hãy gửi cho nhau một nụ cười - books' summary

15
Hãy gửi cho nhau một nụ cười Đi tìm hạnh phúc Minh Phượng (tuyển soạn) Books’ summary – nguyenquocchien.com

Upload: nguyen-quoc-chien

Post on 12-Apr-2017

355 views

Category:

Self Improvement


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

Hãy gửi cho nhau một nụ cười Đi tìm hạnh phúc

Minh Phượng (tuyển soạn)

Books’ summary – nguyenquocchien.com

Page 2: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

1

Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin,

Books’ summary, 2016 - Tóm tắt bởi Nguyễn Quốc Chiến.

Hãy mang đến cho nhau những phút giây êm đềm, những

tình cảm ấm áp xua tan đi cái lạnh giá mà ai đó đang phải

chống chọi trong cuộc đời…

– Minh Phượng,

Page 3: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

2

Lời giới thiệu

Books’ summary là một dự án mà tôi xây dựng để cổ vũ niềm đam mê cho những người yêu thích đọc sách. Khi đọc xong một cuốn sách hay, bạn hãy bỏ chút thời gian để tóm tắt lại nội dung của nó. Đơn giản chỉ là trích dẫn những đoạn nào mà bạn thấy ấn tượng, tóm tắt dưới dạng mục lục, chép lại danh ngôn, hoặc bình luận với những phân tích cá nhân… Nhờ vậy sẽ giúp bạn ghi nhớ

nội dung tốt hơn, giới thiệu tới bạn bè dễ dàng hơn và còn có rất nhiều cảm hứng nảy sinh từ đó. “Hãy gửi cho nhau một nụ cười” nằm trong bộ sách “Trái tim nhân hậu” do Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin tuyển chọn, ra đời từ giai đoạn đầu hoàng kim cùng những tác phẩm như “Hạt giống tâm hồn”, “Quà tặng cuộc sống”… Trong đó tập hợp những câu chuyện ngắn về tình yêu, tình bạn, gia đình, ước mơ và sự hạnh phúc đến từ những điều giản dị. Khi một nụ cười được trao đi, nó có thể dẫn đến những kết quả tốt đẹp không ngờ. Hãy cười nhiều hơn và đón nhận niềm vui mà cuộc đời mang lại. Chúc bạn có những phút giây thư giãn khi đọc tác phẩm này. Tất cả những bản tóm tắt của Books’ summary đều được cập nhật và chia sẻ miễn phí ở link www.dangkyebook.tk. Hẹn gặp bạn ở những tác phẩm sau.

- Nguyễn Quốc Chiến,

Chuyên gia Tư vấn, Đào tạo.

Page 4: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

3

Page 5: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

4

Một vài trích dẫn

Khi người ta gửi đi một nụ cười

Cô gái cười với một người rầu rĩ, xa lạ. Nụ cười làm cho anh ta cảm thấy phấn

chấn hơn. Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết cho người ấy một

lá thư cảm ơn.

Người bạn này vui sướng, vì nhận được thư của người bạn cũ đến nỗi, sau bữa

trưa, anh thưởng một món tiền cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món

tiền thưởng, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số. Và trúng số. Ngày hôm

sau chị đi nhận giải và cho một người ăn mày trên phố một ít tiền lẻ. Người ăn

mày rất biết ơn vì đã hai ngày nay anh chẳng được ăn gì. Sau bữa tối, anh ta trở

về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, thấy một chú chó đang rét run

cầm cập, anh mang về để sưởi ấm cho nó. Chú chó rất vui mừng, vì được cứu

khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Đêm ấy, trong khi mọi người đang ngủ say thì

ngôi nhà bốc cháy, chú chó sủa róng riết. Chú sủa đến khi tất cả mọi người

trong nhà thức dậy thoát hiểm.

Một trong những chú bé thoát hiểm đêm ấy sau này trở thành bác sỹ và chính

vị bác sỹ này đã tìm ra một loại vắc-xin chữa khỏi một căn bệnh vô cùng nguy

hiểm đối với loài người. Tất cả là nhờ một nụ cười.

Page 6: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

5

Hãy thắp lên một que diêm

Một buổi tối tại sân vận động trường Los Angeles, một diễn giả nổi tiếng – ông

John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn

thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói:

- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động

này.

Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong bóng tối âm u. Ông John Keller nói

tiếp:

- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm, những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm

đang cháy thì hãy hô to: “Đã thấy!”.

Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: “Đã thấy!”.

Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:

- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ

chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.

Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang

lên:

- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên! Bỗng

chốc cả sân vận động trường rực sáng.

Ông John Keller kết luận:

- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh,

khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đốm sáng nhỏ của tình thương, sự tha

thứ và lòng tốt của chúng ta. Hòa bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng

của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì

trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà

không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà

không cần chiến tranh.

Cách tốt nhất để xây dựng hòa bình là tăng thêm thật nhiều những hành động

yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát

từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng

nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu

thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của cái ác và sự khổ đau.

