đương n{y. Đúng như vậy đấy – cậu đ~ nhìn thấy điều đó, phải không Cậu đ~ nhận ra sự mi n cư ng trong đôi mắt của người phụ nữ đó, những lời hứa không đ|ng tin cậy. Cậu ngh đúng, Victoria chưa bao giờ cần cậu cả. Những nụ hôn, những c chỉ }u yến chỉ l{ dối tr| m{ thôi.

Edward lại động đậy, nhích về phía g~ con trai v{i ph}n nữa, điều đó đồng ngh a với việc c|ch khỏi tôi một khoảng c|ch rất nhỏ.

nh nhìn của Victoria xoắn chặt lấy khoảng trống giữa hai đứa tôi. Cô ta sẽ giết tôi m{ ch ng cần tới một gi}y ngắn ngủi – người phụ nữ đó chỉ cần một phần nhỏ nhất của cơ hội m{ thôi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 433

Lần n{y chậm r~i hơn, Riley thay đổi lại tư thế của mình.

– Cậu không cần phải hi sinh như thế – Edward hứa một c|ch chắc nịch – Cuộc đời n{y có nhiều c|ch để tồn tại, không cứ phải l{ những điều m{ cô ta đ~ chỉ dẫn cho

cậu. Ho{n to{n không có dối tr| v{ m|u, Riley a . Bây giờ cậu có thể ra đi. Cậu không cần phải hi sinh tính mạng cho những lời lường gạt của người phụ nữ đó.

Một c|ch mạnh dạn, Edward lướt lên trước v{ chếch sang một bên. Giờ thì khoảng c|ch giữa chúng tôi đ~ l{ vừa vặn một bước ch}n. Lần n{y, Riley lượn ra xa, tỏ rõ th|i độ hơn. Victoria đưa người ra phía trước, những ngón ch}n bấu mạnh xuống đất.

– Cơ hội cuối cùng đấy, Riley ạ – Edward thì th{o.

Gương mặt của Riley ngập tr{n nỗi tuyệt vọng khi quay sang Victoria tìm kiếm c}u trả lời.

– Hắn mới l{ kẻ dối tr|, Riley – Victoria vặc lại, tôi h| hốc miệng ra vì sững sờ

trước giọng nói của ngươ i phụ nữ đó – Em đ~ dặn anh rằng chúng sẽ lừa gạt chúng

mình bằng khả năng đọc suy ngh n{y nọ đấy. Anh cũng biết rằng em chỉ yêu có mỗi một mình anh thôi m{.

Giọng nói của Victoria không sang sảng, không hoang dại, cũng không nheo nhéo như tiếng m o m{ tôi vẫn g|n ghép cho cô ta với phù hợp với gương mặt v{ phong th|i của người phụ nữ ấy. m thanh tiếng nói của Victoria thật mềm mại, trong vắt; đó l{ giọng nữ cao, lảnh lót như tiếng một đứa trẻ – chất giọng thường đi cùng những đặc điểm tóc v{ng quăn dợn v{ thổi bong bóng k o cao su m{u hồng – Ho{n to{n ch ng hợp một chút n{o với h{m răng nghiến chặt trông qu| ghê rợn như thế kia.

Quai h{m của Riley căng cứng, hai vai hắn so lại. Đôi mắt đỏ lừ trong phút chốc tỏ ra vô hồn – không còn có sự bối rối, không còn có nỗi nghi ngờ. Mọi suy ngh trong đầu hắn đ~ tan biến. G~ con trai thủ thế, chu n bị tấn công.

Cả th}n mình Victoria run r y, người phụ nữ đó đ~ bị tổn thương một c|ch nặng nề. Những ngón tay có móng vuốt đ~ giương ra s n s{ng, đang chực chờ Edward di chuyển c|ch tôi thêm một xăngtimét nữa.

Trong không gian bỗng vang lên một tiếng gầm dữ dội, không rõ từ đ}u.

Tiếp theo đó l{ một chiếc bóng khổng lồ m{u v{ng n}u từ giữa khoảng đất trống lao người về phía Riley.

– Không – Victoria thét lên, chất giọng con nít của cô ta rít lên vì ngạc nhiên.

C|ch tôi chư ng một mét, một con sói khổng lồ đang đ nghiến lấy g~ con trai

tóc v{ng, bắt đầu cắn xé hắn. Một vật cứng, trắng hếu, bay th ng v{o tảng đ| ngay bên ch}n tôi. Tôi phản ứng ngay tức khắc bằng sự co rúm người lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 434

Victoria không th m liếc n a con mắt tới g~ con trai m{ cô ta vừa mới nói lời yêu thương. Đôi mắt của người phụ nữ đ|ng sợ đó nhất quyết chỉ d|n chặt v{o mỗi một mình tôi, đôi mắt hằn đầy nỗi thất vọng đến mức trông cô ta như loạn trí.

– Không – Victoria lại lên tiếng qua hai h{m răng đang nghiến chặt, v{ Edward di chuyển về phía người phụ nữ đó, chắn ngang đường của cô ta đến tôi.

Riley đ~ đứng dậy được, trông hắn t{n tạ v{ phờ phạc, nhưng cũng xoay xở để tung ra được một cú đ| hung bạo v{o vai Seth. Tôi vừa nghe có tiếng xương g~y. Seth lùi lại, bắt đầu lượn vòng, ch}n khập khi ng. Riley thủ ngay thế tay, tuy có vẻ hắn đ~ bị mất một mảng tay rồi

C|ch cuộc chiến đó v{i mét, Edward v{ Victoria đang vờn nhau.

Cả hai không lượn tròn, bởi lẽ Edward không muốn để cho người phụ nữ ấy có cơ hội x|p đến gần tôi hơn. Victoria khệnh khạng đi chuyển qua lại, cố gắng tìm ra sơ hở trong c|ch phòng thủ của Edward. Còn anh tập trung theo dõi từng động t|c ch}n linh hoạt của Victoria. Anh không lơi l{ chút n{o cho việc đọc c|i ý định trong t}m trí của cô ta v{ di chuyển trước khi người phụ nữ đó kịp có động th|i trong chưa đầy một tíc tắc.

mé bên kia, Seth thình lình lao lên tấn công, v{ một }m thanh chói tai vang lên l{m sởn tóc g|y. Một tảng thịt trắng nữa bay v{o rừng nghe đ|nh thịch , Riley gầm lên trong điên dại, còn Seth lùi lại – đôi ch}n di chuyển nh hẫng so với th}n hình qu| khổ – tr|nh cú t|p của Riley, kẻ đang mang c|nh tay không còn hình thù rõ rệt.

Lúc n{y, ở cuối khoảng đất trống, Victoria đang len lỏi giữa c|c th}n c}y. Người phụ nữ nham hiểm đ~ bị dồn ra đó, trong lúc đôi ch}n di chuyển tìm chốn an to{n, đôi mắt kh|t khao của cô ta vẫn xo|y th ng về phía tôi ch ngkh|c n{o tôi l{ miếng nam ch}m đang hút lấy con người ấy. Tôi ho{n to{n có thể nhận ra sự hiếu s|t đang rừng rực ch|y cùng bản năng tồn tại đang toả ra ngùn ngụt trong tia nhìn nảy l a của Victoria.

Edward cũng d d{ng nhận ra điều ấy.

– Cô đừng bỏ đi, Victoria – Edward lại s dụng }m điệu thôi miên như lúc ban n~y – Cô sẽ không bao giờ có được một cơ hội thuận lợi như thế n{y nữa đ}u.

Victoria bạnh hai h{m răng ra v{ rít lên với anh, nhưng có vẻ như lần n{y, cô ta sẽ không thể chạy tho|t được nữa.

– Lúc n{o cô cũng có thể tho|t th}n được – Edward điềm t nh nhìn nhận – Rất nhiều bạn, cô đ~ chứng tỏ được điều đó. Cô chỉ biết l{m có mỗi một việc đó thôi, phải

không? Đó l{ lý do vỉ sao James giữ cô lại. Qua thật rất có ích khi cô cũng thích trò chơi giết chóc n{y. Một c hiến hữu có bản năng đ{o tho|t tuyệt vời. Lẽ ra, v{o phút cuối, hắn không nên loại cô ra, bởi hắn có thể tận dụng năng lực của cô khi chúng tôi bắt hắn ở Phoenix.

Tiếng gầm gh đầy hằn học tho|t ra giữa đôi môi của Victoria.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 435

– Đó l{ tất cả những ý ngh về cô đối với hắn. Thật ngớ ng n khi phải tổn hao năng lượng trả thù cho một kẻ coi mình ch ng kh|c n{o một công cụ săn mồi phục vụ cho kh|t vọng của hắn. Cô chưa bao giờ l{ gì kh|c ngo{i lợi ích vật chất đối với hắn. Tôi biết tất cả những điều n{y.

Một bên khoé môi của Edward nhếch lên khi anh gõ gõ v{o th|i dương của mình.

Với một tiếng rít uất ngh n, Victoria lại lao ra khỏi những th}n c}y, tiếp tục đ|nh thăm dò Edward. Anh cũng đ|nh trả, cả hai lại tiếp tục vờn nhau.

Cũng ngay lúc đó, một nắm đấm của Riley đ~ đ|nh trúng v{o hông Seth, cổ họng của con sói khục khặc những tiếng ho. Seth lùi lại, đôi vai giần giật như thể đang muốn giũ sạch những cơn đau.

Tôi xin anh – Tôi muốn n{i xin Riley, nhưng không sao tìm được c|ch mở miệng ra để có thể đ y không khí từ phổi ra – Xin anh, cậu ta vẫn chỉ l{ một đứa trẻ

Tại sao ban n~y Seth đ~ chạy đi rồi lại còn quay trở lại

Bất chợt, Riley lao đến, rút dần khoảng c|ch với Seth, dồn Seth v{o v|ch đ| bên cạnh tôi. Hốt nhiên, Victoria quan t}m đến số phận của kẻ đồng h{nh với m ình. Tôi có thể nhận ra điều đó, qua c|i liếc mắt của cô ta khi |ng chừng khoảng c|ch giữa Riley v{ tôi. Seth vùng nhanh tới Riley, đ y lùi h n về phía sau, Victoria lại rít lên.

Seth không còn tập t nh nữa. Trong lúc lượn vòng, cậu tiến lại gần Edward c|i đuôi sói quệt phải lưng anh, v{ đôi mắt của Victoria s|ng lên thấy rõ.

– Không, cậu ấy sẽ không chuyển hướng tấn công sang tôi đ}u – Edward lên tiếng, trả lời cho suy ngh vừa có trong đầu Victoria. Anh tậndụng sự saonh~ng của Victoria để tiến đến gần hơn – Cô đ~ tao cho chúng tôi một kẻ thù chung. Cô đ~ khiến chúng tôi liên minh lại.

Victoria nghiến răng, cố gắng tập trung v{o một mình Edward.

– Nhìn k hơn đi, Victoria – Anh thì th{o, cố gắng thu hút sự tập trung nơi Victoria – Coi sói n{y có giống như con qu|i vật James vẫn lần theo khắp xứ Siberia không?

Đôi mắt của người phụ nữ mở bừng v{ bắt đầu l|o liên một c|ch hoang dại giữa Edward, Seth v{ tôi rồi cứ thế, chúng đảo th{nh vòng.

– Ch ng phải rất giống sao – Victoria gầm gh giọng con nít – Không thể n{o

– Không có gì l{ không thể cả – Edward tiếp tục thì th{o, giọng nói êm mượt như nhung khi anh tiến gần hơn đến người phụ nhữ – Ngoại trừ điều cô mong muốn. Cô sẽ không bao giờ có thể chạm tay v{o người cô ấy đ}u.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 436

Victoria lắc đầu nguầy nguậy, cố chống lại chiến thuật nghi binh của Edward, v{ cố gắng l|ch vòng qua anh, nhưng Edward đ~ chặn chính x|c đường đi nước bước của người phụ nữ, ngay khi cô ta vừa nảy ra ý định. Gương mặt của Victoria nhăn nhó vì thất vọng, rồi bất thình lình, cô ta thu mình lại, lấy đ{, hệt như một con sư t c|i, thận trọng tiến tới phía anh.

Victoria không phải l{ một mcr mới sinh, đầy bản năng v{ thiếu kinh nghiệm. Đó l{ một t thần đúng ngh a. Thậm chí, tôi có thể nhận ra rất rõ sự kh|c biệt giữa cô ta v{ Riley, nhưng tôi cũng hiểu rằng Seth sẽ không thể cầm cự được l}u nếu vẫn phải chiến đấu với tên mcr n{y.

Edward cũng d}ng lên, cả hai đang rất gần nhau, cảnh tượng hệt như một con sư t đực đang giao tranh với một con sư t c|i.

Cuộc vờn nhau di n ra với tốc độ chóng mặt.

Cuộc t chiến n{y cũng giống hệt với cuộc tập dợt của đôi Alice v{ Jasper ở b~i đất trống, những động t|c uốn éo, cuốn v{o nhau di n ra chỉ còn l{ bóng mờ, duy có điều cuộc chiến n{y không mềm mại như vũ khúc balê ấy. Những tiếng kêu răng rắc, lốp cốp vang lên, dội v{o v|ch đ| khi có người để lộ sơ hở v{ đ~ phải trả gi|. Nhưng ả hai di chuyển qu| nhanh, mắt thường như tôi không thể n{o quan s|t được ai đ~ phạm phải sai lầm

Riley ho{n to{n bị ph}n t}m trước vũ kịch đầy bạo lực đó, đôi mắt hắn hiện rõ vẻ lo lắng d{nh cho kẻ đồng h{nh với mình. Chớp lấy thời khắc ấy, Seth tợp thêm một miếng thịt nữa của g~ mcr. Riley rú lên, tung một cú ve trời gi|ng v{o ngực Seth. Cả th}n hình to lớn của Seth bay lên cao khoảng ba mét v{ rơi đ|nh ầm v{o tảng đ| trên đầu tôi, lực đ|nh mạnh đến nỗi cả quả núi gần như rung chuyển. Tôi nghe rõ tiếng thở khò kh trong phổi của con sói, v{ vội vả tr|nh đường khi cả tấm th}n đồ sộ của nó bật khỏi đ|, đổ ầm xuống đất, c|ch tôi đúng một mét.

Một tr{ng tiếng thút thít tho|t ra giữa hai h{m răng của Seth.

Những mảnh đ| x|m sắc nhọn thi nhau rơi xuống đầu tôi, c{o xước những mảng da trần. Một mảnh đ| thuôn d{i, lởm chởm lăn xuống va v{o c|nh tay phải của tôi v{ tôi đ~ tóm gọn được nó. Những ngón tay tôi nắm chặt lấy phần mảnh d{i như bản năng sinh tồn m|ch bảo khi không còn cơ hội để tho|t th}n, cơ thể tôi – không cần biết sẽ bất lực như thế n{o – sẽ s n s{ng l}m trận.

Chất ađrênalin tuôn chảy {o ạt khắp c|c t nh mạch trong người tôi. Tôi nhận biết được tấm đai đang l{m thốn lòng b{n tay mình. Tôi hiểu rằng c|c khớp ngón tay đang biểu tình. Tôi nhận thức được tất cả những điều ấy, nhưng tôi không có quyền cảm thấy đau đớn.

Sau lưng Riley, tất cả những gì tôi trông thấy l{ |nh l a nhập nho ho{ cùng với bóng trắng di chuyển một c|ch cuồng loạn. Những tiếng t|p v{ những tiếng c{o xé rợn người, những tiếng rít kinh ho{ng v{ những tiếng thở hổn hển, rõ r{ng cho thấy trong vũ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 437

điệu n{y có một người đang từng bước, từng bước một, bị đ y tới ngư ng c a của bên kia thế giới.

Nhưng người đó l{ ai

Riley lừ đừ tiến lại chỗ tôi, đôi mắt đỏ ké của hắn rực l a nộ. Hắn hầm h nhìn chướng ngại vật khập khi ng có bộ lông m{u c|t đang đứng chắn ở giữa chúng tôi, đôi tay hắn – r|ch mướp, nham nhở – giương vuốt. Miệng hắn mở rộng, lộ ra những chiếc răng trắng muốt, hắn đang chu n bị cắn n|t cổ Seth.

Sự hiện diện lần thứ hai của chất ađrênalin không kh|c n{o một luồng điện chạy dọc theo cơ thể tôi v{ mọi thứ hiện ra mới rõ l{m sao.

Cả hai trận chiến đều qu| t{n khốc. Seth đang sắp s a mất mạng, v{ tôi không thể biết được Edward đang thắng hay đang thua. Cả hai người đều cần được trợ giúp. Phải tạo được sự phân tâm nơi đối phương của họ. Đó l{ điều có thể l{m cho hai người bên phe tôi d{nh được lợi thế.

Tôi nắm mảnh đ| chặt đến nỗi miếng đai như cũng trợ lực được thêm cho tôi.

Liệu tôi có mạnh mẽ không Liệu tôi có đủ dũng khí không L{m sao tôi có thể cứa mạnh miếng đ| n{y v{o da thịt mình Liệu nó có thể mua chuộc được Riley để Seth có cơ hội đứng lên không Liệu cậu bé có đủ nhanh cho sự thế th}n vì lợi ích n{y của tôi hay không?

Tôi tựa mảnh đ| nhọn v{o tay mình, cố gắng vén tay |o lên để lộ khoảng da trần, rồi cứa mảnh đ| sắc v{o khu u tay. Đ}y cũng l{ chỗ đ~ lưu lại cho tôi một vết s o v{o hôm sinh nhật năm ngo|i. Buổi tối hôm đó, m|u của tôi đ~ khiến cho tất thảy mcr chú ý, v{ đ~ kho| cứng to{n th}n họ trong một khoảnh khắc. Tôi hi vọng lần n{y lịch s cũng được lặp lại. tôi buộc mình phải cứng rắn. V{ tôi hít v{o một hơi thật đầy.

Victoria bị ph}n t}m bởi hơi thở hổn hển của tôi. nh mắt của người phụ nữ đó với |nh mắt của tôi giao nhau chưa được một tíc tắc ngắn ngủi. Nhưng vẻ cuồng loạn v{ tò mò đ~ xuất hiện cùng một lúc trên gương mặt của cô ta.

Tôi không biết l{m sao mình có thể nghe được những }m thanh khe khẽ giữa một rừng những tiếng ồn }m vang thi nhau dộng v{o núi đ|. Nhịp tim của tôi h n đ~ lấn |t được thứ tiếng đó rồi. vậy m{, trong khoảnh khắc, tôi nhìn v{o đôi mắt của Victoria, hình như tôi vừa nghe thấy một tiếng thở d{i bực tức v{ quen thuộc.

Cũng trong thời khắc đó, vũ điệu kia bỗng ngưng lại bằng một cảnh tượng kinh ho{ng. Sự thể di n ra nhanh đến nỗi nó kết thúc trước khi tôi kịp theo dõi c|c di n biến. Tôi cố mường tượng lại trong đầu.

Victoria đ~ văng ra khỏi c|i bóng mờ, lao th ng v{o một th}n c}y v}n sam, giữa lưng chừng độ cao của nó. Người phụ nữ rơi xuống đất v{ đ~ lại ở v{o thế s n s{ng tấn công.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 438

Cùng thời điểm đó, Edward – không có gì kh|c ngo{i tốc độ – đ~ quay phắt lại chụp lấy tay Riley. Có vẻ như anh đ~ dẫm lên lưng hắn, v{ giứt xả c|nh tay

Chỗ cắm trại bé nhỏ vang đầy tiếng thét chói tai đau đớn của Riley.

Cũng chính lúc đó, Seth nhổm dậy, che khuất tầm nhìn của tôi.

Nhưng tôi vẫn có thể trông thấy rõ Victoria. Tuy người phụ nữ ấy có vẻ dúm dó –

cơ hồ như chưa thể đứng thă ng được ho{n to{n – song tôi cũng nhận ra được nụ cười

m{ mình đ~ từng mơ thấy hiện ra chớp ngo|ng trên gương mặt hoang dại đó.

Cô ta thu người lại, rồi nhảy bổ lên tấn công.

Một vật m{u trắng bay vút lên không trung, va v{o Victoria trong cú lao người giữa chừng đó. Cú va chạm nghe như một tiếng nổ inh tai, đ y cô ta va v{o một th}n c}y kh|c, l{m cho th}n c}y g~y l{m đôi. Victoria lại tiếp đất, vẫn thủ thế s n s{ng, nhưng Edward vẫn đứng yên. Sự nh nhõm lan toản khắp tim tôi khi tôi nhận ra rằng anh vẫn th ng lưng v{ ho{n to{n nguyên v n.

Victoria dùng b{n ch}n trần đ| phóc v{o một vật nằm bên cạnh – vật đ~ l{m hỏng cú tấn công của cô ta. Vật đó lăn lại phía tôi, v{ tôi nhận ra ngay đó l{ c|i gì.

Bụng tôi sôi lên một cảm gi|c khó chịu.

C|nh tay của Riley – với những ngón tay vẫn đang còn co giật, nắm lấy nhúm cỏ – bắt đầu lết đi trên đất.

Seth bắt đầu tiến dần lại phía Riley, v{ b}y giờ thì g~ con trai ấy đang thụt lùi. Hắn tìm c|ch tho|t khỏi sự tiến công của con sói, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn. Riley cố giương c|nh tay còn lại lên thủ thế.

Seth lao đến Riley, v{ g~ mcr ng~ nh{o xuống đất. Tôi trông thấy Seth sục răng v{o bả vai của Riley cắn xé, đoạn nhảy giật lại.

Thêm một tiếng rú thất thanh đến buốc óc cất lên, Riley đ~ bị mất luôn c|nh tay còn lại.

Seth lúc lắc đầu, ném tung c|nh tay v{o rừng. Tiếng khục khặc vang lên giữa hai h{m răng của Seth hệt như một tiếng cười.

Riley rú lên lời n{i xin đau đớn:

– Victoria!

Victoria thậm chí không hề khựng lại trước tiếng gọi tên mình. Đôi mắt của người phụ nữ ấy không hề ghé qua kẻ đồng h{nh khốn khổ ấy một lần.

Seth phóng mình tới g~ con trai với lực của một quả banh sắt. Cú tấn công ấy đ~ đ y cả Seth v{ Riley v{o rừng, nơi những tiếng rau r|u vang lên ho{ cùng với tiếng thét

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 439

man dại của Riley. Thế rồi những }m th{nh đau đớn ấy hốt nhiên im bặt, thay v{o đó l{ tiếng núi đ| v ra th{nh từng mảng, từng mảng.

Tuy không g i nổi cho Riley một |nh mắt v nh biệt, nhưng dường như Victoria cũng cảm nhận được rằng cô ta chỉ còn lại một mình. Người phụ nữ ấy bắt đầu thụt lùi khỏi Edward, đôi mắt ngập tr{n nỗi tuyệt vọng. Cô ta ném cho tôi một tia nhìn ch|n nản, rồi bắt đầu rút lui nhanh hơn.

– Đừng – Edward ng}n nga, giọng nói vô cùng say đắm – lại thêm một chút nữa đi.

Victoria quay ngoắt lại, lao th ng v{o rừng – con đường trốn tho|t duy nhất – giống hệt như một mũi tên vừa bắn ra khỏi cung.

Nhưng Edward nhanh hơn – ch ng kh|c một viên đạn mới được bắn ra khỏi nòng súng.

Ngay tại bìa rừng, với một bước nhảy đơn giản, anh đ~ thộp được c|i lưng không có gì bảo vệ của Victoria, v{ cuối cùng, vũ điệu đ~ kết thúc. Đôi môi của Edward lướt nh qua cổ người phụ nữ, y như một c chỉ mơn trớn. Tiếng kêu ré ầm của Seth l{ }m thanh suy nhất trong to{n bộ khung cảnh đó, ngo{i ra, không một tiếng động n{o cho thấy hình ảnh đó mang tính chất bạo lực cả. Trông cứ như anh đ~ hôn Victoria thật.

Sau đó, c|i đầu có m|i tóc m{u l a rực r không còn ở trên cổ của người phụ nữ đó nữa – c|c lọn tóc m{u đỏ rực rập rờn trên mặt đất như những l{n sóng – v{ nó giật nảy lên chỉ một lần duy nhất trước khi lăn về phía những gốc c}y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 440

Chương 25

T ƯƠNG

ôi buộc đôi mắt mình – đang cứng đờ vì sững sờ – phải c động, để tôi không phải trông thấy một vật hình tr|i xoan, bao chung quanh l{ mớ tóc rực l a, đang run r y.

Edward vẫn tiếp tục l{m nốt công việc còn dang dở. Nhanh nh n v{ vô cùng điềm t nh, anh xả c|i th}n không đầu kia ra.

Tôi không thể bước đến bên anh được – tôi không sao điều khiển nổi đôi ch}n mình c động chúng như đang bị ghìm chặt v{o lớp đ| bên dưới rồi. Tuy vậy, đôi mắt tôi

vẫn quan s|t anh thật k lư ng, cố tìm kiếm bất ki một dấu hiệu n{o cho thấy rằng anh đ~ bị tổn thương. V{ tim tôi đ~ trở lại nhịp đập khoẻ khoắn khi nhận ra rằng anh ho{n to{n không hề hấn gì. Ngay cả bộ quần |o anh đang mặc trên người cũng không mảy may có một vết r|ch.

Edward không nhìn tôi – tôi vẫn đứng như trời trồng chỗ v|ch đ| với nỗi kinh ho{ng chưa dứt – anh lặng lẽ gom những mảnh chi còn c động đầy sức sống lại th{nh đống, phủ lên chúng những chiếc l| thông khô. M~i cho đến lúc theo Seth phóng v{o rừng, Edward không một lần quay lại đón nhận |nh nhìn hoảng hốt nơi tôi.

Rồi anh cùng kẻ đồng h{nh quay trở lại, tôi vẫn còn chưa kịp định thần, Edward đang lỉnh kỉnh ôm th}n thể của Riley, Seth mang phần lớn nhất – th}n mình của g~ con trai đó – trong miệng. Cả hai tiếp tục chất mớ thi thể mới thu lại được v{o đống cũ, xong, Edward rút trong túi ra một chiếc bật l a m{u bạc. Anh bật l a, ch}m v{o miếng bùi nhùi. L a bắt ngay tức thì, liếm rất ngọt khắp gi{n thiêu.

– Đừng để sót mảnh n{o nhé – Edward thì thầm khe khẽ với Seth.

Anh v{ con sói hì hụi l{m vệ sinh chỗ cắm trại, thi thoảng lại thấy họ quăng những m u vật trắng phau v{o đống l a. Seth vẫn dùng miệng để h y những mảnh thịt đó. N~o bộ trong đầu tôi vẫn chưa thể hoạt động để hiểu xem vì sao cậu ta không trở lại th{nh người để thu lượm bằng tay cho d .

Edward vẫn chú t}m v{o công việc của mình.

Cuối cùng, hai người hùng của tôi đ~ dọn quang xong b~i đất, ngọn l a đang cuồn cuộn đ y một cột khói tím ngắt lên trời. Cột khói rất d{y v{ di chuyển một c|ch chậm chạp, nó đặc ngh t, v{ rất rắn, không như khói bình thường một chút n{o bầu không khí nồng nặc mùi hương trầm, rất khó chịu. C|i mùi ấy qu| đậm đặc v{ sực nức.

Tiếng cười khinh khích của Seth lại cất lên, từ s}u tận trong lồng ngực.

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 441

Gương mặt căng th ng của Edward cũng chớm hiện một nụ cười nh nhõm. Anh đưa tay ra, b{n tay nắm lại, Seth ngoạc miệng cười, những chiếc răng nhọn hoắc lộ diện cậu bé húc mũi v{o nắm tay của Edward.

– Phối hợp thật ăn ý – Anh thì thầm đ|nh gi|.

Seth khạc ra một tiếng cười kh|c.

Rồi Edward hít v{o một hơi thật s}u, chậm r~i quay sang tôi. Đôi mắt anh hằn đầy những tia nhìn cảnh gi|c, như thể tôi l{ một kẻ thù kh|c nữa của anh vậy – hơn cả cảnh gi|c, đó l{ nỗi sợ. Vậy m{ khi đối mặt với Victoria v{ Riley, anh không hề tỏ ra một chút sợ sệt n{o Thần trí trong tôi đặc ngh t, v|ng vất v{ vô dụng, y như cơ thể của tôi vậy. Tôi tr}n trối nhìn anh, hoang mang.

– Bella, tình yêu của anh – Edward lên tiếng một c|ch dịu d{ng v{ chậm r~i bước về phía tôi, từng bước từng bước một, hai b{n tay đưa lên, lòng b{n tay hướng ra trước. Tôi s ng sốt, tư thế đó khiến tôi liên tưởng đến d|ng điệu của cảnh s|t – cho thấy rằng anh ta không hề mang vũ khí

– Bella, em có thể bỏ mảnh đ| đó xuống được không, anh xin em. C n thận n{o. Đừng để bị thương nữa

Tôi đ~ không còn ý niệm về c|i vũ khí thô sơ ấy nữa, đến lúc nghe anh nhắc, tôi mới biết rằng mình đang nắm nó rất chặt, đến nỗi c|c khớp ngón tay đang đau thốn, chúng đang biểu tình dữ dội. Hay nó bị g~y lại rồi. Kiểu n{y, thể n{o rồi b|c s Carlisle cũng bó bột chúng cho m{ xem.

Edward đang ngập ngừng trước mặt tôi, ở khoảng c|ch chừng v{i bước, hai tay anh vẫn đưa lên cao, đôi mắt vẫn đầy ắp nỗi lo sợ.

Phải mất v{i gi}y sau, tôi mới nhớ được c|ch c động mấy ngón tay của mình. V{ mảnh đ| rơi xuống đất đ|nh cạch, trong lúc c|nh tay tôi vẫn ở nguyên tư thế cũ. Edward hơi dịu xuống khi thấy tay tôi ho{n to{n trống không, nhưng anh vẫn chưa d|m tiến lại gần hơn.

– Em không cần phải sợ nữa, Bella ạ – Edward thầm thì – Em an to{n rồi. Anh sẽ không l{m hại em đ}u.

Lời hứa kì lạ kia c{ng khiến tôi hoang mang thêm. Tôi nhìn anh ch ng kh|c gì một kẻ ngờ nghệch, cố hiểu cho ra lẽ.

– Mọi chuyện sẽ ổn, Bella {. Anh biết em đang sợ nhưng tất cả đ~ kết thúc rồi. Không ai có thể l{m hại em được nữa. Anh sẽ không chạm v{o em. Anh sẽ không l{m hại em – Anh tiếp tục lên tiếng.

Tôi chớp mắt liên hồi v{ cuối cùng cũng ấy lại được giọng nói của mình:

– Vì sao anh cứ nói m~i như thế

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 442

Tôi tiếng một bước dọ dẫm về phía anh, nhưng Edward lùi lại né tr|nh.

– Anh sao vậy – Tôi khe khẽ hỏi – Anh nói vậy l{ sao

– Em – Đôi mắt của Edward đột nhiên trở nên hoang mang giống hệt tôi – Em sợ anh ư?

– Em sợ anh Tại sao em phải như thế chứ?

Tôi loạng choạng bước thêm một bước nữa, v{ vấp té – do ch}n nọ qu{ng v{o chân kia. Edward đ ngay được tôi, v{ tôi gục đầu v{o ngực anh, bắt đầu nức nở.

– Bella, Bella, anh xin lỗi. Tất cả đ~ kết thúc, kết thúc thật rồi.

– Em không sao – Tôi thở hổn hển – Em không sao cả. Em chỉ hơi khó ở trong người. Chờ em một chút.

Anh ôm chặt lấy tôi.

– Anh xin lỗi – Edward lại thì thầm.

Tôi níu chặt lấy Edward m~i cho đến khi mình có thể tự điều ho{ trở lại được hơi thở một c|ch bình thường, v{ tôi hôn anh – hôn ở ngực, ở vai, ở cổ – Tôi hôn anh ở khắp mọi nơi m{ tôi có thể với đến được. Một c|ch chậm r~i, thần trí nơi tôi cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

– Anh có sao không – Tôi hỏi giữa những nụ hôn – Victoria có l{m anh bị thương ở đ}u không?

– Anh ổn hết – Edward cam đoan với tôi v{ dúi mặt v{o vai tôi.

– Còn Seth

Edward cười khúc khích:

– Còn hơn cả ổn nữa. Chính x|c thì cậu bé ấy h{i lòng về bản th}n mình lắm.

– Mọi người thì sao hả anh Alice, m anh V{ người sói nữa?

– Tất cả đều không sao. Trận chiến ở b~i đất trống cũng đ~ kết thúc rồi. Nó di n ra bình thường như anh đ~ hứa với em đấy. Cả ba chúng ta mới phải giải quyết phần khó khăn nhất.

Tôi để cho to{n bộ cơ thể mình ghi nhận lấy điều đó một lúc, để n ó thấm dần v{o thần trí của tôi v{ ngự trị ở một chốn n{o đó.

Gia đình tôi v{ c|c bạn tôi đều an to{n. Vs bị buộc phải v nh vi n dừng cuộc truy đuổi tôi ở đ}y. Mọi chuyện đ~ thật sự kết thúc.

Tất cả chúng tôi sẽ được bình yên.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 443

Nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận ho{n to{n những tin tốt l{nh một khi trong lòng vẫn còn có điều lấn cấn.

– Cho em biết đi, Edward – Tôi n{i nỉ – Tại sao anh lại cho rằng em sẽ sợ anh?

– Anh xin lỗi – Anh lại tiếp tục điệp khúc cũ. Vì lẽ gì Tôi không hình dung ra được – Anh xin lỗi em. Anh không muốn em phải chứng kiến cảnh tượng đó. Chứng kiến tất cả những gì anh đ~ l{m, anh ngh có lẽ l{ em sẽ ghê sợ.

Tôi lại mất một lúc để hình dung về điều đó, về d|ng điệu ngập ngừng khi anh tiến đến tôi, về nỗi tay anh đưa lên không. Cơ hồ như Edward sợ tôi sẽ bỏ chạy nếu như anh c động qu| nhanh

– Thật ư – Cuối cùng, tôi cũng cất tiếng hỏi – Anh sao Anh cho rằng em sẽ xua đuổi anh ư – Tôi khụt khịt mũi. M{ xét cho cùng, như vậy ho| ra lại hay khi có h{nh động đó, }m thanh giọng nói của mình sẽ không bị run hay v , m{ lại tỏ b{y được th|i độ th}n thiện.

Edward đặt tay lên cằm tôi, khẽ xoay nghiêng đầu tôi ra sau để nhìn cho rõ th|i độ.

– Bella, anh – Edward ngập ngừng rồi cũng nói ra được những điều muốn nói – Anh đ~ bứt đầu v{ xả th}y một sinh vật có tri gi|c, có cảm xúc h n hoi chỉ c|ch em chưa

đầy hai mươi mét. Điều đó không khiến em lấn c} n một chút n{o trong lòng sao

Anh cau m{y nhìn tôi.

Tôi nhún vai – Đ}y l{ một c chỉ cũng được coi l{ hay nốt – Nó thể hiện sự bình thản.

– Cũng không h n. Em chỉ lo anh v{ Seth bị thương thôi. Em muốn giúp, nhưng không l{m được gì nhiều

Vẻ tức tối nơi Edward khiến tôi im bặt.

– , hay đấy – Anh cắt ngang bằng một giọng nói c|u kỉnh – C|i kì công của em với mảnh đ| chứ gì. Em có biết rằng em đ~ l{m cho anh đau tim không Chuyện đó không d l{m đ}u nhé.

Vẻ c|u giận của Edward khiến tôi cảm thấy rất khó trả lời.

– Em chỉ muốn giúp thôi m{ Seth bị thương

– Seth chỉ l{ đang giả bộ bị thương thôi, Bella ạ. Đó l{ một c|i bẫy. Thế m{ em – Edward lắc đầu, không th m ho{n tất c}u nói – Seth không biết em đang l{m gì, vậy nên anh mới phải nhúng tay v{o. B}y giờ cậu bé đó vẫn còn đang tức lắm, tức đến độ không

d|m nhận ră ng mình đ~ một tay đ|nh bại kẻ thù.

– Seth chỉ đóng kịch thôi ư?

Edward gật đầu một c|ch cứng rắn.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 444

– Ôi trời.

Cả hai chúng tôi đều nhìn Seth, cậu bé đang l{m ra vẻ phớt lờ chúng tôi, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn v{o đ|m l a. Vẻ tự m~n toả ra trên từng sợi lông trên mình cậu.

– m, em đ}u có biết chuyện đó – Tôi đ|p, cảm thấy tự |i – Tất nhiên l{ có người yếu đuối bên cạnh thì khó h{nh sự lắm. Nhưng anh chờ đến khi em l{ ma-c{-rồng m{ xem Cho anh biết nhé, lần tới, em sẽ không ngồi ở h{ng ghế kh|n giả đ}u.

Một loạt những cung bậc cảm xúc nh nh{ng lướt qua gương mặt của Edward trước khi anh trả lời bằng một giọng phấn khích:

– Còn có lần tới nữa hả Em thấy trước l{ sẽ có chiến tranh {

– Với c|i số của em thì ai m{ biết được?

Edward trố mắt, nhưng tôi có thể thấy rằng anh đang ở trong trạng th|i l}ng l}ng – chính sự nh nhõm đ~ khiến cả hai chúng tôi trở nên sôi nổi. Mọi chuyện đ~ kết thúc rồi.

Phải không

– N{o. Ban n~y ch ng phải anh đ~ nói rằng – Tôi ngập ngừng, cố nhớ lại, anh đ~ nói gì nhỉ, trước khi có cuộc nói chuyện giữa tôi v{ – i Jacob, tôi sẽ phải nói sao với người bạn nhỏ đ}y Quả tim tan n|t của tôi rộn lên những nhịp đập đau nhói. Thật khó tin, gần như không thể n{o có chuyện đó được, nhưng phần khó khăn nhất của tôi trong ng{y hôm nay vẫn chưa kết thúc – Tôi tiếp tục kiên trì – Rắc rối gì vậy anh Alice h n đ~ phải định s n kế hoạch cho Sam. Anh có nói rằng thời khắc đó đến gần lắm rồi. Thời khắc đó l{ gì vậy

Edward đ| mắt sang Seth, cả hai người trao cho nhau những |nh nhìn nặng nề.

– Thế n{o – Tôi tiếp tục hỏi.

– Ch ng có gì đ}u em, thật đấy – Edward trả lời thật nhanh – Nhưng chúng mình cần phải lên đường

Dứt lời, anh kéo tôi lên lưng, nhưng tôi ghị lại v{ né ra xa.

– Ho{n to{n không có gì đ}u em.

Edward |p hai tay lên mặt tôi.

– Chúng mình chỉ mất một phút thôi, vậy nên em đừng sợ, nha em? Anh đ~ nói với em rằng không có lý do gì phải sợ hết. Em h~y tin anh, được không?

Tôi gật đầu, cố gắng che giấu nỗi sợ h~i bất ngờ. Tôi còn có thể chịu đựng được bao nhiêu nữa trước khi gục ng~ đ}y?

– Không có lý do gì phải sợ cả. Đi n{o, anh.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 445

Edward mím môi lại trong một tíc tắc, quyết định sẽ lên tiếng. Nhưng rồi anh liếc nhìn Seth, cơ hồ như con sói vừa gọi anh.

– Cô ấy đang l{m gì thế – Edward hỏi.

Seth rên ư ; đó l{ tiếng nói của lo lắng, của bất an. m thanh ấy khiến tôi dựng cả tóc g|y.

Không gian rơi v{o im lặng trong một tíc tắc v nh hằng. Hốt nhiên Edward h| hốc miệng ra vì sững sờ.

– Không! – Anh giơ phắt một tay lên như để chụp một vật n{o đó m{ tôi không thể nhìn thấy được – Đừng

To{n th}n Seth co thắt lại, rồi một tiếng tru đầy thống khổ cất lên từ mồm con sói đ~ xé toạc cả không gian.

Đúng ngay v{o thời khắc ấy, Edward khu u gối xuống, đưa tay lên bịt tai, gương mặt rúm lại vì đau đớn.

Tôi thét to một tiếng duy nhất trong kinh ho{ng, rồi đổ phịch người xuống bên cạnh anh. Sau đó, một c|ch rất ngớ ng n, tôi cố kéo hai tay anh ra khỏi mặt lòng b{n tay tôi – đầy những mồ hôi – vần vò khắp mặt anh.

– Edward! Edward!

Đôi mắt anh chú mục v{o tôi với một nổ lực rõ r{ng, anh cố gắng t|ch hai h{m răng đang nghiến chặt v{o nhau của mình để lên tiếng:

– Được rồi. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Chỉ l{ – Edward ngừng lời, tiếp tục nhăn nhó.

– Có chuyện gì vậy – Tôi thét lên khi Seth lại tru lên một c|ch khốn khổ.

– Chúng ta không sao. Rồi mọi chuyện sẽ ổn – Edward h| hốc miệng ra vì ngạc nhiên – Sam giúp cậu ấy đi.

V{ tôi hiểu ra ngay lập tức, khi anh gọi ra tên của thủ l nh sói. Tôi hiểu rằng n~y giờ, anh không hề để cập đến bản th}n anh hay Seth. Không phải l{ có một thế lực vô hình n{o đó đang tấn công cả hai người. Lần n{y, sự bất trắc đó không hề có mặt ở đ}y.

Anh đang đề cập đến đội sói.

Cả người tôi như bùng ch|y trước chất ađrênalin. Tôi có cảm gi|c như to{n bộ cơ thể mình vừa bị ch|y trụi không còn chỗ n{o l{nh. Tôi gục xuống, v{ Edward đ lấy tôi trước khi tôi va người v{o đ|. Đoạn anh đứng bật dậy, với th}n mình tôi nằm gọn trong tay anh.

– Seth – Edward hét vang.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 446

Seth đang thu mình lấy đ|, vẫn còn căng th ng vì đau đớn trông con sói có vẻ như đ~ s n s{ng để phóng v{o rừng.

– Không – Edward quyết định – Cậu về th ng nh{ đi. Ngay lập tức. C{ng nhanh c{ng tốt.

Seth thút thít, lắc đầu nguầy nguậy.

– Seth. Cậu h~y tin ở tôi.

Coi sói có th}n hình to lớn nhìn s}u v{o đôi mắt đầy khắc khoải của Edward trong một khoảnh khắc kéo d{i, rồi đứng th ng dậy, lao về phía những th}n c}y, mau chóng mất hút hệt như một bóng ma.

Edward ôm chặt tôi v{o lồng ngực, chúng tôi cũng phóng th ng v{o khu rừng mờ tối, ở một lối kh|c với lối vừa phóng đi của con sói.

– Edward – Tôi buộc c|i cổ họng đang ngh n cứng của mình phải thốt ra cho được lời nói – Có chuyện gì, Edward Sam gặp chuyện gì vậy Chúng mình đang đi đ}u đ}y? Đang xảy ra chuyện gì thế

– Chúng mình phải đến b~i đất trống – Anh khẽ trả lời tôi – Bọn anh đ~ tiên liệu trước chuyện n{y có thể xảy ra rồi. Hồi s|ng sớm hôm nay, Alice đ~ tiên thị v{ nhờ Sam

truyền đạt cho Seth. Nh{ Volturi đ~ quyết đi nh sẽ đứng ra lo vụ n{y.

Nh{ Volturi.

Thật qu| thể. Thần trí tôi từ chối không muốn hiểu những lời đó, l{m như chúng không thể hiểu được.

Những th}n c}y vùn vụt lướt qua chúng tôi. Edward lao xuống dốc nhanh đến mức tôi có cảm gi|c như cả hai đang rơi mất kiểm so|t vậy.

– Em đừng sợ. Họ không đến vì chúng ta đ}u. Chỉ l{ một nhóm nhỏ chuyên đi giải quyết những vụ lộn xộn kiểu n{y thôi. Ch ng có gì quan trọng cả, họ đơn thuần chỉ l{m công việc của mình. Tất nhiên, có vẻ như họ rất tính to|n về thời điểm đến. Nó khiến anh ngh rằng giả như lũ ma-c{-rồng mới sinh kia có l{m hao hụt nh}n mạng của gia đình Cullen đi chăng nữa, thì ở Ý cũng ch ng có ai động lòng trắc n đ}u – Những lời lẽ tho|t ra từ miệng anh vô cùng khắc nghiệt v{ ảm đạm – Rồi anh sẽ biết họ đ~ ngh gì khi có mặt ở khu đất trống.