Page 7: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

6

Bạn có nghèo không?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn đứa con trai đến một vùng quê để thằng bé

thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một

gia đình nghèo nhất, nhì vùng. “Đây là một cách để dạy con biết quý trọng

những người có cuộc sống cơ cực hơn mình” - người cha nghĩ đó là bài học

thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về,

người cha nhìn con trai mỉm cười: “Chuyến đi thế nào hả con?”.

- Thật tuyệt vời bố ạ!

- Con đã thấy người nghèo sống thế nào rồi đấy!

- Ồ, vâng.

- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này?

Đứa bé không ngần ngại:

- Con thấy chúng ta có một con chó nhỏ, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi

dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những

đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà

mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để

sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục

vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại

trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn

họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…

Đến đây người cha không nói gì cả.

- “ Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…” - cậu bé nói thêm.

Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn

đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này

nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách

nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì

bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Page 8: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

7

Giá trị của nghịch cảnh

Những nông dân miền Nam Alabama đã quen trồng chỉ mỗi một thứ là cây

bông (dùng để xe chỉ và dệt vải). Một năm kia, những con sâu bọ đáng sợ đã

tàn phá cả vùng. Năm sau, những người nông dân đem nhà cửa của họ đi cầm

cố để có tiền và lại tiếp tục trồng cây bông, hi vọng vào một kỳ gặt hái tốt đẹp.

Thế nhưng khi những cây bông bắt đầu mọc, những con sâu bọ đó lại đến và

phá sạch hầu hết các cánh đồng.

Một số ít những người “sống sót” qua hai năm đó quyết định trồng thử một loại

cây mà trước đây họ chưa bao giờ trồng – cây lạc. Và kết quả là lạc của họ đã

nhanh chóng được thị trường ưa chuộng, đến nỗi lợi tức của năm ấy đủ để họ

trả nợ của hai năm trước. Kể từ đó họ trồng lạc rất phát đạt.

Và rồi bạn biết những người nông dân đó đã làm gì không? Họ trích một phần

trong tài sản to lớn của mình để dựng một đài kỷ niệm ngay giữa trung tâm

thành phố để ghi công “những con sâu bọ”. Bởi nếu không vì những con sâu

đó, họ sẽ không bao giờ khám phá ra lạc. Họ sẽ mãi mãi chỉ đủ ăn với nghề

trồng cây bông từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Chúng ta thường than oán mỗi khi rơi vào nghịch cảnh. Thế nhưng nghịch

cảnh cũng đều có giá trị của nó và nếu như chúng ta không bỏ cuộc, không

đầu hàng, nếu chúng ta coi đó như là những cơ hội để phấn đấu vươn lên, chắc

chắn chúng ta sẽ khám phá được những giá trị quý báu.

Page 9: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

8

Chỉ có Thời gian mới hiểu được giá trị của Tình yêu

Ngày xưa, trên một hòn đảo nọ, tất cả mọi cảm xúc của con người cùng chung

sống với nhau: Hạnh phúc, Buồn phiền, Kiến thức… và trong số đó có cả Tình

yêu. Một hôm, có tin rằng: “Chẳng bao lâu nữa, hòn đảo sẽ chìm xuống biển,

vì thế mọi dân cư trên đảo phải chuẩn bị thuyền bè để rời khỏi đảo nhằm tránh

tai họa sắp giáng xuống”. Tình yêu là kẻ cuối cùng còn lại trên đảo. Bạn xem

đấy, Tình yêu luôn chờ đợi đến phút cuối cùng, cho tới khi nào chẳng thế cứu

vãn được mới chịu bỏ đi.

Hòn đảo gần chìm hẳn dưới làn nước, Tình yêu quyết định lên tiếng cầu cứu.

Giàu sang lái một chiếc thuyền lớn đi qua. Tình yêu gọi: “Bạn Giàu sang ơi!

Bạn có thể cho tôi đi cùng không?”.

Giàu sang đáp: “Không, không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc,

đâu còn chỗ cho bạn”.

Tình yêu bèn nhờ Kiêu căng cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua:

“Bạn Kiêu căng à, bạn làm ơn giúp tôi nhé!”.

“Tôi không giúp gì được cho bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia không khéo

lại làm hỏng cả chiếc tàu xinh đẹp của tôi thôi”, Kiêu căng trả lời Tình yêu.

Lúc ấy Buồn phiền vừa đi ngang qua, Tình yêu cũng nhờ Buồn phiền giúp đỡ:

“Buồn phiền ơi, bạn hãy chở tôi đi theo bạn nhé!”. Thế nhưng Buồn phiền từ

chối: “Tình yêu ạ, tôi buồn đến nỗi chỉ muốn ở một mình mà thôi”.

Hạnh phúc lướt qua, nhưng Hạnh phúc không nghe thấy tiếng khóc cầu xin

mọi người giúp đỡ của Tình yêu vì Hạnh phúc đang yêu đời.

Thình lình, một giọng nói vang lên: “Đến đây Tình yêu ơi, ta sẽ mang cháu đi

cùng”. Đó là một người lớn tuổi. Tình yêu vui sướng đến nỗi quên hỏi tên ông

cụ.