– Đ}y l{ lý do chúng mình quay trở lại sao anh – Tôi thều th{o. Liệu tôi có thể chịu đựng nổi không Hình ảnh những chiếc |o cho{ng đen phất phơ bắt đầu hiện ra trong t}m trí tôi một c|ch bất đắc d , v{ tôi không khỏi rùng mình. Không, tôi đang sắp s a không thể chịu đựng được nữa rồi.

– , cũng có lý do đó. Thật ra thì nếu chúng ta có mặt đông đủ theo kiểu một khối thống nhất sẽ an to{n hơn. Họ không có lý do khiến chúng ta phải lo lắng, ở bên gia đình, cô ta sẽ bị điều đó kích thích. Cũng giống như Victoria, Jane sẽ đo|n rằng anh đang ở bên

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 447

em. ng Demetri, d nhiên, cũng th|p tùng con người đó. ng ta sẽ tìm ra anh, một khi Jane yêu cầu.

Tôi không muốn ngh đến c|i tên ấy. Tôi không muốn nhìn thấy gương mặt trông rất ng}y thơ, trang nh~ v{ rạng ngời ấy trong đầu. Một }m thanh lạ lùng bắt đầu tho|t ra khỏi cổ họng tôi.

– Su t, Bella, su t. Mọi chuyện sẽ ổn thôi em. Alice nhìn thấy như vậy m{.

Alice nhìn thấy ư Thế thì người sói đ}u? Đội sói ở chỗ n{o

– Còn đội sói

– Họ đ~ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Nh{ Volturi không hề có giao ước với người sói.

Tôi nghe thấy hơi thơ của mình chuyển động nhanh hơn, nhưng tôi không sao kiểm so|t được. Tôi bắt đầu thở hổn hển.

– Anh thề với em rằng họ sẽ không sao hết – Edward quả quyết với tôi – Nh{ Volturi sẽ không nhận ra thứ mùi đó đ}u, họ sẽ không nhận ra sự có mặt của đ{n sói họ không quen với mùi n{y. Đội sói sẽ an to{n, em ạ.

Tôi không theo kịp lời giải thích của Edward. Sức tập trung nơi tôi bị nỗi sợ xé banh th{nh muôn ng{n mảnh. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi, anh đ~ nói như vậy v{ Seth tru lên thống thiết Edward đ~ l n tr|nh c}u trả lời đầu tiên của tôi, l{m tôi ph}n t}m bằng c|ch kể đến chuyện nh{ Volturi

Tôi đang ở bên miệng vực, những ngón tay đang cố trì níu lấy bờ vực.

Xung quanh anh, những thân cây như chạy đua, chỉ còn l{ những bóng mờ, giống như những th|c nước m{u ngọc bích.

– Có chuyện gì vậy anh – Tôi lại thì th{o hỏi – Trước đó nữa, lúc Seth tru lên ấy Lúc anh phải chịu đau đớn ấy

Edward ngập ngừng.

– Edward Cho em biết đi!

– Mọi chuyện đ~ kết thúc rồi – Anh thầm thì đ|p. Thật khó nghe thấy tiếng nói của anh khi gió cứ đ|nh bạt chúng đi ở vận tốc chóng mặt n{y – Người sói đ~ không tính

đến họ ngh rằng họ đ~ tiêu diệt được tâ t cả. Lẽ tất nhiên, Alice cũng không thể tiên

thị được.

– L{ sao vậy

– Một tên ma-c{-rồng đ~ trốn Leah ph|t hiện ra hắn. Cô g|i đó qu| khờ dại, thích chứng tỏ mình. Leah đ~ đơn thân độc m~ giao chiến với hắn

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 448

– Chị Leah – Tôi lặp lại, người yếu đến mức không cảm thấy xấu hổ vì nỗi nh nhõm đang tr{n ngập khắp cõi lòng – Chị ấy sẽ ổn chứ?

– Leah không bị thương – Edward l m b m.

Tôi chú mục nhìn anh rất lâu.

Sam – giúp cậu ta đi – Trong lúc hoảng hốt, Edward đ~ thốt lên như thế. L{ cậu ta, chứ không phải cô ấy.

– Chúng mình sắp đến rồi – Edward nói, anh ngước nhìn một chỗ cố định trên trời.

Một c|ch tự nhiên, tôi hướng mắt theo anh. Một đụn m}y tím thẫm đang treo mình giữa những t|n c}y. M}y ư? Nhưng trời rực nắng thế kia cơ m{ Không, không phải m}y. Tôi nhận ra một cột khói d{y, cũng giống như cột khói chỗ cắm trại của chúng tôi.

– Edward – Tôi lên tiếng, giọng nói gần như không thể nghe thấy được – Edward, vậy l{ có người bị thương.

– – Anh thì th{o.

– Ai vậy anh – Tôi hỏi, mặc dù trong th}m t}m, tôi đ~ biết trước c}u trả lời.

Tôi biết. Tất nhiên l{ như vậy.

Những th}n c}y hiện ra rõ hình thù hơn khi chúng tôi đ~ đến nơi cần đến.

Một lúc kh| l}u sau anh mới trả lời tôi.

– Jacob – Anh đ|p khẽ.

Tôi đ~ có thể gật được đầu.

– V}ng – Tôi thều th{o x|c định.

Tôi đ~ tuột tay khỏi c|i miệng vực tưởng tượng ấy.

Mọi thứ bất ngờ trở nên tối đen.

Những gì đầu tiên tôi nhận thức được chính l{ có nhiều b{n tay lạnh gi| chạm v{o người mình. Có hơn một đôi tay. Những c|nh tay ôm lấy tôi, một b{n tay |p lên m| tôi,

những ngón tay vuốt ve tr|n tôi, v{ những ngo n tay kh|c hơi ấn v{o cổ tay tôi.

Thế rồi tôi nhận ra được những giọng nói. Ban đầu chỉ l{ những tiếng ầm ì, rồi chúng tăng âm lượng, nghe rõ tiếng hơn, như thể ai đó đ~ vặn tăng }m thanh chiếc rađiô vậy.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 449

– Bố ơi, đ~ năm phút trôi qua rồi – L{ giọng nói của Edward, ngập tr{n những lo lắng.

– Khi đ~ s n s{ng, cô bé sẽ tỉnh dậy, Edward – L{ giọng nói của b|c s Carlisle, vẫn điềm t nh v{ chắc chắn – Hôm nay, cô bé đ~ hải chịu đựng qu| nhiều biến cố. H~y để cho thần trí của cô bé được tự vệ với những cảm xúc của cơ thể.

Nhưng thần trí của tôi đ}u có đang tự vệ. Nó đang bị k t trong những nhận thức vẫn chưa hề rời khỏi đầu óc tôi, thậm chí trong lúc lạc v{o miền vô thức – nỗi đau cũng l{ một phần của bóng tối.

Tôi có cảm gi|c như mình bị mất liên lạc với thể x|c. Giống như tôi đang bị nhốt trong một góc nhỏ trong đầu, không còn khả năng kiểm so|t được nữa. Tôi không thể cải thiện được tình hình. Tôi không thể ngh ngợi được điều gì. Nỗi đau trong tôi qu| lớn, không có c|ch gì tho|t ra được.

Jacob.

Jacob.

Không, không, không, không, không

– Alice, còn bao l}u nữa – Edward hỏi gặng, giọng nói của anh vẫn đầy căng th ng; lời nói êm dịu của b|c s Carlisle cũng ch ng có t|c dụng gì đối với anh.

Từ phía xa hơn, giọng nói của Alice cất lên, nghe rất hăng h|i:

– Năm phút nữa. V{ Bella sẽ mở mắt ra trong vòng ba mươi bảy gi}y. B}y giờ, em d|m chắc l{ cô ấy đang nghe thấy tiếng chúng ta nói chuyện đó.

– Bella, ch|u yêu quí – Đ}y chính l{ giọng nói dịu d{ng, khuyên giải của b{ Esme – Ch|u có nghe thấy tôi nói gì không Ch|u an to{n rồi, cô bé của tôi {.

V}ng, ch|u an to{n. Nhưng điều đó có quan trọng không

Rồi một đôi môi lạnh gi| kề s|t tai tôi, những lời nói của Edward đ~ giúp tôi tho|t khỏi nỗi đau khổ, nhốt tôi v{o trong ngục tù của t}m trí.

– Cậu ấy sẽ sống, Bella ạ. Jacob Black đang l{nh lại như anh đ~ nói. Cậu ấy sẽ khoẻ thôi.

Khi cơnđau v{ nỗi sợ thuyên giảm, tôi tìm c|ch bắt liên lạc lại với cơ thể mình. Hai mi mắt tôi đ~ bắt đầu động đậy.

– Ôi, Bella – Edward thở ra một hơi d{i nh nhõm, v{ môi anh ấn nh v{o môi tôi.

– Anh Edward – Tôi sẽ s{ng gọi.

– , anh đ}y.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 450

Tôi dần mở mắt, nhìn s}u v{o m{u hổ ph|ch ấm |p.

– Jacob sẽ ổn, phải không anh – Tôi hỏi.

– – Edward đoan chắc với tôi.

Tôi quan s|t đôi mắt ở trước mặt mình c n thận, tìm xem có dấu hiệu n{o cho thấy rằng anh đang tìm c|ch xoa dịu tôi không, nhưng chúng ho{n to{n trong trẻo.

– Chính tôi đ~ kiểm tra cho cậu ấy – B|c s Carlisle lên tiếng tôi xoay đầu tìm gương mặt ông, chỉ c|ch tôi một v{i bước. Vẻ mặt của b|c s vừa nghiêm nghị vừa quả quyết. Không thể n{o nghi ngờ được ông – Cậu ấy không bị nguy hiểm đến mạng sống đ}u. Người thiếu niên đó đang hồi phục với một tốc độ nhanh không thể n{o tin được. Tuy nhiên, với chừng đó vết thương trên diện rộng, cậu ấy cũng phải mất v{i ng{y mới trở lại bình thường được, cho dẫu khả năng tự l{nh có chắc đến đ}u chăng nữa. Ngay khi xong việc ở đ}y, tôi sẽ l{m mọi c|ch có thể để giúp cậu ấy. Hiện Sam đang cố kéo người thiếu niên đó trở lại hình người. Điều đó sẽ khiến việc điều trị cho cậu ấy d d{ng hơn.

B|c s Carlisle hơi mỉm cười.

– Tôi chưa bao giờ học ng{nh b|c s thú y cả.

– Cậu ấy bị l{m sao, thưa b|c s – Tôi khẽ hỏi – C|c vết thương nặng đến thế n{o.

Gương mặt của b|c s lại trở nên nghiêm nghị.

– Một người sói kh|c cũng bị thương

– Chị Leah – Tôi thở dốc.

– . Người thiếu niên ấy đ~ đ y cô g|i đi, nhưng rồi không đủ thời gian để tự vệ. Tên ma-c{-rồng đ~ chộp được cậu ta. Hầu hết xương sườn bên phải của con sói bị v n|t.

Tôi nao núng.

– Sam v{ Paul có mặt đúng lúc đó. Khi họ đem Jacob về La Pchúng tôih, cậu ta cũng đang tự l{nh vết thương m{.

– Liệu cậu ấy có trở lại như bình thường được không ạ – Tôi thắc mắc.

– Được chứ, Bella. Người thiếu niên đó sẽ không còn bị thương lâu đ}u.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u.

– Ba phút – Alice chợt lên tiếng.

Tôi vặn mình, cố gắng duỗi th ng người. Edward nhận ra ý muốn nơi tôi, giúp tôi đứng dậy.

Tôi nhìn đăm đăm cảnh tượng trước mắt.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 451

Nh{ Cullen đang đứng quanh một bếp l a, nhưng thật khó m{ nhìn thấy một |nh l a n{o, chỉ có mỗi đ|m khói d{y tím ngắt vật vờ như một thứ bệnh dịch trên nền cỏ s|ng lo{. Jasper đứng gần đ|m khói mù đặc qu|nh đó nhất, bóng của nó đ~ ngăn không cho l{n da của anh ta lấp l|nh dưới |nh s|ng mặt trời như những người còn lại. Jasper đứng quay lưng lại phía tôi, đôi vai của anh ta gồng lên hết c , đôi tay hơi đưa ra. Th}n hình của anh ta đang che khuất một c|i gì đó. Đó l{ c|i m{ anh ta đang thu mình lại lấy đ{ với một sự cảnh gi|c cao độ.

Hơn cả trạng th|i sốc nh , tôi tê cóng cả người khi nhận ra đó l{ c|i gì.

Trên b~i đ} t trống có thảy t|m ma-c{-rồng.

Cô g|i đang ngồi co ro bên bếp l a, tay bó lấy gối. Cô ta còn qu| nhỏ. Nhỏ hơn cả tôi nữa – có vẻ như mới mười lăm tuổi, tóc đen v{ mảnh khảnh. Đôi mắt của cô g|i cứ

xo|y v{o tôi, mống mă t rực sắc đỏ đầy vẻ kinh ho{ng – đỏ hơn cả Riley nữa, gần như

s|ng loé. Chúng long lanh một c|ch điên dại, ho{n to{n thiếu tự chủ.

Edward trông thấy vẻ bối rối nơi tôi.

– Cô ta đầu h{ng – Anh khẽ giải thích – Chưa bao giờ anh thấy trường hợp n{y. Chỉ có mỗi bố anh l{ chịu ngh đến đề nghị ấy. Còn Jasper thì nhất quyết không t|n th{nh.

Tôi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng bên bếp l a. Jasper đang xoa xao c|nh tay một c|ch lơ đ~ng.

– Jasper có sao không anh – Tôi hỏi nhỏ.

– Anh ấy không sao. Nọc độc gây nhức thôi.

– Jasper bị cắn sao – Tôi hỏi, trong lòng dậy lên nỗi kinh ho{ng.

– Anh ấy lo cho to{n trận đấu, cứ muốn đảm bảo rằng Alice không phải mó tay mó chân v{o việc gì – Edward lắc đầu – Nhưng Alice ch ng cần ai giúp cả.

Alice l lư i ra trêu chọc người yêu của mình:

– Anh ch{ng đa đoan.

Cô g|i trẻ đột nhiên ng ng mặt lên trời v{ cất tiếng g{o rú ch ng kh|c n{o một con thú.

Jasper phản ứng bằng tiếng gầm gừ l{m cô ta co rúm người lại, nhưng c|c ngón tay, như những c|i vuốt, vẫn bấu chặt v{o đất c|i đầu lừ đừ gật gư ng. Jasper tiếng lên trước một bước, d|ng vẻ tỏ ra d dặt hơn. Như một phản ứng tự nhiên, Edward di chuyển lên trước để đứng chắn ngang giữa tôi v{ cô g|i. Tôi hé mắt qua tay anh để quan s|t rõ hơn cô g|i thua cuộc v{ Jasper.

B|c s Carlisle xuất hiện bên cạnh Jasper gần như ngay lập tức. Ông nắm lấy tay người con trai mới nhất của mình, ngăn lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 452

– Cô đ~ thay đổi ý định chưa, cô g|i trẻ – B|c s Carlisle lên tiếng với th|i độ điềm t nh hơn bao giờ hết – Chúng tôi không muốn tiêu diệt cô, nhưng nếu cô không kiểm

so|t đươ c mình, chúng tôi buộc lòng phải ra tay.

– L{m sao c|c người chịu đựng được – Cô g|i g{o lên bằng một giọng cao the thé, r{nh mạch – Tôi muốn có cô ta – Đôi mắt đỏ ké của cô g|i đó tập trung v{o Edward, xuyên thấu qua người anh, v{ xo|y th ng v{o tôi, những chiếc móng tay của cô ta lại c{o xới lớp đất cứng một lần nữa.

– Cô phải chịu đựng thôi – B|c s Carlisle nói một c|ch cứng cỏi – Cô phải học c|ch kiềm chế. Điều đó ho{n to{n có thể l{m được, v{ đó l{ c|ch duy nhất có thể cứu cô lúc n{y.

Cô g|i bưng lấy đầu, hai b{n tay lấm lem những đất, tru lên khe khẽ.

– Chúng ta không cần tr|nh mặt cô ấy sao anh – Tôi thầm thì, giật giật tay Edward. Đôi môi của ma-c{-rồng nhỏ tuổi xệch đi khi nghe giọng nói của tôi, cô ta có vẻ khổ sở.

– Chúng mình phải ở đ}y chứ em – Edward trả lời khe khẽ – Họ đ~ đến mạn bắc của khu đất rồi.

Tim tôi đập n|o loạn khi mắt tôi lướt khắp một vòng khu đất, nhưng không thể trông thấy c|i gì ở bên kia đ|m khói cả.

Sau một gi}y tìm kiếm không hiệu quả, |nh mắt của tôi trở lại với cô g|i ma-c{-rồng trẻ tuổi. Cô ta vẫn đang nhìn tôi, |nh mắt gần như dại h n đi.

Tôi đón nhận c|i nhìn của cô g|i trong một l|t. M|i tóc đen d{i ngang cằm ấp lấy gương mặt cô ta, gương mặt trắng bệch như thạch cao. Thật khó có thể nói gương mặt ấy đ p hay không khí chúng đang đanh lại với những vẻ giận dữ v{ kh|t m|u. Trên đó, nổi rõ nhất đôi mắt đỏ hoang dại – đ~ nhìn một lần thì khó m{ có thể quay đi. Cô g|i nhìn tôi một c|ch hằn học, run r y v{ quằn quại trong v{i gi}y.

Tôi tr}n trối nhìn cô g|i như bị thôi miên, tự hỏi liệu có phải mình đang nhìn v{o tấm gương phản chiếu hình ảnh của chính mình trong tương lai hay không.

Thế rồi b|c s Carlisle, Jasper trở lại với chúng tôi. Cả Emmett, Rosalie v{ Esme cũng hơ hớt v}y quanh Edward, alice v{ tôi. Một khối thống nhất – như Edward đ~ nói – với tôi l{ hạt nh}n, ở chốn an to{n nhất.

Tôi rời sự chú ý khỏi cô g|i hoang d~ để dọi mắt tìm những t thần thật sự đang đến gần.

Vẫn không thấy xảy ra điều gì. Tôi liếc nhìn Edward, đôi mắt anh đang chú mục về phía trước gần như không chớp. Tôi cố b|m theo hướng nhìn đó, nhưng chỉ thấy to{n khói l{ khói – d{y đặc, nhơn nhớt, cuộn tròn trên mặt đất v{ lờ nhờ bốc lên, mấp mô trên cỏ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 453

Khói cuộn đổ về phía trước, ở trung t}m tối đen.

– mmm – Giữa m{n khói phủ, một giọng nói chết chóc cất lên. Tôi nhận ra được sự lạnh lùng của nó ngay lập tức.

– Ch{o cô, Jane – Giọng nói của Edward thật điềm đạm v{ nh~ nhặn.

Những bóng đen tiến đến gần hơn, cất mình ra khỏi đ|m khói c{ng lúc c{ng đặc lại. Tôi biết người đang đi đầu l{ Jane – chiếc |o cho{ng tối m{u hơn, gần như đen kịt, nhưng l{ nh}n vật nhỏ người nhất, đứng thấp hơn những người còn lại những s|u mươi ph}n. Tôi chỉ nhận ra được phần n{o vẻ đ p thiên thần của Jane trong chiếc mũ trùm đầu.

Sừng sững bước theo sau cô g|i nhỏ nhắn ấy l{ bốn nh}n vật mặc |o cho{ng x|m, có một chút gì đó quen thuộc. Tôi tin chắc mình nhận ra người to lớn nhất, v{ trong lúc tôi đang quan s|t, dường như để giải toả mối nghi hoặc ít nhiều của tôi, ông Felix ng ng mặt lên. Ông ta hơi hất chiếc mũ trùm đầu ra sau, chỉ vừa đủ để cho tôi thấy rõ l{ ông ta đang nh|y mắt v{ mỉm cười với tôi. Ngay s|t bên cạnh tôi, Edward đứng lặng người, cố kiềm chế.

nh mắt của Jane chậm r~i điểm từng gương mặt rạng r của nh{ Cullen rồi dừng lại ở cô g|i ma-c{-rồng vẫn còn ngồi bên đống l a cô ta lại vừa mới ôm lấy đầu.

– Ta không hiểu – Giọng nói của Jane không có trọng }m, nhưng cũng không ho{n to{n l~nh đạm như trước.

– Cô g|i đó đ~ đầu h{ng – Edward giải thích những thắc mắc trong đầu Jane.

Cô ta chiếu đôi mắt đen huyền của mình lên gương mặt anh, hỏi lại:

– Đầu h{ng ư?

Felix v{ một th{nh viên kh|c trong nhóm trao đổi với nhau một c|i nhìn chớp nho|ng.

Edward nhún vai.

– Bố tôi đ~ cho cô g|i chọn lựa.

– Những kẻ phạm luật không được phép có chọn lựa n{o hết – Jane nói một c|ch th ng thừng.

B|c s Carlisle lên tiếng, giọng nói vẫn ôn ho{:

– Luật đó nằm trong tay cô m{. Mi n l{ cô g|i đó không còn muốn tấn công chúng tôi nữa, tôi thấy không cần phải hu diệt cô ấy. Vả lại, cô ấy cũng chưa được dạy dỗ gì.

– Không thể chấp nhận được – Jane vẫn khăng khăng.

– Tuỳ ở cô thôi, thưa cô.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 454

Jane nhìn b|c s Carlisle đăm đăm, đầy ng ng{ng. Cô ta khẽ lắc đầu, v{ trấn t nh lại được ngay.

– Ng{i Aro mong rằng chúng tôi đi xa hơn về phía t}y để gặp ông, Carlisle. Đức ng{i g i lời ch{o đến ông.

B|c s Carlisle gật đầu.

– Tôi sẽ rất lấy l{m cảm kích nếu như cô chuyển lời ch{o của tôi đến ng{i ấy.

– Tất nhiên rồi – Jane mỉm cười. Những khi phấn chấn như vậy, trông Jane thật đ|ng yêu. Cô ta ngo|i lại nhìn đ|m khói – Hình như hôm nay, c|c người đ~ l{m công việc của bọn ta gần như trọn v n – Đôi mắt của cô g|i chiếu th ng v{o con tin – Không thể không tò mò được, có bao nhiêu tên thế Chúng đ~ để lại sự hoang t{n ở Settle.

– Mười t|m, bao gồm cả người n{y – B|c s Carlisle trả lời.

Đôi mắt Jane mở rộng, cô ta ngo|i nhìn ngọn l a một lần nữa như để đ|nh gi| lại con số đó. Felix v{ một th{nh viên kh|c trong nhóm lại trao cho nhau một |nh nhìn kh| lâu.

– Mười t|m sao – Jane lặp lại, có vẻ không tin tưởng lắm.

– Tất cả đều mới toanh – B|c s Carlisle trả lời bừa – Họ ch ng có k năng gì.

– Tất cả { – Giọng nói của Jane chuyển sang gắt gỏng – Thế ai tạo ra chúng

– Cô ta l{ Victoria – Edward trả lời, giọng nói không hé lộ một chút cảm xúc n{o.

– Đ}u – Jane hỏi tới.

Edward nghiên đầu về phía c|nh rừng phía đông. Đôi mắt của Jane ngước lên v{ tập trung v{o một điều gì đó xa thăm th m. Một cột khói kh|c chăng Tôi không d|m ngó nghiên để kiểm tra.

Jane dõi mắt về hướng đông một lúc, rồi lại kiểm tra ngọn l a trên b~i đất.

– Victoria n{y, cô ta không được tính v{o con số mười t|m ở đ}y, có đúng không?

– Đúng như vậy. Vs còn có một trợ thủ nữa. Hắn không non nớt như người n{y, xong chưa qu| một năm tuổi.

– Vậy l{ hai mươi – Jane thở ra – Ai đ~ giải quyết kẻ cầm đầu?

– Tôi – Edward x|c nhận.

Jane sa sầm |nh mắt, quay sang cô g|i ngồi bên cạnh đống l a.

– Kẻ kia – Thiên sứ dịa ngục lên tiếng, giọng nói của cô ta sắc hơn trước – Tên?

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 455

Ma-c{-rồng còn non lừ mắt nhìn Jane, đôi môi mím chặt lại.

Jane mỉm cười – một nụ cười ban phúc.

Đ|p lại nụ cười đó, cô g|i xấu số thét lên lanh lảnh cả th}n người cong gập lại, quằn quại trong một tư thế bất thường. Tôi quay mặt đi, cố đấu tranh chống lại ước muốn bịt hai tai lại. Tôi nghiến chặt răng, hi vọng kiềm chế được c|i bụng yếu ớt của mình. Tiếng thét mỗi lúc một dữ dội hơn. Tôi cố gắng tập trung v{o gương mặt của Edward – vẫn điềm đạm v{ không bộc lộ cảm xúc – nhưng nó khiến tôi nhớ lại lúc anh phải quằn quại dưới c|i nhìn tra tấn cảu Jane. Tôi chuyển sang nhìn Alice v{ b{ Esme đứng bên cạnh cô. Mọi người đều có cùng một gương mặt lạnh băng.

Cuối cùng, không gian chìm v{o im lặng.

– Tên? – Jane lặp lại, giọng nói vẫn không chuyển đổi âm điệu.

– Bree – Cô g|i thở hổn hển.

Jane mỉm cười, v{ cô g|i lại kêu thét lên. Hơi thở của tôi ngưng trệ khi }m thanh của sự đau đớn kết thúc.

– Cô ấy đ~ nói điều cô muốn biết rồi – Edward trả lời qua kẽ răng – Cô không cần phải l{m như thế đ}u.

Jane ng ng mặt lên, đột nhiên |nh mắt sắt đ| le lói những tia nhìn tin qu|i.

– , ta biết – Cô ta đ|p lời Edward v{ nở nụ cười thật tươi trước khi quay sang ma-c{-rồng nhỏ tuổi, Bree.

– Bree – Jane lại lên tiếng, giọng nói thật điềm t nh – Hắn nói có đúng không C|c ngươi có hai mươi người {

Cô g|i đang nằm thở hổn hển, một bên m| |p xuống đất, trả lời nhanh:

– Mười chính, hai mươi hay nhiều hơn gì đó, tôi không biết nữa – Bree co rúmngười lại, sợ rằng điều không biết của mình sẽ có thể đem lại một sự tra tấn kh|c – Sara v{ một người tôi không biết tên đ~ t{n s|t nhau trên đường

– Victoria n{y tạo ra ngươi {

– Tôi không biết – Bree trả lời, tỏ ra nao núng – Riley không bao giờ nói ra c|i tên ấy. Đêm hôm đó, tôi không trông thấy gì hết trời tối lắm, v{ rất đau – Bree rùng mình – Anh ta không muốn chúng tôi lưu c|i tên đó trong đầu. Riley bảo rằng suy ngh của chúng tôi không an to{n

Jane liếc mắt sang Edward rồi quay trở lại Bree.

Victoria đ~ lên kế hoạch thật công phu. Nếu người phụ nữ đó không b|m theo Edward, có trời mới biết cô ta có dính líu đến chuyện n{y

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 456

– Nói cho ta nghe về Riley – Jane yêu cầu – Tại sao hắn lại đưa ngươi đến chỗ n{y

– Riley nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải tiêu diệt những kẻ mắt v{ng dị thường ở đ}y – Bree đ|p nhanh v{ trở nên liến thoắng – Anh ta bảo mọi chuyện sẽ rất d d{ng, rằng th{nh phố n{y l{ của họ, v{ họ sẽ phải nhường lại cho chúng tôi. Riley nói một khi họ không còn ở đ}y nữa, to{n bộ số m|u ở đ}y l{ của chúng tôi hết. Anh ta cho tôi mùi hương của cô g|i kia – Nói đến đ}y, Bree chỉ tay về phía tôi – Riley bảo rằng rồi chúng tôi sẽ được yểm trợ, bởi vì cô g|i đó sẽ ở bên họ rằng bất cứ ai bắt được cô g|i đó đầu tiên thì sẽ được hưởng trọn số m|u của cô ấy.

Ngay s|t bên cạnh mình, tôi nghe rõ tiếng Edward gồng quai h{m lên.

– Có vẻ như Riley đ~ sai lầm khi nói rằng cuộc chiến n{y qu| ngon ăn – Jane nhìn nhận.

Bree gật đầu, tỏ ra nh nhõm vì cuộc đối thoại không đem đến một đau đớn n{o. Cô g|i ngồi dậy một c|ch d dặt.

– Tôi không biết chuyện xảy ra như thế n{o. Chúng tôi chia lại đội hình, nhưng to|n kia ch ng hề thấy đến. Riley cũng bỏ rơi chúng tôi, anh ta đ~ không đến giúp như đ~

hứa. V{ thật khó hiểu, mọi người đều đ~ bị xe banh ra th{nh từng mảnh – Bree rùng mình – Tôi sợ lắm. Tôi muốn trốn chạy. Nhưng người đó – Cô g|i nhìn sang b|c s Carlisle – nói rằng họ sẽ không hại tôi nếu tôi đầu h{ng.

– h|, nhưng ông ta không thể tặng ngươi món qu{ đó được, cô g|i ạ – Jane thì thầm, giọng nói trở nên t tế một c|ch lạ thường – Phạm luật thì sẽ phải bị trả gi|.

Bree nhìn cô ta tr}n trối, ho{n to{n không hiểu.

Jane nhìn sang b|c s Carlisle:

– Ông chắc l{ đ~ tiêu diệt hết bọn n{y rồi chứ Cả to|n qu}n kia nữa?

Gương mặt của b|c s Carlisle rất điềm t nh khi gật đầu.

– Chúng tôi cũng t|ch người ra m{.

Jane cười n a miệng.

– Ta không phủ nhận rằng ta thật sự bị ấn tượng – Đ|m qu}n th|p tùng phía sau cũng lầm bầm tỏ ý t|n th{nh – Ta chưa bao giờ thấy một nhóm n{o ho{n to{n nguyên v n sau một cuộc tấn công quy mô đến nhường n{y. C|c người có biết nguyên nh}n của cuộc chiến n{y không Có vẻ l{ do th|i độ v{ quan niệm sống của c|c người. Nhưng tại sao cô g|i kia lại l{ cốt lõi của vấn đề – nh nhìn của Jane mi n cư ng đặt lên tôi trong đúng một gi}y ngắn ngủi.

Tôi run bắn.

– Victoria vốn hận Bella – Edward giải thích, giọng nói ho{n to{n bình thản.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 457

Jane ph| ra cười – giọng cười giòn tan, hưng phấn như một đứa trẻ đang có niềm vui.

– Cô g|i kia, xem ra, chuyên đêm đến những xúc cảm mạnh mẽ một c|ch dị thường cho những kẻ như chúng ta – Jane đ|nh gi|, mỉm cười với tôi, một nụ cười ban phúc.

Edward đông cứng người lại. Tôi lập tức nhìn anh, nhận ra rằng anh vừa quay đi, tập trung |nh nhìn v{o Jane.

– Cô có thể vui lòng không l{m c|i trò đó được không – Anh lên tiếng bằng một giọng se sắt.

Jane cười nh .

– Ta chỉ th thôi. Nhưng hình như cũng ch ng hại gì.

Tôi rùng mình, trong lòng biết ơn sâu sắc sự trục trặc trong cơ thể mình – điều đ~ bảo vệ tôi trước Jane trong lần gặp g cuối cùng của chúng tôi – cho tới giờ vẫn còn hiệu nghiệm. Vòng tay của Edward vẫn ôm chặt lấy th}n hình tôi.

– Chậc, có lẽ bọn ta không còn nhiều việc để giải quyết nữa. y da – Jane lên tiếng, giọng nói lại tỏ ra thờ ơ – Bọn ta không bao giờ lộ diện nếu thấy không cần thiết. Tiếc l{ đ~ bỏ l mất trận chiến. Nghe ra, thấy thú vị lắm.

– Đúng như vậy – Edward đ|p nhanh, giọng nói có phần gắt gỏng – Trong khi đó, quý cô đang ở rất gần đ}y. Thật đ|ng tiếc khi quý cô đ~ không đến sớm hơn chừng n a tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, cuối cùng thì quý cô cũng đ~ ho{n th{nh sứ mệnh.

Jane đón nhận c|i nhìn của Edward bằng một th|i độ vững như b{n thạch.

– Không sai. Thật l{ uổng khi mọi thứ lại th{nh ra như thế n{y, phải không

Edward gật đầu với chính mình, những nghi ngờ của anh đ~ được x|c nhận. Jane quay sang Bree một lần nữa, gương mặt lộ rõ vẻ ch|n nản.

– Felix – Cô g|i ng}n d{i giọng nói.

– Khoan đ~ – Edward đột nhiên xen v{o.

Jane nhướng một bên m{y lên, Edward đ| mắt sang b|c s Carlisle trong lúc lên tiếng bằng một giọng kh n thiết.

– Chúng tôi sẽ giải thích luật lệ cho kẻ non nớt n{y. Cô g|i n{y không hề có th|i độ mi n cư ng khi muốn biết. Cô ấy đ~ không ý thức được h{nh vi của mình.

– Đúng như vậy đấy – B|c s Carlisle hưởng ứng – Chúng tôi sẽ s n s{ng chịu tr|ch nhiệm về Bree.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 458

Nét mặt của Jane cho thấy cô ta đang bị giằng xé giữa niềm thích thú v{ sự ho{i nghi.

– Trong luật, không có c|i gọi l{ ngoại lệ – Jane trả lời – V{ bọn ta không ban ph|t cơ hội thứ hai. Thật tiếc cho điều tiếng n{y. Nó khiến ta nhớ tới – Đang nói n a chừng, bỗng Jane chú mục v{o tôi, vẻ mặt dịu d{ng chợt xao động – Ng{i Caichúng tôi sẽ rất lấy l{m quan t}m khi biết rằng ngươi vẫn còn l{ người đấy, Bella ạ. Có lẽ đức ng{i sẽ th}n chinh đến thăm.

– Ng{y đ~ được định rồi – Alice lên tiếng lần đầu tiên – Có thể v{i th|ng nữa, chúng tôi sẽ ghé thăm c|c ng{i.

Nụ cười của Jane tắt ngúm, cô ta nhún vai một c|ch thờ ơ, không ghé mắt tới Alice, m{ chỉ quay sang nhìn b|c s Carlisle.

– Rất vui được gặp ông, ông Carlisle, tôi đ~ cho rằng ông Aro đ~ thổi phồng qu| mức. m, cho tới khi chúng ta gặp lại

B|c s Carlisle gật đầu, lấy l{m phiền lòng.

– Chăm sóc c|i thứ đó đi, Felix – Jane ra lệnh cho kẻ đồng sự, đoạn hất đầu về phía Bree, giọng nói mang nặng sự buồn ch|n – Ta muốn về nh{.

– Em đừng nhìn – Edward rót nhỏ v{o tai tôi.

Tôi qu| bấn loạn để có thể l{m theo những chỉ dẫn của Edward. Ng{y hôm nay, tôi đ~ phải chứng kiến qu| nhiều điều – hơn cả đủ cho một đời. Tôi nhắm chặt mắt lại v{ giấu mặt v{o vồng ngực của Edward.

Nhưng tôi vẫn cứ phải nghe thấy.

Trong không gian vang lên một tiếng gầm gh trầm đục, v{ k m theo đó l{ một tiếng thét thất thanh quen thuộc. m thanh ấy kéo d{i không l}u, kết thúc l{ những tiếng gặm v{ tợp sởn gai ốc.

B{n tay của Edward xoa xoa khắp vai tôi.

– Rút – Jane ra lệnh, ngay lập tức tôi ng ng mặt lên, chỉ kịp nhìn thấy những tấm |o cho{ng x|m xịt xa dần về hướng khói cuộn. Mùi hương trầm sực nức hơn trước.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 459

Chương 26

Đ Đ C

rên bệ để đồ trong phòng tắm của Alice b{y h{ng ng{n c|c thứ đồ linh tinh, tất cả chỉ để d{nh cho việc trang điểm. Tất cả th{nh viên trong nh{ n{y đều qu| ho{n hảo, ch ng cần phải tô son trét phấn, nên tôi chỉ có thể

hiểu rằng cô bạn của tôi đ~ mua tất cả những thứ ng{y trong lúc ngh đếntôi. Tôi đọc những nh~n hiệu m{ điếng người, thật l{ l~ng phí qu| sức tưởng tượng.

Tôi c n thận không nhìn v{o tấm gương d{i.

Alice chải tóc cho tôi một c|ch chậm r~i, nhịp nh{ng.

– Thôi được rồi, Alice – Tôi lên tiếng một c|ch ch|n chường – Mình muốn trở lại La Pchúng tôih.

Tôi đ~ đợi mất bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi, để ng{i cảnh s|t trưởng cuối cùng cũng phải rời gót khỏi nh{ ông Billy cho tôi có thể xuống thăm Jacob Mỗi phút trôi qua

m{ không biết Jacob còn thở hay l{ không, tôi co cảm gi|c như l{ đ~ trải qua mười kiếp vậy. V{ rồi, khi cuối cùng, tôi cũng được phép nhìn tận mắt xem Jacob vẫn còn sống, thời gian lại lướt qua qu| nhanh. Tôi có cảm gi|c như mình đ~ nín thở cho đến lúc Alice gọi điện thoại cho Edward rồi nhấn đi nhấn lại rằng tôi phải di n cho trọn c|i vở kịch đến ở nh{ bạn. To{n l{ những chuyện gì đ}u

– Jacob vẫn còn bất tỉnh – Alice nói với tôi – Khi n{o cậu ta tỉnh lại, bố mình hoặc anh Edward sẽ gọi điện thoại cho. Dù sao đi nữa thì bạn cũng phải về nh{ gặp chú Charlie. Bố bạn đang ở nh{ ông Billy, đ~ biết bố mình v{ Edward đi du khảo về rồi, chắc chắn đang thắc mắc không biết chừng n{o bạn về nh{ đấy.

Tôi đ~ thuộc lòng v{ chu n bị c|ch ứng đối cho c}u chuyện của mình rồi.

– Mình không biết đ}u. Mình muốn có mặt bên Jacob khi cậu ấy tỉnh dậy.

– Bây giờ, bạn cần phải ngh đến chú Charlie. Bạn đ~ phải trải qua một ng{y thật d{i Mình xin lỗi, mình biết không nên gợi lại chuyện, nhưng điều đó không có ngh a l{ bạn trốn tr|nh tr|ch nhiệm – Giọng nói của Alice vô cùng nghiêm nghị, gần như l{ quở tr|ch – Bây giờ, nó quan trọng hơn cả việc chú Charlie cứ an nhiên vui sống một c|ch an to{n, không mảy may hay biết một điều gì cả. H~y l{m tròn bổn phận của mình trước, rồi sau đó, bạn muốn l{m gì thì l{m, Bella ạ. Th{nh viên của nh{ Cullen cần phải k c{ng như vậy đó.

Lẽ d nhiênl{ cô bạn tôi nói không sai một chút n{o. V{ nếu không cùng một lý do n{y – lý do có trọng lượng hơn tất cả những nỗi sợ h~i, đau khổ v{ cảm gi|c tội lỗi của tôi – b|c s Carlisle đ~ ch ng bao giờ khuyên tôi nên rời Jacob, dù cậu bạn của tôi có đang bất tỉnh hay l{ không.

T

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 460

– Về nh{ đi n{o – Alice lại nhắc – Về nh{, trò chuyện với chú Charlie đi. Đấy cũng l{ để bổ sung thêm cho chứng cớ ngoại phạm của bạn. H~y l{m cho chú ấy an t}m nhé.

Tôi đứng dậy, m|u dồn xuống ch}n, đem lại một cảm gi|c nhưng nhức như bị h{ng ng{n mũi kim chích v{o. Tôi đ~ ngồi l}u qu| rồi.

– Bạn mặc chiếc v|y n{y trông đ p lắm đó – Alice thủ thỉ.

– Hả . Ơ… Cảm ơn bạn một lần nữa về bộ đồ nhé – Tôi thì th{o nói lời cảm ơn,

vì lịch sự hơn l{ vị biết ơn thật sự.

– Bạn cần phải có bằng chứng m{ – Alice lại tiếp, đôi mắt ngây thơ mở rộng – Đi mua sắm kiểu gì m{ không có lấy một bộ đồ mới chứ? Đúng l{ đ p hết x y, mình nhận xét thật lòng đấy.

Tôi chớp chớp mắt, không thể nhớ nổi cô bạn đ~ tròng c|i gì v{o người mình. Từng giây từng phút trôi qua, đầu óc tôi cứ chạy t|n loạn phương n{o không sao ngăn lại được, y hệt như những con côn trùng đang cố tho|t khỏi |nh s|ng

– Jacob không sao đ}u, Bella – Alice trấn an tôi – d d{ng nhận ra mối bận t}m nơi tôi – Nếu bạn m{ biết bố mình đ~ tiêm bao nhiêu liều moócphin loại nặng v{o người Jacob, để th}n nhiệt của cậu ta mau chóng hạ xuống, thì h n bạn sẽ hiểu l{ Jacob còn phải mê man lâu đó.

t ra thì người bạn nhỏ ấy cũng không còn phải chịu bất cứ một đau đớn n{o. Nhưng vẫn chưa hết đ}u.

– Bạn có điều gì cần t}m sự trước khi về nh{ không – Cô bạn hỏi han một c|ch thông cảm – Bạn bị chấn thương t}m lí không nh đ}u.

Tôi biết cô bạn đang thắc mắc chuyện gì, nhưng tôi còn có những c}u hỏi kh|c nữa.

– Liệu mình có giống như vậy không – Tôi hỏi Alice, trong giọng nói có một sự kiềm nén – Giống c|i cô g|i tên Bree ở b~i đất trống ấy

Tôi có rất nhiều điều cần phải suy ngẫm, nhưng tôi không thể đ y được hình ảnh của cô g|i ấy ra khỏi đầu – một ma-c{-rồng non trẻ m{ mạng sống đ~ bị kết thúc một c|ch đột ngột. Gương mặt của cô g|i, se sắt với ước muốn được uống cạn m|u tôi, cứ hiện về sau mi mắt tôi.

Alice lay tay tôi.

– Mọi người kh|c nhau m{. Nhưng tựu trung lại thì cũng giống như thế, ừ.

Tôi lặng người, cố gắng hình dung.

– Rồi cũng qua thôi – Alice quả quyết.

– Phải mất bao l}u

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 461

Cô bạn nhún vai:

– t ra cũng phải v{i năm. Nhưng với bạn có khi lại kh|c. Mình chưa từng thấy ai đ~ lên tinh thần khi bước v{o kiếp sống n{y cả. Không biết điều n{y ảnh hưởng đến bạn như thế n{o nhỉ, chắc sẽ thú vị lắm.

– Thú vị { – Tôi lặp lại.

– Mọi người sẽ giúp bạn tho|t khỏi rắc rối.

– Mình biết. Mình tin bạn – Giọng nói của tôi cứ đều đều, không còn sức sống.

Vầng tr|n của Alice nhăn lại.

– Nếu bạn lo cho bố mình v{ Edward thì mình tin rằng cả hai đều ổn cả. Mình ngh Sam đ~ bắt đầu tin bọn mình m, tin bố mình, ít ra l{ vậy. Thế cũng tốt. Mình có thể hình dung được bầu không khí sẽ căng th ng như thế n{o khi bố mình phải nối lại những chỗ xương g~y

– Mình xin bạn, Alice.

– Xin lỗi.

Tôi cố hít v{o một hơi thật s}u để tự trấn t nh lại mình. Jacob đang bình phục với một tốc độ rất nhanh, tuy một v{i khúc xương vẫn còn chưa l{nh. Người bạn nhỏ ấy phải

được hạ th}n nhiệt để mau bình phục, biê t vậy, nhưng tôi vẫn không yên dạ khi ngh

đến điều đó.

– Alice, mình có thể hỏi bạn một c}u hỏi được không Về tương lai ấy

Cô bạn của tôi hốt nhiên tỏ ra cảnh gi|c :

– Bạn biết l{ mính không thể nhìn thấy gì m{.