Khi thuyền cập vào nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình yêu cảm thấy

mình đã mang ơn và thiếu ông một món nợ lớn. Tình yêu hỏi thăm bác Kiến

thức: “Bác ạ! Người đã giúp cháu là ai thế?”.

Kiến thức đáp: “Đó là Thời gian”.

“Thời gian ư – Tình yêu hỏi tiếp – Nhưng tại sao bác Thời gian lại giúp

cháu?”.

Page 10: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

9

Kiến thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp: “Bởi vì chỉ có Thời gian mới có

thể hiểu nổi Tình yêu lớn đến đâu”.

Chỉ có Thời gian mới lắng nghe được trong những làn hương mùa xuân đang

phảng phất đâu đây – hương vị ngọt ngào của Tình yêu. Niềm vui và Nỗi buồn,

Khổ đau và Hạnh phúc, tất cả những gì khiến ta mỉm cười hay rơi lệ rồi sẽ trôi

qua. Sự Giàu sang, Tiền tài, Danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều

quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hi vọng rằng,

hãy còn có Tình yêu. Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình yêu sao sớm

lấy đi của ta sự vô tư, rất có thể Tình yêu không phải lúc nào cũng là chốn

thiên đường, thế nhưng trên tất cả - được chờ đợi và được sống trong Tình

yêu bao giờ cũng là điều may mắn của một con người.

Hãy đợi, chỉ có Thời gian mới hiểu được trị giá của Tình yêu.

Những vết đinh

Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho

cậu một túi đinh rồi nói với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy

ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ”.

Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài

tuần, cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên

Page 11: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

10

hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình dễ

hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.

Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào trong suốt cả ngày. Cậu đến

thưa với cha và ông bảo: “ Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề

giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ cây đinh ra khỏi hàng rào”.

Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé vui mừng hãnh diện tìm

cha mình báo rằng đã không còn cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền

đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu:

“Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng

rào. Hàng rào đã không còn giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong

cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để

lại những vết thương khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có

nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi. Con hãy luôn

nhớ: Vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác.

Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười

và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ

con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con.

Hãy nhớ lấy lời cha…”.

Page 12: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

11

Hãy giữ lấy những ước mơ

Tôi có một người bạn hiện là chủ nhân một trại nuôi ngựa. Anh đã cho phép tôi

dùng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự án

đầu tư có tính rủi ro cao do thanh niên thực hiện.

Một hôm, anh đến ngồi cạnh tôi và nói:

- Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi tổ

chức gây quỹ.

Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống cùng với cha của

mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải

sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn

luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé

không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận

văn với đề tài: “Lớn lên em muốn làm nghề gì?”.

Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ

một trang trại nuôi ngựa. Cậu diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí

cậu còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu,

trong đó cậu chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa…

Viết xong, cậu bé đem bài nộp cho thầy giáo. Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài

làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ của thầy: “Đến

gặp tôi sau giờ học”.

Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:

- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?

- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em

không có cơ sở thực tế. Em không có tiền, lại xuất thuân từ một gia đình không

có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực

hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần

phải có rất nhiều tiền không? Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ

cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?

Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.

- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.

Nghe cha đáp, cậu bé liền cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình.

Page 13: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

12

- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ

của mình.

Kể đến đây bạn tôi dừng lại và hỏi tôi:

- Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé trong

câu chuyện mà tôi vừa kể không? Cách đây hai năm, người thầy giáo đó đã

tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi nhận ra

nhau. Cầm tay tôi, thầy nói: “Chàng trai, khi cậu còn học với tôi, tôi đã đánh

cắp ước mơ của cậu và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa

trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó”.

Nghe thầy nói thế, tôi vội đáp: “Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả,

chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà

thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình”.

Đại bàng và Gà

Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong

tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi,

một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một

con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.

Page 14: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

13

Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú

chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin

nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình gà và ngôi

nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì cao xa hơn. Cho

đến một ngày kia, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và

thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời.

“Ồ! – đại bàng kêu lên: Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó”.

Bầy gà cười ầm lên: “Anh không thể bay với những con chim đó được. Anh là

một con gà, mà gà thì không biết bay cao”.

Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó và mơ ước có thể bay cao

cùng họ. Nhưng mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo điều

đó không thể xẩy ra. Cuối cùng đại bàng cũng đã tin là thật, rồi không mơ ước

nữa và tiếp tục sống như một con gà. Sau một thời gian dài sống làm gà, đại

bàng chết.

Trong cuộc sống cũng vậy, nếu bạn tin rằng mình là một người tầm

thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì

mình đã tin. Vậy thì, nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy theo

đuổi mơ ước đó… và đừng sống như một con gà!

Page 15: Hãy gửi cho nhau một nụ cười - Books' summary

14

Hãy vui vì có một đêm trăng đẹp,

một bông hoa thơm ngát, một nụ

cười trẻ thơ. Cuộc sống hạnh

phúc chính là một chuỗi năm

tháng được kết nối bởi vô vàn

những điều lý thú bé nhỏ như thế.

Books’ summary

www.dangkyebook.tk