– Không, mình không hỏi chuyện đó. Nhưng đôi lúc, bạn nhìn thấy tương lai của mình m{. Tại sao lại như vậy, bạn có ngh rằng đó l{ vì bạn đ~ không t|c động lên mình không Jane, anh Edward v{ ông Aro không hề l{m được – C}u nói của tôi ngưng lại lưng chừng với một mối quan t}m thật sự. Sự hiếu kì của tôi về điểm n{y không n hiều, trong tôi vẫn còn những cảm xúc kh|c m~nh liệt hơn h n.

Nhưng Alice, tuy vậy, lại nhận ra rằng c}u trả lời rất thú vị.

– Jasper cũng thế m{ Bella, năng lực đặc biệt của anh ấy cũng t|c động lên bạn

như vẫn t|c động lên bất kì ngươ i n{o kh|c. Đó l{ điểm kh|c biệt, bạn có nhận ra

không? Năng lực của Jasper ảnh hưởng đến cơ thể theo hướng tự nhiên. Anhấy có thể l{m cho bạn điềm t nh, hay bị kích động. Nó không phải l{ ảo gi|c. Còn mình thì nhìn thấy được kết quả, không phải l{ nguyên nh}n hay suy ngh đứng sau c|c quyết định đ~ tạo ra chúng. Nó nằm ngo{i khu lí trí nên cũng không phải l{ ảo gi|c thực tế l{ như vậy, hay ít ra cũng gần gần như thế. Nhưng Jane, anh Edward, ông Aro v{ cả Demetri, thì t|c

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 462

động lên tinh thần người ta. Jane chỉ tạo ảo gi|c về đau đớn thôi. Cô ta không h{nh hạ th}n x|c người kh|c, nhưng người ta lại cảm nhận được bằng t}m trí. Bạn hiểu không, Bella Bạn chỉ an to{n trong tinh thần của bạn thôi. Một khi bạn đ~ trốn trong đó, không một ai có thể chạm tới bạn cả. Không có gì lạ khi ông Aro rất tò mò về năng lực trong tương lai của bạn.

Alice quan s|t sắc mặt tôi, chú ý xem tôi có hiểu kịp những lập luận hợp lý của cô ấy không. Kì thực m{ nói, khi những lời nói của cô bạn tôi bắt đầu được thốt ra, những }m tiết cùng thanh }m của chúng đ~ nhanh chóng mất hết ý ngh a. Tôi không sao tập trung được v{o một lời n{o của cô ấy. Tuy vậy, tôi vẫn cứ gật đầu. Cố l{m ra vẻ đ~ l nh hội được ch}n lí .

Nhưng Alice đ}u có d để bị qua mặt. Cô bạn đưa tay lên day day cằm tôi, miệng l m b m:

– Cậu ấy sẽ ổn thôi, Bella ạ. Mình không cần tiên thị cũng biết điều đó. Bạn đ~ s n s{ng về nh{ chưa?

– Còn một điều nữa t hôi. Mình có thể hỏi bạn một c}u hỏi kh|c về tương lai không Mình không cần biết chi tiết đ}u, chỉ chung chung thôi.

– Mình sẽ cố hết sức – Alice trả lời, lại tỏ ra cảnh gi|c.

– Bạn vẫn trông thấy mình trở th{nh ma-c{-rồng chứ?

– Trời, tưởng chuyện gì. Điều đó thì tất nhiên rồi.

Tôi gật đầu một c|ch chậm r~i.

Alice quan s|t vẻ mặt tôi, đôi mắt thật khó dò.

– Hình như bạn không tin tưởng mấy v{o tinh thần của bản th}n, có phải vậy không Bella?

– Có chứ. Chỉ l{ vì mình muốn được kh ng định cho chắc chắn thôi.

– Mình cũng chỉ biết như bạn thôi, Bella ạ. Bạn cũng biết m{. Nếu bạn thay đổi quyết định, điều mình thấy cũng được thay đổi hoặc l{ biến mất, tất cả tuỳ thuộc ở bạn.

Tôi thở d{i.

– Dù sao, chuyện đó cũng không xảy ra đ}u.

Alice vòng tay ôm lấy tôi.

– Mình xin lỗi. Thật sự, mình sẽ không ủng hộ bạn đ}u. Kí ức đầu tiên mình có được l{ nhìn thấy gương mặt của Jasper trong tương lai mình luôn biết rằng đường đời của mình luôn có dấu ch}n của anh ấy bên cạnh. Nhưng mình có thể thông cảm cho bạn. Mình thật sự rất lấy l{m tiếc vì bạn phải đứng giữa hai ngả đường, m{ cả hai lại đều dẫn đến những nơi tốt đ p, hạnh phúc.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 463

Tôi giũ tay cô bạn xuống.

– Đừng tiếc cho mình – Trong cuộc đời, có rất nhiều người xứng đ|ng được thông cảm. V{ tôi không phải l{ một người trong số đó. Ch ng có sự lựa chọn n{o hết. Tất cả chỉ l{ đ~ trót l{m tan v tr|i tim của người kh|c, nên giờ đ}y, phải chăm sóc lại m{ thôi – Mình về với bố đ}y.

Tôi l|i chiếc xe tải về nh{ ng{i cảnh s|t trưởng đang chờ với một vẻ mặt ngờ vực đúng như Alice đ~ cho tôi dự đo|n.

– , Bella. Chuyến đi mua sắm của con thế n{o – Ng{i Charlie cất tiếng hỏi khi tôi bước v{o gian bếp. Ng{i khoanh tay ở giữa ngực, đôi mắt xo|y th ng v{o tôi.

– Dạ l}u lắm bố – Tôi trả lời một c|ch buồn tẻ – Tụi con mới trở về xong.

Bố ngầm đ|nh gi| t}m trạng của tôi.

– Chắc con đ~ nghe nói về thằng Jake rồi, phải không

– Dạ, nh{ Cullen bảo tụi con về nh{ ngay. B{ Esme cũng cho tụi con biết b|c s Carlisle v{ Edward ở đ}u luôn rồi.

– Con có sao không

– Con chỉ lo cho Jake thôi. Chu n bị bữa tối xong, con sẽ xuống La Pchúng tôih.

– Bố đ~ nói với con rồi, mấy c|i xe m|y đó nguy hiểm lắm. Sau chuyện n{y, bố hi vọng con thật sự hiểu rằng bố không nói đùa.

Tôi gật đầu v{ bắt đầu lôi c|c thứ ra khỏi tủ lạnh.

Ng{i cảnh s|t trưởng ngồi v{i b{n ăn. Trông ng{i có vẻ bức xúc hơn thường lệ.

– Chắc con không cần phải lo lắng qu| cho thằng Jake đ}u. Đứa n{o còn mở miệng rủa xả người kh|c được như nó thì sẽ chóng bình phục lắm.

– Bố thấy Jake tỉnh rồi { – Tôi hỏi ngay tắp lự, quay sang nhìn ng{i cảnh s|t trưởng.

– , nó tỉnh rồi. Gi| m{ con được nghe M{ thôi, con đừng nghe thì vẫn tốt hơn. Bố không tin l{ ở La pchúng tôih lại có người chịu nổi mấy thứ tiếng đầu đường xó chợ của thằng Jake. Không biết nó học mấy c|i tiếng đó ở đ}u, nhưng bố hy vọng rằng nó đ~ không ăn nói l|o lếu trước mặt con.

– Hôm nay, cậu ấy như vậy, có thể thông cảm được, bố ạ. Jake trông thế n{o hả bố

– N|o loạn hết cả lên. Đ|m bạn của nó đưa nó về. May m{ mấy thằng đó to khoẻ, chứ thằng Jake, ai m{ ôm cho nổi. Nguyên n a th}n trên của nó bị đ n|t bét, cũng bởi bị

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 464

mất đ{ khi đang điều khiển c|i xe đ|ng ghe t kia – Bố tôi lắc đầu – Nếu m{ bố nghe thấy

con đi xe m|y một lần nữa, Bella {

– Không có gì đ}u bố ạ. Bố sẽ không nghe thấy đ}u. Bố có thật sự ngh rằng Jake ổn không

– Tất nhiên, Bella, con đừng có lo. Nó còn đủ tỉnh t|o để chọc tức bố đấy.

– Chọc tức bố ư? – Tôi không thể không hỏi lại vì sững sờ.

– . Sau khi ch i thề xong, nó bảo: D|m cược rằng hôm nay, ng{i cảnh s|t trưởng chỉ mong Bella yêu tên Cullen, thay vì yêu ch|u, phải không, thưa ng{i . Sau đó, nó b|ng bổ Chúa.

Tôi quay mặt v{o tủ lạnh để bố không trông thấy mặt tôi.

– Nhưng bố không thể tranh c~i với nó được. Ho| ra, Edward còn trưởng th{nh hơn Jacob, lúc n{o thằng nhóc đó cũng lo đến sự an to{n của con, bố sẽ biết ơn nó ở điểm đó.

– Jacob cũng trưởng th{nh lắm m{ bố – Tôi lầm bầm chống đối – Con tin chắc rằng đ}y không phải l{ lỗi của cậu ấy.

– Hôm nay l{ một ng{y ma trêu qu đùa hay sao ấy – Ng{i cảnh s|t trưởng trầm ng}m sau khoảng một phút – Con biết không, bố không mê tín đ}u, nhưng m{ kì lắm

L{m như ông Billy biết trước thằng Jake gặp chuyện vậy. Suô t buổi s|ng, trông ông ta căng th ng cứ như con g{ t}y trong ng{y l Tạ ơn. Bố không tin l{ ông ta để lọt tai lấy một lời bố nói.

Thế rồi sau đó, kì cục hơn Con có nhờ hồi th|ng Hai, th|ng Ba, thị trấn mình đụng độ mấy con sói không

Tôi cúi xuống chỗ c|i chạn để lấy chảo, nh}n tiên trốn ở đó thêm một, hai gi}y nữa.

– Dạaaa – Tôi lí nhí.

– Bố hi vọng l{ thị trấn mình sẽ không phải gặp chuyện n{y nữa. S|ng nay, ông Billy v{ bố đ~ giong thuyền ra xa, ông ta ch ng để t}m gì đến bố hay c| bỗng bất thình lình trong rừng vang dậy tiếng sói hú. M{ không phải chỉ có một con đ}u, trời ơi, tiếng hú mới to l{m sao. Nghe cứ như ở ngay trong l{ng vậy. Kì cục nhất l{ ông Billy đ~ cho quay thuyền lại v{ cho phóng th ng vể cảng, l{m như chúng vừa kêu ông ta ấy thậm chí, ch ng nghe thấy l{ bố hỏi ông ta đang l{m gì nữa.

Khi thuyền vừa cập cảng, mấy }m thanh kia im bặt. Vậy m{ đương đùng, ông Billy hối bố về gấp coi trận đấu, ông ta l{m nhặng xị cả lên, chả bù cho trước đó, ngồi yên như tượng trên thuyền cả mấy tiếng đồng hồ. ng Billy cứ luôn miệng nói những c}u vô ngh a, gì m{ trận đấu trực tiếp di n ra sớm hơn dự định Bố nói với con rồi, Bella {, kì lắm.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 465

…, thế rồi ông ta tìm được một trận, v{ bảo rằng muốn xem, m{ rốt cuộc cũng

có xem đ}u. ng ta ôm lấy c|i điện thoại, hết gọi cho b{ Sue, tới Emily, rồi gọi cho ông của thằng Quil. Ch ng hiểu ông ta đang l{m c|i gì nữa, chỉ thấy ông ta trò chuyện với mấy người kia tự nhiên lắm.

Sau đó, có tiếng sói hú cất lên ngay bên ngo{i nh{. Chưa bao giờ bố nghe thấy tiếng một thứ }m thanh n{o giống như vậy, bố nổi cả da g{. Bố đ~ hỏi ông Billy – m{ phải g{o khản cổ mới |t được c|i }m thanh đó – rằng ông ta có đặt bẫy trong s}n nh{ không Nghe tiếng con sói thì hình như nó đang bị thương nặng lắm.

Tôi nhăn nhó, nhưng ng{i cảnh s|t trưởng đang say mê với c}u chuyện đến nỗi không để ý đến th|i độ của tôi.

– Tất nhiên l{ trong thời khắc đó, bố quên hết thảy mọi việc, bởi lẽ đúng lúc ấy, thằng Jake về đến nh{. Mới một phút trước còn nghe ầm bên tai tiếng sói, thế m{ đột nhiên, tất cả im tịt. Những lời nguyền rủa của thằng Jake bắt đầu cất lên. Phải công nhận l{ nó g{o khoẻ thật.

Ng{i cảnh s|t trưởng dừng lại chừng một phút, gương mặt trầm ng}m.

– Buồn cười l{ tình trạng lộn xộn đó lại đem đến điềm may. Bố chưa bao giờ ngh l{ ở dưới đó, họ sẽ bỏ qua th{nh kiến với nh{ Cullen. Ngờ đ}u, người ta gọi điện thoại cho b|c s Carlisle, v{ ông Billy mừng h n lên khi thấy b|c s đến. Bố bảo nên đưa thằng Jake đến bệnh viện, nhưng ông Billy một hai muốn nó nằm ở nh{, v{ b|c s Carlisle cũng đồng ý như vậy. Chắc b|c s bết c|i gì l{ tốt nhất cho nó. Thật l{ rộng r~i l{m sao tấm lòng của vị b|c s ấy, hiếm có người n{o chịu đến nh{ bệnh nh}n nhiều như thế.

M{ – Ng{i cảnh s|t trưởng ngập ngừng, cơ hồ như điều sắp nói ra l{ cả một sự mi n cư ng. Ng{i thở d{i, đoạn tiếp tục – M{ thằng Edward tốt thật đấy. Thấy nó lo lắng cho Jacob y như con giống như kẻ đang nằm l{ anh em của nó vậy. nh nhìn của nó – Nói đến đ}y, bố tôi lắc đầu – Edward l{ đứa t tế, Bella {. Bố sẽ cố gắng ghi nhớ điều đó. Nhưng m{ không có hứa đ}u – Ng{i cảnh s|t trưởng cười rất tươi tỉnh với tôi.

– Con cũng đ}u có bắt bố phải hứa – Tôi thỏ thẻ.

Ng{i cảnh s|t trưởng duỗi th ng hai ch}n, l{u b{u:

– Về nh{, thấy khoẻ cả người. Con không biết l{ c|i nh{ mắt muỗi của ông Billy đông đến mức n{o đ}u. Bảy đứa bạn của thằng Jake chen chúc nhau trong c|i phòng

kh|c, trời ơi, bố không l{m sao thở được. Con cũng biê t l{ mấy đứa Quileute to như thế n{o m{, phải không

– V}ng, con biết.

Bố nhìn tôi, đôi mắt hốt nhiên tập trung hơn.

– Thật đấy, Bella ạ, b|c s Carlisle bảo rằng thằng Jake sẽ chóng ngồi dậy được v{ lại chạy nhảy khắp nơi như thường khi; rằng trông thì thấy tệ như vậy chứ m{ nó sẽ nhanh chóng khoẻ trở lại cho xem.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 466

Tôi chỉ gật đầu.

Ngay khi ng{i cảnh s|t trưởng vừa rời khỏi nh{ ông Billy, tôi đ~ tức tốc xuống La Pchúng tôih thăm Jacob, v{ thấy người bạn nhỏ ấy yếu ớt l{m sao. Khắp người Jacob phải bó n p, bó đai. B|c s Carlisle giải thích rằng không cần phải bó bột, khi m{ khả năng tự l{nh vết thương của cậu ta nhanh như thế. Cho dẫu lúc đó đang chìm v{o cõi vô thức nhưng gương mặt t|i mét của người thiếu niên vẫn buồn b~ v{ mong manh, d v . Có lẽ

đó chi l{ sự hình dung của tôi đi k m với nhận thức rằng tôi sẽ phải l{m tổn thương cậu.

Gi| như có một tia chớp nổi lên xẻ tôi ra l{m đôi được. Tốt nhất l{ phải thật đau đớn. Lần đầu tiên trong đời, từ bỏ th}n phận l{m người có vẻ như l{ một sự hi sinh đúng ngh a. Giống như tôi đ~ không còn sức để chịu đựng thêm mất m|t nữa.

Tôi đặt bữa tối của ng{i Charlie lên b{n, ngay cạnh khu u tay ng{i rồi hướng ra c a.

– a, Bella Con có thể dừng ch}n một chút được không?

– Con còn sót điều gì chưa l{m hả bố – Tôi hỏi lại, mắt nhìn qua chiếc đ a của bố tôi.

– Không, không. Bố chỉ mong con chấp nhận một chuyện – Ng{i cảnh s|t trưởng chau m{y nhìn xuống đất – Con ngồi xuống đi bố không nói nhiều đ}u.

Tôi ngồi đối diện với bố, có hơi lấy m{ khó hiểu. Tôi cố gắng tập trung.

– Bố có chuyện gì ạ

– Thế n{y, Bella { – Bố tôi trở nên xúc động – Sau một ng{y xuống chơi với ông Billy, thấy ông ta có những h{nh động kỳ quặc, tự nhiên bố đ}m ra mê tín. Nhưng chuyện bố nói ra đ}y ho{n to{n l{ do tình cảm. Bố có cảm gi|c sắp mất con đến nơi.

– Bố đừng suy ngh lung tung, bố – Tôi nói khẽ kh{ng với vẻ có lỗi – Bố muốn con đi học m{, phải không

– Con chỉ cần hứa với bố một điều thôi.

Tôi ngần ngừ, thực lòng chỉ muốn đ|nh b{i chuồn.

– V}ng

– Trước khi con l{m chuyện gì trọng đại, con có thể nói cho bố biết được không? Trước khi con cao chạy xa bay với nó hay l{ ai kh|c

– Bố { – Tôi rền r .

– Bố nói nghiêm túc đấy. bố sẽ không l{m ầm lên đ}u. Chỉ cần cho bố biết thôi. Hảy cho bố cơ hội được ôm tạm biệt con.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 467

Thần kinh rùn lại, tôi đưa một tay lên tuyên thệ.

– Chuyện n{y quả l{ kì cục thật. Nhưng để bố vui con xin hứa.

– Cảm ơn con, Bella – Bố tôi đ|p lời – Bố yêu con.

– Con cũng rất yêu bố, bố ạ – Tôi chạm v{o vai bố đoạn rời khỏi b{n ăn – Con đến chỗ ông Billy, bố cần gì thì tìm con ở đó nhé.

Trong lúc chạy đi, tôi không một lần ngo|i nhìn lại. n rồi, đ}y l{ điều tôi muốn l{m nhất lúc n{y. Tôi thầm nhủ với mình trên suốt qu~ng đường xuống La Pchúng tôih.

Chiếc MercEdwardes đen của b|c s Carlisle không còn đậu ở trước c a nh{ của ông Billy nữa. Điều đó vừa may m{ cũng vừa rủi nữa. Thật ra l{ tôi muốn nói chuyện riêng với Jacob. Tuy nhiên, tôi vẫn mong được nắm lấy tay của Edward, như lần trước, khi Jacob bất tỉnh. Không, không thể như thế được. Nhưng tôi nhớ Edward qu| đỗi – buổi chiều với Alice trôi qua thật l}u. V{ dường như điều đó c{ng khiến tôi có thêm sự chắc chắn về c}u trả lời của mình. Tôi không thể sống được nếu không có Edward. Song, sự thật ấy cũng ch ng giúp cho h{nh trình tôi đang thực hiện đ}y bớt đau khổ hơn được.

Cốc, cốc, cốc Tôi gõ c a nh nh .

– Ch|u v{o đi, Bella – ng Billy lên tiếng. Ch ng khó khăn gì để nhận ra tiếng rền

r thống khổ của chiếc xe thuộc quyền s hư u của tôi.

Tôi đ y c a, bước v{o.

– Ch|u ch{o b|c Biily. Cậu ấy dậy chưa b|c – Tôi hỏi han.

– Nó dậy được chừng n a tiếng rồi, ch|u trước khi b|c s ra về. Ch|u v{o phòng nó đi. B|c ngh rằng nó đang đợi ch|u đấy.

Bỗng dưng tôi thấy mủi lòng, nhưng rồi cũng cố gắng hít v{o một hơi thật s}u.

– Ch|u cảm ơn b|c.

Tôi ngập ngừng ở c a phòng của Jacob, không biết có nên gõ c a phòng hay không. Hay l{ tôi nên ngó qua một c|i – tôi vốn l{ kẻ ch ng bạo dạn gì – có lẽ người thiếu niên đ~ ngủ trở lại rồi cũng nên. Tôi có cảm gi|c như mình chỉ còn ở lại đ}y có v{i phút nữa thôi.

C|ch , tôi mở c a, hé mắt nhìn v{o.

Jacob đang đợi tôi thật, gương mặt thật điềm t nh v{ bình lặng. Vẻ hốc h|c, phờ phạc đ~ biến mất, thay v{o đó l{ sự trống rỗng một c|ch thấm thía. Đôi mắt đen không còn sinh khí. Tôi ch ng còn lòng dạ n{o m{ nhìn v{o gương mặt của cậu bạn, nhất l{ khi tôi biết rằng mình đ~ yêu người thiếu niên ấy. Điều đó tạo nên sự kh|c biệt lớn hơn tôi đ~ tưởng. Không rõ lúc n{y, cậu có cùng cảm nhận đó hay không.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 468

May sao, ai đó đắp cho Jacob tấm mền rồi. thật nh nhõm khi không phải chư ng

kiến mức độ nguy hiểm của vết thương ấy.

Tôi bước v{o phòng v{ khép c a lại.

– Ch{o Jake – Tôi nói nho nhỏ.

Thoạt đầu, người thiếu niên nằm trên giường không trả lời tôi. Cậu ta nhìn tôi một lúc l}u. Rồi sau đó, với một chút nỗ lực, Jacob cũng nở một nụ cười mang đầy vẻ chế nhạo.

– , bản th}n em cũng đ~ dự đo|n được phần n{o chuyện sẽ xảy ra như thế n{y – Người thiếu niên thở d{i – Hôm nay, mọi thứ xoay ra tệ hại. Ban đầu l{ em chọn sai địa điểm, l{m l trận đấu quan trọng nhất, để một mình nhóc Seth ôm hết vinh quang. Thế rồi b{ Leah ngốc chưa từng thấy muốn chứng tỏ cũng dai sức như tụi em, để đến nỗi em phải lao v{o cứu, ôm thay c|i ngốc. Giờ thì thế n{y đ}y – Nói xong, Jacob vẫy vẫy b{n tay tr|i về phía tôi n~y giờ tôi vẫn còn ngập ngừng ở chỗ c a.

– Em sao rồi – Tôi thầm thì. Rõ l{ một c}u hỏi ngớ ng n.

– Hơi ngầy ngật vì thuốc. ng b|c s Răng Nanh đó không biết em cần bao nhiêu thuốc giảm đau, nên đem em ra l{m thí nghiệm v{ kết quả l{ sai bét. ng ta đ~ cho qu| liều.

– Nhưng em không còn đau nữa.

– Đúng. t ra thì cũng cũng không còn cảm thấy đau đớn trong người – Jacob x|c nhận, k m theo một nụ cười – vẫn c|i kiểu cười mỉa mai.

Tôi cắn môi. Không bao giờ tôi có thể vượt qua được chuyện n{y.

Tại sao v{o lúc tôi muốn chết, không một ai chịu ra tay kết li u đời tôi?

Sự hóm hỉnh chua cay đột nhiên biến mất trên gương mặt của Jacob, đôi mắt của người bạn nhỏ ấm |p trở lại, cơ hồ như cậu ta đang có nỗi lo lắng.

– Chị thì sao – Jacob tỏ ra quan t}m một c|ch ch}n th{nh – Chị có ổn không

– Chị ư – Tôi tr}n trối nhìn người thiếu niên. Có lẽ cậu ta bị thuốc qu| liều rồi – Sao em lại hỏi thế

– Em, ừm, cũng biết rằng hắn sẽ không l{m tổn thương chị, nhưng em không biết

tình hình tệ đến mức n{o. Khi tỉnh dậy, em ph|t điên lên vì lo lă ng cho chị. Em không

biết chị có được phép đến thăm em hay không. Tình trạng hồi hộp, thắc thỏm n{y thật đ|ng sợ. Chuyện sao rồi chị Hắn có h{ khắc với chị không Em xin lỗi nếu vấn đề trở nên tồi tệ nhé. Em không có ý định để chị chịu đựng một mình đ}u. Em đ~ định sẽ đến đó

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 469

Phải mất khoảng một phút sau tôi mới hiểu hết được n ý của người bạn nhỏ. Cậu ta cứ lắp bắp, xem chừng c{ng lúc c{ng vụng về cho đến khi tôi v lẽ được tất cả. Tôi vội trấn an người bạn nhỏ:

– Không, không, Jake Chị không sao hết. Rất– rất không sao. Tất nhiên l{ anh ấy không hề tỏ ra h{ khắc với chị. Nhưng thật lòng thì chị lại mong mỏi anh ấy l{m như vậy đấy!

Jacob mở tròn mắt vì ngạc nhiên tột độ.

– Sao cơ?

– Ngh a l{ anh ấy không hề giận chị, anh ấy thậm chí cũng ch ng nổi xung thiên với em! Edward bao dung đến mức khiến chị cảm thấy mình c{ng tồi tệ hơn nữa. Chị ước gì anh ấy to tiếng với chị, hoặc l{m một điều gì đó. Không phải l{ không đ|ng m, chị đ|ng phải chịu những điều còn ghê gớm hơn cả to tiếng, qu|t th|o nữa ấy chứ. Nhưng anh ấy không hề có bất cứ một động th|i gì. Anh ấy thực lòng chỉ mong chị hạnh phúc.

– Hắn không nổi xung thiên lên { – Jacob hỏi lại, }m điệu c}u hỏi chứa đầy sự ngờ vực.

– Không. Ngược lại, anh ấy qu| t tế.

Jacob chằm chằm nhìn tôi thêm một phút nữa, rồi cau m{y.

– Đúng l{ qu tha ma bắt – Cậu ta hằm h .

– Sao vậy, Jake Em bị đau ư – Hai tay tôi run r y một c|ch vô dụng trong lúc đôi mắt nhớn nh|c nhìn quanh quất tìm kiếm lọ thuốc giảm đau.

– Không phải – Jacob gằn từng tiếng một – Em không tin! Hă n không ra tối hậu

thư cho chị hay gì {

– Ch ng có gì cả. Em sao thế

Jacob cau mặt v{ lắc đầu:

– Em cũng đ~ th lường trước phản ứng của hắn. Qu tha ma bắt. Hắn t{i tình hơn em tưởng.

C|ch nói của Jacob trong lúc tư c tối như thế n{y đ}y đ~ l{m cho tôi nhớ lại những lời của Edward trong lều s|ng nay, về sự lừa dối của Jacob. Điều ấy có ngh a l{ Jake sẽ vẫn còn hi vọng, vẫn còn tiếp tục đua tranh. Tôi nhăn nhó trước nh|t đ}m sâu hoắm đó.

– Anh ấy không đóng kịch đ}u, Jake ạ – Tôi khẽ phản đối.

– Chị h~y tập nhìn nhậnđiều đó một c|ch chắc chắn đi. Hắn cũng đang đua tranh từng li từng tí một như em thôi, chỉ có điều, hắn biết hắn đang l{m gì, còn em thì không.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 470

Chị đừng tr|ch em, bởi lẽ hắn chỉ hơn em ở sự khéo léo thôi. Em không năng r{y đ}y mai đó nhiều nên không thể biết được những trò qu quyệt của hắn.

– Edward không hề lừa chị

– Có đấy, có đấy! Chừng n{o chị mới chịu tỉnh t|o m{ nhận ra rằng hắn không tốt đ p như chị tưởng, hả

– t ra anh ấy cũng không doạ chết để gây sức ép buộc chị phải hôn anh ấy – Tôi vặc lại. V{ ngay khi những lời đó vừa thốt ra, tôi nghe hồn mình ngập tr{n nỗi tủi buồn – Thôi. H~y xem như chị không nói ra gì hết nhé. Chị đ~ nguyện với lòng mình rằng chị sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện n{y nữa.

Jacob hít v{o một hơi thật s}u. V{ khi mở lời, người thiếu niên đ~ trở nên bình t nh hơn.

– Tại sao lại không đề cập đến nữa?

– Bởi vì chị đến đ}y không phải để tr|ch móc em.

– Tuy nhiên, đó l{ sự thật – Cậu ta đ|p một c|ch bình thản – Em đ~ h{nh x đúng như chị nói.

– Chị không bận t}m, Jake {. Chị không giận.

Người thiếu niên mỉm cười.

– Em cũng không bận t}m. Em biết chị sẽ tha thứ cho em m{, v{ em rất vui vì đ~ h{nh động như vậy. Em sẽ lại l{m như thế nữa. t ra thì em cũng đ~ l{m được tới đấy rồi. Chí ít, em cũng đ~ l{m được cho chị hiểu rằng chị yêu em. Như thế cũng đ|ng.

– Đ|ng sao Điều đó tốt hơn việc chị không biết sự thật {

– Chị không cho rằng chị cần phải biết cảm xúc thật của mình, để một ng{y kia, chị không phải ngạc nhiên khi tất cả đ~ qu| tr , vì khi ấy, chị đ~ kết hôn với một tên ma-c{-rồng sao

Tôi lắc đầu:

– Không, chị không cho rằng điều đó tốt hơn cho chị. , chị muốn nói l{ tốt hơn cho em. Để chị biết rằng chị phải lòng em l{ tốt hay hại cho em đ}y, khi m{ mọi thứ sẽ ch ng có gì thay đổi. Nếu chị không bao giờ cho em biết cảm xúc thật của mình, liệu có tốt hơn không, có d d{ng cho em hơn không?

Jacob đón nhận c}u hỏi của tôi bằng một vẻ nghiêm nghị, người thiếu niên ngẫm ngh một lúc trước khi trả lời.

– Vâng, để chị biết thì tốt hơn – Cuối cùng, cậu ta nói – Nếu như chị không nhận ra Em luôn tự hỏi, nếu một khi đ~ hiểu rõ lòng mình từ trước, thì liệu rằng quyết định

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 471

của chị sẽ có kh|c đi hay không? Giờ thì em biết rồi. Em đ~ l{m hết khả năng của mình – Jacob kéo lê hơi thở v{ nhắm mắt lại.

Lần n{y tôi không – không thể – kh|ng cự lại mong muốn m~nh liệt l{ được an ủi người bạn nhỏ. Tôi vội v~ bước v{o phòng, quì xuống cho mặt mình ở ngang m|i đầu của người bạn nhỏ. Tôi sợ rằng nếu mình ngồi trên giường thì sẽ chạm phải vết thương của Jacob v{ như vậy, cậu ấy sẽ bị đau. Thế rồi tôi |p tr|n mình lên m| người bạn nhỏ.

Người thiếu niên thở d{i, nhưng cũng đặt tay mình lên tóc tôi, níu giữ tôi trong trạng th|i như vậy.

– Chị xin lỗi, Jake.

– Em vẫn biết mình ít có khả năng th{nh công. Nhưng đ}y không phải l{ lỗi của chị, Bella ạ.

– Cũng không phải l{ lỗi của em – Tôi rền r – Chị xin em đấy.

Jacob kéo tôi ra xa để nhìn thấy tôi rõ hơn.

– Xin em c|i gì

– Đ}y l{ lỗi của chị. V{ chị sẽ khổ t}m lắm nếu nghe bảo rằng đó không phải lỗi tại mình.

Người thiếu niên cười toe toét. Nhưng nụ cười ấy không ho{ hợp với |nh mắt.

– Chị muốn em la mắng chị không

– … muốn.

Jacob mím chặt môi lại, ngầm tính xem mong muốn đó của tôi nhiều tới mức n{o. Một nụ cười hiện ra chớp nho|ng trên gương mặt của cậu ta, rồi tho|t đanh lại thật dữ dằn.

– Hôn lại em l{ việc l{m không thể tha thứ được kia { – Jacob gằn từng lời với tôi – nếu chị cho rằng chị sẽ l{m cho mọi việc quay trở lại như bình thường, thì chi bằng chị đừng tin v{o tình cảm của mình, có thế thôi.

Tôi nhăn nhó, rồi gật đầu:

– Chị xin lỗi.

– Xin lỗi cũng ch ng giải quyết được gì cả, Bella ạ. Chị ngh sao vậy

– Chị ch ng ngh gì hết.

– Lẽ ra, chị nên bảo em chết qu|ch đi cho rồi. Ch ng phải lòng chị muốn như vậy hay sao.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 472

– Không, Jacob { – Tôi thút thít, cố ngăn những giọt nước mắt đ~ lưng tròng – Không! Không bao giờ.

– Chị không khóc đấy chứ? – Người bạn nhỏ hỏi gặng, tông giọng hốt nhiên trở lại bình thường. Cả th}n mình cậu ta c động một c|ch vụng về.

– Chị đang khóc – Tôi thì th{o, bật cười một c|ch yếu ớt với chính mình giữa hai dòng nước mắt bất chợt r{n rụa.

Người thiếu niên gắng gượng ngồi dậy, cậu ta vung c ng ch}n còn l{nh lặn xuống s{n như đang muốn đứng lên.

– Em đang l{m gì thế – Tôi hỏi giữa những tiếng nức nở – Nằm xuống ngay, đồ ngốc, em sẽ bị thương nữa bây giờ – Tôi nhổm dậy, dùng cả hai tay ấn bên vai l{nh lặn của người bạn nhỏ xuống.

Cuối cùng, Jacob cũng từ bỏ ý định đứng lên, cậu ta nằm lại xuống giường với những tiếng thở hổn hển vì đau, nhưng vẫn qu{ng tay lên ngang thắt lưng tôi, kéo tôi nằm xuống giường, bên cạnh th}n mình còn nguyên v n của cậu. Tôi thu mình lại, cố gắng ngăn cơn khóc ngốc nghếch bên l{n da ấm nóng của người bạn nhỏ.

– Em không ngờ l{ chị lại khóc đấy – Jacob thì thầm bên tai tôi – Chị biết em chỉ nói vậy l{ chị muốn em như thế m{, chứ bản th}n em đ}u có muốn – B{n tay của cậu ta xoa xoa lên vai tôi.

– Chị biết – Tôi hít v{o một hơi thật s}u rồi thở ra thật chậm, cố gắng kiểm so|t cảm xúc của bản th}n. L{m sao tôi có thể ngăn được sự yếu đuối đ~ bộc lộ rõ r{ng như vậy, khi chính Jacob l{ người an ủi tôi đ}y? – Sự thật l{ như vậy. Nhưng dù sao chị cũng cảm ơn vì em đ~ nói ra.

– Em đ~ l{m được cho chị khóc rồi đó, có coi như em đ~ th{nh công không

– Chắc chắn l{ thế rồi, Jake ạ – Tôi cố gắng mỉm cười – Th{nh công như ý em mong muốn.

– Thôi, đừng lo lắng nữa, Bella {. Mọi chuyện rồi sẽ kết thúc thôi.

– Chị không hình dung được l{ nó sẽ kết thúc như thế n{o – Tôi nói như bị hụt hơi.

Jacob vỗ nh nh lên đầu tôi:

– Em sẽ chịu thua v{ sẽ cư x đúng mực.

– Em lại ngh đến mục tiêu kh|c sao – Tôi thắc mắc, nghiêng cằm để nhìn rõ gương mặt của người bạn nhỏ.

– Có lẽ như vậy – Người thiếu niên bật cười với một chút cố gắng, rồi lại nhăn nhó – Nhưng em sẽ cố gắng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 473

Tôi cau m{y.

– Đừng có bi quan thế chứ – Jacob ph{n n{n – Tin em một chút đi.

– Em nói em sẽ cư x đúng mực l{ sao

– Ngh a l{ em sẽ l{ bạn của chị, Bella ạ – Người thiếu niên hạ thấp giọng – Em sẽ không đòi hỏi điều gì hơn thế đ}u.

– Chị ngh b}y giờ m{ quay trở lại thuở ban đầu thì có lẽ đ~ muộn rồi, Jake ạ. L{m sao chúng ta có thể l{ bạn được, khi m{ chị v{ em đ~ phải lòng nhau như thế n{y.

Jacob ngó th ng lên trần nh{, |nh mắt cứ tập trung v{o đấy, cơ hồ như đang mải mê đọc những con chữ n{o đó.

– Có lẽ nó sẽ l{ một tình bạn xa c|ch.

Tôi nghiến chặt răng lại, lấy l{m vui lòng vì người bạn nhỏ không nhìn v{o mặt mình – tôi đang phải chống chọi với những giọt nước mắt đang đe doạ tr{o ra nữa. Tôi

cần phải mạnh mẽ v{ không được có ý niệm gì về…

– Chị có nhớ chuyện trong Kinh th|nh không – Jacob chợt hỏi, mắt vẫn nhìn xo|y lên trần nh{ vô hồn – chuyện về vị vua ph}n x hai người phụ nữ tranh gi{nh nhau một đứa trẻ ấy

– Có chứ. Vua Sôlômông.

– Đúng rồi. Vua Sôlômông – Người thiếu niên lặp lại – Ng{i đ~ ra lệnh xé đứa bé ra l{m hai chỉ để biết xem ai sẽ buông tay để bảo vệ đứa bé.

– , chị nhớ.

Jacob nhìn tôi.

– Em sẽ không chọn c|ch xé chị ra l{m hai nữa, Bella ạ.

Tôi hiểu người thiếu niên đang nói gì. Cậu muốn cho tôi biết rằng cậu yêu tôi nhiều hơn, sự từ bỏ của cậu l{ để chứng tỏ điều đó. Tôi muốn lên tiếng bảo vệ Edward,

giải thích cho Jacob hiểu rằng Edward cũng sẽ ha nh động tương tự nếu tôi mong muốn,

nếu tôi cho phép anh l{m như vậy. Tôi sẽ không ngần ngại từ bỏ lập trường của mình. Tuy nhiên, ch ng có ngh a gì khi tranh luận với Jacob, điều ấy chị l{m tổn thương đến cậu ta nhiều hơn m{ thôi.

Tôi nhắm mắt lại, buộc mình phải kiềm chế nỗi đau. Tôi không thể đ y nỗi đau đó sang phía Jacob.

Chúng tôi im lặng trong một lúc. Có vẻ như người thiếu niên đang chờ tôi lên tiếng tôi cũng đang cố gắng ngh đến điều gì đó có thể nói được.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 474

– Em có thể nói cho chị biết điều tệ hại nhất được không – Jacob ngập ngừng khi thấy tôi im lặng – Được không chị Em sẽ cư x đúng mực.

– Nó có giải quyết được vấn đề không? – Tôi hỏi nhỏ.

– Có lẽ l{ được. Sẽ không ai bị tổn thương nữa.

– Vậy điều tệ hại nhất l{ gì

– Điều tệ hại nhất l{ phải đ{nh lòng để nó xảy ra như thế.

– Thì chuyện đó phải di n ra như vậy m{.

– Không đ}u – Jacob lắc đầu – Em mới l{ một n a của chị, Bella ả. Chúng ta sẽ ch ng cần cố gắng gì cả, mọi việc sẽ di n ra rất thoải m|i, d d{ng như hít khí trời vậy. Em chính l{ đích đến tự nhiên của cuộc đời chị – Jacob tho|ng nhìn v{o mênh mông, v{ tôi chờ đợi – Nếu như thế giới n{y di n ra theo đúng trật tự của nó, nếu như không tồn tại qu|i vật, không tồn tại những phép m{u

Tôi hình dung được những gì Jacob nhìn thấy, v{ tôi biết rằng cậu ấy nói đúng. Nếu như thế giới n{y thật sự an l{nh như người ta vẫn ngh , Jacob v{ tôi sẽ l{ một cặp trời sinh. V{ chúng tôi sẽ hạnh phúc. Trong thế giới ấy, cậu sẽ l{ người yêu tri kỉ của tôi – sẽ m~i l{ người yêu tri kỉ của tôi – nếu như tất cả mọi điều về cậu không bị một thứ kh|c mạnh mẽ hơn nhiều che khuất đi, thực tế l{ có một điều mạnh mẽ đến mức nó không thể tồn tại trong thế giới của lí trí.

V{ ngược lại, phải chăng với Jacob cũng sẽ l{ như vậy, khi quyết định được cho mình ai l{ người yêu tri kỉ trong tương lao? Tôi tin như thế.

Hai tương lai, hai người yêu tri kỉ qu| nhiều cho một con người. V{ thật không công bằng khi tôi không phải l{ người duy nhất trả gi| cho điều đó. Nỗi đau của Jacob có vẻ như l{ một c|i gi| qu| cao. Co rúm người lại trước ý ngh ấy, tôi tự hỏi nếu như tôi đ~ dao động, nếu như tôi đ~ không từng mất Edward một lần. Nếu như tôi không biết được rằng cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu như không có anh. Tôi cũng không biết nữa. Kí ức đó đ~

ăn sâu va o hồn tôi, tôi không thể hình dung được nếu chưa từng có chuyện đó, cảm

xúc của tôi sẽ như thế n{o.

– Hắn l{ thuốc phiện của chị, Bella ạ – Giọng nói của Jacob vẫn bình thản, không hề có một chút dấu vết của sự chỉ trích n{o – Giờ thì em đ~ hiểu rằng chị sẽ không thể sống được nếu thiếu hắn. Muộn qu| rồi. Nhưng em mới đích thực l{ nguồn sinh lực của chị, không phải chất g}y nghiện em l{ không khí, l{ mặt trời.

Một bên khoé miệng của tôi nhếch lên tạo th{nh một nụ cười n a miệng đầy nuối tiếc.

– Chị đ~ luôn ngh về em theo hướng đó, em biết không. Mặt trời. Em l{ vầng th|i dương của riêng chị. Em kiểm so|t những đ|m m}y mù cho chị.

Jacob thở d{i.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 475

– Em có thể ngăn được m}y mù, nhưng em không thể chống chọi được với nhật thực.

Tôi chạm tay lên gương mặt của người thiếu niên, |p tay lên m| cậu, Jacob dịu lại trước sự đụng chạm của tôi, cậu ta khép mi mắt v{o. T nh mịch. Chừng một phút sau, tôi

nghe được nhịp đập của tr|i tim cậu, chậm va đều.

– Cho em biết điều tệ hại nhất của chị đi – Jacob thì thầm.

– Có lẽ em không nên biết đ}u.

– Thôi n{o, em muốn biết.

– Em sẽ bị tổn thương đấy.

– Em vẫn cứ muốn biết.

L{m sao tôi có thể từ chối Jacob về chuyện n{y đ}y?

– Điều tệ hại nhất l{ – Tôi lư ng lự, nhưng rồi sau đó đ~ để cho những lời nói của mình cứ tự nhiên tuôn ra – Điều tệ hại nhất l{ chị đ~ mường tượng ra được to{n bộ mọi thứ to{n bộ cuộc đời của chúng ta. Chị rất muốn như thế, Jake ạ, chị muốn nó di n ra như thế. Chị muốn mình sẽ m~i ở đ}y v{ không bao giờ đi đ}u nữa. Chị muốn yêu em v{ mang đến cho em hạnh phúc. Nhưng chị không thể l{m được, v{ chị khổ sở vì điều đó. Cũng giống như Sam v{ Emily, Jake {, chị không có sự lựa chọn. Chị luôn biết rằng mọi thứ sẽ không thay đổi. Có lẽ đó l{ lí do vì sao chị lại né tr|nh em nhiều như vậy.

Dường như Jacob đang tập trung v{o việc điều ho{ hơi thở.

– Chị biết l{ không nên để cho em biết điều đó.

Người thiếu niên chậm r~i lắc đầu.

– Không, em lại thấy vui vì đ~ được chị cho biết. Cảm ơn chị – Nói xong, Jacob hôn v{o đỉnh đầu tôi, sau đó, thở d{i – Kể từ bây giờ, em sẽ cư x đúng mực.

Tôi ng ng mặt lên, Jacob đang mỉm cười.

– Vậy l{ chị sẽ kết hôn hả

– Chúng ta không cần phải nói về điều đó đ}u.

– Em muốn biết một số điều. Chứ biết khi n{o chúng ta mới có dịp nói chuyện trở lại.

Phải đợi những một phút sau, tôi mới có thể cất nên lời. Khi đ~ chắc chắn rằng giọng nói của mình sẽ không bị bể, tôi mới trả lời c}u hỏi của người bạn nhỏ.

– Thật tình chị không muốn như vậy nhưng m{, ừ, chị sẽ kết hôn. Điều đó có ý ngh a với anh ấy lắm. , sao chúng ta lại không thể nói về vấn đề n{y nhỉ

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 476

Jake gật đầu.

– Đúng rồi. So ra, chuyện n{y ch ng đến nỗi lớn lao đến như vậy.

Giọng nói của người thiếu niên đ~ điềm t nh trở lại, rất bình thường. Tôi chú mục v{o cậu, ngạc nhiên về nỗi l{m sao cậu có thể xoay sở đến như vậy, v{ vô tình l{m hỏng mất sự nỗ lực đó. Jacob đón nhận |nh nhìn của tôi chỉ trong một gi}y rồi quay đầu sang phía kh|c. Tôi chờ cho đến khi hơi thở của cậu ta trở lại như bình thường, mới lên tiếng.

– , so ra l{ như vậy – Tôi nhìn nhận.

– Chị sẽ đi bao lâu?

– C|i đó còn tuỳ thuộc v{o việc Alice tổ chức lể cưới ra sao nữa – Tôi cố ngăn một tiếng rên rỉ, hình dung ra những việc Alice sẽ l{m.

– Vậy thì trước hay sau đ|m cưới – Thanh }m c}u hỏi của người thiếu niên thật xa vắng.

Tôi hiểu cậu muốn |m chỉ điều gì.

– Sau đ|m cưới.

Jacob gật đầu. Với cậu, đ}y quả l{ một điều nh nhõm. Không biết Jacob đ~ từng trải qua bao nhiêu đêm không ngủ để suy tư về ng{y l{m l tốt nghiệp của tôi

– Chị có sợ không? – Người bạn nhỏ khẽ hỏi.

– Có chứ – Tôi cũng thì thầm đ|p lại.

– Chị sợ điều gì – Khó khăn lắm tôi mới nghe được giọng nói của Jacob. Cậu bạn nhìn xuống tay tôi.

– Nhiều thứ lắm – Giọng nói của tôi hạ thấp thêm }m lượng xuống, nhưng vẫn th{nh thật – Chị sợ đau đớn, chị sợ lắm. V{ chị mong có c|ch n{o đó đ y anh ấy tr|nh xa mình – chị không muốn Edward phải chịu đựng chung với chị, nhưng chị không tìm ra con đường khả d đó. Rồi còn bố chị, m chị nữa V{ rồi sau n{y, chị hi vọng mình sẽ sớm kiềm chế được bản tính hung h~n. M{ biết đ}u, chị sẽ l{ mối đe doạ khủng khiếp đến độ đội sói sẽ bắt buộc phải ra tay.

Ja nhìn tôi, |nh mắt lộ rõ vẻ phản đối.

– Em sẽ đập qu ch}n tên n{o muốn l{m điều đó.

– Cảm ơn em.

Người thiếu niên cười một c|ch mi n cư ng, nhưng liền ngay sau đó, cậu ta lại chau đôi lông m{y lại.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 477

– Nhưng ch ng còn có điều gì nguy hiểm hơn sao Thần thoại n{o cũng kể rằng khó khăn lắm họ sẽ không thể kiểm so|t được bản ng~ của mình nhiều người vô tội sẽ bị chết – Jacob nuốt khan.

– Không, chị không lo việc đó. Jacob ngốc ạ, em không bết l{m gì kh|c ngo{i việc đặt hết lòng tin v{o mấy c|i truyền thuyết về ma-c{-rồng ấy sao

Rõ r{ng Jacob không nhận ra nỗ lực muốn l{m dịu bầu không khí của tôi, cậu ta không nhận ra rằng những lời lẽ ấy chỉ l{ bông đùa.

– , dù sao cũng có nhiều thứ phải lo lắm. Nhưng cuối cùng thì cũng đ|ng.

Người thiếu niên gật đầu một c|ch cam chịu, v{ tôi hiểu rằng cậu sẽ không bao giờ đồng ý với tôi.

Tôi rướn cổ lên để thì thầm v{o tai người bạn nhỏ, để có thể |p m| mình lên l{n da ấm nóng của cậu.

– Em biết rằng chị yêu em m{.

– Em biết – Người bạn nhỏ của tôi thở ra, c|nh tay cậu tự động siết lấy thắt lưng

tôi – Chị có biết rằng em mong tình yêu đó mạnh mẽ lên như thế n{o không. Đủ để…

– Chị biết.

– Em sẽ chờ, Bella ạ – Người thiếu niên cam đoan với tôi, giọng nói nhỏ đi v{ nới lỏng vòng tay. Tôi lùi lại, lờ mờ nhận ra sự mất m|t, sự chia li thốn lòng khi để lại một phần linh hồn của mình ở đ}y, trên chiếc giường n{y, bên cạnh người con trai da đỏ – H~y nhớ rằng lúc n{o chị cũng có một lựa chọn kh|c.

Tôi gắng gượng nở một nụ cười:

– Cho tới khi n{o tim chị ngừng đập.

Jacob cũng đ|p lại bằng một nụ cười.

– Chị biết không, có lẽ em sẽ vẫn còn ở bên chị đấy. Điều đó tuỳ thu6ọc v{o việc mùi hương của êm quấn lấy chị nhiều đến mức độ n{o.

– Chị có nên quay lại thăm em không Hay tốt hơn l{ không nên như vậy

– Em sẽ ngh về chuyện đó v{ cho chị biết sau – Bạn tôi trả lời – Có lẽ em sẽ cần một người bên cạnh mình, kẻo không sẽ ho| điên mất. Ng{i b|c s ma-c{-rồng kia đ~ dặn một c}u quan trọng rằng em không được biến đổi, cho tới chừng n{o ng{i cho phép, kẻo không, xương x u sẽ đảo lộn tứ tung hết – Jacob nhăn mặt.

– Em t nh dư ng cho tốt v{ l{m theo những gì b|c s Carlisle căn dặn. Có như vậy em mới bình phục được nhanh hơn.

– , em biết rồi, biết rồi.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 478

– Chị tự hỏi chừng n{o điều đó xảy ra – Tôi tư lự – Chừng n{o cô g|i định mệnh của em xuất hiện.

– Đừng mong điều đó, Bella – Giọng nói của Jacob bỗng nhiên trở nên gắt gỏng – Dù em biết rằng nó sẽ l{m cho chị nh lòng.

– Có thể l{ vậy, nhưng cũng có thể l{ không. Chị không cho rằng cô ấy l{ điều tốt l{nh nhất d{nh cho em. Chị không biết rồi mình sẽ ghen đến mức n{o.

– Chắc sẽ vui lắm – Jacob nhìn nhận.

– Nếu em còn muốn chị quay lại đ}y, h~y cho chị biết nhé, chị sẽ lại đến – Tôi cam đoan.

Người thiếu niên thở d{i, chìa m| cho tôi.

Tôi đưa người tới, nh nh{ng hôn lên m| bạn mình.

– Chị yêu em, Jacob.

Jacob khẽ cười.

– Em yêu chị nhiều hơn.

V{ cậu nhìn tôi lặng lẽ rời khỏi căn phòng, |nh mắt đem thăm th m đầy ấp những cảm xúc khó dò.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 479

Chương 27

NH NG Đ C N B T

hạy xe chưa được bao lâu, tôi đ~ phải bỏ cuộc. Không thể trông tỏ nổi một thứ gì nữa, tôi cứ mặc nhiên để những chiếc b|nh xe lăn lên những chướng ngại vật gồ ghề tốc độ chậm lại, chậm lại, cho đến khi dừng h n.

Tôi nằm phục xuống ghế, để mặc cho sự yếu đuối m{ mình đ~ nhận ra trong phòng riêng của Jacob thống trị. Nó tệ hơn tôi tưởng, sức mạnh của nó khiến tôi phải ngạc nhiên hơn.

Đúng, tôi đ~ suy ngh đúng khi quyết định giấu điều n{y trước mă t Jacob. Cảm xúc n{y không nên để cho một ai kh|c chứng kiến.

Nhưng tôi không đơn độc l}u – chính x|c l{ đủ l}u để Alice trông thấy tôi – v{ chỉ v{i phút sau, anh đ~ xuất hiện. C a xe bật mở, tôi mau chóng nằm gọn trong vòng tay của anh.

Thoạt đầu, mọi thứ thật tồi tệ. Bởi lẽ một phần nhỏ bé trong con người tôi – nhỏ bé nhưng c{ng lúc c{ng sôi sục, c{ng bị kích động đến độ nó như đang g{o thét lên với tôi

– mong muốn đó l{ vòng tay của ngươ i kh|c. Thế rồi cảm gi|c tội lỗi đ~ l{m dịu bớt phần n{o nỗi đau.

Edward không thốt ra một lời n{o, cứ để tôi thoả sức nức nở m~i cho đến lúc tôi bắt đầu lập bập gọi tên bố tôi.

– Em có chắc l{ mình đ~ s n s{ng về nh{ không – Anh thắc mắc với vẻ hồ nghi.

Sau v{i nỗ lực xoay sở, cuối cùng, tôi cũng truyền đạt được ý nguyện của mình, rằng nếu để một lúc nữa, tình trạng của tôi có lẽ sẽ ch ng kh| hơn. Trong khi tôi rất cần để cho bố thấy mặt trước khi trời qu| tối, đủ để bố tôi gọi điện thoại xuống nh{ ông Billy.

Anh l|i xe đưa tôi về nh{ – lần đầu tiên trong đời, anh không l|i xe đến tốc độ cuối cùng của chiếc xe c{ khổ n{y – một tay anh ôm lấy tôi. Trọn ng{y hôm nay, tôi đ~ hết sức cố gắng kiểm so|t phản ứng của cơ thể mình. Lúc đầu, tôi gần như không chịu nổi, nhưng tôi quyết không bỏ cuộc. Chỉ v{i gi}y thôi, tôi tự nhủ với mình. Chỉ một v{i lời xin lỗi, hay v{i c}u nói dối, rồi thì mình sẽ lại được phép buông xuôi theo dòng cảm xúc. Tôi phải thực hiện cho bằng được. Ngh rồi tôi lục tung đầu óc, mong tìm thấy một chút sức mạnh còn sót lại.

Vẫn còn đủ để những tiếng nức nơ thưa dần, chỉ đơn thuần l{ giữ chúng lại chứ chưa phải l{ kết thúc. Nhưng nước mắt không thể giữ cho chảy chậm lại. Dường như tôi không tìm được c|ch n{o khả d ngăn những biểu hiện của trạng th|i cảm xúc n{y.

– Chờ em trên lầu nhé – Tôi thì th{o khi chúng tôi đứng trước c a nh{.

Anh ôm tôi chặt thêm độ một phút nữa rồi biến mất.

C

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 480

V{o đến trong nh{, tôi bước th ng lên lầu.

– Bella – Ng{i Charlie ngồi trên chiếc ghế xôpha thường lệ gọi với theo, khi nh|c thấy bóng tôi lướt qua.

Tôi quay lại nhìn bố, không mở miệng đ|p lấy một lời n{o. Bố nhìn tôi tr}n trối, lảo đảo đứng lên

– Có chuyện gì vậy con Có phải Jacob – Bố tôi hỏi gặng.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố tìm lại giọng nói của mình.

– Cậu ấy vẫn ổn, cậu ấy vẫn ổn – Tôi cam đoan, giọng nói nghe thật yếu ớt v{ khản đặc.

Đúng vậy, Jacob vẫn ổn – về mặt thể chất – đó l{ điều m{ hiện thời, b|c s Carlisle đang lo lắng.

– Nhưng có chuyện gì vậy – Bố chộp lấy đôi vai tôi bằng cả hai tay, đôi mắt tròn xoay hằn đầy những lo lắng – Con đ~ gặp phải chuyện gì

H n trông tôi còn tệ hơn những gì tôi tự tưởng tượng về mình nữa.

– Không có gì đ}u, bố ạ. Con chỉ nói với Jacob về điều rất khó đề cập đến thôi. Con không sao cả.

Nỗi lo lắng nơi ng{i cảnh s|t trưởng dịu h n xuống, nhưng thay thế v{o đó l{ th|i độ chê tr|ch của ng{i :

– Con thấy thời điểm n{y l{ lúc thích hợp nhất để nói những chuyện như thế sao – Bố tôi c{u nh{u.

– Dạ không, bố Nhưng con không còn có lựa chọn n{o kh|c cả – đó chỉ l{ điều con phải chọn m{ thôi Đôi khi không có c|ch gì có thể d{n xếp được.

Ng{i cảnh s|t trưởng chậm r~i lắc đầu:

– L{m sao thằng bé chịu được đ}y?

Tôi không trả lời.

Bố quan s|t vẻ mặt tôi một lúc l}u rồi gật đầu. H n chỉ cần c}u trả lời đó thôi l{ đủ.

– Bố hi vọng con không l{m gì ảnh hưởng đến tiến trình hồi phục của nó.

– Cậu ấy l{nh nhanh lắm, bố ạ – Tôi lí nhí đ|p.

Ng{i Charlie thở d{i.

V{ tôi cảm nhận rõ mồn một khả năng kiềm chế của mình đang trên đ{ trượt dốc.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 481

– Con về phòng đ}y – Tôi thông b|o rồi rùng người tho|t khỏi đôi tay của bố tôi.

– Được rồi – Bố tôi đồng ý. Có lẽ ng{i đ~ cảm nhận được rằng nh{ m|y nước muối trong tôi sắp s a hoạt động. Không có gì khiến ng{i sợ cho bằng phải nhìn thấy nước mắt cả.

Tôi bước lên phòng, mắt tối mù, ch}n bị vấp liên tục.

V{o đến l~nh địa riêng của mình, tôi chộp lấy c|i móc kho| trên sợi dây đeo tay, gắng g nó ra bằng những ngón tay run run.

– Đừng, Bella – Edward thì th{o, chộp lấy tay tôi – Đó l{ một phần t}m hồn em m{.

Anh kéo tôi v{o chiếc nôi ru hời – l{ vòng tay của anh – khi những tiếng nức nở của tôi đ~ không còn có thể kiểm so|t được nữa.

Ng{y d{i nhất vẫn còn tiếp tục, tiếp tục kéo d{i lê thê, kéo d{i đến thăm th m. Không biết chừng n{o mới kết thúc.

Tuy nhiên, dẫu đêm trường có chậm rơi, nó cũng không phải l{ đêm tệ hại nhất của đời tôi. Tôi cảm thấy được chia sẻ. Tôi không hề đơn độc một mình. Đêm c{ng buông lơi, tôi c{ng cảm thấy được an ủi, vỗ về.

Với nỗi sợ về sự phun tr{o của núi l a cảm xúc, ng{i cảnh s|t trưởng không đến kiểm tra phòng tôi, cho dẫu phòng tôi không hề yên ắng một chút n{o – chắc chắn ng{i cũng không thể chợp mắt d hơn tôi.

Đêm nay, nhận thức muộn m{n của tôi đ~ trở nên không thể chịu đựng nổi. Tôi có thể thấy rõ mọi lỗi lầm m{ mình đ~ g}y ra, thấy rõ mọi tai hại m{ tôi đ~ tạo th{nh, từ việc nhỏ cho đến việc lớn. Từng nỗi đau tôi đ~ khoét v{o t}m hồn của Jacob, cho đến những vết thương tôi đ~ khứa v{o lòng Edward, tất cả chồng chất lên nhau nhiều đến độ tôi không sao tảng lờ hay khước từ được.

Tôi nhận ra mình đ~ h{nh động sai tr|i với hai miếng nam ch}m trên tủ lạnh. Không phải tôi đang nỗ lực kéo Edward v{ Jacob xích lại gần nhau đ}u, chúng chính l{ hai bản thể t|ch rời trong con người của tôi: Bella của Edward v{ Bella của Jacob. Nhưng chúng không thể cùng tồn tại bên nhau được, v{ tôi sẽ không bao giờ cố gắng thực hiện c|i điều ấy nữa.

Tôi đ~ l{m một chuyện qu| t{n nhẫn.

Cũng trong đêm nay, tôi nhớ lại lời hứa của mình hồi s|ng sớm với Edward, đó l{ tôi sẽ không bao giờ để cho Edward trông thấy tôi nhỏ một giọt nước mắt n{o vì Jacob

Black nữa. Kí ức ấy đ~ khiến tôi hoảng loạn, la m Edward hoảng hốt sợ hơn l{ bản th}n những giọt nước mắt của tôi. Nhưng rồi tất cả cũng qua đi, sau khi tất cả những thước phim kí ức đ~ được chiếu trọn v n.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 482

Edward không lên tiếng nhiều, anh chỉ lặng lẽ nằm ôm tôi, để tôi tự nhiên gục đầu v{o |o anh, nhuộm m{u nó bằng thứ nước mặn mòi.

Thời gian trôi qua lâu hơn tôi tưởng để phần t}m hồn tổn thương nơi tôi trút bỏ được hết nỗi niềm. V{ cuối cùng, cơ thể cùng tinh thần của tôi đ~ ho{n to{n mệt nho{i. Sự cô thức không hề đem lại cảm gi|c nh nhõm, m{ chỉ l{ sự lặng lẽ trơ gan, hệt như t|c dụng của thuốc, khiến nỗi đau có thể chịu đựng được. Nhưng mặc nhiên nó h~y còn đó tôi ý thức được nó, ngay cả trong giấc ngủ, để giúp tôi điều chỉnh lại mình.

Buổi s|ng hôm sau, sự đau khổ lại gõ c a hồn tôi, nếu kết quả có không kh| hơn, ít ra tôi cũng đ~ có thể kiểm so|t được lòng mình, biết chấp nhận thực tại. Theo bản năng, tôi nhận thức được rằng vết rạn nơi tr|i tim mình sẽ luôn luôn nhức nhối. Giờ đ}y, nó đ~ trở th{nh một phần bản thể của tôi rồi. Nhưng thời gian sẽ l{m mọi thứ trở nên d chịu hơn – đó l{ điều người người hằng nói. Nhưng tôi không bận t}m đến chuyện thời gian có thể h{n gắn vết thương mình hay không, chỉ cần Jacob ổn l{ được. Cậu bạn ấy có thể vui vẻ trở lại l{ được.

Khi tỉnh dậy, tôi không còn bị mất phương hướng nữa. Tôi mở mắt – khô rang – v{ bắt gặp c|i nhìn đầy khắc khoải của anh.

– Anh – Tôi lên tiếng. Giọng nói kh{n h n. Tôi húng hắn ho.

Edward không trả lời. Anh chỉ nhìn tôi, chờ đợi.

– Em ổn rồi – Tôi quả quyết – Chuyện n{y sẽ không xảy ra nữa.

Đôi mắt của Edward se lại trước những lời lẽ của tôi.

– Em xin lỗi đ~ bắt anh phải chứng kiến những điều n{y – Tôi nói lúng búng – Thật không công bằng chút n{o với anh.

Edward |p cả hai tay lên m| tôi.

– Bella em đ~ chắc chắn chưa? Em đ~ lựa chọn đúng hay chưa? Chưa bao giờ anh thấy em đau đớn như vậy – Giọng nói của anh v o{ ở những tiếng cuối cùng.

Tôi thừa sức để nhận ra được rằng nỗi đau n{o l{ lớn hơn chứ.

Tôi mơn tay lên môi anh.

– Rồi, anh ạ

– Anh không biết nữa – Đôi lông m{y của anh nhíu v{o nhau – Một khi điều đó khiến em đau lòng đến như vậy, l{m sao có thể nói đó l{ một lựa chọn đúng đắn được?

– Anh Edward, em biết em không thể sống thiếu ai m{.

– Thế nhưng

Tôi lắc đầu.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 483

– Anh không hiểu đ}u. Có lẽ anh đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ để sống m{ không có em, nếu như anh nhận thấy đó l{ điều đúng đắn nhất. Nhưng em thì không bao giờ có thể hi sinh cao thượng như vậy. Em phải được ở bên anh. Đó l{ c|ch duy nhất giúp em tồn tại.

Edward vẫn còn hồ nghi. Lẽ ra đêm qua, tôi không nên yêu cầu anh ở lại với tôi mới phải. Tất cả chỉ vì tôi cần anh qu|

– Lấy giúp em quyển s|ch đó đi, anh Edward – Tôi nói, tay chỉ qua vai anh.

Đôi lông m{y của Edward nhíu v{o nhau, hằn đầy nỗi thă c mắc, nhưng anh cũng mau mắn lấy quyển s|ch giúp tôi.

– Lại l{ quyển n{y ư, em – Anh khẽ hỏi.

– Em chỉ muốn tìm lại một đoạn, em nhớ l{ để xem cô g|i nói gì – Nói xong, tôi giở quyển s|ch, lật đến trang cần tìm một c|ch d d{ng. Góc trang bị quăn vì tôi hay mở đến đ}y – Cathy l{ lo{i yêu ma, nhưng có một v{i c}u cô g|i đó nói rất đúng – Tôi thì th{o. Tôi đọc khe khẽ những dòng chữ, gần như l{ đọc cho chính mình nghe – Nếu tất thảy mọi vật, mọi việc tiêu tan m{ anh ấy còn, thì có ngh a l{ tôi vẫn còn nhưng giả như tất thảy mọi vật, mọi việc đó còn m{ anh ấy mất, thì cả c|i vũ trụ n{y, với tôi, sẽ ho{n to{n xa lạ. – Tôi gật đầu, lại tự nhủ với chính mình – Em đ~ hiểu chính x|c điều cô ấy muốn nói. V{ em biết mình không thể sống thiếu người n{o.

Edward cầm lấy quyển s|ch trên tay tôi v{ th y ngang nó qua phòng – nó đ|p xuống b{n học của tôi một c|i rầm . Anh ôm lấy thắt lưng tôi.

Một nụ cười hé lộ trên gương mặt Edward, dù rằng nỗi lo lắng vẫn còn hiển hiện trên vầng tr|n của anh.

– Heathcliff cũng có cùng một triết lý sống đó – Edward thì thầm. Anh không cần có quyển s|ch cũng đọc được chính x|c từng câu, từng chữ. Anh kéo tôi v{o lòng v{ nói khe khẽ v{o tai tôi – Anh không thể n{o sống được m{ không có em, sự sống của anh ạ Anh không thể n{o sống được m{ không có em, linh hồn của anh

– Vâng – Tôi khẽ kh{ng đ|p lại – Lẽ sống của em cũng l{ như vậy đấy.

– Bella, anh không thể chịu đựng được nếu thấy em đau khổ. Có lẽ

– Không, anh Edward. Em đ~ l{m mọi thứ rối tung lên rồi, v{ em phải sống với điều mình đ~ g}y ra đó. Nhưng em luôn ý thức được điều em muốn cũng như điều em cần v{ em sẽ l{m ngay b}y giờ đ}y.

– Chúng mình sẽ l{m gì, hả em

Tôi mỉm cười trước sự điều chỉnh của anh, nhưng rồi không khỏi phải thở d{i:

– Chúng mình đi gặp Alice.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 484

Cô bạn của tôi đang đứng ở bậc tam cấp đầu tiên, phấn khởi đến mức không thể đợi chúng tôi ở trong nh{. Gần như Alice sắp nhảy múa đến nơi vì mừng r , cô bạn qu| h{o hứng trước thông tin m{ tôi vừa mới thổ lộ với Edward.

– Cảm ơn bạn nhé, Bella – Cô bạn reo như h|t khi chúng tôi vừa bước ra khỏi chiếc xe tải.

– Thôi n{o, Alice – Tôi cảnh b|o cô bạn của mình, tay giơ lên để ngưng niềm h}n hoan của cô ấy lại – Mình sẽ hạn chế một số quyền hạn của bạn.

– Mình biết rồi, mình biết rồi, mình biết rồi. Mình chỉ được chu n bị cho đến ng{y mười ba th|ng T|m l{ tr nhất, bạn cũng đ~ b|c bỏ quyền lên danh s|ch kh|ch mời của mình. V{ nếu như mình có qu| nhiệt tình đối với bất kì chuyện gì kh|c, bạn sẽ không bao giờ nói chuyện với mình nữa.

– , ừ. m, đúng rồi. Vậy l{ bạn đ~ biết qui định .

– Đừng lo, Bella ạ, mọi thứ sẽ đ}u v{o đấy. Bạn có muốn nhìn qua |o cưới không?

Tôi phải hít thở v{i hơi thật s}u. N{o, n{o, cố lên, mi n Alice vui l{ được, n{o, n{o.

– Tất nhiên rồi.

Nụ cười của Alice trở nên tự m~n.

– , Alice – Tôi lại lên tiếng, cố giữ cho giọng nói của mình thật trơn tru, tự nhiên – Bạn đặt may |o cưới cho mình lúc n{o vậy

Hi vọng chiếc |o cưới đó không qu| lo lo t. Edward siết tay tôi.

Alice đi trước dẫn đg, cô bạn của tôi bước th ng lên cầu thang.

– Mấy c|i n{y mất thời gian lắm, Bella ơi – Alice giải thích. Giọng nói nghe như đang lảng tr|nh – Thật ra, mình không biết bạn sẽ quyết định như vậy, chỉ l{ mình lo xa m{ thôi

– Khi n{o – Tôi lặp lại c}u hỏi.

– Bạn biết không, đối với nh{ thiết kế Perrine Bruyere thì ai cũng phải đặt |o hết – Alice giải thích v{ tỏ ra cảnh gi|c – Kiệt t|c n{y không thể một sớm một chiều m{ l{m xong được. Mình m{ không biết từ trước, thế n{o bạn cũng sẽ mặc |o may s n mất thôi

Không có vẻ gì cho thấy l{ tôi sẽ trả lời th ng v{o c}u hỏi.

– Per per n{o, l{ ai

– ng ấy không phải l{ nh{ thiết kế thời trang nổi đình nổi đ|m gì đ}u, Bella ạ, vậy nên bạn không cần phải nổi cơn tam b{nh lên như thế. ng ấy đ~ l{m theo đúng lời hứa, thực hiện theo đúng yêu cầu của mình.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 485

– Mình không có nổi cơn tam b{nh.

– nhỉ, bạn đ}u có – Cô bạn quan s|t vẻ mặt điềm t nh của tôi với nỗi ho{i nghi. Rồi cả ba chúng tôi lũ lượt đi v{o phòng của Alice ngay tức khắc, cô bạn bé nhỏ quay sang Edward – Anh thì phải đi ra ngo{i.

– Tại sao thế – Tôi hỏi gặng.

– Bella { – Cô bạn rền r – Bạn cũng biết qui định m{. Anh ấy không được nhìn

thấy chiếc |o cho đê n ng{y đó.

Tôi hít v{o một hơi thật s}u.

– Với mình thì không sao đ}u. M{ bạn cũng biết rằng anh ấy có thể thấy được qua t}m trí của bạn m{. Nhưng nếu bạn đ~ muốn như vậy

Dứt lời, Alice đ y Edward trở ra c a. Anh cũng ch ng nhìn em g|i mìn, đôi mắt anh chú mục v{o tôi, khắc khoải, sợ phải để tôi lại một mình.

Tôi gật đầu, hi vọng t}m trạng của tôi đủ điềm t nh để trấn an anh.

Alice đóng c a lại ngay trước mặt Edward.

– Được rồi – Cô bạn thì th{o – Tới đ}y n{o.

Alice chộp lấy cổ tay tôi, dắt tôi tới phòng để đồ riêng của cô ấy – còn to hơn cả phòng tắm của tôi nữa – rồi đ y tôi đến một góc khuất, ở đó có một chiếc túi vải trắng d{i treo trên gi|.

Bằng một động t|c dứt kho|t, Alice mở kho| kéo của chiếc túi, nh nh{ng th|o chiếc |o đầm ra khỏi mắc. Cô bạn của tôi lùi lại, đưa chiếc |o đầm ra giống hệt như một người quản trò.

– N{o – Cô bạn hồi hộp đến không kịp thở ra hơi.

Tôi săm soi chiếc |o một lúc l}u, cốt trêu đùa cô bạn. Alice lập tức tỏ ra lo lắng.

– A – Tôi thốt lên, để Alice được nh nhõm – Mình hiểu rồi.

– Bạn đang ngh đến chuyện gì thế – Alice hỏi.

Trong đầu tôi t|i hiện lại tiểu thuyết Anne ở Green GaBellaes .

– Qu| tuyệt đi, thật đấy. Qu| tuyệt. Bạn đúng l{ thiên t{i.

Alice tươi cười rạng r .

– C|i đó mình biết rồi.

– Năm 1918? – Tôi đo|n dò.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 486

– Cũng khoảng thời gian ấy – Alice gật đầu – Một v{i chỗ l{ thiết kế của mình đó nhé, đuôi v|y n , khăn cho{ng – Cô bạn vừa chạm tay v{o lớp vải satanh trắng vừa lên tiếng giải thích – Lớp ren n{y tuyệt lắm. Bạn có thích không

– Chiếc v|y đ p qu|. Hợp với anh ấy.

– Nhưng cũng hợp với bạn nữa chứ – Alice khăng khăng.

– , mình cũng ngh vậy, Alice ạ. Đ}y chính l{ chiếc v|y cưới mình cần. Mình biết bạn sẽ đứng ra lo liệu cho l cưới của mình rất chu đ|o v{ th{nh công nếu bạn chịu khó kiểm tra mọi kh}u.

Gương mặt Alice tươi roi rói.

– Mình có thể xem chiếc v|y của bạn không – Tôi thỏ thẻ.

Cô bạn của tôi chớp chớp mắt, gương mặt tức thì ng}y ra.

– Bạn không đặt may |o phù d}u ư Mình không muốn phù d}u của mình mặc đồ may s n đ}u – Tôi giả vờ nhăn nhó vì kinh ho{ng.

Alice vòng tay ôm lấy thắt lưng tôi.

– Cảm ơn Bella!

– Sao bạn lại không trông thấy điều đó nhỉ – Tôi chòng gh o, hôn lên m|i tóc lỉa chỉa của cô bạn – Bạn thấy trước tương lai m{

Alice lùi lại, gương mặt rạng ngời, đầy vẻ h{o hứng.

– Mình có nhiều việc phải l{m lắm Bạn ra chơi với anh Edward nha. Mình phải đi l{m việc đ}y.

Nói xong, Alice phóng ra khỏi phòng, miệng thét vang.

– M ơi, m ơi – V{ ch ng mấy tíc tắc sau đ~ mất dạng.

Tôi bước tới phía c a. Edward đang đứng tựa lưng v{o bức tường ốp gỗ chờ tôi ở ngo{i h{nh lang.

– Em đ~ l{m một việc rất– rất– rất tốt – Anh lên tiếng.

– Trông bạn ấy rất vui – Tôi t|n đồng.

Anh bưng lấy mặt tôi, dò tìm th|i độ nơi tôi một c|ch k lư ng bằng đôi mắt đen kịt của anh – thời gian đ~ trôi qua l}u lắm rồi, kể từ ng{y anh rời xa tôi để đi săn.

– Chúng mình ra ngo{i nha em – Edward đột ngột cất tiếng đề nghị – Đến c|nh đồng của riêng hai đứa mình.

Lời mời gọi thật quyến rũ.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 487

– Từ giờ trở đi, em không còn phải trốn tr|nh gì nữa, phải không anh

– . Mọi nguy hiểm đ~ qua rồi, Bella ạ.

V{ anh chạy đi, d|ng vẻ trầm tỉnh nhưng đầy suy tư. Gió lướt qua gương mặt tôi, giờ đ~ ấm |p hơn, cơn b~o đ~ thật sự đi khỏi rồi. Trên trời, m}y lại giăng mắc như vốn d .

Hôm nay, c|nh đồng l{ nơi yên bình v{ hạnh phúc. B~i cỏ lại điểm xuyến những bông cúc trắng, v{ng. Tôi nằm d{i ra đất, phớt lờ sự }m m dưới lưng mình m{ ngắm tìm những hình dạng của m}y. Chúng thật mềm, thật mịn. Không có bất kì một hình ảnh cụ thể n{o cả, chỉ l{ một tấm mền m{u x|m mềm mại.

Edward nằm xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

– Ng{y mười ba th|ng T|m hả em – Anh cất tiếng hỏi một c|ch tự nhiên sau v{i phút im lặng d chịu.

– C|ch sinh nhật của em đúng một th|ng thôi. Em không muốn khoảng c|ch thời gian đó qu| ngắn.

Edward thở d{i.

– Nói thật nhé, m anh hơn bố anh những ba tuổi đấy. Em có biết không

Tôi lắc đầu.

– Cả hai người không hề có điểm n{o kh|c biệt.

Giọng nói của tôi thật nh nh{ng, đối lập ho{n to{n với nỗi lo lắng nơi anh.

– Tuổi t|c với em không còn quan trọng nữa. C|i chính l{, Edward ạ, em đ~ s n s{ng. Em đ~ chọn cuộc sống của mình, v{ giờ đ}y, em đang sống với nó.

Anh vuốt tóc tôi.

– Em bỏ danh s|ch kh|ch mời của Alice

– Thật sự em không quan tâm đến chuyện đó, nhưng em – Tôi lư ng lự, không muốn giải thích điều n{y. Có lẽ tốt nhất nên thôi đi – Em không biết Alice có muốn mời

một v{i người sói hay không. Em không biết Jake có co muốn đến hay không. Giống như đó l{ việc nên l{m v{ nếu cậu ấy không đến, em sẽ bị tổn thương. Song, em cũng biết cậu ấy không nên đến dự.

Edward im lặng một lúc. Tôi lướt mắt lên những ngọn c}y, gần như đen đúa trên nền trời x|m mờ.

Đột nhiên Edward ôm cho{ng lấy tôi, kéo tôi v{o s|t vồng ngực của anh.

– Cho anh biết tại sao em lại l{m như vậy đi Bella. Tại sao b}y giờ em lại quyết định để Alice đứng ra tổ chức hôn l cho chúng mình

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 488

Tôi lặp lại lờ lẽ tối qua tôi đ~ nói với ng{i cảnh s|t trưởng trước khi đi gặp Jacob.

– Nếu gạt bố em ra rìa thì thật không công bằng một chút n{o – Tôi kết luận – Với m em v{ dượng Phil cũng vậy. Có lẽ em cũng nên để cho Alice được vui, v{ để mọi thứ d d{ng hơn với bố khi bố nói lời tạm biệt một c|ch đg đg chính chính. Ngay cả khi nếu bố em cho rằng điều n{y l{ qu| sớm, em cũng không muốn gạt bỏ cơ hội của bố được đưa em v{o gi|o đg – Tôi nhăn nhó trước những lời lẽ của mình tôi cố gắng hít thở thật s}u – t ra, bố m em cùng bạn b cũng biết được sự lựa chọn tốt nhất của em, điều duy nhất em được phép chia sẻ với mọi người.

Tất thảy mọi người sẽ biết rằng em chọn anh, v{ biết rằng chúng mình sẽ ở bên nhau. Họ biết rằng dù em ở đ}u, chúng mình cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. Em ngh đó l{ điều tốt nhất em có thể l{m với tất cả những người em yêu quí.

Edward lại bưng lấy mặt tôi, quan s|t một tho|ng.

– Anh không t|n th{nh – Edward lên tiếng.

– Sao cơ – Tôi h| hốc miệng ra vì ngạc nhiên – Anh nuốt lời ư? Không!

– Anh không nuốt lời, Bella {. Chỉ l{ anh không muốn có vụ mặc cả n{o nữa. Em cũng không còn phải gặp trở ngại. Em muốn gì cũng được, v{ không có điều kiện đặc biệt n{o đi k m nữa.

– Tại sao

– Bella, anh hiểu em đang l{m gì. Em đang cố gắng l{m cho mọi người hạnh phúc. Còn anh thì không quan t}m đến cảm xúc của bất cứ ai cả. Anh chỉ cần em được hạnh phúc m{ thôi. Em đừng lo về chuyện nói lại với Alice. Cứ để đó cho anh. Anh xin hứaa với em, cô bé đó sẽ không khiến em ray rứt trong lòng đ}u.

– Nhưng em

– Không. Chúng mình cứ l{m theo c|ch của em đi. Bởi lẽ, c|ch của anh không có t|c dụng. Anh cứ nói rằng em cứng đầu, nhưng h~y nhìn lại những gì anh đ~ l{m đi. Anh cứ ngoan cố l{m theo ý mình, vì cho rằng đó l{ điều tốt nhất cho em, nhưng rốt cuộc chỉ to{n l{m cho em bị tổn thương m{ thôi – l{m tổn thương em sâu sắc, hết lần n{y đến lần kh|c. Anh không tin mình nữa. Vậy nên em cứ hạnh phúc theo c|ch của mình. Anh đ~ sai rồi. Chỉ có vậy thôi – Edward cứng người lại, vai hơi n}ng lên – Chúng mình h~y l{m theo c|ch của em đi, Bella. Tối nay. Hôm nay. C{ng sớm c{ng tốt. Anh sẽ nói chuyện với bố. Anh ngh nếu cho em đủ lượng moóc– phin, có lẽ sẽ không tệ lắm đ}u. Cũng đ|ng để th lắm – Edward đanh cứng quai h{m lại.

– Edward, không

Anh đặt một ngón tay lên môi tôi.

– Em đừng lo lắng gì cả, Bella của anh. Anh không hề quên một lời yêu cầu n{o của em.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 489

Đôi tay anh đ~ luồn v{o tóc tôi, đôi môi anh c động thật dịu d{ng – nhưng vô cùng nghiêm nghị – lên môi tôi, trước khi tôi kịp nhận ra điều anh đang nói, điều anh đang l{m.

Không có nhiều thời gian để h{nh động. Nếu tôi chờ đơ i qu| l}u, tôi sẽ không thể nhớ được vì sao tôi cần phải ngăn anh lại. Hiện thời, tôi không thể thở được đúng nhịp. Đôi tay tôi đang ôm thít lấy tay anh, ấn mình s|t v{o anh, môi tôi dính chặt với môi anh v{ trả lời từng câu hỏi không lời của anh.

Tôi cố gắng l{m cho đầu ód minh mẫn trở lại, để tìm c|ch trả lời.

Anh trở mình một c|ch dịu d{ng, để tôi nằm xuống b~i cỏ l{nh lạnh.

, không sao Phần đam mê trong con người tôi hoan hỉ. Đầu óc tôi đậm đặc hơi thở dịu ngọt của Edward.

Không, không, không – Tôi tự tranh c~i với chính mình. Tôi lắc đầu, v{ môi anh nh nh{ng di chuyển xuống cổ tôi, cho tôi cơ hội để lấy hơi.

– Thôi anh. Dừng lại đi – Giọng nói của tôi yếu ớt y hệt như ý chí của tôi.

– Tại sao – Anh thì thầm nơi hõm cổ của tôi.

Tôi cố gắng thêm v{o một chút cương quyết trong giọng nói của mình:

– Hiện giờ em không muốn l{m điều n{y.

– Em không muốn ư – Anh hỏi lại, lo|ng tho|ng một nụ cười n hiện trong giọng nói của anh. Môi anh lại lần lên tìm môi tôi, ngăn chặn mọi lời phản kh|ng. Trong cơ thể tôi, nhiệt độ bắt đầu tăng dần ở c|c huyết mạch, l a bùng ch|y ở những nơi da anh chạm v{o.

Tôi buộc mình phải tập trung. Cần phải kềm lòng lắm, tôi mới có thể khiến tay mình rời khỏi m|i tóc của anh để đặt tay lên ngực anh. V{ tôi đ~ l{m được. Tôi bắt đầu dùng lực đ y anh ra. Tất nhiên, một mình tôi thì không thể n{o th{nh công được, nhưng anh đ~ có phản ứng đúng như tôi dự đo|n.

Edward ngả người ra sau một chút để nhìn tôi, đôi mắt anh không thể l{m cho tôi nguôi quyết t}m được. Chúng ngùn ngụt ngọn hắc hoả như đang tôi luyện tình cảm.

– Tại sao – Anh hỏi lại, giọng nói thật nhỏ v{ khắc khoải – Anh yêu em, anh muốn có em, ngay b}y giờ.

Những nôn nao trong bụng tôi lúc n{y đ~ d}ng lên đến cổ, không thể nói nên lời. V{ anh chớp ngay lấy cơ hội đó.

– Khoan đ~ anh, khoan đ~ – Tôi cố lên tiếng dưới một môi anh.

– Những lời đó không d{nh cho anh – Edward thì th{o phản kh|ng.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 490

– Em xin anh – Tôi hổn hển thở.

Anh rền r , nhưng cũng rời khỏi mình tôi, nằm lăn trở lại trên cỏ.

Cả hai đứa tôi cứ thế nằm thừ ra đấy, cố gắng l{m dịu hơi thở của mình.

– Cho anh biết tại sao lại không đi, Bella – Anh hỏi gặng – Không phải vì đ}y l{ anh đấy chứ.

Mọi điều trong thế giới của tôi đều l{ vì có anh kia m{. Thật ngớ ng n thay cho c}u nói đó.

– Anh Edward, đ}y l{ một việc rất hệ trọng đối với em. Em sẽ h{nh động một c|ch đúng đắn.

– Định ngh a đúng đắn l{ của ai

– Của em.

Edward chống khu u tay nhổm dậy v{ nhìn tôi chằm chặp, vẻ mặt phản đối:

– Em l{m chuyện n{y đúng đắn như thế n{o

Tôi hít v{o một hơi thật s}u.

– Em sẽ chịu tr|ch nhiệm. Mọi thứ phải theo đúng trật tự. Em sẽ không bỏ bố m m{ không có một lời giải thích. Em sẽ không từ chối niềm vui của Alice, vì dù sao em cũng sẽ tiến h{nh l cưới. V{ em sẽ gắn kết cuộc đời mình v{o anh khi em h~y còn l{ một con người, trước khi em đề nghị anh đưa em v{o h{nh trình bất t . Em sẽ l{m theo đúng quy định ấy, Edward ạ. Linh hồn của anh rất quan trọng đối với em, v{ em sẽ không thể đem nó ra để đ|nh đổi. Anh sẽ không thể lay chuyển được quyết định của em đ}u.

– Anh sẽ l{m được – Edward thầm thì, đôi mắt lại trở nên rạo rực.

– Nhưng anh sẽ không l{m – Tôi kh ng định, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên – Vì anh chưa hiểu rằng đ}y l{ điều thật sự em mong muốn.

– Em thật không công bằng – Edward buộc tội tôi.

Tôi cười toe toét.

– Em chưa bao giờ nói rằng mình sẽ như thế kia m{.

Edward cũng cười, tỏ ra b}ng khu}ng.

– Nếu như em thay đổi quyết định của mình

– Thì anh sẽ l{ người được biết đầu tiên – Tôi cam đoan.

Những giọt nước bắt đầu buông mình khỏi đ|m m}y, một v{i hạt rơi xuống cỏ, tạo th{nh những hợp }m tí t|ch.

Tiểu thuyết Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Meyer

Trang [email protected] 491

Tôi hậm hực nhìn trời.

– Để anh đưa em về – Anh quệt mấy hạt nước li ti rơi trên m| tôi.

– Mưa ch ng nhằm nhò gì đến em cả – Tôi c{u nh{u – Chỉ có điều nó b|o hiệu đến lúc phải l{m c|i điều khó chịu m{ có khi còn nguy hiểm nữa.

Edward tròn mắt cảnh gi|c.

– May mắn anh l{ tấm khiêng chắng cho em đấy – Tôi thở d{i – Em cần đến c|i nhẫn đó, Edward {. Đ~ đến lúc em phải thưa chuyện với bố rồi.

Anh bật cười trước th|i độ của tôi.

– i ch{ ch{, nguy hiểm qua nhỉ – Anh t|n th{nh v{ bật cười lần nữa trước khi lần tay v{o túi quần jean – Nhưng ít ra, chúng mình không còn phải ngh đến chuyện cao chạy xa bay nữa.

Một lần nữa, anh cầm lấy tay tr|i của tôi, lồng chiếc nhẫn v{o ngón tay giữa

Nơi m~i m~i nó thuộc về đó, không phụ thuộc v{o sự giới hạn của thời gian.

----------------------------------------------------------------------

Hết